• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451 Vô đề

Hắn trấn thủ biên cương nhiều năm nhưng chưa từng thấy sự kiện nào buồn cười như ngày hôm nay.

Mọi người đưa mắt nhìn sang Lưu Bỉnh, hầu như đều có thể lý giải được tâm tình hắn lúc này.

Một đời hoàng tử quanh năm trấn giữ biên cương, bảo vệ bách tính, được muôn dân trăm họ kính trọng. Hắn đã ngăn cản biết bao dị tộc mưu đồ xâm lấn Đại Viêm, chịu không biết bao nhiêu cực khổ.

Theo lý mà nói, người phụ hoàng tín nhiệm nhất và coi trọng nhất hẳn phải là hắn mới đúng. Thế mà… phụ hoàng lại phái bốn tên tướng quân đến khống chế và giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Sao hắn có thể không buồn cười cho được?

“Điện hạ!”

Hai tên thuộc hạ ngăn Lưu Bỉnh lại.

Bốn tên tướng quân nhìn về phía Lưu Bỉnh. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Một người nói.

“Đây là mưu kế của Vĩnh Thanh?” Lục Châu hỏi.

“Thân mang sứ mệnh, cho dù có phải chết cũng muốn thử một lần.”

Người từng có kinh nghiệm chinh chiến sa trường đương nhiên không giống với các tu hành giả bình thường khác. Một khi đã nhận định chuyện gì, bọn hắn sẽ không dễ dàng thay đổi. Không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

“Hạng Liệt còn không chịu được một chiêu. Các ngươi mà cũng xứng giao thủ với bản toạ?” Lục Châu thản nhiên nói.

“. . .”

Sắc mặt bốn người đều rất khó coi, đưa mắt nhìn nhau.

Đúng lúc này, hai tay Tư Vô Nhai hợp lại, đôi cánh khổng tước trên lưng tản mát, hai cánh Khổng Tước Linh một lần nữa hợp lại làm một, quay về nằm gọn trong lòng bàn tay Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai đạp không bay lên, lơ lửng giữa không trung: “Muốn chết thì để ta thành toàn cho các ngươi.”

“. . .”

Bốn người lại nhìn sang phía Tư Vô Nhai… hy vọng chiến thắng đã trở nên cực kỳ xa vời. Tư Vô Nhai lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn hắn nhiều.

Rõ ràng chỉ là lục diệp lại có thể đánh bị thương Hạng Liệt.

Hiện tại tứ đại hộ pháp đã bị thương không nhẹ, không thể tiếp tục tham gia chiến đấu, trừ phi là liều chết một phen, nhưng như thế thì rất không có lời.

Chỉ còn Tư Vô Nhai có thể chiến một trận.

Bốn tên tướng quân hiểu rất rõ ràng, ngạnh chiến thì bọn hắn chỉ có một con đường chết.

Đáng tiếc bọn hắn đã chẳng còn đường lui.

Tại một khắc khi bọn hắn ra tay đánh lén Lục Châu thì đã không quay đầu lại được nữa.

“Lão tử không tin không thể xoay chuyển cục diện ——”

Bọn hắn đã tận mắt thấy Lục Châu liên tục sử dụng đại thần thông kinh người, một lão già sắp đến đại nạn thọ mệnh sao còn nhiều nguyên khí như thế được!

Tiếng hét phát ra từ trong cuống họng cực kỳ bén nhọn, tràn ngập không cam lòng và không muốn tin tưởng. Dù không còn hy vọng bọn hắn cũng phải thử một lần.

Thấy vậy Lục Châu không khỏi lắc đầu.

Vĩnh Thanh ơi là Vĩnh Thanh, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết?

Đây là tinh thần tử sĩ chân chính, là ý chí quyết tâm thấy chết không sờn, kiên định mà chấp nhất… Đáng tiếc lại dùng sai chỗ.

Ông!

Một đạo pháp thân lục diệp xuất hiện giữa không trung, công kích về phía Lục Châu.

Bọn hắn đã thụ thương, hiện tại chỉ còn cách toàn lực ứng phó mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.

Tiếng cười của Lưu Bỉnh đột nhiên im bặt, hắn nghiêm mặt nói: “Ta không muốn đối địch với Ma Thiên Các. Bắt lấy bọn hắn!”

Lưu Bỉnh chỉ tay về phía bốn tên tướng quân.

Có lẽ do tâm lý bị đả kích khiến hắn đưa ra một quyết định không ai có thể hiểu nổi.

Hai vị tướng quân sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu rồi trầm giọng nói: “Vâng!”

Lưu Bỉnh hiện tại chỉ còn lại hai thuộc hạ tâm phúc là bọn họ. Tuân theo mệnh lệnh của hắn, hai người phóng nhanh về phía bốn tên tướng quân kia.

Cùng lúc đó, Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh lên không, Khổng Tước Linh cấp tốc xoay tròn, bắn ra từng đạo cương châm.

Bốn tên tướng quân lập tức bộc phát ra vô số chưởng ấn và cương khí, càn quét khắp bầu trời.

“Moá… lui lại!” Sắc mặt Hoa Trọng Dương trở nên nghiêm trọng.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Thanh che ngực hỏi.

“Bọn hắn sử dụng ma nguyên bí dược!”

Nghe được bốn chữ ma nguyên bí dược, mấy vị hộ pháp đều biến sắc. Tứ đại hộ pháp nhanh chóng ra lệnh cho đám đệ tử U Minh Giáo lùi về sau!

Trên bầu trời Lương Châu Thành, nguyên khí rung động kịch liệt.

Hiệu quả của ma nguyên bí dược là tiêu hao tiềm lực bản thân, cưỡng ép thu nạp thiên địa nguyên khí, cứ như vậy sẽ khiến toàn bộ khu vực này trống rỗng, từ đó hình thành nên cơn lốc nguyên khí.

Chỉ có cường giả đủ mạnh mới có thể kháng trụ được cơn lốc này.

Lúc trước, Diệp Thiên Tâm cũng từng ngộ nhận sư phụ sử dụng ma nguyên bí dược để duy trì trạng thái đỉnh phong.

Bốn tên tướng quân trước mắt đều có ma nguyên bí dược trong tay, điều này sao có thể không khiến mọi người kinh ngạc?

Luật pháp Đại Viêm nghiêm cấm sử dụng ma nguyên bí dược, mà nay bốn tên tử sĩ dưới trướng hoàng đế Vĩnh Thanh lại sử dụng thứ này, điều này có nghĩa là gì?

Mọi người cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ tới ngọn nguồn ma nguyên bí dược, toàn bộ đều lui tít ra xa.

Nguyên khí trên bầu trời khuấy động, tứ đại hộ pháp tuy bị trọng thương nhưng vẫn có khả năng ngăn cản cơn lốc nguyên khí.

Tiểu Diên Nhi cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời. “Sư phụ?”

Thẩm Lương Thọ sau lưng nàng lại từ tốn nhích lại gần… Hiện tại tu vi hắn đã bị phế, chỉ có thể dựa vào nha đầu này. Trong mắt Thẩm Lương Thọ lộ ra vẻ khẩn cầu, bà cô ơi, mau đại triển thần uy đi nào!

Trên bầu trời, Lục Châu thấy bốn tên tướng quân bộc phát nguyên khí trong đan điền thì không khỏi kinh ngạc.

Lục Châu thật ra chỉ mới có tu vi Thần Đình cảnh đỉnh phong, muốn ngạnh kháng cơn lốc nguyên khí cũng được, nhưng nếu bị bốn tên tướng quân tấn công thì Lục Châu chỉ còn cách sử dụng thẻ đạo cụ.

Phanh phanh phanh!

Tư Vô Nhai giao đấu với hai tên tướng quân, Khổng Tước Linh trên không phụ trợ công kích của hắn. Có vũ khí thiên giai, một mình Tư Vô Nhai vẫn có thể đánh lại hai tên lục diệp đã bị thương.

Hai thuộc hạ của Lưu Bỉnh cũng lao tới vây công một người.

Một tên tướng quân còn lại bộc phát cương khí màu vàng kim, đột nhiên nhảy vút lên cao rồi cấp tốc lao xuống, công kích về phía Lục Châu.

Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện biến thành hình dạng một lá chắn được cương khí bao bọc.

Oanh!

Cương khí bộc phát va chạm với lá chắn. Tên tướng quân lạnh lùng nói: “Ngài yếu đi rồi!”

Hắn có thể cảm giác được vị lão nhân trước mắt trở nên cực kỳ nhỏ yếu, tựa như một con kiến bò trên mặt đất, hắn chỉ cần dùng một quyền cũng có thể đập chết.

“Ngài đã cạn kiệt nguyên khí!”

Ông!

Hắn bộc phát ra pháp thân!

Trong nháy mắt khi hắn gọi ra pháp thân, dưới chân Lục Châu lại xuất hiện lam liên, trên thân toả ra lam quang nhàn nhạt.

Bàn tay khẽ lật, lá chắn lại biến thành Vị Danh Kiếm!

Phù văn màu đen trên Vị Danh Kiếm chằng chịt xuất hiện, chém ra một nhát!

Ầm!

“A ——”

Pháp thân của tên tướng quân bị chém ra làm đôi.

Vẻ mặt Lục Châu vẫn thong dong, bàn tay toát ra lam quang trảo về phía trước như diều hâu bắt gà con, bóp chặt lấy yết hầu tên tướng quân!

Pháp thân của hắn bị bàn tay già nua một trảo bóp nát!

“…Cầm Nã Thủ Ấn!”
Chương 452 Vô đề

Cơn lốc nguyên khí xung quanh tựa như bị phong ấn, đình chỉ vận chuyển.

Ma nguyên bí dược?

Chỉ cần phá vỡ đan điền khí hải là xong, có dùng bí dược cũng vô dụng!

Pháp thân thì dùng một kiếm chém đôi là được.

Ánh mắt Lục Châu như lửa, trong mắt toát ra hào quang màu xanh lam nhìn chằm chằm tên tướng quân trước mặt.

Tên tướng quân lúc này đã tràn ngập sợ hãi.

Lúc này hắn mới nhận ra, vị lão giả trước mắt tựa như Ma Thần đến từ đáy vực sâu vô tận, không cách nào rung chuyển nổi. Vừa rồi cảm giác đối phương nhỏ yếu đã làm tê liệt tư tưởng và phán đoán của hắn.

Đôi mắt thâm thuý kia phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả.

Đại thủ như kim cô thít chặt lấy cổ họng hắn. Đây là một trong những chiêu thức mạnh nhất của Thiền Tông —— Cầm Nã Thủ Ấn.

Đối thủ phục dụng ma nguyên bí dược, lực chiến đấu bền bỉ, không thể dây dưa.

Chỉ có thể một kích tất sát!

“Hạo Nhiên Thiên Cương?” Lục Châu gằn từng chữ. “Lão phu chỉ dùng tay không diệt Thiên Cương!”

Năm ngón tay toát ra lam quang nhanh chóng co lại.

Răng rắc!

Tên tướng quân ngoẹo đầu sang một bên, cổ hoàn toàn đứt gãy.

Lục Châu buông lỏng tay. Toàn thân tên tướng quân rơi xuống đất.

Ầm!

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Quang mang màu xanh lam trên người Lục Châu lúc này cũng biến mất.

Lực lượng phi phàm của Thiên thư đã dùng hết!

Thấy cảnh này, tứ đại hộ pháp U Minh Giáo kích động không thôi.

Cái gì mà đại nạn thọ mệnh? Cái gì mà tu vi hạ xuống?

Phong thái của Cơ lão tiền bối hoàn toàn không kém năm đó, bảo đao chưa mòn nha!

Lục Châu chắp tay sau lưng, lăng không nhìn trận chiến trước mắt.

Thủ hạ của Lưu Bỉnh càng đánh càng hăng, trước đó bọn hắn không bị thương nên điều này cũng chẳng có gì lạ.

Ngược lại Tư Vô Nhai lấy một địch hai ngày càng có vẻ yếu thế.

Lục Châu đã dùng sạch lực lượng phi phàm, bây giờ muốn ra tay hỗ trợ cũng chỉ có thể dùng thẻ đạo cụ.

Nhưng hắn chưa có ý định dùng tới.

Ầm!

Tư Vô Nhai bay ngược ra sau, Khổng Tước Linh lại đáp lên lưng biến thành đôi cánh khổng lồ giang rộng.

Đối phương phục dụng ma nguyên bí dược nên hung mãnh vô cùng.

“Lý Cẩm Y.” Lục Châu trầm giọng gọi.

Lý Cẩm Y giật nảy mình, đứng nơi xa khom người nói: “Lão tiền bối…”

“Ngươi rất thích đứng xem náo nhiệt?” Lục Châu nhìn chằm chằm nàng.

Toàn thân Lý Cẩm Y run lên, vội nói: “Lão tiền bối xin nghe vãn bối giải thích… vãn bối đi cùng Hạng Liệt tới Lương Châu là vì muốn giám sát động tĩnh của hắn, nếu để mặc Hạng Liệt tự ý động thủ thì tứ đại hộ pháp đã sớm bỏ mình…”

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đây là ý của Giang Ái Kiếm?”

Lý Cẩm Y xấu hổ cười một tiếng rồi nói: “Loại mặt hàng này không phiền lão tiền bối phải xuất thủ!”

Nàng nâng dù giấy trong tay, lăng không nhảy lên, toàn thân vọt tới khu vực chiến đấu nhanh như thiểm điện, dù giấy trong tay xoay tròn.

Lấy dù giấy làm trung tâm, một tấm chắn cương khí xoè ra như chiếc ô bao trùm khu vực bên dưới!

“Thanh Điểu của Bồng Lai Môn.” Lục Châu đã nhìn ra thân phận của nàng.

Cây dù giấy trong tay Lý Cẩm Y có tên là Thanh Điểu.

Khi dù chuyển động, từng đạo cương nhận bắn ra bốn phía.

“Đúng là không có chuyện gì qua mặt được lão tiền bối…” Lý Cẩm Y bay lên không trung, pháp thân thất diệp nở rộ!

Pháp thân cao tám trượng phối hợp với vũ khí Thanh Điểu công kích tứ phía.

Phanh phanh phanh!

Ba tên tướng quân bay ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun máu!

“Đa tạ đã ra tay tương trợ.” Tư Vô Nhai nhún người nhảy lên, đôi cánh khổng tước bắn ra cương châm đầy trời, đâm vào đan điền khí hải của ba tên tướng quân.

Pháp thân vỡ vụn!

Đồng thời, Thanh Điểu từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, bốn hoá tám… dần dần che khuất bầu trời, phối hợp với Tư Vô Nhai tiếp tục công kích ba tên tướng quân.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Oanh!

Ba người bọn hắn rơi xuống khu vực phế tích dưới Lương Châu Thành.

Cho dù có ma nguyên bí dược cũng không có nghĩa là bọn hắn có được lực lượng tuyệt đối.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Cơn lốc nguyên khí cuồng bạo trên không Lương Châu Thành rất nhanh đã lắng xuống.

Lý Cẩm Y thu hồi dù giấy rồi khẽ khom người với Tư Vô Nhai và tứ hoàng tử, sau đó lùi ra xa.

Lục Châu nhìn thoáng qua ba tên tướng quân bị đánh tan nát dưới đống phế tích, âm thầm lắc đầu. Trong ba tên chỉ có một tên là do Tư Vô Nhai giết, thu được điểm công đức của một mục tiêu, miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Nếu không có Lý Cẩm Y hỗ trợ ra tay thì ai thắng ai thua còn chưa biết được. Kết quả như vậy cũng khá tốt.

Lưu Bỉnh lúc này đã khó chịu tới cực điểm, biểu lộ trên mặt hắn có vẻ dữ tợn.

Tư Vô Nhai thu hồi Khổng Tước Linh rồi bay xuống tầng trời thấp.

Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Thất sư huynh, tỷ tỷ không chết. May mà có ta che chở cho tỷ tỷ, nếu không tỷ ấy đã chết mất tiêu rồi!”

Tư Vô Nhai lúng túng gật đầu: “Tạ ơn tiểu sư muội.”

Rõ ràng là lời hảo tâm nhưng qua miệng Tiểu Diên Nhi lại nghe như đang trù người ta chết vậy.

Tư Vô Nhai đỡ lấy Lưu Văn Quân, khẽ lắc đầu.

Trên bầu trời, Lục Châu thản nhiên lăng không bước về phía Lưu Bỉnh.

Sau khi điên cuồng một trận, Lưu Bỉnh đã bình tĩnh lại, thần sắc trở nên hờ hững.

Lục Châu nhìn hắn, khẽ nói: “Ngươi không thích hợp sống ở Thần Đô… Trấn thủ biên cương mới là sứ mệnh của ngươi.”

Lưu Bỉnh giật mình.

Đến khi hắn ngẩng đầu lên, Lục Châu đã bay xuống bên dưới.

Lưu Bỉnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài. Cả đời hắn trấn thủ biên cương nào có phải vì danh vì lợi.

Vậy mà chỉ quay về Thần Đô một lần, suýt chút nữa hắn đã đánh mất bản thân, cùng dị tộc cấu kết,… Chỉ một ý nghĩ sai lầm đã có thể biến hắn thành tội nhân thiên cổ tiếng xấu muôn đời.

Chỉ một ý nghĩ sai lầm suýt chút nữa hắn đã biến thành kẻ máu lạnh lợi dụng chính muội muội ruột thịt của mình!

Đối thủ của hắn cho đến bây giờ đều không phải là Đại Viêm, không phải là bách tính.

“Điện hạ… ngài muốn quay về Thần Đô phục mệnh không?” Tên tướng quân đứng bên cạnh Lưu Bỉnh cẩn thận dò hỏi.

Phục mệnh?

Phục mệnh gì nữa đây?

Đi gặp cái người lạnh lùng vô tình, ngay cả nhi tử mình cũng có thể lợi dụng?

Buồn cười!

“Không!”

“Vậy chúng ta đi đâu? Thuộc hạ thề chết đi theo điện hạ, dù là nơi chân trời góc biển!”

Hai tên tướng quân lăng không quỳ xuống.

“Ta muốn đi biên cương…” Lưu Bỉnh không còn tự xưng mình là “bản vương” nữa.

“Biên cương?”

“Ta muốn nhìn lại con đường mình đã từng đi…” Lưu Bỉnh gật đầu nói bằng giọng cực kỳ hoà hoãn. Con đường đó đã chất đầy máu tươi và bạch cốt của huynh đệ hắn.

“Nếu các ngươi không nguyện ý thì hãy rời đi, tìm cho mình một con đường riêng…”

“Thuộc hạ thề chết đi theo điện hạ.” Hai người lại quỳ bái.

Lưu Bỉnh lập tức lên đường, vừa đi vừa nói vọng xuống cho đám tướng sĩ bên dưới nghe: “Gửi thư báo, nói rằng tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đã chiến tử ở Lương Châu.”

Nhìn theo bóng lưng tứ hoàng tử Lưu Bỉnh dần dần đi xa, Thẩm Lương Thọ thở dài lắc đầu.

“Lưu Bỉnh này cũng được xem là một vị anh hùng hào kiệt. Đáng tiếc Thần Đô thật sự không thích hợp với hắn. Nơi này có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ, chỉ cần sẩy chân là vạn kiếp bất phục.”
Chương 453 Vô đề

Tiểu Diên Nhi lừ mắt nhìn hắn. “Ngươi mà cũng xứng nói ra lời này?”

“Ách…” Thẩm Lương Thọ xấu hổ không thôi, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tư Vô Nhai không rảnh quan tâm tới Lưu Bỉnh, hắn vẫn một mực quan sát tình huống của Lưu Văn Quân.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống đất, tay chắp sau lưng đứng trước mặt Tư Vô Nhai, giơ một tay ra lặng lẽ nhìn hắn.

Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lấy Khổng Tước Linh ra đặt vào tay sư phụ.

Lục Châu biết rõ Tư Vô Nhai nhiều mưu nhiều kế, vũ khí nằm trong tay hắn có uy lực quá lớn, không an tâm.

Đúng lúc này, đám người U Minh Giáo từ xa chạy đến làm cát bụi bay đầy trời. Tứ đại hộ pháp đứng ở hàng đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sắc mặt Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đều có vẻ chật vật.

Các đệ tử U Minh Giáo ngoan ngoãn đi theo phía sau tứ đại hộ pháp, đến thở mạnh cũng không dám.

Nhìn thấy tứ đại hộ pháp, Thẩm Lương Thọ tập tễnh đứng lên.

Lý Cẩm Y từ xa bay tới, từ từ hạ xuống.

Tiểu Diên Nhi lập tức nhảy nhót đến bên cạnh Lý Cẩm Y, cười hì hì nói: “Chào tỷ tỷ.”

Tiểu nha đầu này đúng là nhìn mặt người để nói chuyện. Đối với cô nương xinh đẹp thì nàng có vẻ rất lễ phép đáng yêu.

“Chào muội.” Lý Cẩm Y hé miệng cười.

Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua Lý Cẩm Y rồi nói: “Nếu Ngụy Trác Ngôn không chết, biết được ngươi là tai mắt của Giang Ái Kiếm, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.”

Lý Cẩm Y giật mình.

Rõ ràng Tư Vô Nhai biết rõ Ngụy Trác Ngôn hiện tại là giả, đồng thời cũng biết nàng có quan hệ với Giang Ái Kiếm. “Thất tiên sinh nói đùa rồi.”

Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngụy Trác Ngôn đang ở Lương Châu?”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành, tứ điện hạ đã thất bại. Ban đầu Mạc Thành có đại trận trấn thủ, nay đã chẳng còn ai toạ trấn. U Minh Giáo rất nhanh sẽ chiếm lĩnh mười thành Lương Châu. Nhân mã của Nguỵ tướng quân đã sớm không còn, cho nên Thần Đô mới phái Hạng Liệt tự thân xuất mã để trấn áp.”

Vừa nói nàng vừa nhìn về phía tứ đại hộ pháp.

Lục Châu cũng quay sang nhìn đám người. “Hoa Trọng Dương.”

Tim Hoa Trọng Dương đột ngột thắt lại. Hắn vội vàng khom người nói: “Lão tiền bối.”

“Vu Chính Hải đang ở đâu?”

“Giáo chủ lệnh cho bốn người vãn bối bảo vệ thất tiên sinh, vãn bối cũng không biết Giáo chủ hiện đang ở đâu.” Hoa Trọng Dương đáp.

Nghe vậy, Lục Châu phất tay áo mắng một tiếng. “Nghiệt đồ bất hiếu!”

“. . .”

Tứ đại hộ pháp đã đi theo Giáo chủ Vu Chính Hải nhiều năm, hiệu lệnh mấy chục vạn giáo chúng, là người rất có địa vị. Nhưng suốt quãng thời gian qua bọn hắn chưa từng gặp người có dũng khí răn dạy Giáo chủ như thế.

Tuy nghe lão tiền bối mắng nhưng bọn hắn không dám phản ứng chút nào. Thậm chí còn cảm thấy đây là… chuyện đương nhiên. Rất hợp tình hợp lý.

“Cho rằng học được mấy thứ ở chỗ lão phu thì đã có thể đánh hạ Thần Đô?” Lục Châu hậm hực nói.

Tứ đại hộ pháp lộ vẻ mặt khó xử, không dám lên tiếng.

“Đúng là không biết tự lượng sức.”

Nói xong, Lục Châu chắp tay sau lưng nói với Tiểu Diên Nhi. “Về Ma Thiên Các.”

“Vâng ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Tư Vô Nhai ôm Lưu Văn Quân đứng lên, tứ đại hộ pháp đột nhiên quỳ một gối xuống.

“Thất tiên sinh!”

Ngay sau đó, toàn bộ giáo chúng U Minh Giáo đều quỳ xuống đất. Tràng diện trông rất hùng vĩ.

Tư Vô Nhai nói: “Quay về nói với đại sư huynh, chuyện này là lỗi của ta. Sau này nếu có cơ hội ta sẽ đích thân bồi tội với huynh ấy.”

Hoa Trọng Dương cúi đầu, lấy hết dũng khí nói: “Thất tiên sinh, ta đã đáp ứng Giáo chủ nhất định phải bảo hộ ngài chu toàn!”

Tư Vô Nhai lắc đầu. “Ta đã quyết định quay về Ma Thiên Các…”

“Nhưng mà… U Minh Giáo không có thất tiên sinh thì làm sao mà tiếp tục được?” Hoa Trọng Dương có chút kích động.

U Minh Giáo có được như ngày hôm nay đương nhiên không thể thiếu công lao của Tư Vô Nhai.

Mấy tháng nay Tư Vô Nhai lợi dụng mạng lưới tình báo của Ám Võng để bố trí kế hoạch chu đáo, khiến U Minh Giáo trở thành đệ nhất ma giáo trong thiên hạ có mấy chục vạn giáo chúng, thực lực đủ để đánh ngang tay với Thần Đô. Có thể nói Tư Vô Nhai chính là đại nhân vật thứ hai chỉ đứng sau Giáo chủ.

“Làm càn!”

Lục Châu bỗng nhiên quay người lại quát lên, thanh âm hùng hậu mà vang dội.

Tuy hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nhưng thanh âm này xen lẫn nguyên khí phát tiết ra ngoài đã đủ để chấn nhiếp đám người tê cả da đầu.

Tứ đại hộ pháp sửng sốt.

Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt tứ đại hộ pháp mà mắng:

“Một, hai, ba, bốn tên đần độn! Sư phụ ta muốn đưa người nào đi thì sẽ đưa người đó đi, còn cần phải bàn giao với các ngươi hay sao? Coi chừng sư phụ đập nát đầu các ngươi ra!”

Tứ đại hộ pháp: “. . .”

Thẩm Lương Thọ: “. . .”

Lời nói thật là doạ người, nhưng lại cực kỳ có lý.

Thẩm Lương Thọ đã biết tiểu nha đầu chính là cửu tiên sinh Ma Thiên Các, bèn phụ hoạ nói:

“Cửu tiên sinh nói rất đúng, lão tiên sinh muốn dẫn người đi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ngăn lại? Đó cũng là ý của thất tiên sinh!”

Tứ đại hộ pháp bị mắng đến mức á khẩu không trả lời được.

Lục Châu nhìn lướt qua bọn hắn, hờ hững nói: “Không cần mạng nữa thì lão phu thành toàn cho các ngươi.”

Bàn tay hắn khẽ nhấc. Một cỗ nguyên khí yếu ớt xuất hiện quanh lòng bàn tay.

Hoa Trọng Dương bị doạ đến mức toàn thân run lên, vội vàng đứng dậy nói nhanh hai câu rồi quay đầu chạy.

“Vãn bối biết sai! Vãn bối cáo từ!”

Những người khác không dám nói nhiều thêm một câu, vội vã chạy theo phía sau Hoa Trọng Dương, chật vật không chịu nổi.

Cát bụi tung bay… trong chớp mắt đoàn người U Minh Giáo đã biến mất ở đằng xa.

Lúc này, thân thể khôi ngô vạm vỡ của Bệ Ngạn xuất hiện giữa không trung rồi từ từ hạ xuống mặt đất.

Thẩm Lương Thọ giật nảy mình, liên tiếp lùi ra sau… Hoá ra lão tiền bối không phải định khai đao với Hoa Trọng Dương mà là đang gọi toạ kỵ.

Bệ Ngạn đáp xuống đất, Lục Châu nhảy lên đứng trên lưng nó.

Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: “Lão.. lão tiền bối…”

“Hửm?”

“Không có gì, không có gì… vãn, vãn bối biểu hiện có ổn không?” Thẩm Lương Thọ lúc này chẳng khác nào một đứa nhỏ đang mong đợi nhìn Lục Châu, chờ được khen ngợi.

“Lão phu phế tu vi của ngươi, ngươi không tức giận sao?” Lục Châu nói.

“Không tức giận, không tức giận. Đó là trừng phạt đúng tội, hơn nữa vãn bối còn có Hắc Mộc Liên…” Nói được một nửa, Thẩm Lương Thọ chợt im bặt, vội che miệng lại. “Không có Hắc Mộc Liên!”

Lục Châu nhìn Thẩm Lương Thọ, thản nhiên nói:

“Thiên địa bất nhân, xem vạn vật chẳng khác nào rơm rạ… Ngươi hãy suy nghĩ lại cho kỹ xem việc nào nên làm, việc nào không nên làm.”

Nói xong, Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn đạp không bay đi.

Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi ngự không bay theo phía sau.

Thẩm Lương Thọ đứng ngây ra như phỗng, trong đầu không ngừng điểm lại những sự tích của Ma Thiên Các.

So sánh với Ma Thiên Các, việc hắn làm thật sự quá khốn nạn.

Trầm mặc một lát, Thẩm Lương Thọ quỳ xuống bái lạy về hướng Lục Châu vừa bay đi. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xung quanh, toàn thân khẽ run, vội vàng chạy đi mất…
Chương 454 Vô đề

Cùng lúc đó.

Trong Huân Hoa Mộ.

Ngu Thượng Nhung khẽ thở phào, song chưởng mở ra, điều động nguyên khí không ngừng tu bổ đan điền khí hải.

Trải qua một khoảng thời gian điều tức, nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể mới hoàn toàn lắng lại.

Ngu Thượng Nhung chậm rãi mở mắt ra… nhìn về phía tia dương quang rọi từ đỉnh Huân Hoa Mộ xuống với vẻ hết sức hài lòng.

Cảm giác còn sống cực kỳ tốt đẹp… Giống như ngày hôm đó hắn đứng trên ngọn núi quan sát mặt trời lặn rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau lại ngắm nhìn bình minh dâng lên.

Vu Hàm Sơn rất lạnh, nhưng đối với tu hành giả thì toàn bộ khí lạnh đều bị ngăn lại bên ngoài cơ thể.

Ngu Thượng Nhung rất muốn đi ra ngoài ngắm cảnh mặt trời mọc. Đáng tiếc vì lý do thân thể, hắn không thể không lưu lại trong Huân Hoa Mộ.

Ngu Thượng Nhung nâng một tay lên. Tất cả đã sẵn sàng.

“Khai diệp.”

Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Pháp thân có vẻ ngoài giống hệt Ngu Thượng Nhung, toàn phân phát ra kim quang, chỉ là dưới chân không hề có kim liên!

Kim quang lan tràn toàn thân pháp thân, sau đó dần dần tiến về phía dưới.

Kinh nghiệm khai diệp của Ngu Thượng Nhung không hề thua kém bất cứ ai. Hắn biết rõ phải khai diệp như thế nào.

Hơn nữa, Ngu Thượng Nhung không hề cho rằng đây là con đường xung kích cửu diệp. Hắn chỉ muốn ngưng tụ ra kim liên một lần nữa!

Chém đứt kim liên rồi ngưng tụ ra một kim liên khác là xong.

Thế nên Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí toàn thân, ngưng kết thành kim quang rồi từ từ hạ xuống dưới chân pháp thân.

Toàn bộ năng lượng hội tụ lại dưới chân. Theo kinh nghiệm trước đây, số năng lượng đã đủ để ngưng tụ ra một toà kim liên mới.

Nhưng dù cho Ngu Thượng Nhung có điều động nguyên khí thế nào đi nữa cũng không thể ngưng tụ ra được kim liên.

Từng vòng từng vòng năng lượng chạy xuống dưới chân rồi trôi đi mất như thể nước sông đổ về biển cả.

“Lại khai!” Giọng Ngu Thượng Nhung kiên định và hữu lực.

Theo tiếng quát của hắn, từng đạo kim quang tiếp tục hội tụ dưới bàn chân.

Ông!

Ông ông!

Âm thanh cộng hưởng mãnh liệt xuất hiện.

Môi Ngu Thượng Nhung cong lên thành một nụ cười. Khai diệp… thành công!

Ngu Thượng Nhung bỗng nhiên cảm giác được trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn nín thở, cẩn thận quan sát liên diệp bên dưới pháp thân.

Hắn khai diệp không đơn giản nhưng cũng không quá khó, đó là vì hắn có kinh nghiệp khai diệp rất phong phú, không phải như người mới tiến vào Nguyên Thần cảnh chạy loanh quanh tìm đường.

Nhưng khó là khó ở chỗ phải tự tay chém rơi kim liên, đồng thời còn phải ngưng tụ lại kim liên lần nữa.

Kim liên có trước hay là diệp có trước? Không có rễ thì diệp làm sao sinh ra?

Câu này cũng như con gà có trước hay trứng có trước.

Ông!

Pháp thân không ngừng rung động, âm thanh cộng hưởng cũng ngày càng lớn.

Mảnh diệp lẻ loi dưới chân pháp thân đã hiện ra rõ ràng! Toàn bộ phiến lá đã xuất hiện trước mắt.

Thành công khai diệp.

Nói cách khác, tu vi Ngu Thượng Nhung hiện giờ đã là Nguyên Thần cảnh nhất diệp.

Hắn không cần kiểm tra độ cao và uy lực của pháp thân, chỉ dựa vào cảm giác đã có thể đoán ra được, đây hoàn toàn tương đương với pháp thân nhất diệp.

Ngay sau đó, kim liên tiếp tục rung động, kim quang không ngừng di chuyển xuống chân.

Ngu Thượng Nhung cho rằng toà kim liên sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc, khi hắn tiêu hao gần hết nguyên khí trong cơ thể cũng không thể tạo thành kim liên.

Muốn duy trì hình thái pháp thân phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí, huống chi hiện tại Ngu Thượng Nhung còn đang bị thương.

Ngu Thượng Nhung nâng tay lên, đặt pháp thân trước mắt mà ngắm nghía.

Vòng sáng biến mất. Lúc này chỉ còn lại một mảnh lá sen không ngừng xoay tròn bên dưới pháp thân.

Không có kim liên!

Điều này đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Ngu Thượng Nhung.

Cho dù hắn là cao thủ bát diệp ngạo thị thiên hạ, là Kiếm Ma người người nghe tên đã biến sắc, nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải được cảnh tượng trước mắt.

“Pháp thân không còn kim liên.”

Bàn tay nắm chặt! Pháp thân biến mất.

Trong mắt Ngu Thượng Nhung loé lên quang mang. Hắn nhắm mắt lại ngồi xếp bằng, bắt đầu thu nạp nguyên khí.

Một ngày một đêm trôi qua.

Cảm giác được nguyên khí khôi phục được phần nào, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn, Ngu Thượng Nhung lại gọi ra pháp thân.

Bên dưới pháp thân vẫn chỉ có một mảnh diệp đang xoay tròn.

Vẫn không có kim liên.

Ngu Thượng Nhung triệu tập toàn bộ nguyên khí hội tụ về phía dưới chân pháp thân, không ngừng xung kích…

Hắn muốn tạo ra một kim liên mới.

Cứ thế, Ngu Thượng Nhung không ngừng làm thử hết lần này tới lần khác.

Cho đến khi nguyên khí trong cơ thể hắn hoàn toàn cạn kiệt… Oanh!

Pháp thân tiêu tán!

Nơi Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng đột nhiên đổ sụp!

Vù!

Ngu Thượng Nhung rơi xuống khoảng không bên dưới. Bốn phía ngoại trừ bóng tối vô tận thì chẳng còn thấy gì.

Gió lạnh thổi thốc từng cơn khiến sắc mặt Ngu Thượng Nhung càng thêm trắng bệch. Tuy vậy hắn cũng đã tỉnh táo lại, chân đạp hư không, lăng không lơ lửng.

Bàn tay Ngu Thượng Nhung đánh ra một chưởng, chưởng ấn lập loè kim quang bay ra chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.

“Huân Hoa Thảo?”

Dưới mặt đất đều là Huân Hoa Thảo.

Ngay khi Ngu Thượng Nhung đang thất thần, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một tấm lưới chụp xuống như đang đậy nắp bình, phong bế toàn bộ không gian bên trên!

Ngu Thượng Nhung nhíu mày bay lên.

Ầm!

Hắn vung chưởng đánh vào tấm lưới trên đỉnh đầu nhưng không khiến nó suy suyển chút nào.

Lại thêm một chưởng! Ầm!

Vẫn không nhúc nhích.

Phanh phanh phanh!

Ngu Thượng Nhung liên tục đánh ra ba chưởng, tấm lưới vẫn không mảy may rung động.

“Hàn thiết ngàn năm?” Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Trường Sinh Kiếm!”

Hắn gọi một tiếng, Trường Sinh Kiếm nằm dưới mặt đất lúc này khe khẽ rung động.

Không đúng! Năng lực cách không ngự vật đã bị hạn chế thật nhiều!

Ngu Thượng Nhung bay đến sát tấm lưới, ngẩng đầu nhìn lên, bàn tay xuất hiện kim quang vàng rực soi sáng không gian.

Trên tấm lưới có khắc từng đạo trận văn.

“Trận văn làm suy yếu năng lượng?” Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu.

Thiết kế rất tinh xảo tuyệt diệu. Người Quân Tử Quốc có thể sống sót được có lẽ đều nhờ vào những công cụ này.

Những đồ vật kia hắn chỉ cảm thấy chúng cực kỳ nhỏ yếu, nhưng tấm lưới này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng thở dài.

Dựa trên cảm giác khi công kích vào tấm lưới thì hắn phải có tu vi mạnh hơn mới có thể điều khiển Trường Sinh Kiếm bay tới.

Còn bây giờ thì gần như không thể!

Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống, quan sát cảnh tượng xung quanh.

Nơi này là một loại giếng đào dùng để làm cạm bẫy, cũng có thể là một nơi tị nạn bí mật.

Lát sau, Ngu Thượng Nhung nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng. Hắn điều chỉnh lại tâm thái, không nghĩ nhiều nữa.

Cứ tiếp tục khai diệp thôi.

Kim liên không có cũng chẳng sao!
Chương 455 Vô đề

Sau một ngày một đêm phi hành, Tư Vô Nhai và Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng về đến Ma Thiên Các.

“Đó là ai?”

“Lại có người mới đến!”

“Ngã một lần sẽ khôn ra một chút! Người được lão tiền bối đưa về từ chiến trận thì nhất định chính là đại tiên sinh!” Phan Trọng khoát tay phân tích.

“Đại tiên sinh trông nhã nhặn như vậy sao?” Chu Kỷ Phong lắc đầu.

“Ngươi không hiểu rồi… nghe nói thất tiên sinh cực kỳ thông minh, mạng lưới tình báo lại bao trùm cả Đại Viêm. Nếu hắn không nguyện ý thì ai mà tóm được hắn?” Phan Trọng đáp.

“Có đạo lý… Huống hồ chín vị đệ tử Ma Thiên Các người nào người nấy đều không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.”

Hai người đều gật gù tán thành, đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi đi về phía đoàn người Lục Châu.

“Bái kiến Các chủ!”

“Bái kiến cửu tiên sinh…”

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đã quen với sáo lộ này. Vị đại tiên sinh này đương nhiên không cần chào hỏi.

Là phản đồ cơ mà!

Ít nhất thì ở trước mặt Các chủ không được chào hắn.

“Mấy ngày nay Ma Thiên Các có động tĩnh gì không?” Lục Châu vuốt râu hỏi.

“Bẩm Các chủ, mấy hôm nay tình hình rất bình thường. Có tam tiên sinh chủ trì sự vụ thường ngày nên mọi chuyện rất thuận lợi. Ngược lại đám danh môn chính phái kia lại đang đồn đãi lung tung về Ma Thiên Các khắp nơi.”

“Đồn đãi?”

“Chính là đồn đãi về chuyện nhị tiên sinh bỏ mình và cây cối dưới chân núi Kim Đình Sơn khô héo. Ngoại giới nói… nói…” Phan Trọng ấp úng.

“Đừng cố kỵ, cứ nói thẳng.”

“Ngoại giới nói đại nạn của ngài sắp đến…” Phan Trọng nói nhỏ.

Lục Châu gật đầu. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

Có lúc Lục Châu thầm nghĩ, đám người danh môn chính phái rốt cuộc muốn bị vả mặt bao nhiêu lần mới chịu tỉnh ngộ đây? Đại nạn cái khỉ gì chứ? Nhìn lão phu giống người sắp chết lắm sao?

Nhưng hiện tại nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì.

Lục Châu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai vẫn luôn giữ im lặng và Vĩnh Ninh công chúa Lưu Văn Quân được hắn ôm trong lòng.

“Diên Nhi, mang công chúa về Nam Các tịnh dưỡng.”

“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi chắp tay.

“Còn ngươi…” Lục Châu đưa mắt nhìn sang Tư Vô Nhai. “Đến động diện bích hối lỗi bảy ngày.”

Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh như thường, chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ.”

Đừng tưởng tiếng sư phụ hắn gọi nghe rất êm tai mà lầm, từ thái độ của hắn Lục Châu có thể cảm nhận được không có bao nhiêu thành ý.

Lục Châu không nói gì, xoay người trở về Đông Các.

Sở dĩ bảo hắn hối lỗi bảy ngày là vì Lục Châu dự định trong bảy ngày đó sẽ lĩnh ngộ đầy đủ lực lượng phi phàm của Thiên thư.

Không có lực lượng phi phàm làm át chủ bài, Lục Châu luôn cảm thấy không an tâm.

Lục Châu vừa đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức trở nên cung kính, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Tư Vô Nhai: “Tham kiến đại tiên sinh.”

Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua hai người, không thèm để ý tới bọn họ, chỉ đi thẳng về phía động diện bích.

Hai người vội vàng theo sau.

“Đại tiên sinh, hay là để ta chuẩn bị cho ngài một bộ y phục?”

“Đại tiên sinh, trông ngài anh tuấn và tuấn tú hơn tưởng tượng của ta nhiều…”

Tư Vô Nhai căn bản không thèm để ý tới hai tên nịnh hót này, chỉ chuyên chú bước đi.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong theo sau, trong lòng lại càng xác định người trước mắt đích thực là đại đệ tử Ma Thiên Các.

Người này rất quen thuộc phương hướng và lộ tuyến trên Ma Thiên Các, chỉ một lát đã đi tới hậu sơn.

Vừa đến hậu sơn, Tư Vô Nhai chợt dừng bước, không quay đầu lại đã nói:

“Thiên Kiếm Môn đại đệ tử Chu Kỷ Phong. Phản đồ Tịnh Minh Đạo Phan Trọng.”

Hắn rất dễ dàng nói ra tên của hai người.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn vào bóng lưng Tư Vô Nhai. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tư Vô Nhai nói tiếp:

“Tình hình của mọi người gần đây thế nào?”

Phan Trọng nghe vậy, trong lòng âm thầm suy tư… đây chính là phong phạm nên có của một vị đại sư huynh.

Nhìn xem, đại sư huynh bao dung và quan tâm đến mọi người biết bao, vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình của mọi người.

Phan Trọng gãi đầu đáp: “Đa tạ đại tiên sinh quan tâm, ta rất ổn, ta cực kỳ thích Ma Thiên Các.”

Chu Kỷ Phong nói theo: “Đa tạ đại tiên sinh quan tâm, ta cũng rất ổn, nơi này rất tốt, các vị tiên sinh khác cũng đều rất bình dị gần gũi.”

Tư Vô Nhai quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người. Hắn không tức giận hay răn dạy bọn họ vì cái tội đáp không đúng câu hỏi, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì tốt.”

“Đại tiên sinh, trong động rất lạnh, để ta chuẩn bị cho ngài một ít chăn nệm.” Phan Trọng nói.

Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt vang lên tiếng loảng xoảng.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong quay đầu nhìn sang, thấy Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía bọn họ.

Thấy sắc mặt Đoan Mộc Sinh không được thân thiện, hai người có hơi hốt hoảng.

“Đại tiên sinh bớt giận, bớt giận… đừng so đo với tam tiên sinh làm gì.” Phan Trọng nói.

Choang!

Bá Vương Thương dộng mạnh xuống đất. “Đồ hỗn trướng!”

Phan Trọng sửng sốt không dám nói lời nào, trong lòng lại không ngừng oán thầm. Tam tiên sinh thật là ngay thẳng quá mức, đại tiên sinh rời bỏ Ma Thiên Các là sự thật, nhưng ở trước mặt mọi người lại khiêu chiến với đại tiên sinh, thật là gan cùng mình!

Bọn họ vừa định lên tiếng cầu tình thì Tư Vô Nhai đã khom người hành lễ. “Tham kiến tam sư huynh.”

Phan Trọng: “? ? ?”

Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Mẹ nó con tim ta đau quá!

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi tới, trên mặt không chút biểu tình. Hắn liếc nhìn Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rồi nhấc chân lên đá một phát.

Ui da!

Một cước đá luôn hai người, Phan Trọng va vào Chu Kỷ Phong nhưng không dám phản kháng, hai người tinh thần sụp đổ nhìn Đoan Mộc Sinh.

Đoan Mộc Sinh nói: “Cái gì mà đại tiên sinh bớt giận? Lão thất, đệ dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta?”

Sư huynh giáo huấn sư đệ là chuyện rất thường tình. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong âm thầm nuốt nước mắt.

Tư Vô Nhai không thèm để ý đến cảm thụ của hai tên nịnh hót, nghiêm túc khom người nói với Đoan Mộc Sinh: “Tham kiến tam sư huynh.”

Lần này lễ bái đàng hoàng trân trọng hơn nhiều so với lời chào lúc nãy.

Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Đệ còn có mặt mũi quay về?”

“Không còn mặt mũi.” Tư Vô Nhai đáp.

“Mấy năm nay đệ ở bên ngoài gây vạ khắp nơi, châm ngòi thổi gió, rốt cuộc chẳng phải cũng ngoan ngoãn trở về Ma Thiên Các đấy sao? Còn tự cho là mình thông minh?” Đoan Mộc Sinh không ngừng giễu cợt hắn.

“Tam sư huynh giáo huấn rất đúng.” Tư Vô Nhai nói.

Vù!

Bá Vương Thương quét ngang, chỉ vào mặt Tư Vô Nhai. “Đừng tưởng nói chuyện kiểu đó thì ta sẽ bỏ qua cho đệ!”

Thấy vũ khí thiên giai trong tay Đoan Mộc Sinh, Tư Vô Nhai không chút bất ngờ, trên mặt còn hiện ý cười.

“Trong trận chiến ở Lương Châu Thành ta đã bị thương. Tam sư huynh vũ dũng hơn người, không phải là loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Đoan Mộc Sinh bỗng nói: “Chưa chắc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK