Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2121 Tự rước lấy nhục

Đông phương lão quân nói: “Ngươi chính là điện thủ Vu Chính Hải?”

“Ta mà biết đám người các ngươi mặt dày vô sỉ như thế thì ta thà không đoạt chức điện thủ này còn hơn.”

Biểu tình bốn người có chút biến hoá. Đông phương lão quân cao giọng nói: “Cơ lão ma, cái tính thích thu đồ đệ của ngươi thật khó thay đổi, chỉ mong bọn hắn sẽ không đi lại con đường của bốn vị Chí Tôn.”

Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã trầm giọng quát: “To gan!”

Một chưởng đánh ra, lam chưởng ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo mang theo lam sắc điện hồ đánh tới. Tứ đại lão quân hiệp lực đánh ra một tấm thuẫn cực đại che chắn.

Ầm! Chưởng ấn bị ngăn trở, bốn người nghi hoặc nhìn lại lực lượng trong tay mình. “Thì ra là như vậy.”

“Ngươi đi theo con đường cũ của Ma Thần, nhận được y bát của hắn nhưng lại thiếu một chút tàn nhẫn, tu vi cũng chưa đủ mạnh. Hôm nay tứ đại lão quân chúng ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tên tiểu ma nhà ngươi.”

Nói xong, trên người tứ đại lão quân xuất hiện bốn đạo hư ảnh lướt về phía Lục Châu, đây chính là lực lượng ý chí.

Đám người Vu Chính Hải không nhìn thấy hư ảnh, chỉ cảm giác được giữa thiên địa có một loại lực lượng thần bí đang nhào về phía sư phụ.

Đúng lúc này, Thiên Ngân trường bào tung bay trong gió, viễn cổ long hồn gào thét một tiếng thấu triệt thiên địa khiến bốn đạo ý chí bị đánh bật trở về.

Tứ đại lão quân mở to mắt, miệng hộc máu. Bốn người kinh hô: “Viễn cổ long hồn?!”

“Bản toạ còn chưa ra tay, các ngươi đã thảm hại như vậy?” Kỳ thực Lục Châu cũng không ngờ được chiêu này có thể hoá giải như thế.

Tứ đại lão quân đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó bốn toà pháp thân sừng sững xuất hiện cao không thấy đỉnh.

Lục Châu lắc đầu nói: “Nguỵ Chí Tôn rốt cuộc cũng chỉ là nguỵ Chí Tôn.”

Nói như vậy là vì bốn người dựa vào trận pháp trong khu vực nội hạch mới đạt tới cảnh giới Chí Tôn chứ không phải là Chí Tôn thật sự.

Lục Châu thôi động lực lượng bên trong Ma Thần hoạ quyển, kỳ kinh bát mạch lập tức hút lấy lực lượng tứ đại nội hạch, cùng liên toạ hoà làm một thể, điện hồ bao bọc toàn thân Lục Châu.

“Lam đồng?!”

“Ma Thần?!”

Lúc này Lục Châu đã vọt tới trước mặt bốn người, gọi ra pháp thân. Pháp thân cấp tốc bành trướng đánh bay bọn hắn ra ngoài. Bốn người lại phun ra máu tươi.

“Trạng thái đỉnh phong của Ma Thần?”

“Sao có thể?!” Bốn người không tài nào lý giải được vì sao Ma Thần vẫn bảo trì tu vi đỉnh phong đến hiện tại.

Lục Châu thản nhiên nói: “Trước kia Đan Át điện chủ chết trong tay lão phu, hôm nay lão phu sẽ tiễn các ngươi đi gặp hắn. Đan Át diệt vong, để xem các ngươi còn có mặt mũi nữa hay không.”

“Cơ lão ma, ta liều mạng với ngươi!”

Bắc phương lão quân điên cuồng vọt tới, toàn thân bay ngang giữa trời như một mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu.

Lục Châu đạm mạc đưa tay đón đỡ, năm ngón tay bất động như sơn ngăn trở một chiêu này, sau đó chậm rãi nắm lại.

Rắc! Thanh âm không gian bị bóp nát vang lên, hai tay bắc phương lão quân lập tức bị bẻ gãy.

“A!!”

Nhìn Lục Châu từng bước tiến lại gần, sắc mặt bốn người càng lúc càng khó coi. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau.

“Dùng tuyệt chiêu đi!”

“Được rồi, chúng ta đều đã già, sứ mệnh đã đi tới phần cuối. Tuyệt chiêu dùng vào thời điểm này cũng đáng.”

“Có thể giao phong với Cơ lão ma ở trạng thái đỉnh phong, dù bại cũng vinh quang!”

Nói xong, bốn người đồng loạt giang tay ra, thiên địa rung chuyển, tầng bên ngoài khu nội hạch xuất hiện một khe hở.

Lục Châu hừ lạnh một tiếng, bay lên giữa không trung, hai toà pháp thân đồng loạt xuất hiện, kim pháp thân bộc phát lực lượng Mệnh Quan, lam pháp thân huy động kiếm cương!

Tâm tình tứ đại lão quân đang hào hùng vạn trượng, vừa trông thấy hai toà pháp thân trái tim lập tức lạnh ngắt.

“Song pháp thân?!”

Bốn người mặt xám như tro tàn nhìn đám kiếm cương lít nha lít nhít trút xuống, lúc này bọn hắn mới ý thức được chênh lệch giữa mình và Ma Thần quá lớn.

Dù bại cũng vinh quang? Chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.

Tứ đại lão quân chỉ cảm thấy thân thể và linh hồn đều run rẩy, kỳ kinh bát mạch bị điện hồ bao phủ không thể thở nổi, làn da cháy rừng rực khó chịu vô cùng, bọn hắn gào lên tê tâm liệt phế.

“A ——”

Bốn vị đệ tử cũng há hốc mồm nói không nên lời. Bọn họ vốn cho rằng bản thân đã đủ cường đại, khoảng cách với sư phụ càng lúc càng gần, nhưng khi nhìn thấy hai toà pháp thân mới hiểu được một đạo lý, cả đời này bọn họ đều không đuổi kịp sư phụ.

Vu Chính Hải nói với Ngu Thượng Nhung: “Lão nhị, ta vẫn luôn cho rằng đạo tu hành trảm liên của đệ là đặc thù nhất, sư phụ chỉ đổi màu sắc pháp thân và liên toạ mà thôi, về bản chất sẽ không khác biệt. Thật không ngờ sư phụ vốn đã đi trên con đường đặc biệt đến không tưởng tượng nổi.”

Ngu Thượng Nhung gật đầu đáp: “Đa tạ đại sư huynh tán dương, ta cũng cảm thấy như vậy. Sư phụ rốt cuộc đã gạt chúng ta bao nhiêu chuyện?”

Vì cái gì sư phụ luôn cho bọn hắn cảm giác người có át chủ bài xài không hết?

“Ai mà biết được, ta đã chết lặng.” Vu Chính Hải nhún vai.

Diệp Thiên Tâm nói: “Kỳ thực sư phụ làm thế ta cũng có thể hiểu được. Người là Ma Thần, tứ đại Chí Tôn Thánh Điện hình như cũng là… học sinh của người.”

Nghe được lời này, ba người còn lại đều hiểu nàng muốn nói gì.

Ban đầu ở Kim Đình Sơn, cửu đại đệ tử đều phản bội sư môn, chỉ có mỗi mình Tiểu Diên Nhi là không có dị tâm. Mà tứ đại Chí Tôn ở Thái Huyền Sơn cũng là kẻ khi sư diệt tổ, trở thành chó săn cho Thánh Điện.

Một người sao có thể phạm sai lầm đến hai lần? Đương nhiên sư phụ sẽ có tâm lý đề phòng đồ đệ, bọn hắn có thể hiểu được.

Bốn vị đệ tử đồng thời thở dài một tiếng.

Ầm ầm!

Một đạo kiếm cương chém trúng tứ đại lão quân. Lại một tiếng kêu thảm vang lên.

“Lấy mạng đổi mạng! Giúp ta!” Nam phương lão quân hô to một tiếng.

Ba người còn lại lập tức đẩy chưởng dồn lực vào người nam phương lão quân, bọn hắn bắn ra một đạo quang trụ khổng lồ đánh về phía lam pháp thân.

Chỉ cần đánh tan lam pháp thân thì chủ nhân của nó cũng sẽ trọng thương. Lấy mạng đổi mạng!
Chương 2122 Luân hồi

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lam pháp thân đột nhiên tứ phân ngũ liệt, phân chia ra thành từng mảnh tránh đi đạo quang trụ kia.

“Cái gì thế?!” Vu Chính Hải cả kinh.

“Pháp thân phân chia? Sao có thể?!”

Không chỉ là bốn vị đồ đệ mà ngay cả bốn tên lão quân cũng kinh hãi nhìn lên bầu trời.

Nam phương lão quân điên cuồng phun máu, hai mắt trợn trừng lên, lực lượng toàn thân hắn bắt đầu bạo tạc, thân thể tan tành thành từng mảnh, rơi lả tả xuống mặt đất.

Ba vị lão quân còn lại mặt mũi tái nhợt, tuyệt vọng nhìn lên trời, hoàn toàn đánh mất ý niệm chống cự.

Đông phương lão quân đột nhiên buồn bã cười một tiếng, tiếng cười nghe như tiếng khóc, vô cùng thê lương. Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “Cùng lên!”

“Muốn chết cùng chết!”

Ba toà pháp thân vọt tới. Lục Châu thản nhiên vung tay, kiếm cương của lam pháp thân bay ra chém đứt ba toà pháp thân, đồng thời chém luôn cả cánh tay của bọn hắn.

Quang luân cấp tốc thôn phệ đông phương lão quân, nguyên khí phong bạo bắn ra tứ phía, tàn phá bừa bãi. Mãi một lúc sau khi nguyên khí hoàn toàn tiêu tán, đông phương lão quân cũng tan thành tro bụi.

Bắc phương lão quân và tây phương lão quân rơi thẳng xuống đất, máu me đầy người. Bọn hắn đã mất đi hai cánh tay.

Lục Châu đáp xuống hờ hững nhìn bọn hắn, khẽ phất tay. Hai đạo quang ấn đánh vào đan điền khí hải hai người, hai vị lão quân vốn đang trọng thương lập tức bị đánh nát đan điền khí hải!

Hai người đau đớn kêu gào.

“Muốn chết thống khoái đâu có dễ dàng như vậy. Bản toạ phải khiến các ngươi mở to mắt nhìn xem ai là chúa tể thiên hạ này, rốt cuộc Thái Hư là quang minh tái hiện hay là tận thế giáng lâm!”

Hai tên lão quân ngơ ngác nhìn Lục Châu, không rõ vì sao hắn lại làm như vậy. “Muốn chém muốn giết thì tuỳ ngươi!”

“Giết các ngươi dễ dàng như nghiền chết một con kiến.” Lục Châu lắc đầu nói, “Nếu muốn chết thì đợi lão phu rời đi rồi tự sát là được.”

“Ngươi…”

“Ngay cả can đảm tự sát cũng không có?” Lục Châu hỏi ngược lại.

Hai tên lão quân run rẩy, cảm xúc phức tạp vô cùng.

Lục Châu khinh thường lắc đầu: “Vẫn dối trá hệt như trước đây, đúng là bản tính của các ngươi.”

Vu Chính Hải đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “Các ngươi giống như tảng đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng! Thân là lão quân Đan Át, hẳn các ngươi phải hiểu việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là chuyện tất nhân, dựa vào cái gì lại đổ tội lên đầu sư phụ ta? Ta thấy kẻ mang đến tận thế thật sự chính là các ngươi đó! Ta thật phục rồi, lần đầu tiên gặp được đám người vô sỉ đến mức này!”

Lục Châu thản nhiên nói: “Không cần biện luận với bọn hắn làm gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Đi đi.”

“Vâng.” Vu Chính Hải khom người đáp rồi bay về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.

Diệp Thiên Tâm đi tới trước mặt hai tên lão quân, khẽ lắc đầu nói: “Hai lão già ngoan cố, các ngươi mới là loại sâu mọt khiến người ta chán ghét nhất, lại không tự hiểu được sao?”

“. . .”

“Giết ta đi!” Bắc phương lão quân hô lên.

“Không giết ngươi! Để ngươi nhìn xem trời này sụp đổ như thế nào, để lương tâm ngươi bị tra tấn vĩnh viễn, sống không bằng chết. Nếu nhịn không được thì chết thử ta xem!” Diệp Thiên Tâm hừ lạnh nói.

Trong lòng nàng lại nhớ đến thập đại danh môn chính phái ngày xưa, thật sự là đám người này giống nhau cực kỳ, đều bên ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong thì thối rữa ác tâm đến tột cùng.

. . .

Lúc này, khu vực nội hạch vang lên một tiếng sét tựa như đang cảnh cáo thế nhân, trên thân Thiên Khải Chi Trụ bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Mà ở bên trong, Vu Chính Hải đã lĩnh ngộ tới thời điểm mấu chốt.

Đại đạo của hắn lĩnh ngộ gian nan hơn người khác một chút. Toàn thân hắn như tiến vào một tinh hà mênh mông, trông thấy vô số ngôi sao và các loại hình ảnh.

Vu Chính Hải nhìn thấy đủ loại thiên thạch xuất hiện vọt ngang chân trời, vô cùng mỹ lệ. Khi đám thiên thạch kia đánh về phía hắn mang theo uy hiếp chí mạng, hắn dùng toàn lực chống cự nhưng cảm giác lực lượng của mình nhỏ yếu đến vô nghĩa.

Thiên thạch đánh tan thân thể của Vu Chính Hải.

Một tiếng vang rung trời chấn động cả thương khung, nguyên khí tựa như mây đen tàn phá khắp bầu trời.

Nhìn thấy cảnh này, hai tên lão quân cười ha ha chế giễu. “Xem đi, Cơ lão ma ngươi mở mắt ra mà xem đi, thiên địa này có phải đang tận thế giáng lâm hay không! Ha ha ha…”

Nỗi đau mất đi tu vi còn khó chịu hơn là tử vong, hai tên lão quân nhìn phong vân biến ảo trên bầu trời, trong lòng cảm thấy thoải mái.

Mấy người Lục Châu không thèm để ý đến bọn hắn. Hai tên rác rưởi mà thôi, không đáng để xuất thủ.

Đúng lúc này, nội hạch Thiên Khải Chi Trụ vỡ nát, đất đá bắn ra tứ phía. Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên huy động kiếm cương ngăn cản toàn bộ đất đá bắn ra xung quanh.

Lát sau, trời quang mây tạnh, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Vu Chính Hải lơ lửng giữa không trung, toàn thân đắm trong huỳnh quang và ánh nắng.

Hai tên lão quân ngẩng đầu nhìn về phía Vu Chính Hải tràn ngập thánh quang, ngơ ngác nói: “Lĩnh ngộ được đại đạo? Vì sao chứ?”

Trong không trung, Vu Chính Hải mở mắt, cảm giác được lực lượng xung quanh vô cùng dễ chịu và thoải mái, không khỏi ngơ ngác nói: “Ta chết rồi mà? Sao lại sống lại?”

Hắn kiểm tra lại cơ thể mình, ý thức vẫn nguyên vẹn, thân thể không hư hao gì, duy chỉ có đan điền khí hải là thay đổi, khí tức cũng có chút khác biệt.

“Ta mạnh lên rồi?” Vu Chính Hải mờ mịt nhìn xuống hai tay mình.

“Chúc mừng đại sư huynh thành công lĩnh ngộ đại đạo.” Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt vui vẻ nói.

Ngu Thượng Nhung thu kiếm, cười khẽ một tiếng: “Chúc mừng.”

Vu Chính Hải kinh ngạc nhìn mọi người, sau đó lập tức vọt tới trước mặt sư phụ. “Sư phụ.”

“Cảm giác thế nào?” Lục Châu hỏi.

Vu Chính Hải thành thật đáp: “Đồ nhi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, vừa rồi còn tưởng là lĩnh ngộ đại đạo thất bại, chớp mắt lại thấy mình còn sống!”

Hắn nhanh chóng mô tả lại tình cảnh mình gặp phải bên trong khu vực nội hạch, sau đó nghiền ngẫm nói:

“Giống như là mộng cảnh nhưng lại rất chân thực, không lẽ đồ nhi lĩnh ngộ đại quy tắc mộng cảnh?”

Lục Châu lắc đầu: “Đại quy tắc không có mộng cảnh, nếu vi sư đoán không lầm, ngươi đã lĩnh ngộ quy tắc luân hồi.”
Chương 2123 Hắn tạo nghiệt sao bắt ta cõng nồi

“Luân hồi?” Bốn đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không quá hiểu được hai chữ luân hồi.

Thứ Vu Chính Hải gặp được trong nội hạch chính là một lần sinh tử luân hồi, điều này có liên quan đến đặc tính của tộc Vô Khải.

“Có sinh thì có tử, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ có lúc thịnh lúc suy, đây là quy luật tự nhiên. Nếu vượt qua được luân hồi sẽ có thể áp đảo các loại quy tắc khác, trở nên vĩnh sinh bất diệt.”

Vu Chính Hải nghe vậy vui vẻ nói: “Đa tạ sư phụ giải hoặc.”

Sau đó hắn dương dương tự đắc nháy nháy mắt với Ngu Thượng Nhung, quy tắc này vừa nghe đã thấy xịn hơn quy tắc huỷ diệt của đệ nha?

Ngu Thượng Nhung chỉ cười không đáp.

Lục Châu tiếp tục nói: “Bây giờ xem ra mười người các ngươi sẽ gặp được mười loại quy tắc khác biệt. Mười đại quy tắc hợp lại có lẽ sẽ tạo thành một điểm mấu chốt nào đó.”

Bốn người gật đầu.

Lục Châu nói: “Các ngươi đều đã lĩnh ngộ đại đạo thành công, hãy mau chóng trở về trợ giúp lão thất và lão bát hoàn thành đại đạo.”

“Vâng.”

“Đừng tiếp xúc với người của Thánh Điện, có lẽ Minh Tâm vẫn luôn bí mật giám thị các ngươi.”

“Sư phụ yên tâm, trời đất bao la như vậy không lẽ hắn cũng có thể tìm được chúng ta? Chỉ riêng Thánh Vực đã lớn gấp trăm lần Đại Viêm rồi, hắn làm gì được chứ?”

“Đại sư huynh nói có lý, nhưng mọi việc cũng nên cẩn thận. Minh Tâm hẳn đã nghĩ ra kế sách ứng phó với chúng ta.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Ừm, chúng ta trở về tìm lão thất thương lượng.” Vu Chính Hải gật đầu.

Lục Châu lấy Nam Ly Chân Hoả ra đưa cho Vu Chính Hải: “Đây là Nam Ly Chân Hoả có thể kích hoạt được Nghiệp Hoả của các ngươi. Lão tứ đã dùng qua một lần, các ngươi cầm đi mà sử dụng.”

“Đa tạ sư phụ.”

“Còn hai phần công pháp này đưa cho lão thất và lão bát.”

Hiện tại ký ức Ma Thần trong đầu Lục Châu đã trở nên rõ ràng hơn trước nhiều. Hắn biết được mười bộ kinh điển mà Vô Thần Luận Giáo Hội tìm kiếm chính là công pháp mình chuẩn bị cho các đồ đệ.

Lão đại có Đại Huyền Thiên Chương và Thủy Long Ngâm; lão nhị là Quy Nguyên Kiếm Quyết và Định Phong Ba; lão tam là Thiên Nhất Quyết và Phá Trận Tử; lão tứ là Thanh Mộc Tâm Pháp và Đảo Luyện Tử; lão ngũ là Minh Ngọc Công và Trường Tương Tư; lão lục là Bích Hải Triều Sinh Quyết và Điệp Luyến Hoa; lão thất là Đại Bi Phú và Quan Hà Lệnh; lão bát là Cửu Kiếp Lôi Cương và Bát Phách Man; lão cửu là Thái Thanh Ngọc Giản và Đạp Thanh Du; lão thập là Triều Thánh Khúc và Quy Tự Dao.

Mười người đều viên mãn.

"Đồ nhi tuân mệnh." Vu Chính Hải khom người đáp.

"Đi đi, vi sư không có bên cạnh, ngươi là đại sư huynh hãy gánh vác trọng trách bảo hộ Ma Thiên Các." Lục Châu nói.

"Xin sư phụ yên tâm." Vu Chính Hải gật đầu.

Bốn người bái biệt sư phụ rồi rời khỏi Đan Át. Lục Châu không vội rời đi mà nhìn về phía hai tên lão quân cụt tay, thản nhiên nói:

“Trên đời này chuyện đáng sợ nhất không phải là ngu xuẩn, mà là không biết bản thân mình ngu xuẩn.”

Nói xong Lục Châu đạp không bay lên, lướt về phía chân trời. Hai tên lão quân ngơ ngác ngồi ở dưới đất nhìn theo, rất lâu sau cũng nói không nên lời.

. . .

Lục Châu không đến chỗ Thượng Chương, có hắn làm siêu cấp bảo tiêu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hẳn là rất an toàn.

Lão thất được Hỏa thần truyền thừa, nói hắn là Chí Tôn còn chưa đủ, cũng không cần lo lắng.

Hiện tại việc Lục Châu cần làm là tìm tới lão tam và lão tứ cùng Xích Đế. Từ sau khi điện thủ chi tranh, Xích Đế đã biến mất khỏi Thái Hư. Hắn sẽ không dễ dàng rời đi, hẳn là bây giờ đang ở Thiên Khải Chi Trụ Kê Minh.

Kê Minh hiện tại rất loạn.

Thiên Khải Chi Trụ nứt ra, vô số hung thú bỏ chạy khỏi nơi này khiến cho Kê Minh không còn chút sinh cơ.

Thế giới nơi bí ẩn chi địa vốn đã vô cùng hắc ám, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, càng lúc càng giống địa ngục.

“Thiên Khải Chi Trụ ở đây nhiều nhất là chống được thêm ba ngày nữa, đây là cây trụ thứ tư sắp sập.” Minh Thế Nhân thở dài nói.

Đoan Mộc Sinh cau mày: “Có ảnh hưởng đến việc lĩnh ngộ đại đạo không?”

“Trong ngắn hạn thì không nhưng thời gian dài thì đệ không biết.”

Lúc này, có bốn đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người. “Xích Đế cho mời hai vị đến ven hồ.”

Minh Thế Nhân cạn lời nói: “Chính hắn tạo nghiệt tại sao lại bắt chúng ta cõng nồi chứ? Đế Nữ Tang rõ ràng hận hắn muốn chết, chúng ta không khuyên nổi đâu.”

“Hai vị và công chúa còn có thể trò chuyện với nhau, chứ Xích Đế bệ hạ hoàn toàn không có cơ hội mở miệng. Nếu hai vị không chịu hỗ trợ thì phải ở lại Kê Minh đến khi làm xong việc này mới thôi.”

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh: “. . .”

Minh Thế Nhân chán nản đứng lên, phủi bụi bặm trên người rồi nói: “Ta chịu thua rồi đấy. Để thử lại xem sao.”

Hai huynh đệ bay về phía bờ hồ.

Xích Đế tay chắp sau lưng đang lẳng lặng nhìn về phía khối băng ở giữa mặt hồ, không nói một lời.

Từ khi rời khỏi Vân Trung Vực, bọn hắn đã tới Kê Minh. Hơn nửa tháng qua, Đế Nữ Tang vẫn không thèm nói một lời với hắn.

Lúc này, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh xuất hiện sau lưng hắn, khom người hành lễ: “Bái kiến Xích Đế.”

Xích Đế không quay đầu lại, chỉ cảm khái nói: “Đời này của bản đế đã từng làm sai rất nhiều việc, mà chuyện này vẫn luôn là một cây dằm ghim trong tim bản đế.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Xích Đế bệ hạ, ngài muốn nàng hồi tâm chuyển ý thì phải bỏ đi mặt mũi của bản thân mới được.”

“Mặt mũi?”

“Quan hệ giữa hai phụ tử ngài vốn không tốt, còn muốn vì mặt mũi mà bày ra bộ dạng nói đạo lý, làm sao nàng nghe lọt lỗ tai cho được?”

Minh Thế Nhân thành khẩn nói, “Bậc làm cha làm mẹ trên đời này luôn cho rằng mình bề bộn nhiều việc, vì thiên hạ, vì đại cục mà không để ý tới cảm xúc của con cái. Ngài quả thật đã tạo ra thành tựu trác tuyệt, một mảnh thế giới huy hoàng vinh quang, nhưng những việc này thì có liên quan gì đến nàng đâu? Ở Viêm Thuỷ Vực ngài là đế hoàng anh minh, nhưng ở trước mặt Đế Nữ Tang, ngài là một người cha không đủ tư cách.”
Chương 2124 Làm hàng xóm của ta đi

Xích Đế khẽ hừ một tiếng: “Ngươi không đứng ở vị trí của bản đế làm sao mà hiểu được? Đứng ở vị trí này, bản đế vốn không thể làm theo ý mình!”

“Lại nữa…” Minh Thế Nhân nhún vai, “Nếu ngài còn tiếp tục như vậy thì xin thứ cho ta nói thẳng, cho dù Đế Nữ Tang có bị trời sập đè chết cũng sẽ không đi cùng ngài đâu.”

“Thôi đừng nói nhiều, rốt cuộc ngươi có biện pháp giải quyết hay không hả?!” Xích Đế phiền muộn vô cùng, bất đắc dĩ nói, “Niệm tình bản đế khổ tâm bồi dưỡng các ngươi trăm năm, mau ra chủ ý cho bản đế.”

Minh Thế Nhân thở dài nói: “Vậy ngài phải làm theo lời ta mới được.”

“Làm cái gì?”

“Lát nữa khi tới giữa hồ, mặc kệ ta nói gì, ngài đều phải làm theo.”

“Bản đế phải nghe lời ngươi?” Xích Đế lườm Minh Thế Nhân một cái, lý nào lại như vậy!

Minh Thế Nhân híp mắt nhìn chằm chằm Xích Đế, bày ra vẻ mặt “không nghe thì ta mặc kệ ngươi luôn”.

Xích Đế đành nói: “Thôi được rồi, tạm thời tin ngươi.”

Thương lượng xong, hai người bay về phía giữa hồ. Trên đường đi Xích Đế thở dài nói: “Một đời bản đế đều sống hướng về phía mặt trời, nhiệt tình như lửa, vậy mà lại sinh ra một nữ nhi yêu thích băng hàn, không biết có phải là bị báo ứng không nữa.”

“Ngài tự trả lời luôn rồi đó.” Minh Thế Nhân đáp.

“. . .”

Xích Đế đang cầu cạnh hắn, đành phải nhịn tiếng mắng chửi xuống.

Đi tới bên cạnh băng truỳ, Minh Thế Nhân gõ nhẹ lên mặt băng nói: “Đế Nữ Tang.”

Không có tiếng trả lời. Bên trong im ắng đến mức tiếng tim đập cũng không có.

Minh Thế Nhân quay đầu hỏi Xích Đế: “Ở bên trong thật sao?”

Xích Đế gật đầu. Minh Thế Nhân bèn hỏi: “Thế nhân đều nói Đế Nữ Tang là một trong thập đại thần thi, đây là thật à?”

Thật sự rất khó có thể tưởng tượng, thiếu nữ xinh đẹp không dính khói lửa nhân gian, lại có cá tính như vậy thế mà lại là thần thi. Lần đầu tiên Minh Thế Nhân và sư phụ gặp được Đế Nữ Tang đã cảm thấy nàng chẳng giống thần thi một chút nào.

Xích Đế thấp giọng nói: “Đó là lừa gạt thế nhân thôi. Chỉ có như vậy mới khiến người ta e sợ, không dám đến đây. Nàng ở chỗ này sẽ an toàn hơn ở Thái Hư nhiều.”

“Ngài có thể giữ nàng ở bên cạnh mà, vì sao lại để nàng sống ở nơi này một mình?” Minh Thế Nhân cảm thấy Đế Nữ Tang chẳng qua chỉ là một thiếu nữ cần tình thương của phụ mẫu, vào thời điểm nàng cần được yêu thương nhất thì người nhà lại ném nàng đến nơi hoang vu không một bóng người, sống cô độc hơn mấy chục ngàn năm. Đổi lại là ai cũng sẽ nổi điên.

“Ngươi không đứng ở vị trí của bản đế, nếu chuyện dễ dàng đơn giản như ngươi nghĩ thì bản đế việc gì phải làm ra loại chuyện khốn nạn thế này. Có thể bảo vệ được tính mạng cho nàng bản đế đã mừng lắm rồi, so sánh với Thượng Chương, biện pháp của bản đế chẳng lẽ không tốt hơn sao?”

“So với người hơn mình thì không so, lại so với người tệ hơn mình, ngài thật biết tìm mục tiêu để so sánh.”

Minh Thế Nhân lườm Xích Đế một cái, sau đó tiếp tục gõ gõ vào tầng băng nhưng vẫn không có người hồi đáp.

Lát sau, Minh Thế Nhân thấp giọng truyền âm nhập mật: “Ngài đứng yên ở chỗ này, đừng nhúc nhích.”

Sau đó hắn bay vèo lên giữa không trung, đứng phía trên băng truỳ cao giọng hô: “Trời sập rồi! Chạy mau! Trời sập!!”

Vừa nói Minh Thế Nhân vừa đánh ra mấy trăm đạo chưởng ấn, tầng băng bị đánh đến ầm ầm rung động hệt như bị vô số đất đá vụn đập vào.

Xích Đế cạn lời nhìn hành vi của Minh Thế Nhân, loại chuyện xấu hổ này hắn thật sự làm không được, quá mất mặt nha!

“Sập rồi sao?!”

Thân ảnh xinh đẹp của Đế Nữ Tang vội vàng hấp tấp xuất hiện bên cạnh Minh Thế Nhân, hốt hoảng nhìn xung quanh.

Minh Thế Nhân cười nói: “Nha đầu, xin chào.”

Đế Nữ Tang khẽ nhíu mày nhìn Minh Thế Nhân: “Ngươi gạt ta?!”

“Ta không có gạt ngươi, trời sẽ sập thật mà, chỉ là chưa phải bây giờ.”

“Nói nhảm, ta cũng biết mà, không cần ngươi nói.” Đế Nữ Tang bĩu môi.

“Cho nên ngươi mới ngưng kết hồ này thành băng truỳ, muốn khoan thẳng lên trời sao? Không được đâu nha đầu, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến còn chống không được, băng truỳ của ngươi sẽ bị nghiền nát thành bột phấn đó.” Minh Thế Nhân nói.

Nghe vậy, Đế Nữ Tang ấp úng đáp: “Ai nói chứ? Ta thấy được là được.”

“Đừng tự lừa gạt bản thân, thứ này nếu có thể ngăn được thì trong Thái Hư có bao nhiêu là Chí Tôn, còn cần ngươi phải ra tay hay sao?” Minh Thế Nhân nói thẳng.

“. . .”

Đế Nữ Tang buồn bã cúi đầu.

Minh Thế Nhân không ngờ cảm xúc của nàng lại biến đổi nhanh như vậy, cảm thấy không đành lòng bèn nói: “Ta không cố ý doạ ngươi, chỉ muốn nói là ngươi không thể tiếp tục chờ ở đây được.”

“Ngươi là ai chứ? Tự nhiên quản ta làm gì?” Đế Nữ Tang ngẩng đầu đáp.

“Hắc.” Minh Thế Nhân nói, “Người ta có lòng tốt mà lại xem như lòng lang dạ thú. Sư phụ ta ít nhiều gì cũng có duyên với ngươi nha.”

“Sư phụ ngươi là ai?” Đế Nữ Tang chẳng có chút ấn tượng nào.

“Chính là vị cường giả từng đại chiến với đại tế tự Quán Hung tộc ở Kê Minh đó, nhớ không?” Minh Thế Nhân cười nói.

“Là hắn à?” Đế Nữ Tang đương nhiên còn nhớ rõ Lục Châu. Quanh năm suốt tháng nàng chẳng gặp được ai khác, hơn nữa nàng còn có ấn tượng rất sâu sắc về Lục Châu.

Đế Nữ Tang mỉm cười nói: “Sao hắn không đến đây? Có phải là đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài quá đáng ghét nên quyết định đến đây định cư, làm hàng xóm của ta có phải không?”

“. . .”

Minh Thế Nhân nghẹn lời lắc đầu. Trong đầu óc ngây thơ của nàng suốt ngày nghĩ chuyện gì thế không biết?

“Gia sư kỳ thực cũng nhớ kỹ ngươi, chỉ là lão nhân gia người quá bận rộn, khoảng thời gian này Thiên Khải Chi Trụ liên tục sụp đổ, tính cả Thiên Khải Chi Trụ Kê Minh thì đã là lần thứ tư rồi, cho nên ta mới tới đây nhắc nhở ngươi.” Minh Thế Nhân nói.

“Ta không đi đâu, ở đây rất tốt.” Đế Nữ Tang nói, sau đó đôi mắt nàng bỗng tròn xoe, miệng lộ lúm đồng tiền nhỏ cười nói: “Hay là ngươi ở lại đây làm láng giềng của ta đi, được không?!”

“. . .”

Cảm xúc của nàng thay đổi quá nhanh rồi, hẳn là do bệnh cô độc mãn tính đây mà.
Chương 2125 Lão phu giết Xích Đế cho ngươi

Cảm ơn bạn mun98 iu thương đã đẩy KP cho truyện nha ^^

Minh Thế Nhân nói: “Ta còn có việc phải làm, trời sập sẽ khiến vô số nhân loại và hung thú chết đi, ta phải gánh vác trọng trách cứu vớt toàn bộ sinh linh trong bí ẩn chi địa!”

Đế Nữ Tang bật cười khanh khách, chỉ vào Minh Thế Nhân nói: “Ngươi thật thú vị, hay là ngươi ở lại đây đi, thật đó, ta rất hiền hoà thân thiện nha.”

“Ách…” Nha đầu này thật khó chơi, nói mãi không nghe.

Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên phát ra tiếng răng rắc —— m thanh nứt toác như xé toạc không trung, vết nứt chạy dọc trên thân trụ rồi lan tràn ra tứ phía.

Đế Nữ Tang lập tức giật mình nói: “Trời sập thật rồi! Ta phải trốn thôi!”

“Ngươi chờ một chút!” Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, thi triển ra lực lượng quy tắc chắn đường nàng, “Ngươi nhìn xem đó là ai?” Hắn chỉ về phía Xích Đế đứng bên dưới.

Xích Đế hắng giọng một tiếng, chậm rãi bay tới.

Nhìn thấy Xích Đế, sắc mặt Đế Nữ Tang đại biến, nàng cau mày tức giận nói: “Cút ngay!”

Nước trong hồ bắn lên tung toé đầy trời tạo thành vô số băng nhận tập kích về phía hai người. Minh Thế Nhân và Xích Đế gọi ra cương khí hộ thể ngăn trở băng nhận.

“Ngươi đừng gấp như vậy!” Minh Thế Nhân vội nói, “Xích Đế chỉ tới nhìn ngươi một chút thôi, ngài ấy sẽ không nói gì cả.”

“Ai cần ngươi lo?!” Đế Nữ Tang trở nên không chịu nói lý.

“Nhưng ngươi không thể quay về.” Minh Thế Nhân nói.

“Ta cứ muốn trở về đấy!” Đế Nữ Tang gọi khẽ một tiếng, toạ kỵ Bạch Hạc của nàng từ xa bay tới, tấn công về phía Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân không thể ra tay với nó, chỉ có thể liên tục né tránh. “Ngươi nghe ta nói đã, ta tới đây là để giúp ngươi! Xích Đế làm ra chuyện khốn nạn như vậy, ta có thể thay ngươi trừng phạt hắn!”

Đế Nữ Tang nhoáng lên, xuất hiện phía trên băng truỳ. Xích Đế thì tức giận nhìn Minh Thế Nhân, con nghé con này dám nói xấu ngay trước mặt hắn hả?!

Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Ta biết ngươi rất chán ghét Xích Đế, vậy thì dứt khoát giết luôn hắn đi.”

Đế Nữ Tang không thèm để ý tới Minh Thế Nhân, cảm thấy lời hắn nói quá mức buồn cười, nàng xoay người nhìn sang chỗ khác.

Minh Thế Nhân vẫn lớn tiếng nói: “Nhìn đây, ta sẽ giết Xích Đế cho ngươi xem!”

Quang ấn bay ra, Xích Đế không hề tránh né mà còn chủ động huỷ bỏ cương khí hộ thể. Ầm!

Cương ấn bắn trúng ngực hắn, khí huyết cuồn cuộn, kỳ kinh bát mạch hỗn loạn, máu tươi kẹt lại trong cổ họng chỉ chực chờ phun ra. Con nghé con này dám ra tay hung ác nha?!

Minh Thế Nhân cũng hơi xấu hổ, ngài diễn kịch là được rồi, tự nhiên huỷ bỏ cương khí hộ thể làm chi rồi trách ta?

Xích Đế bay lùi về sau trăm mét rồi dừng lại, Đế Nữ Tang vẫn không thèm quay đầu nhìn hắn.

Minh Thế Nhân bèn truyền âm nói: “Xích Đế, ngài thấy rồi đó, người ta vốn không thèm quan tâm.”

Xích Đế thở dài một tiếng não nề. Nhân quả báo ứng, không thể trách ai được.

Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Xích Đế, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, rửa sạch tội nghiệt!”

Thanh âm này hùng hậu vô cùng khiến Đế Nữ Tang giật mình xoay người lại, đám người nhìn thấy ở phía chân trời có một thân ảnh đang lướt tới nhanh như thiểm điện.

Minh Thế Nhân ngẩng đầu, Đoan Mộc Sinh và tứ đại kim cương đứng ở gần đó cũng cả kinh. “Sư phụ?”

Hư ảnh kia từ từ hạ xuống trước mặt đám người, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến sư phụ.”

Lục Châu nói: “Các ngươi không đi lĩnh ngộ đại đạo, chạy đến nơi này làm gì?”

“Sư phụ, Xích Đế bệ hạ có việc cần làm, chúng đồ nhi không thể vong ân phụ nghĩa mà bỏ đi được.” Minh Thế Nhân cười đáp.

Lục Châu nhìn về phía Xích Đế. Xích Đế cũng lườm hắn nói: “Bản đế đế đón Tang nhi trở về nên chậm trễ chút thời gian. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh là do bản đế khổ tâm bồi dưỡng, tuy ngươi là sư phụ của bọn hắn nhưng cũng không thể thay bọn hắn làm chủ.”

Lục Châu khinh thường nói: “Ngươi sai. Dưới gầm trời này, chỉ có lão phu có thể thay bọn hắn làm chủ.”

“Thiên đạo sụp đổ, bản đế phải dẫn bọn hắn về Thái Hư để giúp Thiên Khải Chi Trụ được vunnưgx chắc, nếu ngươi khăng khăng mang bọn hắn đi, hậu quả sẽ khó mà lường được.”

“Trời sập thì liên quan gì đến lão phu? Hơn nữa việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ đã là chuyện tất nhiên.” Lục Châu đáp.

Xích Đế nhíu mày nói: “Bản đế không cho là vậy, trời cao tạo ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ tất có nguyên do của nó.”

“Linh Uy Ngưỡng đã rời khỏi Vân Trung Vực, Bạch Đế cũng trở về hòn đảo thất lạc, chỉ còn mình ngươi u mê không tỉnh.” Lục Châu trầm giọng nói.

“Linh Uy Ngưỡng chạy rồi?” Xích Đế kinh ngạc hô lên.

Lúc này Đế Nữ Tang từ trên đỉnh băng truỳ bay xuống, mỉm cười nói: “Thì ra là ngươi.”

Lục Châu nhìn về phía Đế Nữ Tang. Trăm năm trôi qua mà dung mạo của nàng cũng vẫn thanh xuân như vậy, trông chẳng khác gì Tiểu Diên Nhi.

“Ngươi hận Xích Đế như vậy, lão phu giết hắn cho ngươi, thấy thế nào?” Lục Châu nói.

Đế Nữ Tang kinh ngạc “A” một tiếng.

Biểu tình trên mặt Xích Đế càng trở nên khó coi. Tôn nghiêm Đại Đế ở trước mặt mấy người này chẳng đáng một đồng. Nữ nhi bất hiếu kia cũng không đứng về phía mình, trong lòng hắn đắng chát vô cùng. Hắn hậm hực nói: “Chuyện của bản đế không tới lượt ngươi nhúng tay.”

Lục Châu nói: “Ngươi trói buộc đồ nhi của lão phu, làm chậm trễ thời gian lĩnh ngộ đại đạo của bọn hắn, chẳng lẽ lão phu không nên hỏi tới?”

Xích Đế nghẹn lời, nghĩ lại một chút rồi phản bác: “Trước kia có bao nhiêu người tranh đoạt hạt giống Thái Hư, bản đế thu nạp bọn hắn, bảo vệ an nguy cho bọn hắn, lại hao tâm tổn trí bồi dưỡng bọn hắn thành tài, cho bọn hắn sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm trân quý của Viêm Thuỷ Vực. Ngươi hẳn phải biết bồi dưỡng hai tên đạo thánh là việc gian nan thế nào, chỉ bằng việc này, sao bản đế lại nỡ để bọn hắn đi?”

Hắn quay đầu lại chất vấn: “Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh, thường ngày bản đế đối xử với các ngươi thế nào?”

“Việc này…” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK