Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2091 Mai phục

Bạch Đế nghe vậy bật cười: “Ngươi đang cười nhạo bản đế?”

“Không dám, ta tin là Bạch Đế cũng tán đồng cách nói này.”

Bạch Đế không hề tức giận vì lời hắn nói, chỉ thở dài một tiếng: “Ngươi thật sự có năng lực, bản đế tin tưởng ngươi không phải người tự phụ.”

“Đa tạ Bạch Đế bệ hạ khen ngợi.”

“Nếu ngươi khăng khăng muốn đi, bản đế không giữ lại nữa. Sau khi về Thái Hư nhớ cẩn thận với tứ đại Chí Tôn, đặc biệt là Hoa Chính Hồng.” Bạch Đế căn dặn, sau đó lấy Thời Chi Sa Lậu từ trong ngực áo ra đưa cho Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm nhận lấy Thời Chi Sa Lậu, chắp tay với Bạch Đế rồi tung người nhảy lên không trung, rời khỏi hòn đảo thất lạc.

Giang Ái Kiếm vừa phi hành được khoảng một khắc đồng hồ, còn chưa đi tới chỗ thông đạo đã nghe bên tai truyền đến thanh âm ——

“Mời điện thủ Thất Sinh đi cùng chúng ta một chuyến.”

“Hử?” Giang Ái Kiếm ngẩng đầu nhìn lên, có hơn mười tên tu hành giả mặc khôi giáp xuất hiện trước mặt hắn, có thể thấy đối phương đã mai phục ở đây một khoảng thời gian.

“Thánh Điện Sĩ?” Giang Ái Kiếm cười nói, “Đại Đế bệ hạ phái các ngươi tới?”

Đám tu hành giả mặc khôi giáp này chính là Thánh Điện Sĩ do Minh Tâm Đại Đế thành lập nên từ một trăm ngàn năm trước, vốn do Minh Tâm điều khiển, về sau phân tán ra thành thủ hạ dưới trướng của tứ đại Chí Tôn.

Nghe nói trong Thánh Điện Sĩ không thiếu cao thủ, đều do Minh Tâm tự mình bồi dưỡng. Có lẽ vì không muốn đi theo đường cũ của Ma Thần nên Minh Tâm không hề thu đệ tử, nhưng dù thế nào thì trong mắt thập điện, ngoài tứ đại Chí Tôn ra thì thứ đại biểu cho lực lượng của Thánh Điện chính là Thánh Điện Sĩ.

Người cầm đầu Thánh Điện Sĩ tên là Tây Trọng, rất có tiếng nói trước mặt Minh Tâm Đại Đế.

Tây Trọng mặt không đổi sắc nói: “Ngươi không cần biết nguyên nhân, đi theo chúng ta là được.”

Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp: “Ta phụng mệnh Đại Đế hoàn thành điện thủ chi tranh, phía sau còn có nhiều việc quan trọng cần làm, không thể đi cùng các ngươi.”

Tây Trọng cau mày: “Điện thủ Thất Sinh, ta đang làm việc theo ý chỉ của Đại Đế.”

“Ồ, vậy sao? Nhưng trực giác nói với ta là không phải.”

“Phải hay không không quan trọng.” Tây Trọng dường như đã đoán được Thất Sinh sẽ không nghe lời, bèn vung tay lên.

Vù vù vù.

Mười tên Thánh Điện Sĩ vọt tới vây quanh Giang Ái Kiếm. Giang Ái Kiếm cười nói: “Nếu Đại Đế biết được chuyện này sẽ xử phạt các ngươi thế nào đây?”

Tây Trọng nói: “Việc này không cần điện thủ Thất Sinh nhọc lòng.”

“Không không không.” Giang Ái Kiếm lắc đầu đáp, “Các ngươi đã động đến hai điều cấm kỵ.”

Tây Trọng không hề bị lay động, tiếp tục đến gần. Bọn hắn biết rõ tu vi Thất Sinh rất cao cho nên không dám khinh thường, làm việc cũng rất cẩn thận.

“Thứ nhất, các ngươi là cánh tay phải đắc lực nhất của Đại Đế, mặc kệ các ngươi bị ai mê hoặc thì cũng sẽ bị Đại Đế nghiêm trị. Thứ hai, các ngươi vốn không hiểu được tầm quan trọng của điện thủ chi tranh trong lòng Đại Đế. Nói một câu khó nghe, mệnh của tất cả các ngươi cộng lại cũng không so nổi với việc này.”

Tây Trọng biết Thất Sinh rất giỏi ăn nói, hắn đã chuẩn bị tâm lý dù Thất Sinh nói gì cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng vừa nghe được lời này Tây Trọng đã giận tím mặt, trong mắt như bốc lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Động thủ!” Tây Trọng phất tay.

Đám Thánh Điện Sĩ hóa thành lưu tinh vây công Giang Ái Kiếm, muốn trong thời gian ngắn bắt được đối phương.

Giang Ái Kiếm: ? ? ? Mịa nó làm thật sao?

Giang Ái Kiếm lập tức vọt xuống bên dưới.

“Ngươi trốn không thoát!” Mười đạo cương ấn hội tụ vào một chỗ.

Thực lực của Giang Ái Kiếm chỉ là đạo thánh, bình thường có thể tự bảo vệ bản thân nhưng nếu phải đối mặt với nhiều Thánh Điện Sĩ như vậy, lại còn thêm cao thủ Tây Trọng thì hắn không hề có chút phần thắng nào.

Giang Ái Kiếm quả quyết bỏ chạy. Hắn nhanh nhẹn né tránh mười đạo cương ấn rồi cấp tốc bay về phía hòn đảo thất lạc. Chỉ cần trở về bên cạnh Bạch Đế thì hắn sẽ an toàn.

“A?” Tây Trọng khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn bóng lưng Giang Ái Kiếm. “Kỳ quái.”

Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức đuổi theo, không gian phía trước xuất hiện vết rách, trận kỳ trong tay bọn hắn bắt đầu lay động kịch liệt.

“Trận kỳ không gian?!” Giang Ái Kiếm âm thầm cả kinh. Hỏng thật, làm sao trốn được đây?

Hư ảnh Tây Trọng lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Giang Ái Kiếm. “Điện thủ Thất Sinh, ngươi đã hết đường trốn thoát.”

“Nói còn quá sớm!”

Vù! Một đạo kiếm cương lượn vòng bay ra phân hóa thành vô số đạo kiếm cương đánh ra tứ phía.

“Kiếm thuật?” Tây Trọng hừ lạnh một tiếng, “Đánh giá cao ngươi rồi. Bày trận.”

Soạt.

Đám Thánh Điện Sĩ lập tức vào vị trí ở mười phương hướng khác nhau, trước thân đều xuất hiện một vết nứt không gian. Trận kỳ hình thành, đám kiếm cương bị thôn phệ dễ dàng không để lại chút vết tích.

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Thánh Điện Sĩ đánh ra từng quang trụ cương ấn, Giang Ái Kiếm buộc phải cật lực né tránh.

Tây Trọng càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, bèn nói: “Điện thủ Thất Sinh, thủ hạ của ngươi có thể đánh bại ngự thú sư, thực lực của ngươi chắc hẳn phải hơn xa hắn. Đừng che giấu nữa, cái giá của việc khinh thường Thánh Điện Sĩ ngươi không chịu nổi đâu.”

Trong lòng Giang Ái Kiếm chửi thề một trận. Nếu có thể đánh ta đã đánh rồi, còn chờ tới bây giờ sao?

Quang trụ xạ kích liên tục, Giang Ái Kiếm không ngừng tránh né, rốt cuộc một đạo quang trụ bắn trúng lồng ngực hắn.

Khí huyết cuồn cuộn, Giang Ái Kiếm bị lực lượng quy tắc đánh đến mức thân thể run lên, trái tim như bị người ta xoắn nát.

Tây Trọng lắc đầu nói: “Ta thật không thể hiểu nổi, loại bản sự này của ngươi sao có thể khiến Đại Đế nhìn trúng? Chẳng lẽ vì hạt giống Thái Hư trên người ngươi?”

Ầm!

Giang Ái Kiếm lại trúng đạo quang trụ khác khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Hư ảnh Tây Trọng lóe lên, xuyên toa trong không gian vọt tới trước mặt Giang Ái Kiếm, cương ấn vồ tới.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Ái Kiếm lấy ra một vật thể màu xanh lam: “Dừng lại!”

Soạt ——

Lam sắc điện hồ bộc phát mạnh mẽ, lan tràn ra tứ phía. Tây Trọng thất thanh hô lên: “Thời Chi Sa Lậu?!”
Chương 2092 Cuộc chiến bắt đầu

Trong khoảnh khắc, đám Thánh Điện Sĩ bị định trụ giữa không trung, Giang Ái Kiếm thừa dịp này cấp tốc vọt về phía hòn đảo thất lạc.

Với cảnh giới đạo thánh của hắn chỉ khiến đối thủ dừng lại hai giây, nhưng đã đủ để hắn chạy thoát.

Tây Trọng khôi phục đầu tiên, lập tức hạ lệnh: “Bắt hắn lại bằng bất cứ giá nào!”

“Vâng!”

Hơn mười tên Thánh Điện Sĩ điên cuồng đuổi theo Giang Ái Kiếm. Tốc độ của Tây Trọng nhanh nhất, chỉ trong chốc lát đã rút ngắn cự ly.

Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn lại, bàn tay nắm chặt Thời Chi Sa Lậu: “Mịa nó chứ, đám chó săn này sao liều mạng quá vậy?!”

Nếu không nhờ Thời Chi Sa Lậu, hôm nay hắn đã xong đời. Lúc này Giang Ái Kiếm đã cảm thấy hối hận vì bản thân quá sơ sẩy, rõ ràng Bạch Đế đã dặn dò hắn phải cẩn thận Hoa Chính Hồng, không ngờ trên đường trở về lại bị phục kích.

“Hoa Chính Hồng phái các ngươi đến?” Giang Ái Kiếm quay đầu hỏi.

“Bó tay chịu trói đi!”

Tốc độ Tây Trọng cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đuổi sát phía sau Giang Ái Kiếm. Hắn nâng tay lên đánh ra một chưởng, đúng lúc này ——

Rào!

Nước biển đột nhiên dâng trào càn quét lên không trung cao ngàn trượng. Giang Ái Kiếm lập tức bị sóng biển che khuất, lực lượng trong chưởng ấn bị nước biển nuốt mất.

Ngay sau đó nước biển bắn ngược lực lượng vào đám Thánh Điện Sĩ, đánh bay toàn bộ bọn hắn!

Tây Trọng trừng mắt nhìn biển cả, nghiêm túc nói: “Là ai?!”

Trong biển truyền ra thanh âm trầm thấp có lực: “Chỗ này không chào đón các ngươi. Cút đi.”

Tây Trọng không rõ đối phương là ai, thầm nghĩ hẳn là một con hải thú cường đại nào đó sống trong biển, bèn nói: “Minh Tâm Đại Đế có quan hệ với Côn Bằng, trong phương viên trăm ngàn dặm phía đông Vô Tận Hải đều là lĩnh vực của Côn Bằng, ngươi là thần thánh phương nào?”

“Nói lại lần nữa, cút đi.” Giọng nói dưới biển sâu không hề nể tình chút nào.

Tây Trọng nhíu chặt mày. Rốt cuộc là ai đây? Ngay cả Côn Bằng cũng không dám đối địch với Minh Tâm Đại Đế, là ai dám cả gan như vậy?

Nghĩ một lát, Tây Trọng cảnh cáo: “Minh Tâm Đại Đế có lệnh phải mang điện thủ Thất Sinh trở về.”

Ọc ọc ọc… mặt biển điên cuồng nổi bong bóng, dường như Tây Trọng đã chọc giận đối phương.

Tây Trọng đưa tay lên ra hiệu: “Lui lại.”

Đám Thánh Điện Sĩ đồng loạt lùi về sau, đề phòng cao độ. Sắc mặt Tây Trọng lạnh lùng nhìn vào mặt biển. “Ta biết ngươi.”

Sinh vật trong biển không trả lời. Nước biển đột nhiên bắn ra một băng trùy khổng lồ mang theo lực lượng nguyên khí hùng hậu đánh tới trước mặt Tây Trọng.

Tây Trọng dùng Tinh Bàn ngăn trở băng trùy, lui về sau trăm mét rồi nói:

“Chấp Minh, ngươi vẫn mạnh mẽ như trăm ngàn năm trước nhỉ. Đại Đế bệ hạ tìm ngươi rất nhiều năm, hy vọng ngươi có thể gánh vác sứ mệnh duy trì thiên địa cân bằng. Không ngờ ngươi lại sống tạm bợ ở chỗ này.”

Băng trùy thu về, mực nước hạ xuống, Chấp Minh không tiếp tục tấn công, cũng chẳng nói thêm một lời nào.

Nước biển yên tĩnh trở lại. Tây Trọng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Giang Ái Kiếm, rốt cuộc nhìn thấy trên mặt biển có hai thân ảnh đang thản nhiên nhìn bọn hắn.

Một người trong số đó chính là chủ nhân của hòn đảo thất lạc, Bạch Đế. Mà Giang Ái Kiếm thì đứng bên cạnh hắn.

Bạch Đế ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Thánh Điện Sĩ không đi tuần tra Thái Hư và bí ẩn chi địa, lại đến đây làm gì?”

“Đại Đế lệnh cho ta mời điện thủ Thất Sinh trở về, mong Bạch Đế không ngăn cản.” Tây Trọng nói.

“Cho dù Minh Tâm tự mình đến đây cũng phải nói chuyện đàng hoàng với bản đế. Một thủ lĩnh Thánh Điện Sĩ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám làm loạn ở nơi này, không sợ bản đế chém ngươi?”

Tây Trọng nhíu mày, sau đó lại cười đáp: “Bạch Đế sẽ không làm như thế.

“Ngươi sai rồi.” Bạch Đế điểm nhẹ mũi chân, toàn thân hóa thành quang ảnh đánh về phía Tây Trọng.

Chưởng ấn không ngừng khuấy động, Tây Trọng không ngăn được bị đánh văng ra xa, ngửa mặt phun ra một búng máu.

Miễn cưỡng ổn định lại thân thể, Tây Trọng tức giận nói: “Bạch Đế thật là thủ đoạn!”

Bạch Đế thản nhiên đáp: “Nể mặt Minh Tâm, hôm nay bản đế tha cho ngươi tội mạo phạm. Trở về nói với Minh Tâm một câu, phải lấy đại cục làm trọng.”

Tây Trọng bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Ái Kiếm nói: “Điện thủ Thất Sinh, sớm muộn gì ngươi cũng phải quay về Thái Hư.”

Ý là, lần này không làm gì được ngươi, lần sau ta sẽ có cơ hội.

Ông ——

Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một vòng ánh sáng đường kính ngàn mét, đám người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Một tòa pháp thân khổng lồ từ trong vòng sáng đi ra, đáp xuống mặt biển. Đây là thủ đoạn của phù văn sư cấp Chí Tôn, có thể mở ra thông đạo giữa thiên địa.

“Bạch Đế bệ hạ, hôm nay Thánh Điện Sĩ nhất định phải đưa điện thủ Thất Sinh đi.”

Bạch Đế nhíu mày nhìn đối phương: “Hoa Chính Hồng?”

Tòa pháp thân màu đỏ vừa xuất hiện chính là của Hoa Chính Hồng, một trong tứ đại Chí Tôn.

Hoa Chính Hồng thu hồi pháp thân, nói với Bạch Đế và Giang Ái Kiếm: “Thiên Khải Chi Trụ ở Hiệp Hiệp đã xuất hiện vết nứt, lúc nào cũng có thể sụp xuống, cần có Trấn Thiên Xử giúp ổn định trở lại. Hiệp Hiệp đối ứng với Trọng Quang điện, cũng chính là chỗ của Hi Hòa thánh nữ. Bạch Đế bệ hạ, ngài không muốn nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ Hiệp Hiệp sụp đổ chứ?”

“Thiên Khải Chi Trụ lại sắp sập rồi?” Bạch Đế kinh ngạc hỏi.

Tuy Bạch Đế không thích đám người Thánh Điện nhưng cũng không muốn thấy Thái Hư sụp đổ, tâm tình hắn có chút phức tạp.

Hoa Chính Hồng nói: “Điện thủ Thất Sinh, việc này rất nghiêm trọng.”

Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ lên tiếng: “Đến nay ta vẫn không biết tung tích Trấn Thiên Xử, cho dù ta trở về cũng không thể làm gì được.”

“Ngươi sưu tập nhiều Trấn Thiên Xử như vậy chẳng lẽ không phải để thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ?”

“Việc này ta đã giải thích với Đại Đế.”

Hoa Chính Hồng cũng nghĩ tới điểm này nên không tiếp tục dây dưa mà đưa tay ra hiệu: “Mời.”

Bạch Đế nói: “Bản đế còn rất nhiều chuyện cần nói với Thất Sinh, Hoa Chí Tôn hôm khác hãy trở lại.”

“Mời ——” Hoa Chính Hồng cao giọng nói.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một con cự thú. Phù văn thông đạo vẫn chưa đóng lại, điều này có nghĩa là Hoa Chính Hồng vẫn có thể gọi thêm lực lượng đến để ép Bạch Đế nhượng bộ.
Chương 2093 Đã từng là học sinh

Cảm ơn cogai20 đã ủng hộ KP cho truyện nha. ^^

Hoa Chính Hồng thản nhiên nói: “Chuyện của Chấp Minh ta có thể không để ý tới. Bạch Đế bệ hạ thật sự muốn ngăn cản Thánh Điện làm việc?”

Bạch Đế có hơi do dự. Hắn biết rất rõ đây chỉ là một góc băng sơn, thủ đoạn của Thánh Điện còn rất nhiều rất nhiều.

Con hung thú vỗ cánh phần phật trên bầu trời, trên lưng nó có một người đang đứng, người đó cao giọng nói: “Xin Hoa Chí Tôn phân phó.”

Hoa Chính Hồng đưa tay ngăn lại, ra hiệu cho hắn đứng yên tại chỗ chờ lệnh.

Con hung thú phi hành tên là Cửu Dực Thiên Long, là thượng cổ thánh hung. Tuy địa vị không cao bằng thiên chi tứ linh nhưng thực lực không hề thua kém.

Bạch Đế quay đầu nhìn Giang Ái Kiếm, muốn hắn tự tay giao Thất Sinh cho Hoa Chính Hồng là việc rất khó có thể xảy ra. Nhưng bây giờ… Hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tình thế này.

Chấp Minh là căn cơ của Thất Lạc Chi Quốc, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Giang Ái Kiếm đột nhiên lên tiếng: “Ta đi với ngươi là được.”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Hoa Chính Hồng cười nói, “Sớm đồng ý là được rồi, ta không phải tốn công tốn sức như thế.”

Bạch Đế kéo hắn lại: “Nếu ngươi không muốn trở về, bản đế có thể thử một lần.”

“Không cần thiết.” Giang Ái Kiếm cười nói, “Chuyện nhỏ thôi, ta ứng phó được.”

Giang Ái Kiếm bay lên không trung, đám Thánh Điện Sĩ cấp tốc vây quanh hắn. Hoa Chính Hồng xòe tay ra cười nói: “Giao Thời Chi Sa Lậu ra.”

“Việc này e là không được.”

“Vật này là cấm kỵ của Thái Hư, chỉ có người do Thánh Điện khâm điểm mới có thể sử dụng. Chủ nhân trước đây của nó là Nhạc Kỳ, hiện tại cũng vẫn là của ngự thú sư.” Hoa Chính Hồng chỉ về phía người đứng trên lưng Cửu Dực Thiên Long. “Thời Chi Sa Lậu là khắc tinh của thánh hung. Điện thủ Thất Sinh, ngươi có trí tuệ hơn người, hẳn là sẽ hiểu được điều này đúng không?”

Giang Ái Kiếm cười nói: “Đã từng là học sinh của hắn nên khi nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu, chắc ngươi hoảng hốt lắm nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Hoa Chính Hồng cứng lại, nàng ta nhíu mày quát: “Làm càn!”

Sóng âm càn quét. Giang Ái Kiếm bay ra ngoài, bị hai tên Thánh Điện Sĩ ở phía sau ngăn trở.

Bạch Đế lớn tiếng nói: “Ngươi mà dám làm hắn bị thương, bản đế sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Trong lòng Hoa Chính Hồng vô cùng tức giận. Thất Sinh không chỉ một lần nói bóng nói gió chuyện này, không biết là vô tình hay cố ý châm chọc nàng.

Giang Ái Kiếm hít sâu một hơi, tiếp tục cười nói: “Ta không cẩn thận giẫm phải đuôi mèo.”

Hoa Chính Hồng lạnh lùng nói: “Ngươi không phải điện thủ Thất Sinh.”

“Hửm?”

“Bạch Đế bệ hạ, người này giả mạo điện thủ Thất Sinh, theo lý nên tru diệt. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tru sát tên lừa đảo này.” Trong tay Hoa Chính Hồng xuất hiện một đóa hồng liên.

Bạch Đế tức giận nói: “Hay cho một cái cớ nhảm nhí, ngươi dám giương oai trước mặt bản đế?!”

Hoa Chính Hồng ném hồng liên về phía Giang Ái Kiếm. “Bạch Đế, nhìn cho rõ ràng đi!”

Vù.

Hồng liên xẹt qua mặt nạ đỏ trên mặt Giang Ái Kiếm khiến nó lập tức vỡ thành hai nửa.

Đám người nhìn sang. Bạch Đế nhướng mày, lại là gương mặt từng xuất hiện ở điện thủ chi tranh. Không phải Tư Vô Nhai.

Giang Ái Kiếm rất nhanh đã trấn định lại, cười hỏi: “Sao ngươi phát hiện được?”

Hoa Chính Hồng nói: “Cho dù ngươi cố gắng bắt chước cách nói chuyện của hắn thì vẫn có chút khác biệt.”

Giang Ái Kiếm nhún vai: “Nhưng như thế chưa đủ.”

“Đã đủ rồi.”

Giang Ái Kiếm cười đáp: “Kỳ thực ý của ngươi là, mặc kệ ta có phải là Thất Sinh thật hay không ngươi đều sẽ gán tội giả mạo cho ta, sau đó ra tay đánh giết, có đúng không?”

Không khí trở nên căng cứng.

Giang Ái Kiếm lấy Thời Chi Sa Lậu ra, mỉm cười nói: “Cho dù ngươi muốn giết ta thì ta cũng phải giãy giụa tượng trưng một chút chứ nhỉ?”

Thời Chi Sa Lậu rung lên, lam sắc điện hồ càn quét bốn phía. Đột nhiên nó bay vọt ra khỏi tay Giang Ái Kiếm.

Hả?

Giang Ái Kiếm sửng sốt nhìn Thời Chi Sa Lậu thoát ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó thấy được một đạo hư ảnh.

Lại sau đó… tất cả dừng lại.

Nước biển như bị đóng băng, mười tên Thánh Điện Sĩ, Tây Trọng và Hoa Chính Hồng đều bị định trụ giữa không gian, biểu tình trên mặt cũng đọng lại.

Bạch Đế có tu vi cao nhất, cảm nhận được một trong những loại quy tắc cường đại nhất thế gian.

Thời Chi Sa Lậu bay vào lòng bàn tay hư ảnh. Hư ảnh đột nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn.

Ầm!

Ngực Hoa Chính Hồng bị đánh hõm xuống, phảng phất như thể linh hồn và ý thức đều bị tách ra. Nàng ta rơi thẳng vào trong biển.

Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thời gian khôi phục.

Đám người trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoa Chính Hồng văng xuống biển, máu tươi tràn lan trên mặt nước.

Hoa Chính Hồng chợt cảm thấy cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, đầu óc trống rỗng, nàng ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, một giây trước còn đang lăng không trên bầu trời, một giây sau đã văng xuống nước biển lạnh ngắt.

Cương khí hộ thể được điều động, thân ảnh Hoa Chính Hồng bay vọt lên không trung, trên gương mặt tràn đầy tức giận điên cuồng tấn công về phía hư ảnh.

“Ai dám lớn mật ra tay với Thánh Điện?!”

Nàng không biết là, tất cả mọi người đều đang ngơ ngác nhìn người mới xuất hiện kia, ai nấy đều kinh ngạc và khẩn trương.

Quang trụ bắn ra ngập trời, hư ảnh kia biến mất trong tích tắc.

Hả?

Khi tầm nhìn khôi phục, Hoa Chính Hồng cứng người phát hiện hư ảnh kia đang đứng bên cạnh mình, bàn tay vươn ra, năm ngón tay như năm ngọn núi ép tới.

Ầm!

Lại một chưởng đánh trúng bả vai, Hoa Chính Hồng không kịp đề phòng bay ngang ra ngoài, kỳ kinh bát mạch như bị đánh nát.

Lúc này nàng ta đã nhìn rõ ràng hư ảnh kia —— chủ nhân Ma Thiên Các: Lục Châu.

“Hoa chí tôn!” Tây Trọng đỡ lấy Hoa Chính Hồng. Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức vây xung quanh Lục Châu.

Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn chằm chằm Hoa Chính Hồng nói: “Dám động thủ với người của lão phu?”

Ở phía sau, Bạch Đế và Giang Ái Kiếm đều lộ vẻ mừng rỡ. Giang Ái Kiếm cười nói: “Thì ra là Cơ tiền bối, hù chết ta.”

Bạch Đế lập tức chào hỏi Lục Châu: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc.”
Chương 2094 Thanh lý môn hộ

Hoa Chính Hồng chỉ vào Giang Ái Kiếm, nói: “Ngươi là chủ nhân Ma Thiên Các, nhưng người này không phải Thất Sinh, sao có thể là người của ngươi?”

“Lão phu nói phải thì là phải.”

“. . .”

Nhớ lại ba chiêu ở Vân Trung Vực, Hoa Chính Hồng không muốn phải đối mặt với loại cao thủ bậc này. Sâu trong nội tâm nàng ta luôn cảm thấy người này giống với “hắn”.

“Lục các chủ, ngươi mới vào Thái Hư nên còn chưa hiểu rõ…” Hoa Chính Hồng định dùng lời lẽ để thuyết phục đối phương.

Nào ngờ Lục Châu lại nhấc tay lên ngắt lời nàng ta: “Im miệng.”

Hoa Chính Hồng sửng sốt. Lục Châu nhìn nàng ta, lãnh đạm nói: “Tự mình động thủ hay để lão phu ra tay?”

“Hả?”

“Tự phế đi hai đạo quang luân thì chuyện hôm nay lão phu không tính toán với ngươi nữa. n oán giữa ngươi và lão phu để sau này tính tiếp.” Lục Châu nói.

Người nghe hiểu được lời này chỉ có Bạch Đế và Giang Ái Kiếm.

Bạch Đế đương nhiên biết Hoa Chính Hồng là một trong những môn sinh đắc ý nhất của Ma Thần. Giữa Ma Thần và tứ đại Chí Tôn đã xảy ra chuyện gì không có ai biết cả. Hiện nay Ma Thần trở về Thái Hư, có lẽ chân tướng sự tình sẽ từ từ được phơi bày.

Hoa Chính Hồng vốn còn định giữ lễ, nghe được lời này sắc mặt nàng ta trở nên lạnh lùng, nhếch môi nói: “Trong Thái Hư không có ai là không biết thân phận của ta. Ngươi giao hảo với Bạch Đế, chẳng lẽ Bạch Đế không nói cho ngươi biết?”

Bạch Đế: ?

Hoa Chính Hồng phất tay, hơn mười tên Thánh Điện Sĩ lấy ra không gian trận kỳ, Cửu Dực Thiên Long trên bầu trời rít lên một tiếng chói tai.

Lục Châu quay đầu nói: “Lui ra sau.”

Bạch Đế gật đầu, kéo theo Giang Ái Kiếm lui lại ngàn trượng. Hắn biết mảnh hải vực này trong chốc lát nữa sẽ trở thành luyện ngục nhân gian.

Lục Châu gọi ra Phật Tổ kim thân, cất bước đi về phía trước.

Vô số đao kiếm tấn công về phía Lục Châu nhưng lại không thể tổn thương hắn một chút nào. Tây Trọng trầm giọng nói: “Để ta!”

Tây Trọng đạp không phóng tới, hai tay chập lại thành một đao cương sắc bén, toàn thân như đao đâm về phía Lục Châu.

Nhưng không biết từ bao giờ, phía đối diện đánh ra một chưởng ấn cực lớn. Ầm! Tây Trọng như bị sét đánh, toàn thân tê liệt văng ra xa.

Một chiêu đã đánh lui tiểu Chí Tôn Tây Trọng.

“Giúp ta một tay!” Hắn quát lên.

Mười tên Thánh Điện Sĩ lập tức lao vọt lên, không gian trận kỳ gia trì lên thân Tây Trọng, từng đạo quang hoa hội tụ lại cùng một chỗ, lực lượng trở nên cường đại chưa từng có.

Vù!

Tây Trọng vạch phá bầu trời đánh tới, Lục Châu thản nhiên lấy Vị Danh Thuẫn ra chống đỡ.

Đôi bên va chạm rồi dừng lại giữa không trung. Đám người trợn tròn mắt với vẻ không thể tin nổi. Lực lượng cường đại như vậy lại không thể đánh lui Lục Châu lấy nửa bước?

Đúng lúc này, Hoa Chính Hồng xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Châu, trút xuống vô số hồng liên.

Tay phải Lục Châu cầm thuẫn, tay trái gọi ra Tinh Bàn.

Oanh!

Giang Ái Kiếm mở to mắt nói: “Trời ạ! Lấy một địch hai, lại còn là cấp Chí Tôn! Cơ tiền bối từ khi nào lại hung mãnh như thế?”

Bạch Đế giật mình nhìn hắn: “Không phải ngươi đã biết thân phận của hắn rồi sao?”

“Biết thì biết nhưng thực lực Cơ tiền bối còn chưa khôi phục lại đỉnh phong mà?” Giang Ái Kiếm không thể hiểu được.

“Còn chưa khôi phục?” Bạch Đế nghi hoặc nói, “Cứ xem sao đã. Thắng được Hoa Chính Hồng thì ít nhất có bảy đạo quang luân!”

Mà chính lúc này, Hoa Chính Hồng cũng bắt đầu vận dụng quang luân đánh xuống Lục Châu.

Khi đạo quang luân thứ nhất bay xuống, Lục Châu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Loại phản đồ như ngươi, hôm nay lão phu sẽ thanh lý môn hộ!”

“Hả?”

Tây Trọng nghe không hiểu, Thánh Điện Sĩ cũng không hiểu, nhưng trong lòng Hoa Chính Hồng lại rung động kịch liệt. Nàng ta vốn không muốn tiếp nhận sự thật này, nhưng nghe được lời Lục Châu vừa nói tâm tình lại hoảng hốt vô cùng.

Không thể tin! Người này chỉ đang hù dọa mình mà thôi!

Lực lượng quang luân khuếch trương lên gấp mấy lần, Hoa Chính Hồng trầm giọng quát: “Lúc trước ngươi hủy quang luân của ta, bây giờ ta hủy quang luân của ngươi!”

Toàn thân Lục Châu đột nhiên nở rộ lam sắc quang hoa, mái tóc dài tung bay, lam đồng xuất hiện! Viễn cổ long hồn trên thân trường bào lượn vòng bay ra, thét dài một tiếng.

Ma Thần họa quyển lại được kích hoạt, Lục Châu tiến vào trạng thái Ma Thần.

“Cút!”

Vị Danh Thuẫn đẩy về phía trước, cương ấn trong tay Tây Trọng lập tức bị bẻ gãy, lực lượng cường hoành đụng vào lồng ngực hắn. Tây Trọng lập tức mất đi sức chiến đấu.

Tay còn lại của Lục Châu bắt lấy quang luân vừa rơi xuống.

Nhìn thấy bộ dạng đặc thù trước mặt, con ngươi Hoa Chính Hồng co rụt lại, run giọng nói: “Sao có thể là ngươi?!”

Trái tim nàng ta co thắt lại như bị ai bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nàng ta cực kỳ sợ hãi!

Biểu tình trên mặt Lục Châu rất hờ hững, bàn tay lưu loát kéo một cái.

Soạt. Quang luân bị vồ xuống, bóp nát.

Rắc!!

“A ——”

Hoa Chính Hồng phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, lập tức thu hồi quang luân, quay đầu bay thật nhanh!

“Ngăn hắn lại!”

Đám Thánh Điện Sĩ cũng sợ đến mức chấn động, nói không nên lời.

“Ma Thần?!!”

“Ma Thần trở về!!”

Cả đám run rẩy bỏ chạy tứ tán, không một ai nghe lời Hoa Chính Hồng mà nhảy ra ngăn cản Lục Châu.

Lục Châu lật tay, Vị Danh Thuẫn biến thành Vị Danh Kiếm, kiếm cương dài ngàn trượng bay múa giữa trời.

Đám Thánh Điện Sĩ chạy trốn kia không gánh nổi một chiêu, có người trực tiếp bị chém làm hai nửa rơi xuống biển, chỉ có Tây Trọng là bị trọng thương, cố gắng bỏ trốn.

Lục Châu thi triển thần thông đại na di đuổi theo Hoa Chính Hồng.

Bạch Đế nói: “Tây Trọng giao cho bản đế.”

Tây Trọng run rẩy nói: “Không không không… Bạch, Bạch Đế bệ hạ…”

“Bây giờ cầu xin tha thứ đã muộn.” Bạch Đế gọi ra pháp thân, Tây Trọng lập tức mặt xám như tro tàn.

Lúc này, Lục Châu đã xuất hiện phía trên Hoa Chính Hồng. “Súc sinh.”

Hoa Chính Hồng ngẩng đầu lên gọi to: “Cửu Dực Thiên Long!” Đây là hy vọng chạy trốn của nàng ta.

Quả nhiên Cửu Dực Thiên Long vỗ cánh bay tới, nhưng lúc này Lục Châu lại ung dung ném ra Thái Hư Lệnh. “Còn không mau cút đi?”

Uuuu ——

Cửu Dực Thiên Long vừa nhìn thấy Thái Hư Lệnh, cấp tốc xoay một trăm tám mươi độ bay về phương xa, thân ảnh nó biến mất không thấy đâu nữa.
Chương 2095 Ma Thần tái hiện

Hoa Chính Hồng trợn trừng mắt: “Lại là Thái Hư Lệnh?! Là ngươi đã giết Tuý Thiền?”

Hư ảnh Lục Châu hiện ra trước mặt Hoa Chính Hồng, lam đồng nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ngươi vẫn cứ dùng giọng điệu này để nói chuyện với lão phu!”

Năm ngón tay Lục Châu vồ tới, Hoa Chính Hồng phun máu văng ra xa. Hoàn toàn bị sợ hãi chi phối, toàn thân như mất đi lý trí, Hoa Chính Hồng bắt đầu điên cuồng tấn công Lục Châu.

Đầy trời đều là bóng ảnh hồng liên. Phanh phanh phanh…

Lục Châu đứng yên tại chỗ chưa động, mặc cho đối phương tấn công không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Lục Châu mới hờ hững mở miệng: “Đánh đủ chưa?”

Hoa Chính Hồng cứng đờ người.

Lục Châu rốt cuộc gọi ra lam pháp thân, tòa pháp thân hai mươi bảy Mệnh Cách cấp tốc bành trướng, Hoa Chính Hồng bị đụng mạnh, máu tươi văng tung toé.

Trong Thái Hư, tất cả mọi người đều cho rằng năm đó Ma Thần đã vẫn lạc, trong đó có cả Hoa Chính Hồng.

Thân là một trong những học sinh đắc ý nhất của Ma Thần, Hoa Chính Hồng biết rõ vì sao Ma Thần cường đại, cũng biết rằng Ma Thần vẫn luôn thử nghiệm cách phá giải thiên địa ràng buộc.

Một trăm ngàn năm trước, không ai cho rằng Ma Thần sẽ thành công. Vĩnh sinh là chuyện hoang đường và buồn cười tới cỡ nào? Thế gian này làm gì có ai vĩnh sinh bất diệt?

Hoa Chính Hồng cảm thấy nội tạng mình bị đánh tan, máu tươi dâng trào trong cổ họng. Loại cảm giác sợ hãi này quá quen thuộc, hệt như một trăm ngàn năm trước.

Tòa pháp thân màu u lam kia và lam sắc điện hồ đã đánh tan tất cả hy vọng của Hoa Chính Hồng. Thật không ngờ… Ma Thần lại thành công!

Đây là lực lượng tinh thuần nhất thế gian, là chân nguyên khí nguyên thủy nhất giữa thiên địa.

Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý niệm —— trốn!

Hoa Chính Hồng phun ra một ngụm máu, máu tươi văng lên liên tọa của nàng, lá đỏ đột nhiên xuất hiện và phiêu tán đầy trời như thể mùa thu vừa đến.

“Huyết liên đại độn, không gian chi thuật… Muốn trốn sao?” Lục Châu khinh miệt nói, tiện tay ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài.

Lam sắc điện hồ lại bao phủ phạm vi ngàn dặm xung quanh.

“Minh Tâm Đại Đế, cứu ta!!” Nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu, Hoa Chính Hồng sợ hãi, theo bản năng gào lên một tiếng.

Thanh âm quanh quẩn trong hư không nhưng chỉ nhận lại sự tĩnh mịch. Hoa Chính Hồng bị ngừng lại giữa không trung.

Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện trước mặt Hoa Chính Hồng, một chưởng nặng tựa thái sơn đánh ra.

Ầm! Hoa Chính Hồng bị đánh văng xuống biển.

Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thời gian khôi phục. Hoa Chính Hồng kinh hãi phát hiện nội tạng của mình đã nát bấy, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt xanh thẳm của Lục Châu đang nhìn thẳng vào mình.

Lục Châu lạnh lùng nói: “Nếu ngươi tự sát, lão phu có thể để ngươi chết toàn thây.”

Toàn thân Hoa Chính Hồng cứng đờ. Nàng ta không còn đường nào để trốn, thực lực chênh lệch đến mức lực bất tòng tâm. Vành mắt đỏ lên, Hoa Chính Hồng run rẩy nức nở: “Lão… lão sư.”

Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Ngươi còn biết thân phận của lão phu?”

Hoa Chính Hồng không ngừng lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Cầu… cầu xin lão sư tha cho ta!”

Lục Châu cũng lắc đầu, trầm giọng nói: “Nếu lão phu tha cho ngươi, làm sao lão phu đối mặt được với bản thân mình, với thiên hạ thương sinh, với những học sinh Thái Huyền Sơn đã chết oan uổng?”

Hoa Chính Hồng khó chịu nói: “Thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?”

“Tự gây nghiệt thì không thể sống.”

“Được.” Hoa Chính Hồng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên cứng cỏi. “Lão sư…”

“Im miệng!” Lục Châu chỉ vào mặt nàng ta mà mắng, “Thứ người khi sư diệt tổ như ngươi không xứng làm học sinh của lão phu! Trước kia lão phu không có cơ hội trục xuất ngươi khỏi sư môn, hôm nay nhất định phải thanh lý môn hộ, răn đe thiên hạ.”

“Vì cái gì?! Ngài bồi dưỡng chúng ta chẳng lẽ không phải vì chính ngài sao?!”

Lục Châu không nói gì, lực lượng Thiên Đạo trong tay lại càng thêm hùng hậu.

Hoa Chính Hồng đột nhiên nở nụ cười, cười hai tiếng rồi lại khóc: “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm bàn đạp cho ngươi?!”

“Hồ đồ ngu xuẩn không chịu hối cải.”

Ầm! Lam chưởng trong tay Lục Châu bay tới đánh vào người Hoa Chính Hồng. Nàng ta lại bị đánh bay ngàn mét mới miễn cưỡng dừng lại được.

Tử Lưu Ly xuất hiện, khí tức lạnh lẽo cực hạn phóng xuất, toàn bộ hải vực trong phương viên trăm dặm đều bị Tử Lưu Ly đóng băng. Hoa Chính Hồng bị kẹt lại trong biển băng, thống khổ nhìn lên bầu trời.

Nàng ta buồn bã nói: “Vì cái gì… lại phải hy sinh chúng ta để ngươi được vĩnh sinh… Dựa vào cái gì chứ?”

Lục Châu lạnh lùng nói: “Lão phu truyền cho các ngươi phương pháp tu hành, truyền đạo khắp thiên hạ, chẳng lẽ cũng là vì muốn lấy mạng thiên hạ này?”

“Ha ha ha…” Hoa Chính Hồng không cam lòng nói, “Cái gọi là vĩnh sinh chẳng qua chỉ là muốn thọ mệnh sánh ngang với thiên địa. Pháp tắc bảo toàn không có gì sai, có sinh thì có tử, có tử mới có sinh! Cái gì mà vĩnh sinh? Dùng mạng của chúng ta để đổi lấy thọ mệnh cho ngươi mà cũng đáng gọi là vĩnh sinh?”

Lục Châu cau mày nói: “Vì cái suy nghĩ ngu ngốc này mà ngươi phản bội lão phu?”

“Ta không phục! Ta không cam tâm! Dựa vào cái gì?!” Hai mắt Hoa Chính Hồng đỏ ngầu, “Người người đều có tư cách vĩnh sinh, không phải sao? Ngươi nghiên cứu thiên địa ràng buộc, có từng nghĩ tới thiên hạ thương sinh? Tứ đại nội hạch của ngươi không đủ lực lượng, ngươi lại muốn dùng Chí Tôn để bổ khuyết, việc này mà là giả ư?”

Chát!

Lục Châu cách không đánh vào mặt nàng, hờ hững nói: “Nghiệt chướng.”

Ngữ khí hắn trầm xuống. “Ngươi sống được bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu bể dâu, tu hành được bao lâu mà dám phủ định con đường của lão phu?”

Trong đầu Lục Châu tái hiện ký ức của Ma Thần, những hình ảnh đó đến từ thời viễn cổ xa xưa, khi nhân loại còn mặc một manh áo rách, văn tự chưa ra đời, hoàn toàn là thời đại nguyên thuỷ. Ma Thần đã chứng kiến vạn vật sinh trưởng rồi chết đi, năm tháng biến ảo không ngừng…

“Ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt lão phu chỉ điểm giang sơn?”

“Ha ha ha…” Hoa Chính Hồng cất tiếng cười to. “Ngươi cao cao tại thượng, ngươi nắm giữ chân lý tuyệt đối, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK