“U Huỳnh?” Lục Châu nghi hoặc.
Không ai biết hai đại thần linh này làm sao sinh ra, cũng không biết bọn hắn đã đi đâu, có lời đồn thái dương và mặt trăng trên trời chính là do Chúc Chiếu và U Huỳnh biến thành.
Đúng lúc này Minh Tâm mở to mắt, gằn từng chữ nói: “Lên đi!”
Trường long sau lưng hắn lượn vòng đánh về phía Lục Châu, Lục Châu lăng không bay lên, một kiếm trảm long.
Trường kiếm phá toái hư không, hai người lao vào đối chiến, trong chớp mắt đã bay xa vạn dặm.
Trên không trung Thánh Vực yên tĩnh trở lại, chỉ còn mười đạo quang trụ đang không ngừng hấp thu lực lượng quy tắc.
Lúc này Bạch Đế vọt về phía Tư Vô Nhai, nói: “Thất Sinh, để bản đế cứu ngươi ra!”
Nhưng điều khiến Bạch Đế không ngờ là Tư Vô Nhai lại lắc đầu nói: “Không cần.”
“Vì sao?”
Tư Vô Nhai quan sát mười đạo quang trụ, khẽ đáp: “Chờ thêm một canh giờ nữa là được.”
“Hả?”
. . .
Cùng lúc đó.
Minh Tâm và Lục Châu xé rách không gian, một giây sau đã xuất hiện trên mặt biển Vô Tận Hải.
Kịch chiến khiến nước biển văng lên tới không trung, vô số hải thú bị chém giết không thương tiếc.
Minh Tâm được U Huỳnh gia tăng lực lượng nên mạnh lên gấp mấy lần, không hề yếu thế trước Lục Châu.
Côn Bằng thò đầu ra khỏi mặt biển nhìn hai người, thấy cương khí xung kích bay đầy trời, kiếm cương vụn vặt chém vào biển làm nó ăn đau không ít, Côn Bằng bất mãn phun ra một cột nước rồi lặn sâu xuống đáy biển.
Xúi quẩy hà!
Minh Tâm và Lục Châu vừa đánh vừa di chuyển, thông qua mấy vết nứt hư không di chuyển một hồi, cuối cùng lơ lửng phía trên đại vòng xoáy.
Nhìn xuống vòng xoáy cực đại bên dưới, Minh Tâm bỗng nói: “Tất cả đều là số mệnh.”
“Lão phu không nhận mệnh.” Lục Châu chỉ mũi kiếm vào Minh Tâm. “Lực lượng ý chí rồi sẽ suy giảm, lão phu muốn nhìn xem ngươi có thể dựa vào U Huỳnh đến khi nào?”
Minh Tâm không phục nói: “Thông Thiên Tháp sẽ xây dựng ra tân Thánh Vực, đến lúc đó không ai làm gì được bản đế. Trong Thánh Vực, bản đế chính là thần.”
“Không gì không làm được?”
“Chỉ là không ngờ chúng ta lại tới đại vòng xoáy lần nữa. Bản đế sẽ cược với ngươi thêm một lần!”
“Cược gì?”
“Cược xem ai dám tiến vào Nhậm Ý Chi Môn!”
Lục Châu cảm thấy rất buồn cười. “Ngươi còn có tư cách đánh cược với lão phu?”
Uy lực của Vị Danh nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chiến thắng Minh Tâm chỉ là vấn đề thời gian, huống chi Thiên Đạo Đại Chương của Minh Tâm đã bị Thiên Đạo Đại Kỳ triệt tiêu, Cán Cân Công Chính thì bị tổn hại. Dựa vào lực lượng ý chí cũng không thể chiến đấu lâu dài.
Minh Tâm cúi đầu nhìn xuống đại vòng xoáy, bỗng nói: “Ma Thần, ngươi cho rằng bản đế không biết lý do ngươi thu đồ đệ? Ngươi muốn mượn thập đại quy tắc để đạt được trường sinh, bản đế nói có đúng không?”
Lục Châu hừ lạnh nói: “Ngươi đã tiến vào đại vòng xoáy thì nên hiểu rõ, thiên địa ràng buộc không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Minh Tâm bật cười ha hả: “Nơi này không có ai khác, không cần giả vờ mình là người vĩ đại vì thiên hạ làm chi. Một người có vấn đề còn có thể lý giải, đằng này tứ đại Chí Tôn đều bỏ ngươi đi, chẳng lẽ ngươi còn không chịu thừa nhận sao?”
“Đồ hỗn trướng!” Lục Châu cao giọng, dùng giọng điệu trưởng bối mắng, “Lão phu quản giáo đồ đệ thế nào không đến lượt ngươi khoa tay múa chân! Vì sao Huyền Dặc không phản bội, vì sao mười đồ đệ này không phản bội, duy chỉ có đám súc sinh các ngươi là đại nghịch bất đạo?”
“Đó là vì bọn hắn không biết rõ mục đích của ngươi.” Minh Tâm phản bác.
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu chậm rãi nhấc kiếm lên. “Sai vô cùng.”
Đúng lúc này, lực lượng ý chí của U Huỳnh đột nhiên bao bọc Minh Tâm, toàn thân hắn rơi thẳng vào trong vòng xoáy bên dưới, cao giọng nói: “Ngươi không làm gì được bản đế!”
Lục Châu lăng không nhìn xuống đại vòng xoáy bên dưới. Hắn không cần phải đánh cược với Minh Tâm, cuộc chiến này Lục Châu chiếm hết thế thượng phong.
Nếu tiến vào Nhậm Ý Chi Môn, rất có khả năng Lục Châu sẽ bị truyền đến không gian khác, đến lúc đó muốn trở về cũng rất khó khăn. Mười đồ đệ và cửu liên đang gặp nguy, Lục Châu không có ý định cược ván này.
Bên dưới đại vòng xoáy truyền ra thanh âm: “Sợ rồi?”
Lam đồng nhìn chằm chằm vào vòng xoáy, đột nhiên trong đầu Lục Châu xuất hiện một vật thể màu vàng kim vuông vức…
“Ừm…” Nhớ tới thứ nọ, Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bay lướt xuống.
Khi hắn vừa bay vào khu vực lực lượng quy tắc bên dưới đại vòng xoáy, Minh Tâm cười ha hả nói: “Ma Thần, ngươi bị lừa! Bản đế không tin lần nào ngươi cũng may mắn như vậy!”
Soạt.
Khi Minh Tâm định làm lại chiêu cũ, đẩy Lục Châu vào Nhậm Ý Chi Môn lần nữa, Lục Châu bỗng nói: “Ngươi đi được?”
Phiền Lung Ấn bay ra ngoài, được lực lượng Thiên Đạo gia trì, nó biến lớn gấp ngàn vạn lần, khuếch trương đến cực hạn!
Minh Tâm nhướng mày nhìn Phiền Lung Ấn trên đỉnh đầu, đạp không vọt lên.
Lục Châu nói: “Phá!”
“Cái gì?”
Phiền Lung Ấn vốn đã tới cực hạn, rất khó tiếp nhận lực lượng của hai người. Lục Châu lựa chọn huỷ Phiền Lung Ấn để áp chế Minh Tâm.
Ầmmm!
Phiền Lung Ấn chia năm xẻ bảy. Minh Tâm trở tay không kịp, lập tức bị áp lực nổ tung đẩy xuống.
Tuy lực nổ cường đại nhưng đương nhiên khó có thể làm hỏng U Huỳnh hộ thể trên người Minh Tâm, Lục Châu chỉ muốn lợi dụng việc này để đè ép Minh Tâm trở lại, vậy là đáng giá.
Lục Châu vung ra một trảo. “Xuống đây!”
Ma Đà Thủ Ấn mang theo lực lượng Thiên Đạo như bàn tay tử thần tóm lấy chân Minh Tâm. Điện hồ vòng quanh thân hai người.
Minh Tâm chợt cảm thấy nguyên khí như bị tê liệt, bèn kêu lên một tiếng đau đớn: “Buông tay!”
Chín đạo quang luân nở rộ đánh xuống, Vị Danh lập tức hoá thành thuẫn ngăn trở phía trên.
Ầm!
Ông —— ——
Mà ngay lúc này, đại vòng xoáy đột nhiên phát ra âm thanh quỷ dị, quang mang từ sâu bên dưới vòng xoáy đột nhiên sáng lên, bao phủ lấy hai người.
Lực lượng quy tắc mất đi hiệu lực, nguyên khí bị đóng băng, lực lượng quỷ dị kia kéo hai người còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì vào trong Nhậm Ý Chi Môn!
. . .
Minh Tâm và Lục Châu cảm giác mình đang trôi nổi trong vũ trụ tinh hà.
Nơi này không có không khí, nguyên khí hay quy tắc không gian, lực lượng trong thân thể bọn hắn đang bị rút ra.
Chương 2177 Lai lịch của Minh Tâm
Minh Tâm trừng to mắt nhìn không gian bốn phía. Hắn cảm giác được một nơi như thế này sẽ không có thời gian, không gian, không có sự sống và sinh linh nào…
Không có quy tắc không gian?
Minh Tâm vừa ý thức được điều này, lập tức xoay người nhìn sang, phát hiện một đôi mắt màu u lam như ma quỷ đang nhìn mình chằm chằm!
“Ngươi ——” Trong lòng Minh Tâm rung động mạnh, “Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?”
Hắn nhìn thấy Lục Châu đang đắm chìm trong lam quang, dường như không bị áp chế gì.
Lục Châu cất bước đi về phía Minh Tâm. Không có không gian nên rất khó di chuyển, nhưng Lục Châu vẫn gắng gượng đi tới trước mặt Minh Tâm, vươn tay tóm lấy cổ hắn.
“Tự do chi thân không bị quy tắc nào ảnh hưởng.” Lục Châu nhấc Minh Tâm lên, lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?!”
Một trăm ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên Minh Tâm cảm thấy sợ hãi. Nhìn điện hồ lưu chuyển toàn thân Lục Châu, Minh Tâm lắp bắp nói:
“Ngươi… không giết được ta. Nơi này không, không có quy tắc không gian, cũng không có sinh tử!”
Lục Châu cười nhạt một tiếng, tay còn lại nâng Vị Danh Kiếm lên. “Đáng tiếc, thanh kiếm này cũng không bị quy tắc ảnh hưởng.”
“. . .”
Toàn thân Minh Tâm cứng ngắc, hắn ra sức đạp chân trong không trung khiến không gian trở nên vặn vẹo.
Lục Châu không thể không buông Minh Tâm ra, né tránh khoảng không vặn vẹo kia.
Chính lúc này, Lục Châu bỗng nhìn thấy trong không gian vặn vẹo có rất nhiều hình ảnh bay ra, nhanh chóng lướt qua trước mắt hai người ——
Giữa không gian mông lung, một đạo nhân ảnh đản sinh.
Đó là một nam nhân bẩn thỉu, nguyên thuỷ, hắn bước ra từ hư vô, đạp lên đại địa.
Nam nhân kia hành tẩu trên hoang dã vô biên vô hạn, lấy lá cây làm quần áo, tìm kiếm thức ăn bên sông, khắc lên các tảng đá một loại văn tự cổ.
Sau đó, đại lục sinh ra rất nhiều nhân loại, sinh ra văn minh, ngôn ngữ…
Thời đại tu hành đến, nam nhân kia đắm chìm trong quang hoa, được vạn người quỳ bái.
Đột nhiên một tràng tai nạn huỷ thiên diệt địa xảy ra khiến nhân loại tuyệt chủng. Thiên địa lại biến thành hỗn độn.
Trong hư không hắc ám.
Nam nhân kia móc hai mắt mình, một viên ném về phương đông, hoá thành mặt trời gay gắt, một viên hoá thành vầng trăng, khi ngày lặn xuống màn đêm lại chậm rãi dâng lên.
Nam nhân rút xương mình ra, ném vào đại địa, mảnh xương hoá thành nhân loại.
. . .
Nhìn tới đây, Lục Châu chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đôi mắt đau nhức, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của nam nhân đã mất đi hai mắt kia, cũng thấy rõ bộ dạng của nhân loại do mảnh xương hoá thành.
Hình ảnh loé lên rồi biến mất, tiên tán trong quy tắc không gian.
“. . .”
“Sao… sao lại thế này?” Lục Châu rung động vô cùng.
Minh Tâm bật cười ha hả, tiếng cười của hắn quanh quẩn trong không gian:
“Ngươi ban thưởng sinh mệnh cho U Huỳnh, U Huỳnh lại ban thưởng sinh mệnh cho ta… Ta chết thì ngươi cũng chết!”
“. . .”
Đồng mệnh đồng chi?
Lục Châu lui về sau một bước.
Minh Tâm cười to, tiếng cười dần dần chết lặng, sau đó hắn lại dùng kính ngữ nói: “Ngài… cũng có ngày hôm nay?!”
Lục Châu lại lui về sau lần nữa, thần kinh căng ra, đầu óc hỗn loạn. Vì sao hắn không có chút ấn tượng nào?
“Ngài không nhớ rõ cũng không sao, bản đế sẽ nhắc cho ngài nhớ…” Minh Tâm nói, “Cả đời ngài tạo ra quá nhiều kiệt tác, hy vọng vạn vật được tự do phát triển. Ngài sợ mình không thể giống bọn hắn, sống một cuộc đời bình thường như kiệt tác của chính mình, bèn lưu lại ký ức của bản thân vào đại vòng xoáy…”
“Ngài cho mỗi một vị thần minh lực lượng và quyền lực chí cao vô thượng, nhưng vì sao lại chỉ tước đoạt phần lực lượng thuộc về ta?!”
Minh Tâm cất tiếng cười to, tiếng cười quanh quẩn trong đại vòng xoáy.
Đúng lúc này, Minh Tâm đột nhiên điên cuồng đánh về phía Lục Châu. “Bản đế muốn đánh cược với ngươi một lần sau cùng!!!”
Tại nơi không có quy tắc không gian này, hai người lao vào nhau. Cùng lúc đó cửa Nhậm Ý Chi Môn đột nhiên mở ra, một đạo quang trụ bắn tới đẩy hai người văng ra khỏi cửa.
Soạt!
Hai người lại xuất hiện trong hư không.
Nguyên khí và lực lượng quy tắc từ bốn phương tám hướng vọt vào cơ thể. Bọn hắn đã trở về!
Lục Châu vẫn còn đang đắm chìm trong mớ hình ảnh hỗn độn ban nãy.
Minh Tâm bộc phát chín đại quang luân đánh tới. Lục Châu theo bản năng vung tay xé rách không gian, thân ảnh loé lên đã xuất hiện sau lưng Minh Tâm, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Minh Tâm rơi xuống.
“Ngươi lại mạnh lên rồi?!” Minh Tâm phun ra một ngụm máu. Lúc này hắn mới nhìn thấy ngay bên dưới là mười đạo quang trụ.
Nơi này là… Thánh Vực.
Minh Tâm suy nghĩ đến xuất thần như thể đã quên mất đau đớn. “Thật sự là số mệnh sao?”
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, giọng nói đã trở nên đạm mạc đến cực điểm. “Cam chịu số phận đi.”
Bọn họ về tới Thánh Vực, về tới nơi phát sinh chiến đấu. Từ đâu bắt đầu thì kết thúc ở đó.
“Đại Đế trở về, Thánh Vực vĩnh tồn!” Đám tu hành giả Thánh Vực thấy Minh Tâm trở về, lập tức hô to.
Minh Tâm bay vào giữa mười đạo quang trụ, khí tức hùng hậu và lực lượng quy tắc trong quang trụ điên cuồng rót vào người hắn. Minh Tâm càng lúc càng phấn khởi, hào hứng nói:
“Ngươi luân hồi nhiều lần như vậy, cũng nên nhận mệnh rồi!”
Lục Châu nhíu mày.
Đám tu hành giả Thánh Vực đứng bên dưới hưng phấn hô hào tựa như đã quên đi mọi mỏi mệt và máu tươi trên cơ thể. Bọn hắn nhìn Minh Tâm đang không ngừng hấp thu lực lượng quy tắc trong mười đại quang trụ như đang nhìn chúa tể sắp hàng lâm.
Minh Tâm rốt cuộc làm được, hắn đã biến cường. Cường đại đến trước nay chưa từng có.
Nhưng mà…
Trong một đạo quang trụ, Tư Vô Nhai bỗng ngẩng đầu lên nói: “Minh Tâm, nên kết thúc rồi.”
Ầm ầm!
Toàn bộ Thánh Vực đột nhiên rung lên khiến mười đạo quang trụ khẽ lay động.
“Đã đến lúc.” Tư Vô Nhai cúi người đánh ra một chưởng vào toà kim liên vạn trượng, toà kim liên vậy mà lại biến mất.
“Hửm?” Minh Tâm nhướng mày.
“Kỳ thực ta đã sớm nói với ngươi việc này nhất định sẽ thất bại nhưng ngươi lại không tin…” Tư Vô Nhai giải thích, “Còn nhớ lúc điện thủ chi tranh không?”
Minh Tâm giật mình khi thấy quang trụ bao bọc Tư Vô Nhai không vận chuyển lực lượng quy tắc nữa.
Chương 2178 Ta sẽ huỷ diệt hết thảy
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Lúc điện thủ chi tranh, ta đưa cho mỗi người một tờ giấy, Đại Đế bệ hạ cũng đã xem qua.”
Minh Tâm nghi hoặc nói: “Thiên Khải Chi Trụ tán đồng tương ứng với nơi các ngươi lĩnh ngộ đại đạo… ngươi muốn nói cái gì?”
“Tán đồng đại sư huynh là Đôn Tang, nhưng thực tế hắn lại đến Át Phùng. Tán đồng nhị sư huynh là Thôn Than, nhưng thực tế hắn lại đi Chiên Mông… Tán đồng tứ sư huynh là Đại Hoang Lạc, đối ứng với Đại Hoang Lạc là Đồ Duy, mà ta lại lĩnh ngộ đại đạo ở Đồ Duy…”
“. . .”
Minh Tâm không hiểu, chỉ cảm thấy loạn hết cả não. Kể cả Lục Châu và mấy vị Đại Đế cũng cảm thấy như vậy.
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?!” Minh Tâm Đại Đế vồ một trảo, lực lượng quy tắc trong mười đạo quang trụ rơi vào tay hắn, hoá thành một quang đoàn. Chỉ cần hắn chưởng khống được lực lượng thì những chuyện khác không cần để ý tới.
Tư Vô Nhai không trông cậy bọn họ có thể nghe hiểu ý mình, bèn nói: “Trước đó Thái Hư quá lớn, các ngươi không chú ý rõ ràng, nhưng bây giờ Thánh Vực không tính là lớn, mời nhìn đi.”
Lòng hiếu kỳ khiến mọi người tạm thời ngừng chiến đấu, bắt đầu quan sát Thánh Vực.
Thánh Vực thoạt trông vô cùng bình tĩnh, nhưng quan sát được một lúc, bọn hắn đã có phát hiện kinh người —— Thánh Vực đang chậm rãi xoay tròn!
“Thánh Vực đang chuyển động?” Bạch Đế kinh ngạc nói.
“Đúng vậy.” Tư Vô Nhai gật đầu, “Thái Hư vốn cũng chuyển động, bí ẩn chi địa cũng chuyển động. Trước đây thật lâu ta đã hiếu kỳ, vì sao nhân loại có cùng một vầng mặt trời nhưng thời điểm ngày và đêm ở cửu liên giới lại khác nhau. Vì việc này ta đã di chuyển khắp cửu liên, rốt cuộc xác nhận được một việc. Đại địa có chuyển động.”
“Thái Hư và đại địa chuyển động không đồng bộ với nhau, cho nên cách mỗi một đoạn thời gian Thiên Khải Chi Trụ sẽ xuất hiện vết nứt, cự thạch rơi xuống. Cách một khoảng thời gian, đại địa sẽ phân tách, cứ vậy cho đến một ngày nào đó không chịu được nữa, toàn bộ đại địa sẽ đứt đoạn.”
“Việc đại địa chuyển động cũng khiến cho nội hạch Thiên Khải Chi Trụ và thập đại Thiên Khải Chi Trụ đối ứng bị thay đổi. Cho nên…” Giọng Tư Vô Nhai đột nhiên trầm xuống, nhìn về phía Minh Tâm Đại Đế. “Quy tắc mà Thông Thiên Tháp thu hoạch được là sai lầm.”
“. . .”
Khi Tư Vô Nhai nói xong câu này, Minh Tâm có thể nghe được tiếng trái tim mình đập mạnh, tựa như vừa bị ai đó dùng kim châm vào, đau nhức vô cùng.
Hắn khó có thể tin nổi, cũng khó lòng chấp nhận!
Lục Châu và mấy vị Đại Đế cũng kinh ngạc vô cùng, dù cho hắn biết Địa Cầu cũng luôn tự chuyển động nhưng lại không hề nhận ra điều này.
Bạch Đế hít sâu một hơi, khẽ nói: “Rốt cuộc ràng buộc là cái gì?”
Tư Vô Nhai không trả lời câu hỏi này mà xoè tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một đoá liên hoa cửu diệp, đài sen ở giữa chậm rãi bay lên không trung rồi xoay tròn. Mà lòng bàn tay lúc này lại xuất hiện vòng xoáy như vực sâu.
Minh Tâm lui về sau một bước.
Tư Vô Nhai nói: “Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng, bởi vì ngươi nắm giữ lực lượng thập đại quy tắc, nhưng mà… Thánh Vực sẽ không tồn tại đâu. Thời gian đã đến, quy tắc rối loạn, Thánh Vực xoay tròn không đúng quy tắc sẽ không thể chèo chống nổi, cũng không thể tạo ra quy tắc thiên địa mới.”
Hắn vừa nói xong. Rắc!!!
Lấy Thánh Điện làm trung tâm, vô số vết nứt bắt đầu lan tràn như mạng nhện. Dưới chân đám tu hành giả Thánh Vực xuất hiện vô số vết nứt, hàng loạt nhân loại bị rơi vào khe nứt, gào lên tê tâm liệt phế.
Quy tắc rối loạn khiến đám tu hành giả không thể phi hành, không phân biệt được phương hướng, không cách nào điều động nguyên khí.
Trong nháy mắt, Thánh Vực kéo dài mấy vạn dặm nứt ra!
“Không thể nào ——”
Minh Tâm điên cuồng hét lớn, điều động thập đại lực lượng quy tắc bao bọc Thánh Vực, đáng tiếc nó vỡ ra quá nhanh.
Cho dù hắn liều mạng cứu viện thế nào cũng không giữ được mảnh đại lục đã vỡ nát kia, không giữ được hư không và vô số nhân loại cùng hung thú đang biến mất.
Minh Tâm nắm chặt hai nắm đấm, trái tim như bị người ta móc ra!
Thánh Vực mà hắn hao hết tâm lực chế tạo, thế mà chẳng còn gì. Tất cả con dân thờ phụng Minh Tâm, đều bị huỷ diệt trong một hơi thở.
Ngay cả tư cách giãy giụa cũng không có.
Minh Tâm lâm vào trầm mặc thật lâu. Sau đó hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía đám người.
“Huỷ Thánh Vực của ta, ta sẽ huỷ diệt hết thảy!”
Bạch Đế nói: “Thất Sinh đã giải thích rất rõ ràng là do quy tắc rối loạn, thiên địa không ngừng biến hoá, không thể trách người khác.”
Minh Tâm trầm giọng nói: “Nếu đã biết vì sao không nói sớm?”
“Ta đã nói nhưng chính ngươi không tin.” Tư Vô Nhai đáp.
Minh Tâm lắc đầu nói với vẻ tiếc rẻ: “Thất Sinh à Thất Sinh, bản đế vốn rất thưởng thức ngươi, nhưng vì cái gì ngươi lại nhất định phải chọn hắn?”
Lục Châu cất bước, ngay sau đó xuất hiện trên đỉnh Thông Thiên Tháp. Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Tâm: “Ngươi thật sự cho rằng lão phu không giết được ngươi? Có thể sáng tạo thì có thể huỷ diệt. Huỷ diệt luôn dễ dàng hơn sáng tạo nhiều…”
Minh Tâm lắc đầu: “Chúc Chiếu và U Huỳnh như nhật và nguyệt. Ngươi giết ta chính là giết U Huỳnh, nếu nhật nguyệt không còn thì quy tắc không thể tiếp tục được nữa.”
Trên người Minh Tâm xuất hiện hư ảnh của U Huỳnh, lần này U Huỳnh có hình tròn vằng vặc như vầng trăng rằm toả ra quang mang nhàn nhạt.
Lục Châu thở dài đáp: “Lại tạo ra một U Huỳnh khác là được.”
“. . .”
Minh Tâm đột nhiên ý thức được cái gì, hai tay vung lên, toàn thân được bao phủ trong kim quang, quy tắc hội tụ.
Bạch Đế nói: “Đừng lo lắng, trấn áp hắn!”
“Được!”
Trong lúc Minh Tâm và Lục Châu còn đang ở đại vòng xoáy, Hắc Đế cũng đã nhập bọn cùng bốn vị Đại Đế.
Lúc này cả năm vị đều hoá thành lưu tinh, từ năm phương hướng khác nhau vọt về phía Minh Tâm.
Năm người vừa tới trước mặt, trên thân Minh Tâm tản ra gợn sóng quy tắc dập dờn, quang hoa của U Huỳnh cũng tản ra.
Oanh!!
Năm vị Đại Đế bị đánh trúng, toàn thân tê liệt, không gian như bị vặn vẹo đè ép thân thể bọn hắn. Chênh lệch giữa đôi bên quá lớn.
Minh Tâm Đại Đế lạnh lùng nói: “Ta đã thành Thần Đế, loại như các ngươi sao có thể địch nổi?”
Chương 2179 Di Thiên Thần Đế
“Thần Đế?!” Đây chính là cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ vẫn cho rằng cảnh giới này không có thật…
Minh Tâm Đại Đế nhìn về phía cửu liên, thở dài nói: “Bọn hắn cũng phải bị huỷ diệt như Thánh Vực!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Minh Tâm: “Ngươi thật sự phải làm vậy?”
“Các ngươi còn có thể làm gì?” Minh Tâm hờ hững nói.
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía sư phụ, nói ra lời mà chỉ có Lục Châu có thể nghe hiểu: “Người sáng tạo từ trước đến nay đều không nhỏ yếu, chỉ xem hắn có nguyện ý trở nên mạnh mẽ hay không.”
Nói xong, Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống. “Sư phụ, xin người thu hồi kinh điển trên người đồ nhi.”
Lục Châu im lặng.
Trong chín đại quang trụ còn lại cũng truyền tới thanh âm: “Sư phụ, xin người thu hồi kinh điển.”
Lục Châu vẫn trầm mặc không nói.
“Sư phụ, người đừng do dự.” Vu Chính Hải nói bằng thái độ việc này không có gì quan trọng.
“Thu hồi kinh điển, thế nhân mới có thể sinh tồn.” Ngu Thượng Nhung nói.
Minh Tâm bắt đầu huy động lực lượng quy tắc chém vào quang trụ.
Ầm! Ầm!
Quang trụ lay động, quang mang dần trở nên ảm đạm.
Đoan Mộc Sinh lo lắng nói: “Sư phụ, người đừng do dự nữa, còn tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ chết hết!”
Minh Thế Nhân cười nói: “Thôi thôi… đồ nhi coi như không có mệnh làm Chí Tôn.”
Chiêu Nguyệt thở dài: “Từ đâu đến thì trở về đó vậy.”
Minh Tâm điên cuồng tàn phá mười đạo quang trụ.
Năm vị Đại Đế thấy vậy lập tức bay tới ngăn cản. Phanh phanh phanh… song phương lao vào kịch chiến, chỉ trong mấy hơi thở cả năm người đều bị Minh Tâm đánh bay.
Bọn hắn bị trọng thương.
Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thanh hô lên: “Xin sư phụ thu hồi kinh điển!”
Tiểu Diên Nhi còn bồi thêm một câu: “Vẫn tốt hơn là phải chết trong tay Minh Tâm nha…”
“. . .”
Lục Châu thở dài não nề. Cuối cùng hắn ngửa mặt lên nhìn trời, khẽ nói: “Thôi được…”
Lực lượng quy tắc khắp bốn phía bắt đầu bị hút vào thân thể Lục Châu. “Chỉ mong các ngươi đừng oán trách vi sư…”
Hắn dừng một chút, sau đó âm vang hữu lực nói: “Đều trở về đi.”
Ông ——
Trong mười đạo quang trụ, mười bộ kinh điển nghe được lời chủ nhân triệu hoán, lập tức toả ra quang hoa dị dạng.
Quang hoa bọc lấy toàn thân thập đại đệ tử, quy tắc điên cuồng vọt tới, không gian và thời gian đều trở nên vặn vẹo.
Thân thể mười đệ tử cũng từ từ biến thành từng điểm tinh quang, một lần nữa ngưng tụ lại, hoá thành mười bộ kinh điển.
Minh Tâm sửng sốt!
Năm vị Đại Đế cũng mở to mắt nhìn về phía mười bộ kinh điển ẩn chứa lực lượng kinh người.
Vù!
Bộ kinh điển thứ nhất đến từ Vu Chính Hải, quy tắc vận mệnh luân hồi. Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam liên, đạo quang luân thứ ba xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ hai đến từ Ngu Thượng Nhung, quy tắc huỷ diệt. Đạo quang luân thứ tư xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ ba đến từ Đoan Mộc Sinh, quy tắc lực lượng. Đạo quang luân thứ năm xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ tư đến từ Minh Thế Nhân, quy tắc nguyên tố ngũ hành, đạo quang luân thứ sáu xuất hiện.
Minh Tâm điên cuồng vọt tới: “Dừng lại cho ta! Dừng lại!!!”
Ầm ầm!
Quang luân của lực lượng ngăn hắn ở bên ngoài, không cách nào vượt qua được.
Năm vị Đại Đế đứng từ xa nhìn lại, chuyên chú mà kích động, kính sợ và thán phục. Bọn hắn biết một vị thần chí cao vô thượng sắp sinh ra.
Bộ kinh điển thứ năm đến từ Chiêu Nguyệt, quy tắc trật tự. Đạo quang luân thứ bảy xuất hiện.
Ầm!
Một đạo quang luân có tính tấn công trực tiếp đánh bay Minh Tâm, máu tươi văng ra.
Minh Tâm không phục lại bay tới, nhưng dù hắn thi triển chiêu thức gì cũng không thể làm lam liên suy suyển dù là mảy may.
Đầy trời đều là bóng ảnh của Minh Tâm. Rõ ràng đã tấn thăng Thần Đế, nắm giữ lực lượng thập đại quy tắc, vì cái gì hắn lại bất lực như vậy?
Bộ kinh điển thứ sáu đến từ Diệp Thiên Tâm, quy tắc không gian. Lam liên sinh ra quang luân thứ tám.
Bộ kinh điển thứ bảy đến từ Tư Vô Nhai, lực lượng của tạo hoá, quang luân thứ chín xuất hiện!
Xích Đế gọi một tiếng: “Minh Tâm, từ bỏ đi… Hắn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.”
Minh Tâm càng thêm điên cuồng, mọi người đã không còn nhìn rõ thân ảnh hắn. Trong hư không chỉ còn tiếng quy tắc va chạm nhau.
Bộ kinh điển thứ tám đến từ Chư Hồng Cộng, quy tắc vô hạn. Đạo quang luân thứ mười xuất hiện.
Quang luân này bao trùm toàn bộ không trung bí ẩn chi địa, thậm chí là cửu liên giới. Nhân loại ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một vầng sáng khổng lồ màu xanh lam trải dài khắp bầu trời.
Minh Tâm bị quang luân này chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, hư ảnh U Huỳnh biến mất giữa không trung.
Trên trời, vầng trăng sáng trở nên ảm đạm.
Bộ kinh điển thứ chín đến từ Tiểu Diên Nhi, quy tắc vô vi. Quang luân bao trùm cả thế giới.
Một bộ kinh điển cuối cùng đến từ Hải Loa, quy tắc nhân quả. Quang luân bao trùm đại vòng xoáy.
. . .
Mười hai đạo quang luân không ngừng phóng đại, toả ra quang mang chói lọi.
Ý chí của Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, nhục thân khi đang trôi vào trong hắc ám khẽ thì thào tự nhủ: “Di Thiên Thần Đế.”
Năm vị Đại Đế cũng cực kỳ chấn động, nhìn mười hai đạo quang luân mà suy nghĩ đến xuất thần.
Ý niệm khẽ động, Lục Châu xuất hiện trước mặt Minh Tâm, năm ngón tay vươn tới nhẹ nhàng tóm lấy cổ hắn.
Đôi lam đồng nhìn chằm chằm vào Minh Tâm, bàn tay nắm lại giúp ổn định lực lượng ý chí suýt chút nữa đã hôi phi yên diệt kia, thản nhiên hỏi: “Thần là gì?”
“. . .”
Lực lượng ý chí của Minh Tâm không thể đỡ nổi lực lượng áp bách, chỉ có thể ép buộc chính mình mở hai mắt ra. Khi nhìn rõ ràng gương mặt vị Thần Đế, hắn không chống chọi được nữa, thân thể vỡ nát.
Một đời Minh Tâm Đại Đế chưởng khống Thái Hư một trăm ngàn năm cứ thế hoá thành cát bụi tan biến trong hư không.
“. . .”
Lục Châu nhìn lại lòng bàn tay rỗng tuếch, có hơi thất thần.
Có lẽ là lâu quá không sử dụng lại lực lượng cường đại này nên hắn không thể khống chế được nó một cách hoàn mỹ, khiến Minh Tâm quy thiên, quả thật có hơi tiếc nuối.
Nhưng mà… điều này không quan trọng.
Lục Châu xoay người nhìn về phía năm vị Đại Đế. Năm người lập tức khom người đồng thanh nói: “Bái kiến Thần Đế.”
Chương 2180 Đại tân sinh
Lục Châu thoáng động một cái đã xuất hiện trước mặt Hắc Đế.
Toàn thân Hắc Đế run lên, Lục Châu vươn tay vỗ vỗ vai hắn. Khi hắn sắp quỳ rạp xuống vì sợ, Lục Châu lại mở miệng: “Nhiệm vụ ổn định lại thiên hạ phải nhờ các vị rồi.”
Hắc Đế lập tức nói lời thề son sắt: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Thần Đế!”
Bạch Đế nói: “Xin Thần Đế khởi động lại quy tắc trong nhân gian, ban tặng nhân loại nguồn lực lượng mới.”
“Hửm?” Lục Châu xoay người nhìn sang Bạch Đế.
Bạch Đế thở dài nói: “Thất Sinh từng nói với ta, thập đại quy tắc là căn bản để duy trì tất cả, một khi mười bộ kinh điển bị thu hồi thì quy tắc cũng sẽ biến mất, lực lượng tiêu tán.”
Lục Châu khẽ gật đầu nhìn về phía năm người, có thể thấy rõ bằng mắt thường lực lượng trên người năm vị Đại Đế đang cấp tốc hạ xuống.
Lục Châu lại quay đầu nhìn về phía đại địa xa xôi và cửu liên giới.
Quả nhiên…
Tu hành giả nhân loại lần lượt đáp xuống đất, bọn hắn không thể tiếp tục điều động nguyên khí, không thể tu hành, không thể sử dụng đao cương kiếm cương…
Tất cả tu hành giả đều đã trở thành phàm nhân.
Tất cả hung thú cũng không thể sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm và nguyên khí.
Nhưng phàm nhân làm sao có thể đối mặt với hung thú có thể hình cường tráng hơn mình rất nhiều?
Lục Châu than khẽ một tiếng. “Các ngươi cũng trở về đi.”
Hắn vung ra một đạo không gian, đưa tiễn năm người trở về cửu liên giới. Khi năm vị Đại Đế rơi xuống, bọn hắn biết rõ mình không thể tiếp tục phi hành hay tu hành được nữa.
. . .
Ngày hôm sau.
Mặt trời dâng lên từ phương đông, chiếu rọi khắp đại địa. Bí ẩn chi địa chưa bao giờ có được quang minh rực rỡ như thế.
Trên Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão trở nên già yếu chỉ trong một đêm, tựa như đại hạn thọ mệnh sắp đến. Mấy hộ pháp, tả sứ hữu sứ cũng đồng cảnh ngộ.
Đế Nữ Tang trong vòng một đêm biến thành lão thái bà.
Trong đại điện.
Giải Tấn An đi qua đi lại, vò đầu bứt tai nói: “Ta biết ngay lão già nhà ngươi kiểu gì cũng thu hồi kinh điển!”
“Giải tiên sinh, còn không nghĩ biện pháp thì bốn vị trưởng lão sẽ không chịu nổi.” Ông già Phan Trọng lo lắng nói.
Giải Tấn An đáp: “Việc này phải xem hắn thôi, toàn bộ quy tắc tu hành đều bị thu hồi, chúng ta chỉ còn là phàm nhân, sống đến trăm tuổi đã là không tệ rồi.”
“Hầy…” Phan Trọng khóc không ra nước mắt, “Vậy ta chẳng phải sắp chết tới nơi rồi sao? Ta không muốn chết đâu hic hic…”
“Việc này ta cũng không có cách nào.” Giải Tấn An nhún vai. “Mà hắn cũng chỉ có thời gian ba ngày để khôi phục.”
“Ba ngày?”
“Đi mà hỏi hắn ấy, việc này cũng do hắn định ra. Tựa như thời gian để khôi phục Mệnh Cách, hắn chỉ thích cho cơ hội kéo dài ba ngày.”
Nói xong Giải Tấn An thở dài não nề, nhìn về phía đám người Ma Thiên Các bên ngoài đại điện.
Chỉ trong vòng một đêm, toàn thế giới đều trở thành lão nhân.
Giang Ái Kiếm chống Long Ngâm Kiếm đi tới, lưng còng xuống, cố gắng dùng kiếm khều khều Phan Trọng và Chu Kỷ Phong: “Người trẻ tuổi, nhường đường coi!”
Phan Trọng lườm hắn một cái: “Có thể nghiêm túc lên một chút không hả?!”
“Hầy, chiêu này của Cơ tiền bối đúng là không ai đỡ được.” Giang Ái Kiếm thở dài nói, “Tiểu gia hoả, lấy cho gia gia một ly nước ấm.”
“Cút nha!”
Giang Ái Kiếm ngồi bệt ra đất, há mồm mắng to: “Đám người các ngươi không biết kính già yêu trẻ gì hết, lão phu thật là thất vọng mà!”
“. . .”
“Mau nói chính sự!” Chu Kỷ Phong thúc giục.
Lúc này Giang Ái Kiếm mới bò dậy nói: “Nhân loại già yếu quá nhanh, đám hung thú như hổ rình mồi. Dù chúng cũng yếu đi nhưng thể trạng và lực lượng đều nghiền ép chúng ta. Kế hoạch người phát ngôn kết thúc rồi, nhưng đám hung thú này lại không chịu lui về bí ẩn chi địa, đuổi mãi không đi, nói không chừng sẽ lập tức xâm lấn nhân loại. Bây giờ tiền tuyến đều là một đám già yếu tàn tật, Hoàng thất chỉ có thể ban bố pháp lệnh kêu gọi những người chưa từng tu hành, tuổi tác trẻ trung đi ra tiền tuyến. Nhưng binh lực quá ít, không biết kiên trì được bao lâu đây.”
“Cửu liên đều như thế, còn khó chịu hơn là tận thế.” Giang Ái Kiếm lắc đầu, vẻ mặt chán chẳng buồn nói.
Giải Tấn An hỏi: “Còn đám Ứng Long và Thanh Long đâu?”
“Bọn hắn cũng thành rồng già nha, nằm cuộn dưới mặt đất, nhúc nhích một chút thôi cũng tốn sức.”
“. . .”
Bốn vị trưởng lão lúc này tập tễnh đi vào trong đại điện. Phan Ly Thiên kêu lên: “Lão Lãnh, lấy giùm ta cái ghế.”
Lãnh La nói: “Tất cả mọi người đều là lão nhân, dựa vào cái gì ta phải đi lấy ghế cho ngươi?”
Bốn người mặc kệ, ngồi luôn xuống đất. Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Không có Các chủ và mười vị tiên sinh luôn cảm thấy nơi này quá vắng vẻ.”
“Chứ còn gì nữa.” Đám lão nhân Ma Thiên Các đều ngồi bệt dưới đất, chờ tử vong kéo tới.
. . .
Cùng lúc đó, trên bầu trời bí ẩn chi địa.
Thân ảnh Lục Châu bay lướt qua, Đại Uyên Hiến bị một cỗ lực lượng cường đại xốc lên để lộ lối vào vực sâu.
Lục Châu lao vọt xuống.
Tất cả chướng ngại vật đều không ngăn được hắn, lực lượng vực sâu cũng phải e ngại mà tránh xa.
Lục Châu phi hành xuống địa tâm, nhẹ nhàng như không. Hắn biết rõ bên dưới có cái gì nên thần sắc không chút ba động.
Xuyên qua vực sâu, Lục Châu nhìn thấy nước biển. Tại vị trí giao giới giữa vực sâu và mặt biển, Lục Châu nhìn thấy Công Đức Thạch vuông vức toả kim quang lóng lánh.
Lúc này hắn mới dừng lại, khẽ lẩm bẩm: “Đại vòng xoáy thông với vực sâu. Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Lục Châu vung chưởng mang theo lực lượng Thiên Đạo đánh vào Công Đức Thạch. “Chúng sinh đều là công đức.”
Trên Công Đức Thạch có rất nhiều tự phù. Vô số hình ảnh từ lịch sử trăm triệu năm tái hiện trong não hải, vô số sinh mệnh đã mất đi trên mảnh thiên địa này, vô số thọ mệnh trở về vực sâu, trở vào trong Công Đức Thạch.
Từ đâu đến thì trở về đó, chính là vĩnh hằng.
Lục Châu nhìn thấy trên Công Đức Thạch có mười lỗ hổng, chính là vị trí của những chí bảo bị rơi mất.
Hơi suy tư một chút, Lục Châu dùng lực lượng Thiên Đạo ngưng tụ lại chí bảo, gồm có Thiên Đạo Đại Chương, Thiên Đạo Đại Kỳ, Cán Cân Công Chính.
Lục Châu vừa đắp chí bảo vào ba lỗ hổng, thụ mộc trên đại địa bỗng nhiên sinh trưởng điên cuồng, thiên địa nguyên khí đều trở về.