Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 656 Vô đề

Tùng! Tùng! Tùng!

Trên tường thành, giáo chúng U Minh Giáo tinh thần chấn động, đồng loạt lao xuống!

Trận chiến quy mô lớn chính thức bắt đầu!

Vu Chính Hải quay đầu nhìn về phía cự liễn đậu trên không tường thành, khẽ gật đầu. “Hiền đệ giúp ta như thế, ta sao có thể để mình tuột hậu.”

Vu Chính Hải lập tức lao vào trận chiến, Bích Ngọc Đao trong tay bay lượn vòng quanh…

Lưu Chấp trừng to mắt hét: “Lui! Lui mau! Khai trận!”

“Điện, điện hạ… khai, khai trận không, không ổn đâu…” Tên thuộc hạ đã sợ tới mức nói năng lộn xộn, nhưng hắn vẫn biết rõ một điều, lúc này khai trận chẳng khác gì tự vây khốn chính mình tại đây.

Lưu Chấp hạ xuống phi liễn, phi liễn quay đầu bay đi.

Đao cương đánh tới, chỉ trong giây lát đã lấy mạng mấy chục tên hắc kỵ. Đầu người rơi lả tả xuống đất, gió tanh mưa máu.

Vu Chính Hải nhìn về phía đám dân chúng đang sợ hãi, lăng không lơ lửng nói: “Người nào tin tưởng bản Giáo chủ sẽ sống sót! U Minh Giáo sẽ tận lực bảo vệ mọi người an toàn.”

Vu Chính Hải quyết định, muốn có được thiên hạ phải đạt được lòng dân.

Tiếng hắn như kình lôi lọt vào tai tất cả mọi người, dân chúng thấy còn hy vọng sống, lập tức quỳ xuống dập đầu.

Lúc này, nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng bay lướt qua. Vu Chính Hải cất tiếng gọi: “Vu Hồng.”

Vu Hồng vội vàng khom người đáp: “Giáo chủ!”

“Bản Giáo chủ lệnh cho ngươi toàn lực bảo vệ an nguy cho bách tính. Nếu xảy ra sơ sót, bản Giáo chủ lấy đầu ngươi đền mạng!”

“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”

Vu Hồng nhận lệnh. Dân chúng thấy Giáo chủ U Minh Giáo ra lệnh trước mặt tất cả mọi người nên rất yên tâm. Mà hành vi của Ma Lộ Bình lúc trước đã hoàn toàn đánh mất lòng tin của bọn họ.

Rất nhiều bách tính chạy về phía Vu Hồng, Vu Hồng cẩn thận đề phòng, hộ tống bọn hắn chạy ra khỏi cửa thành phía đông.

Vu Chính Hải yên tâm, nhanh chóng đuổi theo đám hắc kỵ.

. . .

Trên đỉnh Song Thạch, pháp thân cửu diệp xuất hiện nằm ngoài dự liệu của đám người.

Suy nghĩ của Chu Hữu Tài như bị pháp thân kia lấy đi hết, hắn ngây ngẩn đứng như trời trồng cả buổi, mà hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện cũng nhìn đến xuất thần.

Đó chính là pháp thân cửu diệp? Kim quang lóng lánh đến chói mắt.

Một người có thể hoa mắt nhìn nhầm nhưng một đám người thì không thể là nhầm được nữa.

“Chu viện trưởng?” Minh Thế Nhân thấy Chu Hữu Tài thất thần hơi lâu, bèn mở miệng gọi tỉnh, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Thấy Chu Hữu Tài không trả lời, Minh Thế Nhân lại gọi to một tiếng: “Chu viện trưởng!!”

Chu Hữu Tài giật bắn mình, vội vàng xoay người lại nói với Chu Ôn Lương. “Cảm tạ Chu trưởng lão đã nhắc nhở!”

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng, Trương Cung: “? ? ?”

Cái quỷ gì?

Chu Hữu Tài rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, trên mặt tràn đầy xấu hổ, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tối qua không nghỉ ngơi tốt, khiến các vị chê cười rồi.”

Chu Ôn Lương âm thầm bĩu môi, bây giờ ngươi mới biết cảm tạ ta sao?

Hoàng Thời Tiết không phải lần đầu nhìn thấy cửu diệp kim liên nên vẫn trấn định hơn nhiều. Đương nhiên hắn biết rõ tại sao Cơ huynh lại làm vậy, rõ ràng là muốn chấn nhiếp đám đệ tử Thiên Hành Thư Viện và Bắc Đẩu Thư Viện một phen.

“Chiêu này của Cơ huynh thật là xuất kỳ bất ý, bội phục, bội phục.” Hoàng Thời Tiết tán thán.

Lục Châu lắc đầu. “Lão phu… quả thật chỉ đi ngang qua đây. Chu viện trưởng, ngươi thì sao?”

Chu Hữu Tài lộ vẻ xấu hổ, vội vàng đáp: “Ta đương nhiên cũng chỉ đi ngang qua.”

Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Vậy thì dễ rồi, nếu tất cả mọi người đều chỉ đi ngang qua nơi này thì đừng gấp gáp vội vàng làm gì, chúng ta ở đây tâm sự một phen, nếu có thêm rượu thì tốt biết mấy.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Thật xin lỗi, sáng nay gấp gáp ra ngoài nên quên mang theo.”

Cùng lúc đó.

Trong thành Duyện Châu lúc này là một mảnh hỗn loạn.

Vu Chính Hải thể hiện thực lực vô cùng cường đại, liên tục thi triển ba lần Quân Lâm Thiên Hạ giết quân hắc kỵ không còn một mảnh giáp.

Liên tục chiến đấu, nguyên khí của Vu Chính Hải đã tiêu hao không ít, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lưu Chấp điều khiển phi liễn phi nước đại. Khi phi liễn của hắn sắp rời khỏi toà thành thì từ phía sau, một đôi cánh toả kim quang từ đâu bay đến.

“Đại sư huynh, việc còn lại cứ giao cho đệ.” Tư Vô Nhai đeo cánh Khổng Tước Linh quay đầu nói.

“Được! Hiền đệ phải chú ý an toàn!” Vu Chính Hải hào khí vạn trượng.

“Yên tâm, dù sao đệ cũng là đệ tử Ma Thiên Các!”

Nói xong, Tư Vô Nhai lao đi. Hai cánh vỗ mạnh bắn ra vô số cương châm quét sạch đám tu hành giả cấp thấp.

Lưu Chấp thấy cặp cánh của Tư Vô Nhai liền nhướng mày khó chịu. “Còn có trò này? Mau tăng tốc!”

“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ bảo đảm người nhất định có thể an toàn rời đi!”

Vù!

Phi liễn ngửa lên bay vọt qua tường thành sừng sững, tiến về phương nam.

Đôi cánh của Tư Vô Nhai phát huy đến cực hạn, đuổi theo phía sau như tên bắn. Cương châm không ngừng xạ kích bắn tới phi liễn.

Soạt! Nửa bên dưới phi liễn bị cương châm cắt đứt, trận văn trên thân liễn lập tức tan rã.

“Điện hạ, vứt liễn!” Một hắc ảnh tóm lấy Lưu Chấp từ trên trời hạ xuống đất, hắc ảnh đeo mặt nạ ngăn trở trước người Lưu Chấp.

Nam nhân đeo mặt nạ ngẩng đầu lên trời nhìn Tư Vô Nhai, trầm giọng nói: “Điện hạ mau lui lại!”

“Ngăn hắn lại bằng mọi giá!” Lưu Chấp trầm giọng hạ lệnh.

“Vâng!”

Nam nhân đeo mặt nạ bộc phát ra khí tức quỷ đị, đạp đất phóng lên, song chưởng đánh ra chưởng ấn hùng hồn.

Tư Vô Nhai nhướng mày, không ngờ bên cạnh Lưu Chấp vẫn còn cao thủ như thế, bèn vỗ cánh lao xuống.

“Hả?”

Nam nhân đeo mặt nạ không ngờ Tư Vô Nhai lại bỏ qua hắn mà lao thẳng xuống chỗ Lưu Chấp. Tốc độ của Tư Vô Nhai quá nhanh, không hề chậm hơn tốc độ phi liễn, huống chi lúc này Lưu Chấp đã không còn phi liễn nữa.

Vù vù vù!

Cương châm đầy trời phóng tới. Nam nhân đeo mặt nạ sử dụng đại thần thông thuật tới gần Tư Vô Nhai. “Ngươi chỉ có từng ấy bản sự?” Hắn liên tục đánh ra mấy quyền vào đôi cánh Khổng Tước Linh.

Tư Vô Nhai vẫn không để ý tới hắn mà tiếp tục mượn lực lao xuống: “Cảm ơn nhé!”
Chương 657 Vô đề

Đôi cánh trên lưng Tư Vô Nhai đột nhiên rời ra, từ hai hợp làm một. Quang mang tán đi, Khổng Tước Linh biến thành một đạo lưu quang mang theo cương châm xạ kích Lưu Chấp.

Sắc mặt Lưu Chấp hoảng hốt, bạo phát ra cương khí đón đỡ.

Ầm! Khổng Tước Linh nhẹ nhàng phá vỡ cương khí hộ thể trên người Lưu Chấp, đập mạnh vào ngực hắn.

Phốc! Lưu Chấp trọng thương bay ngược ra sau đụng gãy liên tục mấy thân cây.

Tư Vô Nhai không có ý định dừng lại mà tiếp tục phi nước đại về phía trước. Nam nhân đeo mặt nạ mắng một tiếng. “Khốn kiếp!”

Cho dù hắn chẳng coi thực lực và tu vi của Tư Vô Nhai vào đâu, nhưng loại đấu pháp không theo lẽ thường này khiến hắn cực kỳ tức giận, bèn thi triển đại thần thông thuật phóng tới bên cạnh Tư Vô Nhai, đánh ra một chưởng!

Tư Vô Nhai đưa tay đón đỡ, lăng không lui lại, ổn định thân hình hạ xuống đất.

“Đại thế ở Duyên Châu thành đã định, các hạ cần gì phải giãy giụa vô ích?” Tư Vô Nhai nói.

“Đều vì chủ của mình cả thôi, thái tử điện hạ đã từ bỏ Duyện Châu, các hạ còn truy đuổi không tha làm gì?”

“Ta vì giết địch.”

“Ta vì cứu chủ.”

Tư Vô Nhai khinh thường nói: “Thái tử Lưu Chấp thuở nhỏ si mê văn hoá dị tộc, từng mở hội khiêu vũ dị tộc trong Đông Cung, vì muốn thoả mãn sở thích cá nhân mà không ngại dẫn sói vào nhà. Loại chủ tử như vậy cũng đáng để ngươi che chở?”

“Đạo quân thần chính là luân thường đạo lý. Bọn phản quân các ngươi chỉ biết nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ.” Nam nhân đeo mặt nạ trầm giọng nói.

“Kẻ ngu trung vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.”

“Muốn chết!” Nam nhân đeo mặt nạ đánh ra quyền cương, thân ảnh như điện.

Phanh phanh phanh! Tư Vô Nhai đánh ra song chưởng, hai người lao vào kịch chiến.

Nam nhân đeo mặt nạ thể hiện ra sức chiến đấu kinh người, mỗi một chiêu thức đều ép sát Tư Vô Nhai, quyền cương vạch qua cương khí hộ thể, trong lúc nhất thời khiến Tư Vô Nhai không cách nào hoàn thủ phải liên tiếp lui về sau.

Ầm! Hai đạo quyền cương nện vào tay Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai lại lần nữa lui về.

Nam nhân đeo mặt nạ cười ha hả. “Xem ra không phải người nào trong Ma Thiên Các cũng đều mạnh mẽ.”

Nếu người đối diện là Vu Chính Hải, hắn sẽ không chút do dự bỏ chạy.

“Ngươi đắc ý quá sớm!”

Tư Vô Nhai lật tay, Khổng Tước Linh xoay tròn bắn ra từng đạo cương châm, số lượng tuy ít nhưng uy lực cực lớn.

Nam nhân đeo mặt nạ liên tục huơ tay đánh bay cương khí. Đến đạo cương khí cuối cùng, khi vừa bay đến trước mặt hắn nó đột nhiên biến thành rất nhiều cương châm nhỏ, dùng tốc độ cực kỳ quỷ dị vạch nát tấm mặt nạ trên mặt hắn.

Roạt! Một tiếng thanh thuý vang lên, mặt nạ của hắn đã vỡ nát, rơi lả tả xuống đất.

“Lư Hồng? Là ngươi?!” Tư Vô Nhai nhận ra kẻ này.

“Đúng là ta, Tư Vô Nhai. Ma Thiên Các huỷ đi Hoành Cừ Học Phái của ta, giết đệ tử của ta, thân là chưởng môn ta sao có thể ngồi yên mặc kệ?”

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Hoành Cừ Học Phái mấy lần khiêu khích Ma Thiên Các, nếu để gia sư biết ngươi chấp mê bất ngộ, e là…”

Tư Vô Nhai không nói hết câu. E là gia sư sẽ diệt toàn bộ Hoành Cừ Học Phái của ngươi.

Lư Hồng lại cười to: “Thế nên bây giờ ta phải giết ngươi, sẽ không ai biết cả!”

Quyền cương bạo phát! Toàn thân Lư Hồng lao vọt tới. Tư Vô Nhai lùi lại, song chưởng nân lên đánh bật quyền cương.

Phanh phanh phanh!

Hai người một tiến một lùi. Tư Vô Nhai lại lần nữa lăng không lui lại tránh né một kích.

Lục Châu cười nhạt. “Cũng chỉ đến thế.”

Tư Vô Nhai không thèm quan tâm lời mỉa mai của hắn mà nhìn về phía Lưu Chấp đang nằm dưới đất. “Lưu Chấp sẽ chết.”

Điểm nhẹ mũi chân, Tư Vô Nhai bay lên không trung, ném Khổng Tước Linh ra.

Khổng Tước Linh biến thành đôi cánh khổng tước nhưng không bám vào lưng Tư Vô Nhai mà xoay tròn trên không, cương châm như bạo vũ lê hoa bắn ra tứ phía.

“Đại Bi Phú!”

Tu hành giới có lời đồn, người tu luyện Đại Bi Phú có thể khiến thiên địa chảy máu, ma khóc quỷ gào. Đại Bi Phú phối hợp với Khổng Tước Linh có thể khiến công pháp này phát huy đến cực hạn.

Tư Vô Nhai rất ít khi đánh nhau, chiêu thức Khổng Tước Khai Bình gần như chẳng có bao nhiêu cơ hội được xuất hiện. Lần này vì muốn giết Lưu Chấp, Tư Vô Nhai nhất định phải tận lực!

Lư Hồng trừng to mắt gọi ra pháp thân nghênh đón. “Khốn kiếp!”

Pháp thân thất diệp xuất hiện dài chín trượng nằm ngang che chắn cho Lưu Chấp. Màn mưa cương châm đâm vào pháp thân, tuy vậy vẫn không thể ngăn cản toàn bộ cương châm. Có mấy đạo cương châm đã đâm vào người Lưu Chấp.

“Thu!”

Tư Vô Nhai thu hồi Khổng Tước Linh, Đại Bi Phú cũng dừng lại, đồng thời toàn thân Tư Vô Nhai không hề do dự bay vút ra sau.

“Muốn chạy trốn?!”

Lư Hồng không ngờ hắn vừa thi triển Đại Bi Phú xong lại muốn trốn, lập tức lao lên truy kích!

Tư Vô Nhai đạt được mục đích xong đương nhiên phải đánh bài chuồn. Ham chiến chưa bao giờ là phong cách làm việc của hắn.

Thế nhưng… pháp thân thất diệp không dễ trêu đùa như vậy.

Khi Lư Hồng sắp tóm được Tư Vô Nhai đến nơi, từ phía thành Duyện Châu đột nhiên truyền đến thanh âm ——

“Hiền đệ, đệ đâu rồi?!”

Vu Chính Hải!

Vu Chính Hải thấy Tư Vô Nhai đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, trong lòng không khỏi lo lắng bèn tức tốc chạy tới!

Tiếng gọi này khiến Lư Hồng vốn đang hùng hổ như rồng chợt trở nên ỉu xìu như giun, hắn quả quyết thu hồi pháp thân, quay đầu bay về phía Lưu Chấp!

“Hiền đệ ——”

Lại thêm một tiếng gọi khiến Lư Hồng dựng tóc gáy, dưới chân càng thêm tăng tốc!

Cái tên này… thật sự không thể trêu vào!

Tư Vô Nhai lắc đầu buông tay xuống. Chưa gì đã chạy!

Vu Chính Hải lấp loé bay tới, thấy Tư Vô Nhai đang lăng không lơ lửng, lập tức mừng rỡ gọi: “Hiền đệ!”

“Đệ không sao, kẻ đó là Lư Hồng của Hoành Cừ Học Phái, đừng để hắn chạy thoát!” Tư Vô Nhai chỉ tay về phía Lư Hồng đang lao vọt vào trong rừng cây.

Vu Chính Hải thấy tóc tai Tư Vô Nhai lộn xộn, nhướng mày nói: “Hiền đệ, giao cho ta!”

Vù! Lại là một chiêu đại thần thông.

Lư Hồng nào dám dừng lại mang theo Lưu Chấp, chỉ dốc toàn lực chạy trốn. Hắn từ bỏ Lưu Chấp, một đường xuyên toa giữa rừng rậm, chạy hết góc này đến góc khác.
Chương 658 Vô đề

Không biết bạn có từng bị ai đó đuổi theo sau lưng hay chưa? Con người trong trạng thái hoảng loạn thường sẽ chạy bừa theo bản năng, khi thì quẹo trái khi thì rẽ phải, chỉ muốn cắt đuôi đối phương!

Lư Hồng hiện tại chính là như vậy. Hắn không dám bay ra khỏi rừng cây, chỉ chạy loạn trong rừng.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào, không còn phân biệt được phương hướng. Hắn chỉ cần thoát khỏi Vu Chính Hải mà thôi.

Có lẽ mánh khoé này đã đạt được hiệu quả, Lư Hồng không cảm thấy sau lưng mình có người đuổi theo nữa, trong lòng khẽ thở phào một hơi.

Nhưng trạng thái này không duy trì được lâu thì một tiếng cuồng tiếu đã vang vọng giữa rừng cây.

Trên bầu trời, Bích Ngọc Đao biến thành một cối xay thịt bắn ra vô số Huyền Thiên Tinh Mang quét sạch cả mảng rừng.

Lư Hồng thót cả tim, vội vàng bay ra khỏi rừng cây!

A? Có một ngọn núi?

Lại còn có cả đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện? Sao lại đứng hết cả ở đây?

“Hoành Cừ Học Phái Lư Hồng?!” Có người nhận ra hắn, vội hô lên.

Lư Hồng vui mừng quá đỗi, điên cuồng gào thét: “Mau cứu ta! Giết đệ tử Cơ lão ma!”

Hắn không nói thì không sao, vừa nói đã khiến hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện biến sắc.

Cùng lúc đó, ở phía sau lưng bọn hắn chợt bay tới một đạo chưởng ấn.

Chưởng ấn màu xanh lam hiện ra hình một bàn tay. Đại Vô Uý Ấn!

Chưởng ấn đánh thẳng vào người Lư Hồng. Lư Hồng đã chứng minh cho mọi người thấy dùng mặt đón ấn sẽ có kết cục gì.

Ầm!

Tan thành tro bụi.

“. . .”

Trên đỉnh Song Thạch lại trở nên yên tĩnh.

Chu Hữu Tài cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hai chân hình như đang nhũn ra, không nhịn được run rẩy. Hắn rất muốn chân mình vững lại, nhưng hắn vô lực.

Chưởng môn Lư Hồng của Hoành Cừ Học Phái là cao thủ thất diệp, vậy mà bị một bàn tay quật tới đã tiêu tán luôn rồi?

Chu Hữu Tài chợt nhớ tới lúc mình vừa đến ngọn núi Song Thạch, Chu Ôn Lương ra nghênh đón rồi gặp được Minh Thế Nhân, sau đó lên đỉnh núi gặp Cơ Thiên Đạo. Nếu trong quá trình này có một khâu xảy ra vấn đề thì e là bây giờ kết cục của hắn cũng chẳng khác gì chưởng môn Lư Hồng cả.

Hắn thật không dám nhớ lại nữa, chỉ cần nghĩ tới đã không rét mà run.

Lục Châu chẳng mấy để ý tới sinh tử của Lư Hồng. Trước khi bế quan hắn đã cảnh cáo Hoành Cừ Học Phái một trận, nếu cứ chấp nhất đối kháng với Ma Thiên Các vậy thì phải chấp nhận diệt vong.

Để đảm bảo một chưởng này đủ uy lực đánh giết mục tiêu, Lục Châu không hề tiết kiệm lực lượng phi phàm mà sử dụng đủ một phần ba lực lượng.

Theo tính toán thì sau khi lĩnh hội Địa thư, muốn đánh giết cao thủ thất diệp chỉ cần dùng một phần năm lực lượng phi phàm là đủ. Nhưng vì để chắc chắn nên Lục Châu sử dụng đến một phần ba.

Rất có hiệu quả chấn nhiếp. Một bàn tay đánh tới đã khiến Lư Hồng tan thành tro bụi.

Cho dù là Hoàng Thời Tiết thì cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động một lúc lâu.

Trầm mặc một lát, Lục Châu mới mở miệng. “Đừng căng thẳng.”

“Không căng thẳng, không căng thẳng…” Chu Hữu Tài liên tục xua tay, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì hoảng sợ gần chết.

Đám người nhìn về phía đao cương khổng lồ bên trên khu rừng rậm. Hoàng Thời Tiết cười nói: “Vu giáo chủ quả thật vẫn hùng hùng hổ hổ như trước đây.”

Một chiêu Đại Huyền Thiên Chương bắn ra Huyền Thiên Tinh Mang trong phạm vi lớn như vậy, mục đích chỉ có một, đó là tìm được Lư Hồng.

Cảnh tượng này cực giống lúc trước Lục Châu ở sơn phong Tịnh Minh Đạo muốn bắt được Vu Chính Hải. Chỉ là… Vu Chính Hải có vẻ bạo lực hơn nhiều.

. . .

Khi cả mảnh rừng cây đều bị chặt đứt, Vu Chính Hải nhạy bén chuyển mắt nhìn sang ngọn Song Thạch gần đó, đồng thời nhìn thấy hơn ngàn tên tu hành giả mặc bạch y đang tụ tập.

Chính lúc đó, hắn nhìn thấy một chưởng ấn cực lớn đập nát Lư Hồng như đang đập một con ruồi.

Dù là tu vi bát diệp như Vu Chính Hải nhưng khi nhìn thấy chưởng ấn màu xanh lam kia cũng phải cả kinh.

Là địch hay là bạn? Người đánh ra một chưởng trên đỉnh Song Thạch là ai? Vì sao chưởng ấn lại có màu xanh lam? Một đống câu hỏi xuất hiện khiến Vu Chính Hải không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện, Vu Chính Hải âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là Chu Hữu Tài?

Nhưng nghĩ lại tu vi Chu Hữu Tài không thể nào thi triển ra được một chưởng quỷ khốc thần sầu thế này.

Ngay khi Vu Chính Hải vừa định lại gần để quan sát cẩn thận thì ——

“Đại sư huynh.”

“Có chuyện gì?” Vu Chính Hải nhìn về phía Tư Vô Nhai đang chạy tới.

“Đại cục làm trọng, chúng ta hãy đánh hạ Duyện Châu trước đã.”

“Trên ngọn Song Thạch có động tĩnh… E là có quân địch mai phục, vi huynh muốn tìm tòi thực hư.” Vu Chính Hải nói.

Ngọn núi Song Thạch sở dĩ được đặt tên Song Thạch là vì có hai khối đá lớn ngăn trở tầm nhìn, lại thêm đỉnh núi cao và khoảng cách xa nên rất khó có thể nhìn thấy tình hình trên đó.

Thế nhưng pháp thân cao mười lăm trượng kia sao có thể gạt được Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai cười nói: “Yên tâm đi đại sư huynh, nếu bọn họ muốn công kích chúng ta thì đã sớm đến, cần gì phải đợi đến khi thái tử Lưu Chấp chết. Mà hắn chết rồi bọn họ cũng có tới đâu.”

Vu Chính Hải chỉ tay về phía ngọn Song Thạch: “Hiền đệ, lúc nãy đệ không nhìn thấy, vừa rồi vi huynh trông thấy một chưởng ấn cực lớn màu lam sắc… ừm, trông như thế này…”

Vu Chính Hải định khoa tay múa chân thể hiện bộ dáng khổng lồ của chưởng ấn, nhưng đột nhiên cảm thấy làm vậy sẽ làm hỏng hình tượng Giáo chủ nên đành ho khan nói: “Tóm lại là dùng một chưởng ấn đập chết Lư Hồng.”

“Vậy không phải rất tốt sao? Lư Hồng chết, Hoành Cừ Học Phái như rắn mất đầu năm bè bảy mảng, sau này đại sư huynh thống nhất thiên hạ thì lại ít đi một lực cản.” Tư Vô Nhai mỉm cười đáp.

Vu Chính Hải gật đầu. “Nói như vậy thì người trên ngọn Song Thạch không phải là địch nhân? Không đúng, đám người này rõ ràng là đệ tử thư viện.”

Tư Vô Nhai biết rõ tính tình Vu Chính Hải. Nếu để hắn biết sư phụ đang giúp mình thì sẽ rất không vui, thế là vội vàng nói:

“Chuyện này không quan trọng, hiện nay tình hình chiến đấu ở thành Duyện Châu đang rất khẩn yếu, đại sư huynh hãy mau chóng trở về!”
Chương 659 Vô đề

Vu Chính Hải bất đắc dĩ thở dài. “Thôi được.”

Đối với hắn mà nói thì đại nghiệp quan trọng hơn.

Tư Vô Nhai chính là đang lợi dụng điểm này để đánh lạc hướng Vu Chính Hải. Đương nhiên Tư Vô Nhai cũng biết người nhìn thấy pháp thân cửu diệp không chỉ có mình mình, nhưng với tình hình hiện tại thì không cần phải chủ động với với đại sư huynh để huynh ấy thêm phiền não.

. . .

Trên ngọn Song Thạch.

Đám người Lục Châu quan sát tình hình chiến đấu ở thành Duyện Châu. U Minh Giáo hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.

Lục Châu không vội rời đi, hắn đang nghĩ tới lời Minh Thế Nhân vừa nói lúc nãy… Lỡ như vị cao thủ cửu diệp kia vẫn còn đang ở trong hoàng cung thì sao?

“Cơ huynh, đại cục đã định, ta vốn còn tưởng rằng phải đến Duyện Châu một chuyến, xem ra không cần nữa rồi.” Hoàng Thời Tiết nói.

“Hửm?” Lục Châu liếc mắt nhìn hắn.

“A… phải, chúng ta chỉ đi ngang qua đây.” Hoàng Thời Tiết lập tức sửa lời, đồng thời cũng cảm thấy mình làm chuyện dư thừa. Cửu diệp ở đây thì hắn có tới cũng chỉ để vỗ tay cho người ta mà thôi.

Lục Châu gật đầu nói: “Cũng không hẳn là không cần ngươi.”

“Cơ huynh cứ việc phân phó, Bồng Lai đảo sẽ toàn lực ủng hộ không tiếc bất cứ giá nào.” Hoàng Thời Tiết đáp.

“Bảo tên đại đồ đệ của ngươi làm việc chăm chỉ một chút. Lão phu bảo hắn điều tra về nữ tử họ Lạc mà đến nay vẫn không có tin tức chính xác nào.” Lục Châu mắng vốn.

“Chuyện này…”

Hoàng Thời Tiết xấu hổ cười cười. “Hầy, tên nghiệt đồ này của ta trời sinh lười đến tận xương, lại còn cực kỳ láu cá. Nhưng về khoản điều tra thông tin thì đúng là hắn rất có năng lực, sau khi trở về ta sẽ đốc thúc hắn làm việc nghiêm chỉnh.”

Lục Châu hài lòng gật đầu, thấy tình hình chiến đấu ở thành Duyện Châu hoàn toàn nghiêng về một phía bèn mất đi hứng thú tiếp tục quan sát, thuận miệng hỏi:

“Tình hình Huyền Không đảo thế nào rồi?”

“Từ khi Cơ huynh dùng tay nâng đảo, trận pháp đã được chữa trị ổn thoả, năm đảo Bồng Lai đều ổn định trở lại. Cơ huynh dùng sức một người ngăn cơn sóng dữ, ta lại là đảo chủ Bồng Lai đảo, đương nhiên hiểu được có ơn tất báo.” Hoàng Thời Tiết đáp.

Chu Hữu Tài kinh hãi nói: “Cơ tiền bối, chuyện ngài dùng tay nâng đảo là thật?”

Minh Thế Nhân trợn trắng mắt. Cái tên này thật là thiểu năng, đầu óc như vậy sao có thể lên làm viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện nhỉ? Sớm biết như vậy thì lúc đến đó tìm Khai Diệp Đan hắn đã quơ hết toàn bộ đan được về.

Hoàng Thời Tiết khó chịu nói: “Chu viện trưởng, nếu không phải nể mặt Cơ huynh ở đây thì chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, chúng ta không đội trời chung.”

Chu Hữu Tài: “? ? ?”

“Cơ huynh có đại ân với Bồng Lai đảo, người khác chất vấn thì thôi, mà ngươi đường đường là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện lại không có chút khả năng phân biệt phải trái đúng sai nào à?”

Dùng tay nâng đảo, nghe qua thì có vẻ khó lòng tin nổi, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ lại hoặc phái người đi điều tra thì sẽ biết ngay thật giả, cần gì phải chất vấn sau lưng người ta? Rõ ràng là có ý muốn châm ngòi quan hệ giữa Bồng Lai đảo và Ma Thiên Các. Hoàng Thời Tiết sao có thể tha thứ cho loại người như vậy.

Chu Hữu Tài vội vàng nói lời xin lỗi.

“Thật xin lỗi, khoảng thời gian này ta vẫn luôn chuyên tâm luyện đan, bề bộn nhiều việc nghiên cứu kim liên, không ngờ việc dùng tay không nâng Huyền Không đảo là có thật…”

Nói xong, Chu Hữu Tài lại chắp tay với Lục Châu: “Không ngờ tu vi của Cơ tiền bối đã đạt tới tình trạng như vậy, bội phục bội phục…”

Lục Châu đã quá quen với kiểu vỗ mông ngựa này, không mấy để tâm mà hỏi sang chuyện khác:

“Ngươi nghiên cứu luyện đan và kim liên đạt được thành tựu gì rồi?”

Câu hỏi này khiến Chu Hữu Tài lúng túng. Từ sau khi thời đại trảm kim liên mở ra, các hạng mục nghiên cứu đều bị xem là cơ mật, chỉ có đệ tử hạch tâm của thư viện và hoàng thất mới biết được, bình thường không tiết lộ với ai.

Thấy hắn ấp úng, Lục Châu thở dài nói:

“Nhớ ngày đó Bắc Đẩu Thư Viện lòng mang thiên hạ huy hoàng đến bực nào. Khi đó không có học sinh nào trong thiên hạ không ngưỡng vọng Bắc Đẩu Thư Viện. Đến nay mới có mấy trăm năm mà lại biến thành như thế này, tự mình cô lập, độc hành làm việc, nhắm mắt làm liều… chẳng trách lưu lạc đến nước này.”

Lời này khiến Chu Hữu Tài xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai.

Hoàng Thời Tiết nói: “Chu viện trưởng, ở trước mặt Cơ huynh thì có gì mà không nói được? Cơ huynh đã là cửu diệp, còn thèm khát mớ kinh nghiệm thô thiển của ngươi sao? Nếu được Cơ huynh chỉ điểm một lần thì còn hơn xa ngươi khổ tâm nghiên cứu mười năm.”

Lời này hoàn toàn rất có đạo lý. Bao nhiêu tuổi trẻ hậu bối đều phải chịu thua người có kinh nghiệm lão luyện. Tựa như việc đọc sách, thế gian này có muôn ngàn điển tịch, nếu thật sự chỉ cần đọc sách có thể hiểu được tất cả thì còn cần đến lão sư làm gì?

Huống hồ Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các sau khi trảm kim liên cũng đã tu hành đến lục diệp, còn cần kinh nghiệm của ngươi sao?

Chu Hữu Tài bừng tỉnh đại ngộ.

“Hoàng đảo chủ nói đúng, là ta hẹp hòi… Tôn chỉ của thư viện là dạy bảo cả thiên hạ, đây cũng là nguyên nhân thư viện tồn tại được đến ngày nay. Hầy…”

Nói đến đây hắn thở dài một tiếng. “Nửa năm qua ngày nào ta cũng nghiên cứu việc trảm kim liên nhưng thành tựu đạt được rất khiêm tốn.”

“Nói nghe một chút.” Lục Châu cố gắng tỏ ra ôn hoà và bình thản như thể bọn họ đang uống trà nói chuyện phiếm mà thôi.

Chu Hữu Tài nói: “Việc trùng tu sau khi trảm kim liên còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta.”

“Trảm kim liên không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành mà còn đến… pháp thân. Mọi người đều biết pháp thân không thể di động, chỉ có một tư thế như bức tượng điêu khắc, chúng ta có thể tiến vào bên trong pháp thân để phòng ngự. Nhưng sau khi trảm kim liên, dựa vào ý chí lực cường đại, người thi triển có thể khống chế pháp thân làm ra một số động tác kỳ lạ để phóng thích ra các chiêu thức cường đại hơn.”

“Số lượng liên diệp đã mở trước khi trảm kim liên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ khi trùng tu, liên diệp càng nhiều thì tốc độ tu hành càng nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi… Ta và viện trưởng Thiên Hành Thư Viện Mạnh Nam Phi đã thảo luận về việc này, chúng ta đều nhất trí cho rằng trảm kim liên giống như một loại… khôi phục.”
Chương 660 Vô đề

Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói: “Trảm kim liên có nhiều ưu điểm như vậy?”

“Cũng không hẳn.” Chu Hữu Tài tiếp tục nói.

“Bí mật của kim liên vẫn cần phải nghiên cứu thêm. Vì sao kim liên lại hấp thu năng lượng thọ mệnh đến nay vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp. Trảm kim liên chung quy vẫn làm giảm sức mạnh. Pháp thân vốn có lực phòng ngự kinh người, kim liên càng có thể ngăn cản sức sát thương của vũ khí thiên giai. Không có kim liên thì lực lượng vẫn yếu đi ba phần. Hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa ai chứng minh được sau khi trảm kim liên có thể ngưng tụ lại kim liên mới hay không, cửu diệp liệu có còn ràng buộc nào không, trên cửu diệp có thập diệp hay không…”

Nói xong lời này, hai người đồng thời nhìn về phía Lục Châu. Bởi vì Lục Châu chính là cửu diệp có kim liên. Cũng chỉ có Lục Châu mới biết được những chuyện sau khi tấn thăng lên cửu diệp.

Lục Châu đạm mạc nói: “Cửu diệp vẫn chưa ổn đinh, chuyện thập diệp còn rất xa xôi.”

Hai người gật đầu.

Thời đại trảm kim liên đã mở ra, cơn thuỷ triều này không thể tránh né, tương lai sẽ thay đổi như thế nào cũng không ai biết được.

Lục Châu lại nói: “Bắc Đẩu Thư Viện luôn thân cận với hoàng thất, các ngươi có biết trong cung có vị cao thủ cửu diệp nào không?”

Chu Hữu Tài lắc đầu.

“Chuyện này ta chưa từng nghe nói. Một núi không thể chứa hai hổ, nếu thật có cửu diệp thì sao bệ hạ có thể yên tâm cho được? Chỉ là… khi tiên hoàng còn tại vị thì có một số lời đồn.”

Hắn dừng lại một chút để suy nghĩ rồi nói tiếp. “Tiên hoàng và Cơ tiền bối từng có mối quan hệ tốt, vốn thiên phú tu hành của tiên hoàng kém người rất xa, nhưng về sau… tiên hoàng được danh sư chỉ điểm, đột nhiên tu vi tăng mạnh, sau đó thuận lợi đăng cơ.”

Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Ngươi có biết vị danh sư này đang ở đâu không?”

Chu Hữu Tài thở dài. “Vị đế sư này đã cưỡi hạc về tây, khi đó tiên hoàng đau khổ buồn thương suốt ba ngày ba đêm, làm lễ tang hậu táng cho đế sư như hoàng thân quốc thích, thậm chí còn tự mình thủ lăng cho vị đó suốt ba năm.”

“Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

“Năm tháng quá xa xưa, ta đâu thể nào tận mắt thấy. Đều chỉ là lời đồn đại mà thôi.” Chu Hữu Tài đáp.

“Vậy lăng mộ đó nằm ở đâu?”

“Đây là việc cực kỳ bí mật, trước kia tiên hoàng sai người chế tạo lăng mộ, sau đó vì muốn phong toả tin tức nên đã khiến toàn bộ công nhân phải chôn cùng. Sử quan cũng không ghi chép lại, cho đến nay e là chẳng còn người nào biết được.”

Nói tới đây, mọi bí ẩn cũng đã sáng tỏ rõ ràng. Về cơ bản Lục Châu có thể xác định vị “Đế sư” này chính là cao nhân thần bí ở trong quan tài. Chẳng trách Lưu Qua lại tin tưởng người đó như thế.

Người đó còn sống hay đã chết? Không ai tận mắt nhìn thấy, không ai có thể xác nhận.

Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên nhiều chuyện hỏi: “Thế hoàng đế bây giờ đã khai bao nhiêu diệp rồi”

Câu hỏi này khiến Chu Hữu Tài giật mình, trong nháy mắt trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Chu Hữu Tài ấp úng liếc nhìn hơn ngàn tên đệ tử đang đợi ở bên ngoài. Hắn biết chỉ cần mình nói sai một câu thì sẽ có hơn ngàn nhân mạng phải chôn cùng.

“Thật không dám giấu diếm, toàn bộ Khai Diệp Đan do thư viện luyện chế đều đưa vào trong cung. Nửa năm qua, hai đại thư viện và Đan Dương Tông đã luyện chế ra tổng cộng một trăm linh tám viên Khai Diệp Đan.”

Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Ăn nhiều như vậy sao? Chẳng lẽ bây giờ hắn là cao thủ một trăm linh tám diệp rồi?”

“. . .”

Khụ khụ.

Chu Hữu Tài lắc đầu. “Ăn một viên Khai Diệp Đan không nhất định sẽ mở được một liên diệp. Nguyên lý hoạt động của Khai Diệp Đan là gia tăng tốc độ thu nạp nguyên khí, bổ sung vào tu vi. Khi đến ngũ diệp lục diệp, muốn khai thêm một diệp phải ăn ít nhất mười viên Khai Diệp Đan, thậm chí là mấy chục viên.”

“Vậy thì… hiện tại hoàng đế là mấy diệp?” Minh Thế Nhân vẫn truy hỏi không ngừng.

“. . .”

Nói hồi lâu ngươi vẫn không trả lời vào điểm chính, ngươi nói xem ta có tức hay không! Nếu không phải sư phụ đang ở đây thì ta đã đánh cho ngươi mấy quyền.

“Bệ hạ là cao thủ mấy diệp thì chúng ta thật sự không biết, xin Cơ tiền bối thứ tội!” Chu Hữu Tài căng thẳng đáp.

“Ha ha, không chịu nói phải không?” Minh Thế Nhân vừa định nổi giận thì Lục Châu bỗng giơ tay lên ngắt lời.

“Được rồi. Lão phu tin ngươi.”

Ngay cả đồ đệ Ngu Thượng Nhung của mình là mấy diệp mà Lục Châu còn không biết thì việc Chu Hữu Tài không rõ tu vi hoàng đế cũng chẳng có gì lạ.

“Đa tạ Cơ tiền bối đã tin tưởng ta.” Chu Hữu Tài thở phào một hơi.

“Chu viện trưởng…”

Lục Châu đột nhiên nhìn Chu Hữu Tài đầy chân thành. “Sau này ngươi định làm như thế nào?”

“Việc này…” Chu Hữu Tài lập tức chắp tay đáp: “Lòng mang thiên hạ, trọng chấn thư viện, tìm lại huy hoàng lúc xưa.”

“Bắc Đẩu Thư Viện có tiềm lực rất lớn, Chu Hữu Tài ngươi cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi… Lão phu đề nghị, sau khi trở về ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ xem tương lai thư viện nên làm gì, không nên làm gì, làm sao để có thể sinh tồn dài lâu… Đừng ra quyết định vội vàng, cũng đừng bị thứ gọi là ‘ngu trung’ làm cho choáng váng đầu óc. Nghĩ cho thật kỹ.” Lục Châu tận tình khuyên bảo.

Sau khi nói xong, Lục Châu đứng lên khẽ phất tay. “Lão tứ.”

“Mời sư phụ lên liễn.”

Lục Châu điểm mũi chân bay lên, trở về phi liễn.

Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung theo bản năng đi theo. Minh Thế Nhân đột nhiên quay đầu trừng bọn hắn một cái. “Làm gì đấy? Còn không mau cút đi?”

“A?”

“Lại muốn đến Ma Thiên Các ăn uống miễn phí nữa à, không có cửa đâu!” Minh Thế Nhân nhấc chân lên đá.

Chu Ôn Lương, Vương Kiệm Nhượng và Trương Cung đồng loạt quỳ xuống nói: “Đa tạ Cơ tiền bối tha mạng, đa tạ Cơ tiền bối tha mạng!”

Hoàng Thời Tiết cũng đứng lên, quay đầu nói với Chu Hữu Tài. “Chu viện trưởng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chim khôn biết chọn cành mà đậu. Bảo trọng.”

“Bảo trọng, bảo trọng…” Chu Hữu Tài cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn Hoàng Thời Tiết bay lên phi liễn.

Minh Thế Nhân khống chế Xuyên Vân phi liễn bay đi, chỉ trong giây lát đã biến mất vào tầng mây xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK