• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186 Bích Lạc tàn phiến

“Ma đạo rốt cuộc cũng là ma đạo. Hư Tĩnh, ngươi bị điên rồi! Nếu ngươi còn một chút lương tâm thì hãy đến sám hối trước mặt Phật Tổ đi!” Hư Liễu nói.

Hư Tĩnh tức đến nỗi lại ho khan một trận.

Hắn vốn đã bị thương nặng, nay lại liên tiếp bị đả kích khiến hắn khó lòng chịu đựng.

Lục Châu lắc đầu, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.

“Hư Liễu, ngươi đã có Bích Lạc tàn phiến trong tay, sao không đánh lén Hư Tĩnh mà lại đánh lén lão phu?”

Nhắc tới Bích Lạc tàn phiến, Hư Liễu biến sắc không nói ra lời.

Phương trượng Hư Tĩnh trừng mắt nói: “Nghiệt chướng, Đại Không Tự cho ngươi Bích Lạc tàn phiến để giết lão nạp?”

Việc đã đến nước này, Hư Liễu cũng không thèm giấu giếm thêm nữa, bèn nói: “Phải đó thì sao? Ba người bọn ta đã bỏ ra bao nhiêu là tâm huyết cho Thiên Tuyển Tự, vậy mà ngươi lại cam nguyện cúi đầu trước Ma Thiên Các! Ta khinh ——”

Hư Tĩnh phất tay, cương phong lao đến tát vào một bên mặt Hư Liễu.

Chát!

“Sinh mệnh của ngàn tên đệ tử trong Thiên Tuyển Tự chẳng lẽ không đáng giá trong mắt ngươi sao?” phương trượng Hư Tĩnh chất vấn.

“Thiên Tuyển Tự chỉ cần gia nhập vào Đại Không Tự, sao lại bị đe doạ đến tính mạng được?” Hư Liễu không phục nói.

Chát!

Lần này phương trượng Hư Tĩnh không dùng tới cương khí mà trực tiếp lấy bàn tay đánh tới.

Hai lần bị tát khiến sắc mặt Hư Liễu trông rất khó coi, một bên má đã hoàn toàn sưng đỏ.

“Ngươi cho rằng Đại Không Tự tốt bụng như vậy sao?” Hư Tĩnh nói. “Phương trượng chủ trì Không Viễn của Đại Không Tự không chỉ tu ma thiền mà đã nổi điên nhập ma từ lâu. Mấy năm nay, ngoài mặt hắn ra vẻ cao tăng đạo mạo nhưng sau lưng lại vụng trộm làm ra vô số việc ác nhân thất đức, hắn không ngừng hấp thụ nguyên khí người nhà mình để gia tăng tu vi!”

Hư Liễu nghe vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi nói bậy! Ta đã tận mắt nhìn thấy Kim Thân của Không Viễn đại sư, toàn thân đại sư toát ra vẻ ngay thẳng đức độ, không thể nào là giả được!”

“Già mồm!”

Phương trượng Hư Tĩnh không hề nương tay đá cho hắn một cước!

Ầm!

Hư Liễu bay ra ngoài rồi trượt dài trên mặt đất.

Tuy phương trượng Hư Tĩnh đang bị thương nhưng vẫn có thể miễn cưỡng điều động nguyên khí.

Hư Liễu vốn đã kém hắn một cảnh giới, nay lại bị Lôi Cương đánh bị thương, sao có thể chống cự được một cước của phương trượng Hư Tĩnh.

Ba ngày nay, nhóm ba người Hư Liễu, Hư Phàm và Hư Hải đều nấp trong bóng tối lặng lẽ chờ cơ hội dùng Bích Lạc tàn phiến để đánh lén Hư Tĩnh, đáng tiếc bọn hắn vẫn chưa tìm được cơ hội.

Đến thời điểm then chốt, vốn tưởng rằng hỗ trợ tứ đại thần tăng ra tay diệt trừ viện thủ do Hư Tĩnh gọi tới, thế cục sẽ nằm trong tay bọn hắn, không ngờ… đối thủ lại cường đại tới mức này.

Sau khi bị đá bay, Hư Liễu và Hư Phàm ngồi bệt dưới đất.

Trên mặt phương trượng Hư Tĩnh tràn đầy thống khổ nói với Lục Châu: “Khiến lão thí chủ chê cười rồi… chuyện xấu trong nhà vốn không muốn truyền ra ngoài. Sau khi việc này kết thúc, lão nạp chắc chắn sẽ tự mình giải quyết hai kẻ này để bàn giao với lão thí chủ.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Toàn bộ Thiên Tuyển Tự này có lẽ cũng chỉ có mình phương trượng Hư Tĩnh là người thông minh thức thời.

Lục Châu nhìn về phía Hư Liễu mà hỏi: “Bích Lạc tàn phiến là do Đại Không Tự cho ngươi?”

“Vâng.”

Hư Liễu toàn thân đau đớn, bối rối không thôi.

Hắn sợ rồi.

Lục Châu lại hỏi: “Ngươi có biết những mảnh Bích Lạc tàn phiến khác đang ở đâu không?”

“Không… không biết.” Hư Liễu lắc đầu.

“Thật sự không biết?”

Hư Liễu lập tức lắc đầu.

Nghĩ cũng phải, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, sao có khả năng biết được Bích Lạc tàn phiến đang ở đâu?

Lục Châu không tiếp tục hỏi về chuyện Bích Lạc tàn phiến nữa mà nhìn về phía cuộc chiến của Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt. Bọn họ chiến đấu khá nhẹ nhõm, gần như đã thanh trừng xong toàn bộ.

Chỉ tiếc đám tăng nhân tụng niệm Đại Bi Chú kia đều có tu vi khá thấp nên điểm công đức ban thưởng chẳng được bao nhiêu.

Còn về cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh thì Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Tứ đại thần tăng thiếu đi một người, thực lực và tu vi đều bị hạ xuống rất nhiều.

Dù bọn hắn đã cố sức chèo chống nhưng việc bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.

Tiểu Diên Nhi phủi phủi tay rồi chạy về, tự hào khoe: “Sư phụ, mấy tên hoà thượng này chịu đòn kém quá… con không thể nào xuất ra toàn lực.”

Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ là Phạn Hải cảnh thôi…”

Vốn hắn định châm chọc vài câu, nhưng chợt nhớ ra mình cũng mới là Phạn Hải cảnh bát mạch, lập tức nghẹn lời.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]

Ba tiếng thông báo liên tục vang lên bên tai.

Lục Châu nhìn lướt qua cuộc chiến phía trước.

Không Giác, Không Trí và Không Trượng đã ngã xuống.

Ánh mắt Minh Thế Nhân loé lên, hắn nhìn Ly Biệt Câu trong tay, khẽ gật đầu hài lòng.

Đoan Mộc Sinh lau đi vết tro bụi trên Bá Vương Thương.

Hai người ngoại trừ quần áo có vẻ hơi xộc xệch ra thì tinh thần trạng thái đều rất bình thường, không hề bị thương.

“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã đánh giết mục tiêu!” Minh Thế Nhân quay về bẩm báo.

“Rất tốt.”

Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Có điều…”

Trong lòng Minh Thế Nhân trong mừng rơn, tưởng là sư phụ muốn khen ngợi mình, bèn vội vàng ngẩng đầu nhìn sư phụ.

Lục Châu tiếp tục nói: “Có điều, tu hành Thanh Mộc Tâm Pháp tối kỵ tu luyện những công pháp khác.”

“Sư phụ… đồ nhi chỉ hiếu kỳ, trong lòng tò mò muốn học thử nên mới học Địa Độn Chi Thuật, tuyệt đối không hề có ý khác!” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu đáp: “Sau này phải chuyên tâm tu hành Thanh Mộc Tâm Pháp. Những tâm pháp khác bỏ hết.”

“Đồ nhi tuân mệnh!”

Minh Thế Nhân vui mừng, dưới tình huống này mà sư phụ không trừng phạt hắn, lại còn chỉ điểm thêm, sao hắn có thể không vui?

Trên quảng trường phía trước Đại Hùng bảo điện hoàn toàn yên tĩnh.

Những đệ tử Thiên Tuyển Tự bị các loại chú thuật âm công tra tấn nãy giờ, sau khi được nghỉ ngơi chốc lát đã dần dần khôi phục lại.

Bọn hắn đứng dậy nhìn về phía mặt đất và lô đỉnh đã vỡ vụn…

Và đám đệ tử Ma Thiên Các đã đánh bại các tăng nhân Đại Không Tự!

Đây chính là thực lực của Ma Thiên Các.

Chúng đệ tử nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tuy sợ hãi nhưng lại càng thấy an tâm hơn.

Bởi vì họn họ đã tận mắt nhìn thấy Phật Tổ Kim Thân!

Ai nói ma không thể thành Phật?

Ai nói ma nhất định phải là ác?

Đương nhiên Lục Châu không hề có ý định thành Phật…

Chúng đệ tử dần dần tụ tập lại, đứng ngay hàng thẳng lối bên cạnh lô đỉnh.

Không bao lâu sau, toàn bộ đệ tử Thiên Tuyển Tự đã đứng đông đủ trước cửa Đại Hùng bảo điện.

Bọn họ trông rất chật vật, bọn họ cũng rất mệt mỏi, bọn họ lại càng là kẻ yếu…

Nhưng mà…

Khi bọn họ tụ tập lại một chỗ, số lượng lên đến gần một ngàn người!

Các đệ tử có tu vi quá thấp không thể đứng thẳng nổi, phải có đồng môn đứng bên cạnh nâng đỡ.

Tuy vậy bọn họ vẫn kiên trì đứng đó.

Gần một ngàn tên đệ tử đồng thời chắp một tay trước ngực.

Phương trượng Hư Tĩnh đột nhiên thanh tỉnh, hắn nhìn các đệ tử Thiên Tuyển Tự rồi nói: “Thiên Tuyển Tự không còn nguy hiểm nữa.”

Nói xong hắn chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía Lục Châu, ho khan mấy lần rồi nói: “Đa tạ Cơ thí chủ đã ra tay tương trợ.”

Đúng lúc này ——

Trước Đại Hùng bảo điện, gần một ngàn tên đệ tử đồng thanh hô lên: “Đa tạ Cơ thí chủ ra tay tương trợ.”

Gần một ngàn giọng nói truyền vào tai Lục Châu, có giọng nói chẳng ra hơi, có giọng yếu ớt không còn chút sức lực, nhưng khi tụ hội lại tạo thành âm thanh vang dội hào hùng, mang theo khí thế và hy vọng của những người sống sót sau tai nạn ——

[Ting — thu hoạch được 982 người thành kính bái lạy, ban thưởng 9.820 điểm công đức.]

Trong lòng Lục Châu khẽ động.

Bây giờ nghĩ lại, có vẻ lựa chọn ban đầu của hắn là đúng.

“Lão nạp đi lấy Hắc Mộc Liên cho người.” phương trượng Hư Tĩnh nói.
Chương 187 Thất Tinh Chuyển Hồn

Lục Châu đi về phía bậc thang, bước vào trong Đại Hùng bảo điện.

Lão bát Chư Hồng Cộng đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn cường hãn của sư phụ, vội vàng chạy lên, đá văng các mẩu đá vụn trên bậc thang, miệng đầy lời nịnh bợ:

“Sư phụ, một chiêu Phật Tổ Kim Thân của người thật sự đã khiến đồ nhi được mở rộng tầm mắt, còn một chiêu Đại Vô Uý Ấn kia nữa, đúng là có một không hai trong thiên địa… Đám bã vụn này đừng cản trở đường sư phụ ta đi…”

Những đồ đệ khác chỉ biết câm lặng đứng nhìn.

Tuy bọn hắn thỉnh thoảng cũng hay vỗ mông ngựa, nhưng không ai có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như Chư Hồng Cộng.

Bọn hắn tự cảm thấy da mặt mình không thể nào dày bằng lão bát.

Lục Châu không thèm để ý tới hắn, bước vào điện chậm rãi ngồi xuống.

Ngoại trừ vài tên hạch tâm đệ tử đứng chờ trong điện ra thì những đệ tử Thiên Tuyển Tự khác đã bắt đầu quét dọn quảng trường.

Phương trượng Hư Tĩnh quay lại, hai bên có hai tên đệ tử đang đỡ hắn.

Trong tay hắn cầm một hộp gấm, chậm rãi bước vào trong đại điện.

Lục Châu vuốt râu nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”

Phương trượng Hư Tĩnh nói: “Chết có gì đáng sợ… từ lần trước tứ đại thần tăng đến, lão nạp đã hoài nghi ba người bọn Hư Liễu có ý đồ xấu. Nhưng lão nạp lại không ngờ được bọn hắn dám lớn mật như thế!”

“Ngươi cố gắng che giấu thương thế của mình là để lừa gạt bọn hắn?”

“Đúng vậy.”

Phương trượng Hư Tĩnh dâng hộp gấm trong tay lên bằng hai tay, đưa tới trước mặt Lục Châu. “Đây chính là Hắc Mộc Liên.”

Khi Lục Châu nhận lấy rồi mở nắp hộp ra, một mùi thuốc nồng đậm cực kỳ gay mũi truyền đến.

[Ting — thu hoạch được một mảnh Hắc Mộc Liên.]

[Ting — hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch Hắc Mộc Liên, ban thưởng 1.500 điểm công đức.]

Lần này thông báo rất ngắn gọn, lược bỏ hẳn phần tác dụng của Hắc Mộc Liên.

Lục Châu cất lại Hắc Mộc Liên rồi đưa cho Tiểu Diên Nhi đứng ở phía sau.

Tiểu Diên Nhi ôm nó vào trong ngực như nhặt được trân bảo.

Không một ai cần có Hắc Mộc Liên hơn nàng… sư phụ không ngại cực khổ tìm về cho nàng Hắc Mộc Liên, mục đích là để giúp nàng đả thông khí hải. Trên đời này không có ai mong có được nó như nàng.

Phương trượng Hư Tĩnh chắp tay trước ngực, khom người nói với Lục Châu: “Lão nạp thân là trụ trì Thiên Tuyển Tự, nguyện dẫn theo chúng đệ tử Thiên Tuyển Tự đến đầu nhập vào Ma Thiên Các.”

Các đệ tử khác cũng cúi đầu.

Lục Châu lại lắc đầu nói:

“Ma cuối cùng cũng không phải Phật… Không cần phải làm thế.”

Bây giờ Thiên Tuyển Tự là một nhóm người già yếu bệnh tất. phương trượng Hư Tĩnh đã bị trọng thương, muốn khỏi hẳn cũng phải mất một khoảng thời gian. Đám đệ tử trẻ tuổi không gánh nổi trọng trách lớn, việc Hư Liễu Hư Phàm Hư Hải làm phản khiến Thiên Tuyển Tự đã rét vì tuyết nay lại còn lạnh vì sương.

Mà vấn đề quan trọng nhất là, đám người này không có tác dụng lớn đối với Ma Thiên Các!

Phương trượng Hư Tĩnh thở dài. “Cơ thí chủ, nay Thiên Tuyển Tự đã vô pháp tranh phong với các chùa khác. Đại Không Tự lần này tuy thất bại quay về nhưng sẽ có lúc quay trở lại. Đến lúc đó…” Hắn chưa nói hết câu đã lắc đầu.

Hắn đang lo lắng Đại Không Tự sẽ quay lại tấn công Thiên Tuyển Tự lần nữa.

Lục Châu vuốt râu nói: “Tứ đại thần tăng của Đại Không Tự đã bỏ mạng, cường giả ở Đại Không Tự chỉ còn lại một mình Không Viễn. Người này là kẻ cẩn thận, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.”

Huống hồ Lục Châu đã phóng ra Phật Tổ Kim Thân, thể hiện thực lực cường đại của bản thân, những kẻ điều khiển phi liễn chạy đi chắc chắn đều biết rõ.

Phương trượng Hư Tĩnh gật đầu, cảm thấy lời nói của Lục Châu rất có đạo lý…

Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không xuất hiện, hắn sẽ nghĩ ra được các biện pháp khác để thoát hiểm.

Nghĩ đến đây, phương trượng Hư Tĩnh gật đầu nói: “Đa tạ Cơ thí chủ chỉ điểm.”

Lục Châu đứng dậy vung tay áo lên nói: “Về thôi.”

“Lên đường hồi phủ.” Chư Hồng Cộng hô lên.

“Lão bát… đệ thích vỗ mông ngựa dữ vậy hả? Một chút dáng vẻ của đệ tử Ma Thiên Các cũng không có! Sư huynh thật sự thấy ngại giùm đệ đó… Dạ? Sư phụ… người chờ một lát, con lập tức đi chuẩn bị phi liễn, đảm bảo sẽ lái cực chuẩn không hề xóc nảy!” Minh Thế Nhân nhanh chân chạy ra khỏi Đại Hùng bảo điện.

Tốc độ của Minh Thế Nhân rất nhanh, chẳng bao lâu sau Xuyên Vân phi liễn đã đáp xuống ngoài cổng Đại Hùng bảo điện…

Lục Châu khẽ nhìn xung quanh rồi nói: “Tuy Thiên Tuyển Tự không cần gia nhập Ma Thiên Các… nhưng sự việc ngày hôm nay tất sẽ bị thiên hạ phao tin đồn, Thiên Tuyển Tự sẽ không còn chỗ đứng trong tu hành giới nữa. Hậu quả này ngươi có từng nghĩ đến chưa?”

Phương trượng Hư Tĩnh đáp: “Trải qua sự việc lần này lão nạp đã đốn ngộ… Những chuyện đó đã không còn quan trọng, từ nay về sau Thiên Tuyển Tự sẽ ẩn thế tu hành.”

Lục Châu khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa rồi nhẹ nhàng tung người bay lên Xuyên Vân phi liễn.

Phạn Hải cảnh bát mạch làm thế không khó.

Phương trượng Hư Tĩnh thấy vậy, chắp tay hành lễ: “A di đà Phật.”

Gần một ngàn tên đệ tử cũng chắp tay hành lễ và bắt đầu tụng niệm.

Không phải tụng niệm tấn công, không phải âm công mê hoặc, cũng không phải phòng thủ… đơn giản chỉ là tụng niệm kinh văn thông thường.

Từng tiếng kinh văn vang lên trước cửa Đại Hùng bảo điện, khi thì trầm thấp, khi thì bay bổng… vang vọng khắp Thiên Tuyển Tự, truyền đi toàn bộ Thanh Nguyên Sơn.

Đây là lễ tụng cao nhất dành cho khách nhân, cũng là sự kính sợ và cảm tạ của Thiên Tuyển Tự đối với Ma Thiên Các.

Lần đầu tiên được đãi ngộ như vậy khiến đám người Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều cảm thấy hơi khó chịu, toàn thân có cảm giác rất quỷ dị khó nói nên lời.

Xuyên Vân phi liễn bay lên không trung.

Lục Châu không nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống.

Như vậy những bái lạy thành kính khi lặp lại sẽ không thu hoạch được thêm điểm công đức.

Khi Xuyên Vân phi liễn bay trên bầu trời…

Minh Thế Nhân thở dài lắc đầu rồi cảm khái nói: “Đám lừa trọc này tuy tu vi rất phế vật, nhưng về một số phương diện khác lại mạnh hơn đám Tịnh Minh Đạo, Chính Nhất Đạo rất nhiều.”

Đoan Mộc Sinh gật đầu đồng tình: “Là người biết thủ tín.”

Xuyên Vân phi liễn bay trên bầu trời để lộ một chiếc đuôi dài như sao băng, nhanh chóng bay về phía Ma Thiên Các.

Một canh giờ sau.

Trong mật thất ở Ma Thiên Các.

Lục Châu mở giao điện Hệ thống ra ——

Tính danh: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch

Điểm công đức: 29.320

Pháp thân: Lục Hào Ly Hợp

Tuổi thọ còn lại: 5.955 ngày

Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 2, thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), thẻ Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đã nghỉ ngơi xong), Bệ Ngạn, Bích Lạc tàn phiến x 1.

Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hóa lại một lần nữa mới có thể sử dụng), Trảm Mệnh Đao, Phạm Thiên Lăng, Lệ Ngân Tương

Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».

Lục Châu rất thỏa mãn nhìn số lượng điểm công đức: 29.320 điểm.

Hắn không ngờ rằng được chúng đệ tử Thiên Tuyển Tự thành kính bái lạy còn kiếm được nhiều điểm công đức hơn khi giết tứ đại thần tăng.

Đương nhiên Lục Châu hiểu rằng số điểm công đức này còn thiếu rất rất nhiều mới có thể giúp hắn khôi phục lại tu vi đỉnh phong như trước. Nhưng so với trước kia nghèo khố rách áo ôm thì bây giờ hắn trở thành đại gia rồi.

Xài như thế nào đây?

Ban đầu hắn dự định mua pháp thân. Pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn có giá mười lăm ngàn điểm, mua xong còn lại mười bốn ngàn.

Có điều trước tiên phải rút thưởng một phen mới được.

“Rút thưởng.”

“. . .”

Một lát sau, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Đây hẳn là cái gọi là sau khi lời to tất sẽ bị thiệt thòi lớn.”

Sáu mươi lần rút thưởng, hắn không trúng được một lần nào, toàn bộ đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.

Lãng phí hết 3.000 điểm công đức.

Cũng may lần này hắn có niềm vui ngoài ý muốn là được thành kính bái lạy, nếu không lần rút thưởng này sẽ khiến hắn nhỏ máu không thôi.

Có lẽ là xui xẻo riết đã quen, Lục Châu cũng không quá đau lòng.

Nhớ lại lần trước khi xui xẻo đến cực điểm, hắn tích luỹ được 66 điểm may mắn.

Lần này điểm may mắn đã lên tới 79 điểm, còn xui hơn lúc trước.

Phải bình tĩnh.

66 điểm may mắn lần trước đổi lại được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

Lần này chắc sẽ không tệ đến vậy đâu nhỉ…

Có lẽ sẽ ban thưởng cho hắn một ngàn tấm Thẻ Nghịch Chuyển cũng không biết chừng.

Lục Châu bình phục lại tâm tình, không rút thưởng nữa mà mở Thương thành ra mua pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn.

[Ting — thu hoạch được pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn, xin hỏi có sử dụng không?]

“Sử dụng.”

Có Thất Tinh Chuyển Hồn, tu vi của Lục Châu sẽ chính thức bước vào Thần Đình cảnh.
Chương 188 Lại là hàng phế phẩm?

Lục Châu nhìn thấy pháp thân Lục Hào Ly Hợp tiêu thất rồi bị pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn thay thế, đồng thời hắn cảm giác được một lực lượng cường đại đang dâng tràn trong kỳ kinh bát mạch.

Trước kia tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch đều chỉ dừng lại ở việc ma luyện thân thể và ý thức của bản thân. Nhưng một khi chân chính bước vào Thần Đình cảnh thì sẽ chính thức bước vào con đường tu đạo.

Trong một môn phái tu hành mấy trăm người mới có thể đào tạo ra một Thần Đình cảnh.

Bước vào Thần Đình cảnh sẽ khống chế được pháp môn tu luyện, đồng thời có thể chạm vào bản nguyên tu hành giới, so với Phạn Hải cảnh thì lực lượng và tu vi đều vượt xa.

Cùng lúc đó, các nguồn năng lượng xung quanh Ma Thiên Các khẽ rung động rồi bị hút vào bên trong Ma Thiên Các!

Các đệ tử cảm nhận được năng lượng ba động, lập tức nhìn về phía Ma Thiên Các.

Chư Hồng Cộng tò mò nói: “Sư huynh… có người vừa bước vào Thần Đình cảnh sao?”

Minh Thế Nhân không hề kinh ngạc. “Đừng hoảng sợ, sư phụ lão nhân gia người thường xuyên như vậy lắm.”

Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu không hiểu.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh ở Thiên Tuyển Tự, hắn nào dám hoài nghi tu vi và bản sự của sư phụ.

Chỉ dựa vào việc sư phụ có thể đánh ra Phật Tổ Kim Thân và Đại Vô Uý Ấn đánh bại tứ đại thần tăng, hắn đã không dám nói thêm gì.

“Tứ sư huynh, sư phụ ban thưởng vũ khí cho huynh từ bao giờ thế?” Chư Hồng Cộng tò mò hỏi.

“Đệ muốn xem không?”

Minh Thế Nhân nhấc tay lên, Ly Biệt Câu xuất hiện lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

Chư Hồng Cộng ao ước đến chảy nước miếng. “Đến khi nào ta mới có một kiện vũ khí ra dáng nhỉ?”

“Chẳng phải đệ có Bảo Thiền Y rồi sao? À phải, bát sư đệ, đi nào.” Minh Thế Nhân lôi kéo Chư Hồng Cộng đi về phía hậu sơn.

“Đi đâu cơ?”

“Theo ta luyện công.”

“A? Tứ sư huynh, đừng giỡn nha, ta chỉ là Thần Đình cảnh, sao có thể là đối thủ của Nguyên Thần cảnh chứ. Ui da sư huynh, đau đau đau…”

Trong mật thất.

Lục Châu chính thức bước vào tu vi Thần Đình cảnh, từ miệng toát ra một luồng trọc khí.

Hắn cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã thay đổi…

Các phương diện đều đã đạt tới cảnh giới tiêu chuẩn của Thần Đình cảnh Tố đạo.

Chỉ tiếc thọ mệnh của hắn đã đạt đến cực hạn từ thời Cơ Thiên Đạo, nên khi gia tăng cảnh giới chỉ có tu vi khôi phục chứ không cách nào tăng thêm thọ mệnh nữa.

“5.955 ngày?”

Lục Châu mở Thương Thành ra mua một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.

“Sử dụng.”

Năng lượng sinh mệnh nghịch chuyển, đồng thời giao diện Hệ thống báo tuổi thọ còn lại là 6.255 ngày, tương đương với hơn 17 năm.

Tăng đúng 300 ngày, không nhiều hơn cũng không ít hơn.

Lục Châu đứng dậy hoạt động gân cốt…

Hắn cũng không có cảm giác gì khác lạ, vì dù sao cũng chỉ nghịch chuyển có một năm thọ mệnh.

Mười bảy năm so sánh với cả ngàn năm thì chẳng đáng vào đâu.

Lục Châu giờ đã minh bạch… Hệ thống này rất tốt với người mới, cho dù là rút thưởng hay là quà tặng đều hậu hĩnh hơn nhiều so với hiện tại. Khi tu vi càng cao thì độ may mắn lại càng giảm đi.

“Bích Lạc tàn phiến?”

Đây không phải là hàng phế phẩm bị Cơ Thiên Đạo ném đi sao?

Trong não hải lại hiện ra cảnh tượng Hư Liễu cầm Bích Lạc tàn phiến đánh lén hắn.

Bích Lạc tàn phiến là một loại vũ khí cực kỳ sắc bén, tuy chỉ là tàn phiến nhưng nó có một đặc tính rất đáng sợ đó là có thể đâm xuyên qua cương khí hộ thể của người khác. Đây là một vũ khí dùng để giết người rất lợi hại.

Nhưng tàn phiến thì cũng chỉ là tàn phiến.

Lục Châu cố gắng hồi tưởng.

Ký ức hắn có vẻ mơ hồ, những tin tức liên quan đến Hệ thống đều trống không. Cơ Thiên Đạo không biết đã dùng phương pháp gì để thu hoạch được tám mảnh tàn phiến, về sau cảm thấy chúng vô dụng nên xem như hàng phế phẩm mà vứt đi.

Đồ phế phẩm của Ma Thiên Các đem ra ngoài đương nhiên biến thành đồ tốt.

Một số người hữu tâm vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối để thu thập bảo bối Ma Thiên Các.

Bích Lạc tàn phiến chính là một trong số những bảo bối đó.

Lục Châu khẽ nhấc tay…

Trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một mảnh Bích Lạc tàn phiến màu xanh lục, vừa mỏng vừa dẹp, hình thù kỳ quái không có quy tắc gì, trông cứ như một mảnh bình hoa bị vỡ.

Lục Châu điều động nguyên khí để cảm giác phẩm chất của Bích Lạc tàn phiến.

“Miễn cưỡng xem như vũ khí địa giai…”

Đúng là với phẩm chất thế này, Lục Châu hoàn toàn chẳng thèm coi nó ra gì.

Khó trách lúc trước Cơ Thiên Đạo lại vứt Bích Lạc tàn phiến chẳng chút ngần ngại.

Lục Châu nhìn sang giao diện nhiệm vụ đang phát động: Thu thập Bích Lạc tàn phiến (1/8)….

Nhiệm vụ này đúng là khó chơi.

Đi khắp nơi tìm Bích Lạc tàn phiến chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Sao mà hoàn thành nổi đây?

Lục Châu lắc đầu, trong lòng thầm khinh khi nhiệm vụ Hệ thống một phen rồi đóng giao diện.

Hắn xoay người rời khỏi mật thất.

Vừa bước vào đại điện đã thấy Chiêu Nguyệt đang vội vàng đi tới, khom người nói:

“Sư phụ… tiểu sư muội nàng…”

“Nó lại đi gây chuyện khắp nơi rồi à?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.

Ở Ma Thiên Các này Lục Châu chẳng tìm thấy có người nào bắt nạt được Tiểu Diên Nhi.

“Không phải, tiểu sư muội sau khi có được Hắc Mộc Liên đã ăn sạch cả hai mảnh! Tình trạng của muội ấy lúc này không ổn định.” Chiêu Nguyệt lo lắng trình bày.

“. . .”

“Thiên Tâm sư muội đã sang giúp đỡ, Bích Hải Triều Sinh Quyết của muội ấy hẳn là có thể ổn định lại dược tính.” Chiêu Nguyệt nói.

Lục Châu nhướng mày. “Nha đầu này đúng là chẳng làm vi sư bớt lo được chút nào!”

Hắn đã đánh giá thấp khát vọng tấn cấp tu vi của Tiểu Diên Nhi.

Sau khi có được Hắc Mộc Liên, nàng không dằn lòng được đã vội vàng trở về Nam Các rồi ăn sạch hai mảnh Hắc Mộc Liên.

Vấn đề là…

Dược tính của Hắc Mộc Liên cực lớn, muốn sử dụng cũng phải dùng trong nhiều lần.

Tựa như là uống rượu, cần phải chậm rãi nhấm nháp, càng gấp gáp thì càng dễ say… Nếu nghiêm trọng còn có thể gặp chuyện chẳng lành!

Cùng lúc đó.

Trong Nam Các.

Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng đang nóng nảy chờ đợi.

Thậm chí cả Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và Hoa Vô Đạo cũng đã có mặt trong viện lạc.

Hoa Vô Đạo nói: “Dược hiệu của Hắc Mộc Liên rất đáng sợ, nhưng thiên phú huyết mạch của tiểu nha đầu này cũng không đơn giản, ta tin là con bé có thể chống đỡ được.”

“Hoa trưởng lão, nói thì nói thế nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất. Chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn chặn dược tính phát tác. Cả đời tiểu sư muội chưa từng nếm trải cực khổ, sợ là ý chí nó không đủ kiên cường.” Minh Thế Nhân nói.

“Làm sao áp chế đây?” Đoan Mộc Sinh bắt lấy bả vai Minh Thế Nhân.

“Sư huynh… huynh xuống tay nặng như vậy làm gì? Sao ta biết cách áp chế được.” Minh Thế Nhân ảo não nói.

“Để ta…”

Diệp Thiên Tâm được hai nữ tu nâng tới đã xuất hiện trên ngưỡng cửa.

“Muội có biện pháp gì sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.

“Bích Hải Triều Sinh Quyết có thể pha loãng dược tính…” Diệp Thiên Tâm nói.

Bích Hải Triều Sinh Quyết, tên như ý nghĩa, sử dụng nguồn lực lượng của nước. Nước vốn là căn nguyên của sinh mệnh.

“Nhưng tu vi của muội đang trong quá trình khôi phục. Nếu làm thế… sợ sẽ làm tổn thương đến căn cốt, sau này muội làm sao khôi phục tu vi được nữa?” Minh Thế

Nhân lo lắng nói.

Diệp Thiên Tâm đáp: “Ngoại trừ phương pháp này thì các huynh còn biện pháp nào không?”

Chẳng còn cách nào nữa.

Mọi người đành dạt ra nhường đường cho Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm hờ hững mở cửa phòng Tiểu Diên Nhi. Trước khi bước vào, nàng khẽ quay đầu nhìn mọi người, thì thầm: “Đừng quên con bé cũng là tiểu sư muội của ta.”

Nói rồi nàng vào phòng đóng cửa lại.

Mọi người thở dài lắc đầu.

Ai nấy đều gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui chờ đợi.

“Sư phụ lão nhân gia người sao còn chưa tới?” Minh Thế Nhân nhìn ra ngoài cửa viện thì thào.

Chư Hồng Cộng nói: “Huynh đừng gấp, ngũ sư tỷ đã đi mời sư phụ rồi. Sư phụ tuổi tác đã cao, đi đứng không nhanh nhẹn cũng là chuyện bình thường.”
Chương 189 Nguyên Thần cảnh

Minh Thế Nhân khoanh tay nói: “Lão bát, lá gan của đệ không nhỏ nha, dám chế nhạo sau lưng sư phụ à?”

Chư Hồng Cộng lập tức run rẩy toàn thân. “Tứ sư huynh, ta nào dám, sư phụ đang tuổi tráng niên, bảo đao chưa hề mòn…”

“Các chủ.”

Đám người Hoa Vô Đạo, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng ôm quyền khom người.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng vội vàng xoay người lại, thấy Lục Châu đang chậm rãi bước tới.

Chiêu Nguyệt theo sát phía sau hắn.

Bước vào viện lạc, Lục Châu thấy mọi người đều có mặt đông đủ bèn thuận tiện hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Thiên Tâm sư muội đã vào trong, Bích Hải Triều Sinh Quyết của muội ấy có thể làm loãng dược tính. Muội ấy đã ra tay thì vấn đề không còn nghiêm trọng nữa.” Minh Thế Nhân đáp.

Lục Châu gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua từng người rồi dừng lại ở lão bát. “Lão bát, ngươi đang sợ cái gì?”

Hắn thấy hai chân lão bát đang run rẩy.

Chư Hồng Cộng lau mồ hôi trên mặt. “Không, không, con… con đang lo lắng cho tiểu sư muội thôi.”

Xong đời rồi! Ngoài mặt hắn nói cứng nhưng trong lòng đã khóc đến tối tăm mặt mũi… Với cảnh giới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn của sư phụ thì sao có thể không nghe thấy lời hắn vừa nói!

Nhưng điều khiến lão bát bất ngờ là ——

Lục Châu thản nhiên nói: “Diệp Thiên Tâm tu luyện Bích Hải Triều Sinh Quyết có thể đi vào kỳ kinh bát mạch trong cơ thể người khác… các ngươi đừng quá lo lắng.”

Minh Thế Nhân nhỏ giọng ho khan một tiếng rồi lui về sau một bước, sợ lão bát bị đánh toé máu lại văng lên người mình.

Chư Hồng Cộng cũng sợ hãi lui lại một bước.

Lục Châu chẳng hiểu hai con hàng này làm trò gì, đành mặc kệ bọn hắn.

Hoa Vô Đạo bước lên, khom người nói: “Diệp Thiên Tâm đúng là có thể điều hoà được dược hiệu, nhưng tu vi của nàng ta yếu kém, e là khó lòng khống chế.”

“Ngươi có đề nghị gì?”

“Cách tốt nhất… là Các chủ tự mình ra tay.”

Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn về phía Lục Châu.

Ngươi là sư phụ của Diệp Thiên Tâm, Diệp Thiên Tâm biết Bích Hải Triều Sinh Quyết chẳng lẽ ngươi lại không? Hơn nữa ngươi lại càng làm tốt hơn, mạnh hơn, đương nhiên người thích hợp ra tay nhất chính là ngươi rồi.

Diệp Thiên Tâm dù sao cũng là ma bệnh, sao có thể hơn được sư phụ?

Đề nghị này của Hoa Vô Đạo rất hợp lý khiến mọi người đều tán thành.

Lục Châu lại vuốt râu lắc đầu nói: “Có Diệp Thiên Tâm là đủ rồi.”

Hiện tại hắn vừa bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là Thần Đình cảnh sơ kỳ, cảnh giới Tố đạo, tu vi chưa kịp vững chắc thì lấy gì mà ổn định dược hiệu?

Ầm!

Ngay lúc mọi người đang chờ đợi trong lo lắng thì một đạo cương khí gợn sóng truyền ra từ trong phòng rồi tản ra tứ phía.

Trong cỗ cương khí hùng hậu này, mọi người rõ ràng có thể cảm giác được năng lượng Đạo Nguyên… Đạo Nguyên cũng chính là biểu tượng của Nguyên Thần cảnh, là căn bản giúp cô đọng pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Bên trong cương khí có trộn lẫn năng lượng màu vàng óng chính là Đạo Nguyên.

Nguyên Thần cảnh có tổng cộng ba cảnh giới, gồm có Đạo Nguyên, Hỗn Nguyên và Hợp Đạo.

Đạo Nguyên chính là cảnh giới đầu tiên khi bước vào Nguyên Thần cảnh.

Điều này có nghĩa là, có người đang bước vào Nguyên Thần cảnh.

Hiển nhiên…

Tiểu Diên Nhi đã đột phá thành công!

Trong quá trình phát tán cương khí, trên bầu trời Nam Các bị nguồn năng lượng mãnh liệt càn quét!

Mọi người đều vui mừng hoan hỉ.

“Tiểu sư muội đột phá rồi!”

“Ma Thiên Các chúng ta lại có thêm một vị đại tướng!”

“Ôi Nguyên Thần cảnh… đến bao giờ ta mới có thể đột phá đây…”

Có người vui vẻ có người sầu muộn.

Chu Kỷ Phong vốn được xưng tụng là thiên tài của danh môn chính phái, hắn đưa mắt nhìn luồng nguyên khí phát tán trên không đến xuất thần.

So sánh với Tiểu Diên Nhi thì hắn chỉ là phế vật.

Nhập môn hơn năm năm đã bước vào Nguyên Thần cảnh… Loại thiên phú này chỉ sợ cổ nhân không có mà hậu nhân cũng không tìm không ra.

Cửa phòng vẫn chưa mở.

Dường như còn đang tiếp tục phát tán nguyên khí.

Rầm rầm!

Diệp Thiên Tâm phá tan cửa gỗ, té bay ra ngoài!

Lại một cỗ năng lượng vừa mới phát tán ra…

Lục Châu chỉ hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm rồi bước vào trong phòng!

Trên giường, toàn thân Tiểu Diên Nhi toả ra kim quang bị bao bọc bởi luồng năng lượng quỷ dị.

Bên dưới còn lưu lại nguồn năng lượng màu xanh nhạt của Bích Hải Triều Sinh Quyết, hai loại năng lương đang không ngừng hoà tan vào nhau.

Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng trên giường, từ từ bình tĩnh lại.

Khí tức toàn thân cũng hùng hậu hơn trước kia nhiều.

Rốt cuộc ——

Nàng mở mắt.

“Sư phụ?”

Vẻ mặt Tiểu Diên Nhi ngơ ngác như vừa mơ ngủ tỉnh dậy.

Nguyên khí chung quanh cũng tiêu tán đi hết.

“Chúc mừng tiểu sư muội.”

“Chúc mừng tiểu sư muội thành công bước vào Nguyên Thần cảnh.”

“Chúc mừng tiểu sư muội nha!”

Từng tiếng chúc mừng của các sư huynh sư tỷ truyền vào phòng.

Tiểu Diên Nhi nhìn hai tay mình, thử điều động nguyên khí.

Nàng nâng tay phải lên vận chuyển nguyên khí, lập tức một pháp thân Bách Kiếp Động Minh có cùng chiều cao với nàng xuất hiện.

Bên dưới pháp thân chưa có kim liên khai diệp.

Trông pháp thân của nàng giống như một người làm bằng vàng.

Tiểu Diên Nhi khẽ nắm bàn tay lại, pháp thân biến mất.

Nàng lập tức nhảy xuống giường, hân hoan nói: “Sư phụ! Con đột phá thật rồi! Bây giờ con đã là Nguyên Thần cảnh!”

“Quỳ xuống.”

Giọng điệu Lục Châu rất nhạt, rất nhẹ và cũng rất nghiêm túc.

Tiểu Diên Nhi khẽ giật mình.

Nàng ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn quỳ xuống đất.

“Ngươi có biết sai chưa?”

“Đồ nhi biết sai.” Tiểu Diên Nhi nhu thuận đáp.

“Sai ở đâu?”

“Con… con không biết ạ.”

“. . .”

Lục Châu nghẹn lời.

Minh Thế Nhân đứng ngoài cửa nói vào: “Tiểu sư muội, muội tự ý sử dụng Hắc Mộc Liên như thế, nếu không nhờ có Thiên Tâm sư muội bất chấp nguy hiểm để ổn định dược hiệu cứu muội thì muội sao có thể dễ dàng đột phá như vậy!”

“Thiên Tâm sư tỷ?”

“Muội ấy tuy bị thương nhưng không nặng lắm… quay về tu dưỡng mấy ngày chắc sẽ ổn.” Minh Thế Nhân nói.

Lời này khiến Tiểu Diên Nhi cực kỳ áy náy, nàng xấu hổ cúi đầu.

“Đồ nhi biết sai rồi, xin sư phụ phạt nặng.”

“Biết sai mà chịu sửa mới tốt… Đứng lên rồi nói.” Lục Châu vuốt râu.

Phịch phịch.

Lúc này Chư Hồng Cộng lại ngã ngồi xuống đất.

Minh Thế Nhân nhíu mày: “Lão bát, đệ làm cái quỷ gì thế?”

“Không không không… ta, ta chỉ là trong lúc nhất thời chưa quen được…” Chư Hồng Cộng chưa từng nghe sư phụ nói ra những lời như vậy.

“Ta cảnh cáo đệ, cách xa ta ra một chút à nha.” Minh Thế Nhân đứng đối diện hắn, chỉ sợ cái tên ngu này làm gì ngu ngốc liên luỵ đến mình.

Lục Châu vuốt râu nhìn Tiểu Diên Nhi.

“Con vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, phải lo vững chắc tu vi trước đã. Hơn nữa, từ bây giờ con đã có thể tu luyện công pháp Thái Thanh Ngọc Giản bản chỉnh sửa đầy đủ.”

Tiểu Diên Nhi liên tục gật đầu nói: “Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ… Hì hì, sư phụ tốt với con nhất!”

Lục Châu nhíu mày mắng nàng: “Không đứng đắn gì hết!”

Tiểu Diên Nhi ngồi xếp bằng, bắt đầu củng cố tu vi.

Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng.

Những người khác thấy thế đều lui lại.

Lục Châu đi thẳng về phía Diệp Thiên Tâm khoé miệng còn vương tơ máu…

Diệp Thiên Tâm được hai nữ tu nâng đỡ, trông rất mệt mỏi và yếu ớt, khí tức trên người nàng cũng vô cùng mong manh.

Diệp Thiên Tâm thấy Lục Châu liền vội vàng quỳ xuống nói: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên tự tác chủ trương.”

“Sư phụ, Thiên Tâm sư muội cũng vì lo lắng cho tiểu sư muội mới tự ý làm vậy.” Minh Thế Nhân đột nhiên quỳ xuống cầu tình cho Diệp Thiên Tâm.

Chư Hồng Cộng đứng gần đó cũng vội vàng quỳ theo.

Đoan Mộc Sinh cũng chắp tay nói: “Tứ sư đệ nói rất có lý, mong sư phụ minh xét.”

Chiêu Nguyệt không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng quỳ xuống.

Toàn bộ đồ đệ đều quỳ trước mặt Lục Châu.

Trong lòng Diệp Thiên Tâm khẽ động… Không rõ vì sao nàng đột nhiên lấy hết dũng khí mà nói: “Sư phụ, đồ nhi nguyện quay về Ma Thiên Các! Cầu sư phụ thành toàn!”

Cả toà viện lạc đều trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Chương 190 Bái biệt

Lục Châu nhìn mấy tên đồ đệ quỳ trước mặt, không nói lời nào.

Ánh mắt hắn chuyển từ Diệp Thiên Tâm sang Phan Trọng, cất tiếng gọi. “Phan Trọng.”

“Có vãn bối.”

“Nếu ngươi muốn quay về Tịnh Minh Đạo… thì Tịnh Minh Đạo có đồng ý không?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.

Phan Trọng lập tức quỳ xuống biểu đạt lòng trung thành: “Các chủ, vãn bối đã vào Ma Thiên Các thì sẽ tuyệt đối không hai lòng. Nếu không nhờ có Các chủ tặng vãn bối Lục Dương công thì chỉ sợ vãn bối vẫn đang chịu đựng sự thống khổ do khí âm hàn đày đoạ. Vãn bối sống là người của Ma Thiên Các, chết sẽ làm ma Ma Thiên Các.”

“Bản toạ nói là nếu.” Lục Châu nói.

“Nếu?”

Phan Trọng gãi đầu nói: “Đừng nói là quay về, chỉ sợ còn chưa bước qua khỏi cửa đã bị các trưởng lão chém thành tám khối…”

Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Tiểu tử ngươi đã phạm phải tội gì mà đến cơ hội hối cải cũng không cho?”

“Có hối cải hay không cũng không quan trọng. Tịnh Minh Đạo có quy củ sâm nghiêm, những trưởng lão trong đó lại bảo thủ và cứng nhắc cực kỳ.” Phan Trọng đáp.

Lục Châu lại nhìn sang Chu Kỷ Phong. “Chu Kỷ Phong, ngươi thì sao?”

Chu Kỷ Phong hiểu câu hỏi của Lục Châu, bèn đáp: “Thiên Kiếm Môn tuy có ân với ta nhưng cũng có thù không đội trời chung. Cho dù ta nguyện ý trở về thì bọn họ cũng sẽ không chấp nhận.”

“Hoa trưởng lão, còn ngươi?” Ánh mắt Lục Châu lại dời đi.

Hoa Vô Đạo dường như đã dự cảm được Lục Châu sẽ hỏi hắn, liền chắp tay nói: “Các chủ muốn nghe lời nói thật?”

“Đương nhiên.”

“Nếu ta không gia nhập Ma Thiên Các, đồng thời nguyện ý quay về Vân Tông thì hẳn là Vân Tông sẽ thu nhận ta.”

Hoa Vô Đạo dù sao cũng là cao thủ lục diệp, hiện nay đã đột phá lên thất diệp, nhân tài như vậy đi đến đâu cũng đều là người có tiếng tăm. Thế nhưng một khi hắn đã vào Ma Thiên Các thì gần như không còn cơ hội quay về Vân Tông nữa.

Cuộc đối thoại giữa bọn họ tất cả mọi người đều nghe được.

Đám đồ đệ không dám lên tiếng lấy một câu, bọn hắn không biết Lục Châu đang nghĩ gì.

Việc duy nhất có thể làm chính là quỳ xuống cầu tình cho Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm nghe hiểu tất cả… đáp án của Chu Kỷ Phong và Phan Trọng khiến lòng nàng càng thêm khó chịu…

Nàng ngoan ngoãn quỳ dưới đất, mười đầu ngón tay bám chặt đất đá bên dưới.

Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ… nàng có khác gì Phan Trọng và Chu Kỷ Phong?

Nàng lại càng không mạnh được như Hoa Vô Đạo.

“Sự tình Ngư Long thôn đã điều tra rõ ràng, kẻ hãm hại bản toạ là Ngụy Trác Ngôn cũng đã chết. Ngươi còn lời gì để nói?” Lục Châu lạnh nhạt hỏi.

Thân thể Diệp Thiên Tâm khẽ run rẩy, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Lục Châu, chỉ cúi đầu đáp: “Đồ nhi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể được tha thứ…”

Biểu cảm trên mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, hắn lạnh nhạt xua tay.

“Tình cảm sư đồ giữa ta và ngươi đã không còn… ngươi đi đi.”

Nghe được câu này, trong lòng Diệp Thiên Tâm run lên.

Đám đồ đệ cũng ngẩng đầu thở dài một tiếng.

Bọn hắn hữu tâm vô lực.

Diệp Thiên Tâm gian nan đứng dậy.

“Cung chủ.”

Đám thuộc hạ cũ thấy bộ dạng nàng thê thảm cũng đau lòng không thôi.

Điều bọn họ có thể làm chỉ là đỡ lấy nàng.

Diệp Thiên Tâm thở dài nhìn về phía Lục Châu. “Đồ nhi mười tuổi nhập môn, học nghệ hai mươi năm. Sư phụ nuôi con, dạy dỗ con, ban thưởng cho con Đa Tình Hoàn, ơn dưỡng dục này con không dám quên. Đồ nhi phạm phải sai lầm lớn, không cách nào được trở về Ma Thiên Các… Sư phụ lấy ơn báo oán điều tra chân tướng sự tình ở Ngư Long thôn, giết Ngụy Trác Ngôn, con lại mang ơn tái tạo của người…”

Nói đến đây.

Diệp Thiên Tâm ngừng lại rồi quỳ xuống lần nữa ——

“Đồ nhi bái biệt sư phụ.”

Nàng dập đầu liên tục ba cái trước mặt Lục Châu.

Không ai đứng ra ngăn cản.

Tất cả mọi người chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Minh Thế Nhân vốn định cầu tình nhưng lại bị Đoan Mộc Sinh ấn xuống.

Phải biết xem xét thời thế… lúc này mà ngỗ nghịch sư phụ thì không xong đâu.

Minh Thế Nhân đương nhiên hiểu đạo lý này, đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Diệp Thiên Tâm dập đầu xong bèn đứng lên.

“Niệm tình ngươi có công cứu Tiểu Diên Nhi, ta ban cho ngươi Đa Tình Hoàn. Tự xử lý cho tốt…”

Lục Châu giơ bàn tay lên, Đa Tình Hoàn toả ra ánh sáng nhàn nhạt trôi nổi giữa không trung.

Hắn khẽ vung tay.

Đa Tình Hoàn bay về phía Diệp Thiên Tâm.

Diệp Thiên Tâm vô cùng bất ngờ…

Đây là vũ khí đi theo nàng bấy lâu, độ ăn ý đã đạt đến cực hạn.

Cho dù sư phụ huỷ nó đi, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận… Nhưng không ngờ sư phụ lại trả Đa Tình Hoàn cho nàng.

Diệp Thiên Tâm vận chuyển luồng nguyên khí yếu ớt trong cơ thể bao bọc lấy Đa Tình Hoàn.

Khi Diệp Thiên Tâm cầm Đa Tình Hoàn trên tay, mọi người đều cảm giác được tinh khí thần trên người nàng có biến hoá rất rõ ràng.

“Đa Tình Hoàn đúng là sinh ra để dành cho Thiên Tâm sư muội.” Đoan Mộc Sinh thấy cảnh này bèn tán thưởng không thôi.

Nhưng nghĩ lại, Bá Vương Thương của hắn cũng không tệ, trong lòng lại trở nên cân bằng. Hắn quay đầu nhìn Minh Thế Nhân… Hầy, tứ sư đệ đáng thương, cầm món đồ phế phẩm không có đặc tính gì nổi trội mà cũng có thể vui đến quên trời quên đất.

Diệp Thiên Tâm hành lễ với Lục Châu.

Thiên ngôn vạn ngữ đều gói gọn trong một cái khom người từ biệt.

Lục Châu chẳng nói thêm một lời, chỉ im lặng nhìn nàng xoay người rời khỏi Nam Các.

Hoa Vô Đạo thở dài: “Có thể thấy được đứa nhỏ này có lòng ăn năn… Nhưng ta vẫn tán thành cách làm của Các chủ. Khi sư diệt tổ, nhân thần cộng phẫn!”

Lúc đầu Minh Thế Nhân còn định nói vài lời cầu tình nhưng lại bị lời này của Hoa Vô Đạo làm cho nghẹn lại.

Thôi vậy…

Người đã đi rồi, có nói nhiều cũng vô ích.

Minh Thế Nhân khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi xin được tiễn Thiên Tâm sư muội một đoạn đường. Dù sao cũng từng là sư huynh muội.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Tuỳ hắn vậy.

Minh Thế Nhân bước ra khỏi Nam Các đã thấy đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung tụ tập lại, hắn khẽ nhíu mày.

“Các ngươi đang làm gì?”

Đám nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều dừng bước.

“Tứ tiên sinh.” Bọn họ không quên hành lễ.

Một nữ tu trong số đó khom người nói với Minh Thế Nhân: “Chúng tôi rất cảm kích tứ tiên sinh lúc trước đã ra tay tương trợ, cũng rất cảm kích người đã chiếu cố chúng tôi suốt quãng thời gian qua… Tỷ muội chúng tôi đã đi theo Cung chủ nhiều năm, Cung chủ ở đâu chúng tôi sẽ đến đó…”

Minh Thế Nhân cạn lời: “Có tình có nghĩa, nhưng mà quá ngu…”

“Ách…”

Minh Thế Nhân chạy xuống núi, đuổi kịp Diệp Thiên Tâm.

“Tứ sư huynh?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc xoay người lại.

“Sư muội… muội đừng trách sư phụ tàn nhẫn. Tình huống vừa rồi muội cũng thấy đó, sư huynh cũng đã thay muội cầu tình rồi…”

Nói xong lời này, Minh Thế Nhân xoay người lại nhìn về phía các nữ tu. “Chẳng lẽ muội định xây dựng lại Diễn Nguyệt Cung?”

“Ý của tứ sư huynh là…?”

“Tu vi muội vẫn còn chưa khôi phục… Muội mang theo bọn họ đi rêu rao khắp nơi rất dễ bị người ta chú ý.” Minh Thế Nhân nói.

Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu.

Nàng bây giờ còn không thể bảo vệ bản thân, sao có thể nghênh ngang như trước?

Minh Thế Nhân khẽ cười. “Đừng uể oải như thế nữa, sư phụ không giết muội, lại còn giải quyết Ngụy Trác Ngôn, đây là thiên đại ân tình… Huống hồ vừa rồi sư phụ chỉ bảo muội rời đi chứ không hề nói trục xuất muội khỏi sư môn, điều này cho thấy sư phụ lão nhân gia người không có tuyệt tình như vậy.”

Từ khi bị bắt về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm không được tiếp xúc nhiều với sư phụ nên làm sao biết được tính tình người đã thay đổi không ít. Nàng ngơ ngác hỏi: “Ý của tứ sư huynh là ta vẫn còn cơ hội?”

“Đương nhiên.” Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Ta sẽ thay muội để ý sư phụ. Có lẽ lão nhân gia người vẫn chưa hết giận nên mới như thế.”

“Chỉ hy vọng là thế.” Sắc mặt Diệp Thiên Tâm đã trở nên tốt hơn.

“Vả lại, muội đã cứu tiểu sư muội, mà sư phụ lại thương tiểu sư muội nhất. Ta sẽ nghĩ biện pháp mê hoặc… à không, thuyết phục chứ… thuyết phục tiểu sư muội cầu tình cho muội vài lời.” Minh Thế Nhân nói.

Diệp Thiên Tâm gật gật đầu.

Nàng xoay sang nói với đám nữ tu, khí thế trên người lập tức trở nên cao quý lạnh lùng: “Tuy ta xem các ngươi như tỷ muội, nhưng đi theo ta sẽ gặp phải nguy hiểm… Các ngươi ở lại Ma Thiên Các đi, thay ta chiếu cố sư phụ thật tốt.”

“Cung chủ!”

Đám nữ tu lập tức quỳ xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK