Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811 Vô đề

Đao cương dâng lên như thuỷ triều rồi trút xuống như thác va chạm với ba đạo kiếm cương. Phanh phanh phanh!

Song phương cùng lúc bay ngược ra sau. Ngu Thượng Nhung lui lại trăm mét. Vu Chính Hải lui lại mười mét.

Hai người đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau. Chiến đấu kết thúc.

Bốn phía lại trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt Ngu Thượng Nhung thong dong nhưng trong mắt lại lộ ra tia kinh ngạc, khó lòng chấp nhận được kết quả trước mắt. Hắn lui về đến trăm mét, đối với một người thân kinh bách chiến như Ngu Thượng Nhung thì đây là một sự sỉ nhục.

Hắn nhìn về phía đại sư huynh. Thương hải tang điền, thời không luân chuyển. Nhật nguyệt đổi, non sông dời, duy chỉ có người là không thay đổi.

Vị đại sư huynh trước kia của hắn đã trở về.

Hai người nhìn nhau không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Ta thua.”

Vu Chính Hải lắc đầu. “Không, đệ không có thua.”

“Hả?”

“Bích Ngọc Đao đã là vũ khí hoang cấp, ta thắng đệ không oai.” Vu Chính Hải thành thật nói.

“Thì ra là thế.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh lại. “Hồng liên giới rộng rãi vô biên không kém gì kim liên giới của chúng ta. Vì sao đại sư huynh lại đến nơi này?”

“Sư phụ lệnh cho ta đến cứu viện đệ.” Vu Chính Hải đáp.

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Cả đời Kiếm Ma chiến đấu vô số, cần gì phải có người đến cứu viện.”

“Trước khác nay khác. Nhị sư đệ, mệnh lệnh của sư phụ đệ dám không nghe?” Vu Chính Hải cố ý lấy Lục Châu ra doạ hắn.

Ngu Thượng Nhung thở dài lắc đầu. “Sư phụ tuy là cửu diệp nhưng làm việc cứ lo lắng không đâu.”

Vu Chính Hải ngửa đầu cười ha hả. “Lời này đệ có giỏi thì đứng trước mặt sư phụ mà nói.”

“Vậy thì không cần…”

“Vỏ kiếm này trả lại đệ.” Vu Chính Hải ném vỏ Trường Sinh Kiếm ra.

Trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ động, Trường Sinh Kiếm lập tức bay vào trong vỏ kiếm, tiếng ông ông cộng hưởng vang lên một lúc mới an tĩnh lại. Phù văn trên vỏ kiếm toả sáng rạng rỡ.

Vu Chính Hải nói: “Thất sư đệ dùng phù văn còn lại khắc vào vỏ kiếm. Nhờ có vỏ kiếm này, sau khi ta tiến vào không gian hắc ám, nó giúp ta định vị đệ, tìm đến hồng liên giới.”

Trong lòng Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không.

Vu Chính Hải tiếp tục kể lại: “Đây đúng là một trải nghiệm dài dằng dặc, vừa mạo hiểm vừa kích thích. Dù đã vượt qua biển đen mênh mông vô bờ, tránh thoát được hung thú trong nước đuổi giết, ta cũng không muốn quay lại không gian hắc ám đó một lần nữa. Quá vất vả, quá đáng sợ.”

Vu Chính Hải dùng ngôn từ ngắn gọn mô tả lại quá trình tìm tới hồng liên giới. Ngụ ý chính là, cứu đệ không phải là việc đơn giản đâu nha!

Ngu Thượng Nhung hồi đáp: “Ta thì thấy vẫn chấp nhận được. Ta cũng lênh đênh trên biển đen, ngự kiếm phi hành suốt cả chặng đường không ngủ không nghỉ, vẫn nhẹ nhõm thoải mái.”

Vu Chính Hải: “. . .”

Ngu Thượng Nhung lại nói tiếp: “Lúc trước khi đại sư huynh bị Lưu Thương hạ độc thủ, ta nhận lệnh sư phụ mang đại sư huynh đi về phía tây, vượt qua cuồng phong bão tuyết, vượt qua lạch trời, phi hành suốt nửa tháng, qua bao khu rừng rậm và Mai Cốt Chi Địa để tìm tới Lâu Lan, thủ hộ huynh bốn mươi chín ngày, giết đại vu Ba Tư Nhĩ. So sánh với chuyện này, chuyến đi đó càng vất vả và đáng sợ hơn.”

Vu Chính Hải lừ mắt. “Tu vi nhị sư đệ khó lường, giết bọn hắn là chuyện dễ như trở bàn tay… Việc phi hành nửa tháng cũng không quá khó khăn.”

Ngu Thượng Nhung: “. . .”

Một cơn gió nhẹ thổi tới cắt ngang trận tranh cãi vô vị của hai người.

Cả hai lúc này mới giật mình thanh tỉnh, ý thức được mình vừa mới giết ba người của Phi Tinh Trai.

Ngu Thượng Nhung giải thích: “Đại sư huynh mới đến hồng liên giới nên chưa biết nhiều về tu hành giả nơi này. Muốn đánh giết Nguyên Thần cảnh Huyền Minh thì phải huỷ thi diệt tích.”

“Phòng ngừa có người dùng vu thuật khống chế thi thể sao?” Vu Chính Hải nhíu mày.

“Hồng sắc phù văn có tác dụng hỗ trợ truy tung, trên người bọn hắn đều có khắc loại phù văn này.”

“Chẳng trách nhị sư đệ lại ra tay với một bộ thi thể.”

Hai người ăn ý thu hồi ánh mắt, bay về phía sơn phong.

Ngu Thượng Nhung chưa vội đáp xuống, đột nhiên chắp tay hành lễ với Vu Chính Hải: “Trước đó ta đã đắc tội, mong đại sư huynh tha thứ.”

“Nào dám, nào dám, đệ mới là đại sư huynh nha…” Vu Chính Hải cũng chắp tay nói.

“Thế nhân đều nói Giáo chủ U Minh Giáo chưởng quản trăm ngàn giáo chúng, lòng mang thiên hạ, hẳn sẽ không so đo với ta một chuyện nhỏ nhặt như thế.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.

“… Đương nhiên là vậy rồi.” Bị nói tới mức này, Vu Chính Hải sao có thể tính toán với Ngu Thượng Nhung được nữa.

Nhìn về phía ngọn sơn phong, Vu Chính Hải chợt hỏi: “Trong hồng liên giới, một khi bại lộ kim sắc pháp thân sẽ bị xem là dị tộc, nhị sư đệ làm thế nào để che giấu tung tích?”

“Có kiếm là đủ.” Ngu Thượng Nhung hồi đáp.

Trường Sinh Kiếm vốn có màu đỏ, lại được khắc hoạ hồng sắc phù văn, chỉ cần không ngưng khí thành cương thì sẽ không ai nhận ra vấn đề. Huống hồ dù Ngu Thượng Nhung không còn tu vi cũng có thể dựa vào kiếm đạo để diệt cao thủ Nguyên Thần cảnh.

Đây chính là tự tin và năng lực của hắn.

“Vậy còn đại sư huynh? Bích Ngọc Đao tuy đã là vũ khí hoang cấp nhưng nếu không sử dụng cương khí thì làm sao đánh bại kẻ địch?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Kẻ nào phạm ta, giết sạch là được.”

“. . .”

Ngu Thượng Nhung mệt mỏi nói sang chuyện khác: “Huyền Minh là người của Phi Tinh Trai, cái chết của hắn phải giữ bí mật.”

Vu Chính Hải gật đầu, thở dài một hơi: “Nếu là ở Đại Viêm thì cần gì phải cực nhọc như thế. Mặc kệ hắn là Phi Tinh Trai hay gì đi nữa, bản giáo chủ cũng giết hắn không còn một manh giáp. Nhưng ta là đại trượng phu co được giãn được, nghe theo nhị sư đệ.”

“. . .”

Khi hai người còn đang thảo luận, Kỷ Phong Hành từ xa vội vàng bay tới.

Thấy Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải lăng không đứng đó, Kỷ Phong Hành vui mừng chạy đến nghênh đón. “Đại ca, đại ca… đại… vị này là?”

“Đại sư huynh.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Đại sư huynh? Nói như vậy ngài chính là đại ca của đại ca rồi? Đại đại ca, xin nhận của tiểu đệ một bái!” Kỷ Phong Hành lập tức hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Vu Chính Hải nhíu mày nghi hoặc.

Tính tình nhị sư đệ vốn rất cao ngạo, không thích kết giao bằng hữu. Cho dù có thì cũng không thể nào coi trọng loại người như thế này mới phải?

Kỷ Phong Hành nhìn quanh một vòng rồi nghi hoặc hỏi: “Huyền Minh đạo trưởng đâu rồi?”

“Giết rồi.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Vu Chính Hải: “. . .” Chính miệng đệ vừa bảo phải giữ bí mật cơ mà?

Kỷ Phong Hành nghe vậy, thê thảm nói: “Xong đời! Lần này xong thật rồi! Điền trưởng lão bảo ta đến ngăn cản đại ca, nay chúng ta hoàn toàn đắc tội Phi Tinh Trai, e là…”

Vu Chính Hải ngạo nghễ nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có gì mà phải sợ hãi? Nhị sư đệ, ánh mắt của đệ thật là…”

Lời không cần nói hết, Ngu Thượng Nhung đã hiểu ý hắn, mỉm cười nói: “Đại sư huynh, vị này là Kỷ Phong Hành, đệ tử ngoại môn của Thiên Liễu Quan.”

“Thiên Liễu Quan?”

“Trở về trước đã.”

Ba người nhìn nhau gật đầu, quay về Thiên Liễu Quan.
Chương 812 Vô đề

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.]

[Ting — đánh giết hai mục tiêu, thu hoạch được 20 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 20 điểm.]

Lục Châu mở mắt.

Hẳn là Vu Chính Hải đã đến hồng liên địa giới, với tu vi của hắn và Bích Ngọc Đao, chỉ cần không gặp được cường giả cửu diệp trở lên thì sẽ không thành vấn đề.

Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống.

Điểm công đức: 15.333 điểm

Hai ngày nay Lục Châu lại rút thưởng hết mười ngàn điểm công đức, hơi xui xẻo một chút, chỉ thu được 50 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Hiện tại Lục Châu đã có 240 tấm. Vẫn còn thiếu rất nhiều.

“Nghỉ ngơi cái đã, luyện hoá một ít vũ khí.” Lục Châu đang có ba tấm Luyện Hóa Phù.

Ba thanh vũ khí Phán Quan Bút, Lăng Hư Kiếm, Vô Cấu Chi Nhận nằm trên mặt bàn, cả ba đều là vũ khí siêu thiên giai.

Bản thân Lục Châu có Vị Danh Kiếm là đủ rồi, những vũ khí này luyện hoá xong dùng để gia tăng thực lực cho Lão Niên Các cũng không tệ.

Nghĩ tới đây, Lục Châu lấy Luyện Hóa Phù ra, theo thứ tự luyện hoá ba thanh vũ khí.

Luyện hoá Phán Quan Bút và Vô Cấu Chi Nhận khá dễ dàng vì chúng không bị hư hao, chỉ cần xoá đi ấn ký của chủ cũ là được. Riêng Lăng Hư Kiếm vốn đã bị chém gãy làm đôi, quá trình luyện hoá còn phải tốn thêm thời gian hàn gắn nó lại.

Sau khi luyện hoá xong, Lục Châu hài lòng gật đầu. Cảm giác không tệ, nên rút thưởng!

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

. . .

Tại Thiên Liễu Quan.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang ngồi yên vị hai bên. Sắc mặt Điền Bất Kỵ khá lúng túng, khẽ khàng nói:

“Ta rất cảm kích hai vị đã ra tay tương trợ. Nhưng Huyền Minh đã chết, Phi Tinh Trai chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiên Liễu Quan không muốn làm liên luỵ đến người ngoài, xin mời hai vị rời khỏi đây. Kỷ Phong Hành, tiễn khách.”

Kỷ Phong Hành xấu hổ đứng đó, không biết làm sao. Tuy hắn là đệ tử Thiên Liễu Quan nhưng đứng trước mặt Ngu Thượng Nhung, hắn nào dám làm bậy.

Vu Chính Hải lắc đầu nói:

“Nhỏ yếu chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Ngươi cho rằng không giết Huyền Minh thì Phi Tinh Trai sẽ không gây khó dễ cho các ngươi? Cho dù ngươi tặng tiểu nha đầu này cho Phi Tinh Trai thì bọn hắn cũng chỉ càng thêm xem thường ngươi, sớm muộn gì cũng giẫm đạp Thiên Liễu Quan dưới chân. Tuổi ngươi đã không nhỏ, vì sao đạo lý này cũng không hiểu?”

Trên đời này, không có người nào hiểu đạo lý nhỏ yếu chính là cái tội rõ ràng hơn Vu Chính Hải.

Khi Vu Chính Hải chưa tu hành, cho dù là một tên ăn mày trên đường cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn. Khi đã trở thành Giáo chủ U Minh Giáo, dù là bát diệp nghe danh hắn cũng phải cúp đuôi bỏ chạy.

Chân lý vĩnh viễn nằm trong tay kẻ mạnh.

Điền Bất Kỵ đương nhiên hiểu điều này, khẽ thở dài một hơi: “Xin hỏi sư thừa của hai vị là người phương nào?”

Cho tới bây giờ Điền Bất Kỵ còn chẳng biết gì về đối phương, một tiếng ‘đại ca’ của Kỷ Phong Hành hoàn toàn không đáng tin chút nào.

Vu Chính Hải đáp: “Chuyện này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết nếu gia sư ở đây thì dù là Diệp Chân của Phi Tinh Trai cũng không dám hó hé một lời.”

Nghe vậy, trong lòng Điền Bất Kỵ run lên. Hai người này lai lịch khó lường, lại dám khiêu chiến với Phi Tinh Trai, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì sao dám hung hăng càn quấy như thế?

“Mời hai vị đi theo ta.” Điền Bất Kỵ đứng lên nói. “Có lẽ các vị nên gặp mặt Quán chủ một lần.”

Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau. “Được.”

Điền Bất Kỵ xoay người rời đi. Kỷ Phong Hành hâm mộ đến mức muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Hắn gia nhập Thiên Liễu Quan nhiều năm như vậy mà đến tư cách tiến vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn cũng không có.

Nay đại ca mới nói mấy câu đã có thể gặp mặt Quán chủ. Quả nhiên… nhỏ yếu chính là cái tội!

“Đại ca, đại đại ca, ta có thể đi cùng hai người không?” Kỷ Phong Hành đi tới trước mặt hai người, cúi đầu khom lưng nói.

Đùi này nhất định phải ôm cho thật chặt!

Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vậy thì cùng đi đi.”

“Ta cũng muốn đi nữa!” Vu Vu nhảy khỏi ghế, lon ton chạy theo.

Nếu là trước đây, loại đệ tử như Kỷ Phong Hành hoàn toàn không có tư cách tiến vào khu vực nội môn. Nhưng bây giờ không giống khi xưa, bên cạnh hắn có hai đại cao thủ, Điền Bất Kỵ là người thông minh, đương nhiên không để ý mấy chuyện vặt vãnh này.

Đến Trung Chính Điện, ngoài quảng trường có mấy trăm đệ tử nội môn đang luyện tập, ai nấy đều dừng lại hành lễ.

“Điền trưởng lão!”

“Điền trưởng lão!”

Điền Bất Kỵ khẽ gật đầu, tay chắp sau lưng đi vào Trung Chính Điện.

Đám đệ tử nội môn kinh ngạc nhìn Kỷ Phong Hành đi theo sau Điền trưởng lão. Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Kỷ Phong Hành xấu hổ rảo bước đi nhanh.

Vu Vu chậm chân đi phía sau bị mấy tên đệ tử ngăn lại.

“Vu Vu, đó là ai thế?” Một đệ tử nội môn hỏi.

Vu Vu chỉ vào bóng lưng Ngu Thượng Nhung nói: “Đại ca ca? Hắn là cao thủ kiếm đạo.”

“Có phải hắn chính là ngoại nhân đã gây ra mâu thuẫn với Phi Tinh Trai không?”

“Cái gì mà ngoại nhân?” Vu Vu không hiểu.

“Vu Vu, sao muội ngốc vậy, chính bởi vì hắn nên Phi Tinh Trai mới gây hấn với Thiên Liễu Quan đó. Ta nghe người ta nói, chuyến này Huyền Minh đạo trưởng đến đây bị hắn chọc giận phải bỏ về!”

“Đáng đời lão.”

Vu Vu không thèm để ý đến bọn họ, nhanh chân đuổi theo Ngu Thượng Nhung.

Các đệ tử nội môn đều lắc đầu. “Phải thông báo chuyện này cho các vị trưởng lão khác mới được.”

. . .

Trung Chính Điện nhìn về hướng đông nam, trông to lớn và rất trang nghiêm. Cho dù là đệ tử nội môn cũng không được phép tuỳ tiện đến gần.

Đi vào trong đại điện, đám người nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá đang ngồi xếp bằng trên ghế chủ toạ, trong tay cầm phất trần, dù chỉ ngồi cao hơn mọi người hai bậc thang nhưng lại có cảm giác như người từ trên cao nhìn xuống.

“Đến rồi à?” Lão giả không mở mắt ra mà khẽ hỏi.

“Quán chủ, khách nhân đã đến.” Điền Bất Kỵ nói xong liền cung kính lui sang một bên.

Quán chủ Hạ Trường Thu mở mắt nhìn vào hai người trước mặt.

Người đứng bên trái là Vu Chính Hải, tay chắp sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, thái độ như thể khắp thiên hạ này duy ngã độc tôn. Người đứng bên phải là Ngu Thượng Nhung, hai tay khoanh lại, đứng nghiêm thẳng lưng, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Hai người này đều có một điểm chung —— từ trên người bọn hắn toát ra một cỗ ngạo khí sâu đến tận xương.

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Quán chủ Hạ Trường Thu mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Hai vị từ xa mà đến, có mục đích gì?”

Ngu Thượng Nhung đáp: “Ta và sư huynh muốn tá túc mấy ngày. Nếu có quấy rầy thì xin thông cảm.”

“Quý khách đến tá túc, đúng lý nên chiêu đãi.”

“Đa tạ.” Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu.

“Nhưng vì sao các hạ lại giết Huyền Minh đạo trưởng?” Quán chủ Hạ Trường Thu nhìn Ngu Thượng Nhung không chớp mắt.
Chương 813 Vô đề

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được thái độ của Hạ Trường Thu thay đổi, bèn hỏi: “Ngươi đang sợ hãi?”

Nếu Thiên Liễu Quan không sợ Phi Tinh Trai thì sao Quán chủ Hạ Trường Thu lại có thể nói ra một lời trốn tránh trách nhiệm như vậy?

Kỷ Phong Hành và Vu Vu giật nảy mình. Bọn họ vừa từ bên ngoài đi vào, không ngờ lại nghe được Ngu Thượng Nhung vừa gặp Quán chủ đã nói ra lời nói kinh người.

“Quán chủ thứ tội, đại ca của đệ tử vừa đến đây, không hiểu quy củ của Thiên Liễu Quan, mong Quán chủ tha thứ!” Kỷ Phong Hành quỳ sụp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Vu Vu cũng quỳ một gối xuống, mắt nhìn thẳng vào Quán chủ nói: “Đại ca ca là người tốt!”

Hạ Trường Thu không để ý đến hai người bọn họ, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung. Một lúc sau, hắn thở dài một tiếng: “Người trẻ tuổi…”

Hàng chân mày hắn nhíu lại, trên gương mặt lộ vẻ mỏi mệt, chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi đúng là có tư cách để cuồng ngạo. Nhưng có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như các ngươi nghĩ.”

Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi: “Có gì phức tạp à?”

Hạ Trường Thu không trả lời thẳng câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Các ngươi đến từ Cửu Trọng Điện?”

Không có lợi thì không giao dịch, không có lửa thì sao có khói. Thế gian này không có việc gì xảy ra mà không có nguyên do.

Vu Chính Hải bước lên một bước, nghênh đón ánh mắt của Hạ Trường Thu:

“Chúng ta đến từ đâu không quan trọng, ngươi là Quán chủ Thiên Liễu Quan thì cần hiểu rõ một đạo lý —— kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu.”

Vu Chính Hải vừa nói xong, Hạ Trường Thu đạp đất phóng tới, đơn chưởng vươn ra đánh về phía Vu Chính Hải.

“Quán chủ!”

“Đại đại ca!”

Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân, hai tay vẫn chắp sau lưng, toàn thân thẳng tắp lùi ra sau. Hai người cứ thế một chưởng một lùi, bay ra ngoài quảng trường.

Vu Chính Hải đáp xuống lô đỉnh giữa quảng trường, toàn thân nhẹ như yến.

Hạ Trường Thu giang rộng bàn tay, các ngón tay toả quang mang màu đỏ lập loè, mang theo khí tức ngũ hành thiên địa: “Thượng Thiện Như Thuỷ.”

Các đệ tử nội môn và trưởng lão Thiên Liễu Quan ngẩng đầu nhìn lên. Vu Chính Hải cũng vươn bàn tay ra đón đỡ, nguyên khí rung động.

Ầm! Song chưởng va chạm!

Vu Chính Hải không hình thành chưởng ấn, chỉ dùng bàn tay để đỡ chưởng ấn của Hạ Trường Thu, khí lưu bắn ra đâm vào lô đỉnh.

Đám người bên dưới kinh ngạc hô lên: “Là Quán chủ!”

“Kẻ nào to gan như vậy, dám khiêu khích Quán chủ!” Đám trưởng lão chen chúc chạy tới nhìn nam tử khôi ngô kia đỡ chưởng ấn của Quán chủ bằng một tay, tư thái giao phong hoàn toàn cao hơn Quán chủ của bọn hắn một bậc.

Người này là ai?

Hạ Trường Thu kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Vì sao ngươi không đánh ra chưởng ấn?”

Vu Chính Hải lạnh nhạt đáp: “Không cần.”

“Người trẻ tuổi chung quy vẫn còn quá non.” Năm ngón tay Hạ Trường Thu khép lại. Ầm! Lực lượng trong tay hắn chợt tăng mạnh.

Vu Chính Hải đột nhiên nhấc chân đá ra một cước. Lô đỉnh bay vọt lên không trung ngăn trở một chưởng kia.

Ầm! Trên lô đỉnh in hình dấu năm ngón tay sâu hoắm.

Hạ Trường Thu huy động phất trần trong tay trái, hồng sắc khí lưu như gió táp mưa sa bay về phía Vu Chính Hải.

Thấy thế, Ngu Thượng Nhung đứng quan sát chợt nở nụ cười: “Đại sư huynh không được thì để ta.”

Vu Chính Hải quát khẽ: “Ai nói không được! Nhìn cho kỹ ——”

Bàn tay Vu Chính Hải đẩy tới, Hạ Trường Thu bạo phát hồng sắc cương khí muốn chấn bay đối phương, nhưng chưởng thế của Vu Chính Hải rất mạnh, cưỡng ép chế trụ hồng sắc cương khí. Oanh!

Hai người vừa đối chưởng, lập tức bay ngược ra sau.

Vu Chính Hải hạ xuống đất, lui lại năm bước, cánh tay tê rần. Hạ Trường Thu cũng hạ xuống đất, lui lại ba bước, tay cũng run lẩy bẩy.

Cuộc chiến kết thúc, cương khí tiêu tán. Hạ Trường Thu nhíu mày nhìn Vu Chính Hải. Cửu Trọng Điện từ khi nào xuất hiện cao thủ bậc này?

Đám đệ tử và các trưởng lão xung quanh vội vàng chạy tới quát to: “To gan, dám can đảm giễu võ giương oai ở Thiên Liễu Quan! Bắt hắn lại!”

Vụt! Đám đệ tử đồng loạt rút kiếm.

Hạ Trường Thu đưa tay lên ngăn lại, quát khẽ: “Lui xuống hết cho ta.”

Đám người sửng sốt, sau đó hậm hực thu kiếm.

Lúc này Ngu Thượng Nhung đã đi đến giữa hai người, liếc nhìn Vu Chính Hải rồi nói: “Đại sư huynh, huynh lùi lại nhiều hơn đối thủ hai bước.”

Vu Chính Hải đỏ mặt nói: “Không tính, không tính! Ta chưa dùng toàn lực, đánh lại nào!”

Hạ Trường Thu chột dạ rụt người lại… Tên này thật mạnh!

Trên thực tế Vu Chính Hải không hề xuất ra toàn lực, không dùng đến cương khí, càng không động đến vũ khí. Chỉ là hắn đã hơi khinh thường Quán chủ Hạ Trường Thu.

“Vẫn nên để đệ ra tay thì hơn…” Ngu Thượng Nhung xoay người nhìn Hạ Trường Thu, tay phải vươn ra, miệng mỉm cười. “Mời.”

Hạ Trường Thu lắc đầu nói: “Vừa rồi ra tay chỉ để dò xét sư thừa của hai vị, ta không có ác ý, không cần tiếp tục đánh nữa.”

“Các hạ đã có kết quả chưa?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười hỏi.

Hạ Trường Thu lại lắc đầu. “Tuy không biết hai vị là người phương nào, nhưng có thể chắc chắn hai vị không đến từ Cửu Trọng Điện.”

“Ồ?”

Lúc này Điền Bất Kỵ đứng quan sát bên cạnh cũng chắp tay nói: “Đấu pháp của Cửu Trọng Điện chú trọng tốc độ, ám sát, thủ đoạn quỷ dị khó lường. Vị bằng hữu này thủ đoạn cương mãnh như thuỷ triều sóng cả, tuyệt đối không phải là phong cách của Cửu Trọng Điện.”

Hắn vừa dứt lời, hư ảnh Ngu Thượng Nhung chợt xuất hiện, vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.

Quán chủ Hạ Trường Thu đột nhiên cảm thấy đầu óc mông lung, tầm nhìn không rõ, trong lòng cả kinh, vội đạp mạnh chân lao thẳng lên trời, phất trần vẫy mạnh.

“Đạo Thường Vô Danh!”

Hồng cương nở rộ như tuyết bay đầy trời. Ba đạo thân ảnh vọt tới, một kiếm đánh bay phất trần, một kiếm trảm hư không, một kiếm đâm tới lồng ngực Hạ Trường Thu.

Hạ Trường Thu dùng hai ngón tay muốn kẹp lấy mũi kiếm. Ầm! Không ngờ lưỡi kiếm đột nhiên xoay tròn như mũi khoan, Hạ Trường Thu đành buông tay bay vọt ra sau.

Ngu Thượng Nhung cũng lùi lại, trường kiếm huy động chém nát hồng cương bay tung toé khắp trời.

Kiếm dừng, hồng cương tiêu tán. Hai người đứng đối mặt nhau, cân tài cân sức.

Khoảng thời gian này Ngu Thượng Nhung cũng từng nghĩ tới một điều, không rõ vì sao thể hệ tu hành ở hồng liên giới cũng là ba nhà Nho, Phật, Đạo như Đại Viêm. Đáng tiếc hắn không phải loại người thích suy nghĩ mấy chuyện tổn hao tâm trí như vậy, nên không thèm nghĩ tới nữa.

Nhưng vấn đề này kỳ thực rất đáng để đào sâu suy nghĩ.

Thượng Thiện Nhược Thủy, Đạo Thường Vô Danh… đây đều là tư tưởng của Đạo môn.

Các trưởng lão Thiên Liễu Quan không dám lên tiếng nữa. Lúc trước bọn hắn kinh ngạc vì sự lợi hại của Vu Chính Hải, nay lại xuất hiện thêm một kiếm khách, cả hai đều có năng lực đánh lui Quán chủ, bọn hắn nào dám trêu chọc.

Im lặng một lúc lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Thắng bại chưa phân, hay là đánh lại một trận?”

Vu Chính Hải mỉm cười: “Nhị sư đệ, dùng vũ khí mà vẫn không thể thắng, vẫn nên để vi huynh ra tay thì hơn.”

“. . .”

Hạ Trường Thu tuy không rơi vào thế hạ phong nhưng cũng nhìn ra hai vị huynh đệ này có ý muốn so kèo tranh phong với nhau rất rõ ràng. Điều này khiến hắn âm thầm cảm thấy bi thương.
Chương 814 Vô đề

“Hai vị không phải người Cửu Trọng Điện, không cần so đấu nữa. Xin mời vào trong.” Hạ Trường Thu nói.

Thấy hắn không muốn đánh nữa, Ngu Thượng Nhung có hơi mất hứng, đành nói: “Vậy lần sau lại đánh.”

“. . .”

Trở về đại điện, Hạ Trường Thu quay về vị trí của mình, không khỏi tán dương mấy câu.

“Tu vi của hai vị sâu không lường được, khiến ta được mở rộng tầm mắt.”

“Không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung khiêm tốn đáp.

“Thật khó tưởng tượng hai vị lại là đồng môn. Tôn sư… phải chăng là cửu diệp?” Hạ Trường Thu cố ý thăm dò. Một người dùng đao, một người dùng kiếm, đấu pháp vận khí đều hoàn toàn khác biệt vậy mà đều cường đại như thế.

Thấy Hạ Trường Thu chưa từ bỏ ý định, Vu Chính Hải lạnh nhạt lắc đầu: “Nếu muốn biết thì đánh thắng ta đã.”

Hạ Trường Thu: “. . .”

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Đồng ý.”

Hai người đứng lên, xoay người đi ra khỏi đại điện. Vu Chính Hải không quay đầu lại, chắp tay sau lưng nói: “Nếu người của Phi Tinh Trai tới, ta thay ngươi giết sạch là được.”

Thấy bọn hắn muốn rời đi, Hạ Trường Thu vội vàng hỏi: “Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?”

Không biết tên tuổi sư phụ thì thôi, ít ra cũng nên tự báo danh tự đi chứ?

“Vu Chính Hải.”

“Ngu Thượng Nhung.”

Hai người đồng hành bước ra khỏi đại điện, Kỷ Phong Hành và Vu Vu cũng theo sau.

Hạ Trường Thu ngồi xuống, không ngừng lẩm bẩm danh tự hai người rồi nói: “Điền trưởng lão, ngươi cảm thấy hai người này thế nào?”

“Khoảng thời gian gần đây vị kiếm khách kia luôn trú ngụ ở khu vực ngoại môn. Quán chủ, nếu hai người này thật sự là địch nhân của Thiên Liễu Quan thì cần gì phải đi đường vòng nhiều như thế?” Điền Bất Kỵ nói.

“Điền trưởng lão, ta hiểu ý của ngươi. Chỉ là…” Hạ Trường Thu không nói hết câu, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

“Ta cũng minh bạch nỗi khổ tâm của Quán chủ. Ngài muốn giao hai người này ra để bảo vệ Thiên Liễu Quan, nhưng làm vậy cũng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, ngài hiểu Phi Tinh Trai hơn ai hết.”

“Vậy theo ý ngươi, ta nên làm thế nào?”

“Hai người này có tu vi rất khó lường, cho dù Quán chủ toàn lực ứng phó cũng không dễ dàng chiến thắng bọn họ. Trước đó ta đã thử tán gẫu với Kỷ Phong Hành, sư môn của hai người này tuyệt đối không đơn giản. Có thể nói là… không kém gì Diệp Chân của Phi Tinh Trai.” Điền Bất Kỵ nói.

Hạ Trường Thu nhíu mày im lặng.

“Cho nên ta cho rằng, thay vì bán đứng bọn hắn để đi thêm một đoạn đường ngắn, chẳng bằng to gan một chút… Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.”

Trầm tư một lúc lâu, Hạ Trường Thu mới nhẹ nhàng gật đầu:

“Thăng Kỷ Phong Hành làm đệ tử nội môn do ngươi tự mình dạy dỗ, được ra vào Chấp sự đường… Ngoài ra đưa biệt uyển Nam Phong cho bọn họ sử dụng. Đã là bằng hữu thì phải dùng lễ tiếp đón.”

Điền Bất Kỵ khom người thật sâu: “Vâng.”

. . .

Cùng lúc đó, ngoài sân viện Đông Các. Lục Châu đang làm các động tác thể dục dưỡng sinh.

Đúng lúc này, Tả Ngọc Thư hoàn thành nhiệm vụ ở Thần Đô đã trở về Ma Thiên Các, đang trên đường đến Đông Các phục mệnh.

Thấy Các chủ đứng ngoài sân làm mấy động tác kỳ quái, bà ta không khỏi hiếu kỳ, bèn đứng lại quan sát. Động tác kia chậm chạp nhưng ôn hoà như nước chảy mây trôi, tư thế tao nhã đẹp đẽ.

“Tả Ngọc Thư bái kiến huynh trưởng.”

Lục Châu dừng tay, nhìn thoáng qua Tả Ngọc Thư rồi nói: “Chuyện trận pháp đã xử lý xong rồi?”

“Lão thân tự mình xuất mã, chuyện dễ như trở bàn tay. Hơn trăm tên đệ tử Thái Hư Học Cung am hiểu về trận pháp đã đến Bắc Đẩu Thư Viện, tin là không bao lâu nữa tao nghệ về trận pháp của chúng ta sẽ có một bước tiến dài.” Tả Ngọc Thư đáp.

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Gần đây không xuất hiện hung thú khổng lồ nữa, chỉ có một số hung thú nhỏ tập kích thành trì nên tu hành giả có thể chống cự được. Nếu lại có thêm mấy con như cự điểu Man Man thì nhân loại sẽ gặp nguy hiểm.

Hung thú xuất hiện chứng tỏ tu hành giả kim liên giới đang ngày càng tiến gần tới cửu diệp.

“Huynh trưởng, vừa rồi huynh thi triển bộ công pháp nào thế?” Tả Ngọc Thư hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi nói Thái Cực?”

“Thái… Thái Cực? Chẳng biết lão thân có thể tu hành Thái Cực không?”

“Đây chỉ là một bộ công pháp để cường thân kiện thể mà thôi, không có tác dụng gì với các vị cả.”

Tả Ngọc Thư lộ vẻ mất mát. Chẳng lẽ công pháp này là nguyên nhân giúp cho huynh trưởng cường đại như bây giờ?

Lục Châu vận động gân cốt xong liền trở về phòng, tiếp tục rút thưởng.

Trước đó điểm công đức còn thừa 10.333 điểm, Lục Châu rút thêm 100 lần nhận được 30 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Xem ra có vẻ may mắn hơn lần trước một chút.

Tổng số lượng Thẻ Nghịch Chuyển tích luỹ được đến hiện tại là 270 tấm.

. . .

Sáng hôm sau, Lục Châu hoảng hốt nhìn điểm công đức chỉ còn lại có 33 điểm, Thẻ Nghịch Chuyển tăng lên thành 350 tấm.

Vận khí xem như đã rất tốt, nhưng nhìn số điểm công đức thấp nhất từ trước đến nay, trong lòng hắn trống rỗng không nói được gì.

Lục Châu quyết định sử dụng thử Thẻ Nghịch Chuyển, từ khi tấn thăng bát diệp hắn còn chưa dùng thử, có khi đã tăng giá trị thọ mệnh rồi cũng nên?

Rất nhanh sau đó, năng lượng sinh cơ hội tụ, tuổi thọ còn lại của Lục Châu tăng lên 500 ngày.

Không có gì khác biệt. Rút thưởng quả nhiên rất hố người.

Lúc này mặt trời đã lên cao ba sào, Lục Châu không còn điểm công đức để rút nữa, bèn tiến vào trạng thái tu hành. Từ bát diệp tiến vào bát diệp viên mãn sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Tu luyện chưa được bao lâu, Tư Vô Nhai đã đến Đông Các.

“Sư phụ, Dự Châu phát hiện hung thú khổng lồ, tu hành giả thủ thành đều không phải là đối thủ của nó. Phân đà U Minh Giáo thỉnh cầu sư phụ xuất thủ.”

“Hung thú khổng lồ?”

Lục Châu đẩy cửa bước ra. Lão phu còn đang buồn vì không có điểm công đức đây. Chỉ mong lần này hung thú có thể cung cấp năm ngàn điểm như Xích Diêu thì ấm rồi.

Lần này tính ra có hơi thiệt thòi, sớm biết như thế lúc trước Lục Châu đã không mua thẻ Một Kích Chí Mạng. Bây giờ dùng thẻ Một Kích Chí Mạng giết hung thú đổi lấy điểm công đức rõ ràng là lỗ gấp đôi!

“Có biết là loại hung thú nào không?” Lục Châu hỏi.

“Trong phi thư có vẽ lại hình dạng của nó, hung thú này tên là Cùng Kỳ.”

Cùng Kỳ?

“Man điểu xuất hiện là vì sứ giả của hồng liên giới dẫn dụ bọn chúng ra… Còn con Cùng Kỳ này là vì sao? Chẳng lẽ Dự Châu đã xuất hiện cửu diệp rồi?” Lục Châu nghi hoặc.

“Đồ nhi cũng rất tò mò, loại hung thú này chỉ tồn tại trong điển tịch xưa, từ trước đến nay chưa từng xâm lấn lãnh địa của con người. Lần này sự tình khẩn cấp, có lẽ phải đến nơi quan sát mới biết thêm thông tin.”
Chương 815 Vô đề

Lục Châu gật đầu, gọi Bệ Ngạn tới.

Nếu không phải có cửu diệp xuất thế thì rất có khả năng lần này hung thú cũng bị đám sứ giả hồng liên giới dẫn dụ ra.

Tư Vô Nhai cảm thán: “Gần đây số lượng hung thú xuất hiện ngày càng nhiều, mà phạm vi cửu châu lại rất lớn. Cho dù có trận pháp bảo hộ cũng cần ít nhất bốn vị cửu diệp, mỗi vị bảo vệ hai châu thì mới ổn định được. Nay chỉ có một mình sư phụ bôn ba khắp nơi, thật là vất vả.”

Lục Châu cũng hiểu, nhân loại tu hành có vẻ hơi chậm. “Vi sư đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong liền nhảy lên lưng Bệ Ngạn rồi đạp bước trên mây rời đi.

“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”

Bay lên không trung, Lục Châu liếc nhìn Bệ Ngạn, khẽ nói: “Tuy là ngươi phi hành hơi xóc nảy nhưng lại nghe lời hơn Cát Lượng nhiều.”

Ngaoooo —— ——

Bệ Ngạn kêu lên một tiếng như đang đồng ý với chủ nhân.

“Nhanh thêm chút nữa.”

. . .

Cùng lúc đó, trong một mảnh phế tích ở phía tây thành Dự Châu, hai tên tu hành giả hồng liên đang nhìn trận văn dưới mặt đất, âm thầm gật đầu.

“Ta đã truyền các tin tức cơ bản về Đại Viêm cho Thiên Vũ Viện. Tin rằng không bao lâu nữa Thiên Vũ Viện sẽ phái thêm người tới… Toàn kim liên giới cũng chỉ có một tên cửu diệp, quả thực yếu đến ngoài sức tưởng tượng của chúng ta!”

“Đúng là trời cũng giúp chúng ta, không ngờ lần này hung thú cao giai được gọi tới là Cùng Kỳ…”

Ầm! Tường thành bị đánh sập.

Hai người ngẩng đầu nhìn về phía bắc thành Dự Châu, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.

“Bỏ ra hàng ngàn tấm hồng văn phù chỉ, rất đáng giá!”

Sau lưng bọn hắn, một đống phù chỉ nằm trong vòng tròn trập pháp đột nhiên bốc lên hoả diễm, chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu cháy thành tro tàn.

“Diệp Chân của Phi Tinh Trai dùng phương pháp này hấp dẫn loan điểu tới, lấy số đông quần công nó mới có thể đánh hạ thành công. Đại Viêm chỉ có một tên cửu diệp, ta chống mắt lên xem hắn ứng đối với Cùng Kỳ thế nào!”

Nói xong, hai tu hành giả hồng liên len lén phi hành vào rừng cây gần thành Dự Châu, bí mật quan sát Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ thoạt nhìn trông như một con hổ, thân cao trăm mét, trên lưng có một cặp cánh rất lớn. Thân hình khổng lồ đã thể hiện rất rõ ràng lực lượng ẩn tàng bên trong, cho dù là sứ giả hồng liên cũng không dám khinh thường thực lực của nó.

Tường thành sụp đổ, bình chướng hiện ra. Cùng Kỳ bay lên không ngừng va chạm với bình chướng.

Ầm! Ầm!

Sau vài lần va chạm, bình chướng có vẻ sắp vỡ vụn đến nơi.

“Người của kim liên giới rất yếu, xem ra chỉ mỗi mình hung thú Cùng Kỳ đã đủ để chơi chết bọn hắn.”

“Ngươi nói xem, nếu chúng ta không truyền lại tin tức cho Thiên Vũ Viện thì tốt biết bao, ngươi và ta cùng hợp lực nghĩ cách giết chết tên cửu diệp kia, khống chế Hắc Thuỷ Huyền Động và Vô Tận Hải. Có phù văn trong tay, chúng ta chẳng phải sẽ trở thành lão đại nơi đây rồi sao?”

“Không có khả năng! Người nơi đây đã nghiên cứu ra một bộ lý luận tu hành mới tên là phương pháp trảm kim liên trùng tu. Cho dù chúng ta không lợi dụng phù văn dẫn dụ hung thú đến công kích thì sớm muộn gì bọn hắn cũng có thêm người đạt tới cửu diệp.”

“Nói cũng đúng. Ngay cả cửu diệp Khương Văn Hư còn ngăn không được thì huống gì chúng ta.”

Hai người tiếp tục nhìn về phía thành Dự Châu.

Cùng Kỳ vỗ cánh nhìn đám tu hành giả bên trong thành như đang nhìn món ăn hấp dẫn nào đó, nó điên cuồng va chạm vào bình chướng.

Ầm! Bình chướng xuất hiện từng tầng gợn sóng. Tu hành giả bên trong thành hốt hoảng kêu lên, mấy tu hành giả cấp Nguyên Thần cảnh đều lăng không bay lên, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch.

“Chúng ta đến cửa đông, Cùng Kỳ đã lượn qua đó rồi.”

“Ừ.”

Hai tên tu hành giả hồng liên nhìn nhau gật đầu rồi bay giữa đám rừng rậm tiến về phía cửa đông thành. Không bao lâu sau đã đến nơi, bọn chúng lại ẩn nấp sau tàng cây, tiếp tục quan sát.

“Mau phá hỏng bình chướng đi, giết nhiều người lên để báo thù cho Cố Minh!”

Hai người bọn hắn lom lom nhìn vào trong thành như đám khán giả thời cổ đại ngồi trên quan sát những trận chiến trong đấu trường La Mã. Bọn hắn thích huyết tinh, thích tàn sát.

Mỗi khi Cùng Kỳ va chạm vào bình chướng, bọn hắn đều nở nụ cười hài lòng.

Cùng Kỳ vô cùng hung mãnh, cho dù là cửu diệp cũng không dám khinh thường loại hung thú này.

Ầm! Rốt cuộc sau nhiều lần công kích, bình chướng thành Dự Châu cũng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Các tu hành giả trong thành vội vàng chạy trốn. Cùng Kỳ như con sói hoang xông vào bầy cừu, hưng phấn lao lới giết chóc. Móng vuốt vừa quét qua đã có mấy tu hành giả bị đánh nát cương khí hộ thể, văng tứ tung. Đuôi nó khẽ vẫy, vài toà kiến trúc trong thành ầm ầm sụp đổ.

Nó điên cuồng tàn phá thành Dự Châu.

“Giết! Giết nhanh lên!”

“Đám cắc ké đáng thương, kim liên giới tồn tại được đến hôm nay quả là kỳ tích.”

“Ta đánh cược Cùng Kỳ trong vòng hai canh giờ có thể giết sạch đám người này. Ngươi thấy sao?”

“Ta nghĩ là không tới, xem tình cảnh này thì nhiều lắm là một canh giờ.”

Hai người nhếch mép cười, cực kỳ hài lòng trước biểu hiện hung mãnh của Cùng Kỳ. Ngay khi bọn hắn đang vừa xem náo nhiệt vừa giễu cợt, đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu mình có người.

Bọn hắn theo bản năng ngẩng đầu lên. “Cái gì thế?”

Đó là một vị lão giả tiên phong đạo cốt đứng trên lưng toạ kỵ trông rất hung tàn, nó đang phi hành ngang qua đầu bọn hắn.

“Suỵt, hẳn là một tu hành giả Đại Viêm đến tìm chết!”

“Ta cược hắn đánh được hai hiệp là tèo.”

“Ta cược bốn hiệp.”

“Đồng ý!”

Nhưng khi hai người vừa dứt lời, con toạ kỵ trên trời kia đột ngột dừng lại, không tiếp tục phi hành nữa. Cái mũi nó giần giật như đang đánh hơi cái gì, sau đó nó lao vụt xuống.

“Bị phát hiện! Là toạ kỵ có khứu giác cực nhạy! Chạy mau!”

Hai tu hành giả hồng liên lập tức rời khỏi tàng cây, đáng tiếc bọn hắn không thể nào nhanh hơn Bệ Ngạn được.

Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn còn đang kỳ quái không hiểu sao nó lại dừng bay, đến khi nhìn thấy trên tàng cây có hai tu hành giả đang lén lén lút lút ẩn nấp thì không hề do dự hạ lệnh cho Bệ Ngạn lao xuống.

Bệ Ngạn lăng không chặn ở giữa rừng, ngăn trở đường đi của hai người bọn hắn. Hai người giật mình ngẩng đầu nhìn về phía tu hành giả đứng trên lưng Bệ Ngạn.

“Lão tiên sinh đây là muốn làm gì?” Một người cất tiếng hỏi.

Lục Châu vuốt râu nói: “Hung thú xâm nhập thành trì, vì sao các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?”

“Lão tiên sinh, hung thú này tên là Cùng Kỳ, cực kỳ hung tàn, tu hành giả yếu ớt như chúng ta không có khả năng đối phó nó nên đành bất lực.”

“Có lão phu ở đây không cần phải sợ hãi. Đi theo lão phu vào thành hàng phục nó.”

“A?” Hai người cả kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK