Từ khi Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các, hắn dùng kiếm đánh bại đủ loại cao thủ trong thiên hạ mà chưa từng thua một trận nào.
Cho dù là một trong tam đại kiếm si Trần Văn Kiệt hay cao thủ lục diệp của danh môn chính đạo, thậm chí cao thủ thất diệp đều phải chết dưới kiếm của hắn.
Vì thế hắn thuận lợi trèo lên hạng năm trên Hắc Bảng.
Nếu không phải vì hắn thích độc lai độc vãng tự do tự tại thì vị trí trên Hắc Bảng đã cao hơn hiện tại.
Không ai biết tu vi của Ngu Thượng Nhung sâu đến đâu.
Có người nói tu vi của hắn ngang ngửa với đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các.
Trước đây hai người bọn hắn là đồ đệ được Cơ Thiên Đạo yêu thích truyền hết y bát chân truyền, nghe đồn là trò giỏi hơn thầy.
Một trận chiến tại thủ đô thứ hai của Đại Viêm là Thượng Nguyên Thành đã khiến Ngu Thượng Nhung vang danh thiên hạ!
Một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn này chính là tuyệt kỹ thành danh của hắn.
Hư hư thật thật, thân ảnh loé lên.
Tầm mắt mơ hồ không rõ, cảm giác như đang lạc vào trong mộng cảnh.
La Sĩ Tam với tư cách là đối thủ của Ngu Thượng Nhung, đánh ra một chiêu Kiếm Tâm Địa Ngục tạo thành một không gian độc lập, hoá ra lại giúp cho đối phương phát huy kiếm chiêu một cách tốt nhất.
Cao thủ đã không ra tay thì thôi.
Một khi ra tay đã biết trước kết cục.
Con ngươi La Sĩ Tam co rụt lại, theo bản năng thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi lui lại… sau đó lại lui lại…
Ba đạo thân ảnh trái, phải và giữa phiêu nhiên bay tới.
Ánh kiếm màu đỏ chém thẳng vào cây gai kiếm cương, đồng thời thuận thế lao về phía trước.
Ba đạo thân ảnh hợp làm một.
Cây gai kiếm cương bị thanh kiếm đỏ rực chém một nhát ——
Ầm!
Vũ khí địa giai đỉnh phong bị Trường Sinh Kiếm chém ra làm đôi!
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm kiếm đâm tới!
Cùng lúc đó, kiếm cương vỡ vụn tản ra đầy trời như từng mảnh pha lê trong suốt, sau đó tan biến vào trong hư không.
Âm thanh cuộc chiến bỗng dưng im bặt.
Thời gian giao thủ của hai người cộng lại chưa đủ để uống một chén trà, thế mà đã phân thắng bại.
Các đệ tử đứng trên Kiếm Đàn đều nín thở.
Toàn bộ hình ảnh trước mắt như bị đóng băng lại.
Bọn họ theo không kịp tiết tấu của trận đấu, bèn đưa mắt nhìn về sư phụ mình, cũng chính là Kiếm Thánh La Sĩ Tam.
La Sĩ Tam trợn mắt nhìn thanh trường kiếm đỏ rực trước mặt.
Mũi kiếm nhọn hoắt đang chĩa thẳng vào mi tâm hắn.
Nhưng vẫn không đâm tới!
Ngu Thượng Nhung khống chế kiếm thượng thừa, thực tế nếu mũi kiếm lệch lên một chút thôi… Kiếm Thánh La Sĩ Tam đã vẫn lạc ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không làm vậy.
Chẳng ai biết vì sao.
Sắc mặt La Sĩ Tam vô cùng kinh hãi nhìn Ngu Thượng Nhung đang mỉm cười.
Chênh lệch quá lớn… Hắn không hiểu rõ, càng không thể lý giải.
Hoàn toàn không phải là cuộc chiến ngang cấp.
Đường đường là Kiếm Thánh La Sĩ Tam vậy mà không chịu được một chiêu của Kiếm Ma… Đây là trình độ thượng thừa cỡ nào?
Thế nào mới gọi là Thánh? Đương nhiên là phải siêu phàm mới được xưng là Thánh.
Trong Đại Viêm thiên hạ, người được xưng là Thánh tất phải là đại sư một cõi…
Kiếm Thánh là lời ca ngợi tốt nhất dành cho tao nghệ kiếm đạo của hắn.
Ngay cả sư huynh hắn là một trong tam đại kiếm si La Trường Khanh cũng chưa được xưng tụng như vậy.
Thế mà…
Kiếm Thánh lại bị Kiếm Ma đánh bại bằng chỉ một chiêu.
Tâm lý hắn làm sao chịu được sự chênh lệch quá mức này?
La Sĩ Tam trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói:
“Tại sao không giết ta?”
Thế nhân đều biết nguyên tắc của Kiếm Ma. Chỉ cần hắn nói muốn giết ai đó thì người đó nhất định sẽ chết, cho dù kẻ đó có chạy trốn tới nơi chân trời góc biển nào đi nữa…
Nhưng lần này Ngu Thượng Nhung lại không hạ sát thủ!
Bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ buông lỏng.
Trường Sinh Kiếm chậm rãi phiêu phù trên không trung rồi chủ động bay vào vỏ kiếm trên lưng!
“Một kiếm này vốn dĩ sẽ biến ngươi thành vong hồn dưới kiếm. Nhưng mà…”
Ngu Thượng Nhung nói bằng chất giọng nhẹ nhàng, ngữ khí ôn hoà: “Ta có thể phá lệ một lần, tha mạng cho ngươi.”
Phá lệ?
La Sĩ Tam không hiểu ý của hắn.
Đám đệ tử trên Kiếm Đàn hoàn toàn choáng váng.
Bọn hắn kính sợ sư phụ biết bao, nhưng người lại bị đối thủ một chiêu đánh bại, bọn hắn sao có thể không hoảng sợ?
Người nào người nấy đều ngồi phịch xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy.
Vì khoảng cách quá xa nên bọn hắn chỉ có thể thấy Ngu Thượng Nhung đang khoanh tay đứng lơ lửng trước mặt sư phụ… hai người đang trò chuyện như những người bạn lâu năm.
Bọn hắn không thể nghe ra hai người đang nói cái gì.
La Sĩ Tam đầy nghi hoặc hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
Minh Thế Nhân nói:
“Ngươi có hai lựa chọn. Một, dùng mạng của ngươi đổi lấy Hắc Mộc Liên. Hai, ngươi có quyền cự tuyệt điều thứ nhất. Ba ngày sau ta sẽ lại đến giết ngươi. Ta luôn tôn trọng lựa chọn của đối thủ.”
“. . .”
Lời này nghe rất có đạo lý, nhưng lại cứ thấy sai sai ở chỗ nào.
La Sĩ Tam nhíu mày.
“Hắc Mộc Liên là thứ rất quý giá, cho dù là người bị phế đi đan điền khí hải cũng có thể dùng vật này để khôi phục. Ngươi đường đường là Kiếm Ma, sao lại cần thứ này?”
Tu vi của Ngu Thượng Nhung đã được chứng minh rất rõ ràng.
La Sĩ Tam cho rằng Ngu Thượng Nhung muốn Hắc Mộc Liên để tích luỹ chút vốn liếng, lỡ như sau này hắn gặp phải đối thủ cường đại khiến bản thân bị trọng thương thì có thể sử dụng Hắc Mộc Liên để bảo toàn tính mạng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ồ?”
“Ta có một vị tiểu sư muội tên là Từ Diên Nhi, nàng thiên chân vô tà, đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ. Ta cần Hắc Mộc Liên để cho nàng dùng.” Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các.
Từng tia nắng rực rỡ xuyên thấu qua mây xanh vô tận trên bầu trời, khúc xạ thành ánh sáng cầu vồng rọi lên bóng lưng thon dài thẳng tắp của Ngu Thượng Nhung.
Tiểu sư muội?
Từ Diên Nhi?
Đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ?
“Ta có một điều chưa rõ.” La Sĩ Tam nói.
“Mời nói.”
Ngữ khí của Ngu Thượng Nhung vẫn rất ôn hoà.
“Ngươi đã rời khỏi Ma Thiên Các, không còn là đệ tử nơi đó nữa, tại sao lại phải giúp nàng ta?”
“Giúp?”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói: “La Sĩ Tam, giúp hay không giúp thì có liên quan gì đến ngươi?”
La Sĩ Tam giật mình.
Hắn bị lời nói của Ngu Thượng Nhung làm cho nghẹn lời.
Đúng vậy, người ta thích làm gì thì làm nấy, ngươi quản được sao?
Huống chi ngươi lại còn là bại tướng dưới tay.
“Tuy ta không quen biết ngươi, nhưng qua một trận chiến này… ta thấy ngươi cũng không phải là ma đầu tội ác tày trời như mọi người vẫn nói. Tại sao lại muốn mang danh ma đầu để mọi người chỉ trích?” La Sĩ Tam hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Nghe được lời này, thái độ Ngu Thượng Nhung vẫn rất bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi muốn giáo hoá ta?”
“Ta…” La Sĩ Tam cảm thấy khá xấu hổ.
“Ta còn nhớ rõ, có một người từng nói với ta những lời này, kẻ đó tên là Không Minh.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Không Minh? Không Minh của Đại Không Tự? La Sĩ Tam kinh ngạc nghĩ.
Có lời đồn, Không Minh của Đại Không Tự chết trong tay ngũ đệ tử Chiêu Nguyệt của Ma Thiên Các.
Thật không ngờ, kẻ chân chính ra tay chính là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
Nghĩ lại mới thấy đúng. Không Minh là cao thủ của Đại Không Tự, với tu vi của Chiêu Nguyệt sao có thể giết được Không Minh.
Nhưng những điều này cũng không còn quan trọng nữa… Chẳng cần biết là bị ai giết chết, bút trướng này đều bị thiên hạ ghi tạc lên đầu Ma Thiên Các.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục nói: “Đừng đi theo vết xe đổ của Không Minh…”
La Sĩ Tam vốn định nói thêm mấy câu, nhưng bị nghẹn họng bèn nuốt hết vào.
Giáo hoá được không?
Ngay cả Không Minh của Đại Không Tự cũng không giáo hoá nổi hắn, bản thân mình tiếp tục nhiều lời thì có được gì?
La Sĩ Tam nhìn nam tử trước mắt…
Khó mà tin được đây chính là Kiếm Ma.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay, chân đạp hư không bay ra khỏi khu vực Kiếm Đàn với tốc độ không nhanh không chậm.
“Ta luôn hết lòng tuân thủ nguyên tắc của mình, chưa từng phá lệ. Một khi ta đã phá lệ thì hãy quý trọng cơ hội này.”
Chương 177 Ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không phục thì đánh
“Cáo từ.”
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía đám đệ tử trên Kiếm Đàn.
Hắn khẽ gật đầu với bọn họ, khoé môi vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Thân ảnh loé lên, chỉ giây lát sau đã xuất hiện trên không trung cách Kiếm Đàn hơn mười trượng rồi rời khỏi bình chướng, biến mất không còn bóng dáng.
Áp lực đè lên La Sĩ Tam bỗng nhiên yếu đi, hắn vội vàng hạ xuống…
Khi đáp xuống Kiếm Đàn, hắn lảo đảo lui lại một bước.
“Sư phụ!”
Hai tên đệ tử vội vàng bước lên đỡ hắn.
La Sĩ Tam bình phục lại tâm tình mới nói: “Thông tri cho các vị trưởng lão, ta đổi ý… Đinh Phồn Thu là đệ tử hạch tâm của Vân Tông chúng ta, Hắc Mộc Liên chỉ là vật ngoài thân. Mạng người quan trọng hơn, ta đồng ý trao đổi.”
“Vâng.”
Trong một lương đình trên sườn núi cách Kiếm Đàn vài dặm.
Tư Vô Nhai nhìn về phía Kiếm Đàn, miệng cười nói: “Nhị sư huynh vì tiểu sư muội mà phá lệ không giết hắn, thật khiến ta kinh ngạc vô cùng.”
Ngu Thượng Nhung ngồi tựa lưng trên lương đình, thản nhiên nói: “Tiểu sư muội có thiên phú cực lớn, nếu không đả thông được khí hải thì thật đáng tiếc… Quy củ đều có thể thay đổi. Nhân định sẽ thắng thiên.”
“Trước đây ta nhận được tin tức Vân Tông cự tuyệt dùng Hắc Mộc Liên để trao đổi với Ma Thiên Các… Nhị sư huynh làm vậy là thêm dầu vào lửa, sẽ có hai khả năng phát sinh ——”
Tư Vô Nhai chậm rãi nói tiếp. “Một là, Vân Tông bị dồn vào đường cùng, mâu thuẫn với Ma Thiên Các ngày càng căng thẳng không thể hoà hoãn. Hai là, Vân Tông ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, thành thành thật thật lấy Hắc Mộc Liên ra trao đổi. Nhị sư huynh… huynh không sợ Vân Tông sẽ đi theo con đường thứ nhất sao?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp. “Lão thất, đệ thông minh như vậy, hẳn phải minh bạch đạo lý cơ bản nhất của thế giới này…”
“Xin rửa tai nghe?”
“Không phục… thì đánh cho tới khi phục là được.” Sau đó Ngu Thượng Nhung lại khẽ lắc đầu. “Chỉ là… ta vốn không phải là người thích sử dụng bạo lực.”
Tư Vô Nhai nghe vậy bèn chắp tay nói: “Một lời của nhị sư huynh hơn cả đọc sách mười năm.”
Ngu Thượng Nhung nói: “Tiếp tục giúp ta trông chừng Vân Tông nhé…”
“Xin nhị sư huynh yên tâm.”
“Làm phiền rồi.”
“Sư huynh đừng khách khí.”
Tư Vô Nhai khom người chắp tay, khi đứng thẳng người lên lại đã chẳng còn thấy bóng dáng Ngu Thượng Nhung đâu, bên tai vẫn còn văng vẳng ba tiếng ‘làm phiền rồi’ của hắn.
Tư Vô Nhai nở nụ cười nói thầm: “Chỉ mong tiểu sư muội thật sự hồn nhiên ngây thơ như lời hai vị sư huynh nói, mới không khiến hai vị phải khổ tâm.”
Ngày hôm sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Mấy tên đồ đệ đứng hai bên trái phải.
Lục Châu đang tự hỏi nên thương lượng với Vân Tông như thế nào để đạt được Hắc Mộc Liên.
Vân Tông có thất đàn, cường giả như mây.
Ma Thiên Các bây giờ đã không còn như xưa. Nếu có đại đồ đệ và nhị đồ đệ ở đây thì hắn có thể hoàn toàn đi ngang trong thiên hạ Đại Viêm, chẳng ai dám ngăn cản hắn.
Nhưng bây giờ Ma Thiên Các chỉ có Hoa Vô Đạo có thực lực mạnh nhất…
Còn Phạm Tu Văn thì đang khôi phục thương thế.
Diệp Thiên Tâm cũng đang trong quá trình tái tạo đan điền khí hải, hơn nữa nàng cũng không còn là đệ tử Ma Thiên Các.
Chiêu Nguyệt chỉ mới khôi phục được một nửa tu vi, huống hồ bản thân nàng còn chưa đột phá tới Nguyên Thần cảnh.
Cho nên muốn đến Vân Tông thì không thể sử dụng phương pháp bạo lực được.
Hay là ăn trộm?
Trong đầu Lục Châu vừa mới nghĩ tới ý niệm không thực tế này thì ngoài đại điện bỗng truyền tới thanh âm ——
“Hoa trưởng lão đến.”
Hoa Vô Đạo trông đầy sức sống, khí phách phấn chấn bước vào trong đại điện, ngay cả trong từng bước đi cũng thấy có thần hơn trước kia rất nhiều.
Vào trong đại điện, Hoa Vô Đạo chắp tay nói với Lục Châu: “Các chủ, Vân Tông gửi phi thư, đáp ứng dùng Hắc Mộc Liên để đổi lấy Đinh Phồn Thu. Hiện tại bọn họ đã phái đặc sứ tới Ma Thiên Các.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động nhưng trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh thường ngày. “Đổi ý rồi sao?”
“Chuyện này…”
Hoa Vô Đạo cũng không biết tại sao Vân Tông lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn vốn xuất thân từ Vân Tông, hiểu rất rõ thất đàn Vân Tông luôn rất khó đạt được sự nhất trí về một việc gì đó. Loại sự tình như Ma Thiên Các đòi Hắc Mộc Liên đương nhiên sẽ bị Vân Tông cự tuyệt. Nhưng bây giờ họ lại đột nhiên đồng ý đổi khiến hắn cũng thấy bất ngờ.
Nhưng những chuyện này cũng không mấy quan trọng.
Đã đồng ý trao đổi thì đây chắc chắn là chuyện tốt.
“Các chủ, nếu Vân Tông đã nguyện ý trao đổi thì sao không nhân cơ hội này để hoà hoãn quan hệ hai bên… Ma Thiên Các tuy mạnh nhưng lại có quá nhiều kẻ thù, sau này khi Các chủ…” Hoa Vô Đạo ngừng lại, hắn vốn định nhắc tới đại nạn mười năm nhưng chợt thấy không ổn bèn nói trại đi. “Dù sao thêm một bằng hữu vẫn hơn là thêm một kẻ địch.”
Lục Châu liếc mắt nhìn Hoa Vô Đạo, lạnh nhạt nói: “Hoa trưởng lão, tâm ý của ngươi ta hiểu… nhưng mà Ma Thiên Các không cần loại bằng hữu như vậy.”
“Vậy sau này…”
“Chuyện sau này để sau này nói.” Lục Châu nhấn mạnh. “Bản toạ có nhiều thời gian.”
Hoa Vô Đạo không dám nói thêm gì nữa.
Hắn cũng cảm thấy mình gia nhập Ma Thiên Các chưa lâu nên phong cách làm việc còn chưa hoàn toàn phù hợp.
Nhưng chuyện này có gấp cũng không được, cứ từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi.
Ít nhất cho tới bây giờ, những điều Ma Thiên Các làm Hoa Vô Đạo đều có thể tiếp nhận.
“Các chủ, cho dù Vân Tông đồng ý trao đổi Hắc Mộc Liên thì chúng ta cũng chỉ mới có một mảnh. Vẫn chưa đủ để đả thông khí hải.” Hoa Vô Đạo nói.
Lục Châu gật đầu. “Ngươi có biết có tất cả bao nhiêu mảnh Hắc Mộc Liên không?”
Hoa Vô Đạo đáp.
“Theo ta biết thì có năm mảnh. Ngoại trừ một mảnh của Vân Tông thì mảnh thứ hai nằm trong tay Đoan Lâm Học Phái ở phía Tây Nam Đại Viêm, mảnh thứ ba ở Nhung Bắc, mảnh thứ tư thuộc về Thiên Tuyển Tự, còn mảnh thứ năm đang không biết ở đâu…”
Điều Hoa Vô Đạo vừa nói cũng tương tự với kiến thức trong đầu Lục Châu.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Theo ý của ngươi thì bản toạ nên lấy mảnh thứ hai từ tay ai đây?”
“Đoan Lâm Học Phái ở tận Tây Nam, Nhung Bắc ở bên ngoài Đại Viêm, cho nên… chỉ còn lại Thiên Tuyển Tự.” Hoa Vô Đạo nói. “Thiên Tuyển Tự có mối quan hệ tốt với Đại Không Tự, đều thuộc Phật môn. Phật môn từ xưa đến nay không phân biệt chính ma, nếu thương lượng ổn thoả thì có thể lấy được.”
Lời của hắn cũng rất có lý.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân đứng bên cạnh đã lâu bỗng mở miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi có một kế.”
“Nói đi.”
“Lão bát trước nay vẫn quan hệ tốt với bên Thiên Tuyển Tự… Chúng ta có thể để hắn tới đó đàm phán.” Minh Thế Nhân nói.
“Có quan hệ?”
“Mấy năm nay lão bát rời khỏi Ma Thiên Các, vì muốn có được thủ đoạn bảo mệnh nên đã bỏ không ít công sức ra để giao hảo với Thiên Tuyển Tự. Bảo Thiền Y trên người hắn cũng lấy được từ Thiên Tuyển Tự đó.” Minh Thế Nhân kể rõ sự tình.
“Gọi nó tới.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân nhanh chân chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, Chư Hồng Cộng vẻ mặt ngơ ngác bị Minh Thế Nhân lôi vào trong đại điện.
Đã hơn một tháng trôi qua, Chư Hồng Cộng gầy đi rất nhiều.
Khi bước chân vào đại điện Ma Thiên Các lần nữa, Chư Hồng Cộng vẫn còn cảm thấy căng thẳng, hắn còn hồi hộp hơn cả người mới đến, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Sư phụ thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương!” Chư Hồng Cộng vừa đến giữa đại điện đã quỳ sụp xuống, vô cùng thành kính hô to.
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Sự tồn tại của con heo này đúng là che đi mất hào quang của mình nha!
Lục Châu nói: “Lão bát… vi sư niệm tình ngươi bị người mê hoặc nên cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức mừng rỡ vô cùng.
“Đồ nhi nguyện ý lập công chuộc tội, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, đồ nhi cũng không tiếc mạng sống, tuyệt không nhíu mày!”
“Rất tốt.”
Lục Châu nói. “Vậy ngươi đến Thiên Tuyển Tự mang Hắc Mộc Liên về đây.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Thiên Tuyển Tự?
Hắn lập tức bị choáng váng.
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng vô cùng đau khổ nhưng lại không dám nói ra lời phản đối.
Thấy hắn có vẻ không tình nguyện, Lục Châu bèn hỏi: “Ngươi không đồng ý?”
“Không không không… đồ nhi nguyện ý mà! Đồ nhi nhất định sẽ mang Hắc Mộc Liên về cho người!” Chư Hồng Cộng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy thì đệ mau lên đường đi. Với giao tình giữa đệ và bọn họ thì chắc không gặp khó khăn gì đâu. Tin tưởng sư huynh, ta sẽ không hại đệ. Mau đi đi, nhớ là đệ chỉ đi thương lượng, phải thường xuyên gửi phi thư về…”
“Ta xuất phát ngay.”
Chư Hồng Cộng cúi đầu khom lưng rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn theo bóng hắn rời đi cho đến khi khuất hẳn, mới mở miệng hỏi: “Đặc sứ Vân Tông bao giờ mới đến?”
“Khoảng ba canh giờ nữa.”
Chương 178 Công phu sư tử ngoạm
Chư Hồng Cộng lĩnh mệnh đi xuống núi.
Tuy hắn không hề muốn đến Thiên Tuyển Tự, nhưng sư mệnh không thể vi phạm, hắn không được từ chối.
Vả lại đây còn là một cơ hội tuyệt hảo để lập công chuộc tội.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ xem nên thương lượng với Thiên Tuyển Tự như thế nào.
Ngay lúc hắn đang vắt óc nghĩ thì Phan Trọng đột nhiên đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt ——
“Bát… bát tiên sinh?”
“Ai thế?”
“Là ta, Phan Trọng đây.”
Phan Trọng xuất hiện trước mặt Chư Hồng Cộng.
Vừa nhìn thấy Phan Trọng, Chư Hồng Cộng đã thấy hơi khó chịu. “Đừng trêu chọc ta. Chuyện lần trước ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu.”
“Đừng đừng đừng… bát tiên sinh là đại nhân không chấp tiểu nhân. Ta thấy bát tiên sinh không hề giống người khác, sao có thể vì một vài câu nói linh tinh…” Phan Trọng nói.
“Bớt có nịnh nọt! Ta không có dễ bị lừa đâu.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Bát tiên sinh, oan uổng quá! Nói thật mà bị xem là nịnh nọt thì sau này gặp ngài ta phải toàn nói dối hay sao?” Phan Trọng nói.
“Lời này nghe còn được. Nói đi, ngươi có chuyện gì?”
Phan Trọng cười đáp: “Tứ tiên sinh nói ngài ấy sẽ nói tốt về ngài trước mặt Các chủ lão nhân gia. Ngài cứ yên tâm đi Thiên Tuyển Tự, chuyện ở Ma Thiên Các tứ tiên sinh sẽ lo giúp ngài.”
Chư Hồng Cộng khẽ thở dài. “Vẫn là tứ tiên sinh tốt với ta nha…”
“Đó là đương nhiên.”
“Đừng cản đường, chớ có nghĩ nói hai ba câu dễ nghe là ta sẽ tha thứ cho ngươi!”
“Vâng vâng vâng…”
Chư Hồng Cộng bước lên đồi cao, liếc mắt xuống nhìn Phan Trọng, ngạo nghễ nói: “Nhớ ngày đó khi ta còn tu hành ở Ma Thiên Các, nơi này làm gì có phần cho các ngươi.”
Mũi chân hắn điểm nhẹ!
Vù!
Chư Hồng Cộng tung người nhảy lên.
Vốn tưởng hắn định sử dụng tuyệt thế khinh công, nhưng không ngờ Chư Hồng Cộng lại rơi thẳng xuống dưới.
Bình bịch!
Chư Hồng Cộng lăn xuống sườn đồi.
Một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên.
Phan Trọng liền vỗ trán. Hỏng bét! Quên mất chính sự, hắn vẫn chưa giải khai tu vi cho bát tiên sinh mà!
Ba canh giờ sau.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
“Các chủ, đặc sứ Vân Tông là Lý Vân Đạo cầu kiến.”
“Cho hắn tiến vào.”
Lý Vân Đạo được nữ tu Diễn Nguyệt Cung dẫn tới, chậm rãi bước vào đại điện.
Hắn cũng giống như những người lần đầu tiên tới Ma Thiên Các, đều có vẻ hơi khẩn trương và tò mò.
Đồng thời cũng lo lắng trong bụng rằng đám ma đầu sẽ xuống tay với mình, nhìn mặt ai cũng thấy lo lắng bất an.
Lý Vân Đạo mang theo biểu tình và động tác thất thố đó bước vào trong đại điện.
Hắn không dám nhìn thẳng Lục Châu mà khom người nói: “Vân Tông Lý Vân Đạo, bái kiến Cơ lão tiền bối.”
“Ban toạ.” Lục Châu phất tay áo.
Lý Vân Đạo lại khom người lần nữa: “Tạ ơn Cơ lão tiền bối ban toạ.”
Hắn run rẩy ngồi vào chỗ, lúc này mới có can đảm ngẩng đầu lên nhìn đại ma đầu đệ nhất đương thời tung hoành thiên hạ.
Khi hắn nhìn thấy bộ dạng Lục Châu, trong lòng khẽ run lên. Nghe nói Cơ Thiên Đạo chỉ còn sống không quá mười năm, nhưng nay gặp mặt thấy hắn tinh thần sáng láng, mái tóc muối tiêu, trông kiểu gì cũng không thấy giống người sắp gặp kiếp nạn.
Khoé mắt Lý Vân Đạo liếc nhìn Hoa Vô Đạo, âm thầm thất vọng.
Đường đường là trưởng lão Vân Tông lại bước chân vào ma môn.
Thật là đáng buồn!
“Cơ lão tiền bối, lần này ta tới đây là được Tông chủ Vân Tông nhờ vả dâng cho ngài một mảnh Hắc Mộc Liên.”
Trong tay hắn cầm một hộp gấm màu nâu, hai tay dâng lên trông như các thái giám trong cung.
Minh Thế Nhân không cho hắn có cơ hội đến gần, nhanh tay cầm lấy hộp gấm rồi cung kính nâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo, nắp hộp gấm bật ra ——
[Ting — thu hoạch được đạo cụ: một mảnh Hắc Mộc Liên, là thiên tài địa bảo có thể dùng để tu hành, chữa thương và đả thông khí hải.]
Tiếc là không được Hệ thống ban thưởng điểm công đức.
Lục Châu hài lòng gật đầu, thẳng thắn nói: “Bản toạ từ trước đến nay rất thưởng thức người giữ chữ tín… Mang Đinh Phồn Thu lên.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Đinh Phồn Thu bị Chu Kỷ Phong đưa tới đại điện.
Sau khi bị phong bế tu vi, Đinh Phồn Thu vẫn luôn bị giam giữ không thấy ánh mặt trời nên thoạt nhìn trông có vẻ giống với một lão già yếu đuối tiều tuỵ, đầu bù tóc rối.
Lý Vân Đạo nhìn hắn một cái rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Đa tạ.”
“Tiễn khách.”
“. . .”
Lý Vân Đạo giật mình. Hắn từ xa mà đến, ghế ngồi còn chưa kịp nóng đã muốn đuổi đi rồi?
Hắn liền vội vàng đứng lên. “Cơ lão tiền bối, vãn bối còn có lời muốn nói.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
“Trước đây Kiếm Ma tiền bối đến Kiếm Đàn, đánh bại thủ toạ Kiếm Đàn là La tiền bối… La tiền bối bảo ta nhắn nhủ lại… Nếu có dịp, mong lại được Kiếm Ma tiền bối chỉ giáo luận bàn.” Lý Vân Đạo khom người nói.
“Ngu Thượng Nhung đến Kiếm Đàn?”
“Cơ lão tiền bối không biết?” Lý Vân Đạo cả kinh.
Lục Châu âm thầm suy tư.
Chẳng trách Vân Tông lại đột nhiên thay đổi ý định, thì ra là bị Ngu Thượng Nhung ở sau lưng gây áp lực.
Nhớ tới trước đây Ngu Thượng Nhung làm ra đủ loại sự tình, Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Nghiệt đồ.”
Lý Vân Đạo vội vàng nói: “Kiếm đạo của Kiếm Ma tiền bối đã đại thành, một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn khiến cho Kiếm Thánh tiền bối khen không dứt miệng…”
Minh Thế Nhân liền mắng: “Cút.”
“Ách…”
Khen ngợi một tên phản đồ ở trước mặt sư phụ, mẹ nó não ngươi bị úng rồi sao?
Minh Thế Nhân lại quát lên: “Nói nhảm nhiều quá vậy! Mau mang Đinh Phồn Thu cút đi nhanh lên.”
“Ta cút ngay, cút ngay…”
Lý Vân Đạo đỡ lấy Đinh Phồn Thu rồi xám xịt rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Đồng thời trong bụng thầm mắng người bên Kiếm Đàn, cái gì mà nho nhã lễ độ? Ma đầu chính là ma đầu, không thể đắc tội dù chỉ một chút!
Sau khi Lý Vân Đạo và Đinh Phồn Thu rời đi.
Ánh mắt Lục Châu mới nhìn sang Hắc Mộc Liên trên bàn, thầm nói: “Hắc Mộc Liên nhỏ như thế mà lại có dược tính thần kỳ.”
Dù chỉ nhìn bằng mắt, hắn vẫn cảm giác được hương thuốc mãnh liệt tản ra từ Hắc Mộc Liên.
“Sư phụ, Hắc Mộc Liên thật sự có thể khai thông khí hải sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò nhìn Hắc Mộc Liên trước mắt.
Minh Thế Nhân cười nói: “Hắc Mộc Liên là thiên tài địa bảo… đừng nói là khai thông khí hải, chỉ cần muội không chết thì khi ăn thứ này vào, bất kể thương thế nặng cỡ nào cũng có thể cứu được.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy lập tức mừng rỡ, quỳ xuống nói: “Tạ ơn sư phụ!”
Độ trung thành của nàng tăng 2%.
Lục Châu nhìn kỹ, thấy độ trung thành của Tiểu Diên Nhi đã vượt qua 85%.
Cũng là người có độ trung thành cao nhất trong đám đồ đệ.
Lục Châu khẽ gật đầu, vuốt râu nói: “Không uổng công vi sư đối xử tốt với con.”
“Đồ nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”
Đúng lúc này ——
Phan Trọng nhanh chân chạy vào đại điện, khom người nói: “Các chủ, Thiên Tuyển Tự gửi phi thư đến.”
“Trình lên.”
Phan Trọng cung cung kính kính dâng phi thư của Thiên Tuyển Tự lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu mở phi thư ra xem.
“To gan!”
Ầm!
Hắn đập phi thư xuống mặt bàn.
Phi thư trượt dài rơi xuống đất.
Minh Thế Nhân vung tay lên, cương khí nhẹ nhàng cuốn lấy phi thư thả vào lòng bàn tay hắn.
Sau khi xem xong, Minh Thế Nhân cũng tức giận không kém: “Thiên Tuyển Tự đúng là công phu sư tử ngoạm! Đòi ba kiện vũ khí thiên giai, còn muốn lấy lại Bảo Thiền Y của bát sư đệ!”
Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi nói Chư Hồng Cộng có mối quan hệ tốt với Thiên Tuyển Tự sao?”
“Có lẽ tên đầu heo này còn giấu diếm chuyện gì đó.” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu nhìn về phía Lục Châu. “Sư phụ… lão bát bị cầm tù rồi. Thiên Tuyển Tự rõ ràng là không xem Ma Thiên Các chúng ta ra gì.”
Chương 179 Bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này
Hoa Vô Đạo không rõ, chắp tay nói: “Thiên Tuyển Tự dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân đáp: “Chắc là càng vô tri nên mới càng ngu muội!”
Thiên Tuyển Tự không thể so với Đại Không Tự.
Nhất là trong mấy chục năm gần đây, Thiên Tuyển Tự gần như không hề có một vị đại sư Phật môn nào, ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng lác đác không được mấy người, thế hệ trẻ không người kế tục, hoàn toàn không thể so sánh với Đại Không Tự.
Với tư cách là một trong tứ đại Phật tự, Thiên Tuyển Tự đã không còn được như trước từ lâu.
Thậm chí dần dần trở thành một chi phụ thuộc của Đại Không Tự.
Thế nên…
Minh Thế Nhân cũng không hiểu nổi Thiên Tuyển Tự dựa vào cái gì mà làm thế.
Chỉ có thể nói là: vô tri, ngu muội!
“Sư phụ, đồ nhi nguyện cùng tam sư huynh đến Thiên Tuyển Tự giết sạch đám lừa trọc kia, để bọn hắn biết Ma Thiên Các tuyệt đối không phải đối tượng để trêu đùa!” Minh Thế Nhân tức giận nói.
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Đoan Mộc Sinh cũng huy động Bá Vương Thương. “Bát sư đệ dù sao cũng là phụng mệnh đi làm việc, hắn đại biểu cho Ma Thiên Các. Nay hắn xảy ra chuyện, với tư cách là sư huynh, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn. Sư phụ, con nguyện cùng tứ sư đệ đi nghiền nát xương cốt bọn lừa trọc kia thành tro!”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người: “Chiêu Nguyệt tự biết mình phạm sai, nay nguyện lập công chuộc tội, cùng hai vị sư huynh chiến đấu, con nhất định sẽ giết sạch Thiên Tuyển Tự để giải mối hận trong lòng sư phụ!”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Tiểu Diên Nhi xoắn xoắn tóc, không biết nên làm gì.
Không rõ tâm tình Lục Châu lúc này như thế nào, nhưng Hoa Vô Đạo thì đã trợn mắt há mồm.
Cho đến tận hôm nay hắn mới cảm giác được Ma Thiên Các có dáng vẻ của ma đầu!
…Tuy trong lòng Hoa Vô Đạo không phân chính ma, nhưng hắn không phải hạng người thích giết chóc. Động một chút đã đòi giết cả nhà người ta có phải là quá ngang ngược rồi không?
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu cũng đang nghẹn lời.
Khoảng thời gian này hắn đã vô tri vô giác ảnh hưởng đến đám đồ đệ làm bọn chúng trở nên ngoan ngoãn và biết điều hơn. Nhưng dưới tình huống cấp bách thì chúng vẫn cư xử như lúc còn dưới trướng Cơ Thiên Đạo.
Có điều….
Nếu Thiên Tuyển Tự thực sự là hạng người như thế thì bị giết cũng chẳng oan.
“Thiên Tuyển Tự và Đại Không Tự đều cùng thuộc một mạch. Không Huyền của Đại Không Tự đã bế quan nhiều năm, nghe nói sớm có đột phá… Nếu bọn họ đứng cùng một phe thì sợ là các ngươi có đi không có về.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhìn nhau.
“Sư phụ, đồ nhi nào phải hạng người tham sống sợ chết.”
“Đồ nhi tán thành!”
“Đồ nhi tán thành!”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt cũng nói theo.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Đã như vậy… vi sư cũng đi một chuyến đến Thiên Tuyển Tự.”
“Sư phụ, người cũng đi?”
Minh Thế Nhân cả kinh, vội vàng vỗ mông ngựa: “Có sư phụ ra tay thì đám lừa trọc chó mèo gì đó đều sẽ bị đánh một phát chết luôn!”
Lão bát không có ở đây, nếu không chớp thời cơ nịnh nọt thì sau này e là không còn cơ hội nữa!
Lục Châu hờ hững liếc hắn một cái, không thèm đoái hoài tới.
Trên giao diện Hệ thống, bảng nhiệm vụ đã có thêm một mục mới là nhiệm vụ thu hoạch Hắc Mộc Liên, ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Nếu có thể thuận lợi lấy được Hắc Mộc Liên thì hắn sẽ có được pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn dễ như trở bàn tay.
Từ khi xuyên không tới nay chỉ mới có mấy tháng mà hắn đã từ pháp thân Thái Cực Sơ Thành nâng cấp lên pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn, cho dù là Cơ Thiên Đạo cũng không có được tốc độ nhanh như thế.
Bởi vậy…
Hắn nhất định phải lấy được Hắc Mộc Liên.
Sáng sớm hôm sau.
Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đã được chuẩn bị sẵn.
Bốn người Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đứng sang hai bên cung nghênh sư phụ.
“Hoa trưởng lão tuổi tác đã cao, đi đứng không tiện, lưu lại Ma Thiên Các nghỉ ngơi thêm đi.” Lục Châu dặn dò Hoa Vô Đạo xong mới quay người bước vào trong phi liễn.
Gương mặt già nua của Hoa Vô Đạo giật mình, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đúng là ta già thật, nhưng Các chủ ngươi hình như còn già hơn ta mà?...
“Xin chờ tin lành của Các chủ.” Hoa Vô Đạo chắp tay.
Minh Thế Nhân chọt chọt Đoan Mộc Sinh. “Tam sư huynh… huynh có biết cầm lái phi liễn có rất nhiều chỗ tốt không?”
“Hả?”
“Cầm lái có thể ma luyện tính cân đối của nguyên khí. Khi khống chế phi liễn bay nhanh bay chậm, có xảy ra tình trạng xóc nảy hay không là phụ thuộc vào sự khống chế của người cầm lái, về lâu dài có thể ma luyện tính bền bỉ. Ngoài ra khi cầm lái sẽ có tầm nhìn tốt nhất, là vị trí quan sát cảnh non sông nước biếc đẹp nhất.” Minh Thế Nhân dụ dỗ nói.
“Tốt đến vậy sao?”
“Đương nhiên… ta nào dám lừa gạt tam sư huynh. Đại sư huynh mạnh như vậy tất có liên quan đến việc cầm lái suốt mười năm.” Minh Thế Nhân cười hì hì nói.
“Nghe có lý đấy.”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu rồi vỗ vai Minh Thế Nhân, vừa nghiêm túc vừa thành khẩn nói: “Sư đệ, tu vi của đệ còn yếu kém, chuyện tốt như vậy ta nhường cho đệ đó.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Đây chính là cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình có phải không?
Trừ bốn tên đồ đệ, trên phi liễn còn có hơn mười nữ tu.
Nửa canh giờ sau…
Phi liễn bay về phía Kinh Châu phía Tây Nam với tốc độ như sao băng.
Minh Thế Nhân khống chế phi liễn cực kỳ tinh diệu, cả đoạn đường không hề bị xóc nảy.
“Sư phụ, chúng ta đã đến Thanh Nguyên Sơn. Thiên Tuyển Tự ở trên đỉnh núi.”
“Bay chậm lại.”
“Tuân lệnh.” Minh Thế Nhân nghiêng đầu nhìn mọi người, giọng nói không giấu được vẻ khoe khoang đắc ý. “Tam sư huynh, tiểu sư muội, ta cầm lái như thế nào?”
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên. “Tứ sư huynh cầm lái lô hoả thuần thanh, thật lợi hại!”
“Sư đệ ngộ tính kinh người, chỉ cầm lái hai lần đã lái ổn định như thế.” Đoan Mộc Sinh khen khích lệ.
Lục Châu vuốt râu nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Đã như vậy thì sau này việc cầm lái giao cho ngươi…”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Cùng lúc đó.
Trong Thiên Tuyển Tự trên ngọn Thanh Nguyên Sơn.
“Sư phụ! Phi liễn Ma Thiên Các đến thật rồi!”
Một viên đá ném xuống dấy lên ngàn cơn sóng!
Phương trượng Hư Tĩnh chủ trì Thiên Tuyển Tự khoác trên mình tấm áo cà sa, tay cầm pháp trượng ngừng lại việc niệm kinh, chậm rãi nói: “Thông tri cho các đệ tử, ra nghênh đón khách quý.”
“Vâng.”
Không lâu sau, tiếng chuông gõ vang khắp sơn môn, rung động cả Thanh Nguyên Sơn!
Keng!
Keng!
Từng tiếng chuông vang lên triệu tập tất cả đệ tử của Thiên Tuyển Tự.
Bên ngoài Đại Hùng bảo điện, đám đệ tử nhanh chóng tụ tập.
Có người cầm trường côn trong tay, có người tay không mà tới.
Tất cả đều mặc tăng bào.
Chỉ có một số ít hoà thượng khoác áo cà sa đang từ từ bước tới.
Các đệ tử đều ngẩng đầu thán phục nhìn Xuyên Vân phi liễn đang chậm rãi bay trên bầu trời.
Thiên Tuyển Tự chưa từng thấy vật như vậy.
Lúc này, phương trượng chủ trì Hư Tĩnh xuất hiện trên bậc thềm của Đại Hùng bảo điện.
“Sư phụ!”
“Phương trượng!”
“Phương trượng sư huynh!”
Các tăng nhân có thân phận khác nhau, xưng hô khác nhau nhưng lại đồng thanh cất tiếng chào.
Hư Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. “Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão nạp.”
“Sư phụ, Ma Thiên Các khí thế như vậy… chúng ta phải làm sao đây?”
Ánh mắt Hư Tĩnh nhìn về phía bốn người trước mặt. “Người đến chính là đệ nhất ma đầu trong thiên hạ. Ngoại trừ Hư Sinh, Hư Phàm và Hư Hải ra thì những người khác không được hồ ngôn loạn ngữ.”
Chúng đệ tử gật đầu.
Xuyên Vân phi liễn từ từ hạ thấp xuống.
Quanh thân phi liễn không ngừng toả ra cương khí khiến người ta kinh thán không thôi.
Không đợi phi liễn dừng hẳn, phương trượng Hư Tĩnh đã chắp một tay trước ngực, dùng nguyên khí pha lẫn với sóng âm nói:
“Phương trượng Hư Tĩnh chủ trì Thiên Tuyển Tự, cung nghênh các vị thí chủ.”
Thanh âm vô cùng hùng hậu hữu lực truyền vào trong phi liễn.
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư phụ, đám lừa trọc này quá dối trá, lại dám trào phúng Ma Thiên Các.”
Hắn luôn cảm thấy bọn họ dám bắt bát sư đệ, lại còn công phu sư tử ngoạm đòi hỏi nhiều thứ như vậy, bây giờ tỏ ra xum xoe dối trá, không phải đang trào phúng Ma Thiên Các thì là gì?
“Lão nạp bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này.”
Chương 180 Lão phu luôn là người phân rõ phải trái
Minh Thế Nhân đứng ở vị trí cầm lái nên có tầm nhìn tốt nhất.
Đứng từ trên nhìn xuống, tế thiên đài và xung quanh quảng trường đều đứng đầy hoà thượng của Thiên Tuyển Tự.
Trận địa sẵn sàng, ánh mắt toé lửa… rất nhiều người có thái độ quyết tử.
Minh Thế Nhân không mắng nữa mà quay đầu lại nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi bên dưới có cạm bẫy, có cần đổi sang nơi khác để hạ cánh không?”
Với thực lực và tu vi của bọn hắn, cho dù gặp phải cạm bẫy cũng dư sức rời đi, nhưng Xuyên Vân phi liễn rất trân quý, lỡ như bị phá hư thì thật đáng tiếc.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra đầu phi liễn, quan sát bên dưới.
Ánh mắt hắn đảo qua tế thiên đài và các côn tăng đứng trên quảng trường rồi mở miệng nói:
“Hư Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Phương trượng Hư Tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Châu đứng ngạo nghễ trên phi liễn, trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc rồi đáp: “Lão nạp còn tưởng rằng Các chủ Ma Thiên Các sẽ không đến căn miếu hoang rách nát Thiên Tuyển Tự này… Lão thí chủ đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm.”
Lục Châu lạnh nhạt nói:
“Hạ xuống.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân khống chế Xuyên Vân phi liễn chậm rãi hạ xuống tế thiên đài.
Hạ xuống nơi này là do Minh Thế Nhân cố ý. Tế thiên đài từ trước đến nay đều được Thiên Tuyển Tự dùng để tế thiên.
Minh Thế Nhân muốn nhân cơ hội này để phản kích Thiên Tuyển Tự.
Đám đệ tử trẻ tuổi nóng tính của Thiên Tuyển Tự tức giận muốn xông lên lý luận nhưng đều bị Hư Tĩnh và ba vị trưởng lão quát lui.
Đệ tử trẻ tuổi kiến thức và tầm nhìn quá hạn hẹp.
Vả lại Thiên Tuyển Tự xưa nay không quan tâm đến cuộc phân tranh giữa chính và ma, rất nhiều đệ tử không biết tường tận về vị đệ nhất ma đầu trong tu hành giới này.
Nghé con không sợ hổ, nhưng cũng phải xem đối phương là ai nữa.
Nếu lúc này mà manh động thì chẳng khác gì đi chịu chết.
Phi liễn nhẹ nhàng hạ xuống.
Đám người Lục Châu khẽ khàng bước ra.
Ngoài dự liệu của bọn họ, tăng nhân Thiên Tuyển Tự không có ai xông lên tấn công.
Chúng tăng đều đứng rất chỉnh tề thẳng lối.
Hư Tĩnh bước đến bên tế thiên đài, chắp một tay trước ngực. “A di đà phật, lão nạp cung nghênh chư vị thí chủ.”
Thái độ của phương trượng Hư Tĩnh khiến đám người nghi hoặc không hiểu.
Ngược lại Lục Châu thì không thèm để ý, chỉ chắp tay sau lưng thản nhiên đi tới trước mặt phương trượng Hư Tĩnh.
Hư Tĩnh lại nói tiếp: “Lão nạp bất đắc dĩ mới phải cầm tù Chư thí chủ… Mời các vị thí chủ đến Đại Hùng bảo điện, lão nạp sẽ trình bày tường tận sự việc.”
“Con lừa trọc… ngươi bắt bát sư đệ của ta, còn không mau thả hắn ra? Lại còn dám ngang nhiên đòi ba kiện vũ khí thiên giai… Ai cho ngươi lá gan làm thế?” Minh Thế Nhân mắng.
“. . .” Phương trượng Hư Tĩnh có vẻ xấu hổ. “Nếu lão nạp không làm vậy thì sao có thể chọc giận Ma Thiên Các?”
“Ngươi cố ý?”
“Các vị thí chủ, xin mời ——” Phương trượng Hư Tĩnh nhường đường.
Những đệ tử khác đều tránh ra.
“Đại Hùng bảo điện không phải là một loại lồng giam nào đó chứ?” Minh Thế Nhân từ xa quan sát Đại Hùng bảo điện.
Nghi ngờ của Minh Thế Nhân cũng rất có lý.
Trải qua mấy lần đại chiến, hắn phát hiện rất nhiều tu hành giả đều tình thông loại trận pháp giam cầm.
Từ bình chướng Thanh Ngọc đàn đến bình chướng cường đại của Kim Đình Sơn đều có khả năng cầm tù các tu hành giả thông thường.
Ngoài ra còn có đại trận vu thuật ở Độ Thiên Giang, Tiên Hiền Đại Trận của thập vu ở Canh Tử Trấn.
Đại Hùng bảo điện là nơi quan trọng như vậy, rất có khả năng đã bị bố trí đại trận cường đại.
Phương trượng Hư Tĩnh nói: “Các vị thí chủ hiểu lầm lão nạp rồi… Nếu ta thật muốn giam cầm mọi người thì cũng cần phải có một nhóm cao thủ hỗ trợ khởi động trận pháp. Thực lực ngày nay của Thiên Tuyển Tự sao có thể khống chế trận pháp cường đại? Huống chi thực lực của Ma Thiên Các đã rõ như ban ngày, lão nạp có ngu xuẩn đến mức lấy trứng chọi đá không?”
Minh Thế Nhân nhìn phương trượng Hư Tĩnh. “Nói như vậy, ngươi cố ý dẫn sư phụ ta tới đây là có sự tình khác?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói: “Chỉ mong là thế.”
“Xin mời.”
Phương trượng Hư Tĩnh lại giơ tay mời đi.
Đám người Lục Châu đi theo phương trượng Hư Tĩnh vào Đại Hùng bảo điện.
Những tăng nhân khác đều chờ ở bên ngoài.
Trong Đại Hùng bảo điện chỉ còn lại một vài đệ tử hạch tâm.
Ngồi vào chỗ, phương trượng Hư Tĩnh hô: “Người đâu?”
“Sư phụ.”
“Mời Chư thí chủ tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Chư Hồng Cộng bị hai tên tăng nhân giải đến.
Tay chân Chư Hồng Cộng đều bị trói, trên mặt tràn đầy uỷ khuất.
Đến cửa đại điện, tăng nhân mới mở trói cho hắn.
“Lão nạp ra hạ sách này hoàn toàn là bất đắc dĩ… Mong Cơ thí chủ thứ tội. Tất cả tội nghiệt lão nạp xin một mình gánh chịu!”
Nghe nói như vậy, Chư Hồng Cộng đi vào bảo điện, nhìn thấy Lục Châu đang ngồi uy nghiêm và đám sư huynh sư muội đến giải cứu mình, hắn lập tức quỳ gối trước mặt Lục Châu, khóc lóc kể lể:
“Sư phụ, người đến rồi! Đồ nhi bị lão lừa trọc này ngược đãi đánh đập đến mức trọng thương, khổ không thể tả… Sư phụ người nhất định phải làm chủ cho đồ nhi nha!”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Mẹ nó, diễn xuất đỉnh cao quá!
Phương trượng Hư Tĩnh mặt mày ngơ ngác nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão nạp chính là phương trượng chủ trì của Thiên Tuyển Tự. Đây là nơi cửa phật, sao lão nạp có thể ra tay độc ác với thí chủ được chứ?”
“Giảo biện! Bây giờ ta đang bị nội thương, có nghe hay không hả?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu trừng mắt nói với phương trượng Hư Tĩnh.
Chư Hồng Cộng hiểu rất rõ tính cách của Cơ Thiên Đạo, hắn là người có thù tất báo.
Nhưng mà…
Lục Châu bỗng lên tiếng: “Đứng lên rồi nói.”
“Ách…”
“Nếu lời ngươi nói là thật, vi sư sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.”
“Vâng, sư phụ!” Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm thấy mình về Ma Thiên Các thật là đúng đắn!
Phương trượng Hư Tĩnh hoàn toàn nghẹn lời… Nhưng với thân phận của mình, hắn cũng không tiện giải thích nhiều, bèn nói: “Xin Cơ thí chủ minh giám.”
“Nói chuyện chính…” Lục Châu ngừng lại một chút rồi nói. “Nếu không đưa ra được nguyên cớ hợp lý, Thiên Tuyển Tự sẽ phải trả giá đắt.”
Trên trán phương trượng Hư Tĩnh lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn trấn định nói:
“Lão nạp biết Cơ thí chủ muốn có Hắc Mộc Liên… Ta có thể giao Hắc Mộc Liên cho Ma Thiên Các.”
Nghe được lời này, các đệ tử Ma Thiên Các bớt đi mấy phần tức giận, khe khẽ gật đầu.
Vậy mới được chứ.
Lục Châu cũng không ngờ phương trượng Hư Tĩnh lại hào phóng như thế.
Vậy bọn hắn quanh co lòng vòng, bày ra nhiều trò như thế để làm gì?
“Lão phu luôn là người phân rõ phải trái. Lão phu có thể bỏ qua việc các ngươi cầm tù Chư Hồng Cộng.”
Khi đi ra ngoài, Lục Châu thích tự xưng là ‘lão phu’.
Chuyện lão bát bị cầm tù đổi lấy một mảnh Hắc Mộc Liên, thấy thế nào cũng không lỗ.
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức ngơ ngác…
Không phải vừa nãy bảo là sẽ thay mình lấy lại công đạo sao?
Phương trượng Hư Tĩnh chắp một tay trước ngực, nói: “Lão thí chủ hiểu rõ đại nghĩa, quả thật là chuyện may mắn… Trừ việc đó ra, lão nạp còn có một chuyện muốn nhờ.”
Minh Thế Nhân mắng ngay: “Con lừa trọc! Ta biết ngay ngươi không có hảo ý mà! Muốn nhờ vả cũng vô dụng, Ma Thiên Các không đáp ứng đâu!”
Phương trượng Hư Tĩnh đột nhiên đứng lên đến trên mặt Lục Châu, cung kính nói:
“Chuyện này đúng là lão nạp đã chưa suy nghĩ chu toàn… Ngoài việc tặng Hắc Mộc Liên, Thiên Tuyển Tự cũng sẽ không truy cứu chuyện của Bảo Thiền Y nữa.”
Chư Hồng Cộng vội vàng cúi đầu, ôm chặt áo trên người.
Lục Châu nói: “Lão phu rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Thiên Tuyển Tự phải hạ mình như vậy?”