Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1726

Thế gian này đều có nhân quả.

Tần Nhân Việt không ngăn cản nữa, đứng sóng vai cùng Lục Châu nhìn lên không trung. “Thật sự phải làm vậy sao?”

“Việc này không có liên can đến ngươi, ngươi nên đi đi.” Lục Châu nói.

Tần Nhân Việt cười đáp: “Đùa sao, bây giờ mà đi thì sao xứng danh bằng hữu?”

“Ngươi không hối hận?”

Tần Nhân Việt nhìn lên không trung, nghĩ tới một màn Hỏa Phượng đốt sạch đạo trường Bắc Sơn, lại nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, khẽ lắc đầu nói:

“Ta hối hận rất nhiều chuyện, duy chỉ có chuyện này là không hối hận. Ngay cả việc Tần Mạch Thương chết ta cũng chưa từng hối hận, huống chi là việc cùng Lục huynh kề vai chiến đấu?”

“Tốt!” Lục Châu xoay người đánh ra một chưởng, trong chưởng ấn ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng.

Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Cửu Trảo Hắc Ly va vào ngực Tần Nhân Việt, đánh hắn bay ra xa!

Tần Nhân Việt cả kinh: “Lục huynh, huynh làm gì thế?!” Hắn không thể nào là đối thủ của đại chân nhân.

Lục Châu đánh hắn bay ra xa ngàn mét, truyền âm nói: “Nếu ngươi thật sự xem lão phu là bằng hữu, vậy thì đừng đứng đây cản trở. Cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm này rồi mau rời đi!”

“. . .”

Cuồng phong rúng động.

Tần Nhân Việt cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm rồi tức giận nói: “Ta coi huynh là bằng hữu, huynh có xem ta là bằng hữu không?!”

Hắn không hề rời đi mà ngược lại còn bay về phía Lục Châu.

Lúc này, một cái bóng mờ cấp tốc lướt qua người Tần Nhân Việt. Tần Nhân Việt cả kinh, lập tức đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.

“Ai?”

Thân ảnh kia nhanh nhẹn dị thường, nhẹ nhõm tránh đi toàn bộ chưởng ấn. “Ngươi là người có tình có nghĩa, nhưng lúc này không thích hợp để các ngươi lỗ mãng…”

Lục Châu xoay người lại nhìn bóng người vừa xuất hiện. “Giải Tấn An?”

Giải Tấn An sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn còn nhớ ta?”

“Ngươi có hoá thành tro lão phu cũng nhận ra.”

“Ách… chỉ nói đùa thôi, đừng để ý.” Giải Tấn An nói.

Tần Nhân Việt tròn mắt. “Các ngươi có quen biết?”

Giải Tấn An lắc đầu: “Không quen.”

Không quen thì tỏ ra quen thân như vậy làm gì? Bệnh thần kinh à? Tần Nhân Việt nhìn mà không hiểu ra sao.

Giải Tấn An vội nói: “Đừng nói nhiều nữa, người trong Thái Hư sắp đến, đi mau đi!”

Giải Tấn An lách mình đến trước mặt Lục Châu, tóm lấy cánh tay hắn.

Lục Châu xoay người né tránh. “Làm sao ngươi biết lão phu ở đây?”

Giải Tấn An rất lo lắng nói: “Không kịp giải thích, mau đi theo ta trước đã!”

“Ngươi cho rằng lão phu e ngại Thái Hư?”

“Ta biết ngươi không e ngại, tính tình của ngươi trước nay vẫn luôn như thế. Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngươi đối địch với Thái Hư.” Giải Tấn An nói.

“Ngươi quả nhiên đến từ Thái Hư.” Lục Châu nhìn hắn.

Mê vụ trên không trung không ngừng rúng động, Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên toả ra quang hoa chiếu sáng cả Ngung Trung.

Giải Tấn An cau mày nói: “Lưu Ly Châu sáng lên rồi! Đi nhanh!!”

Tinh Bàn xuất hiện chắn ngang trước mặt ba người, không gian ngưng trệ, một vòng xoáy xuất hiện cưỡng ép mang ba người rời đi.

. . .

Trong một khe núi vắng vẻ.

Lục Châu, Giải Tấn An và Tần Nhân Việt đáp xuống đất, ba người xuyên qua khe núi nhìn về phía Ngung Trung. Bởi vì khoảng cách quá xa nên bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy quang mang của Lưu Ly Châu.

Đám hung thú xung quanh dường như rất e sợ quang hoa, toàn bộ bỏ chạy tứ tán, trong đó có không ít thú hoàng.

Lục Châu hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Đừng khẩn trương như vậy, nếu ta là địch nhân của ngươi thì sẽ không giúp ngươi đâu, lại còn tặng đồ cho ngươi nữa.”

Tần Nhân Việt cau mày: “Còn bảo là không quen biết?”

Giải Tấn An vẫn lì đòn: “Không quen biết thiệt mà.”

“. . .”

Lục Châu nói: “Ngươi cho rằng lão phu không phải là đối thủ của bọn hắn?”

Giải Tấn An không trả lời mà chỉ tay về phía đỉnh Thiên Khải Chi Trụ: “Nhìn đi.”

Một tu hành giả mặc bạch y chân đạp Băng Long từ trên trời vọt xuống, bay lượn một vòng quanh Ngung Trung rồi lướt về phía khe núi.

Giải Tấn An nhìn Băng Long, thấp giọng nói: “Ta nhận được tin tức, Cửu Trảo Hắc Ly bị đánh giết nên ngựa không dừng vó chạy tới đây, không ngờ đúng là do ngươi làm. Chậm thêm chút nữa thì ngươi đã bị Thái Hư để mắt tới.”

Hắn chỉ về phía Băng Long, ra hiệu cho Lục Châu và Tần Nhân Việt lui về sau.

Tần Nhân Việt cũng tròn mắt nói: “Vậy mà lại là Băng Long?!”

“Trong Thái Hư có rất nhiều đồ chơi cao cấp, đây chỉ là một góc của núi băng. Ta nói không ngoa, Thái Hư nhìn xuống các ngươi cũng tựa như các ngươi nhìn xuống hoàng liên giới vậy.” Giải Tấn An nói.

Sắc mặt Tần Nhân Việt trở nên ngưng trọng: “Không hổ là người trong Thái Hư. Tu vi người này thế nào?”

Bạch y tu hành giả đứng trên Băng Long, bay lướt qua khe núi rồi biến mất ở phương xa.

Giải Tấn An nói: “Hắn là người trong đội tuần tra, không quá mạnh, chủ yếu là con Băng Long kia. Băng Long là một trong ba con thượng cổ thánh hung còn sót lại ở Thái Hư.”

Tần Nhân Việt kinh ngạc hỏi: “So sánh với Hỏa Phượng thì ai mạnh ai yếu?”

Bọn hắn không có khái niệm gì về thượng cổ thánh hung.

Giải Tấn An nói: “Cái này không cách nào so sánh được. Hỏa Phượng có năng lực niết bàn trọng sinh, Băng Long thì không thể. Hỏa Phượng dùng chân hoả để tổn thương đối thủ, Băng Long thì có năng lực ngự thuỷ. Luận về lực lượng thì Băng Long mạnh hơn một bậc. So về tổng thể thì đôi bên không ai kém ai.”

“Mạnh vậy à…”

“Đó chỉ là hung thú bị khống chế. Một số hung thú có trí tuệ không thua gì nhân loại mới thật sự cường đại.” Giải Tấn An quay đầu nhìn Lục Châu.

Lục Châu nói: “Hình như ngươi quên mất một điều.”

“Cái gì?” Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.

Tần Nhân Việt nhắc nhở: “Cửu Trảo Hắc Ly.”

Giải Tấn An: “. . .”

Hắn vỗ trán ‘bộp’ một cái, hỏi Lục Châu: “Làm sao ngươi giết được Hắc Ly?”

Lục Châu không trả lời.

Giải Tấn An đi vòng vòng quanh người Lục Châu, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu, cuối cùng liên tục lắc đầu nói: “Không có khả năng, tuyệt đối không thể…”

Tần Nhân Việt trầm mặc không nói. Lúc đó hắn đứng bên dưới hắc vụ, không thấy rõ tình hình chiến đấu. Nhưng dựa vào tình huống đó để phán đoán thì chỉ có mình Lục Châu có khả năng đánh giết Hắc Ly.

Ông ——

Lúc này Thiên Khải Chi Trụ lại truyền đến âm thanh năng lượng cộng hưởng.
Chương 1727

Tiếng động này khiến sắc mặt Giải Tấn An đại biến. Hắn đạp đất bay lên nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, sau đó cấp tốc hạ xuống nói:

“Là Thánh nữ! Ta trốn đây, hai vị bảo trọng!”

“Ê ê, chờ một chút!” Tần Nhân Việt hô lên.

Chờ không được nữa rồi! Giải Tấn An lách mình một cái, hoàn toàn biến mất.

Tần Nhân Việt đi tới bên cạnh Lục Châu hỏi: “Lục huynh?” Hắn đang trưng cầu thái độ của Lục Châu, lưu lại hay chạy trốn.

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Đừng lo lắng.”

Hai người nhìn thấy hai toà pháp thân khổng lồ cao ngất vào trong mây đang di chuyển về phía khe núi. Sau đó pháp thân biến mất, hai đạo thân ảnh kia đáp xuống.

Khi Tần Nhân Việt đang sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, Lục Châu đột nhiên mở miệng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đến.”

“. . .”

Hai tu hành giả cúi đầu nhìn xuống, quang hoa lấp loé, thân ảnh bọn họ đứng trước mặt Lục Châu.

Gương mặt quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, cố nhân quen thuộc.

“Lam Hi Hoà.” Lục Châu nói.

Sở dĩ Lục Châu không lo lắng là vì thông qua thần thông khứu giác, hắn đã ngửi ra mùi vị của đối phương. Trên đời này sợ là không còn người nào có mùi vị giống như nàng, mùi bạc hà thanh lương lạnh lẽo, lại tươi mát như phù dung.

Lam Hi Hoà nhíu mày, đôi mắt thanh tịnh xẹt qua tia kinh ngạc: “Là ngươi?”

“Vinh hạnh được Thái Hư nhớ kỹ.” Trên mặt Lục Châu không có biểu tình gì.

Lam Hi Hoà nói: “Là ngươi giết Cửu Trảo Hắc Ly?”

“Đúng là lão phu làm.” Lục Châu dám làm dám nhận.

“Ngươi thật là can đảm… không sợ Thái Hư giáng tội?”

Giáng tội là từ thường dùng khi thượng cấp trừng phạt hạ cấp. Ngay cả Lam Hi Hoà cũng toát ra cảm giác ưu việt của người ở trên cao.

Lục Châu nhìn thẳng vào nàng: “Chỉ có mình ngươi đến?”

Lam Hi Hoà nói: “Ta tin tưởng Hắc Ly không phải do Lục các chủ giết, hy vọng ngươi bảo trọng. Đi thôi.”

Nói xong, nàng và nữ hầu bên cạnh đồng thời xoay người.

Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu giết Hắc Ly chính là vì muốn gặp người trong Thái Hư.”

“… Hả?” Lam Hi Hoà quay đầu nhìn hắn.

“Tốt nhất ngươi đừng loạn động.”

Biểu tình trên mặt Lam Hi Hoà có hơi mất tự nhiên, mà phần nhiều chính là nghi hoặc. Nàng không rõ vì sao Lục Châu lại có địch ý lớn như vậy, nhưng nàng vẫn nói:

“Trước kia luận bàn với Lục các chủ chỉ là hình chiếu mà ta lưu lại, ngươi có lòng tin thắng được ta?”

Nàng cảm giác Lục Châu có thể ra tay với mình bất cứ lúc nào.

Lục Châu hỏi: “Mặc kệ ngươi là thần trên trời hay người dưới đất, kẻ giết đồ nhi của lão phu đều phạm vào tử tội.”

“Đồ nhi của ngươi?”

“Trọng Minh Điểu là toạ kỵ dưới trướng ngươi?”

“Đúng vậy.” Lam Hi Hoà gật đầu.

“Dám làm dám chịu, ngươi cũng có chút đảm lượng.” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống, “Trước kia lão phu dạy dỗ ngươi không đủ?”

Lam Hi Hoà hiểu ra, bèn hỏi: “Ý của Lục các chủ là, Trọng Minh Điểu giết đồ nhi của ngươi?”

Lục Châu nhìn chằm chằm vào Lam Hi Hoà. Chuyện lớn như vậy mà nàng không biết?

Lam Hi Hoà phát giác ánh mắt Lục Châu bất thiện, bèn giải thích: “Đúng là ta có quyền ra lệnh cho Trọng Minh Điểu, nhưng ngự thú sư Dương Liên Sinh cũng có quyền lợi này. Trọng Minh Điểu và Hoả thần Lăng Quang là tử địch, đôi bên đồng quy vu tận ở Trọng Minh Sơn. Đó là toàn bộ những gì ta biết, tin hay không thì tuỳ Lục các chủ quyết định.”

“Ngươi thật sự không biết?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Nữ hầu bên cạnh Lam Hi Hoà bỗng nói: “Với thân phận của chủ nhân nhà ta, vốn không cần phải giải thích với ngươi.”

Nữ hầu này đã không còn là nữ hầu của năm đó. Không hiểu một thị nữ như nàng lấy đâu ra cảm giác ưu việt để khoe khoang?

Lục Châu vung ra một chưởng ấn, mang theo một phần ba lực lượng Thiên Tướng.

Sắc mặt nữ hầu đại biến, bay lùi về sau mười mét. Chưởng ấn xé rách không gian, một giây sau đã xuất hiện trước mặt nữ hầu.

Lam Hi Hoà kinh ngạc nói: “Chân nhân?”

Bàn tay trắng nõn nhấc lên, một vầng quang hoa rực rỡ như mặt trời xuất hiện, xua tan chưởng ấn.

Tần Nhân Việt, Lục Châu: “. . .”

Lam Hi Hoà thu tay, quang mang biến mất. Nàng bình tĩnh nói: “Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã tấn thăng chân nhân.”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi mạnh hơn hình chiếu nhiều.”

Nhắc tới hình chiếu, biểu tình của Lam Hi Hoà có vẻ mất tự nhiên. Mặc kệ đó là phân thân hay chân thân, nàng vẫn là bại trong tay người này.

Là thánh nữ Thái Hư, đây đúng là một sự kiện rất mất mặt.

“Lúc trước ta dùng thánh vật cô đọng ra một phân thân không có ký ức, lưu lại ở Bạch Tháp để gìn giữ hoà bình. Nếu phân thân có một chút ký ức, ngươi đã không thể thắng ta.” Lam Hi Hoà nói.

Thấy hai người giằng co càng lúc càng kịch liệt, thậm chí có vẻ sắp va chạm, Tần Nhân Việt lập tức xua tay nói: “Ta nói này hai vị, có thể nói tới chính sự được không?”

Hắn nháy nháy mắt với Lục Châu. Lục Châu không để ý tới, nghiêm túc nói: “Vậy thì nói chính sự.”

“Mời nói.” Lam Hi Hoà gật đầu.

“Giết người thì đền mạng, đó là việc đương nhiên.”

“Trọng Minh Điểu, Dương Liên Sinh, Nhạc Kỳ và Dương Kim Hồng đều đã chết ở Trọng Minh Sơn, như thế còn chưa đủ sao?” Lam Hi Hoà không hiểu nổi.

Nếu không vì quen biết Lục Châu, đứng ở lập trường của Thái Hư, nàng còn phải hỏi tội mới đúng.

“Bọn hắn đều do Lăng Quang giết, liên quan gì đến lão phu?”

“. . .”

Lời này khiến Lam Hi Hoà nghẹn giọng, không phản bác được.

Tần Nhân Việt không ngờ người trong Thái Hư cũng chịu nói lý lẽ, bèn lên tiếng: “Ta thấy cô nương này cũng không hiểu rõ sự tình, chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau màn là được.”

“Kẻ chủ mưu chỉ có thể là Nhạc Kỳ, không còn ai khác.” Lam Hi Hoà thở dài nói, “Ta không ngờ chuyện này lại xảy ra, cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Việc ngày hôm nay ta sẽ giấu diếm Thánh Điện, hy vọng Lục các chủ bớt đau buồn.”

Lục Châu trầm mặc không nói.

Nếu đổi lại là một người khác đến, Lục Châu đã dùng một đống thẻ Một Kích Chí Mạng để đánh giết.

Nhưng hắn không ngờ người tới là Lam Hi Hoà. Rõ ràng nàng không biết chuyện này… Với thủ đoạn vừa rồi của nàng, đúng thật là không cần phải nói dối hắn.

Suy cho cùng Lam Hi Hoà cũng là ân nhân của Diệp Thiên Tâm, đã giúp đỡ Ma Thiên Các không ít lần.
Chương 1728

Thấy hắn trầm mặc, Lam Hi Hoà thản nhiên nói: “Bảo trọng.”

Nàng chậm rãi xoay người bay lên thiên không, quang mang Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ, trong chớp mắt bay về phía Thiên Khải Chi Trụ rồi biến mất.

Tần Nhân Việt hít sâu một hơi: “Người này thật mạnh.”

“Đúng là rất mạnh.” Lục Châu gật đầu.

“Cũng may nàng ta biết phân rõ phải trái, nếu thật sự đánh nhau thì hậu quả sẽ rất khó lường.” Tần Nhân Việt thở phào.

Lục Châu không nói gì.

Từ xa có một bóng mờ lướt tới, thở gấp nói: “Đi rồi hả?”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Đi rồi.”

“Nguy hiểm thật, nữ nhân này không đơn giản đâu, đừng có trêu chọc nàng. Các ngươi thật là can đảm, thế mà không thèm chạy trốn! Lỡ như nàng nổi giận, ta cũng không dám hiện thân cứu các ngươi đâu.” Giải Tấn An lau mồ hôi nói.

“Hình như ngươi rất sợ nàng?”

“Ta không phải sợ nàng, mà là sợ người đứng phía sau nàng.” Giải Tấn An nói, “Nhưng mà nha đầu này tương lai có thể xung kích lên Chí Tôn, không thể khinh thường nha.”

“Chí… Chí Tôn?” Tần Nhân Việt kinh hô.

“Trên người nàng có hạt giống Thái Hư, ngươi đoán xem được không?” Giải Tấn An nói.

“. . .”

Lai lịch không nhỏ.

“Thái Hư có thập điện, một trong số đó là Hi Hoà điện. Ban đầu tên của nó là Trọng Quang điện, đứng hàng thứ tám trong thiên can. Đó cũng là điện duy nhất đổi tên theo tên của Điện chủ. Bản thân Lam Hi Hoà cũng là một trong mười hai Đạo thánh.”

“Nàng ta là Đạo thánh?”

“Đến cấp bậc chân nhân, số lượng Mệnh Cách thường không phải là lực lượng quyết định mạnh yếu. Điều quan trọng nhất là năng lực chưởng khống quy tắc và khả năng lĩnh ngộ Mệnh Quan. Chỉ khi đôi bên đều có năng lực lĩnh ngộ quy tắc như nhau thì mới xét tới Mệnh Cách. Từ 10.000 năm trước, Lam Hi Hoà đã là Thánh nhân ba mươi Mệnh Cách, thánh nhân đắc đạo sẽ trở thành Đạo thánh… Có được đại đạo thì sẽ thành Đại đạo thánh.” Giải Tấn An giải thích.

Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Không ngờ Lam Hi Hoà lại mạnh như thế.

Mạnh đến khủng bố!

Tần Nhân Việt đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Nguy hiểm thật! Lục huynh, xem ra chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn nha! Không ngờ Thái Hư lại mạnh như vậy.”

“? ?” Giải Tấn An ho khan mấy tiếng, ấp úng nói, “Nhắc nhở ngươi một chút, vị đứng bên cạnh ngươi cũng không tệ đâu, đừng nói linh tinh.”

Tần Nhân Việt cười đáp: “Lục huynh đương nhiên là không tệ rồi, còn phải nói sao?”

“Không không không, ngươi nghe chưa hiểu ý ta.” Giải Tấn An vốn định giải thích, nhưng nghĩ tới sự tình quá mức phức tạp, đành bất đắc dĩ lắc đầu. “Thôi được rồi, có nói ngươi cũng không hiểu.”

Giải Tấn An đạp không bay lên nói: “Chăm chỉ tu hành nhé. Cáo từ.”

“Giải Tấn An.” Lục Châu bỗng nhiên lên tiếng.

Giải Tấn An sững sờ hỏi: “Có việc gì?”

“Vì sao lại giúp lão phu?”

Giải Tấn An gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày cũng không tìm được cái cớ nào hay ho, bèn toét miệng cười, sợi râu trên môi cũng rung động theo: “Duyên phận.”

“. . .”

Nói xong, Giải Tấn An biến mất.

Tần Nhân Việt tán thưởng nói: “Lục huynh giao du rộng rãi, người nào cũng là cao thủ.”

Lục Châu bay lên không trung, vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ. Tần Nhân Việt biến sắc hô lên: “Nữa hả?!”

Hắn chỉ còn cách bay theo.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn cường đại của Lam Hi Hoà, cái gọi là hào khí xông phá tầng mây của Lục Châu đã bị tưới một gáo nước lạnh, không còn ham muốn chiến đấu nào.

Hai người bay lướt qua thi thể Hắc Ly, băng qua tuyệt sát lâm địa rồi bay tới phụ cận Thiên Khải Chi Trụ.

Đây là lần thứ hai Lục Châu đến gần Thiên Khải Chi Trụ như vậy, mà lần này hắn đã là đại chân nhân.

Sở dĩ Lục Châu quay trở lại Thiên Khải Chi Trụ là vì nhìn thấy quang mang của Lưu Ly Châu.

Sau chuyến đi tới Đại Hàn, Lục Châu biết được Tử Lưu Ly là công cụ chiếu sáng cho Thiên Khải Chi Trụ, vô cùng trân quý.

Nếu có thập đại Thiên Khải Chi Trụ, vậy tức là cũng có mười viên Lưu Ly Châu như thế. Viên Tử Lưu Ly trong tay Lục Châu to nhất, đẳng cấp cao nhất, hẳn là viên lấy từ Thiên Khải Chi Trụ ở khu vực trung tâm Đại Uyên Hiến.

Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn Khâu Vấn Kiếm lấy được Tử Lưu Ly có lẽ cũng là đồ thật, chỉ là nó xui xẻo đụng phải “lão tổ tông” nên mới thua kém mấy phần.

Tần Nhân Việt ngẩng đầu nhìn Thiên Khải Chi Trụ, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, lần nào ta cũng cảm thấy sợ hãi.”

Lục Châu thở dài nói: “Có thể tạo ra cự trụ kinh người thế này hẳn là một vị đại tiên hiền. Nó chống đỡ Thái Hư, chống đỡ đại địa, trấn áp nhân gian, biến bọn hắn thành người ở trên cao.”

Tần Nhân Việt nghe cái hiểu cái không, bèn hỏi lại: “Ý của Lục huynh là?”

Lục Châu chỉ về phía đỉnh Thiên Khải Chi Trụ ẩn trong hắc vụ, nói: “Đúng vậy, thập đại Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ Thái Hư!”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Kiến thức và lịch duyệt của chân nhân rất cao. Khi rảnh rỗi, Tần Nhân Việt cũng thường lấy điển tịch ra xem để tìm kiếm đáp án Thái Hư ở đâu.

Có không ít manh mối nói rõ Thái Hư nằm trong bí ẩn chi địa, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì không ai biết. Trong quá khứ, Thái Hư đã cướp đi không ít chân nhân, thậm chí là Thánh nhân của cửu liên, mà không một người nào có thể trở lại.

Thỉnh thoảng sẽ có người trong Thái Hư xuất hiện, ra ngoài làm nhiệm vụ. Bọn hắn luôn cao cao tại thượng, mà chính bọn hắn cũng không rõ rốt cuộc Thái Hư ở chỗ nào, ai nấy đều sử dụng ngọc phù và phù văn thông đạo.

“Nếu Thái Hư thật sự nằm trên Thiên Khải Chi Trụ, vậy Lục huynh vừa rồi… sẽ không thật sự là muốn đâm thủng trời đó chứ?” Tần Nhân Việt hỏi.

Lục Châu nhìn chằm chằm Thiên Khải Chi Trụ, thản nhiên nói: “Đương nhiên phải đâm, chỉ là không phải bây giờ.”

Tần Nhân Việt thở phào một hơi.

Lục Châu bỗng nhiên chỉ vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, hỏi: “Vào xem không?”

Tần Nhân Việt giật mình lắc đầu: “Không được, sẽ xảy ra chuyện đó. Thái Hư thời thời khắc khắc quan sát Thiên Khải Chi Trụ, nơi này không còn Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, Cửu Trảo Hắc Ly lại mới chết, có lẽ bọn hắn sẽ phái cân bằng giả đến đây trấn thủ.”
Chương 1729

Cảm ơn đạo hữu tieucuongxxxxxx và quangtrungtruong1993 đã ủng hộ KP ạ.

Hôm nay mình lại bị tiền đình rồi, đầu đau quá, ráng được 2 chương xong uống thuốc đi nằm huhu, mọi người thông cảm nha.

“Ngươi đứng chờ ở đây, lão phu đi một lát sẽ trở lại.”

Vù!

Lục Châu men theo Thiên Khải Chi Trụ bay vút lên không trung. Dựa vào nó sẽ không sợ bị mất phương hướng.

Lát sau, Lục Châu lại cảm nhận được nguyên khí mỏng manh và áp lực gia tăng, gió thổi vù vù bên tai hắn.

Càng bay lên cao, nguyên khí lại càng khô kiệt, áp lực càng lúc càng lớn. Lục Châu phải sử dụng nguyên khí trong đan điền khí hải.

“Rốt cuộc là ai có thể tạo ra Thiên Khải Chi Trụ kinh người thế này?”

Bay thêm một lúc nữa, rốt cuộc cũng tới khu vực chân không, Lục Châu quyết định dừng lại. “Tiếp tục bay lên sẽ rất nguy hiểm.”

Lục Châu vươn tay đánh ra một chưởng. Oanh!

Chưởng ấn va chạm vào Thiên Khải Chi Trụ tạo thành một vết lõm, nhưng không lâu sau vết lõm đã biến mất.

“Càng lên cao càng rắn chắc?” Lục Châu âm thầm giật mình.

Lục Châu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ. Nếu Thiên Khải Chi Trụ đứt đoạn, liệu có phải Thái Hư sẽ trở lại nhân gian không?

Lục Châu đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn, toàn bộ chạm vào Thiên Khải Chi Trụ xong đều biến mất.

Vù!

Trong giây lát xuất hiện trên không trung ngàn mét, áp lực xung quanh ập tới, hắn rốt cuộc nhìn thấy một viên ngọc toả sáng rực rỡ. Lục Châu lấy Tử Lưu Ly của mình ra, đẩy về phía viên ngọc.

“Đi!”

Tử Lưu Ly toả ra quang mang chói mắt, mà viên ngọc kia cũng toả sáng như nhật nguyệt. Trong khoảnh khắc, hắc ám bị xua tan, quanh minh tái hiện trong bí ẩn chi địa.

Lục Châu gọi ra Phật Tổ kim thân để kháng trụ áp lực từ bốn phương tám hướng, tiếp tục lăng không chờ đợi Tử Lưu Ly trở về.

Tần Nhân Việt đứng chờ bên dưới, căng thẳng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không ngừng.

. . .

Thái Hư, phía trước Thánh Điện.

Đám tu hành giả đã đứng chờ thật lâu. Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra thanh âm: “Chuyện của Cửu Trảo Hắc Ly đã điều tra xong chưa?”

Một tu hành giả khom người nói: “Đã phái người mang theo Băng Long đi vào Ngung Trung, sau đó đến Đại Hàn điều tra, hiện tại hắn vẫn chưa trở lại.”

“Thánh nữ đâu?”

“Hi Hoà thánh nữ hẳn là còn đang trên đường đi.”

Vừa nói xong, Lam Hi Hoà và nữ hầu từ xa bay lướt tới.

Đám tu hành giả vừa hâm mộ vừa kính sợ, tránh ra nhường nàng lối đi.

Lam Hi Hoà bình thản nhìn về phía Thánh Điện nói: “Lam Hi Hoà tham kiến Điện chủ.”

“Miễn lễ.”

“Ta đang điều tra chuyện của Cửu Trảo Hắc Ly, còn chưa rõ hung thủ là ai.” Lam Hi Hoà nói thẳng.

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Ngay cả thánh nữ tự mình đến Ngung Trung cũng không tra ra được gì.

Điện chủ Thánh Điện không tức giận mà nói: “Vậy thì tiếp tục tra đi.”

Lam Hi Hoà gật đầu. “Ta còn có một chuyện không rõ.”

“Mời nói.”

“Trọng Minh Điểu lý ra nên nghe theo lời ta, vì sao lại tự mình rời đi cùng Dương Liên Sinh?” Lam Hi Hoà hỏi.

Nghe vậy, đám người càng thêm nghi hoặc, không rõ nàng muốn làm gì.

“Chuyện này u Dương tiên sinh đã tra rõ ràng, là do Trọng Minh Điểu, Dương Liên Sinh và Nhạc Kỳ tự tiện rời đi. Bọn hắn đã nhận được trừng phạt thích đáng, cùng Hoả thần Lăng Quang đồng quy vu tận.”

Lam Hi Hoà cau mày.

Vậy vì sao đồ đệ Lục các chủ lại xuất hiện ở Trọng Minh Sơn? Nếu không có người chỉ đạo phía sau, ở đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?

Lam Hi Hoà lại nói: “Trọng Minh Điểu luôn luôn phục tùng mệnh lệnh của ta, sẽ không vô duyên vô cớ rời đi.”

“Ý của ngươi là?”

“Có người ở sau lưng thao túng chuyện này, ta yêu cầu điều tra rõ ràng.” Lam Hi Hoà chém đinh chặt sắt nói.

Một tu hành giả nghe vậy bèn lên tiếng: “Ngươi nói vậy có khác gì chống lại u Dương tiên sinh đâu?”

Lam Hi Hoà lắc đầu: “Ta tán đồng kết quả điều tra của u Dương tiên sinh, ý của ta là muốn tra rõ kẻ chủ mưu sau màn đã sai sử Trọng Minh Điểu. Không thể để kẻ này ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Nàng nói năng có khí phách khiến đám người không thể phản bác.

“Ta đồng ý với cách nói của thánh nữ.”

“Ta cũng đồng ý.”

Từng tu hành giả giơ tay lên tán thành. Lát sau, trong Thánh Điện truyền ra thanh âm:

“Vậy làm theo lời thánh nữ nói đi.”

“Vâng.”

Vừa dứt lời, Cán Cân Công Chính ở phía sau đám người đột nhiên ‘két’ một tiếng, nghiêng xuống một đoạn lớn.

Đám tu hành giả kinh ngạc quay đầu lại. Từ xưa tới nay, hiện tượng mất cân bằng đều khiến Cán Cân Công Chính chậm rãi nghiêng đi, duy trì trong thời gian dài dằng dặc.

Nó chưa bao giờ bị lệch nhanh như vậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trận pháp của Cán Cân Công Chính có dị động, hẳn là nhân tố phá hỏng cân bằng đã xuất hiện.”

Vù. Một thân ảnh mặc hắc bào xuất hiện phía trên không trung. Đám người lập tức trở nên yên tĩnh.

Hắc bào thân ảnh mỉm cười nói: “Hay là để ta đi xem một chút?”

Thánh Điện lâm vào trầm mặc.

“Lão Khương, loại chuyện nhỏ nhặt này để cho bọn hắn làm đi.” Trong điện truyền ra tiếng nói của Điện chủ.

Hắc bào thân ảnh gật đầu: “Cũng được. Nếu cần thì cứ nói, ta sẽ đi.”

Thân ảnh biến mất.

. . .

Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung phát ra tiếng vang oanh động, đại địa rung lên, đất trời như muốn nứt toác.

Lúc này Tử Lưu Ly rốt cuộc hấp thu xong, bay vọt như một ngôi sao băng trở về trong tay hắn.

Lục Châu mừng rỡ vô cùng, không kịp cảm thụ biến hoá của nó đã cấp tốc bay vọt xuống dưới, xuyên qua mê vụ, xuyên qua phong đao.

Rốt cuộc Tần Nhân Việt đứng dưới mặt đất cũng nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên rồi thở phào nói: “Lục huynh!”

Trở lại nơi có tầm nhìn, có không khí, Lục Châu như cá gặp nước, điều khiển thiên địa chi lực vọt tới chân Thiên Khải Chi Trụ.

Lục Châu gật đầu nói với Tần Nhân Việt: “Về thôi.”

“Được.”

Hai người liên tục sử dụng đại thần thông, thân ảnh lấp loé cấp tốc lao về phía phù văn thông đạo.

. . .

Trên Ma Thiên Các.

Đông Các hoàn toàn yên tĩnh. Ngu Thượng Nhung đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào phòng sư phụ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Sao sư phụ còn chưa trở về?

“Nhị tiên sinh, đại tiên sinh trở về rồi.” Phan Trọng nói.

“Đã biết.”

“Tâm tình đại tiên sinh có vẻ không tệ…”

Ngu Thượng Nhung muốn đáp lại thôi, hắn trầm mặc thở dài một tiếng, bay đi xa hơn mười mét mới quay đầu nói:

“Cái chết của lão thất đả kích huynh ấy rất nhiều. Sau này ở trước mặt huynh ấy đừng bao giờ nhắc lại ba chữ Tư Vô Nhai nữa.”

“Vâng.”
Chương 1730 Cân bằng giả đến kim liên giới

Kiếm cương nở rộ phía hậu sơn, bay tới bay lui không ngừng nghỉ.

Phan Trọng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị tiên sinh lại luyện kiếm một mình rồi.”

Chu Kỷ Phong từ xa đi tới, cũng thở dài: “Chúng ta đương nhiên minh bạch đạo lý này.”

Hắn vừa nói xong, thân ảnh Vu Chính Hải đã xuất hiện ở phía xa.

“Đại tiên sinh.” Hai người đồng thời hành lễ.

Vu Chính Hải gật đầu rồi hỏi: “Lão nhị đâu?”

“Đang luyện kiếm một mình ở hậu sơn.” Phan Trọng đáp.

Vu Chính Hải căn dặn: “Cái chết của lão thất đả kích hắn rất nhiều. Sau này ở trước mặt hắn đừng bao giờ nhắc lại ba chữ Tư Vô Nhai nữa.”

“…Vâng.” Hai người ngoan ngoãn gật đầu.

. . .

Vô Tận Hải.

Dưới đáy biển hắc ám băng lãnh, thỉnh thoảng lại có hải thú bơi tới bơi lui. Một số con hải thú có khứu giác nhạy bén đột nhiên ngửi được mùi thơm, từ từ tụ tập lại.

Đám hải thú kết thành từng đoàn từng đội bơi qua bơi lại, tìm kiếm xem mùi hương đó đến từ đâu. Cuối cùng bọn nó cũng tìm tới đáy biển.

Ở dưới đó có một cỗ quan tài màu đen đang phát sáng. Mùi thơm toả ra từ chính cỗ quan tài này.

Đám hải thú đói bụng bắt đầu trở nên điên cuồng, không ngừng va chạm vào quan tài.

Ầm! Ầm!

Đường vân trên quan tài thỉnh thoảng tản mát ra từng đạo cương ấn đánh giết đám hải thú nhỏ yếu. Máu tươi lan tràn, càng lúc càng thu hút nhiều hải thú tới.

Hàng trăm ngàn con hải thú đang không ngừng công kích cỗ quan tài.

Rắc!

Một vết nứt xuất hiện, mùi thơm kia lại càng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết khiến đám hải thú đã mất đi lý trí. Chúng hân hoan nhào tới, điên cuồng va đập.

Phanh phanh phanh…

Thậm chí bọn chúng đã bắt đầu nội đấu với nhau, quay sang cắn xé đối thủ một mất một còn để tranh giành mỹ vị kia.

Nước biển hoá thành màu máu.

Rắc ——

Quan tài lại nứt ra một đường!

Khi đám hải thú rỏ dãi vọt tới, một con hải thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện, công kích đàn thú.

Oanh! Một cú đập đã đánh chết gần vạn con.

Nước biển văng lên tận trời, mùi máu tươi gay mũi đến khó thở. Đám hải thú cường đại vì tham lam mà phải táng mệnh trong chính đại dương của chúng.

Vô số hải thú di động khiến sóng biển dâng cao như núi, ồ ạt đánh về phía đất liền. Rốt cuộc có không ít tu hành giả gan lớn bay tới xem xét, vừa nhìn đã tim đập chân run.

Mặt biển đỏ rực một màu máu tựa như tận thế giáng lâm, doạ đám tu hành giả hoảng hốt bỏ chạy không còn một mống.

Lời đồn lập tức nổi lên, có người nói là hải thú tập kích, có người nói là huyết hải hàng lâm, ông trời muốn trừng phạt con người.

Dưới đáy Vô Tận Hải, con quái vật khổng lồ kia cắn vào quan tài, xua đuổi bầy cá xung quanh rồi trồi lên mặt biển, bơi về phương xa.

. . .

Trên sườn núi Kim Đình Sơn.

Vu Chính Hải đang cầm Bích Ngọc Đao vung lên chém xuống, cứ thế làm không biết bao nhiêu lần, tới khi toàn thân tê liệt mới dừng lại ngồi xuống đất.

Một nữ đệ tử đi tới, khom người nói: “Đại tiên sinh, Thần Đô có báo cáo.”

“Thần Đô?”

“Là từ hộ pháp trước đây của U Minh Giáo, Hoa Trọng Dương.”

“Đọc đi.”

Cho dù là thư của đồng đội cũ, tâm tình Vu Chính Hải cũng trầm mặc không tạo thành một tia gợn sóng nào.

“Vô Tận Hải xảy ra dị tượng, huyết hải chảy ngược, bách tính và tu hành giả rất khủng hoảng.”

“Dị tượng?” Vu Chính Hải nhíu mày nói, “Ta đi xem một chút.”

Nói xong, hắn lập tức rời khỏi Ma Thiên Các, lao về phía Vô Tận Hải.

Vu Chính Hải toàn lực phi hành, nửa ngày sau đã tới bờ biển. Hắn nhìn thấy có không ít tu hành giả đang lăng không lơ lửng nhìn ra mặt biển đỏ rực ở đằng xa.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Một người nói.

“Có rất nhiều thi thể hải thú nổi lên mặt nước, có lẽ là hải thú nội đấu, không nên bị lời đồn lừa gạt.”

Một người từ phía Vô Tận Hải bay trở về, nói với mọi người: “Có hải thú cấp thú hoàng đã doạ đám hải thú cấp thấp chạy trốn, nó đang bơi về phía đông.”

Vu Chính Hải bỗng cảm thấy không ổn, thân thể hoá thành một đạo tàn ảnh vọt về phía Vô Tận Hải.

Hắn bay đến vị trí chôn cất quan tài Tư Vô Nhai, phát hiện nơi này toàn là thi thể hải thú, mặt biển đỏ rực một màu. Sắc mặt Vu Chính Hải cứng ngắc, mi mắt giần giận, tức giận gào lên: “Thất sư đệ!!”

Hắn tức giận vung đao. Đao cương ngàn trượng từ trên trời giáng xuống như muốn chém đôi đại hải.

Ầm!

Nước biển văng lên tận trời, đáng tiếc Vô Tận Hải quá sâu, rất nhanh nước biển lại lấp trở về.

Vu Chính Hải điên cuồng vung đao, nhưng mặc cho hắn thi triển ngàn vạn đao cương cũng không làm nên chuyện gì.

Chém nửa canh giờ, Vu Chính Hải không thể không từ bỏ, bất đắc dĩ nhìn xuống mặt biển.

Hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, như lý trí nói cho hắn biết, dưới đó chẳng còn gì, càng tạo ra sóng nước ngập trời càng khiến quan tài của Tư Vô Nhai trôi đi xa.

Vu Chính Hải thở dài lắc đầu, vừa định xoay người trở về Ma Thiên Các bỗng thấy bên cạnh mình xuất hiện một tu hành giả mặc ngân giáp.

“Là ai?!”

Tu hành giả mặc ngân giáp lạnh lùng nói: “Cút.”

Một đạo sóng âm cuồn cuộn đánh về phía Vu Chính Hải. Hắn ngửa mặt bay ngược ra ngoài, máu tươi phun ra ướt đẫm vạt áo.

Người này có tu vi vượt xa hắn.

Vu Chính Hải lăng không xoay chuyển, đạp lên mặt nước để ổn định thân thể. “Ta không quen biết ngươi, vì sao lại động thủ?”

Trong mắt tu hành giả mặc ngân giáp loé lên một tia kinh ngạc: “Vậy mà không chết?”

Vu Chính Hải im lặng không nói, trong đầu đã nhận ra người này không phải đến từ kim liên giới. Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.

“Ngươi đến từ Thái Hư?” Vu Chính Hải hỏi.

Tu hành giả mặc ngân giáp nhíu mày. “Một con kiến hèn mọn cũng biết tới Thái Hư?” Gã đánh ra một đạo chưởng ấn.

Ầm! Vu Chính Hải lại bị đánh bay.

Nhìn Vu Chính Hải đáp xuống mặt biển, đạp trên mặt nước ổn định thân hình, gã nói: “Có thể chống đỡ được hai chiêu của ta… thú vị.”

Một con kiến nhỏ yếu nếu trốn trong bụi cỏ, nhân loại có lẽ chẳng thèm dành lấy một giây để nhìn tới nó. Nhưng nếu con kiến biến thành con nhện to bằng nấm đấm, nhân loại sẽ đưa ra phương thức ứng đối tốt nhất —— huỷ diệt nó.

Xoẹt.

Tu hành giả mặc ngân giáp lướt sóng vọt tới, nụ cười tự tin trên mặt lộ ra sát ý: “Cân bằng giả đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi không nên xuất hiện ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK