Thực lực hiện tại của Ma Thiên Các không quá cao, còn chênh lệch rất xa với thời điểm huy hoàng lúc trước.
Cho dù Ma Thiên Các vừa có cường giả bát diệp là Phạm Tu Văn gia nhập thì cũng không thể so sánh được với lúc cường thịnh nhất.
Thời kỳ cường thịnh đó, có ai mà không kiêng kỵ Ma Thiên Các?
Đại đệ tử Vu Chính Hải đơn độc lập ra U Minh Giáo, trở thành đệ nhất ma giáo… thực lực của hắn không cần nói cũng biết.
Nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung chưa từng bại một trận nào. Nếu hai người này còn ở đây thì kiếp nạn thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn sẽ không bao giờ xuất hiện.
Thế nên Ma Thiên Các phải để lại vài người toạ trấn.
Lục Châu chỉ dẫn theo Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đến An Dương thành.
Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng tu vi yếu kém vẫn nên lưu lại ở Ma Thiên Các thì hơn.
Có lẽ do bị Lục Châu phạt nặng một lần, Tiểu Diên Nhi không giống như trước nhảy cẫng lên hoan hô đòi ngồi trên lưng Bạch Trạch.
Khi khí tức điềm lành của Bạch Trạch xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các, tròng mắt lão bát Chư Hồng Cộng muốn rớt ra ngoài.
“Sư, sư phụ lão nhân gia người thuần phục con toạ kỵ nào từ bao giờ?”
“Toạ kỵ thông thường chỉ có thể đến dị vực hoặc khu vực sâm lâm để tìm bắt. Còn loại toạ kỵ có bản lĩnh nắm giữ thần thông nào đó thì chỉ có thể xem… mặt.” Chu Kỷ Phong tán thán.
“Nghe nói đại tiên sinh từng đến Mê Vụ Sâm Lâm thuần phục một con Giác Ưng Thú trong truyền thuyết làm thú cưỡi, nhưng chưa ai từng nhìn thấy…”
“Suỵt, chán sống rồi à?” Chiêu Nguyệt cảnh cáo.
Mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Ở Ma Thiên Các mà nghị luận chuyện của đại đệ tử Vu Chính Hải, nếu sư phụ nghe thấy thì chết chắc.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi cưỡi Bạch Trạch rời đi.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh chỉ có thể ngự không phi hành như thường ngày.
Tuy vậy tu hành giả Nguyên Thần cảnh tuy không nhanh bằng toạ kỵ nhưng cũng không hề chậm.
Một canh giờ sau.
Trong An Dương thành.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi xuất hiện trên đường phố.
Điều khiến hai người kinh ngạc là trên đường không có nhiều người.
Các tiểu thương bày bán hàng hoá cũng giảm đi một nửa so với lần trước đến nơi này.
An Dương thành có vẻ đìu hiu.
“Sư phụ… có cần chặn một người lại hỏi thăm không?” Tiểu Diên Nhi cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhớ lời sư tỷ dặn dò, bây giờ làm gì nàng cũng sẽ hỏi ý sư phụ trước để tránh phạm sai lầm.
“Không cần.”
Lục Châu quyết định đến thẳng Từ phủ.
Chuyện An Dương thành hưng thịnh hay suy bại là việc đau đầu của hoàng đế Đại Viêm chứ liên quan gì đến hắn đâu!
Tiểu Diên Nhi gật mạnh đầu, nói bằng giọng mũi khá nặng: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc hai người đã tới trước cổng chính Từ phủ.
Tiểu Diên Nhi hiểu chuyện nói: “Sư phụ, để con đi gõ cửa.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, trong lòng rất vui mừng.
Quả không phí công dạy dỗ nha đầu này. Nếu là trước đây thì nàng đã trực tiếp đạp vỡ cửa mà vào.
Cộc cộc… Nàng gõ hai tiếng.
Đại môn kẽo kẹt mở ra.
“Tiểu thư?” Người ra mở cửa chính là Từ An. Lúc được cứu ở Thanh Dương Sơn hắn đã gặp nàng một lần, lúc trước đến Ma Thiên Các cũng đã gặp mặt, hiện tại Tiểu Diên Nhi đứng ở trước mặt sao hắn có thể không nhận ra. “Tiểu nhân đi bẩm báo cho lão gia và phu nhân ngay!”
Từ An quay đầu chạy vào trong, miệng không ngừng gào thét ‘tiểu thư đã về’.
Tiểu Diên Nhi không thèm để ý mấy chuyện này, nàng quay đầu lại nhìn sư phụ. “Sư phụ…”
Lục Châu đến bên cạnh nàng, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Vừa bước vào trong viện lạc, hai người đã nhìn thấy một nam tử trung niên mặc cẩm y và một phụ nhân được khoảng mười người hộ vệ vây lấy.
Đây chính là phụ thân Từ Nguyên và mẫu thân Từ Trương Thị của Tiểu Diên Nhi.
Từ Nguyên đã bước vào tuổi trung niên, trông rất có khí thế gia chủ. Từ Trương Thị đoan trang nhã nhặn, phong vận vẫn còn, lúc trẻ hẳn là tiểu thư khuê các có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng mà…
Điều khiến Lục Châu cảm thấy kinh ngạc là khi Từ Nguyên nhìn thấy hắn lại không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, càng không sợ hãi mà chỉ có vẻ tập trung quan sát.
Người bình thường mà có được sự can đảm thế này đúng là hiếm thấy.
“Diên Nhi!”
Từ Trương Thị chạy tới ôm chặt lấy Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi bị ôm, vẻ mặt ngơ ngác không biết nên làm gì.
Dù sao Tiểu Diên Nhi đã không gặp cha mẹ sáu năm rồi, trong lòng hơi có cảm giác xa lạ.
Lục Châu đạm mạc nói: “Dập đầu với phụ thân và mẫu thân con đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi quỳ xuống.
Quỳ trời quỳ đất lạy cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được.
Cái quỳ này khiến Từ Trương Thị cảm động đến mức nước mắt ồ ạt chảy ra.
Mẹ con hai người bên nhau hàn huyên một lúc lâu.
Từ Nguyên nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi, trong lòng khẽ rung động. Hắn đứng từ xa chắp tay hành lễ vái Lục Châu một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy kính sợ và tôn trọng.
Lục Châu chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Bọn hạ nhân không nhận ra Lục Châu, càng không biết Tiểu Diên Nhi đã bái sư học nghệ ở Ma Thiên Các.
Nhưng những người này rốt cuộc cũng là người trong thế tục, Lục Châu chẳng có gì muốn nói với bọn họ… Huống hồ mục đích của chuyến đi này không liên quan đến Từ phủ.
“Vi sư mệt rồi.”
Từ Nguyên vội vàng bảo Từ An đi sắp xếp phòng ngủ. Hắn biết rõ đây là nhân vật bậc nào, bèn hạ lệnh cho những người không liên quan không được phép đến gần.
Trong gian phòng nghỉ thanh tịnh hơn rất nhiều.
Lục Châu ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn vợ chồng Từ Nguyên.
Trong phòng không có người ngoài…
Vợ chồng Từ Nguyên cung kính bước đến trước mặt Lục Châu, định quỳ xuống.
“Ngày đó lão tiên sinh ra tay cứu toàn bộ Từ phủ khỏi cơn nguy nan… Xin lão tiên sinh hãy nhận một lạy của ta.”
Khi bọn họ sắp quỳ xuống đất, Lục Châu khẽ vung tay lên.
Một cỗ cương khí nhàn nhạt nâng hai người dậy.
“Đã là phụ mẫu của Diên Nhi thì xem như ngang hàng với lão phu, không cần quỳ xuống.” Lục Châu nói.
Trên mặt vợ chồng Từ Nguyên đều lộ vẻ cảm kích.
Lục Châu nhìn về phía hai người, nói thẳng vào vấn đề: “Lão phu có chuyện muốn hỏi, các ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Từ Nguyên không dám thất lễ, vội nói: “Lão tiên sinh mời hỏi.”
“An Dương thành đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Nguyên hồi đáp: “Loạn quân gây rối, bách tính khổ không thể tả… Chỉ sợ không bao lâu nữa, bách tính An Dương thành đều sẽ phải lang bạt tha phương.”
“Thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn không có mặt ở An Dương thành sao?”
“Hôm trước bọn họ đã đến phía Bắc An Dương thành nhưng không vào trong. Nguyên nhân tại sao thì ta không rõ.” Từ Nguyên đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Ngụy Trác Ngôn dù sao cũng là đồ giả, có cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường.
“Một câu hỏi cuối cùng…”
“Từ năm mười tuổi Diên Nhi đã gia nhập Ma Thiên Các, vào Ma Thiên Các rồi phải chặt đứt với quá khứ. Chuyện lúc trước xảy ra ở Thanh Dương thành, niệm tình các ngươi có nguy cơ bị diệt tộc nên lão phu bỏ qua… Nhưng lần này các ngươi có mục đích gì?”
Từ Nguyên nghe vậy liền phất tay với Từ Trương Thị.
Từ Trương Thị lập tức dùng hai tay dâng lên một hộp gấm màu đỏ thẫm.
Từ Nguyên nói: “Mời lão tiên sinh xem qua.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm bay vào trong lòng hắn.
Mở nắp hộp ra… vật bên trong khiến Lục Châu và Tiểu Diên Nhi bất ngờ.
“Hắc Mộc Liên?”
Từ Nguyên nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, không nói lời nào.
Lục Châu hiểu được ý hắn, bèn tuỳ tiện tìm một lý do. “Diên Nhi, ra ngoài xem xét một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi xoay người rời đi.
Nàng bước ra khỏi Từ phủ, ngẩng đầu nhìn thiên không.
Trời vẫn còn sớm.
Tốc độ phi hành của các sư huynh không quá nhanh, trong lúc nhất thời sẽ không đến kịp.
Tiểu Diên Nhi không thích tiếp xúc với người của Từ phủ cho lắm nên nàng đi về phía một góc viện không có người.
“Xin chào.”
Một giọng nói ôn hoà bất chợt vang lên bên tai nàng.
Tiểu Diên Nhi giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. “Ai đó?”
Ngay trước mặt nàng…
Một thanh bào kiếm khách có bóng lưng thẳng tắp cao ngất đang ôm trường kiếm, đứng đưa lưng về phía nàng.
Chương 197 Lần đầu gặp mặt nhị sư huynh
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn người trước mắt. Nhớ tới lời dặn dò của sư phụ, nàng không dám khinh thường, bèn nói: “Ngươi là ai thế?”
Thanh bào kiếm khách chậm rãi xoay người lại, trên mặt hắn nở nụ cười ấm áp nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Hắn khẽ gật đầu nói: “Quả nhiên giống như ta nghĩ.”
“Cái gì giống như ngươi nghĩ chứ… không được nhìn nữa!” Tiểu Diên Nhi vốn định nói thêm một câu “nhìn nữa ta đâm mù mắt ngươi”, nhưng sợ sư phụ lại tức giận nên nàng đành nhịn xuống. “Ta cảnh cáo ngươi, không được phép đi theo ta…”
Tiểu Diên Nhi đi vòng qua thanh bào kiếm khách, thuận đường đi về phía trước.
Thanh bào kiếm khách khoanh tay chậm rãi đi theo sau lưng nàng.
Tiểu Diên Nhi nhướng mày, nàng dừng bước quay đầu lại nói: “Không được đi theo, còn đi nữa…” Nàng nhấc chân lên giẫm mạnh xuống.
Ầm!
Mặt đất lõm vào.
Nàng sử dụng lực lượng của Thối thể ngũ trọng.
Vốn cho rằng thanh bào kiếm khách thấy vậy sẽ biết sợ, ai ngờ hắn lại rất nhẹ nhàng thoải mái, không để ý chút nào, cứ thế đi theo phía sau nhìn Tiểu Diên Nhi chằm chằm.
Tiểu Diên Nhi chợt nghĩ đến một chuyện, gia hoả này chắc không phải là mấy tên biến thái đó chứ?
Nàng dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng. “Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Nhìn muội.”
“Ta không thích.”
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Sư phụ nói… không cho phép ta tuỳ tiện đánh người.”
“Sư phụ nói đúng.”
“Sư phụ cũng nói… đối phó với kẻ xấu không được nhân từ nương tay.”
“Ách…”
Ầm!
Tiểu Diên Nhi chợt lao vọt về phía thanh bào kiếm khách như một mũi tên.
Tốc độ bộc phát của Thái Thanh Ngọc Giản Nguyên Thần cảnh không thể coi thường.
Đưa mắt nhìn toàn bộ An Dương thành cũng chẳng tìm được một cao thủ Nguyên Thần cảnh nào.
Tiểu Diên Nhi vốn cho rằng thanh bào kiếm khách sẽ bị doạ tè ra quần, thế nhưng…
Trong mắt thanh bào kiếm khách hiện lên một tia kinh ngạc rồi rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng vân đạm phong khinh.
Hộ thể cương khí của hắn ngăn lại tất cả những đòn tấn công của Tiểu Diên Nhi.
Ầm ầm ầm!
Tiểu Diên Nhi phát huy thân pháp Thái Thanh Ngọc Giản vô cùng tinh tế.
Đầy trời đều là bóng dáng của nàng.
Mỗi một quyền đánh vào cương khí hộ thể đều để lại dấu ấn hình vòng tròn nhỏ.
Thanh bào kiếm khách chỉ đứng yên, mặt mỉm cười nhìn nàng…
Cương khí hùng hậu không bắn ngược ra ngoài mà giống như nước mềm mại tản mát đi, không gây phản phệ lên Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi càng đánh càng tức giận…
Bách Kiếp Động Minh!
Một toà pháp thân toả ra kim quang cao bằng thân người nàng xuất hiện, mang theo hình hài lờ mờ của một cô gái linh lung tinh xảo.
Thanh bào kiếm khách nhìn cảnh này, khẽ mỉm cười.
Hắn giơ một tay về phía trước ——
Vụt!
Cương khí biến mất.
Nguyên khí đang rung động cũng biến mất.
Chung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Bàn tay thanh bào kiếm khách đặt trên trán Tiểu Diên Nhi.
Hai tay Tiểu Diên Nhi không ngừng huy động múa may nhưng không thể với tới thanh bào kiếm khách…
“Tức chết ta… Buông tay! Mau buông tay ra!”
“Thật thú vị.” thanh bào kiếm khách nói.
“Được rồi, ngươi thắng…”
Tiểu Diên Nhi lại nổi lên tâm lý đề phòng, từ bỏ việc chống cự lui ra sau, lỡ như kẻ trước mắt nàng là người xấu thì…
Nàng cảm giác được nam tử này có thực lực và tu vi phi thường mạnh mẽ.
Thanh bào kiếm khách nở nụ cười thản nhiên. “Xin chào.”
Hắn lại chào hỏi Tiểu Diên Nhi lần nữa.
“Không chào!” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Tiểu sư muội… muội cũng phải nói ‘xin chào’ chứ.”
“A?”
“Ta là nhị sư huynh của muội.”
“. . .”
Trong trí nhớ Tiểu Diên Nhi không có quá nhiều hình ảnh liên quan đến đại sư huynh và nhị sư huynh.
Nghiêm túc mà nói thì nàng chưa từng chính thức gặp mặt hai người, càng đừng nói tới việc có thể nhận ra Ngu Thượng Nhung.
Nhưng mà…
Bây giờ Tiểu Diên Nhi thật không tin được vị thanh bào kiếm khách đang đứng trước mặt mình đây lại là nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung của nàng.
Vừa rồi hắn còn cười trông rất xấu xa mà.
“Nhị sư huynh?”
Thấy nàng có vẻ không tin, Trường Sinh Kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung rút ra khỏi vỏ, loé lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tiểu Diên Nhi.
Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, thanh kiếm đỏ lơ lửng trước mắt trông phiêu dật xuất trần không thể tả.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc, vừa vui vẻ vừa nhíu mày: “A? Nhị… nhị sư huynh? Không đúng, là phản đồ!”
Ngu Thượng Nhung không thèm để ý, ý niệm khẽ động, Trường Sinh Kiếm lại quay vào vỏ.
“Tiểu sư muội, muội cũng cảm thấy ta là phản đồ sao?”
Tiểu Diên Nhi nhìn bộ dạng phiêu dật xuất trần không tắt nụ cười của Ngu Thượng Nhung, nhận ra người này hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nàng. Nhị sư huynh khiến nàng có cảm giác dịu dàng ấm áp như vị ca ca nhà bên, trong lúc nhất thời nàng cũng không cảm thấy hắn là phản đồ.
Thế là nàng lắc đầu nói: “Không biết.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Không nói tới chuyện này nữa…”
“Huynh đến An Dương thành làm gì?”
“Đến gặp muội.”
Hai người sóng vai trở về, tốc độ chậm rãi như đang tản bộ.
“Sao huynh biết ta ở đây?” Lòng hiếu kỳ của Tiểu Diên Nhi nổi lên, không ngừng đặt câu hỏi.
“Thất sư đệ nói.”
“Thất sư huynh cũng tới rồi?”
“Không biết.”
“Vậy đại sư huynh thì sao?”
“Không biết.”
“Nhị sư huynh… có thể cho ta xem kiếm của huynh một chút không?”
Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mệnh, là vật bất ly thân.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn rất thản nhiên đáp: “Được.”
Hắn đưa Trường Sinh Kiếm cho nàng.
Tiểu Diên Nhi dè dặt cẩn thận tiếp nhận…
Vừa cầm lấy Trường Sinh Kiếm, trọng lượng cực lớn của nó khiến nàng khẽ khuỵu người xuống, cũng may tu vi nàng không thấp nên kịp thời điều chỉnh, không gặp phải khó khăn gì.
Tiểu Diên Nhi cầm kiếm thưởng thức trong chốc lát, thậm chí nàng còn huy động kiếm vài lần, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau đó nàng cung kính dâng trả cho Ngu Thượng Nhung bằng cả hai tay.
“Sao hả?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Không biết nói sao… Ta cảm thấy kiếm rất tốt, nhưng lại không tiện tay.” Tiểu Diên Nhi thành thật đáp.
Ngu Thượng Nhung cất Trường Sinh Kiếm rồi cười nói: “Tiểu sư muội không thích hợp dùng kiếm…”
“Đúng vậy đó, ta có Phạm Thiên Lăng! Sư huynh, huynh muốn xem không?”
“Không.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước ngẩng đầu nhìn thiên không, thấy Từ phủ đã ở ngay trước mắt bèn nói: “Tiểu sư muội, nhị sư huynh có quà muốn tặng muội.”
Tiểu Diên Nhi hưng phấn vỗ tay: “Thật ạ?”
Tay phải Ngu Thượng Nhung nhấc lên, từ đằng xa bay tới một chiếc hộp gấm, rõ ràng đây là thứ hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
“Đây là gì vậy?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.
“Chỉ mong tiểu sư muội thích…” Ngu Thượng Nhung đưa hộp gấm cho nàng.
Tiểu Diên Nhi mở ra xem, trong hộp gấm là một bộ quần áo màu xanh trông rất tinh xảo được gấp gọn gàng đang tản ra quang mang nhàn nhạt.
Khi nàng ngẩng đầu lên…
Ngu Thượng Nhung đã ôm trường kiếm đi về phía ngược lại.
“Nhị, nhị sư huynh?”
“Rất hân hạnh được gặp muội. Ta còn có việc, tạm biệt.” Ngu Thượng Nhung để lại một câu, càng đi càng xa.
Tiểu Diên Nhi cất hộp gấm lại, nhìn về phía bóng lưng của Ngu Thượng Nhung, không ngờ lại rất hiểu chuyện gật đầu cảm tạ: “Tạ ơn nhị sư huynh đã tặng quà!”
Soạt.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến mất không còn dấu vết.
Trên con đường bỗng nhiên trống rỗng.
Đại danh đỉnh đỉnh Kiếm Ma dường như chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiểu Diên Nhi ôm hộp gấm trong lòng, cảm thấy khó hiểu…
“Tiểu thư.”
Từ An chợt xuất hiện ở đằng xa hô lên: “Lão tiên sinh muốn gặp người.”
“Đến ngay!”
Tiểu Diên Nhi quay về Từ phủ.
Vào trong gian phòng, ánh mắt Lục Châu lập tức rơi vào hộp gấm Tiểu Diên Nhi ôm trong người.
Tiểu Diên Nhi vội vàng giải thích: “Sư phụ… không phải con cướp của người ta đâu, là nhị sư huynh cho con…”
Chương 198 An Dương loạn
Tiểu Diên Nhi cung kính dâng hộp gấm lên rồi mở nắp hộp ra. “Sư phụ… đây thật sự là quà nhị sư huynh tặng con, một bộ y phục.”
Cướp của cũng đâu cần cướp quần áo chứ!
Lục Châu nhìn về phía bộ y phục toả ra quang man nhàn nhạt.
“Trình lên.”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đặt hộp gấm lên bàn, mở nắp ra.
Từ Nguyên và Từ Trương Thị cũng đưa mắt nhìn bộ quần áo trong hộp gấm.
Bọn họ là người bình thường, những năm này tuy có kết bạn với một số bằng hữu trong tu hành giới nhưng cũng không biết lai lịch món đồ này.
Lục Châu vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hắn bình tĩnh nói khẽ: “Vân Thường Vũ Y.”
“Vân Thường Vũ Y?”
Nghe nói Vân Thường Vũ Y do ba tu hành giả có sở trường dệt may làm trong cả trăm năm mới hoàn thành, việc thu thập tài liệu và trận văn cũng như kết cấu hình dạng trang sức phải mất mấy chục năm để chuẩn bị. Tất cả vật liệu đều được lấy từ Mê Vụ Sâm Lâm.
Vân Thường Vũ Y có thể làm giảm phần lớn tổn thương do cương khí tấn công, là loại bảo bối có cùng tính chất với Bảo Thiền Y nhưng đẳng cấp lại cao hơn Bảo Thiền Y một chút.
Lục Châu không ngờ Ngu Thượng Nhung có thể bỏ ra bảo vật lớn như vậy.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cất vào đi.”
Bảo vật như vậy, vất đi rất đáng tiếc.
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu: “Con được cất ạ?”
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Diên Nhi ồ lên một tiếng rồi vui vẻ cất Vân Thường Vũ Y vào.
Lục Châu nâng mắt nhìn về phí vợ chồng Từ Nguyên. “Nếu không còn gì nữa thì lui ra đi.”
Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi trước đó, Lục Châu biết được thuở nhỏ Tiểu Diên Nhi bị bệnh nặng một trận, Từ Nguyên đi khắp nơi cầu y, cao nhân chẩn đoán khí hải Tiểu Diên Nhi không thông thuận.
Sau khi Tiểu Diên Nhi gia nhập Ma Thiên Các, Từ Nguyên vẫn nhớ kỹ việc này, nay tìm được Hắc Mộc Liên mới sai Từ An đến Ma Thiên Các thỉnh cầu gặp mặt một lần.
Điều khiến Lục Châu thấy kỳ quái là… với bản sự và thân phận của Từ Nguyên sao có thể có được Hắc Mộc Liên?
Hắn hơi trầm ngâm nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lục Châu không muốn giải thích nhiều về việc khí hải của Tiểu Diên Nhi.
Hắc Mộc Liên là vật trân quý, để lại ở Từ gia sẽ trở thành một mối hoạ.
Đến buổi chiều Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh mới tới Từ phủ, được sắp xếp nghỉ lại một đêm.
Bóng đêm phủ xuống.
Trăng sáng sao thưa.
Bên ngoài Từ phủ đột nhiên truyền đến đủ loại động tĩnh, tựa như đường phố xảy ra chuyện.
“Có loạn quân!” Ai đó lên tiếng nhắc nhở.
Lục Châu không hề ngủ mà chỉ ngồi xếp bằng để củng cố tu vi.
Có lẽ do lực lượng phi phàm của Thiên thư chống đỡ nên hắn không hề cảm thấy mệt mỏi mà tinh thần còn rất sung mãn.
Lục Châu mở mắt ra, thấy ngoài cửa sáng lên hai đạo quang mang.
“Sư phụ, trên đường phố có loạn quân xuất hiện, có cần đồ nhi đi dọn dẹp không ạ?” Thanh âm Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền vào.
“Ngoài khu vực Từ phủ thì không cần để ý tới.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu tiếp tục nhắm mắt lại điều tức vận chuyển nguyên khí.
Trên đường phố An Dương thành xuất hiện tiếng vó ngựa.
Bình định bọn phản loạn là nghĩa vụ của Ngụy Trác Ngôn, chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các.
Ngay sau đó, trong An Dương thành vang lên từng trận chém chém giết giết.
Thỉnh thoảng có âm thanh phi hành trên không trung.
Chốc lát sau, bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Sáng hôm sau.
Lục Châu chậm rãi mở mắt rồi khẽ lắc đầu.
Thông qua việc tu hành công pháp, tu vi của hắn gia tăng vô cùng chậm… Nhưng ít còn hơn không, bây giờ vẫn tốt hơn nhiều so với lúc mới xuyên qua không thể tu luyện.
Trong đầu Lục Châu có rất nhiều công pháp, kinh nghiệm và những điều tâm đắc trong việc tu hành đều vượt xa các tu hành giả khác.
Nhưng mà… những thứ này lại không có mấy tác dụng đối với hắn, chỉ có thể dùng để dạy dỗ đám đồ đệ.
Đúng lúc này ——
Trên bầu trời phía Bắc An Dương thành.
Một chiếc phi liễn nhanh chóng bay tới, phi liễn to lớn đến mức khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Xung quanh phi liễn còn có mấy chục tu hành giả phi hành theo hình phương trận.
Tuy dân chúng An Dương thành đã nhìn thấy không ít phi liễn nhưng hùng vĩ đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên.
Chiếc phi liễn này có lai lịch lớn.
Dân chúng dường như đã quên mất động tĩnh tối hôm qua, người nào người nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Chiếc phi liễn vững vàng bay đến trên tường thành.
Sau đó dừng lại.
Cùng lúc đó, An Dương thành xuất hiện khói báo động.
Làn khói nồng đậm bốc lên đến tận trời xanh…
Trên phi liễn, một lượng lớn tu hành giả che mặt nhảy xuống, nhào về phía đám binh sĩ An Dương thành!
“Phản quân!”
“Phản quân!”
Dân chúng lập tức bừng tỉnh rồi chạy trốn tứ tán, ai về nhà nấy.
Trên đường to hẻm nhỏ của An Dương thành chẳng mấy chốc đã không còn một bóng người, toàn bộ người dân đã trốn vào nhà.
An Dương thành loạn!
Chỉ là…
Mục tiêu của những tu hành giả kia không phải là dân chúng An Dương thành, mà là đám binh sĩ đứng trên tường thành.
Tiếng chém giết vang lên liên tục.
Đại môn Bắc thành bị đám tu hành giả che mặt phá vỡ…
Mấy ngàn tên kỵ binh nhanh chóng chen chúc phi vào.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhảy lên nóc nhà quan sát cảnh tượng từ xa.
Cùng lúc đó ở phía Nam An Dương thành có một lượng lớn binh lính và tu hành giả đang lao về phía những tu hành giả che mặt kia.
Song phương lại kịch chiến.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Loạn quân ở An Dương thành… chuyện này không nhỏ đâu.”
“Mặc kệ sao?”
“Quản bọn họ làm gì. Đây là việc của triều đình, có liên quan gì đến Ma Thiên Các chúng ta đâu?” Minh Thế Nhân tuân theo lời sư phụ dặn dò.
“Cứ xem náo nhiệt là được…”
Người nhà Từ phủ và đám nha hoàn người hầu đều đóng chặt cửa ở trong nhà.
Tình hình chiến đấu trên phố vô cùng khốc liệt.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ngồi hẳn xuống nóc nhà quan sát từ xa.
“Ngụy Trác Ngôn rốt cuộc là có làm được hay không đây… phái đám lính tôm lính cua này ra để chịu chết sao?” Minh Thế Nhân trêu chọc.
Chỉ trong chốc lát lượng binh sĩ đã hao tổn một nửa.
Từ trên phi liễn phóng xuống đều là tu hành giả, cho dù là Ngưng Thức cảnh và Phạn Hải cảnh cũng dư sức đối phó với đám binh lính thông thường, chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
“Đồ giả thì cũng chỉ là đồ giả thôi… Nếu ngay cả loạn An Dương thành mà hắn cũng không bình định được thì vị trí này của hắn sợ là không giữ nổi.” Minh Thế Nhân nói.
Đúng lúc này ——
Minh Thế Nhân nhìn thấy phía Bắc xuất hiện hai toà pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
“Ồ, xuất thủ rồi kìa.”
Pháp thân Thập Phương Càn Khôn chứng tỏ người này có tu vi ít nhất là Thần Đình cảnh trung kỳ.
Có đến hai người như vậy, hẳn đã đủ để chấn nhiếp đám tu hành giả che mặt này.
Quả nhiên…
Đám tu hành giả che mặt liên tục lùi lại.
Phạn Hải cảnh và Ngưng Thức cảnh hoàn toàn chẳng là gì ở trước mặt Thần Đình cảnh.
Nhưng số lượng tu hành giả che mặt lại rất nhiều, lại thêm việc bọn họ đã mở cửa thành cho các kỵ binh vào trong… nên thế lực hai bên vẫn ngang nhau.
Trên đường phố An Dương thành ngổn ngang thi thể, tất cả đều là tu hành giả và binh lính, không gây nguy hiểm đến dân chúng trong thành.
Tuy vậy, lực phá hoại của tu hành giả rất lớn, không ít kiến trúc trong thành đã bị phá hỏng.
Mặt đất lồi lõm khắp nơi.
“Đang giằng co.”
Minh Thế Nhân ngồi trên nóc nhà hăng hái quan sát tình hình cuộc chiến.
“Ngụy Trác Ngôn không ra tay thì ta có thể hiểu được, nhưng còn thuộc hạ của hắn đâu?”
Dù sao cũng là thống soái tam quân phụng mệnh đến bình loạn, nếu không dẹp được loạn An Dương thành thì chẳng phải đã làm mất hết mặt mũi triều đình rồi sao?
Vừa mới nói xong.
Ở khu vực phía Bắc cửa thành, một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh đột ngột xuất hiện, phá không đánh tới nhanh như chớp.
“Cao thủ!” Minh Thế Nhân nhướng mày.
Hai người gần như cùng lúc lui về phía sau, tụ lại ở một góc trên nóc nhà.
“Bách Kiếp Động Minh lục diệp!”
Cao thủ sở dĩ được gọi là cao thủ vì pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao bảy trượng, khi phi hành lướt ngang lại không hề gây tổn hại đến phòng ốc hai bên.
Bên dưới pháp thân Bách Kiếp Động Minh, một vị nữ tử mặc cẩm y gương mặt thanh tú đang đánh thẳng về phía tu hành giả che mặt.
Pháp thân đi đến đâu… đám tu hành giả che mặt bị đánh bay đến đó.
Chỉ trong phút chốc, mấy trăm người đồng thời ngửa mặt lên trời phun máu.
Trành cảnh vô cùng hùng vĩ!
Minh Thế Nhân trợn tròn mắt nhìn: “Pháp thân còn có thể dùng như vậy?”
Đoan Mộc Sinh cũng chưa từng thấy qua cảnh này. “Hẳn là người của Ngụy Trác Ngôn rồi… Kỳ quái, hôm đó sư phụ đứng trên phi liễn dễ dàng lấy mạng chó Ngụy Trác Ngôn, chẳng lẽ nàng ta không có mặt?”
Một chiêu đã xong.
Các tu hành giả che mặt đều rơi xuống đất ầm ầm…
Khiến nóc nhà bị vỡ nát, làm hỏng không ít kiến trúc quanh đó.
Một số dân chúng bị hỏng nóc nhà vội vã vọt ra ngoài, chạy tán loạn trên đường.
Những kẻ tấn công cũng rất có nguyên tắc, không hề truy đuổi phổ thông bách tính.
Loạn quân tụ họp thành một phương, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh biến mất.
Nữ tử mặc cẩm y màu xanh chậm rãi hạ xuống.
Mắt nàng nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Người đầu hàng sẽ không giết. Kẻ tiếp tục làm loạn, giết chết bất luận tội.”
Chương 199 Giả mạo đối đầu giả mạo
Thanh âm cẩm y nữ tử rất nhẹ và nhạt, trong nhu hoà lại tràn ngập lực lượng.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không ngờ bên cạnh Ngụy Trác Ngôn lại có một nữ tử mạnh kinh người đến vậy.
“Làm sao bây giờ?” Đoan Mộc Sinh gãi đầu, vừa thấy người ta đánh nhau hắn đã muốn xông lên đánh cùng.
“Đừng vọng động, chuyện này không liên quan đến chúng ta… sư phụ lão nhân gia người tu vi cao thâm, động tĩnh lớn như vậy người đã sớm biết… Nếu sư phụ muốn nhúng tay thì đã không đợi đến bây giờ.”
“Sư đệ nói có lý.”
Trên đường phố lúc này đã hỗn loạn không chịu nổi, mùi máu tươi tràn ngập… một số thi thể đã có ruồi bay vo ve xung quanh.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, những con ruồi kia giống như đã tìm được thứ thức ăn ngon miệng nhất.
Nhưng những thứ bẩn thỉu này lại không cách nào tới gần bán kính ba mét quanh cẩm y nữ tử.
Hai tay cẩm y nữ tử lồng vào nhau đặt trước người, động tác ưu nhã độc đáo.
Các tu hành giả che mặt căng thẳng như lâm đại địch, không ngừng lùi lại phía sau.
Đám binh sĩ tay cầm trường mâu đứng xung quanh chẳng qua chỉ là những kẻ mang số phận bị chôn cùng, không đáng nhắc tới.
Ai có thể cản nổi cao thủ như vậy?
Thấy không người nào trả lời, cẩm y nữ tử bước lên phía trước.
Phía sau lưng nàng là đám binh sĩ và mấy tên tu hành giả mặc khôi giáp.
Người tiến người lùi.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm. . . Phi liễn khổng lồ trên bầu trời kia chậm rãi di động, bay về hướng cổng thành phía Nam, đồng thời hạ thấp độ cao xuống.
Cẩm y nữ tử dừng bước, ngẩng đầu lên.
Nàng khẽ nhíu mày.
Phi liễn khổng lồ như thế cần ít nhất năm mươi tên tu hành giả Phạn Hải cảnh cùng lúc quán thâu nguyên khí mới có thể lăng không đứng được. . . Nếu muốn nó phi hành lại cần ít nhất năm tên Thần Đình cảnh.
Điều này có nghĩa là, trên phi liễn vẫn còn có tu hành giả. . . một tu hành giả cường đại.
Cẩm y nữ tử nói khẽ:
“Nếu tiền bối đã đến, sao còn phải lợi dụng phản quân trong thành?”
Thanh âm nữ tử trộn lẫn với nguyên khí bay về phía không trung.
Cẩm y nữ tử hiểu rõ thanh âm của nàng có thể truyền đến chiếc phi liễn kia rất rõ ràng.
Nhưng mà. . .
Trên phi liễn không hề có động tĩnh gì, như thể người đó không có ý định để ý tới nàng.
Song phương rơi vào tình trạng giằng co.
Cẩm y nữ tử bỗng nghiêng người.
Binh tướng sĩ đứng sau lưng nàng tách ra thành hai bên trái phải.
Ngụy Trác Ngôn cưỡi một con ngựa cao to từng bước đi vào.
Đường phố An Dương thành lúc này ngoại trừ tiếng vó ngựa đều đặn có tiết tấu ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía người ngồi trên lưng con chiến mã kia.
Đây chính là Ngụy Trác Ngôn, thống soái tam quân của hoàng thất Đại Viêm, nghe đồn đã là cao thủ thất diệp.
“Tướng quân.”
Bốn tên phó tướng đứng thành hai hàng, khom người hành lễ.
Cẩm y nữ tử chỉ thoáng khom người rồi lập tức nhìn về phía phi liễn.
Ngụy Trác Ngôn không nhìn phi liễn mà nói: “Cẩm Y, ngươi có biết tại sao hoàng thượng phái bản tướng quân tới đây bình định phản loạn mà lại chỉ cấp cho ta có năm ngàn binh mã không?”
“Chiến đấu giữa các tu hành giả không quan trọng số lượng, mà là chất lượng.” Nữ tử này chính là Lý Cẩm Y, “Hoàng thượng cũng có lòng muốn kiểm tra năng lực của tướng quân.”
"Ngươi hiểu được thì tốt."
"Cẩm Y không nên che giấu thực lực." Lý Cẩm Y biết lỗi nói.
Ngụy Trác Ngôn khẽ gật đầu rồi truyền âm nói với người trên phi liễn: "Đất trong thiên hạ đều là của vua. . . Các hạ giả mạo danh nghĩa loạn quân, quấy nhiễu An Dương thành là có rắp tâm gì?"
Chiếc phi liễn to lớn kia vẫn lơ lửng ở đó như trước không hề động đậy.
Từng đạo nguyên khí hùng hồn như thủy triều lãng đãng vờn quanh.
Khí tức không hề thua kém cường giả Lý Cẩm Y.
Nhìn thấy tư thái của Ngụy Trác Ngôn, Minh Thế Nhân chậc chậc gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc vì kỹ thuật diễn xuất của hắn.
Nếu không phải đã biết rõ sự tình thì có lẽ Minh Thế Nhân đã tin rằng đây chính là Ngụy Trác Ngôn thực thụ.
Thật thật giả giả. . . Ngụy Trác Ngôn đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, từ cuộc đối thoại của bọn họ, Minh Thế Nhân có thể hiểu được người tên Lý Cẩm Y này chính là cao nhân bên cạnh Ngụy Trác Ngôn!
Thể hiện ra tuyệt chiêu pháp thân Bách Kiếp Động Minh lục diệp mà còn gọi là che giấu thực lực…
Vậy thực lực thật sự của nàng ta là gì?
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.
Nếu nói ở Thần Đô cao thủ nhiều như mây thì hắn tin được. Nhưng cái An Dương thành chết tiệt này sao cũng có thể có cường giả bậc này? Trong lòng đất chỗ nào cũng có cất giấu bảo bối sao? Trong không khí đều có vị ngọt sao?
Không ngọt nha, lại còn có mùi thối. . .
"Tam sư huynh, huynh đứng cách ta xa một chút." Minh Thế Nhân có hơi nóng nảy.
"Ai đó?"
Đôi mắt Lý Cẩm Y sáng như điện nhìn về phía nóc nhà.
Hỏng bét, quên mất phải truyền âm!
Mở miệng nói chuyện bình thường đương nhiên sẽ bị cao thủ bậc này phát giác.
Trên một nóc nhà cách đó hơn mười trượng, Minh Thế Nhân xấu hổ đứng dậy xua tay liên tục.
"Các ngươi tiếp tục. . . Các ngươi cứ việc tiếp tục nha, ta chỉ là một người dân thường thôi. . . tiếp tục đi. . ."
". . ."
Minh Thế Nhân thành công thu hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đứng trên nóc nhà, quay lưng về phía mặt trời nên mọi người không thể nhìn rõ tướng mạo của bọn hắn.
Lý Cẩm Y nói khẽ: "Người không có phận sự mau né tránh."
"Ta lui, ta lui đây."
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhảy về phía nóc nhà cách đó hai căn. Khi hai người vừa đến An Dương thành đã ẩn tàng khí tức, hiện tại nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì hai tên gà mờ vừa mới bước vào con đường tu hành.
Song phương lại tiếp tục giằng co.
Trên bầu trời, chiếc phi liễn khổng lồ kia toả ra gợn sóng rung động.
Một thanh âm truyền tới.
"Ngụy Trác Ngôn phải chết."
Thanh âm cuồn cuộn như thuỷ triều.
"Cuồng vọng!" Ngụy Trác Ngôn lạnh lùng nói, "Giết."
Bốn tên phó tướng vung tay lên.
Mấy chục tên tu hành giả đứng phía sau lập tức nhào về phía phản quân.
Đủ loại pháp thân từ Ngũ Khí Triều Nguyên đến Bát Pháp Vận Thông đều được gọi ra toàn bộ.
Pháp thân toả ra kim quang thắp sáng cả con đường.
Hẳn đây chính là cảm giác toàn thành chìm ngập trong ánh sáng vàng của hoàng kim giáp.
Mấy ngàn tên binh lính biến thành vật làm nền.
Thế nhưng, ngay khi các tu hành giả che mặt cùng đám phản quân bắt đầu công kích ——
Từ trên chiếc phi liễn khổng lồ kia bay ra một thanh cự kiếm, lưỡi kiếm dày rộng trông giống như một thanh đao.
Chung quanh cự kiếm được bao bọc bởi cương khí hùng hậu, sau đó cấp tốc xoay tròn như một cối xay gió khổng lồ!
Đôi hàng mi thanh tú của Lý Cẩm Y khẽ nheo lại, nàng thốt lên: "U Minh giáo? Mau lui ra sau!"
Thanh cự kiếm lao tới quá nhanh.
Mấy chục tên tu hành giả chưa kịp phản ứng đã bị luồng cương khí tựa như cối xay gió quét ngang!
Cả đám bay ngược ra sau!
Thấy cảnh này. . .
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn trời: "Là chiêu Huyền Thiên Tinh Mang của đại sư huynh?"
"Đại sư huynh sao?" Đoan Mộc Sinh cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn.
"Nhưng mà không đúng. . ."
"Sao lại không đúng? Ta phải đi bẩm báo với sư phụ để người bắt nghiệt đồ lại!" Đoan Mộc Sinh thấp thỏm nhìn toà phi liễn khổng lồ, quay đầu định đi.
Nhưng Minh Thế Nhân đã nhanh tay chộp lấy cánh tay hắn giữ lại.
"Đao của đại sư huynh luôn là vật bất ly thân, thanh cự kiếm này tuy khá giống đao nhưng vẫn không phải là đao. . . Hơn nữa uy lực của Huyền Thiên Tinh Mang cũng không đủ. Với thủ đoạn của đại sư huynh thì những người này chắc chắn không thể còn sống được." Minh Thế Nhân nhìn đám tu hành giả bay ngược ra sau, bình tĩnh phân tích.
"Ý của đệ là có người giả mạo đại sư huynh?"
"Không sai."
Được Minh Thế Nhân nhắc nhở, Đoan Mộc Sinh cũng nhìn kỹ lại.
Đúng là trông rất giống nhưng vẫn không phải!
Đoan Mộc Sinh thì thầm: "Ta còn không hiểu sao đại sư huynh lại có vẻ kém cỏi như vậy. . . hoá ra là đồ giả mạo."
"Đại sư huynh giả mạo đối đầu với Ngụy Trác Ngôn giả mạo, huynh không cảm thấy rất thú vị sao?"
Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phân biệt thật giả.
Ngay cả đệ tử Ma Thiên các còn phải nhìn kỹ mới nhận ra thì những người khác sao có thể hoài nghi người này là giả được?
"Người này cũng rất không tệ.” Đoan Mộc Sinh nhận xét.
"Có thể bắt chước Huyền Thiên Tinh Mang của đại sư huynh ra dáng ra hình như vậy, thực lực người này sao có thể yếu được."
Hai người tiếp tục quan chiến.
Lý Cẩm Y thấy người bên mình bị một chiêu "Huyền Thiên Tinh Mang" này đánh bay, nàng có chút không thể tin nổi.
"Tướng quân, mau lui lại." Lý Cẩm Y híp mắt, thấp giọng nhắc nhở Ngụy Trác Ngôn.
"Bản tướng quân tin tưởng vào năng lực của ngươi." Ngụy Trác Ngôn nói.
"Chiến đấu cấp cao giai, thuộc hạ sợ không thể bảo hộ ngươi chu toàn. . . Ngươi mà chết thì thiên hạ sẽ loạn." Lý Cẩm Y nói.
Xưng hô của Lý Cẩm Y đã thay đổi.
Nàng gọi hắn là “ngươi”.
Ngụy Trác Ngôn không nói gì.
Chương 200 Thiên hạ đệ nhất ma giáo
Ngụy Trác Ngôn nghe theo đề nghị của Lý Cẩm Y, lui về phía sau.
Tứ đại phó tướng cũng lui lại bảo hộ hắn.
Ngụy Trác Ngôn nhẹ giọng thở dài, đưa mắt nhìn sang bóng lưng mảnh khảnh của Lý Cẩm Y.
Ai mà ngờ được. . . chỗ dựa mạnh nhất giúp Ngụy Trác Ngôn leo đến vị trí hiện tại chính là nữ tử Lý Cẩm Y này.
Ngụy Trác Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Chẳng hiểu ra sao hắn đã bị đẩy vào vị trí này. . . chẳng hiểu ra sao hắn lại bị buộc vào cùng một chỗ với toàn bộ thiên hạ.
Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn trời, nói khẽ:
"Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ U Minh Giáo đại giá quang lâm. . . Tiểu nữ tử thất lễ rồi."
Thanh âm hùng hậu truyền ra từ phi liễn vẫn mang theo lực lượng cường đại: "Bản tọa muốn mạng của Ngụy Trác Ngôn."
Lời ít mà ý nhiều, nói thẳng không vòng vo.
"Tiểu nữ tử không rõ, U Minh Giáo nhúng tay vào việc này, ngăn cản tướng quân Ngụy Trác Ngôn bình loạn phản quân, đây là đang muốn đối địch với Đại Viêm sao?"
"Muốn chết?"
Tiếng quát lớn mang theo âm công cường đại phóng xuống khiến lỗ tai mọi người bị chấn động đến ong ong cả lên.
Thanh cự kiếm kia lại xuất hiện lần nữa, khí thế càng mạnh hơn so với trước đó!
Song phương đều lui về sau!
Chiêu "Huyền Thiên Tinh Mang" này ngay cả người phe mình cũng đều phải kiêng kị ba phần.
Ầm!
Tại khu vực giằng co, thanh cự kiếm chém xuống mặt đất tạo thành một hố sâu rỗng hoác.
Phòng ốc xung quanh đều sụp đổ!
"Ngụy tướng quân, lui lại!"
Lý Cẩm Y lại cảnh báo thêm lần nữa.
Ngụy Trác Ngôn thấy tình thế không ổn liền quay đầu ngựa.
Bốn tên phó tướng theo sát hắn để bảo hộ.
Đám người Ngụy Trác Ngôn thối lui về phía cổng thành Bắc.
"Đã vậy thì bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi." Trên phi liễn khổng lồ truyền ra từng trận sát khí.
Lý Cẩm Y chau mày.
"Tiểu nữ tự biết mình không phải là đối thủ của đại Giáo chủ. . . Nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ."
Trên cự liễn xuất hiện luồng nguyên khí ba động mãnh liệt.
Thấy cảnh này, Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu.
Minh Thế Nhân không ngờ cẩm y nữ tử lại có dũng khí đến bậc này.
Tuy kẻ trên phi liễn là đồ giả mạo nhưng tu vi của hắn thật sự cường đại.
Chẳng lẽ vị cẩm y nữ tử này thật sự đang che giấu thực lực, tu vi của nàng thật ra có thể phân cao thấp với đối thủ cường đại như thế?
Lúc này. . .
Trên không khung Từ phủ đột nhiên xuất hiện quang hoa màu xanh nhạt.
Khí tức đặc thù này lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Các binh lính bình thường nhìn không rõ lắm, nhưng các tu hành giả đang phi hành đều cảm thấy kinh ngạc.
Bên trong quang hoa màu xanh nhạt là một nữ hài xinh xắn đáng yêu đang bay lên nóc nhà.
"Tiểu sư muội?" Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt, "Đây là hiệu quả của Vân Thường Vũ Y!"
Đoan Mộc Sinh cũng bị bộ Vân Thường Vũ Y của Tiểu Diên Nhi làm cho kinh ngạc: "Đúng thật là Vân Thường Vũ Y."
Tiểu Diên Nhi trông giống như một chú chim sơn ca đang nhẹ nhàng bay múa. . .
Người ngồi trong chiếc phi liễn khổng lồ trên không cũng bị hấp dẫn bởi cảnh tượng này.
Minh Thế Nhân nhổ nước bọt nói: "Sư phụ thật quá bất công mà. . . Một kiện vũ khí Phạm Thiên Lăng còn chưa đủ hay sao, giờ lại cho cả Vân Thường Vũ Y!"
Tiểu Diên Nhi nhìn thấy Minh Thế Nhân liền truyền âm nói: "Sư phụ dặn không thể để Lý Cẩm Y và Ngụy Trác Ngôn chết."
Minh Thế Nhân giật mình: "Chúng ta phải nhúng ta vào?"
"Giang Ái Kiếm gửi phi thư khẩn cầu sư phụ ra tay giúp đỡ." Tiểu Diên Nhi đáp.
"Sư phụ đúng là mềm lòng. . . Có điều bình thường Giang Ái Kiếm làm việc rất chăm chỉ đàng hoàng, cũng xem như người một nhà." Minh Thế Nhân gật gật đầu.
Chỉ là. . .
Tại sao Giang Ái Kiếm lại phải giúp Lý Cẩm Y?
Tiểu Diên Nhi nhìn thoáng qua tình hình cuộc chiến trước mắt, nàng bay lại chỗ Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang đứng rồi quan sát cuộc giằng co giữa hai bên.
Mấy ngàn tên lính và mấy trăm tu hành giả đều đưa mắt nhìn nhau.
Lý Cẩm Y cũng nhìn thấy nữ hài mặc Vân Thường Vũ Y.
Có thể mặc bảo bối Vân Thường Vũ Y trên người, nữ hài này há lại là người bình thường?
Tuy nàng chỉ là một tiểu cô nương mới vừa vào Nguyên Thần cảnh, còn chưa khai diệp, nhưng không có ai ở đây dám khinh thường nàng.
Trên phi liễn truyền đến thanh âm hùng hậu:
"Nha đầu nào đấy?"
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn phi liễn, nói: "Sư phụ ta dặn, không ai được động vào Lý Cẩm Y và Ngụy Trác Ngôn."
Phi liễn trầm mặc một lúc, dường như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Lý Cẩm Y chắp tay nói: "Đa tạ tiểu muội muội đã bênh vực lẽ phải. Nhưng loại sự tình này các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào. Hãy tự bảo vệ mình đi."
Tiểu Diên Nhi chớp mắt nhìn về phía Lý Cẩm Y đang đứng nghiêm túc. "Ngươi chính là Lý Cẩm Y?"
"Là ta." Lý Cẩm Y phi thường ưu nhã khom người.
"Tiểu muội muội, người ở trên phi liễn kia. . . chính là là Giáo chủ Vu Chính Hải, đương kim ma giáo đệ nhất thiên hạ U Minh Giáo! Các ngươi vẫn nên bỏ chạy để giữ mạng đi thôi. . ." Lý Cẩm Y tiếp tục nói.
Tiểu Diên Nhi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn phi liễn.
Đại sư huynh ở trên đó sao?
Bởi vì hôm qua nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung đã xuất hiện, mà nàng lại chưa từng gặp qua đại sư huynh nên cũng không nghi ngờ gì.
Minh Thế Nhân không vạch trần chuyện này mà chỉ hăng hái nhìn Lý Cẩm Y.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía phi liễn hỏi: "Giáo chủ U Minh Giáo?"
"Đúng vậy."
Lý Cẩm Y thấy nha đầu này tuổi tác không lớn, tâm địa lại thiện lương nên nhân tiện nhắc nhở nàng, "Thế gian có Ma Thiên Các, ma đạo tổ sư gia có chín tên đệ tử thân truyền đều là ma đầu. Vị Giáo chủ U Minh Giáo này chính là đại đệ tử của Ma Thiên Các. Có lời đồn tu vi của người này đã là bát diệp kim liên, cho đến nay vẫn không có đối thủ."
Tiểu Diên Nhi giật mình.
Phi liễn trên bầu trời chợt truyền tới thanh âm:
"Nếu đã biết danh tiếng của bản tọa sao còn không mau thúc thủ chịu trói?"
Lý Cẩm Y đáp: "Giáo chủ đã biết rồi sao còn cố hỏi… ta không thể lùi bước.”
Lời này nghe sao mà châm chọc.
An nguy của An Dương thành, thậm chí an nguy của cả Đại Viêm lại đặt trên người một nữ nhân.
Minh Thế Nhân tự nhận mình không phải là anh hùng, cũng không phải là chính nhân quân tử, nhưng hắn lại cảm thấy nữ nhân này rất có đảm lược.
"Vậy thì đi chết đi —— "
Từ trong phi liễn lại bắn ra một thanh cự kiếm.
Cự kiếm xoay tròn rồi lao vụt xuống An Dương thành, khí thế như dời sông lấp biển.
Mũi chân Lý Cẩm Y điểm nhẹ, toàn thân thẳng tắp xông lên trời.
Tay phải trắng nõn nâng lên. . . Trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một đạo cương khí phòng ngự hình cây dù!
Ánh sáng trên cương khí xoay vòng, toả ra hào quang rạng rỡ!
Trên phi liễn có bốn tu hành giả nhảy xuống, cả bốn người đều che mặt.
Ngay cả tứ đại hộ pháp cũng là đồ giả.
Rất rõ ràng. . . Thực lực và tu vi bọn họ không thể sánh bằng người thật.
Minh Thế Nhân trầm giọng: "Gia sư đã nói. . . Lý Cẩm Y không thể chết!"
Ầm!
Minh Thế Nhân phóng về phía một tu hành giả che mặt, Ly Biệt Câu trong tay lấp lóe quang mang.
Đoan Mộc Sinh thấy thế, toàn thân như một mũi tên bắn về phía một tu hành giả che mặt khác, tay phải cầm Bá Vương Thương chĩa thẳng vào mặt đối phương.
"Bắt nha đầu kia lại."
"Tuân lệnh!"
Ầm!
Huyền Thiên Tinh Mang đụng vào bình chướng phòng hộ trên người Lý Cẩm Y.
Cương khí giao thoa bắn ra bốn phía.
Trong vòng bán kính trăm mét xuất hiện từng trận thuỷ triều cương khí.
Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn phi liễn rồi nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi: "Nha đầu, cố gắng sống sót. . ."
Nàng nhấc tay lên, một đạo cương khí như mũi khoan đánh về phía tu hành giả che mặt.
Chiêu này của nàng là muốn giúp Tiểu Diên Nhi tranh thủ thời gian chạy thoát.
Nhưng mà. . .
Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra làm sao. Trông nàng giống như người nhát chết lắm à?
Vân Thường Vũ Y khẽ động.
Những dư ba từ vụ cương khí chấn động vừa chạm vào người nàng đã tiêu tán không còn dấu vết.
Phạm Thiên Lăng xuất hiện!
"Thất Tinh Thải Vân Bộ!"
Lụa đỏ vút bay đầy trời quấn lượn về phía hai tên tu hành giả che mặt.
Tất cả mọi người đề há hốc mồm nhìn nàng.
Nhất là những tu hành giả đứng ngoài quan chiến. . .
Tiểu nha đầu này lai lịch không nhỏ, trên người có thật nhiều bảo bối!
Vân Thường Vũ Y tuy không phải vũ khí. . . Nhưng luận về phẩm giai thì nó không thua kém gì vũ khí thiên giai.
"Cũng chỉ có đến thế.” Phạm Thiên Lăng trong tay Tiểu Diên Nhi thể hiện sức mạnh uy vũ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh tuyệt đối chiếm ưu thế. . .
Lý Cẩm Y kinh ngạc: "Nha đầu này. . ."
Ánh mắt nàng đồng thời nhìn về phía Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Đúng lúc này. . .
Từ trên phi liễn đột ngột đánh ra một đạo năng lượng màu tím quỷ dị! Tựa như cương khí nhưng không phải cương khí!
Lý Cẩm Y phất tay đánh ra một đạo cương khí. . .
"Không có tác dụng?"
Nàng giật mình hiểu ra, năng lượng quỷ dị màu tím này là vu thuật, và nó đang hướng về phía Tiểu Diên Nhi. . .
Mọi thứ phát sinh quá nhanh.
Từ khi nàng vọt lên rồi xuất thủ cũng chỉ mới trải qua mấy giây đồng hồ.
"Đáng tiếc, nha đầu… Ta đã cố hết sức!" Lý Cẩm Y ngẩng đầu, tiếp tục phóng về hướng phi liễn khổng lồ.
Bắt giặc phải bắt vua trước!