Diệp Thiên Tâm vốn là người thanh lãnh, thấy các tỷ muội đi theo mình nhiều năm quỳ xuống, nàng khẽ thở dài một tiếng nhưng không nói thêm gì, chỉ vái chào bọn họ một cái thật sâu rồi xoay người xuống núi.
Minh Thế Nhân thấy đám nữ tu còn muốn nói gì đó bèn bảo: “Nói các ngươi ngu xuẩn đúng là chẳng sai chút nào… Bảo làm gì thì cứ làm nấy đi.”
Đám nữ tu đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Trong viện lạc ở Nam Các.
Hoa Vô Đạo khẽ thở dài: “Có thể thấy đứa nhỏ này đã ăn năn sám hối… Thật là đáng tiếc…”
“Sư phụ, tu vi lục sư muội vừa mới khôi phục, vì trợ giúp Tiểu Diên Nhi lại bị phản phệ gây thêm thương tích… Để muội ấy rời khỏi Kim Đình Sơn như vậy sợ là sẽ gặp nguy hiểm…” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu liếc nhìn Đoan Mộc Sinh rồi nói: “Vậy thì đó là mệnh của nó.”
Chư Hồng Cộng khẽ giật mép áo của Đoan Mộc Sinh, ra hiệu cho hắn đừng nói thêm gì nữa.
Đoan Mộc Sinh lui về sau một bước, ngoan ngoãn đứng yên.
Đúng như lời bọn hắn nói, Diệp Thiên Tâm bây giờ rất yếu ớt… Với thân phận Bạch Dân của nàng, một khi rời khỏi Ma Thiên Các sẽ bị không ít người muốn ra tay diệt trừ. Nhưng mà… Diệp Thiên Tâm có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, nếu ngay cả thủ đoạn ẩn nấp cũng không có thì thật phí cái danh đệ tử Ma Thiên Các.
Ngay cả tu vi Thần Đình cảnh như lão bát vẫn có thể lập sơn trại tại Mãnh Hổ Sơn, yên lành cho đến tận lúc bị bắt về Ma Thiên Các, thì người khôn khéo như Diệp Thiên Tâm sao có thể gặp chuyện được?
“Nhớ chăm sóc Tiểu Diên Nhi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu quay về Ma Thiên Các.
Bước vào trong mật thất, hắn ngồi xếp bằng, chuẩn bị lĩnh ngộ Thiên thư.
Trước khi lĩnh hội, Lục Châu mở giao diện nhiệm vụ lên, trong danh sách nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ, hoàn toàn không có tên của Diệp Thiên Tâm.
Nhưng việc đã đến nước này thì có nghĩ thêm cũng vô dụng.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra…
Toàn bộ nội dung trong Nhân Tự Quyển hắn đã ghi tạc vào trong não hải.
Ngoại trừ những ký hiệu như gà bới, Lục Châu không xác định được có những nội dung mới xuất hiện không.
Hắn kéo xuống xem…
"Dĩ đắc ngôn âm trí thông cố, liễu tri bất khả thuyết, bất khả thuyết sát hải vi trần sổ thế giới trung, sở hữu chúng sinh chủng chủng ngôn từ, tất năng phân biệt liễu giải."
“Dĩ đắc vô thể tính trí thần thông cố, năng bất động bản tế nhi vãng nghệ thập phương nhất thiết sát thổ, lợi ích quần sinh.”
“Dĩ đắc tri tẫn vị lai tế trí thần thông cố, liễu tri vị lai tế bất khả thuyết, bất khả thuyết vi trần sổ kiếp chi trung sự.”
Nội dung vẫn giống với trước đó, không tăng cũng không giảm.
Đương nhiên… vẫn không thể hiểu nổi.
Lĩnh hội Thiên thư đã trở thành một vòng lặp tuần hoàn không ngừng.
Ngoài mặt thì trông có vẻ nhàm chán.
Nhưng hiệu quả do lĩnh hội Thiên thư mang lại thì vô cùng rõ ràng.
Điều này đã thúc đẩy Lục Châu tiếp tục lĩnh hội không quản ngày đêm.
Chỉ là…
Thứ này chừng nào mới kết thúc đây?
Nhìn đống văn tự như gà bới không thể hiểu nổi, Lục Châu khẽ lắc đầu rồi tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua hết một ngày.
Sáng sớm hôm sau Lục Châu mới tỉnh táo lại từ trạng thái lĩnh hội, lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm ——
“Sư phụ, đồ nhi đến thỉnh an người!”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy mở cửa mật thất.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đang tràn đầy hưng phấn.
Tiểu Diên Nhi đang phủ phục dưới đất, vừa trông thấy sư phụ xuất hiện đã nhảy dựng lên, vui mừng nói: “Sư phụ, con đã có thể thi triển Bách Kiếp Động Minh một cách nhẹ nhàng!”
Nàng khẽ vung tay lên.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện.
Pháp thân lóng lánh kim quang chợt loé lên rồi biến mất.
Thu phóng rất tự nhiên.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Vào Nguyên Thần cảnh là đã chân chính bước chân vào con đường cường giả. Con nhất định không được tự cao tự đại.”
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Hắc Mộc Liên có dược tính cực lớn, con trực tiếp ăn như vậy, nếu không nhờ…” Lục Châu khẽ dừng lại rồi nói lảng đi. “Nuốt chửng Hắc Mộc Liên như con, cái mạng nhỏ này suýt nữa đã không còn.”
Tiểu Diên Nhi thầm nói: Sư phụ, con đã nghe sư huynh nói, người cứu con là Thiên Tâm sư tỷ…”
Thấy nàng muốn cầu tình, Lục Châu khẽ quát: “Đừng nhắc tới nó nữa! Vi sư đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nó rồi.”
Tiểu Diên Nhi không dám nói tiếp nữa.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện.
Ngoại trừ một số nữ tu đang quét dọn ra thì đại điện không có ai.
Lục Châu còn đang thắc mắc, đám nữ tu này phụ thuộc vào Diễn Nguyệt Cung như vậy, Diệp Thiên Tâm rời đi rồi sao bọn họ vẫn còn nguyện ý ở lại đây?
Thấy Lục Châu xuất hiện, các nữ tu buông vật dụng lau dọn xuống, khom người hành lễ với Lục Châu.
“Tham kiến Các chủ.”
Lục Châu khẽ gật đầu rồi ngồi vào ghế chủ toạ.
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt, vừa đấm lưng bóp vai cho Lục Châu vừa cười khúc khích.
Lục Châu nhướng mày. Không có việc gì lại ân cần quan tâm, không phải gian thì cũng là ác.
“Có chuyện gì thì nói đi. Che che giấu giấu còn ra thể thống gì.” Lục Châu thấp giọng răn dạy.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, hình như người quên chuyện gì đó rồi…”
Lục Châu giơ tay lên cốc vào trán Tiểu Diên Nhi một cái. “Nha đầu con!”
Hắn đương nhiên biết Tiểu Diên Nhi nói tới cái gì.
Lúc trước Lục Châu từng hứa với Tiểu Diên Nhi, chỉ cần nàng vào Nguyên Thần cảnh sẽ ban thưởng cho nàng vũ khí.
Nhắc tới mới thấy trùng hợp, nếu không phải lúc trước hắn tiện tay mua bảo rương có thời hạn thì bây giờ đúng là chẳng biết nên cho nàng vũ khí gì.
Dù là Trảm Mệnh Đao hay đống đồ phế phẩm trong mật thất thì đều không phù hợp với Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên…
Ý niệm khẽ động!
Phạm Thiên Lăng đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Cả dải lụa thuần một màu đỏ dài hơn hai mét, trông rực rỡ như một ngọn lửa và có hoạ tiết hình rồng.
Khi Tiểu Diên Nhi nhìn thấy Phạm Thiên Lăng, nàng trợn tròn mắt, miệng lắp bắp: “Sư… sư phụ, đây là gì vậy?”
“Phạm Thiên Lăng, bảo vật quấn thân… có thể biến dài biến ngắn tuỳ theo tu vi.”
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi. “Con không thích à?”
“Chỉ cần là đồ sư phụ cho, đồ nhi đều thích!” Ánh mắt Tiểu Diên Nhi không rời khỏi Phạm Thiên Lăng.
Lúc vừa nhìn thấy nàng còn cảm giác nó không đủ uy phong, nhưng càng nhìn càng thấy nó không đơn giản.
“Vậy thì vi sư ban thưởng Phạm Thiên Lăng cho con.”
Lục Châu vung tay lên.
Phạm Thiên Lăng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong tay hắn, long văn màu vàng lấp loé phối hợp với quang mang màu đỏ của tấm lụa tạo thành một bức tranh rực rỡ bay về phía Tiểu Diên Nhi rồi quấn quanh người nàng ba vòng, từ eo xuống hông.
Tiểu Diên Nhi kinh hô một tiếng.
Sau khi quấn xong, quang mang trên Phạm Thiên Lăng đột nhiên biến mất.
[Ting — Phạm Thiên Lăng nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Tiểu Diên Nhi hưng phấn không thôi, nàng nắm lấy Phạm Thiên Lăng nhảy nhót như một chú khỉ nhỏ.
“Đa ta sư phụ!” Tiểu Diên Nhi đạt được Phạm Thiên Lăng, mừng rỡ cúi đầu hành lễ với Lục Châu. “Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Lục Châu phất phất tay nói:
“Phạm Thiên Lăng đã nhận chủ, con phải nhân cơ hội tập luyện để nhanh chóng quen thuộc với nó, không được lười biếng.”
Tiểu Diên Nhi gật đầu liên tục. “Đồ nhi nhất định sẽ luyện tập thật tốt.”
Nói xong nàng không chờ được nữa, lao vọt ra khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu thoả mãn gật đầu.
Hắn rất mong đợi vào tương lai của Tiểu Diên Nhi… Với thiên phú của nàng thì không bao lâu nữa sẽ có thể vượt qua các đệ tử khác.
Hắn vừa định quay về mật thất tiếp tục tham ngộ Thiên thư, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm ——
“Cửu, cửu tiên sinh… đừng, đừng đừng…”
Chương 192 Chức năng tự chữa trị
Lục Châu thấy Phan Trọng bị Phạm Thiên Lăng trói lại bay vút qua cửa đại điện Ma Thiên Các.
“Không được hồ nháo.” Lục Châu truyền âm.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi hạ xuống đất, hơi uỷ khuất nói.
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi quay về mật thất tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Phan Trọng bị Phạm Thiên Lăng đánh cho mặt mũi bầm dập.
Phạm Thiên Lăng dưới sự khống chế của Tiểu Diên Nhi rời khỏi người Phan Trọng, bay vờn quanh người nàng một vòng rồi dần biến mất không thấy bóng dáng.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói:
“Hay là… chúng ta ra hậu sơn thử lại lần nữa? Ta vẫn chưa quen sử dụng nó.”
Phan Trọng lập tức xua tay: “Cửu tiên sinh, sao ta có thể là đối thủ của ngài được chứ…”
Hắn luôn mồm xin tha, không muốn bị Tiểu Diên Nhi đánh đập nữa.
Cho dù Tiểu Diên Nhi chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh thì Phan Trọng cũng không bị ngốc đến mức đi luận bàn với nàng.
“Ngươi thật là nhàm chán.” Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói.
Phan Trọng thấy thế bèn thấp giọng tố cáo: “Cửu tiên sinh… Chu huynh đệ gần đây đang nghiên cứu kiếm pháp, đã có một chút thành tựu. Trước đây hắn cũng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, được xưng tụng là thiên tài luyện kiếm đó nha.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Hậu sơn.”
Phan Trọng lập tức chỉ tay về phía hậu sơn.
Vốn hắn còn định khen Chu Kỷ Phong thêm vài câu, vừa quay đầu lại đã thấy nơi Tiểu Diên Nhi đứng chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh, người thật đã sớm bay về phía hậu sơn.
Phan Trọng thở dài lắc đầu nói: “Chu huynh, xin lỗi nha.”
Hắn sờ vết thương trên mặt, cũng may chưa bị thương nặng.
“Phan Trọng… ngươi làm sao thế?” Minh Thế Nhân đúng lúc bay ngang, thấy Phan Trọng mặt mũi bầm dập bèn dừng lại hỏi han.
Phan Trọng khom người nói: “Tham kiến tứ tiên sinh… Ta không bị gì cả, chỉ là đi đường không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
Minh Thế Nhân đâu có ngu, tu hành giả nào lại có thể té bầm dập đến mức này?
“Tiểu sư muội nhà ta đâu rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
Phan Trọng nhìn về phía hậu sơn, khẽ nói: “Cửu tiên sinh có được vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng, đang buồn rầu vì không có ai làm đối thủ… lúc này hẳn là đang tìm tới chỗ Chu Kỷ Phong.”
“Cái gì? Vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
“Sao ta lại quên mất tứ tiên sinh và tam tiên sinh nhỉ… Hai vị tiên sinh có tu vi cực cao, lại đều có vũ khí thiên giai phòng thân, vô cùng thích hợp làm người hỗ trợ cửu tiên sinh thử vũ khí mới.” Phan Trọng vỗ trán nói.
Khụ khụ…
Minh Thế Nhân hạ xuống đất, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. “Tìm tam sư huynh là được rồi… nếu ngươi gặp tiểu sư muội thì nhắn với nàng là ta đang bề bộn nhiều việc.”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân lách mình rời đi.
Phan Trọng gãi gãi đầu. Bề bộn nhiều việc? Không phải vừa rồi còn đang định đi tìm cửu tiên sinh hay sao?
Từ hậu sơn bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm.
Toàn thân Phan Trọng run lên tựa như minh bạch chuyện gì.
Hắn tranh thủ thời gian chạy trốn ngay lập tức!
Suốt năm ngày sau đó, trên Kim Đình Sơn gà bay chó chạy, khắp nơi đều có bóng dáng của Phạm Thiên Lăng.
Lục Châu vẫn an tâm lĩnh hội Thiên thư, không hề biết tình hình bên ngoài.
Trong mật thất Ma Thiên Các.
Cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo của Lục Châu đã được củng cố vững chắc.
Ý niệm khẽ động, hắn mở bảng thông tin ra ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thần Đình cảnh Tố đạo
Điểm công đức: 12.820 điểm
Pháp thân: Thất Tinh Chuyển Hồn
Tuổi thọ còn lại: 6.249 ngày
Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 1, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đã nghỉ ngơi xong, Bệ Ngạn, Bích Lạc tàn phiến x 1.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Lệ Ngân Tương.
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Từ lần trước Lục Châu đã chú ý thấy thời gian nghỉ ngơi của Bạch Trạch đã hoàn thành… Hắn tính toán sau khi Bạch Trạch thi triển tác dụng phụ trợ thì cần khoảng năm ngày để nghỉ ngơi. Đây là niềm vui bất ngờ đối với Lục Châu.
Lục Châu dự định xem thử có thẻ đạo cụ mới trong Thương thành hay không…
Đáng tiếc, từ trên xuống dưới đều là những thẻ đạo cụ đã có, không nhiều hơn cũng không ít hơn.
Có điều như vậy cũng tốt, mớ thẻ đạo cụ này đều chưa bị tăng giá.
“Bích Lạc tàn phiến…”
Lục Châu lại mở bảng nhiệm vụ lên xem.
Nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ thì không cần nhắc tới, lúc nào cũng có ở đó, chẳng qua bây giờ hắn không biết phải làm sao mới được ban thưởng điểm công đức dạy bảo đồ đệ. Hắn đâu thể vô duyên vô cớ đi vạch lá tìm sâu đào bới lỗi lầm của bọn họ… Hệ thống đương nhiên sẽ không cho phép lỗ thủng này xuất hiện.
Lục Châu tìm được một số thông tin liên quan đến Bích Lạc tàn phiến trong não hải.
Chỉ tiếc là lúc trước Cơ Thiên Đạo không hề ngó ngàng gì đến Bích Lạc tàn phiến, sau khi bị mất cũng chẳng thèm để ý…
Chẳng còn manh mối nào.
“Có lẽ Hoa trưởng lão sẽ biết được gì đó.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện…
Tay phải nhấc lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Tay trái huy động, Bích Lạc tàn phiến xuất hiện.
Nếu Bích Lạc tàn phiến là vật phẩm nhiệm vụ của Hệ thống, vậy thì Vị Danh Kiếm có thể chém đứt nó ra không?
Chẳng hiểu tại sao Lục Châu lại có cảm giác mình có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế về phương diện này.
Thấy cái gì rắn chắc đều muốn lôi Vị Danh Kiếm ra chém thử.
Lục Châu giơ tay lên, hàn mang xuất hiện.
Ầm!
Điều khiến Lục Châu kinh ngạc là Bích Lạc tàn phiến đã bị chém đứt.
Vỡ ra thành hai mảnh rơi xuống mặt đất.
Vết chém rất chỉnh tề, Vị Danh Kiếm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
“Đúng là đồ phế phẩm sao?”
Lục Châu nghi ngờ nhìn Bích Lạc tàn phiến.
Cho dù có tập hợp đủ tám mảnh Bích Lạc tàn phiến thì nó cũng chỉ là một đống rác rưởi mà thôi.
Thế thì Hệ thống bắt hắn tập hợp lại để làm gì?
Ngay khi trong lòng Lục Châu đang âm thầm khinh bỉ một phen ——
Hai mảnh vỡ Bích Lạc tàn phiến bị chém đứt kia chậm rãi dung hợp lại, khôi phục thành hình dạng ban đầu.
Còn có chiêu này?
Tự chữa trị?
Lục Châu xuất ra một đạo cương khí cuốn Bích Lạc tàn phiến về tay, hắn tỉ mỉ quan sát, xác định đúng thật hoàn hảo không có vết cắt nào, như thể chưa từng bị chém đứt.
Thú vị thật.
Lục Châu thu hồi Bích Lạc tàn phiến rồi xoay người rời khỏi mật thất, đi vào trong đại điện Ma Thiên Các.
Hắn nhìn thấy Minh Thế Nhân đang đi đi lại lại bên trong đại điện.
Minh Thế Nhân thấy sư phụ xuất hiện liền vội vàng khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương!”
“. . .”
Chiêu vỗ mông ngựa này là học từ lão bát Chư Hồng Cộng có phải không?
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân đáp: “Đồ nhi có hai việc muốn bẩm báo. Một là, Phan Trọng đã về nhà tế tổ, đồ nhi thấy sư phụ đang nghỉ ngơi nên bảo hắn đi trước rồi.”
“Tế tổ?”
“Từ khi Phan Trọng tu luyện Tam Âm Thức, người không ra người quỷ không ra quỷ, đã ba năm nay chưa từng về nhà. Nay hắn học được Lục Dương Công nên cũng ra hình ra dạng.” Minh Thế Nhân nói. “Chỉ là hắn vốn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, đồ nhi sợ là hắn vừa ra ngoài, Tịnh Minh Đạo sẽ không buông tha cho hắn.”
Phan Trọng gia nhập Ma Thiên Các tương đương với việc trở thành ma đầu. Tịnh Minh Đạo trước đây không bắt được lão bát, lần này sao có thể bỏ qua cho Phan Trọng.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Tịnh Minh Đạo đã liên hợp với Chính Nhất Đạo. Không ngoài dự liệu, Tịnh Minh Đạo thuộc phe nhị hoàng tử, sợ là chuyện này sẽ bị Mạc Ly ở sau lưng quấy rối.”
“Sư phụ… Mạc Ly vẫn luôn nhắm vào chúng ta. Sao người không trực tiếp đến Thần Đô đánh giết hắn cho rồi?”
Lục Châu đáp: “Hoàng thất Đại Viêm đâu có đơn giản như ngươi nghĩ. Thế còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai có liên quan đến tiểu sư muội.” Minh Thế Nhân vừa cười vừa nói: “Ba ngày sau tiểu sư muội sẽ tròn mười sáu tuổi, là tuổi trưởng thành. Đồ nhi cùng tam sư huynh, ngũ sư muội và bát sư đệ đã thương lượng với nhau, định làm gì đó cho tiểu sư muội được vui vẻ một chút.”
Lục Châu khẽ thở dài. Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt… Tiểu Diên Nhi đã sắp trưởng thành.
Đúng lúc này ở bên ngoài đại điện, Tiểu Diên Nhi và mọi người đang lũ lượt đi vào Ma Thiên Các.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Ánh mắt Lục Châu lướt qua mọi người rồi chợt nhíu mày. Hắn nhìn Đoan Mộc Sinh, cất tiếng hỏi: “Thương thế trên người ngươi là thế nào?”
Đoan Mộc Sinh vội vàng khom người nói: “Đồ nhi không cẩn thận nên té ngã.”
“Vậy các ngươi thì sao?”
Chu Kỷ Phong là thảm nhất, đôi mắt sưng vù.
Đám nữ tu người nào người nấy cũng mặt mày bầm tím.
Tiểu Diên Nhi co đầu rụt cổ thè lưỡi.
“Hồ nháo!” Lục Châu không đợi bọn hắn trả lời đã quát to.
Tiểu Diên Nhi rụt rè nói: “Đồ nhi sai rồi.”
Lục Châu lắc đầu, đã sắp mười sáu tuổi tới nơi rồi còn không biết lớn nhỏ… chẳng ra thể thống gì.
Ngay cả sư huynh cũng dám đánh, một chút quy củ cũng không có.
Huống hồ với tu vi của Đoan Mộc Sinh sao có thể không đánh lại Tiểu Diên Nhi.
Trong mắt không có huynh trưởng đó chính là vô phép, nói không chừng sau này lại vô lễ với chính mình!
“Quỳ xuống!” Lục Châu nói.
Phịch phịch!
Chu Kỷ Phong theo phản xạ quỳ xuống trước mặt Tiểu Diên Nhi, run rẩy nói:
“Cửu tiên sinh, ta… ta sai rồi.”
Chương 193 Nàng không còn nhỏ nữa
“? ? ?”
Chu Kỷ Phong quỳ thành quán tính, rõ ràng bình thường bị Tiểu Diên Nhi bắt nạt không ít lần.
Lục Châu không vui, trầm giọng nói: “Diên Nhi, quỳ xuống.”
Tiểu Diên Nhi giật mình một cái, lập tức quỳ dưới đất.
Chu Kỷ Phong lúc này mới giật mình hiểu ra, hắn đỏ mặt xấu hổ, quỳ dịch sang bên cạnh.
Lục Châu khiển trách: “Nay con đã sắp tròn mười sáu tuổi, là tuổi trưởng thành hiểu chuyện chứ không còn là đứa trẻ nữa. Sao lại dám coi thường huynh trưởng như thế?”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi.
Từ xưa đến nay, việc giáo dục một người luôn là vấn đề rất lớn.
Cơ Thiên Đạo đã xem nhẹ chuyện này, hoặc có thể, hắn có nguyên nhân đặc biệt nên mới dạy dỗ ra nhiều tên nghiệt đồ như vậy.
Nay đến lượt Lục Châu, hắn không thể giẫm lên vết xe đổ đó.
“Xin lỗi đi.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn xoay người nhìn về phía đám sư huynh sư tỷ: “Muội xin lỗi các sư huynh sư tỷ…”
Đoan Mộc Sinh chỉ khẽ phất tay tỏ vẻ không sao cả.
Chiêu Nguyệt giao thủ với nàng không nhiều, vả lại cũng không để bụng mấy chuyện này.
Trên mặt lão bát thì có vài phần xấu hổ. “Không sao mà, đều là việc sư huynh phải làm.”
Minh Thế Nhân lập tức quay đầu trừng mắt với hắn.
Chư Hồng Cộng vội vàng che miệng… Hắn nói như thế chẳng phải đang phủ nhận lời của sư phụ lão nhân gia người sao?
Lục Châu thì không hề để ý tới ý kiến của những người khác… Sư huynh sư tỷ biết chiếu cố Tiểu Diên Nhi là chuyện tốt, không hề mâu thuẫn với việc hắn dạy bảo Tiểu Diên Nhi.
Đợi nàng xin lỗi xong, Lục Châu mới nói: “Vi sư phạt con sao chép lại Thái Thanh Ngọc Giản một trăm lần, vào động diện bích hối lỗi ba ngày…”
“. . .”
Mọi người đều giật mình.
Sư phụ lão nhân gia người lần này ra tay không hề nhẹ nha.
Bình thường bọn hắn chưa bao giờ thấy sư phụ trừng phạt tiểu sư muội.
Hôm nay sao lại thế?
Tiểu Diên Nhi cũng rất sửng sốt…
Một đứa trẻ từ bé đến lớn chưa hề bị đánh đột nhiên bị phạt đánh thật nặng, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy tủi thân uỷ khuất.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Đồ nhi… lĩnh, lĩnh phạt.”
Tiểu Diên Nhi đứng dậy rời khỏi Nam Các.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, thấy biểu tình trên mặt mọi người không được tự nhiên bèn hỏi: “Có thắc mắc gì sao?”
“Sư phụ, tiểu sư muội còn nhỏ…”
“Nó không còn nhỏ nữa.” Lục Châu đưa tay ngắt lời Minh Thế Nhân.
Ở thời đại nào thì một thiếu niên tròn mười sáu đều không thể xem là một đứa trẻ nữa.
Mọi người thấy thái độ Lục Châu vô cùng kiên quyết nên không ai dám tiếp tục cầu tình nữa.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía mọi người. “Hoa trưởng lão đâu?”
“Con đi mời đến.” Minh Thế Nhân chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Hắn vốn định nói đến việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Diên Nhi, bây giờ xem ra… thôi đi vậy.
Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân và Hoa Vô Đạo đã bước vào đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo khom người hành lễ với Lục Châu. “Các chủ tìm ta có việc gì sao?”
Lục Châu vung ta lên, Bích Lạc tàn phiến bay đến trước mặt Hoa Vô Đạo.
“Ngươi có nhận ra vật này không?”
“Bích Lạc tàn phiến?” Hoa Vô Đạo cười nói. “Đây vốn là đồ vật của Các chủ mà… Nghe nói có một năm nọ, bình chướng Ma Thiên Các biến mất nên bị Yến Tử Vân Tam của Thần Thâu Môn trộm đi, không rõ chuyện này là thật hay giả…”
Trên mặt Hoa Vô Đạo lúc này đầy vẻ hóng chuyện.
Hắn rất tò mò được nghe Lục Châu nghiệm chứng chuyện này… Vẻ mặt hắn rõ ràng hiện lên câu hỏi: đường đường là Ma Thiên Các mà cũng bị tiểu tặc trộm đồ hay sao?
Lục Châu thản nhiên đáp: “Vật này bản toạ không thèm để ý tới, vất lung tung khắp nơi, bị trộm đi cũng chẳng có gì lạ.”
“. . .”
Hoa Vô Đạo há hốc mồm, sau đó ngậm miệng lại.
Bảo bối người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu, trong mắt người này lại chỉ là đống rác vất tuỳ tiện lung tung.
Khắp thiên hạ này chỉ sợ có mỗi Các chủ Ma Thiên Các dám nói như thế.
“Các chủ hỏi chuyện này để làm gì?” Hoa Vô Đạo kỳ quái hỏi lại.
“Tìm về.”
“. . .”
Đã xem là rác thì còn tìm về làm gì?
Trong lòng Hoa Vô Đạo tuy có nghi vấn nhưng ngoài mặt cũng không dám thể hiện ra, chỉ nói: “Nghe nói Bích Lạc tàn phiến có tám mảnh, nhưng mỗi mảnh đang ở nơi nào thì ta không biết rõ. Muốn tìm về lại toàn bộ e là rất khó.”
Lục Châu khẽ gật đầu, không lấy làm ngạc nhiên.
Hoa Vô Đạo không biết cũng rất bình thường.
“Thay vì mò kim đáy biển, chẳng thà tìm tới tên trộm lúc trước.”
“Yến Tử Vân Tam?”
“Đúng vậy. Bích Lạc tàn phiến được xem là vật quý giá đối với ngoại giới, sẽ không thể vô duyên vô cớ biến mất khỏi thế gian được.” Hoa Vô Đạo nói. “Có điều… Thần Thâu Môn đã tuyệt tích trong tu hành giới từ lâu, bây giờ muốn tìm được Vân Tam cũng không dễ dàng.”
Lục Châu suy tư một lát rồi nói: “Minh Thế Nhân…”
“Có đồ nhi.”
“Mạng lưới tình báo của lão thất trải rộng khắp thiên hạ, bảo nó tra xem Vân Tam hiện đang ở đâu.” Lv nói.
Chuyện này…
Minh Thế Nhân ngơ ngác.
Lão thất đã rời khỏi Ma Thiên Các, theo lý thuyết thì chính là một tên phản đồ.
Bảo một phản đồ giúp mình làm việc, chuyện này có phải hơi vô lý rồi không?
“Sư phụ… nếu lão thất không đồng ý thì sao?”
“Nó là người thông minh.”
“Nhưng vấn đề là… con chẳng biết hắn đang ở đâu cả.” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu.
Chư Hồng Cộng giơ tay lên: “Ta biết nè…”
“. . .”
“Ám Võng của thất sư huynh trải rộng trên từng ngóc ngách Đại Viêm, ở An Dương thành cũng có.” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai là người vô cùng giảo hoạt, không cần nói cũng biết, hắn cố ý để lại một điểm liên lạc cho Chư Hồng Cộng.
Cho nên Minh Thế Nhân không cần phải hỏi lại, lập tức lôi hắn đi.
“Con đi gửi phi thư ngay. Lão bát, còn ngây ngốc ra đó làm gì.” Minh Thế Nhân nói.
Hoa Vô Đạo sang sảng cười: “Nghe nói thất đệ tử Ma Thiên Các âm hiểm giảo… à, túc trí đa mưu, xem ra lời này đều là thật. Ngay cả Minh Thế Nhân cũng không tìm ra hắn thì nói chi đến những người khác.”
“Lão thất quả thực rất giảo hoạt.” Lục Châu gật đầu nói.
“Ta vẫn luôn hiếu kỳ… Theo như quan sát gần đây của ta, Các chủ hoàn toàn không giống với loại người tội ác chồng chất như trong lời đồn. Tuy rằng có một số chuyện ta không quá đồng tình nhưng vẫn có thể chấp nhận. Người như Các chủ… sao có thể khiến cho các đồ đệ phải rời bỏ Ma Thiên Các?” Hoa Vô Đạo hỏi.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.
Khi Hoa Vô Đạo hỏi ra lời này, những người khác đều nhìn sang.
Nhất là Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt.
“Hoa trưởng lão, ngươi nói hơi nhiều rồi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Hoa Vô Đạo cũng ý thức được mình quá phận, bèn vội vàng chắp tay lui xuống.
Lục Châu thấy Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện mới nói: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra nơi ở hiện tại của Vân Tam.”
“Sư phụ… Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng quay vào đại điện.
Lục Châu nghi ngờ, sao lần nào gia hoả này cũng có thể trùng hợp xuất hiện đúng lúc như vậy?
“Đọc đi.”
Minh Thế Nhân mở phi thư ra đọc. “Cơ lão tiền bối, từ lần trước từ biệt ta vẫn rất nhớ người. Cơ lão tiền bối đúng là thủ đoạn có thừa, một chiêu thay xà đổi cột của người vô cùng hay nha! Vãn bối không nhịn được phải vỗ tay…”
Bộp bộp bộp…
Minh Thế Nhân cầm phi thư bằng một tay, tay còn lại khẽ vỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ chẳng khác gì đang nhìn một thằng đần.
Đọc thì lo đọc đi, ai mượn ngươi vỗ tay minh hoạ làm gì???
Lục Châu lại không thèm để ý, chỉ nói: “Tiếp tục.”
“Ba ngày sau, Ngụy Trác Ngôn phụng mệnh đi tới An Dương thành bình loạn. Thế lực của Mạc Ly và Ngọc phi đều có ý đồ muốn nhúng tay… Phong vân tụ hội sẽ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ trong thư. Vãn bối muốn được gặp mặt lão tiền bối một lần… Mong thư hồi đáp.”
Sau khi đọc xong, Minh Thế Nhân nói:
“Cái tên Giang Ái Kiếm này cho rằng mình là cọng hành gì mà đòi gặp sư phụ? Sư phụ là người hắn muốn gặp là gặp được hay sao!”
Chương 194 Phong vân tụ hội
Chư Hồng Cộng ngơ ngơ ngác ngác không hiểu, bèn thấp giọng hỏi: “Tứ sư huynh, cái tên Giang Ái Kiếm này là ai vậy?”
“Tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Lưu Trầm.” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
Tên thật của Giang Ái Kiếm là Lưu Trầm.
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Cọng hành này hình như hơi to rồi.
“Không phải thân phận của Ngụy Trác Ngôn đã bại lộ rồi chứ?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Minh Thế Nhân đáp: “Lần trước Giang Ái Kiếm gửi phi thư thông báo cho chúng ta biết vị trí của Ngụy Trác Ngôn. Lần này hắn lại biết Ngụy Trác Ngôn là đồ giả mạo, điều này cho thấy bên cạnh Ngụy Trác Ngôn có tai mắt của hắn.”
Lục Châu lâm vào trầm tư.
Tình báo của Giang Ái Kiếm sẽ không sai…
Suy đoán của Minh Thế Nhân cũng rất có lý.
Cho dù đại nhân vật trong cung biết Ngụy Trác Ngôn là giả thì cũng sẽ không công khai chuyện này. Hắn là thống soái tam quân, nếu lòng quân loạn thì đại cục không xong. Như vậy người muốn động vào Ngụy Trác Ngôn hẳn là kẻ muốn phá hư đại cục.
Chẳng lẽ là Ngọc phi muốn nhân cơ hội này để phá rối Đại Viêm? Dù sao thì nàng ta cũng là người xuất thân từ Tây Vực, động cơ rõ ràng nhất.
Mạc Ly dù có bất hoà với Ngụy Trác Ngôn thì hắn cũng là thế lực của nhị hoàng tử, sẽ không vạch mặt nhau… Vậy rốt cuộc là người nào muốn lấy mạng Ngụy Trác Ngôn?
Càng nghĩ càng thấy rối rắm.
Ngồi đây đoán mò chẳng thà đi gặp mặt một lần để nói chuyện rõ ràng.
“Từ An đến dưới núi cầu kiến.” Một nữ tu bỗng bước vào đại điện, khom người bẩm báo.
Từ An?
Lại là cọng hành nào nữa đây?
Minh Thế Nhân gãi đầu một lúc mới vỗ trán nói: “Sư phụ, con nhớ ra rồi… đó là tộc nhân của tiểu sư muội, trước đây có đến một lần.”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cho hắn lên.” Lục Châu phất tay.
“Vâng.”
Không bao lâu sau.
Từ An nơm nớp lo sợ xuất hiện trong đại điện.
Tuy hắn đã đến Ma Thiên Các một lần nhưng vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
Trên đường đi hắn không ngừng nhìn xung quanh như thể đang sợ sẽ có một tên ma đầu nhảy ra đạp hắn một cước.
“Từ An tham kiến lão, lão tiền bối…” Từ An lắp bắp nói.
Minh Thế Nhân hỏi: “Có chuyện gì? Lại bị bắt cóc rồi à?”
Chẳng trách lúc trước khi Ma Thiên Các thu đồ đệ, sư phụ lão nhân gia người đã ra quy định một khi vào Ma Thiên Các thì phải chặt đứt với quá khứ. Như chuyện tộc nhân của tiểu sư muội hết lần này đến lần khác gặp chuyện, ai mà ứng phó nổi? Không chừng còn bị kẻ thù bắt làm con tin để uy hiếp. Phan Trọng cũng thế… chờ hắn trở về phải cảnh cáo hắn một lần mới được!
Từ An xua tay liên tục: “Không không không… không phải bị bắt cóc.”
“Vậy thì là chuyện gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
Từ An thở dài nói: “Lão gia và phu nhân định rời khỏi An Dương thành. Hai người lo lắng cho tiểu thư… nên trước khi chia tay muốn được gặp mặt tiểu thư một lần.”
“Ngươi có biết quy củ của Ma Thiên Các không?” Minh Thế Nhân nói.
“Tiểu nhân… có biết…”
“Biết mà còn dám tới?”
“Từ sau chuyện xảy ra ở Thanh Dương thành, lão gia và phu nhân vẫn luôn mong nhớ tiểu thư. Trùng hợp tiểu thư sắp tròn mười sáu tuổi, lão gia và phu nhân muốn được gặp tiểu thư một lần. Sau này nhất định sẽ không gặp lại nữa! Cầu Các chủ khai ân.”
Nói xong lời này, Từ An quỳ xuống.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái… người bình thường làm sao lại có can đảm thế này, lại còn nhiều lần đến tìm Ma Thiên Các?
Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, trong vụ việc bắt cóc ở Thanh Dương Sơn, từ đầu đến cuối lão gia nhà họ Từ đều bị hôn mê, không có cơ hội gặp mặt con gái lấy một lần.
Nhưng mà…
Theo quy củ của Ma Thiên Các thì đã vào sơn môn là phải chặt đứt với quá khứ.
Không thể bởi vì thân tình mà làm hỏng quy củ.
Nếu mỗi đệ tử đều vướng vào quá nhiều chuyện phàm tục như vậy thì còn tâm trí đâu mà tu hành?
Nhưng Lục Châu cũng không gấp gáp từ chối.
“Tại sao lại rời đi?” Lục Châu hỏi.
Từ An đáp: “Gần đây An Dương thành không yên ổn, thường xảy ra án mạng… nghe nói là có dị tộc xuất hiện. Trước đây Từ gia còn có quan phủ che chở, nhưng bây giờ bọn họ đều chạy sạch cả rồi!”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
So sánh với tình báo của Giang Ái Kiếm… Ngụy Trác Ngôn đúng là phụng mệnh hoàng thất đến An Dương thành bình loạn. Vậy Từ An không có nói dối.
Từ An cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua đệ nhất ma đầu đương thời rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Hắn không biết Lục Châu đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy loại yên tĩnh như thế này quá mức áp lực.
Trầm tư một lúc lâu, Lục Châu mới vung tay áo nói: “Tiễn khách.”
Minh Thế Nhân chắp tay với Lục Châu rồi quay sang Từ An bày ra tư thế mời đi.
“Các, Các chủ?”
Hình như hắn vẫn chưa nghe thấy người này nói đồng ý hay không.
Đột nhiên nghe bảo tiễn khách, hắn vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Minh Thế Nhân không nhịn được nói: “Còn chưa chịu đi?”
Từ An liền vội vàng đứng lên, đi theo Minh Thế Nhân rời khỏi đại điện.
Những người khác cũng khom người rời đi.
Cùng lúc đó.
Tại tổng bộ Ám Võng, trong đại điện.
“Giáo chủ, tứ tiên sinh của Ma Thiên Các gửi phi thư…”
“Có chuyện gì?”
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, trong lòng có hơi tò mò.
Hắn đã rời khỏi Ma Thiên Các nhiều năm, Ma Thiên Các cũng chưa từng liên lạc với hắn. Đây chính là lần đầu tiên.
“Cứ điểm ở An Dương thành nhận được tin tức, phi thư đã được chuyển tới tổng bộ. Ma Thiên Các muốn Giáo chủ ngài điều tra nơi ở hiện tại của Vân Tam.”
“Vân Tam?”
“Đúng vậy, truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, Yến Tử Vân Tam.”
“Thần Thâu Môn đã không còn tồn tại từ lâu, đến nay cũng chỉ còn lại một mình Vân Tam. Sư phụ tìm hắn làm gì nhỉ?” Tư Vô Nhai cảm thấy rất kỳ quái.
“Thuộc hạ không rõ…”
Vân Tam, nói dễ nghe thì là truyền nhân của Thần Thâu Môn, nói khó nghe thì chính là một tên ăn trộm.
Cơ Thiên Đạo là nhân vật bậc nào, sao lại có thể vì một tên ăn trộm mà ra mặt liên lạc với Tư Vô Nhai…
Điều này khiến Tư Vô Nhai nghĩ mãi mà không rõ.
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh khom người nói: “Nghe nói Vân Tam từng trộm đồ của Ma Thiên Các. Có khi nào là vì việc này không?”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu cười. “Sư phụ ơi là sư phụ, lòng dạ người đúng là càng ngày càng hẹp hòi nha.”
“Vậy… Giáo chủ, thuộc hạ có cần điều tra Vân Tam không?”
Suy cho cùng thì Ám Võng không hề thuộc về Ma Thiên Các, bọn họ hoàn toàn có lý do để cự tuyệt.
Nhưng mà…
“Cứ làm theo lời ông ta.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói. “Dù sao cũng lớn tuổi rồi, chỉ hy vọng ông ta có thể sống thư thái một chút trong khoảng thời gian mười năm cuối cùng này.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
Tên thuộc hạ đang định xoay người rời đi.
“Chờ đã.”
“Giáo chủ xin hãy phân phó.”
“Gần đây Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo có động tĩnh gì không?” Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng hỏi.
“Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo đã tập kết tới Mãnh Hổ Sơn nhưng không thu hoạch được gì. Hôm qua phải tay không quay về, chắc hẳn bọn hắn đang tức muốn chết rồi.”
“Rất tốt.”
Tư Vô Nhai xoay Khổng Tước Linh trong tay. “Trong cung có động tĩnh gì không?”
“Ngụy Trác Ngôn đã rời khỏi Thần Đô, đến An Dương thành bình loạn…”
Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức cười to. “Một tên giả mạo nho nhỏ lại can đảm như vậy?”
“Giáo chủ, chúng ta nên làm thế nào?”
“Không cần để ý tới hắn.”
“Vâng.”
“Mặt khác, loan truyền tin đồn Thiên Tàm Thủ Sáo xuất hiện ở An Dương thành.”
Tên thuộc hạ nghe vậy lập tức giật mình: “Giáo chủ, dùng biện pháp này để dẫn dụ Vân Tam xuất hiện… có phải là hơi lãng phí…”
“Vân Tam đúng là một tên trộm rất có tay nghề, nhưng ánh mắt hắn không hề tầm thường. Sư phụ lão nhân gia người muốn tìm được Vân Tam, kẻ làm đồ đệ như ta sao có thể ngồi yên mặc kệ? Thiên Tàm Thủ Sáo dùng để làm mồi câu là thích hợp nhất.”
“Thuộc hạ tuân mệnh. Thuộc hạ đi làm ngay…”
Chương 195 Tuổi trăng tròn
Suốt ba ngày nay, Tiểu Diên Nhi đều bận rộn sao chép Thái Thanh Ngọc Giản.
Ban ngày nàng ở trong Nam Các sao chép đến đau cả lưng, tay thì mỏi nhừ.
Ban đêm lại vào động diện bích hối lỗi.
Cũng may Tiểu Diên Nhi rất ngoan ngoãn chịu phạt.
Người khác chẳng thể giúp được nàng. Chỉ có Chiêu Nguyệt sư tỷ ở bên cạnh an ủi nàng mấy câu.
“Sư tỷ… sư phụ thật sự rất tức giận sao?” Tiểu Diên Nhi vừa chỉnh lý lại một trăm bản sao chép Thái Thanh Ngọc Giản vừa nói.
“Sư phụ làm vậy là vì muốn tốt cho muội thôi, để sau này muội không phạm phải sai lầm.”
Tiểu Diên Nhi gật gù, thầm nói: “Vậy sau này muội phải luyện tập sử dụng Phạm Thiên Lăng như thế nào?”
“Luyện tập thì cứ luyện tập, nhưng muội không được ra tay không có phân tấc… Chu Kỷ Phong và Phan Trọng bị đánh thì ta không nói, nhưng đến sư huynh sư tỷ muội cũng ra tay độc ác thì sao sư phụ có thể không tức giận.”
“Cũng phải, lần sau ta sẽ ra tay nhẹ một chút.”
“. . .”
Sau khi Tiểu Diên Nhi chỉnh lý xong Thái Thanh Ngọc Giản, Chiêu Nguyệt nói: “Đi đi.”
“Vâng… Sư tỷ chờ ta trở lại nha, ta đã dùng Phạm Thiên Lăng thuần thục rồi!”
“. . .”
Chiêu Nguyệt vội vàng xua tay ra hiệu cho nàng mau rời đi.
Tiểu Diên Nhi ôm một trăm bản Thái Thanh Ngọc Giản đi về phía Ma Thiên Các.
Nàng đi trên con đường nhỏ, đi ngang hành lang và lương đình rồi bước vào bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Thấy sư phụ đang ngồi trên ghế trầm tư, Tiểu Diên Nhi khẽ mỉm cười bước tới.
“Đồ nhi thỉnh an sư phụ.”
Đôi tay nhỏ dâng một trăm bản Thái Thanh Ngọc Giản lên cao, bày tỏ thái độ kính trọng của nàng.
Lục Châu xoay đầu lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
“Đồ nhi sau này nhất định sẽ tôn trọng sư huynh sư tỷ, hiếu thuận với sư phụ!” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Nghĩ rõ rồi thì tốt… sau này còn tái phạm, vi sư quyết không khoan dung.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.”
Ở Ma Thiên Các không biết lớn nhỏ thì còn có sư huynh sư tỷ bảo bọc nàng, nhưng sau này ra đời, trên con đường tu hành lòng người hiểm ác, ai sẽ che chở cho nàng đây?
Mười năm, trăm năm, ngàn năm?
Lục Châu cũng không thể chắc chắn được mọi chuyện có như hắn suy nghĩ không, liệu hắn có thể lợi dụng kẽ hở của Hệ thống để được trường sinh?
Sau khi phát hiện thẻ đạo cụ sẽ tăng giá, hắn trở nên vô cùng cẩn thận, không còn dám tuỳ tiện sử dụng thẻ nữa.
Tiểu Diên Nhi đến tuổi trăng tròn, con đường tu luyện cũng vừa mới bắt đầu.
Tiên học lễ hậu học văn, câu này có đạo lý của nó.
“Diên Nhi, con đã tròn mười sáu tuổi, có tâm nguyện gì không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
“Đồ nhi chỉ có một tâm nguyện, mong sư phụ được trường thọ!”
Câu trả lời của nàng khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ.
“Tại sao?”
“Người người đều nói đại nạn của sư phụ sắp tới, nhiều lắm cũng chỉ sống được mười năm. Con không tin… Bọn hắn đều có thể chết già, chỉ có sư phụ là sẽ không…” Tiểu Diên Nhi nói.
Nha đầu này bản tính vốn không xấu.
Từ lúc bắt đầu tiểu đồ đệ đã giúp hắn không ít việc.
Nay nàng đã vào Nguyên Thần cảnh, lại có được vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng, sao hắn có thể để nàng ngộ nhập lạc lối.
Sau này phải chậm rãi dạy dỗ, tương lai sẽ có hy vọng.
“Diên Nhi, con có nhớ người nhà của mình không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, buông xấp Thái Thanh Ngọc Giản trong tay xuống.
Nàng không mấy nhớ nhung người nhà. Có lẽ vì lúc rời khỏi nhà nàng còn quá nhỏ, đã quen sống ở Ma Thiên Các suốt sáu năm nay nên khái niệm người nhà cũng không còn rõ ràng.
“Sư phụ, đồ nhi vào Ma Thiên Các, biết quy củ của nơi này.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lục Châu nhẹ giọng thở dài. “Con không giống với các sư huynh sư tỷ. Bọn nó thuở nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa nên không có ràng buộc gì.”
Ngay lúc sư đồ hai người đang trò chuyện, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng bước vào khom người hành lễ với Lục Châu.
“Sư phụ liệu sự như thần! Lão thất đã đồng ý trợ giúp chúng ta tìm kiếm Vân Tam.” Minh Thế Nhân nói.
“Tốt.” Lục Châu nhàn nhạt đáp lại một chữ.
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua tiểu sư muội. “Sư phụ, chuyện của tiểu sư muội…”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời hắn. “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.”
Minh Thế Nhân vội vàng khom người.
Lục Châu tiếp tục nói: “Hẹn gặp hắn ở An Dương thành.”
Minh Thế Nhân mừng rỡ, vội nói: “Tiểu sư muội, còn không mau tạ ơn sư phụ!”
Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Tạ ơn sư phụ…”
Lục Châu phất tay áo rồi xoay người trở về mật thất.
Với tình huống hiện tại của hắn thì ngoại trừ lĩnh hội Thiên thư ra thì cũng chỉ có thể rút thưởng.
Mấy ngày nay hắn đã nhìn thấu bộ mặt của Hệ thống… Dường như nó rất thích hố hắn.
Điểm may mắn đã tích luỹ tới 89 điểm cũng chẳng thấy trúng thưởng một lần nào.
Thôi lĩnh hội Thiên thư cho thực tế.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, bắt đầu quá trình lĩnh ngộ khô khan.
Những chữ viết lít nha lít nhít bằng thể chữ triện không ngừng quanh quẩn trong não hải.
Thời gian trôi qua nhanh như tên bay.
Chẳng mấy chốc đã qua một đêm.
[Ting — ký chủ đã đọc hiểu Nhân Tự Quyển tổng cộng một trăm lần, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu mở mắt.
Hắn đọc nhiều như vậy, mất cả quãng thời gian lâu như vậy, mà cho đến bây giờ mới được xem là đọc hết nội dung của Nhân Tự Quyển?
Điều này khiến hắn không thể nào hiểu được.
Nhưng mà…
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng trạng thái tinh thần của mình tràn đầy hơn tất cả những lần lĩnh hội trước cộng lại.
Như thể hắn đã trở lại thời điểm trẻ trung nhất, nhiệt huyết nhất.
Hắn đưa tay sờ râu, chạm vào làn da… vẫn là của một ông lão tuổi cao sức yếu.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, hoạt động thân thể giãn gân giãn cốt…
Hắn thực hiện các động tác thư giãn thường ngày, phát hiện bản thân không có thay đổi gì. Nói cách khác, việc lĩnh hội Thiên thư chỉ khiến trạng thái tinh thần của hắn tốt lên mà thôi.
Nhớ lại việc trước đó Thiên thư có thể khắc chế vu thuật và phạn âm, Lục Châu suy đoán lực lượng của Thiên thư là loại lực lượng tinh thần, chuyên về phương diện ý chí.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem, thấy tất cả vẫn bình thường.
“Hả?”
Trên cột đạo cụ có một hàng chữ thông báo nhỏ xuất hiện: Giá cả của thẻ đạo cụ sẽ thay đổi theo mức tăng của tu vi và số lần mua.
Hắn xem lại giá của thẻ đạo cụ…
Quả nhiên đã tăng lên.
Thẻ Một Kích Chí Mạng giá 800 điểm, Miễn Dịch Sát Thương 600 điểm, thậm chí Lôi Cương cũng lên thành 400 điểm.
Trong lòng Lục Châu lập tức có một vạn con thảo nê mã chạy qua.
Quá hố mà!
Như vậy là giá cả của thẻ đạo cụ không chỉ tăng theo số lần mua mà còn tăng theo thực lực bản thân.
Trước đó hắn còn tưởng là do sử dụng quá nhiều, đúng là lầm tưởng.
Cả hai điều kiện đều được áp dụng vào mục này để phòng ngừa ký chủ quá mức ỷ lại vào thẻ đạo cụ, đồng thời cũng dùng để thúc giục ký chủ nhanh chóng gia tăng thực lực, khi ký chủ còn yếu ớt thì cung cấp cho ký chủ năng lực tự vệ.
Đúng là một chút kẽ hở cũng không có…
Lục Châu vô thức nhìn sang Thẻ Nghịch Chuyển…
Vẫn là 500 điểm công đức.
Còn may chưa bị tăng giá.
Hắn còn trông đợi vào nó để tăng tuổi thọ, nếu đến Thẻ Nghịch Chuyển mà cũng tăng giá thì chơi không nổi nữa rồi.
Lần này lĩnh hội Thiên thư xong đúng là mắc luôn bệnh thiếu máu.
Ngã một lần sẽ khôn hơn.
Lục Châu thầm nghĩ rồi quyết định, sau này mỗi lần định lĩnh hội Thiên thư, hắn sẽ mua trước một số thẻ đạo cụ để tích trữ!
“Sư phụ, phi liễn đã được chuẩn bị xong.” Âm thanh của Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền đến.
“Đã biết.”
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Giao diện Hệ thống biến mất.
Hắn bước ra khỏi mật thất đi vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tham kiến sư phụ.”
“Tham kiến Các chủ.”
Ánh mắt Lục Châu lướt qua mọi người rồi nói vào điểm chính: “Chuyến này đến An Dương thành phải hành sự khiêm tốn, không cần sử dụng phi liễn.”
Minh Thế Nhân giật mình nói: “Sư phụ… nhiều người như vậy…”
“Thế nên số người đi sẽ không nhiều.”
Lục Châu có dự cảm… Sự tình mà đến cả Giang Ái Kiếm cũng muốn gặp mặt để nói chuyện không thích hợp đi đông người, quá mức rêu rao.