Sở Nam điều động cương khí hộ thể, tay không ngừng đánh ra đao cương chém vào đám Man Man nhỏ xung quanh.
“Tiền bối, cẩn thận!”
Xoẹt!
Móng vuốt của cự điểu quào tới, Sở Nam bị đánh bay ngược ra sau. Cương khí hộ thể bị móng vuốt sắc bén rạch nát, kể cả vạt áo trước ngực hắn cũng không còn lành lặn.
“Thật mạnh!” Trong lòng mọi người đầy áp lực.
Cự điểu rít lên một tiếng rồi lại vỗ cánh nhào tới. Ầm ầm! Hai toà kiến trúc sụp đổ.
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu vẫn phải xuất thủ!”
Chân đạp hư không, Lục Châu xuất hiện ở trước mặt Sở Nam, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hai tay chắp sau lưng.
Đám tu hành giả trẻ tuổi bên dưới kinh ngạc hô lên: “Lão tiên sinh?”
Sở Nam nhìn bóng lưng Lục Châu, kinh ngạc nói: “Lão tiên sinh, người đi mau đi, ta còn có thể tiếp tục chiến đấu.”
“Ngươi quá yếu, đánh mà không thắng thì có ý nghĩa gì?” Lục Châu không quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cự điểu Man Man, khẽ nhấc tay.
Phật Đà Thủ Ấn! Một chưởng đánh thẳng vào ngực cự điểu.
Ầm! Cự điểu hét lên một tiếng, hai cánh vỗ phành phạch. Lục Châu thi triển đại thần thông thuật xuất hiện trên đầu cự điểu, gọi ra một toà pháp thân kim liên cao mười trượng sừng sững giữa trời.
“Pháp thân kim liên bát diệp! Là cao nhân!”
“Không ngờ Đại Viêm chúng ta lại có nhiều cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy!”
“Bây giờ còn rất ít người không trảm kim liên.”
Nhưng đám người vẫn lo lắng không ít. Ngay cả người đã trùng tu vào bát diệp như Sở Nam còn đánh không lại cự điểu thì lão tiên sinh bát diệp này làm sao thắng được nó? Trong mắt bọn họ, pháp thân có kim liên dường như yếu hơn không kim liên.
Lục Châu vừa gọi pháp thân ra đã dùng toà kim liên đè thẳng vào người cự điểu Man Man.
Ầm! Toà kim liên toả ra từng đạo gợn sóng!
“Quácccc —— ——” Cự điểu hét thảm một tiếng.
Sở Nam và các tu hành giả trẻ tuổi đều kinh hãi. Pháp thân cũng có thể chơi kiểu này?
Đây chỉ là một trong nhiều cách sử dụng pháp thân mà thôi, lực phòng ngự của toà kim liên không hề yếu hơn vũ khí thiên giai. Lục Châu hiểu rõ cách sử dụng pháp thân hơn ai hết.
Hắn thu hồi pháp thân, sau đó lại gọi ra, điểm khác trước là pháp thân lần này nằm ngang, toà kim liên xoay tròn, liên diệp sắc bén như lưỡi đao xoắn tới. Phanh phanh!
Lông vũ không ngừng rơi xuống, liên tục bị cắt chém tám nhát, Man Man bay vọt ra sau. Dường như nó đã bị thương!
“Lão tiền bối thật lợi hại!”
“Vậy mà cũng làm được?”
Sở Nam được mở mang tầm mắt, thừa dịp Man Man vừa lui lại, hắn không còn dám khinh thường, vội khom người hỏi: “Xin hỏi tiền bối thuộc môn phái nào?”
Lục Châu không trả lời mà chỉ nói: “Xem là được.”
Thân ảnh nhoáng lên, pháp thân biến mất. Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Cự điểu này có lực phòng ngự rất kinh người, lấy tu vi bát diệp thông thường rất khó có thể giết được nó. Vị Danh Kiếm có thể chém được huyết kiếm của Khương Văn Hư, không biết đã đạt tới đẳng cấp gì.
Toàn thân Vị Danh Kiếm được bao phủ bởi phù văn màu đen, lại thêm tình hình cuộc chiến kịch liệt nên rất khó có thể phát hiện sự tồn tại của nó, gần như chỉ là một cái bóng mờ. Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm vọt về phía cự điểu.
Vù! Hàn mang hiện lên, Vị Danh Kiếm chém ngang cánh nó!
Rắc! Một đoạn cánh bị gãy.
“Xem ra Vị Danh Kiếm có thể chém đứt.” Nhìn thấy kết quả, thân ảnh Lục Châu nhanh chóng loé lên.
Hung thú bị thương là lúc chúng đáng sợ nhất. Lục Châu phải đuổi được cự điểu Man Man ra khỏi Mạc Thành trước khi nó trở nên điên cuồng.
Lục Châu tung ra một chưởng, lòng bàn tay hiện lên lam quang. Thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm mô phỏng Cửu Tự Chân Ngôn Ấn của Đạo môn!
Ầm! Cự điểu Man Man kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp lui lại đã bị chưởng ấn màu xanh lam đánh trúng!
“Đây là…” Đám người ngây ngốc nhìn.
Lục Châu vọt về phía trước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cự điểu, trầm giọng nói: “Những người khác thanh lý đàn Man Man!”
“Vâng!”
Đám người tỉnh táo lại, vội vàng phóng lên tầng trời cao tấn công đám Man Man cỡ nhỏ.
Lục Châu tiếp tục tung ra một chưởng ấn màu lam. Cự điểu bay ngược mấy vòng, Lục Châu không ngừng tung chưởng.
Sở Nam nhịn không được tán thưởng: “Mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt…”
Lấy tu vi bát diệp của Lục Châu, muốn đánh trọng thương cự điểu thì quá khó khăn. Từ cuộc chiến giữa nó và Sở Nam, Lục Châu có thể nhận ra cự diểu Man Man là hung thú cao giai hơn bát diệp.
Cho nên những chưởng ấn này đều mang theo một chút lực lượng phi phàm trong đó.
Đây là phương pháp chiến đấu Lục Châu mới nghĩ ra. Hắn có tu vi bát diệp, không nên lãng phí điều này, nếu sử dụng thêm một ít lực lượng phi phàm thì hắn sẽ vô địch cùng giai, đồng thời có thể tiết kiệm được không ít lực lượng phi phàm.
Rõ ràng phương pháp này đã thí nghiệm thành công trên thân cự điểu Man Man, mỗi một chưởng đều khiến nó không cách nào chống cự.
Liên tục tung ra mười chưởng ấn, cự điểu bị Lục Châu đánh bay ra khỏi Mạc Thành. Sĩ khí của đám tu hành giả trong thành lập tức tăng vọt, bọn họ không chút kiêng kị đánh tan bầy Man Man cỡ nhỏ.
Một số tu hành giả còn lại đi tới trận nhãn để chữa trị tầng bình chướng.
Sở Nam vẫn đứng ngây ra như phỗng, không ngừng lẩm bẩm: “Mở rộng tầm mắt…”
Tu hành giả trẻ tuổi lúc nãy từ chối Lục Châu cũng tán thưởng nói: “Lão tiên sinh thật mạnh, có phong thái của Các chủ Ma Thiên Các.”
“Các chủ Ma Thiên Các?” Sở Nam quay sang nhìn hắn.
“Tuy nói vị lão tiên sinh này trông trẻ tuổi hơn một chút, nhưng phương thức xuất chưởng và tác phong rất giống với tổ sư gia Ma Thiên Các.”
“Ngươi có vẻ biết khá nhiều về Ma Thiên Các.” Sở Nam nghi hoặc nói.
“Có biết đôi chút… Tổ sư gia Ma Thiên Các là người ta kính sợ nhất, lão nhân gia người cực kỳ am hiểu dùng chưởng ấn. Nhớ tới lúc Ma Thiên Các càn quét Lận Tín của Thái Hư Học Cung, ta đang ở gần đó quan sát, dù là bát diệp như Lận Tín cũng không có tư cách để tổ sư gia xuất thủ. Sau khi Lận Tín chết, một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí của tổ sư gia từ trên trời giáng xuống phá hư bình chướng Thái Hư Học Cung vẫn khiến ta rung động không thôi.”
Sở Nam nói: “Nói rất có lý… người thanh niên, ta thấy ngươi can đảm hơn người, có muốn gia nhập La Tông của ta không?”
Vừa nghe vậy, tu hành giả trẻ tuổi lập tức mừng thầm trong lòng.
“Ta vốn đã quen tự do tự tại, cho dù là tổ sư gia Ma Thiên Các đích thân tới chiêu mộ ta cũng không dễ dàng đồng ý. Vừa rồi lão tiên sinh kia mời chào ta gia nhập sơn môn nhưng ta đã uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng nay thiên hạ loạn lạc, có một mái nhà che gió che mưa vẫn tốt hơn là làm lục bình không rễ. Nếu đại trưởng lão đã tiến cử, vãn bối cảm kích vô cùng.”
“Rất tốt.” Sở Nam hài lòng gật đầu. Lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Chương 802 Vô đề
Lúc này có hai tu hành giả trẻ tuổi khác bay tới đứng bên cạnh thanh niên kia.
“Tiêu Vân, chúc mừng.”
“Về sau vào La Tông nhớ bảo bọc bọn ta đấy.”
Tiêu Vân mỉm cười gật đầu.
Sở Nam nói: “Thiên phú của các ngươi đều không tệ, nếu muốn có thể cùng đến La Tông.”
Ba người nghe vậy mừng rỡ, đồng thời khom người nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”
. . .
Đám Man Man trên bầu trời rốt cuộc cũng bị các tu hành giả hợp lực đánh đuổi, bầu trời trở nên yên tĩnh và quang đãng.
Hơn trăm tu hành giả bay về phía tây, lăng không lơ lửng quan sát nơi cự điểu vừa rơi xuống.
Một chuỗi những chưởng ấn liên tục của Lục Châu đã đánh bay cự điểu, nó rơi xuống khoảng đất phía tây thành, điên cuồng vỗ đập hai cánh khiến cuồng phong tàn phá khắp nơi.
Các tu hành giả lo lắng tường thành sẽ sụp đổ nên ngự không bay lên, vận khí thành cương tạo thành tầng bình chướng tạm thời để bảo vệ tường thành, ngăn cản gạch đá vụn bay tới.
Lục Châu vừa hạ xuống đất, đám người đã lên tiếng nhắc nhở.
“Lão tiên sinh cẩn thận!”
“Tuy bát diệp rất mạnh nhưng con súc sinh này không hề tầm thường.”
Có vết xe đổ của Sở Nam, không ai dám khinh thường cự điểu Man Man. Không bao lâu sau, khu vực phía tây thành đã bị cự điểu đào thành một cái hố tròn.
“Không sao.” Lục Châu vuốt râu bước về phía trước với vẻ ung dung thản nhiên.
Đám người kinh hãi. Thật là người tài cao gan lớn! Hơn trăm tu hành giả đều tròn mắt nhìn Lục Châu tiến về phía cự điểu.
Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm, phù văn màu đen như ẩn như hiện. Khi không dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng, Vị Danh Kiếm là vũ khí mấu chốt dùng để đánh giết con cự điểu này.
“Lão tiên sinh xin hãy cẩn thận, loài cự điểu này vốn có một đôi. Con đực này chết thì vẫn còn một con cái nữa!” Trên tường thành, Tiêu Vân hô lớn.
“Còn một con?” Man Man cũng là Bỉ Dực Điểu, có chết cũng phải ở cạnh nhau. Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, móng vuốt cự điểu đột nhiên toát ra hồng quang đánh về phía Lục Châu.
Mọi người sợ hãi không dám nhìn cảnh tượng máu me này, bọn họ biết móng vuốt kia có thể xé nát cương khí hộ thể của con người. Sở Nam cũng cau mày định nhảy xuống hỗ trợ.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên tung chưởng. Dưới chân xuất hiện Bát Quái Ấn, quanh thân xuất hiện chín chữ triện lớn. Lục Hợp Đạo Ấn!
Chín chữ triện bay ra va chạm mạnh vào vết thương trên người cự điểu khiến nó bị đánh bay ngược ra sau.
Đám người há hốc mồm nhìn. Hàng loạt thao tác của vị lão tiên sinh này đều chứng tỏ hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, am hiểu về các loại kỹ xảo và thủ đoạn.
“Đến một con, giết một con. Đến một đôi, giết cả hai.” Lục Châu thản nhiên nói.
Thừa dịp cự điểu còn chưa rơi xuống đất, Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm bắn ra kiếm cương, kiếm cương lóng lánh kim quang mang theo khí tức hắc ám của phù văn màu đen.
“Đó là cái gì? Ma thiền?”
Trong khoảnh khắc kiếm cương đột nhiên biến lớn, xuyên thủng thân thể Man Man khiến nó kêu lên một tiếng thảm thiết vang vọng giữa đất trời.
“Diệu quá!”
“Lão tiên sinh rất có phong phạm cao thủ!”
Trong một rừng cây xa xôi ở phía tây Mạc Thành đột nhiên truyền đến một tiếng gáy. Đám Man Man nhỏ từ trong rừng cây bay vọt ra.
“Đến rồi!” Hơn trăm tu hành giả còn chưa kịp cảm thán sự cường đại của Lục Châu đã phải quay đầu nhìn về phía rừng cây.
“Lão tiên sinh, mau lui lại!”
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, rút kiếm cương ra. Cự điểu đã bị trọng thương nằm dưới đất, không ngừng giãy giụa.
Đám Man Man cỡ nhỏ đã ùa tới. Các tu hành giả đứng trên tường thành đều chuẩn bị sẵn sàng nhập trận.
Đúng lúc này, phía nam Mạc Thành có một tu hành giả vui vẻ hô lên: “Người của Ma Thiên Các tới rồi!”
Các tu hành giả vội vàng quay đầu nhìn. Ở chân trời xa xôi, Xuyên Vân phi liễn đang kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng vọt tới với tốc độ nhanh như chớp.
Lục Châu nhíu mày nhìn sang. Hắn đã dặn Tư Vô Nhai đừng truyền ra ngoài, sao bây giờ người của Ma Thiên Các lại đến đây?
Toàn bộ tu hành giả Mạc Thành đều lăng không chờ Xuyên Vân phi liễn đại giá quang lâm. Chốc lát sau, phi liễn dừng lại trên bầu trời Mạc Thành.
Sở Nam dẫn người bước lên nghênh đón. “Không biết vị tiền bối nào của Ma Thiên Các đại giá quang lâm, xin thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Lúc này, trên phi liễn có một nhóm người đạp không bước ra, chính là Tư Vô Nhai và bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các.
Tư Vô Nhai không nhìn tới Sở Nam mà đi thẳng tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ: “Sư phụ!”
Sở Nam, Tiêu Vân: “? ? ?”
Lục Châu vuốt râu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Có lão phu ở đây là được rồi. Ngươi không toạ trấn Lương Châu, chạy đến đây làm gì?”
Tư Vô Nhai thấp giọng đáp: “Sư phụ, việc này e là không đơn giản như vậy. Đồ nhi có phát hiện mới.”
“Phát hiện mới?”
“Đồ nhi tìm thấy thứ này trong tổ chim của cự điểu Man Man.” Tư Vô Nhai dâng lên một lá bùa, trên lá bùa có khắc hoạ phù văn màu đỏ.
Lục Châu nhướng mày.
“Đồ nhi hoài nghi người của hồng liên giới đã tới Đại Viêm. Hồng liên giới có cửu diệp, hẳn là nghiên cứu của bọn hắn về tu vi và hồng liên đều hơn xa chúng ta. Khí cụ vận chuyển cũng là do bọn hắn phát minh.”
Đúng lúc này, một cự điểu Man Man khác từ đâu đột nhiên bổ nhào xuống, quắp lấy cự điểu đang bị trọng thương rồi bay đi.
Lục Châu nhìn theo nó, lập tức căn dặn: “Ngươi và bốn vị trưởng lão thủ hộ Mạc Thành, lão phu đi một chút sẽ trở lại.”
“Vâng!” Tư Vô Nhai khom người đáp.
Lục Châu đạp không bay lên đuổi theo hai con cự điểu, miệng trầm giọng quát: “Súc sinh, lão phu nhìn xem ngươi chạy đi đâu?!”
Chỉ trong giây lát thân ảnh Lục Châu và hai cự điểu đã biến mất ở phía chân trời.
Hơn trăm tu hành giả lăng không lơ lửng trên tường thành nhìn theo với ánh mắt phức tạp.
“Sở Nam? Là ngươi?”
Phan Ly Thiên vừa nhìn đã nhận ra Sở Nam, bèn lên tiếng chào hỏi.
Sở Nam nuốt một ngụm nước bọt, vội đáp: “Thì ra là Phan trưởng lão!”
Hơn trăm tu hành giả đồng thời khom người.
“Sao ngươi lại ở đây?” Phan Ly Thiên hỏi, “Lão hủ còn nhớ, tại La Tông thanh thế của ngươi như mặt trời ban trưa.”
Sở Nam liên tục xua tay, ngượng ngùng nói: “Chuyện cũ xin đừng nhắc tới, ta xấu hổ muốn chết. Xin hỏi Phan trưởng lão, vị lão tiên sinh kia là…”
Phan Ly Thiên lắc đầu nói: “Nói nhảm, Các chủ đích thân tới đây, chuyện rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi?”
Trong lòng Sở Nam cả kinh, bèn áp chế thần sắc khó xử trên mặt, cúi đầu nói: “Quả thật là Cơ tiền bối… Vừa rồi ta cảm thấy rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời nhìn không ra.”
“Biết rõ là tốt… Ngươi hôm nay thông minh hơn lúc xưa nhiều.” Phan Ly Thiên khen ngợi một câu.
Lời này khiến mặt Sở Nam đỏ ửng.
Tu hành giả trẻ tuổi Tiêu Vân lăng không đứng sau lưng Sở Nam khẽ lảo đảo, suýt nữa đã không đứng thẳng được. “Ta đã bỏ lỡ cái gì?”
Không ai chú ý tới hắn. Chỉ có Tiêu Vân biết mình đã bỏ lỡ điều gì…
Chương 803 Vô đề
Ma Thiên Các thu đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt. Trừ Phan Trọng và Chu Kỷ Phong thu nhận lúc đầu và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung của Diệp Thiên Tâm, có ai không phải là cao thủ danh chấn tứ phương? Danh tiếng của tứ đại trưởng lão cũng như sét đánh bên tai.
Lúc này hối hận thì đã muộn.
Tư Vô Nhai bay tới đối diện với tứ đại trưởng lão: “Sư phụ có lệnh, chúng ta thủ hộ Mạc Thành.”
“Được.”
Phan Ly Thiên ngẩng đầu nhìn đám Man Man trên trời, cười ha hả. “Lão hủ đã lâu không hoạt động gân cốt. Lão Lãnh, muốn thi xem ai giết nhiều hơn không?”
Lãnh La giơ nắm đấm lên: “Ai sợ ngươi? Thi thì thi!”
Thân ảnh Lãnh La biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện ở giữa bầy Man Man, pháp thân hiện ra rồi bành trướng. Sáu mảnh liên diệp lượn vòng trên không trung, tấn công hết con Man Man này đến con Man Man khác. Chỉ mới thi triển hai chiêu đã có mấy trăm con Man Man rơi xuống.
“Chơi xấu! Xem lão hủ ra tay đây!”
Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra, chân đạp kim quang, hồ lô đột nhiên biến lớn che khuất cả bầu trời. Phan Ly Thiên trầm giọng nói: “Tuý Chẩm Giang Sơn.”
Cương khí tung hoành! Ầm! Một chiêu bắn ra, bầy Man Man lập tức rơi rụng hết một phần ba.
Đám tu hành giả đứng ở tầng trời thấp được mở rộng tầm mắt. Thủ đoạn của trưởng lão Ma Thiên Các vừa dứt khoát vừa bạo lực hơn bọn họ rất nhiều, quả nhiên là cường giả bát diệp trùng tu.
“Lão thân cũng thi!”
Tả Ngọc Thư nắm chặt Bàn Long Trượng trong tay, đường vân sáng lên, bùa chú bay đầy trời. Từng chữ triện trên bùa chú toả quang mang chói lọi, lập tức lấy mạng từng con Man Man. Cho dù là thần xạ thủ cũng rất khó có thể đánh giết trên phạm vi lớn một cách chuẩn xác như Tả Ngọc Thư.
Đám tu hành giả quay sang nhìn Hoa Vô Đạo…
Hoa Vô Đạo ho khan một tiếng: “Ba vị trưởng lão thủ đoạn kinh người, ta sẽ không bêu xấu.”
“. . .”
Ma Thiên Các vừa ra tay, đám Man Man không còn chút lực uy hiếp nào, rất nhanh đã bị đánh hạ không còn một con.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu bay về phía tường thành.
Tu hành giả trẻ tuổi Tiêu Vân vội vàng tiến lên nghênh đón, khom người nói: “Vãn bối tham kiến thất tiên sinh.”
“Ngươi là…?” Tư Vô Nhai không biết người này.
“Thất tiên sinh có điều không biết, vừa rồi Cơ tiền bối có ý muốn thu nhận ta làm đệ tử sơn môn, không biết…” Tiêu Vân vừa nói ra, Sở Nam đứng gần đó nghe được khẽ nhướng mày.
Tư Vô Nhai không đợi hắn nói dứt câu đã thản nhiên nói: “Gia sư chọn người rất khắc nghiệt. Nếu gia sự thật sự nhìn trúng ngươi thì tự nhiên sẽ đến tìm ngươi, không cần phải nói với ta.”
Tiêu Vân: “. . .”
Xong đời.
Ánh mắt Tiêu Vân chợt nhìn về phía đại trưởng lão Sở Nam, phát hiện Sở Nam cũng đang nhìn mình chằm chằm… Thôi xong, thả mồi bắt bóng, bây giờ đến bóng cũng không còn nữa rồi.
. . .
Cùng lúc đó, Lục Châu đuổi theo cự điểu tiến vào rừng sâu.
Con cự điểu kia phải quắp theo cự điểu bị trọng thương nên nó phi hành chậm hơn hẳn. Thân hình cự điểu quá to, không thể không va chạm làm gãy các loại cây cối xung quanh, tạo thành một con đường trống trải.
“Nghiệt súc, chạy đi đâu!”
Lục Châu tung ra một chưởng, kim quang bắn ra đánh vào cánh cự điểu khiến lông nó rụng rơi lả tả. Con bị trọng thương là chim trống, con đến cứu là chim mái.
Chim mái bị đau, nó vỗ cánh phần phật hòng bay ra khỏi rừng cây, nhưng Lục Châu gọi ra pháp thân kim liên, thi triển đại thần thông thuật hiện ra trên đỉnh đầu nó, năm ngón tay ấn xuống, chưởng ấn mang theo lam quang với tốc độ nhanh như thiểm điện. Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!
Ầm! Thủ ấn đánh vào đầu chim mái khiến nó bị thương kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.
Lục Châu thu hồi pháp thân, bay tới đứng cách hai con cự điểu hơn mười mét. “Lão phu sao có thể tha cho ngươi?”
Bàn tay Lục Châu nâng lên, vừa định hạ thủ thì từ trong rừng đột nhiên xuất hiện một nam tử trung niên, thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ đỏ.
“Khoan đã.”
Nam tử trung niên đi tới bên cạnh cự điểu, ngẩng đầu nhìn Lục Châu, gật đầu nói: “Các hạ có thể giết Thư Hùng Song Man, xem ra tu vi không đơn giản.”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
“Lão tiên sinh, xin hãy nể mặt ta mà lưu lại tính mệnh cho súc sinh này, ta thay mặt chúng tạ ơn lão tiên sinh.” Nam tử trung niên nói.
“Cự điểu Man Man quấy nhiễu thành trì của nhân loại, ngươi còn muốn bảo vệ chúng nó?”
“Lão tiên sinh cần gì phải nặng lòng sát tâm như vậy.”
“Chẳng lẽ chúng nó không đáng bị giết?” Lục Châu hỏi lại.
“Chuyện này…”
Nam tử trung niên vốn định giải thích thêm, nhưng Lục Châu không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, bèn lạnh nhạt nói: “Ma Thiên Các làm việc, không đến lượt các ngươi khoa tay múa chân.”
Lão phu cố ý nói ra cái tên Ma Thiên Các, mau cút đi đi.
Ai ngờ nam tử trung niên kia không hề hoảng sợ chút nào, còn thản nhiên nói: “Lão tiên sinh, ta vẫn cảm thấy nên tha cho chúng nó một mạng.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Người này không sợ Ma Thiên Các? Chẳng lẽ là dã nhân quanh năm ở trong rừng sâu núi thẳm không màng thế sự, không biết tới danh tiếng của Ma Thiên Các?
“Ngươi đang dạy lão phu làm việc?”
“Lão tiên sinh, hãy khoan dung độ lượng…”
Nam tử trung niên lăng không bay lên ngang hàng với Lục Châu, khôi giáp trên người hắn khẽ rung động, toả ra quang mang. Trên thân khôi giáp có rất nhiều đường vân màu đỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Châu rốt cuộc cũng minh bạch. “Người trong hồng liên giới.”
Lục Châu cũng chú ý thấy trên thân cự điểu Man Man có một số đường vân màu đỏ. Chẳng trách, chẳng trách…
Nam tử trung niên giật bắn người, kinh ngạc nói: “Ngươi biết về hồng liên?”
Tính ra cũng khá trùng hợp. Nếu đổi lại là một người khác thì khi nhìn bộ khôi giáp này chắc chắn sẽ không nhận ra. Khắp Đại Viêm này cũng chỉ có mỗi Ma Thiên Các là biết tới nó.
Lục Châu nghiêm túc nhìn đối phương: “Ngươi tiến vào thế giới này bằng cách nào?”
Nam tử trung niên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi từ đâu mà biết đến chúng ta?”
“Trả lời câu hỏi của lão phu.”
“…Vậy ta đành phải bắt ngươi lại.” Nam tử trung niên ý thức được mình đã bị bại lộ thân phận, lập tức để lộ sát ý.
Ông!
Khôi giáp sáng lên toả hồng quang rực rỡ. Pháp thân xuất hiện, hồng liên nở rộ. Trên toà hồng liên có tám mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Lục Châu không nói thêm một lời, sử dụng đại thần thông thuật đánh ra một chưởng. Đại Vô Uý Ấn của Phật môn toả lam quang nhàn nhạt.
Nam tử trung niên không lùi mà tiến tới, nghênh đón bằng một chưởng ấn. Ầm!
Song chưởng va chạm, nam tử trung niên bị chấn bay ngược ra sau, liên tục đụng gãy mười gốc cây mới dừng lại. Đường vân màu đỏ trên khôi giáp sáng lên bộc phát lực lượng giúp hắn ổn định thân hình.
Nam tử trung niên cả kinh, thất thanh nói: “Không xong, lực lượng của cửu diệp?!”
Khôi giáp này chỉ có cửu diệp mới có thể kích hoạt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lúc này hư ảnh của Lục Châu loé lên rồi xuất hiện trước mặt hắn. Nam tử trung niên vui mừng nói: “Là ngươi tự tìm đường chết…”
Vị Danh Kiếm trong tay Lục Châu chém ngang phù văn màu đỏ trên thân khôi giáp. Phù văn lập tức bị phá nát. Lục Châu thuận thế đánh ra một chưởng.
Chương 804 Vô đề
Phốc ——
Nam tử trung niên vốn cho rằng phù văn có thể ngăn cản Lục Châu, không ngờ lại bị người ta phá vỡ nhẹ nhàng như vậy. Hắn không kịp phản ứng, lại bị chấn bay ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Chênh lệch thật lớn!
Lục Châu một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng, cất bước tiến về phía trước, giọng điệu trầm thấp: “Trả lời câu hỏi của lão phu.”
Nam tử trung niên không ngờ lão già này lại có thể đánh hỏng lực lượng trên bộ khôi giáp, đồng thời đánh mình trọng thương.
“Đi lối nào tới đây?”
“Vô Tận Hải ở Bắc Cương.” Nam tử trung niên đáp.
“Ngươi là ai?” Lục Châu hỏi.
“Cố Minh của Thiên Vũ Viện.” Cố Minh nhích người ra sau rồi ngẩng đầu nói: “Một tháng trước, ta dùng khí cụ vận chuyển vượt biển đến đây. Trong khoảng thời gian ở đây ta vẫn luôn tiềm phục trong rừng cây này, tình cờ gặp được đàn Man Man nên lợi dụng phù văn dẫn dụ chúng nó đến công kích thành trì.”
“Ngươi đến từ hồng liên địa giới, vì sao lại tập kích thành trì của nhân loại?” Lục Châu không hiểu vì sao một bát diệp nho nhỏ lại dám cả gan làm loạn ở đây.
Cho dù là cửu diệp Khương Văn Hư thì mấy trăm năm trước lúc mới đến cũng không làm ra hành vi tập kích thành trì như Cố Minh. Đây là hành động rất dã man.
Cố Minh đáp: “Chúng ta muốn hiểu rõ thực lực tổng hợp của các ngươi. Muốn giết được cự điểu Man Man phải có thực lực cửu diệp. Chỉ có hiểu rõ mới có thể… có thể…”
Hắn im bặt, không nói hết câu.
“Mới có thể xâm lấn, đúng không?” Lục Châu nói thay lời hắn.
Cố Minh ngẩng đầu không nói. Lục Châu thản nhiên nói tiếp: “Trong tu hành giới, lão phu chỉ là một kẻ yếu.”
Cố Minh cau mày nhìn vị lão nhân trước mặt, trong lòng kinh hoảng không thôi. Hắn đã đoán được Lục Châu là cao thủ cửu diệp, nếu sự thật đúng như lời lão nhân nói thì… hồng liên giới sẽ gặp nguy hiểm!
Trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
“Ta không tin.” Cố Minh nói. “Trước khi ngươi xuất hiện, không ai có thể ngăn cản cự điểu. Đồng bọn của ta đang ở…”
“Ngươi quả nhiên có đồng bọn.” Lục Châu nắm được tin tức quan trọng.
Cố Minh ý thức được mình lỡ lời, nhưng đã quá muộn, bèn nói chữa: “Ta không biết bọn họ đang ở đâu.”
“Thiên Vũ Viện là tông môn như thế nào?”
Cố Minh không trả lời ngay. Hắn cảm giác được vị lão nhân này đang cố gắng tìm hiểu thông tin về hồng liên giới. Nếu cửu diệp chỉ là kẻ yếu ở thế giới này thì để lộ tin tức về hồng liên giới sẽ mang tới tai hoạ ngập đầu, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Thấy hắn lặng im không đáp, Lục Châu nói: “Khương Văn Hư cũng đến từ Thiên Vũ Viện?”
Cố Minh cả kinh. Vị lão nhân trước mắt biết nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Hắn là người của Phi Tinh Trai, không phải người Thiên Vũ Viện.”
“Phi Tinh Trai…” Lục Châu nhắc lại cái tên này.
“Phi Tinh Trai có hai vị cửu diệp, Khương Văn Hư là một trong số đó.”
“Người còn lại là ai?” Lục Châu hỏi.
Có lẽ vì Khương Văn Hư nên Lục Châu không có ấn tượng tốt với Phi Tinh Trai cho lắm. Sau này gặp mặt thể nào cũng vì chuyện của Khương Văn Hư mà phát sinh tranh chấp. Nắm thêm chút tin tức vẫn tốt hơn.
Cố Minh đáp: “Đại trưởng lão Diệp Chân.”
Diệp Chân… Lục Châu ghi nhớ cái tên này.
“Hồng liên giới nghiên cứu khí cụ vận chuyển đến nơi này là có mục đích gì?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
Cố Minh cúi đầu xuống nói: “Lão tiên sinh, ta đã trả lời nhiều câu hỏi như vậy, có thể để ta rời đi chưa?”
Lục Châu xoay người lại đưa lưng về phía Cố Minh, nhìn hai con cự điểu nằm dưới đất, lắc đầu nói: “Muốn đi cũng được, chỉ cần ngươi chịu khai ra mọi tin tức liên quan đến hồng liên giới. Nếu không kết cục của cự điểu cũng chính là kết cục của ngươi.”
Vụt ——
“Chết đi!!!”
Toàn thân Cố Minh như một mũi tên bộc phát toàn bộ nguyên khí, đường vân màu đỏ trên khôi giáp kết hợp với sức mạnh của hồng liên toả ra hồng quang rạng rỡ.
Lục Châu cảm giác được sau lưng có nguy hiểm, xoay người lại chắc chắn không kịp, bèn không tiếp tục che giấu tu vi, tung ra một chiêu thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, lam liên xuất hiện dưới chân.
Ầm!
Cố Minh mang theo hồng liên đâm vào hộ thuẫn năng lượng màu xanh lam. Sở dĩ hắn tỏ ra phối hợp với Lục Châu từ nãy đến giờ cũng là để tung ra một chiêu tất sát.
Lại không ngờ… bị đỡ được!
“Màu xanh lam?!” Trái tim Cố Minh chìm vào đáy cốc. Hắn lập tức cảm nhận được kim liên giới phức tạp và đáng sợ hơn hắn nghĩ nhiều lắm.
Đứng trước mặt người sâu không lường được như Lục Châu, hắn theo bản năng cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Lục Châu chậm rãi xoay người lại, hờ hững mở miệng: “Phí công.”
Soạt —— ——
Lam liên nở rộ! Một mảnh liên diệp màu xanh lam đánh vào mặt Cố Minh khiến ngũ quan hắn trở nên vặn vẹo, lồng ngực hõm vào, tứ chi rũ rượi. Cố Minh như một con diều đứt dây bị năng lượng của lam liên thổi bay.
Cây cối đại thụ trong phương viên mười thước đều hoá thành bột mịn, các gốc cây trong phạm vi trăm mét đều bị gãy đổ.
Sau khi năng lượng lam liên phát tiết xong, thân thể vặn vẹo tàn phế của Cố Minh mới rơi xuống.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới khen thưởng thêm 1.000 điểm.]
[Ting — đánh giết Man Man trống, thu hoạch được 4.000 điểm công đức.]
“Hả?” Man Man cũng toi đời rồi sao?
Lục Châu không quan tâm đến Cố Minh nữa mà nhìn về phía cặp cự điểu.
Con chim trống vốn đã bị trọng thương nay bị thần thông Thiên thư đánh giết. Còn lại con chim mái cũng bị đánh cho tàn tạ.
“Lỡ tay, dùng hơi nhiều lực lượng.” Lục Châu cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cố Minh có khôi giáp hộ thể, còn có phù văn màu đỏ, Lục Châu không biết hắn còn có vũ khí nào khác không, thế nên để cho an toàn, Lục Châu sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm.
Dùng một phần ba lực lượng đánh giết được chim trống, không giết được chim mái. Điểm ban thưởng là 4.000, xem ra chúng yếu hơn Xích Diêu.
Từ đó có thể suy luận, muốn đánh giết hung thú khổng lồ thì dùng một phần hai lực lượng phi phàm là đảm bảo nhất.
Con chim mái nằm giữa đống đại thụ gãy đổ, giãy giụa cố gắng đứng dậy.
Lục Châu không động thủ.
Hắn nhìn thấy con chim mái gian nan dùng cánh hất đống cây cối ngã đổ ra, tập tễnh bò về phía con chim trống. Toàn thân nó ướt đẫm máu tươi, nhưng nó vẫn cố gắng bò.
Rất lâu sau đó, nó rốt cuộc bò lại được bên cạnh chim trống rồi ngả đầu tựa vào thi thể chim trống. Đôi mắt nó khẽ chớp nhìn về phía Lục Châu, không có căm hận, không có công kích, ngược lại có cảm giác được giải thoát…
Trong miệng nó phát ra âm thanh trầm thấp. Lục Châu nhìn thấy phù văn màu đỏ trên móng vuốt nó từ từ tiêu biến. Chim mái khép cánh lại ôm chầm lấy chim trống, mắt nó khẽ chớp như đang khóc, rồi nó nhắm mắt lại.
[Ting — đánh giết Man Man cái, ban thưởng 4.000 điểm công đức.]
Có lông màu xanh, một cánh và một mắt, mỗi khi muốn bay, con trống con mái kết thành một cặp, tự là Man Man.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh.
Lục Châu thở dài một tiếng.
Vạn vật đều có linh tính… Có đôi khi, con người còn không nặng tình bằng chim.
Chương 805 Vô đề
Lục Châu lại quan sát hai con cự điểu Man Man, thầm nghĩ, hung thú như Xích Diêu có thể cung cấp đồ vật đặc thù, nhưng sao hai con này lại chẳng có gì.
Không bao lâu sau, Lục Châu đạp không rời đi.
Qua hơn nửa canh giờ, từ trong rừng có hai tên tu hành giả thân mặc khôi giáp, đầu đội mũ đỏ phi hành tới.
“Ở đây này!”
Hai người cầm trong tay một lá bùa có khắc phù văn màu đỏ, cấp tốc chạy đến. Khi nhìn thấy thi thể tàn phế của đồng bọn, hai người chấn kinh không thôi.
“Cố Minh!”
“Gặp phải cao thủ!” Sắc mặt bọn hắn ngưng trọng.
“Khôi giáp của Cố Minh đã bị huỷ hoại.”
Một người bay lên không trung quan sát khu vực chiến đấu. Ở giữa là một hình tròn lớn như toà sen, xung quanh tản ra trông như lá sen, toàn bộ khu vực bị hư hại có hình dạng của một toà kim liên.
“Lực phá hoại thật mạnh. Kim liên giới có cao thủ bậc này?”
“Có phải là cửu diệp không?”
“Theo lý thuyết thì khôi giáp của Cố Minh có thể ngăn trở công kích của cửu diệp trong một khoảng thời gian đủ để hắn chạy trốn. Mà lực phá hoại bậc này… có thể là cao thủ thập diệp, thậm chí là cao thủ Huyền Thiên cảnh.”
Huyền Thiên cảnh là cảnh giới sau khi đã khai thập diệp, ngưng tụ ra Thiên Giới Bà Sa.
Có Thiên Giới Bà Sa, bên dưới thập diệp đều chỉ là sâu kiến.
Cảnh giới Thần Đình cảnh trở xuống có thể ngưng tụ ra ba bốn loại pháp thân.
Đến Nguyên Thần cảnh, chỉ có một loại pháp thân là Bách Kiếp Động Minh, dùng số lượng liên diệp để phân chia mạnh yếu.
Huyền Thiên cảnh cũng tương tự như vậy, chỉ có một loại pháp thân, đó chính là Thiên Giới Bà Sa.
“Cự thú xuất hiện, chứng tỏ kim liên giới có cửu diệp hiện thế.”
“Một tháng qua chúng ta không nhìn thấy nhiều hung thú… Cho nên nơi này có khả năng tồn tại cao thủ cấp Huyền Thiên cảnh. Không thể tiếp tục ẩn nấp trong rừng cây, chúng ta phải tiếp xúc với nhân loại ở thế giới này, tìm hiểu tin tức rồi truyền về hồng liên giới.”
“Ừm… Khương Văn Hư của Phi Tinh Trai trước khi chết đã truyền lại tin tức, chúng ta cũng cần phải xác nhận xem hắn chết thật hay giả.”
“Hơn ba trăm năm… Xem ra kẻ điên không phải Lạc Tuyên mà chính là chúng ta.”
. . .
Tại Mạc Thành.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các và Tư Vô Nhai đang thương thảo trong phòng nghị sự.
Đám người Sở Nam đứng cung kính một bên, không dám khinh thường.
“Hung thú đã được dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta chỉ cần khôi phục lại trận pháp… Điều đáng lo là liệu hung thú có xuất hiện nữa hay không.” Đà chủ Kha Thanh Hạo trấn thủ Mạc Thành lên tiếng.
Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng nói: “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng sửa lại trận pháp. Trong vòng một tháng ta sẽ cho người đến khắc hoạ lại Thập Tuyệt Trận của Thần Đô.”
“Biện pháp này rất tốt, xin thất tiên sinh nhanh chóng bố trí.” Kha Thanh Hạo vui mừng nói.
“Không…”
Tư Vô Nhai nói, “Trận pháp này là do Khương Văn Hư lưu lại, còn tồn tại khá nhiều hạn chế. Tuy rằng cường đại nhưng lại rất cồng kềnh, cần phải cải tiến thêm. Khi còn ở trong cung Mạc Ly đã cải tiến nó bốn phần.”
Tả Ngọc Thư khom người nói: “Lão thân cảm thấy chuyện vặt vãnh này nên giao cho Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện xử lý.”
“Tháng trước ta đã bàn giao cho bọn hắn… Hy vọng bọn hắn sớm cho ra thành quả.”
Mọi người âm thầm gật đầu. Thất tiên sinh Ma Thiên Các quả thật danh bất hư truyền, mọi chuyện luôn tính xa hơn người khác mấy bước.
Tả Ngọc Thư lại nói: “Hai đại thư viện xem ra vẫn chưa đủ, Thái Hư Học Cung cũng rất am hiểu về trận pháp.”
“Sau khi Thái Hư Học Cung bị Ma Thiên Các đánh trọng thương, sợ là không có lòng muốn phối hợp.” Lãnh La khẽ lắc đầu.
“Để lão thân đứng ra thuyết phục bọn họ xem sao.”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng nghị sự chợt truyền đến một giọng nói uy nghiêm. “Vậy Tả trưởng lão hãy đến Thái Hư Học Cung một chuyến.”
Mọi người quay đầu nhìn ra, thấy Lục Châu đang chắp tay chậm rãi đi vào, ai nấy đều vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: “Các chủ.”
“Sư phụ.”
“Cơ tiền bối.”
Lục Châu đi vào trong sảnh. “Miễn lễ.”
Ngồi trên ghế chủ toạ, Lục Châu đạm mạc nói: “Cự điểu đã bị lão phu đánh giết, Mạc Thành sẽ không bị chúng quấy nhiễu nữa.”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi không thôi. Sở Nam là người đầu tiên lên tiếng: “Tu vi của Cơ tiền bối cao thâm mạt trắc, đây là phúc của bách tính Mạc Thành!”
Lục Châu nhìn sang Sở Nam, chợt hỏi: “Sau khi Vân Thiên La qua đời, môn hạ tam tông đều đang ra sức tu hành, ngươi thân là đại trưởng lão La Tông, vì sao lại xuất hiện ở Mạc Thành?”
Sở Nam thở dài nói:
“Ta cũng là thân bất do kỷ. Trong tam tông có rất nhiều người trảm kim liên trùng tu, ta là người đầu tiên trùng tu tới bát diệp. Vì muốn tìm kiếm phương pháp đột phá cửu diệp nên ta rời La Tông đi lịch luyện khắp nơi nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra cách.”
“Sau khi trùng tu không cách nào đột phá cửu diệp sao?” Lục Châu nhướng mày. Chuyện này rất nghiêm trọng, liên quan đến cả tương lai của Đại Viêm.
“Không phải là không thể đột phá cửu diệp, mà là vì không có kinh nghiệm để tham khảo, trảm liên khác với chưa trảm liên. Từ nhất diệp tới bát diệp có thể giống nhau, nhưng từ bát diệp lên cửu diệp hình như lại không giống.”
Bốn vị trưởng lão cũng lâm vào suy nghĩ.
Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú nhưng không ai biết phương pháp tấn thăng cửu diệp.
Vòng tròn năng lượng hạ xuống toà kim liên là để thúc giục kim liên khai diệp, nay kim liên đã bị chém mất.
“Cửu diệp cần phải tìm tòi nghiên cứu.” Phan Ly Thiên nói.
Sở Nam tiếp lời: “Thế nên tốc độ đột phá cửu diệp cực kỳ chậm chạp.”
Trước đó có kinh nghiệm và cơ sở nên trùng tu rất nhanh, nhưng cửu diệp lại chẳng khác nào là một màn đen hắc ám, bọn họ chậm chạp không tấn thăng được cũng không có gì lạ.
“Cơ tiền bối, ngài là vị cửu diệp đệ nhất đương thời, nếu ngài nguyện ý công bố phương pháp tấn thăng cửu diệp…”
“Câm miệng!” Hoa Vô Đạo lập tức mắng to. “Phương pháp tấn thăng cửu diệp không phải thứ ngươi có quyền hỏi tới!”
Toàn thân Sở Nam run lên, vội vàng quỳ gối xuống nói: “Là do ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, xin Cơ tiền bối thứ tội!”
Lời nói này quả thật đã phạm vào điều kiêng kỵ của tu hành giới.
Lục Châu bỗng nhiên đưa tay ngăn lại. “Cũng không phải là không được.”
Mọi người nghe vậy đều cả kinh ngẩng đầu nhìn Lục Châu không chớp mắt.
Lục Châu hỏi: “Cho đến hiện tại đã xuất hiện mấy lần hung thú xâm lấn địa bàn của con người?”
Kha Thanh Hạo khom người đáp: “Tại Mạc Thành xuất hiện ba lần, lần đầu tiên là bầy Man Man cỡ nhỏ, chúng ta không chú ý tới. Lần thứ hai và thứ ba là cự điểu Man Man. Nghe nói ở Ích Châu cũng xuất hiện vài đàn hung thú nhỏ yếu, phía nam Dự Châu có người từng trông thấy hung thú, một phần Độ Thiên Giang cũng xuất hiện rất nhiều dã thú.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Tư Vô Nhai.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Tăng tốc nghiên cứu và bố trí trận pháp, đồng thời chiêu cáo thiên hạ, lão phu sẽ truyền đạo phương pháp tấn thăng cửu diệp.”
Nghe vậy, Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ, người muốn truyền đạo cho cả thiên hạ?”
Ai nấy đều mở to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.