An Quy đành phải phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Không bao lâu sau, bên ngoài đại điện vương thành xuất hiện một nam tử trung niên mặc hoa phục bước tới, khom người nói: “Đạt La tham kiến quốc vương bệ hạ.”
“Miễn lễ.” An Quy chỉ tay về phía một chiếc bàn gần đó. “Ban thưởng ghế ngồi cho tướng quân Đạt La.”
Lục Châu nâng tay ngăn lại. “Ban thưởng ghế ngồi thì không cần đâu.”
“Ý của lão tiên sinh là…?”
Lục Châu không để ý tới An Quy mà nhìn về phía đại đồ đệ. Vu Chính Hải vừa nhìn thấy vị tướng quân Đạt La này, trong mắt lập tức bốc lên lửa giận.
Mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, thiếu niên vương tộc Đạt La năm đó đã biến thành vị tướng quân trung niên này, nhưng Vu Chính Hải chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Người này chính là kẻ đã khoét tim Vu Chính Hải đến chết!
“Người chết thì không cần ngồi làm gì.”
Lời vừa nói ra, cả toà đại điện trở nên cực kỳ an tĩnh. Toàn bộ vương tộc và quan viên trên đại điện đều nhìn về phía Lục Châu và Đại La, sau đó nhìn quốc vương An Quy của bọn hắn.
Đạt La nghe vậy, quỳ một gối xuống nói: “Giữa Lâu Lan và Đại Viêm đúng là có chút chuyện không vui, nhưng lão tiên sinh cần gì phải làm khó Đạt La?”
“Đạt La!” Vu Chính Hải đứng lên.
Ánh mắt Đạt La rời khỏi Lục Châu, nhìn về phía Vu Chính Hải. Bộ dạng thiếu niên của Vu Chính Hải lập tức gợi lên ký ức cũ trong đầu Đạt La.
“Ngươi… sao ngươi vẫn chưa chết?” Hắn mở to mắt, kinh ngạc hỏi.
“Ta không chết làm ngươi rất thất vọng à?” Vu Chính Hải nói.
Quốc vương An Quy nghe hai người đối thoại, bèn nhíu mày hỏi: “Đạt La, ngươi là một trong những tướng quân có uy danh nhất của Lâu Lan, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mau kể lại rõ ràng!”
Đạt La khom người nói:
“Bệ hạ, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta và vị tiểu huynh đệ này từng gặp mặt một lần, khi đó ta không cẩn thận đã ngộ thương vị tiểu huynh đệ này, còn tưởng là hắn đã chết. Không ngờ hắn vẫn còn sống, thật là tốt quá!”
Phììììì ——
Tiếng phun của Minh Thế Nhân cực kỳ vang dội giữa đại điện tĩnh lặng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Minh Thế Nhân chỉ tay vào một khối thịt mỡ trên bàn, hỏi: “Thịt gì thế này, sao khó ăn quá vậy?”
Một quan viên của Lâu Lan ngồi bên cạnh lên tiếng giải thích: “Bằng hữu, thứ này được làm từ đậu hũ, không phải là thịt thật…”
“Ta biết ngay mà, đồ giả dối này ta vừa nhìn đã thấy không ổn. Hừ, quá thối, quá giả tạo!”
Đạt La: “. . .”
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, mọi người lại nhìn về phía quốc vương An Quy và Lục Châu. Người có quyền quyết định ở đây chỉ có hai người này.
Lục Châu quay sang nói với Vu Chính Hải: “Nói ra yêu cầu của ngươi đi. Vi sư ở ngay đây, làm chủ cho ngươi.”
Phịch!
Vu Chính Hải quỳ xuống, cung kính khấu đầu với Lục Châu rồi nói: “Sư phụ, đồ nhi không thể khoan dung độ lượng với hắn. Đồ nhi chỉ có một thỉnh cầu, cả nhà Đạt La phải chôn cùng hắn!”
Đại điện lại lâm vào tĩnh mịch. Đạt La mở to mắt nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đang quỳ dưới đất. “Ngươi điên rồi!”
“Ta không điên!” Vu Chính Hải đứng lên.
“Ha ha…” Đạt La nở nụ cười, “Đại Viêm và Lâu Lan đúng là có xích mích, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên. Ngọc phi nương nương, Mạc Ly cô nương đều gả cho Đại Viêm, hai bên vẫn luôn hữu hảo, sẽ không vì một người mà thay đổi… Có đôi khi quá xem trọng mình chính là một chuyện rất ngu xuẩn.”
Lục Châu bưng ly rượu lên uống một ngụm, điềm nhiên như không có việc gì, sau đó quay sang chạm cốc với An Quy.
Rất hài hoà, rất hữu hảo.
Lục Châu đặt chén rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy thì chém đầu cả nhà Đạt La.”
Đám người cả kinh, đồng loạt ngẩng đầu. Trong lòng Đạt La run lên. Ngay cả chén rượu trong tay quốc vương An Quy cũng khẽ run, rượu sóng sánh tràn ra ngoài.
An Quy miễn cưỡng nở nụ cười:
“Lão tiên sinh, việc này e là không thích hợp… Đạt La dù sao cũng là một trong những tướng quân có uy danh nhất Lâu Lan, nếu hắn chết thật e là Lâu Lan sẽ đại loạn. Nếu Đạt La có làm sai chuyện gì thì ta xin được thay hắn bồi tội. Vị tiểu huynh đệ này có điều kiện gì xin mời nói.”
Đạt La cũng lên tiếng, trong giọng nói có chút khinh thường. “Cứ việc nói ra yêu cầu của ngươi, ta sẽ đáp ứng hết.”
Ầm!
Minh Thế Nhân đập bàn, rượu văng tung toé.
“Đạt La đúng không?” Minh Thế Nhân đứng lên. Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn.
Đạt La nhíu mày. “Ngươi là…?”
“Ta thật bội phục dũng khí của ngươi. Là ai cho ngươi lá gan dùng khẩu khí này nói chuyện với đại sư huynh của ta vậy?”
“Đại sư huynh?” Đạt La nghi hoặc.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nhún vai. “Xem ra các ngươi không hề có thành ý tiếp đón. Trước khi bọn ta viếng thăm chẳng lẽ các ngươi không thèm điều tra tin tức về Ma Thiên Các? Vị tiểu huynh đệ trong miệng các ngươi chính là giáo chủ đệ nhất ma giáo trong thiên hạ Vu Chính Hải!”
“. . .”
Đại điện vốn đã rất yên tĩnh, nay lại càng lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Những vị đang ngồi ở đây đương nhiên biết tới Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải danh chấn thiên hạ, cũng biết rõ Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các. Nhưng không ai có thể liên hệ vị Giáo chủ đã san bằng Thần Đô kia với thiếu niên gầy gò trước mặt này.
Đạt La lảo đảo lui lại một bước, không thể tin nổi. Quốc vương An Quy cũng trợn tròn mắt.
Minh Thế Nhân hài lòng gật đầu, đây mới là thái độ nên có của bọn hắn.
Đạt La nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói: “Ngươi là Vu Chính Hải?”
Minh Thế Nhân đáp gọn lỏn: “Làm sao mà giả được!”
Lúc này, Lục Châu lại bưng ly rượu lên chạm cốc với quốc vương An Quy. Có lẽ do quá khẩn trương, An Quy giật mình run tay.
Choang! Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu chảy dài thành một đường đến bên chân Đạt La.
Quốc vương An Quy trầm giọng nói: “Truyền lệnh của bản vương, chém cả nhà Đạt La!”
Đạt La vội vàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Bệ hạ, ngài không thể bị che mắt như vậy! Liên minh mười hai nước sắp đến, chỉ cần ngài gật đầu, đại trận vương thành sẽ mở ra, nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn…”
An Quy lắc đầu, phất ống tay áo. Một mẻ hốt gọn? Năm người này có thể một mẻ hốt gọn được sao? Ngươi lên đánh cửu diệp đi?
Chương 767 Vô đề
Người ngồi bên trái An Quy là một vu sư toàn thân mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm. Hiểu ý quốc vương, hắn chắp tay hành lễ rồi đọc chú ngữ.
Dòng rượu chảy trên đất đột nhiên biến thành một con rồng uốn lượn màu tím. Đạt La còn chưa kịp phản ứng, con rồng đã giương nanh múa vuốt quấn quanh người hắn.
Rắc! Cổ Đạt La bị vặn gãy. Toàn thân không còn khí tức đổ ập xuống đất.
Đám quan viên Lâu Lan đồng loạt thở dài. Trước mặt cường giả, kẻ yếu đến tư cách giãy giụa còn không có. Nếu được lựa chọn, nào có ai muốn ra tay với người của mình đâu?
Trước cái chết của Đạt La, đám vương tộc sụt sịt không thôi. An Quy lại lần nữa rót rượu, nâng chén nói: “Lão tiên sinh… ngài có hài lòng không?”
Lục Châu chỉ tay về phía Vu Chính Hải đang đứng trong đại điện. Ý tứ rất rõ ràng, đi mà hỏi hắn.
Ánh mắt An Quy lại nhìn về phía thiếu niên Vu Chính Hải. “Tiểu… đại tiên sinh, ngài có hài lòng không?”
An Quy miễn cưỡng nuốt xuống ba chữ ‘tiểu huynh đệ’.
Vu Chính Hải nhìn Đạt La nằm dưới đất, đột nhiên lấy Bích Ngọc Đao bên hông ra đi đến bên cạnh Đạt La, vung đao chém xuống! Ầm! Đao cương chém Đạt La thành hai đoạn.
Đám người vội vàng che mặt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Vu Chính Hải nói: “Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, làm như vậy hắn mới chết thật sự.”
An Quy: “. . .”
Đám người Lâu Lan: “. . .”
Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, điềm nhiên quay về chỗ ngồi.
Minh Thế Nhân lúc này mới vỗ đùi đánh đét một cái: “Ha ha, ta suýt tí nữa đã quên hắn có thể dùng vu thuật để phục sinh! Đúng là đồ tâm cơ, muốn chơi chiêu à?!”
An Quy giật nảy mình, bèn đặt chén rượu xuống, nói: “Người đâu!”
Binh sĩ bên ngoài tràn vào trong đại điện. “Bệ hạ!”
“Truyền lệnh bản vương, lập tức chém cả nhà Đạt La, đầu lâu treo lên chiêu cáo thiên hạ!”
“Tuân chỉ!”
Rất nhiều binh sĩ bên ngoài đại điện rầm rập bước đi thi hành mệnh lệnh. Minh Thế Nhân gật gù: “Vậy mới được chứ.”
An Quy không dám chơi chiêu, cũng không thể chơi chiêu. Một đao này của Vu Chính Hải là muốn giết gà doạ khỉ! Hắn lại giơ ly rượu lên: “Lão tiên sinh?”
Lục Châu lúc này mới hài lòng gật đầu. “Chuyện này xem như bỏ qua.”
Gánh nặng trong lòng An Quy rốt cuộc cũng được giải khai, bèn nói: “Về việc liên minh mười hai nước, Lâu Lan chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không tham dự. Điểm ấy xin lão tiên sinh cứ yên tâm.”
“Tốt.” Lục Châu nâng ly rượu lên. “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lão phu thích nhất là kẻ thức thời.”
“Người đâu.” An Quy lại gọi thuộc hạ tới hạ lệnh. “Triệu kiến tộc trưởng Lan Hải của Bá Nạp gia tộc.”
“Tuân chỉ.”
Trong lúc chờ người tới, Minh Thế Nhân lập tức tranh thủ nói: “Đừng lo lắng, phải ăn đi chứ! Lãnh trưởng lão, Phan trưởng lão, đại sư huynh, ngồi xuống ăn đi…”
Đám người bắt đầu động đũa.
Tuy rằng trên yến tiệc có rất nhiều người, món ăn lại phong phú, nhưng các vị quan viên và vương tộc Lâu Lan nhai như nhai cỏ, hoàn toàn không có chút cảm giác ngon miệng nào.
Một lúc sau, tộc trưởng Lan Hải và mấy vị vu sư bước vào đại điện, quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên vai trái nói: “Tham kiến bệ hạ.”
Trong lòng An Quy thấp thỏm không thôi, sợ rằng Lan Hải cũng sẽ giống như Đạt La, bèn nói với Lục Châu trước: “Lão tiên sinh, Lan Hải đã đến.”
Lục Châu đặt chén rượu xuống, ánh mát nhìn về phía người chưởng khống Bá Nạp gia tộc trong truyền thuyết. Người này trông như một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, toàn thân toát ra khí tức quỷ dị khó lường.
Đây là một tu hành giả vu thuật, hơn nữa tu vi còn không thấp.
Lục Châu nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi có biết vì sao lão phu muốn gặp ngươi?”
Lan Hải lắc đầu, nghiêm túc nói: “Xin lão tiên sinh chỉ rõ.”
“Thuỷ tinh cầu ký ức của lão phu có thể đang ở trong tay ngươi.”
Lan Hải lập tức đáp: “Chưa từng nghe nói tới vật này.”
Lục Châu không vội, khẽ nhấc tay lên. Bầu rượu bên cạnh lăng không lơ lửng tự động rót rượu vào ly.
“Ngươi cảm thấy ly rượu này của lão phu nên gọi là gì?” Lục Châu thản nhiên nói.
Lan Hải mờ mịt không hiểu, lắc đầu đáp: “Ta lấy danh nghĩa của Bá Nạp gia tộc ra thề, thật sự chưa từng nghe nói tới thuỷ tinh cầu ký ức!”
Bàn tay Lục Châu khẽ nâng lên cao, ly rượu lăng không bay lên đổ ập xuống, rượu trong ly ngưng kết thành hình mũi khoan được cương khí lóng lánh kim quang bao phủ. Ngưng rượu thành cương!
Vù! Đạo tửu cương bay vọt tới Lan Hải nhanh như thiểm điện rồi đột ngột dừng lại trước mi tâm hắn.
Đám người lên tiếng kinh hô, lực khống chế thật tinh chuẩn. Đây chính là cửu diệp? Cho dù là Phan Ly Thiên và Lãnh La cũng phải than thở không thôi.
Lan Hải đang quỳ dưới đất, chỉ trong giây lát vầng trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Thế gian này, tu hành giả có thể ngưng tụ chất lỏng thành cương, lại dùng cương khí bao bọc rồi khống chế đến mức tuyệt đối để giết người, chỉ có thể là cao thủ trong cao thủ.
Các tu hành giả thông thường muốn có đòn tấn công uy lực lớn đều chọn dùng vũ khí làm trung tâm rồi phục chế ra cương ấn là đủ.
Rượu là thứ không có hình dạng, không chỉ rất khó có thể ngưng cương mà còn ảnh hưởng đến uy lực của cương khí. Chỗ tốt của nó chính là có thể dùng để luyện tập, đề cao kỹ thuật ngưng cương.
Cho nên một chiêu vừa rồi hoàn toàn thể hiện ra kỹ xảo thượng thừa. Chỉ cần mũi khoan kia tiến lên một chút thì hậu quả khó mà lường được. Dù Lan Hải là người có địa vị cực cao cũng không dám vọng động nữa.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi?” Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thang.
Lục Châu vừa đi xuống, tất cả người Lâu Lan trong đại điện đều đồng loạt đứng dậy khom người, không dám thất lễ.
Lan Hải run rẩy nói: “Lão tiên sinh, không phải ta không muốn đưa thuỷ tinh cầu ký ức cho ngài, mà là do quốc sư đã nói, một khi giao ra thuỷ tinh cầu thì toàn bộ tộc nhân Bá Nạp gia tộc đều sẽ bị nghiêm trị!”
“Quốc sư?”
Nghe nhắc tới quốc sư, quốc vương An Quy bèn giải thích: “Quốc sư là đại nhân vật trấn quốc của Lâu Lan, địa vị rất cao. Ngay cả bản vương cũng phải dùng lễ nhường ngài ấy ba phần.”
Lục Châu đương nhiên đoán được tên quốc sư này là ai. Xem ra Khương Văn Hư rất thích hưởng thụ sự tôn sùng của người khác, muốn làm người có địa vị cao nhất trong thế giới này.
Chương 768 Vô đề
Lục Châu nhìn Lan Hải đang quỳ dưới đất: “Ngươi sợ hắn uy hiếp, lại không sợ lão phu uy hiếp?”
“Sợ… nhưng sợ thì còn có thể làm sao?” Lan Hải nuốt nước bọt đáp.
“Quốc sư hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Việc thứ tư Lục Châu cần làm khi đến Lâu Lan chính là tìm tới Khương Văn Hư. Khương Văn Hư muốn giết cửu diệp Lục Châu, nếu không xuất hiện thì làm sao ra tay?
Lan Hải nói: “Không biết.”
Ầm! Rượu biến thành cương ấn có hình bàn tay, đánh vào lồng ngực Lan Hải. Lan Hải bay ngược ra ngoài, văng ra khỏi đại điện rồi rơi xuống đất.
Lục Châu chắp tay đi tới. “Bá Nạp gia tộc nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, lão phu còn chưa tính sổ với các ngươi. Nay ngươi lại cả gan muốn chết, lão phu sẽ tính luôn cả nợ cũ, thành toàn cho ngươi.”
Bốn tên vu sư đi cùng vội vàng chạy ra ngoài đỡ Lan Hải dậy.
Lúc này, một vu sư đứng bên trái trong đại điện bỗng lên tiếng:
“Lão tiên sinh, bệ hạ vì ngài mà giết đi cánh tay đắc lực nhất là tướng quân Đạt La đã thể hiện rất rõ thành ý của Lâu Lan. Chẳng lẽ… ngài còn muốn giết sạch toàn bộ Lâu Lan mới chịu tin tưởng thành ý của chúng ta?”
Lục Châu liếc mắt nhìn tên vu sư, tay chắp sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt, trầm giọng nói:
“Giết sạch Lâu Lan thì đã làm sao?” Tiếng nói vang vọng trong đại điện.
Toàn bộ tu hành giả Lâu Lan đều run rẩy, không ai dám nói chuyện, không khí lại trở nên ngột ngạt.
Quốc vương An Quy thở dài nói: “Lan Hải, hãy vì Lâu Lan mà đem thuỷ tinh cầu ra đi!”
Lan Hải lộ vẻ mặt khó xử: “Bệ hạ, Bá Nạp gia tộc nhiều đời trung thành với vương tộc, chẳng lẽ… ngay cả Bá Bạp gia tộc mà ngài cũng muốn hy sinh sao?”
An Quy biết lời của mình khiến Lan Hải rất thất vọng, nhưng đối mặt với cửu diệp, hắn không còn lựa chọn nào khác. An Quy nghiêm mặt nói:
“Bản vương lệnh cho ngươi giao thuỷ tinh cầu ra trả cho lão tiên sinh!”
An Quy không dám đánh cược, càng đừng nói đối phương là đệ nhất cửu diệp. Lâu Lan hiện tại làm sao có thể thắng nổi Đại Viêm?
Hy sinh một tộc để thành toàn cho cả nước… hắn chỉ có thể làm thế! Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt. Nếu núi xanh không còn thì Lâu Lan mới thật sự xong đời.
Trong lòng Lan Hải vô cùng nặng nề, hắn nhìn quốc vương bệ hạ, gằn từng chữ: “Bệ hạ, Lan Ni chết rồi, Tây Ân chết rồi, Ba Tư Nhĩ cũng chết rồi. Bá Nạp gia tộc có điểm nào có lỗi với Lâu Lan chứ?”
Bốn tên vu sư cũng ngẩng đầu nhìn về phía An Quy. Đúng vậy, Bá Nạp gia tộc bọn hắn hoàn toàn không có lỗi với Lâu Lan!
“Ba Tư Nhĩ vì Lâu Lan mà thủ vệ biên cương hơn trăm năm, được người người kính ngưỡng. Toàn bộ bách tính Lâu Lan đều biết Bá Nạp gia tộc vĩ đại bậc nào! Ngài thật sự muốn mặc kệ lòng dân trong thiên hạ? Ngài làm sao còn mặt mũi bàn giao với bách tính đây?” Cảm xúc của Lan Hải trở nên rất kích động.
Minh Thế Nhân nghe không được nữa, bèn lên tiếng: “Đầy lời nguỵ biện!”
Mọi người quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Từ đầu yến tiệc đến giờ, bọn hắn đã biết rõ cái tên này cực kỳ khó đối phó. Trực giác nói với bọn hắn, tên này nhất định sẽ lại nói ra mấy lời giật gân.
“Bá Nạp Lan Ni mang theo Thiên Cẩu và cỗ quan tài màu đỏ đến Ma Thiên Các khiêu khích gia sư, lại lệnh cho Thiên Cẩu tập kích tiểu sư muội chưa biết tu hành nhà chúng ta. Ta hỏi ngươi, hắn có đáng chết hay không?”
Lan Hải á khẩu không thể đáp lời.
“Bá Nạp Tây Ân, Bá Nạp Ba Tư Nhĩ là kẻ không có năng lực lại còn mưu đồ giết chết nhị sư huynh ta. Chẳng lẽ nhị sư huynh ta không được phản kháng? Ngươi nói xem bọn hắn có đáng chết hay không?”
Lan Hải: “. . .”
“Lâu Lan từ trước đến nay giao hảo với Đại Viêm, thậm chí còn thông gia với hoàng thất. Bá Nạp gia tộc các ngươi lại thừa dịp Đại Viêm nội loạn mà nhiều lần xâm chiếm, cấu kết với người Nhu Lợi. Chính ngươi là kẻ đã mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lâu Lan, chính ngươi là tội nhân thiên cổ khiến Lâu Lan mang tiếng xấu muôn đời!”
Bá Nạp Lan Hải trợn trừng hai mắt, lui lại mấy bước.
Dưới lực uy hiếp của cửu diệp, đám quan viên Lâu Lan không thể không lắc đầu.
Minh Thế Nhân trầm giọng nói: “Ngay cả mệnh lệnh của quốc vương ngươi cũng không nghe, ngươi muốn tạo phản rồi sao?”
Lan Hải khẽ run rẩy. Hắn nhìn quanh đại điện rồi nở nụ cười buồn bã. “Bệ hạ, là ngài đang bức ta… Bá Nạp gia tộc tuyệt đối sẽ không khuất phục! Khai trận!”
Ông!
Bên ngoài vương cung, từng vòng tròn vu thuật màu tím bay vút lên bầu trời. Đám quan viên đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Lan Hải, ngươi điên rồi! Mau dừng lại!” Có người mắng to.
An Quy cau mày nói: “Ngươi dám ngỗ nghịch bản vương?”
Lan Hải kích động hét lên: “Quốc sư có lệnh, Bá Nạp gia tộc ta thề chết bảo vệ!”
Quốc sư?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm giật mình. Quốc sư đã biến mất từ rất lâu, Bá Nạp gia tộc dựa vào cái gì mà phản kháng vương thất?
Ông!
Lại một vòng tròn vu thuật bay lên bầu trời, đám người ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Đại trận vu thuật chưa từng mở ra nay đã thật sự được kích hoạt.
“Bây giờ… cho dù là cửu diệp cũng phải táng thân nơi này!” Lan Hải càng thêm kích động, bầu trời lúc này đã sáng rực rỡ.
Vu thuật đã bao trùm cả vương thành.
Lục Châu chắp tay bước ra, đám người tự động nhường đường cho hắn. Minh Thế Nhân cũng lui ra sau một bước.
Ra ngoài đại điện, Lục Châu nhấc tay đẩy ra một chưởng. Phật môn Đại Vô Uý Ấn lấp lánh kim quang bay vụt lên không.
Bốn tên vu sư đi cùng Lan Hải thấy thế lập tức ngăn lại, đẩy ra song chưởng.
Ầm!
Người đứng đầu bị đánh bật ra sau, va chạm với ba người còn lại. Cả bốn tên đều hộc máu, người thứ tư bị chấn bay ngược ra sau, va vào Lan Hải khiến hắn cũng bị đánh bay một đoạn rồi rơi xuống đất.
Lục Châu không mấy hài lòng với chưởng ấn vừa rồi. Trước đây toàn dùng lực lượng phi phàm để giây giết người khác, nay dùng tu vi bản thân, Lục Châu luôn cảm thấy lực lượng không đủ mạnh.
Nhưng trong mắt người khác thì một chưởng đánh ra khiến năm người bị thương đã đủ chấn nhiếp tất cả mọi người. Ai nấy đều giật mình kinh hãi, cửu diệp trong truyền thuyết quả thật đáng sợ.
Dù Lục Châu có đánh ra chưởng ấn nhị diệp thì thân phận cửu diệp cũng sẽ khiến chưởng ấn đó trở nên mạnh mẽ trong mắt người khác.
Chương 769 Vô đề
Năm người gian nan bò dậy, tụ tập lại một chỗ, căng thẳng nhìn Lục Châu như lâm đại địch.
Lục Châu chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu Bá Nạp gia tộc đã lựa chọn như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện rất đông vu sư đang không ngừng duy trì tầng bình chướng vu thuật, số lượng càng lúc càng nhiều.
Quốc vương An Quy ngẩng đầu nhìn, lập tức nhíu mày hỏi: “Kẻ nào đang điều động quân thủ thành?”
Giữa bầu trời, một thân ảnh tiến vào bên trong đại trận vu thuật, toàn thân chìm trong quang mang màu tím, mặc áo choàng tím và đội mũ trùm che kín mặt.
Hắn lăng không lơ lửng quan sát tình cảnh bên dưới, trong mắt hiện ra hồng quang nhàn nhạt, cả gương mặt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ ảo không thể thấy rõ.
“Đệ nhất cửu diệp Đại Viêm… uy phong thật lớn.”
Vu sư thần bí vừa xuất hiện, đám quan viên Lâu Lan, Lan Hải và bốn tên thuộc hạ lập tức quỳ một gối xuống, thành kính hành lễ:
“Bái kiến quốc sư đại nhân!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hư ảnh kia, thản nhiên nói: “Khương Văn Hư, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện.”
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải bước tới đứng sau lưng Lục Châu, cảnh giác nhìn bốn phía.
An Quy thất thanh thốt lên: “Quốc sư, thật… là ngài?”
Hư ảnh thần bí xuất hiện khiến quốc vương Lâu Lan khó thể tin nổi, tinh thần rung động mạnh. Lâu Lan có được như ngày hôm nay hoàn toàn không thể bỏ qua công lao của quốc sư đại nhân.
Trong tầng bình chướng vu thuật trên không trung, hư ảnh khẽ gật đầu nói: “Chính ta yêu cầu Bá Nạp gia tộc bảo vệ quả cầu thuỷ tinh. Bệ hạ, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
An Quy lúng túng nở nụ cười: “Quốc sư đại nhân làm việc đương nhiên là có lý do chính đáng. Bản vương sao có thể trách tội!”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái. Thái độ thay đổi nhanh như vậy không thấy ngượng sao?
“An Quy bệ hạ, ngươi đã hứa hẹn với gia sư…” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
“Bản vương đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn, nhưng có rất nhiều việc ở Lâu Lan đều do quốc sư làm chủ.”
Hay cho một tên hai mặt!
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Lục Châu đều đã quá quen với việc này. Mọi đạo lý trên đời đều phải dựa vào nắm đấm. Nắm đấm không đủ mạnh thì có nói nhiều đạo lý cỡ nào cũng không có ý nghĩa.
Thái độ của An Quy thay đổi Lục Châu cũng đã sớm dự liệu được.
Lục Châu nhìn lên hư ảnh trên bầu trời, khẽ nói: “Khương Văn Hư, lão phu chờ ngươi đã lâu.”
“Bản quốc sư cũng thế.”
“Thời đại trảm kim liên đã mở, ai cũng hướng đến tu vi cửu diệp, một mình ngươi còn ngăn chặn được sao?”
Giọng Khương Văn Hư trầm thấp khàn khàn đáp lại:
“Ta hao tốn hết mấy trăm năm ngăn cản mười hai nước và Đại Viêm không được xuất hiện cửu diệp… Trước đây như vậy, về sau cũng thế.”
“Chỉ vì lòng riêng của ngươi?”
“Lòng riêng của ta?” Khương Văn Hư cao giọng nói, “Một khi cửu diệp xuất thế, tai nạn sẽ giáng xuống. Đến lúc đó nhân loại gặp phải tai hoạ ngập đầu, mà ngươi vì mộng tưởng của bản thân lại cố ý tấn thăng cửu diệp. Rốt cuộc ai mới là người có lòng riêng?”
“Tai nạn?” Lục Châu nhìn Khương Văn Hư. “Từ khi loài người được sinh ra đã đón nhận vô số tai ương hạo kiếp. Con người nhờ có đủ loại tai nạn mới có thể tiến bộ đến ngày hôm nay. Hồng liên địa giới có cửu diệp, thậm chí là thập diệp chính là ví dụ tốt nhất!”
Nghe vậy, hai mắt Khương Văn Hư càng sáng hơn. “Ngươi biết về hồng liên bao nhiêu chứ? Chỉ biết một mà không biết hai. Cái gọi là cửu diệp thập diệp đó phải trả giá đắt cỡ nào ngươi có biết không? Vì nó mà hàng năm con người phải chết vô số, ngươi còn muốn nhắm mắt làm ngơ?”
“Chính bởi vì có loại người như ngươi tồn tại nên con người mới không đủ cường đại!” Lục Châu trầm giọng nói.
Nếu con người đủ mạnh mẽ thì cần gì phải sợ hung thú nữa?
“Hử?” Khương Văn Hư nhất thời sửng sốt.
Nhớ lại ba lần trước gặp mặt Cơ Thiên Đạo, trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc khó hiểu. Cơ Thiên Đạo từ bao giờ lại biết ăn nói như thế? Xem ra cũng hiểu biết không ít về hồng liên địa giới.
“Thôi được rồi, đã không hợp ý thì có nói nữa cũng bằng thừa.”
Trên bầu trời có rất nhiều tu hành giả đang không ngừng bay về phía bình chướng. Bốn tu hành giả cường đại vọt về phía Khương Văn Hư.
“Thâm Mục quốc đã vào vị trí.”
“Võ Tràng quốc đã vào vị trí.”
“Nhiếp Nhĩ quốc đã vào vị trí.”
“Trường cổ quốc đã vào vị trí.”
“Xin quốc sư đại nhân phân phó.” Bốn đại tu hành giả khom người nói.
Tộc trưởng Lan Hải của Bá Nạp gia tộc cũng quỳ xuống nói: “Xin quốc sư đại nhân làm chủ cho Bá Nạp gia tộc!”
Khương Văn Hư nhàn nhạt nhìn về phía Lan Hải. “Được.”
Lan Hải kinh hỉ vô cùng: “Đa tạ quốc sư đại nhân. Các thế hệ của Bá Nạp gia tộc đều nghe lời quốc sư đại nhân dạy bảo, thề sống chết bảo vệ bí mật của thuỷ tinh cầu!”
Khương Văn Hư quan sát đám người rồi cất cao giọng nói:
“Cơ Thiên Đạo, trước kia ngươi hứa hẹn không đột phá cửu diệp nhưng lại vi phạm hết lần này đến lần khác, vậy ta sẽ phải ra tay diệt trừ ngươi! Thất quốc liên minh đã tới Đại Viêm, còn lại tứ quốc đã bao vây cổ thành Lâu Lan. Sau khi ngươi chết, ta sẽ phong ấn nơi này… Tên của ngươi sẽ không xuất hiện trong bất kỳ điển tịch nào của tu hành giới nữa.”
Nói xong, hắn phất tay.
An Quy vội vàng khom người nói với Lục Châu: “Bản vương cũng là bất đắc dĩ, mong thứ lỗi.”
Các quan viên khác thấy vậy bèn lên tiếng: “Bệ hạ, ta cảm thấy quốc sư đại nhân nói có lý…”
“Quốc sư đại nhân, mong ngài làm chủ cho Lâu Lan!”
Đám người lần lượt tỏ thái độ, tu hành giả trên không trung cũng tụ tập về bình chướng ngày càng nhiều. Tứ quốc liên minh cũng lần lượt chạy tới vương thành.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn hư ảnh Khương Văn Hư: “Lão phu muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì?!”
Năm ngón tay hiện ra lam quang, giữa các ngón tay hiện ra bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí bay về phía Khương Văn Hư.
Chưởng ấn xuyên qua hư ảnh của Khương Văn Hư rồi đụng vào tầng bình chướng trên bầu trời. Oanh! Bình chướng tản ra một đạo gợn sóng.
Quả nhiên là sử dụng vu thuật để tạo thành hình chiếu, vừa có lợi vừa có hại. Hại ở chỗ không thể giết được Khương Văn Hư, lợi ở chỗ đám người này đều không đáng nhắc tới.
Chương 770 Vô đề
Khương Văn Hư mặc kệ chưởng ấn xuyên qua thân thể, phất tay áo nói: “Bắt lại!”
Bốn phía lập tức xuất hiện đủ loại pháp thân: pháp thân Lang Vương, pháp thân Báo vương, pháp thân Hổ vương… nhao nhao đánh tới. Các vu sư đánh ra quả cầu ánh sáng màu tím hội tụ về giữa đại trận vu thuật, có tác dụng giảm sức mạnh của đối phương.
Sau nhiều lần đối chiến với đại trận vu thuật, Lục Châu rất có kinh nghiệm phá huỷ loại đại trận này.
Chân đạp đất, Lục Châu lao vọt lên không trung. Quang cầu bốn phía xạ kích về phía Lục Châu.
Lam liên dưới chân lập tức nở rộ, lực lượng phi phàm cường đại phát tiết bốn phía như thuỷ triều đánh tan những quả cầu vu thuật trên bình chướng.
Đại trận vu thuật vừa được mở ra đã bị phá tan thành từng mảnh nhỏ! Đám pháp thân Lang Vương đều bị bắn ngược, đám vu sư bị năng lượng chấn động đến thổ huyết, lả tả rơi xuống. Toàn bộ công trình kiến trúc bên dưới tựa như vừa bị lột đi một lớp da.
Cửu diệp ra tay, không người địch nổi.
Một chiêu thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí đã nghiền nát tu hành giả bốn phương tám hướng, giết đi một nửa, nửa còn lại đều bị trọng thương.
[Ting — đánh giết 150 mục tiêu, Nguyên Thần cảnh ban thưởng 15.000 điểm công đức, Thần Đình cảnh ban thưởng 1.200 điểm công đức, những người còn lại không được tính điểm.]
Sau một chiêu, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại. Bầu trời trong xanh tươi mát như sau một trận mưa rào.
Quốc vương An Quy lảo đảo lùi lại, khó mà tin nổi nhìn Lục Châu lăng không lơ lửng.
Đại trận vu thuật biến mất, toàn bộ vu sư đều bị một chiêu thanh tẩy. Tộc trưởng Bá Nạp gia tộc Lan Hải cũng đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhìn hư ảnh Khương Văn Hư. Khương Văn Hư cũng kinh ngạc vô cùng, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Châu. “Thật không thể tin nổi.”
“Chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Lục Châu đáp.
“Đúng vậy, chỉ vừa mới bắt đầu. Ta rất kinh ngạc, không ngờ ngươi lại không dẫn tới tai nạn…” Khương Văn Hư nói.
“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”
Lục Châu cũng đang muốn biết Khương Văn Hư đã dùng phương pháp gì để áp chế tu vi cửu diệp của mình. Nếu cửu diệp thật sự sẽ dẫn tới tai nạn vậy thì tại sao Khương Văn Hư lại không có?
“Ta đương nhiên có biện pháp của mình.”
Khương Văn Hư huy động cánh tay lần nữa, tu hành giả từ ba hướng còn lại chầm chậm tiến lại gần. Trên bầu trời, bốn chiếc phi liễn dài đến mấy trăm mét như những chiếc thuyền khổng lồ cũng đồng thời bay tới.
Hư ảnh Khương Văn Hư bay cao lên chạm vào tầng bình chướng.
Lục Châu cũng bay lên cao.
Bốn chiếc phi liễn cực lớn và đám tu hành giả lít nha lít nhít đã vây chặt vương thành, nơi này không còn một phàm nhân nào.
“Thời kỳ Lâu Lan hưng thịnh nhất, dù là Đại Viêm cũng không dám khinh thường. Tứ quốc còn lại do bản quốc sư tự mình chuẩn bị cho ngươi… Ngươi muốn giao thủ với ta thì phải bước qua cửa bọn hắn trước đã.” Giọng Khương Văn Hư truyền xuống.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn bốn chiếc phi liễn, khẽ nói: “Đám ô hợp.”
“Ta rất thưởng thức tự tin của ngươi, hy vọng ngươi có thể phát huy ra lực lượng cửu diệp để cảnh tỉnh thế nhân.” Hư ảnh của Khương Văn Hư bay về phương xa.
Lục Châu không vội vã xuất thủ. Hắn muốn tìm tới nơi ẩn thân của Khương Văn Hư. Lúc này Minh Thế Nhân, Vu Chính Hải, Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng bay lên đứng phía sau Lục Châu.
Nhìn tứ quốc liên minh đang lũ lượt kéo tới, Minh Thế Nhân âm thầm tặc lưỡi. “Đế sư thật cam lòng trả giá đại giới… Chuyện này hơi khó giải quyết nha.”
“Bảo vệ Vu Chính Hải.” Lục Châu dặn dò.
“Sư phụ cứ yên tâm.”
Vu Chính Hải lập tức lên tiếng: “Không cần phải để ý tới ta.”
Đương nhiên lời này mọi người đều xem như không nghe thấy. Hiện tại tu vi và ký ức Vu Chính Hải vẫn chưa khôi phục, đương nhiên cần phải được bảo vệ cẩn thận.
Quốc vương An Quy và đám quan viên hoàn toàn mất đi khả năng ứng phó, ai nấy đều trơ mắt nhìn không biết làm sao.
Lực lượng quân thủ thành đã bị vị đệ nhất cường giả Đại Viêm quét sạch… Mà trước đó bọn hắn lại thể hiện thái độ đứng về phía quốc sư đại nhân.
Tộc trưởng Bá Nạp gia tộc Lan Hải vô ý thức lui về sau, hắn không ngờ quốc sư đại nhân vừa xuất hiện chỉ là một hư ảnh.
“Bắt lại.” Lục Châu cũng nhìn thấy điều này, bèn hạ lệnh.
“Để lão hủ bắt hắn.”
Hồ lô nở rộ kim quang lao xuống, dù Phan Ly Thiên đã trùng tu thì một cao thủ cùng giai thông thường cũng không thể nào so với hắn. Lạc đà gầy vẫn hữu dụng hơn ngựa béo, Lan Hải thấy vậy vội vàng thi triển vu thuật chạy trốn.
Ầm! Hồ lô nện vào lưng Lan Hải. Vốn đã bị Lục Châu đánh trọng thương, Lan Hải sao có thể là đối thủ của Phan Ly Thiên và vũ khí thiên giai, lập tức ngã dúi dụi.
Phan Ly Thiên hài lòng gật đầu, chưởng ấn phóng tới bắt lấy Lan Hải lôi về phía Lục Châu.
“Đừng giãy giụa, kẻo lão hủ không cẩn thận buông lỏng tay thì ngươi chết toi.”
Lời này doạ cho Lan Hải trở nên ngoan ngoãn ngay tức thì. Phan Ly Thiên nâng tay phong kín bát mạch của hắn. Bị đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo ra tay phong ấn tu vi, Lan Hải hoàn toàn không thể né tránh.
Cùng lúc đó.
Bốn chiếc phi liễn dừng lại phía trên vương thành Lâu Lan. Bốn đạo thân ảnh lăng không bay ra khỏi phi liễn rồi xuất hiện ở trước mặt Lục Châu trăm mét.
“A Nhĩ Văn của Thâm Mục quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Ba Tư Khắc của Võ Tràng quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Khố Bác của Nhiếp Nhĩ quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
“Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc, phụng mệnh quốc sư đến lĩnh giáo.”
Khí tức trên thân bốn người rất mạnh mẽ, chiến ý tăng vọt, hai mắt sáng rực.
Người Nhu Lợi chỉ hận không được lập tức xông lên. Tướng quân Tạp La Nhĩ chết đã khiến cả nước Nhu Lợi bi phẫn không thôi, lại thêm chục ngàn tù binh bị giam giữ ở Lương Châu…
Lục Châu nhìn bốn người, thản nhiên nói: “Lão phu luôn luôn nhân từ. Nếu lúc này quay đầu thì còn có thể giữ được tính mạng.”
“Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.”
“Ngươi không chết chính là ta vong.”
Có quốc sư cường đại toạ trấn, bọn hắn được một lần đánh cược, sao có thể từ bỏ cơ hội này?
Từ bốn chiếc phi liễn vang ra tiếng trống trận vang trời.