Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1941 Phách lối vô cùng

Các thành viên Ma Thiên Các lo âu nhìn về phía Các chủ. Nếu là ở cửu liên, bọn hắn đã xông lên đánh cho Trương điện thủ một trận, dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Các chủ nhà ta? Nhưng nơi này là Huyền Dặc điện, việc có ẩn nhẫn hay không phải xem ý Các chủ thế nào.

Ẩn nhẫn… là phong cách hành sự của Ma Thiên Các sao?

Đương nhiên không phải!!

Trước đó Lục Châu khiêm tốn một chút là vì muốn tiến vào Thái Hư. Bây giờ đã thành công, hắn cũng không cần phải lưu lại Huyền Dặc điện làm gì, sao còn phải nhìn sắc mặt người khác?

Lục Châu chắp tay sau lưng, đạm nhiên nói: “Ngươi có bản sự này?”

Lê Xuân: “? ? ?”

Trương Hợp nhíu mày. Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Không ổn nha!

Lê Xuân mở to mắt, uổng công trước đó ta nhắc nhở ngươi mấy lần, hoá ra đều không có tác dụng gì.

Trương Hợp nói: “Lê Xuân.”

“Xin Trương điện thủ chỉ thị.”

“Dạy hắn quy củ của Huyền Dặc điện.” Trương Hợp hừ một tiếng, xoay người rời đi. Đi được hai bước, hắn dừng lại nói, “Lần sau khi ta đến, hy vọng hắn đã hiểu chuyện hơn.”

Lê Xuân: “? ? ?”

Lục Châu nhìn về phía Lê Xuân, đạm mạc nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể dạy dỗ được lão phu?”

“Chuyện này…”

Lê Xuân không muốn đánh nhau. Hắn biết rõ tu vi Lục Châu không thấp nhưng cũng không dám phản kháng chỉ thị của Trương điện thủ.

Trương Hợp hừ một tiếng, hư ảnh loé lên đánh về phía Lục Châu. Hắn nắm giữ quy tắc thời gian và không gian nên đám người Ma Thiên Các hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nhưng trong mắt Lục Châu, tốc độ của Trương Hợp rất bình thường. Lục Châu nhìn rõ ràng trên mặt Trương Hợp mang theo vẻ phẫn nộ.

Khi Trương Hợp đánh tới trước mặt, Lục Châu đột nhiên xuất thủ.

Ầm!

Hai chưởng ấn va chạm, lực lượng cường đại phát tán ra ngoài, trên không trung Huyền Giáp điện xuất hiện không gian ba động.

Ở phía xa, Huyền Dặc đế quân đang nghỉ ngơi trong Huyền Dặc điện cũng phải nhíu mày.

Vốn cho rằng một chưởng này có thể giáo huấn đối phương, Trương Hợp kinh ngạc khi thấy Lục Châu vẫn đứng yên không nhúc nhích, bèn nghiêm túc nhắc nhở:

“Ngươi có biết nơi này là Huyền Giáp điện?!”

Một người mới tới lại dám làm càn như thế, mặt mũi của Huyền Dặc điện biết để ở đâu?

“Gọi Huyền Dặc ra đây.” Lục Châu gọi thẳng danh hào của đế quân khiến mọi người cả kinh.

Lê Xuân hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ thành ra thế này. Quá phách lối!

“Muốn gặp đế quân cũng phải nhìn xem ngươi có bản…”

Ầm!

Chữ “sự” còn chưa kịp nói ra, lòng bàn tay Trương Hợp đã truyền tới một cỗ lực lượng bành trướng. Trương Hợp lăng không lui về sau mấy chục mét, sắc mặt kinh ngạc nhìn Lục Châu vẫn đứng yên vô sự.

“Ngươi là đại đạo thánh?” Trương Hợp không dám chắc chắn.

Hắn chỉ định giáo huấn người mới nên không mạnh tay, càng không dùng toàn lực. Nhưng không ngờ đối phương trả lại một chưởng khiến cánh tay hắn tê rần. Đây ít nhất là lực lượng của đại đạo thánh.

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh.

“Trương Hợp, Lê Xuân.”

Hai người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, khom người nói: “Bái kiến đế quân.”

Đám Huyền Giáp Vệ cũng khom người hành lễ.

“Có chuyện gì mà ầm ĩ như thế?” Huyền Dặc đế quân nhìn xuống toàn trường.

“Việc nhỏ thôi, tân nhân vừa đến Thái Hư chưa thích ứng với quy củ nơi này.” Trương Hợp đáp.

Huyền Dặc đế quân gật đầu, nhìn về phía đám người Ma Thiên Các, cuối cùng dừng lại trên thân Lục Châu.

Sở dĩ Lục Châu lựa chọn tiến vào Huyền Dặc điện là vì còn có nguyên nhân khác, chỉ là không ai biết được điều này.

Lục Châu nhìn chằm chằm vào Huyền Dặc đế quân, đạm mạc nói: “Một trăm ngàn năm đã trôi qua, quả nhiên ngươi đã hoàn thành tâm nguyện năm đó, trở thành Huyền Dặc đế quân.”

Huyền Dặc đế quân khẽ nhíu mày.

“Ngươi đã không còn là tiểu hài tử khóc sướt mướt năm đó nữa. Lão phu rất vui mừng.”

Lê Xuân đạo thánh cạn lời đến sắp quỳ. Quá phách lối, lại dám dùng thái độ bề trên để nói chuyện với Huyền Dặc đế quân?! Đây có lẽ là tân nhân kiêu ngạo nhất mà Lê Xuân gặp được trong đời. Hắn không có ý định nhúng tay vào, có đế quân ở đây, đương nhiên tân nhân sẽ phải ăn quả đắng.

Nhưng Trương Hợp thì không nghĩ như thế, hắn trầm giọng nói: “Làm càn!”

Vung ra một chưởng!

Ông —— Không gian rung động.

Trương Hợp đã dự đoán rất nhiều phương thức ứng phó của Lục Châu. Vốn cho là Lục Châu sẽ xuất thủ, nhưng vị trí không gian vặn vẹo kia đột nhiên mở rộng, cấp tốc thôn phệ lực lượng của hắn.

Oanh!

Chưởng ấn từ bên cạnh đánh tới, Trương Hợp trở tay không kịp, bị lực lượng chưởng ấn đánh bay ra ngoài.

Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Vì cái gì?

Đám Huyền Giáp Vệ cũng mộng bức. Đế quân đánh nhầm người rồi sao?

“Đế quân?!”

Trương Hợp ổn định lại thân hình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cố nhịn khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. “Vì sao chứ?”

Huyền Dặc đế quân bình tĩnh nói: “Huyền Giáp Vệ cấm nội đấu, bản đế quân phạt ngươi diện bích hối lỗi ba ngày.”

“A?” Trương Hợp không tài nào hiểu nổi, trợn tròn hai mắt. Nhưng thấy vẻ kiên định trên mặt Huyền Dặc đế quân, hắn đành thấp giọng nói: “Trương Hợp chịu phạt.”

Trong lòng thầm nghĩ, còn tên tân nhân này ít nhất cũng phải bị đánh gãy chân để trừng phạt!

Huyền Dặc đế quân quay sang nói với Lục Châu: “Tu vi của ngươi không tệ, bản đế quân luôn thưởng thức người tài, có thể đến Huyền Dặc điện trò chuyện một lần không?”

Lê Xuân, Trương Hợp: “? ? ?”

Huyền Giáp Vệ, đám người Ma Thiên Các: “? ? ?”

Không thể hiểu nổi!

Lê Xuân tuy rất thưởng thức Lục Châu nhưng cũng chỉ cho là hắn có tu vi đạo thánh, sau khi giao thủ với Trương Hợp thì đổi thành đại đạo thánh, nhưng đâu tới mức để đường đường là Huyền Dặc đế quân lại không để ý tới thuộc hạ trung thành mà ưu ái hắn chứ?

Trương Hợp cũng không thể lý giải, bèn khom người nói: “Đế quân… tại sao thế?”

Không lên tiếng thì thôi, Trương Hợp vừa đưa ra lời chất vấn thì Huyền Dặc đế quân đã cau mày nói: “Trương Hợp, lời của bản đế quân không có phân lượng với ngươi?”

Trong lòng Trương Hợp cả kinh, vội vàng đáp: “Ta đi nhận phạt ngay!”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu và đám người Ma Thiên Các một cái rồi xoay người rời đi.

Lê Xuân vội nói: “Trương huynh… Trương huynh bớt giận…”

Huyền Dặc đế quân nhíu mày nói: “Sao hả? Ngươi cũng muốn bị phạt cùng hắn?”
Chương 1942 Gọi một tiếng lão sư

“Thuộc hạ không dám!” Lê Xuân khom người nói.

“Đều lui ra đi.”

“Vâng.”

Hư ảnh Huyền Dặc đế quân loé lên, xuất hiện cách Lục Châu ba mét, mỉm cười nói: “Mời.”

Thân ảnh hai người đồng thời biến mất, để lại một đám người kinh ngạc không thôi.

“Nếu ta không nghe lầm, đế quân vừa mới nói chữ ‘mời’?”

“Chắc chắn là ngươi nghe lầm. Tân nhân dù có lợi hại cỡ nào cũng không đến nỗi khiến đế quân có thái độ như vậy.”

“Cho dù ta nghe lầm thì cũng tuyệt đối không nhìn lầm. Vừa rồi đế quân còn cười với hắn!”

“. . .”

Lê Xuân trầm giọng quát: “Các ngươi đều rảnh rỗi tới nhức trứng rồi?!”

Đám Huyền Giáp Vệ lập tức giản tán.

Lê Xuân là người thông minh. Có đôi khi thân phận và địa vị có thể dùng để đè người. Lần đầu tiên gặp Lục Châu ở Thu Thủy Sơn, Lê Xuân đã biết hắn không đơn giản, hiện tại được đế quân mời đi trò chuyện cũng là bình thường.

“Đây là người của Bạch Đế mà.” Lê Xuân thầm nhủ.

. . .

Trong Huyền Dặc điện.

Huyền Dặc đế quân nhìn chằm chằm vào Lục Châu, thăm dò hỏi: “Ngươi nhận ra bản đế quân?”

Lục Châu thản nhiên mỉm cười, chỉ tay về phía vương toạ: “Lão phu từng để lại một chữ ở chỗ đó.”

Ngón tay Lục Châu huy động giữa không trung, cương ấn hình thành một chữ “Tĩnh”. “Tĩnh” tự phù bay tới vương toạ, tạo thành một đạo gợn sóng yếu ớt khiến vương toạ ông ông rung động.

Thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân khiếp sợ vô cùng, người biết rõ trên vương toạ có một chữ “Tĩnh” chỉ có thể là người đó.

Hắn thất thanh hô lên: “Ma… thì ra là ngài!!”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Thân thể Huyền Dặc đế quân run lên, đầu óc hỗn loạn. Không biết qua bao lâu hắn mới run run nói: “Sao… sao có thể? Toàn bộ Thái Hư đều nói là ngài đã…”

“Chết, đúng không?”

Lục Châu khoanh tay xoay người lại nhìn ra ngoài cửa điện. “Lão phu đã lĩnh ngộ sinh tử chi pháp.”

Nghe vậy, Huyền Dặc đế quân trịnh trọng phủi tay áo, cung kính chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Tham kiến…”

Nói tới đây, Huyền Dặc đế quân bỗng tịt ngòi, không biết nên gọi người trước mặt là gì.

Cả Thái Hư đều gọi hắn là Ma Thần. Nhưng với quan hệ giữa hai người, gọi Ma Thần có vẻ không được tôn trọng.

Lục Châu thở dài một tiếng đầy cảm khái. “Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không mấy khác nhau, thời đó còn không có nhiều quy củ về danh tự như bây giờ. Không ngờ đảo mắt đã là một trăm ngàn năm.”

“Ngài nói đúng lắm.”

“Ngươi cũng gọi lão phu là Lục các chủ như bọn họ đi.”

“Việc này…” Huyền Dặc đế quân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói, “Trước kia ngài từng chỉ điểm cho ta. Nếu có thể, ta mong được gọi ngài một tiếng lão sư.”

“Lão sư thì thôi không tính,” Lục Châu lắc đầu, “Ta chỉ hỗ trợ một phần nhỏ. Chân chính được như ngày hôm nay đều là nhờ nỗ lực của bản thân ngươi.”

Huyền Dặc đế quân khẽ thở dài. “Chuyện của ngài… ta không đủ năng lực giúp đỡ.”

“Việc này không trách được ngươi.”

Thế đạo bây giờ muốn xoá bỏ một người trong sách sử chẳng có gì là khó, nếu muốn còn có thể thay đổi sự thật, bôi đen một người cũng là chuyện thường thấy.

Thân là đế quân, Huyền Dặc hiểu rất rõ điều này. Vị trưởng giả mà hắn luôn tôn trọng cũng chính vì thế mà lắc mình biến hoá một cái, trở thành đại Ma Thần trong miệng thế gian.

Để phòng ngừa tai vách mạch rừng, Huyền Dặc đế quân vung tay áo khởi động đại trận bế quan. Đèn bên ngoài Huyền Dặc điện sáng lên, là dấu hiệu cho thấy không một ai được phép quấy rầy.

Huyền Dặc đế quân hỏi thẳng: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lục Châu khẽ than một tiếng: “Rất nhiều chuyện lão phu không còn nhớ rõ.”

Huyền Dặc đế quân lộ vẻ tiếc hận. “Nghe nói ngài và Đồ Duy Đại Đế kịch chiến, lưỡng bại câu thương, chìm vào vực sâu?”

Lục Châu hừ một tiếng. “Đồ Duy mà cũng xứng đánh đồng với lão phu?”

“. . .” Huyền Dặc đế quân sửa lời, “Đúng vậy.”

Lục Châu đi tới hậu phương nhìn bức hoạ treo trên tường, đạm mạc hỏi: “Trăm ngàn năm rồi, ngươi vẫn còn giữ thứ này?”

“Trước kia ngài từng nói, chỉ cần ta tĩnh tâm tu luyện, mỗi ngày đều quan sát bức hoạ tất sẽ có ngày thành công. Trăm ngàn năm qua ta đều làm thế, chưa từng gián đoạn.”

“Hoạ là thật nhưng lời thì chưa chắc.” Lục Châu nói.

Huyền Dặc đế quân nghe không hiểu, nhưng việc này không quan trọng. “Lần này ngài trở lại Thái Hư…”

“Tìm người.” Lục Châu đáp.

“Chỉ là tìm người?” Huyền Dặc đế quân sửng sốt hỏi.

“Chỉ thế thôi.”

Giọng điệu Huyền Dặc đế quân trở nên nghiêm túc, trầm ổn nói: “Nếu ngài cần trợ giúp, ta có thể cống hiến sức lực.”

Lục Châu xoay người lại nhìn Huyền Dặc đế quân chằm chằm, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Lão phu đã không còn được như năm đó. Lần này trở lại Thái Hư chỉ vì muốn tìm người.”

Huyền Dặc đế quân không tiếp tục cưỡng cầu. Hắn biết rõ vị Ma Thần tung hoành Thái Hư kia đã rơi khỏi vị trí đỉnh cao đó như thế nào.

“Ngài không tin tưởng ta, ta có thể hiểu được. Nếu đã trở lại Thái Hư thì mong ngài có thể ở lại Huyền Dặc điện…”

Lục Châu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thân phận lão phu đặc thù, ngươi không sợ bị liên luỵ?”

“Nếu có thế mà cũng sợ, ta sẽ không làm được tới đế quân. Huống hồ người biết thân phận thật của ngài cũng không có mấy ai. Kẻ nào dám tiết lộ ra ngoài, ta tự tay giết chết hắn.” Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói.

Lục Châu vẫn còn do dự.

Huyền Dặc đế quân lại chắp tay thi lễ: “Mong lão sư đáp ứng!”

“Trước kia đúng là lão phu đã từng chỉ điểm ngươi, nhưng không đủ để gọi là lão sư. Ngươi gọi như vậy… lão phu không chịu nổi.” Lục Châu phất tay áo, làm bộ muốn đi.

Thấy thế, Huyền Dặc đế quân vội nói: “Ta chỉ muốn biểu đạt lòng tôn kính trong lòng, dùng hai chữ này cảm thấy rất thích hợp. Nhưng nếu ngài không thích, ta sẽ không gọi nữa.”

Lục Châu dừng bước, quay đầu nhìn Huyền Dặc: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Huyền Dặc đế quân tiến lên mấy bước kéo ống tay áo Lục Châu nói: “Hôm nay ta muốn cùng lão… cùng Lục các chủ soi đuốc dạ đàm, trò chuyện thâu đêm. Trước kia ngài lưu lại mấy câu trong bức hoạ, ta còn chưa hiểu rõ…”

Nói xong hắn cao giọng hô: “Chuẩn bị rượu!”

Thị nữ bên ngoài Huyền Dặc điện nghi hoặc nhìn đèn bế quan sáng lên, sau đó thầm nghĩ hẳn là đế quân bận rộn nhiều việc, hôm nay muốn uống rượu giải sầu một phen, bèn đáp:

“Vâng.”

. . .
Chương 1943 Các chủ thật trâu!

Đa tạ đạo hữu quangtrungtruong1993 đã đẩy KP ạ, chương mới ra lò đây. ^^

Lê Xuân bay về hướng đông trăm dặm, tới đạo trường của Trương Hợp.

Nơi này nằm trên một ngọn núi, xung quanh có nguyên khí nồng đậm và khí tức Thái Hư hùng hậu.

Hư ảnh loé lên, Lê Xuân xuất hiện trong đạo trường, cười nói: “Trương điện thủ, thật sự diện bích sao?”

Trương Hợp ngồi khoanh chân đối diện vách tường, hai mắt nhắm lại: “Tuân thủ ý chỉ của đế quân là trách nhiệm của ta.”

Lê Xuân gật đầu nói: “Có Trương điện thủ ở đây, Huyền Dặc không có gì đáng lo.”

“Ngươi bớt có châm chọc ta.” Trương Hợp hừ một tiếng nói, “Người kia là do ngươi mang tới còn gì!”

Lê Xuân thở dài nói: “Hôm nay ngươi nóng nảy quá rồi. Lai lịch kẻ đó không đơn giản.”

“Chỉ là tu hành giả cửu liên thì có thể có lai lịch gì ghê gớm?” Trương Hợp nghi hoặc hỏi.

“Hắn là người của Bạch Đế.”

Nghe vậy, Trương Hợp lộ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn Lê Xuân: “Chẳng trách… sao ngươi không nói sớm?!”

“Trước đây Bạch Đế có được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, rất có tư cách cạnh tranh vị trí điện thủ. Người này chủ động liên hệ với ta, ta hoài nghi hắn chính là cao thủ do Bạch Đế phái tới.” Lê Xuân đáp, “Sở dĩ ta không nói là vì không muốn đánh cỏ động rắn.”

Trương Hợp gật đầu: “Bạch Đế đúng là không từ bỏ ý định.”

“Điện thủ Thất Sinh của Đồ Duy điện cũng là người của Bạch Đế. Thất Sinh và Thánh Điện lại có quan hệ thân cận… Huyền Dặc điện phải cẩn thận phân biệt địch ta mới được.” Lê Xuân nói.

Trương Hợp kinh ngạc nói: “Nếu vậy tên họ Lục kia cũng không tính là địch nhân.”

Lê Xuân cười đáp: “Đúng vậy, cho nên ta mới đưa hắn đến Huyền Dặc điện.”

Trương Hợp suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Làm sao ngươi biết hắn là người của Bạch Đế?”

“Lệnh bài Bạch Đế nằm trong tay hắn.”

“Vậy hắn biết rõ ngươi biết thân phận của hắn, lại còn dám nghênh ngang tới đây? Đạo lý ở đâu chứ?” Trương Hợp không hiểu nổi.

“Việc này phải hỏi hắn mới được.” Lê Xuân cười nói, “Chẳng phải đế quân đang tán gẫu với hắn đó sao?”

Trương Hợp bừng tỉnh đại ngộ: “Đế quân mắt sáng như đuốc!”

. . .

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Trương Hợp và Lê Xuân đồng thời xuất hiện bên ngoài Huyền Dặc điện.

Lê Xuân nói: “Lát nữa vào trong ngươi cứ giả bộ không biết gì hết, dù sao hắn cũng là người của Bạch Đế, không thể lỗ mãng.”

Trương Hợp gật đầu: “Yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”

Lê Xuân cũng gật đầu, khom người nói to: “Lê Xuân cầu kiến đế quân.”

Trương Hợp cao giọng nói: “Trương Hợp cầu kiến đế quân.”

Cửa đại điện chậm rãi mở ra. “Vào đi.”

Hai người tiến vào trong, nhìn thấy Lục Châu và Huyền Dặc đế quân trên mặt đều mang theo ý cười, không khỏi lại ngây ngốc một lúc.

Huyền Dặc đế quân nói: “Trương Hợp, còn không mau xin lỗi Lục các chủ?”

Trương Hợp vừa định nói chuyện, Huyền Dặc đế quân đã trầm giọng nói: “Ngươi cần phải phục tùng mệnh lệnh của bản đế quân.”

Trương Hợp bèn chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Trước đó đã đắc tội, Lục các chủ thứ lỗi.”

“Không sao.” Lục Châu vung tay áo tỏ vẻ không muốn chấp nhặt.

Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, thầm nghĩ Trương Hợp bình thường rất nóng nảy, hôm nay lại dễ dàng thu liễm như thế đúng là đã tiến bộ nhiều. Vốn hắn còn tưởng phải răn dạy thêm mấy câu mới xong việc.

“Lục các chủ đã mệt mỏi, hai người các ngươi tiễn Lục các chủ về nghỉ ngơi đi.” Huyền Dặc đế quân nói.

“Vâng.”

Trương Hợp xoay người nói: “Lục các chủ, mời.”

Lục Châu cũng không khách khí, rời khỏi Huyền Dặc điện. Lê Xuân và Trương Hợp đi hai bên trái phải, cùng hắn bay về Huyền Giáp điện.

Chờ đến khi thân ảnh ba người biến mất, Huyền Dặc đế quân mới vung tay áo đóng cửa đại điện. Đèn bế quan bên ngoài lại sáng lên.

Hư ảnh loé lên, Huyền Dặc đế quân xuất hiện phía trước bức hoạ, hai mắt nhìn từng đường nét và con chữ trên đó, suy nghĩ đến xuất thần.

“Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề. Đại địa vạn vật sinh sôi không ngừng…”

. . .

Trở lại Huyền Giáp điện.

Đám Huyền Giáp Vệ nhìn thấy Trương Hợp và Lê Xuân, lập tức đưng nghiêm hành lễ.

Trương Hợp cực kỳ lễ phép nói: “Lục các chủ có thể gia nhập Huyền Giáp Vệ là vinh hạnh của Trương mỗ. Trước đó ta có mắt mà không thấy thái sơn, mong Lục các chủ đừng để ở trong lòng.”

Lục Châu khẽ gật đầu, “Biết sai mà sửa mới là tốt.”

Trương Hợp: “?”

Đúng là được nước làm tới. Nếu không vì nể mặt Bạch Đế, ai thèm để ý tới ngươi?

Lê Xuân cười nói: “Lục các chủ, ngươi không giống người khác, sau này gia nhập Huyền Giáp Vệ có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Chẳng hạn như đồ ăn ngon hay thú vui giải trí gì… chỉ cần ngươi nói, ta nhất định sẽ làm được.”

“Không dám.” Song phương chắp tay hữu lễ.

“Vậy chúng ta không quấy rầy thêm nữa, Lục các chủ nghỉ ngơi đi.” Trương Hợp và Lê Xuân xoay người rời đi.

Huyền Giáp Vệ: “? ? ?”

Tình huống gì đây?

Người xưa có câu, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây… nhưng mới có ba ngày thôi mà thái độ của cấp trên đã khúm núm như thế rồi? Không hợp lý nha.

Đám người Ma Thiên Các cũng mộng bức vô cùng, ngây ngốc nhìn lên trời, càng nghĩ càng không thể hiểu được. Cuối cùng bọn hắn đành tổng kết thành một câu —— Các chủ thật trâu!

Khoảng thời gian sau đó, Lục Châu dành thời gian đi lại đó đây, có nơi quen thuộc, cũng có nơi xa lạ. Rất nhiều thứ chỉ còn tồn tại trong ký ức của Ma Thần.

Bởi vì thái độ của ba người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Lê Xuân đều chuyển biến lớn nên đám người Huyền Giáp Vệ đều rất lễ phép khi gặp người Ma Thiên Các. Một số nhiệm vụ linh tinh cũng ngại giao cho bọn hắn làm.

Nhưng người Ma Thiên Các cũng rất biết điều, tự chủ động đi thực hiện một số nhiệm vụ để thể hiện giá trị bản thân. Đương nhiên không tính Các chủ trong đó.

Không biết lời đồn từ đâu truyền ra, có người nói Huyền Dặc đế quân và đội trưởng tiểu đội tân nhân thắp nến luận đạo suốt đêm, thậm chí Huyền Dặc đế quân còn có được một chút cảm ngộ, điều này khiến đám Huyền Giáp Vệ càng thêm kính nể Lục Châu.

Biết được chuyện này, Lục Châu nói: “Lão phu chỉ là thuận miệng bịa ra mấy câu cảm ngộ nhân sinh mà thôi.”

“Các chủ nói đúng lắm, đến cảnh giới đế quân thì tu vi phải dựa vào tâm cảnh. Nếu chỉ vì một hai câu nói mà tu vi tăng mạnh, đó mới là kỳ quái.” Mạnh Trường Đông nói.
Chương 1944 Thâm tàng bất lộ

Lúc này Nhan Chân Lạc từ bên ngoài đi vào. “Bái kiến Các chủ.”

“Những người khác đâu?” Lục Châu hỏi.

“Huyền Dặc điện khá tự do, mọi người đều đi học tập thêm kiến thức rồi. Nơi này có Phù Văn điện, Đoán Tạo điện, Trận Pháp điện, còn có đủ loại phương pháp tu hành Nho Phật Đạo, đầy đủ hơn cửu liên nhiều.” Nhan Chân Lạc nói.

Lục Châu khẽ gật đầu: “Cũng tốt.”

“Đáng tiếc Các chủ không có thời gian, nếu được Các chủ chỉ điểm thì chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều.”

Nhìn thập đại đệ tử Ma Thiên Các là biết. Đương nhiên loại sự tình này chỉ có thể ngộ, không thể cầu, tinh lực của một cá nhân có hạn.

“Suýt nữa quên, có Lê đạo thánh đến thăm Các chủ.”

Vừa dứt lời, Lê Xuân từ bên ngoài mỉm cười đi vào, chắp tay nói với Lục Châu: “Lục huynh, mấy ngày không gặp, khí sắc huynh không tệ nha.”

“Có việc gì thế?” Lục Châu hỏi.

“Nghe nói khoảng thời gian này Lục huynh rất nổi tiếng, Huyền Dặc đế quân còn được huynh chỉ điểm, ta hiếu kỳ nên đến xem một chuyến thế nào.” Lê Xuân nói, trong lòng thì tự hỏi Bạch Đế phái người này tới đây là có mục đích gì.

Lục Châu lắc đầu: “Chỉ là thuận miệng nói bậy, không thể gọi là chỉ điểm.”

“Sao có thể là nói bậy được chứ. Hôm qua ta đi gặp đế quân, đế quân vẫn luôn nói không ngừng về bức hoạ kia.” Lê Xuân cười nói, “Bức hoạ thần bí đó đã giúp đế quân lĩnh hội đạo tu hành.”

“Đó chỉ là một bức hoạ phổ thông từ thời kỳ thượng cổ.”

Lê Xuân nghi ngờ nói: “Ta rõ ràng cảm nhận được lực lượng thần bí trong bức hoạ, sao có thể là hàng phổ thông?”

Lục Châu nói: “Nếu nó thật sự phi phàm như thế thì sao Huyền Dặc đế quân lại cho ngươi xem?”

Lê Xuân gật đầu: “Nói cũng đúng.” Phương pháp tu hành là bí mật của mỗi người, sao có thể tuỳ tiện cho người khác xem được?

Ông ông ——

Đúng lúc này, phía Huyền Dặc điện truyền tới âm thanh năng lượng cộng hưởng.

Lê Xuân đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên bầu trời Huyền Dặc điện xuất hiện một vầng sáng cực lớn bao phủ toàn bộ đại điện.

Lê Xuân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cao giọng nói: “Chúc mừng đế quân tấn thăng đại đế quân!”

Đám Huyền Giáp Vệ cũng đồng loạt bay ra xem, lộ vẻ kính sợ. Từng tu hành giả khắp Huyền Dặc đều khom người hô to: “Chúc mừng đế quân tấn thăng đại đế quân!”

Đám người Ma Thiên Các đưa mắt nhìn nhau. Thế mà… tấn thăng rồi?

Lê Xuân trở lại trước mặt Lục Châu, bội phục nói: “Lục huynh đúng là thâm tàng bất lộ khiến ta mở rộng tầm mắt!”

Lục Châu: “? ? ?”

“Việc tu hành của đế quân đã dừng bước từ 30.000 năm trước, không ngờ vừa được Lục huynh chỉ điểm lại đột phá ngay! Còn nói đó chỉ là một bức hoạ phổ thông? Ha ha ha, Lục huynh hôm nay chúng ta không say không về, nào, đến hàn xá của ta uống một chén đi.”

Lục Châu nhíu mày nói: “Huyền Dặc đế quân có thể tấn thăng là vì hắn may mắn. Hắn bị vây ở cảnh giới đó 30.000 năm, tích luỹ đủ sâu nên bây giờ mới bùng ra, nào phải do lão phu chỉ điểm?”

“Lừa dối, huynh cứ tiếp tục lừa dối đi.”

“Ngươi dù gì cũng là đạo thánh đó.” Biểu tình của Lục Châu trở nên nghiêm túc, “Ngươi tu hành nhiều năm, được tiên hiền dạy bảo không ít, có bao giờ được dạy một buổi mà ngươi đốn ngộ không?”

Nghe vậy Lê Xuân giật mình, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nói đùa thôi, Lục huynh đừng để tâm.”

Ông ——

Một hư ảnh xuất hiện phía trên Huyền Giáp điện. Đám Huyền Giáp Vệ lập tức khom người nói: “Bái kiến đại đế quân.”

Lê Xuân cũng hành lễ: “Bái kiến đại đế quân.”

Huyền Dặc đế quân không để ý tới bọn hắn mà vọt tới trước mặt Lục Châu, tươi cười nói: “Nhờ có Lục các chủ chỉ điểm mà bản đế quân mới tấn thăng tu vi.”

Lê Xuân: “? ? ?”

Lần này lão phu có nhảy vào sông hoàng hà cũng rửa không sạch.

Kỳ thực thái độ của Huyền Dặc đế quân đối với Lục Châu khiến Lê Xuân không thể nào hiểu nổi. Dù gì địa vị của đế quân thập điện cũng ngang với Bạch Đế kia mà?

Hắn làm sao biết trong lòng Huyền Dặc đế quân, Ma Thần là ân sư, địa vị cao hơn Bạch Đế rất rất nhiều.

Lúc này Huyền Dặc đế quân ho khan một tiếng, khôi phục vẻ uy nghiêm nhìn về phía Lê Xuân: “Lê đạo thánh, vì sao ngươi lại ở đây?”

Lê Xuân cười nói: “Nghe nói Lục huynh rất có tâm đắc và cảm ngộ về đạo tu hành nên ta đến thỉnh giáo một chút.”

Huyền Dặc đế quân nhíu mày nói: “Ngươi cũng xứng?”

Lê Xuân nghi hoặc: “Hả?”

Huyền Dặc đế quân lập tức sửa lời: “Ngươi hãy thường xuyên đi cùng Lục các chủ, giúp hắn nhanh chóng quen thuộc với Huyền Dặc điện.”

Lê Xuân gật đầu: “Xin đế quân yên tâm.”

Huyền Dặc đế quân hài lòng gật đầu, nói với Lục Châu: “Bản đế quân đã nhận lời mời đến đạo trường Nam Ly Sơn, nếu Lục các chủ có thời gian thì có thể đi cùng bản đế quân.”

“Nam Ly Sơn?”

“Xích Đế mời, thịnh tình không thể chối từ.”

Lê Xuân lập tức nói: “Ta có thời gian, ta rất rảnh rỗi!”

Huyền Dặc đế quân cau mày: “Huyền Giáp Vệ còn rất nhiều chuyện cần làm, Lê đạo thánh ở lại đây đi.”

“A?”

Không phải đã bảo ta thường xuyên đi cùng Lục huynh sao?

Huyền Dặc đế quân nói: “Việc này liên quan đến điện thủ chi tranh, Trương Hợp sẽ đi cùng bản đế quân tới đó.”

Lê Xuân minh bạch, đành mất mát nói: “Vâng.”

Nếu đều đi hết thì Huyền Giáp Vệ sẽ chẳng còn ai toạ trấn.

“Không biết Lục các chủ có nguyện ý đi cùng ta không?” Huyền Dặc đế quân hỏi.

Lê Xuân: “. . .”

Ngài lễ phép quá mức rồi đó!

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Đã vậy thì đi xem một chút.”

. . .

Cùng lúc đó, ở Nam Ly Sơn.

Nam Ly ở gần Huyền Dặc, là một đạo trường độc lập nằm ở phía nam Thái Hư, do Nam Ly thần quân toạ trấn.

Trên không trung Nam Ly Sơn có mười toà kiến trúc lơ lửng hùng vĩ vô cùng. Nam Ly Sơn không tương tranh với thập điện, chỉ thích kết giao hảo hữu không tranh quyền thế.

Nam Ly thần quân chính là dân bản xứ Thái Hư điển hình.

“Thần quân, người của Xích Đế đến rồi.” Một tu hành giả đứng bên ngoài đạo trường bẩm báo.

Nam Ly thần quân gật đầu, xuất hiện ở bên ngoài đạo trường: “Xích Đế tới rồi à?”

“Xích Đế vẫn ở Viêm Thuỷ Vực, số lượng tu hành giả bên đó không nhiều nên chỉ có Nhật tiên sinh, Đoan Mộc tiên sinh cùng với bốn vị kim cương đến thôi.”
Chương 1945 Đến Nam Ly Sơn

Nam Ly thần quân nói: “Đã sớm nghe nói hai người này có thiên phú kỳ giai, lại mang trong mình hạt giống Thái Hư, trăm năm qua đi hẳn là tu vi đã tịnh tiến rất nhanh. Lần này bọn hắn đến Nam Ly Sơn chỉ có thể là để tranh đoạt vị trí điện thủ.”

“Vậy ngài có muốn gặp bọn hắn không?”

“Đương nhiên phải gặp. Ta đang muốn nhìn xem dạng người gì mới xứng với hạt giống Thái Hư.” Nam Ly thần quân nói.

Đúng lúc này, một tên tu hành giả khác lại chạy tới bẩm báo: “Thần quân, Huyền Dặc đế quân giá lâm.”

Nam Ly thần quân khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không mời mà tới?”

“Nghe nói là Xích Đế mời hắn tới.”

“Ha ha… Xích Đế đây là để mắt tới Huyền Dặc điện, muốn cướp vị trí điện thủ Huyền Dặc?” Nam Ly thần quân cười nói, “Người tới đều là khách, cho mời.”

“Vâng.”

Tại phía đông Nam Ly Sơn, trên một chiếc phi liễn màu nâu.

Minh Thế Nhân nói: “Ta chẳng hiểu nổi, tại sao lại phải chọn nơi này? Tới thẳng địa bàn của đối phương đập phá quán không được sao, vì cái gì phải tìm người trung gian?”

“Nhật tiên sinh, đây là vì cân nhắc đến quan hệ giữa Xích Đế và Thái Hư, Nam Ly thần quân luôn không tranh quyền thế, đến chỗ hắn là hợp lý nhất.” Một vị kim cương đáp.

“Dối trá.”

Đoan Mộc Sinh nói: “Lão tứ, đệ có lòng tin không?”

“Đó là đương nhiên.” Minh Thế Nhân cười đáp, “Huynh nhìn là được, xem ta đánh ngã toàn bộ đám người Huyền Dặc điện như thế nào!”

Một vị kim cương lên tiếng: “Nhật tiên sinh không nên coi thường Trương điện thủ Huyền Dặc điện. Người này có tu vi sâu không lường được, ngoài ra nghe nói Huyền Dặc điện mới mời chào được một nhóm Huyền Giáp Vệ, trong đó có cao thủ đắc đạo, ngay cả Huyền Dặc đế quân cũng phải dùng lễ tiếp đón.”

Trong đầu Minh Thế Nhân đột nhiên hiện lên thân ảnh nhị sư huynh, thế là hắn đứng thẳng sống lưng, tay chắp phía sau, khí thế nói: “Không cần lo lắng, đều đánh ngã.”

Nói xong, hắn nghiêng người mỉm cười: “Có chút phong phạm nào của Kiếm Ma không?”

Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái. Con hàng lão tứ này khi không lại bắt chướng nhị sư huynh, một ngày nào đó mà bị nhị sư huynh biết thì lại ăn đòn một trận cho xem. Loại sự tình này mình cứ xem như không biết gì hết, tránh cho bị ăn đòn vô cớ.

Vị kim cương ngồi ở phía sau nghi hoặc hỏi: “Kiếm Ma là ai?”

Minh Thế Nhân cười đáp: “Là một ma đầu rất giỏi dùng kiếm.”

“Có thể được Nhật tiên sinh gọi là Kiếm Ma, hẳn là kiếm thuật của người này rất mạnh.”

“Kiếm thuật của hắn đương nhiên mạnh miễn bàn, chỉ thua ta một chút xíu thôi.” Minh Thế Nhân đắc ý nói.

“. . .”

Khụ khụ khụ… Đoan Mộc Sinh hắng giọng nhắc nhở.

Minh Thế Nhân nhún vai: “Khoác lác một chút ở Thái Hư hẳn là không phạm pháp chớ?”

Lát sau, một đạo đồng từ Nam Ly Sơn bay ra, khom người nói: “Để các vị đợi lâu. Thần quân vốn định tự mình ra nghênh đón các vị, đáng tiếc không thể phân thân nên chỉ có thể sai thuộc hạ đến mời các vị đến vân đài nghỉ ngơi trước.”

Minh Thế Nhân cau mày nói: “Mặt mũi thần quân nhà ngươi thật lớn.”

“Xin thứ lỗi.”

“Thôi, ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi.” Mấy người Minh Thế Nhân bay ra khỏi phi liễn.

Phi hành trên không trung, đám người không ngừng quan sát mười toà kiến trúc trôi nổi giữa Nam Ly Sơn. Mỗi một toà vân đài đều cách nhau khoảng ngàn mét, vân vụ lượn lờ, u tĩnh trang nhã, so với Bồng Lai đảo thì chỉ hơn chứ không kém.

Đi tới toà vân đài ở phía nam, đạo đồng nói: “Các vị có thể tự do đi lại trên toà Quan Vân đài này, lát nữa thần quân sẽ tự mình tới tiếp đón.”

Từ Quan Vân đài nhìn ra tứ phía chỉ thấy chín tầng mây. Bởi vì khoảng cách quá xa nên các toà vân đài khác trông như từng phiến lá cây lơ lửng giữa trời.

“Thật đẹp nha.” Minh Thế Nhân tán thưởng.

Bốn vị kim cương đứng sau lưng tựa như đầu gỗ, khô khan nói: “Nhật tiên sinh nên chuẩn bị điện thủ chi tranh cho cẩn thận.”

“À đúng rồi.” Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía đạo đồng, “Đám người Huyền Dặc điện tới chưa?”

Đạo đồng không ngốc, nếu nói là thần quân đi tiếp đón Huyền Dặc đế quân thì chẳng khác nào đang chọc giận Xích Đế, bèn cười đáp: “Sắp đến rồi.”

Minh Thế Nhân lại hỏi: “Ngươi có biết gì về Trương Hợp của Huyền Dặc điện không?”

Đạo đồng thành thật đáp: “Trương điện thủ là cao thủ nhất đẳng ở Huyền Dặc điện, cũng là nhân tài được đế quân nhìn trúng. Nghe nói Trương điện thủ nhờ ngắm mây mà lĩnh ngộ đại đạo.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Thú vị.”

“Xin các vị cứ tự nhiên.” Nói xong đạo đồng xoay người rời đi.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía bốn vị kim cương: “Xích Đế bệ hạ còn chưa tới sao?”

“Xích Đế sẽ không đến Nam Ly Sơn.”

“Không đến?” Minh Thế Nhân có chút kinh ngạc, “Xem ra Xích Đế bệ hạ rất yên tâm về ta nhỉ.”

“Xích Đế nói nếu hai vị thua thì lập tức trở về.”

“. . .”

Cùng lúc đó.

Tại đạo trường Nam Ly Sơn, Nam Ly thần quân đang tươi cười chào đón Huyền Dặc đế quân:

“Khách quý đã lâu mới gặp. Huyền Dặc đế quân tới hàn xá đúng là vinh hạnh của ta.”

Ba người Huyền Dặc đế quân, Trương Hợp và Lục Châu từ trên không trung đáp xuống, sau lưng có mấy nữ hầu và Huyền Giáp Vệ theo hộ tống.

Huyền Dặc đế quân cười nói: “Nam Ly thần quân, nhiều năm không gặp, từ bao giờ mà ngươi lại biết vỗ mông ngựa rồi?”

Nam Ly thần quân chỉ cười cười, quay sang Trương Hợp nói: “Trương điện thủ, hạnh ngộ.”

Trương Hợp đáp lễ: “Tham kiến Nam Ly thần quân.”

“Vị này là?” Nam Ly thần quân cũng chú ý tới Lục Châu khí thế bất phàm.

“Đội trưởng tiểu đội tân nhân của Huyền Giáp Vệ, Lục lão tiên sinh.” Trương Hợp giới thiệu, đương nhiên hắn sẽ không nói Lục Châu là người của Bạch Đế, vừa vặn muốn nhân cơ hội này dò xét thái độ của Nam Ly thần quân.

Nam Ly thần quân nghi hoặc nhìn Lục Châu, một tân nhân mà được đế quân mang theo bên người nhất định là có chỗ bất phàm.

“Nghe nói Huyền Dặc điện mới mời chào được một vị cao nhân đắc đạo, hẳn chính là Lục đội trưởng rồi?”

Xưng hô này tuy đúng thực tế nhưng lại làm thấp đi bối phận của Lục Châu, Huyền Dặc đế quân bèn nói: “Gọi là Lục các chủ.”

“Các chủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK