“Hình như đúng là vậy. Lá gan lớn thật, dám phi hành trên bầu trời, không sợ bị bắt à?”
“Chân trần không sợ ướt giày, nghe nói cách đây mấy năm, Khổng Văn vì trả nợ nên cùng mấy bằng hữu đến bí ẩn chi địa bán mạng.”
Minh Thế Nhân chỉ tay xuống dưới nói: “Khổng Văn, bọn hắn đang bàn tán về ngươi kìa.”
“Mặc kệ bọn hắn, một đám lưu manh mà thôi.” Khổng Văn không thèm tính toán với mấy người này.
“Khổng Văn, còn nhớ ta không? Là ta đây!” Người bên dưới không ngừng phất tay chào hỏi.
“Không thấy người ta không thèm để ý tới ngươi sao? Bớt có lôi kéo quan hệ, bọn hắn rêu rao như vậy, có khi còn liên luỵ tới ngươi nữa đó.” Người đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Nói cũng đúng, lát nữa đội tuần tra sẽ đến bắt bọn hắn đi thôi.”
Quả nhiên từ phía hoàng thành có một đội tuần tra hơn mười người bay tới, ai nấy tay cầm trường mâu, trên người mặc khôi giáp nặng nề.
Đám tu hành giả trong thành lập tức nghểnh cổ xem náo nhiệt.
“Kẻ nào dám lớn mật như vậy?” Thanh âm của đội tuần tra hùng hậu hữu lực, chấn nhiếp tứ phương.
Lục Châu đứng giữa không trung nhìn đám tuần tra. Ngu Thượng Nhung nói: “Không nhọc sư phụ động thủ, việc nhỏ nhặt này cứ giao cho đồ nhi.”
Lục Châu gật đầu.
Ngu Thượng Nhung vừa định ra tay thì phía bên kia bỗng truyền đến âm thanh kẽo kẹt của phi liễn. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
“Tần chân nhân và bốn mươi chín kiếm khách.”
Đội tuần tra nhìn thấy phi liễn, lập tức đứng thẳng sống lưng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, thấp giọng nói: “Chuẩn bị nghênh đón.”
Minh Thế Nhân nói: “Này này này, bỏ đi đâu đấy?”
Đội trưởng đội tuần tra liếc mắt nhìn hắn một cái. “Lát nữa sẽ thu thập các ngươi sau.”
Nói xong, tên đội trưởng dẫn theo cả đội bay đến trước phi liễn, khom người nghênh đón:
“Không biết Tần chân nhân giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa.”
Bốn mươi chín kiếm khách vèo vèo bay ra, tập hợp phía trước phi liễn. Hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt đám kiếm khách.
Tên đội trưởng kích động không thôi, khom người nói: “Bái kiến Tần chân nhân!”
Tần Nhân Việt nhíu mày nhìn lướt qua. Ở đâu ra đội tuần tra?
Nguyên Lang quát lớn: “Đừng cản đường.”
Đội tuần tra: ? ? ?
Một cỗ lực lượng cường đại đẩy bọn hắn lùi ra xa. Tần Nhân Việt dẫn theo bốn mươi chín kiếm khách bay tới trước mặt Lục Châu, ôm quyền nói:
“Lục huynh, một ngày không gặp như cách ba năm. Nhận được lời mời của Lục huynh, ta lập tức chạy đến đây, không đến muộn chứ?”
Lục Châu gật đầu nói: “Vừa kịp lúc.”
Tần Nhân Việt cười nói: “Không biết lễ vật trước đó ta đưa có làm Lục huynh hài lòng không?”
“Lão phu rất thích, đã thu nhận.”
“Lục huynh thích là tốt rồi.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, đám tuần tra ngây ra như phỗng, không biết nên nói cái gì.
Tần Nhân Việt nói: “Không biết Lục huynh đến hoàng cung là có việc gì?”
“Có chút sự tình cần phải giải quyết trước mặt Tần Đế. Ngươi là chân nhân, lão phu mời ngươi đến làm chứng.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Ta cực kỳ vinh hạnh.”
Đội điều tra tiếp tục ngây ra. Một tên đứng bên cạnh kéo góc áo tên đội trưởng hỏi nhỏ: “Đội trưởng, còn bắt người không?”
Đội trưởng quay đầu trừng mắt: “Mắt ngươi mù hay tai ngươi điếc?”
“. . .”
Về phần đám khán giả bên dưới thì càng nghi hoặc khó hiểu, ai nấy đều lần lượt suy đoán xem đám người kia có lai lịch gì.
“Khổng Văn, là ta đây!”
Có thể đứng trong đội ngũ nói nói cười cười với Tần chân nhân, xem ra Khổng Văn lên như diều gặp gió nha!
Bốn huynh đệ Khổng Văn không thèm để ý đến bọn họ.
Người bên dưới tiếp tục vẫy tay: “Khá lắm Khổng Văn, ngươi đã quên chuyện chúng ta cùng nhau trộm màn thầu rồi sao?”
Vu Chính Hải nghe đến phiền. “Khổng Văn, ngươi biết bọn hắn?”
Khổng Văn đáp: “Không quen.”
Tên đội trưởng đội tuần tra đảo mắt một vòng, sau đó lao vọt xuống dưới. “Bắt hết đám người tung tin đồn nhảm này về!”
“Vâng.”
“. . .”
Lục Châu không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, khẽ phất tay: “Đi.”
Đám người tiếp tục bay về phía hoàng thành. Đội tuần tra đương nhiên không dám hỏi nữa.
Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách cùng Lục Châu bay đến hoàng thành.
Trên hoàng thành xuất hiện rất đông đại nội cao thủ và cấm quân, ai nấy đều đang vận sức chờ phát động.
Thấy nhiều người ngăn lại như lâm đại địch, Tần Nhân Việt đương nhiên biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nhưng đã đến đây thì nhất định phải giữ vững lập trường.
Thấy đường vân trên tường thành sáng lên, Tần Nhân Việt cao giọng nói: “Ta và Lục huynh muốn gặp Tần Đế, mau đi thông báo.”
Thanh âm kia như đại dương mênh mông lăn lộn về phía trước khiến đám đại nội cao thủ phải lui lại mấy bước.
Lúc này, phía hậu phương đại nội cao thủ bỗng truyền đến giọng nói bén nhọn:
“Bệ hạ có lệnh, cho mời hai người vào cung yết kiến.”
Đám người tự động tránh sang hai bên, tạo thành một lối đi.
Lục Châu và Tần Nhân Việt dẫn theo đoàn người tiến vào hoàng thành.
Đang đi, Lục Châu bỗng dừng lại nói: “Phạm Trọng còn chưa đến?”
Khổng Văn đáp: “Ta đã thông tri cho Phạm chân nhân, hẳn là sắp đến rồi.”
Tần Nhân Việt khinh thường nói: “Phạm Trọng là loại người gió chiều nào theo chiều nấy, lá gan rất nhỏ, chắc chắn là không dám tới rồi.”
“Vậy không cần phải để ý đến hắn.”
Lục Châu bay thẳng vào trong. Thiếu một tên chân nhân cũng chẳng phải việc gì ghê gớm.
Nơi xa, một thái giám mặc trường bào đen đang cung kính đứng chờ.
“Cao Thuyết?” Tần Nhân Việt nhận ra hắn.
Cao Thuyết mỉm cười đáp: “Không ngờ Tần chân nhân còn nhận ra ta, ta thật sự rất vui.”
“Tần Đế đâu rồi?” Tần Nhân Việt hỏi.
“Bệ hạ đang bế quan tịnh dưỡng tại U Huyền Điện. Ta dẫn đường cho hai vị, mời.” Cao Thuyết cười nói.
“U Huyền Điện?” Tần Nhân Việt dừng bước, “Nghe nói U Huyền Điện có Quy Khư Trận thủ hộ, Tần Đế thân là vua của một nước, lẽ ra nên ở cùng với văn võ bá quan để xử lý quốc sự chứ?”
Cao Thuyết đáp: “Việc này phải hỏi Lục các chủ. Thân thể bệ hạ không khoẻ, cần phải có Quy Khư Trận hỗ trợ dưỡng thương. Nếu hai vị thấy không tiện thì có thể chờ ở bên ngoài.”
“Quy Khư Trận?”
Lục Châu cũng đã dự liệu nơi này sẽ có trận pháp đặc thù. Nhưng có lực lượng Thiên Tướng, hắn không sợ các loại kỳ trận.
Chương 1622
Tần Nhân Việt giải thích: “Quy Khư có nghĩa là chốn trở về, trận pháp này có năng lực phản phác quy chân, ai bước chân vào, sinh tử khó lường. Dù là chân nhân cũng không dám khinh thường.”
Minh Thế Nhân nói: “Lợi hại vậy sao?”
“Ta chưa từng thử nên không biết rõ năng lực cụ thể của nó.”
Đám người nhìn về phía Lục Châu, chờ quyết định của hắn.
Lục Châu nói: “Dẫn đường.”
Cao Thuyết giật mình, ngẩng đầu nhìn Lục Châu vẻ dò xét. Trông không có gì đặc biệt, cũng không có khí chất của chân nhân, làm sao có thể đánh bại bệ hạ? Nhưng mà không thể xem mặt rồi bắt hình dong, hắn vẫn rất cẩn thận cười nói:
“Các vị, xin mời.”
Đám người đi theo Cao Thuyết tiến về phía tây bắc hoàng cung.
Hoàng cung lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói Tần Đế đã xây sẵn mộ phần cho mình, hao tổn vô số nhân lực vật lực.
Bách tính trong thiên hạ từng lên án hắn vì chuyện này, hàng ngàn người đã đến quỳ bái cầu xin tứ đại chân nhân ra tay can thiệp, cũng có chân nhân đã nói chuyện với Tần Đế nhưng việc này không hề được cải thiện.
Trong tu hành giới, Tần Đế có tu vi thần bí khó lường, bốn vị chân nhân không biết rõ ràng nên không muốn nhúng tay vào cục diện rối rắm này, chỉ lo chuyên tâm tu hành.
Trong mắt bách tính, Tần Đế có thể được hình dung bằng hai chữ “Bạo quân”.
. . .
“Phía trước chính là U Huyền Điện. Chư vị, xin hãy suy nghĩ kỹ.” Cao Thuyết dừng bước nhắc nhở.
“Nói nhảm nhiều quá.” Minh Thế Nhân nói.
Cao Thuyết nhìn lướt qua Minh Thế Nhân, không hề tức giận mà tiếp tục dẫn đường.
Không rõ vì sao, Minh Thế Nhân cảm thấy nơi này đặc biệt đáng ghét, mọi thứ đều khiến hắn phản cảm vô cùng.
Bên ngoài U Huyền Điện vô cùng yên tĩnh, không có lấy một bóng người. Cao Thuyết đáp xuống nói:
“Bệ hạ, người đã đến.”
“Đã biết.” Bên trong truyền ra giọng nói của Tần Đế.
Hư ảnh loé lên, Tần Đế mặc long bào lóng lánh kim quang xuất hiện trước cửa điện, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào đám người.
“Ban ghế ngồi.”
Đại nội thị vệ từ bốn phía cấp tốc lướt tới, bố trí bàn và trà nước, ngay cả long ỷ cũng mang đến.
Sắc mặt Lục Châu thản nhiên nhìn về phía Tần Đế. Bị diệt năm Mệnh Cách mà vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì, Tần Đế rất biết nhịn. Lục Châu không tin Tần Đế nhìn thấy mình mà không có chút ba động nào.
Quả thật khi nhìn thấy Lục Châu, sắc mặt Tần Đế có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, toát ra khí thế của đế vương.
Nhìn thấy Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách, Tần Đế nghi hoặc hỏi: “Tần chân nhân?”
Tần Nhân Việt cười đáp: “Lục huynh mời ta đến làm chứng, ta đương nhiên phải tới. Chỉ mong hai vị có thể bắt tay làm hoà, mọi người cùng vui chứ đừng động đao động kiếm.”
“Tần chân nhân, ngươi không nên đến đây.” Tần Đế đạm mạc phất tay áo ngồi xuống.
Lục Châu lắc đầu nói: “Cho tới lúc này rồi mà ngươi còn u mê không tỉnh?”
“Trẫm không có u mê. Người còn chưa tỉnh chính là ngươi.” Tần Đế cao giọng nói.
“Lão phu có thể lấy đi năm Mệnh Cách của ngươi, cũng có thể tiếp tục lấy thêm năm Mệnh Cách.” Lục Châu nhìn chằm chằm Tần Đế, thản nhiên nói.
Tần Đế giật mình, bàn tay đặt trên tay vịn khẽ động.
Tần Nhân Việt nghe vậy, lộ vẻ kinh ngạc nói: “Năm Mệnh Cách?”
Tần Đế nói: “Trẫm đến Triệu phủ, vốn định chào hỏi làm quen một phen, động thủ cũng chỉ để thăm dò… Nhưng ngươi không lĩnh hội ý tứ của trẫm, còn nhất định không buông tha. Ngươi cho rằng không có năm Mệnh Cách đó thì trẫm không làm gì được ngươi?”
Tần Nhân Việt nói: “Tần Đế bệ hạ sao lại tức giận như vậy? Có lời gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, đừng vội vàng động thủ.”
Tần Nhân Việt tới nơi này không chỉ muốn tạo quan hệ với Lục Châu mà còn muốn làm người hoà giải.
“Tần chân nhân, nơi này không có việc của ngươi, tốt nhất ngươi nên rời đi. Chỉ mong sau khi ngươi bị giáng cấp còn có thể bình tĩnh nói chuyện như trẫm.”
Tần Nhân Việt lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Lục Châu: “Lục huynh, huynh làm thế… có phải là quá nặng tay rồi không?”
Lục Châu không nói gì nhưng đã bắt đầu chuẩn bị lấy Thẻ Hàng Cách cao cấp ra. Cấp bậc chân nhân chiến đấu rất nhanh, không thể sơ suất.
Tần Nhân Việt lại nói: “Hàng cấp cũng có thể khôi phục mà. Theo ta thấy chuyện này đôi bên nên bắt tay giảng hoà, có được không? Hai người nể mặt ta một chút đi.”
Theo lý thuyết, chân nhân đề nghị đương nhiên nên nể tình. Nếu Mệnh Cách của Tần Đế có thể khôi phục thì mọi chuyện cũng dễ nói. Nhưng vấn đề là… hắn không khôi phục được.
Hắn đang rất ẩn nhẫn và áp chế cơn tức giận.
Tần Đế không trả lời Tần Nhân Việt mà nói với Lục Châu: “Trẫm không ngờ ngươi thật sự dám tới đây… Nhiều năm qua, cho dù là bốn vị chân nhân cũng không dám đích thân tới giằng co với trẫm.”
Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ngươi tốt nhất đừng nên khởi động Quy Khư Trận. Thứ này đối với tất cả chúng ta đều không tốt đâu.”
Tần Đế quay đầu nhìn Tần Nhân Việt, nói: “Tần chân nhân, trẫm có đủ loại thủ đoạn để lấy mạng ngươi, nhưng trẫm không làm, là vì trẫm hy vọng ngươi có thể kềm chế các chân nhân khác. Đừng có không biết tốt xấu.”
Tần Nhân Việt: “. . .”
Lục Châu lắc đầu nói: “Có lẽ phải đánh hạ thêm năm Mệnh Cách của ngươi thì ngươi mới hiểu mình đang đối mặt với ai, hiểu được vị trí của bản thân.”
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Thẻ Hàng Cách cao cấp.
Nguy cơ ở kim liên giới còn chưa được giải trừ, Lục Châu không có khả năng lãng phí quá nhiều thời gian trên người Tần Đế.
Lúc này, Tần Đế đột nhiên vỗ tay.
Từ bốn phương hướng trên bầu trời U Huyền Điện xuất hiện bốn đạo thân ảnh.
“Ai dám bất kính với bệ hạ?”
Bốn thân ảnh như ẩn như hiện xuất hiện trước cửa đại điện, sóng vai mà đứng. Bốn người đều là những lão giả tóc bạc, râu dài phất phơ.
“Ly Sơn tứ lão?” Tần Nhân Việt cau mày nói.
“Tần Nhân Việt?” Bốn vị lão giả tiên phong đạo cốt nhìn về phía hắn.
Tần Nhân Việt cười nói: “Không ngờ Ly Sơn tứ lão vẫn còn khoẻ mạnh.”
Khổng Văn đi tới bên cạnh Lục Châu, thì thầm mấy tiếng. Lục Châu không khỏi nhíu mày.
Chương 1623
Ly Sơn tứ lão là tu hành giả đại năng đã thành danh từ lâu trong tu hành giới. Có tin đồn bọn hắn vì muốn đột phá lên cảnh giới chân nhân nên đã đi tới địa phương khác, cũng có tin đồn bọn hắn bị cân bằng giả diệt trừ.
Từ rất lâu về trước bọn hắn đã có mười bảy Mệnh Cách, về phần hiện tại có phải là chân nhân hay không thì không người nào biết.
Tần Đế đứng dậy nói với bốn vị lão giả: “Bốn vị lão tiên sinh, xin mời.”
Đám người nhìn mà kinh ngạc. Có thể khiến cho Tần Đế kiêu ngạo nói ra tiếng “xin mời”, địa vị của bốn người này chắc chắn không thấp. Ngay cả Tần Nhân Việt là chân nhân cũng không có đãi ngộ này.
Tần Nhân Việt hỏi: “Bốn vị lão tiên sinh đã thành chân nhân rồi?”
Thôi Minh Quảng, một trong Ly Sơn tứ lão, lạnh nhạt đáp lời: “Phải, mà cũng không phải.”
“Hả?” Đám người nghe mà không hiểu ra sao.
Tần Đế nói: “Trẫm vốn không muốn mời bốn vị lão tiên sinh xuất sơn… việc này quả thật là bất đắc dĩ.”
Ly Sơn tứ lão khẽ gật đầu, không hỏi nguyên do mà đồng loạt nhìn về phía Lục Châu.
“Là ngươi đả thương Tần Đế bệ hạ?” Thôi Minh Quảng hỏi.
Thẻ Hàng Cách cao cấp trong tay Lục Châu bỗng dưng không còn thơm nữa. Tứ đại thị vệ, thái giám tổng quản Cao Thuyết, Ly Sơn tứ lão, lại thêm Tần Đế tu vi không rõ…
Chẳng trách hắn bị mất đi năm Mệnh Cách mà còn cao ngạo như vậy. Xem ra thủ đoạn của Tần Đế đã vượt ra ngoài dự liệu của Lục Châu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Ly Sơn tứ lão: “Lão phu cho bốn người các ngươi một lời khuyên.”
Thôi Minh Quảng không gấp gáp động thủ, khẽ phất tay: “Nói đi.”
“Tốt nhất đừng nhúng tay vào việc giữa Tần Đế và lão phu.” Lục Châu nghiêm túc nói.
Thôi Minh Quảng cười ha hả mấy tiếng, vừa vuốt râu vừa chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy Ly Sơn tứ lão sẽ tiếp nhận lời khuyên của ngươi sao?”
Khổng Văn thấp giọng nói:
“Người đang nói chuyện là người đứng đầu Ly Sơn tứ lão, Thôi Minh Quảng. Ba người còn lại là Thứ Chi Quý Thực, Đường Tử Bỉnh và Chu Trùng Thuật. Bọn hắn đều là cao thủ ẩn thế hạng nhất ở Đại Cầm, là người đức đồ. Thật không ngờ đến bây giờ bọn hắn vẫn còn sống.”
Minh Thế Nhân khinh thường, châm chọc nói: “Đức độ? Chẳng phải cũng là chó săn cho Tần Đế hay sao?”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chó săn” truyền vào tai Ly Sơn tứ lão. Thôi Minh Quảng lập tức quát lớn:
“Tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ, ta khai đao với ngươi trước!”
Tần Đế nhìn về phía Minh Thế Nhân, trong mắt hiện ra dị sắc, giơ tay lên ngăn lại: “Không cần tính toán với hắn.”
Thôi Minh Quảng quay đầu nói:
“Tần Đế bệ hạ, chỉ cần Ly Sơn tứ lão bọn ta giải quyết phiền toái trước mắt này, từ nay về sau chúng ta không còn thiếu nợ nhau.”
Tần Đế cười nhạt gật đầu.
Có được khẳng định của hắn, Ly Sơn tứ lão đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, từ từ tiến về phía trước.
Nhiều người nhìn như vậy, không thể quay đầu chạy nha? Trước đó Lục Châu chơi lớn là vì có át chủ bài, lần này hắn thật sự không có lá bài tẩy nào, làm sao mà ứng phó?
Các đồ đệ thì tràn đầy tự tin nhìn Ly Sơn tứ lão như nhìn bốn lão đầu đui mù nhược trí.
Xe sắp lật. T_T
Lục Châu vẫn tỏ ra thản nhiên, lắc đầu nhìn bốn vị lão giả. “Không hối hận?”
Thôi Minh Quảng nói: “Đây là thời điểm để danh tiếng Ly Sơn tứ lão xuất hiện trở lại trong tu hành giới.”
Thủ ấn bắt đầu chuyển động. Bốn người đồng thời thi triển, thanh quang nở rộ, âm thanh ông ông rung động vang lên.
“Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn của đạo môn?”
Đám đệ tử Ma Thiên Các không mấy kinh ngạc, đây là chiêu mà sư phụ bọn hắn thường xuyên dùng để đập bẹp đối phương, không ngờ lần này lại là đối thủ sử dụng.
Bốn đạo chưởng ấn từ bốn hướng đánh tới. Đám người Ma Thiên Các lùi về sau.
Thôi Minh Quảng trầm giọng nói: “Trông ngươi tuổi tác không lớn, lại tự xưng là lão phu. Hôm nay Ly Sơn tứ lão cho ngươi biết thiên địa bên ngoài miệng giếng rộng lớn cỡ nào!”
Tần Nhân Việt không lo lắng Lục Châu sẽ thất bại, nhưng thấy chưởng ấn kia phi thường kỳ lạ bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Là chưởng ấn Cửu Tự Chân Ngôn biến dị!”
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng. “Đại Vô Úy Ấn.”
Chưởng ấn kim quang mang theo lực lượng Thiên Tướng cao đến mấy trượng chắn ở phía trước.
Ngày xưa đều là hắn dùng Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn đi miểu sát người khác, nay đến phiên người khác dùng chưởng này đánh hắn.
Năm chưởng ấn va chạm, bắn ra lực lượng huỷ thiên diệt địa!
Oanh!
Toàn bộ hoàng cung Đại Cầm rung động, nhưng điều kỳ diệu là công trình kiến trúc lại không hề hư hao, trên các cây cột đều xuất hiện ký hiệu phù văn toả quang mang chói mắt giữ vững các toà kiến trúc.
Ba đạo chưởng ấn đối chiến với Đại Vô Úy Ấn, một chưởng ấn còn lại nhân cơ hội xuất hiện lỗ hổng, ập về phía lồng ngực Lục Châu.
Lục Châu vừa định xuất chưởng cản lại, Thôi Minh Quảng đột nhiên vọt tới đánh thêm một chưởng.
Ầm!
Lục Châu lăng không bay ngược ra sau!
Đám người Ma Thiên Các đang mang thái độ thờ ơ xem kịch, thấy Các chủ bị đánh bay, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc!
“Các chủ!!”
“Sư phụ?!”
Lực lượng bên trong chưởng ấn kia cực kỳ quỷ dị nhưng lại rất khó mô tả rõ ràng.
Lục Châu cảm giác khí huyết quay cuồng, đan điền khí hải như muốn nổ tung, dù rằng hiện tại hắn đang trong trạng thái cường đại nhất.
Lục Châu nhẹ nhàng đáp xuống. Dù trông rất ưu nhã và không chật vật như sự thật chính là chưởng ấn kia đã đánh bay hắn.
Ánh mắt của đám người đứng trước U Huyền Điện đều kinh ngạc đến khó tin.
Thôi Minh Quảng lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc tỏ vẻ “Chỉ có như thế?”. Tần Đế đúng là chuyện bé xé ra to.
Thứ Chi Quý Thực nói: “Vừa mới làm nóng đã không xong rồi?”
“Tần Đế bệ hạ quá coi trọng ngươi rồi.” Chu Trùng Thuật khẽ lắc đầu.
“Một mình Thôi lão là đủ." Đường Tử Bỉnh nói.
Tần Đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu vô cùng. Tu vi của đối phương không thể nào chênh lệch như vậy. Rõ ràng là có điều mờ ám.
Thôi Minh Quảng trầm giọng nói: “Một chưởng này tên là Vạn Thần Ấn.”
Bàn tay hắn đẩy về phía trước, đánh về phía Lục Châu.
Chương 1624
Lục Châu nhấc tay. Khi song chưởng va chạm, trong chớp mắt Thôi Minh Quảng đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, trên mặt tràn đầy sát khí đánh ra chưởng thứ hai:
“Đừng trách lão phu.”
Thôi Minh Quảng vốn cho rằng một chiêu Vạn Thần Ấn có thể trực tiếp xuyên thủng kim chưởng giống như vừa rồi, nào ngờ bên tai lại vang lên tiếng thét như kinh lôi:
“Cút.”
Thẻ Lôi Cương cao cấp trong tay Lục Châu bộc phát.
Lôi tự phù bay ra, Thôi Minh Quảng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng rung chuyển trời đất đánh vào người mình, còn chưa kịp nhìn rõ Lôi Cương đã cảm thấy toàn thân tê liệt.
Phốc ——
Toàn thân hắn bị đánh văng ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Râu tóc Thôi Minh Quảng bị sét đánh dựng đứng, quần áo xốc xếch. Ly Sơn tam lão còn lại cực kỳ hoảng sợ, sắp xếp thành một hàng ngăn ở phía sau Thôi Minh Quảng.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh va chạm trùng điệp vang lên, Ly Sơn tứ lão tiếp tục bị chấn bay ngược ra sau, đâm sầm vào một cự trụ trước U Huyền Điện.
“. . .”
Thân thể Ly Sơn tứ lão đồng loạt đổ ập xuống. U Huyền Điện lại khôi phục yên tĩnh.
Một chiêu đánh bại tứ lão, ai dám không phục?
[Ting — đánh giết khôi nô cao cấp, thu hoạch được 10.000 điểm công đức.]
Lục Châu vốn chỉ định đối phó một mình Tần Đế, nào ngờ Ly Sơn tứ lão xuất hiện quấy nhiễu kế hoạch của hắn.
Cũng may vận khí không tệ, thẻ Lôi Cương cao cấp kích hoạt xác suất đánh giết đi kèm với hiệu quả đánh lui đối thủ.
Thôi Minh Quảng rơi xuống đất, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi. Khí huyết xông lên, hắn lại nôn ra một ngụm máu.
“Thôi lão!”
Tam lão còn lại chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân, không bị thương nặng, vội vàng tiến lên đỡ Thôi Minh Quảng dậy.
Thôi Minh Quảng run rẩy đứng thẳng người lên, bộ râu trắng dính đầy máu, toàn thân trông già yếu đi nhiều.
Thôi Minh Quảng hít sâu một hơi nói: “Khôi nô không còn nữa rồi.”
“Cái gì?!” Ba người Quý Thực, Đường Tử Bỉnh và Chu Trùng Thuật đồng thời hô lên.
Tần Đế cau mày đứng dậy.
Quý Thực nói: “Cho dù là chân nhân cũng không có khả năng dùng một chiêu đánh giết khôi nô cao cấp… Việc này…”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, trở về vị trí cũ, hờ hững nhìn Ly Sơn tứ lão. “Gieo gió gặt bão.”
Tần Đế rất khó lý giải. Lần đầu giao thủ với Lục Châu, hắn cũng cảm thấy năng lượng ba động trên người Lục Châu không cao. Nhưng khi đánh nhau đến sống chết thì thực lực lại hoàn toàn khác biệt.
Ly Sơn tứ lão không thể không dò xét lại thực lực đối phương một lần nữa, rốt cuộc bọn hắn cũng hiểu được tâm tư Tần Đế. Nếu đối phương thật sự nhỏ yếu thì đã không đến lượt Ly Sơn tứ lão ra tay.
Tần Nhân Việt không cảm thấy bất ngờ mà chỉ kinh ngạc vì vừa rồi Lục Châu bị đánh bay. Hắn lách mình đáp xuống, đứng sóng vai bên cạnh Lục Châu.
“Đủ rồi!” Sóng âm lăn lộn đánh ra.
“Tần Nhân Việt?!” Tần Đế giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Bốn mươi chín kiếm khách đồng loạt rút bảo kiếm ra, tạo thành hình phương trận.
Tần Nhân Việt nói: “Tần Đế, ta kính ngươi là vua của Đại Cầm, không ngờ ngươi lại mời Ly Sơn tứ lão đến hạ thủ với bằng hữu của ta. Sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Vù vù vù.
Bốn mươi chín kiếm khách lập tức bày trận trên không trunng.
Ly Sơn tứ lão đứng thẳng người, ba người Quý Thực, Chu Trùng Thuật và Đường Tử Bỉnh đồng thời tung chưởng trị liệu cho Thôi Minh Quảng. Thương thế của hắn khôi phục rất nhanh.
Tần Đế lắc đầu nói: “Đều là mệnh…”
Lúc này, hắn ngẩng đầu chỉ tay về phía Minh Thế Nhân đứng trong đám người, nói: “Tiểu tử, trẫm cho ngươi một cơ hội, đến bên cạnh trẫm, trẫm tha tội chết cho ngươi!”
“Đừng đi, hắn nhìn trúng hạt giống Thái Hư trong người ngươi đó.” Nhan Chân Lạc nhắc nhở.
Tần Đế lại nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngu trung chỉ tổ hại mình thôi. Ngươi cho rằng hắn tốt với ngươi sao? Ha ha ha… tu hành giới mạnh được yếu thua, tràn đầy lừa gạt, chỉ cần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục. Trên người ngươi có hạt giống Thái Hư, hắn muốn lợi dụng ngươi để đạt tới Chí Tôn.”
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân.
Trận chiến ở Ngung Trung đã không còn là bí mật, tin tức về hạt giống Thái Hư đã truyền đi khắp thanh liên giới.
“Ngươi nghĩ cho kỹ càng đi!” Tần Đế gầm lên.
Minh Thế Nhân cười nói: “Không cần nghĩ, ta cảm thấy đối thoại với ngươi là hạ nhục trí tuệ của chính mình.”
Tần Đế lắc đầu nói: “Không biết tốt xấu, vậy thì đều ở lại đi.”
Nói xong hắn vung tay lên. Thân ảnh Cao Thuyết xuất hiện phía trên U Huyền Điện, giọng nói bén nhọn cất lên: “Mở ra Quy Khư Trận.”
Ông —— ——
Lấy U Huyền Điện làm trung tâm, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số quang trụ phóng lên tận trời, tạo thành một không gian phong bế.
Đại địa rung động, đường vân trên mặt đất sáng lên, dung hợp với đám quang trụ rồi tạo thành một tinh không mênh mông vô bờ.
Cảnh tượng biến đổi, ngoại trừ mặt đất ra, không gian xung quanh đám người biến thành hắc ám vô tận.
Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi vỏ. Kiếm cương bay đi xa mấy ngàn mét rồi lượn vòng trở lại.
“Là không gian chân thực?!”
Nhan Chân Lạc nói: “Không hợp lý, rõ ràng nơi đó có quang trụ mà.”
Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách cũng không ngoại lệ, đều bị giam trong Quy Khư Trận.
Tần Đế chắp tay đi tới trước mặt Ly Sơn tứ lão, thản nhiên nói: “Một trong những tác dụng chính của Quy Khư Trận đó là kéo dài không gian đến vô hạn. Đây không phải là ảo giác.”
Tần Nhân Việt nói: “Ngươi thật sự phải làm như vậy?”
“Trẫm cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như bây giờ chúng ta lựa chọn buông tay làm lành, cười một tiếng xoá tan thù hận, thì bằng hữu của ngươi sẽ tin tưởng trẫm sao? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tin không?” Tần Đế nói.
Câu hỏi này khiến Tần Nhân Việt không cách nào trả lời.
Tần Đế lại cười nói: “Trong Quy Khư Trận, trẫm là người mạnh nhất.”
Hắn lấy Bạch Long Ngọc ra, quang mang loé lên, trên tinh không xuất hiện một vầng minh nguyệt tựa như một con mắt đen khổng lồ đang hút lấy nguyên khí trong cơ thể bọn hắn.
Bốn mươi chín kiếm khách đang lơ lửng giữa không trung buộc lòng phải đáp xuống đất, thân hình lảo đảo.
Nguyên khí bên trong U Huyền Điện đều bị ngưng đọng và ngưng kết.
Chương 1625
Tần Nhân Việt và Lục Châu đều cảm thấy tu vi trong đan điền khí hải bị lực lượng quỷ dị này chế trụ.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, một dự cảm không hay nảy sinh trong lòng.
“Đây là hiệu quả của Thập Tuyệt trận, nhưng bên trong Quy Khư Trận, trẫm vẫn có thể điều động nguyên khí.” Tần Đế vừa nói vừa tiến về phía trước.
Khi đi xuống bậc thang, hắn đạp không hành tẩu, không hề rơi xuống.
Khi đi tới bên cạnh Thôi Minh Quảng, Tần Đế chụp một chưởng vào người lão, thản nhiên nói: “Trong Quy Khư Trận, trẫm muốn ai biến cường, người đó sẽ biến cường.”
Nguyên khí trong không gian tụ tập về phía Thôi Minh Quảng. Những người khác đều cảm thấy đan điền khí hải của bản thân bị phong bế.
“Trẫm ban thưởng lực lượng cho ngươi, tặng ngươi cơ hội báo thù.” Tần Đế nói.
Thôi Minh Quảng cảm nhận được tu vi khôi phục, mỉm cười nhảy xuống.
Tần Nhân Việt nâng tay lên, theo bản năng gọi ra cương khí. “Hả?”
Cương khí không xuất hiện.
Hư ảnh Thôi Minh Quảng loé lên, xuất hiện trước mặt Tần Nhân Việt. “Chân nhân?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Cho tới bây giờ lão phu chưa từng giết một chân nhân nào. Nếu lúc sinh thời mà giết được một người, đời này sống không uổng phí.” Thôi Minh Quảng nhìn Tần Nhân Việt.
Tần Nhân Việt nhíu mày.
Lúc này, Thôi Minh Quảng đột nhiên xuất chưởng. Tần Nhân Việt cũng nâng tay đón đỡ.
Ầm! Tần Nhân Việt bay ngược ra ngoài, bốn mươi chín kiếm khách lập tức đỡ lấy hắn.
“Lui lại!” Vu Chính Hải hạ lệnh.
Thôi Minh Quảng nói: “Ta chỉ dùng một thành thực lực thôi đấy.”
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, đi tới cách Lục Châu ba mét rồi dừng lại.
“Ngươi có biết lão phu khó khăn đến chừng nào mới bồi dưỡng được khôi nô cao cấp không?”
Lục Châu trầm mặc không nói.
Thấy bộ dáng hờ hững của Lục Châu, Thôi Minh Quảng tức giận nói: “Ta lấy Mệnh Cách của ngươi!”
Ngũ chỉ như sơn đánh về phía Lục Châu. Một chưởng này đủ để đập nát đầu hắn.
Khi chưởng ấn sắp chạm vào trán Lục Châu, Lục Châu đột nhiên lui lại hai bước, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay đâm về phía trước.
Xoẹt ——
Nhẹ nhàng, đơn giản.
Một kiếm đâm thủng bàn tay của Thôi Minh Quảng, đồng thời xuyên thủng bả vai hắn.
Ly Sơn tứ lão sửng sốt.
Tần Đế sửng sốt.
Động tác của tứ đại thị vệ và thái giám tổng quản cũng cứng đờ.
Thôi Minh Quảng trợn tròn mắt nhìn Vị Danh Kiếm được kim sắc cương khí thần bí khó lường bao bọc lấy, máu tươi trên người hắn chảy ra như suối.
Lục Châu nhìn Vị Danh Kiếm nhuốm đầy máu, lắc đầu nói: “Nhớ cho kỹ. Ếch ngồi đáy giếng chính là ngươi.”
Xoẹt ——
Vị Danh Kiếm lại chém tới. Toàn bộ cánh tay Thôi Minh Quảng bị chém đứt, rơi xuống mặt đất.
Tiếng thét đau đớn của Thôi Minh Quảng vang vọng đến chân trời.
“Thôi lão!”
Ba người kia lập tức nhảy xuống vọt về phía Thôi Minh Quảng. Đáng tiếc bọn hắn cũng không ngoại lệ, bị Quy Khư Trận hút hết nguyên khí, rơi thẳng xuống đất.
Lục Châu khẽ nghiêng Vị Danh Kiếm, máu tươi chảy xuống đất.
Tần Đế lắc đầu nhíu mày nói: “Không thể nào, trẫm mới là người duy nhất có thể điều động nguyên khí trong Quy Khư Trận. Trẫm mới là thần… làm sao ngươi làm được?”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Tần Đế. “Thần?”
Hắn dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Vậy lão phu sẽ giết thần.”
Lòng bàn tay đẩy về phía trước, lực lượng Thiên Tướng bám vào Vị Danh Kiếm, kiếm cương xuất hiện đầy trời như pháo hoa, càn quét tứ phương!
Quy Khư Trận cũng là cơ hội trời ban cho Lục Châu.
Tần Đế nâng hai tay lên: “Hoán trận!”
Không gian ngưng trệ!
Nhưng Lục Châu không hề bị khống chế, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt hắn, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Tần Đế kêu lên một tiếng đau đớn: “Tứ đại thị vệ đâu?”
“Tuân lệnh!”
Tứ đại thị vệ lập tức rút ra bội đao, lướt ngang long ỷ nhảy xuống bậc thang.
Bọn hắn vốn là cao thủ nhất đẳng trong cung, dù tu vi bị ngưng kết thì năng lực thực chiến cũng hơn xa các tu hành giả thông thường.
Đương nhiên chiến thuật ngưng kết cương khí này đã không còn hiệu quả. Nếu cứ tiếp tục thi triển Quy Khư Trận sẽ chỉ khiến đối phương giết chóc dễ dàng hơn.
Tứ đại thị vệ phối hợp với Cao Thuyết, khi bọn hắn nhảy ra khỏi bậc thang, tinh không mênh mông hắc ám xung quanh rốt cuộc biến trở lại thành bầu trời xanh thẳm.
Nguyên khí rung động.
Chỉ trong một chớp mắt, nguyên khí trong đan điền khí hải của tất cả mọi người đều khôi phục lại như trước.
Đám người Ma Thiên Các đồng thời lăng không bay lên, phòng ngự tập thể.
Bốn mươi chín kiếm khách bay vọt về phía chân trời.
Thanh sắc đao cương trong tay tứ đại thị vệ bổ về phía Lục Châu. Lục Châu biến Vị Danh Kiếm thành Vị Danh Thuẫn, truyền vào lực lượng Thiên Tướng chắn ngang trước người.
Ầm!
Tia lửa văng ra khắp nơi, kim sắc cương khí thành công ngăn lại tứ đại đao cương.
Tần Đế nói: “Áp chế hắn!”
Hư ảnh loé lên, Tần Đế xuất hiện trên không trung.
Lục Châu vừa định đánh ra lực lượng Thiên Tướng để đẩy lùi toàn bộ, một bóng người đột nhiên xẹt tới.
Tứ đại thị vệ bị đánh bay ra ngoài, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, khoé miệng chảy máu.
“Ta không phát uy, các ngươi coi ta là con mèo bệnh!”
Người vừa ra tay chính là Tần Nhân Việt.
Thân là chân nhân, hắn ghét nhất là bị người khác khống chế. Khi Tần Đế sử dụng Quy Khư Trận, Tần Nhân Việt đã hoàn toàn phẫn nộ.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Thuẫn nhìn về phía Tần Đế.
Hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, thi triển đạo lực lượng đình chỉ không gian, một giây sau đã xuất hiện trước mặt tứ đại thị vệ, đánh ra bốn chưởng ấn.
Phốc!
Bốn toà Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, tứ đại thị vệ rơi thẳng xuống đất.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Tiếp tục hàng Mệnh Cách đi!”
Lúc này trên không trung đột nhiên nở rộ bạch quang, lấy Tần Đế làm trung tâm, toàn bộ Quy Khư Trận đều bị bạch quang tràn ngập.
Tần Nhân Việt tựa như không bị ảnh hưởng, tiếp tục xuất chưởng đánh vào tứ đại thị vệ. Phanh phanh phanh…
“A!”
Dưới lực tấn công liên tục của chân nhân, tứ đại thị vệ hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ trong mấy giây đồng hồ mỗi người đã bị đánh giết ba Mệnh Cách.
Bọn hắn biết chân nhân cường đại, nhưng hôm nay giao thủ mới biết, cách một Mệnh Quan lại là cách biệt một trời một vực.
Tần Đế trầm giọng quát: “Tần Nhân Việt, trẫm nên sớm diệt trừ ngươi mới phải!”
Tần Nhân Việt nói: “Bản toạ cũng nên giết ngươi từ lâu!”