Lời này tuy là nói với Lưu Bỉnh nhưng lại giống như đang nói với người trong cự liễn.
“Đưa công chúa về!” Lưu Bỉnh vung tay lên, hai vị tướng quân lập tức bước lên đưa Vĩnh Ninh quay về chiến liễn.
Đối thoại vừa dứt, Hoa Trọng Dương lập tức đánh ra một đòn phủ đầu ——
Một toà pháp thân cao tám trượng lập tức xuất hiện. “Bạch Ngọc Thanh, cùng ta kề vai chiến đấu.”
“Được!”
Bạch Ngọc Thanh không gọi ra pháp thân, hai người công kích về phía Lưu Bỉnh nhanh như thiểm điện.
Chiến liễn bay ngược ra sau, sáu vị tướng quân xông ra nghênh đón.
Song phương lập tức lao vào kịch chiến, cương khí giao thoa! Đám binh sĩ bên dưới không ngừng lui lại.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh pháp thân va chạm vang lên khiến người hoa mắt hỗn loạn.
Cáp Lạc lại gọi ra pháp thân lang vương, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhìn về phía cự liễn U Minh Giáo.
“Cáp Lạc, đối thủ của ngươi là ta!”
Dương Viêm và Địch Thanh nhảy ra khỏi cự liễn, nhào về phía phương trận của người dị tộc.
Tứ đại hộ pháp đã rời khỏi cự liễn.
Đám tu hành giả U Minh Giáo xung quanh cự liễn tụ tập lại một chỗ, đồng loạt điều động nguyên khí tạo thành tầng bình chướng bao trùm lên cự liễn.
Hạng Liệt cười ha hả: “Đúng là ý trời! Bốn tên thủ hạ đều không còn ở đây để bảo vệ ngươi! Vu Chính Hải, nhận lấy cái chết!”
Vừa nói hắn vừa tung ra một chưởng!
Một đạo ấn phù to lớn bay về phía cự liễn.
Oanh!
Ấn phù đập vào cự liễn rồi biến mất không còn tung tích.
“Hả?” Hạng Liệt nhướng mày nhìn về phía đường vân trên thân cự liễn, kinh ngạc nói: “Trận văn của Thiên Sư Đạo?”
Cùng lúc đó, Dương Viêm và Địch Thanh đang đại chiến với đám người dị tộc.
Toàn bộ Lương Châu Thành đều bị pháp thân chiếm cứ. Các tu hành giả trong Lương Châu Thành chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên đều có thể xem được cuộc chiến hoa lệ này.
Tứ đại hộ pháp chia thành hai đội đối chiến với hai phương thế lực.
Chỉ còn lại một chiếc cự liễn, sao có thể ngăn cản được công kích của cao thủ bát diệp Hạng Liệt?
Trong cự liễn… vẫn cực kỳ an tĩnh.
Các đệ tử U Minh Giáo rất kiên nhẫn bảo vệ cự liễn. Bọn họ hết lòng bảo vệ người ngồi bên trong, dù có phải nhận lấy cái chết.
Hạng Liệt nói: “Vu Chính Hải, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Ngươi định nấp trong mai rùa cả đời phải không?”
Cự liễn vẫn không phát ra âm thanh đáp lời.
Trong lầu các.
Lục Châu không chú ý đến cuộc chiến của tứ đại hộ pháp mà đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc cự liễn của U Minh Giáo.
Lục Châu đang suy nghĩ, rốt cuộc Vu Chính Hải có ở trong đó hay không?
Thế cục này chỉ có Vu Chính Hải mới có thể nghịch chuyển!
Hạng Liệt cười ha hả, lại lần nữa nâng tay đánh về phía cự liễn.
Một ấn phù loại công kích của Đạo môn xuất hiện toả ra ánh sáng chói mắt.
Oanh!
Cự liễn lay động phát ra âm thanh ken két… nhưng trận văn vẫn chưa vỡ ra.
“Hỏng bét, Giáo chủ… đi mau!” Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng nhảy lên.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đang chiếm ưu thế. Hoa Trọng Dương quay đầu nhìn về phía cự liễn. “Bạch Ngọc Thanh, ngươi trở về chi viện, một mình ta chống đỡ là đủ!”
“Được!”
Bạch Ngọc Thanh điều động Hạo Nhiên Thiên Cương công kích về phía Hạng Liệt.
Áp lực đè lên Hoa Trọng Dương lập tức tăng mạnh, lấy một đấu sáu!
Sáu toà pháp thân vây chặt lấy hắn như cờ vây! Tiếng va chạm kinh lôi vang lên không dứt.
Dưới loại chiến đấu này chẳng ai còn thời gian bận tâm đến kiến trúc trong thành, Lương Châu Thành trở thành một mảnh phế tích.
Bạch Ngọc Thanh công kích tới, Hạng Liệt chỉ cười lạnh. “Thất diệp rốt cuộc vẫn là thất diệp…”
Hai tay hắn gấp lại tạo thành thủ thế. Mấy chục đạo ấn phù bắn về phía Bạch Ngọc Thanh.
Bạch Ngọc Thanh cả kinh, gọi ra Hạo Nhiên Thiên Cương… Oanh!
Tu vi cách nhau một khoảng cách lớn, toàn thân Bạch Ngọc Thanh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Tiêu diệt tứ đại hộ pháp U Minh Giáo! Vu Chính Hải không hề có mặt trên cự liễn!” Hạng Liệt lúc này đã chắc chắn.
Hắn hiểu rất rõ Vu Chính Hải. Nếu Vu Chính Hải thật sự ở trong cự liễn thì đã sớm lao ra làm chủ thế cục, cần gì phải sợ hãi rụt rè như thế.
Thanh âm Hạng Liệt vang vọng toàn trường.
Cáp Lạc nở nụ cười lạnh, pháp thân lang vương đột nhiên bành trướng.
“Dương Viêm, Địch Thanh, các ngươi thật sự cho rằng lục diệp có thể dẫn dắt đội ngũ này sao?”
Ông!
Pháp thân lang vương bành trướng, kim liên bên dưới cũng lớn lên theo. Trên toà kim liên đột nhiên mở ra thêm một diệp.
Bảy phiến lá xoay tròn xung quanh toà kim liên. Trong phương trận, Cáp Lạc trở nên cường thế vô cùng!
Oanh! Oanh!
Dương Viêm và Địch Thanh bị Lang Vương đánh bay, pháp thân biến mất, hai người phun ra một ngụm máu tươi.
Rõ ràng Hoa Trọng Dương cũng không thể chống cự thêm được lâu.
Hạng Liệt hài lòng gật đầu, lao xuống đánh một chưởng vào cự liễn.
Oanh!
Trận văn lại nứt ra lần nữa, phát ra tiếng răng rắc như pha lê vỡ rồi tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Hơn một ngàn tu hành giả U Minh Giáo bị Hạng Liệt liên tục công kích hai lần, cương khí quét ngang, toàn bộ rơi xuống đất.
Hạng Liệt đáp xuống cự liễn. Nguyên khí rung động truyền khắp đan điền khí hải, truyền ra toàn bộ cự liễn.
Rốt cuộc hắn cũng điều khiển được cự liễn của U Minh Giáo!
“Quả nhiên bên trong trống rỗng.”
Ngay khi Hạng Liệt định quay người lại đối phó với Hoa Trọng Dương ——
Vù!
Trong cự liễn, một thân ảnh nhanh như thiểm điện đánh vào lưng Hạng Liệt.
Hạng Liệt lập tức cảm nhận được phía sau lưng gặp phải nguy hiểm, vội mở ra cương khí hộ thể.
“Muộn rồi.”
Ầm!
Hạng Liệt bị đánh bay ra khỏi cự liễn, một cỗ lực lượng quỷ dị phá vỡ cương khí hộ thể của hắn. Phốc, Hạng Liệt phun máu tươi.
“Hạng thúc thúc!” Lưu Bỉnh điều khiển chiến liễn lơ lửng giữa trời, thấy một màn này, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía người vừa xuất hiện trên cự liễn.
Không phải Vu Chính Hải, mà là… thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai thu tay lại, mấy đạo ấn phù trong lòng bàn tay hắn toát ra tia lửa rồi tan biến giữa thiên địa.
Vu Hồng cố nén đau đớn nhảy lên phi liễn, giành lại quyền điều khiển cự liễn.
“Thất tiên sinh, ngài thành công rồi!”
Tư Vô Nhai bước từng bước đến rìa cự liễn nhìn xuống Hạng Liệt, cất cao giọng nói: “Ngươi rất không may. Ta nghiên cứu thần chú Thiên Sư Đạo, thật không ngờ sẽ có lúc dùng nó để đối phó ngươi.”
Vạn vật trong thiên hạ đều có tương sinh tương khắc, dù là bát diệp cũng sẽ có nhược điểm.
Vì để phá vỡ Phược Thân Thần Chú của sư phụ, quãng thời gian vừa rồi Tư Vô Nhai rất khắc khổ nghiên cứu thần chú Thiên Sư Đạo. Ngoài ra, đại sư huynh vì muốn hỗ trợ hắn giải khai thần chú lại càng không tiếc bất cứ giá nào, tìm về một đống bùa chú của đạo môn cho hắn.
Những lá bùa này tích luỹ lại chỉ có thể dùng trong một lần.
Nhưng một lần đã đủ.
Oanh!
Hạng Liệt ngã nhào dưới mặt đất.
Tư Vô Nhai biết hắn không chết, chỉ là bị trọng thương.
Dương Viêm, Địch Thanh và Bạch Ngọc Thanh đều mang theo vết thương trở về cự liễn. Hiện tại chỉ còn lại mình Hoa Trọng Dương đang cực khổ chèo chống.
Chương 447 Vô đề
Tư Vô Nhai nhìn về phía Lưu Bỉnh. “Lưu Bỉnh, từ khi ngươi đạp chân vào Lương Châu Thành, ngươi đã thua.”
“Hả?”
“Hạng Liệt xem như là một sự cố nhỏ ngoài ý muốn. Nhưng ngươi có chú ý thấy trận pháp Lương Châu Thành vẫn hoàn hảo không chút tổn hại không?”
Lời Tư Vô Nhai khiến các tướng sĩ của Lưu Bỉnh đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi cố ý?” Lưu Bỉnh cau mày.
“Cứ xem là vậy… Còn đám dị tộc này, từ đầu đến cuối ta chỉ xem chúng như một đám động vật chưa được khai hoá mà thôi.” Từng câu từng chữ của Tư Vô Nhai đều đâm vào tim người khác.
Cáp Lạc nghe vậy lập tức nổi giận, pháp thân lang vương lại bành trướng.
Bị Tư Vô Nhai chọc giận, hai ngàn tu hành giả trong phương trận đồng loạt ngửa mặt lên trời, toàn thân bốc ra khí vụ màu tím nồng đậm.
Pháp thân lang vương không ngừng hấp thu khí vụ màu tím, thân hình càng lúc càng lớn.
Cáp Lạc cao giọng nói: “Ngươi cho rằng mình đã tính toán được hết thảy?”
Bạch Ngọc Thanh lập tức đến bên cạnh Tư Vô Nhai nói: “Thất tiên sinh, thuộc hạ thỉnh cầu rút lui. Kế hoạch đã thành, sau khi chúng ta rút lui nhất định Cáp Lạc sẽ khai đao với Lưu Bỉnh!”
Dương Viêm và Địch Thanh cũng khom người.
Tư Vô Nhai sao có thể không biết Cáp Lạc còn giữ lại chút thủ đoạn. Nhiều năm qua chỉ có hắn và Vu Chính Hải mới biết rõ về đám dị tộc này.
Rút lui theo kế hoạch ban đầu?
Đột nhiên Lưu Bỉnh vung ra một trảo…
Vĩnh Ninh công chúa bị treo lơ lửng giữa tầng trời.
Hắn không còn lựa chọn nào khác!
“Tư Vô Nhai, ngươi dám đi không? Muốn làm ngư ông đắc lợi? Không có cửa đâu!”
“Vĩnh Ninh?!” Tư Vô Nhai nhướng mày.
Tam đại hộ pháp lại khom người lần nữa: “Thất tiên sinh! Xin làm theo kế hoạch!”
Tư Vô Nhai nhìn Vĩnh Ninh công chúa bị treo trên không. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt, thậm chí trên mặt nàng còn mang theo ý cười ấm áp khi nhìn về phía Tư Vô Nhai đứng trên cự liễn.
Khoé môi nàng khẽ cong thành một nụ cười hài lòng.
Chính lúc này, tay phải Vĩnh Ninh nâng lên, một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch của chàng đi…”
Vĩnh Ninh cầm tia kiếm cương trên tay, đột nhiên đâm vào ngực mình ——
Khi con người lâm vào tình trạng không biết mình muốn gì, chúng ta dễ dàng sa ngã vào khốn cảnh. Đến khi biết được điều mình thật sự muốn làm thì mọi lựa chọn ban đầu đều trở nên buồn cười, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.
Trong mắt Tư Vô Nhai lúc này là tia kiếm cương loé lên quang mang khúc xạ ánh sáng chói mắt, tựa như có thứ gì đó đã xúc động trái tim hắn.
Mũi chân hắn điểm nhẹ, toàn thân bay lên như mũi tên phóng về phía Vĩnh Ninh.
“Uyên ương số khổ… thất tiên sinh Ma Thiên Các cũng chỉ có thế!”
Cáp Lạc đang tận dụng đại trận vu thuật để cưỡng ép pháp thân lang vương tăng lên bát diệp… Pháp thân lang vương bát diệp bay về phía Tư Vô Nhai.
“Thất tiên sinh!”
Dù rằng Vĩnh Ninh muốn giữ bản thân tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy Tư Vô Nhai bay về phía mình, biểu tình trên mặt nàng đã không thể khống chế được nữa.
“Tại sao chứ?”
Vĩnh Ninh không hề nương tay với chính mình, kiếm cương vẫn quyết tuyệt đâm vào ngực.
Tư Vô Nhai vẫn cho rằng mình là động vật máu lạnh, từ xưa tới nay chẳng có thứ gì có thể xúc động được trái tim hắn. Nhưng khi tia kiếm cương đâm vào ngực nàng, hắn tưởng như mũi kiếm cương đó đang khoan thẳng vào trái tim hắn.
Máu tươi tuôn chảy ướt đẫm vạt áo.
Tư Vô Nhai điên cuồng đánh ra vô số chưởng ấn đánh bay chiến liễn của Lưu Bỉnh, đưa tay đỡ lấy Vĩnh Ninh!
Đáng tiếc… móng vuốt của pháp thân lang vương đã đánh vào lưng hắn.
Ầm!
Y phục trên lưng Tư Vô Nhai vỡ vụn nhưng hắn vẫn ôm chặt Vĩnh Ninh công chúa, toàn thân như diều đứt dây rơi xuống đống kiến trúc vỡ nát bên dưới.
Cáp Lạc cực kỳ vui vẻ: “Ha ha ha… Nhìn đi, bây giờ ta mới là người giành được thắng lợi!”
Hắn vung tay lên, phương trận giải khai. Đám tu hành giả vu thuật không thể cưỡng ép duy trì pháp thân bát diệp quá lâu.
Chiến cuộc đã định, còn lại chỉ cần dọn dẹp một chút là xong.
Đám tu hành giả vu thuật lao về phía đệ tử U Minh Giáo dưới mặt đất.
Hoa Trọng Dương không ngăn được nữa, bị sáu vị tướng quân đánh bay!
Tất cả đã kết thúc rồi sao?
Trong một mảnh phế tích.
Tư Vô Nhai đỡ Vĩnh Ninh công chúa, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn cố duy trì tư thế đỡ nàng bằng một tay nhưng một lúc sau không nhịn được nữa, khí huyết lăn lộn trong cơ thể tuôn ra thành một ngụm máu tươi.
Hắn không thể không buông nàng ra, hai tay chống xuống đất.
Thấy Vĩnh Ninh sắp ngã xuống đất, Tư Vô Nhai lại cố sức ngồi dậy đỡ lấy nàng, ngẩng đầu nhìn cuộc chiến trên không ——
Mọi kế hoạch đều đã thất bại chỉ vì hắn tuỳ hứng.
Hơn một ngàn đệ tử U Minh Giáo chỉ trong khoảnh khắc đã bị nhân mã của Lưu Bỉnh và đám người dị tộc vây quanh.
——————
Vĩnh Ninh mở mắt ra, bàn tay phải dính đầy máu run run giơ lên nắm chặt cánh tay Tư Vô Nhai, nàng yếu ớt hỏi: “Tại sao chứ?”
Tư Vô Nhai lắc đầu, trên mặt không còn chút máu, hắn không biết, cũng không muốn trả lời… Hắn chỉ biết bây giờ trái tim mình khó chịu như có tảng đá chèn trong lồng ngực!
Ầm!
Cự liễn U Minh Giáo trên bầu trời vỡ nát.
“Chàng… mau, trốn.”
“Trốn không được nữa…” Tư Vô Nhai lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Không có cự liễn, làm sao mà trốn?
Trong nháy mắt, Tư Vô Nhai cảm thấy thật hổ thẹn với tất cả mọi người, bao gồm tứ đại hộ pháp, các huynh đệ trong U Minh Giáo, kể cả Vĩnh Ninh công chúa nguyện chết vì mình.
Tư Vô Nhai tự cho rằng mình có thể chưởng khống đại cục. Nhưng ngay lúc này hắn hoàn toàn vô lực.
Máu của Vĩnh Ninh đã ướt đẫm tay hắn khiến hắn không cách nào tập trung suy nghĩ cách đối phó được nữa.
Hắn không chỉ khó chịu mà còn rất tức giận. Nhưng hắn nhất định phải giữ tỉnh táo.
Làm sao đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn tất cả mọi người chịu chết?
Soạt.
Soạt.
Một thân ảnh già nua đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nhướng mày, chậm rãi ngẩng đầu lên. Toàn thân hắn chấn động. Trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi!
Lão nhân mang vẻ mặt thản nhiên, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng…
Bên cạnh hắn còn có một tiểu nha đầu và một nam tử trung niên có vẻ rất khẩn trương.
Toàn thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới run rẩy thốt ra lời: “Sư… sư phụ?!”
Lục Châu lắc đầu, thở dài nói: “Nghiệt đồ.”
“Ta… đồ nhi…” Tư Vô Nhai lắp bắp nói không nên lời, dây thanh quản nghẹn lại.
Khi Thẩm Lương Thọ nhìn thấy Tư Vô Nhai, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương. Dù sao kẻ này cũng là một trong những nhân vật truyền kỳ nhất Ma Thiên Các. Có thể chào hỏi người ta ở khoảng cách gần như vậy đúng là một chuyện tốt đẹp và kích thích!
Nhưng mà, Tư Vô Nhai thốt lên một tiếng “sư phụ” là ý gì đây?
Thẩm Lương Thọ ngây ngẩn cả người.
Hắn ngơ ngác quan sát lão nhân bên cạnh mình…
Trên bầu trời, tứ đại hộ pháp đang kịch liệt va chạm với kẻ địch, cương ấn tung bay đầy trời.
Lục Châu liếc nhìn Tư Vô Nhai, thản nhiên nói: “Đây là lựa chọn của ngươi?”
Chương 448 Vô đề
Tư Vô Nhai đẩy Vĩnh Ninh công chúa về phía Tiểu Diên Nhi, khẽ gọi: “Tiểu sư muội.”
Tiểu Diên Nhi đỡ lấy Vĩnh Ninh, cẩn thận dìu nàng sang một bên.
Thân trên Tư Vô Nhai lúc này để trần, hắn đưa tay lau đi vết máu bên khoé miệng rồi cung kính dập đầu với Lục Châu. “Cầu sư phụ giải vây cho đồ nhi!”
Thẩm Lương Thọ: “. . .”
Hắn lảo đảo lùi lại, hai chân không ngừng run rẩy, mắt trợn trừng.
Hắn lùi ra phía sau cẩn thận quan sát lão nhân lần nữa… Có. Có loại thần vận khí chất đó.
Lão nhân mà Thẩm Lương Thọ sùng bái nhất trên đời, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Đây chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, người đứng đầu Hắc Bảng, là sư phụ của cửu đại đệ tử… Cơ Thiên Đạo?
Phịch!
Thẩm Lương Thọ ngã ngồi dưới đất.
Tiểu Diên Nhi quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi làm sao thế?”
“Không, không có… không có gì.” Thẩm Lương Thọ muốn khóc rồi.
Lúc này hắn mới nhớ ra, khi còn ở trang viên Thẩm thị, tiểu nha đầu từng bảo hắn quỳ xuống mà bái lạy sư phụ nàng.
Hoá ra người ta thật sự không có nói dối.
Lục Châu không thèm để ý đến cảm nhận của Thẩm Lương Thọ. Huống hồ gì nếu ngay từ đầu Thẩm Lương Thọ nhận ra Lục Châu thì kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.
“Liên quan gì đến lão phu?”
Tư Vô Nhai: “. . .”
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không. Tạo ra cục diện như ngày hôm nay chẳng phải đều do các ngươi gieo gió gặt bão hay sao? Dựa vào cái gì lại bắt lão phu thu thập tàn cuộc cho các ngươi?
——————
Oanh!
Ầm ầm!
Cự liễn U Minh Giáo bị pháp thân lang vương không ngừng công kích, rốt cuộc vỡ nát, rơi xuống đập vỡ đống kiến trúc dưới thành.
Pháp thân lang vương lúc này đã trở lại là thất diệp.
Sau khi tứ đại hộ pháp bị thương, bọn họ liên tục lui về phía sau, U Minh Giáo xuất hiện thương vong!
Lưu Bỉnh không di chuyển.
Sáu vị tướng quân cũng lăng không lơ lửng, không tiếp tục tấn công. Chiến cuộc đã thay đổi. Bất cứ lúc nào cũng phải phòng bị địch nhân, huống chi đối phương còn là người dị tộc.
Nhưng Cáp Lạc há có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này.
“Tứ điện hạ, còn thất thần ở đó làm gì? Một ngày tứ đại hộ pháp U Minh Giáo còn chưa bị diệt thì ngày đó ngươi còn phải bất an.”
Hàng chân mày Lưu Bỉnh cau lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cáp Lạc, Lưu Bỉnh có thể đoán được sau khi Cáp Lạc xử lý xong U Minh Giáo tất nhiên sẽ quay đầu cắn ngược lại mình.
Nhưng Lưu Bỉnh lại không thể không phất tay ra lệnh vây quét tứ đại hộ pháp.
“Lý Cẩm Y, ngươi là thuộc hạ của Ngụy Trác Ngôn. Hạng tướng quân bị người ta đánh lén mà ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi ngăn chặn bọn hắn!”
Trên bầu trời, Lý Cẩm Y cầm dù giấy đứng ngẩn người.
Từ đầu tới cuối nàng đều không ra tay. Nàng vẫn luôn nấp ở nơi không ai chú ý nhưng rốt cuộc vẫn bị tứ điện hạ nhìn thấy.
Ba toà pháp thân bay về phía Tư Vô Nhai, đồng thời mấy đạo chưởng ấn dồn dập từ trên đánh xuống.
Vù!
Tư Vô Nhai vội vàng đứng lên, hai tay bộc phát cương khí hùng hồn.
Oanh!
Mấy đạo chưởng ấn chấn động, công trình kiến trúc bốn phía ầm vang sụp đổ.
Đúng lúc này, ánh mặt trời rọi vào người Tư Vô Nhai, Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía đám người này.
Lưu Bỉnh cũng thế.
Lý Cẩm Y cũng vậy.
Tứ đại hộ pháp ngơ ngơ ngác ngác! Lão đầu kia sao nhìn quen thế nhỉ?
Cáp Lạc cùng với Hạng Liệt vừa mới đứng dậy từ trong đống phế tích cũng quay sang nhìn.
“Đó là ai?”
Lưu Bỉnh ngưng thở! Trái tim nhói lên như vừa bị trọng chuỳ nện phải!
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ này?!
Hạng Liệt vẫn luôn ẩn mình ở Thần Đô, chưa từng gặp mặt Cơ Thiên Đạo nên lúc này cũng chỉ kỳ quái nhìn lão giả trước mặt Tư Vô Nhai. Người có thể khiến Tư Vô Nhai quỳ xuống rốt cuộc là ai?
Lý Cẩm Y thì vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt, dường như nàng đã sớm dự liệu được chuyện này.
“Mặc kệ là ai, cứ vào giết đã.” Cáp Lạc phất tay.
Đám người Lâu Lan và Nhu Lợi tựa như một bầy sói hoang phi nước đại về phía Tư Vô Nhai.
Lục Châu nhìn đám người xung quanh.
Với cục diện này, hắn muốn phủi sạch quan hệ với Tư Vô Nhai cũng không có khả năng.
Tư Vô Nhai lại nói: “Chỉ cần sư phụ nguyện ý ra tay cứu giúp, đồ nhi nguyện quay về Ma Thiên Các, mặc người xử trí!”
Ầm! Trán Tư Vô Nhai chạm mạnh xuống đất!
Lục Châu vuốt râu nói: “Chỉ mong ngươi đừng để lão phu thất vọng.”
Bàn tay nâng lên, Khổng Tước Linh xuất hiện, toả ra tinh thần chi quang nhàn nhạt.
“Lên đi.” Lục Châu tiện tay vung lên. Khổng Tước Linh bay tới chỗ Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai mừng rỡ tiếp lấy, mũi chân đạp mạnh, toàn thân bay vào không trung.
“Hắn cầm thứ gì trong tay thế?” Cáp Lạc kỳ quái nói.
Chỉ thấy Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh lên không trung. Khổng Tước Linh cấp tốc xoay tròn, phát ra âm thanh cộng hưởng ông ông.
Ngay sau đó một phân thành hai, biến thành hình cánh quạt, xung quanh Khổng Tước Linh được cương khí bao bọc toả ra kim quang óng ánh…
Vù!
Hai phần Khổng Tước Linh bay tới đáp lên lưng Tư Vô Nhai, biến thành một cặp cánh.
Lục Châu ngẩng đầu nói khẽ: “Khổng Tước Khai Bình.”
“Không tốt! Mau lui lại!” Cáp Lạc gấp gáp hạ lệnh!
Bọn hắn đã cảm nhận được nguyên khí xung quanh chỉ trong nháy mắt đã bị Khổng Tước Linh hấp thụ.
Nguyên khí bị Khổng Tước Linh thu nạp biến thành cặp cánh khổng tước khổng lồ.
Đây chính là đặc tính của Khổng Tước Linh, xinh đẹp như phượng hoàng giương cánh, huy hoàng xán lạn, thế nhưng ngay giây phút ngươi bị vẻ đẹp này làm cho mê muội, nó đã vô thanh vô tức lấy đi sinh mệnh ngươi.
Tư Vô Nhai bay về phía trước, trên mặt không chút biểu tình, đôi cánh khổng lồ giương lên.
Mỗi khi cánh vỗ một lần, cương khí biến thành cương châm bắn ra không xuể!
Phanh phanh phanh!
Đám người Nhu Lợi và Lâu Lan bị chiêu thức đột ngột của Tư Vô Nhai làm cho giật nảy mình, khi bọn hắn muốn quay đầu chạy trốn thì đã không còn kịp nữa.
Cương châm bay lít nhít đầy trời như cuồng phong vũ bão, bắn xuyên lồng ngực người dị tộc.
Phốc phốc phốc…
Từng người Nhu Lợi quốc ngã rạp xuống đất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.]
Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu cũng không có gì bất ngờ.
Tuy là hơi ít, nhưng ít vẫn còn hơn không.
Người Lâu Lan vốn là tu hành giả vu thuật, khả năng phòng ngự rất kém, bị cương châm bắn đầy người như con nhím.
“Thất tiên sinh?” Tinh thần Hoa Trọng Dương chấn động.
“Khổng Tước Khai Bình… đã rất lâu rồi ta chưa được nhìn thấy.” Bạch Ngọc Thanh lau đi tia máu bên khoé môi, phấn khởi nói.
“Lần trước thất tiên sinh sử dụng chiêu này là trận chiến ở Bình Đô Sơn, khi đó thất tiên sinh và Giáo chủ hợp lực đặt nền móng cho cơ nghiệp U Minh Giáo… Không ngờ sau nhiều năm lại có thể thấy được lần nữa.”
Ba vị hộ pháp còn lại sôi nổi nhìn về phía chân trời, nơi đó có Tư Vô Nhai và đôi cánh khổng lổ toả ra quang mang chói mắt.
Cương châm không chút lưu tình bắn về phía đám người dị tộc và nhân mã của Lưu Bỉnh!
Chương 449 Vô đề
“Rút lui!”
“Mau lui lại!”
Lưu Bỉnh điên cuồng hạ lệnh! Hắn không còn thời gian để giải thích với đám thuộc hạ dưới trướng nữa.
Dù là sáu vị tướng quân cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, liên tục lui về sau.
Cáp Lạc không tin nổi, trừng to mắt nhìn cảnh tượng này. Phẫn nộ và thù hận đã hoàn toàn không kềm chế được nữa, hai mắt hắn đỏ vằn như máu.
“Lần này ngươi phải chết!”
Cáp Lạc ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, pháp thân lang vương đạp trên thất diệp kim liên từ trên cao lao xuống, tựa như sao băng phóng về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai bay lùi ra sau, hai cánh mở rộng đập mạnh! Phanh phanh phanh… Cương châm chi chít bay ra xạ kích về phía pháp thân lang vương.
Thân ảnh Cáp Lạc như thiểm điện lao tới.
“Lục diệp rốt cuộc vẫn chỉ là lục diệp!” Cáp Lạc bay vào giữa pháp thân lang vương, pháp thân và người hợp nhất!
Pháp thân lang vương lúc này xuất hiện những đường kim quang lóng lánh trông như kinh mạch, ngăn cản toàn bộ cương châm.
Sáu vị tướng quân bay đến bên cạnh chiến liễn, đại tướng quân khom người nói: “Điện hạ, đây là cơ hội cực tốt để chúng ta đánh hạ U Minh Giáo và dị tộc!”
Chát!
Lưu Bỉnh tát hắn một cái khiến đại tướng quân ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
Lưu Bỉnh nuốt một ngụm nước bọt, thì thào: “Tìm cơ hội… trốn đi…”
Trốn?
Đang yên đang lành tại sao phải trốn?
Các vị tướng quân đều ngơ ngác nhìn Lưu Bỉnh. Đúng vậy, sao lại phải chạy trốn? Tình thế hiện tại rõ ràng là bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đúng lúc này ——
Cáp Lạc và pháp thân lại lao về phía Tư Vô Nhai lần nữa.
Tư Vô Nhai cau mày, hai cánh khép lại, nhanh chóng thối lui.
“Thất tiên sinh!”
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đều lên tiếng kinh hô.
Vù!
Trên mảnh phế tích đã bị san thành bình địa, một đạo tiễn cương màu xanh lam từ xa xạ kích tới. Tiễn cương thô to và dài như thân đại thụ phá không bay tới.
Tiễn cương quá mức rõ ràng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Từ phía xa, tiễn cương xẹt tới vọt ngang qua Tư Vô Nhai bắn thẳng vào giữa trán pháp thân lang vương! Chuẩn xác không lệch một ly.
Ầm!
Pháp thân lang vương vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Ở giữa pháp thân, Cáp Lạc chúi người về phía trước, một tay ôm lấy ngực, hai mắt trừng to nhìn về phía sau lưng Tư Vô Nhai.
Đó là một vị lão nhân.
Lão nhân lăng không lơ lửng ở tầng trời thấp, một tay vuốt râu, một tay thu hồi cung tiễn. Cung tiễn kia biến hoá trở lại thành Vị Danh Kiếm rồi chui vào trong tay áo, biến mất không còn dấu vết.
Một tiễn đáng sợ vừa rồi đến từ lão nhân này.
Khi Cáp Lạc nhìn thấy lão nhân, máu tươi cùng lúc chảy ra từ khoé miệng, khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai hắn.
“Đồ nhi của lão phu sao có thể để các ngươi khi nhục?”
——————
Chính là ông ta.
Hắn không nhìn lầm.
Lưu Bỉnh cảm giác được hô hấp của mình ngày càng trở nên khó khăn như thể có vật gì nghẹn ở cổ họng.
Hắn chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt. Hoàng tử thì sao chứ, hoàng tử thì thế nào? Nếu hắn có được tốc độ như tia chớp, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn rời đi!
Nhưng mà… sau khi nhìn thấy một tiễn vừa rồi, ý nghĩ chạy trốn đã hoàn toàn biến mất.
Còn chạy được sao?
Trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu.
Cáp Lạc một tay che ngực, rốt cuộc không thể chịu được nữa, thân hình thẳng tắp rơi xuống đất.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Lục Châu đạp hư không như giẫm trên đất bằng, từng bước bước tới giữa đám người.
Một khắc này, hắn chính là đương kim đại ma đầu vô địch thiên hạ Cơ Thiên Đạo.
Thẩm Lương Thọ quỳ dưới đất, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn lão giả đang hành tẩu trên không, nhìn thần tượng trong lòng mình.
Cái gì mà Bạch Bảng đệ nhất, cái gì mà Hạng Liệt, cái gì mà hoàng tử, tất cả đều chỉ là vật làm nền.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh mừng như bắt được vàng, còn kích động hơn là gặp được Giáo chủ. Bốn người đồng thời khom người hành lễ: “Tham kiến lão tiền bối.”
Lý Cẩm Y thu hồi dù giấy ôm trong ngực, khom người nói: “Tham kiến lão tiền bối.”
Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, ngoài xấu hổ cũng chỉ có xấu hổ… Lúc này nội tâm hắn đủ loại cảm xúc khó tả hệt như Thẩm Lương Thọ.
Số lượng đệ tử U Minh Giáo còn lại khoảng bảy, tám trăm người, ai nấy đều đồng thanh hô lớn: “Tham kiến lão tiền bối.”
Năm tiếng này rất có ý nghĩa với bọn họ. Suy cho cùng, vị lão nhân này chính là sư phụ của Giáo chủ! Trước mặt lão nhân gia người, đám đệ tử U Minh Giáo bọn họ đều có thể được xem là đồ tử đồ tôn.
Tư Vô Nhai giang rộng cánh, vẻ mặt xuất thần nhìn thi thể Cáp Lạc dưới đất.
Thấy hắn đã chết đến không thể chết hơn, trong lòng Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc. Sư phụ người từ bao giờ lại nắm giữ tiễn thuật cao minh như thế?
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người đám dị tộc đang run lẩy bẩy. Hắn thản nhiên nói: “Giết.”
Tư Vô Nhai khom người đáp: “Vâng.”
Lần này ai dám ngăn cản? Có một chỗ dựa vững chắc như núi ở sau lưng, ai còn dám ngăn cản Tư Vô Nhai?
Đám người Nhu Lợi và Lâu Lan còn lại mấy trăm tên muốn ngự không chạy trốn, nhưng ngay cả thủ lĩnh Cáp Lạc thất diệp còn bị một tiễn bắn chết thì bọn hắn nào có dũng khí đào tẩu.
Dưới sự che chở của Lục Châu, Tư Vô Nhai ngang nhiên lao xuống.
Khổng Tước Khai Bình!
Đôi cánh khổng lồ lập loè kim quang xẹt qua thân thể và lồng ngực đám người Nhu Lợi.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt…
Cho dù người Nhu Lợi có lực phòng ngự đáng sợ cỡ nào cũng bị vũ khí thiên giai chém nát.
Thấy cảnh này, các đệ tử U Minh Giáo cực kỳ hả giận. Trước đó bọn hắn vẫn luôn bị người Nhu Lợi và Lâu Lan nghiền ép, giờ khắc này toàn bộ phẫn nộ và buồn bực đều được phát tiết.
Các tu hành giả vu thuật làm sao thoát khỏi đôi cánh của Tư Vô Nhai. Toàn bộ đều bị giết!
Người dị tộc càng ngày càng ít, không ai còn sức chống lại cường giả bậc này. Cho dù trong số họ còn cao thủ lục diệp thì cũng chẳng thể nào đối kháng được Tư Vô Nhai trong trạng thái bộc phát năng lượng ——
Pháp thân mở ra, lục diệp kim liên mang theo đôi cánh quét tới. Hai bên kiến trúc Lương Châu Thành đều bị phá huỷ.
Phanh phanh phanh!
Lục Châu liếc nhìn thông báo của Hệ thống rồi đóng lại giao diện.
Giết một người chỉ được ban thưởng 10 điểm, nhưng số lượng dị tộc lại rất lớn nên xem như kiếm bộn.
Lục Châu chậm rãi quay đầu nhìn Lưu Bỉnh. “Lưu Bỉnh.”
“A?”
“Ngươi cấu kết với người dị tộc, không sợ Vĩnh Thanh hoàng đế trừng trị ngươi?”
“Chuyện này… chuyện này…” Lưu Bỉnh nói năng lộn xộn, gấp đến muốn khóc.
Lúc này, bốn trong sáu vị tướng quân đứng phía trước đối mặt với Lục Châu nói: “Lão tiền bối… ta, chúng ta nguyện thay điện hạ thỉnh tội với ngài!”
Bốn người đồng thời tiến lên mấy bước, thái độ cung kính.
Lục Châu đưa mắt nhìn bốn vị tướng quân. “Thỉnh tội?”
Chương 450 Vô đề
“Lão tiền bối, điện hạ trấn thủ biên cương nhiều năm nay, cho dù không có công lao cũng có khổ lao.” Một vị tướng quân đứng bên trái nói.
“Điện hạ làm ra việc này cũng là vì bất đắc dĩ… Lê dân bách tính khắp thiên hạ, có ai không cho rằng điện hạ là người tốt?”
“Điện hạ phụng hoàng mệnh làm việc, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Bốn người không ngừng tiến về phía Lục Châu.
Lưu Bỉnh nhướng mày. Bọn họ muốn làm gì? “Tướng quân?”
Vị tướng quân đứng bên trái không ngoảnh đầu lại, thấp giọng nói: “Điện hạ, xin thứ cho ti chức không thể từ mệnh.”
Bốn người đồng loạt khom người với Lục Châu.
Ngay trong khoảnh khắc đang khom người, bốn đạo thân ảnh đột nhiên đồng thời đánh tới!
“Hoàng mệnh tại thân!”
Ông ——
Bốn toà pháp thân ngưng tụ cùng một chỗ, năng lượng trùng điệp tạo thành âm thanh cộng hưởng cực kỳ chói tai.
“Sư phụ!”
“Lão tiền bối!”
Đám người lên tiếng kinh hô!
Pháp thân vốn chỉ lóng lánh kim quang, nay trùng điệp tạo thành kim quang như thực thể. Tứ đại pháp thân tụ lại cùng một chỗ…
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu bóp nát thẻ Miễn Dịch Sát Thương!
Một toà Phật Tổ kim thân lóng lánh kim quang lập tức xuất hiện, bao bọc lấy Lục Châu.
Oanh!
Oanh!
Bốn tiếng va chạm liên tục vang lên, tứ đại pháp thân đâm sầm vào Phật Tổ kim thân rồi vỡ vụn!
Bốn vị tướng quân bay ngược ra ngoài, phun ra máu tươi.
Thấy cảnh này, Lưu Bỉnh lập tức hét lớn: “Các ngươi điên rồi! Các ngươi đang làm gì vậy hả?”
Hai vị tướng quân còn lại ngăn Lưu Bỉnh lao tới, khẽ nói: “Bọn họ vốn là người của bệ hạ! Điện hạ xin bớt giận.”
Câu nói này rốt cuộc đã gõ tỉnh Lưu Bỉnh.
Bọn họ vốn là người của bệ hạ… Tâm phúc của hắn đã chỉ còn lại có hai người bên cạnh. Những người khác đều đã chiến tử nơi biên thuỳ xa xôi.
Còn mấy tên trước mặt này chỉ là tay sai của vị phụ hoàng chí cao vô thượng kia mà thôi.
Nhưng điều càng khiến hắn khiếp sợ hơn chính là… bốn toà pháp thân đồng thời tập kích ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không thể làm gì Lục Châu.
Quá mạnh!
Bốn người này có thể xem là đã dốc hết sức mình liều mạng. Cho dù là Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh cùng phối hợp cũng chưa chắc có thể tạo ra lực công kích kinh người đến thế.
Thế mà cũng không thể làm suy suyển mảy may toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng kia!
Con mẹ nó chứ, cứng đến thế thì thôi rồi!
Mười giây trôi qua thật nhanh, Lục Châu nhíu mày, trên mặt hắn đã hiện ra vẻ tức giận.
Nói thật, bây giờ hắn không biết phải làm sao để đánh giết đám người này. Trừ phi là sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng như thế thì quá lãng phí.
Mà dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thì lại quá thua lỗ.
Để đám người Hoa Trọng Dương giải quyết thì hắn lại không thu được điểm công đức.
Đúng là khó chơi mà!
Đám người chung quanh làm sao biết được, giờ phút này thiên hạ đệ nhất đại ma đầu không phải đang nghĩ làm sao để phòng thủ, mà là làm sao để thu được điểm công đức nhưng không thua lỗ đây?
Soạt!
Lục Châu còn đang suy nghĩ thì trong mảnh phế tích bên dưới, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Hạng Liệt ngẩng mặt lên trời nhìn Lục Châu, hai chân đạp mạnh khiến phương viên trăm mét đều rung động.
Toàn thân hắn bắn vọt lên không như đạn pháo, hai tay đan lại giơ thẳng về phía trước, ngón trỏ tay trái và ngón trỏ tay phải chập lại duỗi ra!
Xung quanh hai ngón tay có một chuỗi tự phù gồm bốn chữ “Tuyệt Thánh Khí Trí” không ngừng xoay tròn, mang ý nghĩa vứt bỏ mọi suy nghĩ và tạp niệm để toàn lực ứng phó.
Hai mắt Hạng Liệt hiện ra tinh quang, khoé môi còn vương tơ máu!
Lục Châu cúi đầu quan sát hắn. Bàn tay khẽ nâng lên rồi đánh ra một chưởng, dưới chân hiện ra lam liên, chưởng ấn phát ra lam quang…
“Tuyệt Thánh Khí Trí!”
Chưởng ấn cực đại hạ xuống, đồng thời bốn chữ triện Tuyệt, Thánh, Khí, Trí xoay quanh bàn tay nở rộ ra quang mang!
Năm ngón tay áp xuống!
“Không có khả năng ——”
Hạng Liệt vừa trờ tới, hai ngón tay trỏ đã bị chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí kia đè bẹp chẳng khác gì đậu hũ.
Oanh!
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí của Thiên Sư Đạo theo đà đập xuống mặt đất tạo thành một hố to hằn rõ năm ngón tay.
Toàn bộ đám người đều ngơ ngác không nói nên lời!
Tư Vô Nhai sau khi toàn diệt đám người dị tộc, vừa lăng không xoay chuyển đã nhìn thấy hai đại chiêu liên tiếp của sư phụ.
Một toà Phật Tổ kim thân, một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.
Hắn chợt nhớ tới lúc thu được tin tình báo, các huynh đệ Ám Võng từng nói tại thánh địa Nhữ Nam Thành xuất hiện một toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng.
Lúc đó hắn không mấy tin tưởng. Muốn tu luyện được Phật Tổ kim thân cao mười trượng thì chỉ có thể là cao tăng Phật môn.
Nay được tận mắt nhìn thấy… mới biết tất cả đều là thật.
Tư Vô Nhai lăng không lơ lửng, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu vô cùng phức tạp.
Hắn không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai, nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có thể tiếp tục kiên trì bước tiếp.
Cho dù có phải giẫm lên vết xe đổ…
Thẩm Lương Thọ ngồi bệt dưới mặt đất nhìn Lục Châu không chớp mắt, hắn không kềm lòng được mà vỗ tay.
Bộp bộp bộp…
Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên đột ngột tuy có vẻ lúng túng nhưng đã thức tỉnh mọi người.
Đám đệ tử U Minh Giáo hít sâu một hơi.
Lý Cẩm Y lui về phía sau.
Tất cả mọi người đều không cách nào lấy lại bình tĩnh khi nhìn về phía hố sâu in hình năm ngón tay kia.
Hạng Liệt là truyền nhân Thiên Sư Đạo, khi xưa thành danh trong tu hành giới, được truyền thừa thần chú và phù chú tinh tuý nhất của Thiên Sư Đạo. Mà chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này lại chính là đòn sát thủ tạo nên danh tiếng cho hắn.
Chỉ sợ là đến chết Hạng Liệt cũng không ngờ được mình lại thua bởi chính đòn sát thủ mà mình tự hào nhất. Hoàn toàn bị nghiền ép.
Dưới mặt đất chỉ còn lại hố sâu hình năm ngón tay, không còn thấy tung tích Hạng Liệt đâu, cũng chẳng còn chút khí tức sinh mệnh nào.
Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo ban thưởng 1.500 điểm công đức, bèn vuốt râu gật đầu.
Hắn chậm rãi xoay người lại, thần sắc hờ hững nhìn về phía bốn vị tướng quân vừa đánh lén mình.
Bốn vị tướng quân khí huyết cuồn cuộn, trong mắt đều là kinh ngạc và rung động. Sau khi bị Phật Tổ kim thân đánh bay, bọn họ đều đã bị thương nhẹ.
Lục Châu kiểm kê lại lực lượng phi phàm còn sót trong người. Mũi tên ban nãy hắn sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm, kết hợp với Vị Danh Cung để chém giết cao thủ thất diệp Cáp Lạc. Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí lại hao phí một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư, tấn công ở khoảng cách gần tạo ra uy lực lớn hơn gấp bội so với mũi tên xạ kích.
Đáng tiếc, lực lượng phi phàm tuy hữu dụng nhưng lại quá ít ỏi.
Hiện tại hắn làm sao đối phó được bốn tên tướng quân trước mắt? Dùng âm công sao? Không có khả năng.
Nếu thật sự đã hết cách thì chỉ có thể sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng, đành lãng phí điểm công đức vậy.
Lục Châu cứ thế nhìn bốn tên tướng quân bằng vẻ mặt lạnh nhạt khiến bọn hắn không dám di chuyển.
“Điên rồi!”
“Tất cả đều điên rồi!”
“Ha ha ha…”
Lưu Bỉnh cười ha hả nhưng nước mắt lại chảy dài trên mặt.