Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1141 Vô đề

“Ta đã quen biết muội lâu như vậy, chẳng lẽ muội còn không tin ta?” Trên mặt Liên Tinh tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Trước đây ta tin ngươi, xem ngươi là bằng hữu. Nhưng ngươi lại lừa gạt ta hết lần này đến lần khác, còn muốn trộm khí tức Thái Hư của ta… Đây là cái ngươi gọi là bằng hữu?” Chiêu Nguyệt trách mắng.

“Ta không có!”

“Còn nói là không có.” Chiêu Nguyệt khinh thường nhìn Liên Tinh. “Ta đã đoán ra ngươi có vấn đề từ lâu, nhưng lúc đó sư phụ không có mặt ở đây, nếu không ta sao có thể đồng ý để ngươi áp chế tu vi mình?”

“Muội… muội gạt ta?”

“Chỉ cho phép ngươi gạt ta, không cho phép ta gạt ngươi sao?” Chiêu Nguyệt cảm thấy thật buồn cười.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ ta liều mình cứu muội cũng là giả sao?” Liên Tinh không cam lòng nói.

Đúng lúc này, hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ chỉ còn một Mệnh Cách từ dưới vọt lên, gào to: “Cho dù chết bọn ta cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”

Dù bọn hắn chỉ còn một Mệnh Cách nhưng một Nguyên Thần cảnh lục diệp như Chiêu Nguyệt cũng không có cách nào so sánh. Khi hai người kia nhào tới ——

Cạp cạp cạp!

Đế Giang kêu lên như con vịt, tiếng kêu của nó ngập tràn vui sướng như tìm được trò chơi mới. Nó mang theo Chiêu Nguyệt bay vọt ra xa trăm mét khiến Chiêu Nguyệt giật nảy mình.

Chiêu Nguyệt lập tức thi triển cương khí cố định bản thân trên lưng Đế Giang, không khỏi giật mình trước tốc độ của nó.

Toàn thân hai tên Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ đầy máu, nhìn Đế Giang bằng ánh mắt không cam lòng. “Ngươi trái, ta phải…”

Hai người bọc đầu đánh tới, Đế Giang lập tức mang theo Chiêu Nguyệt chạy vòng vòng, tốc độ như tia chớp đến mắt thường còn không nhìn kịp. Nó càng chạy càng vui vẻ, nhìn hai người kia đuổi theo đầu đầy mồ hôi, không khỏi kêu vang mấy tiếng.

Lúc trước ngay cả Nhan Chân Lạc sáu Mệnh Cách còn không bắt được nó, huống hồ gì là hai tên một Mệnh Cách đã bị thương này.

Chiêu Nguyệt cười nói: “Các ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Mau lại bắt ta đi…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó dừng lại. “Đừng bị nàng ta lừa, thừa dịp lão đầu kia còn chưa quay trở về, chúng ta chạy thôi.”

“Ừ, tạm thời mặc kệ ân oán Hắc Tháp và Bạch Tháp, hai chúng ta hợp lực đào tẩu, thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề. Phù văn thông đạo vẫn còn, tranh thủ thời gian rời đi thôi!”

Hai người lập tức xoay người bay về phương bắc. Liên Tinh nằm dưới đất chợt hô to: “Mang ta… mang ta đi với!”

Bạch Ngô Vệ cúi đầu nhìn nàng, khinh thường nói: “Thứ ăn cây táo rào cây sung, ngươi có trở về cũng là tử tội!”

Hai người không thèm để ý đến Liên Tinh, lập tức chạy trốn, chỉ chốc lát sau đã không còn bóng dáng.

Chiêu Nguyệt không khỏi lắc đầu: “Đáng tiếc, thực lực của ta không đủ để giết địch! Lần này may mà nhờ có ngươi. Sư phụ thu một toạ kỵ thú vị như ngươi từ bao giờ thế?”

Đế Giang hưng phấn vỗ cánh nhưng không bay loạn khắp nơi mà đứng yên tại chỗ chờ đợi Lục Châu quay về.

Chiêu Nguyệt không tự tiện hành động. Liên Tinh mặc dù đã cứu nàng nhưng vẫn từng lừa gạt và lợi dụng nàng, lại còn là người của Bạch Tháp, cần phải đối đãi cẩn thận.

Lát sau, Lục Châu từ xa bay về.

“Sư phụ.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống hành lễ trên lưng Đế Giang.

Lục Châu nhìn nàng, khẽ hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

“Đồ nhi không có việc gì… Đồ nhi có tội, cầu sư phụ tha thứ!” Chiêu Nguyệt không dám đứng lên.

Lục Châu đảo mắt nhìn xuống Liên Tinh đang nằm dưới đất. “Hai tên kia trốn rồi?”

“Bọn chúng chạy trốn về hướng bắc.” Chiêu Nguyệt thấp giọng đáp.

“Trở về rồi tính.” Lục Châu đánh ra Ma Đà Thủ Ấn tóm lấy Liên Tinh.

Đúng lúc này, phương bắc lại vần vũ mây đen, phong vân biến sắc, tiếng sấm rung động không ngừng.

Lục Châu, Chiêu Nguyệt và Liên Tinh đồng loạt nhìn về nơi đó. Liên Tinh cau mày, nhịn đau nói: “Các người mau chạy đi, hẳn là người của Hắc Tháp tới cứu viện!”

“Phù văn thông đạo?” Lục Châu nghi hoặc nói.

“Đây là ba động khi phù văn thông đạo mở ra. Cường giả Hắc Tháp nhiều như mây, nhất định đã phái thêm người tới…” Lời còn chưa nói xong, Liên Tinh đã phun ra một ngụm máu.

Lục Châu không hề tỏ chút lòng thương hại nào, bễ nghễ nói: “Nha đầu miệng còn hôi sữa, muốn doạ lão phu sao?”

“. . .” Liên Tinh á khẩu không nói được lời nào.

Quả nhiên ngay sau đó, phía bắc có hai thân ảnh đang vọt tới với tốc độ cực nhanh.

Lục Châu nhíu mày. Theo lời Tư Vô Nhai nói, nội bộ Hắc Tháp đang mâu thuẫn nghiêm trọng, lúc này Thẩm Phán Giả sẽ không dễ dàng xuất động, nếu là Hắc Ngô Vệ lại dám đến thì cứ giết thôi.

Chờ đến khi hai đạo thân ảnh tới gần, Liên Tinh mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hắc… Hắc Ngô Vệ.”

Lục Châu lạnh nhạt đứng đó, chắp tay sau lưng nhìn hai tên Hắc Ngô Vệ mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường kích tiến tới gần. Không chỉ thế, hai người kia còn mang theo hai bộ thi thể, một hắc một bạch.

Đến trước mặt Lục Châu, hai người lăng không quỳ xuống, chắp tay nói: “Thẩm Tất bái kiến lão tiền bối! Xin lão tiền bối thu lưu chúng ta!”

Liên Tinh: “? ? ?”

Chiêu Nguyệt: “? ? ?”

Lục Châu cũng kinh ngạc không kém. “Thẩm Tất?”

Người vừa đến chính là tiểu đội trưởng Thẩm Tất chấp hành nhiệm vụ ở hồng liên giới. Thẩm Tất cởi khôi giáp, bỏ mũ giáp ra, để lộ gương mặt hình chữ điền mang theo vẻ tang thương.

“Lão tiền bối, ta đã không còn đường trốn!” Thẩm Tất nói thẳng.

“Ngươi là Hắc Ngô Vệ, hiệu lực cho Hắc Tháp, sao lại muốn đầu nhập lão phu?” Lục Châu cảm thấy việc này quá mức buồn cười. Trước đó bọn họ còn từng chiến một trận.

Thẩm Tất nói: “Sáu người chúng ta đến hồng liên giới, tổn thất hai người… Vốn tưởng rằng có thể đổ tại hung thú, nhưng không ngờ tên tiểu đội trưởng kia lại bị buộc nói ra sự tình. Hắc Tháp định tội Hắc Ngô Vệ làm việc bất lực lại giấu diếm không báo, muốn trị chúng ta tội chết! Ta cùng các huynh đệ liều chết bỏ trốn qua phù văn thông đạo, không ngờ Hắc Tháp lại không lưu tình chút nào, giết chết một huynh đệ của chúng ta. Hiện tại cũng chỉ có lão tiền bối có thể cứu chúng ta mà thôi!”

“Lão phu làm sao biết ngươi nói thật hay giả?” Lục Châu không phải người dễ bị lừa.

“Từng lời ta nói đều là thật, đây là minh chứng.”
Chương 1142 Vô đề

Hắn vung tay lên, chỉ về phía hai bộ thi thể bị vất ở một bên, một hắc một bạch, vừa vặn là hai người Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ một Mệnh Cách chạy trốn về phương bắc ban nãy.

Con ngươi Liên Tinh co rụt lại: “Ngươi giết người Bạch Tháp bọn ta?”

Thẩm Tất trừng to mắt, túm lấy trường kích, lui về sau mấy mét, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng: “Tiền bối là người của Bạch Tháp?”

Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ là Bạch Tháp, lão phu còn không để vào mắt.”

Nghe vậy, Thẩm Tất thở phào một hơi. Suýt nữa đã bị hù chết.

Lục Châu liếc mắt nhìn hai bộ thi thể, khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc…”

“Tiếc sao?” Thẩm Tất không tài nào hiểu nổi ý Lục Châu.

“Ngươi nói tiếp đi.” Lục Châu ra hiệu.

Thẩm Tất gật đầu. “Sau khi chúng ta chạy trốn, Hắc Tháp nhất định sẽ hạ lệnh truy nã, huynh đệ chúng ta chỉ mong được sống yên phận, cầu xin lão tiền bối thu lưu!”

“. . .”

Sự tình đột nhiên trở nên thú vị. “Với tu vi của các ngươi có thể ngao du bốn bể, thiên hạ lớn như vậy chẳng lẽ không có đất dung thân cho hai ngươi?”

Thẩm Tất thở dài, cởi áo ra. Trên ngực hắn có khắc một đoá hắc liên rất mới.

“Hắc Ngô Vệ là người chấp hành, mỗi lần ra ngoài làm việc đều bị hạn chế thời gian rất nghiêm ngặt. Trong khoảng thời gian quy định nếu không về sẽ bị Hắc Tháp truy nã. Lần này Hắc Tháp càng ra tay độc ác, hạ ấn ký hắc liên lên người ta, hoặc ta phải tự móc tim mình ra, hoặc trở về hắc liên.” Thẩm Tất chật vật nói, “Nếu thật sự còn có đường trốn, ta sao lại đi tới nơi này, sao phải giết hai người này làm gì?”

Liên Tinh nở nụ cười buồn bã: “Ngươi trốn không thoát… ha ha, ngươi trốn không thoát…”

Lục Châu nâng tay, cương phong vạch tới đánh vào mặt Liên Tinh. Chát! Gương mặt xinh đẹp lập tức sưng phù lên.

“Lão phu đang nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào.”

Liên Tinh: “. . .” Nàng bị tát một cái ngây ngẩn cả người.

Lục Châu lại nhìn về phía Thẩm Tất, trầm giọng nói: “Ngươi đã bị đánh dấu bằng ấn ký hắc liên, Hắc Tháp tất sẽ tìm được ngươi. Chiêu mượn đao giết người này ngươi dùng rất hay.”

Nghe được mấy chữ ‘mượn đao giết người’, Thẩm Tất giật nảy mình.

“Ta tuyệt không có ý này! Lão tiền bối tu vi cao thâm… Ta chỉ nghĩ, đến Vũ Quảng Bình cũng không phải đối thủ của ngài, mà lúc này Hắc Tháp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu trong khoảng thời gian này tiêu trừ ấn ký hắc liên thì hai huynh đệ chúng ta sẽ có đường sống!” Thẩm Tất vội vàng giải thích, “Từng câu của Thẩm Tất đều là thật, nếu có nửa lời dối trá sẽ chết không yên lành!”

Lục Châu nhìn Thẩm Tất không chớp mắt. “Ngươi rất sợ chết.”

Thẩm Tất ngẩng đầu, không hiểu vì sao Lục Châu lại nói vậy.

“Huynh đệ của ngươi cũng thế… đều là kẻ sợ chết. Lúc trước khi lão phu chiến với sáu người các ngươi một trận, ba người tiểu đội các ngươi đều sống sót, chỉ có tiểu đội kia là chết hai người. Loại người ham sống sợ chết như các ngươi sao có thể vào được mắt lão phu?”

Thẩm Tất nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.

Tên huynh đệ bên cạnh không nhìn được nữa, bèn lôi kéo Thẩm Tất: “Thẩm đại ca, chúng ta đi thôi, đừng cầu xin người ta nữa. Thiên hạ lớn như vậy luôn có chỗ cho chúng ta mà! Chúng ta đi đi ——”

Lục Châu nở nụ cười đùa cợt: “Bây giờ thì có chút cốt khí rồi đó.”

Thẩm Tất thở dài, lặng lẽ đứng lên chắp tay với Lục Châu: “Có lẽ đây là mệnh của chúng ta. Đã quấy rầy rồi…”

“Chờ đã.” Lục Châu trầm giọng gọi.

“Hả?”

“Ngươi muốn sống?” Lục Châu hỏi.

Thẩm Tất gật đầu. Nếu không muốn sống thì cớ gì còn chạy tới đây.

Lục Châu nghiêm túc nói: “Muốn sống cũng được, nhưng quy củ của lão phu ngươi đã biết chưa?”

Thẩm Tất mừng rỡ, vội vàng khom người đáp: “Mời Lục tiền bối nói!”

“Chiêu Nguyệt, nói cho bọn hắn nghe.”

Chiêu Nguyệt lập tức đọc vanh vách môn quy: “Muốn gia nhập Ma Thiên Các cần phải tuân thủ các quy củ sau: Một, đồng môn Ma Thiên Các không được chém giết. Hai, gia nhập Ma Thiên Các phải từ bỏ hoàn toàn quá khứ trước đây. Ba, không được khi sư diệt tổ, ngỗ nghịch phạm thượng. Bốn…”

Lục Châu nghe đến đau đầu, bèn đưa tay ngắt lời Chiêu Nguyệt. “Nói ngắn gọn, mọi việc ở Ma Thiên Các đều phải nghe lời lão phu. Kể cả mạng của ngươi.”

Thẩm Tất cung kính nói: “Việc này là đương nhiên.”

Lục Châu nói thêm: “Một khi vào Ma Thiên Các, địch nhân sau này các ngươi gặp phải sẽ càng ngày càng nhiều, mà bọn hắn còn mạnh hơn Hắc Tháp Bạch Tháp gấp trăm ngàn lần. Có lẽ chỉ trong một đêm các ngươi sẽ mất mạng. Những lời này lão phu phải nói trước, vào Ma Thiên Các chưa chắc là chuyện gì tốt. Đừng vội đưa ra quyết định, hãy nghĩ cho kỹ càng. Lão phu cho các ngươi thời gian mười hơi thở để suy nghĩ.”

“. . .”

Thẩm Tất vốn đã quyết định gia nhập, nay nghe được mấy lời này, trong lòng cả kinh. Ma Thiên Các… lại có năng lực này?

Mười hơi thở sắp trôi qua hết. Lục Châu thở dài lắc đầu. “Xem ra các ngươi không thích hợp với Ma Thiên Các… Tự sinh tự diệt đi thôi.”

Lục Châu vừa nói xong, Thẩm Tất và vị huynh đệ của hắn lập tức lăng không quỳ xuống, đồng thanh hô lên: “Ta nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các!”

“Nghĩ kỹ chưa?”

“Đã nghĩ kỹ.” Thẩm Tất cương quyết đáp.

Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Nếu vậy… lão phu ban thưởng cho các ngươi vị trí hộ pháp. Từ nay về sau cùng Ma Thiên Các có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, các ngươi có làm được không?”

“Thuộc hạ Thẩm Tất, bái kiến Các chủ!”

“Thuộc hạ Lý Tiểu Mặc, bái kiến Các chủ!”

[Ting — thu hoạch được hai tên thuộc hạ, ban thưởng 2.000 điểm công đức.]

Lục Châu chú ý thấy độ trung thành của bọn hắn là 30%. Đúng là một con số khởi đầu không tệ. Lúc trước khi Lãnh La mới gia nhập Ma Thiên Các, độ trung thành cũng chỉ có 5%.

Thứ này có thể từ từ bồi dưỡng, không cần vội vã. Mị lực cá nhân của lão phu rất lợi hại, không cần lo lắng việc này.

Ngoài ra thông tin cá nhân của Liên Tinh và những tên Hắc Ngô Vệ Bạch Ngô Vệ đã chết cũng không hiện ra. Quyền hạn hiện tại của Chân Thực Chi Nhãn chỉ nhìn được thông tin của tu hành giả kim liên giới và những người đã đầu quân dưới trướng Lục Châu.

“Đứng lên đi.”

“Vâng.”
Chương 1143 Vô đề

Liên Tinh: “. . .”

Nàng ta ngây ngốc nhìn cảnh này, nàng hiểu rất rõ Hắc Tháp là dạng thế lực khổng lồ cỡ nào, nhiều năm qua Hắc Tháp Bạch Tháp không ngừng đấu tranh. Vị lão nhân này vì sao lại tự tin khiêu chiến Hắc Tháp như thế? Thu nhận Thẩm Tất cũng tức là đắc tội Hắc Tháp hoàn toàn.

“Xử lý mấy thi thể này đi… Trong Hắc Tháp có vu sư, không được lưu thi thể lại.” Lục Châu nói.

Thẩm Tất liền nói: “Tuân lệnh.”

Hắn lấy ra một tấm phù chỉ, nhỏ máu vào, phù chỉ bắn ra hoả quang, một tự phù chữ “Phá” xuất hiện rơi vào hai bộ thi thể, đại hoả thiêu đốt một lúc, hai thi thể hoàn toàn tan biến.

Lục Châu gật đầu: “Về Thần Đô.”

. . .

Trong hoàng thành, đám đại nội cao thủ, thái giám và cấm vệ quân đều đang sửa chữa mấy toà kiến trúc bị hỏng.

Nhìn thấy trên không trung có mấy người bay lướt tới, đám người lập tức tụ lại một chỗ, vui mừng hô lên: “Là Ngũ tiên sinh!”

“Thật đúng là Ngũ tiên sinh!”

Đám cấm vệ quân đồng loạt quỳ xuống đất, vui mừng nói: “Cung nghênh Ngũ tiên sinh trở về.”

Chiêu Nguyệt phất tay: “Gia sư giá lâm hoàng thành, người không có phận sự thì tản đi.”

Đám người nghe vậy, toàn thân lập tức run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Tuy không nhận ra vị nào là Cơ tiền bối nhưng bọn hắn vẫn đồng thanh hô: “Cung nghênh Cơ tiền bối!”

Lục Châu đạp không tiến về phía trước, cao giọng nói: “Miễn lễ.” Giọng hắn ôn hoà mà trầm ổn.

Lý Vân Triệu nhận ra Lục Châu, vội vàng kích động nói: “Ta ngày nhớ đêm mong, rốt cuộc cũng chờ được Cơ tiền bối! Cung nghênh Cơ tiền bối trở về!”

Đại nội cao thủ cung kính rút đi, dưới sự an bài của Lý Vân Triệu, chỉ còn một số ít cung nữ thái giám lưu lại hầu hạ.

Vào đại điện, Chiêu Nguyệt báo cáo lại tình hình đại khái trong hoàng cung. Lục Châu khẽ gật đầu, tương đối hài lòng.

“Ngươi quen biết Liên Tinh từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.

Chiêu Nguyệt nhìn Liên Tinh ngồi bệt dưới đất, một năm một mười nói: “Trước kia khi Thiên Tâm sư muội thiết kế bẫy ở Thanh Dương Sơn, đồ nhi không đồng ý với yêu cầu của Thiên Tâm, tự mình rời đi. Sau đó tại Nhữ Nam Thành gặp được Liên Tinh.”

“Thời điểm đó nàng ta cũng chỉ là một tu hành giả nhỏ yếu, hai chúng ta kết thành tỷ muội. Đồ nhi vẫn cho rằng ngoại trừ đồng môn trong Ma Thiên Các, nàng chính là bằng hữu tốt nhất của đồ nhi… Thật không ngờ nàng lại âm mưu đánh cắp khí tức Thái Hư trên người đồ nhi!”

Liên Tinh vốn định nói gì đó, Chiêu Nguyệt đột nhiên liếc nhìn nàng: “Ngươi câm miệng!”

Chiêu Nguyệt tiếp tục nói:

“Thời điểm đó đồ nhi chẳng biết gì về khí tức Thái Hư, Liên Tinh nói muốn đi bái sư học nghệ nên rời đi. Không bao lâu sau đồ nhi đã bị cao thủ Tịnh Minh Đạo bắt, người này chính là chưởng môn Mạc Khí. Mạc Khí vì muốn các đại môn phái phân tranh nên biến đồ nhi thành Ma nữ, trói đồ nhi trên thánh đàn Nhữ Nam. Những chuyện sau đó thì sư phụ đều đã biết.”

Tại thánh đàn Nhữ Nam, Lục Châu giết Không Huyền, thời điểm đó Lục Châu chỉ mới là Ngưng Thức cảnh trung kỳ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nguy cơ trùng trùng, nếu địch nhân kéo nhau ùa tới thì hắn đã chẳng có ngày hôm nay.

“Tiếp tục đi.” Lục Châu nói.

Chiêu Nguyệt gật đầu kể tiếp: “Sau khi đồ nhi trở về Ma Thiên Các, Liên Tinh chưa từng xuất hiện, mãi đến khi đồ nhi đến hoàng cung, Liên Tinh lại đột nhiên trở thành cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nàng ta nói muốn bảo vệ đồ nhi, đồ nhi lại khờ dại tin tưởng nàng. Cứ vậy suốt nửa năm trời, nàng ta qua lại không ngừng giữa cái gọi là sư môn và hoàng cung. Thời điểm đó đồ nhi không chú trọng tu hành, chỉ lo xử lý chính sự, mãi đến một ngày… nàng ta nói muốn dẫn đồ nhi đi, nên đồ nhi mới bắt đầu nghi ngờ.”

Nghe đến đây, Lục Châu hỏi: “Vì sao không báo cáo sớm cho vi sư biết?”

Chiêu Nguyệt quỳ xuống đáp: “Lúc đó sư phụ đã đến hồng liên giới, đồ nhi không dám làm phiền sư phụ. Nếu không phải thất sư đệ nói cho đồ nhi biết chuyện Thái Hư thì đồ nhi còn chẳng hay biết gì. Cầu sư phụ minh xét.”

Lục Châu nhìn về phía Liên Tinh. “Ngươi vẫn luôn nghĩ cách thu hoạch khí tức Thái Hư của Chiêu Nguyệt?”

Liên Tinh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng thừa nhận: “Đúng vậy.”

Lục Châu ra hiệu với Thẩm Tất. Thẩm Tất hiểu ý, lập tức lấy phù chỉ ra thiêu đốt, ấn phù bay về phía Liên Tinh. Khi ấn phù sắp chạm vào người nàng ta, đột nhiên tự động tiêu tán.

Thẩm Tất chắp tay nói: “Đã xác nhận, trên người nàng ta cũng có khí tức Thái Hư.”

Liên Tinh biết mình không thể giấu diếm được nữa, bèn nói: “Ta đến từ Bạch Tháp, phụng mệnh tuần tra kim liên giới. Khi đó ta đã nghe nói đến Ma Thiên Các, cũng bởi vậy mà quen biết Chiêu Nguyệt.”

“Làm sao ngươi biết trên người Chiêu Nguyệt có khí tức Thái Hư?” Lục Châu hỏi.

“Đó là vì Chiêu Nguyệt gặp phải đám vu sư. Ta thấy nàng thảm thương nên giết sạch đám vu sư kia. Nhưng thời gian của ta có hạn, phải quay trở về Bạch Tháp.”

“Ngươi cứu nàng là để thu hoạch khí tức Thái Hư trên người nàng, ngươi có thừa nhận không?”

“Ta thừa nhận.”

“Ngươi dùng phương pháp gì để lấy được?”

Không đợi Liên Tinh trả lời, Thẩm Tất đứng bên cạnh đã nói: “Hồng Hấp Thuỷ Tinh.”

“Ngươi cũng biết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Hồng Hấp Thuỷ Tinh có thể hấp thu tu vi, khí tức, đặc tính, và một số năng lực đặc thù của một người. Hồng Hấp Thuỷ Tinh là vật phẩm rất hiếm có, thậm chí còn quý hơn Hoả Linh Thạch.” Thẩm Tất đáp.

Liên Tinh nhìn Thẩm Tất, gật đầu nói: “Đúng là ta dùng Hồng Hấp Thuỷ Tinh… Ta làm vậy cũng là vì muốn bảo vệ Chiêu Nguyệt thôi.”

“Bảo vệ?” Chiêu Nguyệt nghe được lời này, trong lòng dấy lên ngọn lửa tức giận.

“Bạch Tháp không có nhiều Hồng Hấp Thuỷ Tinh, bọn hắn muốn thu hoạch khí tức Thái Hư cũng chỉ có một cách — hy sinh Chiêu Nguyệt. Ta vẫn luôn che giấu việc này… nhưng giấy không gói được lửa, Đằng đội trưởng đã phát hiện ra bí mật của ta.”

“Hồng Hấp Thuỷ Tinh đâu?” Lục Châu vươn tay ra.

“Khi rời khỏi Nhữ Nam thành đã bị huỷ.” Liên Tinh đáp.

Thẩm Tất cũng lên tiếng: “Ngươi hấp thu khí tức Thái Hư, tu vi đại tăng, Hồng Hấp Thuỷ Tinh bị huỷ cũng không sao, khí tức đó vẫn còn trên người ngươi, lấy về là được.”
Chương 1144 Vô đề

Hai mắt Liên Tinh trợn trừng: “. . .”

Lục Châu lập tức hỏi: “Có phương pháp lấy lại sao?”

“Có thể lấy đi, đương nhiên có thể thu về. Phương pháp cũng tương tự nhau, luyện hoá nàng ta là được.” Thẩm Tất nói.

Chiêu Nguyệt giật mình. Lục Châu không nói gì.

Thẩm Tất vội vàng khom người nói: “Là nàng ta bất nhân trước, Ma Thiên Các chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Nếu thuộc hạ nói sai, mong Các chủ thứ tội.”

“Ngươi nói có lý.” Lục Châu sẽ không trách tội Thẩm Tất. Có một cường giả kiến thức rộng rãi ở bên cạnh đúng là làm việc thuận lợi hơn nhiều.

Lục Châu quay sang hỏi Chiêu Nguyệt: “Chiêu Nguyệt, ngươi có ý tưởng gì không?”

Chiêu Nguyệt nhìn về phía Liên Tinh. Liên Tinh đúng thật đã cứu nàng mấy lần, nhưng cũng đã lừa gạt nàng để ăn cắp khí tức Thái Hư.

Không chờ nàng nghĩ rõ ràng, Liên Tinh đã lên tiếng trước: “Không cần nghĩ ngợi làm gì, khí tức Thái Hư này ta trả lại ngươi. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.”

Chát!

Lục Châu vỗ bàn, cao giọng nói: “Khí tức Thái Hư vốn không thuộc về ngươi. Ngươi trộm đồ của người khác, còn dám dùng lời lẽ đương nhiên như thể ngươi làm việc tốt? Lão phu thấy tuổi tác của ngươi không lớn, lời nói cử chỉ cũng đàng hoàng, giữ lễ nghi, chỉ có một vấn đề — là ngươi không biết liêm sỉ! Lão phu không phải cha mẹ ngươi mà phải quan tâm tới cảm nhận của ngươi. Giải nàng ta xuống, hôm khác thu hồi khí tức Thái Hư.”

“Vâng.”

“Tất cả lui xuống đi. Sáng mai trở về Ma Thiên Các.”

“Vâng.”

. . .

Tối hôm đó, Lục Châu điều động Tử Lưu Ly, toàn lực khôi phục Thái Huyền chi lực. Không có Thái Huyền chi lực trong người luôn cảm thấy không ổn thoả.

Lục Châu đồng thời xem lại thu hoạch của ngày hôm nay.

Điểm công đức: 155.400 điểm

Ngoài ra còn có sáu viên Hoả Linh Thạch, xem như kiếm lời.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm để nghiên cứu xem nên mua sắm gì, Lục Châu phải khôi phục Thái Huyền chi lực trong khoảng thời gian ngắn. Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc dù đã gia nhập Ma Thiên Các nhưng trên người vẫn còn ấn ký hắc liên. Hắc Tháp vẫn có khả năng đuổi tới.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thái Huyền chi lực hẳn là có thể khu trục được ấn ký.

. . .

Sáng hôm sau, Lục Châu còn chưa mở mắt, Chiêu Nguyệt đã đứng bên ngoài điện.

“Sư phụ, phi liễn đã chuẩn bị thoả đáng.”

“Tốt.” Lục Châu mở mắt ra.

Thái Huyền chi lực trong cơ thể đã khôi phục gần một nửa, tốc độ không tệ. Nếu Tử Lưu Ly thăng lên hợp cấp thì tốc độ liệu có nhanh hơn nữa không?

Chỉ tiếc Hoả Linh Thạch không thể tấn thăng vật phẩm lên hợp cấp. Rốt cuộc cần thứ gì mới khiến Tử Lưu Ly thành hợp cấp được đây? Cho dù có thì cũng cực kỳ khó tìm được…

Lục Châu chợt nghĩ tới Hệ thống. Hệ thống có thể cung cấp Thiểm Diệu Chi Thạch, Hoả Linh Thạch, Luyện Hóa Phù,… Vậy Hệ thống có vật liệu hắn cần không?

Nghĩ đến đây, Lục Châu đứng dậy gác chuyện này lại, làm mấy động tác thể dục buổi sáng. Cảm giác rất tốt.

Từ lần trước hắn dùng sạch Thẻ Nghịch Chuyển, cơ năng thân thể trở nên hoạt bát thoải mái hơn rất nhiều.

“Có lẽ có thể dùng toàn bộ điểm công đức mua Thẻ Nghịch Chuyển…”

Trước đây thực lực không đủ, không có tiền lo đến ngoại hình. Bây giờ… ai dám nghi vấn về ngoại hình của lão phu?

Lát sau, Lục Châu, Chiêu Nguyệt và hai người Thẩm Tất ngồi Xuyên Vân phi liễn bay về phía Ma Thiên Các.

. . .

Cùng lúc đó, tin tức Các chủ Ma Thiên Các trở về rất nhanh đã truyền đi khắp Thần Đô với tốc độ kinh người, một truyền mười, mười truyền trăm…

Trong dịch trạm.

“Nghe nói gì chưa? Cơ lão ma trở về rồi! Hắn vừa về đến, mấy tu hành giả gây chuyện trong hoàng thành lập tức bị đuổi đi, phía bắc năm trăm dặm vẫn còn đầy dấu tích chiến đấu kìa.”

“Suỵt! Lá gan ngươi không nhỏ nha, còn dám gọi Cơ lão ma?”

“Ôi lỡ mồm, lỡ mồm…”

Mấy tu hành giả hành tẩu bên ngoài dịch trạm nghe vậy châu đầu ghé tai, thấp giọng nói: “Truyền tin cho Giáo chủ, tổ sư gia đã trở về.”

“Vâng.”

. . .

Chiều hôm đó.

Lục Châu đứng trên phi liễn, tay chắp sau lưng quan sát đại địa. Về lại chốn cũ, trong lòng hắn không khỏi cảm khái vô cùng.

Bình chướng Kim Đình Sơn xuất hiện trước mắt, Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc đột nhiên nhìn thấy Thừa Hoàng ngồi trên sườn núi, vội vã hô lên: “Mệnh Cách thú!”

Hai người bị bệnh nghề nghiệp, vừa thấy Thừa Hoàng, hai mắt đã sáng lên vô cùng hưng phấn.

“Các chủ, không nhọc ngài ra tay, để ta đến đối phó con Mệnh Cách thú này!” Thẩm Tất kích động nói.

Chiêu Nguyệt nín cười chạy theo ngăn lại: “Thẩm hộ pháp, khoan đã.”

“? ? ?”

“Đó là toạ kỵ của lục sư muội ta, không phải là Mệnh Cách thú.” Chiêu Nguyệt nói.

“Toạ… toạ kỵ?” Thẩm Tất cả kinh.

“Các vị đừng quên nơi này là Kim Đình Sơn Ma Thiên Các, nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Thẩm Tất hiểu ý, bèn chắp tay nói: “Đa tạ ngũ tiên sinh đã nhắc nhở.”

Nguy hiểm thật, suýt nữa hắn đã tìm đường chết. Trong lòng hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc là nhân vật bậc nào lại có thể khiến cho Thừa Hoàng cam nguyện làm toạ kỵ. Thuần hoá hung thú bình thường đã vô cùng khó, thuần hoá Mệnh Cách thú lại càng là chuyện phi thường.

Nhìn lại Đế Giang đang nằm sấp trong phi liễn, Thẩm Tất không thể không tự nhắc nhở bản thân mình, nơi này là Ma Thiên Các, không thể dùng lẽ thường mà dò xét, nhớ kỹ, nhớ kỹ! Cứ thế Thẩm Tất không ngừng tự thôi miên bản thân.

Xuyên Vân phi liễn tiến vào trong bình chướng. Một thân ảnh mặc bạch y dẫn đầu đoàn người tiến ra nghênh đón, nàng khom người nói: “Cung nghênh sư phụ trở về.”

“Cung nghênh Các chủ.”

Lục Châu đạp không bay ra, xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy mái tóc đen của sư phụ, Diệp Thiên Tâm lộ vẻ kinh ngạc, đám người Ma Thiên Các cũng há hốc mồm nhìn.

“Miễn lễ.”

Mọi người đứng thẳng người dậy. Diệp Thiên Tâm thấy có hai người lạ mặt bèn hỏi: “Các vị này là…?”

Chiêu Nguyệt mỉm cười giới thiệu: “Hai vị này là hộ pháp mới của Ma Thiên Các.”

“Thẩm Tất, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Lý Tiểu Mặc, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Đám người vội hành lễ.

Lục Châu nói: “Giải Liên Tinh vào động diện bích.”

Liên Tinh im lặng không nói gì, bị người mang ra hậu sơn.

Lục Châu lại gọi: “Phan Trọng, Chu Kỷ Phong.”

“Có thuộc hạ.”

“Các ngươi an bài chỗ ở cho hai vị hộ pháp.”

“Vâng.”
Chương 1145 Vô đề

Nói xong Lục Châu đi vào Đông Các. Diệp Thiên Tâm thì kéo Chiêu Nguyệt đi trò chuyện.

Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đã bị tân nhân hố không ít lần, hiện tại bọn hắn vô cùng cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc, khom người nói: “Tham kiến hai vị hộ pháp.”

Thẩm Tất vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân nơi này là Ma Thiên Các, lập tức đáp lễ: “Khách khí, khách khí.”

“Đừng đừng, chúng ta tổn thọ. Mời hai vị hộ pháp đi theo ta.” Phan Trọng mỉm cười nói.

“Không dám nhận, không dám nhận… chúng ta tự làm cũng được rồi.” Thẩm Tất nói.

“Không được không được, sao có thể để hai vị hộ pháp tự mình làm mấy chuyện vặt vãnh này.” Chu Kỷ Phong cũng nói theo.

“Hai vị thật quá khách khí, Thẩm mỗ hổ thẹn.”

Bốn người không ngừng ‘khách khí’, ‘hổ thẹn’ một hồi khiến đám nữ đệ tử chả hiểu ra sao.

Phan Trọng vừa đi vừa giới thiệu tình hình đại khái trên Ma Thiên Các, đến Nam Các, hắn nghiêm túc nhắc nhở:

“Hai vị hộ pháp, Nam Các là nơi đệ tử thân truyền của Các chủ cư ngụ, những người khác không có tư cách này. Nhưng trưởng lão và hộ pháp thì được ngoại lệ, Các chủ cũng ngầm đồng ý cho các vị ở đây… Xin mời vào.”

“Đệ tử thân truyền?” Thẩm Tất nghi hoặc hỏi.

Phan Trọng rất kiên nhẫn đáp lời: “Các chủ có mười vị đệ tử, bạch y nữ tử lúc nãy là lục đệ tử, tên gọi Diệp Thiên Tâm, chúng ta đều gọi nàng là lục tiên sinh.”

Uuuuu —— ——

Trên không trung, một cái đầu khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn hắn. Thân thể đám người lập tức cứng ngắc.

Thừa Hoàng nhìn bốn người, cái mũi khẽ động hít hà hít hà… Sau đó nó ngoẹo đầu như thể chê mùi bọn hắn thối rồi bay lướt về nơi xa.

Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc: “. . .”

Chu Kỷ Phong giải thích: “Đây là Thừa Hoàng, toạ kỵ của lục tiên sinh. Vị cô nương trở về cùng Các chủ là ngũ đệ tử Chiêu Nguyệt, chúng ta gọi nàng là ngũ tiên sinh. Đừng nhìn tu vi nàng không cao mà cho rằng…”

Thẩm Tất vội vàng nói: “Ta hiểu, ta hiểu mà!”

Mẹ nó ai mà không hiểu cho được, nàng là người có khí tức Thái Hư nha! Sớm muộn gì trong tương lai tu vi của nàng cũng sẽ nghiền ép bọn hắn.

Thấy hai người cực kỳ biết điều, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức có ấn tượng rất tốt, bốn người không ngừng xưng huynh gọi đệ.

Phan Trọng khẽ gật đầu nói: “Hai vị huynh đệ vừa nhìn đã biết là người từng trải, thật đáng ngưỡng mộ. Không biết có thể hỏi tu vi hai vị hay không?”

Thẩm Tất lộ vẻ lúng túng, thấp giọng nói: “Tu vi thấp, mong hai vị đừng chê cười.”

“Không sao, chúng ta đều quen rồi, nơi này là Ma Thiên Các, vốn không thể suy xét theo lẽ thường.”

“Cũng đúng.” Thẩm Tất hạ giọng, sợ người khác nghe được sẽ mất mặt: “Ta chỉ là Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách, hổ thẹn, hổ thẹn…”

Lý Tiểu Mặc cũng ngượng ngùng nói: “Ta… ta chỉ có ba Mệnh Cách, xin lỗi, ta cản chân mọi người.”

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Bên tai Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chỉ nghe được tiếng ong ong.

Mặc dù bọn hắn nghe không hiểu Mệnh Cách là gì, nhưng lại hiểu rất rõ ý nghĩa của bốn chữ Thiên Giới Bà Sa. Trước khi cửu diệp xuất hiện, mấy chữ này chỉ tồn tại trong cổ tịch và những câu chuyện xưa của các tiên sinh kể chuyện mà thôi.

“Hai vị làm sao thế?” Thẩm Tất huơ huơ tay trước mặt hai người.

“Không, không có gì… Chẳng qua là nhìn vật nhớ người, thấy Nam Các an tĩnh quá, ta lại nhớ các vị tiên sinh. Hầy, các vị tiên sinh đã rời đi khá lâu, không biết sống ở hồng liên giới có ổn không, có thoải mái không…” Vừa nói Phan Trọng vừa thọc thọc Chu Kỷ Phong mấy cái. Chu Kỷ Phong lập tức hiểu ra, bèn thở dài thương cảm.

Thẩm Tất chắp tay nói với hai người: “Không ngờ hai vị lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế, ta và Tiểu Mặc có thể gia nhập Ma Thiên Các đúng là vô cùng vinh hạnh.”

Phan Trọng vờ lau khoé mắt: “Xin lỗi, không kềm lòng được. Mời hai vị.”

Đám người cùng đi vào Nam Các, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong quét dọn một toà biệt uyển sạch sẽ thoả đáng mới lễ phép rời đi.

Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở đằng xa, Lý Tiểu Mặc mới mở miệng nói: “Thẩm đại ca, sao ta lại có cảm giác… hơi, hơi giả ấy nhỉ?”

“Đừng nói linh tinh.” Thẩm Tất quát hắn một tiếng. “Cho dù là giả cũng phải xem như thật.”

“Vâng.”

Thẩm Tất thầm nghĩ, có phải do mình ở nơi lạnh như băng không có chút nhân tình như Hắc Tháp quá lâu nên mới không quá thích ứng với kiểu này không? Trước đây nếu không thi hành nhiệm vụ thì hắn chỉ tu luyện, ở nơi mạnh được yếu thua như hắc liên, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, nào có ai quan tâm đến nhân tình giữa người với người.

. . .

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới hậu sơn. Chu Kỷ Phong vẫn còn ngây ngốc không thôi, nói năng lộn xộn.

“Thiên Giới… Thiên Giới Bà Sa đó, ông trời ơi, làm sao, làm sao đây…”

“Hoảng cái rắm!” Phan Trọng khinh bỉ nói, “Bọn hắn đã gia nhập Ma Thiên Các, nói rõ Các chủ có thể trấn áp được bọn hắn, ngươi lo vớ lo vẩn cái gì.”

“Cao thủ như vậy gia nhập Ma Thiên Các, địa vị của chúng ta chẳng phải đang bị đe doạ hay sao?” Chu Kỷ Phong nghi hoặc hỏi.

“Không sao đâu.” Phan Trọng đáp, “Càng là đại nhân vật thì càng cần loại người như chúng ta hỗ trợ. Nếu ai cũng làm tướng quân thì người nào sẽ làm tiểu binh chạy vặt đây?”

Chu Kỷ Phong gật gù.

Phan Trọng tiếp tục nói: “Hơn nữa thái độ của bọn hắn không tệ, địa vị hộ pháp dù cao nhưng cũng không thể so với Các chủ và mười vị tiên sinh.”

“Có đạo lý.”

“Theo ta thấy, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc gì thì đừng nghĩ đến tu vi đối phương làm chi để rồi sợ hãi. Đánh nhau không lại thì chúng ta khoác lác, chẳng lẽ còn thua bọn hắn sao?”

“Có đạo lý.” Chu Kỷ Phong ngoan ngoãn gật đầu.

. . .

Trở về Đông Các, Lục Châu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Đến chạng vạng tối, Thái Huyền chi lực đã khôi phục hoàn toàn.

Tuy nói lần chiến đấu này thu hoạch được nhiều điểm công đức, nhưng người hắn giết chết chỉ là tầng lớp thấp trong Hắc Tháp Bạch Tháp. Đặc biệt là tu hành giả mười hai Mệnh Cách đã che chở Vu Triều kia, dù đã mất đi năm Mệnh Cách nhưng ít nhất hắn từng là một cao thủ đỉnh cao có quá khứ huy hoàng. Từ đó có thể thấy trong Hắc Tháp và Bạch Tháp, cao thủ nhiều như mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK