“Ngươi đúng là hiểu chuyện.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Lời đã chuyển xong, những chuyện khác không can hệ đến ta nữa. Tứ tiên sinh, ta có một việc muốn nhờ.” Lý Vân Triệu nói.
“Chuyện gì?”
“Xin tứ tiên sinh đánh ta một chưởng để khi trở về còn bàn giao với Thái thượng hoàng.” Lý Vân Triệu nói.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu.
“Vậy coi sao được, ta giống như gia sư, đều là người giảng đạo lý, đâu thể vô duyên vô cớ đánh ngươi.”
“Xin tứ tiên sinh cứ xuất thủ, Thái thượng hoàng tự mình hỏi tới, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.” Lý Vân Triệu khẩn cầu.
“Không không không…” Minh Thế Nhân nhún vai. “Ta đâu phải loại người như vậy, ta không giúp được đâu. Nếu là vị bằng hữu họ Nhật của ta có ở đây thì còn may ra.”
Lý Vân Triệu lộ vẻ tiếc hận, khom người nói:
“Thôi vậy, tứ tiên sinh quả thật là chính nhân quân tử, vị bằng hữu họ Nhật thì không cần, hắn xuất thủ cũng không có tác dụng gì. Tứ tiên sinh dù sao cũng là người Ma Thiên Các, sau này ngài nên ít qua lại với loại tiểu nhân như hắn thì hơn. Xin cáo từ.”
“Chờ một chút.”
Lý Vân Triệu dừng bước, vừa nghi hoặc xoay người lại đã bị Minh Thế Nhân đánh cho một quyền.
Ầm!
Lý Vân Triệu bay ngược ra ngoài, lăn dưới đất mấy vòng mới dừng lại.
“Ui da, mặt của ta…”
“Đột nhiên ta cảm thấy có thể giúp được ngươi… Không đau chứ?” Minh Thế Nhân thu hồi nắm đấm.
Lý Vân Triệu không ngờ Minh Thế Nhân nói động thủ là động thủ, giúp đỡ một chút thôi, ai ngờ hắn lại ra tay nặng như vậy… Ui da.
Minh Thế Nhân không thèm nhìn hắn, khẽ huýt sáo rồi bay về Ma Thiên Các.
. . .
Trở lại Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân lại bắt đầu lo lắng.
Hoàng đế Lưu Qua muốn đích thân đến Ma Thiên Các, trùng hợp U Minh Giáo lại đang đánh hoàng thất, lúc này hắn đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Suy nghĩ một lát, Minh Thế Nhân quyết định đến hỏi ý sư phụ. Dù sao đối phương cũng là người có địa vị cao nhất Đại Viêm, còn là bạn cũ của sư phụ.
Nhìn quanh không thấy ai, Minh Thế Nhân đi vào trong đại điện, vừa đi ra sau hậu điện đã quỳ xuống nói vọng về phía mật thất: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Mật thất yên tĩnh không tiếng động, cũng không có hồi âm.
Minh Thế Nhân không yên lòng, lại nói lần nữa: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lần này hắn nói lớn tiếng hơn.
Ngã một lần đã khôn ra, Minh Thế Nhân vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới đất đợi sư phụ đáp lời, tuyệt không có can đảm đến gần cửa mật thất.
Mật thất vẫn im ắng không có động tĩnh.
Minh Thế Nhân thở dài lắc đầu. Vẫn nên nghĩ biện pháp khác thì hơn… Khắc chế, ổn trọng, đừng tìm đường chết.
Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Trong mật thất, Lục Châu vẫn đang trong trạng thái ý thức hỗn loạn. Sau khi quát một câu răn dạy Chư Hồng Cộng, hắn lại chìm đắm vào việc lĩnh ngộ Thiên thư, phong bế giác quan, đương nhiên là không nghe được tiếng Minh Thế Nhân.
. . .
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng sớm khi mặt trời vừa lên, một chiếc phi liễn cỡ nhỏ màu xám xuất phát từ Thần Đô bay về phía Ma Thiên Các.
Trên phi liễn, hai vị thống lĩnh cấm quân Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh cung kính đứng sau lưng Vĩnh Thọ hoàng đế.
Hai người vốn là thuộc hạ cũ của Vĩnh Thọ hoàng đế, thấy Lưu Qua vẫn còn sống, tâm tình bọn họ xao động thật lâu vẫn chưa bình phục.
“Các ngươi đang sợ hãi?” Lưu Qua liếc nhìn hai người.
“Thần chỉ là hơi kích động.”
Lưu Qua nhìn vầng thái dương đang từ từ dâng lên, phi liễn bay vào trong tầng mây, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Nhớ ngày đó hai người các ngươi cùng Cô chinh chiến thiên hạ, vạn tộc đều thần phục. Nhiều năm trôi qua, các ngươi… đều đã già rồi.” Lưu Qua thở dài.
Trên đầu Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh đã có không ít tóc bạc. Thời gian chẳng buông tha cho một ai.
“Sinh lão bệnh tử vốn là chân lý của nhân gian.” Tô Thánh khẽ nói.
Nhìn hai tên thuộc hạ cũ, Lưu Qua vuốt cằm nói: “Mấy năm nay phụ tá Thương nhi khiến các ngươi vất vả rồi.”
“Đây đều là bổn phận của thần, chỉ cần có thể bảo vệ được giang sơn Đại Viêm, thần nguyện lên núi đao xuống biển lửa.” Tô Thánh đáp.
Ánh mắt Lưu Qua nhìn hai người dò xét, lát sau đột nhiên hỏi:
“Hai người các ngươi không định trảm kim liên, xung kích lên cửu diệp sao?”
Lời vừa thốt ra, hai người đồng loạt quỳ xuống, trên lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Qua có thể hỏi tới việc trảm kim liên, rõ ràng đã biết không ít tin tức về tu hành giới.
“Thần luôn trung thành một lòng, có nhật nguyệt chứng giám.”
“U Minh Giáo làm loạn cửu châu, thần sao có thể xem như không thấy!”
Ý chỉ do tiên hoàng để lại, bọn hắn nào dám tuỳ tiện chống đối?
Lưu Qua hài lòng gật đầu. “Đứng lên rồi nói.”
Hai người đứng lên.
“Cô vốn muốn gặp mặt Thương nhi một lần, nhưng hắn lại đang bế quan… Lần này Cô làm chủ, gọi các ngươi đi theo Cô một chuyến.”
Dù sao Lưu Qua cũng đã thoái vị, cấm vệ quân trực thuộc quyền quản lý của đương kim hoàng đế.
Tô Thánh đáp: “Bệ hạ chỉ cần phân phó.”
“Được.” Lưu Qua thản nhiên nói. “Dẫn đường tới Ma Thiên Các.”
“. . .”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cả kinh, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an, chỉ trong chốc lát mà lưng áo bọn hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Nửa ngày sau.
Phi liễn chầm chậm đến dưới chân núi Kim Đình Sơn.
“Bệ… bệ hạ, đến nơi rồi.” Tô Thánh nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Kim Đình Sơn.
“Ngươi đang căng thẳng?” Lưu Qua phát giác sắc mặt hai vị thống lĩnh rất khó coi.
Nói thật, Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh bây giờ đã cảm thấy hối hận. Bọn hắn không tài nào ngờ được Tiên hoàng lại muốn đến Ma Thiên Các! Đây là địa phương cả tu hành giới đều không dám trêu chọc!
Nhưng bọn hắn đã thể hiện lòng trung thành, đã lập lời thề, bây giờ chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Thần không có căng thẳng, chỉ là hơi lo lắng thôi.”
“Đừng lo lắng… Cô và Cơ Thiên Đạo là bạn cũ, chuyến này đến đây chỉ để ôn chuyện.” Lưu Qua nói.
Đám thị vệ nhảy khỏi phi liễn, mang theo mấy chiếc rương đặt xuống đất.
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ sườn núi bay xuống, lăng không giữa trời cất tiếng hỏi:
“Người vừa đến có phải là Vĩnh Thọ hoàng đế?”
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua ngẩng đầu nhìn người vừa bay tới. “Ngươi nhận ra Cô?”
“Đoán thôi, ta đã chờ các ngươi thật lâu. Ta không quen quỳ, các ngươi không ngại chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Không sao.” Lưu Qua đáp.
“Gia sư đã bế quan ba tháng, e là không thể gặp mặt bệ hạ.”
Chương 612 Vô đề
Lưu Qua lạnh nhạt đáp: “Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với Cô như vậy.”
“Không sao, sẽ còn người thứ hai, thứ ba, thứ tư… còn nhiều nữa.” Minh Thế Nhân nhún vai.
“Thú vị.”
Lưu Qua lập tức cảm thấy người thanh niên đang lăng không lơ lửng nói chuyện với mình rất thú vị. “Nếu Cô không gặp được bạn cũ sẽ không cam tâm rời đi.”
“Ngươi không cam tâm thì liên quan gì đến ta?”
“. . .”
Cho dù Lưu Qua là tiên hoàng Vĩnh Thọ danh chấn thiên hạ năm xưa thì giờ đây cũng phải nghẹn họng nói không nên lời.
Tô Thánh nhíu mày nói: “Bệ hạ đã nói đến đây chỉ để ôn chuyện, nếu thật sự đến gây sự thì bệ hạ đã không đem theo có từng này người.”
Minh Thế Nhân lầm bầm: “Chuyện này ai mà biết được…”
Tô Thánh chắp tay nói: “Các hạ, bệ hạ đích thân tới đây là để biểu đạt lòng kính trọng với Ma Thiên Các. Nếu bệ hạ không gặp được bạn cũ, một thần tử như ta sao có thể ngồi yên mặc kệ?”
Minh Thế Nhân cau mày. “Thì sao? Ngươi muốn xông vào?”
“Các chủ là cửu diệp uy chấn thiên hạ, chúng ta sao dám xông vào.” Tô thánh đáp, lời nói lại xoay chuyển. “Nhưng thân là thần tử không thể không thực hiện ý chỉ của bệ hạ.”
Nói cách khác, hai người đi theo Lưu Qua đến đây vốn đã chẳng màng sinh tử.
Minh Thế Nhân không muốn nhìn thấy nhất chính là loại người này. Ánh mắt hắn nhìn kỹ Tô Thánh rồi nhìn sang Lưu Qua.
Hắn cảm giác được khí thế trên người Lưu Qua rất nhạt, loại khí thế này hoàn toàn khác biệt với khí thế của một bậc đế vương, mang lại cảm giác người này coi nhẹ tất cả mọi thứ trên đời.
Minh Thế Nhân trầm ngâm đáp: “Gia sư đã nói sẽ bế quan năm tháng, chưa đến thời hạn đã định ra, ai cũng không được gặp.”
Lưu Qua mở miệng nói: “Cô sẽ ở Ma Thiên Các chờ hắn xuất quan.”
“. . .”
Trong suy nghĩ của Minh Thế Nhân, chỉ cần hắn lấy mệnh lệnh của sư phụ ra doạ dẫm thì ai cũng không dám tuỳ ý xông vào.
Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Lưu Qua phất tay, mấy tên thị vệ sau lưng nhấc chiếc rương lên đi theo sau hắn. Lưu Qua cất bước đi vào trong bình chướng.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đồng thời chập tay lại, xung quanh bàn tay xuất hiện mấy tự phù.
Nho môn!
Minh Thế Nhân lập tức giơ tay lên ngăn lại: “Đã như vậy thì đi theo ta.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên thả tay xuống. Bình chướng mở ra một lỗ hổng, Lưu Qua chắp tay sau lưng đi vào trong bình chướng.
. . .
Đi được nửa đường, trong lòng Minh Thế Nhân không ngừng bồn chồn thấp thỏm.
Hắn chợt nhớ tới khi nhị sư huynh vừa về Ma Thiên Các, sư phụ từng nói Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua và Cung Nguyên Đô có thể được xưng là kiếm đạo tam đẳng: Thiên Tử Kiếm.
Cung Nguyên Đô mang theo quan tài mà đến, sau đó hoá thành cát bụi không còn trên nhân thế.
Còn vị Vĩnh Thọ hoàng đế này đã tuyên bố băng hà từ rất lâu, không ngờ lại chỉ là tin tức giả.
Minh Thế Nhân dừng bước, quay đầu hỏi:
“Gia sư từng nói bệ hạ là cao thủ kiếm đạo, được xem là Thiên Tử Kiếm, không biết thực hư thế nào?”
Không đợi Lưu Qua hồi đáp, Tô Thánh bên cạnh đã nói ngay:
“Trước đây bệ hạ chinh chiến vạn tộc, kiếm đạo của ngài đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Thứ cho ta nói thẳng, dù là tam đại Kiếm si ở trước mặt bệ hạ cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
“Vậy nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung của ta thì sao?”
“Cái này…”
Nhắc tới Ngu Thượng Nhung, Tô Thánh không dám tuỳ tiện đánh giá.
Dù sao đây cũng là một cao thủ kiếm đạo danh tiếng lẫy lừng được thiên hạ xưng tụng là Kiếm Ma, có không ít cao thủ bát diệp đã chết dưới kiếm của hắn.
Cho dù đều là bát diệp… cũng có phân cao thấp.
Cổ Nhất Nhiên thản nhiên nói: “Vậy phải xem là ở địa phương nào. Nếu là tại Thần Đô, bệ hạ vô địch thiên hạ.”
Một chút mặt mũi cũng không cần.
Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, ai đánh thắng được ngươi?
Minh Thế Nhân không thèm quan tâm, mặc kệ bọn hắn muốn nói thế nào thì nói.
Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân đưa bọn họ đến trước đại điện Ma Thiên Các.
Đột nhiên gần đó vang lên một giọng nói đầy vẻ tang thương: “Tô Thánh, Cổ Nhất Nhiên?”
Đám người quay đầu nhìn lại.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều cả kinh, không ngờ ở Ma Thiên Các vẫn có người nhận ra mình.
Vừa nhìn sang, bọn họ đã thấy lão bà vừa lên tiếng kia tay cầm quải trượng đang từng bước đi tới.
“Tả trưởng lão?” Tô Thánh nhíu mày.
“Tô Thánh, xin chú ý lời nói của ngươi. Lão thân gia nhập Ma Thiên Các, giờ là trưởng lão Ma Thiên Các chứ không còn là trưởng lão Nho môn nữa.” Tả Ngọc Thư trầm giọng nói.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ vị nữ tu thiên tài duy nhất của Nho môn ngày xưa nay lại đầu nhập vào Ma Thiên Các.
Lưu Qua nhìn về phía Tả Ngọc Thư, khẽ nói: “Năm trăm năm trước, Tả Ngọc Thư… Cô có nghe nói về ngươi.”
Tả Ngọc Thư đánh giá Lưu Qua, nghe Minh Thế Nhân kể lại việc đám người đến tìm gặp Các chủ, trên mặt bà ta không có vẻ bất ngờ, chỉ đáp: “Không ngờ bệ hạ vẫn còn trên nhân thế. Lão thân hữu lễ.”
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên truyền ra tiếng tranh cãi:
“Lão Phan, Lãnh mỗ không phục ngươi.”
Tiếng nói không nhỏ. Ngay sau đó có một giọng nói khác đáp lời:
“Không phục thì không phục. Lãnh La, nơi này là Ma Thiên Các, ngươi làm ồn phiền nhiễu đến Các chủ thì có gánh được tránh nhiệm không?”
Lưu Qua nhíu mày. “Lãnh La? Người đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước?”
Tô Thánh thấp giọng nói: “Đúng là hắn.”
Trong đại điện tiếp tục truyền tới ——
“Phan Ly Thiên, nơi này không phải Tịnh Minh Đạo, ngươi bớt có hù doạ Lãnh mỗ. Ngoại trừ Các chủ, Lãnh mỗ không phục kẻ nào.”
Lưu Qua lại lần nữa nhíu mày. “Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo Phan Ly Thiên?”
Tô Thánh lại thấp giọng đáp: “Đúng là hắn.”
Lưu Qua: “. . .”
Sắc mặt Lưu Qua vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi. Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhiều trưởng lão có thực lực mạnh như vậy, Cơ Thiên Đạo làm sao thu phục được bọn hắn?
Đối thoại còn chưa dừng lại có một giọng nói khác vang lên ——
“Hai vị trưởng lão đừng cãi nhau nữa, xem như nể mặt Hoa Vô Đạo ta đi.”
“Lão Phan, ngươi nên học hắn. Hoa Vô Đạo cũng là bát diệp nhưng khiêm tốn và hiếu học biết bao nhiêu.” Lãnh La nói.
“Tính tình lão hủ chính là như vậy, lão hủ thích thế thì có làm sao?”
Chương 613 Vô đề
Ba người vừa tranh cãi vừa bước ra khỏi đại điện. Vừa ra ngoài, Lãnh La, Hoa Vô Đạo và Phan Ly Thiên đồng thời nhìn thấy đám người Lưu Qua đứng bên ngoài, bèn liếc nhau hừ một tiếng rồi giải tán.
Minh Thế Nhân âm thầm gật đầu. Lão Niên Các đóng kịch không tệ.
Hắn liếc nhìn Lưu Qua… quả nhiên thấy người này đang cau mày, đứng yên tại chỗ.
Ha ha ha, Ma Thiên Các cao thủ nhiều như mây, hỏi ngươi có sợ hay không!
Tả Ngọc Thư mở miệng nói: “Lão thân còn phải nghiên cứu trận pháp, thứ cho không thể phụng bồi.”
Không đợi Lưu Qua trả lời, bà đã xoay người rời đi.
Ai quan tâm ngươi là Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua, ai để ý ngươi là một trong bát đại thống lĩnh Tô Thánh hay Cổ Nhất Nhiên!
Bốn vị trưởng lão đều xem như không thấy!
Minh Thế Nhân rất hài lòng với kết quả này, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
“Thật xin lỗi, tính tình của bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các chính là như vậy. Dạng người này tấn thăng bát diệp xong đều không màng sinh tử, chỉ muốn tìm đối thủ luận bàn, mà lực phá hoại của bát diệp thì lại quá kinh người. Bọn họ thường xuyên tụ tập lại một chỗ để luận đạo phân cao thấp, không tránh khỏi thường xuyên tranh cãi. Khiến bệ hạ chê cười.”
“Không sao.” Lưu Qua nhấc tay. “Cô chỉ muốn ôn chuyện với bạn cũ, không để ý tới những người khác.”
“Vậy thì tốt. Xin mời vào trong.”
. . .
Cùng lúc đó, bốn vị trưởng lão đã trở về Nam Các, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía đại điện.
“Không biết chiêu này có trấn áp được Lưu Qua không nữa.” Phan Ly Thiên nói.
“Trước mắt chỉ có thể làm vậy. Chúng ta đều đã trảm kim liên, chỉ cần thu liễm khí tức thì bọn hắn sẽ không thể phán đoán được tu vi thật sự của chúng ta.” Lãnh La đáp.
Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Ta chỉ là thất diệp, giả mạo bát diệp thì hơi quá.”
“Ngươi không dùng tới tu vi và khí tức, chúng ta đứng cùng một chỗ đều chỉ có một cặp mắt, một đôi chân, chẳng có gì khác biệt cả. Thả lỏng đi.” Phan Ly Thiên an ủi.
Tả Ngọc Thư thở dài lắc đầu. “Lưu Qua còn dễ ứng phó, U Minh Giáo kềm chế cửu châu, e là Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên sẽ gây khó dễ cho chúng ta.”
Ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Phan Ly Thiên lại nói: “Không cần lo lắng, dù sao Các chủ vẫn đang ở đây, bọn hắn không có can đảm làm càn đâu.”
Cửu diệp chính là chỗ dựa của Ma Thiên Các.
. . .
Trong đại điện, Minh Thế Nhân làm tư thế mời: “Gia sư bế quan, ta sẽ tiếp đãi các vị.”
Lưu Qua không vội ngồi xuống mà quay đầu nhìn quanh, không ngừng dò xét cảnh vật trong đại điện.
Hắn không ngồi, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đương nhiên cũng không có can đảm ngồi trước, chỉ có thể cùng đứng.
Quan sát xong, Lưu Qua mới ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi: “Bốn vị vừa rồi đều là bát diệp?”
Minh Thế Nhân đáp ngay tắp lự: “Đương nhiên.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Lãnh La là người đứng đầu Hắc Bảng ba trăm năm trước, chuyện này chắc bệ hạ còn rõ hơn ta. Phan Ly Thiên và Tả Ngọc Thư thì không cần giới thiệu, năm đó đều là người nổi tiếng. Hoa Vô Đạo vốn là trưởng lão Vân Tông, về sau Vân Tông quá loạn bức hắn rời đi, hắn không còn biết đi đâu nên lưu lại Ma Thiên Các…”
“Cô nghe nói Vân Thiên La không phải là hạng người ti tiện, sao lại để Hoa Vô Đạo rời đi? Huống hồ gì người này còn là bát diệp, đi đến đâu cũng được xem là khách quý.” Lưu Qua nói.
Lão hồ ly này không dễ bị lừa nha.
Minh Thế Nhân mặt không đổi sắc nói: “Không cần để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, bệ hạ từng là vua của một nước, tiện tay là tra được thôi.”
Lưu Qua gật đầu nhìn Minh Thế Nhân. “Vua của một nước chỉ là chuyện quá khứ. Hiện tại Cô… à không, nên xưng ta mới đúng, ta lấy thân phận bạn cũ đến đây để ôn chuyện với tôn sư.”
Minh Thế Nhân nói: “Lời này ta đã nói mấy lần, gia sư hiện đang bế quan, cần ít nhất hai tháng nữa mới xuất quan. Trước lúc đó không thể đến quấy rầy người.”
Tô Thánh đứng một bên nghe vậy bèn hỏi: “Nghe nói Cơ tiền bối đã đột phá cửu diệp, vì sao còn phải bế quan?”
Ngụ ý, ngài đã là vô địch thiên hạ, còn cần bế quan làm gì?
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái rồi nói: “Con đường tu hành vô bờ bến, gia sư chỉ mới tiến vào cửu diệp, đương nhiên cần phải làm vững chắc cảnh giới của mình… Xin hỏi ngài là?”
“Thống lĩnh cấm vệ quân Thần Đô thủ cửa thành tây bắc Tô Thánh.” Tô Thánh ngạo nghễ đáp.
“Ồ… chưa từng nghe tên.”
Chưa từng nghe thì ngươi ra vẻ giật mình làm cái gì?
Tô Thánh lại hỏi: “Xin hỏi các hạ, tại sao Tả tiền bối lại xuất hiện ở Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân không trả lời ngay. Hắn nhìn ra được mấy người này có hơi kiêng kỵ Tả Ngọc Thư. Xem ra màn kịch lúc trước không uổng phí.
Nhớ lại một màn trong hẻm núi khi lần đầu gặp Tả Ngọc Thư, Minh Thế Nhân vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu không nhờ sư phụ danh tiếng lẫy lừng thì hắn đã sớm thành vong hồn dưới tay bà ta rồi.
“Tả trưởng lão ngưỡng mộ gia sư đã lâu… Chuyện còn lại, hẳn là các vị đã hiểu.” Minh Thế Nhân vừa cười vừa nói.
Lưu Qua gật đầu tán thành:
“Trước kia khi Cô… khi ta và Cơ huynh quen biết nhau, đúng là có không ít quốc sắc thiên hương ngưỡng mộ huynh ấy. Nếu tính tình Cơ huynh tốt một chút thì có lẽ đến ta cũng phải mặc cảm.”
“. . .”
Trong lòng Minh Thế Nhân rất cạn lời. Thật đúng là không biết xấu hổ mà.
“Được rồi, chuyện nên nói đều đã nói, các ngươi cũng đã vào Ma Thiên Các rồi. Chư vị, xin mời về đi.” Minh Thế Nhân hạ lệnh đuổi khách.
Lưu Qua chậm rãi đứng dậy nói: “Nếu Cơ huynh không thể ra đây gặp mặt, vậy ta sẽ chờ ở đây. Ma Thiên Các lớn như vậy chắc sẽ không đến mức không có chỗ dung thân cho bộ xương già này chứ?”
“Ngươi muốn ở lại?” Minh Thế Nhân cả kinh.
“Trong vòng ba tháng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy Cơ huynh.” Lưu Qua đáp.
“. . .”
Chuyện trở nên phức tạp rồi đây. Ba người này đều là cao thủ, không ai biết được nửa đường sẽ phát sinh chuyện gì.
Rất rõ ràng, bọn hắn có chuẩn bị mới đến.
Nếu lúc này bạo phát xung đột thì sẽ để lộ việc bốn vị trưởng lão trảm kim liên. Nhưng nếu để bọn hắn ở lại thì Ma Thiên Các sẽ không an toàn nữa.
Chương 614 Vô đề
Lúc này Tô Thánh đột nhiên lên tiếng:
“Vừa rồi bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nội liễm khí tức, không có nguyên khí dũng động. Ta đang nghĩ, nơi này là Ma Thiên Các không có người ngoài, vì sao bọn họ phải thu liễm khí tức?”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động. Chiêu này quả nhiên rất khó doạ được người khác.
Tô Thánh lại nói tiếp: “Tả tiền bối tu luyện công pháp Nho môn, lại càng là thiên tài tu hành từ năm trăm năm trước, lão nhân gia người ghét nhất chính là hành vi che che giấu giấu…”
Lời này dù không nói rõ thì Minh Thế Nhân cũng đã hiểu ý hắn.
Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói: “Ngươi chẳng biết gì về Ma Thiên Các cả.”
Tô Thánh khẽ sửng sốt. Đúng là không thể xem Ma Thiên Các xem như một tông môn thông thường.
“Đã như vậy… ta cũng muốn được luận bàn với các vị trưởng lão.” Tô Thánh chắp tay nói.
“. . .”
Thật bực mình! Đầu óc Minh Thế Nhân nhanh chóng xoay chuyển. Bốn vị trưởng lão đã trảm kim liên trùng tu, nếu luận bàn thì chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Thánh.
Nhưng nếu không có người ra mặt thì Ma Thiên Các lại có vẻ dễ bị ức hiếp.
Minh Thế Nhân còn đang suy nghĩ, Tô Thánh đã nói:
“Ta thật lòng muốn thỉnh giáo, tuyệt đối không có ác ý. Cao thủ Ma Thiên Các nhiều như mây… hẳn sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Tô Thánh từng bước ép sát. Có lẽ thấy Minh Thế Nhân do dự nên Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều đánh hơi được có chuyện mờ ám.
Lấy danh nghĩa “luận bàn” để thăm dò, có thể tiến có thể lùi, sẽ không đắc tội Ma Thiên Các.
Đúng là ba lão hồ ly!
Lưu Qua ngồi im lặng ở một bên, rõ ràng là đang ngầm đồng ý cho Tô Thánh ra mặt.
Minh Thế Nhân không vui nói: “Luận bàn thì thôi đi… Ma Thiên Các không có thời gian rảnh chơi với ngươi.”
Đúng lúc này, một giai điệu duyên dáng từ bên ngoài đại điện bay vào. Tiếng sáo uyển chuyển du dương như gió xuân đang thổi.
Thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Lưu Qua hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài đại điện. “Ma Thiên Các còn có người am hiểu âm luật?”
Minh Thế Nhân đáp: “Đương nhiên.”
Vừa nói xong, một đạo kiếm cương cỡ nhỏ chợt xuất hiện, phiêu động trong không trung như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Kiếm cương không mạnh nhưng rất linh hoạt.
Cổ Nhất Nhiên kinh ngạc nói: “Dùng âm khống chế nguyên khí ngưng tụ thành cương… Bên ngoài là người nào?”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động nhưng sắc mặt vẫn thong dong nói: “Dùng âm khống khí, chưa đủ thành đạo.”
Lời này khiến Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên có hơi xấu hổ. Bọn hắn cho rằng năng lực này không phải chuyện đùa. Những người quanh năm chinh chiến sa trường như bọn hắn biết rõ loại nhân vật và năng lực nào sẽ tạo được ưu thế lớn nhất trên chiến trường. Như Minh Kính Đài của Phật môn có thể tăng phúc lực lượng trên diện rộng hay trận pháp của Nho môn… chỉ cần phối hợp một cách tinh tế sẽ có thể bách chiến bách thắng.
Đột nhiên đạo kiếm cương kia đâm về phía Tô Thánh.
Vù!
Sắc mặt Tô Thánh trầm xuống: “Hèn hạ!”
Hai ngón tay Tô Thánh bắn ra hai đạo chỉ phù nghênh đón kiếm cương. Chỉ phù thiêu đốt thôn phệ đạo kiếm cương cỡ nhỏ kia ngay lập tức, đồng thời phát ra một tiếng rít chói tai.
Xoẹt ——
Tiếng sáo lập tức bị đánh tan.
Bên ngoài đại điện, tiếng sáo có vẻ không phục, lại cất lên lần nữa, trở nên gấp gáp hơn.
Tô Thánh cười nói: “Thú vị.”
Song chưởng chập lại, mấy đạo ấn phù lăng không bay lên, có lớn có nhỏ va chạm vào nhau.
Tiếng va chạm kêu vang tinh tang tinh tang, giao thoa cùng tiếng sáo.
Tiếng sáo dừng lại, sau đó trở nên cao vút lên. Nếu lúc bắt đầu nghe như tiếng dòng suối nhỏ róc rách thì bây giờ chính là thuỷ triều càn quét.
Tô Thánh lộ vẻ vui mừng. “Ta chưa từng nghe nói cửu đại đệ tử Ma Thiên Các có người am hiểu âm luật, nay được gặp mặt đúng là tam sinh hữu hạnh. Tuy ta thô kệch nhưng lại cực kỳ yêu thích âm luật, hiện tại xem như gặp được đối thủ. Tiếp tục ——”
Hắn đứng dậy, thủ thế biến ảo, lần này xuất ra rất nhiều ấn phù phiêu động ở trước mặt.
Trước đó chỉ là tiểu đả tiểu nháo, chỉ có ý chơi đùa, bây giờ lại hoàn toàn khác biệt. Nguyên khí rung động, ấn phù lít nha lít nhít tăng lên đến cấp độ Nguyên Thần cảnh.
Đây là đánh nhau thật!
Trong lòng Minh Thế Nhân cảm thấy nặng nề, hắn đương nhiên biết người thổi sáo bên ngoài là ai… Mà vị Tô Thánh trước mắt lại là một trong bát đại thống lĩnh cấm vệ quân!
Bang, bang bang!
Ấn phù biến lớn va chạm với tiếng sáo. Tiếng sáo tiêu tán ngay lập tức nhưng âm thanh va đập vẫn tiếp tục truyền ra ngoài.
Minh Thế Nhân đột nhiên bạo phát cương khí… Ông!
Âm thanh năng lượng cộng hưởng xuất hiện, một toà pháp thân ngũ diệp sừng sững xuất hiện ngăn cản toàn bộ sóng âm.
Tất cả mọi âm thanh lập tức im bặt.
Minh Thế Nhân đương nhiên phải ngăn trở. Bên ngoài đại điện là tiểu sư muội của hắn, sao nàng có thể chịu được lực lượng công kích này?
Tô Thánh cau mày nói: “Tại sao các hạ lại nhúng tay?”
“Nơi này là Ma Thiên Các, không phải nơi ngươi có thể làm loạn.” Minh Thế Nhân nói.
“Chỉ cho phép hắn khiêu khích ta, không cho phép ta đánh trả?” Tô Thánh không thể hiểu nổi cái logic này.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta đã nói rồi… các ngươi không nên ở đây.”
Tô Thánh không phục đáp: “Luận bàn phải làm đến nơi đến chốn.”
Song chưởng Tô Thánh chập lại, ấn phù lần lượt bay ra xếp thành một vòng tròn ánh sáng. Vòng sáng xuất hiện tạo ra âm thanh cộng hưởng ông ông như tiếng phạn của Phật môn.
Minh Thế Nhân nhíu mày.
Khi tiếng ông ông điếc tai kia vang lên, từ phía hậu phương đại điện Ma Thiên Các đột nhiên truyền tới tiếng quát to như sấm:
“Làm càn!”
Sóng âm cuồn cuộn như dời sông lấp biển ào ào đánh tới.
Sóng âm này không giống với âm công bọn họ thường thấy mà vang dội, mạnh mẽ và gọn gàng khiến người ta trở tay không kịp.
Tô Thánh chỉ vừa kịp nhíu mày thì sóng âm đã tụ lại đánh thẳng vào người hắn.
Ầm!
Tô Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đẩy lùi.
Bát diệp chung quy vẫn là bát diệp, khi bị sóng âm công kích, Tô Thánh cưỡng ép mình ổn định thân hình để không bị đánh bay ra ngoài, càng không để mình ngã xuống.
Chương 615 Vô đề
Có đôi khi bị đánh bay chưa hẳn là không tốt. Tựa như bộ dạng của Tô Thánh hiện giờ.
Nếu hắn bay ra ngoài, tiện thể lăn thêm mấy vòng khiến lực lượng bộc phát trong âm công tản đi thì nhiều nhất cũng chỉ bị một ít vết thương ngoài da.
Nhưng bây giờ… hắn gắng gượng chống đỡ toàn bộ công kích của âm công chỉ vì để bản thân có thể đứng vững.
. . .
Tô Thánh đứng vững nhưng sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía sau đại điện.
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua và Cổ Nhất Nhiên cũng kinh ngạc nhìn sang.
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ mừng rỡ, vội thu hồi pháp thân rồi khom người về phía mật thất: “Đồ nhi cung nghênh sư phụ.”
Tiếng bước chân thản nhiên vang lên, không vội không chậm, bước đi trầm ổn.
Bọn hắn biết rằng… chủ nhân Ma Thiên Các sắp xuất hiện.
Rốt cuộc Lục Châu cũng bước qua hành lang đi vào trong đại điện.
Trong ba tháng này, Lục Châu đều đắm chìm vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư không có ý thức, không có giác quan. Nhưng mấy ngày gần đây thỉnh thoảng hắn vẫn nghe được một số đoạn đối thoại giữa mọi người, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ.
Giống như vừa rồi, khi Lục Châu đang đắm chìm lĩnh ngộ thì bên tai lại truyền đến âm thanh ồn ào. Nếu nói tiếng sáo của Hải Loa có công hiệu ngưng thần tĩnh khí thì tạp âm xuất hiện khi va chạm với ấn phù lại đinh tai nhức óc khiến hắn không tài nào nhịn được.
Thế là… Lục Châu mở mắt, ra khỏi mật thất.
Lục Châu bước vào đại điện, ánh mắt nhìn về phía đám người. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lập tức cứng đờ.
Lục Châu nhìn thấy người quen cũ.
“Lưu Qua?”
Thấy bộ dạng Lục Châu, Lưu Qua cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của Lưu Qua, Cơ Thiên Đạo là một ông lão tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, đi trên đường đều rất tốn sức, ít nhất là không thể khoẻ mạnh hơn Tả Ngọc Thư bao nhiêu.
Nhưng bây giờ gặp mặt mới thấy, Lục Châu tinh thần toả sáng, toàn thân phấn chấn, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý mạnh mẽ, ngay cả tiếng quát “làm càn” vừa rồi cũng tràn ngập sinh cơ và lực lượng, nào có một chút dáng vẻ của người sắp đến đại nạn thọ mệnh?
Cho dù Lưu Qua từng là đế vương một thời nhưng khi gặp lại Lục Châu, trong lòng hắn vẫn dấy lên kinh đào hải lãng.
“Cô…” Lưu Qua có vẻ kích động, chợt nhớ ra xưng hô này có vẻ khách khí nên vội vàng sửa lại. “Cuối cùng ta cũng được gặp Cơ huynh.”
“Ngươi còn chưa chết?” Lục Châu cất tiếng hỏi.
Tô Thánh bước lên trước một bước, chữ “chết” mang đầy điềm xấu này sao có thể dùng để nói với Thái thượng hoàng?
Nhưng vừa bước lên Tô Thánh đã kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra máu tươi.
Âm công thật mạnh, hắn không ngờ mình đã bị thương. Còn chưa chính diện giao thủ mà hắn đã bị âm công của đối phương chấn thương nội tạng.
Cửu diệp… quả nhiên là cảnh giới xa không thể với!
Lục Châu dời mắt khỏi Lưu Qua, nhìn sang Tô Thánh: “Ngươi rất thích ức hiếp kẻ yếu?”
Tô Thánh ngây ngẩn cả người. Cố nén nội thương, hắn khom người nói: “Cơ tiền bối, chỉ là luận bàn mà thôi. Nếu có mạo phạm, ta nguyện ý chịu phạt.”
“Chỉ là luận bàn?”
Lục Châu vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chạy vọt vào trong đại điện.
Tay nàng cầm sáo Lam Điền Ngọc, ánh mắt nhìn quanh. Khi thấy sư phụ trong đám người, nàng lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng một cái rồi lại nhìn Tô Thánh.
Tô Thánh liếc mắt nhìn Hải Loa, thấy tay nàng cầm sáo Lam Điền Ngọc, tim hắn đánh thịch một cái, nghi hoặc nói: “Vừa rồi tiếng sáo kia… là… là… nha đầu này thổi?”
Minh Thế Nhân đáp: “Còn ai vào đây nữa! Đường đường là cao thủ bát diệp lại bắt nạt một hậu sinh vãn bối mới vào Ngưng Thức cảnh, thật đúng là chỉ có mình ngươi làm được.”
Tô Thánh trừng to mắt: “Ngưng Thức cảnh?”
Hắn không tin, vội quay sang nhìn tiểu nha đầu ngây thơ xinh đẹp lần nữa. Chẳng lẽ có cao thủ cố ý ẩn tàng khí tức, khiến nàng trông như chỉ mới là Ngưng Thức cảnh?
Không đúng, tuổi còn quá nhỏ. Tiểu nha đầu nhỏ như vậy, dù tu vi có cao thì cao được tới mức nào?
Gương mặt Tô Thánh lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ không chịu nổi. Không ngờ một bát diệp như hắn lại luận bàn mấy chiêu với tiểu nha đầu chỉ mới bước vào Ngưng Thức cảnh?
Cho dù kết quả là gì thì việc Tô Thánh hắn luận bàn với đứa nhỏ này đã là vô cùng mất mặt, không thể nào nói nổi.
Tô Thánh lúng túng dời mắt nhìn sang Lục Châu, phát hiện Lục Châu cũng đang nhìn mình, trong lòng hắn lại run lên.
“Cơ… Cơ tiền bối!”
Câu nói “Ngươi rất thích ức hiếp kẻ yếu” như một bàn tay tát vào mặt hắn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi thích luận bàn như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
“A?”
“Tiếp chưởng!”
Lục Châu nhấc tay, năm đầu ngón tay nở rộ quang hoa màu xanh lam.
“Tuyệt Thánh Khí Trí của Nho môn!”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều là cao thủ Nho môn, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của chưởng ấn này.
“Cơ huynh, thủ hạ lưu tình!” Lưu Qua cau mày.
Lục Châu quyết tâm muốn đánh Tô Thánh một chưởng, đương nhiên sẽ không bị người khác ảnh hưởng.
Bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí rời lòng bàn tay bay về phía trước ——
Tô Thánh quát lớn một tiếng, lăng không lui lại, hai tay cũng chắp lại với nhau. Hắn cũng sử dụng một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.
Không thể không nói, cao thủ vẫn là cao thủ, trong thời điểm này Tô Thánh không bị động phòng thủ mà ngược lại còn lựa chọn công kích.
Bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện giữa các ngón tay, nhưng đáng tiếc so sánh với Tuyệt Thánh Khí Trí của Lục Châu lại là một trời một vực.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Bốn chữ triện bắn ra cương ấn nghênh đón chiêu thức của Lục Châu.
Tuyệt Thánh Khí Trí của song phương va chạm nhau. Ầm!
Tô Thánh lập tức bay ngược ra ngoài đại điện, không có chút lực hoàn thủ. Hắn vội rút hai tay về. Nếu muộn thêm một chút nữa hai tay hắn sẽ bị cương ấn cường đại bẻ gãy.
Tuyệt Thánh Khí Trí của Lục Châu không dừng lại ở đó mà tiếp tục tiến về phía trước, dán vào ngực Tô Thánh lôi hắn bay mãi ra xa, rốt cuộc bay tới quảng trường luyện võ mới dừng lại.
Phịch! Tô Thánh rơi xuống.
Chưởng ấn trở nên trong suốt, bay chếch lên cao rồi dần dần tiêu tán giữa không trung.