Lục Châu nhớ lại câu thơ, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Câu thơ này là tên của mười đệ tử, liên quan gì đến mười bộ kinh điển kia?
“Đáng tiếc đại đạo lực lượng trong họa quyển rất khó lĩnh hội, chúng ta cũng không thể lý giải được ý nghĩa của mười chữ này.” Sở Liên thở dài nói.
Vãn bối rất muốn biết đó, nhưng mà không dám hỏi ngài!
Lục Châu lấy Ma Thần họa quyển ra, thản nhiên nói: “Các ngươi lấy đồ của bản tọa, lại còn đe dọa bản tọa, thật là thú vị.”
Bốn tên huyết vu bị dọa đến xanh xám mặt mày. Dọc theo đoạn đường này bọn hắn chưa từng dám thả lỏng, lúc này Ma Thần đại nhân lại lôi chuyện cũ ra nói, đúng là sống không nổi mà.
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần đáng chết vạn lần. Họa quyển của Ma Thần đại nhân vẫn luôn được Vô Thần Luận Giáo Hội bảo quản, không ngờ hắn lại dám làm ra chuyện gan to bằng trời!”
Lục Châu cất họa quyển đi rồi nói: “Các ngươi muốn lấy Trấn Thiên Xử để làm gì?”
“Việc này…”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đều do dự lắp bắp.
“Hửm?” Lục Châu cao giọng, nhìn chằm chằm hai người.
Chu chưởng giáo đành nói: “Trấn Thiên Xử có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”
Sở Liên thấy Chu chưởng giáo đã khai ra, bèn thành thật nói luôn cho đầy đủ: “Ma Thần đại nhân biến mất một trăm ngàn năm, hẳn là không hiểu rõ về Thiên Khải Chi Trụ. Từ khi đại nhân rời khỏi Thái Hư, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đẩy Thái Hư lên trời, cắm rễ ở bí ẩn chi địa. Bọn nó cung cấp cho Thái Hư lực lượng tinh thuần nhất thế gian, mà những lực lượng này được lấy từ dưới lòng đất lên.”
“Chuyện này rất kỳ diệu, tu hành giả không thể trực tiếp sử dụng lực lượng đại địa, nhưng sau khi được Thiên Khải Chi Trụ chuyển đổi và hút vào Thái Hư thì lại trở thành khí tức Thái Hư, tẩm bổ cho tu hành giả. Đây cũng là nguyên nhân tu hành giả Thái Hư vẫn luôn áp đảo tu hành giả cửu liên trong một trăm ngàn năm qua. Rất nhiều người trẻ tuổi được sinh ra đã có sẵn khí tức Thái Hư trong người.”
Lục Châu gật đầu, chẳng trách tu hành giả Thái Hư đều có cảm giác bản thân ưu việt hơn người khác.
Sở Liên tiếp tục nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội đã nghiên cứu trong thời gian dài, phát hiện Trấn Thiên Xử có thể giải quyết vấn đề này. Thông qua Trấn Thiên Xử để tiếp nhận lực lượng đại địa sẽ gia tăng tu vi lên rất nhiều.”
Lục Châu hỏi: “Trước đó các ngươi đã có được bao nhiêu Trấn Thiên Xử?”
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần lợi dụng phương pháp này lấy được hai Trấn Thiên Xử, dùng chúng để tu thành huyết luân. Mỗi khi dùng xong hắn đều đem trả lại cho thập điện, gần đây không biết hắn đến đâu tìm nữa.”
Một tên huyết vu quỳ xuống nói: “Đỗ chưởng giáo lệnh cho chúng ta và La đội trưởng đến Hi Hòa điện.”
“Đúng là đồ điên, thánh nữ cực kỳ trung thành với Thánh Điện, tìm nàng có khác gì tìm đường chết?” Chu chưởng giáo nói.
Đỗ Thuần đã chết rồi, ở trước mặt Ma Thần đại nhân tốt nhất nên mắng chửi hắn hung ác một chút để thể hiện lòng thành của mình.
Sở Liên nói: “Hắn đi tìm thánh nữ cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nghe nói hầu hết Trấn Thiên Xử đều đã thất lạc.”
“Ngay cả Trấn Thiên Xử ở Đại Uyên Hiến cũng đã thất lạc, càng đừng nói tới Trấn Thiên Xử của thập điện.” Chu chưởng giáo nói xong lại lầm bàm một câu, “Không biết đã làm lợi cho tên vương bát đản nào nữa.”
Lục Châu nhướng mày tung ra một chưởng.
Oanh!
Chu chưởng giáo bị đánh bay ra khỏi đại điện. Hắn thậm chí không có bất kỳ sự phòng bị nào, ngay cả cương khí hộ thể cũng không dám dùng, cắn răng đón nhận chưởng ấn.
“. . .”
Đại điện lặng ngắt như tờ. Đây chính là Ma Thần đại nhân mà bọn hắn thờ phụng?
Vì sao tính tình lại táo bạo hỉ nộ vô thường như thế? Nói trở mặt là trở mặt.
Chu chưởng giáo lăn một vòng đáp xuống đất, quỳ một chân xuống nói: “Ma… Ma Thần đại nhân!”
Hắn rất ngơ ngác, không biết mình sai ở chỗ nào. Tất cả mọi người cũng đều nghi hoặc khó hiểu.
Lục Châu thu tay về, thản nhiên nói: “Ăn nói cho cẩn thận.”
Chu chưởng giáo không hề cảm thấy không phục hay uất ức, chỉ thấy may mắn vì mình còn sống, vội đáp: “Vâng!”
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Thuyết pháp thập tinh hoán nhật, cửu tinh liên châu, tai tinh hàng thế là do Vô Thần Luận Giáo Hội truyền ra?”
Sở Liên không dám đáp lời, cảm giác nói gì cũng sẽ bị đánh thôi.
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Vô Thần Luận Giáo Hội lớn như vậy mà không một ai có thể trả lời bản tọa?”
Xong đời. Chẳng lẽ muốn xử đẹp toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội?
“Ma Thần đại nhân tha mạng!”
“Ma Thần đại nhân tha mạng!”
Đám tu hành giả trong đại điện đều quỳ xuống xin tha.
Lục Châu nhíu mày. Lão phu là người lòng dạ từ bi, đâu có dọa người đến thế? Ma Thần ơi là Ma Thần, xem ra khi còn sống ngươi gây nghiệp quá nhiều nên mới khiến đám người này bị ám ảnh nha.
Chẳng trách trong Thái Hư có nhiều người ghét ngươi như vậy.
Sở Liên bèn đáp: “Giáo chủ và Ô tổ có ước định, chúng ta có nhiệm vụ truyền đi tin tức tai tinh hàng thế.”
“Giáo chủ đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Chúng ta thật sự không biết. Giáo chủ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai biết ngài ấy đã đi đâu.”
“Vì sao hắn phải làm như vậy?”
“Lúc trước chúng ta tìm được họa quyển, giáo chủ và tứ đại chưởng giáo chúng ta thay phiên nhau lĩnh hội lực lượng trong họa quyển và mười tự phù ghi trên đó.” Nói tới đây Sở Liên bỗng dừng lại. “Nói ra sợ là ngài không tin…”
“Nói đi.”
“Tự phù cuối cùng trên họa quyển lại chỉ về phía nữ nhi của Thượng Chương Đại Đế. Chúng ta không biết vì sao lại như vậy, nhưng Vô Thần Luận Giáo Hội không muốn đối địch với thập điện, chỉ muốn truy cầu con đường tu hành đặc biệt của Ma Thần đại nhân ngài, giải trừ ràng buộc, tìm kiếm vĩnh sinh. Nhưng mà sự tình đã xảy ra nên chúng ta chỉ có thể chấp hành theo kế hoạch.”
Hắn dừng lại một chút, thở dài nói: “Vốn cho là có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch, không ngờ nha đầu kia và Khổng Quân Hoa lại đồng thời biến mất.”
Sở Liên vừa nói xong, Lục Châu lại đánh ra một chưởng! Lần này chưởng lực bá đạo và hung mãnh lập tức đánh bay Sở Liên.
Chương 2057 Kỳ Lân chi tâm
Sở Liên đau đớn hơn Chu chưởng giáo nhiều, cảm giác như đan điền khí hải đều bị tê liệt. Chưởng ấn ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo, Sở Liên chỉ dựa vào nhục thân để kháng trụ đã là không dễ.
Đám người sợ hãi lui về sau. Lại nữa rồi!
Lúc này trong lòng mọi người đều sinh ra một nghi vấn —— Ma Thần đại nhân vui giận bất thường như vậy đáng giá để mọi người thờ phụng sao?
Sở Liên và Chu chưởng giáo đều khó hiểu nhìn Lục Châu.
Dám mơ ước đồ nhi của lão phu, đánh một chưởng không lấy mạng các ngươi đã là rất khoan dung rồi.
“Có biết vì sao bản tọa lại ra tay không?”
Sở Liên lắc đầu.
“Đây là trừng trị các ngươi.”
Sở Liên ôm ngực, gật đầu nói: “Đa tạ Ma Thần đại nhân trừng phạt.”
“Bản tọa ngủ say một trăm ngàn năm, nhưng không có nghĩa là trong lúc đó bản tọa không biết gì. Chuyện không đơn giản như các ngươi nghĩ.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Bản tọa lưu lại mười tự phù là để cất giấu mười bộ kinh điển, các ngươi lĩnh hội tự phù chính là đang ngấp nghé đồ vật của bản tọa!”
Đám người nghe vậy lập tức hiểu ra, hoảng sợ lùi về sau. Đúng vậy, lĩnh hội tự phù chính là đang tham muốn đồ vật của Ma Thần đại nhân, không bị đánh mới là lạ đó!
Đám người hít sâu một hơi, càng cảm thấy họa quyển thần bí khó lường. Bí mật che giấu trong mười tự phù quả nhiên không hề đơn giản.
“Bản tọa làm việc luôn coi trọng nhân quả, người nào thức thời thì có thể yên tâm.”
Trong lòng mọi người mới khẽ buông lỏng. Chỉ mong là như vậy.
Lục Châu thu chưởng lại. “Ai đã lĩnh hội mười tự phù của bản tọa?”
“Là… là Yến chưởng giáo. Chỉ là hiện tại Yến chưởng giáo không có trong viễn cổ phế tích.” Sở Liên nói.
“Danh tính.”
“Yến chưởng giáo tên thật là Yến Quy Trần.”
“Hắn đã lĩnh hội bao nhiêu tự phù?” Lục Châu hỏi.
Sở Liên và Chu chưởng giáo đều lắc đầu không biết.
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Vì sao các ngươi không lĩnh hội?”
Sở Liên gãi đầu nói, thuận tiện vỗ mông ngựa: “Việc này phải xem thiên phú của mỗi người. Hai người chúng ta không có thiên phú mạnh như Yến Quy Trần, huống hồ vật này là do Ma Thần đại nhân lưu lại, người bình thường sao có tư cách lĩnh ngộ.”
“Ngươi còn biết gì nữa thì nói đi.” Lục Châu nói.
Trong đại điện lại lặng ngắt như tờ.
Sở Liên lắc đầu nói: “Chúng ta đã nói hết những gì mình biết, mong Ma Thần đại nhân thứ tội.”
“Nếu có nửa điểm giấu diếm hay dối trá, chúng ta nguyện đón nhận trừng phạt của Ma Thần đại nhân.” Chu chưởng giáo nói.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Nếu Yến Quy Trần và giáo chủ trở về, lập tức báo cho bản tọa.”
Hắn tiện tay vung ra hai đạo phù chỉ, phù chỉ bay về phía Sở Liên và Chu chưởng giáo.
Hai người cung kính đón nhận, không hề dám cự tuyệt. “Nguyện cống hiến sức lực cho Ma Thần đại nhân.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Bản tọa đi tới Vô Thần Luận Giáo Hội còn có một việc khác.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo đồng thời khom người: “Xin nghe ngài phân phó.”
“Nếu làm việc này thỏa đáng, bản tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Muốn thu nhận đám người này làm thuộc hạ, không thể chỉ dùng nắm đấm đe dọa.
Quả nhiên trong lòng hai vị chưởng giáo khẽ động.
Lục Châu nói tiếp: “Tìm cho bản tọa Mệnh Cách Chi Tâm thượng đẳng, càng nhiều càng tốt.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo nghi hoặc không hiểu. Với thủ đoạn của Ma Thần đại nhân thì còn cần tới Mệnh Cách Chi Tâm làm gì? Nhưng đương nhiên không ai dám hỏi ra miệng.
“Bản giáo hội trong mấy năm nay đã tích lũy được một ít Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm, mong là Ma Thần đại nhân không ghét bỏ.”
Sở Liên phất tay, hai thành viên hạch tâm rời khỏi đại điện, không bao lâu sau đã nâng một hộp gấm trở về.
Sở Liên mở hộp gấm ra, năm viên Mệnh Cách Chi Tâm tỏa ánh sáng rạng rỡ xuất hiện trước mắt Lục Châu.
Mệnh Cách Chi Tâm bình thường không có nhiều góc cạnh, nhưng năm viên này trông như kim cương, hoàn mỹ đến cực điểm.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Kỳ Lân chi tâm.”
“Ma Thần đại nhân quả là có kiến thức rộng rãi, đây đúng là Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân. Kỳ Lân là cổ thú có địa vị ngang với cổ long, năm đó giáo chủ đến Đại Dã Trạch tình cờ thu hoạch được.” Sở Liên nói.
Lục Châu nhìn năm viên Mệnh Cách Chi Tâm, nói không động tâm là giả.
Sở Liên tiếp tục nói: “Đương nhiên Ma Thần đại nhân đã là Chí Tôn, Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân không có bao nhiêu giá trị với ngài, mong đại nhân đừng ghét bỏ.”
Bọn hắn cũng không dám hỏi Ma Thần định dùng thứ này làm gì, dù sao cũng không phải dùng cho bản thân Ma Thần. Chí Tôn đã có đủ Mệnh Cách, ai mà rảnh rỗi tới mức tháo Mệnh Cách ra gắn lại đồ mới vào, chẳng khác gì tìm đường chết.
“Rất tốt.” Lục Châu hài lòng nhìn hai người. “Bản tọa luôn phân rõ phải trái, sẽ ghi nhận công lao của các ngươi. Nhưng mà giáo chủ không có đây, các ngươi lấy ra thứ này hắn sẽ không để ý chứ?”
Chu chưởng giáo đáp: “Tuyệt đối sẽ không để ý. Ngài không biết, giáo chủ chúng ta là tín đồ số một của ngài. Trong một trăm ngàn năm qua giáo chủ thường xuyên nhắc tới ngài với lòng kính trọng vô bờ, tựa như ta luôn kính sợ ngài vậy…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn.
“Thế thì tốt.”
Lục Châu cất kỹ hộp gấm rồi bắt đầu quan sát tòa đại điện. Nơi này thật nghèo, chẳng có bao nhiêu đồ tốt để lấy.
Chu chưởng giáo hỏi: “Ma Thần đại nhân, ngài ở lại đây không?”
Lục Châu lắc đầu: “Phế tích có âm khí quá nặng, không thích hợp tu hành Hạo Nhiên Thiên Cương.”
“Ma Thần đại nhân nói có lý, ngài tinh thông pháp môn ba nhà, am hiểu các đạo tu hành cực sâu. So sánh với ngài sáng như nhật nguyệt, chúng ta chỉ là đom đóm dưới mặt đất.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình thường không đổi. Hắn đã nghe nhiều mông ngựa đến phát chán, hôm nay đến đây đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.
Lục Châu lại hỏi: “Trừ Thiên Đạo Đại Kỳ ra, bản tọa còn lưu lại vật gì trong Vô Thần Luận Giáo Hội không?”
Câu hỏi này rất uyển chuyển nhưng hai vị chưởng giáo đương nhiên hiểu rõ, Ma Thần đại nhân muốn lấy lại đồ vật của mình.
Chu chưởng giáo thành thật nói: “Đồ vật của Ma Thần đại nhân vô cùng trân quý, chúng ta tìm được họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc đã là rất ghê gớm rồi. Chờ giáo chủ và Yến chưởng giáo về, vãn bối nhất định sẽ báo cáo việc này, bảo bọn hắn trả lại hết bảo bối cho ngài.”
Chương 2058 Bắt nhầm người
Sở Liên cũng nói theo: “Đại đa số đồ vật ở Thái Huyền Sơn đều nằm trong tay Thánh Điện.”
Lục Châu gật đầu đi xuống bậc thang.
Đi tới trước mặt hai người, Lục Châu nhấc tay đặt lên bả vai bọn hắn, toàn thân hai người lập tức run rẩy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi không chỉ hiểu biết về bản tọa, còn rất hiểu Thánh Điện nhỉ?”
Chu chưởng giáo chột dạ nói: “Chúng ta chỉ nghe tin đồn, không đáng nhắc tới.”
Lục Châu lại vỗ bả vai bọn hắn. Bàn tay không có chút lực nào nhưng lại khiến hai vị chưởng giáo cảm thấy trầm trọng vô cùng, tâm thần lay động.
Lục Châu nói: “Bản tọa còn có việc phải đi trước, nhớ kỹ lời bản tọa dặn.”
Chu chưởng giáo và Sở Liên quỳ rất ngay ngắn đúng mực. “Ma Thần đại nhân, nếu ngài muốn thì toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội đều nguyện ý đi theo ngài, xin ngài đừng rời đi!”
Lục Châu liếc mắt nhìn bọn hắn không nói, mũi chân khẽ điểm bay ra khỏi đại điện.
Bay đi thật xa, thanh âm uy nghiêm từ chân trời truyền về: “Đại Kỳ tạm thời vẫn để lại trong phế tích.”
Thanh âm quanh quẩn trên không trung, đám người lập tức quỳ xuống đất hô to: “Cung tiễn Ma Thần đại nhân!”
Bọn hắn không dám chắc chắn Lục Châu đã rời đi, vẫn quỳ thêm một lúc lâu. Lát sau đám người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, xác định không còn một bóng người mới dám thở phào một hơi.
Không ít người ngồi liệt xuống đất, lát sau mới bình phục tâm tình.
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng. Các đệ tử hạch tâm lần lượt hội tụ trước cửa đại điện.
Chu chưởng giáo xoa mặt nói: “Ta có phải đang nằm mơ không?”
“Không phải mơ… Hắn thật sự đã trở về.”
“Sao có thể chứ? Không phải đã nói người chết rồi không sống lại được sao?”
“Chưa chắc.” Sở Liên gian nan đứng dậy nói, “Còn nhớ lời của giáo chủ không? Giáo chủ từng nói Ma Thần đại nhân nghiên cứu phương pháp trường sinh, chỉ cần nắm được cách trường sinh thì có thể tìm được bí mật để phục sinh. Ma Thần lưu lại quá nhiều bảo vật, Vô Thần Luận Giáo Hội thậm chí còn từng tìm thấy manh mối liên quan đến Ma Thần ở hắc liên.”
Chu chưởng giáo nói: “Hầy, chỉ tiếc lúc đó không có ai tin tưởng chúng ta.”
“Cho nên, Ma Thần đại nhân vẫn luôn thử nghiệm phục sinh, chỉ là mỗi lần trở về hắn đều thất bại.”
“Nói như vậy trận chiến giữa Ma Thần đại nhân và Đồ Duy Đại Đế ở Đôn Tang là có thật?”
“Bây giờ ngẫm lại mới thấy hẳn là thật. Nếu không thì ai có thể giết nổi Đồ Duy Đại Đế?” Sở Liên kinh sợ nói, “Có lẽ Thái Hư sắp xảy ra gió tanh mưa máu rồi.”
“Chỉ tội cho Đỗ chưởng giáo.” Chu chưởng giáo thở dài nói.
Sở Liên hừ lạnh một tiếng: “Còn may bây giờ không phải là thời đại Ma Thần đại nhân làm chúa tể ở Thái Huyền Sơn, nếu không toàn bộ giáo hội của chúng ta đều bị hắn liên lụy phải chôn cùng. Hắn chết là đúng rồi!”
Chu chưởng giáo nghe vậy cũng gật gù, chỉ tay về phía bốn tên đệ tử huyết vu:
“Từ nay về sau Vô Thần Luận Giáo Hội không được nhắc tới tên Đỗ Thuần nữa. Phân giáo của hắn phải giải tán, gia nhập vào ba phân giáo còn lại.”
“Vâng!”
Sau đó một đoạn thời gian, Vô Thần Luận Giáo Hội không dám rời khỏi phế tích.
Ba ngày sau.
Sở Liên và Chu chưởng giáo đang trò chuyện trong đại điện thì một tên đệ tử cấp tốc chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm hai vị chưởng giáo, Yến chưởng giáo trở về rồi!”
Hai người mừng rỡ đứng dậy. Hắn rốt cuộc cũng trở về!
Sở chưởng giáo nói: “Bây giờ báo ngay cho Ma Thần đại nhân?”
Chu chưởng giáo lắc đầu: “Không vội, chờ nói cho Yến chưởng giáo biết sự tình rồi hẵng báo cáo.”
“Ừm.”
Vừa dứt lời, Yến Quy Trần mặc áo choàng xám uy phong lẫm liệt đi vào đại điện, khí phách vô cùng.
“Hai vị huynh trưởng, đã lâu không gặp, ta rất nhớ hai người nha.” Yến Quy Trần vừa bước vào đã cười ha hả nói.
Sở chưởng giáo cười đáp: “Yến huynh đệ, ta thấy ngươi mặt mũi hồng hào, hình như có thu hoạch không nhỏ nhỉ?”
“Đó là đương nhiên.”
Yến Quy Trần đi tới ngồi xuống trước mặt hai người, bưng ly trà lên uống ừng ực rồi vui vẻ nói: “Các ngươi đoán xem lần này ta thu hoạch được bảo bối gì?”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Sở Liên dè dặt đoán: “Không phải là chí bảo của Ma Thần đại nhân đó chứ?”
Yến Quy Trần cười ha hả: “Cũng gần như thế.”
Sở Liên và Chu chưởng giáo tái xám mặt mày, sợ hãi lui về sau mấy bước. Hai người nhìn trừng trừng Yến Quy Trần, chỉ hận không thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Yến Quy Trần nghi hoặc nhìn hai người: “Ta nói hôm nay hai vị huynh trưởng cứ là lạ thế nào?”
“Việc này…”
“Kệ đi, ta cho các ngươi xem bảo vật này.” Yến Quy Trần vỗ tay một cái.
Hai tu hành giả từ bên ngoài đi vào mang theo một cáng cứu thương. Trên cáng có một người mập mạp bị trói chặt, miệng bị bịt kín đang kêu ô ô không ngừng.
Sở Liên cau mày nói: “Không phải ngươi nói thu hoạch được chí bảo của Ma Thần đại nhân à? Sao lại là một người?”
“Đúng vậy.” Yến Quy Trần giải thích, “Các ngươi còn nhớ mười tự phù trong Ma Thần họa quyển không? Năm trăm năm trước ta lĩnh hội tự phù cuối cùng, dạo gần đây ta lĩnh hội được tự phù thứ tám và thứ chín.”
Hai người cả kinh.
Yến Quy Trần tiếp tục nói: “Vị trí của tự phù thứ chín cũng đã xuất hiện. Bây giờ ta mới hiểu được, năm đó Ma Thần sợ mười bộ kinh điển bị người ta lấy đi nên giao chúng cho mười người khác nhau. Người nắm giữ tự phù thứ chín có cường giả thủ hộ, khó có thể tiếp cận được, nhưng người nắm giữ tự phù thứ tám này lại trùng hợp bị ta bắt gặp.”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào tù binh nằm trên cáng cứu thương.
“Hắn?” Chu chưởng giáo và Sở Liên kinh ngạc nói.
“Hai vị huynh trưởng đừng gấp, hắn đã bị ta bắt lại rồi.” Yến Quy Trần vung tay, phong ấn trên miệng tù binh được giải khai.
“Các ngươi… các ngươi là ai? Vì sao lại bắt cóc ta? Ta nói cho các ngươi biết ta là người của Thánh Điện, lai lịch rất lớn, mau thả ta ra!”
Yến Quy Trần nghiêng người nhìn hắn: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên gì thì liên quan gì đến ngươi?”
Chương 2059 Giết người diệt khẩu
Hôm nay bom 8 chương nha mọi người, ủng hộ bộ Hoàn Mỹ Nhân Sinh (võng du, đô thị, trinh thám, linh dị) của Min với nha! iuuu thương ☆⌒(ゝ。∂)
“Người trẻ tuổi, miệng lưỡi cũng vô dụng, nơi này là Vô Thần Luận Giáo Hội, Thánh Điện không quản được bọn ta. Nếu muốn sống thì phải ngoan ngoãn phối hợp biết chưa?” Yến Quy Trần nói.
“A?” Tù binh kia nghe vậy lập tức trở nên ỉu xìu.
Thánh Điện không quản được? Lần này chơi lớn rồi nha.
Yến Quy Trần hỏi lại lần nữa: “Ngươi tên gì?”
“Các vị, có gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ. Ta… ta tên là Chư Lão Bát.” Thái độ của tù binh đột nhiên thay đổi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Yến Quy Trần giang tay cười nói: “Đúng là ý trời. Lão Bát… đối ứng với tự phù thứ tám.”
“. . .”
Đây là trùng hợp thật sao? Chu chưởng giáo và Sở Liên cạn lời không lên tiếng.
Yến Quy Trần tiếp tục nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là Yến chưởng giáo của Vô Thần Luận Giáo Hội. Bản giáo hội không bị Thánh Điện cai quản, thờ phụng Ma Thần đại nhân tung hoành thiên hạ từ thời kỳ thượng cổ.”
“Ma Thần?” Chu Lão Bát gãi đầu nói, “Các ngươi bắt nhầm người rồi, ta không quen Ma Thần nào cả.”
Yến Quy Trần nói: “Ma Thần đại nhân lưu lại rất nhiều chí bảo, trong đó có mười bộ công pháp tu hành vô cùng kỳ lạ, Thái Huyền Sơn gọi đó là mười bộ kinh điển, mỗi một bộ đều là công pháp vô thượng.”
Đối với tu hành giả thông thường thì mỗi giai đoạn phát triển phải tu hành một loại công pháp thích hợp, công pháp càng mạnh thì tu vi càng đề thăng.
Nhưng mười bộ kinh điển thì không như thế. Tu hành giả chỉ cần tu hành từ đầu tới cuối một bộ trong đó là đủ.
“Ma Thần đại nhân từng đánh dấu một đạo ấn phù lên bộ kinh điển thứ tám, mà ấn phù này đang ở trên người ngươi.” Yến Quy Trần trầm giọng nói, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao bộ kinh điển ra, ta sẽ tha cho ngươi, thậm chí còn bảo hộ ngươi chu toàn, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
Chư Lão Bát càng thêm nghi hoặc, không rõ lời này của hắn có ý gì.
“Cái gì mà bộ kinh điển thứ tám, cái gì mà ấn phù? Ta đều không hiểu.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Yến Quy Trần nói, “Nghĩ cho kỹ rồi hãy đáp lời ta.”
Chư Lão Bát khóc không ra nước mắt: “Ta thật sự không có bộ kinh điển thứ tám nào cả mà.”
Yến Quy Trần thản nhiên nói: “Cắt một ngón tay của hắn.”
“Đừng đừng đừng… ta nhận, ta nhận!”
Chư Lão Bát lắc đầu liên tục, “Ta không phải tên Chư Lão Bát, cái tên này do ta bịa ra thôi, ngươi suy đoán sai cả rồi, cũng bắt nhầm người rồi. Ta tên là Chư Hồng Cộng, làm việc cho Thánh Điện nhiều năm nay, không tin thì ngươi có thể đi điều tra, nếu thấy ta nói dối thì trở về băm ta ra cũng không muộn.”
Yến Quy Trần nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Chuẩn! Hai vị huynh trưởng, trong tên hắn có một chữ “Cộng”, vừa hay đối ứng với tự phù thứ tám do Ma Thần đại nhân lưu lại.”
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Cái tên thần côn này đúng là nhảm nhí, cứ thích cưỡng ép cho mọi thứ phải trùng hợp để làm gì?
Chu chưởng giáo và Sở Liên cũng rất nghi hoặc.
Yến Quy Trần cười ha hả nói: “Ta tin tưởng phán đoán của mình, bộ kinh điển thứ tám nhất định đang ở trên người ngươi, nếu không thừa nhận thì ta không còn cách nào khác, chỉ có thể rút xương lột da ngươi ra, kiểu gì cũng sẽ tìm được thôi.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng vô cùng bất đắc dĩ. “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin ta? Các ngươi thật sự bắt nhầm người rồi!”
Yến Quy Trần còn muốn ép hỏi nhưng Chu chưởng giáo đã đưa tay ngăn lại. “Yến chưởng giáo chờ đã… chúng ta có một việc quan trọng hơn cần thương lượng với ngươi.”
“Việc gì mà quan trọng hơn mười bộ kinh điển?” Thấy vẻ trịnh trọng trong mắt hai người, Yến Quy Trần nảy sinh nghi hoặc.
Chu chưởng giáo vô cùng nghiêm túc nói: “Ma Thần đại nhân đã đến đây.”
“. . .”
Yến Quy Trần đầu tiên là giật mình, sau đó lộ vẻ nghi ngờ nhìn hai người.
“Hai vị huynh trưởng, chuyện này không buồn cười chút nào đâu. Đừng làm chậm trễ việc thẩm vấn tù binh của ta, hôm nay ta nhất định phải rút ruột hắn.” Yến Quy Trần lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
“Yến chưởng giáo, chúng ta không có đùa giỡn với ngươi. Đỗ Thuần chết rồi, huyết vu giải tán, mệnh thạch của Đỗ Thuần đã bể nát.” Chu chưởng giáo nói.
“Đỗ Thuần chết rồi?!” Yến Quy Trần cả kinh.
Hai người bất đắc dĩ gật đầu.
Sở Liên giải thích: “Bị Ma Thần đại nhân giết chết. Yến chưởng giáo, ngươi sẽ không bước lên vết xe đổ của Đỗ Thuần đó chứ?”
Yến Quy Trần không tin nổi, cũng không thể tiếp nhận: “Các ngươi bị người ta gạt có đúng không?”
“Không thể nào!” Chu chưởng giáo nói, “Hắn mặc trường bào có Thánh Long chi cân, chưởng khống Thiên Đạo Đại Kỳ và lực lượng đại địa thần bí.”
Các thành viên hạch tâm đứng trong đại địa cũng gật đầu xác nhận.
Yến Quy Trần kinh ngạc vô cùng.
Sở Liên nhân cơ hội này kể lại chuyện Ma Thần đại nhân giá lâm giáo hội, thuận tiện đặt ấn phù Ma Thần đại nhân lưu lại lên bàn rồi nói:
“Đây là ấn phù do Ma Thần đại nhân lưu lại, chỉ cần bóp nát là ngài ấy sẽ giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội lần nữa. Nếu ngươi không tin thì bóp nát ấn phù đi. Hơn nữa Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc đã bị Ma Thần đại nhân lấy đi, sau này ngươi đừng lĩnh hội tự phù nữa.”
Yến Quy Trần: “. . .”
Chu chưởng giáo nói: “Về phần người này… ngươi mau thả hắn đi. Cho dù tìm được mười bộ kinh điển thì ngươi dám học sao?”
Yến Quy Trần rơi vào trầm tư, thế giới quan đã bị hai vị huynh trưởng làm cho đảo lộn, suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn.
Suy tư một lúc lâu, Yến Quy Trần đứng dậy bay tới bên Thiên Đạo Trận Kỳ, cảm nhận khí tức lưu lại trên không trung, trong lòng dâng lên kinh hãi, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Yến Quy Trần trở về đại điện nói: “Không thể thả hắn đi.”
“Tại sao?” Chu chưởng giáo hỏi.
“Người này có bộ kinh điển thứ tám, lại biết rõ bí mật của chúng ta. Nếu để hắn rời đi nói không chừng lại bị hắn cắn ngược một cái.” Yến Quy Trần nhíu mày nói.
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Chu chưởng giáo hỏi.
“Giết người diệt khẩu.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?” Ta nằm không cũng trúng đạn?
“Ba vị có chuyện gì thì từ từ nói…” Chư Hồng Cộng lập tức cao giọng hô lên, “Ta quả thật biết rõ vị trí của bộ kinh điển thứ tám!”
Chương 2060 Đông Tuyền Cốc
Ba người đồng loạt xoay người lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng.
Người thì đều có nhược điểm, Yến Quy Trần lại không tự mình trải qua tình cảnh Ma Thần xuất hiện nên không e ngại nhiều như Sở Liên và Chu chưởng giáo, lập tức hỏi: “Ở đâu?”
Chư Hồng Cộng nói: “Kinh điển rất trân quý, đương nhiên ta sẽ không mang theo bên người.”
Lời này cũng rất có lý.
Chu chưởng giáo nghi hoặc nói: “Không mang theo thì làm sao ấn phù định vị được ngươi?”
Yến Quy Trần nhìn Chư Hồng Cộng, hỏi: “Ngươi đã tu luyện kinh điển?”
“Đương nhiên, ta đã tu luyện rồi.”
“Vậy thì hợp lý rồi, người tu luyện kinh điển có thể đạt được tinh túy của nó.” Yến Quy Trần nói, “Ngươi giấu kinh điển ở đâu?”
Chư Hồng Cộng ủy khuất nói: “Ta phải nói trước, sau khi ta nói ra các ngươi không được giết ta mà phải thả ra đó!”
Yến Quy Trần cười đáp: “Yên tâm, giáo hội chúng ta thờ phụng Ma Thần đại nhân, ngươi học công pháp của Ma Thần thì cũng coi như chúng ta là người một nhà. Người nhà không chém giết nhau, đây là quy củ của giáo hội.”
Chư Hồng Cộng gật đầu nói: “Kinh điển nằm ở chỗ bằng hữu của ta.”
“Bằng hữu?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi, “Bằng hữu ngươi đang ở đâu?”
“Bằng hữu của ta là thế ngoại cao nhân, quanh năm ẩn cư nơi sơn dã. Ta có thể đưa các ngươi qua đó.”
Yến Quy Trần nói: “Ngươi là người của Thánh Điện mà cũng quen biết thế ngoại cao nhân?”
“Hắc hắc, ta thích làm quen bằng hữu mới mà.” Chư Hồng Cộng cười nói, “Mở trói cho ta đi.”
Yến Quy Trần phất tay, hai tên thuộc hạ giải khai phong ấn và dây thừng cho Chư Hồng Cộng.
Có được tự do, Chư Hồng Cộng bò dậy vỗ ngực nói: “Ta chính là Thánh chủ ở hoàng liên giới đó! Ta quen biết rất nhiều anh hùng hào kiệt, bằng hữu của ta là một trong số đó.”
Vô Thần Luận Giáo Hội lấy việc nghiên cứu Ma Thần làm mục tiêu, rất ít để ý tới chuyện của Thánh Điện và thập điện, đại đa số thời gian cũng không có giao tình gì với bọn hắn.
Chu chưởng giáo kéo Yến Quy Trần sang một bên, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy chuyện này nên báo cho Ma Thần đại nhân biết.”
Yến Quy Trần lại nói: “Không vội làm gì, ta luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Nếu Ma Thần đại nhân thật sự hiện thế thì Minh Tâm hẳn phải là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản, vì sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì? Các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Hai người khẽ giật mình. Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Hơn nữa tám tòa sơn phong quanh Thái Huyền Sơn đã không còn, chỗ đó từng xảy ra chiến đấu thảm liệt, ta nghi ngờ có người đứng phía sau màn điều khiển nhưng lại không biết ai mới là kẻ chủ mưu.”
“Ngươi hoài nghi có người giả mạo Ma Thần đại nhân?” Trong lòng Chu chưởng giáo khẽ động.
“Không bài trừ khả năng này.” Yến Quy Trần nói, “Trước kia Ma Thần có không ít tín đồ và học sinh, người hiểu hắn không chỉ có mình chúng ta.”
Hai người trầm mặc không nói.
Hồi tưởng lại lời nói cử chỉ của Lục Châu tại đại điện và tình cảnh khi Thiên Đạo Đại Kỳ xuất hiện, hắn luôn cảm thấy có gì đó là lạ không nói nên lời.
Yến Quy Trần nói tiếp: “Ta không phải đang chất vấn năng lực phán đoán của hai vị huynh trường, người đó có lẽ thật sự là Ma Thần đại nhân, nhưng lúc này Thánh Điện quá mạnh mẽ, chúng ta tham dự vào cuộc chiến này sớm thì lợi bất cập hại.”
Sở chưởng giáo và Chu chưởng giáo nghe vậy cũng thấy có mấy phần đạo lý.
Yến Quy Trần đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Ngươi dẫn đường đi.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nhìn quanh: “Trước phải ra khỏi nơi này đã.”
Yến Quy Trần phất tay, đám người rời khỏi đại điện. Yến Quy Trần dẫn theo năm tên tướng tài đắc lực cùng lên phi liễn bay ra khỏi cổ thành.
. . .
Bên ngoài phế tích.
Cổ thụ chọc trời, ánh nắng chói chang, một tòa phi liễn bay lướt qua cánh rừng vọt về phía chân trời.
Yến Quy Trần đứng bên bánh lái, vui vẻ nói: “Tiểu huynh đệ, thiên phú của ngươi không tệ, cũng là đạo thánh, vì sao phải vào Thánh Điện làm gì?”
Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói: “Thế nhân đều nói Thánh Điện tốt, ta cũng thấy vậy mà.”
“Thật là thẳng thắn. Thánh Điện đúng là tẩy não người trong thiên hạ triệt để hết sức, làm như thể trên đời này không còn chỗ nào tốt bằng Thánh Điện vậy.”
Chư Hồng Cộng nói: “Chẳng lẽ không phải?”
Yến Quy Trần hừ lạnh một tiếng: “Phải cái rắm! Trước kia người người đều muốn gia nhập Thái Hư không phải vì Thánh Điện kứt chó gì đó mà là vì Thái Huyền Sơn!”
“Thái Huyền Sơn?”
“Người trẻ tuổi không biết cũng bình thường. Đó là khu vực cấm địa của Thái Hư, ta sẽ không nói nhiều để tránh làm hại ngươi.”
Chư Hồng Cộng khẽ gật đầu, chỉ tay về phương xa nói: “Bay về phía Đông Tuyền Cốc.”
“Bằng hữu của ngươi đúng là biết hưởng thụ, Đông Tuyền Cốc xa ngàn dặm không có một bóng người ở nha.” Yến Quy Trần nói.
“Hắn vẫn luôn như thế.”
Nói xong, phi liễn lại gia tăng tốc độ, như một đạo lưu tinh bắn vọt về phía trước.
Không biết qua bao lâu, phi liễn xuất hiện ở phía nam Đông Tuyền Cốc.
“Ngay phía trước.” Chư Hồng Cộng nói.
Yến Quy Trần gật đầu phất tay: “Hạ thấp độ cao.”
“Vâng.” Người cầm lái khống chế phi liễn chậm rãi hạ xuống một biệt uyển u tĩnh giữa cánh rừng.
“Ở chỗ này?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi.
Chư Hồng Cộng cười nói: “Có phong phạm của thế ngoại cao nhân lắm đúng không?”
Két ——
Cửa tiểu trúc đột nhiên chủ động mở ra.
Yến Quy Trần nhìn trái nhìn phải, đánh giá lực lượng nguyên khí và đạo văn như ẩn như hiện xung quanh: “Tinh thông trận pháp.”
“Hắn chính là như thế, thích nghiên cứu mấy thứ linh tinh này.”
Chư Hồng Cộng vừa dứt lời, bên trong biệt uyển đã truyền tới một giọng nói nhàn nhạt: “Chờ các vị đã lâu, mời tiến vào một lần.”
“Hả?” Yến Quy Trần nhướng mày.
Hắn chưởng khống sinh tử của Chư Hồng Cộng, cũng chưởng khống kế hoạch của mình, nhưng trong khoảnh khắc bước vào tiểu trúc, Yến Quy Trần lại cảm thấy kế hoạch đã không còn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tu hành giả cực kỳ mẫn cảm, thế nên Yến Quy Trần dừng bước.
Chư Hồng Cộng nói: “Mời đi.”
Yến Quy Trần đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Ngươi cố ý?”
Chư Hồng Cộng xua tay lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Tiền bối có tu vi cao thâm, ta bị ngài bắt được là rất bình thường nha.”