• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 Nhiều người không có nghĩa là lực lượng lớn (1)

Đám tu hành giả nghe thấy có Bích Lạc tàn phiến lập tức nhao nhao lên nghị luận.

Bích Lạc tàn phiến đối với Ma Thiên Các là vật chẳng đáng tiền. Dù sao thì tàn phiến cũng chỉ là hàng địa giai, còn chưa được xem là vũ khí chân chính. Chính vì vậy Vân Tam mới có thể thành công trộm nó đi.

Nhưng đối với người ngoài mà nói thì đây là lại vật liệu quý giá đến cực điểm.

Bích Lạc tàn phiến không phải là vũ khí hoàn chỉnh mà là một chất liệu tuyệt hảo để chế tạo vũ khí… Cho dù là hàn thiết ngàn năm cũng chưa chắc so sánh được với Bích Lạc tàn phiến…

Với đặc tính phá được cương khí hộ thể, Bích Lạc tàn phiến trở thành thứ vật liệu mà ai ai cũng muón tranh đoạt. Thế nhưng quá trình chế tạo rất khó khăn nên các tu hành giả ở Vân Tước Lâu đều chỉ nghĩ tới việc có được nó sẽ đem bán với giá cao hoặc là đổi những vật phẩm khác.

Lục Châu nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm.

Giang Ái Kiếm nhún nhún vai nói: “Được rồi… là ta cố ý.”

Hắn chỉ về phía đám tu hành giả trước mặt rồi nói: “Người nhiều thì lực lượng lớn… cửu trọng trận của Vân Tước Lâu không phải chỉ dựa vào tu vi là có thể lên được.”

Minh Thế Nhân cười nói:

“Cho nên, ngươi muốn chờ bọn họ xông lên lấy được Bích Lạc tàn phiến rồi chúng ta mới ra tay giết người cướp của?”

“Tứ tiên sinh thật là thông minh.” Giang Ái Kiếm giơ lên ngón tay cái tán thưởng Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân không thèm để ý, chỉ nói: “Làm sao ngươi biết được trên Vân Tước Lâu có Bích Lạc tàn phiến?”

“Chủ nhân của Vân Tước Lâu là… bằng hữu của ta.” Giang Ái Kiếm nhún vai.

“? ? ?”

Minh Thế Nhân có một nỗi thôi thúc trong lòng muốn xông lên đập cho hắn một trận.

Nếu là bằng hữu của ngươi sao không nói sớm? Trực tiếp nói hắn lên đó lấy xuống cho là được rồi còn gì?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Minh Thế Nhân, Giang Ái Kiếm nói: “Cửu trọng trận của Vân Tước Lâu vẫn luôn tồn tại, phải cách một khoảng thời gian mới có thể biến mất, khi đó mới lên lấy xuống được. Nhìn thấy sông Cửu Khúc không? Khi thuỷ triều lên thì trận mới diệt.”

Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy.”

“Đa tạ tứ tiên sinh khích lệ.”

Các tu hành giả ở Vân Tước Lâu đã rục rịch muốn động.

Một số người đứng ngăn ở lối vào…

Tu hành giả bước vào Vân Tước Lâu ngày càng nhiều.

Đương nhiên…

Số người bị bắn bay ra ngoài cũng không ít.

Rất nhiều người trong lòng có quá nhiều tạp niệm mong lấy được bảo vật, vừa đến tầng một đã bị bắn bay ra.

Té rất thảm.

Tin tức về Bích Lạc tàn phiến truyền đi rất nhanh, một số tu hành giả ở gần đó nghe tin cũng lục tục chạy đến.

Giang Ái Kiếm nghẹn lời, cúi đầu khom lưng nói: “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn… ta không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy.”

“Không sao.” Lục Châu chắp tay nói.

Đối với hắn thì nhiều hay ít người đều chẳng có gì khác biệt.

Cũng chỉ là đám người nhãi nhép mà thôi, không cần đến phiên hắn xuất thủ…

Lục Châu không vội vã.

Vì hắn còn đang chờ một người xuất hiện —— Yến Tử Vân Tam của Thần Thâu Môn.

Tình hình sôi nổi như thế, hắn có đến không?

Bây giờ Lục Châu chính là một tên thợ săn.

Thợ săn ưu tú phải có đủ kiên nhẫn chờ con mồi xuất hiện.

“Có nhầm hay không vậy? Cửu trọng trận năm nay sao còn khó hơn năm ngoái nữa! Năm ngoái ta lên được tầng ba, mà năm nay chỉ lên tới tầng hai đã thất bại!” Có tu hành giả bắt đầu phàn nàn.

“Nói nhảm, nếu không làm khó hơn thì năm nào cũng bị người ta phá, hàng năm đều tới phá… vậy có khác gì tặng không bảo bối cho người ta?”

“Hầy, ta vô duyên với vật này rồi. Cáo từ.”

“Khoan đi đã… Những người vượt quan thất bại, hoặc là trả tiền, hoặc phải để lại một vật.”

Bên dưới cổng Vân Tước Lâu có một tu hành giả chuyên phụ trách việc thu phí tiền tài và vật phẩm.

Minh Thế Nhân nói với Giang Ái Kiếm: “Người bạn này của ngươi đúng là rất biết kiếm tiền.”

“Hắn là một trong những người giàu nhất Thần Đô, ngươi nói xem hắn có biết kiếm tiền không?” Giang Ái Kiếm nói.

Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử…

Quen biết loại nhân vật tai to mặt lớn ở Thần Đô cũng không có gì lạ.

Minh Thế Nhân nhìn đám tu hành giả không ngừng bị bắn bay ra ngoài, mỉm cười nói: “Người nhiều thì có ích lợi gì đâu, rốt cuộc cũng chẳng có ai thành công.”

Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu.

Biết sao được, sự thật thắng mọi lời hùng biện.

Ai bảo mấy tên kia chẳng có chút bản lãnh nào.

“Lão tiền bối, ngài thấy sao?” Giang Ái Kiếm nhìn về phía Lục Châu.

Kiến thức và lịch duyệt của các tu hành giả trẻ tuổi kém xa Lục Châu, có lẽ hắn sẽ biết được biện pháp nào đó chưa biết chừng.

Lục Châu nhìn về phía Vân Tước Lâu rồi nói: “Tâm không tạp niệm.”

“Chỉ như vậy thôi?” Giang Ái Kiếm chẳng hiểu ra làm sao.

Lục Châu không đáp.

Hắn tới đây đâu phải để làm lão sư.

Ầm!

Ầm!

Hai thanh âm từ phía trên truyền xuống.

Đám người ngẩng đầu lên.

Trên cửa sổ Vân Tước Lâu tầng tám có hai tên tu hành giả bị bắn bay ra ngoài, đồng thời cương khí quanh quẩn xung quanh tạo thành từng đạo gợn sóng.

Đám người kinh hô lên rồi liên tiếp lùi ra sau.

Khi hai người kia rơi xuống, bọn họ lăng không chuyển người, đánh ra một đạo cương khí rồi đạp không rơi xuống.

“Hay!”

Đám người đứng xem bên dưới vỗ tay khen ngợi.

Có thể lên được tầng tám, khi bị bắn bay ra ngoài còn có dư lực tự bảo vệ mình thì rõ ràng đây là cao thủ.

Hai người hạ xuống đất, lảo đảo một lúc mới miễn cưỡng đứng vững.

“Sao rồi?” Có người lên tiếng hỏi.

“Đúng đó, truyền thụ lại một chút tâm đắc và kinh nghiệm cho bọn ta với…”

Đám tu hành giả vây quanh muốn hỏi thăm tình hình.

Một trong hai người vừa rơi xuống lau mồ hôi trên trán rồi nuốt nước bọt nói: “Khó… rất khó…”

“Khó cỡ nào?”

“Ta khuyên các ngươi nên từ bỏ đi.” Người đó thở dài lắc đầu. “Ta chưa bao giờ thấy trận nào lại khó vượt qua như vậy…”

Người này có thể lên được tầng tám, rõ ràng lý giải về trận pháp của hắn đã vượt xa những người có mặt ở đây.

“Hay ngươi thử lại lần nữa đi?”

“Không cần… Không ai có khả năng lên được tầng thứ chín đâu. Trương mỗ chỉ nói đến thế thôi, tin hay không thì tuỳ các ngươi.” Hắn vốn đã thất bại nên cũng không muốn nói nhiều, vừa nói xong đã quay người đi về phía lương đình gần đó.

Đám tu hành giả đưa mắt nhìn nhau.

Tuy lời người này có vẻ tiêu cực nhưng cũng đã ảnh hưởng đến bọn họ không ít.

Người ta đã xông được tới tầng tám rồi lại nói chắc chắn không thể vượt qua, vậy trận này chắc chắn là cực kỳ khó khăn.

“Sư phụ… hay để con thử xem sao?” Tiểu Diên Nhi nhảy ra ngoài.

Lục Châu nhàn nhạt gật đầu.

Tiểu Diên Nhi vốn có tính ham chơi, dạo gần đây tuy rời khỏi Ma Thiên Các nhưng nàng vẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn, hắn không thể quá khó khăn với nàng.

“Tạ ơn sư phụ… Xem con ra tay này.”

“Tiểu nha đầu, chúc may mắn nha!” Giang Ái Kiếm cười nói.

“Câm miệng! Ngươi gọi ai là nha đầu đó?”

Tiểu Diên Nhi trừng mắt nhìn hắn.

Giang Ái Kiếm theo bản năng rụt người lại… úi chà, vẫn như trước kia, không dễ chọc chút nào.

Tiểu Diên Nhi đi về phía Vân Tước Lâu.

Giang Ái Kiếm nói: “Lão tiền bối, nha đầu này…”

Không đợi Lục Châu lên tiếng, Minh Thế Nhân đã nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trêu chọc muội ấy… Ngươi bây giờ chưa chắc đã là đối thủ của muội ấy đâu.”

“Bà cô của tôi ơi, cố lên!” Giang Ái Kiếm huơ huơ nắm tay cổ vũ.

Minh Thế Nhân: “? ? ?”

Con hàng này mà là tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm sao? Một trong tam đại Kiếm si Giang Ái Kiếm?

Tiểu Diên Nhi đi đến lối vào Vân Tước Lâu.

Đám đông đang chen chúc trước cổng đều là đám hán tử mãng phu.

Nàng vốn định đại phát thần uy doạ lui đám người này, nhưng nhớ đến lời sư phụ dạy dỗ bèn nói: “Xin nhường đường một chút.”

Giang Ái Kiếm: “. . .”

Đúng là cái đồ khôn nhà dại chợ mà!

Đám tu hành giả này không ngờ lại rất lịch sự, đều dạt ra nhường cho nàng một lối đi.
Chương 207 Nhiều người không có nghĩa là lực lượng lớn (2)

Tiểu Diên Nhi mặc Vân Thường Vũ Y trông xinh đẹp thoát tục như hạc giữa bầy gà…

Tuổi mười sáu trăng tròn rất phóng khoáng tự nhiên.

“Cô nương này dung mạo thật xinh đẹp.”

“Nhìn cách ăn mặc và khí chất không giống con nhà bình thường…”

“Chắc là thiên kim nhà nào trong An Dương thành rồi. Nữ tu vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa như vậy thật là hiếm thấy.”

Tiểu Diên Nhi bước vào Vân Tước Lâu.

Người giữ cửa nhìn thoáng qua nàng rồi giơ tay ra hiệu. “Mời.”

Đám tu hành giả cũng rất biết điều, để nàng đi đầu, không chen lấn lẻn vào.

Mọi người nhìn theo Tiểu Diên Nhi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa.

Sau đó ai cũng ôm tâm tình chờ đợi kết quả.

Giang Ái Kiếm khoanh tay nói: “Lão tiền bối, ngài không lo lắng chút nào sao?”

“Sao phải lo lắng?”

“Nếu không phá trận được nàng ta sẽ bị trận pháp bắn bay ra ngoài, nhẹ thì nguyên khí hỗn loạn mấy ngày, nặng thì bị thương nửa năm.” Giang Ái Kiếm nói.

“Không sao.”

Lục Châu tiếp tục chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Từ đầu đến cuối hắn đều không xem cửu trọng trận ra gì.

Thấy Lục Châu không có vẻ gì là quan tâm, Giang Ái Kiếm cảm thấy khó hiểu: “Không phải ngài muốn tìm Bích Lạc tàn phiến về hay sao?”

Lục Châu dứt khoát không thèm để ý tới hắn.

“Sư phụ ——”

Trên Vân Tước Lâu bỗng truyền đến một đạo âm thanh hưng phấn.

Lục Châu nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Diên Nhi đã lên đến tầng năm, nàng đang nhảy nhảy nhót nhót chơi vui đến quên trời quên đất.

Đám người đứng bên dưới quan sát đều kinh hô, đưa tay dụi dụi mắt. Tưởng đâu nhìn lầm, dụi mắt xong nhìn kỹ lại thì thấy tiểu cô nương kia quả thật đã lên đến tầng năm.

Hơn nữa, trông trạng thái của nàng có vẻ chẳng hề tốn chút sức lực nào, không chịu một chút ảnh hưởng của đại trận.

“Chuyện này… sao lại thế được?” Đám tu hành giả không thể hiểu nổi.

Giang Ái Kiếm cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên tầng năm.

Từ lúc nhìn theo bóng Tiểu Diên Nhi đi vào cổng cho đến khi nàng xuất hiện trên tầng năm, thời gian rất ngắn. Nói cách khác, sau khi vào Vân Tước Lâu Tiểu Diên Nhi vẫn chưa từng dừng lại, một mực đi lên từng tầng.

“Chuyện này…” Giang Ái Kiếm ngẩn ngơ.

Minh Thế Nhân nhìn hắn đầy xem thường. “Cửu trọng trận của Vân Tước Lâu, từ tầng một đến tầng ba là huyễn cảnh, từ tầng bốn đến tầng năm là mê cảnh, từ tầng sáu đến tầng bảy là tâm ma, tầng tám là huyễn thính. Tám tầng đầu này làm sao có thể làm khó được tiểu sư muội của ta?”

Giang Ái Kiếm gật gật đầu nói: “Phải ha…”

Tiểu Diên Nhi thiên chân vô tà, tâm không tạp niệm.

Tám tầng đầu của Vân Tước Lâu đều tấn công vào tạp niệm, gặp phải nàng đương nhiên vô hiệu.

Đây cũng là điều Lục Châu đã đoán được từ trước.

“Tầng thứ chín kia sợ là không dễ lên đâu. Bởi vì cửa ải lên tầng chín là một câu hỏi khảo nghiệm trí thông minh, ngay cả người thông minh như ta cũng chưa chắc đã giải nổi.” Giang Ái Kiếm nói.

Vừa nói xong lời này, trên Vân Tước Lâu đã truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Đám người ngẩng đầu nhìn.

Tiếng vang mang theo một đạo cương khí trùng trùng điệp điệp làm không gian xung quanh nhộn nhạo hẳn lên.

Đám tu hành giả lộ ra vẻ mặt thương tiếc.

Loại tình huống này thường xuất hiện khi có người khiêu chiến thất bại…

Thất bại phải trả giá đại giới.

“Nghe thanh âm hẳn là ở tầng thứ tám, đúng là rất không tệ…”

“Vị huynh đài vừa rồi cũng chỉ lên được đến tầng tám, có lẽ cửa ải để lên tầng chín rất là khó khăn.”

“Đợi cô nương này xuống đây, chúng ta hỏi thử xem sao.”

Khi mọi người đều đang tỏ ra đồng tình ——

Một đạo thân ảnh màu xanh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Vân Tước Lâu…

Đám người sửng sốt, trừng to mắt nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên tầng chín.

Tiểu Diên Nhi phủi phủi tay, hình như có hơi tức giận.

Toàn bộ Vân Tước Lâu đều rơi vào yên tĩnh.

Sau một khoảnh khắc im ắng, đám người bắt đầu kinh hô lên ——

“Nàng ta lên được rồi!”

“Nàng ta vậy mà lên được tầng chín Vân Tước Lâu rồi!”

Trên tay Tiểu Diên Nhi cầm một cái hộp gấm đang không ngừng huơ huơ.

Trương mỗ ngồi trong lương đình phía xa đứng phắt đậy, sắc mặt đỏ ửng lên xấu hổ, trong mắt đều là không thể tin nổi.

Hắn vội vàng quay lại chỗ đám đông, đi về phía chỗ đám người Lục Châu, muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng xem tiểu cô nương này rốt cuộc lên được tầng chín bằng cách nào.

Rất nhiều tu hành giả cũng có ý nghĩ như thế. Không ngờ bọn họ lại chẳng bằng một tiểu cô nương…

Giang Ái Kiếm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vỗ tay nói: “Như vậy mà cũng được sao?”

“Ngươi có nghi vấn à?”

“Cửa ải lên tầng chín khảo nghiệm trí thông minh… Bằng hữu kia của ta đã từng nói, trong toàn Thần Đô người có thể giải được câu hỏi kia tuyệt đối không quá ba người. Tiểu nha đầu… sao lại có trí tuệ cao như vậy?” Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, nghĩ mãi mà không rõ.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Minh Thế Nhân nói.

“Xin tứ tiên sinh giải thích rõ.”

“Một cước đá văng cửa là được.”

“. . .” Giang Ái Kiếm.

Phốc ——

Người xông được đến tầng tám Trương mỗ lảo đảo một bước, phun ra một ngụm máu tươi.

“A? Vị huynh đệ này, ngươi làm sao thế?” Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn hắn.

Trương mỗ sao có thể không tức giận cho được.

Hắn chỉ còn thiếu một bước…

Hầu hết mọi người đều chỉ lên được đến tầng bảy, có rất ít người lên được đến tầng tám.

Tất cả mọi người đều cho rằng cửa ải để lên tầng chín là khó khăn nhất, nhưng trên thực tế, cửa ải này lại là cửa đơn giản nhất.

Chẳng qua chỉ cần đá một cước là xong.

Tiếng kinh hô rốt cuộc cũng dừng lại.

“Trận đã phá, vật đã có chủ… Vân Tước cửu trọng lâu hẹn gặp lại các vị vào năm sau.”

Câu nói này vừa được tuyên bố xong, đám tu hành giả dưới mặt đất đã điều động nguyên khí đạp đất xông lên trên.

Toàn bộ đều nhào về phía Tiểu Diên Nhi đang đứng trên tầng chín.

Đám tu hành giả còn lại thì ngẩn người, sau đó nhanh chóng lui lại phía sau.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội!

“Tiểu nha đầu, Bích Lạc tàn phiến không phải là thứ ngươi có thể cầm đâu!”

Chỉ thoáng một cái, số lượng tu hành giả xông lên đã có hơn mười người.

Rõ ràng trước đó bọn hắn đã thương lượng kỹ càng với nhau.

Vân Tước Lâu vẫn thường xuyên xảy ra chuyện này.

Những người không có bối cảnh, không có tu vi và thực lực, dù lên được đến tầng chín cũng đều chỉ tiện nghi cho người khác.

Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân không hề nhúc nhích.

Tu hành giả cấp bậc này còn chưa đủ để bọn hắn phải ra tay.

“Phạm Thiên Lăng!”

Trên tầng chín Vân Tước Lâu, Phạm Thiên Lăng nở rộ như một dải hoa hồng bay múa đầy trời.

Ầm ầm ầm!

Phạm Thiên Lăng càn quét một vòng!

Chỉ trong chớp mắt, đám tu hành giả kia đều bị đánh trúng, phun máu bay ngược ra ngoài!

Tiểu Diên Nhi chân đạp hư không, Phạm Thiên Lăng vờn quanh người nàng bay lượn rợp trời!

“Vũ khí thiên giai!”

Một số tu hành giả tinh mắt đã nhận ra phẩm giai của Phạm Thiên Lăng.

Tiểu Diên Nhi bật cười thành tiếng: “Đồ của ta mà cũng dám đoạt… Đánh chết các ngươi!”

Phạm Thiên Lăng đi đi về về… Những tu hành giả đang bay ngược kia lại bị Phạm Thiên Lăng đánh trúng lồng ngực!

Giang Ái Kiếm chột dạ lui lại một bước: “Nha đầu này lại mạnh lên rồi?”

Tu vi đã đột phá, lại có vũ khí thiên giai.

So với lần đầu gặp gỡ, Tiểu Diên Nhi bây giờ đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Thực lực cường đại của Tiểu Diên Nhi đã chấn nhiếp toàn trường.

Đám tu hành giả còn lại đều trở nên ngoan ngoãn không dám vọng động.

Ông —— ——

Phía trên sông Cửu Khúc đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn tựa như u linh, bay qua tầng mây, bay qua cánh rừng và dãy đồi núi rồi tiến về phía Vân Tước Lâu.

Tốc độ nhanh như sao băng.

Đến tầng cao nhất trên Vân Tước Lâu, chiếc phi liễn kia mới chậm rãi dừng lại.

Đám tu hành giả ở Vân Tước Lâu đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể ngửa đầu nhìn phi liễn.

Đúng lúc này, trên phi liễn chợt xuất hiện một tu hành giả mặc áo xám, hai tay cầm hộp gấm, chân đạp hư không chậm rãi hạ xuống.

Tiểu Diên Nhi đang đứng trên tầng chín Vân Tước Lâu, cũng là tầng cao nhất nên tầm nhìn của nàng rất rõ ràng.

Trong lúc nhất thời nàng cũng bị chiếc phi liễn như u linh này thu hút sự chú ý.

Toàn thân tu hành giả thần bí toả ra khí tức quỷ dị, áo choàng che kín người, không ai có thể nhìn rõ gương mặt và hình dáng của hắn.
Chương 208 Người còn lại trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành (1)

Đám tu hành giả ở Vân Tước Lâu có tu vi khá thấp, chẳng qua chỉ cảm thấy người vừa tới là cao thủ chứ không hề biết được tu vi của hắn cao bao nhiêu.

Những tu hành giả cao giai thông minh thường đều ẩn tàng khí tức, không để người khác tuỳ tiện cảm giác được tu vi của mình.

Nhưng dù thế nào thì… phô trương tới mức này đã đủ để chấn nhiếp đám người.

Tiểu Diên Nhi một tay cầm hộp gấm, một tay cầm Phạm Thiên Lăng, hiếu kỳ nhìn về phía tu hành giả đang chậm rãi bước tới.

Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ… đồ nhi đi giúp sư muội.”

“Không cần.” Lục Châu bác bỏ đề nghị của hắn.

Trực giác nói với Lục Châu, rất có thể Yến Tử Vân Tam sắp xuất hiện.

Có lẽ hắn đang trốn trong một xó xỉnh âm u nào đó mà quan sát tất cả, hoặc cũng có thể hắn đang đứng trong đám tu hành giả có mặt ở đây.

Yến Tử Vân Tam chỉ là một cái danh hiệu, không ai biết tên thật của hắn, cũng không rõ tu vi của hắn cao bao nhiêu, có lẽ là Phạn Hải cảnh, cũng có thể là Nguyên Thần cảnh.

Tu hành giả thần bí đến cách Vân Tước Lâu vài chục thước thì dừng lại rồi khom người nói:

“Chúc mừng sinh nhật cửu tiên sinh, ta phụng mệnh Giáo chủ, dâng tặng cửu tiên sinh một món quà.”

Hai tay hắn nhẹ nhàng nâng hộp gấm lên.

Một cỗ cương khí yếu ớt đỡ lấy hộp gấm bay về phía Vân Tước Lâu.

Đám tu hành giả Vân Tước Lâu kinh ngạc nhìn một màn này.

Tiểu cô nương này rốt cuộc có thân phận gì, sao lại khiến tu hành giả thần bí cung kính như thế?

Giang Ái Kiếm mỉm cười nói: “Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các quả thật danh bất hư truyền… Bảo bối trong hộp gấm kia hẳn là Thiên Tàm Thủ Sáo.”

Mọi người thấy hộp gấm kia từ từ bay về phía Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi cũng tràn đầy mong đợi nhìn về phía hộp gấm.

Đại sư huynh tặng nàng Đạp Vân Ngoa, nhị sư huynh tặng Vân Thường Vũ Y. Thất sư huynh sẽ tặng nàng món gì đây?

Khi hộp gấm đến gần trong gang tấc!

Vù ——

Từ một chiếc thuyền con đậu trên sông Cửu Khúc đột nhiên bay ra một dây móc.

Vừa giống với dây câu, vừa giống dây thừng có móc, xông lên không trung lao về phía hộp gấm kia.

Giang Ái Kiếm khẽ mỉm cười nói: “Cá mắc câu.”

Mũi chân điểm nhẹ.

Thân hình Giang Ái Kiếm như thiểm điện vọt về phía sông Cửu Khúc.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không tình nguyện bị bỏ lại phía sau, đồng thời dậm chân như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, bay về phía chiếc thuyền con trên sông Cửu Khúc.

Đám người kinh hô!

“Ba cao thủ Nguyên Thần cảnh!”

Lục Châu không thèm để ý đến hộp gấm giữa không trung mà hăng hái nhìn về phía Giang Ái Kiếm.

Từ khi biết Giang Ái Kiếm đến nay, hắn chưa thật sự nhìn thấy Giang Ái Kiếm xuất thủ bao giờ…

Tên này vừa ra tay đã không hề thua kém Minh Thế Nhân.

Ầm!

Giang Ái Kiếm là người đầu tiên đặt chân lên thuyền nhỏ.

Sợi dây thừng có gắn móc câu đang đánh về phía hộp gấm bỗng dưng co rụt lại.

Vụt vụt!

Từ trong lương đình, trong Vân Tước Lâu, từ đáy sông Cửu Khúc đều đồng thời xuất hiện mấy sợi dây thừng có móc tấn công về phía hộp gấm.

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

“Trên thuyền không có người.” Giang Ái Kiếm nói.

Minh Thế Nhân thay đổi phương hướng…

Bách Kiếp Động Minh.

Hắn không chút do dự thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.

Đồng thời sử dụng đại thần thông thuật na di về phía tiểu sư muội.

Hắn có dự cảm, Yến Tử Vân Tam muốn có được Thiên Tàm Thủ Sáo thì không chỉ chuẩn bị có mỗi dây thừng móc câu đơn giản như vậy… Tiểu sư muội có khả năng trở thành mục tiêu của Vân Tam.

Giang Ái Kiếm bay về phía lương đình.

Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương lao vào dưới lòng sông Cửu Khúc.

Ầm!

Dây thừng có móc đã quấn lấy hộp gấm.

Tiểu Diên Nhi nhìn quanh thấy tứ sư huynh đang bay tới, lập tức nói: “Vân Tam không có ở đây!”

Minh Thế Nhân nhíu mày. Không ở trên Vân Tước Lâu thì ở đâu đây?

Phạm Thiên Lăng bay về phía hộp gấm. Tiểu Diên Nhi sao có thể để hộp quà của nàng bị người khác cướp đi ngay trước mắt?

Phạm Thiên Lăng là vũ khí thiên giai, trong chớp mắt đã bay lượn ra ngoài quấn chặt lấy hộp gấm.

Tiểu Diên Nhi đạp không mà đi!

Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy một con diều giấy to bằng cỡ một người đang lao vụt tới.

“Vân Tam, ngươi trốn không thoát!”

Giang Ái Kiếm xuất kiếm!

Vụt!

Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo âm thanh như rồng ngâm phát tán ra.

Long Ngâm Kiếm nhanh như chớp chém về phía con diều kia.

Ánh mắt Lục Châu cũng không rời khỏi con diều.

Dây diều đứt đoạn!

Con diều từ từ rơi xuống.

“Không có ai?”

Giang Ái Kiếm khống chế Long Ngâm Kiếm bay vào vỏ.

Độ giảo hoạt của Vân Tam vượt ngoài dự liệu của hắn.

Hộp gấm dưới sự khống chế của Phạm Thiên Lăng lại bay vào tay Tiểu Diên Nhi.

Tất cả tu hành giả ở Vân Tước Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Tu hành giả trên chiếc phi liễn như u linh kia không hề có ý định nhúng tay vào chuyện này, thân ảnh hắn loé lên quay về phi liễn.

Chỉ trong chốc lát phi liễn đã bay đi mất.

Tiểu Diên Nhi thấy phi liễn bay đi, không vì được thất sư huynh tặng quà cho mình mà vui vẻ, ngược lại nàng còn giẫm mạnh chân: “Hừ, lại chạy rồi, một ngày nào đó ta sẽ thay sư phụ bắt huynh lại!”

Soạt ——

Trong lòng sông Cửu Khúc, Bá Vương Thương mang theo cương khí xoay tròn bắn ra.

Đoan Mộc Sinh nắm chặt đuôi thương, toàn thân bay ra giữa không trung khiến bọt nước sôi trào.

“Dưới nước cũng không có.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương tung người trở về.

Long Ngâm Kiếm cũng đã tra vào vỏ.

Minh Thế Nhân hạ xuống Vân Tước Lâu.

Cộng thêm Tiểu Diên Nhi, tại Vân Tước Lâu lúc này đã có tứ đại cao thủ.

Bốn bề trở nên yên tĩnh.

Con diều đong đưa rơi xuống mặt đất, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra…

Giang Ái Kiếm ôm Long Ngâm Kiếm đi về phía Lục Châu rồi ôm quyền nói: “Thật xin lỗi, ta không bắt được hắn.”

Minh Thế Nhân quay về cũng lắc đầu.

Toàn thân Đoan Mộc Sinh đều là nước, mái tóc ướt đẫm, thân hình tráng kiện cơ bắp phối hợp với Bá Vương Thương khiến các tu hành giả gần đó đều liên tiếp lùi về sau.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nguyên khí bộc phát!

Luồng sóng nhiệt toả ra, trong khoảnh khắc đã sấy khô nước sông trên người hắn.

“Đúng là rất giảo hoạt.” Lục Châu lắc đầu.

Tiểu Diên Nhi ngự không quay lại tầng chín Vân Tước Lâu.

Nàng không kịp chờ đợi, nhanh chóng mở hộp gấm ra xem…

Bên trong là một đôi bao tay tinh xảo và hoàn mỹ.

Ầm!

Trên sông Cửu Khúc đột nhiên bắn ra một mũi tên màu đen xuyên phá mặt sông!

Trên mũi tên có cương khí toả ra kim quang lóng lánh vây lấy.

Một vòng tròn bát quái trông như cương ấn cũng đang xoay quanh mũi tên màu đen…

“Cẩn thận!”

Quá đột ngột.

Lục Châu vuốt râu nói: “Còn am hiểu cơ quan?”

Có thể làm được đến mức này, ngoài việc hắn rất am hiểu cơ quan ám khí ra thì không còn cách giải thích nào khác.

Với tu vi của Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Giang Ái Kiếm thì sao có thể không cảm giác được sự tồn tại của một người sống.

Đoan Mộc Sinh thậm chí còn nhảy vào trong nước để điều tra.

Tiểu Diên Nhi xoay người, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng, từng đạo cương khí đỏ rực lượn lờ bao bọc lấy cơ thể nàng.

Lục Châu không hề lo lắng Tiểu Diên Nhi sẽ bị thương.

Nàng có Phạm Thiên Lăng, có Vân Thường Vũ Y, lại còn là tu vi Nguyên Thần cảnh, chỉ cần giây lát đã có thể đánh ra Lục Hợp Đạo Ấn để phòng ngự.

Chỉ là một màn trước mắt quá mức kinh tâm động phách.

Khi các tu hành giả trên Vân Tước Lâu đều cho rằng mũi tên màu đen này sắp lấy đi tính mệnh tiểu cô nương, một màn kinh thiên động địa lại xuất hiện ——

Vù!

Từ con đường nhỏ giữa rừng cây cách đó hơn trăm mét, một mũi tên màu đỏ đột ngột bay vụt tới với tốc độ nhanh như thiểm điện.

Ầm!

Mũi tên này cũng có cương khí vờn quanh.

Khi mũi tên màu đỏ đâm vào mũi tên màu đen, một tiếng nổ lớn vang lên!

Cương khí va chạm bắn phá bừa bãi!

Mũi tên màu đen bị bắn gãy làm đôi, từ trên không rơi xuống.

Tất cả mọi người đều bị một tiễn này hấp dẫn, vội vàng lần theo hướng mũi tên màu đỏ nhìn về phía con đường nhỏ giữa rừng cây.

Đám tu hành giả đều giữ yên lặng, thậm chí có người ngưng cả thở.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt…

Trên con đường nhỏ truyền đến tiếng kẽo kẹt.

Tiểu Diên Nhi không bị mũi tên màu đen tấn công nữa, nàng cảm thấy kỳ lạ, bèn thu hồi Phạm Thiên Lăng rồi huy động cương khí vây lấy hộp gấm, nhảy xuống khỏi

Vân Tước Lâu.
Chương 209 Người còn lại trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành (2)

"Sư phụ! Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy lại được Bích Lạc tàn phiến." Tiểu Diên Nhi bẩm báo.

"Tốt lắm." Lục Châu bình tĩnh nói.

Được sư phụ khen ngợi, Tiểu Diên Nhi vui vẻ cực kỳ.

Chỉ có điều Lục Châu thì không quá vui mừng.

[Ting — thu về hai mảnh Bích Lạc tàn phiến, ban thưởng 200 điểm công đức.]

Bích Lạc tàn phiến đã lấy về được, nhưng lại không bắt được Vân Tam khiến hắn cảm thấy tiếc nuối.

Còn lại bốn mảnh Bích Lạc tàn phiến hắn biết đi đâu mà tìm?

Kẽo kẹt, kẽo kẹt…

Trên lối đi nhỏ âm thanh càng lúc càng vang vọng, đồng thời truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề đều tăm tắp.

“Ngọc Phi nương nương giá lâm, người không có phận sự lập tức tránh đường!” Lực lượng hùng hậu, thanh âm vang dội chấn rung toàn bộ khu vực Vân Tước Lâu.

Ở cuối con đường, một đại kiệu xa hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Tấm rèm che màu vàng lấp lánh và các trang sức điêu khắc trên thân kiệu đều tràn ngập phong vị của dị vực.

Bên cạnh đại kiệu xa hoa có một nữ tử xinh đẹp mặc áo trắng đang chậm rãi đi bộ cùng với đám binh lính. Trong tay nàng cầm một cây cung nhỏ nhắn tinh xảo.

Cỗ đại kiệu vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hai hàng binh lính đi đầu xông về phía trước, vọt thẳng tới Vân Tước Lâu, trường kích giao thoa.

“Người không có phận sự lập tức tránh đường!”

Đám tu hành giả đứng trước Vân Tước Lâu đều lắc đầu rời đi, sau đó tụ tập vào trong lương đình, nghểnh cổ nhìn về phía này.

Đám người Lục Châu không hề động đậy.

Trước cổng Vân Tước Lâu lúc này đã trống không.

Hai hàng binh lính nâng trường kích lên.

Cỗ kiệu kẽo kẹt kẽo kẹt đi đến phía trước Vân Tước Lâu.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía nữ tử áo trắng đi bộ cạnh đại kiệu ——

Tính danh: Hoa Nguyệt Hành

Chủng tộc: Nhân tộc

Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh

“Hạ kiệu ——”

Cỗ kiệu chậm rãi hạ xuống đất.

Mảnh rèm được vén lên.

Ngọc Phi nương nương mặc trang phục hoa lệ, đầu đội kim quan ung dung bước ra.

Nàng đứng thẳng người, hai tay khép lại đặt ở trước thân, tư thế đoan trang ưu nhã.

Vành mắt kẻ viền đậm là đặc thù của người dị vực.

Hai nha hoàn vội vàng đỡ Ngọc Phi đi đến trước mặt Lục Châu. Nàng nở nụ cười, khẽ gật đầu chào. “Thiếp thân hữu lễ.”

Khoé mắt Lục Châu liếc ngang, phát hiện con hàng Giang Ái Kiếm đã biến mất tự bao giờ.

Thôi vậy, hắn sợ bị bại lộ thân phận, mặc kệ hắn.

“Ngươi nhận ra bản toạ?” Ngữ khí Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không hề bị khí thế của đám người Ngọc Phi ảnh hưởng chút nào.

Một màn chào hỏi này khiến đám tu hành giả đứng trong lương đình kinh hô không dứt.

Ngay cả Ngọc Phi cũng phải dùng lễ chào hỏi, lão giả này rốt cuộc là người phương nào?

Ngọc Phi nương nương nhẹ nhàng cười: “Sao không lên lầu ngồi một chút?”

Người của Vân Tước Lâu khẽ khom người nói: “Hai vị, xin mời.”

Lục Châu nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành rồi đi vào trong Vân Tước Lâu.

Trận pháp bị phá đã không còn tác dụng ngăn trở, mọi người thoải mái bước lên tầng chín Vân Tước Lâu.

Trước mắt là sông Cửu Khúc, sau lưng là núi non trùng điệp.

Nơi này đúng là rất thích hợp để trò chuyện.

Hai người ngồi xuóng.

Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đứng ở phía sau.

Sau lưng Ngọc Phi chỉ có bốn, năm tên lính, hai nha hoàn và cung tiễn thủ Hoa Nguyệt Hành.

“Một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu đọc tên nàng lên.

Cái tên này vừa gọi ra, đám người Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn sang Hoa Nguyệt Hành.

Một tiễn kinh thiên vừa rồi ngăn cản lại mũi tên màu đen bắn ra từ lòng sông Cửu Khúc khiến người ta nhìn mà than thở.

Hoa Nguyệt Hành sửng sốt, chắp tay nói: “Không ngờ tiền bối lại biết danh tự của vãn bối.”

Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Nếu lão phu nhớ không lầm, ngươi vốn là môn hạ của La Tông.”

Gương mặt Hoa Nguyệt Hành đỏ ửng lên, nàng khẽ lui về phía sau.

Chuyện phản bội sư môn chẳng phải là sự tình gì đáng khoe khoang.

Ngọc Phi che mặt cười khanh khách một tiếng. “Các chủ lão tiền bối đừng chế giễu vãn bối… Hoa Nguyệt Hành là cung tiễn thủ cường đại, lại là phận nữ nhi, không thích hợp phiêu bạt khắp nơi. Hiện tại nàng ra sức vì triều đình, đây mới chính là nhà của nàng.”

Lục Châu khẽ gật đầu.

Người đều có chí hướng riêng, miễn cưỡng cũng chẳng được gì.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Chuyến đi này thiếp thân có mấy chuyện hiểu lầm muốn giải thích rõ ràng với Các chủ lão tiền bối… Chuyện thứ nhất, lúc trước ở An Dương thành, Thẩm Uyên - kẻ giả mạo dùng tên giả là Vương Phú Quý chấp hành nhiệm vụ ám sát không phải là thủ hạ của thiếp thân, mà là có người muốn vu oan hãm hại, thừa cơ châm ngòi ly gián chúng ta.”

Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thiếp thân đúng là đến từ Tây Vực, tỷ muội của thiếp thân cũng thật sự vì nhị tiên sinh Ma Thiên Các mà chết, nhưng mà… thiếp thân tuyệt đối không vì thế mà ghi hận Ma Thiên Các. Các chủ lão tiền bối có mắt nhìn người, thiếp thân không dám nói dối nửa câu.”

Lúc trước khi Lục Châu giết Vương Phú Quý, hắn cũng đã nghĩ tới việc có người trong cung muốn châm ngòi ly gián.

Tuy vậy việc này không có bằng chứng, người đã chết không thể sống lại. Chỉ dựa vào lý lẽ một bên cũng không thể khiến Lục Châu tin tưởng.

Ngọc Phi tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, sau khi Thẩm Uyên chết, Ma Thiên Các và hoàng thất nhiều lần xảy ra lục đục, những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến thiếp thân. Chuyện này Hoa Nguyệt Hành có thể làm chứng.”

Lục Châu vuốt râu bình tĩnh nói: “Tại sao lão phu phải tin Hoa Nguyệt Hành?”

“Chuyện này…”

Ngọc Phi lúng túng nói: “Từng lời của Ngọc Phi đều là thật. Các chủ lão tiền bối từng giao thủ với cao nhân trong cung, là thật hay giả người hẳn là có thể phân biệt dễ dàng.”

Trên người Ngọc Phi không có năng lượng vu thuật ba động.

Nếu nàng thật sự có can đảm đối nghịch với Ma Thiên Các thì đã không dám lẻ loi một mình xuất hiện ở Vân Tước Lâu.

Nhưng mà…

Lục Châu vẫn lắc đầu. “Làm sao ngươi biết được lão phu đang ở chỗ này?”

Việc hắn tới đây không có nhiều người biết.

Ngọc Phi nói: “Loạn lạc ở An Dương thành thiếp thân cũng có nghe nói đến. Người có thể khiến cho tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo thần phục, trừ chủ nhân Ma Thiên Các ra thì thiếp thân không thể tìm được người thứ hai.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua đám người, hai tay chắp sau lưng đi đến bên lan can để quan sát sông Cửu Khúc.

Tầng thứ chín của Vân Tước Lâu chỉ có một hàng rào lan can thấp nên tầm nhìn rất thông thoáng.

Lục Châu bỗng nói: “Vậy ngươi có biết vì sao lão phu lại đến đây không?”

Ngọc Phi lắc đầu: “Thiếp thân tới đây chỉ để hoá giải hiểu lầm… những chuyện khác hoàn toàn không biết.”

“Vân Tam trộm đồ của lão phu.”

“Vân Tam? Chính là tên truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, am hiểu trộm đạo Yến Tử Vân Tam?”

“Không sai.”

“Nghe nói người này có thân thủ nhanh nhẹn, khi Hoa Nguyệt Hành còn ở La Tông, toàn tông cũng không bắt được hắn… Lão tiền bối muốn bắt được hắn sợ là không dễ dàng.” Ngọc Phi nói.

“Chỉ là con chuột trong xó xỉnh thôi. Lão phu một khi ra tay, hắn trốn – không – thoát!”

Ba từ cuối cùng bị hắn gằn từng tiếng.

Sắc mặt Lục Châu vẫn đạm mạc, một tay vuốt râu, một tay khẽ nâng lên.

Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ánh sáng lấp loé của thẻ đạo cụ.

Hắn nhìn về phía lương đình bên dưới Vân Tước Lâu…

Vòng xoáy nghịch kim đồng hồ không ngừng xoay tròn, kim quang xuất hiện, lồng giam hình lập phương hình thành chỉ trong giây lát rồi bay về phía lương đình.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đang đứng ở một bên trên Vân Tước Lâu, hoàn toàn bất ngờ khi thấy sư phụ đột nhiên xuất thủ.

Cả đám đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn một chưởng này.

Hoa Nguyệt Hành và bốn năm tên binh lính cũng trợn tròn mắt.

Lồng giam vuông vức hình lập phương từ trên trời giáng xuống, nguyên khí ba động tạo ra âm thanh cộng hưởng.

Ông ——

Trong lương đình, tên tu hành giả đứng bên cạnh Trương mỗ - người vừa nãy xông lên được đến tầng tám Vân Tước Lâu – đột nhiên biến sắc, thân hình chớp động.

Không xong, bại lộ rồi!

Hắn cấp tốc chạy vọt vào trong rừng cây.

Lồng Giam Trói Buộc càng lúc càng lớn.

Người này chính là truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, Yến Tử Vân Tam!

Vân Tam cười ha ha một tiếng, vừa chạy trốn vừa nói: “Xin lỗi Cơ lão tiền bối, một chiêu này của người không làm gì được ta đâu… Từ nay về sau, đại danh của Yến Tử Vân Tam ta sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Viêm!”

Có thể chạy thoát khỏi tay đương kim đệ nhất đại ma đầu, đây sẽ là thành tựu lớn đến dường nào!
Chương 210 Yến Tử Vân Tam, chạy đi đâu? (1)

Đám tu hành giả đứng trong lương đình đều ngây người.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn Lồng Giam Trói Buộc từ trên trời giáng xuống rồi đưa mắt nhìn nhau.

“Chạy mau!!! Đó chính là đại ma đầu Ma Thiên Các!”

“Ma đầu Ma Thiên Các đến rồi!!”

“Còn thất thần ra đó làm gì… Trời tên phế vật! Ngươi tiểu trong quần rồi?!”

Lúc này đám tu hành giả mới phản ứng lại, đồng thời hiểu ra tiểu cô nương vừa nãy lên được tầng chín Vân Tước Lâu rốt cuộc là người nào.

Cái gì mà tiểu thư khuê các, cái gì mà thư hương môn đệ… Đều là cứt chó hết!!! Ma đầu mà biết lễ phép thì lại càng đáng sợ!

Có tên nhát gan tới mức hai chân run rẩy, đến bước đi cũng khó khăn.

Chỉ có một hai tên tu hành giả gan to bằng trời mới dám ở lại, nấp phía sau mấy cây cột trong lương đình.

Yến Tử Vân Tam tung người bay lên, xuyên toa giữa rừng cây như con thoi.

Lục Châu đứng trên Vân Tước Lâu quan sát, tốc độ của Vân Tam vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Để cho chắc chắn, hắn lại vung tay lên lần nữa, tung ra hai thẻ Lồng Giam Trói Buộc.

Cộng thêm một tấm thẻ đã dùng trước đó, hắn đã sử dụng tổng cộng ba tấm Lồng Giam Trói Buộc.

Ngọc Phi và Hoa Nguyệt Hành sửng sốt. Đứng xa như vậy mà vẫn có thể thi triển đại chiêu, đây là thủ đoạn cỡ nào? Vu thuật? Hay là một loại pháp thuật khác? Hay là một kiểu thủ đoạn giống như các thần xạ thủ?

Thân là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành nghĩ nát óc cũng không rõ đây là loại thủ đoạn gì. Cho dù nàng không thực hành được nhưng dù sao cũng đã học nghệ ở La Tông nhiều năm, tất cả các sách vở liên quan đến thần xạ thủ nàng đều đã xem hết, nhưng không hề biết tới thủ đoạn nào giống vậy.

Minh Thế Nhân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hoa Nguyệt Hành, hắn bỗng lên tiếng: “Các ngươi đã nói muốn giải toả hiểu lầm với Ma Thiên Các, vậy tại sao vừa rồi ngươi không xuất thủ?”

Tim Hoa Nguyệt Hành đập thình thịch.

Ngọc Phi cũng giật mình.

Hoa Nguyệt Hành vội vàng khom người nói: “Vãn bối trong lúc nhất thời xuất thần không chú ý! Mong tiền bối thứ lỗi.”

Lục Châu phất phất tay. “Thôi.”

Cho dù Hoa Nguyệt Hành xuất thủ cũng chưa chắc bắt được Vân Tam.

Độ giảo hoạt của tên Vân Tam này đã vượt xa dự liệu của hắn.

Lồng Giam Trói Buộc đã khoá chặt mục tiêu… Còn việc có bắt được hay không chỉ có thể xem nhân phẩm.

Lục Châu đưa mắt nhìn Lồng Giam Trói Buộc từng bước tiến lại gần Vân Tam, hắn đạm mạc nói: “Ngươi trốn được sao?”

Bàn tay khẽ huy động.

Phụ cận Vân Tước Lâu đột ngột truyền đến một tiếng gào trầm thấp.

Bệ Ngạn đạp mây mà đến!

“Toạ kỵ cấp truyền thuyết!”

Các đồ đệ không chút kinh ngạc, nhưng Ngọc Phi và Hoa Nguyệt Hành cùng với các binh lính đứng trong Vân Tước Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Vẻ ngoài và tốc độ phi hành của Bệ Ngạn đều vượt ngoài tầm nhận thức của bọn hắn.

Lục Châu tung người nhảy lên, Bệ Ngạn khéo léo đón lấy hắn rồi đuổi theo Vân Tam.

“Đồ nhi chờ tin lành của sư phụ!”

Ba tên đồ đệ đồng thanh nói.

Tuy đã tung ra ba tấm Lồng Giam Trói Buộc nhưng Lục Châu vẫn không thể chắc chắn được Vân Tam có bị bắt hay không, dù sao thì xác suất hoàn mỹ của toán học cũng không tài nào giải thích được vận mệnh đen như mõm chó của một số người…

Lục Châu vốn đã định mặc kệ, nếu xui xẻo không bắt được hắn thì Lục Châu sẽ bỏ qua.

Thế nhưng câu nói của Vân Tam đã khiến Lục Châu thay đổi chủ ý.

Đường đường là Các chủ Ma Thiên Các, là đương kim đệ nhất đại ma đầu, sao có thể để con mồi trong tay mình chạy thoát?

Bệ Ngạn xuất hiện thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi…

Chỉ cần đuổi theo Lồng Giam Trói Buộc là đủ.

Điểm rơi của Lồng Giam Trói Buộc chính là nơi Vân Tam ẩn thân.

Vân Tam đúng là rất giảo hoạt nhưng hắn có thể chạy nhanh hơn Bệ Ngạn được sao?

Lục Châu cưỡi Bệ Ngạn bay nhanh như một cơn gió, truy kích theo hướng của ba tấm Lồng Giam Trói Buộc.

Lồng Giam Trói Buộc phát động đầu tiên bây giờ đã rộng đến mười mét và vẫn đang không ngừng biến lớn.

Tốc độ Bệ Ngạn rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đuổi kịp Lồng Giam Trói Buộc.

Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, đưa mắt quan sát đại địa.

Rừng cây quá mức rậm rạp đã che đi tầm nhìn của hắn.

Cũng may hiện tại Lục Châu đã có tu vi Thần Đình cảnh, sự cuồng dã của Bệ Ngạn không mảy may ảnh hưởng đến hắn.

Lục Châu hạ thấp độ cao, tiếp tục truy kích trên không.

Từ phía Vân Tước Lâu nhìn tới đã không thể thấy ba đạo Lồng Giam Trói Buộc kia nữa, tất cả mọi người đều lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Cùng lúc đó.

Vân Tam xuyên toa giữa rừng cây, một đường phi nước đại.

“Vân Thiên La tam tông hợp lực lại cũng không bắt được ta… từ khoảng cách xa như vậy mà muốn bắt ta sao? Ha ha…”

Tốc độ của hắn nhanh đến kinh người.

Hắn phi nước đại suốt hai mươi dặm đường mới bắt đầu thả chậm tốc độ.

Tu vi của hắn vẻn vẹn chỉ mới bước vào Thần Đình cảnh, nhưng về phương diện tốc độ có thể so với Nguyên Thần cảnh.

Suốt đoạn đường này hắn phi nước đại không dừng, muốn đuổi kịp nhất định phải sử dụng đại thần thông thuật.

Nhưng mà…

Phía Bắc chính là rừng sâu, hắn muốn tìm một chỗ để ẩn thân thì lại càng dễ dàng.

Vân Tam thả lỏng, dừng hẳn lại.

“Cái gì mà Ma Thiên Các, cái gì mà ma đạo tổ sư gia, xuỳ… Hả? Đây.. đây là… cái gì?” Hắn vừa mới dừng bước đã nhìn thấy từ trên trời giáng xuống một chiếc lồng giam khổng lồ.

Lồng giam vuông vức hình lập phương giáng thẳng vào đầu hắn.

Cho dù là tu hành giả có tu vi cường đại đến đâu đi nữa, khi nhìn thấy cảnh này cũng sẽ sợ mất mật.

Vân Tam chưa bao giờ nhìn thấy loại thần tích thế này.

Ông!

Lồng Giam Trói Buộc rơi vào đầu hắn, sau đó biến thành một đạo gợn sóng rồi tiêu tán giữa không trung.

Vân Tam ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. Cứ thế mà biến mất à?

Đang lúc hắn cảm thấy kỳ quái, chiếc lồng giam thứ hai lại xuất hiện ngay trên đầu.

Kim quang lấp loé đến chói mắt.

Vân Tam giật mình, tiếp tục chạy như điên.

Hắn luôn cảm thấy chuyện này quá mức quỷ dị.

Chợt nhớ lại tràng cảnh ở Vân Tước Lâu, tổ sư gia Ma Thiên Các tiện tay thi triển một chiêu kia hình như chính là kim quang trông giống thế này.

“Vân Tam…”

Một thanh âm vang lên sau lưng hắn.

Vân Tam theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Bệ Ngạn khổng lồ nhe nanh múa vuốt đang lao về phía hắn.

Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, cương khí hộ thể bao bọc lấy hắn.

“Mẹ ơi!!”

Toàn thân Vân Tam bộc phát ra nguyên khí, hắn liều mạng phi nước đại.

Ngaooo ——

Bệ Ngạn nhào tới.

Ầm!

Phanh phanh phanh!

Đám cây cối xung quanh bị Bệ Ngạn đụng gãy.

Rốt cuộc Bệ Ngạn cũng đuổi kịp, nó húc mạnh vào lưng Vân Tam.

Ầm!

Vân Tam kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đẩy mạnh về phía trước, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó hắn biến mất!

“Thuật độn thổ?!”

Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn dừng lại.

Hắn không hề gấp gáp chút nào.

Đạo Lồng Giam Trói Buộc thứ hai và thứ ba đã trờ tới.

Lục Châu hiểu rất rõ thuật độn thổ.

Sau khi độn thổ, tốc độ di chuyển sẽ giảm mạnh, đồng thời độ tiêu hao nguyên khí cũng tăng lên rất nhiều.

Có Bệ Ngạn ở đây, Vân Tam dù mọc cánh cũng khó thoát.

Chiếc Lồng Giam Trói Buộc thứ hai rơi xuống khoảng đất phía trước cách Lục Châu hai mươi mét rồi tiêu tán giữa trời đất.

Vẫn không phát động được xác suất trói buộc.

Chiếc Lồng Giam Trói Buộc thứ ba đã lao tới.

Lần này nó mở rộng ra như thiên la địa võng, trên mặt đất xuất hiện bóng ảnh trông như tấm lưới rộng lớn.

Rốt cuộc chiếc thứ ba đã phát động được xác suất trói buộc.

Một màn này giống hệt khi ở Ma Thiên Các, Lồng Giam Trói Buộc bắt gọn Phạm Tu Văn, thậm chí trông còn hoành tráng hơn.

Không gian Ma Thiên Các tuy lớn nhưng vẫn kém rất nhiều so với ở giữa thiên nhiên đại địa.

Lục Châu nhìn về phía vị trí của Lồng Giam Trói Buộc cách hắn không xa, chỉ khoảng hai mươi mét.

Từ trên bầu trời nhìn xuống, trông nó như một tấm lưới đánh cá chụp xuống khoảng rừng cây.

Mấy trăm gốc cây bị tấm lưới cắt vụn chỉ trong chớp mắt.

Những mảnh cây vụn bị Lồng Giam Trói Buộc gom lại thành hình vuông vức, sau đó bắn ra ngoài nằm rải rác trên mặt đất.

Rất nhanh sau đó, mảnh đất hình vuông đã trở nên trụi lủi, không còn một vật thể nào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK