• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211 Yến Tử Vân Tam, chạy đi đâu? (2)

Ông ——

Lồng Giam Trói Buộc lập loè kim quang rồi chui vào trong lòng đất.

“A ——”

Một tiếng hét thảm truyền tới từ trong lòng đất.

Lồng Giam Trói Buộc rốt cuộc cũng trúng đích.

Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn hạ xuống đất.

Bệ Ngạn rất ngoan ngoãn nằm rạp ở một bên.

Lục Châu chắp tay sau lưng bước đến vị trí của Lồng Giam Trói Buộc.

Tu hành giả sau khi bị bắt trói sẽ bị phong ấn tu vi, điểm này hắn đã nghiệm chứng từ trên người Phạm Tu Văn.

Thế nên Lục Châu không hề lo lắng Vân Tam sẽ chạy thoát. Hắn thản nhiên đứng đó, vừa vuốt râu vừa quan sát tình hình.

Ô ——

Trong lòng đất lại truyền đến tiếng than vãn của Vân Tam.

Lục Châu truyền âm nói: “Vân Tam, còn muốn trốn nữa không?”

Ô, ô….

Trừ tiếng ô ô ra, Vân Tam gần như không nói ra lời.

Lục Châu khẽ phất tay, Bệ Ngạn gào lên một tiếng tựa như rất hưng phấn rồi chạy vội tới, vươn trảo ra đào đất!

Không bao lâu sau Bệ Ngạn đã đào được Vân Tam ra! Nó nhe răng nhanh doạ cho Vân Tam gào thét kêu cha gọi mẹ.

“Đừng đừng đừng… Lão tiền bối! Xin tha mạng, xin tha mạng!” Vân Tam liên tục cầu xin, cơ hồ muốn khóc.

Khi hắn nhìn thấy đệ nhất ma đầu đương thời đứng bên cạnh mình, toàn thân cứ run lên cầm cập không thể khống chế được.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng sợ hãi đến mức này.

Hắn muốn động nhưng lại hoàn toàn không động đậy nổi.

Thứ đang trói buộc hắn trong vô hình kia vô cùng chặt chẽ.

“Mang đi.”

Lục Châu ra lệnh một tiếng, Bệ Ngạn lập tức ngậm lấy Vân Tam.

Trên Vân Tước Lâu, mọi người vẫn đang chờ đợi.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi không thấy gì, nhưng Ngọc Phi thì lại nói:

“Lão tiền bối tuổi tác đã cao, đi bắt Vân Tam một mình như thế có phải là…”

“Không cần ngươi nhọc lòng lo lắng, sư phụ lão nhân gia người thần uy cái thế, nếu Vân Tam có thể chạy thoát mới là tà môn.” Minh Thế Nhân nói.

“Thiếp thân không có ác ý, mong các vị thứ lỗi.”

Trong lúc mọi người đều đang chờ đợi, ở phía Bắc Vân Tước Lâu, Lục Châu điều khiển Bệ Ngạn đạp không trở về.

Trong miệng Bệ Ngạn ngậm một người, rõ ràng chính là Yến Tử Vân Tam, truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn vừa rồi mới bỏ chạy.

Vài tên tu hành giả không trốn đi mà nấp trong lương đình, ngẩng đầu nhìn trời đã thấy cảnh này.

“Vân Tam bị bắt rồi!”

“Truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn bị bắt!”

Điều này vô tình lại khiến tu hành giới càng thêm kính sợ Ma Thiên Các. Truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn Yến Tử Vân Tam nổi tiếng là người giảo hoạt, ban đầu trộm cắp ở Vân Thiên La tam tông bị cao thủ của tam đại tông môn bao vây chặn đánh thế mà vẫn có thể chạy thoát.

Chỉ riêng về độ giảo hoạt thì hắn còn mạnh hơn thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn gấp mấy lần.

Ngọc Phi đột nhiên đứng phắt dậy.

Hoa Nguyệt Hành theo bản năng nắm chặt cung tên trong tay, các khớp ngón tay đã trắng bệch!

Bệ Ngạn bay vào trong Vân Tước Lâu rồi phun Vân Tam ra, chẳng thèm màng đến sống chết của hắn!

Lục Châu đạp không trở về.

“Sư phụ thần uy cái thế! Thiên thu vạn thế!”

Ngọc Phi: “? ? ?”

Thần uy cái thế thì thôi đi, lại còn thiên thu vạn thế là cái quỷ gì?

Trong khoảng thời gian ngồi đợi ở Vân Tước Lâu, Ngọc Phi cảm thấy Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi trông còn giống người, riêng tên Minh Thế Nhân này thỉnh thoảng lại có triệu chứng như bị bệnh tâm thần.

Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi chỉ khom người.

Ngọc Phi khẽ hạ thân làm lễ. “Thủ đoạn của lão tiền bối thật kinh người, thiếp thân thấy mà than thở.”

Hoa Nguyệt Hành chắp tay, không nói gì thêm.

Lục Châu bước đến bên cạnh bàn đá rồi vuốt râu ngồi xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Tam nằm trên mặt đất.

“Vân Tam, lão phu hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời.”

“Vâng vâng vâng…” Vân Tam gian nan bò dậy quỳ trên mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám.

“Những mảnh Bích Lạc tàn phiến còn lại hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.

Vân Tam nuốt một ngụm nước bọt cúi đầu nói: “Ba mảnh đang ở trong cung... nhưng, nhưng hai mảnh trong số đó đã được đặt trong Vân Tước Lâu. Một mảnh trong tay Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo, một mảnh ở Đại Không Tự…”

Mảnh Bích Lạc tàn phiến của Đại Không Tự hẳn chính là mảnh đưa cho Hư Liễu hoà thượng.

Còn ba mảnh trong cung, hai mảnh của Vân Tước Lâu Tiểu Diên Nhi đã lấy được, một mảnh còn lại bị Giang Ái Kiếm lấy trong nội khố ra tặng hắn. Vậy thì chỉ còn lại ba mảnh chưa biết tung tích.

Lục Châu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi hắn tiếp tục nói.

Vân Tam ngẩng đầu, len lén nhìn về phía Ngọc Phi rồi ấp a ấp úng: “Ba mảnh còn lại…”

Hắn nói không ra lời.

Minh Thế Nhân bực mình tiến lên đạp một cước. “Lề mà lề mề. Nói mau!”

Vân Tam lẩm bẩm một câu: “Ta… ta… chuyện này… không biết có nên nói hay không…”

Đúng lúc này, Ngọc Phi ngồi phía đối diện chợt cất tiếng, giọng lạnh lùng không chút tình cảm: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ ngươi không biết rõ?”

Ánh mắt Lục Châu dời từ Vân Tam sang người Ngọc Phi.

“Ngươi có biết tại sao lão phu lại biết hắn chính là Vân Tam không?”

Trong lòng Ngọc Phi khẽ run nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Thiếp thân là hạng nữ lưu, không hiểu việc tu hành, sao có thể biết được.”

Minh Thế Nhân dường như cũng đã minh bạch chuyện gì, hắn cười nói:

“Đồ nhi hiểu rồi.”

“Nói nghe xem.” Lục Châu không muốn tốn công sức nói nhiều.

“Chung quanh Vân Tước Lâu có dây thừng gắn móc câu, có diều giấy và cơ quan ám khí dưới lòng sông, những thứ này đều cần được bố trí từ sớm. Chủ nhân Vân Tước Lâu đến từ Thần Đô, hẳn sẽ có rất nhiều quan hệ với người trong cung. Một mình Vân Tam không thể làm được đến mức này, điều này nói rõ sau lưng Vân Tam có một người khác…” Minh Thế Nhân nói.

Ngọc Phi vỗ tay: “Có lý đấy… Nếu vậy thì người đó có thể là ai?”

“Người có thù với Ma Thiên Các, lại quen thuộc với Vân Tước Lâu…” Minh Thế Nhân đáp.

Đột nhiên ——

Vân Tam bỗng tung người nhảy ra khỏi Vân Tước Lâu.

Bên dưới Vân Tước Lâu, nhiều người phát ra tiếng kinh hô.

Hoa Nguyệt Hành tức giận nói: “Muốn chạy trốn? Lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội!”

Nàng cầm cung lên, kéo tên.

Cương khí rung động mạnh tạo thành lớp vỏ bọc lóng lánh kim quang mũi tên.

Vù!

Toàn bộ động tác chỉ hoàn thành trong một hơi thở.

Ầm!

Bá Vương Thương ngàn trọng cương ảnh ngăn ở trước mặt nàng. Đoan Mộc Sinh lăng không xoay người đánh tan mũi tên cương khí của Hoa Nguyệt Hành, đồng thời Phạm Thiên Lăng đỏ rực bắn ra ngoài Vân Tước Lâu quấn chặt lấy thân thể Vân Tam.

Tiểu Diên Nhi cầm Phạm Thiên Lăng bằng một tay trói chặt Vân Tam giữa không trung hệt như đang chơi thả diều. Nàng cười nói: “Sư phụ… con lợi hại chưa?”

Tu vi Vân Tam bị phong ấn, một khi nhảy xuống thì không có khả năng chạy trốn.

Vậy tại sao hắn còn phải nhảy?

Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành: “Giết người diệt khẩu?”

Hoa Nguyệt Hành toàn thân run lên, lui về sau một bước: “Vãn bối không dám! Vãn bối chỉ muốn giúp lão tiền bối!”

Nàng tuy là thần xạ thủ, nhưng ở khoảng cách gần thì Đoan Mộc Sinh lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.

Bầu không khí trên Vân Tước Lâu đột nhiên trở nên vô cùng áp lực, cực kỳ yên tĩnh.

Ngay cả Ngọc Phi cũng cảm thấy khó thở. Nàng hoàn toàn không ngờ thế cục lại biến thành thế này.

Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng bước tới lan can Vân Tước Lâu. Hắn nhìn Vân Tam đang bị treo giữa không trung, thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng không nói thì lão phu sẽ không biết?”

Hắn nâng tay lên, nguyên khí trên tay rung động.

Cương khí tụ lại vào lòng bàn tay hắn…

Cung nỏ trên tay Hoa Nguyệt Hành cũng bắt đầu rung động.

Ông!

“Lão tiền bối?!” Hoa Nguyệt Hành cả kinh.

Ầm!

Một đạo thân ảnh màu xanh đột nhiên loé lên đứng trước mặt Hoa Nguyệt Hành.

Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng.

Hoa Nguyệt Hành kêu lên đau đớn rồi bay ngược ra sau, cung nỏ trong tay nàng lăng không rơi vào tay Lục Châu.
Chương 212 Bảy ngày thời gian - Ngọc Phi bị hại? (1)

Thế cục phát triển thành dạng này đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Hai nha hoàn bị doạ đến ngồi bệt dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy, đám binh lính lại càng thất kinh không biết nên làm gì.

Hoa Nguyệt Hành chính là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, danh tiếng không thua gì Lý Khánh của hắc kỵ và Trần Trúc thủ hạ của Mạc Ly.

Lý Khánh đã chết. Trần Trúc cũng đã chết.

Chỉ còn lại Hoa Nguyệt Hành bị Minh Thế Nhân cận thân đánh bay!

Minh Thế Nhân cười nói: “Còn có cam đảm chơi trò tâm địa gian xảo hả? Ta lấy mạng ngươi…”

Ly Biệt Câu xuất hiện trong tay hắn, lập loè quang mang.

Sắc mặt Ngọc Phi lúc này đã trắng bệch, nàng vội vàng hạ thấp người nói: “Lão tiền bối! Xin hãy khoan!”

Lục Châu đặt cung nỏ của Hoa Nguyệt Hành xuống bàn đá, thản nhiên nói: “Để nàng ta lên đây.”

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh lập tức dừng tay, cung kính lui ra một bên.

Hoa Nguyệt Hành sau khi rơi xuống lại lảo đảo thêm mấy bước.

Một kích này suýt chút nữa đã khiến nàng bị thương nặng.

Cũng may Minh Thế Nhân không ra tay độc ác.

Thanh âm Ngọc Phi khẽ khàng truyền đến: “Lên đây đi.”

Hoa Nguyệt Hành tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngự không bay lên, quay về tầng chín Vân Tước Lâu. Nàng căng thẳng nhìn về phía đám người Minh Thế Nhân và Lục Châu.

Ngọc Phi nương nương đi đến trước mặt Lục Châu, khẽ hạ thấp người nói:

“Thiếp thân làm thế… cũng là bất đắc dĩ.”

“Ngươi chịu thừa nhận rồi?” Lục Châu nói.

“Vân Tam đích thật là người của thiếp thân…” Ngọc Phi nhẹ giọng thở dài thừa nhận.

Đến lúc này sự tình đã sáng tỏ.

Vân Tam là người của Ngọc Phi nên mới không dám khai ra, Hoa Nguyệt Hành lại càng muốn nhân cơ hội giết người diệt khẩu.

Lục Châu ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi vung tay lên thu hồi Phạm Thiên Lăng. Vân Tam lại rơi vào Vân Tước Lâu.

“Sư phụ… có cần đồ nhi đánh gãy chân hắn không? Để hắn không dám bỏ chạy nữa.” Tiểu Diên Nhi cười nói.

Toàn thân Vân Tam run lên, hai tay không ngừng đong đưa.

Thấy Lục Châu không nói gì, Tiểu Diên Nhi cũng ngoan ngoãn không dám làm bậy. Nàng lè lưỡi làm mặt quỷ với Vân Tam rồi đứng sang một bên.

Ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía Vân Tam. “Nói đi.”

Vân Tam phát run, đầu tiên hắn dập đầu với Ngọc Phi rồi mới nói với Lục Châu: “Ba mảnh Bích Lạc tàn phiến còn lại đều ở trong tay Ngọc Phi nương nương… Ngọc

Phi nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội!”

Như vậy trên thực tế trong cung có bốn mảnh Bích Lạc tàn phiến… một mảnh Giang Ái Kiếm đã lấy được trong nội khố, không cần cân nhắc tới nó nữa.

Ngọc Phi thở dài.

“Lão tiền bối, cung nỏ trong tay Hoa Nguyệt Hành chính là do Bích Lạc tàn phiến chế tạo thành… Sở dĩ thiếp thân giấu diếm là vì không muốn tạo thành mâu thuẫn sâu sắc với Ma Thiên Các. Vân Tam lợi dụng quan hệ với thiếp thân nên bố trí cơ quan quanh Vân Tước Lâu để đoạt được Thiên Tàm Thủ Sáo, chuyện này thiếp thân không hề biết rõ tình hình.”

Các đồ đệ kinh ngạc nhìn về phía cây cung nằm trên bàn đá.

Chẳng trách sư phụ lão nhân gia người lại ra tay với Hoa Nguyệt Hành, thì ra ngay từ đầu người đã nhìn ra mánh khoé này.

Lục Châu không nói gì.

Ngọc Phi vội vàng nói tiếp: “Nếu thiếp thân thật sự muốn đối địch với Ma Thiên Các thì sao lại có can đảm tự mình đến Vân Tước Lâu chịu chết chứ?”

Trên Vân Tước Lâu lặng ngắt như tờ.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hoa Nguyệt Hành chắp tay nói: “Nếu thật có lòng muốn đối địch, vãn bối sẽ không ra tay ngăn cản Vân Tam.”

Khi bọn họ vừa tới đã nhìn thấy mũi tên màu đen mang theo cương khí bắn về phía Tiểu Diên Nhi.

Quả thật Hoa Nguyệt Hành đã ra tay ngăn cản mũi tên đó lại.

Hoa Nguyệt Hành lại nói: “Vãn bối nguyện đem cung nỏ trả lại cho Ma Thiên Các!”

Minh Thế Nhân lẩm bẩm. “Vậy thì còn tạm được.”

Nếu Bích Lạc tàn phiến được chế tạo đúng cách thì chỉ cần hai mảnh đã có thể tạo ra vũ khí thiên giai, tuy nhiên các vật liệu phụ trợ cần có cũng cực kỳ trân quý.

Không ngờ ba mảnh Bích Lạc tàn phiến này lại chỉ có thể tạo thành một cây cung nỏ địa giai.

Thật là lãng phí.

Lục Châu vung tay lên, thu hồi cung tiễn.

[Ting — thu về Bích Lạc Cung, cần luyện hoá lại lần nữa, có thể nhận được mảnh Bích Lạc tàn phiến x 3.]

Đồng thời, Lục Châu nhìn về phía tiến độ thực hiện nhiệm vụ: Thu về Bích Lạc tàn phiến (7/8)…

Thuận lợi hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Vốn tưởng rằng Bích Lạc tàn phiến tản mát ở nơi chân trời góc biển, muốn tìm về phải hao hết bao nhiêu là công sức.

Không ngờ thứ đồ vật mà hắn không thèm để ý chút nào lại là bảo bối hiếm thấy trong mắt người khác. Nếu bọn họ cũng cảm thấy nó là rác rưởi rồi tiện tay vất ở một xó nào đó thì chắc cả đời hắn cũng tìm không ra.

Chỉ còn lại một mảnh cuối cùng.

Lục Châu nhìn về phía Vân Tam. “Vân Tam, lão phu cho ngươi một cơ hội được sống.”

Vân Tam vừa nghe thấy mình còn có cơ hội, vội vàng dập đầu không ngừng với Lục Châu.

Hắn vừa dập đầu phanh phanh vừa nói: “Xin lão tiền bối cứ phân phó! Chỉ cần có thể sống sót, người bảo ta làm gì cũng được!”

“Lão phu thưởng thức nhất là người thức thời.”

Lục Châu không vội không chậm nói ra: “Nếu ngươi đưa Bích Lạc tàn phiến cho Tịnh Minh Đạo, vậy thì ngươi phải lấy nó về đây.”

Vân Tam: “? ? ?”

Thấy hắn sững sờ, Minh Thế Nhân nói:

“Không đi hả? Đơn giản thôi. Đúng lúc ta đã lâu chưa được ngửi mùi máu tươi…”

Minh Thế Nhân vừa nói vừa bẻ tay rôm rốp.

Vân Tam thấy vậy trong lòng run lên, nào còn dám nói ra lời cự tuyệt. “Ta đi, ta đi…”

Trong Tịnh Minh Đạo cao thủ như mây, muốn lấy lại mảnh Bích Lạc tàn phiến cuối cùng này không hề dễ dàng. Nhưng Vân Tam am hiểu việc trộm cắp, cho dù đòi không được thì cũng có thể ăn trộm về.

Nếu không nhờ Lồng Giam Trói Buộc, Lục Châu muốn bắt được thần thâu như Vân Tam hẳn phải tốn không ít công sức và tâm tư.

Vân Tam rụt rè nói: “Lão, lão tiền bối… ta sẽ đến Tịnh Minh Đạo… Như vậy, người có thể giải, giải khai tu vi cho ta được không?”

Minh Thế Nhân vội nói:

“Sư phụ, đồ nhi có lời muốn nói.”

Lúc này còn không thể hiện thì định chờ tới khi nào?

“Nói đi.”

“Vân Tam am hiểu thuật trộm cắp, nếu giải khai tu vi cho hắn sợ là lần sau muốn bắt lại không đơn giản. Loại chuột nhắt như hắn còn dám ở trước mặt người phách lối thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Minh Thế Nhân liếc nhìn Vân Tam một cái rồi nói tiếp: “Nhưng nếu phong bế tu vi thì bản lãnh của hắn lại không cách nào phát huy ra được. Đồ nhi đề nghị sử dụng nguyên khí ấn ký, sau này cho dù hắn chạy đến chân trời góc bể cũng vô dụng.”

Lục Châu khẽ gật đầu đồng ý với phương án của Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân chắp tay với Lục Châu rồi bước đến bên cạnh Vân Tam. Một đạo nguyên khí màu xanh nhạt xuất hiện, biến thành một ấn ký đặc thù.

Ầm!

Minh Thế Nhân đánh một chưởng vào cơ thể Vân Tam.

Phốc ——

Vân Tam phun ra một ngụm máu tươi.

Loại ấn ký này không giống với các ấn ký thông thường khác, chỉ cần có thực lực và tu vi cao hơn người thi triển thì có thể cưỡng ép phá vỡ. Ấn ký do Minh Thế Nhân thi triển là loại ấn ký khắc vào xương cốt, kinh mạch, không có cách nào phá huỷ. Nhưng loại ấn ký đặc thù này có giới hạn về thời gian sử dụng.

Minh Thế Nhân thi triển ấn ký đặc thù khiến Ngọc Phi thấy bất ngờ.

Điều này có nghĩa là trong thời gian ngắn Vân Tam không thể phục vụ cho nàng… Ấn ký này còn tồn tại, Vân Tam vẫn còn là người của Ma Thiên Các.

Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, cục diện bây giờ bắt buộc nàng phải xoá bỏ mâu thuẫn với Ma Thiên Các, nếu cần thiết, nàng tình nguyện hy sinh Vân Tam. Thế nên toàn bộ quá trình Ngọc Phi vẫn tỏ ra rất lạnh lùng.

“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành. Nhưng ấn ký này chỉ có thể tồn tại trong ba tháng…” Minh Thế Nhân nói.
Chương 213 Bảy ngày thời gian - Ngọc Phi bị hại? (2)

Lục Châu vuốt râu gật đầu, nói với Vân Tam. “Lão phu cho ngươi thời gian bảy ngày.”

Vân Tam sững sờ, ấp úng nói: “Không.. không phải là ba tháng sao? Bảy.. bảy ngày có phải là quá, quá ngắn?”

Minh Thế Nhân nói: “Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả… Bảy ngày sau nếu ngươi không mang Bích Lạc tàn phiến về thì ta sẽ rời núi truy tung ngươi, cho dù ngươi chạy tới chỗ nào ta cũng có thể tìm tới, đào sâu ba thước tấc, rút gân lột da, chém ngươi thành tám khối…”

“. . .”

Vân Tam từ trước tới nay đều chưa từng bị ai bắt được. Nay thất bại trong tay Ma Thiên Các, lòng tin của hắn đã bị đả kích nghiêm trọng.

Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một từ: Sợ.

“Bảy ngày… thì bảy ngày…” Vân Tam đáp.

Lục Châu phất tay áo.

Lồng Giam Trói Buộc hoá thành từng điểm ánh sáng phiêu phù trong không trung rồi biến mất không còn dấu vết.

Ngọc Phi ngẩng đầu nhìn loại năng lượng đặc thù của Lục Châu, khẽ tán thưởng: “Lão tiền bối có thủ đoạn thông thiên, chẳng trách Ma Thiên Các cho đến nay vẫn sừng sững không ngã trong tu hành giới.”

Mấy lời nịnh nọt Lục Châu đã nghe nhiều nên gần như được miễn dịch, không chút dao động.

Lồng Giam Trói Buộc biến mất, Vân Tam cực kỳ vui mừng, nguyên khí lại lần nữa tụ tập vào cơ thể hắn.

Vân Tam vội vàng dập đầu nói: “Vãn bối… vãn bối đến Tịnh Minh Đạo ngay.”

Thời gian gấp gáp, hắn chẳng qua chỉ là một tên Thần Đình cảnh, muốn lấy đồ trong tay Tịnh Minh Đạo thì phải cẩn thận suy nghĩ lên kế hoạch chu đáo, nếu không thì vô pháp thực hiện.

“Cút đi.” Minh Thế Nhân phất phất tay.

Vân Tam tung người nhảy ra khỏi Vân Tước Lâu rồi chạy vào trong rừng cây.

Không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Ngọc Phi nương nương hé môi cười một tiếng. “Lão tiền bối, thiếp thân còn có việc, xin phép được cáo lui trước.”

“Chờ đã.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy.

Ngọc Phi giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười: “Lão tiền bối có gì chỉ giáo?”

“Dường như ngươi không đủ thành ý.” Lục Châu nói chuyện với Ngọc Phi luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ.

“Thành ý?” Ngọc Phi ngơ ngác không hiểu ý hắn.

“Ngươi đã từng gặp Mạc Ly chưa?” Lục Châu hỏi.

“Phi tử của nhị hoàng tử đương nhiên thiếp thân đã từng gặp. Chỉ là… Mạc Ly trước nay là người hướng nội, không thích qua lại với người khác.” Ngọc Phi đáp, hình như đã nhận ra được ý hắn, nàng vội nói: “Xin lão tiền bối yên tâm, trong lòng thiếp thân chỉ biết có hoàng thượng, tuyệt đối không thông đồng làm bậy với bọn họ.”

Lục Châu không đáp, hắn chắp tay sau lưng nhìn về phía sông Cửu Khúc.

Ý tứ rất rõ ràng, thành ý của Ngọc Phi chưa đủ.

Đúng lúc này, dưới tầng tám Vân Tước Lâu đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm.

“Ái chà, Ngọc Phi mà cũng bị ăn quả đắng.”

Giọng nói của Giang Ái Kiếm rất đặc thù, chỉ cần mở mồm ra đã tràn ngập mùi vị muốn bị ăn đòn.

Đáng tiếc mọi người trên tầng chín không thể nhìn thấy thân ảnh hắn.

Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Lão tiền bối… dù sao Vân Tam cũng là người của Ngọc Phi, nếu không có Ngọc Phi chống lưng cho hắn thì sao hắn dám ngấp nghé Thiên Tàm Thủ Sáo. Chuyện này mà không trừng trị đích đáng thì sợ là sẽ tổn hại đến uy danh của Ma Thiên Các nha.”

Vẻ mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.

Minh Thế Nhân nghe vậy liền gật đầu nói: “Lâu lâu mới nghe ngươi nói tiếng người được một lần. Từ trước tới nay phong cách hành sự của Ma Thiên Các luôn là có thù tất báo, ân oán rõ ràng.”

Ngọc Phi nghe lời hắn nói, lập tức lui về sau một bước.

Đám nha hoàn và binh lính chắn trước mặt nàng.

Hoa Nguyệt Hành cũng đứng bên cạnh Ngọc Phi.

Bầu không khí vốn đang thư thái đột nhiên lại trở nên giương cung bạt kiếm.

Giang Ái Kiếm tiếp tục nói: “Lão tiền bối đã nhận ra từ lâu… ngươi còn định tiếp tục giả vờ?”

Lời này khiến đám người ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao.

Bỗng nhiên ——

Sắc mặt Ngọc Phi trở nên vô cùng khó coi.

Toàn thân nàng bắt đầu bốc lên luồng khí màu tím.

Trên trán nàng hiện ra một đoá hồng liên quen thuộc.

Nhưng nàng không phát động tấn công, chỉ có vẻ mặt là trông vô cùng dữ tợn…

Luồng khí màu tím kia tản ra bốn phía.

“Ngọc Phi nương nương!”

Mọi người lập tức vận dụng cương khí hộ thể ngăn luồng khí màu tím ở bên ngoài, không cho nó thẩm thấu vào cơ thể.

Điều kỳ quái là…

Đám nha hoàn và binh lính bên người Ngọc Phi đều không bị ảnh hưởng.

Cùng với luồng khí màu tím bị phát tán ra ngoài, đoá hồng liên trên trán Ngọc Phi cũng từ từ tiêu tán. Vẻ mặt dữ tợn cũng dần dần biến mất.

Hoa Nguyệt Hành trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này: “Đây là…”

Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm từ tầng tám đi lên, trên mặt nở nụ cười.

Luồng khí màu tím đã biến mất trong không khí.

Ngọc Phi ngã xuống, được hai nha hoàn đỡ lấy.

Vẻ mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Các đồ đệ thì âm thầm kinh ngạc.

Khi luồng khí màu tím đột ngột xuất hiện, bọn họ cứ ngỡ Ngọc Phi là tu hành giả vu thuật cường đại, vừa định đại chiến một trận thì không ngờ đoá hồng liên trên trán Ngọc Phi lại biến mất, toàn thân nàng ta trở nên uể oải, hôn mê bất tỉnh.

“Giang Ái Kiếm, ngươi đã sớm biết nàng ta bị người khác khống chế?” Minh Thế Nhân nghẹn lời hỏi.

“Đúng vậy nha… ta thường làm việc khiêm tốn, sợ kẻ đó có thể thông qua đôi mắt Ngọc Phi mà nhận ra ta.” Giang Ái Kiếm hất tóc nói thêm. “Dù sao người như ta cũng quá xuất chúng, rất dễ bị người ta nhận ra.”

Hắn không nói thẳng ra thân phận tam hoàng tử của mình.

Đám nha hoàn, binh lính và Hoa Nguyệt Hành đều không nhận ra Giang Ái Kiếm, chỉ hững hờ nhìn hắn, thầm nghĩ kẻ vừa xuất hiện này chắc cũng là một trong các ma đầu của Ma Thiên Các, nếu không sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Hoa Nguyệt Hành giật mình hỏi: “Ngươi nói là Ngọc Phi nương nương bị người ta khống chế?”

“Nói thừa.”

Giang Ái Kiếm liếc nàng một cái. “Ngọc Phi không phải là tu hành giả, chỉ là một người bình thường mà thôi. Nàng ta có thể đi lại thoải mái trong cung, lại phục vụ cho người nam nhân có quyền lực nhất trong thiên hạ, nếu ta là Mạc Ly ta cũng không bỏ qua một mục tiêu tốt như vậy.”

Hoa Nguyệt Hành lảo đảo lui lại. Nàng tranh thủ thời gian hết sờ sờ gương mặt mình lại sờ sờ mái tóc, sợ bản thân cũng bị người khác khống chế.

Minh Thế Nhân nói: “Nếu đã khống chế Ngọc Phi thì sao không thông qua nàng ta để đánh lén chúng ta? Dù sao cũng chỉ là hình nhân thế mạng thôi mà.”

Giang Ái Kiếm giơ hai ngón tay lên. “Một là, Mạc Ly hẳn đã bị trọng thương. Hai là, phóng thích vu thuật thông qua người bị điều khiển thì uy lực chỉ đạt được sáu thành. Đối mặt với cường giả như lão tiền bối, nàng ta chỉ có thể lựa chọn cách tránh đi. Thế nên nàng ta mới dùng Ngọc Phi đến cầu hoà, cũng xem như để cho mình có thời gian chữa thương. Tính ra thì Ngọc Phi cũng là người bị hại. Mạc Ly có tâm tư ác độc như thế, không gia nhập vào Ma Thiên Các thì đúng là lãng phí.”

Soạt ——

Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt tụ tập trên người Giang Ái Kiếm.

Sát khí thật lớn nha!

Giang Ái Kiếm vội vàng nói: “Chuyện này… ý của ta là, nàng ta độc ác chung quy cũng chỉ là tiểu đạo… Đại đạo mới là ma.”

Vậy thì còn tạm được.

Ma Thiên Các tuy là ma đạo nhưng cũng rất khinh thường loại chuyện hại người buồn nôn như thế này.

Giang Ái Kiếm nhìn về phía Ngọc Phi đang hôn mê bất tỉnh, cất giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau khiêng Ngọc Phi nương nương của các ngươi về đi!”

Hai nha hoàn vội vàng đỡ Ngọc Phi đứng dậy, hấp tấp đi xuống lầu.

Lục Châu không ngăn cản mà chỉ chậm rãi ngồi xuống nhìn bọn nha hoàn đưa Ngọc Phi đi.

Hoa Nguyệt Hành vốn định xoay người rời đi, Giang Ái Kiếm lại nói: “Ngươi không thể đi.”

“A?”

“Sao hả? Chẳng lẽ ngươi định quay về tìm Mạc Ly tính sổ rồi tự chui đầu vào lưới?” Giang Ái Kiếm hỏi.

Hoa Nguyệt Hành sửng sốt.

Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm không chớp mắt giống như đang nhìn một con mồi. Hắn chậm rãi mở miệng. “Lưu Trầm.”

Toàn thân Giang Ái Kiếm đều run lên.

Lục Châu gọi thẳng danh tự của hắn quả thực đã doạ hắn sợ vỡ mật.
Chương 214 Tư cách gia nhập Ma Thiên Các

Giang Ái Kiếm không thích trang bức, đôi khi làm vậy chỉ là bất đắc dĩ.

Bao gồm cả lần này.

Trang bức xong, Giang Ái Kiếm đã hối hận ngay lập tức.

Cái miệng hèn hạ này của hắn thật là, tự nhiên nhảy ra khoe khoang làm chi, điều này vốn không phù hợp với phong cách hành sự của hắn. Đại ma đầu mắt sáng như đuốc, rõ ràng đã nhìn ra mánh khoé của Mạc Ly, dù hắn không nhúng tay vào thì sự tình cũng sẽ phát triển đến bước này thôi.

Huống chi người hắn đang phải đối mặt chính là đương kim đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, còn có thêm ba tên tiểu ma đầu, một người trong số đó tuỳ tiện ra tay cũng có thể lấy mạng của hắn.

“Hắc hắc…” Giang Ái Kiếm đến trước mặt Lục Châu, khẽ khom người rồi không biết xấu hổ nói: “Lão tiền bối… ta tên là Giang Ái Kiếm, Giang Ái Kiếm bốn biển là nhà.”

“Ngươi đúng là rất biết tính toán. Mọi việc đều theo ý của ngươi rồi nhỉ.” Lục Châu ngồi bên bàn đá, ánh mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.

“Lão tiền bối… chúng ta là quan hệ hợp tác. Ngài nhìn xem, kết quả bây giờ không phải đều tốt cho đôi bên sao?” Giang Ái Kiếm nói.

“E là chưa đủ.”

Khi Lục Châu trở về Vân Tước Lâu đã tính toán một chút, để bắt Vân Tam hắn đã xài hết ba tấm Lồng Giam Trói Buộc. Tuy đây là hàng tồn kho nhưng bây giờ đống thẻ đạo cụ đều đã tăng giá, Vân Tam chỉ có tu vi Thần Đình cảnh, bắt hắn chẳng được tí điểm công đức nào. Với tình hình điểm công đức càng lúc càng khó kiếm như hiện nay… hắn bị thiếu máu nặng.

Giang Ái Kiếm gượng cười. “Chuyện này thật sự đâu thể trách ta. Muốn trách thì phải trách thất đệ tử Tư Vô Nhai của ngài ấy. Liên tiếp mấy chuyện gần đây đều là do hắn dẫn dắt mà.”

“Lão phu chỉ biết, ngươi là người hẹn lão phu ra đây.” Lục Châu nói.

Giang Ái Kiếm: “? ? ?”

Được rồi, lại bị lừa.

Giang Ái Kiếm liếc thấy Hoa Nguyệt Hành đang nơm nớp lo sợ, đột nhiên nghĩ ra một việc bèn nói: “Bây giờ ta có một việc có thể giúp cho lão tiền bối cảm thấy thoải mái hơn.”

“Nói đi.”

Giang Ái Kiếm đứng lên, đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Hành. “Hoa Nguyệt Hành, lúc đầu ta dự định đưa ngươi xuất cung, sau đó trả tự do cho ngươi. Nhưng mà bây giờ… ta chỉ cho ngươi một con đường sáng.”

“A?”

“Gia nhập Ma Thiên Các.” Giang Ái Kiếm nói.

Minh Thế Nhân khinh thường. “Không phải ta coi thường nàng ta, nhưng với một chút tài mọn đó thì… chỉ có thể vào Ma Thiên Các làm tạp vụ. Ngay cả Chu Kỷ Phong còn mạnh hơn nàng ta.”

Bị người ta nói như vậy, trong lòng Hoa Nguyệt Hành không khỏi tức giận. Từ nhỏ nàng tu hành ở La Tông, không yêu thích kiếm thuật, đao thuật hay quyền thuật mà chỉ tâm tâm niệm niệm cung tiễn. Một khi đã theo học cung tiễn thuật thì không thể quay lại được nữa, nàng trở thành thần xạ thủ của La Tông.

Sau khi rời khỏi La Tông và đầu nhập vào hoàng thất, nàng dần dà có được một chút danh tiếng, trở thành một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô. Chỉ là tuổi tác nàng còn nhỏ, kinh nghiệm xông pha trận mạc không nhiều nên mới bị xếp ở hạng ba.

“Làm tạp vụ? Ta không phục…” Hoa Nguyệt Hành nói.

“Ngươi không phục thì làm gì? Muốn luận bàn với ta không? Lại đây lại đây, ta ra tay không phân biệt nam nữ, đánh cho khóc thì đừng có oán ta đó.” Minh Thế Nhân khẽ nhấc tay, Ly Biệt Câu đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Thấy vũ khí thiên giai xuất hiện, Hoa Nguyệt Hành vội lui ra sau.

Nàng vừa luống cuống vừa sợ hãi…

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Thủ đoạn của Minh Thế Nhân vừa rồi nàng đã được lãnh giáo.

Giang Ái Kiếm nói:

“Các vị đừng xem thường nàng… thiên phú trong cung tiễn thuật của Hoa Nguyệt Hành rất cao, chỉ là người đời chưa biết rõ mà thôi.” Hắn quay đầu nói với Hoa Nguyệt Hành. “Ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì phải bộc lộ tài năng thực sự cho bọn họ xem.”

“Ta không gia nhập Ma Thiên Các.” Hoa Nguyệt Hành thẳng thắn cự tuyệt.

“Ách… tại sao?”

“Ta thà quay về cung chịu phạt cũng không muốn gia nhập vào ma đạo.”

Giang Ái Kiếm thở dài lắc đầu, đột nhiên nói giọng dạy bảo như là huynh trưởng. “Tin tưởng ta… thị phi trong cung phức tạp hơn bên ngoài rất nhiều. Huống chi vu thuật của Ngọc Phi đã được giải, Mạc Ly lại là kẻ cực kỳ nguy hiểm… Chẳng lẽ ngươi dự định trở về La Tông?”

Ánh mắt Hoa Nguyệt Hành phức tạp nhìn Giang Ái Kiếm, nàng luôn cảm thấy hắn đã biết tất cả mọi chuyện. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng…” Giang Ái Kiếm chắp tay sau lưng bước đi, vừa đi được vài bước đã bị Minh Thế Nhân đạp cho một cước ——

“Bớt có lải nhải, chẳng phải chỉ là hoàng tử thôi sao… mau nói vào chuyện chính, đừng lằng nhằng nữa.”

“. . .”

Giang Ái Kiếm sờ sờ mông nói: “Dù gì người ta cũng là hoàng tử, cho chút mặt mũi đi… được rồi được rồi, ta sẽ giải quyết ngay.”

“Ngươi là… hoàng tử?” Hoa Nguyệt Hành trừng to mắt nhìn.

“… Phải khiêm tốn, khiêm tốn.”

Giang Ái Kiếm kéo nàng sang một bên, thầm thì mấy câu vào tai nàng.

Có lẽ do tuổi tác Hoa Nguyệt Hành không lớn nên sau khi nghe xong liền gật đầu, đi về phía Lục Châu.

“Vãn bối Hoa Nguyệt Hành nguyện ý gia nhập Ma Thiên Các, cầu lão tiền bối thu nhận.” Hoa Nguyệt Hành cung kính nói.

Lục Châu nhìn Hoa Nguyệt Hành rồi đứng lên. “Ngươi còn chưa có tư cách này.”

Hoa Nguyệt Hành: “. . .”

Tay phải nàng huy động cương khí, tay trái khẽ nhấc lên, một đạo cương khí biến thành cung tiễn nằm trong lòng bàn tay nàng.

Giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái xuất hiện một mũi tên cương khí.

Ông ——

Cây cung chĩa về phía một chú chim đang bay tít đằng xa trên bầu trời bên ngoài Vân Tước Lâu.

Vù!

Mũi tên xé tan bầu trời, chuẩn xác đâm vào người chú chim rồi rơi vào rừng cây.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi thấy thế đều âm thầm kinh ngạc.

Không cần vũ khí, chỉ dùng tay không đã có thể ngưng khí thành cương, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.

Lục Châu nhìn nàng, khẽ nói: “Quá yếu.”

Hoa Nguyệt Hành không phục, khom người nói: “Xin cho vãn bối mượn vũ khí dùng một lát.”

Không có vũ khí, chỉ ngưng khí thành cương thì uy lực so ra vẫn yếu hơn một chút.

Lục Châu tiện tay vung lên, Bích Lạc Cung xuất hiện trên mặt bàn đá.

Hoa Nguyệt Hành cầm lấy Bích Lạc Cung rồi bước tới lan can Vân Tước Lâu tìm kiếm mục tiêu…

Khi cầm cung tiễn trên tay, ánh mắt nàng kiên định, khí sắc thong dong, sự tự tin đã quay trở lại với nàng.

Lần này nàng chuyển sang cầm cung bằng tay trái.

Ngưng khí thành cương.

Một mũi tên cương khí sắc nhọn tinh xảo xuất hiện trên Bích Lạc Cung.

Hoa Nguyệt Hành điều chỉnh lại hô hấp. Một thần xạ thủ không chỉ có xạ thuật tinh chuẩn mà còn cần đến thị lực rất tốt.

Nơi mắt có thể nhìn thấy đều biến thành hồng tâm.

Cánh tay khẽ buông lỏng.

Vù!

Mũi tên thứ nhất bay về phía rừng cây.

Âm thanh chấn động do mũi tên tạo ra rất lớn khiến mấy chục chú chim trong rừng bay vọt lên không trung.

Hoa Nguyệt Hành lại giương cung lần nữa, mấy chục đạo cương khí bắn ra đều chuẩn xác lấy mạng từng chú chim vừa bay tán loạn.

“Bắn rất tốt!” Giang Ái Kiếm không nhịn được vỗ tay.

Bốp bốp bốp…

Vân Tước Lâu quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn mỗi âm thanh vỗ tay của hắn, thật là xấu hổ.

Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đồng loạt đưa mắt nhìn hắn như đang nhìn một thằng đần.

“Mấy người nói một tiếng công bằng đi chứ, chiêu này thật sự bắn rất tốt mà.” Giang Ái Kiếm bào chữa.

Lục Châu khẽ lắc đầu. “Tiễn thuật chân chính đều phải trải qua sa trường… Thiên phú của ngươi không tồi, nhưng nhuệ khí chưa đủ. Muốn gia nhập Ma Thiên Các thì còn kém rất xa…”

Nói xong câu đó, Lục Châu khẽ phất tay, Bích Lạc Cung được thu về, đồng thời toạ kỵ Bạch Trạch đạp mây mà tới.

Lục Châu nhẹ nhàng nhảy lên lưng Bạch Trạch.

Tiểu Diên Nhi hiểu ý cũng chạy tới.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn điệu bộ này xem ra mình lại phải tự phi hành rồi. Con tim ta đau quá.

Bạch Trạch đạp không bay về phía An Dương thành.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bay sát phía sau.
Chương 215 Tư Vô Nhai Ở Đâu?

Hoa Nguyệt Hành ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Giang Ái Kiếm nói: “Mau đuổi theo đi chứ, ngươi không còn chỗ nào khác để đi đâu… Nhớ kỹ lời ta nói, người trong cung không chứa được ngươi, La Tông không dung ngươi, danh môn chính đạo trong thiên hạ càng không thể chấp nhận ngươi… Chỉ có thể đến Ma Thiên Các.”

“Vâng.”

Hoa Nguyệt Hành đạp không đuổi theo.

Nàng vốn là cung tiễn thủ, về phương diện tốc độ không hề thua kém ai.

Có lẽ do nóng lòng muốn chứng minh bản thân, Hoa Nguyệt Hành đuổi theo có hơi vội vàng.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn nàng.

“Gia sư đã nói ngươi còn chưa đủ tư cách gia nhập vào Ma Thiên Các…” Minh Thế Nhân nói.

“Ta muốn chứng minh là mình đủ tư cách.” Hoa Nguyệt Hành ương ngạnh đáp.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Minh Thế Nhân lên tiếng uy hiếp.

Hoa Nguyệt Hành giật mình, sau đó không dám đến quá gần nữa, chỉ đi theo từ xa.

Cùng lúc đó.

Tốc độ của Bạch Trạch cực nhanh, trong chớp mắt đã bỏ xa đám người Minh Thế Nhân.

Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch quan sát đại địa.

“Sư phụ, đó là cái gì?” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía một toà phi liễn đang lăng không trên phía rừng cây đối diện sông Cửu Khúc.

Lục Châu điều khiển Bạch Trạch giảm tốc độ lại.

Tiểu Diên Nhi tinh mắt nhận ra: “Đây chính là phi liễn vừa rồi tặng quà cho đồ nhi trên Vân Tước Lâu này!”

Nói như vậy đây chính là phi liễn của Tư Vô Nhai?

“Chẳng lẽ là thất sư huynh đang ở trong đó?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ nói.

Lục Châu nhớ tới đủ mọi chuyện phát sinh trong hai ngày nay, bèn trầm giọng quát: “Nghiệt đồ!”

Bạch Trạch thay đổi phương hướng, bay về phía sông Cửu Khúc.

Dưới sự gia tốc của luồng khí điềm lành, Bạch Trạch đạp không phóng tới nhanh như tia chớp.

Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh từ xa nhìn thấy cảnh này bèn dừng lại đứng nhìn.

Hoa Nguyệt Hành cũng thế.

Toàn thân Bạch Trạch quá gây chú ý, khi nó vừa mới xuất hiện chưa kịp lại gần, đám tu hành giả trên phi liễn đã bị doạ đến mức muốn bay màu.

“Không xong rồi! Lão tiền bối đã phát hiện ra chúng ta!”

“Chạy mau!”

Chiếc phi liễn vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Đáng tiếc là…

Lục Châu nhẹ giọng nói: “Muốn chạy?”

Hắn lật tay vung ra một tấm thẻ Lôi Cương!

Mục tiêu: Phi liễn!

Một vòng xoáy xuất hiện càn quét lao về phía chiếc phi liễn.

Trên bầu trời trong xanh đột nhiên giáng xuống một tia lôi điện!

Đùng đùng!

Cương khí bao bọc lấy lôi điện đánh mạnh vào chiếc phi liễn.

Phi liễn ngừng di động, toàn thân nó phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.. lung lay muốn đổ!

Roạt ——

Phi liễn bị chia năm xẻ bảy biến thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, Hoa Nguyệt Hành đứng chết trân tại chỗ.

Khi Lục Châu xuất thủ bắt thần trộm Vân Tam, Hoa Nguyệt Hành kiến thức ít nên không hiểu được thủ đoạn trong đó, hơn nữa nàng cũng không tận mắt nhìn thấy Lồng Giam Trói Buộc có bắt được Vân Tam hay không.

Nhưng cảnh tượng Lôi Cương đánh xuống quỷ khốc thần sầu như trời giáng lôi điện thế này…

Hơn nữa lại còn là ra tay từ rất xa…

So sánh với thủ đoạn bậc này, mấy đạo vũ tiễn vừa rồi của nàng chẳng khác gì là trò trẻ con.

Minh Thế Nhân tán thán: “Sư phụ lão nhân gia người một khi đã nổi nóng thì chẳng ai chống cự nổi! Thất sư đệ chuyến này phải chịu thiệt thòi rồi!”

Đoan Mộc Sinh khoanh tay nói: “Nếu thất sư đệ thật sự ở trong phi liễn thì e là chạy không thoát.”

Có Bạch Trạch ở đó, cho dù Tư Vô Nhai có mọc thêm đôi cánh cũng khó lòng thoát được. Trong tình huống này thì khả năng phát huy của Tư Vô Nhai còn thua xa Vân Tam.

“Lão thất lần này xong đời… dám đứng đây lén lút quan sát Vân Tước Lâu.”

Minh Thế Nhân có vẻ hăng hái như đang xem trò vui.

Bạch Trạch ngự không bay đi.

Đám tu hành giả trên phi liễn đồng loạt nhảy ra ngoài khi phi liễn bị huỷ.

Tu hành giả cấp thấp chỉ có thể phát động cương khí hộ thể rồi rơi xuống đất.

Tu hành giả từ Phạn Hải cảnh trở lên có thể ngự không phi hành thì chậm rãi hạ xuống.

“Nghiệt đồ, còn không mau cút ra đây?!” Thanh âm của Lục Châu quanh quẩn giữa không trung.

Lần này đến Vân Tước Lâu không kiếm được điểm công đức, nhưng nếu có thể bắt lão thất quay về thì xem như không lỗ.

Thế nhưng…

Đám tu hành giả kia bị doạ đến toàn thân phát run, bỏ chạy tán loạn.

Giáo chủ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải cách Cơ Thiên Đạo thật xa, tuyệt đối không được có lòng phản kháng.

Điều này gần như đã trở thành thiết luật của Ám Võng.

Hiện tại trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là chạy trốn!

Liều mạng chạy!

Không ai đáp lời Lục Châu.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía đám tu hành giả.

Vậy mà không có lấy một tên Thần Đình cảnh!

Lão thất Tư Vô Nhai từ khi có được Khổng Tước Linh, lại có công pháp tu hành hoàn chỉnh nên tu vi đã sớm bước vào Nguyên Thần cảnh.

Nếu hắn chỉ là một tên Thần Đình cảnh thì sao có thể ngồi yên trên vị trí Giáo chủ.

Điều này cũng có nghĩa là, trong đám người này không hề có Tư Vô Nhai.

“Diên Nhi.”

“Dạ.”

Tiểu Diên Nhi đã ngứa ngáy tay chân từ sớm…

Nàng nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, lao vào đám tu hành giả như sói lạc vào bầy dê, Phan Ly Thiên bay múa đầy trời càn quét khắp nơi.

Những tu hành giả không kịp chạy trốn đều bị Phạm Thiên Lăng bắt lại toàn bộ.

Một số người muốn phản kháng đều bị Tiểu Diên Nhi dứt khoát đánh ngất.

Sự đáng sợ của vũ khí thiên giai đã thể hiện hết ra ngoài.

Tiểu Diên Nhi rất thích cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu này, được sư phụ đồng ý, nàng chơi vô cùng thoả thích.

Nhưng nàng ra tay rất có phân tấc, không hề giết người.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa hài lòng gật đầu.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Nếu là Tiểu Diên Nhi của trước kia thì sợ là đám người này đã mất mạng.

Chốc lát sau, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng ngự không bay tới.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Minh Thế Nhân hít sâu một hơi rồi thầm thì: “Tam sư huynh… huynh nói xem, sau này tiểu sư muội có ngược đãi chúng ta hay không đây?”

Đoan Mộc Sinh nhớ tới tình cảnh lúc Tiểu Diên Nhi vừa được ban cho Phạm Thiên Lăng, bèn gãi gãi đầu nói: “Chắc là không đâu… tiểu sư muội lớn rồi mà…”

“Chỉ mong là vậy.”

Lúc này dưới mặt đất đã đầy tu hành giả nằm rên rỉ.

Đa số đám tu hành giả đều bị Tiểu Diên Nhi bắt lại, chất thành một đống. Phạm Thiên Lăng vây chặt bọn họ khiến cả đám không thể động đậy.

Lục Châu chậm rãi hạ xuống, khẽ vỗ đầu Bạch Trạch.

Bạch Trạch gầm gừ một tiếng trầm thấp rồi ngoan ngoãn ngồi chờ tại chỗ.

“Sư phụ, có cần con đánh bọn họ một trận không? Cam đoan sẽ tra ra được chỗ ở của thất sư huynh!” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Lục Châu khẽ phất tay ra hiệu cho nàng lui lại.

Tiểu Diên Nhi lùi sang một bên.

Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Lão phu chỉ hỏi mỗi câu một lần, nếu có một đáp án sai… thì tự gánh hậu quả.”

Toàn thân đám tu hành giả run lên.

Bọn họ đang phải đối mặt với đệ nhất ma đầu trong thiên hạ, lại còn là sư phụ của Giáo chủ.

Giáo chủ đã dặn phải ngoan ngoãn phối hợp, không được có bất kỳ lòng phản kháng nào.

“Tư Vô Nhai hiện đang ở đâu?”

“Lão… lão tiền bối… chúng tôi… chỉ là người phụng mệnh làm việc. Giáo chủ luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi… chúng tôi thật sự… thật sự không biết mà!”

“Tại sao lại trốn ở dây?”

“Giáo chủ có lệnh, tặng quà cho cửu tiên sinh xong thì ở lại quan sát tình huống tiếp theo.”

Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.

Chuyện của Vân Tam là do một tay Tư Vô Nhai bày ra, như vậy mục đích chân chính của hắn là gì đây?

Tại sao hắn phải làm như thế?

Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, lão thất lần này đúng là quá phận! Dám đứng sau lưng mưu tính thế cục, lợi dụng Ma Thiên Các! Đồ nhi nguyện ý ở lại truy tìm lão thất, thề phải bắt hắn lại cho bằng được!”

“Chỉ e ngươi không phải là đối thủ của lão thất.” Lục Châu nói.

Không chỉ thua về tu vi mà ngay cả tâm cơ Minh Thế Nhân cũng không bằng Tư Vô Nhai. Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng chỉ là người thông minh chứ không có nhiều mưu kế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK