Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636 Vô đề

Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi cáo lui.”

Trong trường hợp này, chạy là thượng sách, tốt nhất đừng nhiều chuyện xen vào kẻo ăn đạn lạc.

Lục Châu không để ý tới Minh Thế Nhân, ánh mắt nhìn lướt qua Vu Chính Hải, sau đó đi về phía hậu sơn.

Vu Chính Hải hiểu ý, trong lòng tuy căng thẳng nhưng việc đã đến nước này hắn không thể không đi theo.

Hai người một trước một sau, không vội không chậm, chỉ đi bộ như một người bình thường.

Hậu sơn lúc này đang có Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chăm chỉ tu luyện. Trời còn chưa tối, bọn hắn có thể nhìn khá rõ ràng.

“Chu huynh, mau mau, có người mới đến kìa.” Phan Trọng chỉ tay về phía Lục Châu và Vu Chính Hải.

“Nếu ta đoán không sai, vị này hẳn là bằng hữu của Các chủ…”

“Mẹ nó đừng đoán nhảm nữa, chỉ có một chữ thôi: Tránh.”

Phan Trọng nhanh nhẹn lách mình rời đi.

Chu Kỷ Phong gật đầu. “Có đạo lý.” Sau đó cũng lẩn sang chỗ khác xem như không thấy.

Vu Chính Hải theo chân Lục Châu đi thẳng tới nơi cao nhất ở hậu sơn, cũng là nơi an tĩnh nhất trên Ma Thiên Các.

Lục Châu hờ hững xoay người lại, vuốt râu nói: “Ngươi giết Cổ Nhất Nhiên?”

Vu Chính Hải đi tới bên cạnh sư phụ, nhìn về phía dãy núi chập chùng trước mắt, khẽ đáp: “Vâng.”

“Trước kia khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, ngươi đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động. Sư phụ lão nhân gia người quả nhiên vẫn luôn để bụng việc này.

“Ta phái một trong tam đại Kiếm si Trần Văn Kiệt đến chi viện… không ngờ kẻ này lại là người hai mặt.” Vu Chính Hải đáp.

Lục Châu lắc đầu, một tên Trần Văn Kiệt nho nhỏ thì có thể làm được gì. Thập đại cao thủ vây công, Trần Văn Kiệt thất diệp đến cũng chỉ là chịu chết.

“Lần đầu tiên thập đại cao thủ vây công, làm sao bọn hắn nắm được hành tung của lão phu?”

“Kẻ tiết lộ hành tung của người đã bị người giết.” Vu Chính Hải lập tức phủ nhận.

“Vĩnh Thọ?” Lục Châu cũng đoán được là Lưu Qua. Lần này cùng Lưu Qua giao thủ Lục Châu đã biết thêm không ít tin tức.

Có thể xác định một điều, trước khi chết Cơ Thiên Đạo đã thử xung kích lên cửu diệp, thậm chí còn có hy vọng tấn thăng cửu diệp… Lưu Qua từng nói có thể khuyên hắn một lần thì cũng có thể khuyên lần thứ hai. Hiện tại khuyên không được vậy thì giết chết.

Vu Chính Hải lại nói: “Ta thừa nhận ta có tư tâm, ta sẽ không giảo biện.”

Lục Châu vuốt râu. “Ngươi muốn có được giang sơn này đến vậy?”

“Vâng!”

“Sau khi có được thì sao?” Lục Châu hỏi lại.

Nghe được câu này, Vu Chính Hải bỗng nhiên trầm mặc.

Bóng đêm hàng lâm, trên bầu trời từng vì sao nhấp nháy sáng. Hậu sơn trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Ta không nghĩ nhiều đến vậy…” Vu Chính Hải rốt cuộc mở miệng, “Có được rồi tính tiếp.”

Lục Châu chậm rãi xoay người lại đối diện với Vu Chính Hải, trầm giọng nói:

“Lão phu còn nhớ lúc trước khi ngươi bái nhập sơn môn vẫn còn là một thiếu niên. Nhưng ngươi lại khác với những người khác, ngươi trải qua vô số kiếp nạn, hiểu được nỗi khổ của nhân gian, chịu được những điều mà người khác không cách nào chịu nổi… Lão phu nhớ, khi ngươi bước vào cảnh giới Thông Huyền cảnh đã vô cùng mừng rỡ tự ngạo, từng lập lời thề phải bước lên vị trí cao nhất.”

Nghe vậy trong lòng Vu Chính Hải khẽ động. Có rất nhiều chuyện hắn không còn nhớ rõ nữa, không ngờ sư phụ vẫn nhớ.

Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều trắc trở nên những ký ức trong đầu tựa như một đầm nước đọng không thể dấy lên chút gợn sóng nào.

“Cái sai của lão phu chính là đã không dạy dỗ ngươi thật tốt…” Lục Châu nói.

Câu nói này khiến Vu Chính Hải giật nảy mình. Sư phụ là nhân vật bậc nào, sao có thể tuỳ tiện nhận sai về mình.

Vu Chính Hải quỳ một gối xuống, nắm tay chạm đất nói: “Đồ nhi không dám!”

“Ngươi tự xưng một tiếng đồ nhi, nhưng lão phu không dám tự xưng sư phụ.” Lục Châu thở dài nói.

[Ting — dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Vu Chính Hải cúi đầu xuống không dám nói lời nào.

“Có lẽ sau một khoảng thời gian ngắn nữa thôi ngươi sẽ là vua của một nước, đến lúc đó… lão phu gặp ngươi còn phải hành lễ.”

Toàn thân Vu Chính Hải chấn động, chân còn lại cũng quỳ hẳn xuống. “Cớ gì sư phụ lại nói như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải chằm chằm, lớn tiếng nói:

“Lão phu có tai mắt tên là Giang Ái Kiếm, là tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Nếu hắn muốn kế thừa hoàng vị cũng không khó, nhưng ngươi có biết vì sao hắn rời xa triều đình và hoàng thất?”

Vu Chính Hải lắc đầu.

“Bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy hơn một ngàn nhân mạng ở Cảnh Hoà Cung đều táng thân trong biển lửa, kể cả mẫu thân ruột thịt của hắn.”

Lục Châu dừng lại một chốc rồi nói tiếp.

“Hắn hoàn toàn có thể trở thành hoàng đế nắm trong tay quyền lực ngập trời, sau đó báo thù cho hơn ngàn nhân mạng của Cảnh Hoà Cung. Nhưng mà… hắn không làm thế. Hắn lựa chọn một phương pháp càng thông minh hơn.”

Những điều còn lại không cần phải nói thêm. Lục Châu tin là Vu Chính Hải đã biết được chuyện của Giang Ái Kiếm thông qua Tư Vô Nhai, cũng tin rằng sự việc xảy ra ở Thuận Thiên Uyển đã truyền vào tai hắn.

Trong giọng nói của Vu Chính Hải đã xuất hiện một chút rung động. “Ta không giống hắn. Sư phụ, đồ nhi cả gan thỉnh giáo người mấy vấn đề.”

“Nói đi.”

Vu Chính Hải ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt Lục Châu. Trong đầu hắn không ngừng nhớ tới thời điểm mình bị bán đến Lâu Lan, nhớ tới cảnh tượng đám người tranh cướp một cái bánh bao nhỏ.

“Người có biết cảm giác phải ăn bùn đất liên tục trong một tháng là như thế nào không?”

Câu hỏi này rất to gan lớn mật. Khi Vu Chính Hải hỏi ra miệng, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, sống lưng phát lạnh.

Nhưng nhớ tới lời Minh Thế Nhân, hắn kiên trì nói tiếp:

“Người có biết cảm giác bị người ta giẫm lên mặt, muốn động cũng không thể động là như thế nào không?”

“Người có biết cảm giác bị người mình tin tưởng nhất đâm một dao vào tim đau đớn đến thế nào không?”

Những câu hỏi trước Lục Châu còn có thể khoan nhượng, nhưng câu cuối cùng đã trực tiếp bóc ra vết sẹo của sư phụ.

Lục Châu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. “Đồ hỗn trướng!”

Chát! Vu Chính Hải bị đánh một bạt tai.
Chương 637 Vô đề

[Ting — trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Vu Chính Hải không tránh né, cố gắng gượng đón nhận bạt tai này, sau đó kiên trì nói tiếp:

“Sư phụ, người cao cao tại thượng, người là chủ nhân Ma Thiên Các, người là đệ nhất bát diệp đương thời, làm gì có ai dám nói với người một tiếng ‘Không’? Nhưng đồ nhi không phải… không phải…”

Giọng nói run rẩy dần trở nên trầm thấp mà mạnh mẽ. “Ta là một tên phế vật, loại người nào cũng có thể giẫm lên người ta, nhổ nước miếng vào mặt ta… Mệnh của người quyền quý là thứ quý giá, còn mệnh của dân Vô Khải thì lại là rác rưởi hay sao?”

“Heo chó bị trói chặt, đồ tể vác dao tới thì chúng còn biết gào thét giãy giụa. Chẳng lẽ ta còn không bằng heo chó? Ta… đến tư cách để giãy giụa cũng không có sao?”

“Ta chỉ muốn bò lên, từng bước bò lên, leo lên đến nơi cao nhất…”

Vu Chính Hải đột nhiên chỉ tay về phía sông núi rừng cây ở đằng xa. “Chỉ có đứng ở nơi cao nhất thì mới khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng nhìn lên.”

Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã quát lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Vu Chính Hải sửng sốt nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa nhuốm đầy tức giận của sư phụ, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.

Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Ngươi điên rồi… ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là khổ nhất?”

“Ngươi cho rằng khi còn trẻ lão phu chưa từng bị người khác phỉ nhổ? Ba trăm năm trước lão phu đăng đỉnh bát diệp, còn lại bảy trăm năm cực khổ nào có ít hơn ngươi?”

“Ngươi thật sự cho rằng lão phu tấn thăng bát diệp dễ dàng lắm sao?”

“Lão phu ngậm bao nhiêu đắng, nuốt bao nhiêu cay chỉ tự mình lão phu biết, chẳng lẽ còn phải giống như ngươi đi tố khổ không ngừng? Lão phu dạy dỗ ra một tên bát diệp như ngươi chẳng lẽ không cực nhọc sao?”

“Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng?!”

“Ngươi nông cạn, ngu muội! Sao lão phu lại có loại đồ đệ như ngươi chứ!”

Trong đầu Vu Chính Hải trống rỗng, nhất thời nói không nên lời. “Sư… sư phụ?”

Vu Chính Hải đột nhiên ý thức được bản thân đã quá coi trọng chính mình.

Đúng vậy, trên đời này nào có ai dễ dàng bước vào bát diệp? Có vị bát diệp nào mà không phải trải qua thiên tân vạn khổ?

Lục Châu nghiêm mặt nói: “Đừng gọi lão phu là sư phụ.”

Vu Chính Hải dập đầu. Phanh! Trán đập xuống đất.

Không khí ngưng trệ, bốn bề yên tĩnh.

Lục Châu chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Vu Chính Hải, không nói thêm gì nữa. Hai người cứ thế im lặng bất động, một quỳ một đứng.

Lục Châu không mở miệng, Vu Chính Hải cũng không nói chuyện.

Cứ thế kéo dài suốt nửa canh giờ. Khi ánh trăng lên đến đầu cành, khi bầu trời đêm đã lấp lánh ánh sao, Lục Châu mới thở dài một cái.

Tiếng thở dài phá vỡ sự yên tĩnh. Tiếng thở dài khiến toàn thân Vu Chính Hải run lên.

“Lão phu nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn ngươi hiểu một điều… Ngươi muốn báo thù cũng được, nhưng không thể để thù hận che lấp đi đôi mắt mình. Ngươi muốn đánh hạ Thần Đô cũng được, nhưng không được để quyền lực mê hoặc bản tâm.”

Vu Chính Hải giật mình, trong lòng ê ẩm không biết nói gì.

Lục Châu xoay người lại, Vu Chính Hải lập tức dập đầu xuống đất. Phanh!

Vu Chính Hải đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị trừng phạt, hắn lấy hết dũng khí nói ra những lời ẩn sâu trong lòng mình, cho dù sư phụ muốn trừng phạt hắn cũng sẽ không oán giận nửa câu.

Trong quá khứ, tính tình sư phụ không tốt, càng không thích nói đạo lý, nếu đồ đệ dám già mồm chính là đang bất kính với sư phụ, huống hồ gì ngày hôm nay hắn lại lớn mật đến thế.

Cái dập đầu này là sự kính sợ đối với sư phụ, đồng thời cũng là hy vọng sư phụ có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải quỳ rạp dưới đất, lắc đầu nói: “Đứng lên rồi nói.”

“Đồ nhi không dám.”

“Chuyện nên nói cũng đã nói. Ngươi thích quỳ như vậy thì cứ quỳ.”

Lúc này Vu Chính Hải mới ngẩng đầu đứng lên.

Lời gì cũng phải nói ngược hắn mới nghe vào tai. Cái tính tình này của Vu Chính Hải từ nhỏ đến lớn đều hệt như vậy, chưa từng thay đổi.

Chỉ là… Cơ Thiên Đạo vốn không phải người thích nói đạo lý, hầu hết thời gian đều dùng nắm đấm để thu phục người. Nắm đấm tuy là thứ tốt có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề… nhưng có nhiều thứ cho dù dùng nắm đấm đập nát thì vẫn không xử lý được.

Lục Châu lại nhìn Vu Chính Hải.

Cho dù Vu Chính Hải đã buộc mình phải trấn định nhưng khi đứng lên vẫn cảm thấy không thể thở nổi. Cuộc đối thoại vừa rồi khiến hắn cảm thấy rất áp lực. Đường đường là Giáo chủ của một giáo vậy mà lúc này lại thấy căng thẳng không thôi.

“Được rồi.” Lục Châu phất tay đi về một phía khác. “Đại nam nhân chỉ có thể chảy máu, lề mà lề mề như vậy không xứng làm đệ tử Ma Thiên Các. Ngươi như thế làm sao có thể đánh hạ được Thần Đô?”

Vu Chính Hải nghe vậy, trong lòng rung động, vội vàng bước nhanh theo sau Lục Châu. “Sư phụ… người, người thật sự đồng ý?”

Lục Châu vừa đi vừa nói:

“Lão phu đã nói thì sẽ luôn giữ lời. Thời gian nửa năm này chỉ còn lại chưa đến một tháng… Món nợ của ngươi lão phu sẽ tính toán rõ ràng luôn trong một lần.”

Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ, khom người nói:

“Nếu thật là thế, đồ nhi còn có một điều muốn thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Nay cửu châu đã bị U Minh Giáo khống chế, nếu có thể, đồ nhi hy vọng Ma Thiên Các không nhúng tay vào việc này.” Vu Chính Hải nói.

Lục Châu dừng bước, quay đầu nhìn Vu Chính Hải. “Ngươi có nắm chắc?”

“Đương nhiên… là ngoại trừ thất sư đệ.” Vu Chính Hải nói. “Thế gian này cho tới bây giờ đều không có chuyện gì tuyệt đối. Mong sư phụ đồng ý.”

Lục Châu không trả lời ngay mà thản nhiên bước về phía trước, không bao lâu sau đã đi tới bên một tảng đá lớn.

Trên tảng đá có khắc một chữ: Hải.

Lục Châu chỉ tay về phía chữ ‘Hải’ kia. “Đây là dấu vết do ngươi khắc lên khi còn nhỏ, ngươi còn nhớ không?”

Chữ Hải xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải, cho dù bị mưa gió và tháng năm ăn mòn, chữ viết vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước.

Vu Chính Hải mỉm cười đáp: “Còn nhớ.”

Lục Châu xoay người lại nhìn Vu Chính Hải, chậm rãi nói:

“Ngươi là lão đại, lý ra nên bao dung hết thảy. Lão phu hy vọng thiết luật của Ma Thiên Các cũng giống như chữ ‘Hải’ này, khắc sâu trong tim ngươi.”
Chương 638 Vô đề

Vu Chính Hải lại quỳ một gối xuống. “Đồng môn không được chém giết, đồ nhi vẫn luôn khắc sâu điều này trong tâm khảm, chưa từng dám quên.”

Chữ khắc trên tảng đá khiến Vu Chính Hải nhớ lại lúc trước khi còn học nghệ trên núi. Thời gian thấm thoát đã qua ba trăm năm. Cây cỏ trên núi đều đã thay đổi.

Gió thổi bay chòm râu của Lục Châu. Cho dù Thẻ Nghịch Chuyển đã khiến Lục Châu trẻ lại rất nhiều, nhưng ngoại hình của hắn vẫn là một lão nhân tuổi già sức yếu.

Lục Châu nhìn Vu Chính Hải với vẻ mặt chân thành: “Vu Chính Hải…”

“Có đồ nhi.”

“Lão phu từng như ngươi, mà ngươi rốt cuộc cũng sẽ như lão phu. Nếu được quay lại một lần nữa, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

Vu Chính Hải ngẩn người. Lục Châu không chờ hắn trả lời, khẽ phất tay áo rời đi.

Hậu sơn lại trở nên yên tĩnh.

Thật lâu sau, Vu Chính Hải mới thầm thì: “Nếu được quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy.”

. . .

Trên sườn núi Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân tiễn Vu Chính Hải xuống núi.

“Đại sư huynh, huynh trò chuyện với sư phụ thế nào rồi? Có phải là sư phụ đã ôn hoà hơn xưa rất nhiều không?”

Vu Chính Hải không trả lời câu hỏi của Minh Thế Nhân, vừa tản bộ xuống núi vừa ngắm nhìn cảnh vật chung quanh khiến Minh Thế Nhân cũng phải thấy gấp gáp.

Lẽ ra Vu Chính Hải phải muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt mới đúng, sao bây giờ lại có thời gian thưởng thức cảnh trí nhàm chán xung quanh? Cứ đi từng bước xuống núi thế này thật là chậm muốn chết.

“Lão tứ, nghe nói sư phụ mới thu nhận một tiểu sư muội?”

Minh Thế Nhân gật đầu đáp: “Đúng vậy… tiểu nha đầu này là Thông Huyền cảnh trời sinh, tu hành được năm tháng đã là Ngưng Thức cảnh hậu kỳ, còn nhanh hơn cả cửu sư muội năm đó.”

“Ồ, tiểu nha đầu có thiên phú như vậy chẳng trách sư phụ lại thu làm đồ đệ.” Vu Chính Hải nói.

“Cho dù sư phụ không thu nhận thì những tông môn khác cũng sẽ tranh giành nhau để thu đồ.”

Vu Chính Hải kỳ quái hỏi: “Tiểu nha đầu này thật sự không có quan hệ gì với sư phụ sao?”

“Đại sư huynh có ý là…?”

“Đệ đã hiểu rồi, cần gì phải hỏi lại?”

“Ta thật không hiểu mà!”

“Thôi vậy.”

Chốc lát sau, Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân đã đến chân núi, ra ngoài bình chướng.

“Lão tứ, thay ta chăm sóc cho sư phụ thật tốt.” Vu Chính Hải dặn dò.

“A? Đại sư huynh mà cũng biết quan tâm người?”

“Cái gì?”

“À ừm, ta nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt, đại sư huynh xin cứ yên tâm!” Minh Thế Nhân nói.

Vu Chính Hải điểm nhẹ mũi chân ngự không rời đi, chỉ trong giây lát đã biến mất trên bầu trời đêm.

Lúc này Minh Thế Nhân mới vỗ vỗ ngực thở phào: “Mẹ ơi… thật là nguy hiểm, thật là nguy hiểm, cũng may không nói lỡ lời.”

Vừa dứt lời, từ phía sau thân cây rậm rạp bên cạnh truyền đến một giọng nói xem thường: “Chỉ là hư tình giả ý mà thôi.”

Minh Thế Nhân giật bắn mình quay đầu nhìn sang. “Nhị… nhị sư huynh? Tại sao huynh lại ở đây?”

“Lão tứ, Ma Thiên Các xảy ra chuyện lớn như vậy sao đệ không gửi phi thư cho ta?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Ách…”

Minh Thế Nhân thầm than một tiếng không ổn, chợt cảm thấy cuộc đời thật gian nan khó sống. Chẳng lẽ bắt hắn nói thẳng, thực lực của huynh còn yếu, có tới cũng chỉ làm mồi thôi hả? Sẽ bị đánh chết đó!

“Nhị sư huynh, hành tung của huynh phiêu hốt bất định, ta không liên lạc được. Lần trước sư phụ đã phàn nàn một lần, nói huynh không chịu gửi phi thư về. Nên lần này ta mới truyền thư cho đại sư huynh.”

Ngu Thượng Nhung nghe vậy, hàng chân mày rốt cuộc cũng giãn ra, gật đầu nói: “Là ta trách oan đệ.”

“Không sao, không sao cả.”

“Sau này nếu phát sinh chuyện tương tự, đệ nhất định phải báo ngay cho ta biết.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Chắc chắn rồi!” Minh Thế Nhân thấy hắn định rời đi, vội nói: “Nhị sư huynh, huynh không về Ma Thiên Các nghỉ ngơi sao?”

“Không, ta còn có việc.” Nói xong Ngu Thượng Nhung ngự không bay đi.

“Cung tiễn nhị sư huynh.”

Lần này Minh Thế Nhân đã khôn ngoan hơn, vừa tiễn người xong lập tức chạy vào trong bình chướng, trở về Ma Thiên Các.

. . .

Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt.

Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng tốc độ lĩnh hội lực lượng phi phàm đã gia tăng, đồng thời khả năng chứa đựng lực lượng cũng tăng lên nhiều, cho nên muốn lĩnh hội đến trạng thái sung mãn thì vẫn cần năm đến bảy ngày.

Lục Châu không tiếp tục tham ngộ Thiên thư mà đứng lên quan sát bản đồ da dê cổ, phát hiện không có khu vực mới xuất hiện nên lại quay về ngồi xếp bằng, tiếp tục nghiên cứu Hệ thống.

Sau khi Hệ thống thăng cấp, lực lượng phi phàm được tăng cường, Lục Châu cũng thu hoạch được một thần thông mới.

Nghĩ tới đây, Lục Châu niệm khẩu quyết thần thông thiên thư thứ nhất của Địa Tự Quyển. Quả nhiên bên tai bắt đầu truyền tới tiếng trò chuyện khe khẽ ——

“Sư phụ đã xuất quan, chẳng mấy chốc sẽ khảo hạch sự tiến bộ của các đệ tử. Chuyện này không đùa được đâu, trước kia ai mà không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đánh cho một trận nhớ đời, phải khiêng về phòng nằm tịnh dưỡng luôn đó.” Chư Hồng Cộng nói.

“Tàn nhẫn như vậy sao? Nhưng Các chủ đâu có vẻ là người táo bạo đâu?” Các nữ đệ tử thốt lên kinh ngạc.

“Các ngươi không hiểu, đây gọi là… tri nhân tri diện bất tri tâm, không thể dùng đấu để đong nước được. Các ngươi tưởng ta là đồ ngốc thật sao? Ha ha, ta đúng là ngốc thật đó.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ thở dài. “Biết làm sao được, từ khi được cha mẹ sinh ra ta vốn dĩ đã không thông minh rồi.”

“Phốc ——” Các nữ đệ tử phì cười. “Nghe bát tiên sinh nói chuyện còn hơn đọc sách mười năm.”

Lục Châu hiểu rõ. Thần thông thứ nhất của Địa Thư chính là thính lực.

Thử xem còn nghe được bao xa. Trước mắt thần thông này tiêu hao khá ít lực lượng phi phàm, nhưng phạm vi nghe được âm thanh lại không đủ rộng.

Ý thức Lục Châu khẽ động, phạm vi bao trùm của thần thông trở nên rộng hơn nhưng đồng thời lực lượng phi phàm tiêu hao càng nhiều hơn.

Bên tai lại truyền đến âm thanh ——

“Siêu thiên giai? Lăng Hư? Phải tìm cơ hội luyện hoá nó mới được, hoặc là dùng nó để cường hoá Ly Biệt Câu.”
Chương 639 Vô đề

“Luyện hoá thì khó quá, không biết sư phụ có cách nào không. Không được, hẳn là sư phụ đã quên mất thanh kiếm này, ta đem giấu nó thì hơn. Lỡ đâu sư phụ hỏi tới thì cứ bảo là làm mất rồi. Mẹ nó ta đúng là nhân tài nha!”

Đồ hỗn trướng! Lão phu đúng là suýt chút nữa đã quên mất thanh kiếm Lăng Hư kia.

Lục Châu không thèm tính toán với Minh Thế Nhân, lại lần nữa gia tăng lực lượng phi phàm. Phạm vi sử dụng thần thông thính lực lại mở rộng ra.

Lần này bên tai Lục Châu truyền đến âm thanh nước chảy rất mạnh, chính là tiếng thác nước gần hậu sơn.

Hẳn là Đoan Mộc Sinh đang luyện thương thuật. Vẫn là lão tam làm người trung thực nhất.

Khi Lục Châu đang định mở rộng phạm vi lần nữa thì trong não hải đột nhiên cạn kiệt sức lực, một cơn mệt mỏi lập tức kéo đến.

“Hửm?” Lục Châu ngừng sử dụng thần thông.

“Tiêu hao lớn đến vậy sao?”

Tuy hiện tại trong người Lục Châu chỉ có một phần sáu lực lượng phi phàm nhưng tính theo tỷ lệ thì một phần sáu đã có thể miểu sát một cao thủ thất diệp. Không ngờ chỉ mới chốc lát đã tiêu hao gần hết.

Thần thông tốt thật đấy, nhưng lượng tiêu hao quá lớn. Sau này muốn dùng nhất định phải thận trọng mới được.

Lục Châu không nghĩ ngợi nữa mà cất tiếng gọi: “Người đâu.”

Bên ngoài truyền tới âm thanh đáp lời: “Xin Các chủ phân phó.”

“Lệnh cho các đệ tử Ma Thiên Các tập hợp tại Đông Các.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã xuất hiện ở Đông Các, xếp thành một hàng ngang theo thứ tự lớn nhỏ.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dù không phải là đệ tử Lục Châu nhưng cũng chạy tới đứng bên ngoài quan sát, xem có thể học tập được gì không.

Diệp Thiên Tâm còn đang tịnh dưỡng trong phòng, không tham gia khảo hạch.

Kẽo kẹt ——

Cánh cửa mở ra, Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra ngoài, nhìn thoáng qua tất cả mọi người.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chúng đệ tử khom người hành lễ.

Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Lão tứ.”

“Có đồ nhi.” Minh Thế Nhân vội vàng hưng phấn bước lên.

“Lấy Lăng Hư ra đây.”

“A?” Minh Thế Nhân giật bắn mình.

“Vi sư chỉ nói một lần, sẽ không lặp lại lần thứ hai.” Lục Châu bình tĩnh nói, âm thanh trầm xuống.

“Đồ nhi đi lấy ngay…”

Minh Thế Nhân vội vàng trở về Nam Các mang Lăng Hư tới, cung kính dâng lên trước mặt sư phụ.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào Lăng Hư kiếm, lộ vẻ tán thán. Vũ khí thiên giai đã là bảo bối được người người thèm khát, càng đừng nói tới siêu thiên giai.

Lục Châu cầm Lăng Hư lên quan sát tỉ mỉ. Trận văn màu đỏ trên thân kiếm không phải được khắc hoạ mà phải trải qua luyện hoá, hiện tại đã hoà làm một thể với thân kiếm.

Độ tinh xảo của trận văn không hề kém trên cỗ quan tài.

Lục Châu đặt hai ngón tay lên thân kiếm, nguyên khí tràn vào tạo thành âm thanh cộng hưởng ông ông.

Đáng tiếc thanh kiếm này đã bị gãy, trận văn không còn đầy đủ nên không thể toả ra hồng quang.

Mất đi lực lượng gia trì của trận văn, phẩm cấp của thanh kiếm này đã hạ xuống không ít.

Lục Châu ghép hai phần kiếm lại với nhau, điều động nguyên khí lại lần nữa.

Ông ——

Trận văn màu đỏ sáng lên, nhưng quang mang toả ra không mạnh.

“Sư phụ, thanh kiếm này là siêu thiên giai, bảo vật như vậy nên tìm người sửa chữa cho đỡ lãng phí.” Chư Hồng Cộng nói.

“Lão bát nói đúng, sư phụ, Lộ Bình của La Tông am hiểu việc này, hay là chúng ta gọi hắn đến chữa trị cho Lăng Hư?” Đoan Mộc Sinh nói.

“Đệ không nghĩ Lộ Bình làm được. Trận văn này người bình thường luyện hoá không nổi, hắn chỉ mới có tu vi lục diệp, không có năng lực này.” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu nhìn sang Minh Thế Nhân. “Ngươi có biện pháp không?”

“Không ạ.” Minh Thế Nhân khom người đáp.

“Vậy thì đưa vào trong Các.”

“Vâng.”

Bây giờ không có cách, không có nghĩa là sau này không có cách.

Minh Thế Nhân nuốt nước mắt vào trong mang Lăng Hư vào Đông Các, sau đó ngoan ngoãn quay về đứng trong sân.

“Lão bát.” Lục Châu gọi.

“Có đồ nhi.” Chư Hồng Cộng nói.

“Tu vi thế nào rồi?”

“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, sau năm tháng tu hành khắc khổ, hiện tại đồ nhi đã là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, tăng lên tận một diệp. Trước đây đồ nhi còn chưa có kinh nghiệm khai diệp.” Chư Hồng Cộng có vẻ tự hào nói. “Sư phụ, người nhìn xem…”

Tay Chư Hồng Cộng nâng lên, một toà pháp thân nhị diệp không kim liên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Mọi người gật gù tán thưởng.

Nếu là một đại tu hành giả trảm kim liên trùng tu thì năm tháng khai một diệp có vẻ hơi chậm, nhưng Chư Hồng Cộng không phải như vậy. Tốc độ của hắn đã được xem là nhanh kinh người.

Chư Hồng Cộng thu hồi pháp thân, chờ đợi sư phụ khen ngợi.

Nhưng Lục Châu chỉ vuốt râu nói: “Đánh hai mươi trượng, vào động diện bích ba ngày.”

Chư Hồng Cộng: “? ? ?”

Đám người sửng sốt, sau đó lập tức rùng mình. Sư phụ của trước đây trở về rồi! Bọn hắn sắp bị mắng chửi và trừng phạt tàn khốc rồi!

Tốc độ tu hành của Chư Hồng Cộng nhanh như vậy còn bị ăn đánh, vậy những người khác…

Xong đời!

“Còn không mau đi lãnh phạt?”

Chư Hồng Cộng vội vàng nói: “Sư phụ nghiêm ngặt đốc thúc đồ nhi, đồ nhi khắc ghi trong tâm khảm. Đồ nhi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng! Đồ nhi đi lãnh phạt ngay đây!”

[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Ánh mắt Lục Châu dời sang nhìn Chiêu Nguyệt. “Còn ngươi?”

Tim Chiêu Nguyệt đánh ‘thịch’ một tiếng, căng thẳng đáp: “Đồ nhi ngu dốt, còn thiếu một chút mới mở được nhị diệp…”

“Không tệ. Tiếp tục cố gắng.”

Bịch!

Chư Hồng Cộng còn chưa đi ra khỏi sân viện đã ngã sấp mặt xuống đất.

“Bát tiên sinh, ngài làm sao thế?”

“Không, không có gì… hu hu…” Lão bát đau khổ mếu máo rời khỏi Đông Các.

Đám người thở dài một trận.

Đoan Mộc Sinh bước lên một bước, khom người nói: “Sư phụ, trải qua năm tháng khổ tu, tu vi hiện tại của đồ nhi là Nguyên Thần cảnh tam diệp! Mời sư phụ xem.”

Ông!

Trảm kim liên xong trùng tu tới tam diệp!

Đám người kinh ngạc nhìn pháp thân của Đoan Mộc Sinh. Bên dưới toà pháp thân quả thật không có kim liên, chỉ có ba mảnh liên diệp đang xoay tròn.

Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Không tệ, thương thuật có thể tạm thời gác lại, tập trung tinh lực để khai diệp.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chương 640 Vô đề

[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Lục Châu lại nhìn sang Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ, không ngừng vò đầu, sau đó quỳ phịch xuống nói: “Sư phụ… người trừng phạt đồ nhi đi…”

“Vẫn chưa trảm kim liên?”

“Đồ nhi cảm thấy bát diệp đã là rất tốt rồi, vì sao nhất định phải xung kích lên cửu diệp chứ? Đồ nhi không truy cầu cửu diệp, chỉ cần đạt tới bát diệp sống được ngàn năm, cả đời hầu hạ bên cạnh sư phụ lão nhân gia người là đủ rồi.”

Đám người trợn trắng mắt nghe hắn vỗ mông ngựa còn cao siêu hơn lão bát trăm lần!

Lục Châu khẽ gật đầu. “Người có chí riêng, vi sư sẽ không miễn cưỡng các ngươi.”

“Đồ nhi bái tạ sư phụ, sư phụ nhìn thông thấu mọi việc, sư phụ chính là ánh sáng soi đường cho đồ nhi…”

“Đủ rồi.” Lục Châu phất phất tay.

Đám người buồn bực không thôi. Da mặt dày như Minh Thế Nhân mà lại không bị phạt? Vậy tại sao lão bát lại bị phạt chứ?

“Diên Nhi.” Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.

Trước khi Hải Loa nhập môn, cả tu hành giới đều phải công nhận đệ tử nhỏ nhất của Ma Thiên Các là người có thiên phú đáng sợ nhất.

Trong năm tháng này nàng đã tiến bộ đến đâu? Tất cả mọi người đều lộ vẻ chờ mong nhìn Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi bước lên phía trước nói: “Sư phụ… người đừng mắng đồ nhi nha, đồ nhi đã rất cố gắng.”

Nàng không nói mình đã khai bao nhiêu diệp, chỉ lặng lẽ gọi ra pháp thân.

Trong lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi xuất hiện một pháp thân cỡ nhỏ tinh xảo đáng yêu. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên, chứng tỏ nàng không trảm kim liên trùng tu.

Xung quanh toà kim liên có… ngũ diệp.

Chuyện này… biết tìm ai mà nói lý lẽ? Ngũ diệp mà còn sợ bị mắng? Nếu vậy đám người còn lại đều xứng đáng bị một trận no đòn.

Năm mảnh liên diệp toả ra ánh sáng đâm mù mắt đám người. Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn sư phụ, chờ đợi sự đánh giá của người.

Lục Châu vuốt râu hỏi nàng: “Không trảm kim liên?”

“Sợ đau.”

“. . .”

Đám người không còn gì để nói. Người khác không trảm kim liên là vì thiên phú kém, vì cảnh giới có hạn, hoặc là vì sợ chết. Còn Tiểu Diên Nhi nàng thì lại sợ đau?!

Minh Thế Nhân vội nói: “Cửu sư muội, kỳ thực ta có thể giúp muội trảm kim liên không đau.”

“Hở?”

“Muội gọi ra pháp thân, ta sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh cho muội ngất xỉu, trước khi pháp thân kịp tiêu tán ta nhanh chóng xuất đao chém một nhát…” Minh Thế Nhân huơ huơ tay, còn làm ra tư thế chặt chém. “Như vậy thì sẽ không đau.”

“. . .”

Tiểu Diên Nhi lập tức thu hồi pháp thân, trốn ở sau lưng Hải Loa.

“Không chịu.” Nàng lắc đầu nguầy nguậy.

“Cửu sư muội, tin tưởng ta… sẽ không có việc gì đâu.”

“. . .”

Thấy tiểu nha đầu đã sợ muốn chết, Lục Châu bèn lên tiếng: “Thôi.”

Minh Thế Nhân không nói thêm gì nữa.

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngũ diệp… tốc độ đúng là rất nhanh. Trước tiên cứ tấn thăng lên bát diệp, sau đó trảm kim liên cũng không muộn.”

“. . .”

Tiểu Diên Nhi nghe vậy, đột nhiên trong đầu nàng nảy sinh một ý nghĩ vô cùng đáng sợ: Vậy thì cả đời này nàng cũng sẽ không bước vào bát diệp!

Tứ sư huynh tuy có hơi đáng ghét nhưng lời nói lại có đạo lý. Dù không trảm kim liên nhưng tu vi của nàng tiến bộ rất nhanh, cũng đủ để kẻ dưới phải phục tùng.

Khảo hạch Tiểu Diên Nhi kết thúc. Ngay sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía đệ tử cuối cùng, cũng chính là đệ tử thứ mười vừa được Lục Châu thu nhận.

Mọi người đều lộ vẻ mong chờ.

Toàn bộ người Ma Thiên Các đều biết Hải Loa là Thông Huyền cảnh trời sinh, tu hành ba tháng vào Ngưng Thức cảnh. Nay lại qua hai tháng, không biết tu vi của nàng có đột phá hay không.

“Hải Loa, có thể ngưng tụ pháp thân chưa?” Lục Châu hỏi.

Trong phương pháp tu hành cơ sở có chỉ rõ cách ngưng tụ pháp thân. Tu hành giả sau khi vào Thông Huyền cảnh đều có thể ngưng tụ ra pháp thân ở từng giai đoạn.

Hải Loa gật đầu đáp: “Có ạ.”

Mọi người không có gì bất ngờ. Tu hành giả nào cũng có thể ngưng tụ được pháp thân, cho dù là người thiên phú rất kém thì thử nghiệm vài lần cũng sẽ làm được.

“Gọi ra cho vi sư nhìn xem.”

“Vâng.”

Tiểu Hải Loa xoè tay ra, cương khí rung động ông ông, một tiểu kim nhân xuất hiện trên tay nàng.

Vừa nhìn thấy pháp thân của Hải Loa, đám người đều cất tiếng kinh hô:

“Ngũ Khí Triều Nguyên?!”

Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên đối ứng với tu vi Phạn Hải cảnh.

Phạn Hải cảnh có tổng cộng bát mạch, mỗi khi mở được một mạch xem như qua được một cửa. Mà pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên có ý nghĩa Tiểu Hải Loa đã mở được ít nhất Ngũ mạch!

“. . .”

“. . .”

Đám nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung và Phan Trọng, Chu Kỷ Phong đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Thiên phú của Tiểu Diên Nhi vốn đã vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn hắn, vậy mà Tiểu Hải Loa lại còn trong năm tháng tấn thăng lên Phạn Hải cảnh Ngũ mạch.

Là một thiên tài tu hành trong đại tông môn, mất mấy chục năm mới lên được tu vi Thần Đình cảnh như Chu Kỷ Phong biết sống làm sao?

Chu Kỷ Phong từng rất tự tin mình là thiên tài, mình có tư cách bái nhập sơn môn. Từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, có chút thành tựu về kiếm đạo, với số tuổi của hắn mà vào được Nguyên Thần cảnh đã là rất tài năng. Chu Kỷ Phong còn nhớ rõ Cơ tiền bối từng nói khi người đến Khương gia, thấy căn cốt của hắn không tệ cũng đã có ý nghĩ muốn thu đồ.

Nay nhìn lại… hắn chỉ cảm thấy mình là một đống phân.

. . .

Lục Châu cũng phải kinh ngạc. Tốc độ tu hành thế này đúng là có chút ngoài tưởng tượng. Dù Lục Châu có ngàn năm lịch duyệt cũng chưa từng thấy ai có tốc độ tu hành nhanh như vậy.

Lục Châu bước tới trước mặt Hải Loa, khẽ nói: “Đưa tay ra.”

Hải Loa ngoan ngoãn vươn tay, vén tay áo lên. Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch mất một lúc.

Hải Loa hỏi: “Sư phụ… đồ nhi không sao chứ?”

“Phạn Hải cảnh Bát mạch.”

“. . .”

“. . .”

Trong Đông Các lặng ngắt như tờ.

Cái gì là thiên tài?

Có lẽ thiên phú của Hải Loa không thể gọi là thiên phú, mà là một loại tư chất vượt ngoài tầm lý giải của mọi người. Tựa như lời Minh Thế Nhân từng nói, trạng thái của nàng chính là đang thức tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK