Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1581

Nơi xa, Tần Nhân Việt ném thi thể Tần Đức xuống đất, chắp tay nói: “Lục huynh, cũng may Tần Đức chưa gây ra sai lầm lớn. Đáng tiếc là hắn đã chết rồi, không cách nào bồi tội với ngươi.”

Lục Châu nói: “Chuyện này tốt nhất đừng để xảy ra nữa.”

“Lục huynh yên tâm.” Tần Nhân Việt đáp.

Lục Châu bay về phía phi liễn. Đám người Ma Thiên Các tuần tự bay theo.

Tần Nhân Việt đột nhiên nói: “Lục huynh, hay là đến đạo trường của ta đàm đạo?”

“Có chuyện gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Tần Nhân Việt nói: “Hiện tượng mất cân bằng đang tăng lên, thanh liên giới trông như bình thản nhưng kỳ thực cũng rất lo lắng. Gần ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên xảy ra mất cân bằng, mà cũng là lần nghiêm trọng nhất. Trước đây cân bằng giả sẽ nhúng tay, nhưng lần này lại không có lấy một người xuất hiện.”

Lục Châu nghĩ tới Lam Hi Hoà.

Chẳng phải nàng ta vừa mới nhúng tay vào việc của Bạch Tháp đó sao? Nhưng lời này hắn không thể nói.

Lục Châu hỏi: “Ngươi rất e ngại cân bằng giả?”

“E ngại thì không hẳn, chỉ là trên đời này rất khó có ai kháng cự được cân bằng giả… 30.000 năm trước phía đối diện xuất hiện một vị chân nhân kinh tài tuyệt diễm, rốt cuộc vẫn bị cân bằng giả mang đi.” Tần Nhân Việt nói.

“Chân nhân kinh tài tuyệt diễm?”

“Đáng tiếc ta không có qua lại với hắn, chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp mặt. Nói tới cũng thật trùng hợp, hắn cũng họ Lục.” Tần Nhân Việt nói.

Lục Ly nghe vậy, hai mắt toả sáng, rất muốn nói một câu ‘xa tận chân trời gần ngay trước mắt’, nhưng nghĩ tới lời Lục Châu dặn dò bèn nhịn xuống, gật đầu nói: “Người này quả thật kinh tài tuyệt diễm.”

“Ngươi biết hắn?” Tần Nhân Việt hỏi.

Nhan Chân Lạc cười nói: “Lục chân nhân chính là tổ tiên của Lục Ly.”

“Tổ tiên?”

Trong lòng Tần Nhân Việt chấn kinh. Ma Thiên Các đúng là ngoạ hổ tàng long! Trước có cao thủ giết chết Tần Đức, sau lại có hậu duệ của chân nhân.

Bản thân Các chủ lại có thể chiến thắng chân nhân, đánh bại cao thủ đẳng cấp Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.

“Hảo hán không nhắc tới chuyện quá khứ.” Lục Ly kiêu ngạo nói.

“Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.” Tần Nhân Việt đáp.

Lục Châu hỏi: “Cân bằng giả có rất nhiều?”

“Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, một phương thiên địa có ít nhất một cân bằng giả, bọn hắn đến từ Thái Hư, chưởng khống thiên địa. Một khi có nhân tố nào xuất hiện ảnh hưởng đến sự cân bằng, bọn hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tiêu trừ những nhân tố này.”

“Thái Hư rốt cuộc ở đâu?” Minh Thế Nhân nói.

Tần Nhân Việt lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ có thể khẳng định là Thái Hư chắc chắn có tồn tại.”

Lục Châu nói: “Hôm nay lão phu còn có việc, ngày khác trò chuyện tiếp.”

Tần Nhân Việt lộ vẻ luyến tiếc. “Được, vậy ngày khác trò chuyện.”

Bốn vị trưởng lão Diệp Duy đồng loạt đi tới, chắp tay đưa tiễn.

Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Diệp Duy, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

“Đa tạ Lục các chủ.”

Lục Châu xoay người bay vào phi liễn, đám người Ma Thiên Các bay lên đáp xuống boong tàu. Phi liễn quay đầu bay về phương xa.

Lúc này, bốn vị trưởng lão mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất.

Tần Nhân Việt nhìn đám người Diệp Duy rồi nói: “Tuy ta và Nhạn Nam Thiên bất hoà, nhưng Diệp Chính đã chết, sau này mâu thuẫn giữa chúng ta xem như xoá bỏ.”

Đám người Diệp Duy và các đệ tử Nhạn Nam Thiên trầm mặc không nói. Tại thời điểm này không bỏ đá xuống giếng đã là đáng quý.

Tần Nhân Việt không lưu lại, mang theo thi thể Tần Đức và đám đệ tử Tần gia rời khỏi Nhạn Nam Thiên.

. . .

Trên bầu trời, phi liễn đang phi hành với tốc độ thần tốc.

“Lão tiên sinh, chuyện của Nhạn Nam Thiên đã được giải quyết, ngài không cần gấp gáp trở về bí ẩn chi địa, hay là đến chỗ ta làm khách đi?” Triệu Dục nói.

“Nhà ngươi? Hàm Dương Thành?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

“Ách… ta không ở đô thành.” Triệu Dục nói, “Nhưng mà đi Hàm Dương cũng được, ta cũng có một phủ đệ ở đó.”

Trong lúc đang nói chuyện, Lục Châu bỗng nghe tiếng Hệ thống thông báo ——

[Ting — được 105.050 người lễ bái, thu hoạch 105.050 điểm công đức.]

Đột nhiên thu hoạch được nhiều điểm công đức như vậy, quả là ngoài ý muốn. Lục Châu đột nhiên suy tư…

Tiếp theo có lẽ hắn phải mang các đồ đệ còn lại đến Thiên Khải Chi Trụ khác để thu được tán đồng, tựa như Minh Thế Nhân được Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung tán đồng, tốc độ tu hành tăng mạnh.

Nhưng không thể trông đợi vào may mắn được, chỉ một quái vật như Trấn Nam Hầu đã vô cùng khó đối phó, ngay cả Thác Bạt Tư Thành hai mươi Mệnh Cách còn không là đối thủ.

Trước khi đến đó, phải tích luỹ thật nhiều điểm công đức mới được.

“Thôi được, vậy thì đi đô thành một chuyến.” Lục Châu nói.

Triệu Dục mừng rỡ chắp tay: “Đa tạ lão tiên sinh nể mặt.”

Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ngươi không có mưu đồ gì khác đó chứ?”

Triệu Dục lúng túng nói: “Ta đúng là có một yêu cầu quá đáng.”

“Trên đời không có bữa trưa miễn phí. Sư phụ, gia hoả này không đáng tin, hay là để đồ nhi dạy dỗ hắn một trận?” Minh Thế Nhân nói.

Thái độ của Minh Thế Nhân rất khác thường. Lục Châu hiểu rõ Minh Thế Nhân, hắn không phải là người làm việc lỗ mãng, đây là phong cách của Đoan Mộc Sinh mà.

“Không được hồ nháo.” Lục Châu nói.

Minh Thế Nhân đành trừng mắt liếc Triệu Dục một cái.

Triệu Dục nói: “Minh huynh đừng tức giận… Thật không dám giấu diếm, mẫu thân của ta mắc một loại quái bệnh, quanh năm đều phải nằm liệt giường không dậy nổi. Mấy năm nay bệnh tình càng lúc càng trở nặng, y sư nói chỉ có Hoả Liên, Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham trong bí ẩn chi địa mới trị được bệnh này. Ba loại đồ vật này cực kỳ trân quý, ta sợ có một đám chuột muốn ăn vụng. Nếu lão tiên sinh có thể đến hàn xá làm khách, mẫu thân ta xem như được cứu rồi.”

“Thật chứ?” Minh Thế Nhân nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

“Nếu ta dám nói láo, ông trời cứ phạt ta chết không có chỗ chôn, sinh nhi tử không có lỗ đuýt!”

“… Coi như ngươi lợi hại. Ta tin.” Minh Thế Nhân nói.

Phi liễn điều chỉnh phương hướng chậm rãi bay về phía đô thành Đại Cầm.

Lục Châu hỏi: “Ngươi đến từ vương thất mà còn sợ chuột sao?”

“Không ngại bị lão tiên sinh cười chê, trong vương thất, ngươi càng trung thành người ta càng không tin ngươi. Hầy…”
Chương 1582

Lục Châu nói: “Lão phu có một tai mắt, tên là Giang Ái Kiếm, kỳ thực hắn và ngươi giống nhau đến mấy phần.”

“Giang Ái Kiếm?”

“Tên thật là Lưu Trầm, là tam hoàng tử hoàng thất Đại Viêm. Hoàng thất nội đấu, toàn bộ một ngàn người trong cung hắn đều chết sạch, chỉ còn lại mình hắn lưu lạc trong dân gian.” Minh Thế Nhân thở dài nói, “Đó đúng là một gia hoả khiến người ta ghét.”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đã thấy nhớ. Khi nào về phải tìm hắn đi uống rượu mới được.

So sánh một phen, Minh Thế Nhân vẫn thấy Giang Ái Kiếm thuận mắt hơn Triệu Dục nhiều.

. . .

Phi liễn bay vào biển mây, Lục Châu không tiếp tục trò chuyện mà tập trung vào thẻ đạo cụ.

Điểm công đức: 387.810 điểm

Lục Châu mua chín tấm Thẻ Hàng Cách, lại mua bốn tấm Thẻ Kết Hợp. Sau khi hợp thành một tấm Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp, điểm công đức chỉ còn lại 73.810 điểm.

Thoáng chốc đã nghèo khố rách áo ôm.

Nếu hiệu quả không đủ tốt, sau này hắn không thèm mua thẻ nữa mà cứ dốc hết vào Thú Chi Tinh Hoa cho Bạch Trạch ăn!

Lục Châu lấy Thẻ Phục Chế ra, mặc niệm: “Phục chế.”

[Ting — phục chế thành công.]

Tấm Thẻ Phục Chế tinh xảo trong tay đã trở thành Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp, giống hệt như bản gốc.

[Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp bản phục chế: có xác suất thu hoạch được hai Mệnh Cách cao cấp nhất của mục tiêu.] (giới hạn mục tiêu dưới cấp thánh nhân)

“Dưới thánh nhân?”

Trước đó thẻ đạo cụ không hề có hạn chế, nhưng bây giờ lại có. Theo lý luận bảo toàn pháp tắc, tất cả năng lượng đều đến từ một chỗ, vậy những tấm thẻ đạo cụ này lấy năng lượng từ đâu?

Chẳng lẽ có một vị đại năng nào đó ẩn trong bóng tối giúp đỡ lão phu?

Lục Châu đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía. Tam đại thần thông thiên nhãn, thính lực và khứu giác đồng thời mở ra.

Một cỗ năng lượng đặc thù ba động xuất hiện bao trùm bốn phương tám hướng. Một chút gió thổi cỏ lay đều truyền vào tai vào mắt Lục Châu.

Ngoại trừ một đám phi cầm vỗ cánh bay lượn thì không có động tĩnh gì khác.

Lục Châu thu hồi thần thông Thiên thư, khẽ lắc đầu, nhận ra mình nghĩ hơi nhiều.

Làm xong mọi việc cần làm, Lục Châu lại mặc niệm thần thông để quan sát Chư Hồng Cộng.

Có thể thu hoạch được nhiều điểm công đức lễ bái như thế, ngoài Chư Hồng Cộng ra thì không còn ai khác.

Hình ảnh hiện ra.

Lục Châu nhìn thấy Chư Hồng Cộng đang ngồi trên một chiếc ghế toả kim quang lóng lánh. Tái Hồng ngồi ngay bên cạnh hắn.

Trong đại điện, văn võ bá quan đều cung kính khom người.

“Hiền đệ, trẫm nhớ ngươi muốn chết. Ngươi vừa trở về đã giải quyết nguy cơ cho Đại Khánh, đúng là phúc tinh của chúng ta nha!” Tái Hồng vỗ vai Chư Hồng Cộng nói.

Chư Hồng Cộng bật cười ha hả: “Đều là tiện tay mà thôi. Sau khi ta đi cũng rất nhớ nơi này, hôm nay trở về cảm giác như vừa được về nhà vậy. Rất dễ chịu…”

Vừa nói hắn vừa lộ ra vẻ mặt thoả mãn.

Tái Hồng nói: “Lần này hiền đệ trở về thì đừng đi nữa.”

“Không đi.” Chư Hồng Cộng đáp.

“Vậy thì tốt quá, trẫm đã lệnh cho người xây hành cung cho hiền đệ, từ nay về sau đệ cùng trẫm song song bình toạ, xem như thân huynh đệ, đệ thấy thế nào?” Tái Hồng nói.

“Vậy sao được?”

“Ai dám kháng chỉ của trẫm? Hơn nữa, hiền đệ là thánh chủ, làm ra rất nhiều cống hiến cho Đại Khánh, được ngàn vạn dân chúng ủng hộ.”

Thiếu điều muốn dâng ra hoàng vị luôn rồi.

Tái Hồng lại nói: “Sau khi hiền đệ đi, hoàng muội của trẫm cả ngày không buồn ăn uống. Nay hiền đệ trở về, trẫm tự mình chủ hôn, thành toàn cho hai người các ngươi. Đệ thấy có được không?”

Chư Hồng Cộng đứng lên, cười híp mắt như trăng khuyết. Hắn vừa định đồng ý, chợt nghe thấy trong đám văn võ bá quan truyền tới thanh âm:

“Bát tiên sinh, chúng ta còn có chính sự phải làm, ngươi không thể hồ đồ như thế.”

Người vừa lên tiếng chính là Triệu Hồng Phất đi cùng hắn đến đây.

“Vị này là?” Tái Hồng nghi hoặc hỏi.

“Triệu Hồng Phất cô nương đây là tuỳ tùng của ta.” Chư Hồng Cộng nói.

Tái Hồng nhíu mày. Chỉ là một tuỳ tùng mà lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với thánh chủ?

Triệu Hồng Phất nghe vậy, cau mày nói: “Bát tiên sinh, lúc xuất phát ngươi đâu có nói như vậy.”

Chư Hồng Cộng tiện tay vung lên: “Giam nàng ta lại đi, tiểu tuỳ tùng của ta có chút vấn đề về đầu óc.”

“Vâng!”

Triệu Hồng Phất: “. . .”

Triệu Hồng Phất rốt cuộc cũng được lĩnh giáo khả năng trở mặt như trở bánh tráng của Chư Hồng Cộng, khiến người ta nhìn mà than thở.

“Chư ca, hai huynh đệ chúng ta đồng hành mà đi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt nàng ta lại. Đến nam hay nữ còn không phân biệt được, đầu óc càng lúc càng hồ đồ rồi.” Chư Hồng Cộng phất phất tay.

“. . .”

Mấy tên thị vệ bên ngoài đại điện lập tức đi vào. Nhưng bọn hắn đều là kẻ yếu, ở trước mặt Triệu Hồng Phất chẳng chịu nổi một chiêu.

Triệu Hồng Phất vung liên hoàn cước, đá bọn hắn bay ngược ra ngoài.

Tái Hồng nhíu mày, đành nhìn sang Chư Hồng Cộng cầu trợ giúp.

Chư Hồng Cộng chỉ vào Triệu Hồng Phất nói: “Triệu Hồng Phất, lão hổ không phát uy thì ngươi coi ta là mèo bệnh sao?”

Vừa nói hắn vừa đi xuống bậc thang, phun ra hai ngụm nước bọt.

Triệu Hồng Phất lui về sau nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà đánh ta thì ta sẽ mách với thất tiên sinh đó! Đừng lại đây nha!”

“Ngươi mách đi, ta chỉ là không muốn chấp nhặt với huynh ấy thôi, chứ nếu mà đánh thật, ta có thể đánh huynh ấy nhừ tử.” Chư Hồng Cộng tiếp tục tiến về phía trước.

Cửa đại điện đóng lại, văn võ bá quan tránh sang hai bên.

Chư Hồng Cộng mỉm cười nói: “Dù sao ngươi cũng phải để ta hưởng phúc mấy ngày đã chứ, đúng không nào? Ở đây cách xa như vậy, bọn hắn làm sao mà biết được.”

Triệu Hồng Phất nói: “Hiện tượng mất cân bằng đã rất nghiêm trọng rồi, hoàng liên giới lại có vô số hung thú, lỡ như…”

Chư Hồng Cộng bẻ ngón tay rôm rốp: “Không có lỡ như gì cả, trời sập đã có sư phụ ta gánh! Hắc hắc, ngươi không nghe lời ta, vậy ta cho ngươi nếm mùi lợi hại!”

Chư Hồng Cộng dậm chân lao vọt về phía trước, huy quyền đánh ra.

“Quỳ xuống!”

Phịch!

Chư Hồng Cộng quỳ phịch xuống sàn nhà bóng loáng, thân thể theo quán tính trượt dài về phía trước.

Đám thị vệ và hoàng đế Tái Hồng: “? ? ?”

Triệu Hồng Phất: “? ? ?”
Chương 1583

Trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều ngây người mất một lúc, cho là mình bị hoa mắt. Sau đó bọn hắn dụi dụi mắt, cuối cùng trợn tròn mắt nhìn. Thánh chủ mà bọn hắn kính sợ đúng là đang quỳ!

Chuyện này…

Nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng đã cứng lại ngay giây phút hắn quỳ xuống, hai mắt nhìn về phía cửa điện.

Ảo giác?

Lãng tai?

Chư Hồng Cộng hung hăng tự nhéo mình một cái. Không phải nằm mơ.

Có lẽ do bóng ma tâm lý sư phụ gây ra quá sâu nên hắn rốt cuộc gặp ảo giác giữa ban ngày rồi.

Chư Hồng Cộng vừa định đứng dậy, bên tai lại truyền tới thanh âm ——

“Quỳ xuống.”

Thanh âm trầm thấp mà có lực, tựa như vọng tới từ đáy vực sâu, chấn nhiếp nhân tâm.

Chư Hồng Cộng trừng to mắt, toàn thân chấn động:

“A… Sư phụ!”

Hắn dập đầu mấy cái, cao giọng nói: “Đồ nhi vừa rồi chỉ nói đùa thôi! Đồ nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Thánh chủ chẳng còn một chút uy nghiêm nào.

“. . .”

Tái Hồng dù sao cũng là vua của một nước, thấy Chư Hồng Cộng không để ý hình tượng mà quỳ bái cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại không dám nói gì.

Triệu Hồng Phất gãi gãi đầu, mộng bức nói: “Bát tiên sinh, ngài thật là hài hước, ta còn tưởng là ngài muốn bắt ta thật chứ, thì ra chỉ là nói đùa.”

Chư Hồng Cộng cười nói: “Ta chỉ sợ Triệu cô nương rời xa quê hương nên không quen, cố ý chọc cho ngươi vui mà thôi.”

Triệu Hồng Phất rất là cảm động:

“Vẫn là Chư ca tốt với ta… Thất tiên sinh cả ngày nghiêm túc thận trọng, chỉ biết cắm mặt nghiên cứu đồ vật rồi giao nhiệm vụ, mệt chết ta rồi. Chỗ Lục tiên sinh thì ta có qua một lần, nàng cũng suốt ngày lạnh lùng không chút vui vẻ. Ngũ tiên sinh còn khoa trương hơn, ta cảm giác nàng còn giống hoàng đế hơn bất kỳ ai… Ách, ta nói xấu sau lưng mọi người như vậy có phải là không thích hợp?”

Chư Hồng Cộng: “. . .”

Triệu Hồng Phất nói: “Nơi này rất tốt, không ngờ bát tiên sinh lại có uy tín ở đây như vậy. Ngươi nhất định không được quên huynh đệ ta nha!”

Huynh đệ?!

Ngươi là một cô nương, suốt ngày xưng huynh gọi đệ có thấy kỳ không hả?

Chư Hồng Cộng không còn lời gì để nói.

“Quyết định như vậy đi, ngươi cho ta một chức quan để hưởng phúc với.” Triệu Hồng Phất hăm hở nói.

Tái Hồng thấy vậy, vỗ tay nói:

“Thì ra hiền đệ đang đùa để Triệu cô nương vui vẻ? Hiền đệ độ lượng khiến trẫm cảm thấy xấu hổ. Lòng dạ của đệ thật là bao dung, là phúc của Đại Khánh a!”

Tái Hồng lại nói: “Triệu cô nương nghe chỉ.”

Vừa dứt lời, Chư Hồng Cộng đột nhiên tiến tới tóm lấy Triệu Hồng Phất: “Đùa là đùa, không thể coi là thật. Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”

“A?”

“A cái gì mà a… Trong vòng nửa tháng phải hoàn thành xong phù văn thông đạo đó.” Chư Hồng Cộng nói.

Triệu Hồng Phất: “. . .”

Hoàng đế Tái Hồng cũng không phản bác được.

Hiền đệ, đệ xoay chuyển nhanh quá, trẫm không theo kịp tiết tấu nha!

. . .

Lục Châu thu hồi thần thông.

Tâm tính lão bát rất bất định, không có Lục Ly ở bên cạnh giám sát hắn dễ trở nên lười nhác. Phải bảo lão thất nhìn chằm chằm hắn mới được.

Lục Châu nín hơi ngưng thần, tiến vào trạng thái tu luyện.

Trên boong tàu.

Triệu Dục chỉ tay về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang đứng sóng vai, tò mò hỏi: “Đại sư huynh và nhị sư huynh vẫn luôn như vậy sao?”

“Quen là được.” Minh Thế Nhân nói.

Triệu Dục cười nói: “Đại Cầm có không ít cao thủ kiếm đạo, tại đô thành cũng có một người.”

Ngu Thượng Nhung nghe vậy, lập tức cảm thấy hào hứng hỏi: “Cao thủ kiếm đạo?”

Triệu Dục gật đầu: “Hắn tên là Bạch Ất, đến từ tịnh đế thanh liên, về sau bị đồng hoá, đi theo Khâu đạo nhân học tập kiếm thuật, trở thành đại tướng quân nổi danh nhất Đại Cầm.”

“Xin hỏi kiếm thuật của hắn như thế nào?”

“Nếu không luận tu vi, chỉ luận kiếm thuật, e là khắp Đại Cầm cũng không ai so được với hắn.” Triệu Dục đánh giá người này rất cao.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải bái phỏng.”

Vốn tưởng rằng người trong Ma Thiên Các đều rất khó lôi kéo làm quen, không ngờ Ngu Thượng Nhung lại ôn hoà hữu lễ như vậy. Triệu Dục tự giác đặt mình ngang hàng với Minh Thế Nhân, nghiêng đầu nói: “Nhị sư huynh ăn nói phi phàm ghê…”

Minh Thế Nhân lườm hắm: “Nói nhảm.”

“. . .”

Vu Chính Hải bỗng nói xen vào: “Thế có cao thủ đao pháp không?”

“Việc này… Tây tướng quân cũng có biết một hai.” Triệu Dục đáp.

“Vậy thì thôi đi. Hạng người bất nhập lưu rất khó bước vào nơi thanh nhã.”

Triệu Dục lúng túng nói: “Đao pháp của Tây tướng quân chưa chắc là thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Hắn từng mang đao đi khắp bắc bộ sa mạc, lại đến Trung Châu chém giết mấy vạn phản quân. Đao pháp phải luyện từ trong máu tươi mới có ý nghĩa, Tây tướng quân không thích loại luận bàn chú trọng vào hình thức. Hắn nói, đao pháp không thể giết người đều là thứ vô dụng, có xếp hạng cao cũng chỉ là trò hề cho thiên hạ mà thôi.”

“Lời này rất đúng.” Vu Chính Hải gật đầu, “Nếu có cơ hội ta cũng muốn luận bàn với hắn một phen.”

“Việc này e là không được,” Triệu Dục nói, “Hắn không thích luận bàn, chỉ luyện thuật giết người.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, ta không thể vì muốn chứng minh đao pháp của mình mà giết người ta được. Thôi vậy.” Vu Chính Hải lắc đầu.

“. . .”

Lúc này, tên thuộc hạ cầm lái chỉ tay về phía trước nói: “Triệu công tử, chúng ta đến rồi.”

Triệu Dục gật đầu: “Các vị, đã đến thành Hàm Dương.”

Đám người lần lượt bước ra boong tàu, nhìn xuống dưới.

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng hưng phấn chạy ra xem.

Phi liễn hạ thấp độ cao khiến bách tính và tu hành giả xung quanh đều ngẩng đầu nhìn lên. Phi liễn bay thẳng về phía một toà biệt uyển tại thành nam.

. . .

Trời chạng vạng tối.

Đám người Ma Thiên Các được an bài thoả đáng.

Lục Châu tiếp tục ở trong phòng tu luyện để vững chắc cảnh giới mười ba Mệnh Cách. Hắn không sử dụng Trấn Thọ Thung vì phàm nhân không cách nào chống cự lực lượng của nó, rất nhanh bọn họ sẽ bị nó hút sạch thọ mệnh.

Một thân ảnh lướt ra khỏi biệt uyển.
Chương 1584

Bóng người phiêu hốt bất định, phàm nhân không cách nào nhìn thấy được, chỉ trong giây lát đã bay hơn mười dặm, rời khỏi biệt uyển bay ra đến một khu vực quạnh quẽ rách nát tại thành bắc.

Nơi này là một toà phủ đệ cũ nát, dưới đất mọc đầy rêu xanh, dây leo chằng chịt.

Bóng người kia dừng ở cửa vào thật lâu, nhìn bảng hiệu phía trên đã mục nát đến sắp vỡ vụn. Trên bảng hiệu chỉ có một chữ “Mạnh” mơ hồ.

Bóng người nhảy vào trong phủ đệ, thân ảnh nhẹ như yến. Bên trong mọc đầy cỏ dại cao sắp vượt đầu người, nhưng có một lối đi nhỏ dẫn vào bên trong.

“Có người?”

Bóng ảnh lướt đi trên con đường nhỏ, đi tới trước cửa nhà chính.

Nhà chính không có cửa gỗ, cũng không có cửa sổ, nóc nhà thủng lỗ chỗ. Bên trong truyền tới tiếng sột soạt và tiếng ngáy khò khò.

Bóng ảnh nhìn vào trong, khẽ lắc đầu: “Thì ra là một tên ăn mày.”

Người ăn mày kia rất nhạy cảm, hắn chẹp chẹp miệng tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Ai vậy?”

“Người qua đường, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.”

“Tự tìm chỗ ngủ đi, đừng quấy rầy ta…” Người ăn mày nằm bẹp xuống tiếp tục ngủ.

Bóng người không tiến vào mà hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Người ăn mày híp mắt nhìn bóng người đứng ngoài cửa, không có vẻ gì là sợ hãi: “Muốn vào thì vào đi, lằng nhà lằng nhằng, quấy rầy giấc ngủ của ta.”

Bóng người do dự một chút, cuối cùng cũng bước vào.

Bên trong không có nhiều ánh sáng, không gian chật hẹp, mùi hôi thối đập vào mặt, dưới chân còn có chuột chạy quang qua.

Bóng người nhìn thấy một cái ghế gỗ, bèn ngồi xuống đó rồi gọi: “Lão đầu.”

“Tiểu hoả tử, nơi này điều kiện không tốt, cố ngủ một đêm đi. Bên ngoài không thái bình, ban đêm đừng có chạy loạn.” Người ăn mày nói thầm.

“Ta đang hỏi chuyện ngươi đó.” Bóng người nói.

“Hỏi cái gì?” Người ăn mày ngồi dậy, có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hoàn cảnh tồi tàn xung quanh khiến nơi này ban đêm rất lạnh, người ăn mày rùng mình một cái, lấy đá lửa ra đánh xoẹt xoẹt. Tia lửa bắn ra đốt cháy chậu than.

Ngọn lửa khiến không gian trở nên ấm áp hơn một chút. Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt. Ánh sáng lập loè rọi vào mặt hắn nhưng không quá rõ ràng.

“Ta nhớ nơi này là nhà Mạnh gia.” Bóng người nói.

Lão ăn mày có vẻ hào hứng. Đêm dài đằng đẵng, có một tiểu ca trẻ tuổi cùng ngồi tâm sự cũng cảm thấy bớt tịch mịch.

Lão híp mắt, gương mặt già vừa nhăn nheo vừa khô quắt nói: “Gia đình này đúng là họ Mạnh, thuộc về dòng dõi Bách Lý thế gia từ thời thượng cổ.”

“Vậy người nhà này đâu cả rồi?” Bóng người có chút bất ngờ.

“Chết rồi. Đều đã chết.”

Lão ăn mày chỉ tay vào không gian xung quanh: “Mảnh đất này nếu là trước kia thì cũng được xem là bảo địa…”

“Vì sao chết?” Bóng người truy hỏi.

Lão ăn mày lườm hắn một cái: “Sao ta biết được.”

Bóng người khẽ lắc đầu.

“Khoảng hơn hai trăm năm trước, trong cuộc hỗn chiến giữa các châu, Đại Cầm quốc muốn nhất thống thiên hạ, Mạnh Minh Thị hoành không xuất thế, không rõ vì sao lại trở thành đại tướng quân lúc đó, dẫn binh đánh bại Tấn quốc tối cường, giết trăm vạn kẻ địch tại Hào Sơn, uy chấn thiên hạ. Cũng vì thế Đại Cầm mới trở thành bá chủ các châu.”

Bóng người xem thường nói: “Chẳng phải hắn cũng là bại tướng hay sao?”

“Đúng là bại tướng, nhưng trận chiến với Tấn quốc đã tạo thành đại thế, một cuộc chiến vượt qua trăm trận chiến khác.” Lão ăn mày cười đáp, “Mạnh Minh Thị là người nhu nhược, lo trước lo sau, cực kỳ cẩn thận, bị đánh bại cũng là bình thường.”

“Chẳng qua hắn gặp may.” Bóng người khịt mũi coi thường.

“Có ưu điểm cũng có khuyết điểm.” Lão ăn mày lắc đầu, không đồng ý với quan điểm của người trẻ tuổi. “Loại người này đủ dẻo dai, sức chịu đựng bền bỉ, cho dù ngươi đánh thế nào cũng không giết chết được hắn. Nhưng khuyết điểm chính là, chỉ cần tóm được cơ hội đâm thẳng vào điểm yếu của hắn là có thể đánh bại hắn. Trận thắng ở Hào Sơn đã chứng minh hắn rất có năng lực, cũng xem như là nhân vật truyền kỳ.”

“Nhưng cuối cùng chẳng phải cũng chết đó thôi?”

“Vậy thì phải nhìn xem đối thủ của hắn là ai. Hắn làm sao đấu thắng được Tần Đế.” Lão ăn mày lại nằm xuống đất.

“Ý ngươi là, Tần Đế giết hắn?”

Lão ăn mày thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Tin đồn thôi, không thể xem là thật.”

Bóng người đứng lên.

“Lão ăn mày nhà ngươi không đơn giản nha.”

Bóng người đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay thành cương bóp chặt lấy cổ lão ăn mày.

Lão ăn mày giật nảy mình, toàn thân bị nâng lên khỏi mặt đất, nghẹn đến mặt đỏ tía tai.

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, lão ăn mày nhìn thấy trong đôi mắt kia ẩn chứa một cỗ sát ý và tràn ngập tà mị.

Sau đó, bóng người khẽ buông tay, lão ăn mày ngã xuống đất ôm cổ ho khan kịch liệt.

“Không phải là tu hành giả? Xin lỗi nha.”

Nói xong, bóng người loé lên rồi biến mất.

“Ta trêu chọc ai chứ…” Lão ăn mày cảm thấy rất nghẹn lời.

Lúc này, dây leo bốn phương tám hướng điên cuồng sinh trưởng, cây cối mọc cao lên ngăn trở gió lạnh, bao trùm hết cảnh vật cũ.

. . .

Sáng hôm sau, tại Triệu phủ.

Chát!

Triệu Dục vỗ nát bàn, tức giận nói: “Cái gì? Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên đã mất rồi?”

Tên hạ nhân run rẩy cả người, co đầu rụt cổ nói: “Tây tướng quân nói có cao thủ trộm đồ, hắn đã đi tìm, xin ngài cho hắn một chút thời gian.”

Hai mắt Triệu Dục trợn trừng, khó có thể tiếp nhận nổi tin tức này.

Đó là bảo bối hắn đánh đổi bằng sinh mệnh, vượt qua bao nguy hiểm để thu hoạch được, cứ thế mà mất rồi?”

“Thời gian?” Triệu Dục lắc đầu, hàng chân mày nhíu chặt. “Ngươi bảo ta chờ làm sao?”

Tên hạ nhân nói không ra lời.

Trong Triệu phủ không ai không biết mẫu thân của Triệu Dục bị bệnh nguy kịch, cần thiên tài địa bảo để trị liệu.

Hắn cúi đầu trầm mặc thật lâu. Nỗ lực hết sức mình, cuối cùng lại đổi lấy kết quả này đây.

“Tây tướng quân còn nói, không tìm được Huyết Nhân Tham, hắn không còn mặt mũi đến gặp ngài.” Tên hạ nhân dè dặt nói tiếp.

“Cút!”

Đuổi tên hạ nhân đi, Triệu Dục đứng lên đi ra ngoài cửa.

Hắn đi xuyên qua dãy hành lang, tiến vào biệt uyển nơi Lục Châu cư ngụ, không chút do dự quỳ xuống trước cửa, cao giọng nói:

“Triệu Dục bái kiến lão tiên sinh.”
Chương 1585

Ngay lập tức, thân ảnh Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung loé lên xuất hiện trên nóc nhà.

“Triệu Dục?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.

“Ta có chuyện quan trọng muốn cầu kiến lão tiên sinh, mong hai vị dàn xếp.” Triệu Dục có chút nóng nảy nói.

“Gia sư đang tu hành, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy, ngươi không biết sao?” Vu Chính Hải nói.

Triệu Dục dập đầu xuống đất.

Ầm!

Hắn không sử dụng nguyên khí hay cương khí, vừa dập đầu vừa kích động nói:

“Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên bị mất rồi, ta rất muốn cứu mẫu thân nhưng lại không biết biện pháp nào khác, chỉ có thể cầu xin lão tiên sinh!”

Vu Chính Hải nói:

“Ngươi biết rõ đó là vật cứu mạng, còn dám đưa cho người khác? Thứ nên cho đều đã cho ngươi, ngươi muốn nhiều hơn cũng không có khả năng. Nếu ai cũng giống như ngươi, Ma Thiên Các có bao nhiêu Huyết Nhân Tham cũng không đủ để cho. Chúng ta không phải thiện đường, ngươi đi đi.”

“. . .”

Ầm.

Ầm.

Triệu Dục lại dập đầu hai cái.

Vu Chính Hải không khỏi nhíu mày. Dù gì cũng xuất thân hoàng tộc, không ngờ hắn lại có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy.

“Vì sao mất?” Một đạo thân ảnh xuất hiện sau lưng Triệu Dục.

Triệu Dục quay đầu, thấy người đến là Minh Thế Nhân, lập tức kể lại sự tình.

Minh Thế Nhân nói: “Tên họ Tây này đúng là biết diễn.”

“Tây tướng quân diễn?” Triệu Dục kinh ngạc nói.

“Ngươi bị ngốc thật hay là giả ngốc?” Minh Thế Nhân chợt cảm thấy buồn cười, “Tây Khất Thuật ít nhất là hai Mệnh Quan trở lên, muốn trộm đồ từ trong tay hắn vậy tên trộm kia phải lợi hại đến mức nào? Lợi hại như vậy còn đi làm trộm làm gì?”

Triệu Dục nói: “Không thể nào! Tây tướng quân đối xử với ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không như vậy.”

“Người trẻ tuổi.” Minh Thế Nhân nói, “Bây giờ ngươi gọi hắn đến, xem hắn có dám đến không?”

Nghe đến đây, Triệu Dục quay lại, dập đầu với Minh Thế Nhân: “Minh huynh, xem như ta cầu ngươi.”

“Dưới đầu gối nam nhi là vàng. Ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến ta thêm xem thường ngươi.” Minh Thế Nhân không hề bị lay động.

“Ta…” Triệu Dục đứng dậy, xoắn xuýt nói, “Ta không còn lựa chọn nào khác.”

Minh Thế Nhân nói: “Đừng nói ta không giúp ngươi. Gọi Tây Khất Thuật đến đây.”

“Tây tướng quân đi tìm Huyết Nhân Tham, trong lúc nhất thời không thể trở về.” Triệu Dục lắc đầu nói.

Minh Thế Nhân phóng tới xách cổ áo Triệu Dục lên, trừng mắt gằn giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nghe lời đề nghị của ta, nếu không… không ai giúp được ngươi đâu.”

“. . .”

Triệu Dục bị ánh mắt của Minh Thế Nhân doạ sợ.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Minh Thế Nhân đã có thù với hắn. Hắn không rõ vì sao, cũng từng tán gẫu mấy lần, hắn cho đó là hiểu lầm.

Nhưng hành động này của Minh Thế Nhân khiến Triệu Dục có hơi sợ hãi.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau.

Bọn hắn hiểu rất rõ tính tình lão tứ, sẽ không dễ dàng tức giận, rất giỏi kiểm soát tâm tình của bản thân, từ trước đến nay khi làm việc đều rất có chừng mực.

Nhưng Minh Thế Nhân hiện tại cứ như biến thành người khác.

“Không được càn rỡ.” Trong phòng bỗng truyền ra thanh âm trầm thấp.

Minh Thế Nhân giật mình buông tay, nhận ra mình đã mất khống chế. Triệu Dục rơi xuống đất.

Két ——

Lục Châu chắp tay đi ra.

Minh Thế Nhân khom người nói: “Đồ nhi thất thố, mong sư phụ thứ tội.”

Lục Châu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân rồi nhìn vầng trán đẫm máu của Triệu Dục, mở miệng nói:

“Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên trân quý vô cùng, sao ngươi lại giao cho người khác?”

Triệu Dục ảo não nói:

“Nếu ta biết sẽ phát sinh loại chuyện này, có đánh chết ta cũng không giao cho hắn. Đúng là chuyện gì mình không muốn thì lại cứ đến, lần trước cũng hệt như vậy.”

“Lần trước?”

Ngã ở cùng một chỗ không chỉ một lần, không ngu thì cũng ngốc.

Minh Thế Nhân im lặng xoay người, lười nhác nhìn hắn.

“Cũng là dược liệu…” Triệu Dục nói.

Lục Châu khẽ gật đầu: “Hai việc. Một, gọi tên họ Tây đến gặp lão phu. Hai, mang lão phu đi gặp mẫu thân ngươi.”

Triệu Dục nghe vậy, vui mừng quá đỗi, lập tức dập đầu phanh phanh phanh liên tục ba cái với Lục Châu. Hắn hoàn toàn không để ý tới đau đớn trên người, vui mừng nói: “Mời lão tiên sinh đi bên này.”

Được Triệu Dục dẫn đường, mọi người đi vào một toà viện lạc u tĩnh độc đáo.

Lục Châu thoáng dừng chân trước mái vòm trước cổng viện, khẽ nói: “Mùi dược liệu rất nặng.”

“Mẫu thân ta quanh năm sống nhờ dược liệu, mấy năm nay bệnh tình nặng thêm, trong viện đã chuẩn bị rất nhiều dược liệu.” Triệu Dục giải thích.

Minh Thế Nhân liếc hắn một cái: “Ngươi đúng là có hiếu.”

Mọi người đi vào trong sân viện, mấy nha hoàn ra ra vào vào tấp nập.

Triệu Dục lệnh cho người truyền tin cho Tây Khất Thuật rồi cùng Lục Châu tiến vào gian phòng bên trong.

. . .

Cùng lúc đó.

Nhận được tin tức, Tây Khất Thuật uống một ngụm rượu vào bụng, sảng khoái nói:

“Bảo vật của tiểu tử này thật mạnh, sau khi ăn xong tinh khí thần dâng cao vô cùng, đến bây giờ vẫn không giảm đi chút nào, tu vi được đề thăng không ít.”

Ngồi cạnh Tây Khất Thuật là huynh đệ Huyền Cao của hắn. “Đây là thứ đại ca xứng đáng được nhận. Nhưng hiếu tử kia bảo ca đến gặp hắn, ca định làm như thế nào?”

“Hắn bảo lão tử trở về thì lão tử phải trở về sao?” Tây Khất Thuật xem thường nói.

Hai người bật cười ha hả.

“Đại ca, hay là để đệ đi thay ca một chuyến, nghe nói trong tay hắn còn có một phần Hoả Liên.”

Tây Khất Thuật gật đầu nói: “Đi đi. Nhưng hắn dù sao cũng là vương gia do chính tay Tần Đế sắc phong, đừng có làm quá mức.”

“Yên tâm đi.”

Thân ảnh Huyền Cao loé lên bay về phía Triệu phủ.

. . .

Trong gian phòng.

Lục Châu nhìn phụ nhân hai mắt nhắm nghiền nằm im trên giường, vươn hai ngón tay tới bắt mạch.

Lực lượng Thiên Tướng chạy một vòng trong kỳ kinh bát mạch phụ nhân. Sau đó Lục Châu thu tay lại nhìn về phía Triệu Dục:

“Ngươi chắc chắn đám dược liệu kia đều là để cứu người?”

Triệu Dục gật đầu nói: “Lão tiên sinh, dược liệu kia có vấn đề sao?”

Lục Châu không nói gì mà lấy Thái Hư Kính ra, đồng thời sử dụng Thẻ Ẩn Tàng, kim quang ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng chiếu rọi vào người phụ nhân.

Triệu Dục nhìn thấy trên người mẫu thân mình từ từ toát ra một đoàn hắc khí, hai mắt lập tức trừng lớn:

“Đây… sao có thể?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK