“Vẫn còn chi viện?” Giang Ái Kiếm giật mình.
Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn sang Giang Ái Kiếm, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Giang Ái Kiếm lập tức ôm quyền nói: “Chuyện là… ta còn có việc, xin đi trước.”
“Từ từ đã.”
Lục Châu mở miệng nói.
Giang Ái Kiếm chột dạ quay đầu lại hỏi: “Lão tiền bối có… có gì dặn dò?”
“Lão phu còn có việc muốn hỏi ngươi.”
“Mời lão tiền bối cứ hỏi, vãn bối biết gì sẽ nói nấy. Hôm qua ta nhận được một tin tức, Trương Viễn Sơn biết được tình nhân của mình có gian tình với người khác liền một chưởng đánh chết đôi cẩu nam nữ, mấy hôm nay tâm tình hắn cực kỳ không tốt.”
“. . .”
Mọi người nhìn Giang Ái Kiếm như thể đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Lục Châu không thèm quan tâm việc nhà của Trương Viễn Sơn. Hắn nâng bàn tay nhăn nheo lên tóm lấy cánh tay Giang Ái Kiếm.
Hệt như diều hâu tóm lấy gà con, hai người đi về phía bờ hồ.
Trên mặt Giang Ái Kiếm đầy vẻ không tình nguyện, nhưng hắn không thể không đi theo Lục Châu.
“Lão phu hỏi ngươi, có phải Mạc Ly còn ở trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Trần Trúc, thủ hạ của nàng ta là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô. Sau khi Trần Trúc chết, nhị hoàng tử tức giận đến thổ huyết, ra lệnh cấm túc nàng ở trong cung.”
Lục Châu cũng đã đoán được chuyện này.
Hắn lại hỏi: “Gần đây Mạc Ly có động tĩnh gì không?”
“Cực kỳ ngoan ngoãn. Lão tiền bối đã giao phong với nàng ta mấy lần, hiện tại nàng ta đang bị trọng thương. Nếu không tịnh dưỡng một khoảng thời gian thì e là rất khó hồi phục.” Giang Ái Kiếm đáp.
Mạc Ly sử dụng vu thuật để khống chế người khác, hết lần này đến lần khác lại bị Lục Châu đánh tan.
Vu thuật phản phệ đã khiến nàng ta bị trọng thương.
Thuật khống chế và đại trận vu thuật càng cường đại thì khi bị phản phệ càng gây ra vết thương nghiêm trọng.
Lục Châu gật đầu nói:
“Nội đấu trong cung kịch liệt như thế mà hoàng đế vẫn mặc kệ không hỏi?”
Cũng may Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử trong hoàng thất, nếu đổi lại là người khác đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này.
Giang Ái Kiếm lắc đầu thở dài. “Nói thật thì… ta cũng không hiểu nổi.”
“Lão phu tin ngươi.”
Lục Châu tiếp tục vuốt râu. “Một câu hỏi cuối cùng.”
Hắn dừng lại, tay chắp sau lưng nhìn về phía mặt hồ Sấu Tây. “Việc tìm kiếm Thừa Hoàng là do hoàng đế ban lệnh phải không?”
Câu hỏi này cực kỳ trực tiếp.
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Ma Thiên Các, Lục Châu đã suy nghĩ kỹ. Mạc Ly còn cách đại nạn thọ mệnh rất rất xa, vì sao phải gấp gáp nghiên cứu những thứ này?
Trong khi đó tuổi tác hoàng đế đã cao lại vẫn chưa thoái vị. Hắn càng có động cơ để điều tra sự tình Thừa Hoàng. Giống như Tần Thuỷ Hoàng ở Trái Đất, sau khi thống nhất lục quốc thì chỉ mong muốn tìm được thuốc trường sinh.
Giang Ái Kiếm lắc đầu nói: “Không phải.”
Lục Châu vốn muốn hỏi chuyện liên quan đến chìa khoá thất lạc, nhưng nghĩ lại thấy việc này chẳng có tí đầu mối nào, sao có thể nhờ Giang Ái Kiếm đi tìm một cái chìa khoá mà chính Lục Châu còn không biết nó trông như thế nào, dùng để mở cái gì, được làm từ chất liệu gì… Một chút tin tức về nó cũng không có, thế nên Lục Châu quyết định không hỏi nữa.
“Lão tiền bối, ngài đang cố ý chờ chi viện của triều đình đến sao?” Giang Ái Kiếm nghi hoặc hỏi.
Lục Châu vuốt râu, không phủ nhận.
Ngay khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì tiếng trầm thấp của vó ngựa dồn dập chợt truyền đến.
Bên bờ Sấu Tây Hồ bỗng dưng xuất hiện mấy trăm người đang cưỡi ngựa rầm rập lao tới.
Khí thế còn mạnh hơn đám người Lý Cẩm Y.
Trong đoàn quân của Lý Cẩm Y chỉ có nàng và bốn tên phó tướng là tu hành giả.
Còn đám người mới tới này toàn bộ đều là tu hành giả.
Thấy cảnh này, Lý Cẩm Y cao giọng nói: “Hắc kỵ đã tới, mời các vị nhanh chóng rời đi!”
Giang Ái Kiếm vừa nghe đã giật mình: “Lão tiền bối, ta phải đi trước đây! Cáo từ!”
Nói xong hắn điểm mũi chân định ngự không bay đi, không ngờ lại bị Lục Châu nắm chặt cánh tay. “Ngươi đi không được.”
Giang Ái Kiếm cầu xin: “Ta ở lại cũng vô dụng thôi.”
Lục Châu không nói gì mà chỉ nhìn về phía đám hắc kỵ đang lao tới.
Kẻ đang đến là chi viện trong cung, Giang Ái Kiếm dù sao cũng là tam hoàng tử, lỡ như đánh không lại thì còn có thể dùng hoàng tử làm át chủ bài. Đương nhiên cái loại “lỡ như” này không thể tồn tại.
Rốt cuộc đội ngũ hắc kỵ đã đến gần.
Toàn đội đều mặc trường bào màu đen, trên người còn có khôi giáp màu bạc.
Dẫn đầu đội ngũ là bốn người dàn thành một hàng.
Nhân mã của Lý Cẩm Y nhanh chóng lui về sau.
Đội hắc kỵ cuối cùng cũng dừng lại, đội ngũ vẫn chỉnh tề.
“Lý Cẩm Y?” Một hắc kỵ nhìn về phía Lý Cẩm Y, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Cẩm Y đáp: “Các vị hắc kỵ đại nhân cũng phụng mệnh hành sự ư?”
Nàng đương nhiên biết đối phương làm việc theo lệnh người khác. Chỉ là Lý Cẩm Y phụng mệnh hoàng thượng, còn hắc kỵ nghe lệnh ai thì nàng không biết.
Soạt!
Hắc kỵ một lời không hợp rút ngay bội kiếm.
Bốn tên hắc kỵ đi ở phía trước ngự không hạ xuống trước mặt đám người Lý Cẩm Y.
“Chúng ta phụng mệnh thủ lĩnh, thanh lý biệt uyển Sấu Tây Hồ. Lý Cẩm Y, ngươi làm việc bất lực, hắc kỵ sẽ vạch tội ngươi trước mặt hoàng thượng.” Hắc kỵ âm trầm nói.
Sắc mặt Lý Cẩm Y vẫn bình tĩnh không hề lay động.
Đúng lúc này, Lãnh La bước ra.
Cách ăn mặc của Lãnh La hoàn toàn khác biệt với mọi người nên vừa nhìn đã gây chú ý.
“Các ngươi phụng mệnh kẻ nào?” Lãnh La hỏi.
Bốn tên hắc kỵ liếc nhìn Lãnh La.
Cách ăn mặc của Lãnh La trông giống với bọn hắn khiến bốn người cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lý Cẩm Y cười nhạt nói: “Đương nhiên là thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn đại nhân.”
“Hỗn trướng!”
Lãnh La đột nhiên quát lên.
Hắn vừa mở miệng, sóng âm đã cuồn cuộn đánh tới.
Tứ đại hắc kỵ được thay bằng người mới, hắn có thể lý giải được, thậm chí thủ lĩnh hắc kỵ đổi thành người khác hắn cũng có thể tiếp nhận.
Thế nhưng đổi người còn dùng danh tiếng của hắn thì ai mà nhịn được nữa?
Bốn tên hắc kỵ nhìn chằm chằm Lãnh La.
“Ngươi là ai?”
Lãnh La từng bước tiến tới, đi thẳng đến trước mặt bốn người, chỉ còn cách trường kiếm của bọn họ nửa mét.
Không hiểu vì sao tứ đại hắc kỵ bỗng dưng lui bước.
Lãnh La nhàn nhạt mở miệng:
“Trần Trung Hạc, Nhạc Trùng, Lý Khánh, Đoạn Diên Hồng… đã theo bản toạ chinh chiến nhiều năm, giết người vô số. Từng người đều có sát khí bách luyện sa trường. Chỉ dựa vào bộ dạng các ngươi mà cũng xứng được xưng tụng là tứ đại hắc kỵ sao?!”
Bốn người lui lại lần nữa!
Nếu lời này mà bọn họ còn nghe không hiểu thì đúng là đồ đần thật rồi.
Tứ đại hắc kỵ trừng to mắt nhìn Lãnh La đeo mặt nạ màu bạc đang từng bước tới gần.
“Phạm Tu Văn, Lãnh La?”
Lý Cẩm Y thất thanh hô lên.
Tứ đại hắc kỵ lại lui về sau lần nữa.
Bọn họ thật sự hoảng sợ.
Từ khi bọn hắn gia nhập hắc kỵ rồi được trở thành hắc ám tứ kỵ đến nay, mỗi ngày đều được nghe những câu chuyện truyền kỳ về người trước mặt.
Trong doanh hắc kỵ thường bàn tán nhiều nhất là những truyền thuyết về Lãnh La. Tuy Phạm Tu Văn giả đã thượng vị nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thay đổi được địa vị của Lãnh La trong lòng binh đoàn hắc kỵ!
“Không có khả năng! Điều này là không thể nào! Phạm Tu Văn đã bị lão ma đầu giết chết, các ngươi muốn lừa gạt bọn ta?”
Hắn giơ trường kiếm lên, tứ đại hắc kỵ ổn định thân hình.
“Tất cả mọi người nghe lệnh! Người này dám giả mạo thủ lĩnh hắc kỵ là Phạm đại nhân, chúng ta phải xử quyết hắn ngay tại đây! Phàm là những kẻ dám vào biệt uyển Sấu Tây Hồ đều phải giết chết bất luận tội!”
“Giết chết bất luận tội!”
“Giết chết bất luận tội!”
Mấy trăm tên hắc kỵ trăm miệng một lời.
Nguyên khí rung động mang theo sóng âm xuyên qua đội nhân mã của Lý Cẩm Y, đánh về phía Giang Ái Kiếm và Lục Châu.
Phan Ly Thiên lắc đầu nói với Lục Châu: “Đúng là bọn mù mà thích khoe khoang. Rốt cuộc vẫn phải nhờ ngài xuất thủ.”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại đang nói thầm, lão phu xuất thủ cái rắm ấy, nhiều hắc kỵ như vậy, có dùng mười tấm Một Kích Chí Mạng cũng không đủ xài.
Cũng may hắn bắt được một tên hoàng tử để phòng thân.
“Giang Ái Kiếm, đừng sợ.” Bàn tay già nua của Lục Châu tóm chặt cánh tay Giang Ái Kiếm, vẻ mặt hiền lành đầy ôn hoà nói: “Diên Nhi, coi chừng hắn.”
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Ái Kiếm: “Đồ hèn nhát!”
Mấy trăm tên hắc kỵ đều rút bội kiếm ra.
Chương 237 Dã tâm của Vu Chính Hải
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Song phương đều đang vận sức chờ phát động.
Lý Cẩm Y đưa mắt nhìn Giang Ái Kiếm…
Lãnh La không động thủ, hiện tại thương thế của hắn vẫn chưa lành.
Nếu thật phải ra tay với tứ đại hắc kỵ thì chưa chắc hắn có thể chiếm thế thượng phong.
Dường như đã nhìn ra vấn đề, một tên hắc kỵ lạnh giọng cười nói: “Lá gan không nhỏ, dám giả mạo thủ lĩnh đại nhân. Bắt hết lại cho ta!”
Mấy trăm tên hắc kỵ đồng loạt tới gần.
Tiểu Diên Nhi thở hồng hộc vì tức giận: “Sư phụ, để đồ nhi ra tay đi. Đồ nhi nhất định sẽ giết sạch bọn này không còn một mảnh giáp!”
Không đợi Lục Châu đáp lời, Lãnh La đã cất tiếng: “Các người không cần nhúng tay vào… Lãnh La ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, sao có thể không có một vài thủ đoạn?!”
Hắn không lùi lại mà bước lên trước.
Hành động này của Lãnh La khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
“Giết!”
Tứ đại hắc kỵ vẫn lựa chọn tấn công.
Bốn thanh trường kiếm đồng thời đâm về phía Lãnh La.
Hai tay Lãnh La từ đầu đến cuối đều chắp sau lưng… nhiều năm đứng ở địa vị cao cao tại thượng, sao hắn có thể tha thứ cho kẻ vũ nhục tôn nghiêm của mình?
Roẹt.
Thân ảnh Lãnh La đột nhiên biến mất.
Một giây sau, Lãnh La đã xuất hiện ở giữa đoàn quân hắc kỵ.
Ông!!
Một toà pháp thân bát diệp kim liên đột ngột xuất hiện.
Tám phiến lá sen kim quang lóng lánh xoay chung quanh đài sen, nhanh chóng xoay tròn.
Cương khí lượn quanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh bay đoàn quân hắc kỵ!
Một đoàn quân mấy trăm người đã bị một chiêu đánh bại!
Đứng quan sát ở khoảng cách gần, đoá kim liên kia trông như một cái bát khổng lồ.
Pháp thân vừa xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.
Tuy chỉ duy trì được có một giây đồng hồ nhưng đã đủ để đối phó với đám hắc kỵ này.
Nguyên Thần cảnh bát diệp là tu vi cực hạn của tu hành giả trong giới tu hành.
Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn từng truyền ngôn rằng tổ sư gia Ma Thiên Các đã đột phá bát diệp, thành tựu cửu diệp kim liên, thế nhưng chẳng có ai tin tưởng chuyện này.
Diệp Thiên Tâm cũng từng tận mắt nhìn thấy cửu diệp kim liên, sau đó nàng cũng cho rằng mình bị hoa mắt. Dù sao thì khi kim liên xuất hiện vẫn luôn xoay tròn, rất khó có thể nhìn lướt qua đã phân biệt được rõ ràng nó có bao nhiêu diệp.
Nhưng thân pháp của Lãnh La thì không giống như vậy.
Giống như khi chơi game, chỉ cần nhìn trang bị thôi ta cũng có thể xác định được level của đối phương.
Trong khoảnh khắc khi bát diệp kim liên xuất hiện, đám hắc kỵ đã bị doạ đến hồn phi phách tán!
Toàn bộ bay ngược ra ngoài.
Hoặc là thổ huyết, hoặc sợ hãi, hoặc rung động.
Lãnh La không tiếp tục ra tay mà chỉ đứng yên tại chỗ.
Đợi khi toàn bộ đoàn đội hắc kỵ đều ngã trái ngã phải, Lãnh La mới đưa mắt nhìn toàn trường rồi nói: “Không chịu nổi một kích.”
Bốn tên hắc kỵ sắc mặt trắng bệch nhìn Lãnh La, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Trường kiếm rơi loảng xoảng dưới đất.
Mấy trăm tên hắc kỵ như lâm đại địch, gắng gượng đứng dậy.
“Tiểu nhân có mắt không tròng! Mong Phạm đại nhân… thứ lỗi!” Tứ đại hắc kỵ lập tức đầu hàng.
Trước pháp thân bát diệp kim liên, cho dù là thủ lĩnh mới của đoàn hắc kỵ có đến đây thì cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Ở phía sau tứ đại hắc kỵ, không ít hắc kỵ bước về phía trước rồi quỳ phịch xuống:
“Thì ra là Phạm đại nhân!”
“Bái kiến Phạm đại nhân!”
“Phạm đại nhân, ngài còn sống?!”
Có thể nghe ra được trong giọng nói của một số người có sự hưng phấn vui mừng.
Nhưng tiếc là…
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lãnh La trầm giọng nói: “Trên đời này đã không còn Phạm đại nhân.”
“Phạm đại nhân…”
“Câm miệng!”
Tiếng hét này không có nguyên khí, cũng không có sóng âm, nhưng vẫn khiến đội ngũ hắc kỵ chấn động lui lại mấy bước.
Đám hắc kỵ nhìn về phía thủ lĩnh cũ với vẻ không dám tin.
Tứ đại hắc kỵ không phải là bộ hạ cũ, trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an vì vừa rồi đã chọc giận Phạm Tu Văn.
Tuy tứ đại hắc kỵ hiện tại không thể so sánh với tứ đại hắc kỵ ngày xưa, nhưng cũng được xem là cao thủ nhất lưu trong đám hắc kỵ.
Thế nhưng, đối mặt với bọn hắn chính là cao thủ bát diệp. Ở trước mặt cao thủ bậc này, bọn hắn nào dám có lòng phản kháng.
Trong mắt đám người Lục Châu, với tính cách của Lãnh La thì lẽ ra hắn đã đại khai sát giới.
Nhưng tình huống này rõ ràng là hắn nể tình xưa.
Lãnh La còn có thương tích trong người, tu vi còn lâu mới khôi phục. Hắn có thể gọi ra pháp thân trong một giây đồng hồ đã là rất khó.
Vốn tưởng mang theo Lãnh La sẽ làm cản trở tay chân, không ngờ người này lại có thủ đoạn tinh diệu đến thế.
Người có bản sự thì cũng tốn ít khí lực hơn.
Lục Châu không cần phải xuất thủ.
Mặt mo của Phan Ly Thiên cứng đờ, không thể không khen ngợi thủ đoạn của Lãnh La.
Lục Châu thả tay Giang Ái Kiếm ra.
Giang Ái Kiếm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tựa như người bị giam giữ trong đại lao cả trăm năm nay lại được thả ra.
Lục Châu cất tiếng gọi: “Lãnh La.”
Lãnh La xoay người lại, không chắp tay sau lưng nữa mà là ôm quyền với Lục Châu.
Đám người hắc kỵ cả kinh.
Người có thể khiến cho Lãnh La có pháp thân bát diệp phải cung kính như thế… sẽ là ai?
Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Lục Châu. Lão giả này trông lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn rất sáng láng.
Tiểu Diên Nhi đi theo sau lưng Lục Châu.
Lục Châu nhìn về phía hắc ám tứ kỵ. “Là mệnh lệnh của Mạc Ly?”
Bọn hắn không phải người ngu.
Ngay cả Lãnh La cũng không dám làm càn trước mặt lão giả này thì bọn hắn càng không dám khinh nhờn.
Một tên nhịn cơn sợ hãi xuống, đáp: “Hắc kỵ làm việc dưới sự chỉ thị của hoàng thất, chúng ta phụng mệnh bệ hạ đến đây.”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Lý Cẩm Y và Giang Ái Kiếm.
Với bản sự của Mạc Ly, nàng ta còn chưa có đủ dũng khí để khống chế hoàng đế.
Như vậy chỉ còn một loại khả năng… Hoàng đế thật sự không muốn Tịnh Minh Đạo biến mất nên mới phái Lý Cẩm Y và hắc kỵ đến chi viện cho Tịnh Minh Đạo.
Với thủ đoạn của hoàng thất, trước mắt bọn họ chỉ có ba loại viện quân có thể điều động: một là đội quân của Ngụy Trác Ngôn, nhưng hiện tại hắn đang phải bình định loạn quân nên dù có đến cũng không đủ lực uy hiếp, huống hồ gì Lục Châu còn từng cứu Lý Cẩm Y. Hai là đội ngũ hắc kỵ, hắc kỵ bây giờ không có Phạm Tu Văn nên thực lực giảm mạnh, hơn nữa Lãnh La đang ở đây, nếu là bộ hạ cũ đến chi viện, gặp được Lãnh La cũng sẽ phải nhượng bộ lui binh. Ba là cấm vệ quân, rõ ràng hoàng thất sẽ không dễ dàng điều động cấm vệ quân.
Điều này đã nghiệm chứng được phỏng đoán của Lục Châu —— tên nghiệt đồ Vu Chính Hải muốn đối địch với hoàng đế!
Dã tâm lớn lao của hắn đã rõ rành rành.
Lãnh La vừa nghĩ tới lúc mình làm thủ lĩnh hắc kỵ hoàn toàn bị người ta khống chế tâm trí, trong lòng lập tức không còn gì lưu luyến với hắc kỵ nữa.
Thế nhưng chung quy hắc kỵ vẫn là hắc kỵ, trong đó vẫn còn nhiều bộ hạ từng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn.
Muốn chặt đứt với quá khứ thì phải chặt cho triệt để.
Phạm Tu Văn đã chết, hiện tại người đang sống là hắn, Lãnh La.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lãnh La quát lớn với đội ngũ hắc kỵ: “Còn không mau cút đi?”
Đội ngũ hắc kỵ như được ân xá, lập tức lên ngựa xuất phát, không bao lâu sau đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Đội ngũ hắc kỵ vừa đi, toàn thân Lãnh La khẽ lay động.
Rõ ràng chiêu thức vừa rồi đã rút cạn toàn bộ lực lượng của hắn.
Thương thế quá nặng, hắn chỉ có thể trang bức tới mức này. Tình nghĩa ngày xưa chấm dứt tại đây!
Giang Ái Kiếm ôm kiếm đi tới, nói một câu hai nghĩa: “Lão tiền bối, chiêu này của ngài thật là cao tay.”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm: “Cao tay gì cơ?”
“Hắc kỵ là quân cờ của hoàng đế. Ngài thả hắc kỵ ra là để Vu Chính Hải có thêm phiền toái.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Giang Ái Kiếm, ôn hoà nói: “Ngươi rất thông minh… không bằng đến Ma Thiên Các uống chén trà rồi hẵng đi?”
“. . .”
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay nói: “Thôi đừng… ta còn có việc. Lão tiền bối, hẹn gặp lại vào lần sau.”
Nói xong hắn vội vàng lui lại, sợ bị Lục Châu tóm lấy, sau đó tung người nhảy lên, phi thân vào trong rừng rậm ——
“Lão tiền bối, trước khi chia tay ta xin tặng ngài một tin tức. Thất đồ đệ của ngài, Tư Vô Nhai, đang ở tổng đàn Tịnh Minh Đạo.”
Thanh âm của hắn càng ngày càng xa rồi biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người hoàn toàn cạn lời.
Giang Ái Kiếm bỏ chạy ra xa rồi mới dám nói cho Lục Châu biết tin tức này, hắn sợ Lục Châu đến cỡ nào?
Lý Cẩm Y không khỏi nở nụ cười, sau đó nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi nói: “Cẩm Y xin cáo lui.”
Lục Châu có ấn tượng không tệ về cô nương Lý Cẩm Y này, nàng là người thú vị và cực kỳ thức thời, hắn thưởng thức loại người như vậy nên không ngăn cản nàng.
Lý Cẩm Y dẫn theo bốn tên phó tướng và đám nhân mã, xoay người rời đi.
Toàn bộ Sấu Tây Hồ lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu xoay người đi về phía phi liễn, khẽ hừ một tiếng. “Nghiệt đồ.”
“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
“Tổng đàn Tịnh Minh Đạo!”
Chương 238 Bắt nghiệt đồ phải dùng vũ lực
Tiểu Diên Nhi nhảy cẫng lên hoan hô.
Dường như chỉ cần không phải trở về Ma Thiên Các thì nàng đều sẽ rất vui vẻ.
Nhưng đối với Phan Ly Thiên và Lãnh La mà nói thì lúc này đến tổng đàn Tịnh Minh Đạo có phải là còn quá sớm?
Không phải vì bọn họ e ngại Tịnh Minh Đạo. Mạc Khí đã đi đời nhà ma, Tịnh Minh Đạo cũng không còn bao nhiêu thực lực… Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Vấn đề chính là —— U Minh Giáo.
U Minh Giáo hiện tại cũng đang ở tổng đàn Tịnh Minh Đạo.
Mà tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo đều nổi tiếng là cao thủ nhất lưu.
Tu vi của Giáo chủ Vu Chính Hải nghe nói là cùng cấp độ với tổ sư gia Ma Thiên Các.
Một đấu một thì còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cao thủ bên phía đối phương đông như vậy, bọn họ phải đối phó thế nào?
Hơn nữa… bình chướng Kim Đình Sơn vừa mới xảy ra vấn đề, chuyện cấp bách lúc này nên là về Kim Đình Sơn nghỉ ngơi lấy lại sức mới đúng.
Ba lão già dẫn theo một tiểu nha đầu…
Đội hình này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Quay trở vào phi liễn, Phan Ly Thiên chợt nói:
“Lão hủ cảm thấy chuyến đi này không ổn.”
“Có gì không ổn?”
“Các chủ muốn thanh lý môn hộ, ta có thể lý giải. Nhưng lão hủ nghe nói tu vi của Vu Chính Hải cực cao, thế lực lại khổng lồ, rất khó đối phó.” Phan Ly Thiên nói.
“Trong lòng bản toạ biết rõ.” Lục Châu đáp.
Lãnh La khinh thường nói: “Ngươi không muốn về nhìn Tịnh Minh Đạo đến vậy sao? Vì muốn trốn tránh mà lấy lý do hời hợt cỡ này, e là chỉ có mình ngươi làm được.”
“Lão Lãnh, có phải ngươi không ức hiếp lão hủ thì trong lòng không thoải mái hay không?”
“Lão Phan, ta là đang dạy ngươi cách đối mặt với nỗi sợ hãi chứ không thể cứ một mực trốn tránh như vậy.”
Có lẽ vì nghe hai người bọn họ đấu võ mồm đã quen tai nên mọi người đều làm lơ, xem như không nghe thấy, cứ mặc kệ bọn họ đi thôi.
Lục Châu nhìn về phía Phan Trọng đang nằm trong phi liễn, bèn nói: “Chiêu Nguyệt, con đưa hắn trở về trước đi.”
Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Phan Ly Thiên nhìn thấy Bạch Trạch xuất hiện, lập tức ngưng hẳn cuộc tranh cãi với Lãnh La.
Mắt hắn trừng to như mắt trâu nhìn Bạch Trạch đang toả ra luồng khí điềm lành.
Tu hành giả khi còn sống có thể đạt được một toạ kỵ cấp truyền thuyết đã là phúc phận tám đời. Rất nhiều gia tộc, thậm chí rất nhiều môn phái tu hành phải trải qua mấy đời mới có thể có một con toạ kỵ. Không ngờ chỉ trong một ngày Lục Châu đã gọi tới hai con toạ kỵ, mà còn là toạ kỵ cấp truyền thuyết.
Lãnh La thì bình tĩnh hơn nhiều.
Trong cuộc chiến đối địch với Tiên Hiền Đại Trận của thập vu, hắn chưa bao giờ quên được tình cảnh Bạch Trạch triển lộ thần uy.
Phan Ly Thiên hỏi: “Bạch Trạch thu phục bằng cách nào? Trong điển tịch có ghi chép, Bạch Trạch cực kỳ khó thuần phục, hơn nữa trong Mê Vụ Sâm Lâm cũng đâu có Bạch Trạch?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Bạch Trạch?”
Lần này Lục Châu không bịa lung tung nữa mà chỉ lắc đầu thở dài. “Do may mắn thôi, không đáng nhắc tới.”
Phan Ly Thiên nói: “Ngài quá khiêm tốn rồi. Có thể thu phục được Bạch Trạch hẳn phải là người đại tài. Nghe đồn Bạch Trạch có thể nói tiếng người, hiểu được mọi chuyện trong thiên hạ, không biết chuyện này có thật không?”
Tiểu Diên Nhi đáp lời thay sư phụ: “Chuyện này thì không ai biết cả, cho tới bây giờ nó chưa từng mở miệng nói chuyện. Ta chỉ biết là nó rất lợi hại!”
Có thể đại hiển thần uy tạo ra cơn mưa điềm lành dập tắt Tiên Hiền Đại Trận của thập vu, bản lãnh của Bạch Trạch không hề tầm thường.
Bạch Trạch vẫn đang lơ lửng bên ngoài phi liễn.
Chiêu Nguyệt khẽ nhấc tay, cương khí nhẹ nhàng nâng Phan Trọng lên đặt hắn lên lưng Bạch Trạch.
“Đi đi.” Lục Châu phất tay.
Bạch Trạch đạp mây mà đi, trong chốc lát đã biến mất giữa mây mù.
Nếu chỉ so về tốc độ thì Bạch Trạch còn nhanh hơn cả phi liễn. Điều duy nhất thiếu sót là toạ kỵ chỉ có thể chở một vài người.
Phan Ly Thiên nhìn chằm chằm về phía Bạch Trạch vừa biến mất, hồi lâu sau mới lắc đầu thở dài một hơi.
Hắn không nói gì, chỉ chắp tay với Lục Châu… Sống đến từng tuổi này rồi, muốn hắn nói ra mấy lời cảm kích buồn nôn thì thật xấu hổ, chi bằng không nói thì hơn.
Hắn cầm hồ lô rượu uống một hơi rồi ngồi xuống một chiếc ghế bên trong phi liễn, vừa thưởng ngoạn cảnh sắc vừa uống rượu.
Đoan Mộc Sinh vẫn là người cầm lái phi liễn. “Sư phụ, chúng ta thật sự đến tổng đàn Tịnh Minh Đạo sao?”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, nói: “Ngươi không có lòng tin với vi sư?”
“Đồ nhi không dám, đồ nhi lái ngay.”
Lục Châu nhìn thoáng qua đống thẻ đạo cụ còn lại của mình.
Một Kích Chí Mạng x 3, Miễn Dịch Sát Thương x 4, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 3, Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 5, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 3.
Nếu có thể sử dụng đống thẻ đạo cụ này để bắt đám nghiệt đồ thì quá trình dạy dỗ có thể thuận lợi hơn không ít.
Nhất là Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai đều là cường giả. Muốn bọn hắn thần phục nhất định phải dùng vũ lực bắt lại.
Huống hồ Lục Châu còn có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Chỉ cần tấm thẻ này còn tồn tại… thì cho dù có mười tên Vu Chính Hải, Lục Châu cũng có thể bắt được toàn bộ.
Vù ——
Xuyên Vân phi liễn bay theo đường vòng cung trông như cá chép vượt long môn, bay về phía Tịnh Minh Đạo.
“Thật xin lỗi tiểu sư muội… ngồi cho vững nhé.”
“Không sao đâu sư huynh, chơi vui mà!”
Các lão đầu lại không cảm thấy thư thái như nàng.
Phi liễn bay càng lúc càng nhanh, để lộ một chiếc đuôi dài như sao băng.
Trên đường bay, phi liễn dần dần bình ổn lại.
Cùng lúc đó.
Tại tổng đàn Tịnh Minh Đạo.
Từ trong ra ngoài tổng đàn đều là vết máu, vũ khí vung vãi khắp nơi, trông lộn xộn thê thảm vô cùng.
Trên mỗi ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều có dấu vết bị đại hoả thiêu đốt.
Trong không trung, một chiếc phi liễn cực lớn đang lơ lửng giữa trời.
Trên tổng đàn có một nhóm tu hành giả đang đứng chỉnh tề, mắt nhìn về phía đông.
Bốn người đứng đầu trong số đó mặc trường bào có màu sắc khác nhau.
Sau một lúc trầm mặc, thủ toạ Chu Tước điện Dương Viêm không nhịn được bèn nói:
“Lão ma đầu thật sự sẽ đến đây sao?”
Hoa Trọng Dương nghiêm túc nhìn hắn. “Chú ý thái độ của ngươi. Nếu để Giáo chủ nghe được chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng.”
Bạch Ngọc Thanh nói:
“Lão tiền bối đã đến Sấu Tây Hồ, với tính tình của ông ta thì Mạc Khí sẽ không thoát khỏi cái chết. Nhưng chi viện trong cung cũng sẽ cản trở, bên cạnh Ngụy Trác Ngôn có cao thủ tồn tại, hẳn là lão tiền bối sẽ không dễ dàng thoát thân.”
“Chỉ sợ Mạc Khí đến chết cũng không ngờ được hắn không chết trong tay Giáo chủ mà lại chết bởi lão tiền bối.”
Đám người nhìn nhau, khẽ gật đầu.
“Giáo chủ cực kỳ tin tưởng thất tiên sinh của Ma Thiên Các… Thất tiên sinh nói lão tiền bối sẽ đến đây, vậy thì người nhất định sẽ tới.”
“Hắn tự tin như vậy?”
“Lần trước Giáo chủ giáo huấn ngươi còn chưa đủ sao? Không nên coi thường người này, thậm chí không được coi thường bất kỳ đệ tử nào của Ma Thiên Các.” Hoa Trọng Dương nói. “Nếu không phải vì lão tiền bối có tư tâm thì e là từng người trong số bọn họ đều không thua kém chúng ta.”
“Nhớ rõ, chúng ta phải cố hết sức dùng miệng lưỡi để ngăn chặn lão tiền bối, tranh thủ thêm thời gian cho Giáo chủ… Chỉ còn lại đám người Du Hồng Y nữa là xong!”
“Có bốn người chúng ta ở đây, hy vọng sẽ không có việc gì. Nếu vẫn không được thì chúng ta phải lập tức đào tẩu!”
Bốn người đều tán thành.
Bọn hắn luôn cho rằng việc đào tẩu khi gặp phải cường giả không có gì đáng xấu hổ.
Trong lúc bọn họ đang nghị luận ——
Xuyên Vân phi liễn đã xuất hiện ở phía chân trời.
“Đến rồi.” Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhắc nhở.
Bạch Ngọc Thanh lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhanh như vậy đã đánh lui chi viện trong cung?”
“Đây đúng là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.”
“Lập tức thông báo cho Giáo chủ và thất tiên sinh, cẩn thận ứng phó.”
Chương 239 Tam sư đệ cớ sao lại chửi bới ta?
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát tổng đàn Tịnh Minh Đạo.
“Sư phụ, bình chướng Tịnh Minh Đạo đã bị phá, thất phong đều bị đốt.” Đoan Mộc Sinh nhìn bảy toà núi cao vây xung quanh tổng đàn rồi đưa ra kết luận.
“Là phi liễn của U Minh Giáo.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía phi liễn đang lơ lửng trên tổng đàn.
Đoan Mộc Sinh hừ nhẹ một tiếng, điều khiển phi liễn bay về phía phi liễn của U Minh Giáo.
Thấy vậy, phi liễn U Minh Giáo lập tức nhanh chóng lùi về đến hậu phương tổng đàn.
Xuyên Vân phi liễn giảm tốc độ, từ từ hạ xuống.
“Thanh Long điện Hoa Trọng Dương, tham kiến lão tiền bối.”
“Huyền Vũ điện Địch Thanh, tham kiến lão tiền bối.”
“Chu Tước điện Dương Viêm, tham kiến lão tiền bối.”
“Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh, tham kiến lão tiền bối.”
Bốn đạo thanh âm ẩn chứa sóng âm hùng hồn truyền vào Xuyên Vân phi liễn, sóng âm không có tính sát thương, chỉ khiến âm thanh càng thêm rõ ràng.
Nhìn thấy bốn người bên dưới không kiêu ngạo cũng không tự ti, Xuyên Vân phi liễn ngừng lại.
“Sư phụ, là tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo.”
Lục Châu gật đầu, đưa mắt quan sát tổng đàn.
Xuyên Vân phi liễn lúc này cũng lơ lửng bên trên.
Lãnh La quan sát bốn người rồi nói: “Nghe đồn tứ đại hộ pháp U Minh Giáo có hai người là lục diệp, hai người là thất diệp… không biết là thật hay giả?”
Phan Ly Thiên nói: “U Minh Giáo có thực lực như thế, chẳng trách có thể diệt được Tịnh Minh Đạo…”
Lục Châu nhìn lướt qua Phan Ly Thiên.
Dù sao Phan Ly Thiên cũng xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, không ngờ thấy Tịnh Minh Đạo có bộ dạng như ngày hôm nay lại không hề tức giận…
Nhưng Lục Châu cũng không có ý định truy hỏi chuyện này.
Lục Châu quan sát bốn người bên dưới rồi truyền âm nói: “Vu Chính Hải đang ở đâu?”
Hoa Trọng Dương khom người chắp tay: “Lão tiền bối, Giáo chủ lệnh cho bọn thuộc hạ chờ ở đây… Giáo chủ nói tuy Tịnh Minh Đạo bị U Minh Giáo đánh hạ, nhưng nếu lão tiền bối muốn thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào.”
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không thấy thân ảnh Vu Chính Hải đâu.
Nghiệt đồ quả nhiên rất giảo hoạt!
Đoan Mộc Sinh quát: “Bảo Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai lăn ra đây! Sư phụ đến rồi còn sợ hãi rụt rè lẩn trốn cái gì!”
Hoa Trọng Dương không hề tức giận mà tiếp tục nói:
“Tam tiên sinh xin bớt giận. Giáo chủ và thất tiên sinh bận trăm công nghìn việc nên bây giờ không thể phân thân.”
“Đánh rắm! Sợ thì cứ nói sợ, còn viện lý do đường hoàng như thế, đúng là không biết xấu hổ!” Đoan Mộc Sinh mắng.
Đoan Mộc Sinh tuy không nói chuyện linh hoạt như Minh Thế Nhân nhưng kỹ năng mắng người cũng rất ra hình ra dáng.
Đám người Hoa Trọng Dương không lên tiếng phủ nhận lời hắn mắng.
Trên thực tế đây đúng là sự thật, nếu không thì sao Giáo chủ lại bảo bốn người bọn hắn đứng đợi ở đây làm gì.
“Lão tiền bối, vãn bối nói từng câu đều là thật, không hề dám hồ ngôn loạn ngữ!”
Hoa Trọng Dương lại khom người lần nữa.
Hắn đã cảm giác được cơn tức giận toả ra từ người Lục Châu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng Lục Châu sẽ trút giận lên người bọn hắn.
Tứ đại hộ pháp đều đã chuẩn bị tốt để đào tẩu. Một khi lão tiền bối ra tay thì cả đám lập tức quay đầu bỏ chạy. Nguyên Thần cảnh lục diệp và thất diệp muốn chạy trốn cũng không quá khó.
Nhưng mà… bọn họ nào biết, Lục Châu vốn không hề quan tâm đến bọn họ.
“Vậy thì nói cho bản toạ, Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đang ở đâu?”
Lục Châu không tin bọn hắn không biết…
“Chuyện này…”
“Không chịu nói?”
“Lão tiền bối, bọn vãn bối là người trong U Minh Giáo, sao có thể làm ra chuyện phản bội, mong lão tiền bối thứ lỗi.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Đã không chịu nói thì theo bản toạ về Ma Thiên Các một chuyến.” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Hoa Trọng Dương.
Toàn thân Hoa Trọng Dương run lên.
Hắn theo bản năng lùi lại một bước.
Đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi vội vàng nói: “Lão tiền bối thứ tội! Vãn bối chẳng qua chỉ là một trong bốn hộ pháp, không phải là người quan trọng gì. Huống hồ bình chướng Kim Đình Sơn xuất hiện tình huống dị thường, lão tiền bối hẳn nên đề phòng tiểu nhân xâm nhập.”
Bạch Ngọc Thanh cũng nói theo:
“Vãn bối nghe nói con trai của Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, cũng chính là Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong đã chết trong tay lão tiền bối. Lạc Hành Không vẫn luôn tìm kiếm cơ hội báo thù ngài. Lão tiền bối không thể không đề phòng!
Dương Viêm phụ hoạ:
“Lão tiền bối đâu cần phải khó chịu với Giáo chủ… Giáo chủ rời khỏi Ma Thiên Các quả thực chỉ là chuyện bất đắc dĩ!”
Nghe lời này, người bị đả động hẳn là Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh.
Hai người đều là đồng môn của Vu Chính Hải, lúc trước sư phụ đối đãi với đám đồ đệ thế nào, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Chỉ là….
Bọn họ cũng không rõ tại sao đại sư huynh lại kiên quyết rời đi như vậy.
Thấy tứ đại hộ pháp U Minh Giáo cung kính như thế, Lãnh La mở miệng nói: “Cho dù thế nào thì phản bội sư môn cũng là sai lầm lớn. Bốn người các ngươi không phải
kẻ ngốc, đạo lý trong đó không cần ta phải nói nhiều. Hắn trốn được một vài lần, nhưng không trốn được một đời.”
Đám người Hoa Trọng Dương không nói gì nữa.
Toàn bộ đều im lặng.
Ngay lúc tứ đại hộ pháp đang không biết phải ứng đối thế nào thì từ ngọn núi thứ ba trong thất phong của Tịnh Minh Đạo đột nhiên truyền tới một đạo âm thanh trầm thấp ——
“Sư phụ… người cần gì phải thế?”
Đạo sóng âm xuyên qua rừng cây, xuyên qua dãy núi, phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa.
Sóng âm dội vào vách đá giữa tổng đàn và thất phong, tạo thành từng đợt tiếng vang.
Rõ ràng…
Cuộc đối thoại giữa bọn họ đều bị Vu Chính Hải nghe thấy.
Trên mặt Lục Châu không lộ biểu tình gì, chỉ vung tay lên: “Nghiệt đồ.”
“Vâng!”
Đoan Mộc Sinh quả quyết điều khiển Xuyên Vân phi liễn bay về phía ngọn núi thứ ba.
Tứ đại hộ pháp kinh hô một tiếng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ lão tiền bối sẽ ra chiêu này.
Xuyên Vân phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng, chỉ trong giây lát đã bay đến trước ngọn núi.
Ngọn núi thứ ba này của Tịnh Minh Đạo cũng chẳng khá hơn tổng đàn là bao.
Từ trên xuống dưới đều trông chật vật không chịu nổi.
Các công trình kiến trúc cơ bản giữa sườn núi đã bị thiêu huỷ.
Thi thể đệ tử Tịnh Minh Đạo nằm ngổn ngang trên các bậc thang.
Tuy trong lòng Phan Ly Thiên rất chán ghét Tịnh Minh Đạo, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn thở dài một tiếng. “Gieo gió gặt bão. Gieo gió gặt bão thôi…”
Lục Châu không có thời gian quan tâm đến Phan Ly Thiên.
Hắn nghiêm túc tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
Rừng cây rất tươi tốt, gần như che khuất tầm nhìn.
Chỉ cần nhìn thấy thân ảnh Vu Chính Hải hoặc Tư Vô Nhai, Lục Châu sẽ không chút do dự sử dụng thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá!
Cả ngọn núi chìm trong yên tĩnh.
Lúc này tứ đại hộ pháp cũng ngự không bay tới.
Bốn người lăng không lơ lửng bên cạnh phi liễn, sắp thành một hàng.
“Lão tiền bối!”
“Lão tiền bối… Tịnh Minh Đạo không chỉ nhiều lần hãm hại Ma Thiên Các, còn có âm mưu liên hợp với các phe chính đạo khác để tận diệt Ma Thiên Các… Nay Giáo chủ tự mình dẫn U Minh Giáo đến tiêu diệt Tịnh Minh Đạo, lão tiền bối nên vui vẻ mới phải chứ!”
Hoa Trọng Dương tận tình khuyên bảo, hắn khom người cúi thấp đầu, nói năng rất chân thành.
Nhưng từ đầu đến cuối Lục Châu không hề nhìn đến hắn.
Đoan Mộc Sinh đáp lại: “Nếu hắn thật sự nghĩ cho Ma Thiên Các thì xin hỏi: lúc trước khi thập đại cao thủ vây công sư phụ, hắn đang làm gì? Khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai, hắn lại đang làm gì? Hắn không chỉ có phản bội sư môn mà còn cố ý cấu kết với danh môn chính đạo, để lộ hành tung sư phụ! Khi sư diệt tổ, tội lỗi đáng tru!”
Nghe được lời này, nét mặt tứ đại hộ pháp trở nên lúng túng vô cùng.
Những chuyện này suy cho cùng đều là chuyện sư đồ của Ma Thiên Các, có liên quan gì đến tứ đại hộ pháp bọn hắn đâu?
Cho dù có liên quan thì bọn hắn cũng không có can đảm động thủ!
Ở trước mặt cường giả bậc này… ai còn dám can đảm làm loạn?
Huống hồ gì Giáo chủ đã dặn đi dặn lại, không được có bất kỳ ý đồ động tay động chân với Ma Thiên Các.
Người ẩn nấp trên ngọn núi dường như không chịu được những lời này của Đoan Mộc Sinh, cuối cùng cũng phải lên tiếng đáp lại:
“Tam sư đệ, đều là đồng môn cớ sao đệ lại chửi bới ta?”
Thanh âm hắn quanh quẩn trong không trung, đồng thời còn mang theo nguyên khí ba động.
Hiển nhiên Vu Chính Hải không chỉ đang ở trong Tịnh Minh Đạo… mà còn đang chiến đấu cùng người khác.
Chương 240 Phược Thân Thần Chú
Uồmmmm ——
Đúng lúc đó từ trong rừng rậm vang lên tiếng bò rống tràn ngập chiến ý nồng đậm.
Uồmmm…. Khi tiếng rống kết thúc cũng là lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Từ ngọn núi thứ ba bỗng toát ra một luồng kim quang cao đến mấy chục trượng.
Kim quang xoay một vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, toàn bộ cây cối nằm trên đường đi của nó đều bị chặt ngang thân.
Cương khí tạo thành một đạo gợn sóng cực lớn không ngừng lan tràn ra tứ phía.
Động tĩnh quá lớn khiến tất cả mọi người đều chú ý đến.
Lãnh La mở miệng nói: “Toạ kỵ Quỳ Ngưu. Đây là tiếng rống của Quỳ Ngưu.”
“Đó chẳng phải là toạ kỵ của đại sư huynh sao?” Tiểu Diên Nhi cũng chỉ nghe người ta đồn, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Hầu hết những lời đồn đãi trong tu hành giới đều như thế.
Lãnh La có kiến thức rộng rãi, hẳn sẽ không nhận nhầm.
Lục Châu vừa nhìn thấy đạo kim quang kia đã nhận ra đó chính là tuyệt kỹ thành danh của Vu Chính Hải: Huyền Thiên Tinh Mang.
Nhưng vì khoảng cách quá xa nên hắn không nhìn thấy bóng dáng nghiệt đồ.
Đoan Mộc Sinh điều khiển phi liễn, chuẩn bị di động.
Tứ đại hộ pháp đưa mắt nhìn nhau rồi dàn thành hàng ngang, lách mình đến chắn trước mặt Xuyên Vân phi liễn.
Đồng thời bốn toà pháp thân đều được gọi ra.
Hai toà pháp thân lục diệp, hai toà pháp thân thất diệp.
Cường địch như thế khiến người ta tán thưởng không thôi.
Pháp thân xuất hiện chỉ trong một giây rồi lại tiêu tán, âm thanh cộng hưởng năng lượng hoàn toàn triệu tiêu tiếng rống uồm uồm vừa rồi, cuối cùng tan biến giữa thiên địa, đất trời lại trở nên yên tĩnh.
“Vãn bối tự biết mình không phải là đối thủ của lão tiền bối… Giáo chủ từng nói lão tiền bối thần uy cái thế, cho dù bốn người vãn bối liên thủ thì cũng không có khả năng chiến thắng được lão tiền bối người. Xin lão tiền bối hãy nghĩ lại!”
Đây là kiểu nói chuyện vừa đấm vừa xoa.
Nói trắng ra thì nếu Lục Châu vẫn khăng khăng muốn ra tay với Vu Chính Hải, bốn người bọn họ cũng sẽ chiến một trận với hắn.
Phan Ly Thiên ho khan một tiếng rồi lui về sau.
Trên mặt như đang nói ‘ta cũng rất bất đắc dĩ nha’.
Lãnh La thì tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng không ai biết vẻ mặt của hắn bên dưới tấm mặt nạ là như thế nào.
Đồng thời điều này cũng đã nghiệm chứng được một điều, tu vi của Vu Chính Hải ngang hàng với sư phụ hắn!
Ngay cả tứ đại hộ pháp còn có tu vi bậc này thì cớ gì Vu Chính Hải lại không có pháp thân bát diệp kim liên?
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua bốn người.
“Can đảm lắm.”
Lục Châu có ấn tượng khá tốt với bốn người này, ít nhất bọn hắn vẫn luôn là những kẻ thức thời.
Thế nên… Lục Châu không hề có sát tâm với bọn họ.
Nhưng hắn vẫn lấy ra bốn tấm thẻ Lôi Cương.
“Bản toạ thưởng thức dũng khí của các ngươi. Nể tình Đạp Vân Ngoa, bản toạ cho các ngươi một con đường sống…” Thanh âm Lục Châu trở nên trầm thấp mà hữu lực, ngữ khí vô cùng kiên định. “Tránh ra.”
Hai chữ ‘tránh ra’ truyền vào trong tai mỗi người.
Không có sóng âm hoa lệ, không có nguyên khí ba động.
Lục Châu có đủ tự tin đánh lui được cả bốn người.
Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay, vậy thì xác suất phát động nhất kích tất sát 1% đó phải tuỳ vào bọn họ rồi, sống chết có số.
Toàn thân Hoa Trọng Dương co lại, trên trán đổ đầy mồ hôi…
Hắn không có dũng khí nhìn thẳng vào Lục Châu đang đứng trên phi liễn.
Hoa Trọng Dương cắn răng, hạ quyết tâm rồi xua tay nói: “Lui.”
Bạch Ngọc Thanh không thể lý giải nổi, tuy hắn cũng rất không muốn đối mặt với tổ sư gia Ma Thiên Các, nhưng đại nghiệp trước mắt sao có thể nói lui là lui?
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian cho Giáo chủ… Du Hồng Y không còn chống cự được bao lâu nữa, cấm chế phòng ngự trên ngọn núi thứ ba này cũng sắp bị đánh vỡ rồi! Không thể lui được!” Dương Viêm nói.
“Ta lặp lại lần nữa, lui! Giáo chủ không có ở đây, ta thay mặt Giáo chủ ra lệnh cho các ngươi!” Hoa Trọng Dương trầm giọng nói.
“Tuân mệnh!”
Ba người còn lại đành phải khom người lĩnh mệnh.
Bốn người chậm rãi tránh sang một bên.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Lục Châu vẫn đang tỏ ra hờ hững.
Trên thân Lục Châu không có khí tức ba động…
Nhưng khí tràng vô hình kia đã đủ khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Băng dày ba thước chẳng phải do một ngày đông làm nên. Thời gian ngàn năm đã ma luyện Lục Châu giúp hắn có được loại khí tràng cường đại này.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh cung cung kính kính lùi sang bên.
Đoan Mộc Sinh hiểu ý, lập tức điều khiển phi liễn bay về phía ngọn núi thứ ba của Tịnh Minh Đạo.
Dưới chân núi mọc đầy cây cối cao đến tận trời.
Xuyên Vân phi liễn nhanh nhẹn xuyên qua núi rừng như một con cá chình bơi lội trong biển cả.
“Sư phụ, ở đằng kia ——” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía trước.
Phan Ly Thiên nói: “Đó là nơi Tịnh Minh Đạo giam giữ phạm nhân, nơi đó có hơn một ngàn cấm chế… Khó trách, khó trách…”
Lãnh La lên tiếng: “Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo vừa rồi là đang tranh thủ thời gian cho Vu Chính Hải… Với thực lực của Vu Chính Hải cũng phải tốn một đoạn thời gian mới phá được hơn một ngàn cấm chế này.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy bèn nhảy tót lên hối thúc: “Tam sư huynh, nhanh nào nhanh nào… đừng để đại sư huynh chạy thoát!”
Nàng chỉ tay về phía khu vực lúc trước bị cương khí quét ngang.
Cây cối đứt đoạn, đá vụn đầy đất.
Xuyên Vân phi liễn bay trong rừng nên không chiếm được nhiều ưu thế, nó phải không ngừng lách mình tránh né đám cây cối chọc trời.
Khi bay trên bầu trời cao thì phi liễn mới có thể phát huy tốc độ cực hạn.
Còn dưới tầng trời thấp thì thường không thể bay nhanh được.
Uồmmmm ——
Tiếng rống của Quỳ Ngưu lại vang lên lần nữa.
Thanh âm trở nên càng lúc càng xa.
“Muốn chạy?”
Lục Châu điểm mũi chân, tung người bay ra khỏi Xuyên Vân phi liễn.
Thấy sư phụ nhảy ra ngoài, Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: “Sư phụ tự mình ra tay, đại sư huynh chuyến này chạy không thoát rồi!”
Lục Châu nhảy ra khỏi phi liễn nhưng không có ý định thi triển đại thần thông thuật. Bệ Ngạn lúc này đã xuất hiện trong tầm mắt, gầm lên một tiếng trầm thấp.
Lục Châu đáp xuống lưng Bệ Ngạn rồi phóng nhanh về phía trước.
Tốc độ của Bệ Ngạn cực nhanh, xuyên toa qua rừng cây như một đạo thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống khu vực vừa xuất hiện Huyền Thiên Tinh Mang.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, trên đống cây cối chung quanh vẫn còn lưu lại khí tức của cương khí.
Chỉ có Đại Huyền Thiên Chương mới có thể tạo ra sức phá hoại lớn đến bậc này.
Lục Châu đi về phía nhà giam. Hắn nhìn thấy dưới ngọn núi có lối vào.
Hai cây trụ ngoài cửa đã bị hư hao, một cột đã ngã đổ, trên đó còn vương lại vết tích của cương khí.
Trên đất có vài vết máu.
Rõ ràng nơi này đã phát sinh một trận chiến.
Ngăn ở phía trước chính là ngàn đạo cấm chế của Tịnh Minh Đạo bủa vây tứ phía trông như mạng nhện.
Vu Chính Hải đang ở đâu?
Rẹt, rẹt.
Trên tấm lưới cấm chế có âm thanh rẹt rẹt như điện xẹt, cấm chế cực mạnh đang không ngừng yếu đi, lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Đúng lúc này ——
Uồmmmm!
Tiếng rống của Quỳ Ngưu xuất hiện ở gần đó.
Lục Châu quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Quỳ Ngưu xuất hiện giữa rừng cây, toàn thân nó màu xanh biếc, trông giống trâu nhưng lại không có sừng, trên người lóng lánh quang mang.
Kẻ ngồi trên lưng Quỳ Ngưu hẳn là nghiệt đồ!
Lục Châu không hề do dự, khẽ vung tay lên.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá lập tức bay ra.
Lục Châu chưa từng sử dụng Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, nhưng trong giây lát thi triển, hắn có thể cảm giác được năng lượng ba động trên đó hoàn toàn khác biệt.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá có nguồn năng lượng mạnh hơn nhiều, tốc độ cực nhanh, nhưng hình thể không to như trong tưởng tượng của hắn.
“Thần chú Đạo môn, Phược Thân Thần Chú?” Lục Châu hoàn toàn bó tay, chẳng hiểu nổi tại sao phiên bản cường hoá không phải là một chiếc lồng giam to đến tận trời mà lại trông giống như Phược Thân Thần Chú của Đạo môn.
Một chữ “Trói” viết theo thể chữ triện cỡ lớn có kim ấn hình bát quái xoay tròn xung quanh, vù một tiếng xạ kích về phía Quỳ Ngưu, mang theo lực lượng nguyên khí hùng hồn.
“Đuổi theo.”
Lục Châu tin chắc lần này Vu Chính Hải chạy không thoát.