Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701 Vô đề

“Cửu… cửu diệp?!” Toàn thân Lỗ Lực run lên.

Lục Châu không thèm để ý mấy chuyện này, vẫn tiếp tục nói: “Trả lời câu hỏi của lão phu.”

“Ngươi… ngươi là Cơ lão ma?!”

Hắn vừa thốt ra câu này, Chư Hồng Cộng lập tức bước ra khỏi đám người, đấm cho hắn một cái.

Ầm! Nắm đấm nện vào lồng ngực khiến Lỗ Lực hét thảm một tiếng.

Chư Hồng Cộng giơ nắm đấm lên mắng to: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình!”

Lỗ Lực nhịn đau, vội vàng đáp:

“Ta tên là Lỗ Lực, đến từ Thâm Mục ở Nhung Bắc… Mục đích tới đây là để tìm một chiếc rương, nghe nói trong rương có bí mật của cửu diệp. Ta mang theo bốn huynh đệ đến, một người am hiểu phá trận, một người am hiểu chạy trốn, một người am hiểu leo trèo, một người am hiểu nhìn trong bóng đêm. Ta là đội trưởng, có khứu giác rất nhạy bén. Xin đừng giết ta, ta nhận tội mà…”

Chư Hồng Cộng gật đầu: “Sư phụ, hắn đã nhận tội, không còn tác dụng gì, để đồ nhi đánh nổ hắn!”

“Lui ra.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn lui sang một bên.

Lục Châu nói với Lỗ Lực: “Người Thâm Mục cũng biết chuyện về cửu diệp?”

Lỗ Lực nói: “Khoảng năm mươi năm trước có một vị cường giả đến Thâm Mục. Hắn nói… hắn từng sống ở hoàng cung Đại Viêm một khoảng thời gian.”

Lục Châu hỏi: “Đế sư Đại Viêm?”

“Đúng đúng đúng, chính là đế sư Đại Viêm, hắn nói hắn đi khắp vạn tộc vì muốn tìm một người, thế nên mới ở lại Thâm Mục mười năm.” Lỗ Lực nói.

Vị cao nhân cửu diệp này quả nhiên vẫn còn sống.

Lục Châu tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết hiện tại hắn đang ở đâu không?”

Lỗ Lực lắc đầu. “Người này tuy có quan hệ rất tốt với đại vương nhưng tu vi cực cao, hắn muốn đi thì không ai ngăn được.”

“Hắn bảo các ngươi đi tìm chiếc rương?”

“Chuyện này…”

Ầm! Nắm đấm tay trái và nắm đấm tay phải của Chư Hồng Cộng đập vào nhau.

Lỗ Lực giật nảy mình, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, đại vương bảo ta tới. Chuyện cửu diệp huyên náo xôn xao, mười hai nước Nhung Tây và Nhung Bắc đều nghĩ trăm phương ngàn kế để xung kích lên cửu diệp, ai tấn thăng trước đương nhiên sẽ dẫn trước một bậc.”

Điều này khiến Lục Châu nhớ lại ở thời hiện đại, các công ty đua nhau cài gián điệp để ăn cắp kỹ thuật công nghệ từ đối phương. Vì muốn đạt được lợi ích mà không từ thủ đoạn.

Dị tộc Nhung Bắc làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.

“Chỉ có năm người các ngươi?” Lục Châu hỏi.

“Thật chỉ có năm người…” Lỗ Lực đáp.

Đúng lúc này bốn người Thâm Mục còn lại cũng bị cấm vệ quân áp giải tới.

“Quỳ xuống!”

Lỗ Lực ngơ ngác nhìn đám đồng đội của mình bị đẩy ngã chúi về phía trước. Bị bắt lại đơn giản như vậy?

Bốn người quỳ dưới đất, mặt mũi bầm dập.

Lúc này Chiêu Nguyệt mới bước tới nói: “Sư phụ, mấy ngày gần đây Thần Đô không yên ổn, nghe nói có rất nhiều gian tế của dị tộc đang gây chuyện khắp nơi.”

Lỗ Lực vội xua tay: “Không phải người Thâm Mục đâu! Nhất định là người Lâu Lan và Nhu Lợi đó!”

Lục Châu quay sang hỏi Chiêu Nguyệt: “Có nghiêm trọng không?”

“Không chỉ Thần Đô mà cả cửu châu đều có dị tộc cố ý gây sự, chỉ là ở Thần Đô nghiêm trọng nhất.”

Lục Châu nói với Đoan Mộc Sinh: “Sáng sớm mai lão phu muốn gặp Hoa Trọng Dương.”

“Vâng!”

. . .

Sáng hôm sau, trong Đại Chính Cung.

Qua một đêm lĩnh hội Thiên thư, lực lượng phi phàm trong cơ thể Lục Châu lại nhiều lên một chút.

Hoa Trọng Dương nhận được tin tức của Đoan Mộc Sinh, lập tức tiến vào hoàng cung.

“Bái kiến Cơ tiền bối.”

Lục Châu ngẩng đầu nhìn Hoa Trọng Dương. “Có biết vì sao lão phu gọi ngươi đến không?”

Hoa Trọng Dương khom người đáp:

“Hẳn là Cơ tiền bối đã nghe nói việc dị tộc lẻn vào Thần Đô gây chuyện, cướp bóc khắp nơi, việc ác bất tận.”

“Mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo lại không trông nom nổi Thần Đô sao?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.

“Sau khi bọn hắn gây án liền ẩn nấp rất kỹ, lựa chọn mục tiêu kế tiếp để hành sự, vô cùng giảo hoạt! Đám người dị tộc cố ý gây chuyện, hai ngày nay vãn bối chỉ bắt được có ba người.” Hoa Trọng Dương lộ vẻ khó xử.

Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh từ bên ngoài bước vào, khom người nói: “Sư phụ, Hoàng thành nhận được một bức phi thư, mời sư phụ xem qua.”

Lục Châu mở phi thư ra xem:

“Cơ lão ma, mau thả năm người Lỗ Lực, nếu không bọn ta sẽ lấy mạng bách tính Thần Đô. Một ngày ngươi không thả bọn hắn, bọn ta sẽ giết năm dân chúng cho đến khi ngươi thả mới thôi.”

Lục Châu nắm chặt tay lại. Roạt! phi thư hoá thành bột mịn, tiêu tán trong gió.

Dám uy hiếp lão phu?

Đoan Mộc Sinh hạ giọng nói: “ Sư phụ, bên cạnh bức phi thư này còn có năm bộ thi thể của dân chúng.”

Nghe vậy, Hoa Trọng Dương lập tức quỳ xuống: “Vãn bối vô năng! U Minh Giáo vừa tiếp nhận Thần Đô, căn cơ bất ổn. Nay đám dị tộc thừa cơ làm loạn, vô cùng đáng ghét! Xin cho vãn bối một chút thời gian, vãn bối nhất định sẽ bắt được bọn hắn rồi thiên đao vạn quả!”

Hoa Trọng Dương biết rõ Giáo chủ muốn có được thiên hạ thì nhất định phải giữ gìn được hoà bình lâu dài và ổn định.

Lão bách tính là căn cơ của đại nghiệp, căn cơ loạn thì làm sao có thể an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an?

“Văn võ bá quan không ai quản à?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Bọn hắn vốn mặc kệ không màng tới, cả Thần Đô chỉ có U Minh Giáo đang cố gắng duy trì trật tự. Thế nhưng cửu châu đều loạn, vãn bối đã phái mười hai vị đà chủ chia binh quay về các phân đà để chấn nhiếp những thành trì khác. Binh lực còn lại ở Thần Đô rất khó có thể trấn áp đám gian tế dị tộc này.” Hoa Trọng Dương đáp.

Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, chuyện này không trách Hoa Trọng Dương được. Sáng nay đồ nhi ra ngoài tản bộ một chuyến, phát hiện Thần Đô đang ở vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, các kiến trúc đều đang được xây dựng lại, mà văn võ bá quan suy cho cùng đều không muốn làm bạn với ma đạo. Đám gian tế dị tộc kia đều đóng vai bách tính Đại Viêm, rất khó có thể phân biệt rạch ròi.”

Nghe hai người nói xong, Lục Châu hiểu đây đúng thật là một vấn đề đau đầu.
Chương 702 Vô đề

Đúng lúc này Chiêu Nguyệt lại xuất hiện trước cửa Đại Chính Cung. Vừa bước vào điện nàng đã nhanh chóng nói: “Sư phụ, trước cửa Hoàng thành có rất nhiều lão bách tính đang quỳ.”

Nghe vậy Lục Châu mở miệng nói: “Để vi sư đi xem.”

Lát sau Lục Châu xuất hiện trên Hoàng thành, nhìn xuống đám dân chúng đang quỳ trước cổng. Nơi đó có tới mấy trăm người, xung quanh bọn họ còn rơi vãi rất nhiều trang giấy.

Dân chúng không ngừng dập đầu hô lớn:

“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho lão bách tính!”

“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho lão bách tính!”

Lục Châu chỉ tay về phía những trang giấy nằm tán loạn trên mặt đất. “Trong đó viết cái gì?”

“Bẩm Cơ tiền bối, đó đều là bút tích của dị tộc, nội dung giống trong bức phi thư ngài nhận được… chính vì vậy nên dân chúng trong thành mới hoảng sợ như thế.” Hoa Trọng Dương cau mày nói.

Dân chúng bên ngoài lại tiếp tục dập đầu.

Lục Châu đảo mắt nhìn đám người, từng người trong đó đều hiển hiện thân phận là Nhân tộc Đại Viêm.

Đám gian tế thật sự rất giảo hoạt. Cho dù bắt được bọn hắn, bọn hắn chết cũng không chịu thừa nhận thì cũng chẳng có cách nào… Tuỳ ý ra tay giết người sẽ chỉ làm cho Thần Đô càng thêm hoang mang.

Đúng như câu nói kia, giành thiên hạ thì dễ, thủ giang sơn mới khó.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ đối sách. Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Việc này lão phu quản.”

Vừa nói xong, Lục Châu nghe được một tiếng “Ting” nhắc nhở.

Lục Châu mở bảng nhiệm vụ của Hệ thống ra xem, quả nhiên thấy xuất hiện một nhiệm vụ mới: Giải quyết tai hoạ ngầm ở Thần Đô.

“Có Cơ tiền bối ra tay, chuyện này nhất định sẽ suôn sẻ!” Hoa Trọng Dương khom người đáp.

Nhưng trong lòng Hoa Trọng Dương vẫn đang suy nghĩ, chuyện này cực kỳ khó giải quyết, không phải dùng vũ lực là xong. Cơ tiền bối sẽ xử lý như thế nào đây?

“Thông báo cho Chu Hữu Tài của Bắc Đẩu Thư Viện, lão phu muốn gặp hắn.”

. . .

Đến gần giữa trưa, ở Đại Chính Cung.

Hoa Trọng Dương kể lại sự tình Thần Đô cho Chu Hữu Tài nghe.

Lục Châu hỏi: “Chu Hữu Tài, ngươi có kế sách gì không?”

Chu Hữu Tài khom người nói:

“Bẩm Cơ tiền bối, gian tế dị tộc làm hại Thần Đô, việc này đúng là khó giải quyết. Ngày trước bất cứ ai bước vào Thần Đô đều có binh lính kiểm tra. Thần Đô vừa loạn đã cho bọn chúng cơ hội thật tốt để trà trộn vào. Nếu muốn giải quyết thì chỉ có thể đi lục soát từng nhà, vận dụng toàn bộ lực lượng Thần Đô để bắt bọn chúng.”

Hoa Trọng Dương lại nói:

“Phương pháp này mặc dù triệt để nhưng lại quá chậm chạp… Gian tế dị tộc tuyên bố mỗi ngày giết chết năm người, Thần Đô lại quá lớn. Dùng phương pháp này phải mất ít nhất ba tới năm ngày, e là không kịp.”

Chu Hữu Tài gật đầu: “Hay là… trục xuất tất cả mọi người ra khỏi thành, bảo vệ bốn cổng thành, sau đó cho từng người đi vào, để quân lính kiểm tra dò hỏi rõ ràng thân phận từng người.”

“Không được, việc xác nhận thân phận vô cùng rườm rà, cần có bá quan văn võ phối hợp. Nay U Minh Giáo tiếp nhận Thần Đô, bọn hắn chỉ ước gì tránh chúng ta thật xa.” Hoa Trọng Dương nói.

Nghe nói như vậy, Đoan Mộc Sinh tức giận dộng Bá Vương Thương xuống đất mắng:

“Triều đình nuôi đám phế vật này để làm gì? Không giúp ích được thì chẳng bằng để đồ nhi đâm một thương lấy mạng bọn hắn!”

“Giết người thì dễ, thần phục người mới khó.” Hoa Trọng Dương lắc đầu thở dài.

“Chuyện thần phục sau này hãy nói.” Lục Châu nhìn về phía Chu Hữu Tài. “Chu Hữu Tài.”

“Cơ tiền bối xin phân phó.”

“Bắc Đẩu Thư Viện của ngươi có còn người khởi động được Thập Tuyệt Trận không?”

Nghe vậy Chu Hữu Tài tự tin đáp: “Muốn dẫn đạo Thập Tuyệt Trận chỉ cần Thần Đình cảnh là đủ. Bắc Đẩu Thư Viện hoàn toàn có thể làm được.”

“Ta chỉ cần mở cửu tuyệt, để lại một tuyệt. Ngươi có thể vây khốn tất cả mọi người trong thành được không?” Lục Châu hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Chu Hữu Tài hồi đáp.

“Tốt.” Lục Châu đứng lên. “Hoa Trọng Dương, Thần Đô còn lại bao nhiêu giáo chúng U Minh Giáo?”

“Bẩm Cơ tiền bối, còn tám ngàn người, bốn phương đông tây nam bắc đều có hai ngàn người thủ hộ.” Hoa Trọng Dương đáp.

“Còn cấm vệ quân?”

“Có thể điều động sáu ngàn cấm vệ quân.”

So với lực lượng phòng thủ Thần Đô trước đây thì đúng là kém hơn rất nhiều, chẳng trách bọn dị tộc lại lớn lối như vậy.

Lục Châu lâm vào suy nghĩ. Tuy rằng lực lượng tổng thể quá yếu nhưng Thập Tuyệt Trận có thể kéo dài một canh giờ, lại thêm các đồ đệ hỗ trợ thì việc thanh lý đám chuột nhắt này cũng không lớn.

Lục Châu hờ hững nói: “Buổi chiều sẽ thanh lý gian tế. Đi chuẩn bị đi.”

“Vâng!” Đám người khom người lui ra.

Lục Châu lại gọi: “Hoa Trọng Dương.”

“Xin Cơ tiền bối phân phó.”

Lục Châu đột nhiên nâng tay, một tấm thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương xuất hiện, bàn tay nắm lại, thẻ đạo cụ sinh ra một luồng lực lượng kỳ lạ bay về phía Hoa Trọng Dương.

Từ Hàng Phổ Độ của Phật môn rơi vào người, Hoa Trọng Dương cảm thấy toàn thân ấm áp, nội thương trong cơ thể khôi phục với tốc độ nhanh chóng.

Hoa Trọng Dương cực kỳ mừng rỡ, vội vàng quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Cơ tiền bối!”

“Lui xuống đi.”

. . .

Chiều hôm đó.

Trong Thần Đô thành, lòng người vô cùng bàng hoàng.

“Ta cảm thấy vẫn nên rời đi sớm thì hơn. Dù sao U Minh Giáo cũng là ma giáo, nào có quan tâm đến sống chết của lão bách tính, ngươi nói xem có phải không?”

“Hầy… Khi U Minh Giáo tiến đánh Duyện Châu còn liều mạng bảo vệ lão bách tính, bây giờ có được thiên hạ sao có thể không quan tâm chứ?”

“Đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngươi có tin không, chỉ cần không tới mấy ngày, trong thành sẽ chẳng còn thứ gì nữa. Lão bách tính không đi chẳng lẽ còn ở lại đây để dị tộc đồ sát?”

Những lời bàn tán truyền đi khắp ngóc ngách của Thần Đô. Người người đều đang thảo luận Ma Thiên Các liệu có quản việc này hay không, có thả đám người Thâm Mục hay không.

Đám tu hành giả bất đắc dĩ lắc đầu.

“U Minh Giáo tuy mạnh nhưng dị tộc lại hung hăng ngang ngược. Nếu không thể quét sạch… chỉ sợ sẽ tạo ra đại loạn. Đến lúc đó chúng ta đều là nô lệ mất nước.”

Đây cũng chính là mục đích của đám người dị tộc.

Khi mọi người đang thảo luận bàn tán xôn xao, có người đột nhiên chỉ tay về phía Hoàng thành.

“Ra rồi! Tổ sư gia Ma Thiên Các đi xuất hiện rồi!”

“Đi ra rồi sao?”

“Đi nào, đến đó xem một chút!”
Chương 703 Vô đề

Trước cổng Hoàng thành, không ít tu hành giả và lão bách tính đều tề tựu lại. Ngày càng nhiều tu hành giả từ xa bay tới… Không có cấm vệ quân, lệnh cấm phi hành trong Thần Đô không có hiệu lực.

Lục Châu chắp tay sau lưng đứng trên tường thành, quan sát đám người.

Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Chư Hồng Cộng đứng ở phía sau.

Thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, Lục Châu mới khẽ phất tay.

Hoa Trọng Dương bước lên một bước, sóng âm lăn lộn phát ra:

“Gian tế làm loạn ở Thần Đô, phá huỷ kỷ cương, đoạt mệnh bá tánh. Cơ tiền bối nhân từ cho các ngươi một cơ hội chủ động đứng ra nhận tội. Phàm là người chủ động thừa nhận đều được chết toàn thây.”

Có dân chúng quỳ xuống dập đầu nói: “Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”

“Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”

Ánh mắt Hoa Trọng Dương nhìn về phía đám tu hành giả đang lăng không lơ lửng: “Ta hy vọng các vị buông bỏ thành kiến, đồng lòng diệt trừ gian tế.”

Một tu hành giả đằng xa bỗng lên tiếng:

“Nói thật là nhẹ nhàng… gian tế xen lẫn trong đám chúng ta, ngươi định phân biệt như thế nào? So với ngươi, ta càng muốn giết bọn hắn hơn!”

Thiên hạ Đại Viêm không cách nào dung được gian tế. Huống chi bọn chúng còn xem mạng người như cỏ rác.

Có người nói phụ hoạ: “Cơ tiền bối, chúng ta luôn luôn kính sợ Ma Thiên Các, cũng rất sùng bái ngài. Ngài chiếm lấy Thần Đô, chúng ta giơ hai tay tán thành. Ngài muốn thanh lý gian tế, chúng ta lại càng tán thành.”

Phía sau chợt có người nói: “Cơ tiền bối, mời ngài vì đại cục mà suy nghĩ, trước hãy thả năm tên gian tế Thâm Mục ra để bảo vệ bách tính. Gian tế có thể từ từ bắt lại mà!”

Lục Châu quan sát người vừa nói chuyện, thân phận của hắn là người Thâm Mục.

Lục Châu không gấp gáp động thủ. Người khác không biết rõ hắn là người Thâm Mục, bây giờ động thủ thì không hợp thời.

Đúng lúc này, một đệ tử thư viện bay tới, khom người nói: “Cơ tiền bối, đã chuẩn bị thoả đáng.”

Lục Châu liếc nhìn đám tu hành giả đông đảo trước mắt, hờ hững nói: “Lão phu đã cho các ngươi cơ hội… Khai trận!”

Tên đệ tử thư viện cao giọng nói: “Khai trận ——” Tiếng hô kéo dài vang vọng khắp đỉnh Hoàng thành.

Đám người có thân phận là người Nhu Lợi, người Thâm Mục và Lâu Lan rõ ràng sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Ông ông…

Từng âm thanh cộng hưởng vang lên, tấm lưới trên bầu trời xuất hiện!

Chỉ trong giây lát, bốn cổng thành và tường thành Thần Đô đều bị tấm lưới bình chướng bao phủ.

Trong các ngóc ngách của Thần Đô, đám dân chúng và tu hành giả không rõ sự việc đều lục tục bước ra, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời.

Trên đỉnh Hoàng thành, Chu Hữu Tài hướng dẫn mười đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, tấm lưới vô hình từ từ hình thành.

Lục Châu mở miệng nói: “Đem bọn Lỗ Lực ra đây.”

“Vâng!”

Không bao lâu sau, Lỗ Lực và bốn tên đồng bọn đều bị dẫn tới trước cổng Hoàng thành, đối diện với dân chúng cách đó không xa.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Lão phu hận nhất bị người uy hiếp. Trảm ——”

Đao phủ vào chỗ, không hề mảy may do dự rút đao chém xuống. Từng cái đầu người rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.

Đám bách tính và tu hành giả mở to mắt nhìn…

“Cơ tiền bối, ngài… ngài… Hành động này e là sẽ đắc tội đám gian tế kia. Bách tính… bách tính phải làm sao đây?”

“Chuyện này… có phải là quá xúc động rồi không?” Có người thì thào.

Nhưng Lục Châu lại nói rất vang dội: “Gian tế dị tộc làm loạn, xem mạng người như cỏ rác. Lão phu há có thể để người khác diệt uy phong mình?”

Thấy mọi người không nói chuyện, Lục Châu nói bổ sung: “Nếu lão phu không chém đầu đám người này, sao xứng đáng với những bách tính đã bị giết?”

Đúng là vậy… Người ta đều đã cưỡi lên đầu mình ngồi rồi!

Lục Châu thà rằng mang tiếng tàn nhẫn cũng phải trảm đám dị tộc này trước mặt mọi người, nếu không hắn dựa vào cái gì để uy hiếp dị tộc?

Không ai cho rằng tổ sư gia Ma Thiên Các sẽ làm trái lời đám dị tộc gian tế đang trà trộn trong dân chúng.

Từ gian tế đến bách tính phổ thông, kể cả các tu hành giả đang lăng không lơ lửng trên bầu trời đều ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu đang đứng trên tường thành, vị ma đầu đệ nhất thiên hạ chỉ cần ra hiệu lệnh một tiếng là có thể quấy Đại Thiên thế giới đến long trời lở đất.

Lúc này bọn hắn mới giật mình nhớ ra, đây là đại ma đầu!

Đám gian tế ngây thơ kia vậy mà lại dám lấy tính mệnh dân chúng ra để uy hiếp một tên ma đầu? Đây có phải là trò hề buồn cười nhất trên đời không?

Trong mắt đám người hiện ra vẻ ửng đỏ, có người sợ hãi, có người lo lắng.

. . .

Nhìn từng dòng máu đỏ thẫm uốn lượn như những dòng suối nhỏ lan tràn dưới mặt đất, trong đầu đám gian tế đều nghĩ xem tối nay nên trả thù như thế nào.

Trò chơi giết năm người mỗi ngày không dùng được nữa, số lượng người giết không còn bị hạn định. Thần Đô một lần nữa sẽ trở thành địa ngục nhân gian, mà kẻ bị chôn thây chính là bách tính trong thành này.

Ma Thiên Các quả thật rất mạnh, mạnh đến mức không ai dám trêu chọc, thế nhưng lẩn trốn thì vẫn có thể chứ?

Có gan thì Ma Thiên Các giết sạch toàn bộ người trong Thần Đô đi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót mấy tên gian tế? Bọn họ dám sao? U Minh Giáo không phải tự xưng mình vì dân chúng trong thiên hạ sao?

Ma giáo mà cũng đòi có đạo đức cái cóc gì!

Sự trả thù của bọn hắn chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng đối với dân chúng.

Đám bách tính sợ hãi lui lại mấy bước. Có vài người không chịu được cảnh tượng ghê rợn kia đều nôn mửa tại chỗ.

Trên đỉnh Hoàng thành.

Chu Hữu Tài cất cao giọng nói, thu hút sự chú ý của mọi người:

“Ta là viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, cũng là người dẫn đạo Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô. Ta biết các ngươi kiêng kỵ Ma Thiên Các, cũng rất hiếu kỳ vì sao ta lại đứng cùng một bên với bọn họ.”

“Từ khi đăng cơ đến nay, hoàng đế chưa từng lâm triều xử lý chính sự. Nay Bắc Đẩu Thư Viện ta liệt ra thập đại tội trạng của hắn!”
Chương 704 Vô đề

Ngoài cửa thành xuất hiện không ít đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện, trong tay mỗi người đều cầm một xấp giấy viết đủ mười tội trạng của Lưu Thương, người thì phát cho dân chúng xem, người thì dán lên bảng cáo thị.

“Tội thứ nhất, hành xử hồ đồ.

Tội thứ hai, lạm sát kẻ vô tội.

Tội thứ ba, bất trung bất hiếu.

Tội thứ tư, đại nghịch bất đạo.

Tội thứ năm, bất nhân bất nghĩa.

Tội thứ sáu: vô nhân tính.

Tội thứ bảy: tru sát bề tôi trung thành.

Tội thứ tám: trắng trợn hãm hại tu hành giả để nghiên cứu việc khai liên diệp.

Tội thứ chín: khi quân phạm thượng.

Tội thứ mười: giết vua.

(Đã lược bớt mười ngàn chữ kể lại rành mạch tỉ mỉ từng tội danh.)”

Sau khi thập đại tội trạng được truyền đi, những người biết đọc chữ đều không thể tin nổi hô lên: “Hoàng đế giả? Chuyện này… sao có thể?!”

Trong tờ giấy liệt kê tội trạng đã giải thích một cách cường điệu về hành vi giết vua của Lưu Thương.

Tin tức vừa truyền đi chẳng khác nào bom nổ, đám người nghị luận ầm ĩ. Trước đây Thần Đô đã truyền miệng rất nhiều chuyện liên quan tới Lưu Thương, nay Hoàng thành tự mình bố cáo thiên hạ, độ tin cậy của những tin tức này lập tức đề thăng.

Đây là viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, không phải con tép con tôm nào cả. Lúc này dù có người nghi vấn thì cũng không còn quan trọng nữa. Một cái miệng làm sao thắng được ngàn cái miệng.

Lát sau, có người cao giọng nói:

“Cơ tiền bối, ngài giết năm người này đúng là rất giải hận. Nhưng mà… ngài làm sao cam đoan bách tính Thần Đô không bị đám gian tế trả thù? Ngài thật sự định khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ mọi thứ sao?”

“Ngài định tìm ra gian tế bằng cách nào?” Một người nói. “Ta bây giờ chỉ biết chắc một điều, bọn gian tế sẽ điên cuồng trả thù tất cả mọi người. Ta xin ngài, hãy đóng Thập Tuyệt Trận lại và thả chúng ta đi đi!”

Thần Đô không ở được nữa rồi.

“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Thần Đô!”

Vốn còn có một số người trông cậy Ma Thiên Các làm chủ, nay rõ ràng đều bị dao động.

“Rời khỏi Thần Đô thì bọn dị tộc sẽ buông tha cho ngươi? Ở bên ngoài bọn hắn càng có thể giết ngươi dễ dàng hơn bao giờ hết. Ngươi định chạy đi đâu? Trông cậy vào đám tu hành giả kia ngày ngày đi theo bảo vệ ngươi sao?”

Nghe vậy, đám bách tính Thần Đô càng hoảng sợ hơn. Trước ngày hôm nay, thành trì là nơi để dân chúng an cư lạc nghiệp. Bây giờ dường như họ chẳng còn chỗ nào để đặt chân, để sống sót.

“An tâm đừng vội.”

Đoan Mộc Sinh lăng không bay xuống, Bá Vương Thương trong tay cắm xuống mặt đất tạo thành âm thanh vang dội, tư thế uy phong lẫm liệt, ánh mắt rực lửa.

Đám người lập tức lùi ra sau mấy bước.

Thập Tuyệt Trận chỉ mở cửu tuyệt. Một tuyệt cuối cùng không khởi động nhằm mục đích lưu lại một phần nguyên khí trong trận, để tu hành giả Thần Đô có thể sử dụng được một chút ít nguyên khí.

“Gia sư đã nói sẽ tóm được toàn bộ đám chuột nhắt này!”

“Xin cả gan hỏi các hạ một câu, làm sao tóm được? Ngài tuỳ tiện hỏi thì hắn sẽ tự nhận mình là gian tế hay sao?”

Đám người nghị luận ầm ĩ, sợ rằng Ma Thiên Các lạm sát kẻ vô tội.

Lục Châu thản nhiên nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật: Thái Hư Kính.

Thái Hư Kính phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng, chiếu rọi về phía trước, phát ra ánh sáng như đèn pin. Ánh sáng trong Thái Hư Kính rọi vào người tên tu hành giả vừa nói chuyện với Đoan Mộc Sinh ——

Một toà pháp thân Lang Vương xuất hiện trước mặt mọi người.

“Pháp thân Lang Vương! Người Nhu Lợi!”

“Trời ơi ta nhìn thấy cái gì thế này… hắn chính là gian tế Nhu Lợi!”

Đám người kinh hoảng lui lại, đồng loạt nhìn sang pháp thân Lang Vương kia.

Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài kinh ngạc nhìn sang. “Thái Hư Kính?”

Thái Hư Kính là bảo vật chuyên dùng để phân biệt thật giả, có thể phân rõ tu vi của từng người, dò xét độ cao vực sâu… đây là bảo bối của Thái Hư Học Cung.

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Đoan Mộc Sinh đã vung Bá Vương Thương lên, gầm một tiếng ——

“Mau nạp mạng!”

Bá Vương Thương vung mạnh, ngàn trọng điệp ảnh hội tụ vào một chỗ trực bức về phía gian tế Nhu Lợi với tốc độ nhanh như thiểm điện.

Sắc mặt tên Nhu Lợi kinh hãi, hắn vốn đã ngây ngẩn cả người khi bị phát hiện, còn chưa kịp làm gì thì thương đã tới trước mặt.

Hắn muốn gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản nhưng lại phát hiện nguyên khí trong Cửu Tuyệt Trận ít đến đáng thương.

Công kích của Đoan Mộc Sinh cực kỳ hung mãnh bá đạo, không hề cho đối thủ một cơ hội thở dốc.

“Thiên Quyến Hữu Khuyết!” Thân ảnh Đoan Mộc Sinh lăng không bay lên, Bá Vương Thương đâm xuống.

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các thấy cảnh này chợt nhớ lại tình cảnh luyện võ trên Kim Đình Sơn, khi đó kỹ xảo của Đoan Mộc Sinh còn chưa thuần thục, khi sử dụng chỉ có hình thức đẹp mắt.

Hiện tại một chiêu này bị hắn đơn giản hoá vô cùng gọn gàng, thương ảnh giữa trời đâm xuống, mũi thương lóng lánh kim quang.

Tên gian tế Nhu Lợi bị đâm trúng, hai chân lún vào mặt đất. Bá Vương Thương không dừng lại mà tiếp tục áp xuống! Ầm! Hai chân hắn quỳ hẳn xuống đất, mặt đất nứt ra.

Chiến đấu kết thúc. Đoan Mộc Sinh thu hồi Bá Vương Thương.

“Tam sư huynh thật lợi hại!”

“Thương thuật của tam sư huynh càng ngày càng bá khí!”

Nghe đám sư đệ sư muội nịnh nọt, Đoan Mộc Sinh ngạo nghễ đi tới, không để ý đến tên gian tế nữa.

Tên gian tế Nhu Lợi quỳ dưới mặt đất, trong mắt đều là sợ hãi, mặt hắn hướng về phía đỉnh Hoàng thành.

“Gia sư đã nói… sẽ tóm được toàn bộ đám chuột nhắt này!”

Thấy Thái Hư Kính trong tay Lục Châu, dù chưa biết món đồ này là gì nhưng qua tình cảnh vừa rồi thì ai cũng hiểu công dụng của nó.

Các bách tính trong thành giật mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”

“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”

Trong tiếng hô vang vọng có lẫn vào âm thanh run rẩy của đám gian tế dị tộc.

Bọn hắn ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên đầu. Một canh giờ… chỉ cần tránh được trong một canh giờ là đủ. Thần Đô lớn như vậy, không thiếu chỗ cho bọn hắn ẩn thân.

Lúc này, Lục Châu đột nhiên cao giọng nói:

“Phàm là tu hành giả đứng trước Thái Hư Kính đều sẽ phải hiện nguyên hình. Lão phu toạ trấn Thần Đô, quyết không dung thứ cho đám gian tế mưu hại bách tính!”
Chương 705 Vô đề

Lục Châu vốn có tu vi ngũ diệp, khi nói ra câu này nguyên khí lăn lộn truyền âm thanh ra ngoài. Mấy trăm bách tính đứng ngoài Hoàng thành đều quỳ xuống đất bái tạ.

“Tạ ơn tổ sư gia Ma Thiên Các!”

“Tạ ơn tổ sư gia Ma Thiên Các!”

[Ting — nhận được 350 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 3.500 điểm công đức.]

Chu Hữu Tài vội vàng khom người nói: “Cơ tiền bối, thì ra ngài có Thái Hư Kính trong tay, vậy chúng ta đừng chậm trễ thời gian, mau tìm ra toàn bộ gian tế bắt gọn luôn một lần!”

Phan Ly Thiên nói: “Trong một canh giờ, muốn bắt toàn bộ gian tế e là rất khó.”

Chuyện đã đến nước này nhất định phải bắt lại toàn bộ, nếu không bọn chúng sẽ điên cuồng trả thù.

Lục Châu gật đầu vuốt râu nhìn lên thiên không.

Chu Hữu Tài nhìn đám người bên dưới, cất cao giọng nói: “Dị tộc làm loạn, tu hành giả Đại Viêm nên cùng chung tay diệt giặc.”

Chu Hữu Tài biết dù Ma Thiên Các có làm ra bao nhiêu việc tốt thì vẫn sẽ có những kẻ có thành kiến từ trước, không muốn hợp tác.

Đoan Mộc Sinh nắm chặt Bá Vương Thương trong tay, bước lên phía trước. “Sư phụ, bắt đầu đi.”

Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đồng loạt tung người nhảy xuống.

Lục Châu thản nhiên hồi đáp: “Được.”

Trước mặt mọi người, Lục Châu đột nhiên thu hồi Thái Hư Kính, điểm nhẹ mũi chân bay lên cao.

“Các chủ đây là…?” Bốn vị trưởng lão nghi hoặc không hiểu.

“Sư phụ?” Đám đồ đệ cũng ngây ngốc nhìn. Lúc này không phải sư phụ nên lấy Thái Hư Kính ra nhắm vào từng người để kiểm tra pháp thân bọn họ hay sao?

Vì sao lại thu hồi Thái Hư Kính?

Đám tu hành giả lần lượt phi hành theo sau, bốn vị trưởng lão cũng cùng nhau đi tới.

Chỉ trong chốc lát Lục Châu đã bay đến vị trí trung tâm của Thần Đô. Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên bầu trời.

“Các chủ định làm gì?”

“Không hiểu nổi…”

“Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, chúng ta sắp hết thời gian rồi.”

Vấn đề là Lục Châu không thi triển Thái Hư Kính, những người khác cũng không cách nào nhận ra ai là dị tộc để tấn công. Đám người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng.

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, Lục Châu tiếp tục đạp không bay lên thẳng hướng tấm lưới ——

Lên đến giữa không trung, bàn tay Lục Châu nâng lên, Thái Hư Kính xuất hiện trong lòng bàn tay. Quang mang từ Thái Hư Kính chiếu xuống vô cùng chói mắt.

Dưới mặt đất, bách tính và tu hành giả đều đồng loạt lui lại. Nhưng Thái Hư Kính càng được nâng lên cao thì vòng sáng chiếu xuống càng được nới rộng, lan tràn ra bốn phía.

Lại một pháp thân Lang Vương xuất hiện!

Tiếp theo đó là pháp thân Báo Vương, pháp thân Kim Xà… đủ loại pháp thân với nhiều kiểu dáng khác nhau đều hiện nguyên hình dưới quang mang của Thái Hư Kính.

Chu Hữu Tài bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hạ lệnh: “Đệ tử thư viện nghe lệnh! Lập tức động thủ!”

Toàn bộ đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đứng trên đỉnh Hoàng thành đều bay xuống.

Tu hành giả Đại Viêm liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện người bạn vừa nãy mới tán gẫu với mình lại là người dị tộc, lập tức kinh hoảng giương cung bạt kiếm chém ngay một nhát!

Bốn vị trưởng lão và các đồ đệ đã hiểu ra, ai nấy đều bắt đầu động thủ!

Cùng lúc đó, Lục Châu vẫn tiếp tục bay lên cao cho đến khi thân ảnh của hắn chỉ còn nhỏ bằng một bàn tay. Từ trên tấm lưới bình chướng đột nhiên truyền đến một tiếng roạt!

Một lồng ánh sáng khổng lồ lan toả ra tứ phía. Lục Châu tung một chưởng, đánh Thái Hư Kính ghim thẳng vào trong tấm lưới.

Năng lượng trong tấm lưới dần dần hội tụ… Thái Hư Kính đột nhiên biến thành lam quang, chỉ trong giây lát đã chiếu sáng toàn thành Thần Đô.

“Sao có thể?!”

“Trời ơi, nhiều gian tế như vậy sao?!”

“Giết! Mẹ kiếp, dám xâm phạm Đại Viêm chúng ta, giết!”

“Giết ——”

Tu hành giả Đại Viêm đều bị tình cảnh trước mắt làm cho rung động, đồng loạt rút gươm đao ra chém gian tế dị tộc.

Trong lúc nhất thời, gió tanh mưa máu.

Trận chiến này còn hỗn loạn hơn lúc U Minh Giáo tiến đánh Thần Đô nhiều. Không có tổ chức, không có kỷ luật, không có kế hoạch… đơn thuần chỉ dựa vào bản năng để chém giết.

Toàn bộ đám gian tế dị tộc đều mặt xám như tro tàn!

Ông —— ——

Âm thanh cộng hưởng năng lượng đặc thù vang vọng khắp Thần Đô, Lục Châu buông lỏng tay đứng yên quan sát.

Thái Hư Kính trông như một vầng mặt trời, hấp thu lực lượng của tấm lưới bình chướng rồi toả quang mang chiếu rọi.

Dân chúng trong thành đều quỳ rạp dưới đất, thành kính quỳ bái.

[Ting — nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 1.050 điểm công đức.]

[Ting — nhận được 203 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 2.030 điểm công đức.]

[Ting — nhận được 390 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 3.900 điểm công đức.]

. . .

Âm thanh thông báo thu hoạch công đức vang lên liên tục khiến Lục Châu bất ngờ.

Trên thực tế hắn không hề dự liệu được sẽ thu hoạch được điểm công đức từ hành động này. Nếu thật sự vì muốn có điểm công đức thì Lục Châu đã không giết năm tên gian tế Thâm Mục trước mặt mọi người rồi.

Quang mang của Thái Hư Kính chỉ khiến mọi người hiện ra pháp thân cỡ nhỏ, còn pháp thân do tu hành giả gọi ra mang theo nhiều năng lượng thì lớn nhỏ không đồng đều. Thần Đô lâm vào hỗn loạn.

Đám gian tế dị tộc nhe răng nanh, điên cuồng lao về phía đám người gần đó.

Tả Ngọc Thư thấy vậy liền gọi ra pháp thân, Bàn Long Trượng đâm mạnh xuống đất. Từ trong Bàn Long Trượng lập tức bay ra chi chít tự phù và ấn phù tản ra tứ phía.

Hồ lô vàng bay khắp mọi nẻo đường, thấy dị tộc ở đâu là lao vào đánh giết ở đó.

Lãnh La thì bình tĩnh hơn, không thi triển nhiều chiêu thức mà nhẹ nhàng hành tẩu giữa đám đông, thân ảnh không ngừng lấp loé, mỗi lần nhoáng lên là lại lấy mạng một tên dị tộc.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

Các đồ đệ vẫn còn quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm và hành động dứt khoát như bốn vị trưởng lão.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi có tốc độ nhanh hơn những người còn lại, thỉnh thoảng lại bay lên cao, khi thì hạ xuống, lấy mạng không ít dị tộc.

Hải Loa không biết giết người nên chỉ đứng yên trên đỉnh Hoàng thành không hề nhúc nhích.

“Ưu tiên bảo vệ bách tính! Một canh giờ đã đủ dùng rồi!” Chu Hữu Tài nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK