• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201 Đại thần thông sóng âm ‘Cút’

Vân Thường Vũ Y đột nhiên tản ra quang hoa màu xanh thẳm.

Đạo năng lượng quỷ dị màu tím khi vừa chạm vào người nàng đã bị ánh sáng màu xanh thẳm triệt tiêu toàn bộ.

“Vân Thường Vũ Y?”

Tuy đã được giảm đi hơn phân nửa lực lượng tấn công nhưng dư uy của nó vẫn khiến Tiểu Diên Nhi phải thối lui mấy bước mới đứng vững lại được trên nóc nhà.

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Bọn người hầu trong Từ phủ đứng trong viện lạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.

Khi Tiểu Diên Nhi bị chấn bay ngược ra, Phạm Thiên Lăng chủ động rời tay che chắn trước người nàng.

Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nhìn lên bầu trời…

“Ta không sao!”

Từ Nguyên thấy tình hình nghiêm trọng, vội vàng chạy đến bên ngoài gian phòng của Lục Châu.

Tuy hắn can đảm hơn người bình thường rất nhiều nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt hù doạ một trận…

“Diên Nhi gặp nguy hiểm, cầu lão tiên sinh ra tay!”

Từ Nguyên đứng sát cửa phòng, hy vọng nghe được động tĩnh hoặc câu trả lời của người bên trong.

Lục Châu vẫn đang ngồi xếp bằng trong gian phòng, hai mắt nhắm lại.

Hắn đã nghe được động tĩnh bên ngoài từ đầu.

Nhưng hắn không trả lời…

Trong đầu hắn đang có một cỗ lực lượng ngo ngoe muốn động, càng lúc càng mạnh.

Cùng lúc đó.

Lý Cẩm Y đã bay đến phía trước phi liễn, hai tay không ngừng xoay chuyển tạo thành ngàn vạn đạo cương ấn…

“Muộn rồi!”

Từ trong phi liễn bắn ra một đạo sấm sét!

Ngàn vạn đạo cương ấn chưa kịp thành hình đã bị âm công đáng sợ chấn nát!

Bọt khí tản ra bay đầy trời!

Ầm!

Lý Cẩm Y bị đánh rơi xuống đất!

Minh Thế Nhân hô to với Đoan Mộc Sinh: “Tam sư huynh, đừng nương tay!”

“Pháp thân.”

Hai toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện giữa trời.

Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương gần như cùng lúc đâm xuyên qua lồng ngực hai tên tu hành giả che mặt.

Tiểu Diên Nhi điểm mũi chân phóng vào không trung.

Phạm Thiên Lăng giống như một con rồng uốn lượn, rời khỏi thân mình hai tên tu hành giả, vòng qua Tiểu Diên Nhi bay về phía Lý Cẩm Y.

“Sư huynh!”

Tiểu Diên Nhi sử dụng Thất Tinh Thải Vân Bộ phối hợp với Phạm Thiên Lăng vô cùng hoàn mỹ.

“Đến đây!”

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cùng hai pháp thân đứng chắn trước mặt hai tên tu hành giả che mặt.

Hai tên này có tu vi yếu hơn hẳn hai tên bọn họ vừa giết trước đó.

Thậm chí còn chưa đạt tới Nguyên Thần cảnh!

Với thủ đoạn của Tiểu Diên Nhi đương nhiên có thể đánh bại bọn chúng, nhưng thời gian đang cấp bách…

Phạm Thiên Lăng phóng ra càng lúc càng dài, tựa như một cánh hoa hồng bay đến phía dưới Lý Cẩm Y.

Tiểu Diên Nhi bay đến bên cạnh Lý Cẩm Y, Phạm Thiên Lăng bao bọc hai người lại rồi chậm rãi hạ xuống.

“Rất hợp ý ta!”

Trên bầu trời lại xuất hiện thanh cự kiếm!

Đại Huyền Thiên Chương?

Đây là một thanh cự kiếm cực lớn.

Lý Cẩm Y hoảng sợ ngẩng đầu, vội la lên: “Tránh ra!”

Nàng đẩy một chưởng khiến Tiểu Diên Nhi tách xa khỏi mình.

Chân mày Tiểu Diên Nhi nhíu chặt. “Ngươi làm gì thế?”

Tiểu Diên Nhi bỗng quật cường không muốn chịu thua, nàng nói: “Việc sư phụ đã dặn dò, ta nhất định phải làm được!”

Phạm Thiên Lăng lại nở rộ giữa trời!

“Thái Thanh Ngọc Giản?”

Tiểu Diên Nhi vận dụng thân pháp vô cùng linh động, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Lý Cẩm Y cùng pháp thân Bách Kiếp Động Minh chưa khai diệp.

Phạm Thiên Lăng ngăn trở trên đầu nàng.

“Tiểu muội muội…”

Toàn thân Lý Cẩm Y bộc phát ra luồng năng lượng đáng sợ.

Ầm!

Cương khí va chạm trên không.

Hai người thối lui ra sau!

“Ta không sao!” Tiểu Diên Nhi thu hồi Phạm Thiên Lăng.

Đúng lúc này Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng đã giải quyết xong đối thủ, đang chuẩn bị đến chi viện.

Ông ——

Từ phía Tây Bắc An Dương thành bỗng có một đám mây đang lao tới với tốc độ cực nhanh!

Lý Cẩm Y nắm chặt tay Tiểu Diên Nhi khi hai người cùng hạ xuống. “Chuẩn bị rút lui! Cường địch đến rồi!”

Người ngồi trên phi liễn khổng lồ cũng cảm nhận được có cường địch mạnh hơn đang đến.

Minh Thế Nhân lơ lửng giữa không trung nhìn về phía đám mây.

Từ xa không nhìn rõ…

Khi nó đến gần mới phát hiện, hoá ra không phải là mây mà là một chiếc phi liễn màu nâu…

Trên phi liễn nâu kia có một lá cờ tung bay trong gió, trên cờ in hình Bích Ngọc Đao đang xoay tròn, bên dưới là ba chữ triện lớn: U Minh Giáo.

Hàng thật đến rồi.

Trên chiếc phi liễn giả mạo rõ ràng có năng lượng nguyên khí ba động.

Nó thay đổi phương hướng định chạy trốn.

“Nha đầu làm hỏng chuyện tốt của ta, ngươi chạy không thoát…”

Một đạo năng lượng màu tím lại đánh xuống!

Biến thành một cự trảo xạ kích về phía Tiểu Diên Nhi.

“Muốn bắt tiểu sư muội của ta phải xem ta có đồng ý hay không đã!”

Ly Biệt Câu xoay tròn mang theo cương khí quét tới.

Bá Vương Thương cũng cùng lúc đánh ra ngàn trọng sóng trùng điệp.

Vù!

Ly Biệt Câu và Bá Vương Thương đâm xuyên qua cự trảo màu tím.

“Vô dụng thôi, đây là vu thuật!” Lý Cẩm Y nắm chặt tay Tiểu Diên Nhi bay đi.

Cự trảo khổng lồ càng lúc càng gần.

Trên phi liễn của U Minh Giáo bộc phát ra một đạo năng lượng hùng hồn… cũng bay về phía Tiểu Diên Nhi.

Đồng thời có bốn đạo thân ảnh nhảy ra khỏi phi liễn, lao vụt đến trong chớp mắt.

Nhưng Lý Cẩm Y và phe Ngụy Trác Ngôn đều không hiểu rõ tình hình, chỉ cho rằng đây là viện quân của U Minh Giáo.

Cục diện gần như không thể phá giải.

Lý Cẩm Y thở dài: “Tiểu muội muội, ngươi cứu ta một lần, vậy ta cũng cứu ngươi một lần… Dẫn Ngụy Trác Ngôn rời đi, hắn không thể chết được!”

Ngay khi nàng đang chuẩn bị thi triển đại thần thông thuật ——

Trên nóc nhà Từ phủ bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu lam nhạt, bộc phát ra thành một cỗ sóng âm!

“Cút.”

Một tiếng ‘cút’ được vòng xoáy phóng đại lên như một cái loa khổng lồ phát tán ra tứ phía!

Minh Thế Nhân hạ xuống!

Đoan Mộc Sinh hạ xuống!

Lý Cẩm Y hạ xuống!

Tiểu Diên Nhi đang nắm chặt tay Lý Cẩm Y cũng hạ xuống!

Sóng âm bắn lên phía trên không, chỉ có nấp xuống dưới mới an toàn!

Những người lăng không trên bầu trời đều bị đánh rớt xuống!

“Dĩ đắc ngôn âm trí thông cố, liễu tri bất khả thuyết, bất khả thuyết sát hải vi trần sổ thế giới trung, sở hữu chúng sinh chủng chủng ngôn từ, tất năng phân biệt liễu giải.”

Đây là đại thần thông sóng âm của Nhân Tự Quyển trong Thiên thư.

Lục Châu cảm nhận được nguy cơ đến gần, lập tức toàn bộ lực lượng phi phàm theo bản năng bộc phát mà ra!

Một tiếng ‘cút’ kia như kình lôi bạo tạc trong tai mỗi tu hành giả trên bầu trời.

Cự trảo màu tím lập tức tan thành mây khói.

Năng lượng truyền ra từ phi liễn của U Minh Giáo chưa kịp thành hình đã biến mất toàn bộ.

Sóng âm vang đến đâu, các tu hành giả rơi xuống đến đấy.

Tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo vẻ mặt kinh hãi, vội vàng bay ngược lên!

Dưới mặt đất.

Lấy Từ phủ làm trung tâm, sóng âm phóng xạ ra phương viên vài dặm…

Một tiếng ‘cút’ này toàn bộ dân chúng trong An Dương thành đều nghe được.

Đám người Lý Cẩm Y sau khi hạ xuống đất đều ngẩng đầu nhìn quanh.

Chiếc phi liễn trên tường thành phía Nam khẽ lay động phát ra âm thanh kẽo kẹt…

Phi liễn phía Tây Bắc vừa đến đang được tứ đại hộ pháp liên thủ ngạnh kháng, ngăn trở luồng sóng âm công này, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ kinh hãi.

Vù!

Chiếc phi liễn trên tường thành phía Nam dường như bị trọng thương, nhanh chóng chạy trốn.

Cùng lúc đó.

Nơi ngã tư, Đại môn Từ phủ chậm rãi mở ra.

Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

“Sư phụ!”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh quỳ một gối xuống.

Tiểu Diên Nhi cũng quỳ xuống theo. “Sư phụ!”

Lục Châu không phải không muốn ra ngoài sao cho phong cách một chút… nhưng khổ nỗi nguyên khí còn thừa lại trong cơ thể hắn chẳng còn bao nhiêu.

Hắn không rõ tại sao mình có thể bộc phát ra lực lượng phi phàm. Nguyên khí Thần Đình cảnh tích luỹ trong người hắn cũng bị tiêu hao hết bảy tám phần. Trạng thái

tinh thần cũng không còn sung mãn như khi mới lĩnh hội Thiên thư xong.

Thế nên…

Lục Châu đành chọn cách chậm rãi đi bộ ra.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cách sử dụng lực lượng phi phàm.

Tuy vậy, không một người nào dám hoài nghi sự cường đại của lão giả cao tuổi này.

Lão giả này là sư phụ của ba cao thủ kia…

Đồ đệ mạnh như vậy, sư phụ sao có thể yếu.

Lục Châu bước tới ngã tư, vừa vặn đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng…

Bên trái là nhóm phản quân. Bên phải là nhóm Ngụy Trác Ngôn và Lý Cẩm Y.

Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người Lục Châu.

Lý Cẩm Y quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Xin lão tiền bối xuất thủ, đánh lui tứ đại hộ pháp U Minh Giáo!”

Trên bầu trời…

Tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo hàng thật giá thật đang lơ lửng trên không, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ nhìn xuống bên dưới.

“Lý Cẩm Y?” Lục Châu nhìn về phía Lý Cẩm Y đang đứng bên cạnh Tiểu Diên Nhi.
Chương 202 Đại sư huynh mau xuống đây (1)

Lý Cẩm Y ý thức được lão giả này rất cường đại.

Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ.

Có rất nhiều cường giả tuyệt thế không thích tham dự phân tranh của thế tục nên quy ẩn từ lâu.

Cường giả thật sự thường khiêm tốn, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, đây là đạo lý Lý Cẩm Y đã biết từ thuở nhỏ.

“Tiểu nữ tử chính là Lý Cẩm Y.” Lý Cẩm Y vội vàng khom người.

Thái độ Lục Châu vẫn Lục Châu đạm mạc, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn không cần thể hiện ra sức mạnh cường đại đã khiến bốn tên hộ pháp lăng không lui lại.

Cho dù tu vi bọn họ rất cao…

Bọn họ dường như đã quên mất mục đích đến đây, trong lúc nhất thời cứ lơ lửng giữa không trung, không dám phi xuống.

Lão giả có vẻ ngoài già nua này chính là sư phụ của Giáo chủ đại nhân?

Bốn người đưa mắt nhìn nhau.

Đối với một tiếng “Cút” đáng sợ vừa rồi bọn họ vẫn còn cảm thấy kinh hãi không thôi… Giáo chủ đại nhân từng nói, đại nạn của tổ sư gia Ma Thiên Các sắp tới, thực lực và tu vi trong vòng mười năm sẽ hạ xuống rất nhiều.

Nếu thật là vậy, sao vừa rồi lão giả có thể hét ra một chiêu đại thần thông như sấm bên tai?

Lý Cẩm Y ngẩng đầu nhìn trời…

Nàng phát hiện tứ đại hộ pháp U Minh Giáo đang lơ lửng trên không, không dám hạ xuống.

Dường như đã bị lão giả trước mặt chấn nhiếp.

Nàng lại nhìn về phía Nam thành, toàn bộ loạn quân đều đã run rẩy tê liệt ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.

Bên phía Ngụy Trác Ngôn cũng không dễ chịu. Bọn họ tụ lại cùng một chỗ nhưng quân lính đã tan rã chia năm xẻ bảy, ai nấy thở hổn hển, nào có thời gian trọng chỉnh lại trận hình.

Lục Châu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tứ đại hộ pháp.

Chỉ một ánh mắt này đã khiến bốn tên hộ pháp lui lại lần nữa.

Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ.”

Nghiệt đồ?

Lý Cẩm Y giật mình.

Lục Châu thật ra chỉ mới có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn có thể truyền âm đi được xa. Hắn không vui nói: “Còn không mau lăn xuống đây?”

Trong khắp thiên hạ này, người có dũng khí nói chuyện với Giáo chủ U Minh Giáo bằng giọng điệu này thì còn có thể là ai?

Dùng thái độ răn dạy nói chuyện với Vu Chính Hải chỉ có mỗi một mình chủ nhân Ma Thiên Các, cũng chính là vị ma đạo tổ sư gia tung hoành thiên hạ Cơ Thiên Đạo!

Tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ.

Lão giả vừa bước ra khỏi Từ phủ chính là đệ nhất đại ma đầu đương thời!

Sắc mặt tứ đại hộ pháp trắng bệch, không ai dám hạ xuống, chỉ đành lăng không quỳ bái:

“Vãn bối là Hoa Trọng Dương, thuộc Thanh Long điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”

“Vãn bối là Bạch Ngọc Thanh, thuộc Bạch Hổ điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”

“Vãn bối là Dương Viêm, thuộc Chu Tước điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”

“Vãn bối là Địch Thanh, thuộc Huyền Vũ điện trong U Minh Giáo, bái kiến lão tiền bối.”

Bốn người lăng không quỳ một gối xuống hành lễ với Lục Châu.

Ánh mắt Lý Cẩm Y phức tạp nhìn lão giả.

Không chiến đã khiến người khuất phục, người này rốt cuộc cường đại đến mức nào?

Phải biết bốn người đang lăng không quỳ bái kia chính là tứ đại hộ pháp U Minh Giáo, cũng là thủ toạ của tứ điện Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Vậy mà lại e sợ lão giả này như thế.

Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Đại sư huynh, đừng nấp nữa, mau xuống đây.”

Lý Cẩm Y lui về sau một bước!

Đầu nàng bây giờ đã trống rỗng.

Ánh mắt nàng nhìn về phía Tiểu Diên Nhi rồi lướt tới Minh Thế Nhân, sau đó lại nhìn sang Đoan Mộc Sinh, cuối cùng nhìn về phía phi liễn to lớn của U Minh Giáo.

Nàng lại lui thêm một bước!

“Đừng sợ hãi.”

Chẳng biết từ lúc nào, Ngụy Trác Ngôn đã xuất hiện sau lưng nàng.

Lý Cẩm Y chợt nhớ tới một màn bên Thanh Dương Hồ ngày đó, khi Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các bay ngang, tướng quân đã không còn là tướng quân của ngày trước.

Ngụy Trác Ngôn ngày trước tuy ngoài miệng luôn nói hắn không sợ Ma Thiên Các, nhưng trên thực tế lại sợ hãi đến tận xương tuỷ.

Ánh mắt Ngụy Trác Ngôn nhìn về phía Lục Châu.

Khi Lục Châu bước ra khỏi đại môn Từ phủ, hắn đã nhận ra… vị lão giả này chính là người ngồi trên ghế thủ toạ ở Ma Thiên Các.

Thủ toạ Thanh Long điện là Hoa Trọng Dương cất cao giọng nói: “Thật xin lỗi lão tiền bối, Giáo chủ không có trong phi liễn.”

“Không có?”

“Giáo chủ biết lão tiền bối giá lâm nên đã phái bốn người vãn bối tới trước.”

Minh Thế Nhân nghe vậy bật cười: “Mọi người đều nói Giáo chủ các ngươi uy chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó, vậy mà lá gan lại nhỏ đến thế. Sợ sư phụ ăn thịt hắn hay sao?”

“Chuyện này…”

Minh Thế Nhân nói đến mức khiến Hoa Trọng Dương á khẩu không thể đáp lời.

Sự thật đúng là như vậy.

Vu Chính Hải cũng giống như Ngu Thượng Nhung, nhận được tin tức của lão thất, biết sư phụ lão nhân gia người giá lâm đến An Dương thành.

Sao hắn dám tự mình xuất hiện?

Cho dù hắn có là Giáo chủ của đệ nhất ma giáo đương thời thì cũng thế thôi.

Vì vậy…

Hắn đành phái thuộc hạ tới để vẹn đôi đường.

Thực lực, tu vi và địa vị của tứ đại hộ pháp cũng có thể sánh với Giáo chủ tự thân xuất hiện, đủ mặt mũi.

Trước khi đến đây, tứ đại hộ pháp lòng tin tràn đầy.

Trùng hợp đụng phải loạn An Dương thành, cũng trùng hợp gặp được phi liễn của tên giả mạo U Minh Giáo.

Nhưng điều bọn họ không ngờ tới là lực lượng của bốn người cộng lại vẫn không ngăn được một chữ “Cút” của Cơ Thiên Đạo.

Cho dù có là Giáo chủ cũng không tài nào làm nổi.

Đến lúc này bọn họ mới giật mình hiểu ra vì cái gì Giáo chủ không dám đến.

Bọn họ ngoan ngoãn phiêu phù giữa không trung… chỉ cần có một chút vấn đề thì lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đối mặt với cường giả bậc này thì chạy trốn chẳng có gì đáng xấu hổ.

Hoa Trọng Dương nói:

“Mong lão tiền bối tin tưởng lời vãn bối. Giáo chủ nghe nói hôm nay là sinh nhật của cửu tiên sinh nên phái bọn vãn bối đến tặng quà, chỉ có thế thôi.”

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi trưng ra bộ mặt vô tội…

Hoa Trọng Dương nói xong bèn lấy hết can đảm hạ xuống phía dưới.

Khi xuống tới một độ cao thích hợp, hắn vung tay lên.

Một hộp gấm chậm rãi bay xuống.

Cương khí bao bọc lấy hộp gấm bay về phía Tiểu Diên Nhi.

Minh Thế Nhân mỉm cười: “Để ta.”

Thân hình Minh Thế Nhân như thiểm điện, lướt tới chỗ hộp gấm rồi hạ xuống đất.

“Tiểu sư muội, lỡ như bên trong là đồ vật hại người thì sư huynh sẽ ngăn cản cho muội.” Minh Thế Nhân giơ hộp gấm lên.

Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu. “Vâng, cảm tạ sư huynh!”

Hộp gấm này trông cũng tương tự như hộp gấm Ngu Thượng Nhung tặng nàng.

Minh Thế Nhân tiện tay mở ra, cương khí hộ thể tạo thành một tầng bình chướng.

Bên trong không phải là kịch độc hay vật nguy hiểm và cạm bẫy gì.

Mà là một đôi giày màu xanh nhạt.

“Thứ này tên là Đạp Vân Ngoa, rất phù hợp với thân pháp và bộ pháp của cửu tiên sinh. Có vật này, cửu tiên sinh sẽ như hổ thêm cánh.”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng, không ngừng quan sát đôi giày trong hộp gấm.

“Sư huynh… sư huynh, ta…” Tiểu Diên Nhi thấp giọng ấp úng.

“Hửm?” Minh Thế Nhân cố ý liếc nàng một cái để ra hiệu.

Tiểu Diên Nhi lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt trở nên thờ ơ nói: “Sư phụ, con không cần đôi giày này.”

Lục Châu đánh giá Đạp Vân Ngoa.

Đạp Vân Ngoa cũng giống như Vân Thường Vũ Y, đều không phải là phàm vật.

Nghe nói Đạp Vân Ngoa được dệt ra cho tiên nữ trên trời mang. Sau khi mang vào người sẽ bay bổng nhẹ như chim yến, có thể bay lượn tới chân trời.

Vật liệu chế tác ra Đạp Vân Ngoa là từ Song Phi Linh và Hoả Hoàn vô cùng trân quý tạo thành, sau khi dung luyện lại được đại sư may vá chế tác.

Lục Châu nói: “Quay về nói với Vu Chính Hải, nếu muốn nhận sai thì tự mình đến.”

Tứ đại hộ pháp nghe vậy liền thở phào một hơi.

Bốn người đứng dậy, chắp tay nói với Lục Châu: “Vãn bối nhất định sẽ truyền lời.”

Sau đó bốn người ngự không lui lại, lui về bên trong phi liễn.

Đến lúc này, tứ đại hộ pháp vẫn giữ vững phong phạm cao thủ, không nhanh không chậm…

Thế nhưng khi phi liễn vừa quay đầu đi lại giống như một con cá bị chấn kinh, dốc hết tốc lực xiểng liểng bay về phương xa.
Chương 203 Đại sư huynh mau xuống đây (2)

Ngụy Trác Ngôn cũng thở phào một hơi…

Hắn chắp tay với Lục Châu, cung kính nói: “Đa tạ lão tiền bối.”

Hoàn toàn không còn khí thế và uy nghiêm của một đại tướng quân như trước.

Lý Cẩm Y cũng khom người: “Đa tạ lão tiền bối…”

Lục Châu nhìn Lý Cẩm Y, chợt hỏi: “Giang Ái Kiếm đâu?”

Lời này khiến Lý Cẩm Y sửng sốt.

Nàng chợt nhớ tới tiểu muội muội từng nhắc tới tên mình, nói rất rõ ràng rằng không ai được phép động đến nàng và Ngụy Trác Ngôn. Rõ ràng lão giả đã nhận ra thân phận của nàng.

Vậy nói dối cũng không còn ý nghĩa gì.

Lý Cẩm Y khom người nói: “Vân Tước Lâu.”

Minh Thế Nhân nhíu mày.

Cái tên Giang Ái Kiếm này… đã rời khỏi hoàng thất, giờ lại còn muốn đích thân sư phụ đến gặp hắn?

“Hắn ở Vân Tước Lâu làm gì?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Câu cá.”

“Câu cá?”

“Hắn nói hắn thích câu cá… Mấy ngày nay đều câu cá ở Vân Tước Lâu. Những chuyện khác thì tiểu nữ tử không biết.”

Lý Cẩm Y thành thật đáp.

Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Vậy thì đến Vân Tước Lâu.”

Đường phố An Dương thành lúc này đã trống rỗng.

Lục Châu chắp tay rời đi.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Trác Ngôn và đám binh sĩ: “Đừng nói các ngươi không giải quyết được đám phế vật này nha.”

Phế vật là chỉ đám loạn quân kia.

Khi đi ngang qua Lý Cẩm Y, Minh Thế Nhân dừng bước. “Suy nghĩ thử xem, có muốn gia nhập Ma Thiên Các không?”

Lý Cẩm Y khẽ khom người không đáp.

Minh Thế Nhân đành thôi, bước theo sư phụ.

Tiểu Diên Nhi không vội đi, nàng chào từ biệt người của Từ phủ rồi cũng đến bên cạnh Lý Cẩm Y nói: “Tỷ tỷ, nghe lời khuyên của ta, lập tức đoạn tuyệt quan hệ với tên Giang Ái Kiếm đi, hắn là kẻ đặc biệt không biết xấu hổ!”

“Ách… đa tạ tiểu muội muội, ta không có quan hệ gì với hắn cả.” Lý Cẩm Y gật đầu nói.

“Vậy thì tốt. Tạm biệt… À phải rồi, tỷ là người lạ đầu tiên khiến ta cảm thấy thuận mắt đó… hì hì…” Tiểu Diên Nhi chắp tay sau lưng nhảy chân sáo đi theo sư phụ.

Đoan Mộc Sinh dứt khoát hơn hẳn, chắp tay nói: “Cáo từ.”

Lý Cẩm Y nói nàng không có quan hệ gì với Giang Ái Kiếm, trừ Tiểu Diên Nhi ra thì chẳng ai thèm tin. Có thể khiến Giang Ái Kiếm mở miệng cầu xin cứu người thì mối quan hệ giữa hai người không hề cạn.

Đợi đám người Lục Châu rời đi hết, đám binh sĩ của Ngụy Trác Ngôn đều ngồi bệt xuống đất.

Chẳng biết từ lúc nào sống lưng bọn họ đã lạnh toát.

Bọn họ vốn đã bị đạo âm công kia làm chấn động đến mức không thể nhúc nhích, rồi lại tiếp xúc gần gũi với đám ma đầu Ma Thiên Các… tuy không bị đánh chết nhưng cũng bị hù chết.

Ngụy Trác Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng to: “Đứng lên!”

Tiếng quát của hắn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Không rõ tại sao hắn lại tức giận.

Ánh mắt Lý Cẩm Y trở nên hờ hững, nàng nhìn thẳng phía trước nói: “Chỉ có kẻ vô dụng mới phát tiết sự tức giận lên những người bên cạnh.”

Ngụy Trác Ngôn trầm mặc.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi biết Giang Ái Kiếm?”

“Biết.”

Trên mặt Ngụy Trác Ngôn biểu lộ vẻ mất tự nhiên.

“Là một trong tam đại Kiếm si, Giang Ái Kiếm xem kiếm như mạng, ái kiếm tận xương. Nghe nói phẩm chất và hành vi kẻ này bị người đời đánh giá rất kém cỏi.” Ngụy Trác Ngôn nói.

“Thì liên quan gì đến ngươi?”

“Đừng quên… cho dù là giả thì ta vẫn là thống soái tam quân.”

Ngụy Trác Ngôn tiến lên, nhìn về phía đám loạn quân và tu hành giả che mặt đã hỗn loạn không ra hình dáng.

Khí tức toàn thân hắn dường như càng trở nên tự tin, khẽ vung tay: “Kẻ phản loạn… Giết chết bất luận tội!”

Cùng lúc đó.

Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo khống chế phi liễn nhanh chóng bay về Bình Đô Sơn.

Khi phi liễn bay đến bầu trời Bình Đô Sơn.

Một thân ảnh chợt xuất hiện phía trước phi liễn, hai tay chắp sau lưng, toàn thân đứng thẳng toát lên vẻ ngạo nghễ.

Tứ đại hộ pháp bước ra khom người: “Bái kiến Giáo chủ.”

“Việc ta giao làm thế nào rồi?”

Vu Chính Hải dường như rất quan tâm đến việc này.

Bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng xuất động tứ đại hộ pháp cùng làm một sự kiện gì…

Thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương khom người nói: “Khởi bẩm Giáo chủ, quà tặng đã đưa… thuộc hạ cũng đã nhìn thấy lão tiền bối.”

“Ồ?”

“Thủ đoạn của lão tiền bối thông thiên, bốn người thuộc hạ liên thủ vẫn không phải là đối thủ.” Hoa Trọng Dương nói.

Vu Chính Hải nghe vậy, thanh âm lập tức trầm xuống: “Kể lại chi tiết toàn bộ sự việc, không được bỏ sót.”

Tứ đại hộ pháp không dám thất lễ.

Bọn họ chưa từng thấy Giáo chủ thận trọng đến như vậy.

Hoa Trọng Dương chắp tay kể lại từ việc bốn người bọn họ khống chế phi liễn tới An Dương thành, tới khi gặp loạn, ra tay rồi bị đại thần thông chỉ một chữ ‘Cút’ đánh lui, một chữ cũng không thiếu.

Nhất là một chiêu đại thần thông chữ ‘Cút’ kia tạo thành uy lực chấn động bức lui toàn bộ tu hành giả có mặt ở đó… cảnh tượng đáng sợ được mô tả sinh động như thật.

Nghe xong, Vu Chính Hải lẩm bẩm nói: “Âm công đại thần thông…”

Người am hiểu âm công có không ít.

Nhưng có thể phát huy âm công đến cảnh giới đại thần thông thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vu Chính Hải là đại đệ tử Ma Thiên Các, hắn tự nhận mình hiểu rõ sư phụ hơn bất luận kẻ nào.

Trong trí nhớ của hắn, sư phụ chưa bao giờ thi triển đại thần thông thuật nào liên quan đến âm công.

Vu Chính Hải đi qua đi lại, lâm vào trầm tư.

Hắn chợt nhớ tới tin tức lão thất đã cung cấp.

Chẳng lẽ… sư phụ lão nhân gia người thật sự đang tu hành pháp môn của các môn phái khác?

Nếu đổi lại là người khác hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng người đó có thể tu luyện pháp môn khác tới cực hạn… Nhưng mà, người này là Cơ Thiên Đạo.

Cũng có thể là… sư phụ có một người bằng hữu?

“Các ngươi tin chắc người vừa gặp là sư phụ của ta?” Vu Chính Hải hỏi.

“Tuy chúng thuộc hạ đứng từ xa quan sát, chưa thể nhìn rõ ràng mặt của lão tiền bối, nhưng có thể xác định người đó chính là lão tiền bối.”

“Làm sao mà biết?”

“Chúng thuộc hạ đã thấy cửu tiên sinh mặc Vân Thường Vũ Y trên người…”

Vân Thường Vũ Y…

Vu Chính Hải không phải không tin tưởng con mắt của các tướng tài, chỉ là hắn không muốn bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Hắn khẽ gật đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp: “Nhị sư đệ… bản toạ đúng là đã xem thường đệ.”

“Giáo chủ… khi chúng thuộc hạ đến An Dương thành không hề nhìn thấy nhị tiên sinh.”

“Nhị sư đệ luôn thích độc lai độc vãng…Với bản sự của các ngươi thì nhất định không được trêu chọc đến hắn.” Vu Chính Hải nói.

“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”

Nghĩ tới Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải lắc đầu liên tục rồi khẽ thở dài.

Đại thủ toạ Thanh Long điện đột nhiên ý thức được không nên nói thêm về đề tài này, liền vội vàng khom người nói: “Cửu tiên sinh rất thích Đạp Vân Ngoa.”

“Thật sao?”

“Thuộc hạ không dám nói dối…” Khi Hoa Trọng Dương tặng quà, hắn tận mắt nhìn thấy vẻ mừng rỡ khó nén của Tiểu Diên Nhi.

Vu Chính Hải sang sảng cười: “Vân Thường Vũ Y chẳng qua chỉ là đồ phòng ngự… Tiểu sư muội thích Đạp Vân Ngoa hơn cũng là chuyện tất nhiên.”

“Giáo chủ anh minh.”

Tứ đại hộ pháp đồng thời khom người.

Vu Chính Hải lại hỏi: “Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”

“Thuộc hạ không dám đi theo… Nhưng thuộc hạ đã nhận được manh mối do Thanh Long điện gửi tới… Thất tiên sinh đã chạy đến Vân Tước Lâu.” Hoa Trọng Dương nói.

Bạch Ngọc Thanh lên tiếng:

“Nghe nói Vân Tước Lâu có chín tầng, càng lên cao càng khó, mỗi tầng đều có đủ loại khảo nghiệm… Người nào lên được tầng chín sẽ đạt được một kiện bảo bối, không biết chuyện này là thật hay giả?”
Chương 204 Vân Tước cửu trọng lâu (1)

Vu Chính Hải xoay người đi đến ngoài rìa phi liễn, quan sát Bình Đô Sơn.

Thấy Giáo chủ trầm mặc, bốn vị hộ pháp không dám tiếp tục nói chuyện liên quan đến Cơ Thiên Đạo.

Từ trước tới nay bọn họ chưa từng tán gẫu với Giáo chủ về Ma Thiên Các. Đến tận bây giờ bốn vị hộ pháp chỉ biết Giáo chủ là đại đệ tử Ma Thiên Các, thực lực thâm sâu vô cùng, những chuyện còn lại hoàn toàn không rõ ràng. Nếu không phải lần này phụng mệnh đến An Dương thành làm việc, bọn hắn sẽ không có cơ hội đàm luận với Giáo chủ về Ma Thiên Các.

Giáo chủ luôn cực kỳ kín kẽ về chuyện của Ma Thiên Các.

Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương chợt nhớ tới còn một câu chưa truyền lời, bèn nói: “Giáo chủ, lão tiền bối bảo thuộc hạ nhắn lại với ngài…”

“Nói đi.”

“Nếu ngài muốn nhận lỗi thì hãy tự mình đến.” Hoa Trọng Dương thuật lại nguyên văn.

Đồng thời trái tim Hoa Trọng Dương cũng đang đánh trống thình thịch trong lồng ngực, hắn không dám chắc Giáo chủ có nổi giận vì câu nói này không.

Vẻ mặt Vu Chính Hải vẫn bình tĩnh, thái độ cũng không xúc động, hắn cao giọng nói: “Đại nghiệp chưa thành sao có thể bỏ dở nửa chừng?”

“Thuộc hạ thề chết đi theo Giáo chủ!” Bốn người đồng thanh nói.

Vu Chính Hải hài lòng gật đầu. “Có biết kẻ nào đã giả mạo U Minh Giáo không?”

Hoa Trọng Dương đáp: “Thời gian đối phương xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, từ phi liễn đến thủ đoạn đều giống với chúng ta. Ngoại trừ tên cường giả bí ẩn ngồi trong phi liễn ra thì những người còn lại đều có tu vi yếu kém.”

Bạch Ngọc Thanh nói: “Đối phương am hiểu việc bắt chước, đến Huyền Thiên Tinh Mang cũng trông giống của Giáo chủ… Hơn nữa khi thuộc hạ đuổi tới phát hiện hắn sử dụng vu thuật, hẳn là một tu hành giả có năng lực vu thuật rất mạnh.”

Vu Chính Hải nói: “Là môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo?”

“Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đúng là có sở trường bắt chước công pháp bách gia, nhưng Mạc Khí lại không am hiểu vu thuật. Nghe nói trong hoàng cung Đại Viêm có một vị tu hành giả vu thuật rất cường đại.” Hoa Trọng Dương nói.

“Còn có một khả năng…” Bạch Ngọc Thanh cũng nói. “Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã đầu nhập vào hoàng cung, trên phi liễn lúc đó không chỉ có một cao thủ!”

Suy đoán này cũng rất hợp lý.

Chỉ là… suy đoán rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, cần phải có chứng cứ chứng minh đó là thật. Nếu không suy đoán sai lầm sẽ ảnh hưởng đến các kế hoạch tiếp theo của U Minh Giáo.

Từ khi phát triển đến nay, U Minh Giáo vẫn luôn cực kỳ thận trọng vững vàng mới có được thịnh thế như ngày hôm nay, quyết không thể để những chi tiết nhỏ này làm thất bại.

Hoa Trọng Dương chủ động nói: “Xin cho thuộc hạ thời gian ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc.”

“Được.”

Nói xong, Vu Chính Hải xoay người nhìn ra ngoài đại địa.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Vân Tước Lâu.

Hắn đương nhiên biết nơi này.

Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương nói đều đúng.

Vân Tước Lâu có chín tầng, mỗi tầng đều có một loại khảo nghiệm.

Thường có tu hành giả đến Vân Tước Lâu để thử vận may, mong sẽ thu hoạch được một ít bảo bối.

Vân Tước Lâu không ở trong An Dương thành, mà là ở phía Đông Bắc bên ngoài thành An Dương.

Nơi đó là thánh địa tu luyện không được thành trì bảo hộ, phong cảnh đẹp mê người, nằm bên sông Cửu Khúc.

Chẳng khác gì tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.

Lục Châu và ba tên đồ đệ vừa ngự không phi hành đến phụ cận Vân Tước Lâu đã bị cảnh sắc nơi đây hấp dẫn.

Núi non trùng điệp, rừng cây u tĩnh bên sông Cửu Khúc…

Muông thú phi cầm gì cũng có.

Minh Thế Nhân kỳ quái nói: “Nước sông Cửu Khúc chảy xiết lại đục ngầu, quanh năm bốn mùa đều không có cá, cái tên gia hoả Giang Ái Kiếm này có phải đang nói dối không?”

Đoan Mộc Sinh nói: “Hắn mà dám.”

Minh Thế Nhân khẽ gật đầu. “Giang Ái Kiếm là người thông minh, hẳn sẽ không làm ra mấy chuyện ngu xuẩn. Vân Tước Lâu này rất quỷ dị, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Nhưng nghĩ lại.

Sư phụ lão nhân gia người đang ở đây thì cần gì phải sợ hãi nữa?

“Vân Tước Lâu… Nhìn kìa!”

Vân Tước Lâu chín tầng cao ngất đến tận mây xanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Không hổ là Vân Tước Lâu… Cao đến mức này!” Minh Thế Nhân chưa từng tới nơi này, khi nhìn thấy Vân Tước Lâu lập tức bị độ cao này khiến cho rung động.

Lục Châu thì đã đến đây không ít lần, hay nói đúng hơn là Cơ Thiên Đạo đã từng đến… Chỉ là hắn cũng không nhớ rõ mấy chuyện này.

Lục Châu dẫn đầu hạ xuống.

Ba tên đồ đệ cung kính đi theo sau.

Minh Thế Nhân không khỏi kỳ quái nhìn sư phụ…

Suốt đoạn đường này tốc độ bay của sư phụ không hề nhanh, thậm chí còn hơi chậm, không phù hợp với tốc độ của tu hành giả Nguyên Thần cảnh.

Nhưng hắn nào dám hoài nghi tu vi của sư phụ, hắn chỉ nghĩ là tuổi tác sư phụ đã cao, ngay cả việc phi hành cũng thích chậm rãi vững vàng, thà bay chậm cho thoải mái chứ không chịu được một chút xóc nảy.

Nhưng Minh Thế Nhân cũng hiểu được sư phụ đang chiếu cố đến bọn hắn, nếu không người gọi Bạch Trạch đến thì bọn hắn làm sao mà đuổi kịp.

Vù!

Một bóng người đột nhiên xẹt tới.

“Hắc hắc… đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người. Giang Ái Kiếm phong lưu phóng khoáng tiêu sái lại gặp mặt mọi người rồi!”

Bóng người lướt về phía một cây đại thụ, đáp xuống một nhánh cây.

Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm trong lòng, bộ dạng vẫn cà lơ phất phơ như trước.

Ánh mắt Lục Châu bình tĩnh nhìn về phía Giang Ái Kiếm. “Kiên nhẫn của lão phu có hạn.”

Giang Ái Kiếm vừa nghe thấy thế lập tức toàn thân run rẩy, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, ta lăn xuống ngay, người nhìn xem, ta nghe lời biết bao nhiêu!”

Hắn từ trên nhánh cây nhảy xuống, chỉ tay về phía một lương đình gần đó. “Lão tiền bối, mời vào đó ngồi.”

Đoàn người đi vào trong lương đình.

Giang Ái Kiếm chộn rộn dùng tay áo lau ghế rồi nói: “Mời lão tiền bối ngồi.”

Lục Châu không khách khí, đạm mạc ngồi xuống.

Giang Ái Kiếm vốn định ngồi xuống phía đối diện… nhưng nhìn thấy ánh mắt cay độc của Lục Châu đang nhìn mình chằm chằm, bèn dứt khoát đứng đó.

Muốn ngồi nhưng không dám ngồi, chỉ đành nhìn Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi lần lượt ngồi xuống.

Lục Châu không thèm để ý đến phong cảnh ngoài đình, ánh mắt hắn tập trung lên người Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm bị nhìn đến mức toàn thân run rẩy, bèn nói: “Lão tiền bối… xin đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy ngại ngùng.”

Lục Châu khẽ vuốt râu. “Nói đi.”

Giang Ái Kiếm thu hồi thái độ bất cần đời, lấy can đảm ngồi xuống phía đối diện Lục Châu rồi nói: “Đầu tiên, xin đa tạ lão tiền bối ra tay tương trợ Lý Cẩm Y.”

“Lý Cẩm Y là gì của ngươi?”

“Bằng hữu.”

“Vậy thì… ngươi dự định đền đáp ân tình này của lão phu thế nào?” Lục Châu híp mắt như đang nhìn con mồi.

Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, Lục Châu nhìn kiểu đó khiến nội tâm hắn run rẩy không thôi.

Hắn lấy từ trong ngực ra một hộp gấm đặt lên mặt bàn.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc hộp gấm.

Dạo này thật là kỳ quái… Ai cũng thích tặng đồ bằng hộp gấm.

Chiếc hộp gấm này của Giang Ái Kiếm trông rất tinh xảo và xinh đẹp.

“Lão tiền bối, mời mở ra xem.”

Lục Châu vung tay lên, hộp gấm bật mở.

“Bích Lạc tàn phiến.”

Trong hộp đúng là vật hắn muốn tìm, một trong tám mảnh Bích Lạc tàn phiến bị thất lạc. Hình dạng mảnh này cũng không có quy tắc.

Lục Châu đưa mắt nhìn về phía giao diện nhiệm vụ của Hệ thống: tìm Bích Lạc tàn phiến (2/8)…

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều hơi kinh ngạc khi thấy Bích Lạc tàn phiến.

Bản sự của Giang Ái Kiếm không thể khinh thường… điều này khiến mọi người bất ngờ.

“Đây là vật ta tìm thấy trong nội khố hoàng cung. Lần đầu tiên vào đó ta đã phát hiện ra Bích Lạc tàn phiến nhưng không có lấy đi. Nghe nói lão tiền bối đang tìm thứ này nên ta mới đành phải quay lại nội khố thêm lần nữa. Bích Lạc tàn phiến tuy chỉ là tàn phiến nhưng cũng là một loại vũ khí khá kỳ lạ, có thể dễ dàng phá được cương

khí hộ thể, nhân lúc đối thủ không chú ý có thể dùng nó để đả thương hắn.” Giang Ái Kiếm nói.

Lục Châu khẽ gật đầu rồi thu hồi Bích Lạc tàn phiến.

[Ting — thu hồi Bích Lạc tàn phiến, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Có thể tìm thấy một mảnh Bích Lạc tàn phiến trong nội khố hoàng cung là niềm vui ngoài ý muốn đối với Lục Châu.

Thu hoạch này cũng không tệ, lại thêm khi dẹp loạn ở An Dương thành, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đánh giết nhiều mục tiêu nên thu hoạch được 1.900 điểm công đức.
Chương 205 Vân Tước cửu trọng lâu (2)

“Vân Tam sẽ xuất hiện ở Vân Tước Lâu?” Lục Châu hỏi.

Giang Ái Kiếm cười nói: “Chuyện này phải hỏi lại lão tiền bối… Thế nhân đều nói thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các có lực lượng tình báo trải rộng trong từng ngóc ngách của Đại Viêm. Hắn truyền ra tin tức Vân Tước Lâu sẽ xuất hiện bảo bối tên là Thiên Tàm Thủ Sáo. Trùng hợp là, món đồ Thiên Tàm Thủ Sáo này là vật yêu thích nhất của Vân Tam.”

“Thiên Tàm Thủ Sáo vốn là đồ vật của Vân Thiên La tam tông. Vân Tam tự xưng là truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn nhưng lại chưa từng trộm được vật này. Về sau chẳng biết tại sao Thiên Tàm Thủ Sáo lại rơi vào tay Tư Vô Nhai. Lão tiền bối… hắn cố ý làm như thế, không phải là đang thay người bày mưu đặt kế dụ Vân Tam vào tròng hay sao?”

Lục Châu cũng không phủ nhận mà thản nhiên gật đầu.

Giang Ái Kiếm xấu hổ gãi đầu.

Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm không chớp mắt. “Ngươi hẹn lão phu tới đây chỉ vì việc này?”

“Không không không… đương nhiên không phải.”

Giang Ái Kiếm ngồi thẳng người lên, khẽ hắng giọng.

Thấy thế đám người Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời. Nói dông dài một hồi mà bây giờ mới đến chính sự?

Giang Ái Kiếm nói: “Lão tiền bối… ta muốn biết ngài lựa chọn đứng ở bên nào?”

“Hửm?”

Giang Ái Kiếm thuận tay vung lên, vài hòn đá dưới đất bay tới nằm gọn trên mặt bàn. “Đây là đại hoàng tử, đây là nhị hoàng tử, đây là tam hoàng tử… à không, cái này không tính… Đây là tứ hoàng tử, đây là ngũ hoàng tử… Còn có Ngọc phi.”

Nhìn trên bàn có năm hòn đá được sắp xếp ngay ngắn, Lục Châu thản nhiên nói: “Tiếp tục.”

Giang Ái Kiếm lại nói:

“Lão tiền bối và đại hoàng tử vốn không quen biết, hẳn là sẽ không chọn hắn. Thủ hạ của nhị hoàng tử là Mạc Ly lại là cái gai trong mắt lão tiền bối. Tứ hoàng tử quanh năm trấn thủ biên cương, thế lực trong cung rất yếu, không có nhiều khả năng. Ngũ hoàng tử tính cách nhu nhược không thể thành nghiệp lớn… Ngọc phi nương nương thì cũng thống hận Ma Thiên Các. A, lão tiền bối đều sẽ không chọn. Cũng tốt, chỉ cần lão tiền bối không nhúng tay vào thế lực trong cung thì ta yên tâm.”

“. . .”

Phân tích linh tinh một trận rồi tự mình nói tự mình trả lời.

Thật xấu hổ nha!

Lục Châu vuốt râu. “Hoàng cung đã loạn đến vậy rồi à?”

“Hầy…” Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Người trong cung lục đục với nhau, sớm muộn gì cũng sẽ lan đến ngoại giới. Thành An Dương chính là ví dụ điển hình.”

“Ngươi đã rời khỏi hoàng cung sao còn phải nhúng tay vào sự tình ở An Dương?” Lục Châu hỏi.

“Chuyện này…”

Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu. “Lúc trước ta đã nói Lý Cẩm Y là bằng hữu của ta, sao ta có thể đứng nhìn nàng chết được.”

“Lý Cẩm Y mà chết thì Ngụy Trác Ngôn cũng sẽ chết, tam quân như rắn mất đầu, nhị hoàng tử tức giận, hoàng thất loạn thì thiên hạ loạn… Ngươi có tâm ý như thế cũng rất thích hợp ngồi trên ngôi vị hoàng đế này.” Lục Châu nói.

Giang Ái Kiếm nghe vậy bèn xua tay liên tục. “Ta không hề có chí hướng đó. Điều ta truy cầu rất đơn giản, chỉ cần sống sót và được chơi kiếm, thế là đủ.”

Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi không nhịn được bèn nở nụ cười.

Gia hoả này đúng là đồ đáng khinh mà.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, chợt mở miệng nói: “Long Ngâm.”

Giang Ái Kiếm theo bản năng rụt người lại, nhưng thấy làm vậy cũng không có tác dụng gì bèn lấy Long Ngâm Kiếm ra đặt lên bàn đá.

Bên ngoài vỏ kiếm được bọc bằng lớp vải bố. Tháo vải bố ra có thể nhìn thấy vỏ kiếm khắc long văn vô cùng xinh đẹp.

Vù!

Kiếm ra khỏi vỏ.

Lưỡi kiếm ánh lên một đạo quang mang.

Giang Ái Kiếm đã thưởng thức thanh kiếm này không ít, lúc này lại vẫn si mê ngắm nhìn nó như muốn nhập ma.

Kiếm Si quả nhiên chính là Kiếm Si.

“Kiếm tốt!” Lục Châu gật gù.

Giang Ái Kiếm nói: “Ta cũng cảm thấy thế… đời ta chưa từng gặp được thanh kiếm nào tốt như vậy…”

“Nó rất sắc bén?” Lục Châu hỏi.

“Cực kỳ sắc bén…” Giang Ái Kiếm lộ ra vẻ mặt tự hào. “Vì để kiểm tra độ sắc bén của nó, ta đã mất đi một thanh vũ khí chuẩn thiên giai. Các vũ khí địa giai trở xuống đều bị cắt chém đơn giản như đậu hũ.”

“Thế thì tốt.”

Lục Châu khẽ nhấc tay lên.

Một thanh kiếm linh lung tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Vị Danh Kiếm lơ lửng giữa không trung, khẽ xoay tròn, cương khí bao quanh khiến nó tản ra hào quang yếu ớt.

Giang Ái Kiếm vội vàng thu hồi Long Ngâm Kiếm, lấy vải bố bọc kín rồi ôm nó vào trong lồng ngực, cười hắc hắc: “Lão tiền bối đừng khó xử ta mà, lỡ như hai thanh kiếm choảng nhau xong hỏng hết cả thì… không đáng chút nào.”

“Thôi vậy.”

Lục Châu thấy hắn đau lòng nên cũng không muốn miễn cưỡng, bèn thu hồi Vị Danh Kiếm.

Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Vân Tước Lâu.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tu hành giả từ bên bờ sông Cửu Khúc bay về phía Vân Tước Lâu.

Giang Ái Kiếm đứng lên nhìn đám tu hành giả đang bay đầy trời. “Đến rồi… Chúng ta đi xem thôi.”

Minh Thế Nhân thấy đám tu hành giả bay đầy trời bèn nói:

“Sư phụ, nhiều người lộn xộn, hay là để một mình đồ nhi đến đó?”

“Không sao.” Lục Châu lắc đầu.

Yến Tử Vân Tam là kẻ giảo hoạt, với bản sự của Minh Thế Nhân sợ là rất khó bắt được kẻ này. Lúc tước Vân Tam còn có thể chạy thoát được khỏi sự vây công của các cao thủ Vân Thiên La tam tông nữa là hắn.

Tu vi Vân Tam tuy không cao nhưng lại nổi tiếng với tài trộm cắp quỷ khốc thần sầu.

Lục Châu xoay người rời khỏi lương đình, đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phia Vân Tước Lâu.

Lúc này, ở trước cửa Vân Tước Lâu đã tề tựu không ít tu hành giả.

Từ Thông Huyền cảnh đến Thần Đình cảnh, cảnh giới tu hành nào cũng có.

Ngẩng đầu nhìn lên, Vân Tước Lâu có vẻ rất bề thế nguy nga nhìn không thấy đỉnh, lầu các rộng lớn và rất cao đâm vào tầng mây.

“Trên tầng chín Vân Tước Lâu nghe nói có một thanh đoản kiếm, không biết ai sẽ lấy được đây.”

“Đều phải dựa vào bản sự… Trận đồ lên tầng chín phải dựa vào đầu óc chứ không phải sức mạnh. Nghe nói hôm trước có một cao thủ Nguyên Thần cảnh đến từ Thần Đô, vừa đi đến tầng bảy đã bị bắn bay ra. Ngược lại năm ngoái có một tu hành giả Phạn Hải cảnh lên được đến tầng chín, lấy đi một món bảo bối.”

Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn Vân Tước Lâu.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, một tu hành giả đang ở trong tầng ba bị bắn bay ra ngoài.

Người này ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.

Các tu hành giả xung quanh đều lui lại tránh né, chẳng ai có vẻ thông cảm hay đồng tình gì với người vừa khiêu chiến tầng ba kia, để mặc cho hắn rơi xuống đất.

Giang Ái Kiếm lắc đầu giơ hai ngón tay lên. “Lão tiền bối, ta lén lút nói cho ngài một bí mật… trên Vân Tước Lâu này không có thanh đoản kiếm nào cả, mà là hai mảnh… Bích Lạc tàn phiến.”

“Bích Lạc tàn phiến tuy không thể so sánh với vũ khí thiên giai nhưng hai mảnh này có thể dùng để chế tạo lại… nếu làm thoả đáng thì có thể đạt được thiên giai đấy.”

Minh Thế Nhân nhíu mày nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Chẳng trách nơi này lại có nhiều người như vậy, có những kẻ không biết tự lượng sức mình cũng dám lên…”

Đột nhiên ——

Trên Vân Tước Lâu tầng sáu và tầng bảy đều có tu hành giả bị bắn bay ra ngoài.

Người xem đứng bên dưới đều lắc đầu thở dài. “Cửu trọng trận năm nay của Vân Tước Lâu sợ là không có ai vượt qua nổi rồi.”

Giang Ái Kiếm cười hề hề rất đáng khinh: “Lão tiền bối, hay là người ra tay thử xem? Nếu lão tiền bối xuất mã thì nhất định sẽ lấy được thứ đó dễ như trở bàn tay!”

Lục Châu quay đầu nhìn về phía Giang Ái Kiếm: “Ngươi lại tính kế lão phu?”

“Oan uổng quá! Cực kỳ oan uổng! Đây là cửu trọng trận của Vân Tước Lâu cơ mà… trên đó có hai mảnh Bích Lạc tàn phiến, là thiên giai nha…” Nói được nửa câu hắn chợt nín bặt. Giang Ái Kiếm lúc này mới cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía mình. “Ách, kềm lòng không được lỡ nói hơi lớn tiếng rồi. Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi nha…”

Toàn bộ tu hành giả đang vây xem Vân Tước Lâu đều sôi trào ——

“Là Bích Lạc tàn phiến!”

“Lần này là Bích Lạc tàn phiến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK