Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131 Vô đề

Vu Triều nắm tay lại rồi duỗi ra, cứ thế làm đi làm lại mấy lần. “Sư phụ ngươi có thể là chỗ dựa cho ngươi, hẳn là đại nhân vật. Con người của ta rất thẳng thắn, nếu có thể đối thoại trực tiếp với người mạnh nhất nơi này thì mọi phiền toái đều có thể được giải quyết. Hắn đang ở đâu?”

Chiêu Nguyệt lạnh nhạt đáp: “Lão nhân gia người thích thanh tĩnh, e là sẽ không gặp ngươi.”

Vu Triều nhướng mày. “Còn có người dám không gặp ta?”

Hắn nâng tay chỉ vào toà Trường Thanh Cung, ý nói ngay cả đương kim Thái hậu cũng phải cun cút nghe lời.

“Ta nói câu này có lẽ ngươi sẽ không thích nghe.” Chiêu Nguyệt nói.

“Cứ thoải mái nói… Ngươi rất thú vị, thú vị hơn đám người ta từng xử lý trước đây nhiều.” Vu Triều mỉm cười.

“Chỉ e ngươi còn chưa đủ tư cách gặp mặt gia sư.”

Ầm! Hai tên Hắc Ngô Vệ đứng phía sau dộng trường kích xuống sàn. Lời nói vừa rồi là vũ nhục bọn hắn.

Vu Triều đưa tay ngăn lại, không hề tức giận: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì gia sư rất chán ghét các ngươi.”

“Hửm?” Vu Triều càng lúc càng thấy hứng thú, “Chỉ là tu hành giả kim liên giới mà cũng dám càn rỡ trước mặt Hắc Ngô Vệ?”

“Gia sư đã từng giết rất nhiều Hắc Ngô Vệ.” Chiêu Nguyệt nói ra lời kinh người.

Vu Triều ngừng lại động tác nắm tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Chiêu Nguyệt. Trong Trường Thanh Cung yên tĩnh đến doạ người.

“Sư phụ ngươi là ai?” Giọng Vu Triều trở nên âm trầm.

“Ngươi giết ta cũng không có tác dụng gì. Ta chỉ là một tu hành giả lục diệp nho nhỏ, tại Đại Viêm lúc nào cũng có người sẵn sàng thay thế ta.”

Lời của nàng rất có đạo lý. Một lục diệp như nàng thì có thể làm nên chuyện gì? Vu Triều cần người có địa vị, có tu vi, khống chế kẻ này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội trong khoảng thời gian ngắn nhất.

“Ta đang hỏi sư phụ ngươi là ai?” Vu Triều hỏi lại lần nữa.

“Có nói ngươi cũng không biết… Ngươi chỉ là một tên Hắc Ngô Vệ.” Chiêu Nguyệt đáp.

Vu Triều đứng lên, tay chắp sau lưng bước xuống bậc thang. “Nha đầu, muốn tính kế ở trước mặt ta, ngươi còn non lắm.”

“Thật hay giả thì ngươi tự mình ra ngoài nghe ngóng là biết ngay thôi… Hoặc ngươi chờ thêm mấy ngày, sư phụ ta tự nhiên sẽ tới.”

Phía sau lưng Vu Triều có chỗ dựa là Hắc Tháp nghị hội, sao có thể sợ người kim liên giới, hắn bật cười:

“Như ngươi mong muốn. Tiểu Trương, ra ngoài hỏi thăm một chút xem chúng ta cần quan tâm đến thế lực nào, đặc biệt hỏi rõ về sư phụ của nha đầu này.”

“Vâng.”

Thân ảnh tên Hắc Ngô Vệ tên gọi Tiểu Trương nhoáng lên một cái rồi biến mất.

. . .

Chiều hôm đó, trong dịch trạm Thần Đô.

“Huynh đệ, trời nắng như vậy mà ngươi mặc đồ kín thế…” Một kiếm khách cười chào một nam tử đeo mặt nạ, thân mặc khôi giáp.

“Kệ người ta đi, tu hành giả đâu có sợ nóng.” Một người khác ngồi cạnh đó cười nói.

Nam tử đeo mặt nạ ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ta từ bên ngoài đến, khiến các vị chê cười rồi.”

“Không sao, dịch trạm là nơi nghỉ chân trò chuyện, giao lưu bằng hữu mà, có việc gì lạ đều có thể chia sẻ với nhau. Nào lại đây, chúng ta cùng uống chén rượu.” Kiếm khách ngồi đối diện khách khí nói.

“Huynh đệ, người đang chưởng khống hoàng thành này là ai?” Nam tử mặc khôi giáp hỏi.

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nữ đế của hoàng thất Đại Viêm, Chiêu Nguyệt. Chỉ là hình như nàng không muốn đăng cơ.” Kiếm khách cười ha hả nói.

“Nghe nói vị nữ đế này chỉ có tu vi lục diệp, thực lực của nàng sợ là không đủ nha?”

Kiếm khách đặt ly rượu xuống, cười đáp: “Huynh đệ đúng là người ở nơi khác tới, ai nói với ngươi nàng chỉ là lục diệp? Nàng có lẽ đã là thập diệp từ lâu.”

Nam tử mặc khôi giáp chú ý thấy đối phương dùng từ ‘có lẽ’. Dù sao cũng chỉ là tu hành giả bình thường, không biết tình huống thật trong cung cũng chẳng có gì lạ.

“Chỉ dựa vào mình nàng cũng chưa đủ.” Nam tử mặc khôi giáp tiếp tục nói.

“Ai nói với ngươi nàng chỉ có một mình? Sau lưng nàng có một đống người, ai ai cũng là cường giả. Đặc biệt là sư phụ nàng… đánh đâu thắng đó, thiên hạ vô địch, thập diệp cũng bị một chưởng chụp chết. Thật không dám giấu diếm, sư phụ nàng chính là thần tượng của ta.”

“. . .”

Nam tử mặc khôi giáp hỏi: “Sư phụ nàng hiện đang ở đâu?”

“Không biết, nghe nói là ra ngoài du lịch đến bây giờ vẫn chưa trở về. Hơn nữa đồng môn của nàng rất hung mãnh, ngàn vạn lần đừng trêu chọc, nếu không chết cũng không hiểu chết thế nào!”

“Sư phụ nàng mạnh đến cỡ nào?”

Kiếm khách nhìn trái nhìn phải rồi đáp: “Nói thật, không ai biết cả. Có lúc ta cảm thấy… sư phụ nàng là người đến từ thế giới khác.”

“. . .”

Trong mắt nam tử mặc khôi giáp tràn ngập vẻ không tin. “Cảnh giới gì cũng không biết sao?”

“Làm sao mà biết được chứ? Dù sao thì ít nhất cũng là Thiên Giới Bà Sa.”

Nam tử mặc khôi giáp đứng lên cầm trường kích, xoay người rời đi.

“Huynh đệ, không uống rượu sao đã bỏ đi rồi?!”

Vấn đề là hắn đang đeo mặt nạ, muốn uống cũng không có cách nha!

Nam tử mặc khôi giáp rời khỏi dịch trạm đi về phía hoàng thành. Khi bóng hắn đã khuất dạng, kiếm khách mới huýt sáo một tiếng, toàn bộ mọi người trong dịch trạm lập tức quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Kiếm khách thấp giọng nói: “Thông tri cho các huynh đệ, mục tiêu đã xuất hiện, nếu nhìn thấy người ăn mặc như hắn thì làm việc theo kế hoạch.”

“Vâng.”

“Thông tri cho Giáo chủ, cá đã lọt lưới.”

. . .

Nam tử mặc khôi giáp bước đi cực nhanh, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, hắn luôn thấy việc này là lạ ở chỗ nào nhưng lại không thể nói ra lời.

Hắn đưa tay chộp lấy một đao khách đi ngang. “Sư phụ của nữ đế lợi hại lắm sao?”

Đao khách lườm hắn một cái. “Buông tay ra, đừng có túm người linh tinh, dưới chân thiên tử ngươi muốn làm gì? Sư phụ của Chiêu Nguyệt còn cần phải nói sao, lão nhân gia người vốn là thiên hạ vô địch.”

“. . .”

Nam tử mặc khôi giáp buông tay, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa ổn, bèn tiếp tục tóm mấy phàm nhân khác để hỏi thăm…

Những người này lại càng kỳ quái hơn, ai nấy đều khoác lác về công tích của nữ đế và thần uy của sư phụ nàng. Ba chữ Ma Thiên Các sớm đã trở thành ‘Thánh Thiên Các’ trong lòng bách tính.
Chương 1132 Vô đề

Nghe ngóng xong, thân ảnh nam tử mặc khôi giáp loé lên, quay trở về hoàng thành.

Trong một góc nhỏ trên phố, có người nhẹ nhàng thở phào một hơi, tự mình lẩm bẩm: “Suýt chút đã lộ tẩy, còn may chưa nhắc tới Ma Thiên Các. Vẫn là Giáo chủ nói đúng, để cho ổn thoả, khoảng thời gian này tu hành giả trong Thần Đô đều nên đổi thành người của mình.”

Hắn sờ đầu, thầm nói: “Giáo chủ vì sao phải làm thế nhỉ? Nam tử mặc khôi giáp này là ai? Được rồi, không nên đoán linh tinh.”

. . .

Trong Trường Thanh Cung.

Hắc Ngô Vệ đã trở về, Vu Triều đứng chắp tay sau lưng hỏi: “Nghe ngóng thế nào?”

Hắc Ngô Vệ một năm một mười kể lại những tin tức đã thăm dò được cho Vu Triều nghe. Vu Triều nhíu chặt mày.

Đặc biệt là khi nghe thuộc hạ nói sư phụ của Chiêu Nguyệt thấp nhất là Thiên Giới Bà Sa, hắn càng lộ vẻ nghiêm túc, nhìn về phía Chiêu Nguyệt. Thấy thần sắc nàng vẫn bình tĩnh, Vu Triều ngồi xuống nói:

“Xem ra ta đã xem thường ngươi.”

Chiêu Nguyệt đáp: “Ta chỉ là lục diệp, nào dám giở trò quỷ kế với Hắc Tháp nghị hội.”

Vu Triều không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ, nha đầu này đã sớm biết đến sự tồn tại của Hắc Tháp nghị hội.

“Đáng tiếc, ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội. Nếu sư phụ ngươi sắp đến thì ta sẽ chờ hắn.”

Chiêu Nguyệt cười nói: “Ngươi nguyện ý chờ thì tốt rồi. Nhưng mà… chuyện này không liên quan gì đến Thái hậu, hãy thả bà ấy rời đi.”

“Ta sẽ không liên luỵ đến bọn họ. Hắc Tháp nghị hội làm việc có quy tắc của mình, sẽ không lạm sát người vô tội.”

Kỳ thực hắn cũng muốn dùng những con cừu non khác để ép buộc người trước mặt, nhưng nghĩ đến vị sư phụ Thiên Giới Bà Sa kia của nàng nên đành nghĩ phương pháp khác.

. . .

Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các.

Diệp Thiên Tâm đang ngồi xếp bằng tu luyện, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Hoa Nguyệt Hành.

“Lục tiên sinh, thất tiên sinh có chuyện tìm ngài.”

“Đến ngay.”

Diệp Thiên Tâm rời phòng, đi tới phòng nghị sự ở Nam Các. Trong đại sảnh đã bố trí sẵn trận bố, phù chỉ, hình ảnh của Tư Vô Nhai cũng hiện lên.

“Lục sư tỷ, dạo này vẫn ổn chứ?” Tư Vô Nhai cười nói.

“Kim Đình Sơn có ta toạ trấn đương nhiên ổn. Nói đi, đệ có chuyện gì?” Diệp Thiên Tâm mỉm cười.

“Sư phụ đang trên đường trở về, hẳn là ba ngày nữa sẽ tới.”

“Sư phụ trở về?” Trên mặt Diệp Thiên Tâm lộ vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh nàng đã ý thức được vấn đề. “Vì sao người lại đột ngột trở về?”

“Tốc độ phát triển của kim liên giới quá nhanh, thập diệp xuất hiện sẽ hấp dẫn Mệnh Cách thú tới. Sư phụ lo lắng mọi người sẽ gặp nguy hiểm.” Tư Vô Nhai nói, “Hơn nữa đệ hoài nghi bên cạnh Chiêu Nguyệt sư tỷ đã có các thế lực từ bên ngoài đến tiếp cận. Trước khi sư phụ trở về, tỷ và Thừa Hoàng hãy lánh đi.”

Diệp Thiên Tâm lo lắng hỏi: “Chiêu Nguyệt sư tỷ gặp nguy hiểm?”

“Tỷ không cần lo cho an nguy của Chiêu Nguyệt sư tỷ. Ta đã lệnh cho Ám Võng chiếm toàn bộ Thần Đô. Diệp Tri Hành là cánh tay đắc lực của ta, có hắn an bài sẽ không có việc gì.”

“A?” Đầu óc Diệp Thiên Tâm không theo kịp lời Tư Vô Nhai. “Ám Võng của đệ bảo vệ Chiêu Nguyệt sư tỷ? Đệ đang đùa ta sao?”

Tư Vô Nhai mỉm cười: “Sư tỷ, có đôi khi vũ lực không phải là phương pháp giải quyết duy nhất.”

“Ta vẫn không yên lòng, mấy âm mưu quỷ kế của đệ… à không, diệu kế của đệ, không phải cũng thất bại trong tay sư phụ đó sao?” Diệp Thiên Tâm nhẫn tâm bóc ra vết sẹo của Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai lúng túng nói: “Sư phụ không giống những người khác mà, lão nhân gia người từ trước tới nay đều làm việc không theo lẽ thường… Tỷ tin tưởng ta đi, Chiêu Nguyệt sư tỷ không có việc gì đâu. Bây giờ tỷ mà tới đó, để bọn hắn nhìn thấy Thừa Hoàng thì sẽ không xong. Có một số người nhìn thấy Mệnh Cách thú sẽ nổi điên mà chiếm đoạt, huống chi là Mệnh Cách thú cao cấp như Thừa Hoàng.”

Thấy Diệp Thiên Tâm vẫn còn lo lắng, Tư Vô Nhai nói thêm: “Ngoại trừ sư phụ ra, tỷ xem mấy năm gần đây ta có thất bại lần nào không?”

Đúng là thế thật.

Từ việc dị tộc phân tranh đến trận lửa lớn ở Hắc Mộc Sâm Lâm, hay việc giúp U Minh Giáo lớn mạnh, kể cả bước cuối cùng xâm chiếm Thần Đô… đều là thủ đoạn kinh người của Tư Vô Nhai.

“Được, ta nghe lời đệ.” Diệp Thiên Tâm gật đầu nói.

“Ba ngày sau tỷ hãy lại đến Thần Đô.”

Gâu gâu gâu…

Hình ảnh bên phía Tư Vô Nhai đột nhiên thay đổi. Diệp Thiên Tâm cau mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”

“Xin chào lục tiên sinh, còn nhớ ta không nè? Ta chính là Ái Kiếm người gặp người thích đây, sư muội của ta dạo này có khoẻ không? Ui da… nhả ra, mày mau nhả ra…”

Gâu gâu! Gâu gâu gâu…

Hình ảnh biến mất.

. . .

Hai ngày sau, trong Trường Thanh Cung.

Vu Triều đang thư thả quan sát trang trí trong cung, một tên Hắc Ngô Vệ bước vào khom người nói:

“Hai ngày nay thuộc hạ đi dạo quanh Thần Đô, có phát hiện mới.”

“Phát hiện gì?” Vu Triều hiếu kỳ hỏi.

“Mỗi khi ta hỏi về sư phụ của Chiêu Nguyệt, câu trả lời của bọn hắn đều vô cùng nhất trí. Hơn nữa lời nói lại còn khoa trương, cái gì mà vô địch, thần tiên hạ phàm… Ngay cả Thẩm Phán Giả đại nhân cũng chưa từng được ủng hộ như vậy.”

Vu Triều cười nói: “Đám người lạc hậu nên ngu muội mà thôi. Cho dù nàng ta nói láo thì thế nào, tu hành giả kim liên giới đương nhiên không thể nào mạnh hơn Hắc Tháp nghị hội.”

“Đội trưởng anh minh. Nhưng thuộc hạ nghe nói có một tiểu đội Hắc Ngô Vệ đã từng ăn quả đắng ở hồng liên giới, ngay cả Vũ đại nhân cũng xảy ra chuyện.”

Vu Triều gật đầu. “Chuyện của hồng liên ta cũng có nghe thấy, nội tình hẳn không đơn giản như chúng ta nghĩ.”

Vừa dứt lời, một tên Hắc Ngô Vệ lại xuất hiện trong Trường Thanh Cung, khom người bẩm báo:

“Đội trưởng, có động tĩnh.”

Thân ảnh Vu Triều loé lên, xuất hiện trước mặt hai người, vừa đi ra cửa cung vừa nói: “Nếu là cường giả kim liên giới đến thì thông tri cho Hắc Tháp nghị hội, trực tiếp áp dụng kế hoạch thanh trừ. Nếu không phải, tiến hành kế hoạch nuôi nhốt.”

Hai tên Hắc Ngô Vệ lập tức gật đầu: “Vâng.” Hoá ra đội trưởng đã chuẩn bị sẵn hai phương án, thảo nào lại bình tĩnh đến vậy.
Chương 1133 Vô đề

Cùng lúc đó, trên bầu trời Cảnh Hoà Cung có bốn cao thủ tu hành giả mặc bạch y đang phi hành đến. Đám đại nội cao thủ bay lên định ngăn cản nhưng đều bị bốn người đánh lui.

Nguyên khí rung động không ngừng, Vu Triều vừa bước ra khỏi Trường Thanh Cung đã cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên.

Bốn người kia lao tới nhanh như thiểm điện, Vu Triều nhìn thấy đó là một nhóm ba nam nhân trung niên và một nữ tử trẻ tuổi.

Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt và Vĩnh Ninh công chúa bị mang tới. Bốn người kia dường như định vị được Chiêu Nguyệt, cấp tốc chuyển hướng phi hành về phía Trường Thanh Cung.

Nhìn thấy Vu Triều, một nam tử trung niên trầm giọng nói: “Hắc Ngô Vệ?”

Vu Triều cũng nhíu mày: “Bạch Ngô Vệ?”

“. . .”

“Bạch Tháp, Đằng Nhất Chu.”

“Hắc Tháp, Vu Triều.”

Song phương tự báo danh tự, sau đó không khí trở nên giương cung bạt kiếm.

Chiêu Nguyệt nghe được xưng hô của bọn hắn, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Thất sư đệ nói đúng rồi!

Đúng vậy, vị nữ tử tên Liên Tinh thường tiếp cận Chiêu Nguyệt chính là người của Bạch Tháp. Qua mấy lần liên lạc trước, Tư Vô Nhai nghe được tin tức về Liên Tinh đã có suy đoán này. Vì tín nhiệm Tư Vô Nhai, Chiêu Nguyệt lựa chọn chấp hành kế hoạch của hắn.

Thế là nàng không thèm nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên trời hô to: “Sư phụ! Cứu ta ——”

Vu Triều lập tức trầm giọng nói: “Hắn chính là sư phụ ngươi?”

Chiêu Nguyệt gật đầu: “Sư phụ!!!”

Sắc mặt Vu Triều trở nên khó coi, chỉ tay lên không trung nói: “Hắc Ngô Vệ đang chấp hành nhiệm vụ, mau xéo đi!”

Bốn người lăng không đứng trên bầu trời không thèm tức giận, nam tử trung niên đứng giữa nói: “Từ bao giờ mà Bạch Tháp bọn ta phải nghe lệnh Hắc Tháp các ngươi?”

“Từ hơn một trăm năm trước Hắc Tháp đã đến nơi này. Theo quy củ, Bạch Tháp các ngươi phải nhường lại!” Vu Triều nói.

“Đánh rắm! Ngươi có chứng cứ không?”

“Một trăm năm trước, Hắc Tháp đã lưu lại một thanh Ma Kiếm trong sơn mạch phía bắc hoàng thành, kiếm này tên là Ám Dạ. Chúng ta cũng làm một khối bia mộ thu nạp thiên địa tinh hoa, đây chính là chứng cứ.” Vu Triều đường đường chính chính nói.

“Nói bừa ai mà không nói được! Ngươi vừa rồi cũng nghe đó, Chiêu Nguyệt gọi ta là sư phụ!”

Liên Tinh đứng sau lưng Đằng Nhất Chu, thấp giọng nói: “Ta thật sự không biết vì sao Chiêu Nguyệt lại gọi ngài là sư phụ… Hình như nàng ta, nàng ta…”

Đằng Nhất Chu truyền âm nói: “Bảo ngươi làm có chút chuyện cũng không xong, trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Liên Tinh cúi đầu xuống, nhìn về phía Chiêu Nguyệt với vẻ không thể tin nổi. Chẳng trách Chiêu Nguyệt không chịu đi cùng nàng, thì ra đã bị Hắc Tháp đi trước một bước.

Vu Triều cười khẩy: “Sư phụ? Thần Đô đều nói sư phụ của Chiêu Nguyệt là vô địch thiên hạ. Ngươi chẳng qua là đội trưởng Bạch Ngô Vệ mà cũng dám tự xưng mình vô địch?”

Đằng Nhất Chu đáp:

“Nói khoác mà thôi. Chính miệng Chiêu Nguyệt đã gọi ta là sư phụ, ta sao có thể đứng nhìn nàng rơi vào tay ngươi? Hơn nữa Liên Tinh và Chiêu Nguyệt coi nhau như tỷ muội, là bạn hữu quen biết nhiều năm, chẳng lẽ ngươi dám mở to mắt nói lời bịa đặt, khai chiến với Bạch Tháp bọn ta? Đừng quên giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp còn có hiệp ước hoà bình!”

“. . .”

Vu Triều giật mình. Tình hình đã vượt xa dự đoán của hắn.

Đúng lúc này, Chiêu Nguyệt lại gọi to: “Sư phụ, mau cứu ta!!!”

Đằng Nhất Chu nắm chặt nắm đấm, mẹ nó ta từ bao giờ là sư phụ của ngươi hả…

Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể kiên trì gánh nợ, tuyệt đối sẽ không nhường lại người có hạt giống Thái Hư cho ai khác!

Vu Triều liếc mắt nhìn Đằng Nhất Chu, nói lớn:

“Đằng Nhất Chu, Hắc Tháp và Bạch Tháp có ước định, chỉ dựa vào việc Chiêu Nguyệt gọi ngươi là sư phụ cũng không có tác dụng gì. Đại Viêm này chỉ có thể do Hắc Tháp khống chế, ta không nhường, ngươi làm gì được ta? Ngươi dám động thủ sao?”

Trước đây rất lâu Hắc Tháp và Bạch Tháp đã ký hiệp ước đình chiến, song phương nước giếng không phạm nước sông, luôn làm việc theo quy củ đã ước định.

Liên Tinh bay ra phía trước, nhìn lướt qua ba tên Hắc Ngô Vệ rồi nói:

“Bạch Tháp bọn ta khinh thường tranh giành Đại Viêm với Hắc Tháp các ngươi… Nhưng Chiêu Nguyệt là tỷ muội của ta, bọn ta phải mang nàng đi.”

Vu Triều hơi nghi hoặc. Đây là ý gì? Bạch Tháp không tranh Mệnh Cách thú với Hắc Tháp?

Vu Triều kỳ quái nhìn sang Chiêu Nguyệt. Chỉ là một tu hành giả lục diệp vì sao lại đáng để bọn hắn coi trọng?

“Các ngươi tới đây chỉ để mang nàng ta đi?” Vu Triều chỉ tay vào Chiêu Nguyệt hỏi.

Đằng Nhất Chu dường như đã tìm ra cách giải quyết, lập tức đáp: “Đúng vậy.”

Liên Tinh cũng cười nói: “Nếu Hắc Tháp và Bạch Tháp đã có ước định, vậy thì đôi bên cùng nhường một bước. Chiêu Nguyệt muội muội đi theo bọn ta, Đại Viêm cho các ngươi. Thấy thế nào?”

Vu Triều càng nghe càng thấy kỳ quái. Một lục diệp nho nhỏ sao có thể so sánh với cả kim liên giới?

Con người là loài động vật rất kỳ quái. Đột nhiên nhặt được tiện nghi lớn như vậy, hắn lại cảm thấy phân vân.

Vu Triều không lập tức đồng ý mà cười nói với Đằng Nhất Chu: “Bạch Tháp các ngươi hảo tâm như vậy?”

“Nếu ngươi không tin, chúng ta cùng liên lạc cho trưởng lão hội, để trưởng lão hai bên định đoạt, thấy thế nào?” Đằng Nhất Chu nói.

Liều thuốc này cực mạnh, Vu Triều càng thêm tin chắc trên người Chiêu Nguyệt có vấn đề. Hai tên Hắc Ngô Vệ lập tức đứng kè kè bên cạnh Chiêu Nguyệt.

“Chuyện giữa chúng ta không cần làm phiền đến trưởng lão hội.” Vu Triều cấp tốc suy nghĩ.

Đằng Nhất Chu nói: “Bạch Tháp đã nhượng bộ đến vậy, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Vu Triều càng nghĩ càng cảm thấy trong này có vấn đề, nhưng khi nhìn Chiêu Nguyệt hắn lại chẳng thấy có chỗ nào kỳ lạ. Chỉ là một nữ nhân mà thôi… cùng lắm thì nhường cho bọn hắn vậy.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Chiêu Nguyệt bỗng nói:

“Liên Tinh tỷ, cứu ta! Ngàn vạn lần đừng để khí tức Thái Hư trên người ta rơi vào tay Hắc Tháp!!!”

Đằng Nhất Chu: “. . .”

Liên Tinh: “. . .”

Vu Triều đột ngột quay phắt lại nhìn Chiêu Nguyệt, trong mắt lộ vẻ giật mình: “Khí tức Thái Hư?”

Một tên Hắc Ngô Vệ lập tức lấy ra một tấm phù chỉ. Hắc sắc phù chỉ bốc cháy rừng rực, trên phù chỉ hiện ra một chữ “Vu”.
Chương 1134 Vô đề

Phù chỉ bay về phía Chiêu Nguyệt. Nhưng khi vừa chạm vào người nàng thì nó đột nhiên vỡ tan ra, tiêu tán trong không trung.

“Khí tức Thái Hư?!” Vu Triều nâng tay, “Mang nàng ta lui về sau.”

“Vâng.”

Hai tên Hắc Ngô Vệ mang Chiêu Nguyệt lùi lại trăm mét.

“Ta còn đang nghĩ vì sao Bạch Tháp các ngươi lại có lòng tốt như vậy, thì ra là còn có bí mật này. Hay là như vậy đi, chúng ta mang Chiêu Nguyệt đi, Đại Viêm này tặng cho các ngươi. Thấy thế nào?”

Đằng Nhất Chu trầm giọng nói: “Ngươi muốn lật lọng?”

“Ta còn chưa đồng ý, nói cái gì mà lật lọng? Vừa rồi ngươi ra điều kiện không tệ, ta đổi lại phần tốt cho ngươi, sao ngươi không đáp ứng đi?”

“Ngươi ——”

Đằng Nhất Chu đè cơn giận xuống, nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt, ngươi cố ý châm ngòi ly gián?”

Chiêu Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, nàng nhìn về phía Liên Tinh, không hề phủ nhận:

“Ta đúng thật là đang châm ngòi ly gián… Rốt cuộc các ngươi cũng có chút đầu óc rồi.”

Liên Tinh cả kinh nói: “Chiêu Nguyệt muội muội, muội cũng biết bọn hắn là Hắc Tháp mà!”

“Đừng giả vờ, các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì.”

Chiêu Nguyệt vốn cho rằng đôi bên có thể xảy ra mâu thuẫn, không ngờ bọn hắn đều lùi một bước. Nàng làm theo kế hoạch, để lộ chuyện khí tức Thái Hư, quả nhiên mọi việc đều tiến triển theo kế hoạch của thất sư đệ.

Vu Triều gật đầu nói: “Cho nên, tên Đằng Nhất Chu này không phải là sư phụ ngươi?”

Chiêu Nguyệt gật đầu. “Loại người như hắn sao có tư cách đánh đồng với gia sư.”

Trong mắt Đằng Nhất Chu loé lên ngọn lửa phẫn nộ: “Đợi đến khi ta đánh hạ Hắc Ngô Vệ, nhất định sẽ lột da rút xương ngươi, luyện hoá khí tức Thái Hư trên người ngươi!”

Nói xong hắn vung tay, hai bạch y nam tử đứng bên cạnh lập tức lao vọt xuống.

Vu Triều nhấc tay, một hắc sắc Tinh Bàn xuất hiện ngăn ở trước mặt hắn. Chính giữa Tinh Bàn có khắc hoạ một chữ “Vu” cực lớn.

“Vu sư?!” Đằng Nhất Chu cả kinh. “Chẳng trách ngươi dám khiêu chiến với Bạch Ngô Vệ.” Hắc Ngô Vệ chỉ có ba người, mà Bạch Ngô Vệ có tới bốn người.

Hắc sắc Tinh Bàn từ một phân thành hai, hai chữ “Vu” bay ra đánh lui hai tên Bạch Ngô Vệ. Thân ảnh Vu Triều nhoáng lên một cái, xuất hiện ở giữa không trung, hai tay dang rộng ra.

Một ấn phù có dạng mâm tròn đường kính năm mươi trượng xuất hiện, tự phù “Vu” ở giữa lập loè hắc quang.

“Bạch Tháp muốn tranh Thái Hư với Hắc Tháp, phải xem có bản sự không đã.” Vu Triều thản nhiên nói.

Đằng Nhất Chu lập tức phân phó: “Các ngươi đi bắt Chiêu Nguyệt, ta đối phó với Vu Triều…”

“Vâng.”

Hai tên Bạch Ngô Vệ lượn quanh mà đi. Đúng lúc này Vu Triều đánh ra ấn phù. Đằng Nhất Chu lập tức cất bước trên hư không, dưới chân xuất hiện bạch liên, thân ảnh như thiểm điện lướt tới.

Trên bầu trời hoàng thành vang lên âm thanh chiến đấu không ngừng chẳng khác nào giữa trời quang mây tạnh mà có sét đánh.

Đám tu hành giả đứng trong dịch trạm ngẩng đầu nhìn lên.

“Thông tri cho Giáo chủ, mục đích đã đạt được.”

“Chấp hành kế hoạch tiếp theo: tất cả mọi người rút lui ra khỏi Thần Đô.”

. . .

Thấy hai tên Bạch Ngô Vệ lao tới, Hắc Ngô Vệ ném mấy tấm hắc sắc ấn phù xuống, ấn phù hoá thành lồng giam vây khốn Chiêu Nguyệt, hai tên Hắc Ngô Vệ phóng ra nghênh chiến Bạch Ngô Vệ.

Ầm! Vu thuật va chạm với bạch liên, cương khí quét ngang chém nát toàn bộ Trường Thanh Cung. Đằng Nhất Chu nói: “Ngươi muốn phá hỏng quy tắc của Hắc Tháp, lạm sát người vô tội?”

“Chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Vu Triều không nhượng bộ chút nào.

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời bay lên cao hơn. Đằng Nhất Chu nói vọng xuống: “Liên Tinh, thứ chúng ta không chiếm được thì phải huỷ diệt. Nghe rõ chưa?”

Trên mặt Liên Tinh hiện vẻ khó xử, nhưng vẫn khom người đáp: “Vâng.”

Vu Triều lạnh lùng nói: “Giả mạo làm sư phụ và tỷ muội của Chiêu Nguyệt, ta thấy hổ thẹn thay ngươi!”

Song chưởng nâng lên, trong tay hắn xuất hiện một vu thuật Tinh Bàn đường kính ngàn mét đủ bao trùm cả hoàng thành, chân đạp hắc liên vọt về phía Đằng Nhất Chu.

Chiêu Nguyệt đứng bên dưới quan sát, trong mắt ngập tràn kinh ngạc. Đây chính là cao thủ Thiên Giới Bà Sa?

Nàng đột nhiên cảm thấy, ở trước mặt cao thủ bậc này, tu hành giả Đại Viêm chẳng khác nào hạt bụi nhỏ yếu đến không đáng nhắc tới.

Liên Tinh lúc này cũng gia nhập vào nhóm hai tên Bạch Ngô Vệ. “Thả Chiêu Nguyệt, có thể miễn tội chết cho các ngươi.”

“Vậy phải nhìn xem Bạch Ngô Vệ có đủ bản lĩnh không!”

Thân ảnh một tên Hắc Ngô Vệ nhoáng lên, tóm lấy Chiêu Nguyệt lấp loé na di về phương bắc. Tên Hắc Ngô Vệ còn lại không ngừng huy động trường kích để cản chân Bạch Ngô Vệ.

“Đuổi theo!”

Thấy cảnh này, Đằng Nhất Chu thi triển Bạch Liên Thánh Ấn, cương ấn trắng toát từ trên trời rơi xuống lít nha lít nhít như bông tuyết.

Vu Triều lập tức na di về sau, hai tay giang rộng, Tinh Bàn nở rộng ra ngăn cản Thánh Ấn. “Ha ha ha, Bạch Tháp các ngươi chỉ có thế.”

Vu thuật Tinh Bàn chẳng khác gì một mâm tròn màu đen bao phủ không trung, ngăn cản Bạch Ngô Vệ truy kích.

Đằng Nhất Chu lập tức quát to: “Sơn Hà Hàng Lâm!” Một toà pháp thân trắng như tuyết xuất hiện từ trên trời ập xuống Vu Triều.

Trong khoảnh khắc Vu Triều dùng Tinh Bàn đón đỡ, Đằng Nhất Chu hô lên: “Mau đuổi theo!”

“Vâng!” Đám người Liên Tinh lập tức vọt về phương bắc.

Vu Triều thấy thế, một chân đạp mạnh, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ. Đằng Nhất Chu cả giận nói: “Không có phần ngươi!” Thân ảnh hắn cũng nhoáng lên rồi biến mất.

Hắc quang và bạch quang một đường bay thẳng về phía bắc, vừa bay vừa không ngừng kịch chiến.

Đại nội cao thủ trong hoàng thành đồng loạt xuất hiện, thu thập tàn cuộc, dường như bọn hắn đã diễn luyện rất nhiều lần.

Các tu hành giả Thần Đô chỉ dám đứng từ xa quan chiến.

. . .

Song phương kịch đấu gần tám canh giờ, từ chạng vạng tối đến đêm đen, từ đêm đen kéo tới bình minh, vượt qua dòng Vân Nộ Giang, vượt qua cả Vân Chiếu lâm địa nơi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải ngày xưa từng đại chiến.

Đằng Nhất Chu điều động năng lượng, bắn ra ba đạo cương ấn quang trụ. Vu Triều nâng hắc sắc Tinh Bàn lên ngăn trở.

Ầm ầm ầm! Quang trụ rọi vào Tinh Bàn, ánh sáng bị khúc xạ, quang trụ bắn thủng Tử Hà Sơn.

“Vu Triều, ngươi chạy không được đâu!” Đằng Nhất Chu không ngừng tấn công.
Chương 1135 Vô đề

Vu Triều giương mắt nói: “Chỉ bằng ngươi? Nói thật cho ngươi biết, tiến về phía trước thêm một chút chính là phù văn thông đạo của Hắc Ngô Vệ chúng ta.”

“Phù văn thông đạo?” Điều này cũng có nghĩa là bọn hắn có thể đào thoát bằng lối đó.

Đằng Nhất Chu lập tức hét lớn: “Liên Tinh, cản bọn hắn lại!”

“Vâng.”

Liên Tinh và hai tên Bạch Ngô Vệ dốc hết toàn lực, vận dụng tốc độ cao nhất vọt về phía Hắc Ngô Vệ, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên.

Sơn Hà Phá Toái lại lần nữa va chạm với hắc sắc Tinh Bàn, toàn bộ Tử Hà sơn bị cương khí bắn ra phá nát.

Liên Tinh quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta tiếp tục đuổi theo! Nhất định phải giữ Chiêu Nguyệt lại.”

“Vâng.”

Hai tên Bạch Ngô Vệ phát huy tốc độ đến cực hạn, rốt cuộc cũng đuổi kịp Hắc Ngô Vệ. Nào ngờ Hắc Ngô Vệ đã sớm chuẩn bị, đồng loạt ném trường kích trong tay ra!

Hai thanh trường kích rơi xuống đất lập tức hoá thành hai Bát Hoang Lục Hợp Kỳ cao vút lên tận mây, chiều cao phải đến ngàn trượng. Trận kỳ khổng lồ bắt đầu xạ kích ra kiếm cương đao cương đầy trời.

Song phương đồng thời gọi ra pháp thân. Ba Bạch Ngô Vệ đồng thời thi triển chiêu hợp nhất, tam đại bạch sắc Tinh Bàn đồng thời đánh về phía Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.

Thân ảnh Liên Tinh đột nhiên loé lên, dùng tốc độ quỷ dị mà khoa trương xuất hiện trước mặt một tên Hắc Ngô Vệ, chuỷ thủ trong tay nhanh nhẹn đâm xuống ——

“Bạch Hồng Quán Nhật!”

Tứ phía bộc phát hàn quang chằng chịt đè ép tên Hắc Ngô Vệ không ngừng lùi về sau. Một tên Bạch Ngô Vệ lập tức lao về phía hắn.

Tên Hắc Ngô Vệ kia híp mắt, lạnh lùng nói: “Chúng ta không chiếm được, các ngươi cũng đừng hòng có được…”

Hắn đột nhiên xoay người, hắc sắc Tinh Bàn xạ kích ra mấy đạo cương ấn quang trụ bắn về phía Chiêu Nguyệt.

“Chiêu Nguyệt!!”

Liên Tinh thu tay lại, thân ảnh loé lên một cái đã xuất hiện trước mặt Chiêu Nguyệt, nàng nhấc tay đưa bạch sắc Tinh Bàn ra chắn trước người, ngăn trở quang trụ.

Ầm ầm…

Liên Tinh kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân nhuốm máu, nàng bị cự lực đánh văng, bay về phía Chiêu Nguyệt.

“Ngươi?!” Chiêu Nguyệt giật mình nhìn Liên Tinh.

“Ta sẽ không để muội chết.” Liên Tinh vươn tay bắt lấy Chiêu Nguyệt.

Chiêu Nguyệt đột nhiên nâng tay, Bích Lạc Nhận xuất hiện toả ra lục quang…

Liên Tinh cực kỳ hoảng sợ, xoay người lại nhìn chằm chằm Chiêu Nguyệt. “Vì sao?” Hai mắt nàng trợn to, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Chiêu Nguyệt bay lùi về sau, bình tĩnh nói: “Đừng chạm vào ta, ta chê ngươi bẩn!”

“Ta…” Ánh mắt Liên Tinh phức tạp vô cùng.

Phía sau có hơn mười đạo cương ấn quang trụ đánh về phía Liên Tinh. Hai tên Bạch Ngô Vệ đã bị Bát Hoang Lục Hợp Kỳ vây khốn, không kịp đi cứu nàng. “Liên Tinh sư tỷ!”

Liên Tinh theo bản năng thi triển Thiên Giới Bà Sa như một ngọn núi chắn phía trước, pháp thân ăn trọn tất cả cương ấn quang trụ.

Phốc ——

Liên Tinh phun đầy máu tươi, nàng nhịn đau tung ra một cương ấn nhu hoà bay về phía Chiêu Nguyệt.

“Chiêu Nguyệt, chạy đi thôi.”

Cương ấn nhu hoà mang Chiêu Nguyệt bay thật nhanh về phía sơn mạch đằng xa.

Chiêu Nguyệt mở to mắt nhìn toà pháp thân bạch liên cao bốn mươi trượng của Liên Tinh từ từ quỵ xuống.

“Ta đã đáp ứng muội thì nhất định sẽ làm được…” Liên Tinh gian nan nói.

Nơi chân trời chợt truyền đến một giọng nói âm trầm ——

“Liên Tinh, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?!”

Liên Tinh không phục, quay đầu nói: “Ngươi đã đồng ý với ta sẽ không giết người!”

“Ngươi cũng có thực hiện được điều đã hứa với ta đâu?” Âm thanh Đằng Nhất Chu như kình lôi vang dội, “Chỉ là Nguyên Thần cảnh lục diệp, ngươi cho rằng nàng trốn được sao?”

Ông ——

Trên tầng mây xuất hiện một bạch sắc Tinh Bàn cực lớn, khu vực Mệnh Cách lấp lánh quang mang chói mắt. Không chiếm được… thì phải huỷ diệt!

Trong lòng Liên Tinh nhảy dựng, lập tức cắn răng mang theo pháp thân Thiên Giới Bà Sa bay tới chống đỡ mấy đạo quang trụ kia. Lần này nàng không còn sức lực, toàn thân đẫm máu rơi thẳng xuống đất.

“Liên Tinh!!!” Âm thanh Đằng Nhất Chu tràn ngập phẫn nộ.

Thấy cảnh này, Vu Triều ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười vang vọng trong thiên địa.

“Ha ha ha… Đằng Nhất Chu, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đấu với ta, ngay cả người của ngươi cũng không phục ngươi kìa!” Vu Triều càng đánh càng hăng, vô cùng tự tin.

Nhìn thân ảnh Liên Tinh không ngừng rơi xuống, Chiêu Nguyệt cau mày, tâm loạn như ma. Nàng nhớ tới lời thất sư đệ căn dặn, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phải ưu tiên tự bảo vệ mình.

Vu Triều đắc ý nói: “Đúng là ông trời cũng giúp ta… Tiểu Trương, mang Chiêu Nguyệt đi, nơi này giao cho ta!”

“Vâng.”

Dưới sự vây khốn của Bát Hoang Lục Hợp Kỳ, hai tên Bạch Ngô Vệ không ngừng bị công kích, không cách nào xuất thủ, mà Liên Tinh lại bị thương, đây chính là cơ hội tốt của Hắc Ngô Vệ.

Tên Hắc Ngô Vệ bên trái lập tức bay về phía Chiêu Nguyệt.

Trong lòng Chiêu Nguyệt trầm xuống… Nguyên Thần cảnh như nàng làm sao đấu với Huyền Thiên cảnh?

Hắc Ngô Vệ đã đến trước mặt, năm ngón tay quặp lại thành trảo vươn về phía nàng. Chiêu Nguyệt đột nhiên gọi ra pháp thân kim liên lục diệp, cầm Bích Lạc Nhận trong tay dùng sức đâm vào trảo ấn.

Phanh phanh phanh…

“Vô dụng, ngươi quá yếu.” Hắc Ngô Vệ lắc đầu, trảo ấn vẫn chộp tới.

Phanh phanh phanh! Chiêu Nguyệt càng đâm càng hăng, gần như đã mất đi lý trí. Nàng điên cuồng phát tiết nguyên khí, toàn thân dần biến thành trong suốt.

Khi trảo ấn sắp bắt được Chiêu Nguyệt, Bích Lạc Nhận toả ra kim quang chói mắt, Chiêu Nguyệt sử xuất thực học cả đời, rốt cuộc cũng đâm rách trảo ấn một đường dài.

Hắc Ngô Vệ lấy làm kinh hãi, phẫn nộ nói: “Chỉ bằng ngươi?!”

Một chưởng tung ra. Ầm! Chiêu Nguyệt văng ra xa.

Chênh lệch giữa đôi bên vô cùng to lớn, như kiến càng lay cây, như châu chấu đá xe.

Chiêu Nguyệt nhẫn nhịn khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, điều động sáu mảnh liên diệp bay tới tấn công Hắc Ngô Vệ.

“Can đảm lắm.” Trong mắt tên Hắc Ngô Vệ loé lên vẻ kinh ngạc. “Thế gian lại có phương pháp tu luyện kỳ lạ như vậy, không hổ là người sở hữu khí tức Thái Hư.”

Tên Hắc Ngô Vệ đặt Tinh Bàn chắn ở phía trước, không thèm xuất thủ mà đứng nhìn Chiêu Nguyệt không ngừng tung chiêu gãi ngứa Tinh Bàn, miệng cười ha hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK