Nếu không có kim liên và Thẻ Nghịch Chuyển, cho dù có được Thiên thư, Lục Châu cũng chỉ có thể sử dụng thần thông Thiên thư là hết mức.
Vừa nghĩ tới sau này lam pháp thân tấn thăng Thiên Giới Bà Sa sẽ cần đến một con số thiên văn, Lục Châu đã cảm thấy tê cả da đầu.
“Lam pháp thân có Mệnh Cách như kim liên không nhỉ?”
Lục Châu thở dài một tiếng, quyết định mặc kệ nó, nhắm mắt tu hành.
. . .
Theo mệnh lệnh của Trí Văn Tử, tu hành giả kia bay đến khu vực bên ngoài Triệu phủ, nơi đó vẫn còn không ít tu hành giả đang đứng nhìn.
“Ngươi tới chậm rồi, tất cả đã kết thúc.”
Hắn rất muốn đáp lại một câu, ta đây mới là khách quen nè, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống.
“Các ngươi không đi vào trong xem sao?” Hắn dò hỏi.
“Vào cái rắm, cao thủ kiếm đạo kia chỉ dùng một chiêu đã chém đứt vũ khí của tất cả mọi người, có thể hắn là khách khanh của Triệu công tử.”
Rất nhiều chư hầu và công tử quyền thế trong Đại Cầm thích thu nhận khách khanh. Người quyền thế cho khách khanh danh vọng và địa vị, khách khanh vì quyền thế mà làm việc cho bọn họ.
“Thôi không còn gì để xem. Giải tán.”
Đám tu hành giả quay đầu rời đi, trong thoáng chốc không còn một ai.
Nhưng tu hành giả kia vẫn đứng đó. Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không còn ai bèn hoá thành một hư ảnh ẩn vào trong bóng tối, đáp xuống hậu viện Triệu phủ.
Hắn khom người xuống quỳ trên mặt đất bằng tứ chi, sau đó chậm rãi bò về phía trước, khí tức toàn thân hoàn toàn biến đổi hệt như một con chó ngao Tây Tạng.
Bò đến gần toà biệt uyển, hắn nép vào chân tường, dùng áo choàng đen che kín Khí Mệnh Châu rồi bí mật quan sát.
Quang mang trên Khí Mệnh Châu sáng lên.
Hắn cấp tốc cất kỹ Khí Mệnh Châu rồi tiếp tục bò về phía trước.
Trong nội viện Triệu phủ cực kỳ yên tĩnh, thần kinh hắn căng cứng đến cực hạn. Hắn áp chế khí tức toàn thân và tiếng tim đập, khiến mình trông chẳng khác gì một con chó.
“May mà ta có năng lực Mệnh Cách cao đẳng của chó…”
Hắn nuốt nước bọt, bò tới một toà biệt uyển gần đó nhất.
Hắn cúi đầu nhìn Khí Mệnh Châu đeo trên ngực, dựa theo độ sáng của nó để đưa ra phán đoán: “Tân thủ Thiên Giới Bà Sa…”
Mũi của hắn giật giật.
“Mùi gì thế?”
Hắn cúi người ngửi ngửi chân tường. Đó là mùi nước tiểu.
“Oẹ ——”
Con mịa nó đúng là xui xẻo mà! Triệu phủ là địa phương nào chứ, vậy mà có kẻ dám tiểu tiện bên chân tường!
Hắn cấp tốc bò vòng qua toà biệt uyển, lại lấy Khí Mệnh Châu ra xem. Tia sáng vừa đủ.
“Khoảng năm Mệnh Cách.”
Trình độ này không nhập vào mắt Song Tử đại nhân.
Hắn tiếp tục bò dọc theo chân tường, vừa bò vừa quan sát Khí Mệnh Châu.
Mãi cho đến một toà biệt uyển, quang mang trên Khí Mệnh Châu vọt tới thượng đẳng.
“Hai Mệnh Quan?!” Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, bàn tay run rẩy che giấu Khí Mệnh Châu.
Lúc này bên tai hắn truyền đến thanh âm ——
“Cẩu tử, đừng phá.”
Cẩu tử?
Tên tu hành giả sợ hãi cúi đầu, trong lòng run lên. Ta bị phát hiện rồi?
Hắn cấp tốc rời đi, vọt về phía biệt uyển cuối cùng. Khi hắn vừa đến nơi, Khí Mệnh Châu đột nhiên toả quang mang còn mạnh hơn trước đó.
“Hai Mệnh Quan, mười ba Mệnh Cách?”
Hắn dùng hắc bào che kín Khí Mệnh Châu, toàn thân quỳ rạp dưới đất.
“Hả?”
Nhưng chỉ trong giây lát, Khí Mệnh Châu đột nhiên ỉu xìu xuống, biến thành ảm đạm.
“Bách Kiếp Động Minh?”
Tên tu hành giả không tài nào hiểu nổi, đưa tay gãi gãi đầu.
Khí Mệnh Châu chỉ phản ứng với người có tu vi cao nhất trong khu vực đó, dựa vào khí tức ba động mà toả ra quang mang. Mặc kệ kẻ đó ẩn tàng cỡ nào, Khí Mệnh Châu đều có thể cho ra phán đoán chính xác.
Nhưng lúc mạnh lúc yếu thế này nghĩa là sao?
Tu hành giả mộng bức vô cùng.
Từ mười ba Mệnh Cách biến thành Bách Kiếp Động Minh là thế quái nào?
Ngay sau đó, Khí Mệnh Châu lại toả sáng hào quang, dường như đã tiếp cận mười bốn Mệnh Cách.
“? ? ?”
Nhưng vừa sáng lên, nó lại biến thành ảm đạm.
Tên tu hành giả không tài nào hiểu được. Nhưng mà… mặc kệ nó biến hoá thế nào, hắn có thể xác định người bên trong biệt uyển có tu vi cao nhất là mười bốn Mệnh Cách.
Cũng may hắn đã nguỵ trang bản thân thành khí tức của một con chó, người khác rất khó có thể phát hiện ra.
Hắn thu hồi nguyên khí. Viên Khí Mệnh Châu vỡ vụn thành tro bụi.
Hắn cúi thấp người bò dưới chân tường.
“Vị gì?”
Lại là mùi vị kia khiến hắn không khỏi lắc đầu. Nghe nói người hiển quý có tố chất cao, xem ra đều là giả.
Hắn vừa định đứng lên…
“Ẳng ——”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng sủa. Thân thể hắn lập tức cứng đờ.
Hắn chậm rãi xoay người lại. Tại vị trí chân tường cách đó không xa có một đôi mắt toả quang mang đang nhìn hắn chằm chằm.
“. . .”
Hắn không dám động. Bởi vì hắn biết chỉ cần một chút cử động thôi cũng sẽ khiến con súc sinh trong bóng tối kia sủa to lên, kinh động những người khác.
Hắn quyết định tiếp tục thu liễm khí tức, bảo trì trấn định.
Trong bóng tối, một con hung thú giống chó cao hơn cả thân người bước ra. Dưới ánh trăng, bộ lông của nó trong suốt, hai cánh khép lại, thân thể mạnh mẽ.
Đôi mắt nó toả quang mang thâm thuý kinh tâm động phách.
“Cùng… Cùng Kỳ…” Tu hành giả kia nhận ra nó. Nhưng hắn vẫn không dám động.
Cùng Kỳ không kêu ẳng ẳng nữa mà cất bước đi tới, không nhanh không chậm, tựa như một con chó quý tộc ưu nhã. Đầu nó ngẩng cao, đi tới cách người kia ba mét, cái mũi khịt khịt.
Cùng Kỳ ngửi được “mùi vị đặc trưng và quen thuộc” của giống loài, mồm nó há ra, đầu lưỡi cong lên.
Sau đó nước bọt nó chảy rào rào.
“? ? ?” Tu hành giả kia co chặt nắm đấm.
Cùng Kỳ đi tới, nhấc chân lên vỗ vào người hắn một cái. Mũi nó đưa tới gần, không ngừng đánh hơi.
Miệng nó há ra, nước miếng lại chảy.
Tu hành giả kia lộ vẻ mặt vừa sợ hãi phẫn nộ vừa khuất nhục. Khi hắn vừa định bộc phát lực lượng, phía xa chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Cẩu tử, còn dám chạy loạn, ta nấu ngươi thành bảy món!”
Cùng Kỳ rụt lưỡi lại, ngậm miệng quay đầu chạy về phía biệt uyển, bóng dáng nó biến mất trong bóng tối.
Chương 1597
Tu hành giả kia dùng hết sức bình sinh lướt vào trong màn đêm, thân ảnh như thiểm điện chạy trốn.
Đây là tốc độ nhanh nhất đời hắn…
Bay khoảng mấy ngàn mét, hắn mới đáp xuống đất, oẹ một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
“Suýt chút nữa thành trò cười cho cả tu hành giới!”
Sau khi nôn sạch sẽ mọi thứ trong bụng, hắn mới từ từ bình phục. Nghỉ ngơi một lát, hắn lại bay về phía xa.
Không bao lâu sau hắn đã quay trở lại chỗ của Song Tử đại nhân, quỳ gối bẩm báo:
“Trí đại nhân, đã tra rõ ràng.”
“Kết quả thế nào?”
“Thuộc hạ đã kiểm tra xong, người có tu vi cao nhất trong Triệu phủ không quá mười bốn Mệnh Cách.”
“Phản ứng của Khí Mệnh Châu có gì bất thường không?” Trí Văn Tử hỏi, “Đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”
“Lúc ban đầu Khí Mệnh Châu cũng bình thường, nhưng khi tiếp xúc đến vị cao thủ kia thì nó trở nên lúc mạnh lúc yếu, có lúc mười ba Mệnh Cách, có lúc là Bách Kiếp Động Minh.”
“Hả?”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn hắn cũng chả hiểu gì.
“Đại ca, có khi nào là một loại thủ đoạn ẩn tàng tu vi không?” Trí Vũ Tử hỏi.
“Không thể nào. Muốn nhận ra tu vi của một người thường có hai cách: một là dùng cảm giác của tu hành giả, nhưng cái này rất dễ bị lừa gạt. Chỉ cần tu vi đối phương cao hơn là có thể lừa gạt cảm giác của người đối diện. Cách thứ hai là dùng vật phẩm hoặc trận pháp trân quý để đo lường. Khí Mệnh Châu là bảo vật có thể kiểm trắc tu vi rất chính xác, chưa từng có sai sót.”
Trí Vũ Tử gật đầu. “Sử dụng Khí Mệnh Châu để đo lường bọn hắn đúng là phí phạm. Đại ca, nếu đã xác định đám người giết Tây Khất Thuật chỉ có mười bốn Mệnh Cách trở xuống, vậy chúng ta một mẻ hốt gọn bọn chúng đi!”
Trí Văn Tử lắc đầu: “Chúng ta không phải lưu manh, càng không phải cường đạo. Chờ một chút.”
“Còn phải chờ?”
“Nhiều nhất là ba ngày.” Trí Văn Tử nói, “Liệp đội Đại Cầm sắp trở về rồi.”
Nghe vậy, hai mắt Trí Vũ Tử sáng lên: “Đại ca anh minh!”
“Kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu. Cường giả có phán đoán của cường giả. Cho dù chúng ta có nắm chắc cũng phải nhìn sắc mặt chân nhân. Ba ngày này nên dùng để dò la thái độ của chân nhân. Nhưng mà bọn hắn rất ít khi quản mấy chuyện vặt vãnh này, Tần Đế xưa nay không giao hảo với bọn hắn.”
“Vậy ta phái người đi mời các vị chân nhân đến Hàm Dương làm khách…”
“Đi đi.”
. . .
Sáng hôm sau.
Lục Châu đang đắm chìm trong trạng thái lĩnh hội Thiên thư, đột nhiên ký hiệu Thiên thư trở nên xao động bất an, tán loạn khắp nơi khiến hắn mở mắt.
Hắn nhìn về phía pháp thân Bách Kiếp Động Minh trước mặt, vội hô:
“Dừng!”
Sau đó Lục Châu cẩn thận đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm…”
Ngũ diệp!
Chỉ trong một đêm lam pháp thân đã tăng lên tổng cộng tam diệp?
Lục Châu vung tay, Trấn Thọ Thung bay vào tay hắn. Lục Châu cảm nhận thọ mệnh bên trong, rõ ràng đã ít đi một phần ba.
“. . .”
Đúng là quỷ hút máu mà!
Hệ thống chẳng thèm nhắc nhở, cũng không thèm hỏi ý kiến của hắn. Lục Châu nhìn về phía pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
[Bách Kiếp Động Minh ngũ diệp, tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo cần 10.000 năm thọ mệnh.]
May mà còn có Trấn Thọ Thung, nếu để nó hấp thu thọ mệnh của bản thân thì sau một đêm Lục Châu đã ngoẻo luôn rồi.
Kim quang bên ngoài Trấn Thọ Thung ảm đạm đi một chút, thọ mệnh hao tổn khiến uy lực của nó giảm nhiều.
Đành vậy. Dù sao giá trị tồn tại của nó là để tăng lên thực lực, nếu chỉ tích trữ mà không dùng cũng không có ý nghĩa.
Lục Châu nhìn về phía lam pháp thân.
“Trừ cung cấp lực lượng Thiên Tướng, ngươi còn làm được cái gì? Có giống như kim liên không?”
Lục Châu thử điều động bằng suy nghĩ, cánh tay lam pháp thân giật giật.
“Hả? Có thể tự do điều khiển?”
Ý niệm Lục Châu khẽ động, hai tay lam pháp thân nâng lên.
Lục Châu có chút ảo não. Hoá ra lam pháp thân có thể tự do điều khiển, lẽ ra hắn phải phát hiện từ sớm mới đúng. Trước đó Lục Châu chê nó quá yếu nên không hề kiểm tra thử công năng của nó.
“Thử xem.”
Lục Châu nâng tay, lòng bàn tay ngửa lên. Pháp thân quả nhiên làm theo, chỉ là hành động còn hơi cứng ngắc. Sau khi thử vài lần, rốt cuộc lam pháp thân cũng cử động thuần thục.
Lục Châu co các ngón tay lại thành hình chữ V. Pháp thân có vẻ lọng cọng làm theo, sau khi thử mấy lần thì cũng thành công.
“Kiếm cương.”
Giữa hai ngón tay Lục Châu xuất hiện một đạo kiếm cương hẹp dài. Giữa hai ngón tay pháp thân cũng bắn ra một tia kiếm cương.
Hai mắt Lục Châu toả sáng!
Lục Châu đẩy pháp thân ra xa mười mét. Lam pháp thân trở lại thành một pho tượng cứng đờ.
Xem ra không thể cách quá xa.
“Vẫn còn quá yếu.” Lục Châu lắc đầu. “Thử liên toạ xem.”
Dưới sự khống chế của hắn, liên toạ xoay tròn, năm mảnh liên diệp lập loè quang mang.
“Dừng lại.”
Liên toạ bất động.
“Nhảy lên.”
Pháp thân nhảy lên cao, hai chân rời khỏi liên toạ. Nhưng được vài giây trông pháp thân có vẻ mờ nhạt, lập tức đáp xuống liên toạ, khôi phục lại như trước.
Lục Châu gọi ra pháp thân kim liên Thiên Giới Bà Sa, cũng thử ra lệnh cho nó nhảy ra khỏi liên toạ nhưng hai chân pháp thân tựa như hàn chết vào toà kim liên, vô pháp động đậy.
Lục Châu thu hồi pháp thân kim liên, lại lần nữa khống chế lam pháp thân nhảy lên… Lần này pháp thân nhảy lên khá cao, từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại liên toạ nằm im bất động.
Lục Châu xoè tay, liên toạ bay vào lòng bàn tay hắn, trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Hắn theo bản năng nắm tay lại.
Điều khiến Lục Châu không ngờ được là, năm mảnh liên diệp đột nhiên rời khỏi liên toạ.
“Hả?”
Kim hoàn và kim diệp của tu hành giả trảm liên có thể tách rời nhau, điều này đã được Ngu Thượng Nhung chứng minh.
“Lam liên không trảm liên cũng có thể làm được?” Lục Châu rất bất ngờ.
Hắn phóng đại liên toạ lên, liên diệp cũng theo đó mà lớn lên không ít.
Lục Châu thử nghiệm khống chế liên diệp, năm mảnh liên diệp quả nhiên nghe lời hắn, bay ra khỏi liên toạ, lượn vòng trong không trung.
“Vị Danh Kiếm.”
Chương 1598
Năm mảnh liên diệp xoay vòng quanh Vị Danh. Đây chính là chiêu số mà Ngu Thượng Nhung thường dùng.
Lục Châu không khỏi mừng thầm. Xem ra lam pháp thân có đầy đủ tất cả năng lực của các loại pháp thân khác.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, đột nhiên cảm thấy rất chờ mong vào tương lai của lam pháp thân.
Nhìn về phía Huyền Vi Thạch và Tử Lưu Ly vẫn còn đang trong quá trình đoán tạo, khoảng chừng hai ngày nữa mới có thể hoàn thành, Lục Châu quyết định tiếp tục vững chắc cảnh giới.
Nhớ tới mình còn một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà, Lục Châu hạ lệnh cho Lục Ly đưa nó cho Vu Chính Hải.
Ngu Thượng Nhung đã khai thập nhị diệp, tương đương với cảnh giới mười hai Mệnh Cách, Vu Chính Hải đang bị tuột hậu phía sau.
Hai ngày trôi qua.
Ánh nắng ban mai rọi vào bệ cửa sổ, Lục Châu đang tu luyện thì nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở.
[Ting — Tử Lưu Ly tấn thăng hằng cấp, tốc độ tu luyện được đề cao, gia tăng năng lực Cực Hàn Tĩnh Chỉ.]
[Cực Hàn Tĩnh Chỉ: có thể phóng thích toàn bộ lực lượng trong Tử Lưu Ly, trong phạm vi đông kết khiến mọi vật bất động vài giây.]
“Bất động?”
Thứ này khiến Lục Châu nhớ tới năng lực của Thiên Ngô, gần như tương đương với Đạo lực lượng.
Đối với tu hành giả không nắm giữ Đạo lực lượng, Tử Lưu Ly chính là đòn sát thủ. Huống hồ gì Lục Châu còn có lực lượng Thiên Tướng, dù là Đạo lực lượng thật sự cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Đáng tiếc Huyền Vi Thạch quá mức hiếm có, cho đến bây giờ hắn cũng chỉ có 10 phần.
Xử lý xong những thứ này, Lục Châu đứng lên, ra ngoài sân viện đánh mấy quyền Thái Cực để thư giãn gân cốt, toàn thân trở nên thần thanh khí sảng.
Hắn bước tới băng ghế đá ngồi xuống, nhìn quanh một lượt, lúc này mới nhận ra có chút không thích hợp.
Người đâu cả rồi?
Biệt uyển lớn như vậy sao không có ai?
. . .
Cùng lúc đó.
Trên không trung Triệu phủ, hơn trăm tên kỵ binh cưỡi chiến mã lăng không lơ lửng phía trên đại môn.
Một toà phi liễn neo ở bên cạnh, trên phi liễn có hơn ba mươi tên tu hành giả.
Trong Triệu phủ, đám người Ma Thiên Các đứng nhìn lên đám kỵ binh và phi liễn.
“Lại tới à?” Minh Thế Nhân khinh thường nói.
Sắc mặt Triệu Dục không được tự nhiên. “Chỉ e sự tình không đơn giản như lần trước.”
Vu Chính Hải nói: “Sáng sớm ngươi gọi bọn ta tới đây là để nói câu này?”
“. . .”
Triệu Dục nói: “Song Tử làm việc vốn rất cẩn thận. Ta thật không ngờ bọn hắn lại mời Trâu Bình đến.”
“Trâu Bình là cọng hành nào?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Trâu Bình là một trong những con át chủ bài của Tần Đế. Trong trận chiến giữa hai mươi quốc gia, đội ngũ này trong vòng mười ngày đã đánh hạ mười kinh đô của mười quốc gia khác nhau. Thực lực Trâu Bình gần đến chân nhân, toạ kỵ của bọn hắn đến từ mạc bắc thanh liên giới, là đàn Phi Thiên chiến mã chất lượng tốt nhất.” Triệu Dục nói.
Minh Thế Nhân nhìn về phía đám chiến mã mặc khôi giáp. Nếu Triệu Dục không giới thiệu, hắn gần như không nhìn thấy bọn nó còn có cánh.
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Đúng là uy phong lẫm liệt.”
Ngu Thượng Nhung khinh thường: “So sánh với Cát Lượng, chênh lệch như trời với đất.”
“. . .”
Triệu Dục nói tiếp: “Có thể nói đội ngũ trăm kỵ binh này của Trâu Bình là đội quân mạnh nhất Đại Cầm, ngày đi vạn dặm. Đoạn thời gian trước nghe nói bọn hắn đến Thiên Khải Chi Trụ trong ‘Bình Đán’, không hề sử dụng phù văn thông đạo, bay từ ‘Bình Đán’ đến ‘Nhân Định’, không chỉ thu hoạch được vô số tài nguyên còn bay từ ‘Nhân Định’ về thanh liên, san bằng chư hầu khu vực đó. Đây là một đội ngũ truyền kỳ.”
Khổng Văn gật đầu: “Triệu công tử nói đúng. Trước đó ta cũng từng được nghe không ít chuyện xưa của đội ngũ này, thời điểm đó bốn huynh đệ bọn ta còn rất sùng bái và kính sợ bọn hắn.”
Khổng Vũ cũng lên tiếng: “Đại ca nói không sai, ta còn từng mơ ước được gia nhập vào đội ngũ này. Về sau mới tỉnh mộng, đó là việc không có khả năng.”
Khổng Văn cau mày hỏi: “Chẳng phải mục tiêu của ngươi vẫn luôn là liệp đội U Linh sao? Từ bao giờ lại biến thành đội ngũ này?”
“Ách… mơ ước trong một khoảng thời gian thôi mà. Ngoại trừ bọn hắn ta còn muốn gia nhập rất nhiều đội khác, chẳng hạn như… Khụ khụ khụ, đương nhiên so sánh với Ma Thiên Các, bọn hắn kém quá xa. Trước mặt Ma Thiên Các thì đám người này cũng chỉ là binh tôm tướng cua mà thôi. Cửu tiên sinh, ta nói có đúng không?” Khổng Vũ lau mồ hôi nói.
“Xí.”
Tiểu Diên Nhi xách tiểu Hỏa Phượng đi tới bậc thang ngồi xuống, bắt đều trêu chọc nó. Nàng không có hứng thú với loại tràng diện này.
Quả nhiên…
Một tên tu hành giả trên phi liễn bay ra nói với đám người: “Trí đại nhân có lệnh, đuổi bắt hung thủ về quy án, mong Triệu công tử phối hợp.”
Triệu Dục cao giọng nói: “Nói cho Trí đại nhân…”
“Chờ một chút.” Minh Thế Nhân ngắt lời Triệu Dục, ngẩng mặt nói, “Bảo tên họ Trí kia tự mình ra đây nói chuyện.”
Tu hành giả kia sững sờ, ấp úng không biết nói gì.
Minh Thế Nhân nói tiếp: “Triệu Dục dù gì cũng là vương gia do Tần Đế sắc phong. Ngươi là ai mà dám đứng đó la lối om sòm?”
“. . .”
Người kia giật nảy mình, bèn bay trở về phi liễn.
Minh Thế Nhân quay đầu vỗ vai Triệu Dục: “Ngươi là vương gia, phải có khí thế của vương gia.”
Triệu Dục khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm động. Hắn phát hiện địch ý của Minh Thế Nhân đối với mình đã không còn lớn như trước.
Có đôi khi hiện thực tàn khốc đến mức buồn cười. Hắn từng cho là, ngoại trừ mẫu thân ra, người tốt với hắn còn có Tần Đế, Tây tướng quân và toàn bộ Triệu phủ. Nhưng thật không ngờ hắn lại chỉ là con rối để người khác đùa bỡn. Tất cả đều là giả, mà người chân chính giúp đỡ hắn lại là đám “người xa lạ” này.
Không bao lâu sau.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử bay ra khỏi phi liễn, hạ xuống cách mặt đất mười mét thì dừng lại. Trí Văn Tử nói:
“Triệu công tử, lại gặp mặt.”
Triệu Dục đã không còn hiền lành nhu nhược như trước. “Trí đại nhân, ngươi chẳng thèm để ta vào mắt nhỉ.”
Trí Văn Tử nói: “Không dám.”
“Ngươi mang nhiều người như vậy đến đây là có ý gì? Muốn tịch thu Triệu phủ?”
Chương 1599
“Triệu công tử nói quá lời. Hôm nay ta tới là vì chuyện Tây tướng quân bị giết. Ta đã tra ra chân tướng, tìm được hung thủ. Triệu công tử đừng nên hiểu lầm, ta chưa bao giờ có ý nhằm vào Triệu phủ.” Trí Văn Tử nói.
“Hung thủ?” Triệu Dục nhướng mày.
Trí Văn Tử chỉ về phía Minh Thế Nhân nói: “Người trẻ tuổi, dám làm thì phải dám nhận, ta thấy ngươi khí độ bất phàm, tu vi không yếu, cũng là người thông minh.”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Ngay cả Ngu Thượng Nhung cũng không ngờ Trí Văn Tử có thể tra ra được Minh Thế Nhân. Chuyện đêm hôm đó rõ ràng ngoại trừ hai người bọn hắn thì không còn ai sống sót, cũng chẳng để lại vết tích nào, Trí Văn Tử làm sao tra được?
Ngu Thượng Nhung không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như trước.
Minh Thế Nhân chỉ tay vào Trí Văn Tử nói: “Này này, trông ngươi dáng vẻ đường đường, sao mở miệng là phun ra huyết, lại còn là cẩu huyết như thế?”
“Hả?” Trí Văn Tử nhíu mày.
“Ta không có giết người.” Minh Thế Nhân nói.
“Trên đời này làm gì có hung thủ nào chủ động thừa nhận tội ác đâu.” Trí Vũ Tử nhếch môi cười nói.
Minh Thế Nhân nói khích: “Không chừng là do ngươi giết thì có.”
Tính tình Trí Vũ Tử thẳng thắn, nghe vậy cả giận nói: “Đừng có ngậm máu phun người, Tây tướng quân là người ta kính trọng, sao ta lại giết hắn?”
“Trên đời này làm gì có hung thủ nào chủ động thừa nhận tội ác đâu.” Minh Thế Nhân nhại lại lời hắn vừa nói.
“. . .”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này đặc biệt khiến người ta chán ghét.
Triệu Dục nói: “Trí đại nhân, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không ngươi nói bắt là bắt chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ?”
Nơi xa, Trâu Bình đứng giữa một đám chiến mã cười nói: “Triệu công tử nói đúng, nói chuyện phải có chứng cứ, quan gia làm việc cũng làm theo pháp luật.”
Trí Vũ Tử nói: “Đại ca ta chính là chứng cứ!”
“Ha ha ha.” Minh Thế Nhân suýt chút nữa đã cười sặc sụa. “Thật xin lỗi, cẩu tử nhà ta cũng là chứng cứ.”
Gâu gâu gâu!
Ngay sau đó phát sinh một màn khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Cùng Kỳ đột nhiên đạp vó phóng về phía phi liễn. Trong lúc hai huynh đệ Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử còn đang ngây người, nó phóng tới một tu hành giả đứng trên phi liễn, co cẳng lên tè một trận, sau đó quay đầu chạy trở về.
“. . .”
Đám người hoàn toàn không hiểu Cùng Kỳ đang làm trò gì.
Gâu gâu gâu!
Hải Loa bèn phiên dịch: “Nó nói trên người kẻ đó có lưu lại mùi vị của nó.”
Trí Văn Tử: “. . .”
Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng hiểu, bèn ồ một tiếng, chỉ tay về phía người kia nói:
“Khá lắm, chẳng trách mấy ngày nay cẩu tử cứ chạy loạn khắp nơi. Thì ra là ngươi câu dẫn cẩu tử nhà ta!”
Tên tu hành giả kia mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt vô cùng khó coi, liên tục xua tay nói: “Không có, không có, không có việc đó đâu. Ta rõ ràng chỉ đi ngang qua người nó, làm sao mà dính được?”
“. . .”
Hắn vừa nói xong, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên. Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không khỏi nhíu mày.
Đúng là cái thứ giá áo túi cơm!
“Bằng chứng như núi, Trí đại nhân, ngươi định giải thích thế nào?” Triệu Dục nói.
Trí Văn Tử đáp: “Thật sự là hắn có đến Triệu phủ, nhưng do hôm đó bầu trời Triệu phủ có sinh cơ ba động nên ta cử hắn đến xem thế nào. Ngày hôm đó không chỉ có mình hắn đến, việc này cả Hàm Dương thành đều biết. Huống hồ gì…”
Hắn mỉm cười nói, “Thời gian Tây tướng quân bị giết và thời gian hắn đến Triệu phủ không hề trùng nhau.”
Minh Thế Nhân nói: “Đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Đáng tiếc thất sư đệ ta không có đây, nếu không ngươi cũng phải cam bái hạ phong.”
Trí Văn Tử vẫn mỉm cười nói: “Các ngươi muốn có chứng cứ thì ta sẽ cho các ngươi xem. Mang lên đây.”
Trên phi liễn có hai tu hành giả mang một cái cáng tới, sau đó xốc tấm vải trắng lên. Thi thể của Tây Khất Thuật hiện rõ trước mắt mọi người.
Tiểu Diên Nhi vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn, nàng tức giận lôi kéo Hải Loa:
“Thật buồn nôn. Đám người này quá đáng ghét, chúng ta đi tìm sư phụ.”
“Ừm.”
Hai nàng chạy về phía hậu phương Triệu phủ. Những người khác cũng không để ý mà chăm chú nhìn vào cỗ thi thể kia.
Triệu Dục cau mày.
Hắn không cảm thấy bi thương vì Tây Khất Thuật chết, mà đang rất tức giận.
Tây Khất Thuật liên hợp với toàn bộ hạ nhân Triệu phủ để đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, vì thế hắn đã đuổi toàn bộ người hầu đi, không lưu lại một người nào, tự mình lựa chọn người mới.
Mà Song Tử không thèm để hắn vào mắt dù chỉ một chút, trực tiếp mang theo một bộ thi thể đến đây, chẳng khác nào đang vũ nhục hắn.
“Trí Văn Tử, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Triệu Dục âm trầm, gọi thẳng tên đối phương. Ngươi không kính ta, ta kính ngươi làm cái mịa gì?
Trí Văn Tử nói: “Chứng cứ.”
“Nếu ngươi không giải thích rõ ràng cho ta…” Nói đến đây, Triệu Dục bỗng nghẹn lại. Bởi vì hắn thật sự không có cách nào trừng trị Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử là người của Tần Đế, mà hắn thì chẳng có gì cả.
Ngu Thượng Nhung nhìn Triệu Dục và Trí Văn Tử, mỉm cười nói:
“Bất kể hắn có giải thích rõ ràng hay không thì hắn cũng đã làm nhục ngươi. Loại người dĩ hạ phạm thượng ở Đại Cầm không hề bị trừng phạt sao?”
Trí Văn Tử: “. . .”
Trí Vũ Tử rất tức tối, biểu tình dữ tợn nói: “Ngươi cũng không thoát được đâu!”
Ngu Thượng Nhung không tức giận mà cười nói: “Ngươi muốn giết ta?”
“Giết ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Được.” Mũi chân khẽ điểm.
“Nhị sư huynh!”
“Nhị tiên sinh!”
Chẳng ai ngờ được Ngu Thượng Nhung nói động thủ là động thủ, thân ảnh như yến vọt lên không trung, Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay.
Trí Vũ Tử vốn là vũ phu, lập tức hưng phấn lao tới.
Ngu Thượng Nhung vừa ra tay chính là Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, tấn công về phía Trí Vũ Tử. Trí Vũ Tử quát lớn: “Điêu trùng tiểu kỹ, cút ngay!”
Trí Vũ Tử bộc phát Hạo Nhiên Thiên Cương bắn ra bốn phía. Khi Hạo Nhiên Thiên Cương xạ kích về phía Ngu Thượng Nhung đột nhiên hoá thành thuỷ lãng rồi biến mất, không gây ra chút hiệu quả nào.
Chương 1600
“Chuyện gì xảy ra?”
Ba đạo thân ảnh của Ngu Thượng Nhung hợp nhất, hiện ra trước mặt Trí Vũ Tử, kiếm cương huy động.
Trí Vũ Tử kinh ngạc, không ngừng né tránh, nhưng hắn phát hiện tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, tựa như đang giam cầm hắn.
Lúc này, kiếm ảnh của Ngu Thượng Nhung đột nhiên tụ tập lại rồi chém xuống.
Trí Vũ Tử có cơ hội thở dốc, song chưởng nâng lên định kẹp lấy Trường Sinh Kiếm.
Trí Văn Tử đột nhiên nhìn thấy phía sau Trường Sinh Kiếm là mười đạo kim sắc lợi nhận, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trực giác nói cho hắn biết lợi nhận này không đơn giản, lập tức quát lớn: “Mau tránh!”
Xoẹt!
Trí Văn Tử thi triển cương ấn tóm lấy Trí Vũ Tử, kéo hắn lùi về sau.
Tuy vậy, chiều dài của kiếm cương nằm ngoài dự đoán của hai người, một phần kiếm cương vụt qua quần áo của Trí Vũ Tử, tạo thành một vết cắt hoàn mỹ.
Trí Vũ Tử lui về sau mấy mét, cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Máu tươi ồ ạt chảy ra. Trí Văn Tử lập tức nâng tay trị liệu cho hắn.
Vụt.
Trường Sinh Kiếm tra vào vỏ. Ngu Thượng Nhung vẫn mỉm cười nhìn Trí Vũ Tử, khẽ nói:
“Cũng chỉ có thế.”
“. . .”
Với tính tình của Trí Vũ Tử đương nhiên không thể nhịn được, nhưng trước đó hắn đã đồng ý với đại ca sẽ không hành động theo cảm tính.
Trí Vũ Tử lạnh giọng nói: “Thì ra là người kim liên giới, lại dám đến thanh liên giới giễu võ giương oai.”
Tại thanh liên giới, hầu hết mọi người đều biết phía đối diện có tu vi yếu kém, chẳng hạn như hồng liên, kim liên. Tu hành giả dưới cấp chân nhân đã từng lén lút đến đó, chỉ là không dám bày ra pháp thân và cương khí, sợ bị cân bằng giả phát hiện và xoá sổ.
Trâu Bình cũng lộ vẻ kinh ngạc, cười một tiếng:
“Bằng hữu kim liên giới, không nên gấp gáp động thủ. Tây tướng quân thật sự do các ngươi giết sao?”
Trí Văn Tử quay đầu nói với Trâu Bình: “Đây chính là chứng cứ.”
Hắn mở lòng bàn tay ra, một đoàn bột phấn bay về phía thi thể Tây Khất Thuật. Bột phấn toả ra huỳnh quang trông rất đẹp mắt, sau đó lại bay lên, lấp lánh như sao trời, từ từ bay về phía Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân vung tay áo, bột phấn bị thổi bay đi. Ngu Thượng Nhung có cương khí hộ thể, trực tiếp bắn ngược bột phấn ra ngoài.
Thứ đã chạm vào thi thể lại bay lên người mình, Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung đương nhiên không muốn để nó chạm vào.
Trí Văn Tử nhìn đám bột phấn, bật cười ha hả: “Sao hả?”
Trâu Bình nghi hoặc nói: “Là bột phấn Khí Mệnh Châu?”
Hắn không ngờ Trí Văn Tử lại dám đem Khí Mệnh Châu ra dùng. Món đồ này không rẻ chút nào.
“Đúng là bột phấn Khí Mệnh Châu, hẳn Trâu tướng quân biết rõ công hiệu của nó. Nó có thể nắm bắt được khí tức lưu lại, chỉ cần có người tiếp xúc với Tây tướng quân thì bột phấn Khí Mệnh Châu chắc chắn sẽ tìm ra được.” Trí Văn Tử nói.
Hơn trăm con chiến mã trở nên kích động, tựa như đã sẵn sàng lao vọt tới.
Nhưng mà…
Minh Thế Nhân khinh thường nói: “Tào lao. Triệu Dục cũng từng tiếp xúc với hắn, ngươi cũng vậy, sao không thấy thứ đồ chơi này bay tới?”
“Ngươi không hiểu gì về Khí Mệnh Châu cả, không cần phải xảo biện làm gì.” Trí Văn Tử đã phát hiện người này là tên vô lại. Đối với vô lại thì chẳng cần phải nói nhiều đạo lý làm gì.
Triệu Dục đột nhiên lớn tiếng quát: “Ai dám động?”
Hắn giơ một tấm lệnh bài lên cao, lệnh bài toả kim quang chói mắt.
Trâu Bình nhíu mày, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cũng nhíu mày.
“Kim bài đặc cách của Tần Đế bệ hạ?”
Nhìn thấy kim bài này, trên không trung không một người nào dám động.
Triệu Dục lớn tiếng nói rõ ràng rành mạch: “Coi như có chút ánh mắt. Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi… Cút!”
Đám người Ma Thiên Các nhìn lệnh bài lập loè kim quang, tuy không rõ nó đại biểu cho cái gì nhưng vẫn có thể thông qua nét mặt của Trí Văn Tử để phán đoán ít nhiều.
Khổng Văn đã nghe nói tới lai lịch của nó, bèn thấp giọng giải thích:
“Nghe nói Tần Đế có bốn khối lệnh bài, ban cho bốn người. Nghe đồn có một khối ban cho Thích phu nhân.”
“Thích phu nhân?” Minh Thế Nhân nghi hoặc.
“Là mẫu thân của Triệu công tử.” Khổng Văn đáp.
“Món đồ này rất lợi hại?”
“Đâu chỉ lợi hại.” Khổng Văn thấp giọng nói, “Tu hành giới từng có lời đồn, người cầm kim bài này không khác gì Tần Đế, có thể tự do ra vào hoàng cung, miễn quỳ, miễn tử, mọi thứ đều được ưu tiên.”
Đám người nghe mà kinh ngạc không thôi, đồng loạt nhìn về phía Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử đầu tiên là giật mình, sau đó lại mỉm cười nói: “Không ngờ khối kim bài này thật sự nằm trong tay Triệu công tử.”
Triệu Dục lạnh lùng nói: “Cút.”
“Thật là trùng hợp, bệ hạ có lệnh thu hồi kim bài đã ban!”
Trí Văn Tử vung tay, đám tu hành giả đứng quanh phi liễn lập tức vọt xuống, lăng không lơ lửng trên bầu trời Triệu phủ, vận sức chờ phát động.
Biến hoá bất ngờ khiến Triệu Dục kinh ngạc, tức giận quát: “Ngươi dám?!”
Trí Văn Tử chắp tay cười nói: “Triệu công tử, sau khi thu hồi kim bài ta sẽ tự mình đi thỉnh tội với bệ hạ. Ngươi có lời gì muốn cáo trạng thì cứ đến tìm bệ hạ mà nói.”
Nói xong Trí Văn Tử quay đầu nhìn Trâu Bình: “Trâu tướng quân, sự thật đã rõ ràng.”
Trâu Bình gật đầu nói: “Mạt tướng tuân theo ý chỉ của bệ hạ.”
Hắn vung tay lên, đám phi kỵ đồng thời chuyển động. Động tác của bọn hắn chỉnh tề và nhất trí, từ tư thế đến cách ăn mặc đều thống nhất với nhau.
Đám phi kỵ bay lướt về phía trước tựa như Triệu phủ là chiến trường sắp tới của bọn hắn.
“Ngươi ——”
Triệu Dục tức giận không kềm được. Kim bài là thủ đoạn cuối cùng của hắn, nếu ngay cả thứ này cũng không còn tác dụng thì hắn thật sự hết cách rồi. Đồng thời hắn cũng đã chứng minh được một việc —— cho tới bây giờ Tần Đế cũng chưa từng quan tâm đến hắn.
Hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa bi ai. Nếu đã không xem mẹ con hắn là quan trọng thì sao không giết luôn cho rồi? Tần Đế làm vậy có ý nghĩa gì không?
Lúc này, ba tên phi kỵ hoá thành ba đạo hư ảnh vọt xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Mục tiêu của bọn hắn chính là Minh Thế Nhân.