Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891 Vạn Lưu Chí Tôn

Minh Tâm Đại Đế chỉ vào một khối hình tam giác khổng lồ nằm ngay miệng vực sâu: “Ngươi cho rằng thứ này là gì?”

Vũ Hoàng tuỳ tiện đáp: “Có khí tức đặc thù quấn quanh, lực lượng giao hoà với đại địa, nhưng cũng chỉ là vật bình thường không đáng chú ý.”

Minh Tâm Đại Đế nói: “Đó là khí tức của hắn.”

“. . .”

Vũ Hoàng không khỏi sửng sốt. Hắn cẩn thận dò xét thêm một lần, lộ vẻ hồ nghi rồi cười nói: “Cho dù hắn còn sống thì cũng không mạnh như trước nhỉ? Dù sao cũng là đại cường giả, vậy mà lại đi xài thứ đồ chơi cấp thấp này.”

Vừa nói xong, Vũ Hoàng đột nhiên hiểu ra điều gì, vội nói: “Chờ đã, ý ngươi là có khả năng hắn đang ở bên dưới?”

Minh Tâm Đại Đế gật đầu.

Vũ Hoàng nhướng mày, phất tay áo. Hai tên cao thủ Vũ tộc lập tức bay vọt xuống dưới vực sâu do thám.

Bay được ngàn mét, bọn hắn gặp phải một tầng lực lượng mênh mông như đại dương bắn ngược trở ra. Hai người thử liên tục vài lần nhưng đều không thể tiến thêm được một bước.

Bọn hắn đành quay về bẩm báo: “Vũ Hoàng bệ hạ, dưới vực sâu rất tà môn, chúng ta chỉ bay xuống được ngàn mét là phải dừng lại.”

Vũ Hoàng nói: “Lục soát một lần.”

“Vâng.”

Đám cao thủ Vũ tộc tản ra bốn phía, tìm kiếm mọi vết tích trong vực sâu. Đáng tiếc không ai vượt qua được độ sâu một ngàn mét.

Vũ Hoàng thở dài nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, hắn lại chết rồi thì phải.”

Minh Tâm Đại Đế nói: “Trước kia chiến một trận, Thái Hư hao tổn bốn vị đại Chí Tôn mới đánh giết được hắn, nay hắn lại tái hiện giữa nhân gian… có thể thấy sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy xác hắn, bản đế mới yên tâm được.”

“Ngươi thiệt khó hầu hạ. Người nói hắn chết là ngươi, người nói hắn chưa chết cũng là ngươi.” Vũ Hoàng càu nhàu.

Minh Tâm Đại Đế trầm mặc.

Ngã một lần sẽ khôn hơn, hắn quyết định tự mình đi xuống vực sâu tìm kiếm. Khi bay tới độ sâu một ngàn mét, hai mắt Minh Tâm nở rộ quang hoa, thị lực cao đến cực hạn, quét qua toàn trường.

Nhưng ngoài tinh quang lập loè ra thì cái gì cũng không có.

Minh Tâm Đại Đế tiếp tục bay xuống thấp. Khi cảm nhận được trong vực sâu tản ra một loại lực lượng cường đại, hắn khẽ cau mày nói: “Quy tắc?”

Càng xuống thấp, Minh Tâm càng cảm giác được lực lượng kia lại mạnh lên.

Đúng lúc này, dưới vực sâu đột nhiên đánh lên một cỗ lực lượng đại quy tắc vô cùng cường đại. Minh Tâm biết mình không thể xuống thấp hơn nữa, lập tức gọi ra pháp thân —— Vạn Lưu Chí Tôn!

Pháp thân phóng lên tận trời, cao đến chạm vào Thái Hư, ngạo thị chúng sinh. Đám cường giả Vũ tộc đều lộ vẻ thán phục và kính sợ.

Vạn Lưu Chí Tôn ý nói trăm sông đổ về một biển, xung quanh pháp thân có một tầng quang mang như sóng nước rồi hội tụ về phía liên toạ. Tinh Bàn cũng có vầng sáng đặc thù này, khí thế bức người.

Dựa vào lực lượng của pháp thân, Minh Tâm bay trở lại vị trí mi tâm. Sau khi thu hồi pháp thân, Minh Tâm xuất hiện giữa không trung, khẽ thở dài:

“Tu vi nhân loại rốt cuộc vẫn bị hạn chế.”

Vũ Hoàng nói: “Đã không tìm ra hắn, ngươi định làm thế nào?”

Minh Tâm chắp tay sau lưng nói: “Trông chừng Đại Uyên Hiến cho tốt, việc khác không cần ngươi nhọc lòng.”

“Hảo tâm mà coi như lòng lang dạ thú. Bản hoàng không thèm hỏi nữa.”

Vũ Hoàng vừa định xoay người rời đi, chợt nghĩ đến điều gì lại mở miệng: “Không đúng, Minh Ban mất tích, Minh Đức cũng chết, bản hoàng không quản sao được?”

“Ngươi còn hy vọng bọn hắn sống còn sống?” Minh Tâm hừ một tiếng.

Vũ Hoàng nghẹn lời. Đại thần quân và đạo thánh sao có thể là đối thủ của Ma Thần? Đến tư cách giao thủ cũng không có.

Vũ Hoàng thở dài, cười nói: “Thường xuyên nghe các ngươi nhắc tới hắn, bản hoàng cũng muốn luận bàn với hắn một phen.”

Minh Tâm Đại Đế nhìn hắn một cái, lát sau mới nói: “Ngươi đề cao chính mình rồi.”

Vu Chính Hải quay đầu nói: “Ngươi đánh giá thấp bản hoàng.”

Minh Tâm không nói gì nữa. Vũ Hoàng cũng lãnh đạm hạ lênh: “Về Đại Uyên Hiến.”

Vũ Hoàng nhấc tay, một toà phù văn thông đạo khổng lồ lại xuất hiện. Đám người Vũ tộc lần lượt tiến vào rồi biến mất không thấy gì nữa.

Minh Tâm Đại Đế không tiếp tục ở lại chốn này, xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn bỗng nhớ tới người thủ hộ ở Đôn Tang, bèn quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ đã sụp đổ thành một ngọn núi, khẽ lẩm bẩm:

“Đoan Mộc Điển… Thiên Khải Chi Trụ này xem như là phần mộ của ngươi vậy.”

Ông ——

Minh Tâm Đại Đế biến mất.

. . .

Trong Thánh Điện.

Minh Tâm đã trở về cung điện, hờ hững nhìn đám người trước mặt. “Lệnh cho thập điện tăng cường tuần tra khắp các Thiên Khải Chi Trụ, mười hai đạo thánh Thái Hư cũng phải thay phiên thị sát.”

“Vâng.” Một người cung kính đáp.

Lát sau, trong đại điện xuất hiện một hư ảnh khom người nói: “Ôn Như Khanh khấu kiến Đại Đế.”

Minh Tâm Đại Đế nhìn hắn, nói: “Hắn trở về.”

Hư ảnh Ôn Như Khanh lập tức hoá thành thực thể, trên gương mặt kiên nghị hiện ra vẻ kinh ngạc.

Minh Tâm lại nói: “Bốn người các ngươi điều tra trong bóng tối.”

“Tuân mệnh.” Ôn Như Khanh đáp, “Chúng ta đã đưa ra một bộ kế hoạch mới đáng tin cậy hơn, đảm bảo sẽ không để các Thiên Khải Chi Trụ khác phát sinh chuyện giống như thế.”

. . .

Cùng lúc đó.

Tại thành bắc tây đô trong tịnh đế thanh liên.

Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên chờ một lúc lâu vẫn không thấy Lục Châu trở về.

Minh Thế Nhân thúc giục nói: “Đừng quỳ nữa, e là trong dăm bữa nửa tháng sư phụ ta sẽ không trở về đâu.”

Khâm Nguyên kiên định đáp: “Ma Thần đại nhân nhất định sẽ trở về.”

“Đừng nói bậy… cái gì mà Ma Thần, ngươi gọi mãi thế!”

Khâm Nguyên không giải thích mà chỉ nói: “Ta muốn ở đây chờ Ma Thần đại nhân.”

“. . .”

Sư phụ ơi là sư phụ, từ bao giờ mà người thu phục được tiểu đệ trung thành tới mức này?

“Trên người ngươi đang bị trọng thương, tốt nhất nên chữa lành, nếu quỳ tới chết sẽ không gặp được sư phụ ta đâu.” Minh Thế Nhân nói.

Khâm Nguyên sửng sốt. Nó không có muốn chết nha.

Minh Thế Nhân lại nói tiếp: “Thủ đoạn của Đồ Duy Đại Đế không tầm thường, trong lúc nhất thời hai người sẽ không quay lại đây. Theo ta thấy, chúng ta nên trở về Văn Hương Cốc mới là thượng sách.”
Chương 1892 Tu hành dưới vực sâu

“Nhưng mà…”

“Còn nhưng nhị cái gì nữa, ngươi thật là đầu gỗ mà!” Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Khâm Nguyên thở dài một tiếng: “Có lẽ ngươi nói đúng, chúng ta ở lại đây chỉ càng thêm vướng chân ngài.”

“Chứ còn gì nữa.” Minh Thế Nhân gật đầu, xoay người chỉ về phía chưởng ấn tạo thành cấm chế không gian gần đó, “Trước khi đi, chúng ta giết hắn trước đã.”

Người Minh Thế Nhân nói tới chính là phế nhân Khương Văn Hư.

Khâm Nguyên nói: “Tu vi hắn đã bị phế bỏ, giết hắn thì dễ dàng quá, hơn nữa chưởng ấn đó của Ma Thần đại nhân không dễ phá bỏ, ta sợ mình không tiến vào trong được.”

Minh Thế Nhân lườm Khâm Nguyên một cái: “Ta cảnh cáo ngươi trước, lát nữa trở về Văn Hương Cốc đừng có mà gọi Ma Thần đại nhân nữa, việc này chúng ta phải giữ bí mật.”

Đây chỉ có một Đồ Duy Đại Đế thôi, Thái Hư còn biết bao nhiêu cường giả khác, nếu để bọn hắn biết thân phận của đám người Ma Thiên Các và hạt giống Thái Hư thì đúng là khó thoát khỏi tai kiếp.

Khâm Nguyên gật đầu: “Nói có lý.”

Minh Thế Nhân đi về phía chưởng ấn cấm chế không gian của Lục Châu, nói với Khương Văn Hư: “Ngươi cũng rất là thú vị. Năm đó ở kim liên giới ngươi làm mưa làm gió, đáng tiếc rơi vào tay sư phụ ta thì gặp xui tám đời, hết lần này đến lần khác cứ rơi vào tay sư phụ.”

Khương Văn Hư bị phế sạch tu vi đã không còn chút can đảm nào, hiện tại hắn miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đồi phế còn khó chịu hơn bị giết chết.

Hắn phẫn hận nói: “Thái Hư có thể giết hắn một lần thì cũng giết được lần thứ hai.”

“Ha ha, còn dám bắt chước lời nói của sư phụ ta! Xem lão tử đánh ngươi có đẹp mặt không!”

Minh Thế Nhân vọt vào trong cấm chế không gian. Khâm Nguyên hô lên: “Không được, chưởng ấn đó nguy hiểm lắm!”

Nhưng nó vừa hô được một nửa thì Minh Thế Nhân đã thoải mái an toàn tiến vào bên trong khu vực, giơ chân đá Khương Văn Hư một cước.

Khâm Nguyên: “? ? ?”

Minh Thế Nhân vừa giẫm Khương Văn Hư vừa đánh ra mấy chưởng. Khương Văn Hư trừng to mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi có thể đi xuyên qua cấm chế không gian của Ma Thần?”

“Nói nhảm.” Minh Thế Nhân lại hung hăng đạp hắn một cước.

Khương Văn Hư phun ra một đống máu tươi, gian nan nói: “Cho ta được chết thống khoái đi!”

Minh Thế Nhân không thèm để ý tới hắn.

Khương Văn Hư cười ha hả nói: “Mặc kệ ta thua hắn bao nhiêu lần, dù được làm lại lần nữa ta sẽ vẫn cứ làm thế. Nhưng hắn lần này không sống được nữa rồi.”

Ầm!

Minh Thế Nhân lại đạp mạnh khiến Khương Văn Hư kêu thảm thiết.

“Không biết ngươi lấy đâu ra tự tin? Sư phụ ta rõ ràng là nghiền ép Đồ Duy Đại Đế, Thái Hư còn có ai là đối thủ của người chứ?”

“Vô tri.” Khương Văn Hư châm chọc một câu.

“Người vô tri thật sự là ngươi đó.” Minh Thế Nhân xách cổ áo hắn lên. “Sư phụ nói lưu lại mạng sống cho ngươi, để ngươi nhìn cho kỹ kết cục của kẻ dám khi nhục Ma Thiên Các.”

Minh Thế Nhân tóm Khương Văn Hư rời khỏi khu vực cấm chế. Hai người vừa rời đi, chưởng ấn tự động tiêu tán.

Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên mang theo Khương Văn Hư bay về Văn Hương Cốc.

Khâm Nguyên tuy bị thương nhưng vẫn có thể phi hành. Minh Thế Nhân căn dặn: “Đã nhắc nhở ngươi rồi đó, đừng gọi Ma Thần nữa. Sư phụ ta sao có thể là Ma Thần?”

“. . .”

Khâm Nguyên nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt phức tạp, sau đó vỗ đầu ra vẻ bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, là ta nói nhảm đó, Lục các chủ sao có thể là Ma Thần?!”

Trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Ngài chính là Ma Thần, không tin kệ ngươi!

. . .

Dưới vực sâu.

Lục Châu tiến vào trạng thái tu luyện. Hắn cảm giác được tốc độ tu hành nơi này còn nhanh và dễ chịu hơn trong bí ẩn chi địa nhiều.

Lục Châu gọi liên toạ ra quan sát tình huống, sau đó quyết định khai Mệnh Cách thứ hai mươi sáu. Hắn lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên ra.

“. . .”

Lục Châu có hơi xấu hổ. Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên nằm trong tay hắn, chẳng trách nó bị Minh Ban đại thần quân đánh thảm như vậy.

Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem:

Điểm công đức: 4.509.680 điểm

Tuổi thọ còn lại: 117.287 năm

“Bốn triệu rưỡi điểm công đức?” Lục Châu không khỏi kinh ngạc, không ngờ chuyến này lại thu hoạch được nhiều điểm công đức như thế.

Lần này hắn kiên quyết không rút thưởng nữa. Dựa theo kinh nghiệm lần trước thì dù bây giờ có xài hết điểm cũng chưa chắc rút được cái gì ra hồn, chỉ có thể dùng để mua đạo cụ.

Lục Châu nghĩ tới Thẻ Thăng Cấp.

“Một trăm năm…” Thật sự là quá lâu.

Hắn lắc đầu thu hồi Thẻ Thăng Cấp, thầm nghĩ chờ tới khi rời khỏi vực sâu rồi tìm chỗ thích hợp để sử dụng thì hơn.

Lục Châu đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên vào liên toạ, quá trình khảm vào dễ dàng vô cùng, từng điểm tinh quang trong tinh hà xung quanh cũng đồng thời dung nhập vào toà kim liên.

“Hả?”

Lực lượng trong vực sâu cũng bị hấp thu cùng với Mệnh Cách Chi Tâm?

“Không ngờ trong cái rủi có cái may.” Năng lượng thần bí này lại có thể trợ giúp cho việc tu luyện.

Lục Châu không nhịn được mà nghĩ, nhân loại sau khi chết đi chôn thây vào đại địa, có lẽ đều hoá thành lực lượng nuôi sống đại địa như một loại pháp tắc bảo toàn.

“Bên dưới Thiên Khải Chi Trụ lại là bảo tàng bậc này.”

Sau khi khảm xong, Lục Châu lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Khâm Nguyên ra ngoài, cất vào Đại Di Thiên Đại. Quá trình khai Mệnh Cách tiến vào giai đoạn hai.

Khoảng thời gian sau đó, ngoại trừ tu hành thì Lục Châu sẽ đi thăm dò quanh vực sâu. Mỗi khi tu vi tăng lên, hắn đều thử nghiệm rời khỏi nơi này nhưng lần nào cũng thất bại.

. . .

Cùng lúc đó.

Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên mang theo Khương Văn Hư đã về tới Văn Hương Cốc.

Đám người Ma Thiên Các không thấy sư phụ đâu đều cảm thấy kỳ quái, lại nhìn tới Khương Văn Hư tàn phế cùng Khâm Nguyên bị trọng thương, lập tức cảm thấy không ổn.

Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Tôn sư không trở về sao?”

“Có lẽ một khoảng thời gian nữa gia sư mới trở về.” Minh Thế Nhân nói.

Đám người gật đầu. Tiểu Diên Nhi tiến lên chỉ vào Khương Văn Hư hỏi: “Hắn là ai?”

“Khương Văn Hư, từng là quốc sư kim liên giới.” Minh Thế Nhân đáp.
Chương 1893 Lo lắng

“Là hắn? Không phải hắn đã chết rồi sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi, sau đó lại bồi thêm một câu cực kỳ đâm tâm, “Muội nhớ hắn đã bị sư phụ đánh cho nhừ tử, chết rất thảm mà?”

Khương Văn Hư: “. . .”

Hắn bị lời nói này làm cho tức giận đến ruột gan đều đau nhưng lại không có sức phản bác.

“Đó là hoá thân của hắn.”

“Hoá thân?” Đám người ngơ ngác.

Trần Phu giải thích: “Đây là một phương pháp lợi dụng thánh vật để ngưng tụ ra phân thân có ý thức tự chủ. Cảnh giới càng cao thì càng có thể khống chế hoá thân. Tu hành giả lĩnh ngộ đại đạo quy tắc đều có thể làm điều này.”

Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Chờ ta tiến vào cảnh giới đạo thánh cũng sẽ làm một cái, cho nó đến nơi nào đó làm thổ hoàng đế ăn sung mặc sướng cũng không tệ nha.”

Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: “Suy nghĩ của tứ sư huynh và đệ thật là ăn khớp.”

“Biến đi, đệ vốn là loại thích ăn không rồi nằm chờ chết, ai muốn giống đệ!” Minh Thế Nhân mắng một câu.

Trần Phu nói: “Vì sao các ngươi lại bị thương?”

“Đi trên đường gặp chút chuyện phiền phức thôi.” Minh Thế Nhân đáp.

Vu Chính Hải hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Lão tứ, có việc gì cứ nói thẳng, nơi này đều là người một nhà, không cần che che giấu giấu.”

Minh Thế Nhân vội nói: “Thật sự không có, không tin mọi người hỏi Khâm Nguyên đi.”

Khâm Nguyên nhìn ra bọn hắn lo lắng bèn nói: “Đúng là gặp một số phiền phức khó giải quyết nhưng đều bị ta xử lý rồi, ta chỉ bị thương nhẹ.”

Khương Văn Hư nhịn đau, cười ha ha nói: “Giao… giao thủ với Đại Đế… hắn sẽ không sống tốt được!”

Đám người cả kinh. Minh Thế Nhân xoay người giẫm một cước lên ngực Khương Văn Hư.

Ầm! Khương Văn Hư lập tức ngất đi.

Quên mất con hàng này, phải tìm cơ hội chơi chết hắn mới được. Minh Thế Nhân lườm lườm một cái rồi nói: “Chờ sư phụ trở về sẽ rõ thôi.”

Người đông khá phiền, Minh Thế Nhân không muốn giấu diếm đồng môn sư huynh đệ, nhưng nơi này ngoài Ma Thiên Các còn có đệ tử Thu Thủy Sơn, càng ít người biết việc sư phụ là Ma Thần càng tốt. Chờ sư phụ trở về rồi giải thích sau.

Trần Phu nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì các ngươi đi tu luyện đi.”

Đám người khom người rời đi.

Minh Thế Nhân vứt Khương Văn Hư vào một gian phòng bỏ trống, phong bế kỳ kinh bát mạch của hắn, còn để Cùng Kỳ canh giữ bên ngoài, sau đó mới an tâm đi tu luyện.

Ban đầu Minh Thế Nhân cho rằng rất nhanh thôi sư phụ sẽ trở về. Nhưng chờ liên tục năm ngày hắn đã cảm thấy không ổn.

Minh Thế Nhân đành thành thật nói cho mọi người biết sư phụ truy kích địch nhân nên chưa trở về.

Lại qua thêm mười ngày, các đệ tử Ma Thiên Các không nhịn được, lôi léo Minh Thế Nhân ra ngoài.

“Lão tứ, thành thật khai báo đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đám người gặng hỏi.

Minh Thế Nhân đành kể lại đầu đuôi sự tình, đương nhiên che giấu đi thân phận “Ma Thần” của sư phụ.

Trần Phu nghe vậy, lắc đầu nói: “Lục lão đệ chỉ có cảnh giới thánh nhân, sao có thể đấu với cao thủ Thái Hư lâu như vậy?”

Đám người nhìn về phía Khâm Nguyên. Sau khi bị thương, sắc mặt Khâm Nguyên cũng không quá tốt đẹp. Ngay cả thượng cổ thánh hung còn bị đả thương tới mức này, sư phụ chỉ là thánh nhân, như vậy…

Phịch!

Chư Hồng Cộng quỳ phịch xuống đất, gào khóc nói: “Sư phụ a, sao ngài lại đi như thế?! Đồ nhi còn chưa kịp hiếu kính ngài huhu —— ông trời ơi, ông đúng là không có mắt mà!”

“? ? ?”

Đám người nhíu mày nhìn Chư Hồng Cộng. Vốn không ai nghĩ tới hướng này, nhưng thấy Minh Thế Nhân ấp úng thật lâu mới kể lại sự tình, lại thêm Chư Hồng Cộng khóc lóc ỉ ôi, đám người mới cảm thấy khả năng này rất lớn.

Minh Thế Nhân đá vào mông Chư Hồng Cộng một cái: “Đồ ngốc này, đệ gào khóc linh tinh cái gì đó? Sư phụ có chết đâu!!”

Chư Hồng Cộng ngưng khóc, lau mắt nói: “Thật sao? Vậy tại sao bây giờ lão nhân gia người còn chưa trở về? Mấy ngày nay huynh cố ý giấu diếm việc này có phải vì không muốn mọi người đau lòng không?”

Minh Thế Nhân mắng: “Chờ xem sư phụ trở về sẽ giáo huấn đệ thế nào!”

Nghe vậy, Chư Hồng Cộng không dám lèng èng nữa, lập tức đứng lên nói: “Vâng vâng vâng, sư phụ là vô địch, sao có thể xảy ra chuyện gì… Vậy vừa rồi huynh nói sư phụ lấy một thân địch ngàn người, ngay cả Đại Đế đều phải chạy trốn để giữ mạng là nói xạo đúng không? Nói cứ như thật ấy.”

“. . .”

Khâm Nguyên nói: “Lục các chủ có tu vi sâu không lường được, giao thủ với Đại Đế thì có gì lạ đâu.”

Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ không tin như đang nói, ngươi cho rằng bọn ta là đồ ngu dễ lừa gạt vậy sao?

Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Trước đây sư phụ đối mặt với đủ loại địch nhân, các ngươi có từng thấy sư phụ thua lần nào chưa? Địch nhân nào chẳng phải là cường giả vượt ngoài tầm nhận biết của chúng ta?”

Tiểu Diên Nhi gật đầu tán đồng: “Ta cảm thấy tứ sư huynh nói thật nha.”

“Thôi.” Vu Chính Hải lên tiếng. Đám người yên tĩnh trở lại.

“Nếu sư phụ không có đây, thân là đại sư huynh thì ta phải làm tròn trách nhiệm của mình. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa mà sư phụ chưa về thì ta sẽ ra ngoài tìm lão nhân gia người.”

Bốn vị trưởng lão gật đầu đồng ý. “Chỉ có thể làm thế.”

Khâm Nguyên nhìn đám người Ma Thiên Các, trong lòng không khỏi cảm khái. Nếu năm đó Ma Thần đại nhân có thủ hạ trung thành thế này thì đã không gặp phải kết cục bi thảm như thế. Hiện tại ngài đông sơn tái khởi, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như ngày xưa. Thế nên dù rất muốn nói sư phụ của các ngươi chính là Ma Thần đại nhân nhưng cuối cùng Khâm Nguyên vẫn nhịn được.

“Khâm Nguyên sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp các vị thông qua Mệnh Quan.”

. . .

Lại thêm mười ngày trôi qua, Lục Châu vẫn chưa về.

Vu Chính Hải dựa theo kế hoạch trước đó, quyết định rời khỏi Vu Chính Hải ra ngoài tìm sư phụ.

Khi hắn vừa định rời đi, Ngu Thượng Nhung bỗng ngăn lại: “Đại sư huynh, ta đi cùng huynh.”

Vu Chính Hải lắc đầu: “Bên ngoài rất nguy hiểm, đệ ở lại đây đi.”

Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Trước kia ta từng dùng thân thể phàm nhân đi từ Tiểu Hàm Sơn vượt qua mấy vạn dặm rừng thiêng nước độc để tới Ma Thiên Các. Ta không cho rằng trên đời này còn việc gì nguy hiểm hơn thế.”
Chương 1894 Tìm sư phụ

Đoạn quá khứ này của Ngu Thượng Nhung vẫn được đám người Ma Thiên Các xem là truyền kỳ.

“Chính vì Văn Hương Cốc an toàn nên ta mới yên tâm đi ra ngoài cùng huynh.”

“Việc này…”

“Đại sư huynh, có phải huynh sợ ta đi cùng thì huynh mất cơ hội thể hiện không?”

Vu Chính Hải biến sắc nói: “Vậy thì cùng đi!”

Hai người rời khỏi Văn Hương Cốc, những người khác thì tiếp tục ở lại tu luyện.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung sóng vai phi hành đến tây đô Lạc Dương. Người dân tây đô trông rất bình ổn, tựa như không hề xảy ra đại chiến gì.

“Theo lời lão tứ nói thì sư phụ giao thủ với cao thủ Thái Hư ở thành bắc, vậy bây giờ ngài đang ở đâu đây?” Vu Chính Hải lẩm bẩm.

“Hỏi thử sẽ biết.”

Ngu Thượng Nhung đi vào trong dịch trạm. Vu Chính Hải đành theo sau.

Trong dịch trạm, một tu hành giả phàn nàn nói: “Hầy, từ lúc tu hành giả kim liên giới đến đây, chúng ta đều không được sống yên ổn.”

“Thần minh hàng lâm, chúng ta còn có thể làm gì? Dù sao cuộc chiến này cũng không ảnh hưởng đến phàm nhân chúng ta.”

Đám tu hành giả vừa thấy hai toà pháp thân Chí Tôn đều dứt khoát nhận mình là phàm nhân. Chỉ có đạt tới cảnh giới đó mới xứng đáng được gọi là thần.

Nghe nói hai vị thần minh này đánh từ Đại Hàn đến bí ẩn chi địa, kéo tới Đôn Tang rồi đánh nát Thiên Khải Chi Trụ ở đó. Không rõ chuyện này là thật hay giả?”

“Thiên Khải Chi Trụ bên Đôn Tang bình thường chẳng có ai dám đến gần, trong đó có một tên đại thánh nhân biến thái thủ hộ, giờ thì hay rồi, càng không ai dám đặt chân vào.”

“Luôn có kẻ to gan mà.”

Ngu Thượng Nhung quen tay hay việc đi tới một chiếc bàn dài, ngồi xuống hỏi: “Vừa rồi huynh đài nói thật chứ?”

Người kia nhìn Ngu Thượng Nhung rồi đáp: “Thật đấy.”

“Hai đại pháp thân kia trông như thế nào?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Huynh đệ, thật là đáng tiếc cho những ai không được nhìn thấy cảnh tượng đó. Chậc chậc…” Người kia bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Một toà pháp thân có màu xanh lam… Đừng kinh ngạc, chúng ta cũng chưa từng thấy màu sắc này, mà đây cũng là lần đầu tiên chúng ta được thấy Vạn Lưu Chí Tôn. Toà pháp thân còn lại màu đen, hẳn là đến từ hắc liên. Hai toà pháp thân đều có đẳng cấp Chí Tôn, nhưng do cao ngất vào trong mây nên không thể đoán được là đại Chí Tôn hay tiểu Chí Tôn…”

Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Vu Chính Hải đi tới hỏi: “Ngươi xác định bọn hắn đến Đôn Tang?”

“Chiến đấu cấp bậc đó chỉ có thể đến bí ẩn chi địa thôi. Phải hay không thì ta không tận mắt thấy, nhưng các ngươi có thể tự mình đến xem, chắc chắn vết tích để lại vô cùng khốc liệt, đám cung điện ở thành bắc đều bị san thành bình địa.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau.

Tu hành giả kia lại nói: “Nhưng mà… ta khuyên các ngươi đừng có ở không rồi đi tìm kích thích. Bên Đôn Tang có một đại thánh nhân biến thái lắm.”

“Biến thái?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.

“Người này rất thích khuyên người khác rời đi, nếu không đi là hắn kéo vào trong viện nói chuyện đạo lý nhân sinh nửa ngày. Sau đó còn không đi thì sẽ bị hắn giết chết rồi chôn trong sân, ngươi nói hắn có phải là đồ biến thái hay không?”

“. . .”

Vu Chính Hải nhún vai. “Dù sao không phải là tổ tông ta, ngươi nói gì cũng được.”

“Hả?” Người kia sửng sốt, chẳng hiểu gì.

Ngu Thượng Nhung đứng dậy, ôm quyền nói: “Cáo từ.”

Hai người rời khỏi dịch trạm, bay về phía phù văn thông đạo.

Vu Chính Hải nói: “Phải đến bí ẩn chi địa thật sao?”

“Không còn cách nào khác.”

“Được.”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở về Ma Thiên Các, rồi từ Ma Thiên Các sử dụng phù văn thông đạo đi tới Đôn Tang.

Khi đi trong thông đạo, hai người cảm thấy xóc nảy như thể thông đạo muốn sập đến nơi. Cũng may hai sư huynh đệ vẫn an toàn đến được Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.

Nhìn cảnh tượng hoang tàn thê thảm trước mặt, Vu Chính Hải cau mày nói: “Xem ra chiến đấu vô cùng khốc liệt.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Nếu không nhờ Triệu cô nương cường hoá phù văn thông đạo, chỉ sợ chúng ta không thể tới được đây.”

“Tìm cơ hội nhờ nàng chữa trị lần nữa mới được.” Vu Chính Hải lẩm bẩm.

Hai người đạp không bay lên, phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ.

“Đại sư huynh…” Ngu Thượng Nhung đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía nơi đã từng là Thiên Khải Chi Trụ.

Vu Chính Hải cũng chấn kinh vô cùng. “Thiên Khải Chi Trụ sập thật sao?”

Bọn hắn đều là người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, biết rõ những cây trụ này vững chắc đến cỡ nào. Vu Chính Hải nhẹ giọng thì thào: “Chí Tôn đáng sợ hơn ta nghĩ rất nhiều.”

Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Ta rất tò mò, nếu sư phụ người đã là Chí Tôn thì vì sao còn phải trốn tránh ở Văn Hương Cốc?”

Vu Chính Hải nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Có khi… người thích chơi trò giống Khương Văn Hư.”

Hai người bay hai vòng quanh phế tích Thiên Khải Chi Trụ, cẩn thận quan sát. Vu Chính Hải đột nhiên nói: “Hỏng, như vậy chẳng phải Đoan Mộc đại thánh nhân đã…”

Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, e là ông ta khó trốn khỏi kiếp nạn này.”

Vu Chính Hải thở dài nói: “Hầy, tam sư đệ số khổ, thật vất vả mới tìm được người nhà vậy mà…”

“Chuyện này chúng ta tạm thời đừng nói với tam sư đệ, kẻo hắn đau lòng.” Ngu Thượng Nhung đề nghị.

Vu Chính Hải gật đầu.

Hai người tìm mãi cũng không thấy bóng dáng sư phụ đâu, chỉ thấy một khe nứt vực sâu khổng lồ bèn bay lại gần quan sát.

Nhìn vực sâu lấp lánh tinh quang như vũ trụ tinh hà, Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Đây là do chiến đấu tạo thành?”

“Hẳn là vậy.”

Vu Chính Hải thở dài: “Nếu thật là như thế, vậy sư phụ người đúng là diễn viên giỏi…”

“Có thực lực mới có tự tin. Sư phụ lão nhân gia người xưa nay tự tin bằng trời, có lẽ đã là Chí Tôn từ lâu.” Ngu Thượng Nhung đáp.

“Việc cấp bách bây giờ là tìm được tung tích sư phụ.”

Ngu Thượng Nhung nhìn quanh rồi thở dài nói: “Bí ẩn chi địa lớn như vậy, nếu sư phụ không chịu trở về thì chúng ta phải đi đâu mới tìm được người đây?” Thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.

“Sư phụ không có lý nào lại không trở về, có lẽ người gặp phải cường địch nên bị thương, ngại mất mặt nên muốn tìm một chỗ khôi phục thương thế rồi mới quay lại.” Vu Chính Hải suy đoán.
Chương 1895 Gặp gỡ Linh Uy Ngưỡng

“Ta xuống dưới xem sao.”

“Cùng đi.”

Hai người bay về phía vực sâu, sau khi hạ xuống trăm mét thì nhìn thấy Phiền Lung Ấn chặn ngay miệng vực, Vu Chính Hải lập tức giật mình nói:

“Là Phiền Lung Ấn của sư phụ!”

“Với tính tình của sư phụ, người sẽ không tuỳ tiện vứt đồ của mình ở đây. Vật này dù sao cũng là hợp cấp, nếu không cần cũng sẽ cho lại người trong Ma Thiên Các.” Ngu Thượng Nhung phân tích.

Vu Chính Hải nhíu mày. “Ý đệ là… sư phụ quy thiên rồi?”

“. . .”

Ngu Thượng Nhung không nói gì. Đây chỉ là một loại suy đoán mà thôi, cho dù không quy thiên thì có lẽ người cũng đang ở trong tình trạng không mấy khả quan.

Vu Chính Hải nghiêm túc nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hắn vung tay đánh ra một trảo, muốn thu hồi Phiền Lung Ấn.

Oanh! Phiền Lung Ấn không hề nhúc nhích.

Vu Chính Hải cau mày nói: “Thật kỳ quái.” Hắn không cam lòng, tiếp tục xuất chưởng: “Đại Huyền Thiên Chưởng!”

Vu Chính Hải liên tục đánh ra mấy chục chưởng nhưng mỗi chưởng ấn rơi xuống đều bị lực lượng trong vực sâu hấp thu.

Ngu Thượng Nhung nói: “Là đại địa lực lượng.”

Hai người quan sát một lúc, Vu Chính Hải bỗng nói: “Đệ nói xem, có phải sư phụ đã rơi xuống đó rồi không?”

Rất có khả năng.

Trong vực sâu phát hiện đồ của sư phụ, lại có lực lượng trói buộc của đại địa. Nếu sư phụ không bị thương hay gặp điều bất trắc thì đã trở về Văn Hương Cốc rồi.

“Hay là đệ gọi thử xem.” Vu Chính Hải nói.

“Vẫn là để đại sư huynh làm thì hơn.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu.

“Ta dù gì cũng là đại sư huynh Ma Thiên Các, giáo chủ U Minh Giáo, thân phận không thích hợp để kêu to gọi nhỏ.” Vu Chính Hải lườm hắn.

“Ta cũng vậy mà.” Ngu Thượng Nhung cứng rắn đáp.

“. . .”

Hai người do dự rồi nói: “Cùng làm.”

Lúc này thì không cần để ý tới mặt mũi làm gì. Hai người hít sâu một hơi, điều động nguyên khí rồi hô thật to:

“Sư phụ —— ——”

(Min: thật muốn đáp lại một câu: “Ngộ Không ——”)

Giọng hai người truyền xuống vực sâu, đáng tiếc tinh quang bên trong lại hấp thu hết sóng âm, không truyền đi được bao xa đã im bặt.

Hai người đưa mắt nhìn nhau. “Xuống xem thế nào.”

Nhưng khi hai sư huynh đệ xuống được ngàn mét thì không cách nào tiến thêm một bước, cỗ cảm giác mênh mông cường đại kia như một vách tường rắn chắc ngăn trở hai người.

Ngu Thượng Nhung nói: “Nếu sư phụ chiến đấu với cao thủ Thái Hư và rơi vào vực sâu, như vậy cao thủ kia cũng không khá hơn là bao. Với tính tình của đám người Thái Hư chắc chắn sẽ phái người đến nơi này điều tra.”

Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vậy ý đệ là có lẽ sư phụ bị người Thái Hư bắt đi rồi?”

“Chỉ là một loại giả thuyết. Còn có một khả năng nữa, đó chính là người trong Thái Hư cũng không cách nào đi xuống vực sâu này.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Có đạo lý.”

Hai người tìm tòi một lúc lâu dưới vực nhưng vẫn không thấy vết tích nào của sư phụ, trong lòng mất mát vô cùng.

Vu Chính Hải nói: “Chúng ta đi chỗ khác tìm thử.”

“Cũng được.”

Hai người bay trở lại đại địa, quan sát Đôn Tang lần nữa rồi thở dài chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này ——

Từ phía chân trời, một cái bóng mờ lấp loé vọt tới, tốc độ nhanh đến cực hạn tựa như đang xuyên toa trong không gian.

“Có người đến. Đi mau!” Vu Chính Hải thúc giục. Hai người lập tức vọt về phía xa.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, thân ảnh kia đã vạch phá không gian xuất hiện trước mặt hai người.

“Hai vị tiểu hữu, cần gì phải gấp gáp như vậy?” Thanh âm ôn hoà mang theo giọng cười thản nhiên.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên.

Người vừa đến là một lão giả mặc áo choàng đội mũ trùm, da dẻ nhăn nheo, chòm râu bạc dưới cằm không dài, hai mắt có thần, vẻ mặt luôn có nét cười.

Vu Chính Hải nói: “Vì sao tiền bối lại ngăn đường chúng ta?”

“Vừa hay đi ngang chỗ này, muốn hỏi chút việc thôi.” Lão giả nói.

“Có việc gì?”

“Ta nghe nói Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần đại chiến ở Đôn Tang, đánh hỏng Thiên Khải Chi Trụ, tạo thành một vực sâu không đáy. Việc này là thật chứ?” Lão giả mỉm cười hỏi.

Vu Chính Hải nói: “Chúng ta chỉ biết có hai vị Chí Tôn giao thủ nhưng không biết đó là Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần.”

“Vậy thì hẳn là bọn hắn rồi.” Lão giả nói chắc chắn, “Các ngươi có biết tung tích của Ma Thần không?”

Ma Thần?

Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu nói: “Không biết.”

Lão giả: “. . .”

Hắn có thể cảm giác được tu vi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không đơn giản, sao lại không biết danh tiếng của Ma Thần?

Lão giả kiên nhẫn phổ cập kiến thức khoa học: “Vị Ma Thần này là cường giả tung hoành trong Thái Hư một trăm ngàn năm trước, là thiên tài tu hành thế gian khó gặp. Trước kia Ma Thần đại chiến Thái Hư, chém chết tứ đại Chí Tôn rồi vẫn lạc. Bây giờ hắn sống lại, gặp phải Đồ Duy Đại Đế nên đại chiến một trận. Hai vị tiểu hữu cũng không biết?”

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lắc đầu.

“Không biết.”

Trong lòng hai người âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ sư phụ vốn không tham gia vào cuộc chiến, người tạo ra bãi chiến trường này là một người khác?

Lão giả thở dài nói: “Thôi, các ngươi đi đi.”

“Cáo từ.”

Hai người cấp tốc lấp loé rời đi, lưu lại từng đạo tàn ảnh trong không trung.

“A?”

Hư ảnh lão giả bỗng loé lên, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người. “Xin dừng bước.”

Vu Chính Hải cau mày nói: “Tiền bối, chúng ta đã nói là chẳng biết Ma Thần nào cả.”

“Hai vị tiểu hữu đừng khẩn trương.” Lão giả mỉm cười nói, “Ta thấy tu vi hai tiểu hữu không tệ, muốn thỉnh giáo một lần.”

“Thỉnh giáo?”

Lão giả đột nhiên vung tay, ngũ chỉ như sơn. Một đạo thanh quang bay về phía hai người. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời tách sang hai bên, thanh quang thất bại.

Lão giả mỉm cười, lại vung tay lần nữa. Hai đạo thanh quang chia nhau bay về phía hai người.

Vu Chính Hải rút đao, Ngu Thượng Nhung rút kiếm chém nát chưởng ấn.

Lão giả không nặng tay, chỉ thuần tuý muốn thăm dò tu vi hai người. Đột nhiên thân ảnh lão giả hoá thành hai, bay về phía hai người Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, liên tục tung chưởng.

Phanh phanh phanh…

“Đại Huyền Thiên Chương!”

“Vạn Vật Quy Nguyên!”

Đao cương và kiếm cương xuất hiện đầy trời, hoá thành lốc xoáy cuồn cuộn trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK