Minh Thế Nhân âm thầm líu lưỡi. Không ngờ tính tình Tả trưởng lão lại táo bạo như vậy. Nhưng mà… ta thích!
Lúc này Lưu Qua chợt lên tiếng: “Tả Ngọc Thư, Cô muốn lên núi, ngươi dám ngăn cản?”
“Lưu Qua, nơi này là Ma Thiên Các, không phải hoàng cung, ngươi bớt đem bộ dạng đó ra hù doạ lão thân.” Tả Ngọc Thư đạp không xuất hiện, lơ lửng trên sườn núi, quải trượng trong tay vung lên cao.
Một loạt ấn phù xuất hiện xoay xung quanh Tả Ngọc Thư, ấn phù kia chỉ có một chữ Nhân.
Tô Thánh nhíu mày. “Thiên cương Nhất Tự Phù Ấn.”
‘Nhân’ chính là con người, là tự ấn hạch tâm của Nho môn. Nhiều năm qua có rất ít người tu luyện Nhất Tự Phù Ấn này đến mức thượng thừa, mà Tả Ngọc Thư chính là một trong số đó. Đây chính là tự phù mạnh nhất trong Hạo Nhiên Thiên Cương.
“Ánh mắt không tệ.” Tả Ngọc Thư lăng không nói.
Tô Thánh cất lời chỉ trích: “Trước kia khi Nho môn truyền đạo, Tả tiền bối vốn nên là tân thánh chủ của Nho môn, rủi ro thay vị trí này lại truyền nam không truyền nữ… Dù vậy, đệ tử tu hành trong Nho môn vẫn y như trước kính trọng ngài. Sao bây giờ Tả tiền bối lại đầu nhập vào ma đạo?”
“Lão thân làm việc còn phải giải thích với ngươi hay sao?” Tả Ngọc Thư lạnh nhạt đáp.
Tô Thánh nhất thời nghẹn lời.
Cổ Nhất Nhiên lại nói: “Tả tiền bối cần gì phải hùng hổ doạ người… Ngươi không thể thay mặt cho Cơ tiền bối được.”
Nói xong, song chưởng Cổ Nhất Nhiên đánh ra một đạo chưởng ấn.
Tả Ngọc Thư nhíu mày, lập tức huy động quải trượng, ‘Nhân’ tự ấn hợp thành một đường va chạm với chưởng ấn kia.
Phanh phanh phanh! Cương khí tiêu tán.
“Tả tiền bối, xin chỉ giáo.”
Cổ Nhất Nhiên đạp mạnh chân, toàn thân bắn thẳng lên trời ngang hàng với Tả Ngọc Thư.
Minh Thế Nhân sững sờ, không ngờ Cổ Nhất Nhiên trầm mặc ít nói lại là nhân vật tàn nhẫn thích tranh đấu với người, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tả Ngọc Thư dù đã trảm kim liên trùng tu cũng không thể để người khác múa may trước mặt mình, quải trượng trong tay lăng không lượn vòng mang theo vô số tự phù ấn phù, biến thành một trường long cuồn cuộn.
Cổ Nhất Nhiên không hề do dự gọi ra pháp thân.
Ông! Pháp thân bát diệp cao mười trượng toả kim quang lóng lánh, chấn nhiếp tứ phương. Đám tự phù ấn phù của Tả Ngọc Thư lập tức tiêu tán.
Tả Ngọc Thư không ngờ hắn lại toàn lực ứng phó, cương khí cường đại đánh tới khiến bà ta không thể không lui lại.
Cổ Nhất Nhiên chợt nói: “Tả tiền bối, bà quả nhiên không phải bát diệp…”
Tả Ngọc Thư vừa lui lại đột nhiên vung quải trượng trong tay ra. Trên thân quải trượng xuất hiện các đường vân màu vàng kim uốn lượn trông như bàn long.
Quải trượng đánh ra ấn phù thần kỳ khiến Cổ Nhất Nhiên phải mang theo pháp thân lui lại.
“Bàn Long Trượng?!” Cổ Nhất Nhiên cả kinh. “Chẳng trách chẳng trách… không ngờ Bàn Long Trượng lại nằm trong tay Tả tiền bối.”
Bàn Long Trượng đánh ra một kích rồi xoay mấy vòng bay trở lại tay Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư lăng không đứng trên sườn núi, ánh mắt thâm thuý nói: “Muốn lên Ma Thiên Các phải xem lão thân có đồng ý hay không.”
Đúng lúc này, Tô Thánh điểm nhẹ mũi chân, toàn thân nhẹ như chim yến bay lên không trung, đứng sóng vai bên cạnh Cổ Nhất Nhiên.
Hai đại thống lĩnh đều là bát diệp đối diện với Tả Ngọc Thư. “Tả tiền bối, cần gì chứ?”
Tô Thánh chắp tay rồi bước lên phía trước đánh ra một quyền. Ấn phù trên tay hắn tạo thành một trận văn đặc thù.
Trận văn bay ra bám vào tầng bình chướng Kim Đình Sơn, bình chướng như bị ai dùng cửa mở ra… Tô Thánh bước vào trong bình chướng!
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh. Tinh thông trận pháp?!
Điều này khiến Minh Thế Nhân nhớ tới Phan Ly Thiên và nhị sư huynh. Đến cấp bậc của bọn họ, dù có bình chướng hay không thì cũng không có gì khác biệt.
Tả Ngọc Thư huy động Bàn Long Trượng, một đạo Hạo Nhiên Thiên Cương hình rồng xung kích lao ra.
Bàn tay Tô Thánh vươn ra, trên bàn tay xuất hiện cương ấn màu vàng kim chộp một phát! Tay không bắt lấy Bàn Long Cương Ấn!
“Trình độ này cao lắm là tứ diệp… Tả tiền bối, ngài hẳn phải minh bạch ý nghĩa của bát diệp chứ.” Năm ngón tay Tô Thánh khép lại, rắc, Bàn Long Cương Ấn tiêu tán.
Hàng chân mày Tả Ngọc Thư nhíu chặt, bà ta đã trảm kim liên trùng tu, hiện tại không cách nào là đối thủ của Tô Thánh.
Tả Ngọc Thư tứ diệp có thể đối phó mấy chiêu của bát diệp đã là không tệ. Nếu Tô Thánh toàn lực ra tay thì dùng một chiêu đánh giết tứ diệp cũng không có gì lạ.
Tô Thánh gọi ra pháp thân. Pháp thân cao mười trượng sừng sững giữa thiên địa, toà kim liên bát diệp không ngừng xoay tròn.
Tô Thánh đã chắc chắn tu vi Tả Ngọc Thư không còn như trước. Tả Ngọc Thư lui về sau mấy bước, ném Bàn Long Trượng bay lên không trung. Dưới chân Tả Ngọc Thư xuất hiện một vòng tròn lớn, ấn phù sắp xếp chỉnh tề, kim quang lóng lánh.
Tô Thánh nghi hoặc không hiểu: “Trận pháp tăng phúc… muốn tăng lực lượng của bản thân sao…”
Đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng Tả Ngọc Thư truyền tới ——
“Người thanh niên, ngươi còn non lắm!”
Ông!
Một đạo cương ấn hình hồ lô xuyên qua trận pháp tăng phúc của Tả Ngọc Thư, chỉ trong giây lát đã bành trướng đến cực đại.
Phan Ly Thiên từ phía sau bay tới, khống chế hồ lô cương ấn lấy cứng chọi cứng đập vào pháp thân cao mười trượng kia, cương khí giao thoa tung bay đầy trời bắn ra tứ phía.
Sắc mặt Tô Thánh cả kinh, sau cú va chạm không thể không mang theo pháp thân lui lại.
Ầm! Lại là một tiếng vang thật lớn.
Tô Thánh và pháp thân đâm sầm vào bình chướng Kim Đình Sơn.
Phan Ly Thiên lăng không nhìn xuống Tô Thánh, cười ha hả nói:
“Đã biết bình chướng không ngăn cản được đám cao thủ trận pháp như các ngươi, chẳng bằng để các ngươi tiến vào. Chiêu này ta gọi là… đóng cửa đánh chó!”
Thật vất vả mới đi vào, giờ lại phải đi ra? Ra ra vào vào là chuyện tốn nguyên khí cỡ nào!
Tô Thánh ổn định pháp thân, ngẩng đầu nhìn Phan Ly Thiên. Giờ hắn mới hiểu được tại sao Tả Ngọc Thư lại thi triển trận pháp tăng phúc kia.
Đường đường là một trong bát đại thống lĩnh, Tô Thánh há có thể để người ta vũ nhục mình như vậy.
“Đã vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Song chưởng chập lại, Tô Thánh quát lớn một tiếng. Pháp thân cao mười trượng lăng không bay tới.
Chương 622 Vô đề
Phan Ly Thiên thấy vậy bèn lui về sau.
Lúc này phía sau Tả Ngọc Thư xuất hiện Lục Hợp Đạo Ấn, năm chữ triện lớn xoay tròn. Hoa Vô Đạo lăng không bay tới đứng trong trận pháp tăng phúc, năm chữ triện chỉ trong giây lát đã biến thành chín chữ.
Oanh!
Pháp thân kim liên của Tô Thánh va chạm với Lục Hợp Đạo Ấn. Phan Ly Thiên nhân cơ hội gọi ra hồ lô vàng đánh tới pháp thân.
“Thì ra là thế…” Tô Thánh quát lớn. “Hạo Nhiên Thiên Cương!”
Lấy Tô Thánh làm trung tâm, nguyên khí hoá thành cương khí mênh mông cuồn cuộn rồi khuếch tán ra tứ phía.
Ầm!
Phan Ly Thiên cầm lấy hồ lô cương ấn ném lên không trung.
Hắc ảnh hiện lên, bầu trời bỗng xuất hiện chi chít thân ảnh màu đen, trong phút chốc toàn bộ hắc ảnh đánh vào hồ lô cương ấn. Hồ lô cương ấn mượn lực xông tới khu vực khuếch tán năng lượng của Tô Thánh, nện vào pháp thân cao mười trượng.
Ầm! Tô Thánh cùng pháp thân bay ngược ra ngoài.
Hắc ảnh vừa xuất hiện chính là trưởng lão Lãnh La. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các lăng không lơ lửng thành một hàng ngang trên bầu trời.
Tô Thánh vừa bay ngược ra sau vừa kinh ngạc nhìn bốn vị lão giả. Hắn thu hồi pháp thân, thân thể xoay tròn mấy vòng rồi lao ra khỏi bình chướng.
Đến khi ổn định được thân hình, trên mặt Tô Thánh tràn đầy vẻ không cam lòng nhìn bốn vị trưởng lão. “Tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các?”
“Người thanh niên, Ma Thiên Các không phải nơi để ngươi giễu võ giương oai.”
Tô Thánh lắc đầu nói: “Đáng tiếc, việc này cũng đã tiết lộ chuyện các ngươi chưa khôi phục tu vi. Vừa rồi là do ta chủ quan, kế tiếp… ta sẽ đánh thật sự.”
Tô Thánh vừa nói vừa liếc nhìn chiếc rương đặt sau lưng Vĩnh Thọ hoàng đế. Lưu Qua chính là chỗ dựa của hắn.
Tô Thánh nhắm mắt lại, khí lưu xung quanh dần dần trở nên bình tĩnh, một khắc sau, hắn mở to mắt.
Ông!
Pháp thân mười trượng xuất hiện, xung quanh pháp thân xuất hiện ấn phù trông như xiềng xích, từng chữ triện bay ra hợp thành một đường, không ngừng xoay tròn.
Phan Ly Thiên khẽ nói: “Các vị trưởng lão?”
Tả Ngọc Thư, Lãnh La và Hoa Vô Đạo đồng thời gật đầu.
“Đương nhiên là chiến!”
Minh Thế Nhân hùng tâm vạn trượng, cảm xúc dâng trào nói: “Không hổ là trưởng lão Ma Thiên Các! Quá kích động nhân tâm! Ta cũng muốn biết các vị trưởng lão ứng phó với bát diệp bằng cách nào!”
Phan Ly Thiên trầm giọng quát: “Lên!”
Vừa nói xong, ngoại trừ Hoa Vô Đạo bay về phía trước mấy mét, ba vị trưởng lão còn lại đều nhanh như chớp bay vọt về Ma Thiên Các, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hoa Vô Đạo: “? ? ?”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Không chơi kiểu này nha! Các ngươi bắt nạt người thành thật! Đây là phương thức ứng phó với bát diệp của các ngươi đó hả?!
Hoa Vô Đạo tức tốc liều mạng bay ngược trở về.
. . .
Tô Thánh cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Sao đột nhiên chạy biến cả rồi?
Duy trì pháp thân mười trượng rất phí sức, hai tay Tô Thánh hợp lại, pháp thân tiêu tán. Hắn quay đầu nói:
“Bệ hạ, thần muốn phá vỡ bình chướng này, xin ngài hạ chỉ.”
Lưu Qua lắc đầu nói: “Không được vô lễ.”
“Vâng.”
Bình chướng tựa như một cánh cửa. Đối với người tinh thông trận pháp thì nó chẳng có bao nhiêu tác dụng. Thậm chí đối với dạng tu hành giả như Thượng Nguyên Ngũ Thử cũng có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để tiến vào bên trong. Lúc trước Phan Ly Thiên mất hết tu vi, chỉ dựa vào hồ lô cũng có thể đi vào trong bình chướng. Nếu không am hiểu trận pháp thì chỉ có thể như thập đại danh môn dùng man lực phá vỡ, nhưng đối với bình chướng thì cách tốt nhất vẫn là dùng trí để mở.
Vụt ——
Một đạo tiễn cương bỗng phá không bay tới.
Tô Thánh nhíu mày nâng tay đánh bay tiễn cương kia. Hắn nhìn thấy Hoa Nguyệt Hành đang tiếp tục giương cung kéo ra một đạo tiễn cương càng mạnh hơn.
“Đánh lén? Ma Thiên Các toàn là tiểu nhân hèn hạ như vậy?”
Tô Thánh lăng không bay lên đánh ra mấy chưởng. Mấy đạo ấn phù liên tục bay ra.
Sắc mặt Hoa Nguyệt Hành khẽ biến.
“Nguyệt Hành cô nương, mau lui lại!” Minh Thế Nhân lăng không bay lên, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành sao có thể là đối thủ của bát diệp, ngay cả bốn vị trưởng lão đều đã chạy toé khói rồi.
“Ngươi đi không được.”
Ấn phù của Tô Thánh đã đến sát tầng bình chướng. Ngay trước khi xảy ra va chạm, một cây dù đen đột nhiên xuất hiện chắn ngang.
Phanh phanh phanh!
Tán dù mở ra ngăn trở toàn bộ ấn phù rồi xoay tròn tại chỗ.
“Hả?” Tô Thánh ngẩng đầu nhìn lên.
Đằng xa có một lão giả mặc trường bào đang bay tới, sau vài chiêu đại thần thông đã xuất hiện ngay trên tán dù.
“Hoàng Thời Tiết?” Tô Thánh nhận ra người này.
Người vừa đến chính là đảo chủ Bồng Lai đảo Hoàng Thời Tiết.
Hoàng Thời Tiết chậm rãi đáp xuống tán dù đen. “Náo nhiệt như vậy sao có thể vắng mặt lão phu?”
Cổ Nhất Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lăng lệ, chân đạp đại địa bay lên không trung như một mũi tên. Song chưởng hắn hợp lại, mười ngón tay đan vào nhau lao về phía Hoàng Thời Tiết.
“Hoàng Thời Tiết, đối thủ của ngươi là ta!”
Hai mắt Hoàng Thời Tiết nheo lại. Lại thêm một bát diệp nữa? Bàn tay nâng lên ngăn trở chưởng ấn.
Ầm!
Chưởng ấn và Tuyệt Thánh Khí Trí va chạm, cương khí tung hoành! Hai người đồng thời bay ngược ra xa. Hoàng Thời Tiết vẫn duy trì tư thế đánh ra một chưởng.
Tay trái Hoàng Thời Tiết cũng nâng lên, tung ra một chưởng nữa đánh lui Cổ Nhất Nhiên!
Hai người trừng mắt nhìn nhau. Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này đã làm cho Hoàng Thời Tiết mở rộng tầm mắt.
Cổ Nhất Nhiên lăng không ổn định thân hình, nhíu mày nói: “Bồng Lai đảo từ bao giờ lại đứng về phe Ma Thiên Các rồi?”
“Lão phu và Cơ huynh là bạn chí giao, chuyện của Cơ huynh đương nhiên cũng là chuyện của lão phu.”
“Hoàng Thời Tiết, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào việc này?”
“Chỉ cần Hoàng mỗ ở đây, không ai được động đến Ma Thiên Các!”
Hoàng Thời Tiết nhìn về phía Tô Thánh rồi lại nhìn bình chướng Ma Thiên Các, sau đó bắt đầu điều động nguyên khí.
Cây dù đen bay vào trong tay hắn, bàn tay trái xoay chuyển! Ngay lập tức trên bầu trời xuất hiện vô vàn bóng ảnh của Hoàng Thời Tiết và cây dù đen. Dù đen đánh ra vô số cương ấn.
Cổ Nhất Nhiên quát lớn một tiếng: “Bách Kiếp Động Minh!”
Tô Thánh cũng gọi ra pháp thân. Hai toà pháp thân mười trượng lướt đi giữa một trời cương ấn.
Chương 623 Vô đề
Song phương lao vào kịch đấu.
Lưu Qua vốn định bước vào bên trong bình chướng, thấy vậy cũng hăng hái ngẩng đầu quan sát trận chiến.
Trận chiến giữa ba vị bát diệp tạo ra động tĩnh cực lớn.
“Hoàng Thời Tiết lại ra tay giúp Ma Thiên Các?” Lưu Qua đứng chắp tay sau lưng khẽ lẩm bẩm.
Một tên thị vệ bước tới khom người hỏi: “Bệ hạ, chúng ta có lên núi không?”
“Không cần gấp gáp.” Lưu Qua tiếp tục quan sát trận đấu trên bầu trời.
Hoàng Thời Tiết chiến với Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh mấy chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Lưu Qua liếc mắt nhìn mặt trời, lạnh nhạt nói: “Mở rương ra.”
“Vâng.” Hai tên thị vệ lập tức mở rương ra.
Két… Một thanh trường kiếm có đường vân màu đỏ xuất hiện, đám thị vệ mở to mắt nhìn.
Lưu Qua nhấc tay lên, thanh kiếm liền bay vào lòng bàn tay hắn. “Kiếm này tên là Lăng Hư, siêu thiên giai…”
Hắn không nói nhiều, nhưng ba chữ ‘siêu thiên giai’ đã đủ để chứng minh điểm bất phàm của nó.
Toàn thân hai tên thị vệ run lên, khom người nói: “Bệ hạ anh minh thần võ!”
Lưu Qua nhìn về phía ba người đang kịch chiến trên bầu trời, tay nâng Lăng Hư đạp không bay lên ——
Lưu Qua rốt cuộc cũng xuất thủ.
Toàn thân Lưu Qua bay lên không trung như một đạo thiểm điện. Thanh kiếm trong tay không hoa lệ, chỉ toát ra đường vân màu đỏ nhạt không khiến người khác chú ý. Lại thêm ba người đang hỗn chiến nên không ai nhìn thấy Lưu Qua đang phá không bay tới.
Lưu Qua nhanh như chớp bay xuyên qua khe hở giữa Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên. Lăng Hư kiếm cương đánh vào tán dù đen.
Ầm!
Cương khí cường đại bộc phát, chỉ trong giây lát cả ba người đều bị một luồng lực lượng quỷ dị bắn bay!
Trên thân dù cũng xuất hiện vết nứt!
Hoàng Thời Tiết cảm thấy toàn thân mát lạnh, kiếm cương đâm xuyên qua tán dù đen, xuyên qua cương khí hộ thể của hắn.
Ầm! Hoàng Thời Tiết bay ngược ra ngoài. Cây dù đen rơi xuống.
“Cửu diệp?”
Hoàng Thời Tiết không tin nổi thốt lên, phun ra một ngụm máu tươi rồi vội vã bay ngược ra sau. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là, chẳng lẽ Lưu Qua đã đột phá cửu diệp?
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên ổn định thân hình, lăng không khom người: “Bệ hạ.”
Thấy Lăng Hư trong tay Lưu Qua, bọn hắn mới biết vật trong rương là một thanh kiếm.
“Hy vọng ngươi có thể đón đỡ thêm một kiếm của Cô.”
Lưu Qua điều động nguyên khí, Lăng Hư rung động. Thấy thanh kiếm trong tay Lưu Qua, trong lòng Hoàng Thời Tiết không khỏi cảm thấy nặng nề. Một chiêu tiếp theo e là hắn khó thoát.
Minh Thế Nhân cũng lộ vẻ lo lắng. Chính hắn mời Hoàng Thời Tiết tới đây, nếu Hoàng Thời Tiết xảy ra chuyện thì hắn biết ăn nói với sư phụ thế nào.
Oanh!
Đột nhiên từ phía Ma Thiên Các truyền tới tiếng vang thật lớn. Đám người đều quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một màn kỳ dị không thể lý giải.
Một đạo quang hoa màu xanh lam bao bọc lấy thân thể Lục Châu, phá vỡ nóc mật thất rồi chậm rãi bay lên.
Lúc này Lục Châu vẫn nhắm mắt và giữ tư thế ngồi xếp bằng, toàn thân đắm chìm trong quang hoa.
“Sư phụ!”
“Các chủ xuất quan rồi!”
Các đệ tử Ma Thiên Các đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Chuyện gì xảy ra?”
Không ai lý giải được cảnh tượng này. Lưu Qua cũng dừng tay lại nhìn Lục Châu không chớp mắt.
Lục Châu vừa xuất hiện, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các cũng đi ra ngẩng đầu nhìn trời. Các đệ tử khác thì bay lên Nam Các quan sát từ xa.
Lưu Qua chắp tay nói với Lục Châu: “Cơ huynh, lại gặp mặt rồi.”
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lăng không khom người hành lễ.
Nhưng hai mắt Lục Châu vẫn nhắm chặt tựa như không nghe thấy, cho đến khi bay ra khỏi bình chướng mấy chục thước mới dừng lại.
Lưu Qua đạp không bước lên cao ngang hàng với Lục Châu, lại cất tiếng chào hỏi: “Cơ huynh, chúng ta lại gặp mặt.”
Lục Châu vẫn trầm mặc.
Tô Thánh thấp giọng nói: “Bệ hạ, chuyện này e là có điều kỳ quặc.”
Đột nhiên Cổ Nhất Nhiên nhấc tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Chưởng ấn bay về phía Lục Châu nhanh như thiểm điện.
Ầm!
Chưởng ấn tiêu tán!
“Hả?” Chưởng ấn vậy mà tự động biến mất? Chuyện gì xảy ra?
Cổ Nhất Nhiên kinh ngạc không tưởng tượng nổi, nói với Lưu Qua: “Bệ hạ, vừa rồi thần chỉ thăm dò một chút, xin bệ hạ thứ tội.”
“Thăm dò?” Lưu Qua quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhất Nhiên. “Nếu ngươi có tư tâm, Cô nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nghe vậy Cổ Nhất Nhiên lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, khom người đáp: “Thần không dám!”
Trước mắt không phải là lúc để nội chiến, Lưu Qua nhìn về phía Lục Châu đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung và đắm chìm trong quang hoa màu lam, tiếp tục lên tiếng chào:
“Chúc mừng Cơ huynh xuất quan.”
Sáu chữ này ẩn chứa năng lượng nguyên khí cực mạnh như một tia sấm sét đánh vào tầng quang hoa đang bao bọc Lục Châu.
Âm công tiêu tán! Không có chút phản ứng nào.
“Sư phụ đang tu luyện công pháp gì thế?” Trên bầu trời Nam Các, Chư Hồng Cộng mở to mắt nhìn.
“Một loại công pháp phòng ngự tương tự như Phật Tổ kim thân, ta chưa từng nhìn thấy công pháp này.”
. . .
Lục Châu đắm chìm trong thần thông thứ nhất của Thiên thư Địa Tự Quyển: thần thông Thanh Tịnh Thiên Nhĩ. Có thể nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng có thể bỏ ngoài tai mọi loại âm thanh.
Âm thanh của ngoại giới đều bị ngăn cách, bao gồm cả âm công.
Sắc mặt Lưu Qua trở nên nghiêm túc: “Quả nhiên Cơ huynh đã tấn thăng cửu diệp.”
Lục Châu từng dùng thần thông kích hoạt lực lượng khôi giáp, chứng tỏ lực lượng phi phàm là loại lực lượng thuộc về cửu diệp trở lên. Lưu Qua nhận định như vậy cũng không có gì lạ.
“Đã như vậy thì xin Cơ huynh thứ lỗi. Vì an nguy của thiên hạ, Cô nguyện bị bêu danh là kẻ ám hại bằng hữu!”
Ông ——
Lăng Hư kiếm rung động. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều lộ vẻ chờ mong, bọn hắn biết rõ bệ hạ muốn ra tay với vị cửu diệp duy nhất trên thế gian.
Lưu Qua nâng Lăng Hư lên, kiếm ấn xuất hiện. Vù!
Kiếm cương như viên đạn bắn thẳng vào lồng ngực Lục Châu.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
“Cơ huynh!”
Chúng đồ đệ, đệ tử Ma Thiên Các và Hoàng Thời Tiết đều trừng mắt nhìn cảnh tượng này.
Kiếm ấn như đạn vạch phá thời không bắn tới.
Ầm!
Lam quang đột nhiên hội tụ lại một điểm ngăn trở kiếm ấn. Lưu Qua bị chấn bay ngược ra sau.
Chương 624 Vô đề
Lưu Qua đạp không xoay người lui lại mười mét, bàn tay nhấc lên, Lăng Hư trở về trong lòng bàn tay hắn. Hắn trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Có thể ngăn trở Lăng Hư?”
Khi Lưu Qua còn tại vị đã từng âm thầm khảo nghiệm uy lực của Lăng Hư. Lăng Hư đích thật là vũ khí có thể chém nát vũ khí thiên giai.
Từ đó về sau Lưu Qua phong toả toàn bộ tin tức liên quan đến Lăng Hư, xem đây như át chủ bài của mình. Cao nhân thần bí từng nói thế gian này không thể xuất hiện cửu diệp, nhưng nếu cửu diệp thật sự xuất thế thì phải dùng kiếm này chém chết hắn. Cao nhân thần bí còn lưu lại khẩu quyết để kích hoạt trận văn trên Lăng Hư.
Lưu Qua nhìn xuống trận văn màu đỏ trên thân kiếm, không do dự nữa. Vì thiên hạ thương sinh, vì Đại Viêm, vì hoàng thất… Cửu diệp không thể tồn tại!
Lưu Qua lại công kích tới.
Năng lượng màu xanh lam lại xuất hiện bao bọc Lục Châu, tạo thành một lồng năng lượng vững chắc không cách nào phá vỡ.
Phanh phanh phanh!
Thân ảnh Lưu Qua không ngừng loé lên, lúc bên trái lúc bên phải, tạo ra vô số đạo kiếm cương đánh vào lồng năng lượng màu xanh.
Kiếm cương như cuồng phong vũ bão, tiết tấu ngày càng dày đặc. Một màn này giống hệt kiếm chiêu của Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
“Bệ hạ…” Tô Thánh nuốt một ngụm nước bọt.
Cổ Nhất Nhiên nói: “Chẳng trách bệ hạ có can đảm đến Ma Thiên Các…”
Đúng lúc này, Lưu Qua đột nhiên ổn định thân hình, Lăng Hư kiếm lơ lửng trước mặt hắn. Song chưởng hợp lại, Lưu Qua bắt đầu đọc kiếm quyết.
Trận văn trên thân Lăng Hư sáng lên, Lưu Qua mừng rỡ, hai mắt như lửa nhìn về phía Lục Châu, trầm giọng quát: “Đi!”
Kiếm cương nở rộ bành trướng lên gấp mấy lần rồi chém mạnh vào lồng năng lượng.
Ầm!
Cương khí bắn ra tung toé, trong chớp mắt đã đánh trúng Lưu Qua, Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên khiến cả ba đồng loạt văng ra xa.
Lưu Qua đứng gần nhất, cương khí va chạm kia gần như đánh hết vào lồng ngực hắn. Lưu Qua kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra ngụm máu.
Bầu trời lại trở nên yên tĩnh, kiếm cương cũng biến mất.
Lăng Hư chậm rãi rơi xuống đất kêu leng keng, trận văn trên thân nó lúc này đã trở nên ảm đạm.
Vì sao lại như thế? Trong lòng Lưu Qua tràn ngập nghi vấn và kinh hãi.
Từ đầu đến cuối Lục Châu đều không hề mở mắt, thậm chí đến động tác công kích cũng không có. Mà Lưu Qua lại không cách nào động được đến một sợi tóc của Lục Châu.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hoàng Thời Tiết đứng đằng xa quan sát, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp, miệng lẩm bẩm: “Cơ huynh thủ đoạn ngập trời, lão phu còn đến đây làm cái gì?”
Thôi thì dứt khoát đứng một bên xem kịch đi.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều há hốc mồm nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô.
“…Không cần ra tay luôn?”
“Các chủ vẫn còn đang nhắm mắt kìa.”
“Ngài ấy đang ngủ sao?”
“Lão hủ cả đời này chưa từng phục ai, chỉ trừ mỗi mình Các chủ.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các, quang hoa màu xanh lam gần như hoà làm một thể với bầu trời trong xanh.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên không ngừng lăng không xoay tròn để giảm đi lực chấn, dù vậy cương khí va chạm vẫn khiến khí huyết bọn hắn cuồn cuộn, toàn thân run lên.
Hai người miễn cưỡng chịu đựng thương thế đón lấy Lưu Qua đang bị đánh bay.
Ba người rốt cuộc cũng ổn định thân hình, lăng không lơ lửng giữa không trung, mà Lục Châu vẫn đang khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, thần thái tự nhiên thong dong như thể không có việc gì phát sinh.
Không ai lý giải nổi một màn này!
Minh Thế Nhân ngự không bay lên, hô to: “Ê ê ê, ba lão già không biết xấu hổ kia, sư phụ ta đang ngủ mà các ngươi cũng đánh không lại, có thấy xấu hổ không hả?”
Lưu Qua đưa tay khẽ vuốt, cố gắng áp chế khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên sợ hãi nhìn Lục Châu không chút tổn hại.
“Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Tô Thánh hỏi.
“Cô không sao.” Nguyên khí rối loạn trong cơ thể Lưu Qua dần dần bình phục.
Bọn hắn không thèm ngó ngàng tới Minh Thế Nhân. Không cần thiết phải lãng phí thời gian với một tên đệ tử chỉ mới ngũ diệp.
“Tiếp tục.” Trong mắt Lưu Qua lộ ra một tia cứng cỏi.
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đã muốn lui quân, ngay cả siêu thiên giai Lăng Hư cũng không thể phá vỡ lực lượng quỷ dị này thì sao phải tiếp tục đánh? Nơi này đâu phải trên chiến trường, chiến trường mới cần ý chí để cổ vũ sĩ khí, còn bây giờ làm thế có ý nghĩa gì đâu?
Thế nhưng… quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.
(Chú thích: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu.” là câu răn dạy của Nho gia, ý nghĩa: Vua bảo bề tôi chết mà bề tôi không chết là bất trung; Cha bảo con chết mà con không chết là bất hiếu.)
Lưu Qua chỉ tay về phía quang hoa màu lam và nói: “Nhìn cho kỹ.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên mở to mắt, cẩn thận quan sát. “Thì ra là thế… năng lượng kia đang giảm bớt.”
Đây chính là nguyên nhân Lưu Qua còn muốn đánh tiếp. Hắn đã phát hiện năng lượng màu lam xung quanh Lục Châu bị tiêu hao đi một phần.
“Thần nguyện xung phong.”
“Thần cũng nguyện xung phong.”
Hai người vội biểu hiện lòng trung tâm.
Lưu Qua nâng tay lên, Lăng Hư kiếm nằm dưới mặt đất ông ông cộng hưởng, vù một tiếng bay trở về lòng bàn tay hắn. Đường vân trận văn trên thân nó loé lên rồi biến mất.
“Đã lâu lắm rồi Cô không cùng các ngươi kề vai chiến đấu.”
Bốn vị trưởng lão đồng loạt bay lên ngọn tháp cao nhất trên Ma Thiên Các để quan sát. Sự tồn tại của siêu thiên giai nằm ngoài dự đoán của bọn họ, lúc này không ai có thể giúp được Lục Châu. Bọn họ đều là người có kinh nghiệm phong phú nên hiểu rất rõ cái gì gọi là chịu chết vô ích.
“Vậy phải xem lão phu có đồng ý hay không đã!” Hoàng Thời Tiết đạp không bay lên đối diện với ba người.
“Hoàng Thời Tiết, ngươi muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho ngươi.” Cổ Nhất Nhiên thay đổi phương hướng, quay đầu nháy mắt với Lưu Qua và Tô Thánh.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!” Hoàng Thời Tiết nâng tay, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện cương ấn hình cây dù. Ngay sau đó, cương ấn xoay tròn bắn ra vô số cương châm.
“Không ngờ Hoàng đảo chủ lại là người có ơn tất báo.” Phan Ly Thiên nói.
Chương 625 Vô đề
“Các chủ dùng tay không nâng Bồng Lai đảo khiến người đời kinh diễm, xem ra lần đó làm việc tốt rất đáng giá.”
Đám người gật đầu khen ngợi. Hoàng Thời Tiết là cao thủ bát diệp, muốn đối phó với Cổ Nhất Nhiên cũng không thành vấn đề.
Như vậy Tô Thánh và Lưu Qua sẽ làm thế nào? Mọi người quay đầu nhìn sang.
Lúc này Tô Thánh đã lăng không bay tới gần Lục Châu, song chưởng đánh ra lít nha lít nhít ấn phù.
“Là ấn phù Nho môn!” Tả Ngọc Thư lắc đầu. “Quả nhiên là cáo già. Bọn hắn nhìn ra năng lượng của huynh trưởng có thể bị tiêu hao nên cố ý dùng loại ấn phù cấp thấp này để hao mòn nó.”
“Hèn hạ!”
“Vô sỉ!”
“Hạ lưu!”
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn Minh Thế Nhân đứng bên cạnh vừa nói ra câu cuối cùng. “Hạ lưu ở chỗ nào?”
“Chuyện đó không quan trọng, cứ mắng hắn là được rồi.” Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn Tô Thánh.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ ấn phù đánh xuống đều bị năng lượng màu lam của Lục Châu ngăn trở và đánh tan. Liên tục một khắc đồng hồ, Tô Thánh không ngừng đánh ra vô số ấn phù Nho môn.
Ầm! năng lượng màu lam lại chấn bay hắn. Tô Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không lui lại đến hơn trăm mét, trong lòng kinh hãi không thôi. Cơ lão ma còn chưa tỉnh lại mà đã mạnh thế này, nếu tỉnh thì bọn hắn làm sao mà đối phó.
“Bệ hạ, năng lượng lại yếu bớt.” Tô Thánh dù bị đánh bay nhưng lần công kích này cũng chứng tỏ phương pháp tiêu hao là hữu hiệu.
Lưu Qua gật đầu hài lòng, Lăng Hư trong tay khẽ rung động. Hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Nhất Nhiên và Hoàng Thời Tiết đang chiến đấu. Hai người càng đánh càng xa, kẻ tám lạng người nửa cân nên trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Tô Thánh trầm giọng nói: “Bệ hạ đừng lo cho Cổ thống lĩnh. Cổ thống lĩnh và thần đều là người Nho môn, thuộc loại càng đánh càng hăng, tin rằng không bao lâu nữa sẽ đánh hạ được Hoàng Thời Tiết.”
“Tốt.” Lưu Qua đáp, tay nâng kiếm lên, đường vân trên thân kiếm lại phát sáng.
Tô Thánh cũng chắp tay trước mặt, ấn phù xuất hiện. “Bệ hạ và thần cùng tiến cùng lui.”
Thấy cảnh này, bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các nghiêm túc hẳn lên.
“Năng lượng phòng ngự của Các chủ dường như đã yếu đi.”
“Tô Thánh và Lưu Qua nghĩ trăm phương ngàn kế để hao mòn nó, quá hèn hạ.”
“Lát nữa chúng ta cũng xuất thủ dời đi sự chú ý của bọn hắn.”
Bốn vị trưởng lão nhìn nhau gật đầu.
Tô Thánh và Lưu Qua điều động nguyên khí rồi bay về phía Lục Châu. Ấn phù rợp trời xuất hiện, Tô Thánh muốn dùng thứ này để tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Lục Châu, tạo cơ hội cho Lưu Qua xuất thủ.
Khi ấn phù vừa đánh xuống…
U —— ——
Từ phía sau vách núi đột nhiên loé lên một thân ảnh trăng như tuyết.
Ông! Pháp thân bát diệp xuất hiện. Năng lượng nguyên khí bộc phát như bài sơn đảo hải đánh tan toàn bộ ấn phù khiến chúng rơi lả tả xuống đất như bông tuyết.
Tô Thánh không kịp trở tay, lăng không bay ngược!
Vốn đã bị năng lượng màu lam của Lục Châu đánh cho bị thương mấy lần, lần này Tô Thánh lại chịu thiệt lớn, khí huyết dâng lên phun ra một ngụm máu.
“Kẻ nào?!”
Lưu Qua bay vọt tới, lật tay đánh ra một chưởng đỡ lấy Tô Thánh.
Toà pháp thân bát diệp cao mười trượng sừng sững che ở trước người Lục Châu, pháp thân lóng lánh kim quang, bên dưới có toà kim liên và tám mảnh liên diệp chầm chậm xoay tròn.
Người đứng bên trong pháp thân chính là Diệp Thiên Tâm thân mặc bạch y.
“Lục sư muội?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Bốn vị trưởng lão cũng bị một màn này làm cho kinh tâm động phách.
“Đây là lục đệ tử Ma Thiên Các Diệp Thiên Tâm?”
“Lục sư tỷ đã tấn thăng bát diệp!” Chư Hồng Cộng không thể tin nổi.
Cùng lúc đó.
Trong quảng trường luyện võ Ma Thiên Các, một đám nữ đệ tử tụ tập cùng một chỗ xếp thành hình phương trận, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh Cung chủ trở về!”
Bọn họ từng là nữ đệ tử của Diễn Nguyệt Cung, chỉ nghe lệnh Diệp Thiên Tâm. Nay Diệp Thiên Tâm tấn thăng bát diệp trở về, bọn họ sao có thể không kích động, ai nấy đều mắt ướt ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm không cất tiếng chào hỏi, nàng biết mình có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.
Lưu Qua nghe được bèn nói: “Cô đúng là đã coi thường Cơ huynh. Không ngờ Cơ huynh lại có đồ nhi kinh diễm quyết tuyệt như vậy. Diệp Thiên Tâm? Bát diệp?”
Trong giọng nói của hắn có nghi hoặc, có chất vấn, cũng có kinh ngạc dò xét.
Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói: “Kẻ mạo phạm Ma Thiên Các, tội chết khó tha.”
Pháp thân bát diệp bộc phát ra khí thế như dời sông lấp biển, Bích Hải Triều Sinh Quyết cuồn cuộn quét tới.
Lưu Qua cầm Lăng Hư bằng hai tay, bổ ra một nhát!
Tô Thánh cũng bạo phát nguyên khí: “Muốn chết!”
Ba người lập tức lao vào hỗn chiến. Cương khí giao thoa đầy trời hỗn loạn cùng cực.
Một phần cương khí đánh về phía Ma Thiên Các đều bị tầng bình chướng Kim Đình Sơn ngăn trở.
Bích Hải Triều Sinh Quyết, cơn sóng kéo dài vạn dặm, khi thi triển trông như thuỷ triều kéo tới liên miên không dứt, khi thì lạnh rét như băng, khi thì sôi sục nóng bỏng khiến đối thủ khó lòng phòng bị.
Diệp Thiên Tâm ngăn trở công kích của Lưu Qua và Tô Thánh, Đa Tình Hoàn lấp loé bay tới bay lui đánh tan từng ấn phù của Tô Thánh.
“Chẳng trách Ma Thiên Các có thể danh chấn thiên hạ. Từ đại đệ tử Vu Chính Hải đến nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung đều là nhân vật khiến người đời thán phục. Không ngờ đến một lục đệ tử nho nhỏ cũng có năng lực bậc này!” Hoa Vô Đạo sợ hãi than.
“Bích Hải Triều Sinh Quyết lấy một địch hai, nếu không được tận mắt nhìn thấy thì ta khó mà tin nổi.”
“Thời điểm cấp bách, chúng ta mau lay tỉnh Các chủ.”
Lời này vừa thốt ra, Lãnh La đã lắc đầu phản bác. “Không được.”
“Tại sao?”
“Thông thường khi bế quan đến điểm mấu chốt, nếu cưỡng ép gián đoạn sẽ hoàn toàn phản tác dụng khiến người tẩu hoả nhập ma.” Lãnh La nói.
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn?” Đám người đều gấp muốn chết rồi.
“Nha đầu này vừa tấn thăng bát diệp, hẳn là có thể chống đỡ một khoảng thời gian…”
Đám người thở dài, chỉ còn biết ký thác hy vọng vào người Diệp Thiên Tâm.
Cuộc chiến của bát diệp, từ thất diệp trở xuống đều không thể nhúng tay, không có ý nghĩa gì. Huống chi đám người Ma Thiên Các có mặt ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ là Minh Thế Nhân ngũ diệp chứ đừng nói tới thất diệp.