Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2086 Tín đồ trung thành nhất

“Lão phu tới đây chính là để gặp ngươi, một trong thiên chi tứ linh.” Lục Châu nói.

Giám Binh xấu hổ cười một tiếng: “Ma Thần đại nhân ngài nói gì thế, nơi này đâu có Giám Binh.”

Lục Châu cười nhạt một tiếng: “Ngươi là giáo chủ của giáo hội?”

“Đúng vậy.” Giám Binh gật đầu.

“Ngươi thành lập giáo hội chỉ để nghiên cứu lão phu?”

Hừ. Tên lừa đảo này thật sự cho rằng hắn là thần tượng Ma Thần đại nhân của ta thật sao? Ngươi tiếp tục giả vờ đi, ta sẽ tìm cơ hội vạch mặt ngươi, cho ngươi xấu hổ không biết trốn đi đâu!

Giám Binh cười nói: “Ma Thần đại nhân, sở dĩ ta thành lập Vô Thần Luận Giáo Hội cũng là vì ta là tín đồ trung thành nhất của ngài. Ngài là thần duy nhất của thế gian, toàn bộ giáo hội đều tín ngưỡng ngài. Trong một trăm ngàn năm qua chúng ta đã truy theo dấu vết của ngài, nghiên cứu ra rất nhiều con đường tu hành mới.”

Hắn phất tay, phía sau có một tên thuộc hạ đi tới.

“Gọi liên tọa ra cho Ma Thần đại nhân xem.”

“Vâng.”

Tên thuộc hạ gọi ra liên tọa. Một nửa liên tọa màu đỏ, một nửa màu đen, ở giữa hai màu có một đường phân cách.

“Ma Thần đại nhân, đây là thành quả của chúng ta.” Giám Binh nói.

Lục Châu lẳng lặng nhìn. Giám Binh lại tiếp tục nói:

“Chỉ là không rõ vì sao chúng ta nghiên cứu cỡ nào cũng không thể ngưng tụ ra lam sắc liên tọa, một chút xíu màu lam cũng không có. Ma Thần đại nhân, ngài đến đây thật là tốt quá, xin ngài chỉ điểm chút ta một chút.”

Lục Châu gật đầu.

Một trăm ngàn năm trước, Ma Thần hấp thu lực lượng dưới vực sâu làm cho pháp thân có một bộ phận hóa thành màu xanh lam, chẳng hạn như điện hồ và thiểm điện…

Có thể thấy được Vô Thần Luận Giáo Hội cũng muốn đi theo con đường này. Có lẽ Giám Binh cho rằng cách này có thể dẫn tới vĩnh sinh.

Lục Châu vươn tay khẽ chạm vào liên tọa của tên thuộc hạ kia. Ông ——

Một đạo lực lượng đặc thù cuồn cuộn bay ra càn quét khắp liên tọa, xung quanh liên tọa đột nhiên xuất hiện một tầng lam sắc huỳnh quang trông xinh đẹp rạng rỡ vô cùng.

“? ? ?” Giám Binh đưa tay lên dụi mắt rồi chăm chú nhìn lại.

Hả? Thành kim sắc rồi? Hù chết lão tử, quả nhiên là đồ giả mạo.

Lục Châu thu tay về giải thích: “Thiên phú của ngươi không đủ, hấp thu đại địa lực lượng không đủ tinh thuần. Việc tu hành quý ở chỗ tinh túy, không cần nhiều, nếu ngươi chuyên tâm tu hành đơn sắc có lẽ sẽ đi được xa hơn.”

Tên thuộc hạ nghe vậy lộ vẻ mất mát, nhưng vẫn khom người kính cẩn nói: “Đa tạ Ma Thần đại nhân chỉ điểm!”

Giám Binh liếc nhìn Lục Châu.

Tên này đúng là giả vờ giả vịt, ngươi thì biết gì về đại địa lực lượng? Đó là vĩnh sinh lực lượng, bao nhiêu tu vi cũng không so sánh được! Vừa nói chuyện đã biết ngay người ngoài nghề.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm lốp bốp, đại địa khẽ rung động.

Yến Quy Trần biến sắc nói: “Phế tích bị phân chia?”

Lục Châu kỳ quái hỏi: “Phân chia là sao?”

Quả nhiên là tên lừa đảo vô tri. Giáo chủ Giám Binh thầm mắng một tiếng rồi giải thích:

“Bẩm Ma Thần đại nhân, viễn cổ phế tích vốn là cổ chiến trường, nơi này từng chịu đựng lực lượng cường đại đè ép nên vô cùng yếu ớt, cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất hiện tình trạng phân chia, đất rung núi chuyển. May nhờ có Thiên Đạo Đại Kỳ của Ma Thần đại nhân không ngừng giúp phế tích hấp thu lực lượng Thái Hư nên mới ổn định được đến ngày nay.”

Yến Quy Trần cũng nói: “Đúng là như thế, lực lượng Thái Hư bắt nguồn từ Thiên Khải Chi Trụ, Thiên Khải Chi Trụ hấp thu đại địa lực lượng. Cũng chỉ có Thiên Đạo Đại Kỳ mới hấp thu được lực lượng dưới vực sâu, giữ cho phế tích được ổn định.”

“Nếu viễn cổ phế tích bị phân chia, thập đại Thiên Khải Chi Trụ sẽ càng nhanh sụp đổ, đây cũng là lý do Minh Tâm Đại Đế trước nay đều không nhằm vào Vô Thần Luận Giáo Hội.” Sở Liên nói.

Lục Châu gật đầu. Chẳng trách, Vô Thần Luận Giáo Hội là tùy tùng của Ma Thần, theo lý thuyết Thánh Điện sẽ không để bọn hắn tồn tại mới đúng. Mà công việc này cũng rất phù hợp với sứ mệnh của thiên chi tứ linh.

Ầm ầm!

Bên ngoài lại truyền đến thanh âm kịch liệt.

Con ngươi Giám Binh đảo một vòng, bỗng khom người nói với Lục Châu: “Ta cảm thấy Thiên Đạo Đại Kỳ không quá ổn định, thứ này vốn là của Ma Thần đại nhân, mời đại nhân xuất thủ giúp chúng ta một tay!”

Đồ lừa đảo chết tiệt, xem ngươi còn định lừa gạt thế nào!

Ba vị chưởng giáo thì cạn lời ngậm chặt miệng. Giáo chủ đại nhân đúng là to gan, còn dám sai bảo Ma Thần đại nhân.

Lục Châu nói: “Niệm tình ngươi là tín đồ trung thành nhất của lão phu, từ đầu đến giờ thể hiện không tệ, lão phu có thể giúp ngươi việc này. Nhưng mà ——”

Giám Binh vẫn khom người, tiếp tục nói: “Xin Ma Thần đại nhân phân phó!”

“Ngươi phải đáp ứng lão phu hai việc...”

“Ma Thần đại nhân khách khí rồi, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, đừng nói hai việc, cho dù là mười việc cũng không sao. Chỉ cần Ma Thần đại nhân có thể khiến Đại Kỳ và phế tích ổn định, ngài bảo ta làm gì cũng được!”

“. . .”

Lục Châu hài lòng gật đầu. “Chuyện thứ nhất, lão phu cần một giọt tinh huyết của ngươi.”

Giám Binh lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, một bát tinh huyết cũng được!”

Ba vị chưởng giáo: “. . .”

Giáo chủ bình thường không giống vậy nha, sao bọn hắn cảm thấy hôm nay giáo chủ có vẻ bị động kinh?

Lục Châu tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, nếu có thể thì lão phu muốn mượn Thiên Hồn Châu của ngươi dùng một chút.”

“Việc này cũng không thành vấn đề!” Giám Binh hào phóng nói.

“? ? ?”

Ba vị chưởng giáo đúng là nghe đến choáng váng. Tinh huyết còn có thể hiểu được, nhưng cho mượn Thiên Hồn Châu mà không do dự lấy một chút thì đúng là quá kinh hãi rồi. Xem ra giáo chủ đúng là tín đồ số một của Ma Thần đại nhân, gặp được thần tượng xong chỉ hận không thể rút xương mình ra hầm canh cho đối phương ăn.

Lục Châu gật đầu vẻ thỏa mãn: “Tốt lắm.”

Hắn bước ra khỏi phòng nghị sự, ba vị chưởng giáo lập tức giơ ngón tay cái lên với Giám Binh.
Chương 2087 Cống hiến cho Ma Thần đại nhân

Giám Binh liếc nhìn ba người, sống lưng thẳng tắp, chắp tay sau lưng nói: “Lệnh cho tất cả mọi người tập hợp trong vòng một khắc đồng hồ.”

“Vì sao thế?” Yến Quy Trần nghi hoặc hỏi.

“Bảo ngươi đi thì mau đi!” Giám Binh hạ lệnh.

“Vâng.”

Yến Quy Trần lĩnh mệnh, cấp tốc rời đi, trong lòng thầm nghĩ giáo chủ đại nhân quả là biết cách làm người, hẳn là định làm lễ đón tiếp Ma Thần đại nhân một cách long trọng đây mà, trước đó đúng là bọn hắn đã nghĩ nhiều, lo lắng vớ vẩn không đâu.

Giám Binh rời khỏi phòng nghị sự, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đại địa vẫn đang rung động kịch liệt.

Giám Binh thầm nghĩ, chỉ cần đối phương dám đến gần Thiên Đạo Đại Kỳ, lực lượng trong trận kỳ sẽ bị kích hoạt, đến lúc đó toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội sẽ hỗ trợ trận pháp phát huy ra uy lực lớn nhất, bắt tên lừa đảo này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ầm ầm. Trên tường thành xuất hiện khe hở, Giám Binh liền nói: “Ma Thần đại nhân, xin ngài mau mau thi pháp!”

Lục Châu đạp không bay lên nói: “Đừng lo lắng, lão phu mà ra tay thì mọi thứ sẽ ổn định lại ngay.”

Đám tu hành giả xung quanh ngẩng đầu nhìn với vẻ kính sợ, hai vị chưởng giáo cũng lộ vẻ kích động vô cùng.

Mà lúc này các thành viên giáo hội được Yến Quy Trần thông báo cũng từ bốn phương tám hướng cấp tốc chạy tới.

Lục Châu bay tới cách Thiên Đạo Đại Kỳ mười mét. Trận kỳ đột nhiên run lên, dưới mặt đất xuất hiện vô số quang hoa trong phạm vi ngàn dặm, cấp tốc hội tụ về phía trận kỳ.

Trận kỳ đang hấp thu lực lượng Thái Hư.

Cùng lúc đó, trên bầu trời đánh xuống một đạo thiểm điện, bắn trúng Đại Kỳ.

“Thì ra là vậy.” Lục Châu cũng hiểu được Thiên Đạo Đại Kỳ không hề được phát huy hết tác dụng.

Hư ảnh lóe lên, Lục Châu xuất hiện phía trên trận kỳ, thừa dịp đạo thiểm điện thứ hai từ trên trời đánh xuống, một tay Lục Châu chống lên trời, dưới chân đạp lên lá cờ.

Ầm ầm!

Lam sắc thiểm điện từ trên trời bổ xuống.

“Chính là lúc này!!” Giám Binh trầm giọng nói, trong mắt toát ra vẻ nghiêm túc.

“Cái gì mà lúc này?” Hai vị chưởng giáo ngơ ngác nhìn hắn.

Đạo thiểm điện kia thông qua bàn tay Lục Châu truyền vào cơ thể, Thiên Ngân trường bào tung bay trong gió, viễn cổ cự long lượn vòng bay ra. Thiên Đạo Đại Kỳ vốn chỉ cao trăm trượng nay bỗng cao vút lên ngàn trượng, nhập vào trong mây.

Lam sắc thiểm điện du tẩu quanh thân Lục Châu rồi truyền vào Thiên Đạo Đại Kỳ, Đại Kỳ rốt cuộc được kích hoạt!

Hai mắt Lục Châu tỏa ra lam quang, tóc dài tung bay, trường bào rung động. Đây… chính là Ma Thần!

“A?!!!” Giám Binh lảo đảo lui lại hai bước.

“Giáo chủ?” Yến Quy Trần đỡ lấy hắn. “Ngài làm sao thế?”

“Ta… ta có phải đang nằm mơ không?”

“Ngài không có nằm mơ đâu.”

“Mau véo ta một cái… Ui da, lão Yến, ngươi có thể ra tay nhẹ một chút không hả?!” Giám Binh lại lui về sau mấy bước, rất nhanh sau đó sự rung động và kinh ngạc đã vượt lên trên đau đớn.

Nhìn toàn thân Lục Châu mang theo khí tức vương giả, Giám Binh lộ vẻ kích động và kinh sợ. Hắn quỳ phịch xuống, cao giọng hô lên: “Đa tạ Ma Thần đại nhân chúc phúc!”

“? ? ?” Sao lại kích động đến mức này rồi?

Yến Quy Trần tán thưởng nói: “Vẫn là giáo chủ anh minh nhất, lúc đầu ta không làm được như ngài đâu. Đỗ Thuần còn bởi vì khinh thường Ma Thần đại nhân mà mất mạng, giáo chủ từ lúc bắt đầu đã thành kính như thế, không hổ là tín đồ trung thành nhất của Ma Thần đại nhân nha!”

“. . .”

Bọn hắn nào biết lúc này lưng áo Giám Binh đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Hắn quỳ dưới đất, hai tay chạm vào đại địa, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim mình đập nhanh đến kịch liệt.

Giám Binh nói: “Mọi người cùng quỳ bái!”

“Giáo chủ anh minh.” Yến Quy Trần nói, “Sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ…”

Yến chưởng giáo hạ lệnh, toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội đều thành kính quỳ bái Lục Châu.

Lục Châu nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Các ngươi thờ phụng bản tọa, sao bản tọa có thể khoanh tay đứng nhìn. Đều đứng lên đi.”

Nói xong Lục Châu thu tay về. Thiên Đạo Đại Kỳ trở nên yên tĩnh, đại địa cũng không còn rung động.

“Đa tạ Ma Thần đại nhân!” Đám người hô vang.

Lục Châu trở về trạng thái cũ, thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Giám Binh, vươn tay ra nói: “Đã chuẩn bị đồ vật ta cần chưa?”

Giám Binh: “. . .”

“Hửm?” Thấy đối phương do dự, Lục Châu nhướng mày trầm giọng nói, “Giám Binh, ngươi đang do dự cái gì?”

Trong lòng Giám Binh rỉ máu nhưng vẫn phải gạt ra một nụ cười, kích động nói: “Ta nguyện ý cống hiến cho Ma Thần đại nhân!”

Hắn lấy một thanh đoản đao vạch một đường vào ngón tay, một giọt tinh huyết đỏ tươi sáng long lanh bay ra đáp xuống tay Lục Châu.

Lục Châu không thu tay về mà tiếp tục chờ đợi.

Giám Binh thật sự rất muốn khóc.

Nhưng hố mình tự đào, dù có thế nào cũng phải tự lấp thôi, hắn không còn lựa chọn nào khác. Đứng trước mặt hắn chính là thần tượng bấy lâu, là tu hành giả cường đại nhất thế gian, ai dám vi phạm ý nguyện của lão nhân gia người?

Huống chi chính hắn còn hứa hẹn với người ta!

Ba vị chưởng giáo nhìn về phía Giám Binh với vẻ kính nể. Đổi lại là bọn hắn nếu phải lấy Thiên Hồn Châu ra nhất định sẽ cảm thấy do dự, vậy mà giáo chủ lại quả quyết đồng ý với Ma Thần đại nhân như thế.

Chỉ thấy phần bụng Giám Binh khẽ nhúc nhích, hộc một tiếng, Giám Binh phun ra một chùm ánh sáng tỏa ra bạch quang, viên Thiên Hồn Châu trong suốt rơi vào tay Lục Châu.

Lục Châu hài lòng gật đầu nói: “Lão phu sẽ nhớ kỹ cống hiến của ngươi. Mấy ngày này ngươi ở lại trong phế tích đi, năm ngày sau lão phu sẽ sai người trả Thiên Hồn Châu về cho ngươi.”

Giám Binh quỳ xuống đất dập đầu hô: “Đa tạ Ma Thần đại nhân ban ân, thân là tín đồ của ngài, đây đều là việc ta nên làm!”

“Rất tốt.”

Lục Châu cất kỹ đồ vào Đại Di Thiên Đại rồi nói: “Lão phu còn có việc quan trọng, không ở lại đây lâu được.”

Đám người khom người hành lễ: “Cung tiễn Ma Thần đại nhân!”

Lục Châu tung người bay lên vọt ra khỏi cổ thành, trong chớp mắt đã biến mất.

Ba vị chưởng giáo đồng thời khom người nói với Giám Binh: “Giáo chủ đại nhân anh minh, dũng khí của ngài khiến tất cả mọi người phải kính nể!”

“. . .”
Chương 2088 Gặp mặt

Giám Binh tức giận liếc nhìn ba người. Các ngươi thì biết cái quái gì? Lão tử vừa dạo quỷ môn quan một vòng, có khổ trong lòng lại không nói được với ai nè!

. . .

Lục Châu lấy được đồ vật lập tức sử dụng phù văn thông đạo trở về Ma Thiên Các.

Chư Hồng Cộng cảm ứng được ba động trong thông đạo, biết Lục Châu trở về bèn rời khỏi Nam Các đến hậu sơn. Còn chưa đến nơi đã thấy Lục Châu bay ra khỏi thông đạo.

“Sư phụ, người rốt cuộc cũng về rồi!” Chư Hồng Cộng vọt tới, ngây ngô cười.

Lục Châu gật đầu: “Thất sư huynh của ngươi sao rồi?”

“Khi tỉnh lại huynh ấy nghe đồ nhi nhắc tới người nên quyết định không ngủ chờ người trở về.” Chư Hồng Cộng hưng phấn nói.

Xem ra Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đã tán gẫu rất nhiều.

Lục Châu khoanh tay đi về phía Nam Các, Chư Hồng Cộng theo sát phía sau. Đến nơi hắn nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa đứng chờ ở bên ngoài, sắc mặt nàng không tệ.

“Cơ tiền bối, ngài trở về rồi.”

Lục Châu gật đầu: “Khổ cực ngươi.”

“Không khổ cực, đây đều là việc ta nên làm.” Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười đáp, tránh sang một bên nhường đường cho Lục Châu. “Hắn chờ ngài đã lâu.”

Lục Châu đi vào trong phòng, băng qua bình phong tiến về phía giường bệnh.

Tư Vô Nhai đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân rất khẽ, hắn lập tức mở bừng mắt.

Hắn nhìn về phía Lục Châu thật lâu, không có động tác nào khác, cũng không mở miệng nói chuyện, trong mắt có đủ loại tư vị phức tạp: kinh hỉ, ảo não, hối hận, kích động, tự trách…

So sánh với hắn, Lục Châu bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhìn sắc mặt Tư Vô Nhai, Lục Châu vừa ngồi xuống ghế đối diện vừa nói: “Khỏe hơn rồi chứ?”

Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ mớ cảm xúc hỗn tạp, hai mắt cay xè, hắn vén chăn lên quỳ phịch xuống đất hành lễ, nhẹ giọng nói: “Sư phụ.”

Lục Châu nhìn hắn, khẽ đáp: “Đứng lên rồi nói.”

Tư Vô Nhai không lập tức đứng lên, đầu vẫn cúi thật thấp, kiên nhẫn giải thích: “Đồ nhi tìm ngài cả một trăm năm, từ Ma Thiên Các đến hồng liên, hắc liên, bạch liên, thanh liên, tịnh đế song liên, từ Bình Đán đến Xích Phấn Nhược, đến Thôn Than, Tác Ngạc rồi Đại Uyên Hiến… Đồ nhi mất một trăm năm để đi khắp cửu liên, lượn quanh bí ẩn chi địa một vòng cũng không gặp được sư phụ! Xin sư phụ thứ tội!”

Thấy hắn vẫn không chịu đứng dậy lại tự trách không ngừng, Lục Châu khẽ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Tư Vô Nhai nhìn hắn ba giây rồi nói: “Vi sư biết rồi. Đứng lên đi.”

Lời này mang theo ngữ khí ra lệnh nên Tư Vô Nhai không kháng cự nữa mà chậm rãi đứng lên.

Bộ dáng của hắn vẫn hệt như năm đó, chưa từng thay đổi, dáng vẻ tự tin thậm chí có chút tự phụ đó cũng hệt như trước đây. Dù là lúc nào, trong mắt Tư Vô Nhai vẫn luôn đong đầy “tự tin”.

Tựa như khi Ngu Thượng Nhung đối mặt với kẻ thù, cho dù hắn nhỏ yếu như sâu kiến lại có thể tự tin đến dời non lấp biển.

Lục Châu lại thở dài một tiếng.

Có lẽ trông cậy Tư Vô Nhai thay đổi tính tình là chuyện rất sai lầm. Suy cho cùng, hắn có bản sự để tự tin như thế.

Lục Châu trở về ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà, nhấc ấm trà lên rót ra hai chén rồi chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngươi định cứ quỳ dưới đất để nói chuyện với vi sư?”

Lúc này Tư Vô Nhai mới chịu đứng lên, gượng gạo ngồi xuống ghế đối diện.

Lục Châu đẩy chén trà qua cho hắn, tự mình lại bưng chén lên nhấp một ngụm.

Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi không dám.”

“Khi còn nhỏ ngươi có như vậy sao?” Lục Châu hỏi ngược lại một câu, “Nơi này là Ma Thiên Các, là nơi ngươi ăn uống ngủ nghỉ suốt thời niên thiếu.”

Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động. Chỉ chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, không biết vì sao hắn lại biến thành bộ dáng này.

Lục Châu không hỏi thăm lý do vì sao hắn phục sinh mà lấy hai giọt tinh huyết từ trong Đại Di Thiên Đại ra. “Đây là tinh huyết của Mạnh Chương và Giám Binh, cầm lấy phục dụng đi.”

Tư Vô Nhai thấy vậy lại tuột xuống ghế, quỳ dưới đất nói: “Đa tạ đại ân đại đức của sư phụ.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Mấy trăm năm qua đi, ngươi chẳng thay đổi gì ngoài việc thích quỳ hơn trước.”

“. . .”

“Ngươi biết rõ thân phận của vi sư?” Lục Châu đột nhiên hỏi.

“Đồ nhi đã biết.”

“Vậy sao ngươi còn dám lựa chọn Minh Tâm?”

Tư Vô Nhai đáp: “Bởi vì Minh Tâm Đại Đế truy cầu giống với sư phụ.”

Lục Châu không hề bất ngờ, khẽ gật đầu. Nhân tâm khó dò, cho dù là Minh Tâm Đại Đế, khi đi tới đoạn cuối trên con đường tu hành vẫn không nhịn được bị vĩnh sinh dụ hoặc.

“Minh Tâm cũng biết vi sư?” Lục Châu hỏi.

Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi không dám chắc chắn, nhưng đồ nhi cho là hắn đã sớm đoán được.”

Lục Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng: “Vi sư cũng đoán được, đường đường là Đại Đế sao có thể là kẻ ngu xuẩn? Hắn đang chờ vi sư trải đường cho hắn đi đây mà.”

Tư Vô Nhai chỉ gật đầu không nói.

Lục Châu lại nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Ngươi đã làm gì khiến Bạch Đế đối xử tốt với ngươi như vậy?”

Tư Vô Nhai thành thật đáp: “Đồ nhi biết hòn đảo thất lạc chính là Chấp Minh nên trợ giúp Chấp Minh chữa trị trận pháp.”

“Ồ?”

“Chấp Minh là thiên chi tứ linh, cần có lực lượng thần linh tương tự mới chữa trị được trận pháp cho hắn. Trên người đồ nhi có lực lượng của Hỏa thần, lại không đủ sức gánh nổi lực lượng này nên nhân dịp đó hỗ trợ hắn một chút.”

Lục Châu gật đầu. Nhân tiện nhớ đến lời Hỏa thần Lăng Quang nói với Giang Ái Kiếm, Lục Châu nói: “Hỏa thần cuối cùng cũng sẽ rời đi.”

Tư Vô Nhai cũng hiểu được điều này, đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu: “Đồ nhi không được sư phụ cho phép đã chính thức thu Lý Vân Tranh làm đồ đệ, xin sư phụ thứ tội.”

“Tự ngươi thu đồ đệ, dù tốt hay xấu cũng là việc của ngươi.” Lục Châu nói.

“Đa tạ sư phụ.” Tư Vô Nhai mừng rỡ nói.

Lục Châu vốn định hỏi hắn một số việc liên quan đến Thái Hư, nhưng thấy sắc mặt hắn tái nhợt bèn đứng lên nói: “Trước phục dụng tinh huyết rồi kế thừa lực lượng Hỏa thần đi đã.”

Những chuyện khác sau này hẵng tính. Việc cấp bách trước mắt là khiến Tư Vô Nhai khỏe mạnh trở lại.

“Vâng.” Tư Vô Nhai nhận lấy hai giọt tinh huyết kia.
Chương 2089 Từ nay về sau, ngươi chính là Hỏa thần

Lục Châu đứng lên đi tới trước mặt hắn, đột nhiên nói: “Đúng rồi, nha đầu Vĩnh Ninh không tệ.”

Nói xong, Lục Châu khẽ vỗ lên vai Tư Vô Nhai một cái rồi rời khỏi Nam Các.

Sư phụ đã đi một hồi lâu mà Tư Vô Nhai vẫn còn mờ mịt không hiểu, gãi đầu nói: “Lời này của sư phụ là có ý gì?”

Chư Hồng Cộng vọt vào phòng, trên mặt tràn đầy vẻ rèn sắt không thành thép mà nói:

“Thất sư huynh, không phải ta nói xấu huynh, nhưng mà chuyện khác huynh thông minh nhưng chuyện này lại quá hồ đồ… Hắc hắc, sư phụ đây là đồng ý hôn sự của hai người đó.”

“Hả…”

“Đừng xấu hổ nha.” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc, “Tẩu tử còn trẻ đẹp lại ôn nhu hiền lành, thật là đáng quý!” Hắn giơ ngón cái lên tán thưởng.

Tư Vô Nhai: ?

“Sao trông huynh có vẻ không vui nhỉ?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc nói.

Tư Vô Nhai thở dài, phiền muộn nói: “Bát sư đệ, ta mất trăm năm thời gian tìm kiếm mọi người mà không tìm được, sư phụ có phải không vui không?”

“Không có đâu.” Chư Hồng Cộng sờ trán Tư Vô Nhai. “Thất sư huynh, huynh đâu có sốt đâu mà sao nghĩ quẩn thế nhỉ? Sư phụ thấy huynh tỉnh lại, người vui đến mắt muốn híp lại luôn cơ mà?”

“Thật sao?”

“. . .”

Chư Hồng Cộng có một loại xúc động muốn đánh người. “Sư phụ còn rót trà cho huynh đó, ngay cả đại sư huynh và nhị sư huynh còn chưa có đãi ngộ này đâu!”

“Bát sư đệ nói vậy khiến trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều, ta chỉ sợ sư phụ có ám chỉ gì khác mà ta không lĩnh ngộ được thôi.” Tư Vô Nhai nói.

“Thôi huynh đừng dùng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói, “Có một số việc không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy đâu.”

“Bát sư đệ, đệ có vẻ đã thông minh hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn hắn.

Chư Hồng Cộng hắng giọng, có vẻ kiêu ngạo nói: “Thất sư huynh, kỳ thực ta vẫn luôn rất thông minh mà, chỉ là huynh không phát hiện ra mà thôi. Thất sư huynh, huynh thay đổi rồi…”

“Thay đổi?”

“Huynh trở nên biết suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người khác.” Chư Hồng Cộng cười nói.

. . .

Ban đêm, Tư Vô Nhai nuốt xuống hai giọt tinh huyết.

Tinh huyết của thiên chi tứ linh sản sinh ra lực lượng cộng hưởng cực đại, du tẩu toàn thân hắn, tràn ngập kỳ kinh bát mạch.

Thể chất hắn vốn chỉ như một đứa trẻ, yếu ớt đến mức không thể ra gió, hiện tại được tứ đại tinh huyết tôi luyện đã trở nên càng lúc càng mạnh mẽ.

Sáng hôm sau.

Khi Tư Vô Nhai mở mắt ra, hắn phát hiện toàn thân mình đều là chất bẩn. Độ cứng cáp của kỳ kinh bát mạch đã gia tăng vô số lần.

“Tinh huyết của thiên chi tứ linh thật là kỳ diệu.” Tư Vô Nhai tán thưởng nói.

Tư Vô Nhai điều tra Vô Thần Luận Giáo Hội cũng là vì muốn tìm được Giám Binh để lấy tinh huyết, tuy vậy thời gian và tinh lực của hắn có hạn nên vẫn chưa thực hiện được kế hoạch này.

“Chuẩn bị xong chưa?” Bên ngoài Nam Các truyền tới thanh âm trầm thấp.

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Thành thật mà nói, ta chưa chuẩn bị xong.”

“Nam nhân đại trượng phu đừng có do dự thiếu quyết đoán như vậy.”

“Nhưng nếu làm vậy, ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn.” Tư Vô Nhai nói.

“Hỏa thần tộc có thể tìm được người thừa kế bản thần đã vừa lòng thỏa ý rồi. Huống hồ gì hiện tại cũng chỉ có biện pháp này, ngươi còn cách nào tốt hơn không?”

Tư Vô Nhai trầm mặc.

Hỏa thần nói tiếp: “Đây là vũ khí của ngươi, hấp thu linh tính từ vũ khí của các đời Hỏa thần sẽ giúp nó tấn thăng hư cấp. Hậu nhân của bản thần nhất định phải là thần linh cường đại nhất, phải dẫn dắt Hỏa thần tộc tái tạo lại lịch sử huy hoàng, đồng thời thực hiện sứ mệnh bảo trì cân bằng trong thiên địa. Ngươi là hậu nhân của Hỏa thần, sao có thể là kẻ yếu!”

Vù.

Một đạo quang hoa bay tới đáp xuống trước mặt Tư Vô Nhai. Đó đã từng là Khổng Tước Linh, vũ khí của hắn. Hiện tại nó có tên là Động Thiên Hư.

“Thật sự phải làm vậy?”

“Có một số việc không thể quay lại như trước, cho dù có thì cũng chỉ là giả tượng mà thôi.”

Hỏa thần đã không còn gì lưu luyến với thế giới này. Hắn bị cầm tù ở Trọng Minh Sơn một trăm ngàn năm, rất nhiều chuyện đều nghĩ thông suốt hơn người khác.

Hắn như một cơn gió đi tới trước mặt Tư Vô Nhai, lấy mặt nạ đỏ xuống, để lộ gương mặt xấu xí nhăn nheo nhưng đôi mắt tràn ngập kiên định.

“Từ nay về sau, ngươi hãy tự mình đeo chiếc mặt nạ này đi.”

Không chờ Tư Vô Nhai mở miệng nói chuyện, Hỏa thần đã vung tay lên. Thân thể Tư Vô Nhai lăng không bay lên không có chút lực chống cự nào, hỏa diễm bốc cháy rừng rực.

“Hậu nhân của Hỏa thần tộc trời sinh đã là bằng hữu của lửa.”

Hỏa thần đẩy chưởng, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đỏ rực, ngàn vạn hồng sắc quang hoa hóa thành vô số tia sáng tách ra khỏi thân thể hắn, cuồn cuộn chảy vào người Tư Vô Nhai.

“Ngươi…”

Tư Vô Nhai chỉ thốt lên được một tiếng, hai mắt mở to nhìn lực lượng đang trôi tuột khỏi thân thể Hỏa thần, cuối cùng không nói gì nữa.

Quả nhiên hắn không có cách nào giữ Hỏa thần lại.

Hỏa thần không phải là không thể sống sót, mà là hắn đã chán ghét hết thảy. Hắn có thể dùng ký sinh thuật để tồn tại, thậm chí là đoạt xá người khác. Nhưng hai loại tồn tại này chính là vũ nhục đối với Hỏa thần.

Trên đời này có người mong ước trường sinh, cũng có người đã chán phải sống tạm.

Hỏa thần đã sống quá dài. Khi tư tưởng duy nhất trong đầu hắn là “quá nhàm chán”, kết cục của hắn đã được định sẵn.

“Đi!”

Lực lượng toàn thân Hỏa thần như trường giang đại hải ập lên người Tư Vô Nhai. Hắn hài lòng nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập mong đợi và hưng phấn.

“Từ nay về sau, ngươi chính là Hỏa thần!”

. . .

Trong Đông Các.

Lục Châu đã khảm Thiên Hồn Châu của Giám Binh vào liên tọa.

Két.

Một tiếng giòn tan vang lên, Lục Châu phất tay áo thu hồi Thiên Hồn Châu về. Quá trình khai Mệnh Cách tiến vào giai đoạn hai.

Lục Châu hài lòng gật đầu, chậm rãi đứng lên. Thiên Hồn Châu đã hoàn thành sứ mệnh, nên trả về rồi.

Lục Châu truyền âm gọi Chư Hồng Cộng tới, nhưng cân nhắc đến việc Chư Hồng Cộng làm việc không đủ cẩn thận bèn hỏi: “Giang Ái Kiếm đâu?”

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm đang ở chỗ Bạch Đế.”

Lục Châu nghi hoặc nói: “Còn chưa trở về?”

“Vâng.”
Chương 2090 Quá tự tin dẫn tới tự phụ

“Thôi được rồi, nếu hắn không có đây, vậy ngươi đi tới viễn cổ di tích trả viên Thiên Hồn Châu này về cho giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội.” Lục Châu ném Thiên Hồn Châu ra.

Chư Hồng Cộng tiếp lấy Thiên Hồn Châu, ủy khuất nói: “Sư phụ, kỳ thực đồ nhi làm việc đáng tin cậy hơn bọn hắn nhiều á.”

“Vi sư tin tưởng ngươi.” Lục Châu gật đầu nói.

“Đồ nhi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Chư Hồng Cộng cất kỹ Thiên Hồn Châu rồi xoay người rời khỏi Ma Thiên Các.

Di chuyển qua các loại phù văn thông đạo, Chư Hồng Cộng lén lút đi tới bên ngoài thành cổ.

Lần thứ hai đến đây, hắn đã quen thuộc hơn nhiều. Các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội lập tức cung kính đón hắn vào phòng nghị sự, giáo chủ Giám Binh nghe tin vội vàng chạy đến.

Chư Hồng Cộng đưa Thiên Hồn Châu cho Giám Binh: “Gia sư có lệnh bảo ta đem thứ này trả cho ngươi.”

Giám Binh nhận lại Thiên Hồn Châu, cảm động muốn rơi nước mắt. “Ma Thần đại nhân đúng là lòng dạ bao la khiến ta thật xấu hổ!”

Chư Hồng Cộng kiêu ngạo lườm hắn: “Đó là đương nhiên.”

Giám Binh lau lau khóe mắt, mỉm cười đi tới bên cạnh Chư Hồng Cộng nói: “Huynh đệ, ngươi là đồ đệ của Ma Thần đại nhân?”

“Không thể giả được. Nếu không sư phụ đã không giao Thiên Hồn Châu cho ta.”

“Cũng đúng.” Giám Binh vui vẻ nắm tay Chư Hồng Cộng nói, “Huynh đệ, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận nha!”

“Buông tay, mau buông tay! Lão tử không thích nam nhân!” Chư Hồng Cộng dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi thật biến thái!”

Giám Binh không hề tức giận mà nói: “Kềm lòng không được… Ta vừa thấy nhân tài ưu tú là không khống chế nổi cảm xúc của mình, xin thứ lỗi.”

Chư Hồng Cộng nghe vậy cười toét cả miệng: “Ngươi vỗ mông ngựa không tệ.”

Giám Binh cau mày đáp: “Lời này sai rồi, mông ngựa chính là lời nói dối a dua nịnh nọt, mà ta chỉ nói lời thật lòng, sao có thể gọi là mông ngựa.”

Chư Hồng Cộng híp mắt lại: “Có đạo lý.”

“Giáo chủ nói đúng lắm.” Ba vị chưởng giáo đồng thanh nói.

Giám Binh thấp giọng hỏi: “Ma Thần đại nhân vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe.”

“Huynh đệ, về sau có thể nói tốt cho chúng ta mấy câu trước mặt Ma Thần đại nhân không?” Giám Binh mỉm cười nhìn Chư Hồng Cộng.

“Được thôi. Chỉ là lần trước ta bị người ta trói tới đây, cánh tay và chân vẫn còn thấy đau này…” Chư Hồng Cộng bóp bóp bả vai nói với vẻ không thoải mái lắm.

Giám Binh lập tức phất tay, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì.”

Ba vị chưởng giáo hiểu ý, vội vàng chạy tới mát-xa tay chân cho Chư Hồng Cộng.

. . .

Cùng lúc đó.

Phía đông Vô Tận Hải, trên hòn đảo thất lạc, Bạch Đế và Giang Ái Kiếm trò chuyện vui vẻ.

“Thất Sinh, từ khi chia tay ngươi đã rất lâu chưa quay lại hòn đảo thất lạc, bản đế thật muốn giữ ngươi lại chơi thêm mấy ngày.”

Giang Ái Kiếm thở dài: “Bạch Đế bệ hạ cần gì phải như thế, từ Thái Hư đến chỗ này không xa, sau này ta trở về nhiều một chút là được.”

“Vậy thì tốt rồi. Bản đế dựa theo kế hoạch của ngươi bồi dưỡng Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt, hiện tại hai nàng đã trở thành điện thủ, ngươi có nắm chắc để các nàng lĩnh ngộ đại đạo không?”

Giang Ái Kiếm gật đầu: “Nếu không nắm chắc, sao ta có thể để các nàng đi tranh chức điện thủ.”

Bạch Đế gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: “Thất Sinh, nể tình bản đế đã cứu ngươi một mạng, ngươi thành thật nói cho bản đế biết đi, mục đích thật sự của ngươi là gì?”

Giang Ái Kiếm hơi giật mình, không ngờ Bạch Đế lại hỏi như vậy. Suy nghĩ một chút hắn mới nói: “Thái Hư rồi cũng sẽ sụp đổ.”

Bạch Đế không hề bất ngờ mà thở dài nói: “Ma Thần à Ma Thần, ngươi đúng là vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.”

Khi hai người đang trò chuyện, phù chỉ bên hông Giang Ái Kiếm truyền tới động tĩnh. Hắn lập tức lấy phù chỉ ra thiêu đốt.

Hình ảnh xuất hiện trước mặt hai người.

“Hoa Chí Tôn, tìm ta có việc gì?” Giang Ái Kiếm hỏi.

Hoa Chính Hồng nhìn thấy Bạch Đế ngồi cạnh Giang Ái Kiếm. “Hi Hòa thánh nữ nói ngươi tới viễn cổ phế tích để tìm Trấn Thiên Xử giúp nàng, nhưng nhiều ngày như vậy vẫn không thấy điện thủ Thất Sinh trở về, thì ra ngươi đang ở chỗ Bạch Đế.”

“Bạch Đế có ơn với ta, ta đến hòn đảo thất lạc có gì không được?”

“Đương nhiên là được, nhưng chuyện Trấn Thiên Xử rất quan trọng, ngươi nên tận lực mang nó về. Hơn nữa, vị trí điện thủ đã tuyển chọn xong, ngươi nên nhanh chóng giúp bọn hắn lĩnh ngộ đại đạo.”

Giang Ái Kiếm thản nhiên đáp: “Dục tốt bất đạt, việc này ta tự mình biết rõ.”

“Ta đã truyền xong lời của Đại Đế, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

“Mời ngươi nhắn lại với Đại Đế bệ hạ, trước khi trời sập ta sẽ làm xong việc này.”

Hoa Chính Hồng nhíu mày nhưng không nói gì nữa, tay khẽ vung lên, hình ảnh biến mất.

Bạch Đế nhàn nhạt cười: “Ngươi không sợ Hoa Chính Hồng?”

Giang Ái Kiếm xem thường nói: “Tuy nàng ta là Chí Tôn nhưng không có nghĩa ta sẽ sợ sệt.”

Bạch Đế nhìn về phía biển cả, lắc đầu nói: “Đó là do ngươi chưa hiểu rõ về nàng ta.”

“Ồ?”

“Hoa Chính Hồng từng là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Ma Thần. Người này tâm tình bất định, năm đó ngay cả Ma Thần cũng không khống chế được. Minh Tâm lưu nàng ta ở bên cạnh, ngươi cho rằng hắn coi trọng bản lĩnh của nàng ta?”

“Xin lắng tai nghe.”

Bạch Đế chậm rãi nói tiếp: “Việc tứ đại Chí Tôn có thể làm, thập điện cũng có thể. Minh Tâm muốn để toàn bộ tu hành giả Thái Hư hiểu rõ hắn có bản lĩnh hơn Ma Thần. Ngươi nhìn đi, tứ đại Chí Tôn từng kiệt ngạo bất tuân như thế mà rơi vào tay Minh Tâm cũng trở nên nhu thuận nghe lời.”

Lời này khiến Giang Ái Kiếm cười ha hả: “Bạch Đế bệ hạ nói ta mới để ý, đúng là bọn hắn rất nghe lời.”

“Nghe lời chỉ là biểu tượng bên ngoài mà thôi.” Bạch Đế hừ khẽ một tiếng, “Minh Tâm giống ngươi, đều có một nhược điểm chí mạng.”

Giang Ái Kiếm: ?

“Quá tự tin, dẫn tới tự phụ.” Bạch Đế nói.

“Ta không tán đồng quan điểm này của ngài.” Giang Ái Kiếm cười đáp, “Tự tin bắt nguồn từ thực lực, ta có tư cách để tự tin… Chỉ có người không hiểu rõ ta mới cho rằng ta tự phụ. Có một số người nhất định là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy sự mênh mông của bầu trời đầy sao nên mới cho rằng bầu trời chỉ bé bằng miệng giếng, từ đó đưa ra phán đoán tự phụ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK