Yến Quy Trần đang cân nhắc có nên vào biệt uyển hay không, bên trong lại truyền ra tiếng nói: “Yến chưởng giáo, đến cũng đã đến rồi, cần gì phải lo lắng chứ?”
Yến Quy Trần nhíu mày: “Ngươi biết ta?”
Hắn khoanh tay đi tới, mấy tên thuộc hạ theo sát phía sau.
Tiến vào trong biệt uyển, Yến Quy Trần nhìn thấy một nam tử nho nhã đeo mặt nạ đỏ ngồi ngay ngắn trước bàn trà, chậm rãi pha trà. Sau lưng hắn có một hắc bào thị vệ oai phong lẫm liệt đang đứng thẳng, ngũ quan không rõ.
Nam tử nho nhã ngẩng đầu lên nói: “Mời ngồi.”
Hư ảnh Yến Quy Trần lóe lên, ngồi vào vị trí đối diện nam tử. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Chư Hồng Cộng chạy vào trong biệt uyển, nói với nam tử: “Ta đưa người tới rồi đó.”
“Làm không tệ.”
Nam tử nho nhã pha trà xong đẩy tới trước mặt Yến Quy Trần: “Thật không dám giấu diếm, ta có hiểu về Vô Thần Luận Giáo Hội.”
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện, Thất Sinh.”
“Điện thủ Đồ Duy điện?” Yến Quy Trần nhớ ra tin tức về người này, mỉm cười nói: “Vị thanh niên tài tuấn nắm giữ hạt giống Thái Hư mới xuất hiện trăm năm nay? Nghe danh không bằng gặp mặt một lần.”
Thất Sinh nói: “Ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của các ngươi, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, mong Yến chưởng giáo đừng tức giận.”
Yến Quy Trần quay đầu nhìn thoáng qua Chư Hồng Cộng, đúng là bắt hắn có vẻ khá thuận lợi, hóa ra đều là do đối phương cố ý sắp đặt.
“Ngươi không sợ ta là người tàn nhẫn sẽ giết chết hắn?” Yến Quy Trần chỉ về phía Chư Hồng Cộng nói.
Thất Sinh lắc đầu: “Ngươi giết không được.”
“Sao lại chắc chắn như vậy?”
“Trên người hắn có Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc của Thượng Chương Đại Đế.” Thất Sinh bình thản đáp.
“. . .”
Yến Quy Trần cẩn thận dò xét người trước mặt, mấy giây sau lại cười nói: “Có thể thuyết phục Thượng Chương cho mượn Đồng Tâm Ngọc, đúng là không dễ…”
“Có gì khó đâu, nữ nhi của Thượng Chương là sư muội của ta.” Thất Sinh cười đáp.
“. . .”
Yến Quy Trần đột nhiên đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Thất Sinh: “Ngươi đang đùa giỡn ta?”
Thất Sinh vẫn duy trì nụ cười bên khóe môi: “Mời ngồi.”
Yến Quy Trần không nhúc nhích nói: “Bây giờ ta có thể giết chết các ngươi.”
Thất Sinh lắc đầu: “Yến chưởng giáo sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
“Chưa chắc.”
“Cũng tốt.” Thất Sinh vỗ tay một cái. Hắc bào thị vệ sau lưng đột nhiên phát động tấn công, lưu lại một đạo tàn ảnh.
Yến Quy Trần cả kinh. Không được!
Hắc bào thị vệ lướt qua năm tên thuộc hạ sau lưng rồi trở về chỗ cũ. Yến Quy Trần xoay người nhìn lại.
Vù. Năm người kia bị chân hỏa thôn phệ, kêu la thảm thiết.
Yến Quy Trần biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía hắc bào thị vệ, trong mắt tràn ngập phẫn nộ: “Đây là đạo đãi khách của ngươi?”
“Lời đồn thập tinh hoán nhật suýt chút nữa hại chết sư muội ta. Đây coi như là trừng phạt nho nhỏ.”
“Hỗn trướng!! Không đến phiên ngươi giáo huấn ta!”
Ầm! Yến Quy Trần không nhịn được nữa, phóng lên không trung.
Tu vi cấp Chí Tôn rất khủng bố, khi Yến Quy Trần phát động công kích, Chư Hồng Cộng trợn mắt hô lên: “Mẹ nha, mau tránh!”
Thất Sinh cấp tốc tóm lấy Chư Hồng Cộng lui về phía sau.
Hắc bào thị vệ lúc này đã xuất hiện đối diện Yến Quy Trần, khàn khàn nói: “Làm càn!”
Chưởng ấn bốc lên hỏa diễm đỏ rực, một chưởng đánh tới. Yến Quy Trần nghênh đón. Ầm!
Cương khí bộc phát, trận pháp ngăn cản sóng xung kích nhưng thụ mộc bên trong đều bị phá hủy.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn hai người, lo lắng nói: “Hắn có được không vậy?”
“Yên tâm, hắn mà không được thì không còn ai được.”
“Hắn rốt cuộc là ai?”
“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”
Trên không trung, Yến Quy Trần gọi ra ấn phù đầy trời. Ấn phù có hai màu một vàng một đỏ.
“Tu hành giả song sắc? Vô Thần Luận Giáo Hội đúng là nơi ngọa hổ tàng long.” Thất Sinh cười nói.
“Mạnh như vậy?!” Chư Hồng Cộng nuốt nước miếng, “Ta mạo hiểm thật lớn giúp ngươi tìm được Vô Thần Luận Giáo Hội, ngươi mà còn không nói tung tích thất sư huynh cho ta biết, ta cào chết ngươi!”
Thất Sinh vỗ lên vai Chư Hồng Cộng nói: “Gấp cái gì, hắn không sao. Ngươi chẳng phải cũng không xảy ra chuyện đó sao?”
“Nhưng mà… Làm sao ngươi biết bọn hắn đang tìm ta? Trùng hợp hả?” Chư Hồng Cộng khó hiểu hỏi.
Thất Sinh cười không nói.
Lúc này, hắc bào thị vệ và Yến Quy Trần đang kịch chiến trên không trung. Thân ảnh hai người không ngừng bay múa, lấy biệt uyển làm trung tâm, phương viên trăm dặm đều hóa thành bãi chiến trường.
Hai người đấu đến bất phân thắng bại.
Yến Quy Trần kinh ngạc nói: “Không ngờ Thái Hư còn có cường giả bậc này? Ngươi là ai?”
Hắc bào thị vệ khàn khàn nói: “Ngươi còn chưa xứng biết tục danh của bản thần.”
Hai người càng đánh càng hăng. Trong tay hắc bào thị vệ xuất hiện một đoàn hỏa diễm đỏ rực. Lại là chân hỏa.
Yến Quy Trần rất ghét bị chân hỏa thiêu đốt, quát lớn một tiếng, liên hoa song sắc nở rộ.
“Ngươi còn quá trẻ.” Hắc bào thị vệ giang tay ra, một màn kinh người xuất hiện ——
Hai tay hắn hóa thành hồng quang, một đôi cánh đỏ thẫm giương lên giữa không trung che lấp cả bầu trời, hỏa diễm thiêu đốt sơn lâm và đại địa.
Yến Quy Trần thất thanh hô lên: “Hỏa thần Lăng Quang?!”
Chẳng trách hắn lại có chân hỏa! Tín niệm sụp đổ, Yến Quy Trần lập tức thay đổi sách lược —— Trốn!
Ngay khi Yến Quy Trần định thu hồi liên hoa song sắc, hỏa diễm đầy trời đã bao bọc xung quanh, không gian ngưng kết, liên hoa không cách nào thu hồi.
“A?”
Yến Quy Trần cảm thấy nguy hiểm. Hắn điên cuồng hét một tiếng: “Ma Thần đại nhân đã trở về, ta là tín đồ trung thành của Ma Thần, ngươi không thể ra tay với ta!”
Nhiệt độ cực hạn và lực chưởng khống quy tắc của đối phương quá mạnh, Yến Quy Trần mất hết mọi quyền khống chế, tựa như một phạm nhân bị giam trong không gian hỏa diễm, mặc cho chân hỏa không ngừng thiêu đốt.
Hắc bào thị vệ khàn khàn đáp: “Ma Thần không có loại tín đồ như ngươi!”
Đôi cánh rực lửa giáng xuống như một thanh lợi nhận khổng lồ. Ầm!
Liên tọa bị đánh trúng, Yến Quy Trần phun máu rơi xuống đất, không giãy giụa được nữa, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào đôi cánh kia.
Hắc bào thị vệ thu cánh lại, hỏa diễm biến mất, nguyên khí tàn phá bình tĩnh trở lại. Được trận pháp áp chế, chưa đến một khắc đồng hồ nơi này đã khôi phục lại như trước.
Chương 2062 Tự phù thứ bảy
Thất Sinh và Chư Hồng Cộng đi tới, cúi đầu nhìn Yến Quy Trần: “Ngươi biết không? Lúc ngươi bắt lão Chư đi, ta đã có thể thừa dịp đó giết sạch các ngươi rồi.”
Yến Quy Trần có chút không cam lòng đáp: “Một… một mình Hỏa Thần e là không đủ.”
“Ai nói với ngươi ta chỉ có một vị Hỏa thần?”
“. . .”
Mặt Yến Quy Trần xám như tro tàn.
Chư Hồng Cộng châm ngòi nói: “Đúng thế, chưa thấy ai giảo hoạt hơn ngươi. Ngay cả Ô tổ mà ngươi cũng giết.”
Yến Quy Trần kinh ngạc nói: “Người giết Ô tổ chính là ngươi?”
“Không giống sao?” Thất Sinh bất đắc dĩ nói, “Đã nói nhiều lần, sư muội của ta suýt nữa bị các ngươi hại chết. Nếu không phải vì ta thấy ngươi đáng thương thì vừa rồi ngươi đã chết tươi, chỉ có thể trách ta quá nhân hậu. Hầy.”
“. . .”
“Muốn chém muốn giết thì tùy ngươi.” Yến Quy Trần nghiêng đầu sang một bên nói.
“Giết ngươi thì dễ rồi.” Thất Sinh cười nói, “Ta rất hiếu kỳ, ngươi có thể lĩnh hội được ba tự phù, vậy những tự phù còn lại ngươi lĩnh hội được không?”
Yến Quy Trần im lặng không nói.
Hắc bào thị vệ đi đến bên cạnh Thất Sinh, khoanh tay nhìn xuống Yến Quy Trần: “Tiểu tử, giao Ma Thần họa quyển ra đây, ta tha cho ngươi tội chết.”
Thất Sinh nói thêm: “Cả Trấn Thiên Xử nữa.”
Yến Quy Trần nói: “Ma Thần họa quyển không ở trong tay ta, Trấn Thiên Xử cũng vậy, có gan thì các ngươi đi tìm Ma Thần đại nhân ấy!”
“Ma Thần?”
“Đúng vậy.” Yến Quy Trần không còn lựa chọn nào khác, đành đem Ma Thần ra làm chỗ dựa. “Ma Thần đại nhân đã trở lại Thái Hư, không bao lâu nữa sẽ bước lên đỉnh phong. Những ngày an nhàn của các ngươi đã đi tới hạn cuối rồi.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy tức giận đá hắn một cái: “Đã thành bộ dạng này còn dám hù dọa lão tử? Bây giờ ngươi gọi Ma Thần ra đây, nhìn xem lão tử có đánh hắn lòi phân hay không!”
Yến Quy Trần: “. . .”
Thất Sinh quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, mồm há ra định nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.
Yến Quy Trần nhẫn nhịn đau đớn nói: “Ăn nói hàm hồ ai chẳng làm được, nếu ngươi muốn báo thù cho nữ nhi của Thượng Chương thì ra tay đi, ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.”
Thất Sinh mỉm cười nói: “Ngươi không cần làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt làm gì. Sử dụng thủ đoạn hèn hạ làm cho Đế Nữ Tang bị cầm tù ở Kê Minh, lại làm Thượng Chương Đại Đế ném bỏ nữ nhi, hai tội ác này đã đủ để ta phế bỏ ngươi rồi.”
Yến Quy Trần nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu cho rằng chỉ một mình Vô Thần Luận Giáo Hội có thể khiến Thái Hư náo động như vậy thì các ngươi đánh giá chúng ta quá cao rồi. Năm đó làm gì có ai dám ra mặt chống đối Thái Hư? Ngươi cho rằng Thánh Điện không biết lời Ô tổ nói chỉ là dối trá?”
Thất Sinh không hề kinh ngạc, tựa như mọi việc đều nằm trong dự liệu của hắn. “Cho nên ta mới để cho ngươi sống đến bây giờ.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Giao ra Ma Thần họa quyển và Trấn Thiên Xử.” Thất Sinh nói, “Ta được thánh nữ Hi Hòa điện nhờ vả lấy lại Trấn Thiên Xử cho nàng.”
Yến Quy Trần nói: “Ta đã nói rồi, có gan thì đi tìm Ma Thần mà đòi. Người trẻ tuổi, các ngươi tuổi nhỏ có lẽ không biết ý nghĩa của hai chữ Ma Thần đâu.”
Hắn hít sâu một hơi, lau đi vết máu bên khóe miệng rồi quay đầu nhìn về phía hắc bào thị vệ: “Hỏa thần, ngươi nói xem?”
Hắc bào thị vệ im lặng, an tĩnh đứng ở một bên.
Thất Sinh cười nói: “Ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Ta có thể tra được ngươi lĩnh hội tự phù thứ tám trong Ma Thần họa quyển, ngươi cho rằng ta không hiểu gì về Ma Thần sao?” Thất Sinh cười nói.
Trong lòng Yến Quy Trần khẽ động. Đúng vậy, có thể tra được tới đó, rõ ràng hắn cũng rất hiểu về Ma Thần.
Vô Thần Luận Giáo Hội tốn rất nhiều thời gian mới tìm được Ma Thần họa quyển và phá giải bí mật của mười tự phù. Đối phương lại có thể lợi dụng tự phù thứ tám để lừa gạt hắn, bại lộ vị trí đại bản doanh Vô Thần Luận Giáo Hội.
Người này… cực kỳ âm hiểm giảo hoạt.
Yến Quy Trần nhìn Thất Sinh: “Vì sao chứ?”
Thất Sinh cười đáp: “Bởi vì… ta chính là người nắm giữ tự phù thứ bảy.”
“. . .”
Con ngươi Yến Quy Trần co rụt lại, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, thất thanh hô lên: “Thất Sinh, Thất Sinh… tự phù thứ bảy… Ngươi, hóa ra chính là ngươi?!”
Chư Hồng Cộng lại tiến lên đạp hắn một cước. Ầm!
Yến Quy Trần tức giận mắng: “Ngươi làm gì đó?!”
Chư Hồng Cộng chỉ tay vào mặt hắn: “Suốt ngày cứ cưỡng ép bắt mọi thứ phải trùng hợp là sao? Cái gì mà tự phù thứ bảy? Hắn bịa tên linh tinh mà thôi, ngươi còn thật sự cho rằng đó là trùng hợp? Ta nhìn ngươi ngu xuẩn như vậy là thấy bực mình, không đánh ngươi thì đánh ai?!”
“. . .”
Thất Sinh liếc Chư Hồng Cộng một cái: “Ta còn chưa chơi chán, ngươi vạch trần sớm như vậy làm gì?”
“Xin lỗi nha.” Chư Hồng Cộng tóm lấy cổ áo Thất Sinh nói, “Mau trả thất sư huynh cho ta!”
“Buông tay! Mau buông tay!” Thất Sinh phủi tay Chư Hồng Cộng, “Ta là nam nhân tiêu sái phong lưu phóng khoáng, có thể cho chút mặt mũi không hả, đừng có động tay động chân.”
Yến Quy Trần: “. . .”
Này… hai đứa nhóc này chính là người đã bày mưu bắt ta?
Yến Quy Trần không cam lòng, uổng cho hắn sống nhiều năm như thế vậy mà không đấu lại hai thằng ngốc này?
Chư Hồng Cộng buông Giang Ái Kiếm ra, lừ mắt nói: “Đừng có kéo dài thời gian.”
Giang Ái Kiếm phủi phủi vạt áo rồi nói với Yến Quy Trần: “Nếu Ma Thần đã xuất hiện vậy thì mời Ma Thần đến đây đi.”
Yến Quy Trần ngẫm nghĩ rồi nói: “Đây là do các ngươi tự tìm. Ma Thần đại nhân là thần mà giáo hội chúng ta thờ phụng, hôm nay ta sẽ cầu xin Ma Thần làm chủ cho ta!”
Hiện tại hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Ma Thần, mặc kệ đối phương là thật hay giả, có thể kéo dài một chút thời gian là tốt rồi, giáo chủ và hai vị chưởng giáo sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn ra. Nếu là Ma Thần thật sự trở về vậy thì càng tốt.
Hắn gian nan lấy phù chỉ trong ngực áo ra thiêu đốt.
Xoẹt. Một hình ảnh xuất hiện trước mặt.
Trong hình ảnh, Chu chưởng giáo nhìn thấy Yến Quy Trần bị đánh sưng mặt thê thảm vô cùng, không khỏi kinh ngạc nói: “Yến chưởng giáo, ngươi bị làm sao thế?”
Chương 2063 Thời gian chi hạch
Yến Quy Trần nói: “Ta trúng bẫy của tiểu nhân, mời hai vị huynh trưởng cầu xin Ma Thần đại nhân thay ta làm chủ!”
Chu chưởng giáo kỳ quái hỏi lại: “Mời Ma Thần đại nhân đến?”
Hình ảnh chuyển động. Thất Sinh xuất hiện trong tầm mắt Chu chưởng giáo, cười nói: “Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh, được thánh nữ nhờ vả tìm lại Trấn Thiên Xử cho Hi Hòa điện.”
Chu chưởng giáo hiểu ra, cau mày nói: “Thất Sinh? Ngươi chính là người đã thiết kế cạm bẫy hãm hại Yến chưởng giáo?”
“Lời này đúng là khó nghe, dù rằng cũng là sự thật.” Thất Sinh đáp, “Nếu không giao ra Trấn Thiên Xử và Ma Thần họa quyển, ta sẽ đồ sát toàn bộ giáo hội của ngươi.”
“. . .”
Khẩu khí thật lớn nha.
Chu chưởng giáo vốn định tức giận nhưng nghĩ lại Yến Quy Trần cũng bị đối phương đánh bại, sự tình e là không đơn giản. Khoảng thời gian này mí mắt hắn cứ nháy liên tục, cảm thấy rất không yên tâm.
Nhớ tới lời Ma Thần đại nhân từng nói, chỉ cần Yến chưởng giáo trở về thì phải thông báo cho ngài, vậy có thể nhân cơ hội này để Ma Thần đại nhân ra mặt, lấy lại sĩ khí cho Vô Thần Luận Giáo Hội.
“Được, ta thành toàn cho ngươi.” Chu chưởng giáo gật đầu nói.
“Ta chờ ngươi ở Đông Tuyền Cốc.” Thất Sinh nói xong, hình ảnh đứt đoạn.
Chư Hồng Cộng lo lắng nói: “Việc này có phải là quá mạo hiểm rồi không? Nếu bọn hắn kéo quân tới thì chúng ta toi đời nha?”
“Ngươi có Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc còn sợ cái gì?”
“Cũng đúng, người bị thua thiệt chỉ có ngươi.” Chư Hồng Cộng không sợ hãi nữa, dứt khoát ở đó chờ đợi.
. . .
Ngay sau đó, Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo dẫn theo đám giáo chúng chạy tới Đông Tuyền Cốc. Hơn ngàn tu hành giả chưa tới một canh giờ sau đã xuất hiện trên không trung Đông Tuyền Cốc.
“Đến rồi.” Hắc bào thị vệ trầm thấp nói.
Chư Hồng Cộng thấy phi liễn và thật nhiều tu hành giả kéo tới, gật đầu nói: “Đúng là đến rồi. Tiền bối, lực cảm giác của ngài thật mạnh, ta phải trốn ở sau lưng ngài cho yên tâm mới được.”
Hắc bào thị vệ: “. . .”
Thất Sinh đứng chắp tay nhìn về phương xa.
Yến Quy Trần luôn cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt có hơi quái dị nói không ra lời, bèn lên tiếng: “Ngươi hiểu rõ Ma Thần, cũng biết Ma Thần cường đại, ai cho ngươi tự tin làm thế?”
Hắc bào thị vệ khàn khàn nói: "Im miệng."
Yến Quy Trần: ". . ."
Trong đám người ở đây chỉ có Hỏa thần có thể chấn trụ hắn.
Yến Quy Trần nói: “Hỏa thần, ngài dù sao cũng là một trong thiên chi tứ linh tung hoành thiên hạ năm đó, vậy mà lại cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ cho người khác? Thật khó có thể tin được.”
Hắc bào thị vệ nhấc tay, hỏa diễm cháy rừng rực.
“Dừng tay!” Trên phi liễn truyền ra thanh âm. Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo xuất hiện trên boong thuyền.
Hai vị chưởng giáo dẫn người tới khiến Yến Quy Trần cảm thấy có hy vọng.
Chu chưởng giáo nhíu mày nói: “Thì ra là có cao nhân.”
Yến Quy Trần quay đầu nói: “Hỏa thần Lăng Quang ở đây, chúng ta không đấu lại. Huynh trưởng hãy mời Ma Thần đại nhân xuất sơn đi!”
Trong lòng hai vị chưởng giáo khẽ giật mình. Người này chính là Hỏa thần Lăng Quang?
Chu chưởng giáo lập tức gật đầu, lấy ra một đạo ấn phù rồi bóp nát tại chỗ.
. . .
Lục Châu đang nghiên cứu Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân, đột nhiên cảm nhận được tín hiệu từ ấn phù, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tín hiệu không truyền tới từ vị trí viễn cổ di tích? Vô Thần Luận Giáo Hội xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ giáo chủ hoặc Yến chưởng giáo đã trở về? Hay bọn hắn đột nhiên sinh nghi, cảm thấy mình không phải Ma Thần thật nên thiết kế bẫy rập để mình tự chui đầu vào lưới?
Cả hai đều có thể xảy ra.
Ba ngày nay Lục Châu đều bận nghiên cứu Mệnh Cách Chi Tâm của Kỳ Lân và Ma Thần họa quyển, thậm chí còn chưa kịp trả Trấn Thiên Xử cho Lam Hi Hoà. Vừa về đến đã chui vào đạo trường cho tới bây giờ.
Vì lý do an toàn, Lục Châu lấy Ma Thần họa quyển ra, dùng lực lượng ý chí điều động họa quyển.
“Không được?”
Lần trước không rõ vì sao Ma Thần họa quyển lại kích hoạt tứ đại lực lượng nội hạch để Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần. Ba ngày nay nghiên cứu Lục Châu mới biết chuyện đó không hề dễ làm.
Hắn nhíu mày, nghĩ lại chuyện xảy ra trong viễn cổ phế tích mà xấu hổ không thôi. Lúc đó hắn không hề biết họa quyển rất khó sử dụng, nếu làm ẩu một chút thì đã bị Vô Thần Luận Giáo Hội gói làm sủi cảo luôn rồi.
Bây giờ Vô Thần Luận Giáo Hội phát ra tín hiệu, hắn nên đi hay là không?
Suy nghĩ một lúc, Lục Châu khẽ lắc đầu: “Không vội.”
Hắn tiếp tục nghiên cứu Ma Thần họa quyển, tìm cách kích hoạt tứ đại lực lượng nội hạch.
Trong họa quyển, Lục Châu cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình mà chỉ lúc ở dưới vực sâu hắn mới cảm giác được.
“Chẳng lẽ lực lượng của Ma Thần đến từ vực sâu?”
Trấn Thiên Xử, Thiên Khải Chi Trụ, hạt giống Thái Hư, đại địa ràng buộc… từng manh mối hiện lên trong óc Lục Châu. Hắn giật mình tự nhủ: “Không thể nào?”
Ý thức Lục Châu phảng phất như đang tiến vào trạng thái vô ngã. Hắn thấy mình đứng ở chân núi, trước mặt là ánh nắng rực rỡ và ngọn thác đang chảy ngược.
Cự thạch trên núi rơi ra bay ngược lên trên trời, mây đen từ đâu kéo đến, hạt mưa cũng bay ngược.
Mọi thứ ngược ngạo này lại trông lại tự nhiên vô cùng, đất trời quay cuồng, ý thức tiêu tán, Lục Châu đột nhiên mở bừng mắt.
Cảnh sắc ngoài trời vẫn hệt như lúc hắn mới nhắm mắt, Lục Châu thậm chí còn có cảm tưởng như thời gian đã bị ngưng đọng.
Cảm nhận được đan điền khí hải có động tĩnh, Lục Châu bèn gọi ra liên tọa. Trong tứ đại lực lượng nội hạch có một lực lượng đang không ngừng tỏa ra quang hoa như thái dương.
“Thời gian chi hạch?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên toát ra cái tên này.
“? ? ?”
Ký ức này ở đâu ra? Sau khi có được ký ức Ma Thần, Lục Châu đã nhiều lần hồi tưởng, rõ ràng trong đó không hề có cái tên này.
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nói quen thuộc: “Ma Thần trở về.” Trong họa quyển có sức mạnh nào đó đang rung động không ngừng.
Soạt.
Lục Châu thu hồi họa quyển, lực lượng bên trong quả nhiên bình tĩnh lại.
Chương 2064 Giao chiến
“Thì ra là thế.”
Lục Châu mỉm cười thỏa mãn. Hắn hiểu rồi. Tác dụng của Ma Thần họa quyển trừ giúp lĩnh ngộ đại đạo quy tắc còn có thể kích hoạt lực lượng nội hạch, mà những lực lượng này rất có khả năng đến từ vực sâu.
Hư ảnh lóe lên, Lục Châu rời khỏi đạo trường. Có họa quyển, hắn đã có thể yên tâm tới chỗ Vô Thần Luận Giáo Hội.
Vừa ra khỏi đạo trường, Lục Châu đã thấy trưởng lão Tả Ngọc Thư từ xa đi tới: “Huynh trưởng.”
“Tả trưởng lão?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. “Có việc gì?”
“Lão thân đợi huynh thật lâu. Đồ đệ của huynh cũng chờ rất lâu, không thể tiếp tục ở lại nên nhờ lão thân giao vật này cho huynh.” Tả Ngọc Thư đưa cho Lục Châu một cái túi và một phong thư.
Cái túi là Đại Di Thiên Đại, bên trong hẳn là Nam Ly Chân Hoả.
Lục Châu cất Đại Di Thiên Đại rồi mở thư ra xem. Sau khi xem xong hắn lắc đầu nói: “Không cần để ý tới lão già Xích Đế này.”
Tả Ngọc Thư nhận lấy phong thư đọc một lượt rồi nói: “Xích Đế mời huynh trưởng tới trò chuyện, đây là việc tốt mà?”
“Bốn vị Đại Đế bằng mặt nhưng không bằng lòng, bọn hắn đều có chút tính toán riêng. Trước khi bọn hắn làm rõ lập trường của mình, người Ma Thiên Các không được tự ý tiếp xúc.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của huynh trưởng.” Tả Ngọc Thư khom người đáp.
Thấy Lục Châu tiếp tục đi ra ngoài, Tả Ngọc Thư nghi hoặc hỏi: “Ba ngày nay Huyền Dặc đế quân đã tới nhiều lần nhưng không dám quấy rầy, huynh trưởng định đi đâu thế?”
“Lão phu có việc quan trọng phải xử lý, bảo hắn chờ đi.”
Nói xong thân ảnh Lục Châu biến mất. Tả Ngọc Thư chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
. . .
Cùng lúc đó.
Bên ngoài biệt uyển ở Đông Tuyền Cốc.
Phi liễn của Vô Thần Luận Giáo Hội và rất nhiều tu hành giả vẫn đang lơ lửng trên không trung chờ Ma Thần đến.
Chư Hồng Cộng hừ lạnh nói: “Chờ nãy giờ rồi, mau gọi Ma Thần đại nhân của các ngươi ra đi chứ!”
Yến Quy Trần cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn lên không trung.
Chu chưởng giáo nói: “Đừng gấp, Ma Thần đại nhân nhận được tin tức, nhất định sẽ đến đây.”
“Ta sợ ghê đó.” Chư Hồng Cộng giễu cợt.
“Người trẻ tuổi, phách lối sẽ phải trả giá đại giới, chờ Ma Thần đại nhân đến thì ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong đâu.” Chu chưởng giáo dọa.
Chư Hồng Cộng chống nạnh nói: “Ngươi muốn chết thì có ——”
“. . .”
Thật là bực mình. Đối mặt với loại đối thủ suốt ngày kêu gào thế này, Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo cũng không có biện pháp nào khác.
Hắc bào thị vệ vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu hắn thật sự là Hỏa thần Lăng Quang thì cả hai người đều không phải đối thủ.
“Hỏa thần đại nhân, vãn bối còn nhớ rõ ngài bị cầm tù ở Trọng Minh Sơn, Thánh Điện xây dựng địa cung ở đó không cho phép bất kỳ người nào đến gần. Về sau nghe nói địa cung sụp đổ, Trọng Minh Sơn trở thành một mảnh hỗn độn, việc này là thật sao?”
Hắc bào thị vệ ngẩng đầu nhìn hai vị chưởng giáo, ngữ khí trầm thấp nói: “Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Hỏa thần tiền bối, vãn bối hỏi như vậy đúng là không hợp quy củ… chỉ là giáo chủ nhà ta từng nói có quen biết với ngài.” Chu chưởng giáo nói.
“Người biết bản thần nhiều vô số, nhưng không phải ai cũng đáng giá để bản thần ghi nhớ.”
“Đó là đương nhiên.” Chu chưởng giáo đáp, “Giáo chủ nhà ta nói ngài từng dùng sức mình vượt qua Viêm Thủy Vực, bay khắp đại địa xua đuổi đàn hải thú phía nam. Việc này vẫn còn là giai thoại truyền đến ngày nay, chỉ tiếc vãn bối không được tận mắt nhìn thấy, thật đáng tiếc.”
“Hửm?” Trong mắt hắc bào thị vệ lóe lên kinh ngạc.
Thất Sinh cũng mở miệng nói: “Nói như vậy giáo chủ nhà ngươi và ‘hạ nhân’ nhà ta đều là cường giả từ thời kỳ thượng cổ?”
Chu chưởng giáo chú ý tới cách dùng từ của hắn, cười nói: “Có thể khiến Hỏa thần cam nguyện làm hạ nhân, ta rất tò mò về thân phận của ngươi đó. Ngươi thật sự chỉ là điện thủ Đồ Duy điện?”
“Đương nhiên.”
“Theo ta biết, Hỏa thần cao cao tại thượng, khinh thường làm bạn với nhân loại bởi vì hắn không cho rằng mình chính là nhân loại.” Chu chưởng giáo cười nói, “Chu Tước đại nhân, ta nói có đúng không?”
Ầm!
Thân ảnh Yến Quy Trần đột nhiên như mũi tên phóng về phía chân trời. “Hắn không phải Hỏa thần, động thủ!”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo cấp tốc điều khiển phi liễn bay tới nghênh đón Yến Quy Trần.
Các đệ tử Vô Thần Luận Giáo Hội đồng loạt gọi ra pháp thân, đủ loại pháp thân có hình thù và màu sắc kỳ dị chiếm cứ không trung. Có hình người, có hình thú, có màu đỏ thẫm, đỏ tía, có màu nâu…
Đây chính là nguyên nhân các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội tụ lại một chỗ sao? Quả nhiên đều là dị loại.
Hắc bào thị vệ tung người bay vọt lên bầu trời. Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo gọi ra Tinh Bàn xạ kích quang ấn về phía hắn.
“Mẹ ơi… mau tránh!” Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy, “Hỏa thần, ông nhất định phải ngăn trở bọn hắn nha!”
Thất Sinh: “. . .”
Người sợ hãi không phải nên là ta sao? Ngươi có Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc còn chạy cái gì?
Thất Sinh bị ép lui lại, chính lúc này hắc bào thị vệ giang cánh ra, đôi cánh hỏa diễm dài vạn trượng chỉ trong giây lát đã nung nấu cả bầu trời.
“Chân hỏa!”
“Yến Quy Trần!” Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo dùng Tinh Bàn tiếp lấy Yến Quy Trần.
Hỏa diễm rừng rực cháy, hắc bào thị vệ khàn giọng nói: “Bản thần sẽ giết sạch các ngươi!”
Hỏa diễm như từng con hỏa long dâng trào phóng tới, đám tu hành giả giáo hội vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn trở hỏa diễm.
Oanh! Đôi cánh hỏa diễm quét ngang chân trời.
“A —— ——”
Vô số tu hành giả bị đôi cánh đánh bay.
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo gắng gượng chống đỡ, trên mặt tràn đầy lo lắng nói: “Hắn rốt cuộc có phải là Hỏa thần hay không?!”
Hắc bào thị vệ dùng sức một người chèn ép cả ba vị chưởng giáo và hơn ngàn tu hành giả Vô Thần Luận Giáo Hội đến không thể thở nổi. Mạnh mẽ tới mức khiến người ta sợ hãi!
“Ngăn lại!” Yến Quy Trần hô lên. “Ta không biết nữa, cảm giác đúng là hắn, nhưng lại hình như không phải!”
Soạt.
Hắc bào thị vệ phóng lên không trung, dưới chân nở rộ hồng liên, bảy đạo quang luân theo thứ tự bay ra ngoài.
Chương 2065 Ma Thần đến
“Không xong, là quang luân!”
“Kháng trụ, nhất định phải kháng trụ!”
Ba vị chưởng giáo lưng tựa vào nhau, đồng loạt nâng Tinh Bàn lên. Các khu vực Mệnh Cách tỏa sáng, Tinh Bàn vận sức chờ phát động.
Bảy đạo quang luân như sóng biển ồ ạt lướt tới, cương ấn quang trụ trong ba Tinh Bàn đồng thời bắn ra.
Ầm ầm ầm!!
“Đứng vững!”
Quang luân quá mạnh mẽ, ba đại Tinh Bàn cũng rất cường hãn va chạm cùng quang luân. Thiên địa rung chuyển, tất cả thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội vội vàng tìm chỗ trốn né tránh sóng xung kích.
Lực lượng song phương đạt tới cực hạn.
Yến Quy Trần cười ha hả nói: “Ta đã nói hắn không phải Hỏa thần mà! Các ngươi nhìn đi.”
Bọn hắn nhìn thấy quang trụ đánh thủng một lỗ trên quang luân.
“Đừng khinh địch, thiên chi tứ linh trước kia đã suy giảm không ít lực lượng, dù vậy chưa chắc chúng ta có thể là đối thủ của hắn.”
“Ừm!”
Ba người nhìn thấy có hy vọng nên càng thêm kiên định gồng gánh Tinh Bàn.
Hai mắt hắc bào thị vệ từ từ đỏ lên, trầm giọng nói: “Sâu kiến.”
Đạo quang luân thứ hai đột nhiên biến cường gấp mấy lần. Chu chưởng giáo thất kinh hô lên: “Hắn thi triển đại quy tắc!”
Ba người hợp lực thi triển quy tắc dồn vào đại quang trụ, không gian ngưng kết, đại quang trụ vô cùng cường hãn xạ kích về phía quang luân.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ——
Oanh!!
Một đạo hư ảnh xuất hiện tại điểm quang luân va chạm với quang trụ, một tay hư ảnh ngăn cản quang trụ, một tay cầm lấy quang luân!
“Hả?!”
Ba vị chưởng giáo và hắc bào thị vệ đều kinh ngạc nhìn về phía hư ảnh kia.
Toàn thân hư ảnh đắm trong thiểm điện và lam sắc điện hồ, trên thân có viễn cổ long hồn lượn quanh, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thiên địa.
Ngaoooo ——
Tóc dài tung bay, trường bày phiêu dật trong gió, gương mặt uy nghiêm khiến người khác không dám kháng cự!
“Ma Thần đại nhân?!” Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo mừng rỡ hô lên.
“Ma Thần đại… đại nhân?!” Lần đầu nhìn thấy Lục Châu, Yến Quy Trần cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hắn đã tìm hiểu về Ma Thần họa quyển nhiều lần, từng nhìn thấy hình chiếu của Ma Thần. Người tỏa ra khí thế và bộc phát lực lượng lam sắc điện hồ khai thiên tích địa kia không phải Ma Thần thì là ai?
“Lui!”
Hai tay Lục Châu đẩy mạnh, quang trụ tiêu tán, quang luân hõm vào rồi biến mất.
Bầu trời lại trở nên yên tĩnh. Song phương cũng ngưng chiến, tầm nhìn dần dần khôi phục.
Yến Quy Trần, Sở Liên và Chu chưởng giáo lăng không quỳ bái: “Bái kiến Ma Thần đại nhân!”
Ba người kích động vô cùng, cho dù là lúc bái kiến giáo chủ bọn hắn cũng chưa từng thành kính như ngày hôm nay.
Các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội ở đằng xa cũng đồng loạt quỳ bái hành lễ.
Lục Châu nhìn hai phía rồi thu hồi họa quyển cùng tứ đại lực lượng nội hạch.
Yến Quy Trần kích động nói: “Yến Quy Trần không biết Ma Thần giá lâm giáo hội, tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi là Yến Quy Trần?” Lục Châu hỏi.
“Chính là vãn bối. Sở dĩ vãn bối trở về muộn là vì bị trúng bẫy của đám tiểu nhân này. Cũng may có hai vị huynh trưởng biết cách liên lạc với Ma Thần đại nhân… Xin Ma Thần đại nhân làm chủ cho vãn bối!”
Gia hỏa này, vừa gặp mặt đã biết cáo trạng! Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo lộ vẻ bội phục.
Lục Châu chậm rãi xoay người nhìn về phía hắc bào thị vệ, lát sau mới mở miệng nói: “Hỏa thần Lăng Quang?”
Hắc bào thị vệ còn chưa trả lời, bên dưới đã vang lên tiếng chào hỏi: “Cơ lão tiền bối, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Trong lòng ba vị chưởng giáo khẽ động. Bọn họ quen biết nhau?
Lục Châu nghi hoặc nhìn xuống: “Là ngươi?”
“Không chỉ có ta…” Thất Sinh chỉ tay về phía Chư Hồng Cộng nấp ở đằng xa.
Chư Hồng Cộng nhăn nhăn nhó nhó bay trở về, đứng từ xa đã thấy thân ảnh này có vẻ quen mắt, khi tới gần mới trợn tròn mắt lên… đây chẳng phải là sư phụ của ta đó sao?
Nước mắt lập tức rơi ào ào, Chư Hồng Cộng nhanh chóng phi hành trở về, miệng hô to: “Sư phụ!!!”
Yến Quy Trần, Chu chưởng giáo, Sở chưởng giáo: “? ? ?”
Chư Hồng Cộng vừa bay tới đã ôm chầm lấy đùi Lục Châu, khóc lóc kể lể: “Sư phụ! Đồ nhi nhớ người muốn chết!”
Lục Châu nhíu mày nhấc chân đá hắn văng ra xa, dùng ngữ khí không quá nghiêm khắc mắng cho một trận: “Đồ hỗn trướng này! Điện thủ chi tranh ngươi lại lâm trận bỏ chạy, còn có mặt mũi gặp vi sư?”
“? ? ?”
Trong lòng Yến Quy Trần cảm thấy nặng như đeo đá. Sư phụ? Vi sư?
Vốn đã bị trọng thương, lại nghe hai người đối thoại, Yến Quy Trần trợn mắt lên ngất xỉu, thân thể rơi xuống đất.
“Yến chưởng giáo!” Sở Liên và Chu chưởng giáo vội vàng bay xuống đỡ lấy hắn.
Chư Hồng Cộng liếc nhìn ba người rồi tiếp tục kể khổ: “Sư phụ, đồ nhi có nhiệm vụ cần làm mà. Đồ nhi muốn tìm thất sư huynh, điện thủ chi tranh làm sao có thể quan trọng bằng huynh ấy chứ!”
“Thất sư huynh của ngươi?”
“Việc này phải kể từ hôm điện thủ chi tranh, đồ nhi không phải lâm trận bỏ chạy mà là cái khó ló cái khôn nha…”
Lục Châu đưa tay lên ngắt lời hắn: “Việc này về sau bàn lại.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng cười gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Thất Sinh và hắc bào thị vệ rồi bay về phía biệt uyển không bị hư hại. “Đều xuống đây hết cho lão phu!”
Ma Thần ra lệnh, không ai dám không nghe.
Ba vị chưởng giáo Vô Thần Luận Giáo Hội ngoan ngoãn đáp xuống biệt uyển, Sở Liên vỗ bành bạch vào mặt Yến Quy Trần mấy cái hắn mới tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía rồi nhìn Lục Châu, mơ hồ nói: “Ta đang nằm mơ sao?”
“Mơ cái gì mà mơ? Mau bái kiến Ma Thần đại nhân.” Sở Liên nói.
“. . .”
Yến Quy Trần lảo đảo đứng xuống đất, Sở Liên nhanh tay đỡ hắn: “Ngươi dù sao cũng là chưởng giáo, sao lại yếu ớt thế này hả?”
Yến Quy Trần thầm nghĩ, ta cũng không muốn vậy đâu! Bây giờ phải làm sao đây? Làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng lại chọc phải đồ đệ của Ma Thần đại nhân?
Khó chịu nha! Xui xẻo vừa vừa thôi nha!
Chu chưởng giáo và Sở Liên đỡ Yến Quy Trần đi vào trong biệt uyển. Những thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội khác đều cung kính đứng ở bên ngoài. Đại lão nói chuyện, bọn hắn đương nhiên không dám lẫn vào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Thất Sinh và hắc bào thị vệ cũng đi vào trong biệt uyển. Lục Châu chỉ tay vào Thất Sinh: “Ngươi nói trước.”