“Thất Sinh?” Lục Châu nghi ngờ nói.
“Là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện. Nhưng kỳ quái là, lão hủ giao thủ với hắn, tu vi của hắn hơn xa lão hủ nhưng lại không ra tay tàn độc.”
Tả Ngọc Thư nói: “Huynh trưởng, không biết vì sao ta luôn cảm thấy người này giống thất đệ tử của huynh đến mấy phần. Thất Sinh đứng hàng thứ bảy trong nhà… có phải là lão thất vẫn còn sống không?”
Ba người còn lại cũng có suy đoán này.
Sau khi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bị bắt, bọn hắn vẫn luôn cảm thấy tác phong làm việc của người này rất giống Tư Vô Nhai.
“Nhưng mà chính tay Vu Chính Hải đã thả quan tài thất tiên sinh vào đại hải, sao lại như thế được?” Hoa Vô Đạo nghi hoặc nói.
Ngay cả Lục Châu cũng khó hiểu vô cùng. Hắn rất tín nhiệm lực lượng của mình, trăm năm trước hắn thử sử dụng thiên nhãn thần thông vài lần nhưng lúc nào Hệ thống cũng báo là “mục tiêu vô hiệu”, chứng minh lão thất đã thật sự tử vong.
Nhưng “Thất Sinh” này lại rất đáng ngờ.
“Nếu Thất Sinh thật sự là thất tiên sinh, vậy tại sao hắn lại muốn bắt các đồng môn đến Thái Hư?” Hoa Vô Đạo lại hỏi.
Lãnh La nói: “Ngươi cũng biết phong cách làm việc của hắn rồi đó. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, có khi hắn muốn dùng phương pháp này để bảo vệ mọi người.”
“Có đạo lý.” Hoa Vô Đạo gật đầu.
“Nếu không hắn chẳng cần phải lưu lại tính mạng cho chúng ta làm gì.”
“Vậy… Thất Sinh thật sự là lão thất phục sinh?”
“Nếu thật là thất tiên sinh, vậy rất có khả năng hắn đã nắm giữ phục sinh chi thuật rồi.”
Bốn người không ngừng thảo luận. Lục Châu nói: “Trước mắt đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nếu hắn thật sự là lão thất thì rất tốt, còn nếu không phải…”
Lục Châu hừ một tiếng, ngữ khí trầm xuống: “Lão phu nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá nặng nề.”
Là địch hay là bạn đều có thể giải thích được. Mọi người biết rõ Tư Vô Nhai đã chết, rất khó có khả năng phục sinh trở lại, chỉ là vẫn luôn nắm lấy một chút hy vọng mà thôi.
“Những người khác thì sao?” Lục Châu lại hỏi.
“Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc từng là người Hắc Tháp. Hiện nay thực lực của hắc liên tăng lên, trong trăm năm qua Hắc Tháp không ngừng khuếch trương, vì không muốn Ma Thiên Các bị liên luỵ nên bọn hắn đã về hắc liên rồi.” Phan Trọng giải thích.
“Mạnh hộ pháp thì đến Thiên Liễu Quan làm khách, chỉ cần Các chủ gọi một tiếng hắn sẽ quay về ngay.”
“Bốn huynh đệ Khổng Văn đã trở lại thanh liên giới. Hiện tại ở thanh liên có rất nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm Ma Thiên Các. Hắc Diệu liên minh ở hắc liên cũng đã đón Hồng Phất cô nương đi, bọn hắn đồng ý duy trì Ma Thiên Các.”
“Tần Nại Hà thường xuyên qua lại giữa thanh liên và kim liên, nhờ có Tần chân nhân chiếu cố Ma Thiên Các, mọi người mới được bình an vô sự.”
Phan Trọng nói thì nhẹ nhàng nhưng trong thực tế các thành viên Ma Thiên Các đã sống rất khổ.
Tin tức Các chủ chết truyền ra ngoài, thế là tu hành giới tan đàn xẻ nghé. Nếu không phải có các thế lực này chèo chống, chỉ sợ Kim Đình Sơn đã sớm bị san thành bình địa.
Trong lòng Lục Châu khẽ than, lên tiếng trấn an mọi người: “Khoảng thời gian này khiến các ngươi chịu khổ rồi.”
“Các chủ đừng nói như vậy. Nay ngài trở về, Ma Thiên Các chắc chắn lại có được huy hoàng như xưa!” Phan Trọng kích động nói.
Lục Châu gật đầu. “Thông tri cho bọn hắn trở về đi.”
“Vâng!”
“Người nào không về được, lão phu sẽ tự mình đến tiếp ứng.”
“Tuân lệnh!”
Đám người khom người, đồng thanh đáp. Bọn hắn biết tín ngưỡng của Đại Viêm rốt cuộc đã trở về rồi!
Ban đêm.
Lục Châu không có lòng nào tu luyện, cũng không đi ngủ. Trăm năm buồn tẻ, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một con người bình thường.
Lục Châu lệnh cho người làm bữa tối thịnh soạn rồi chuẩn bị nước nóng để tắm rửa một trận thoả thích.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng kích động đến mức không ngủ được. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dựa theo mệnh lệnh của Lục Châu truyền tin cho các thành viên khác.
. . .
Sáng hôm sau.
Biết Các chủ trở về, bốn huynh đệ Khổng Văn lập tức vứt bỏ mọi việc trong tay, vội vàng dùng phù văn thông đạo chạy về Ma Thiên Các.
Vừa vào tới Đông Các, bốn người đã quỳ xuống hô to: “Bái kiến Các chủ!” Trong giọng nói bốn người ẩn chứa kích động, hưng phấn và một chút uỷ khuất.
Lục Châu bước ra nhìn bốn người. Năm tháng không khiến bọn hắn thay đổi gì, Lục Châu gật đầu nói: “Đứng lên rồi nói.”
“Tạ Các chủ.”
“Mấy năm nay các ngươi sống tốt chứ?”
Khổng Văn nói: “Mọi việc khá tốt, chỉ là không thể ở lại Ma Thiên Các nên trong lòng không quá vui vẻ.”
“Các ngươi rời Ma Thiên Các cũng là vì không muốn nơi này bị kẻ xấu ngấp nghé. Lão phu hiểu được.”
Khổng Văn nói: “Tu hành giới đều đồn là… nói là ngài… đã quy thiên rồi. Huynh đệ chúng ta vẫn luôn không tin, chờ đợi ngài trở về!”
Lục Châu gật đầu: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.” Hắn quay đầu hỏi Phan Trọng:
“Vì sao những người khác vẫn chưa về?”
Các đồ đệ bị bắt đến Thái Hư còn hiểu được, nhưng những người này ở trong cửu liên mà lại không về thì đúng là khó hiểu. Ma Thiên Các lưu lại rất nhiều phù văn thông đạo, trong vòng một đêm đều có thể trở về.
Phan Trọng nói: “Bọn họ chưa trả lời… có lẽ là đang bận việc gì đó?”
“Chuẩn bị liễn.” Lục Châu uy nghiêm nói, “Bản toạ tự mình đi tiếp ứng.”
Nghe vậy, Phan Trọng lập tức kích động đáp: “Vâng!”
Bốn vị trưởng lão cũng không ngờ Lục Châu sẽ làm như thế. Với thân phận và địa vị của hắn hoàn toàn không cần đi đón thuộc hạ trở về. Thời cơ đến bọn hắn tự khắc sẽ trở về thôi. Các chủ như vậy, hỏi sao bọn hắn không khăng khăng một mực đi theo ngài cho được?
Phi liễn đã chuẩn bị xong. Đây là không liễn do Tư Vô Nhai trước khi rời đi đã làm ra, tốc độ và diện tích đều lớn hơn Xuyên Vân phi liễn trước kia rất nhiều.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các, điều động phi liễn bay vào phù văn thông đạo tiến đến hắc liên.
Người đầu tiên hắn đi đón là Triệu Hồng Phất. Nàng có năng lực kiến tạo phù văn thông đạo, có nàng thì muốn đi nam về bắc đều sẽ tiện hơn rất nhiều.
. . .
Chương 1922 Bản toạ đến đón ngươi
Aww cảm ơn đạo hữu canmotnguoihieu.0 và CHỊPHI đã đẩy KP cho truyện ạ ^^
Hôm nay mình bom 16 chương, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
Hắc Diệu liên minh.
Hắc Diệu ngũ hổ khi xưa đã không còn từ lâu. Hiện tại trưởng lão Trương Biệt đã thuận lý thành chương trở thành minh chủ.
“Minh chủ, Triệu Hồng Phất làm việc không quá tích cực.”
Trương Biệt quay đầu nhìn về phía thuộc hạ: “Triệu Hồng Phất vốn là người của Đại Viên vương đình, về sau gia nhập Ma Thiên Các. Nhớ ngày đó Ma Thiên Các danh tiếng như mặt trời giữa trưa, vậy mà bây giờ…”
“Thế chúng ta nên làm gì?” Tên thuộc hạ nghe không hiểu ý minh chủ.
Trương Biệt nói: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Hiện nay cửu liên đã thông với nhau, không còn bị phong bế tin tức như trước nữa. Hắc Diệu liên minh chúng ta chỉ là thế lực nhỏ, không thể nào chống lại Ma Thiên Các.”
Nói tới đây, hắn nhẹ giọng than, “Người tiến lên chỗ cao, nước chảy vào chỗ trũng. Hồng Phất này xem thường toà miếu nhỏ chúng ta cũng là bình thường. Hai ngày nữa ta sẽ tán gẫu với nàng một phen, nếu nàng không nguyện ý ở lại đây thì ta tiễn nàng về Đại Viên vương đình.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ khom người đáp.
Đúng lúc này, một thuộc hạ khác từ bên ngoài đi vào bẩm báo: “Trần Vũ Vương giá lâm.”
“Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Trần Vũ Vương mặc hoa phục đi vào, phía sau lưng còn có hai binh sĩ ôm Hư Không Kích của hắn trong tay.
Trần Vũ Vương ôm quyền nói: “Trương huynh, gần đây khoẻ chứ?”
“Trần Vũ Vương, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế?” Trương Biệt tiến lên cười chào.
Trước đây Hắc Diệu liên minh và vương đình mâu thuẫn về lợi ích, nay hai bên đều như nhau nên lại trở thành đồng minh.
Trần Vũ Vương không hề khách khí ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, nói thẳng: “Bổn vương không nói quanh co, chuyện lần trước nói với ngươi, ngươi tính đến đâu rồi?”
“Các ngươi muốn Triệu Hồng Phất thì phải hỏi ý kiến của nàng.” Trương Biệt đáp.
“Hỏi nàng? Ngươi thân là minh chủ Hắc Diệu liên minh, phải hỏi ngươi mới đúng chứ.” Trần Vũ Vương nói.
“Triệu Hồng Phất là phù văn sư của Ma Thiên Các, tu vi không thấp. Ta không thể làm chủ thay cho nàng được.”
Trần Vũ Vương nói: “Ma Thiên Các bây giờ đâu còn là Ma Thiên Các ngày xưa. Đương nhiên bổn vương cũng rất tôn trọng Triệu Hồng Phất cô nương, nhưng vì sao Triệu Hồng Phất phải đến Hắc Diệu liên minh, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ?”
Trương Biệt xua tay nói: “Nàng không thuộc về Hắc Diệu liên minh. Hơn nữa ta là có thiện ý mời Hồng Phất cô nương đến giúp đỡ.”
“Được rồi, vậy thì hỏi ý nàng ta.” Trần Vũ Vương cười nói.
Trương biệt ra hiệu cho thuộc hạ đi mời người tới. Lát sau, Triệu Hồng Phất tiến vào đại điện.
Triệu Hồng Phất vẫn giống như trước, dáng vẻ tuỳ tiện thản nhiên, chỉ là nàng không còn khí chất đơn giản thoải mái như ngày xưa, có lẽ vì tuổi tác và lịch duyệt tăng lên đã khiến cho nàng trưởng thành hơn rất nhiều.
Thấy hai người, nàng trực tiếp ngồi xuống hỏi: “Không biết minh chủ gọi ta ra đây là có việc gì?”
Trương Biệt nói: “Trần Vũ Vương muốn mời ngươi đến vương đình làm việc. Hiện nay cửu liên đã câu thông với nhau, đang rất thiếu phù văn thông đạo, phù văn sư như ngươi là hoa thơm trái ngọt đấy.”
Trần Vũ Vương chắp tay nói với Triệu Hồng Phất: “Hồng Phất cô nương, không biết ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi yên tâm, khi đến vương đình, bệ hạ sẽ phong cho ngươi làm người thống lĩnh phù văn viện, quản lý hơn ba ngàn người dưới trướng. Ngoài ra còn cần điều kiện gì thì ngươi cứ việc nói.”
Nghe được mấy câu này Trương Biệt không khỏi nhíu mày, làm vậy khác gì mắng Hắc Diệu liên minh của hắn keo kiệt nha.
Triệu Hồng Phất không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Xin lỗi, ta không có hứng thú.”
“Hồng Phất cô nương, suy nghĩ thêm một chút đi.” Trần Vũ Vương tiến lại gần.
Kỳ thực Trương Biệt cũng không muốn giữ nàng lại, nàng là củ khoai lang nóng phỏng tay, người người ngấp nghé. Lại thêm nàng có bối cảnh Ma Thiên Các nên thường bị các thế lực nhìn chằm chằm.
“Hồng Phất cô nương, Trần Vũ Vương cũng là có ý tốt. Ta nói một câu hơi khó nghe, hy vọng ngươi đừng khó chịu.” Trương Biệt nói, “Ma Thiên Các đã sụp đổ, cửu đại đệ tử gia nhập Thái Hư. Cô nương nên cân nhắc cẩn thận đề nghị của Trần Vũ Vương.”
Triệu Hồng Phất nhíu mày, trầm giọng nói: “Cho nên… các ngươi mới dám khi nhục bản cô nương, xem bản cô nương như hàng hoá muốn bán là bán?”
“Việc này…” Trương Biệt nói không nên lời, “Hồng Phất cô nương bớt giận, khoảng thời gian này Hắc Diệu liên minh cũng đâu có bạc đãi ngươi. Trước kia chúng ta có mâu thuẫn với Ma Thiên Các nhưng cũng đều là chuyện trong quá khứ cả, chúng ta nên hợp tác và kỳ vọng vào tương lai mới phải.”
Vấn đề lớn nhất của nàng bây giờ là làm việc không tích cực, ngày ngày đều như đang làm công kiếm sống.
Trần Vũ Vương nói: “Trương minh chủ, Hồng Phất cô nương là người tự do, ngươi đừng nói mấy lời khó nghe như vậy.”
Hắn vừa dứt lời, một tên thuộc hạ vội vã chạy vào đại điện, khom người bẩm báo: “Minh chủ, Trần Vũ Vương, Ma Thiên Các giá lâm!”
“Ma Thiên Các?” Hai người lập tức đứng dậy, hai mắt mở to.
Dù trăm năm đã trôi qua, thế nhân khi nghe đến danh tự Ma Thiên Các đều phải tê cả da đầu.
Triệu Hồng Phất nghi hoặc hỏi: “Ma Thiên Các?”
Ba người vội vã đi ra khỏi đại điện, cách đó không xa có một toà phi liễn đáp trên mặt đất. Đám tu hành giả Hắc Diệu liên minh không dám đến gần, tựa như có một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở bọn hắn.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các theo thứ tự đứng ở phía trước phi liễn. Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Trưởng lão?”
Ngay sau đó, trong phi liễn truyền ra một giọng nói uy nghiêm mà bình thản ——
“Triệu Hồng Phất.”
Cõi lòng Triệu Hồng Phất run lên, hai mắt đỏ ửng. Nàng đương nhiên nhận biết giọng nói này, cũng thường mơ thấy trong giấc mộng. Nàng thậm chí còn ảo tưởng biết bao lần Các chủ sẽ trở về, vậy thì tốt biết bao.
Cũng như những người khác, nàng đều cho rằng Các chủ đã chết. Nàng cũng tưởng rằng Ma Thiên Các đã không còn tồn tại.
“Còn không mau bái kiến Các chủ?” Lãnh La nhắc nhở.
Trương Biệt, Trần Vũ Vương: “. . ? ?”
Bọn hắn trợn trừng mắt, không dám tin nhìn toà phi liễn khổng lồ kia.
Phan Trọng vén rèm lên, một thân ảnh quen thuộc mang khí chất vương giả chậm rãi bước ra. Lục Châu ngạo nghễ đứng đó, quan sát chúng sinh.
Triệu Hồng Phất cấp tốc vọt tới, quỳ xuống trước mặt hắn, run giọng nói: “Các chủ, ngài trở về rồi!!”
Chương 1923 Hắc Tháp tìm đường chết
Biểu tình của Lục Châu rất bình thản, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ. Hắn cảm nhận được cảm xúc dồn dập và tâm tình kích động của Triệu Hồng Phất, bèn ôn hoà nói: “Bản toạ đến đón ngươi.”
Một câu ngắn ngủi nhưng lại khiến Triệu Hồng Phất cảm nhận được bách vị tạp trần của thế gian. Dù nàng là người có tâm lý cứng cỏi nhưng lúc này nước mắt cũng lã chã rơi.
Trương Biệt và Trần Vũ Vương chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ áp lực đang ép chặt khiến bọn hắn không thở nổi, lòng bàn tay hai người ướt đẫm, sau lưng mát lạnh.
Hắn trở về thật rồi!
Sao… sao có thể như thế!?
Triệu Hồng Phất kích động đứng lên, đứng bên cạnh bốn vị trưởng lão. Từ đầu tới cuối không một ai dám lên tiếng, Trương Biệt chỉ hận vị trí minh chủ này không thuộc về người khác…
Làm sao bây giờ?! Thật sự rất sợ!
Đầu óc Trương Biệt trống rỗng, sau một lúc tê liệt hắn mới tỉnh hồn lại, vội vàng chạy xuống bậc thang đến trước mặt Lục Châu, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
“Trương Biệt tham kiến Lục các chủ!” Hắn cao giọng nói.
Lục Châu nhìn xuống: “Ngươi là minh chủ tân nhiệm của Hắc Diệu liên minh?”
“Chính là vãn bối!”
Trần Vũ Vương cũng đi tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ: “Trần Thiên Hạo tham kiến Lục các chủ!”
Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Trần Vũ Vương? Đã mấy trăm năm không gặp, lão phu không nhớ nổi hình dáng của ngươi.”
Trần Vũ Vương đáp: “Lục các chủ chê cười rồi, loại như ta sao xứng được ngài nhớ kỹ.”
Lời này khiến Trương Biệt tê cả da đầu. Dù gì cũng là vương gia trong hoàng thất, vậy mà vì sống sót đến mặt mũi cũng không cần.
Lục Châu khẽ gọi: “Triệu Hồng Phất.”
“Có thuộc hạ.”
“Mấy năm nay ngươi sống ở Hắc Diệu liên minh có tốt không?”
Câu hỏi này như một cây châm đâm vào thần kinh của Trương Biệt và Trần Vũ Vương, hai người đồng thời run lên.
Không đợi Triệu Hồng Phất hồi đáp, Lục Châu đã bình thản nói tiếp: “Ngươi chỉ cần nói đúng sự thật. Nếu ngươi có chút uỷ khuất nào, bản toạ sẽ đồ sát toàn bộ Hắc Diệu liên minh cho ngươi hả giận.”
“. . .”
Đám tu hành giả Hắc Diệu liên minh run rẩy không ngừng. Có ai chưa từng nghe danh Ma Thiên Các? Không ai cho rằng Lục các chủ còn sống sau từng ấy năm.
Triệu Hồng Phất quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Vương và Trương Biệt, thành thật đáp: “Trương minh chủ và Trần Vũ Vương đối xử với thuộc hạ cũng tận tâm, không hề bạc đãi.”
Câu nói này khiến đám người Trương Biệt và Trần Vũ Vương len lén thở phào một hơi. Cảm giác đi dạo quanh một vòng quỷ môn quan thật quá hãi hùng!
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Bản toạ muốn đón Triệu Hồng Phất đi, các ngươi có ý kiến gì không?”
Trương Biệt vội xua tay: “Không có ý kiến, hoàn toàn không! Hồng Phất cô nương vốn là người Ma Thiên Các, cũng là bằng hữu tốt nhất của Hắc Diệu liên minh. Bằng hữu muốn rời đi, chúng ta tất nhiên sẽ vui vẻ đưa tiễn!”
“Còn ngươi, Trần Vũ Vương?”
“Ta hoàn toàn đồng ý với Trương minh chủ.” Trần Vũ Vương vội vàng nói.
“Được.” Lục Châu gật đầu, lười lãng phí thời gian ở đây, hắn xoay người đi vào trong phi liễn, lãnh đạm nói: “Đi.”
Phan Trọng hưng phấn kéo rèm lên, có chút đắc ý cao giọng nói: “Xuất phát.”
Đoàn người Ma Thiên Các đi trở vào phi liễn. Phi liễn cấp tốc vọt lên không trung, đâm xuyên qua tầng bình chướng mà không chịu chút áp lực nào, cứ thế biến mất ở phía chân trời.
Lúc này đám người Hắc Diệu liên minh, bao gồm cả Trương Biệt và Trần Vũ Vương đồng thời ngồi bệt xuống đất.
Qua hồi lâu, Trương Biệt mới mở miệng nói: “Có khi nào là giả không?”
Trần Vũ Vương lắc đầu: “Không thể nào.”
“Nhưng chẳng phải hắn chết rồi sao?” Trương Biệt không tài nào hiểu được.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Trần Vũ Vương nói, “Chuyến này Hắc Tháp tiêu tùng rồi.”
. . .
Trong trăm năm qua, thế lực Hắc Tháp nhanh chóng khuếch trương. Tháp chủ tiền nhiệm Tiêu Vân Hoà không trở về Hắc Tháp mà đi nơi khác truy cầu đạo tu hành. Không ai biết Tiêu Vân Hoà đi đâu nhưng tu hành giới vẫn luôn lưu truyền câu chuyện giữa hắn và Ma Thiên Các.
Tại Hắc Tháp.
Hạ Tranh Vanh đang tu hành trong đạo trường, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bẩm báo nhuốm màu sợ hãi: “Tháp chủ đại nhân, phi liễn Ma Thiên Các vừa đến đây.”
Hạ Tranh Vanh bình tĩnh nói: “Không gặp.”
“Việc này… e là không được.”
“Vì sao?” Hạ Tranh Vanh nhíu mày.
“Bọn hắn… bọn hắn đã xông phá khu vực bình chướng rồi.”
Hư ảnh loé lên, Hạ Tranh Vanh đi ra bên ngoài đạo trường nhìn tên thuộc hạ đang run rẩy, mày càng nhướng cao. “Đi theo bản toạ ra xem thế nào.”
“Vâng.”
Mấy người bay lướt về phía Hắc Tháp.
Lúc này trên không trung Hắc Tháp có một toà phi liễn đang lăng không lơ lửng. Bốn vị trưởng lão và Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, bốn huynh đệ Khổng Văn, Triệu Hồng Phất cùng Hoa Nguyệt Hành đều đứng bên ngoài phi liễn, nhìn xuống Hắc Tháp.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Tranh Vanh đương nhiên không vui nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Không rõ Ma Thiên Các giá lâm Hắc Tháp là có việc gì?”
Phan Trọng cao giọng nói: “Các chủ đích thân tới. Nhan tả sứ, Lục hữu sứ, Thẩm hộ pháp, Lý hộ pháp, còn không mau ra đây?”
Hạ Tranh Vanh không hề bị lay động: “Bốn người này vốn là người trong Hắc Tháp, đã không còn thuộc về Ma Thiên Các các ngươi.”
Phan Trọng chỉ tay vào Hạ Tranh Vanh nói: “Hạ tháp chủ, ngươi thật to gan! Người của Ma Thiên Các chúng ta từ khi nào lại thành người Hắc Tháp các ngươi rồi?”
“Chẳng lẽ không phải? Cả tu hành giới hắc liên đều biết chuyện này.”
Phan Trọng lắc đầu nói: “Chuyện này do Các chủ nhà ta định đoạt, không tới lượt ngươi. Bảo bọn hắn ra đây.”
“Các chủ nhà ngươi?” Hạ Tranh Vanh khinh thường nghĩ, Các chủ nhà các ngươi chẳng phải đã quy thiên từ lâu rồi sao? Hắn chắp tay nói: “Vậy thì mời Lục các chủ ra ngoài một lần đi.”
Còn giả vờ cái gì?
Phan Trọng lắc đầu: “Ngươi còn chưa có tư cách đối thoại với Các chủ nhà ta.”
Lúc này trong phi liễn bỗng truyền ra âm thanh nhàn nhạt: “Phan Trọng.”
Phan Trọng lập tức xoay người: “Có thuộc hạ.”
Vẻn vẹn hai chữ lại khiến nội tâm Hạ Tranh Vanh chấn kinh. Giọng nói kia…
Hắn trợn tròn mắt, điều động nguyên khí để thăm dò cảnh giới tu hành giả ngồi trong phi liễn. Khi nguyên khí tiến vào khu vực phi liễn, một cỗ lực lượng thần bí đột ngột đánh bật lại.
Phốc ——
Hạ Tranh Vanh bị phản phệ, lập tức trọng thương văng ra xa.
Chương 1924 Đã lâu không gặp
Đám tu hành giả Hắc Tháp hoảng sợ kêu lên: “Tháp chủ!”
Trên mặt Hạ Tranh Vanh tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía toà phi liễn, hắn nhẫn nhịn đau đớn khắp cơ thể, vội vàng bò dậy quỳ gối xuống, cung kính nói: “Lục các chủ!!”
Trong lòng ngoại trừ rung động thì chỉ còn sợ hãi.
Hạt giống sợ hãi mà Lục Châu từng gieo vào đầu hắn trước đây đến nay vẫn chưa tiêu trừ, thậm chí trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường tu hành của hắn.
Lục Châu thản nhiên nói: “Phan Trọng, thời gian và kiên nhẫn của bản toạ có hạn.”
Phan Trọng gật đầu nói: “Thuộc hạ lập tức đi xử lý!”
Phan Trọng xoay người vọt xuống đất, đứng trước mặt Hạ Tranh Vanh trầm giọng nói: “Không muốn chết thì biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Vẫn là phương pháp của tứ tiên sinh dùng tốt. Lần nào cũng tạo được hiệu quả cần thiết.
Hạ Tranh Vanh lập tức phất tay với đám thuộc hạ: “Mau! Mau đi mời bọn họ ra đây!”
Phan Trọng hài lòng gật đầu: “Hạ tháp chủ, khoảng thời gian này bọn hắn sống tốt chứ?”
Hạ Tranh Vanh đáp: “Từ sau sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp, chúng ta đều rất cần nhân tài. Bọn hắn lại là nhân tài nhất đẳng, ta sao có thể bạc đãi cho được.”
“Vậy thì tốt. Nếu bọn hắn có bất kỳ uỷ khuất gì, ngươi chuẩn bị tinh thần đón nhận trừng phạt của Các chủ đi.”
Không bao lâu sau, Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đã bay tới. Khi nhìn thấy phi liễn lơ lửng giữa không trung, bọn hắn nghi hoặc vô cùng.
Phan Trọng khom người hành lễ với bốn người rồi nói: “Các chủ chờ các vị đã lâu.”
“Thật… thật sự là Các chủ?”
“Ta còn tưởng rằng thông báo của ngươi là đùa giỡn?”
Phan Trọng cười nói: “Phải hay không phải, đến xem là biết.”
Bốn người không để ý tới Hạ Tranh Vanh, vội vàng bay tới trước phi liễn hành lễ. Người vui mừng nhất là Lục Ly, lão tổ tông trở về sao hắn có thể không mừng cho được.
“Bái kiến Các chủ!”
“Miễn lễ.” Lục Châu thản nhiên nói.
Bốn người mừng rỡ đứng lên, giọng nói quen thuộc này không phải của Các chủ thì là ai?
“Hạ Tranh Vanh.” Lục Châu bỗng gọi.
“Có… có…”
“Từ nay Hắc Tháp giải tán đi.” Lục Châu nói.
“. . .”
Phan Trọng nhìn thoáng qua Hạ Tranh Vanh nhưng không nói gì nữa, quay đầu bay trở về phi liễn.
Đoàn người Ma Thiên Các cũng lần lượt bay vào phi liễn, ai nấy đều giữ im lặng. Về phần Hạ Tranh Vanh lựa chọn làm thế nào thì là việc của hắn, miễn là hắn chịu được hậu quả.
Phi liễn bay vào không trung, nhẹ nhàng lướt qua bình chướng ba ngàn đạo văn rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Hạ Tranh Vanh nhìn lên không trung rỗng tuếch, nửa ngày không nói một lời.
“Tháp chủ, bọn hắn đang doạ chúng ta thôi có đúng không?”
Tên thuộc hạ vừa dứt lời, Hạ Tranh Vanh đã xoay người ném cho hắn một cái tát rồi trầm giọng nói: “Triệu tập tất cả thành viên hạch tâm Hắc Tháp tham gia thượng nghị hội.”
“Vâng.”
. . .
Thanh liên giới, đạo trường Nam Sơn.
Tần Nhân Việt cũng nhận được tin tức, có chút không thể tin nổi.
“Nhanh chóng thông báo cho Nại Hà, bảo là Lục các chủ Ma Thiên Các trở về rồi.”
“Vâng.”
Tần Nại Hà nhận được tin tức, vội vàng chạy đến đạo trường Nam Sơn. Hắn xông vào trong, vừa nhìn thấy Tần chân nhân đã vội vã hỏi thẳng vào vấn đề: “Tần chân nhân, Lục các chủ trở về thật sao?”
Tần Nhân Việt nói: “Trong thư nói như thế nhưng thật giả thì chưa biết. Hôm qua ta đến tịnh đế thanh liên, không có ở đạo trường Nam Sơn nên bây giờ mới nhận được tin.”
Tần Nại Hà gật đầu, chắp tay nói: “Tần chân nhân, ta…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Tần Nhân Việt phất tay, “Ngươi là đệ tử Tần gia, mà Tần gia và Ma Thiên Các vốn là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, đừng lo lắng. Cứ đi đi.”
Tần Nại Hà quỳ xuống hành lễ. Thấy vậy Tần Nhân Việt vội vàng nâng hắn lên:
“Tu vi bây giờ của ngươi còn cao hơn ta, về sau tiền đồ không thể hạn lượng, đừng quỳ trước mặt ta nữa.”
“Trưởng ấu có thứ tự, sao có thể rối loạn quy củ.” Tần Nại Hà cười đáp.
Tần Nại Hà càng như vậy, Tần Nhân Việt càng cảm thấy mình là đồ tồi tệ. Năm đó nếu Tần gia chịu nghe lời hắn thì đã không có cục diện như ngày hôm nay. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như bây giờ cũng đã rất tốt rồi.
Tần Nại Hà vừa định rời đi, một bóng ảnh đột ngột xuất hiện ngay cửa đạo trường, vô thanh vô tức.
“Tần chân nhân, đã lâu không gặp.”
Tần Nhân Việt và Tần Nại Hà kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Bọn hắn đều có thực lực chân nhân, đều cảm giác được bên ngoài đạo trường có một cỗ lực lượng đặc thù vô cùng cường đại, mà giọng nói kia lại quen thuộc đến không thể quen hơn.
“Thật sự là… Lục huynh?!” Tần Nhân Việt kinh ngạc nói.
Thân ảnh Lục Châu đã xuất hiện trong đạo trường. Gương mặt thân thuộc, khí chất thân quen… đây không phải Các chủ Ma Thiên Các thì là ai?
Tần Nại Hà lập tức quỳ xuống nói: “Tần Nại Hà bái kiến Các chủ!”
“Đứng lên đi.” Lục Châu phất tay.
Đoàn người Ma Thiên Các đồng loạt đi vào đạo trường, các đệ tử Tần gia đứng ngay bên ngoài chờ lệnh.
Tần Nhân Việt nói ngay: “Mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, ta phải chiêu đãi lão bằng hữu thật tốt!”
“Không cần phiền phức như vậy.” Lục Châu đi tới ngồi xuống một chiếc ghế rồi nói, “Mấy năm nay Ma Thiên Các vẫn bình an vô sự là nhờ công rất lớn của ngươi và Tần Nại Hà.”
“Đây là việc ta nên làm.” Tần Nhân Việt thở dài, “Chỉ tiếc năng lực cá nhân có hạn, ta không cách nào bảo hộ tất cả mọi người chu toàn.”
Tần Nại Hà đứng bên cạnh giải thích: “Trăm năm qua, thanh liên và cửu liên đều xuất hiện không ít chân nhân.”
Thế nên địa vị của Tần gia trong thanh liên giới cũng không còn là bá chủ như trước. Lại thêm Thái Hư vẫn luôn đứng nhìn chằm chằm, Tần gia cảm thấy như bị mắc nghẹn trong cổ họng.
“Làm được như bây giờ cũng không dễ, các ngươi không cần tự trách.” Lục Châu nói, “Ngươi có yêu cầu gì cứ mở miệng.”
Tần Nhân Việt khoát tay: “Bằng hữu với nhau mà nói mấy chuyện này làm gì, huynh làm vậy là vũ nhục hai chữ ‘bằng hữu’ của ta đó.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Tần Nhân Việt tò mò nói: “Tu hành giới đều nói rằng huynh đã chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Bế quan thôi.” Lục Châu đáp đơn giản.
Chương 1925 Về Văn Hương Cốc
“Chẳng trách…” Tần Nhân Việt thở dài, “Một trăm năm nay Ma Thiên Các sống thật khổ, các đệ tử của huynh đều bị Thái Hư bắt đi, ta vô lực ngăn cản, thật là hổ thẹn.”
“Việc này sao trách được ngươi. Hiện tại lão phu đã trở về, việc tiếp theo chính là đón bọn hắn về Ma Thiên Các.”
Tần Nhân Việt cười ha hả nói: “Lục huynh bế quan trăm năm, e là đã tiến bộ cực lớn.”
Trên thực tế tu vi của Lục Châu cần có lam pháp thân và kim pháp thân hỗ trợ lẫn nhau, tuy có năng lực Chí Tôn nhưng lại không phải là Chí Tôn thật sự.
Tần Nhân Việt hỏi: “Tiếp theo huynh định làm thế nào?”
Từ sau khi xuất quan Lục Châu đã có tính toán, chuyện quan trọng trước mắt là phải làm rõ an nguy của các đồ đệ, sau đó cấp tốc đề thăng tu vi lên ba mươi sáu Mệnh Cách để trở thành Chí Tôn chân chính.
“Lên trời.” Lục Châu đáp.
Tần Nhân Việt cả kinh: “Lục huynh, huynh tính lên Thái Hư thật sao?!”
“Đương nhiên.”
Tần Nhân Việt lo lắng nói: “Theo ta biết, Thái Hư có thập điện, Thánh Điện, có Tứ đế, toàn bộ đều là Chí Tôn. Ngoài ra còn có mười hai vị đạo thánh. Lục huynh… huynh đang đùa ta có phải không?”
Lục Châu nhìn Tần Nhân Việt không chuyển mắt: “Ngươi thấy lão phu giống như đang nói đùa?”
“Không giống.” Tần Nhân Việt cười đáp.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc, sau đó Lục Châu đứng dậy muốn rời đi.
Tần Nhân Việt giữ lại: “Lục huynh, sao phải gấp gáp rời đi như vậy? Thật vất vả mới tới đây một chuyến, dù sao cũng ở chơi mấy ngày đã rồi hẵng đi.”
“Không được.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Trăm năm trôi qua, chuyện cần giải quyết cũng thật nhiều.
“Đã như vậy ta không lưu huynh lại nữa.” Tần Nhân Việt sảng khoái đáp.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các rời đi.
. . .
Trên phi liễn.
Lục Châu đứng bên bánh lái nhìn về phía trước, bỗng hỏi: “Mấy năm nay tu vi của các ngươi tiến bộ đến đâu rồi?”
Phan Ly Thiên đáp: “Lão hủ ngu dốt, sắp thành chân nhân.”
Lãnh La nói: “Tương tự lão Phan.”
Tả Ngọc Thư nói: “Ba năm trước lão thân đã thông qua Mệnh Quan, trở thành chân nhân.”
Hoa Vô Đạo xấu hổ gãi đầu, vì cái gì người chậm chân luôn là hắn nhỉ? “Ta sẽ tiếp tục cố gắng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong vốn định tự giới thiệu, nhưng nghe được thực lực của bốn vị trưởng lão bèn ngậm miệng lại.
Tần Nại Hà chắp tay nói: “Bội phục, bội phục.”
“Ngươi cũng không kém.” Phan Ly Thiên cười nói.
Phan Trọng là người cầm lái, chỉ tay về phía trước: “Sắp đến phù văn thông đạo rồi.”
Đám người gật đầu. Phi liễn bay vào trong phù văn thông đạo rồi xuất hiện trên bầu trời tịnh đế thanh liên.
“Chúng ta… đi Văn Hương Cốc?”
“Không biết sau một trăm năm, tình hình ở tịnh đế thanh liên thế nào rồi.”
“Sống chết có số, đừng quá lo lắng.” Phan Ly Thiên nói.
Văn Hương Cốc.
Lục Châu dẫn theo đoàn người tiến vào Văn Hương Cốc. Khi đi đến khu vực mấy toà kiến trúc cổ, Lục Châu khẽ gọi:
“Trần Phu.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn m đưa thanh âm truyền đi khắp Văn Hương Cốc. Quả nhiên sau đó trong chỗ sâu có rất nhiều bóng ảnh xuất hiện. Kẻ cầm đầu chính là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên.
Vừa nhìn thấy Lục Châu, Khâm Nguyên đã lập tức nhận ra, vừa hưng phấn vừa kinh ngạc nói: “Ma… Lục các chủ?!”
“Khâm Nguyên?”
Khâm Nguyên đáp xuống đất. “Lục các chủ, ngài rốt cuộc trở về rồi! Khâm Nguyên tộc cung nghênh Lục các chủ trở về!”
Đàn ong mật sau lưng Khâm Nguyên đều hoá thành hình người, đồng loạt quỳ xuống hô to: “Cung nghênh Lục các chủ trở về.”
Bên cạnh chúng nó là một đoàn người đang mộng bức tại chỗ.
Lục Châu nhìn về phía bọn hắn, khẽ hỏi: “Hoa Dận, sư phụ ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Vừa nghe nhắc đến Trần Phu, Hoa Dận lại lâm vào buồn bã, vành mắt đỏ lên: “Sư phụ lão nhân gia người đã…”
Lục Châu nhướng mày. Khâm Nguyên bèn giải thích: “Trần Phu vì muốn kéo dài thọ mệnh nên tự phế tu vi, trở thành phàm nhân để đổi lấy ba mươi lăm năm thọ mệnh. Từ sáu mươi lăm năm trước, hắn đã quy thiên rồi.”
Đám người nghe được tin này đều trở nên trầm mặc.
Đó từng là lão giả đứng ở vị trí cao nhất trong tịnh đế thanh liên, danh vọng cực cao, lòng mang thiên hạ. Hắn không sợ Thái Hư. Cho dù ngày sau Thái Hư có lưu truyền thế nào, trong lịch sử Đại Hàn vẫn sẽ khắc ghi rõ ràng danh tự Trần Phu hắn, lưu danh thiên cổ.
Không biết trải qua bao lâu, Lục Châu mới mở miệng nói: “Dẫn đường.”
Hoa Dận ra dấu mời, sau đó đưa đoàn người Ma Thiên Các đi vào giữa rừng, đến trước phần mộ của Trần Phu.
Phần mộ không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, trên bia mộ khắc chi chít chữ, kể khái quát về cuộc đời Trần Phu và các thành tựu vinh quang mà hắn đã lập nên.
Tấm bia khắc mấy chữ lớn: n sư Trần Phu chi mộ.
Lục Châu nhìn mấy con chữ trên bia mộ, im lặng thật lâu. Chừng một khắc đồng hồ sau hắn mới thở dài nói:
“Phục sinh chi thuật… không dùng được.”
Hoa Dận nói: “Lục các chủ đừng nên tự trách. Sư phụ đã từng nói ba mươi lăm năm cuối đời chính là khoảng thời gian thư thả phong phú nhất của người.”
Cái chết của Trần Phu suy cho cùng cũng là vì Lục Châu mà ra.
Lục Châu quay đầu nhìn Hoa Dận. “Các ngươi vẫn luôn sống trong Văn Hương Cốc?”
Hoa Dận nói: “Chúng ta dự định sau khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc sẽ ra ngoài, bắt đầu một cuộc đời mới.”
Lục Châu gật đầu: “Vậy cũng tốt. Nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với lão phu.”
“Đa tạ Lục các chủ.”
Có câu nói này của Lục các chủ là đủ rồi. Ít nhất Thu Thủy Sơn cũng có chỗ dựa vào.
. . .
Trở lại toà kiến trúc cổ.
Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra trả cho Khâm Nguyên. Nhận lại Mệnh Cách Chi Tâm, Khâm Nguyên vui mừng đến cực điểm.
Trong điện, Lục Châu hạ lệnh: “Mạnh hộ pháp, liên lạc với lão tứ.”
Mạnh Trường Đông gật đầu: “Vâng.”
Hắn lấy trận bố ra bày dưới đất, trong lòng suy nghĩ xem nên thông báo tin tức kinh hỉ này cho Minh Thế Nhân thế nào. Phù chỉ thiêu đốt, không bao lâu sau hình ảnh của Minh Thế Nhân xuất hiện.
Đám người châu đầu vào nhìn.
Trong hình ảnh, lão tứ đang ngậm một cọng cỏ, tựa người trên một cành cây, vẻ mặt còn ngơ ngẩn vì chưa tỉnh ngủ.
Mạnh Trường Đông nói: “Tứ tiên sinh.”
“Ai vậy… đừng làm phiền ta.” Minh Thế Nhân nghiêng người, khẽ vung tay. Hình ảnh biến mất.