Haha đa tạ đạo hữu quangtrungtruong1993 đã đẩy KP nha.
Mình đăng chương hôm nay trước, ngày mai mới có bom chương nha vì mình dịch hông kịp. ^^"
Trần Phu nói: “Ta từng giao ước với Thái Hư sẽ không can thiệp vào chuyện ngoại giới. Ngươi đến từ kim liên, ta vốn nên đuổi ngươi ra ngoài từ sớm, nhưng niệm tình ngươi thắng ta ba chiêu nên mới nói với ngươi những chuyện này.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn đối địch với lão phu?”
Trần Phu cười ha hả nói: “Nếu đúng là như vậy thì sáu vị chân nhân của Đại Hàn đã đến đây từ lâu. Thậm chí không cần ta động thủ, ngươi cũng khó thoát khỏi tai kiếp này.”
Lục Châu cũng cười ha ha nói: “Trần đại thánh nhân, ngươi ở tịnh đế thanh liên quá lâu, không rõ những biến hoá bên ngoài. Nếu thật phải đến một bước đó, lão phu nhất định sẽ không nương tay.”
Nói xong, Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, trên thân tản ra khí tức bình thản mà sâu không lường được.
Ban đầu Trần Phu cho rằng Lục Châu chỉ là một chân nhân không biết trời cao đất rộng, luận bàn với hắn là vì cuộc sống quá nhàm chán muốn tìm chút niềm vui thú. Nhưng sau ba chiêu, hắn đã thay đổi cách nhìn, cảm thấy người này có chút bản sự nên mới kiêu ngạo. Bây giờ xem ra… lại có vẻ tự đại đến mù quáng.
Trần Phu nhìn kỹ Lục Châu.
Yên tĩnh một lát, Trần Phu mở miệng nói: “Không cần có địch ý như vậy. Người đến là khách, chuẩn bị trà.”
Hắn dùng lễ để tiếp đón, đồng thời cũng là đang tán đồng địa vị của Lục Châu.
Yến Mục dời mắt từ thần tượng, nhìn sang Lục Châu… Trong lòng không ngừng nói thầm, không thể nào, làm gì có chân nhân nào dám thẳng mặt khiêu chiến Thánh nhân như vậy chứ?
Trong lòng Hoa Dận cũng kinh ngạc không thôi. Cho dù là người trong Thái Hư đến, sư phụ cũng sẽ không cho đối phương uống một chung trà ngon nào. Có thể khiến sư phụ dùng lễ tiếp đón, người này rất không đơn giản.
Hoa Dận trước nay luôn phục tùng tuyệt đối, khom người đáp: “Vâng.”
Không bao lâu sau, trà ngon dâng lên. Trần Phu nói: “Mời ngồi.”
Lúc này Lục Châu mới lại ngồi xuống. Nói nhiều như vậy đúng là cũng cảm thấy khô họng, bèn nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Vị trà đắng nhưng hậu ngọt, mùi thơm tràn ngập trong khoang mũi.
Trần Phu nói: “Trong Thái Hư có một thần vật tên là Cán Cân Công Chính. Nếu ta có dị động, nó sẽ nhắc nhở đám người Thái Hư.”
“Cán Cân Công Chính? Hiện tại đang mất cân bằng, nó cũng có thể cảm ứng được ngươi?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
Trần Phu thở dài đáp: “Từ trước đến nay Thái Hư làm việc không theo lẽ thường. Nếu ta muốn đi, bọn hắn đương nhiên sẽ không tìm được ta. Nhưng mà… thiên hạ này sẽ đại loạn.”
Lục Châu không nói gì.
“Ta có thể nhắc nhở ngươi một số việc.” Trần Phu nói.
Lục Châu cũng lễ phép đáp: “Mời nói.”
“30.000 năm trước, hắc liên có một vị chân nhân xuất thế, lấy được Phục Sinh Hoạ Quyển. Ngươi có thể bắt đầu tìm từ hắn.”
Lục Châu khẽ giật mình: “Lục Thiên Thông?”
“Đã rất lâu rồi, ta không còn nhớ rõ tên hắn, hình như là họ Lục.”
Lục Châu: “. . .”
Tìm nửa ngày, hoá ra Phục Sinh Hoạ Quyển chính là Giảng Đạo Chi Điển? Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đúng lúc này, giọng một thanh bào đệ tử từ xa truyền tới:
“Khởi bẩm Thánh nhân, Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn Khâu Vấn Kiếm cầu kiến.”
Trần Phu gật đầu nói: “Có mang đồ đến không?”
“Khâu Vấn Kiếm nói hắn tự mình mang đồ tới, đang chờ ở chân núi.”
“Bảo hắn tiến vào.”
“Vâng.”
Yến Mục: “. . .” Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Người này có tài đức gì mà để đại chân nhân như ngươi triệu kiến?”
Hoa Dận chủ động giải thích: “Nghe nói Khâu Vấn Kiếm có được một kiện bảo bối hiếm có nên gia sư mới muốn xem.”
“Bảo bối gì mà lọt vào mắt đại thánh nhân?” Lục Châu cũng thấy tò mò.
Hoa Dận cười đáp: “Vật này tên là Tử Lưu Ly, có nguồn gốc từ Thiên Khải Chi Trụ trong Đại Uyên Hiến.”
Tử Lưu Ly?
Lục Châu nghĩ tới Tử Lưu Ly mà hắn đoạt được từ trong tay Diệp Chân, tên giống nhau như đúc, thật là quá mức trùng hợp.
Từ khi thu hoạch Thiên Thư Khai Quyển, Lục Châu luôn cảm thấy mình đạt được quá nhiều bảo vật một cách trùng hợp, chẳng hạn như bộ quần áo trên người, Thời Chi Sa Lậu, lại hoặc là Giảng Đạo Chi Điển.
Hắn nghĩ tới lời Trần Phu nói, thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, vậy ai đang chơi cờ?
Chẳng lẽ bản thân mình cũng là quân cờ trong tay người khác hay sao?
Loại cảm giác này rất không tốt, có lẽ là do Lục Châu nghĩ nhiều cũng chưa biết chừng.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lục Châu, Hoa Dận lại giải thích thêm:
“Đại Uyên Hiến là tên gọi từ thời kỳ thượng cổ, hiện tại có tên là Nhân Định. Nhân Định là nơi có Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất, bên trong trụ vô cùng hắc ám, mà Tử Lưu Ly chính là viên dạ minh châu trong thân trụ. Về phần tác dụng của nó là gì thì ta không biết.”
Lục Châu gật đầu nói: “Không cần ngạc nhiên, chẳng qua là vật có thể đề thăng tốc độ tu hành mà thôi.”
Sự thật đúng là như thế. Tuy là hằng cấp nhưng Tử Lưu Ly chỉ có năng lực băng phong dùng được một lần, sau đó sẽ rơi vào trạng thái làm lạnh mấy ngày.
Hoa Dận uyển chuyển nói: “Tiền bối nói đùa, gia tăng tốc độ tu hành chính là tác dụng tốt nhất của bảo vật rồi.”
Bên ngoài truyền đến giọng thanh bào đệ tử: “Thánh nhân, Khâu Vấn Kiếm đã đến.”
“Bảo hắn chờ ở bên ngoài, trình đồ vật lên.” Hoa Dận nói.
Thật là kiêu ngạo nha. Nếu người đến không có thực lực gì, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Sau khi trở về Lục Châu cũng phải học hỏi mới được, không thể cứ giống như trước đây, quá mệt mỏi.
Thanh bào đệ tử cẩn thận bưng hộp gấm đến đặt lên bàn đá rồi cung kính lùi về sau.
Trần Phu hỏi Lục Châu: “Ngươi cũng muốn tăng thêm kiến thức?”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu cũng muốn xem thử Tử Lưu Ly này có gì kỳ lạ.”
Trần Phu mỉm cười, phất tay áo. Nắp hộp gấm mở ra.
Một viên ngọc lưu ly trong suốt toả quang mang nhàn nhạt xuất hiện trước mắt mọi người. Quang mang lưu chuyển như thấm vào ruột gan, ai cũng có thể nhận ra bên trong lưu ly đang vận chuyển một năng lượng đặc thù.
Hoa Dận nói: “Không hổ là ngọc lưu ly xuất phát từ Thiên Khải Chi Trụ.”
Trần Phu gật đầu nói: “Vật phẩm bên trong Thiên Khải Chi Trụ cực kỳ khó truyền ra cửu liên giới, làm sao ngươi có được thứ này?”
Lời này rõ ràng là hỏi Khâu Vấn Kiếm chờ ở bên ngoài.
Chương 1712
Khâu Vấn Kiếm lộ vẻ kích động. Tuy không nhìn thấy tình huống trong lương đình nhưng hắn có thể nghe ra ngữ khí hài lòng trong giọng Thánh nhân, lập tức một năm một mười đáp:
“Không dám giấu diếm Thánh nhân, lần đó vãn bối cùng đồng bọn đến bí ẩn chi địa, đánh giết một con hung thú cấp thú vương mới thu hoạch được.”
“Thú vương?” Hoa Dận kinh ngạc.
Trần Phu nói: “Bí ẩn chi địa vô cùng hỗn loạn, có đôi khi hung thú đại chiến còn hung tàn hơn nhân loại. Đại Uyên Hiến đã từng phát sinh rất nhiều lần hỗn chiến, Tử Lưu Ly đã mất tích từ lâu. Không ngờ nó lại bị một con thú vương cướp đi, đúng là vận mệnh.”
Khâu Vấn Kiếm nói: “Chẳng qua là nhờ may mắn mới đạt được, để Thánh nhân chê cười rồi.”
“Tử Lưu Ly đúng là bảo vật hiếm có, dù là may mắn cũng là ngươi xứng đáng có được. Mang về đi.”
Hắn vừa dứt lời, Khâu Vấn Kiếm ở bên ngoài bỗng quỳ xuống nói:
“Vãn bối đi tới nơi này chính là để hiến Tử Lưu Ly cho Thánh nhân. Vãn bối không có phúc sử dụng bảo bối bậc này, thất phu vô tội nhưng hoài bích có tội, khẩn cầu Thánh nhân thu nhận.”
“Ta không có công lao gì, sao có thể nhận tài vật của ngươi.” Trần Phu thản nhiên nói.
“Đây là do vãn bối cam tâm tình nguyện dâng cho ngài… cầu Thánh nhân thu nhân. Vãn bối cũng không muốn trên đường trở về lại bị cường đạo chặn đường đánh giết, chết thảm ngoài dã ngoại. Nếu Tử Lưu Ly tìm được minh chủ cũng coi như là vãn bối giải quyết được một phiền toái.”
Dùng cái cớ này để tặng lễ, đúng là khiến Lục Châu mở rộng tầm mắt.
Thân là người xuyên không, hắn cũng phải tự thẹn không bằng. Tại Địa cầu, thủ đoạn hối lộ nhiều không kể xiết, nhưng về bản chất đều là đút lót. Phương pháp của Khâu Vấn Kiếm quả thực là cao minh.
Trần Phu không nói gì, Hoa Dận lại chắp tay nói: “Sư phụ, hay là người cứ thu lấy, vật này để hắn cầm đúng là sẽ dẫn tới hoạ sát thân.”
Khâu Vấn Kiếm mừng rỡ dập đầu nói: “Đa tạ đại tiên sinh!”
Trần Phu khẽ gật đầu: “Thôi được, ta sẽ thu nhận Tử Lưu Ly. Nhưng ta sẽ không nhận không bảo bối của ngươi, nói ra yêu cầu đi.”
Trái tim Khâu Vấn Kiếm đập thình thịch trong lồng ngực, hắn đang chờ câu này!
Khâu Vấn Kiếm thở dài một tiếng rồi nói:
“Hơn ngàn người trong Thất Tinh Kiếm Môn đều theo ta chịu khổ suốt mấy năm nay. Sáu tháng trước, mâu thuẫn giữa Thất Tinh Kiếm Môn với Lạc Hà Môn càng lúc càng mãnh liệt, đến nay như nước với lửa. Mong Thánh nhân ra mặt cho Thất Tinh Kiếm Môn một con đường sống.”
Lời này rất uyển chuyển, nhưng ý tứ thì rõ ràng. Loại sự tình này đương nhiên Trần Phu sẽ không hỏi tới, nhưng chỉ cần hắn gật đầu một cái, Lạc Hà Sơn sẽ biến mất.
Yến Mục ngồi trong lương đình như ngồi trên bàn chông, hai mắt mở to âm thầm mắng chửi Khâu Vấn Kiếm cả ngàn lần.
Trần Phu nói: “Tranh đấu giữa các môn phái ta không rảnh để ý tới. Hoa Dận, ngươi xử lý chuyện này đi.”
Hoa Dận khom người đáp: “Vâng.”
Khâu Vấn Kiếm hưng phấn dập đầu: “Đa tạ Thánh nhân, đa tạ đại tiên sinh.”
Nói xong, hắn vừa định đứng lên, bỗng nghe trong lương đình truyền tới một thanh âm: “Chờ một chút.”
Trần Phu và Hoa Dận đều giật mình nhìn sang Lục Châu.
Lục Châu đứng lên, chỉ tay vào Tử Lưu Ly nói: “Người này mang Tử Lưu Ly giả đến lừa gạt ngươi, đáng bị phạt nặng.”
“Đồ giả?” Trần Phu nhướng mày.
Khâu Vấn Kiếm bên ngoài chấn kinh, lông tóc trên người dựng đứng, vội vàng chạy vào trong lương đình, rốt cuộc nhìn thấy người quen là Yến Mục và vị cao thủ kiếm đạo kia.
Hắn theo bản năng chỉ tay về phía Yến Mục nói: “Thánh nhân, bọn hắn nói xấu ta!”
Hư ảnh Hoa Dận loé lên xuất hiện trước mặt Khâu Vấn Kiếm, cau mày nói: “Nói xấu?”
“Yến Mục là môn chủ Lạc Hà Môn, đã đấu với Thất Tinh Kiếm Môn nhiều năm nay, Yến Mục chỉ ước gì ta chết!”
Yến Mục: “. . .”
Bị Khâu Vấn Kiếm chỉ trích, Yến Mục phẫn nộ đáp: “Khâu Vấn Kiếm, ngươi nói hươu nói vượn! Thất Tinh Kiếm Môn các ngươi luôn luôn gây khó dễ cho Lạc Hà Môn, chẳng khác gì hạng cường đạo bức hiếp người khác, làm ra đủ trò cướp bóc đốt giết. Ngươi còn dám nói láo trước mặt Thánh nhân?”
Trần Phu và Hoa Dận đồng thời nhíu mày.
Thân là Thánh nhân, hắn chẳng hề muốn để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này. Nhưng sự tình xảy ra trước mặt, Lục Châu lại đang ở đây, hắn không có khả năng mặc kệ không hỏi.
Khâu Vấn Kiếm nói: “Mấy chuyện này không phải do Lạc Hà Môn các ngươi làm ra sao? Việc này đại tiên sinh sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ nghe lời một phía của ngươi. Hơn nữa Tử Lưu Ly là thật hay giả, Thánh nhân tự có phán đoán, đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân!”
“Hay cho một tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng!”
Lục Châu vung tay áo, một chưởng ấn bay ra đâm sầm vào người Khâu Vấn Kiếm. Hắn bị đánh văng ra khỏi lương đình, máu tươi ướt đẫm vạt áo.
Mọi người đều chấn kinh. Dám ra tay trước mặt Thánh nhân? Người này bị điên rồi sao?
Khâu Vấn Kiếm rơi xuống, toàn thân như tan ra thành từng mảnh. Hôm nay hắn tới đây là để hả giận, nào ngờ lại bị ăn thêm một chưởng! Đây là vì sao chứ?
Biểu tình của Trần Phu có hơi mất tự nhiên. Hắn là chủ nhà, hành vi này của Lục Châu có chút quá phận.
Lục Châu biết tâm tình Trần Phu không vui, bèn xuống nước nói:
“Trần thánh nhân đừng nên tức giận… Lão phu thấy ngươi bị tiểu nhân che mắt nên ra tay trừng trị hắn thay ngươi. Ngươi đứng ở vị trí cao, ngày ngày đều đối mặt với những lời nịnh nọt hoa ngôn xảo ngữ, khó tránh khỏi có lúc không phân biệt được.”
Lời giải thích này chưa đủ, lông mày Trần Phu vẫn nhíu lại.
Lục Châu nói: “Mời nhìn vật này.”
Hắn lấy Tử Lưu Ly của mình ra đặt lên mặt bàn.
Quang mang trên Tử Lưu Ly lập tức toả sáng khắp cả lương đình, cảm giác tươi mát xâm nhập vào cơ thể mỗi người, nguyên khí bốn phía đều trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
Ánh mắt Trần Phu và Hoa Dận nhìn viên Tử Lưu Ly rực rỡ kia với vẻ rất phức tạp.
Yến Mục, Khâu Vấn Kiếm : “. . .”
Sao, sao có thể?
Trần Phu đánh giá Tử Lưu Ly, trong mắt toát lên tia kinh ngạc.
Lục Châu luôn không để lộ bảo vật trên người khi không cần thiết, nhưng hôm nay nhất định phải lấy ra. Lục Châu không lo lắng Trần Phu sẽ cướp đoạt thứ này, nếu đối phương là loại người như vậy, Lục Châu sẵn sàng bỏ ra triệu điểm công đức để xử lý hắn.
Chương 1713
Trải qua nửa ngày tiếp xúc, Lục Châu cảm thấy Trần Phu không giống loại người đó.
“Đây chính là Tử Lưu Ly chân chính.” Nói xong Lục Châu cầm lại Tử Lưu Ly.
Trần Phu theo bản năng vươn tay: “Vật này…”
“Thánh nhân còn muốn xem?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Trần Phu đương nhiên muốn được xem tiếp, nhưng đồ vật này là của người khác, hắn không muốn tỏ ra tham lam, bèn ra vẻ cao thâm nói: “Thì ra đây chính là Tử Lưu Ly.”
“Ngươi là Thánh nhân, hẳn sẽ có phán đoán của mình.” Lục Châu nói.
“Không thể nào, không thể nào!” Khâu Vấn Kiếm bò tới, lắc đầu liên tục, “Tử Lưu Ly là do ta lấy được từ trong bí ẩn chi địa, không thể nào là giả được. Ta dám thề viên Tử Lưu Ly của ta là đồ thật!”
“Ý ngươi là Tử Lưu Ly của lão phu là đồ giả?” Lục Châu nhìn Khâu Vấn Kiếm.
“. . .”
Yến Mục cảm thấy vô cùng hả giận. Hồi tưởng lại dáng vẻ tiểu nhân của Khâu Vấn Kiếm, giờ lại thấy bộ dạng chật vật của hắn, tâm tình Yến Mục trở nên thư thái.
Xem Thánh nhân trị ngươi thế nào!
Khâu Vấn Kiếm nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói: “Không thể dựa vào hình thể lớn nhỏ hay độ sáng để phân biệt thật giả. Ta nghe nói muốn phân biệt Tử Lưu Ly thật hay giả chỉ cần cho chúng nó va chạm với nhau, đồ giả sẽ hiện nguyên hình!”
Trần Phu nghi hoặc: “Va chạm?”
“Trong Tử Lưu Ly có thiên địa chi lực, đồ giả tuyệt đối không thể có, sau khi va chạm sẽ biết ngay thôi!” Khâu Vấn Kiếm nói.
Trần Phu quay đầu nhìn Lục Châu, việc này phải xem thái độ của hắn.
Trần Phu cảm thấy cả hai viên đều rất thật, chứng tỏ người làm giả có trình độ rất cao, đủ để lừa gạt cả Thánh nhân. Trước khi phân biệt được thật giả, Trần Phu sẽ không phát biểu ý kiến.
Lục Châu hừ một tiếng, liếc nhìn Khâu Vấn Kiếm: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Hắn lại lấy Tử Lưu Ly ra, đặt xuống hộp gấm rồi nói với Hoa Dận: “Vì lý do công bằng, ngươi làm đi.”
Trần Phu gật đầu.
Hoa Dận tiến lên cầm lấy hai khối ngọc lưu ly. Bản thân hắn có tu vi chân nhân, nhưng lại không cách nào phân biệt được cỗ năng lượng đặc thù nào là thật.
Loại năng lượng này có thể khiến tốc độ tu hành tăng nhanh, tinh thần và thể xác người sử dụng đều thoải mái, đúng là bảo vật hiếm có.
Nhưng đồ giả thì vẫn là đồ giả, phải phân biệt rõ ràng.
Tay trái Hoa Dận cầm Tử Lưu Ly của Lục Châu, tay phải cầm Tử Lưu Ly của Khâu Vấn Kiếm, hai tay đập mạnh vào nhau. Ầm!
Hai cỗ năng lượng va chạm, ông ông rung động, quang mang trên Tử Lưu Ly bên trái nở rộ đến loá mắt, năng lượng hình thành một vòng xoáy thôn phệ toàn bộ năng lượng bên khối Tử Lưu Ly còn lại, hoà thành một thể.
Vòng xoáy từ từ khép lại, bị hút vào trong Tử Lưu Ly bên trái.
Viên Tử Lưu Ly bên phải trở nên ảm đạm, quang mang tiêu tán. Soạt. Nó hoá thành bột mịn, phiêu tán trong không trung.
Trái lại viên Tử Lưu Ly của Lục Châu không chỉ không vỡ mà còn toả ra quang mang rực rỡ hơn trước.
Hoa Dận hiểu rõ, cung kính dâng Tử Lưu Ly lên trả lại cho Lục Châu.
Khâu Vấn Kiếm không tin nổi một màn này, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, dưới chân chảy ra một dòng nước ấm…
Trần Phu vung tay áo nói: “Ném ra ngoài.”
“Vâng.”
Hoa Dận cảm thấy xử lý như vậy là quá nhẹ, bèn hỏi: “Sư phụ, kẻ này mang đồ giả đến lừa gạt người, đây là tội đại bất kính, chỉ ném hắn ra thôi sao?”
“Ngươi tự xử lý là được.” Trần Phu nói.
Đại thánh nhân như hắn lười quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, tâm tình vui vẻ đều bị viên Tử Lưu Ly giả đánh bay hết, chẳng khác nào nói hắn không có nhãn lực, thật sự rất mất mặt.
Hoa Dận gật đầu, xách Khâu Vấn Kiếm lên như gà mẹ xách gà con.
Khâu Vấn Kiếm cầu xin tha thứ: “Thánh nhân thứ tội, Thánh nhân thứ tội, người không biết không có tội mà! Ta thật sự không biết đó là đồ giả…”
Thanh âm của hắn càng lúc càng xa rồi biến mất.
Lục Châu cảm nhận được Tử Lưu Ly lại mạnh lên không ít, lập tức cất kỹ.
“Ngươi là đại thánh nhân, sẽ không đuổi tận giết tuyệt hắn chứ?”
Trần Phu nói: “Hoa Dận làm việc luôn có chừng có mực.”
Lục Châu lắc đầu: “Nhưng lại không biết lớn nhỏ.”
Trần Phu: “. . .”
Tuy rất mất mặt nhưng Trần Phu vẫn muốn tỏ ra độ lượng nên không tiện nói gì.
“Tử Lưu Ly trân quý như vậy, làm sao ngươi có được?” Trần Phu tò mò hỏi.
“Lão phu tiến vào bí ẩn chi địa.”
Trần Phu khẽ gật đầu: “Đúng là tạo hoá trêu ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Yến Mục: “Ngươi là môn chủ Lạc Hà Môn?”
Yến Mục cố nén tâm tình kích đột, gật đầu nói: “Vâng.”
Trần Phu gật đầu: “Lạc Hà Sơn là nơi rất tốt.”
Yến Mục nghe không hiểu thâm ý trong đó, chỉ biết gật đầu phụ hoạ: “Vâng vâng vâng… nếu Thánh nhân có thời gian rảnh, lúc nào cũng có thể đến hàn xá làm khách…”
Trần Phu dời mắt, nhìn sang Lục Châu: “Xưa nay ta đều không tin vào may mắn, ngươi có được Tử Lưu Ly tất nhiên thủ đoạn không ít… Xưng hô như thế nào?”
Cho đến bây giờ Trần Phu còn chưa biết tên tuổi của Lục Châu.
“Lão phu họ Lục, đến từ Ma Thiên Các ở kim liên giới.”
Yến Mục nhìn Lục Châu, hình tượng của Lục Châu trong mắt hắn lại yếu đi một phần.
Quy của của tịnh đế thanh liên là không qua lại với ngoại giới, đây là do Trần đại thánh nhân định ra, mấy vạn năm qua chưa từng thay đổi. Sáu vị chân nhân Đại Hàn cũng tuân thủ quy củ này. Đột nhiên có tu hành giả kim liên giới đến đây, người như Yến Mục khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.
Trần Phu thở dài một tiếng: “Ngoại giới rốt cuộc vẫn đến.”
Lục Châu nói: “Con người đều thích lưu lại thứ gì đó để tưởng niệm, tựa như nam nhân ngoài miệng nói một lòng một dạ nhưng vẫn lén lút nhớ thương cô nương nhà bên.”
Yến Mục: ? ? ?
“Ý lão phu là nói phù văn thông đạo.” Lục Châu nói bổ sung.
Trần Phu không hề phủ nhận: “Thiên hạ vốn là một thể, vĩnh viễn cũng không thể đoạn tuyệt hoàn toàn.”
Lục Châu gật đầu tán đồng. Thật vất vả mới tìm được một vị thánh nhân, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Lục Châu hỏi: “Hôm nay đến đây, ngoại trừ hỏi về Phục Sinh Hoạ Quyển, lão phu còn muốn thỉnh giáo một việc.”
Trần Phu liếc mắt nhìn Lục Châu. Thái độ nãy giờ của ngươi là “thỉnh giáo”?
Chương 1714
“Lão phu vẫn luôn rất hiếu kỳ, người người đều e sợ Thái Hư, có người nói Thái Hư nằm trong bí ẩn chi địa, nhưng lại chẳng ai tìm đến được. Vậy… rốt cuộc Thái Hư ở đâu?”
Vấn đề này Lục Châu đã hỏi rất nhiều người, đáp áp đều mơ mơ hồ hồ.
Trần Phu nói: “Trên trời.”
Lại là đáp án này.
Yến Mục theo bản năng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trời quang mây tạnh, còn có một ít phi cầm bay ngang.
Trần Phu thở dài: “Trong cửu liên, những người biết rõ chuyện này đều đã quy thiên. Các ngươi không biết cũng là bình thường.”
Thấy đối phương có vẻ chắc chắn, Lục Châu nửa tin nửa ngờ.
“Làm sao tìm được bọn hắn?”
Trần Phu nhìn Lục Châu vẻ kỳ quái: “Sao ngươi cứ khăng khăng muốn tìm đến Thái Hư?”
Lục Châu không lập tức đáp lời. Đây là cảm giác mơ hồ trong lòng Lục Châu, tựa như trong cõi u mình đã chú định. Vì thiên địa ràng buộc? Để trở thành Chí Tôn? Không muốn làm quân cờ?
Có lẽ đều có.
Lục Châu nói: “Hiện tượng mất cân bằng tăng lên, cửu liên đối mặt với việc sụp đổ, tu hành giới đã thủng trăm ngàn lỗ. Thái Hư tự xưng là người ở trên cao, sao không quản việc này?”
Trần Phu nghi ngờ hỏi: “Hiện tượng mất cân bằng ngoài kia đã đến mức này?”
“Ngươi ở trong tịnh đế thanh liên quá lâu.”
Ý nói, ngươi quá mức lạc hậu, ngoại giới đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Trần Phu thở dài nói: “Hữu tâm vô lực. Chẳng lẽ ngươi muốn làm chúa cứu thế?”
“Lão phu không có vĩ đại như vậy, chỉ muốn tự cứu lấy mình mà thôi.”
Trần Phu gật đầu nói với giọng hồi ức: “100.000 năm trước, đại địa bị tách ra, thời điểm đó mất cân bằng cũng vô cùng nghiêm trọng. Người trong thiên hạ tử thương vô số, sinh linh đồ thán, các bậc tiên hiền đều muốn làm chúa cứu thế nhưng cuối cùng đều chết sạch, lại còn chết rất thảm. Bọn họ sao có thể đấu lại trời cao…”
Lục Châu lắc đầu, xem thường nói: “Ngươi xem trọng Thái Hư quá rồi.”
Trần Phu nhìn Lục Châu với ánh mắt phức tạp. Hắn không rõ vì sao Lục Châu lại tự tin như vậy, dù là đối mặt với hắn hay với Thái Hư người này cũng đều kiêu căng như thế.
“Ngươi thật sự muốn tìm đến Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
“Cho ta một lý do thuyết phục.” Trần Phu thản nhiên nói.
Lục Châu không lập tức đáp lời mà nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm phiêu tán tứ phía.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng cảm giác được một cỗ lực lượng đặc thù ba động. Là đạo lực lượng của đại thánh nhân.
Hả?
Trực giác nói với Lục Châu, Trần Phu đang cảm ứng tu vi của mình.
Lục Châu đặt chén trà xuống, mặc niệm thần thông Thiên thư Vô Lượng Thần Ẩn.
Bốn phía rơi vào yên lặng. Lục Châu nhìn thấy Yến Mục như bị người bấm nút dừng lại, ánh mắt đờ đẫn ngồi tựa pho tượng. Thanh bào đệ tử đứng gần đó cũng đứng yên bất động không nhúc nhích. Thác nước ngàn trượng ngưng kết giữa không trung. Năng lực của đại thánh nhân đúng là rất cường đại.
Lục Châu lại mặc niệm Vô Lượng Thôi Diễn.
Hai loại thần thông hỗ trợ cho nhau, trong đầu Lục Châu tái hiện từng loại hình ảnh. Hình ảnh có sử thi, có phi liễn, có hung thú và tu hành giả, có máu tươi, có tay đứt chân cụt, có tiếng khóc than… khắp nơi đều là tử vong.
Lục Châu không hiểu ra sao, lại tiếp tục thôi diễn…
Toàn bộ đều là tử vong. Cho đến khi hình ảnh hoá thành hắc ám, thôi diễn mới dừng lại.
“Tiền bối?”
Yến Mục kéo góc áo Lục Châu, gọi hắn trở về với hiện thực.
Lúc này, Trần Phu cũng xoay người lại hỏi: “Đã nghĩ xong lý do chưa?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay nói: “Thay đổi.”
Trần Phu lộ vẻ nghi hoặc.
Lục Châu nói tiếp: “Trước khi đại hạn của ngươi đến, tạo ra thay đổi.”
Kết quả của Vô Lượng Thôi Diễn chính là, đại hạn thọ mệnh của Trần Phu sắp tới.
Lục Châu không cho rằng Trần Phu nắm giữ tu vi đại thánh nhân lại có thể chấp nhận kết cục như vậy.
Yến Mục: “. . .”
Thánh nhân sống được bao lâu, không có ai biết rõ. Có người nói chân nhân sống 30.000 năm, thánh nhân sống 100.000 năm, nhưng đó chỉ là cách nói trong dân gian. Rất nhiều tu hành giả không sống lâu được như vậy, cũng không có ai làm chứng cho cách nói này. Thánh nhân càng không rảnh tới mức đi nói cho mọi người biết hắn còn sống được bao lâu.
Cho dù hắn muốn hay không, đều phải có lúc đối mặt sinh tử.
Yến Mục giật mình nhìn Lục Châu rồi nhìn Trần Phu… Lời này rất có thể bị định nghĩa là Lục Châu đang khiêu khích Trần đại thánh nhân.
Hình tượng của Lục Châu trong lòng Yến Mục lại hạ thấp xuống, trở về vị trí ban đầu.
Trần Phu bỗng nói: “Được.”
Yến Mục: ?
Hư ảnh Trần Phu loé lên, xuất hiện bên ngoài lương đình. “Hoa Dận.”
Không lâu sau đó, Hoa Dận xuất hiện bên ngoài lương đình, khom người nói: “Sư phụ.”
“Vi sư rời đi một lát, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.”
“Vâng.”
Thân ảnh Trần Phu loé lên, xuất hiện trong không trung ngàn mét, rời khỏi bình chướng.
Yến Mục sùng bái đến cực điểm, Thánh nhân đúng là Thánh nhân, thủ đoạn trong chớp mắt như thế dù là đại chân nhân cũng phải cúi đầu.
Yến Mục quay đầu nhìn về phía Lục Châu… nhưng nơi đó rỗng tuếch. Hắn lại ngẩng đầu lên, Lục Châu đã xuất hiện bên cạnh Trần Phu.
Hai người đồng thời tiêu thất, đồng thời xuất hiện bên ngoài ngài mét, rồi lại tiêu thất lần nữa…
Trong lòng Yến Mục đột nhiên đánh thịch một cái.
Hoa Dận đi tới nói: “Hắn là gì của ngươi?”
“Lần đầu gặp mặt.” Yến Mục thành thật đáp.
“Ngươi cho là ta sẽ tin?”
“Thật sự là mới gặp lần đầu mà.”
“Tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo, Thất Tinh Kiếm Môn đã giải tán, ngươi nên minh bạch điều này có nghĩa là gì.”
Yến Mục hốt hoảng, vội quỳ xuống nói: “Ta thề với trời, thật sự là lần đầu tiên gặp mặt hắn!”
Hoa Dận nhìn lên trời nói: “Có thể phân cao thấp với sư phụ, tu vi hắn rất cao.”
“Việc này… ta cũng không ngờ tới.”
“Có cao nhân như vậy bên cạnh mà ngươi vẫn bại trước đám củi mục Thất Tinh Kiếm Môn?” Hoa Dận khẽ lắc đầu.
“. . .” Yến Mục xấu hổ không thôi.
. . .
Cùng lúc đó.
Lục Châu đi theo Trần Phu đến một vùng đất hoang vu.
Dừng trên hư không, Trần Phu chỉ tay xuống dưới nói: “Đây là phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa.”
Lục Châu cũng đáp xuống phù văn thông đạo, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.”
Trần Phu điều khiển phù văn thông đạo, ánh sáng loé lên, hai người biến mất, một khắc sau xuất hiện tại một không gian u ám trong bí ẩn chi địa.
Chương 1715
Nơi này vẫn hỗn loạn không chịu nổi, mê vụ trên không trung rung động, bốn phương tám hướng đều là thi thể hung thú.
Trần Phu không lập tức rời khỏi thông đạo mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tựa như đang ngửi mùi vị của “nhà”.
Hắn thoả mãn mở mắt, nhìn dáng vẻ cảnh còn người mất xung quanh rồi thở dài một tiếng: “Mọi thứ đều đã thay đổi.”
Trần Phu bước ra khỏi phù văn thông đạo, giang hai tay ra. Từ ngoài ngàn mét bỗng có năm đạo quang hoa bay tới. Hắn cầm lấy chúng, nhét vào túi.
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Cái gì thế?”
“Ngọc phù truyền tống.”
Trần Phu bắt lấy cánh tay Lục Châu nói: “Đi thôi.” Hắn bóp nát một ngọc phù.
Lục Châu chợt cảm thấy không gian vặn vẹo, quang hoa lấp loé. Khi mọi thứ ổn định trở lại, hai người đã xuất hiện bên cạnh một cây cự trụ kinh thiên có đường kính ngàn trượng, nhập vào trong mây.
Bóng dáng hai người ẩn trong làn mê vụ. Bên dưới có đàn thú đang lao nhanh, hơn ngàn con hung thú đang tranh đoạt lãnh địa, ra sức chà đạp nhau.
“Nơi này tên là Xích Phấn Nhược, hiện chính là Kê Minh, Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ mảnh thiên địa này, nhìn rõ ràng chưa?” Trần Phu khẽ hỏi.
Lục Châu chìm đắm trong vẻ hùng vĩ của Thiên Khải Chi Trụ, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Trần Phu lại bóp nát một khối ngọc phù.
Quang hoa bao phủ, hai người lại xuất hiện trên một đỉnh núi ẩn trong mê vụ, nhìn xuống sơn hà mỹ lệ trước mặt.
Nơi đó cũng có một cây cự trụ đường kính ngàn trượng sừng sững cao ngất vào trong mây, nhưng hung thú thì lại rất ít.
““Nơi này tên là Nhiếp Đề Cách, hiện chính là Bình Đán, Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ mảnh thiên địa này, thấy được chứ?” Trần Phu nói.
Lục Châu gật đầu.
Trần Phu lại bóp nát ngọc phù.
Thiên địa xoay chuyển, hai người lại xuất hiện trong hư không.
“Nơi này tên là Đan Át, hiện tại tên là Phá Hiểu. Thiên Khải Chi Trụ cũng chèo chống vùng đất này.” Trần Phu giới thiệu.
Lục Châu hiểu rõ, bèn hỏi: “Ý của ngươi là, tác dụng của Thiên Khải Chi Trụ là chống đỡ thiên địa?”
“Đây chính là sự khởi đầu của thiên can địa chi.” Trần Phu nói.
“. . .”
(Chú thích: thiên can là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý. Địa chi là tí, sửu, dần, mẹo, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Thiên can địa chi được áp dụng cho tổ hợp chu kỳ 60 năm trong âm lịch và chiêm tinh học.)
Ngọc phù vỡ nát, hai người lại xuất hiện trong một khu vực mới.
Lần này bọn họ đứng trên một mảnh đất hoang vu, bốn phía tiêu điều tĩnh mịch, không khí loãng ra, nguyên khí cực ít, rất khó hít thở bình thường.
“Nơi này tên là Chấp Từ, hiện tại chính là Thực Thì.” Trần Phu nói.
Lục Châu bỗng hỏi: “Vì sao danh tự không giống với những chỗ trước đó?”
“Bởi vì đây là tên của Thái Hư.”
“. . .”
“Trước khi đại địa phân tách, thập đại Thiên Khải Chi Trụ chính là —— Thái Hư!” Trần Phu nói.
Đáp án này khiến Lục Châu kinh ngạc không thôi.
Không bao lâu sau, hai người lại đến một nơi khác. Chỗ này Lục Châu quen thuộc, vừa nhìn thấy tuyệt sát lâm địa của Trấn Nam Hầu, Lục Châu đã nói:
“Đây là Đại Hoang Lạc, tên bây giờ là Ngung Trung.”
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Ngươi từng tới nơi này?”
Lục Châu gật đầu.
“Ngọc phù đã dùng hết, còn lại năm Thiên Khải Chi Trụ, có cần xem tiếp không?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không cần.”
“Một chỗ sau cùng là Đại Uyên Hiến, cũng là nơi trọng yếu nhất. Dù là ta cũng không thể dễ dàng tiến vào.”
“Nếu trước đây nơi này là Thái Hư, vậy Thái Hư bây giờ ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu trầm mặc mấy giây rồi nói: “Ngẩng đầu lên.”
“. . .”
Trên không trung, mê vụ rung động.
Nhân loại thường nói, bên dưới mê vụ an toàn hơn, ẩn sâu trong mê vụ mới là nơi nguy hiểm nhất… Không phải bởi vì trong đó có hung thú, mà là vì Thái Hư trốn ở nơi đó.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Châu đến bí ẩn chi địa. Hắn vẫn luôn cho rằng nơi này rất khó có thể sinh tồn, hắn nghĩ Thái Hư có lẽ ẩn giấu ở một vị trí nào đó trong khu vực trung tâm, được một toà trận pháp cổ che giấu.
Thật không ngờ, Thái Hư ở ngay trên trời.
Trần Phu nói: “Đây là nguyên nhân ta đưa ngươi đi nhìn Thiên Khải Chi Trụ, bởi vì thứ nó chống đỡ không phải là đại địa, mà là Thái Hư.”
Từ lần đầu tiên đến đây, Lục Châu đã nghĩ trên đỉnh Thiên Khải Chi Trụ liên thông đến chỗ nào? Bây giờ đáp án đều đã rõ ràng.
Lục Châu hỏi: “Người trong Thái Hư từng đi tìm ngươi?”
Trần Phu gật đầu nói: “Sứ giả Thái Hư từng có ý định ‘dìu dắt’ ta vào Thái Hư. Nhưng nếu ta đi, Đại Hàn phải làm sao đây? Có được hoà bình không dễ, ta mà đi thiên hạ tất sẽ loạn lạc, máu chảy thành sông.”
Lục Châu nhìn hắn, khẽ nói: “Kỳ thực ngươi không cần phải gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai như vậy. Trên đời này không có chuyện thiếu ai là không sống được. Ngươi đi, Đại Hàn đương nhiên sẽ thay đổi, nhưng sẽ dùng một phương pháp khác để tái thiết lập hoà bình. Ngươi chỉ là không muốn thay đổi mà thôi.”
Trần Phu không phản bác, cũng không có cách nào phản bác. Đúng vậy, hắn không thích sự thay đổi.
Lục Châu lại nói: “Huống hồ gì ngươi còn có thập đại đệ tử.”
Trần Phu cười ha hả: “Ta nhớ rõ ngươi cũng có đệ tử. Ngươi có thể bảo đảm bọn hắn tuyệt đối trung thành không?”
Lục Châu từng bị đồ đệ phản bội nên cũng dễ dàng trả lời: “Không thể.”
“Ngươi rất thẳng thắn.” Trần Phu gật đầu, “Ta đồng ý với cách nhìn của ngươi, bọn hắn đều kiêng kỵ thực lực của ta.”
Lục Châu nhớ tới thời điểm vừa xuyên không vào Cơ Thiên Đạo, hắn cũng có tật xấu này.
Từ một góc độ nào đó, nắm đấm có thể dùng để khống chế lòng người, nhưng cứng quá hoá dở. Một khi nắm đấm mất đi hiệu lực thì sự phản phệ sẽ bắt đầu.
So sánh với Cơ Thiên Đạo, Trần Phu còn may mắn hơn vì hắn là người đứng trên đỉnh cao nhất ở tịnh đế thanh liên, không ai có thể rung chuyển địa vị của hắn.
Nhưng bây giờ hắn phải đối mặt với vấn đề hệt như Cơ Thiên Đạo: đại hạn thọ mệnh.
Lục Châu nhìn thấy bóng dáng Cơ Thiên Đạo trong Trần Phu, bèn hỏi: “Vậy ngươi định ứng phó ra sao?”
Đại hạn rồi cũng sẽ đến, mọi việc rốt cuộc sẽ xảy ra. Trần Phu cười, tiếng cười rất thản nhiên.
“Có lẽ ngươi nói đúng, đã đến lúc ta nên thay đổi.”
Lục Châu gật đầu.