Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616 Vô đề

Thiên tài Nho môn Tả Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nói: “Ai đang thi triển Tuyệt Thánh Khí Trí?”

“Tô Thánh? Cổ Nhất Nhiên?”

Bốn vị trưởng lão nhíu mày.

Tả Ngọc Thư lắc đầu đáp: “Với bản sự của hai người bọn hắn không thể nào tung ra được chiêu thức có uy lực mạnh như vậy.”

“Là Lưu Qua?”

“Cũng không thể là Lưu Qua, tuổi tác của hắn đã cao, sắp đối mặt với đại nạn thọ mệnh.” Tả Ngọc Thư nói.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã đoán được chủ nhân của chưởng ấn là ai.

. . .

Cùng lúc đó trong đại điện.

Sau khi Lục Châu thi triển Tuyệt Thánh Khí Trí, Lưu Qua và Cổ Nhất Nhiên giật mình nhìn ra ngoài đại điện.

Cùng là Tuyệt Thánh Khí Trí nhưng chiêu của Các chủ Ma Thiên Các hoàn toàn nghiền ép Tô Thánh.

Trầm mặc thật lâu, Lưu Qua mới ức chế nội tâm kinh ngạc mà nói: “Cơ huynh bớt giận, hai người bọn họ theo ta đến đây, toàn bộ sai lầm đều do một mình ta gánh chịu.”

Lục Châu thản nhiên đáp: “Đây chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi. Nếu không vì nể mặt ngươi thì hắn đã bị đánh tan thành tro bụi.”

“. . .”

“Cơ huynh cần gì phải tức giận như thế?” Lưu Qua không thể lý giải.

Lục Châu nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Đồ nhi của lão phu mới vào Ngưng Thức cảnh, theo lời ngươi nói, chẳng lẽ lão phu phải khoanh tay đứng nhìn?”

“. . .”

Trong lòng Lưu Qua khẽ động. Đã nhiều năm như vậy, không ngờ tính tình Cơ Thiên Đạo vẫn táo bạo như trước, vẫn luôn luôn bao che khuyết điểm cho người của mình.

Nhưng Lưu Qua không thể hiện ra ngoài mặt mà cao giọng nói: “Tô Thánh, dập đầu bồi tội với nha đầu này.”

Mệnh lệnh truyền ra khỏi đại điện, rơi vào trong tai Tô Thánh.

Tô Thánh cố nén khí huyết lăn lộn trong người, chưởng ấn này đủ để hắn phải nằm dưỡng bệnh một đoạn thời gian. Chênh lệch lớn tới mức hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ.

Tô Thánh nhịn đau gian nan bò dậy, một lần nữa quay trở vào đại điện Ma Thiên Các.

Lưu Qua không nhìn hắn, Tô Thánh không thể không bước tới quỳ xuống trước mặt Hải Loa.

Hắn vừa quỳ, Hải Loa lập tức chân tay luống cuống chạy đến nấp sau lưng Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân cười hỏi: “Tiểu tổ tông cũng biết sợ hãi à?”

“Không sợ…” Hải Loa nói cứng.

“Nếu là cửu sư muội chắc sẽ giơ chân đá hắn một đạp. Lá gan của muội vẫn còn hơi nhỏ.” Minh Thế Nhân nói.

Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đều rất giỏi tra tấn người khác, chỉ khác ở chỗ Hải Loa nhát gan hơn Tiểu Diên Nhi.

Tô Thánh còn chưa kịp nói gì, Lục Châu đã xua tay. “Nơi này là Ma Thiên Các chứ không phải hoàng cung, đừng đem lễ tiết trong cung ra đây.”

Lưu Qua gật đầu, tán thành nói: “Tô Thánh, còn không mau tạ ơn Cơ huynh?”

Tô Thánh xoay người sang nói với Lục Châu. “Đa tạ Cơ tiền bối thủ hạ lưu tình.”

Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Nếu chịu nghe lời khuyên của ta từ sớm thì bây giờ đâu có thế này.”

“Tứ tiên sinh dạy phải.” Mặt Tô Thánh đỏ tới mang tai.

Tục ngữ có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ. Nhưng Lục Châu đánh một chưởng này không chỉ không nể mặt Lưu Qua mà còn chế nhạo thêm hai câu.

“Cơ huynh cần gì phải tức giận như vậy…” Lưu Qua chậm rãi nói.

“Lão phu không có thời gian tranh cãi với ngươi.”

Nói đoạn Lục Châu vẫy tay với Hải Loa. Hải Loa ngoan ngoan đi đến bên cạnh.

Lục Châu vươn tay bắt mạch nàng rồi mở to mắt hỏi: “Ngưng Thức?”

“Sư phụ, ta đã tiến vào Ngưng Thức cảnh.”

Tuy khó tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Lục Châu gật gù nói: “Không tệ.”

Hải Loa lộ vẻ mặt vui mừng.

Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng mà, ai dạy ngươi dùng âm ngự khí?”

Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi không có dạy tiểu sư muội… có thể là lão bát dạy.” Đúng sai không quan trọng, chủ yếu phải phủi sạch tay cái đã.

Hải Loa vội giải thích: “Sư phụ, là do con tự nghĩ ra.”

Tô Thánh: “? ? ?”

Cổ Nhất Nhiên: “? ? ?”

Vừa rồi Tô Thánh còn tưởng nàng là cao thủ ẩn nấp khí tức, bây giờ xem ra nàng chính là một con gà mờ đang bắt đầu tu hành! Mà hắn đường đường là đại cao thủ bát diệp lại la hét muốn luận bàn với một tu hành giả nho nhỏ như nàng. Việc này hắn thật không muốn nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng thấy xấu hổ muốn chết!

Lục Châu dặn dò: “Việc tu hành phải tránh vội vàng xao động, trước phải chăm chỉ tu hành, chuyện dùng âm luật ngự khí thì sau này hãy nói.”

“Đồ nhi đã biết.” Hải Loa ngoan ngoãn đáp.

Lục Châu nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Qua. “Lão tứ, mang Hải Loa ra ngoài.”

“Vâng.” Minh Thế Nhân lập tức dẫn Hải Loa rời khỏi đại điện.

Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, dù gì bọn hắn cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, hẳn là không cần ra ngoài chứ nhỉ?

Không ngờ Lưu Qua lại nói: “Ra ngoài.”

“Vâng.” Cổ Nhất Nhiên đứng dậy, phất tay ra hiệu với đám thị vệ.

Chỉ trong chốc lát, đại điện chỉ còn lại hai người Lục Châu và Lưu Qua.

“Nói đi, có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.

Lưu Qua thở dài một tiếng. “Năm tháng chẳng buông tha ai, đảo mắt đã mấy trăm năm… Ta tới đây chỉ để hỏi Cơ huynh một vấn đề.”

Lục Châu không nói gì.

“Cơ huynh rốt cuộc đã tấn thăng lên cửu diệp hay chưa?”

Khi nói ra câu này, hai mắt hắn sáng rực, đôi mắt nhuốm đầy tang thương tập trung tinh thần nhìn Lục Châu.

Đại điện cực kỳ yên tĩnh.

“Vì sao lại có nghi vấn này?” Lục Châu hỏi.

“Cơ huynh còn nhớ vị cao nhân thần bí kia không?”

“Ngươi thích thừa nước đục thả câu như vậy thì xin mời đi về, lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi.”

Nói xong Lục Châu đứng lên.

Hệ thống thăng cấp còn hai tháng nữa mới xong, một chưởng vừa rồi đã dùng mất một phần lực lượng phi phàm, Lục Châu cần thêm thời gian khôi phục, làm sao có thời gian vờ vịt với Lưu Qua.

“. . .”

Lưu Qua có chút ngoài ý muốn, vội vàng nói:

“Vị cao nhân thần bí kia đến từ Bắc Cương, sau đó đi khắp các lãnh thổ dị tộc và Đại Viêm…”

Lục Châu nhớ tới tên Lan Ni từng mang theo cỗ quan tài đến Ma Thiên Các. Hắn dừng bước, chắp tay nói: “Nói vào trọng điểm.”

“Hoàng thất Đại Viêm có thể sừng sững không ngã là vì từng được cao nhân thần bí trợ giúp rất nhiều… Trước khi rời đi hắn từng để lại một lời khuyên, hắn nói đừng có ý đồ xung kích cửu diệp, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.”
Chương 617 Vô đề

Lục Châu hứng thú nhìn Lưu Qua. “Người này bây giờ đang ở đâu?”

Lưu Qua lắc đầu. “Hắn ở Thần Đô một khoảng thời gian, để lại chút đồ vật rồi rời đi. Mấy năm qua hoàng thất cũng tìm kiếm hắn khắp nơi nhưng đáng tiếc vẫn bặt vô âm tín.”

“Dường như ngươi rất tin tưởng vị cao nhân thần bí này.”

“Ta hoàn toàn tin tưởng người đó, không chút chấn vấn.” Lưu Qua nhấn mạnh từng câu từng chữ. “Ông trời thiết kế cấm khu cho con người tất có đạo lý riêng, kẻ mưu toan phá vỡ cấm khu nhất định sẽ phải trả một cái giá tương ứng. Con đường tu hành lẽ ra nên thuận theo ý trời mới đúng, ngàn năm tuổi thọ chẳng lẽ còn không đủ thoả mãn lòng tham của con người sao?”

“Lão phu lại không cho là vậy.” Lục Châu nói.

“Cơ huynh có cao kiến gì, ta xin rửa tai lắng nghe.”

“Theo ý của ngươi, con người nên thoả mãn với tuổi thọ ngàn năm. Nhưng đối với phàm nhân mà nói thì trăm năm tuổi thọ đã là quá viên mãn, chẳng lẽ tu hành giả không phải đang phá vỡ ‘cấm khu’ của phàm nhân hay sao?” Lục Châu ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Huống hồ gì chuyện tu hành vốn phải nghịch thiên mà đi.”

“Nghịch thiên mà đi?” Lưu Qua nói. “Đó chỉ là suy nghĩ của một số ít người mà thôi.”

“Nho môn sợ thiên mệnh, lấy tu thân làm đạo, Phật môn sợ nhân quả, không ai trốn được nghiệp, Đạo môn tham vọng trường sinh, trường tồn cùng thiên địa… tu hành giả trên đời này có ai không phải đang nghịch thiên mà đi?” Lục Châu hỏi ngược.

“. . .”

Lưu Qua nhất thời nghẹn lời.

Trong dòng chảy của lịch sử, có rất nhiều tu hành giả đã đưa ra kiến giải về “tu hành” của bản thân mình. Ba trường phái Nho Thích Đạo hay bách gia đều có kiến giải khác nhau, tuy vậy vẫn là trăm sông đổ về một biển. Dù là kiến giải như thế nào thì tu hành giả đều đang không ngừng đột phá các loại cấm chế.

Lưu Qua nói: “Do kiến giải khác nhau mà thôi. Cơ huynh có suy nghĩ của Cơ huynh, Cô cũng có suy nghĩ của Cô.”

Lục Châu vuốt râu nói: “Vậy tại sao ngươi lại dùng suy nghĩ của mình để áp đặt cho lão phu?”

Lưu Qua lại lần nữa á khẩu không thể trả lời. Hắn quay đầu dò xét Lục Châu. “Từ bao giờ mà Cơ huynh lại trở nên khéo ăn khéo nói như vậy?”

Nghe được câu này, Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hờ hững nói: “Tiễn khách.”

Lưu Qua vẫn tiếp tục nói: “Cô đến Ma Thiên Các chỉ vì muốn xác nhận Cơ huynh có tấn thăng cửu diệp hay chưa. Nếu thật là cửu diệp… thì xin Cơ huynh vì đại cục mà ẩn giấu tu vi.”

Lục Châu đột nhiên xoay người lại, đánh ra một chưởng. Chưởng ấn lập loè kim quang đánh vào người Lưu Qua.

Song chưởng Lưu Qua giao nhau, trên thân thể tuôn ra một cỗ nguyên khí ngăn trở chưởng ấn.

“Chưởng ấn này khống chế nhập vi, tu vi Cơ huynh đúng là đã tịnh tiến không ít.”

Một chưởng này Lục Châu dùng tu vi thật của mình, đương nhiên chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, Lưu Qua ngăn được cũng không có gì lạ.

Lưu Qua tiếp tục nói: “Nếu cửu diệp thật sự xuất hiện chắc chắn sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu. Xin Cơ huynh thận trọng.”

Lục Châu cảm thấy rất buồn cười. “Tai nạn gì? Thiên địa sụp đổ? Hay là sông hồ biển cả chảy ngược vào nhân gian?”

“Tai nạn gì thì Cô cũng không biết, nhưng Cô tin tưởng cao nhân thần bí…” Lưu Qua đáp. “Rất nhiều chuyện không thể giải thích tường tận, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả. Xin Cơ huynh tin tưởng Cô.”

Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài kia và quyển điển tịch với những dòng nhật ký ghi chép bên trong. Trận văn trên quan tài và trên bộ khôi giáp của thái tử Lưu Chấp đều cho thấy cao nhân thần bí thật sự tồn tại.

Chỉ tiếc là… Lục Châu vốn không phải là cửu diệp, không có cách nào chứng thực những điều này.

Thiên địa ràng buộc, đại nạn thọ mệnh… tất cả đều đã được định sẵn.

Suy tư một lúc, Lục Châu nói: “Hai tháng sau tu hành giới sẽ có đáp án.”

Kỳ thực Lục Châu cũng không biết trảm kim liên trùng tu cần bao lâu mới tấn thăng lên cửu diệp, hắn chỉ thuận miệng bịa chuyện dựa trên thời gian đóng băng còn lại của Hệ thống mà thôi. Chỉ cần Hệ thống hết đóng băng thì lúc đó đáp án như thế nào cũng không ai làm gì được lão phu!

“Hai tháng?”

“Thời đại trảm kim liên đã mở, lão phu sẽ không phải là vị cửu diệp cuối cùng.” Lục Châu nói.

Lưu Qua nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Nếu trảm kim liên thật có thể khiến tu hành giả bước vào cửu diệp, vậy… thế cục này không ai chống đỡ nổi.

Huống chi nhi tử Lưu Thương của hắn cũng đang xung kích lên cửu diệp. Đến lúc đó cứ cắn mãi Ma Thiên Các không thả thì còn ý nghĩa gì?

Nghĩ vậy, Lưu Qua bèn nói: “Trước khi lên núi, lệnh đồ đã nói Cơ huynh muốn bế quan năm tháng. Nay đã qua ba tháng, còn hai tháng nữa… Đã như vậy Cô cùng Cơ huynh làm ước định, hai tháng sau Cô sẽ lại đến Ma Thiên Các, Cơ huynh thấy sao?”

Lục Châu nghe vậy trong lòng khẽ động, rất tốt, lão phu mong còn không được.

Nhưng mà… ngươi bảo ước định thì lão phu phải đồng ý với ngươi hay sao? Ngươi chỉ là một hoàng đế đã thoái vị mà thôi.

“Khó khăn lắm ngươi mới đến Ma Thiên Các một lần, không định cầu tình cho nhi tử à?”

Từ khi nhìn thấy Lưu Qua, Lục Châu đã cho rằng Lưu Qua đến đây để cầu tình cho Lưu Thương. Hiện nay khí thế của U Minh Giáo như mặt trời giữa trưa, Thần Đô và hoàng thành đều tràn ngập nguy hiểm.

Lưu Qua lắc đầu đáp: “Cô đã thoái vị, sẽ không màng đến quốc sự. Lưu Thương là nhi tử của Cô, Vu Chính Hải là đồ đệ của Cơ huynh, rất vừa vặn, già đấu với già, trẻ đấu với trẻ.”

Lúc này, Lục Châu nhìn về phía chiếc rương ở phía sau Lưu Qua. Cho dù đường vân trên rương không quá rõ ràng nhưng Lục Châu vẫn có thể nhận ra nó giống hệt đường vân trên bộ khôi giáp.

Hai mắt Lục Châu toả sáng. “Thôi được, hai tháng sau lão phu chờ ngươi.”

Ngụ ý là, nhớ mang cả chiếc rương cùng tới.

Vị cửu diệp sống trong cỗ quan tài và lời khuyên ghi trong quyển điển tịch khiến Lục Châu rất hiếu kỳ.

Đáng tiếc bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều đã trảm kim liên, không cách nào đánh hạ Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên.

Bản thân Lục Châu thì đang lĩnh hội Địa Tự Quyển, trước khi có thể mở khoá một thần thông mới thì cơ thể hắn không lưu trữ được lực lượng phi phàm của Thiên thư Nhân Tự Quyển.

Những công năng khác của Hệ thống đều đã bị đóng băng.
Chương 618 Vô đề

“Được! Hy vọng Cơ huynh tuân thủ ước định giữa chúng ta.” Lưu Qua nói.

Lục Châu bỗng lên tiếng: “Lưu Qua, lão phu cho ngươi một lời khuyên.”

“Mời Cơ huynh nói.”

“Đừng có quá xem trọng chính mình.” Nói xong Lục Châu xoay người, cao giọng nói. “Tiễn khách.”

Minh Thế Nhân đưa ba người Lưu Qua xuống chân núi.

“Đã nói ngay từ đầu là gia sư bế quan. Các người lại còn lãng phí thời gian.”

Lưu Qua, Tô Thánh, Cổ Nhất Nhiên và mấy tên thị vệ bước ra khỏi bình chướng. Lưu Qua quay đầu đáp: “Cũng không hẳn vậy, gặp được tôn sư và nói ra suy nghĩ của mình, Cô đã đạt được mục đích.”

Minh Thế Nhân liếc nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi cạn lời. Người này đúng là có năng lực tự an ủi rất mạnh.

Minh Thế Nhân không thèm để ý đến bọn hắn nữa, xoay người bay về Ma Thiên Các.

Chờ đến khi xung quanh không còn bóng người, Tô Thánh mới hộc ra một ngụm máu tươi, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.

Lưu Qua nhíu mày. “Cửu diệp?”

Tô Thánh vừa điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể vừa đáp: “Thần không dám xác định, nhưng một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí kia hoàn toàn có năng lực huỷ thiên diệt địa.”

Cổ Nhất Nhiên nghi hoặc hỏi: “Vì sao bệ hạ lại cảm thấy hắn không phải là cửu diệp?”

Người người trong tu hành giới đều tin rằng Các chủ Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo là cửu diệp, duy chỉ có mình Lưu Qua không tin.

Lưu Qua chắp tay sau lưng nói:

“Cô từng nói cửu diệp xuất hiện sẽ gây ra tai nạn khôn lường… Nay tai nạn không hề phát sinh, e là cửu diệp trong miệng thế gian không phải là cửu diệp thật sự.”

“Cửu diệp giả?” Trên mặt Tô Thánh tràn đầy kinh hãi. “Nhưng đại nạn thọ mệnh của hắn đã tới mà hắn lại không hề hấn gì, chuyện này làm sao mà giải thích?”

Cổ Nhất Nhiên nói: “Bệ hạ có ý là, cảnh giới của Cơ lão ma nằm giữa bát diệp và cửu diệp?”

Lưu Qua đột nhiên nở nụ cười quỷ dị:

“Cô chờ hắn hai tháng… Mặc kệ là cửu diệp thật hay giả, Cô đều sẽ cho thiên hạ một lời giải thích thoả đáng.”

“Bệ hạ, ngài… ngài muốn đối phó cửu diệp?”

Lưu Qua tiện tay vung lên, chỉ tay về phía chiếc rương đang được mấy tên thị vệ khuân vác.

Tô Thánh suy đoán: “Chẳng lẽ trong rương có giấu bảo bối có khả năng phán đoán cửu diệp hoặc huỷ hoại cửu diệp?”

Trong lòng Tô Thánh không khỏi kinh ngạc, vội hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, vì sao vừa rồi bệ hạ không động thủ? Vì sao Cơ lão ma lại yêu cầu bệ hạ chờ hai tháng mà không phải là ba hay bốn tháng?”

“Tô Thánh.” Lưu Qua đột nhiên dừng bước.

“Có thần.”

“Ngươi nói hơi nhiều rồi đó.” Giọng Lưu Qua trầm xuống.

“Thần biết tội!”

Tô Thánh cúi đầu, toàn thân run lên không dám nói thêm câu nào.

Cổ Nhất Nhiên vẫn giữ im lặng như trước, lặng lẽ đi theo sau.

. . .

Đảo mắt đã trôi qua một tháng.

Trong một vực sâu không tên ở Nguyệt Quang lâm địa.

Một đạo thân ảnh mặc bạch y bay ra khỏi mặt hồ lao vọt lên không trung. Cương khí bạo phát khiến hơi nước trên thân thể nàng bốc hơi sạch sẽ.

Diệp Thiên Tâm lăng không lơ lửng nhìn về phía Thừa Hoàng nằm dài ở đằng xa, cười nói: “Tiểu Hoàng!”

Thừa Hoàng không thèm để ý tới nàng.

“Vậy mà giận rồi sao? Tiểu Hoàng đừng giận… lại đây hộ pháp cho ta đi.”

Thừa Hoàng ngẩng đầu lên, tròng mắt cực lớn đảo một vòng rồi nhìn về phía Diệp Thiên Tâm trên không trung.

Thân thể nó chợt di chuyển, rõ ràng chỉ xoay người một cái nhưng chiếc đuôi của nó lại cuốn theo một cơn gió đánh tới.

Diệp Thiên Tâm không thể không phóng tít lên cao, mắng khẽ: “Quỷ hẹp hòi.”

Ông!

Nàng gọi ra pháp thân rồi cúi đầu nhìn xuống toà kim liên… Bảy mảnh liên diệp đang không ngừng xoay tròn lấp lánh kim quang.

Trong quá khứ nàng chưa từng dám nghĩ tới cảnh này, vậy mà chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi nàng đã tấn thăng lên thất diệp, hiện tại còn đang chuẩn bị thử nghiệm xung kích bát diệp.

Diệp Thiên Tâm nhìn xuống cái ao nhỏ. Dù không biết nước trong ao là gì nhưng nàng biết đây là vật bất phàm, trong đó ẩn chứa năng lượng đặc thù có thể giúp tu vi của nàng tịnh tiến rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này nàng đều tu luyện trong ao, nửa bước không rời. Thừa Hoàng cũng ở đó bảo hộ nàng, không hề rời đi.

Dần dà Diệp Thiên Tâm đã quen với nơi này, cũng trở nên thân thiết với Thừa Hoàng.

Khi nàng gọi ra pháp thân, Thừa Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Xem này, bát diệp!”

Ông ông ——

Từng vòng sáng năng lượng xuất hiện và đổ dồn vào toà kim liên bên dưới pháp thân. Cứ thế lặp đi lặp lại suốt một canh giờ vẫn chưa thấy khai diệp.

Nhưng Diệp Thiên Tâm cực kỳ kiên nhẫn, nàng kiên trì ngưng tụ vòng sáng năng lượng không mệt mỏi. Rời xa tu hành giới xô bồ, nàng không còn nghĩ nhiều về ngoại giới, cũng không còn quá mong ngóng tiến vào bát diệp.

Vòng tròn năng lượng vẫn tiếp tục tẩm bổ cho toà kim liên. Có lẽ vì tâm thái không vội vã không cưỡng cầu của Diệp Thiên Tâm nên quá trình khai diệp trở nên cực kỳ thuận lợi.

Qua thêm một canh giờ nữa… toà kim liên đột nhiên vang lên một tiếng thanh thuý.

Mảnh liên diệp thứ tám rốt cuộc cũng xuất hiện!

Pháp thân Diệp Thiên Tâm bành trướng, cao lên mười trượng, toà kim liên bát diệp lóng lánh kim quang nở rộ dưới đáy vực sâu.

Diệp Thiên Tâm mở to mắt, nhảy cẫng lên vì vui mừng: “Tiểu Hoàng, ta thành bát diệp thật rồi!”

U —— ——

Thừa Hoàng kêu lên một tiếng dài như để chúc mừng thành công của nàng.

Diệp Thiên Tâm chớp chớp mắt nhìn tám mảnh liên diệp, cảm giác như đang ở trong mộng. Đồng thời nàng cũng sinh ra ý nghĩ quay trở về. Bây giờ thực lực đã đủ, sao nàng lại không muốn về Đại Viêm cơ chứ?

Diệp Thiên Tâm đứng bên trong pháp thân rồi bay lên thiên không, chỉ trong khoảnh khắc đã bay cao hơn trăm mét.

Nàng cảm nhận được lực lượng đang ngập tràn trong cơ thể, khó nén vui sướng trong lòng, nàng chụm tay lại thành cái loa nhỏ rồi hét lớn một tiếng.

Sóng âm lan xa, hung thú bay lên rợp trời. Ngoại trừ một số loài hung thú đặc biệt ra, Diệp Thiên Tâm bát diệp đã không còn e ngại hung thú nữa. Pháp thân mười trượng cũng đã chấn nhiếp không ít hung thú khiến chúng bay đi mất.

Diệp Thiên Tâm bay về phía vách đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Đúng lúc này, Thừa Hoàng đứng dậy bay tới, lăng không ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm nói với nó: “Ta muốn rời khỏi đáy vực này, Tiểu Hoàng…”
Chương 619 Vô đề

Thừa Hoàng nhìn về phía ao nước, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Thiên Tâm suy đoán: “Ngươi muốn ta đột phá cửu diệp?”

Thừa Hoàng không phản ứng.

“Ngươi thật ngốc, thế gian này làm gì có cửu diệp, lên được bát diệp ta đã rất thoả mãn rồi.”

Thừa Hoàng phát ra tiếng kêu trầm thấp. Đáng tiếc Diệp Thiên Tâm không hiểu ý nó.

“Đi thôi nào, cùng lên.”

Diệp Thiên Tâm bay lên lưng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng đạp không bay lên, toàn thân như mũi tên bắn xuyên qua từng tầng mây mù, xuyên qua vực sâu vô tận…

. . .

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã qua hai tháng.

Trong mật thất Ma Thiên Các.

Lục Châu lại tiến vào cảnh giới vong ngã lần nữa, toàn thân được quang hoa màu xanh lam bao bọc lấy.

Đúng lúc này Hệ thống vang lên tiếng thông báo ——

[Ting — Hệ thống thăng cấp quyền hạn thành công.]

[Thiên Thư Tam Quyển, đẳng cấp Nhân Tự Quyển được đề thăng.]

[Phạm vi bao trùm của Hệ thống được đề thăng, có thể sẽ tiêu hao lực lượng phi phàm của Thiên thư.]

[Gia tăng số lượng chủng loại thẻ đạo cụ, có thể tăng giá cả tương ứng.]

Tiếng thông báo vang lên liên tiếp bên tai Lục Châu nhưng dường như hắn không nghe thấy mà vẫn đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội.

Các ký hiệu trong Địa Tự Quyển không ngừng xao động, lực lượng phi phàm của Nhân Tự Quyển và lực lượng phi phàm của Địa Tự Quyển dần dần hoà làm một thể.

. . .

Cùng lúc đó, dưới chân núi Kim Đình Sơn.

Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lại xuất hiện.

“Bệ hạ, thời gian ước định với Cơ lão ma đã tới. Nếu hắn vẫn không muốn gặp chúng ta thì phải làm sao?” Tô Thánh hỏi.

Lưu Qua liếc mắt nhìn Tô Thánh. “Tô thống lĩnh, chú ý cách xưng hô của ngươi.”

Tô Thánh nghe vậy vội đáp: “Thần biết tội.”

Cổ Nhất Nhiên nói: “Tô huynh quá lo lắng rồi. Cơ tiền bối tuy là ma đạo nhưng theo ta được biết thì hắn là một người rất giữ chữ tín.”

“Chỉ mong là vậy.” Tô Thánh đáp.

Nếu là trước kia, Lưu Qua có lẽ sẽ phát biểu mấy câu về Cơ Thiên Đạo, dù sao hai người bọn họ biết nhau từ rất lâu rồi. Lưu Qua tự nhận mình cũng khá hiểu Cơ Thiên Đạo, nhưng sau lần gặp vừa rồi Lưu Qua mới giật mình nhận ra, chủ nhân Ma Thiên Các không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn.

Lưu Qua đi về phía tầng bình chướng Kim Đình Sơn. Tô Thánh hiểu ý, chắp tay truyền âm vọng lên núi:

“Thống lĩnh trấn thủ cửa tây bắc hoàng thành Tô Thánh cầu kiến Cơ tiền bối.”

Câu nói ẩn chứa nguyên khí hùng hồn nhưng không có lực sát thương. Sóng âm càn quét lên Kim Đình Sơn rồi tiêu tán trong dãy núi chập chùng.

Không bao lâu sau, một thân ảnh từ trên núi bay xuống, người đó chính là Minh Thế Nhân.

“Thật ngại quá, có thể quay lại vào hôm khác được không?”

Lưu Qua, Tô Thánh, Cổ Nhất Nhiên: “? ? ?”

Ba người hoàn toàn ngơ ngác. Đã hẹn nhau rồi, giờ bảo không gặp là thế nào?

“Tứ tiên sinh, Cơ tiền bối đã chính miệng ước hẹn, sao có thể nói đổi là đổi?” Tô Thánh nói.

Đại khái là vì biết đến sự tồn tại của chiếc rương nên thái độ nói chuyện của Tô Thánh với Minh Thế Nhân có vẻ cường thế hơn trước. Lại thêm lần trước bị đánh cho một chưởng, trong lòng Tô Thánh vẫn luôn không cam tâm.

Minh Thế Nhân khoanh tay cười đáp: “Là ta đổi.”

“Ngươi?”

“Gia sư lớn tuổi, thời gian bế quan không tính toán chuẩn xác, mong bệ hạ thông cảm.” Minh Thế Nhân nói.

Tô Thánh nhướng mày: “Đã ước định xong xuôi, sao có thể bội ước!”

“Hắc… ta không cho ngươi vào thì liên quan gì đến sư phụ ta?” Minh Thế Nhân chỉ tay về phía bình chướng. “Ngươi muốn xông vào không?”

Minh Thế Nhân tỏ vẻ ta đây không giữ lời đấy thì làm sao khiến Tô Thánh tức giận không thôi.

Khi Tô Thánh vừa định bước lên lý luận một trận thì Lưu Qua chợt giơ tay ngăn lại. “Được, ngày mai Cô lại đến.”

Sáng sớm hôm sau.

Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cùng mấy tên thị vệ lại xuất hiện dưới chân núi.

Tô Thánh tiếp tục dùng phương thức truyền âm lên Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân cũng đúng hẹn bay xuống, lăng không lơ lửng nói:

“Thật xin lỗi… hay là ngày khác lại tới?” Lần này hắn nói thẳng vào vấn đề.

“Tứ tiên sinh, hôm qua ngươi đã hẹn, hôm nay lại tiếp tục muốn dời ngày? Nói chuyện không giữ lời e là không hay.” Tô Thánh nói.

Minh Thế Nhân nhún vai. “Ta đâu có nhận mình là người biết giữ lời.”

“Ngươi ——”

Đây là lần đầu tiên Tô Thánh gặp được người không biết xấu hổ như vậy. Dẫu cho hắn là tướng quân chinh chiến nơi sa trường, là một trong bát đại thống lĩnh thì giờ phút này cũng cảm thấy hết sức bất lực.

Lưu Qua bỗng chắp tay nói: “Vậy ngươi nói xem khi nào mới gặp được?”

Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hay là… một năm sau?”

“. . .”

Thấy Lưu Qua nhướng mày, Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói: “Chỉ đùa chút thôi, ngày mai các vị quay lại đi.”

Quá tam ba bận, Lưu Qua đương nhiên không cho hắn cơ hội chơi trò xảo quyệt, lập tức nói:

“Nếu ngày mai vẫn như thế này thì tính sao?”

“Ngài có vẻ là người nói đạo lý, không giống hắn ta. Chuyện ngày mai đương nhiên là để ngày mai tính, chứ ai mà biết trước được.”

“. . .”

Đúng là một tên ma đầu giảo hoạt.

Lưu Qua nói: “Vậy làm phiền ngươi thông báo cho Cơ huynh, ngày mai Cô sẽ lại đến bái phỏng.”

Lần trước Lưu Qua chẳng nói lời nào, lần này tự mình mở miệng, cũng có nghĩa là ngày mai hắn nhất định sẽ lên núi.

Minh Thế Nhân đáp: “Bệ hạ đi thong thả, ta sẽ truyền lời lại cho sư phụ.”

Đám người Lưu Qua xoay người rời đi. Minh Thế Nhân thở phào một hơi, cấp tốc quay về Ma Thiên Các.

Về đến bên ngoài mật thất, Minh Thế Nhân đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng.

Làm sao đây, làm sao đây…

Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng đến mật thất chờ sư phụ xuất quan, vấn đề là bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Minh Thế Nhân đứng ngoài cửa mật thất khẽ gọi hai tiếng, không thấy sư phụ đáp lời bèn tự nhủ: “Chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đối phó.”

Nay bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các giỏi lắm cũng mới trùng tu tới tứ diệp. Đoan Mộc Sinh, Chư Hồng Cộng và Chiêu Nguyệt cũng trảm kim liên trùng tu, thực lực như vậy làm sao có thể chấn nhiếp đám người Lưu Qua.

Minh Thế Nhân nghĩ ngợi một lát, quyết định gửi phi thư tìm người hỗ trợ.
Chương 620 Vô đề

Chiều hôm đó, tại phân đà U Minh Giáo ở Ký Châu.

Hoa Trọng Dương nhanh chân bước vào đại điện.

“Khởi bẩm Giáo chủ, phân đà Dự Châu nhận được phi thư của Ma Thiên Các. Thái thượng hoàng Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đến Ma Thiên Các, e là kẻ tới không thiện, Ma Thiên Các mời đại sư huynh về toạ trấn.”

Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đều giật mình.

“Ma Thiên Các còn cần đến bản Giáo chủ đi toạ trấn?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi lại.

“Trong thư tứ tiên sinh không nói rõ, nhưng từ câu chữ có thể nhìn ra sự tình không đơn giản.” Hoa Trọng Dương vừa đáp vừa dâng phi thư lên.

Tư Vô Nhai cầm lấy, xem một lượt rồi nói:

“Với tu vi cửu diệp của sư phụ thì đối phó với Lưu Qua không thành vấn đề. Cho dù sư phụ không ra tay thì Ma Thiên Các vẫn còn bốn vị trưởng lão, tại sao lại như vậy?”

Vu Chính Hải nói: “Hiền đệ, đây có phải là cạm bẫy do sư phụ lão nhân gia người bày ra để bắt ta về không?”

Tư Vô Nhai lắc đầu ngay lập tức. “Không thể nào.”

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, muốn bắt huynh thì lần trước tới đây sư phụ bắt luôn rồi, cần gì phải làm vậy chứ!

“Lão tặc Lưu Qua này vậy mà không chết, chẳng lẽ hắn cũng đột phá cửu diệp rồi?” Vu Chính Hải thở gấp.

Đây là kết quả hắn không muốn thấy nhất. Trong năm tháng qua U Minh Giáo kiệt lực đánh chiếm cửu châu, nay đã đánh hạ được Ích Châu, hiện tại chỉ còn lại Duyện Châu và Thần Đô.

Cách thời gian ước định với sư phụ chỉ còn một tháng.

Tu hành giới đã tiến vào thời đại trảm kim liên, mấy tháng trước nhìn thấy cao thủ kiếm đạo ngũ diệp không kim liên đã khiến Vu Chính Hải rung động không thôi.

Nếu quả thật có người thông qua thời gian ngắn như vậy đã trùng tu và tiến vào cửu diệp thì đó sẽ là một chướng ngại lớn lao vô cùng đối với U Minh Giáo.

Tư Vô Nhai suy nghĩ một lát rồi nói:

“Lưu Qua và sư phụ vốn là bạn bè cũ, trước kia khi sư phụ ở trạng thái đỉnh phong đã quen biết hắn, Lưu Qua từng mời sư phụ đến Thần Đô làm quốc sư, dưới một người mà trên vạn người. Nhưng tính tình sư phụ không thích bị người ước thúc, chỉ muốn ở lại Kim Đình Sơn thành lập Ma Thiên Các, chiêu thu đệ tử…”

“Dựa theo thời gian mà tính toán thì đại nạn thọ mệnh của Lưu Qua đã tới, cho nên hắn không có khả năng bước vào cửu diệp.”

“Theo đệ biết, trong bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các, Lãnh La và Phan Ly Thiên đều đang bị thương, Hoa Vô Đạo chỉ là thất diệp, tiền bối Tả Ngọc Thư mới gia nhập thì có mấy phần thủ đoạn nhưng lại xuất thân từ Nho môn, mà Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cũng là người Nho môn.”

Nghe vậy Vu Chính Hải nhíu mày.

Tư Vô Nhai khẽ nói: “Đại sư huynh, đệ cho rằng huynh nên đến chi viện Ma Thiên Các. Đương nhiên đó chỉ là đề nghị của đệ… có đi hay không thì tuỳ huynh quyết định.”

Vu Chính Hải không nói gì.

Nghe Tư Vô Nhai nói như vậy, trong lòng hắn rất rối rắm. Bởi vì Tư Vô Nhai là người hiểu rõ nhất hắn muốn đánh hạ giang sơn này đến cỡ nào.

Bảo Vu Chính Hải bỏ qua tình thế tốt đẹp trước mắt để đến chi viện Ma Thiên Các, thuận lợi thì không nói, nhưng lỡ như gặp rủi ro thì mọi công sức của U Minh Giáo bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể.

Một khi xảy ra chuyện như vậy, Vu Chính Hải hắn làm sao xứng đáng với toàn thể giáo chúng U Minh Giáo đang bán mạng vì hắn đây?

Thấy Vu Chính Hải lâm vào trầm tư, Tư Vô Nhai không dám quấy rầy thêm, bèn nói: “Đại sư huynh, đệ xin cáo lui.”

Nói xong Tư Vô Nhai rời khỏi đại điện. Những người khác thấy vậy hiểu ý cũng lần lượt rời đi.

Đại điện trở nên yên tĩnh, ánh sáng cũng dần trở nên u ám.

Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn chăm chăm vào vách tường, không biết đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Bích Ngọc Đao, vươn tay khẽ vuốt ve nó mấy cái rồi lại lâm vào suy nghĩ.

. . .

Ngày hôm sau.

Minh Thế Nhân đến mật thất thỉnh an sư phụ, quả nhiên vẫn không thấy sư phụ đáp lời.

Hắn thở dài một tiếng rồi bất đắc dĩ bay xuống núi. Không bao lâu sau Minh Thế Nhân đã thấy trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi liễn cỡ nhỏ.

Phi liễn vừa hạ xuống, Tô Thánh đã trông thấy Minh Thế Nhân đứng ở đằng xa.

“Tứ tiên sinh, lại gặp mặt.” Tô Thánh lăng không bay lên chắp tay nói.

“Xin chào, xin chào.” Minh Thế Nhân cười nói.

“Hẳn là Cơ tiền bối đã xuất quan, mong tứ tiên sinh dẫn đường.” Tô Thánh mỉm cười đáp.

Minh Thế Nhân gãi đầu. “Thật sự rất xin lỗi, hay là… lại chờ thêm một ngày được không?”

“. . .”

“Các ngươi cứ xem ta là tên tiểu nhân nói chuyện không giữ lời cũng được.”

Ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng Minh Thế Nhân cũng có chút tức giận. Nào có chuyện chủ nhân không muốn gặp mà khách cứ nhất định đòi gặp cho bằng được như thế.

Tô Thánh cười nói: “Không sao, Ma Thiên Các lớn như vậy, chúng ta lên núi chờ Cơ tiền bối xuất quan là được.”

Minh Thế Nhân cười ha hả. “Nếu Tô thống lĩnh là người thông minh thì nên nghe lời khuyên của ta, miễn cho đến khi gặp chuyện không hay lại hối hận.”

Tô Thánh đáp: “Chỉ sợ ngươi không có khả năng đó.”

Vừa nói, quanh thân Tô Thánh đã xuất hiện chi chít ấn phù. Ấn phù lóng lánh kim quang trôi lơ lửng về phía bình chướng.

Nho môn nổi tiếng thiên hạ nhờ trận pháp và Hạo Nhiên Thiên Cương. Tô Thánh rõ ràng là muốn phá trận.

Đúng lúc này, giữa sườn núi cũng xuất hiện chằng chịt tự phù cương ấn từ trên cao đánh xuống.

Tô Thánh nhíu mày quát: “Đây chính là đạo đãi khách của Ma Thiên Các?”

Song chưởng đẩy ra, một đạo cương ấn phòng ngự của Nho môn ngăn ở trước mặt hắn.

Phanh phanh phanh!

Toàn bộ tự ấn từ sườn núi đánh xuống đều bị tầng phòng ngự ngăn trở.

Giữa sườn núi chợt truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Lão thân cũng muốn nhìn xem ai to gan như vậy, dám xông vào Ma Thiên Các?”

Tô Thánh lăng không khom người nói: “Tô Thánh bái kiến Tả tiền bối. Tô Thánh cũng không muốn xông vào Ma Thiên Các, chỉ là bệ hạ và Cơ tiền bối đã có hẹn gặp mặt, chúng ta chỉ là giữ lời hứa mà thôi.”

“Lão thân thay mặt Các chủ ra quyết định, ước hẹn này huỷ bỏ, toàn bộ các ngươi mau cút khỏi Kim Đình Sơn.” Tả Ngọc Thư trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK