“Một số tu hành giả thanh liên giới cường đại hơn hẳn hắc liên giới, chính ‘cân bằng’ đã quản thúc bọn hắn, không cho bọn hắn xâm nhập các giới khác?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Lục Ngô lười trả lời mấy câu hỏi ngu ngốc này.
“Thôi được rồi… ngươi nguyện xem Đoan Mộc Sinh là thiếu chủ, lão phu có thể cho ngươi một cơ hội gia nhập Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
“Ma Thiên Các?”
Lỗ tai Lục Ngô dựng đứng lên, tựa như vừa nghe được một tin tức kinh thiên động địa, trong mắt nó ngập tràn bát bái, lỗ mũi phì ra nhiệt khí:
“Đường đường là chân nhân lại lưu lạc đến mức này… Thật đáng buồn, đáng tiếc nha…”
“Ngươi nghĩ cho kỹ đi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Lục Ngô không thèm nghĩ ngợi, xem thường nói: “Miếu nhỏ… làm sao chứa được ta?”
“Êi, tiểu lão hổ, ngươi quá ảo tưởng về bản thân rồi đó.” Hải Loa không phục nói.
“Hửm?” Lục Ngô quay đầu nhìn nàng.
“Đừng nói là ngươi, cho dù chân nhân muốn gia nhập Ma Thiên Các, chưa chắc sư phụ ta sẽ đồng ý đâu.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi dự định tiếp tục ở lại bí ẩn chi địa?”
Lục Ngô trầm thấp nói: “Tạm thời thiếu chủ không thể quay về.”
“Cần bao lâu mới dung hợp xong?”
“Ít thì ba, năm tháng… nhiều thì ba, năm năm.”
Lục Châu gật đầu, chỉ tay về phía Nguyệt Quang lâm địa: “Vậy ngươi tiến vào Nguyệt Quang lâm địa mà đợi đi.”
Lục Ngô hồ nghi nhìn cánh rừng tối đen trước mặt, có hơi khiếp đảm.
“Ngươi chưa từng đến đó?” Lục Châu hỏi.
Theo lý thuyết, Lục Thiên Thông là tổ tiên Lục Thiên Sơn, lại quen biết đã lâu với Đoan Mộc Điển, không có lý nào Đoan Mộc Điển lại chưa từng đến hắc liên giới?
Nhưng nghĩ lại thông đạo này đi về phía kim liên giới chứ không phải hắc liên, có lẽ trước đó Lục Ngô đi hắc liên bằng một con đường khác.
Thấy Lục Ngô lắc đầu, Lục Châu lại hỏi: “Trừ bí ẩn chi địa sau lưng chúng ta, còn có hai bí ẩn chi địa nữa, ngươi từng đến đó chưa?”
Lục Ngô lại lần nữa lắc đầu.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi đó được nhân loại gọi là bí ẩn chi địa, nhưng đối với Lục Ngô thì đó chẳng phải là bí ẩn gì, nó không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Cửu cửu quy nhất… thú vị.” Lục Châu cảm thấy suy luận của Tư Vô Nhai đã rất gần với chân tướng.
“Cứ cố ra vẻ khó hiểu.” Lục Ngô lầm bầm một tiếng.
“Ngươi biết vẽ bản đồ không?” Lục Châu thử thời vận hỏi.
Lục Ngô ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng, khiến đám dã thú bị doạ chạy tứ tán.
“Suỵt —— ngươi kêu um lên làm gì?” Hải Loa cạn lời nhìn nó.
Lục Ngô cúi thấp đầu nhìn về phía Hải Loa, bỗng mở miệng: “Nha đầu, bản hoàng thật hiếu kỳ… vì sao ngươi lại am hiểu thú ngữ.”
“Chẳng phải ngươi cũng am hiểu ngôn ngữ nhân loại đó sao?” Hải Loa hỏi ngược lại.
Lục Ngô nhướng mày vẻ sửng sốt: “Cũng đúng.”
“Ta vốn sinh ra đã am hiểu thú ngữ, ta còn am hiểu âm luật, hiện tại đã là thập diệp rồi nè…”
Ông ——
Nàng khoe khoang vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà hồng liên nhỏ. Ý niệm khẽ động, hồng liên bốc lên Nghiệp Hoả, ngọn lửa lập loè phản chiếu trong mắt Lục Ngô.
Lục Ngô hết nghiêng đầu sang trái lại nghiêng sang phải quan sát Nghiệp Hoả, sau đó kinh ngạc nói: “Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hải Loa gãi đầu đáp: “Mười… mười tám?”
Nói đúng ra nàng cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.
Khi sư phụ thu nhận nàng, nàng chỉ mới khoảng mười tuổi. Sau mấy năm sống ở Ma Thiên Các, lại lớn lên trong vòng một đêm ở Thiên Vũ Viện, nàng không rõ mình có nên tính số tuổi này vào không.
“Không có khả năng!” Lục Ngô lắc đầu, “Ngươi đang vũ nhục… trí tuệ của bản hoàng vĩ đại!”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Bởi vì đây là đồ nhi của lão phu.”
Lục Ngô ngơ ngẩn.
Nó quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh trên lưng mình, lại nhìn Hải Loa… rồi nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm không khoe khoang bản sự như Hải Loa, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, khom người lễ phép nói:
“Diệp Thiên Tâm, lục đệ tử Ma Thiên Các, chủ nhân của Thừa Hoàng.”
Lục Ngô lại lắc đầu: “Không có khả năng!”
Nó cúi thấp đầu, lỗ tai dựng thẳng, cảm giác đối phương đang vũ nhục trí thông minh của mình.
Lục Châu thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ… đều giống Đoan Mộc Sinh.”
Cánh rừng trở nên yên tĩnh trầm mặc.
“. . .”
Lục Ngô nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Nghĩa đen chính là… trên người bọn họ đều có hạt giống Thái Hư. Chỉ có như vậy mới giải thích được thiên phú khác thường của bọn họ từ đâu mà có. Tất cả mọi người đều biết nhóm hạt giống Thái Hư thành thục vào ba trăm năm trước đã biến mất không rõ tung tích.
“Ba viên?” Lục Ngô lại cúi thấp người, khẽ hỏi.
“Mười viên.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Không khí lại trở nên ngưng trệ.
Lát sau ——
“Việc này… không có khả năng! Ngươi đang vũ nhục trí tuệ bản hoàng!”
Oanh!
Nó hung hăng nâng móng vuốt lên cào cào vào mặt đất, tạo thành những khe rãnh như vực sâu.
Lục Châu yên lặng lấy ra Thái Hư Kính, truyền vào Thái Huyền chi lực rồi chiếu lên người Diệp Thiên Tâm và Hải Loa. Trên người các nàng từ từ bốc lên quang hoa nhàn nhạt.
Lục Ngô mở to mắt nhìn trừng trừng… đây đích thực là khí tức Thái Hư, nồng đậm đến mức chỉ có thể là… hạt giống Thái Hư.
“Không thể nào… không thể nào…” Lục Ngô lùi lại mấy bước, “Vì sao… lại nói với ta?”
“Lão phu tin tưởng ngươi.” Lục Châu đáp.
Lục Ngô: “. . .”
Lão tặc tin tưởng bản hoàng? Lời nói chân thành nhưng lại phi lý vô cùng.
“Đây là thành ý của lão phu…” Lục Châu xoay người bay ra trước mặt Lục Ngô, nhìn thẳng vào mắt nó nói.
“Ngươi không sợ bản hoàng bán đứng ngươi?”
“Với trí tuệ của ngươi, sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn như thế.”
Lục Ngô gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Diệp Thiên Tâm, Hải Loa: “. . .”
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Lục Ngô không lâu nhưng hai nàng đã biết được điểm mấu chốt của Lục Ngô, đó là nó —— vô cùng tự luyến.
Lục Ngô trầm ngâm một lát rồi nói: “Hơn ba trăm năm trước…”
“Toàn bộ đều rơi vào tay lão phu.” Lục Châu gật đầu nói.
“. . .”
Nói xong, Lục Châu tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng.
Thừa Hoàng hiểu ý, phóng về phía Nguyệt Quang lâm địa, để lại một mình Lục Ngô mộng bức, cự trảo không ngừng cào cào dưới đất.
Mười viên hạt giống… mười đại Chí Tôn… thủ đoạn của lão tặc thật là…!
Còn có bắp đùi nào thô và to hơn sao?
Chương 1442
Lục Ngô đột nhiên ngẩng đầu lên. “Ủa đâu hết rồi?!”
Nó nhún người nhảy lên, phóng về phía trước chắn trước mặt Thừa Hoàng, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Châu. “Chờ một chút!”
Lục Ngô dùng cự trảo quào nhánh cây loà xoà trên đầu mình, cao ngạo nói: “Bản hoàng có thể gia nhập.”
“Để lão phu cân nhắc đã.”
“? ? ?”
“Đừng cản đường.”
“Lão…” Lục Ngô vừa định gọi lão tặc, lập tức ngừng lại, tránh sang một bên rồi nói: “Đừng cân nhắc làm chi… bản hoàng rất phối hợp nha.”
Lục Châu không đáp lời nó. Thái Hư tăng tốc phóng vào Nguyệt Quang lâm địa.
“Lục… chân nhân.” Lục Ngô theo sau, lầm bầm nói, “Lục chân nhân, cho bản hoàng… một cơ hội.”
. . .
Ra khỏi Nguyệt Quang lâm địa.
Đi mấy ngày đường, Thừa Hoàng và Lục Ngô rốt cuộc nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ và bầu trời xanh thăm thẳm ngay trên đầu, cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Quanh năm sinh hoạt tại bí ẩn chi địa, đột nhiên đứng dưới quang mang, nó cảm giác như vừa tiến vào thiên đường.
“Đến rồi.” Hải Loa nói.
Lục Châu gật đầu: “Nơi này chính là ranh giới, phía trên là Mê Vụ Sâm Lâm, đường đi thông đến kim liên giới. Lục Ngô, ngươi đưa chúng ta đến đây được rồi.”
Lục Ngô giật mình tung người nhảy lên, đến trước mặt Lục Châu nói: “Cho bản hoàng… một cơ hội.”
Diệp Thiên Tâm và Hải Loa che miệng cười trộm.
Lục Ngô không thèm đoái hoài tới mặt mũi của mình, dù sao hai người này sẽ trở thành Chí Tôn, ở trước mặt Chí Tôn tỏ vẻ thấp kém chút cũng không mất mặt!
Lục Châu khẽ gật đầu: “Gia nhập Ma Thiên Các phải tuân thủ quy củ Ma Thiên Các. Ngươi làm được không?”
“Bản hoàng từ trước đến nay nói một không hai, luôn giữ lời hứa!”
Lục Ngô càng lúc càng nói chuyện trôi chảy. Dọc theo đoạn đường này nó đã giao lưu với đám người Lục Châu không ít.
“Lão phu đã nói chân tướng cho ngươi biết, Ma Thiên Các sau này chắc chắn sẽ đối mặt với muôn vàn nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ mất đi tính mạng.”
Lục Ngô nhìn Đoan Mộc Sinh đang hôn mê, trong lòng nhớ lại vô số chuyện đã trải qua, nhớ lại khoảng thời gian sinh tử cùng Đoan Mộc Điển… Trong mắt nó hiện lên quang hoa:
“Đứng trước tử vong, mọi sinh mệnh đều bình đẳng. Nơi đó có vô số kẻ muốn giết bản hoàng, kẻ chết trong tay bản hoàng cũng hằng hà sa số… Bản hoàng sợ gì?”
“Tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Gia nhập Ma Thiên Các, chuyện hạt giống Thái Hư phải giữ bí mật.” Lục Châu căn dặn.
“Bản hoàng không phải đồ ngu xuẩn.”
Nói xong, nó quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Một hạt giống đã phiền phức thế này rồi, nếu mười hạt giống đều bại lộ thì sẽ khiến chín giới đại loạn. Đến lúc đó chân nhân nhao nhao xuất động, mười cái Lục Ngô cũng chả làm được gì.
U ——
Thừa Hoàng ngửa đầu hú một tiếng, tỏ ra hoan nghênh Lục Ngô gia nhập, nhưng Lục Ngô híp mắt không thèm để ý đến nó khiến Thừa Hoàng tiu nghỉu không thôi.
Hải Loa bèn lên tiếng bênh vực: “Vào Ma Thiên Các phải có trước có sau, ngươi là tân nhân.. à nhầm, tân thú, vậy Thừa Hoàng là tiền bối của ngươi rồi.”
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động: “Thế bản hoàng phải cúi đầu với nó à?”
“Không nghiêm trọng như vậy, thái độ của ngươi tốt một chút là được rồi. Không có tiền bối trải đường, hậu nhân sao có được tiền đồ tươi sáng, ngươi thấy có đúng không? Ngươi là một con thú hoàng rất hiểu lý lẽ mà!” Hải Loa nói.
Lời này bản hoàng thích nghe.
Lục Ngô bèn gật đầu một cái với Thừa Hoàng, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng.
Hải Loa bật cười: “Tuy có hơi qua loa chút… nhưng bắt đầu như thế cũng ổn rồi.”
Thừa Hoàng kêu u u hai tiếng, bày tỏ nó không để bụng.
Thấy bầu không khí đã hoà hoãn thoải mái, Lục Châu nói: “Lục Ngô, đã gia nhập Ma Thiên Các thì theo lão phu về một chuyến.”
Lục Ngô lại lắc đầu nói:
“E là không được. Ba loại khí thể trong người thiếu chủ chưa hoàn toàn dung hợp, chỉ có nguyên khí trong bí ẩn chi địa mới giúp được hắn…”
Đám người quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh, có chút lo lắng.
Lục Châu nói: “Hạt giống Thái Hư của hắn đã bại lộ, liệp đội U Minh lại bị diệt, chuyện này sẽ khiến đám chân nhân chú ý. Ngươi có nắm chắc không?”
“Mệnh Cách của ta đã khôi phục, ta ở lại đây nghỉ ngơi… Khi trở về bí ẩn chi địa, bọn hắn muốn tìm được bản hoàng là chuyện không có khả năng!”
Lại là ‘không có khả năng’.
Phần tự tin này thật khiến người ta lo lắng.
“Sư phụ, bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên, lại có cân bằng giả ước thúc, kỳ thật vẫn an toàn hơn. Nếu để Lục Ngô trở lại Ma Thiên Các sẽ khiến người khác chú ý. Nhiều người nhiều miệng, dễ truyền ra lời đồn. Nếu chân nhân tìm tới thì sẽ rất phiền phức.” Diệp Thiên Tâm phân tích.
Lời này rất có lý. Lục Châu gật đầu nói: “Được, vậy Đoan Mộc Sinh… giao cho ngươi.”
Mấy người Lục Châu vừa định rời đi, Lục Ngô bỗng nói: “Chờ đã.”
“Còn việc gì?”
“Bản hoàng muốn đến Ma Thiên Các một chuyến…” Lục Ngô thản nhiên nói, “Xem chút rồi về.”
Lục Châu không cự tuyệt, thừa biết trong lòng nó nghĩ gì.
Con thú hoàng này rốt cuộc đã bị Lục Thiên Thông lừa gạt bao nhiêu lần? Lão phu làm người thẳng thắn, cần dùng mánh khoé để lừa gạt một dã thú như nó hay sao?
Lục Ngô thấy hắn không cự tuyệt, liền ngẩng đầu nhìn lên trên vách đá. Phải xem xem lão tặc này có mười viên hạt giống Thái Hư thật không!
“Đi.”
Từ Mê Vụ Sâm Lâm băng qua Nhung Tây, lại về Ma Thiên Các chỉ mất khoảng ba ngày.
Trên đường đi, Diệp Thiên Tâm đã dùng phù chỉ thông báo cho người trong Ma Thiên Các chuẩn bị tâm lý một chút.
Để không gây chú ý, Lục Ngô và Thừa Hoàng đều thu nhỏ lại hơn phân nửa. Dù vậy thân thể chúng nó vẫn lớn hơn cự thú bình thường nhiều.
. . .
Ba ngày sau, trên Ma Thiên Các.
“Các chủ truyền tin hôm nay sẽ về đến Ma Thiên Các. Không biết lần này người ở lại bao lâu.” Phan Trọng thọc thọc Chu Kỷ Phong nói.
Chu Kỷ Phong tò mò hỏi: “Trong thư lục tiên sinh nói thú hoàng giá lâm… thú hoàng lợi hại lắm không?”
“Không biết, ta đã báo thất tiên sinh, nhưng thất tiên sinh ở hồng liên bề bộn công việc, đoán chừng không về được.” Phan Trọng đáp.
“Vậy các vị tiên sinh khác cũng không trở lại?”
Phan Trọng còn chưa kịp trả lời, Hoa Nguyệt Hành đã bay ngang, thuận miệng nói: “Bát tiên sinh và cửu tiên sinh trở về.”
Chương 1443
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy lên Ma Thiên Các.
“Bái kiến bát tiên sinh, bái kiến cửu tiên sinh.” Đám người hành lễ.
“Đừng khách khí, đều là người nhà…” Chư Hồng Cộng cười chào mọi người.
Tiểu Diên Nhi nói: “Bát sư huynh, huynh chỉ có thể ở lại hai ngày, nhị sư huynh còn chờ huynh quay lại đó.”
Nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng lập tức cứng ngắc. “Sư muội, đừng nhắc chuyện này nữa có được không?”
“Được rồi.”
Oanh!
Oanh!
Hai thân ảnh to lớn đáp xuống đất tạo thành tiếng vang rung động, rất nhanh đã lướt tới Kim Đình Sơn.
Đám người đồng loạt ngẩng đầu. Thấy Lục Châu xuất hiện, tất cả mọi người lăng không khom người hành lễ:
“Bái kiến Các chủ.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nhìn Lục Ngô, len lén bàn tán:
“Đây chính là thú hoàng Lục Ngô?”
“Hẳn là không sai… Trông có vẻ rất lợi hại.”
Lục Châu nhìn về phía đám người. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đỡ Đoan Mộc Sinh xuống.
Lục Ngô lên tiếng chào hỏi: “Lần đầu gặp mặt chư vị… mong chỉ giáo nhiều hơn.”
“. . .”
Đám người rơi vào trầm mặc. Không ít người lảo đảo bay về sau.
Mẹ ơi… dã thú mở miệng nói tiếng người?!
Ta có đang nằm mơ không?
Thấy Lục Ngô nói chuyện đàng hoàng, Lục Châu yên tâm gật đầu: “Các ngươi tự an bài đi.”
Nói xong, Lục Châu xoay người bay về Ma Thiên Các.
Lục Ngô chỉ ước gì Lục Châu đi cho nhanh. Nó cúi thấp đầu, con ngươi đảo một vòng nhìn qua đám người, cái mũi thở phì phò.
Thân thể đám người trở nên cứng ngắc.
Lục Ngô dí mũi vào người Hoa Nguyệt Hành rồi nói: “Quá yếu.”
Hoa Nguyệt Hành: “. . .”
Lý Tiểu Mặc biết Lục Ngô, bèn chắp tay cười chào: “Hộ pháp Lý Tiểu Mặc, ngươi là thú hoàng Lục Ngô?”
“Cũng rất yếu.”
Cự trảo hất một cái. Lục Ngô chỉ định đẩy nhẹ Lý Tiểu Mặc ra đừng tránh đường nó, nhưng sức mạnh của nó khiến Lý Tiểu Mặc và Hoa Nguyệt Hành bị hất bay ra ngoài.
“. . .”
“Thú hoàng tôn quý, xin đón nhận kính ý của chúng ta.” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong tiến về phía trước, ngẩng cổ nhìn lên.
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động, tròng mắt xoay chuyển.
Sao mà người nào người nấy đều kém cỏi như thế?!
Mười viên hạt giống Thái Hư đâu? Lão tặc này!
Nó nâng trảo lên, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lại bị hất bay ra ngoài.
“. . .”
Đám người khẩn trương không thôi. Con thú hoàng này đang làm gì?
Sau đó là đám nữ tu trên Ma Thiên Các. Lục Ngô lại đánh hơi… Quả nhiên là bị hố!
“Quá yếu!”
Mười đại Chí Tôn tương lai đâu?
Đường đường là Ma Thiên Các, đường đường là Lục chân nhân, vì sao lại có đám thủ hạ phế vật bậc này?!
“Ê!”
Một hồng sắc thân ảnh xuất hiện trước mặt Lục Ngô, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng vừa tinh xảo vừa uyển chuyển.
Lục Ngô nhíu mày cảm giác một chút: “Tàm tạm… nhưng vẫn rất yếu!”
U ——
Thừa Hoàng lui lại một bước, cái đầu lớn lắc lắc liên hồi.
“Ngươi lắc đầu cái gì?” Lục Ngô không hiểu.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói: “Tiểu lão hổ, ngươi lặp lại lần nữa?”
“Ngươi gọi bản hoàng là cái gì?”
“Tiểu lão hổ!”
“. . .”
Vẻ mặt của Lục Ngô vô cùng đặc sắc. Thủ hạ của lão tặc không chỉ yếu mà còn rất không có tố chất!
“Bản hoàng tên là Lục Ngô… Vô địch dưới cấp độ chân nhân!” Lục Ngô trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Diên Nhi, nhắc nhở cho nàng biết thân phận của mình.
“Nha… tiểu lão hổ, sao ngươi lại nói được tiếng người?”
“Gọi bản hoàng là Lục Ngô!”
“Biết rồi tiểu lão hổ.” Tiểu Diên Nhi thành thật gật đầu.
Đối với Lục Ngô, đây là vũ nhục cực lớn. Tức chết thú nha!
Nó đạp mạnh bốn vó, nhảy lên không trung, vân vụ nhanh chóng tụ tập thành cơn lốc xoáy. Chỉ trong một hơi thở, phương viên mấy ngàn mét quanh Ma Thiên Các hàn khí bức người!
“Lục Ngô.” Trong Ma Thiên Các truyền ra thanh âm của Lục Châu.
“Hừm.” Lục Ngô nhẹ nhàng đáp xuống, không tạo ra bất kỳ thanh âm nào. “Lục chân nhân, ngươi lại muốn lừa bản hoàng?”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trước mặt Lục Châu, thản nhiên đáp: “Lão phu nếu không dùng thủ đoạn che giấu bọn hắn thì chẳng phải quá ngu xuẩn hay sao?”
“. . .”
Đúng là như thế nhỉ. Mười viên hạt giống Thái Hư không có lý nào lại bày ra trước mặt người khác, đây chẳng phải là đồ đần sao?
Lục Ngô bình tĩnh nói: “Ta… biết mà.”
Lục Châu không thèm vạch trần nó, gật đầu nói: “Diên Nhi, địa vị của thú hoàng rất cao, không được vô lễ.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cung kính bay tới trước mặt Lục Ngô nói: “Xin lỗi nha.”
Lục Châu nói: “Lục Ngô, lát nữa lão phu sẽ đi tìm ngươi.”
Lục Ngô không đáp. Nó cũng chẳng gấp gáp gì, muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem mấy năm nay Lục lão tặc làm trò gì.
Nếu lão tặc đã dùng thủ đoạn để ẩn tàng hạt giống Thái Hư, vậy những người ở đây đều có thể là Chí Tôn tương lai!
Vậy… vừa rồi có phải bản hoàng không cẩn thận đã đánh bay một đống Chí Tôn tương lai không?
Nó thuận thế xoay người lại, giơ cự trảo ra trước mặt đám người Chu Kỷ Phong, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Mấy người Chu Kỷ Phong mộng bức vô cùng. Thú hoàng đều có tính tình kỳ quặc như vậy sao?
“Không sao, không sao…” Phan Trọng khom người đáp.
Chư Hồng Cộng từ xa bay tới, cất tiếng chào hỏi: “Tiểu lão hổ…”
Hả?
Lục Ngô không cần quay đầu, dư quang đã liếc thấy Chư Hồng Cộng. Tên mập mạp này vừa không có khí chất, lại không có tướng mạo, chẳng có chút dáng vẻ nào của Chí Tôn… Chắc chắn là tên sai vặt trên Ma Thiên Các!
Nó không thèm nhìn Chư Hồng Cộng lấy một lần, cự trảo nhấc lên.
Chư Hồng Cộng bị hất bay ra ngoài.
Đám người: “. . .”
“Bát tiên sinh!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bay đi.
Lục Ngô dùng cự trảo gãi gãi đầu. Bản hoàng hình như lại đánh bay một vị Chí Tôn!
. . .
Trong Đông Các.
Lục Châu nhìn lại bảng điểm công đức, khá hài lòng: 360.060 điểm
Tuổi thọ còn lại: 8739 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 600 năm
Lục Châu không khỏi sờ sờ cằm. Sau khi trở về, hắn đã quan sát tướng mạo của mình, không phải là loại nho sinh gầy yếu mà có thêm mấy phần thành thục ổn trọng.
Đây mới là dáng vẻ nam nhân nên có, vừa đẹp trai vừa khí khái nam nhi.
Hắn lấy hai thanh vũ khí thu hoạch được từ liệp đội U Linh ra ——
[Thánh Giả Quyền Trượng, hồng cấp, có thể gia tăng năng lực trị liệu.]
[Phong Linh Cung, hồng cấp, có thể gia tăng năng lực bắn cung nhanh.]
Chương 1444
Phong Linh Cung còn có người dùng được, Thánh Giả Quyền Trượng thì có vẻ dư thừa.
Lục Châu xem lại cột vũ khí:
Vị Danh, Ngọc Phất Trần (thiên giai), Tử Lưu Ly (hợp cấp), Tam Xoa Kích (hoang cấp sơ), Phiền Lung Ấn (hồng cấp), Long Ưng Chi Nộ (hoang cấp), Thiểm Ảnh Câu (hoang cấp), Thất Tinh Kiếm (hoang cấp), Thánh Giả Quyền Trượng (hồng cấp), Phong Linh Cung (hồng cấp).
“Hay là phân giải bớt?”
Đại đa số người Ma Thiên Các đều đã có vũ khí thích hợp, độ phù hợp lên tới hoàn mỹ, phẩm giai không ngừng tăng lên. Chẳng bằng bây giờ tích luỹ một chút vật liệu.
“Phân giải Thiểm Ảnh Câu.” Lục Châu mặc niệm.
[Ting — phân giải Thiểm Ảnh Câu, thu hoạch được Hoả Linh Thạch x 2, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]
Không tệ nha.
“Phân giải Tam Xoa Kích.”
[Ting — phân giải Tam Xoa Kích, thu hoạch được Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]
Hơi lỗ rồi. Thôi kệ, có còn hơn không.
“Phân giải Long Ưng Chi Nộ.”
[Ting — phân giải Long Ưng Chi Nộ, thu hoạch được Hoả Linh Thạch x 1, Thiểm Diệu Chi Thạch x 1.]
Lục Châu lắc đầu cảm thán vận khí của mình không tốt. “Nếu có thể phân giải ra Huyền Vi Thạch thì lời to.”
Huyền Vi Thạch là vật liệu đoán tạo vũ khí lên Hằng cấp. Tinh hoa Hắc Diệu Thạch tuy rằng quý giá nhưng có thể tìm được nhờ đào quáng, còn Huyền Vi Thạch chỉ có thể tìm được trong bí ẩn chi địa, còn quý hiếm hơn cả Hắc Diệu Thạch.
Sau khi phân giải ba vũ khí vô dụng nhất, Lục Châu không phân giải nữa mà nhắm mắt lại, lĩnh hội Thiên thư.
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu mở mắt rời khỏi Đông Các.
Thân thể Lục Ngô rất khổng lồ, chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết nó đang ở chỗ nào.
“Lục Ngô.” Lục Châu gọi.
Lục Ngô chậm rãi xoay người lại, từ trên một ngọn sơn phong hạ xuống, mở miệng nói: “Lục chân nhân, bản hoàng có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Hình như bản hoàng… đã đắc tội hết đám đồ đệ của ngươi rồi. Có thể thay bản hoàng giải thích một chút không?” Lục Ngô lúng túng nói.
“. . .”
Lục Châu cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Đừng lo lắng, bọn hắn không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Lục Ngô lắc đầu. Nó đã biết rõ, mười đại đệ tử Ma Thiên Các không đủ mặt ở nơi này, hiện tại chỉ có mấy người, mà tương lai bọn hắn đều sẽ là Chí Tôn.
Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng.
Nếu trong số này có một người có thù tất báo, sau này nó không có quả ngon để ăn!
“Lục chân nhân, đây là thỉnh cầu nhỏ của bản hoàng.” Lục Ngô hạ giọng nói.
Thấy thái độ nó chấp nhất, Lục Châu bèn bảo: “Có lão phu ở đây, bọn hắn còn có thể làm gì ngươi?”
Lục Ngô không đồng ý nói: “Ta thừa nhận chân nhân rất mạnh, nhưng mà so sánh với Chí Tôn… thì cách rất xa.”
Lục Châu hiếu kỳ hỏi: “Cách bao xa?”
“Tựa như là bề rộng của bí ẩn chi địa vậy đó.”
“. . .”
Cái thuyết pháp gì mà mơ hồ thế?!
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi gặp Chí Tôn bao giờ chưa?”
Lục Ngô lắc đầu.
Chưa gặp mà còn ví von khoa trương như vậy?
Lục Châu nghi ngờ nói: “Ngay cả ngươi cũng chưa từng gặp Chí Tôn, biết đâu trên đời này không hề có Chí Tôn tồn tại?”
“Chắc chắn có.”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời xanh thẳm với mấy đám mây trắng lững lờ trôi khiến nó thất thần.
“Có thể khiến chân nhân không dám vượt ranh giới, có thể quản lý đám cân bằng giả… bọn hắn vẫn luôn tồn tại.”
“Vậy vì sao lại không xuất hiện?”
Lục Ngô lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Nhân loại nhỏ bé chẳng qua chỉ là một hạt cát trong tinh hà mênh mông. Thú hoàng như nó có chăng cũng chỉ là một viên đá hơi lớn một chút mà thôi. Muốn nhìn trộm sự ảo diệu của vũ trụ? Chỉ là người si nói mộng.
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay lên.
“Lục Ngô, lão phu trước nay không thích nói dối. Lão phu thật sự không phải là Lục Thiên Thông.”
Lục Ngô không còn lời nào để nói.
Bịa, ngươi cứ tiếp tục bịa đi!
Việc ngươi có mười viên hạt giống Thái Hư bản hoàng còn chưa tin hẳn đâu, bây giờ lại muốn bịa trò mới.
Nhưng ngẫm lại, đường đường là chân nhân lại túng quẫn đến mức này cũng không dễ, nó không thèm chấp, phối hợp với lão tặc một chút vậy.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Lục Thiên Thông rất lợi hại sao?”
Lục Ngô hạ giọng nói:
“Chân nhân có thể thắng được bản hoàng... không có mấy ai, mà Lục Thiên Thông là một trong số đó. Chân nhân hợp đạo, Thánh nhân hợp thiên. Muốn làm chân nhân thì phải nắm giữ được ‘Đạo’.”
Khi đề cập đến “đạo”, Lục Ngô có vẻ mất tự nhiên. Đạo là một loại sức mạnh hoàn toàn áp đảo hung thú.
“Đạo?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Biết rõ còn cố hỏi!
Lục Ngô lèm bèm, nhưng lại tiếp tục nói: “Bản hoàng mà hiểu được thì đã thành Thánh thú.”
“Lục Thiên Thông thắng được ngươi, Đoan Mộc Điển cũng thắng được ngươi, hai người bọn họ đều là tu hành giả ba Mệnh Quan?”
Lục Ngô gật đầu.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ba Mệnh Quan tức là mười tám Mệnh Cách. Chân nhân đều là cấp bậc mười tám Mệnh Cách trở lên?”
“Đúng vậy.” Lục Ngô nhàm chán hùa theo.
“Vậy ngươi có biết làm sao để trở thành Chí Tôn?”
Cuối cùng cũng hỏi một câu có trình độ.
Đường đường là Lục chân nhân, tìm tòi con đường tấn thăng tu vi mới hợp tình hợp lý. Huống hồ trên đời này không chỉ có mình ngươi tìm kiếm phương pháp trở thành Chí Tôn.
Lục Ngô đáp: “Không biết.”
“. . .”
Chuyện của nhân loại, liên quan quái gì đến bản hoàng?
Vốn Lục Ngô còn định thổi phồng một chút, nào là ba mươi ngàn năm trước Lục Thiên Thông trấn áp hắc liên giới thế nào, bình định thiên hạ ra sao… nhưng nghĩ lại con hàng này đang đứng trước mặt mình, nó không có chút hứng thú nào.
Ta không thèm khoác lác đó, cho ngươi tức chết.
Lục Châu nghĩ ngợi một chút, thay đổi sách lược hỏi: “Đoan Mộc Điển làm sao đánh bại ngươi?”
Lục Ngô giật mình, nghĩ một lát rồi nói: “Bản hoàng nhường hắn.”
“. . .”
Trò chuyện một đoạn thời gian, Lục Châu biết được Đoan Mộc Điển cũng là chân nhân, là cao thủ cùng thời với Lục Thiên Thông, về sau hắn đi tử liên giới, gặp Lục Ngô trong bí ẩn chi địa rồi trở thành chủ nhân của nó.
Sau khi thiên hạ thái bình, tu hành giả cấp trên chân nhân đột ngột biến mất, đến nay việc này vẫn là một bí ẩn.
Tu hành giả cấp chân nhân trở xuống không thể sống mãi theo năm tháng, người mới lại không đuổi theo kịp, rốt cuộc không người kế tục, dần dần tạo thành tu hành giới như bây giờ. Trong sử sách gọi hiện tượng này là “hiện tượng đứt gãy tu hành mỗi ba vạn năm”.
Chương 1445
“Ba vạn năm đã qua… một vòng lặp mới lại bắt đầu.” Lục Châu nói.
“Cũng là kỳ ngộ mới. Mà hạt giống Thái Hư chính là điểm mấu chốt.” Lục Ngô phụ hoạ, “Dưới sự ràng buộc của thiên địa và tư tưởng tham lam tự tư tự lợi đáng buồn của nhân loại… hiện tượng này sẽ không chấm dứt.”
Lục Châu gật đầu.
Việc này rất dễ lý giải, kỳ thực kim liên giới cũng là như thế. Chẳng hạn như vị tu hành giả đạt tới cảnh giới bát diệp đầu tiên, vì thiên địa ràng buộc mà không cách nào tiến vào cửu diệp. Sau đó những thế giới có tu vi cao hơn như hồng liên giới bị đè ép ở cảnh giới thập diệp sẽ áp dụng kế hoạch nuôi nhốt, dẫn đến người kim liên giới càng không thể xoay mình.
Nói đến đây, Lục Châu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cũng hiểu được mấy thứ này?”
Lục Ngô phức tạp nhìn hắn: “Đây vốn là thứ ngươi nói cho bản hoàng… Lục chân nhân, thấy bản hoàng phối hợp với ngươi tốt không?”
“. . .”
“Không phải chân nhân nào cũng được bản hoàng nịnh hót đâu nha.”
Nói xong, Lục Ngô đứng thẳng người dậy, vừa định xoay người rời đi ——
Chư Hồng Cộng bỗng từ xa bay tới, trên mặt mang theo ý cười.
Lục Ngô nhìn chằm chằm hắn. Đây không phải là vị Chí Tôn tương lai đã bị bản hoàng búng cho một trảo sao?
Phải xin lỗi ngay mới được, để hắn quên đi chuyên lúc nãy. Lục Ngô liền cúi thấp đầu, vừa định mở miệng…
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên bay về phía cự trảo của Lục Ngô, vỗ vỗ vào móng nó nói: “Vừa rồi ta có cấn đau ngươi không?”
Lục Ngô: “. . .”
“Không có…” Lục Ngô nhấc chân lui lại, cảnh giác nhìn Chư Hồng Cộng.
“Không có thì tốt rồi.”
Chư Hồng Cộng lại bay tới trước mặt Lục Châu, song chưởng hợp lại giơ cao quá đỉnh đầu, lăng không quỳ lạy: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Ngô: “. . .”
Lục Châu đã quá quen với trò vỗ mông ngựa của hắn, không hề kinh ngạc đáp: “Nơi này không có việc của ngươi.”
Chư Hồng Cộng cười nói: “Sư phụ, mấy ngày không gặp như cách ba thu, người càng lúc càng uy phong, càng có khí khái nam nhân…”
“Nói chuyện chính.”
“Đồ nhi muốn ở lại Ma Thiên Các.”
“Vậy thì ở lại.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng nghe vậy mừng rỡ nói: “Vậy bên phía nhị sư huynh đồ nhi nên giải thích thế nào?”
Việc này còn phải hỏi?
Lục Châu nhíu mày nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, nếu vi sư không ở đây, đương nhiên phải nghe lời sư huynh ngươi.”
“. . .”
Buồn năm phút. Biết thế không hỏi cho rồi.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng cung kính, ủ rũ xoay người rời đi.
Lục Châu ngẩng đầu nói với Lục Ngô: “Còn một vấn đề… trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, làm sao ngươi biết tin tức về Đoan Mộc Sinh?”
Lục Ngô ngạo nghễ đáp:
“Nhân loại xấu xa không xứng hợp tác với bản hoàng. Hắn tốn ba năm mới tìm được bản hoàng, mở ra đại trận còn sót lại từ thời thượng cổ… Bản hoàng nhờ vậy đánh hơi được khí tức của thiếu chủ, nên tương kế tựu kế.”
Nó dừng lại một lát rồi nói, “Kỳ quái, bản hoàng lại không cảm giác được khí tức Thái Hư trên người thiếu chủ.”
Lục Châu nói: “Là một loại ẩn tàng khí tức mà thôi…”
Việc này cũng cho Lục Châu một lời cảnh cáo. Lực lượng suy bại làm bại lộ khí tức hạt giống Thái Hư trên người Đoan Mộc Sinh, chứng tỏ thủ đoạn ẩn tàng của bọn hắn chưa đủ cao minh.
Thú hoàng Lục Ngô nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng lại tinh ranh đến mức thiết kế được Hắc Hoàng, có thể nói là ngoài dự kiến.
Việc này không trách được Hắc Hoàng ngu xuẩn, mà là tư duy của người và hung thú khác biệt. Nhân loại so đo được mất, cân nhắc lợi ích, lo trước lo sau, nhất là vua của một nước như Hắc Hoàng. Nhưng Lục Ngô thì không như thế, trong mắt của nó chỉ quan tâm đến một thứ —— Đoan Mộc Sinh. Về việc hung thú hay nhân loại chết đi vô số thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
“Tới lượt bản hoàng.”
Lục Ngô hồ nghi nhìn Lục Châu, cảm nhận sinh mệnh khí tức nồng đậm trên người hắn, “Lục chân nhân làm sao sống qua ba mươi ngàn năm tuế nguyệt?”
Lục Châu lười giải thích với nó.
Sau khi vượt qua hai Mệnh Quan, khai một Mệnh Cách sẽ tăng thêm 3.000 năm thọ mệnh, như vậy vượt qua ba Mệnh Quan sẽ có 29.600 năm tuổi thọ.
Đương nhiên đây chỉ là con số ước lượng, luôn có người sống lâu hơn hoặc ngắn hơn một chút, nhưng sẽ không xê xích quá lớn. Bây giờ đã hơn ba vạn năm trôi qua, chân nhân năm đó hoặc là đã đột phá, hoặc là đã chết rồi, hoặc là đã bị người trong Thái Hư bắt đi.
“Quả nhiên ngươi đã tấn thăng…” Lục Ngô gật đầu nói.
“. . .”
“Nhưng mà trong bí ẩn chi địa, lực lượng của ngươi… có vẻ yếu.”
Lục Ngô hồi tưởng lại lúc đánh nhau với Lục Châu. Đây không phải là lực lượng nên có của một vị chân nhân. Chỉ có lúc đánh giết liệp đội U Linh là tàm tạm.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đạo là lực lượng gì?”
Lục Ngô thấy phiền thiệt đó, lười phải phối hợp diễn trò quá. “Ngươi biết rõ hơn ta.”
“. . .”
Kỳ thực Lục Châu còn phiền hơn cả Lục Ngô. Ta biết cái “bíp”! Nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
Lục Châu cũng rất nghi hoặc. Cho dù hiện tượng đứt gãy thật sự tồn tại thì những bậc tiên hiền kia ít nhất cũng nên để lại chút bí tịch hoặc các loại tâm đắc tu hành để trợ giúp đời sau chứ? Nhưng sự thật chính là ngoài phương pháp tu hành cấp thấp ra và bí tịch giới thiệu các loại hung thú thì người đời sau chả biết cái gì.
Lục Châu không có ý định tiếp tục hỏi Lục Ngô.
Hung thú chung quy vẫn là hung thú, quá khó câu thông. Nếu có một vị chân nhân nguyện cùng lão phu soi đèn trò chuyện suốt đêm thì tốt biết bao.
Chân nhân?
Lục Châu lại nhớ tới Lục Thiên Sơn. Lục gia hẳn là sẽ lưu lại một chút vết tích chứ nhỉ?
Nghĩ tới đây, Lục Châu quyết định về Lục gia một chuyến.
“Lục chân nhân, những hạt giống Thái Hư khác ngươi giấu ở đâu thế?” Lục Ngô nhìn quanh rồi hạ giọng hỏi.
“Biết rõ còn cố hỏi?” Lục Châu cố ý nhại lại lời nó.
“Cho bản hoàng xem một chút được không?”
“Trước mắt còn chưa đủ sao? Lục Ngô, nếu ngươi cảm thấy lão phu lừa ngươi thì có thể rời đi. Lão phu phá lệ cho phép ngươi thoát ly Ma Thiên Các.”
“. . .”
Chơi lớn rồi. Lục Ngô vội vàng lắc đầu:
“Bản hoàng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nào có ý lật lọng.”