Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1861 Thiên phú kém nhất là chân nhân

Hắn từng dạy dỗ các đồ đệ rằng — một người tu hành thành công là nhờ chín phần nỗ lực, chỉ có một phần thiên phú. Đáng tiếc là, hầu hết mọi người đều bị một phần thiên phú này đánh bại.

Tiểu Diên Nhi ấm ức nói: “Đồ nhi đã rất cố gắng mà sư phụ. Nếu người đồng ý, đồ nhi lập tức về khai Mệnh Cách thứ hai mươi mốt. Đằng nào thì Mệnh Cung cũng đã mở ra hạn mức cao nhất rồi, chẳng bằng khai cho bằng hết Mệnh Cách.”

Mệnh Cung đã mở ra hạn mức cao nhất?

“. . .”

Trần Phu nhíu nhíu mày hỏi lại: “Chờ một chút, ngươi vừa nói là Mệnh Cung của ngươi đã mở sẵn hạn mức cao nhất?”

Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Đúng vậy nha, sao thế ạ?”

“Có thể cho ta xem một lần không?”

“Việc này…” Tiểu Diên Nhi nhìn sư phụ, thấy sư phụ gật đầu mới gọi ra liên toạ.

Ba mươi sáu khu vực Mệnh Cách trong liên toạ đều mở ra sẵn, không hề bị hình tam giác nào che đậy, trong đó có hai mươi khu vực toả ra quang mang nhàn nhạt.

Trần Phu: “. . .”

Hắn thật sự rất muốn tóm lấy Tiểu Diên Nhi, nạp nàng vào dưới trướng mình, nhưng đây chỉ là mơ ước mà thôi.

Đồ nhi ngoan đều là của nhà người ta!

“Nha đầu, thiên phú của ngươi vạn người không được một. Càng như thế ngươi càng không nên vội vàng xao động. Con đường tu hành mênh mông, ngươi mới tu luyện hơn trăm năm đã có hai mươi Mệnh Cách… nếu không phải có sư phụ ngươi làm chứng, ta tuyệt đối sẽ không dám tin.” Trần Phu nói.

“Nha…” Tiểu Diên Nhi gật gật đầu. “Đa tạ Trần đại thánh nhân chỉ giáo, ta sẽ tận lực khai Mệnh Cách chậm một chút. Chờ mấy hôm nữa rồi mới khai tiếp.”

“? ? ?”

Lục Châu nói: “Nha đầu này được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng, tốc độ tu hành sẽ càng nhanh hơn trước.”

Trần Phu suýt chút nữa đã quên mất việc này, bèn gật đầu: “Được rồi, xem ra Ma Thiên Các rất nhanh sẽ có thêm một vị đạo thánh.”

Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Mở ra hạn mức cao nhất chẳng phải sẽ thành Chí Tôn sao?”

Trần Phu lắc đầu: “Dù cho ngươi có ba mươi sáu Mệnh Cách thì cũng chỉ là đại đạo thánh ba mươi sáu Mệnh Cách. Muốn thành Chí Tôn thì phải có ngộ tính và kỳ ngộ. Trừ phi ngươi có hạt giống Thái Hư mới có thể bất chấp mấy điều này, còn tu hành giả thông thường muốn thành Chí Tôn thì khó như lên trời.”

“Ta có hạt giống Thái Hư mà.” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nói.

Trần Phu giật mình.

Lục Châu gật đầu, xua tay bảo: “Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi.”

“Vâng.” Tiểu Diên Nhi rời khỏi đài cao.

Lục Châu nói: “Nha đầu này đúng là có hạt giống Thái Hư trong người, cho nên lão phu không hề lo lắng việc tu hành của nàng.”

Trần Phu nhìn Tiểu Diên Nhi, sắc mặt ngưng trọng: “Ngươi đến Văn Hương Cốc là quyết định chính xác. Thái Hư rất thích nhân tài, nếu để bọn hắn biết sự tồn tại của nha đầu này thì e là sẽ không từ mọi thủ đoạn để cướp đoạt.”

Lục Châu gật đầu tán đồng. “Văn Hương Cốc đúng là một nơi tuyệt hảo.”

Trần Phu nhìn các đồ đệ Ma Thiên Các, bỗng tán gẫu một câu để cho tâm lý mình cân bằng trở lại:

“Trong Ma Thiên Các, đệ tử nào có thiên phú kém cỏi nhất?”

Lục Châu chỉ vào Đoan Mộc Sinh: “Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh.”

“Tu vi của hắn thế nào?” Trần Phu hỏi.

“Đoan Mộc Sinh là người chăm chỉ và khắc khổ nhất trong các đệ tử Ma Thiên Các, hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết, chỉ là thiên phú rất kém, tốc độ tiến bộ cực kỳ chậm chạp. Sau này có được kỳ ngộ, thực lực tổng hợp hẳn là… ngang với chân nhân.” Lục Châu trần thuật lại sự thật khách quan.

“. . .”

Tâm lý không cân bằng nổi mà!

Nhớ tới cảnh tượng Đoan Mộc Sinh và Trương Tiểu Nhược luận bàn, Trần Phu nói: “Hắn là ma.”

Lục Châu hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì gọi là ma? Chỉ là một loại thành kiến của nhân loại dùng để mô tả người không chung lập trường với mình mà thôi.”

“Nhưng trong cơ thể của hắn ẩn chứa lực lượng suy bại có tính chất phá hoại.”

“Tất cả các loại lực lượng đều có tính phá hoại. Chẳng lẽ người người đều là ma?” Lục Châu hỏi lại.

Trần Phu nghe vậy, khẽ gật đầu tán đồng: “Hay cho một câu người người đều là ma… Có lẽ trên đời này không có ma, ma chỉ là một cách nói do nhân loại bày ra.”

“Từ khi lão phu xưng bá kim liên giới, có vô số người gọi lão phu là đại ma đầu. Thời điểm đó danh tiếng Ma Thiên Các cũng lưu truyền rộng rãi, nhưng ngươi có biết cũng có rất nhiều người gọi chúng ta là Thánh Thiên Các không? Có thể thấy, ma chỉ là một loại danh xưng, có thể cải biến tuỳ thời tuỳ lúc.”

Trần Phu gật đầu, hoàn toàn tán thành.

Lúc này, Trần Phu thở hổn hển, sắc mặt càng thêm tiều tuy. Lục Châu lập tức nói: “Vươn tay ra.”

Trần Phu đặt tay lên bàn đá, Lục Châu bắt mạch một lúc, sau đó nhíu mày. Lục Châu cảm giác được trong cơ thể Trần Phu có một lực lượng đặc thù đang không ngừng ăn mòn sinh mệnh hắn, tựa như kịch độc mãn tính. Trước đó Lục Châu đã thi triển thần thông trị liệu nhưng cỗ lực lượng này vẫn có thể chống cự như thường.

“Không hổ là thủ đoạn của Thái Hư Đại Đế.” Lục Châu nói.

Trần Phu bình tĩnh đáp: “Đại Đế am hiểu nhiều loại đạo lực lượng và thiên địa quy tắc. Đây đối với hắn chỉ là chút điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.”

“Chí Tôn cũng là người, mà người thì đều có nhược điểm.” Lục Châu nói, “Nếu ngươi chết, lão phu sẽ thử sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển để cứu ngươi xem sao.”

“. . .” Lại là làm chuột bạch nha.

Trần Phu nhìn Lục Châu, nghiêm túc hỏi: “Lục lão đệ có thể thật lòng trả lời ta một câu này không?”

“Mời nói.”

“Ngươi muốn cùng Thái Hư là địch?” Trần Phu hỏi.

Sự cường đại của Thái Hư không cần nói cũng biết, một người muốn chống lại Thái Hư gần như chẳng có chút hy vọng nào. Mà từ thái độ của Lục Châu, Trần Phu có thể cảm giác được bọn hắn chán ghét Thái Hư cực kỳ. Đây không phải là thành kiến tạo thành từ một sớm một chiều.

Lục Châu đáp: “Là Thái Hư muốn cùng lão phu là địch.”

Cho dù Trần Phu đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị sự điên cuồng và lớn mật của Lục Châu làm cho kinh ngạc.

Nói một câu khó nghe, cho dù toàn bộ tu hành giả cửu liên cộng lại thì trong mắt Thái Hư cũng chỉ là một đáp ô hợp mà thôi.

Trần Phu thở dài nói: “Ngươi có nắm chắc không?”
Chương 1862 Thái Hư Đại Đế

Lục Châu chỉ tay về phía các đồ đệ đang tu luyện: “Đây là tự tin của lão phu.”

“Dựa vào bọn hắn?” Trần Phu lắc đầu, “Ta thừa nhận bọn hắn có thiên phú rất tốt, nhưng mà… không phải ngươi định để bọn hắn tu luyện trong Văn Hương Cốc mười năm rồi thành Chí Tôn đó chứ? Cứ thế mà đối kháng với Thái Hư?”

“Ai nói mười năm tám năm?” Lục Châu trầm giọng nói. “Mười năm không đủ thì trăm năm, trăm năm không đủ thì ngàn năm.”

Trần Phu bị cảm xúc của Lục Châu lây nhiễm. “Tự tin như vậy là tốt, nhưng mà Thái Hư rồi sẽ có một ngày tìm đến chỗ chúng ta. Văn Hương Cốc có tốt cũng không phải là nơi tuyệt đối bí mật. Thập điện sẽ phái người vơ vét cửu liên, đối với bọn hắn thì việc này không có gì khó khăn.”

Lục Châu nhớ đến mình còn một tấm thẻ. Tấm thẻ trân quý nhất.

Hắn khẳng định chắc nịch: “Thần đến giết thần.”

“. . .”

Nếu là ngày hôm qua, Trần Phu nhất định sẽ cho rằng Lục Châu điên rồi. Nhưng hôm nay biết Lục Châu cô đọng Thiên Hồn Châu thành công, Trần Phu bỗng thu hồi suy nghĩ này.

Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Tuy ta không biết ngươi vì cái gì lại tự tin như vậy, nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi.”

Trần Phu đứng lên, đạo đồng đỡ lấy hắn trở về toà kiến trúc cổ nghỉ ngơi.

Lục Châu lại nhìn các đồ đệ tu hành một lúc, cảm thấy nhàn chán, hắn cũng quay về tự mình tu hành.

Nghĩ tới Giảng Đạo Chi Điển và giọng nói vang lên bên tai mỗi khi tiến vào trong đó, Lục Châu âm thầm suy đoán:

“Chủ nhân Giảng Đạo Chi Điển là Lục Thiên Thông, nhưng Lục Thiên Thông chỉ là chân nhân, mà chân nhân thì không thể cường đại như vậy. Chủ nhân của thanh âm kia hẳn là Ma Thần…”

Tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Ma Thần là kẻ địch của Thái Hư, nếu có thể tìm được hắn thì Ma Thiên Các sẽ được trợ giúp không ít.

“Ma Thần chết thật rồi sao?” Lục Châu không khỏi hoài nghi.

Có thể bị thập điện Thái Hư nhằm vào, có thể khiến cường giả khắp nơi vừa nghe tên đã sợ mất mật, Ma Thần sao có thể chết đơn giản như vậy?

Lục Châu than nhỏ: “Thế gian này không có bao nhiêu người khiến lão phu tán thưởng, mà ngươi là một trong số đó.”

Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lấy Thẻ Thăng Cấp ra.

Đây chắc chắn là đạo cụ có thể gia tăng tu vi cực lớn. Trước đó mỗi lần thăng cấp quyền hạn và đẳng cấp cho Hệ thống, Lục Châu đều đạt được lực lượng không hề tầm thường. Tệ nạn duy nhất chính là thời gian thăng cấp quá dài, nếu trong lúc đó mà gặp phải đại sự thì Lục Châu sẽ không cách nào xử lý được.

Lục Châu do dự, không biết có nên dùng hay không.

[Ting — thăng cấp quyền hạn của Hệ thống, cần một trăm năm. Xin hỏi có thăng cấp hay không?]

“. . .”

Lục Châu lựa chọn không. Một trăm năm? Đúng là hố người.

Đáng tiếc hắn không có được tấm thẻ này từ sớm, nếu không đã có thể dùng nó trong cổ trận.

Lục Châu vốn chỉ định tu hành trong Văn Hương Cốc khoảng mười năm, nhiêu đó đủ để các đồ đệ tấn thăng thành thánh. Một trăm năm thì quá dài, đã đủ để Thái Hư tìm tới hốt trọn ổ.

Hắn thở dài một tiếng, cất Thẻ Thăng Cấp vào. Vẫn nên chờ thời cơ thích hợp rồi dùng.

Còn hiện tại…

Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của thiết giáp Ma Long, gọi ra Mệnh Cung.

“Đã như vậy thì tiếp tục khai Mệnh Cách thôi.”

Hắn không chút do dự đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai mươi lăm vào Mệnh Cung.

. . .

Cùng lúc đó.

Cán Cân Công Chính giữa Thánh Điện không ngừng đung đưa.

Đạo thánh Lê Xuân của Huyền Dặc điện từ xa bay tới đáp xuống bên ngoài Thánh Điện, khom người nói: “Không biết Đại Đế lệnh cho Lê mỗ đến đây là có việc gì phân phó?”

Trong Thánh Điện truyền ra thanh âm: “Nghe nói ngươi đến Đại Hàn?”

Lê Xuân âm thầm kinh ngạc, ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Vâng.”

“Kết quả thế nào?”

“Huyền Dặc điện và Đồ Duy điện bất hoà, Điện chủ lại thích phân phó Ngân Giáp Vệ hơn Huyền Giáp Vệ, việc này ngài nên tìm bọn hắn mới phải.”

Trong điện trầm mặc không nói một lời.

Lê Xuân cảm thấy xấu hổ bèn nói: “Người của Bạch Đế đến Thu Thủy Sơn.”

“Bạch Đế?” Thanh âm truyền ra có vẻ nghi hoặc.

“Bốn vị Đại Đế từ lâu đã không hỏi tới sự vụ trong Thái Hư, vì sao Bạch Đế xuất hiện thì ta không biết. Ta cũng bất đắc dĩ lắm, đành phải từ bỏ đám đệ tử Thu Thủy Sơn.” Lê Xuân nói, “Khương đạo thánh chỉ sợ cũng đang có ý đó?”

“Khương Văn Hư có nhiệm vụ khác.” Điện chủ thản nhiên nói.

“À nhỉ.” Lê Xuân vẫn giữ nụ cười trên mặt, “Khương đạo thánh đúng là người bận rộn.”

“Trước đó các ngươi đánh nhau thế nào ta không hỏi tới.” Thanh âm Điện chủ trầm xuống, “Nhưng hiện tượng mất cân bằng đang nghiêm trọng, các ngươi thu liễm một chút đi.”

Lê Xuân không dám coi thường, lập tức chắp tay nói: “Đại Đế đã có lệnh, mấy người chúng ta sao dám không tuân theo.”

“Ngân Giáp Vệ toàn quân bị diệt, làm phiền Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện tuần tra khắp các Thiên Khải Chi Trụ.” Điện chủ ôn hoà nói.

Lê Xuân nhíu mày, nét cười trên mặt trở nên mất tự nhiên nhưng vẫn đáp: “Nguyện cống hiến sức lực vì Điện chủ.”

Lĩnh mệnh xong, Lê Xuân rời khỏi Thánh Điện. Khi bay tới phương bắc cách Thánh Điện trăm dặm, Lê Xuân mới ngừng chân, quay đầu nhìn lại.

“Đúng là lão hồ ly, cao thủ Thánh Điện đầy ra đó sao không sai khiến? Hết lần này tới lần khác lại lợi dụng mười hai đạo thánh Thái Hư!”

Hắn bất mãn hừ một tiếng rồi vạch phá không gian, biến mất.

Tại Thánh Điện.

Hư ảnh như thuỷ lãng ngồi xếp bằng giữa không trung đột nhiên mở mắt nói: “Hoa Chính Hồng.”

“Xin Điện chủ phân phó.” Bên tai truyền đến thanh âm nhưng không có một bóng người nào.

“Ta phải ra ngoài một chuyến. Thánh Điện giao cho ngươi.”

“Cung tiễn Đại Đế.”

Nói xong hư ảnh biến mất. Ngay sau đó trên không trung xuất hiện một đạo lưu tinh vạch phá bầu trời, bay về phía đông Vô Tận Hải.

Lam Hi Hoà lăng không đứng trên bầu trời Trọng Quang điện, thấy cảnh này cũng lộ vẻ kính sợ: “Nếu là Chí Tôn, có lẽ ta sẽ có thể tự do bay lượn trong tinh hà.”

. . .

Một khắc đồng hồ sau.

Trên mặt biển Vô Tận Hải, hư ảnh xuất hiện. Chân hắn đạp trên mặt nước như đi trên đất bằng, mỗi bước đi tạo thành một vòng sóng gợn.

Dưới đáy biển xuất hiện một thân ảnh khổng lồ.
Chương 1863 Thanh niên tài tuấn thần bí

Hư ảnh đứng chắp tay sau lưng, trên thân toả ra vầng sáng từ từ biến lớn, bao trùm không gian ngàn dặm xung quanh. Mặt biển cuồn cuộn, sóng đánh ngập trời.

Thân ảnh khổng lồ dưới đáy biển từ từ bơi lên.

Hư ảnh uy nghiêm nói: “U mê không tỉnh, cần gì chứ?!”

Sóng biển lại lăn lộn tung trời.

“Dù ngươi có bơi quanh Thái Hư một trăm ngàn năm thì kết quả cũng là như thế.”

Ràooo ——

Nước biển dâng lên, con hải thú khổng lồ như đại địa nâng hư ảnh lên cao tới bầu trời.

Hư ảnh khẽ đạp xuống. Oanh!!! Hải thú bị đạp chìm vào trong nước.

“Dù ngươi có thân thể vô địch thì cũng sẽ đến đại hạn thọ mệnh. Thái Hư không giúp được ngươi, nhân loại càng không giúp được ngươi…”

“Niệm tình ngươi trợ giúp nhân loại duy trì cân bằng suốt một trăm ngàn năm qua, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Ông.

Hư ảnh biến mất.

Côn Bằng phẫn nộ gào thét, cuốn lên sóng biển cao vạn trượng khiến đất trời rung chuyển!

. . .

Một canh giờ sau, trên một chuỗi hòn đảo nằm giữa biển khơi.

Tại hòn đảo lớn nhất lơ lửng giữa không trung có một cung điện vàng son lộng lẫy.

Hư ảnh xuất hiện phía trên cung điện, tay chắp sau lưng, sắc mặt thản nhiên. Không bao lâu sau, trong cung điện truyền ra một giọng nói:

“Có việc gì phiền não mà khiến Đại Đế phải đích thân tới đây?”

Một nam tử trung niên bay ra khỏi cung điện, đối diện với hư ảnh.

Hư ảnh nói: “Bạch Đế, dạo này khoẻ chứ?”

“Làm phiền Thái Hư nhớ thương, mọi việc vẫn thuận lợi.” Bạch Đế cười đáp.

“Nghe nói người của ngươi xuất hiện trong bí ẩn chi địa, bản đế cố ý đến đây để chứng thực.” Đại Đế nói.

“Loại sự tình này sao không để bốn vị thần quân đi là được rồi, cần gì phải tự mình giá lâm. Địa phương nhỏ này của ta e là không đủ tư cách tiếp đãi Đại Đế tôn quý.”

“Không chào đón bản đế?”

“Đương nhiên không phải. Mấy việc kia đều là do ta được người nhờ vả thôi.” Bạch Đế thẳng thắn đáp.

“Năm đó ngươi vô duyên vô cớ rời khỏi Thái Hư, không tiếp tục qua lại với Thái Hư nữa. Ai có thể khiến ngươi làm ra chuyện như vậy?” Đại Đế nghi hoặc hỏi.

Bạch Đế cười nói: “Không nói cho ngươi biết.”

“Hửm?”

Đại Đế khẽ lắc đầu rồi hỏi tiếp, “Ngươi ban ngọc bài cho người khác, để kẻ đó tiến vào Đại Uyên Hiến cũng là được người nhờ vả?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi lệnh cho người đến Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc, chấn nhiếp nhân loại dị tộc để tiện cho kẻ đó tiến vào cũng là được người nhờ vả?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi lệnh cho người tới Đại Hàn, cản trở Lê Xuân của Huyền Dặc điện cũng là được người nhờ vả?” Đại Đế liên tục hỏi ba câu, ngữ khí rất bình tĩnh, không đoán được là vui hay giận.

Hai câu hỏi trước Bạch Đế trả lời rất lưu loát, đến câu thứ ba thì hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Đúng vậy.”

“Người nhờ vả ngươi là ai?”

Đại Đế không cho rằng thế gian này tồn tại một người có mặt mũi như vậy, khiến cho Bạch Đế phải ra tay tương trợ.

Bạch Đế cười ha hả, có vẻ trêo ghẹo nói: “Ngươi đang rối.”

Đại Đế trầm mặc, chỉ yên lặng nhìn Bạch Đế. Bạch Đế ngừng cười, chỉ tay về phía những hòn đảo lơ lửng xung quanh: “Ngươi nhìn đi, đảo ở đây xinh đẹp biết bao nhiêu.”

Biểu tình của Đại Đế vẫn không thay đổi. Bạch Đế tiếp tục nói: “Ngươi nhìn xem, nước ở đây trong vắt thế này.”

Đại Đế dường như nghe hiểu được ý tứ của hắn, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi lại tấn thăng.”

Bạch Đế mỉm cười nhìn Thánh Điện chi chủ nói: “Người này là một vị thanh niên tài tuấn, là tu hành giả có thiên phú mạnh nhất mà ta từng thấy.”

Biểu tình trên mặt Đại Đế rốt cuộc cũng biến đổi: “Gọi hắn ra gặp bản đế một lần.”

“Không gặp.” Bạch Đế lắc đầu.

“Nếu đúng như lời ngươi nói, bản đế cũng sẽ dốc túi dạy bảo, truyền lại y bát cho hắn, để hắn trở thành người thừa kế Thánh Điện.” Đại Đế thản nhiên nói, nhưng thanh âm hắn mang theo một cỗ sóng âm truyền đi khắp các hòn đảo.

Bạch Đế cười ha hả: “Việc này chỉ sợ phải làm Đại Đế thất vọng rồi. Kẻ này nhìn xa trông rộng, có kiến giải độc đáo về mọi mặt nhân sinh. Tuy Thái Hư là nơi người người hướng tới nhưng chưa chắc hắn đã thích.”

Đại Đế khẽ lắc đầu: “Bạch Đế, nếu ngươi muốn trở lại Thái Hư thì bản đế sẽ cho ngươi mặt mũi, cần gì phải bịa ra một người không tồn tại như vậy để lừa gạt bản đế?”

Bạch Đế khịt mũi cười: “Đại Đế nên học cách tín nhiệm người khác, có như vậy thập điện mới chịu nghe lời Thánh Điện.”

Nghe vậy, Đại Đế nhíu mày một cái, sau đó lại giãn ra. “Bản đế duy trì cân bằng trong thiên hạ chẳng lẽ là sai?”

“Không sai.”

“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ lập nên căn bản cho thiên hạ. Ngươi nhúng tay vào Thiên Khải Chi Trụ, bản đế không nên hỏi sao?”

“Nên hỏi.”

“Cho bản đế một lý do rõ ràng.” Ngữ khí của Đại Đế trở nên lạnh nhạt.

“Vẫn là đáp án ta vừa nói —— được người ta nhờ vả.”

Bạch Đế biết rõ Đại Đế không có đáp án sẽ không chịu rời đi, đành phải thở dài giải thích:

“Nếu ta muốn trở lại Thái Hư thì trực tiếp tìm ngươi là được, cần gì phải quanh co lòng vòng? Ngươi cảm thấy Thái Hư là tiên cảnh người người yêu thích, nhưng ta thì không. Ta thích nơi này, nước rất trong xanh, quang cảnh thanh tịnh, trời mây bát ngát, người của ta an cư lạc nghiệp, tự do tu hành ở chốn này…. Ta chẳng thấy nó kém Thái Hư ở chỗ nào.”

Đại Đế ngắm nhìn bốn phía, hoàn cảnh nơi này độc đáo ưu nhã, thanh tịnh dễ chịu. Mặt biển không có sóng to gió lớn, trong phạm vi ngàn dặm cũng không có hung thú quá cường đại nào xuất hiện.

Nhìn xuống mặt biển có từng đạo vòng tròn gợn sóng, Đại Đế nói: “Cổ trận ở hòn đảo thất lạc này cũng được ngươi chữa trị.”

Bạch Đế nói: “Còn xài tốt.”

Đại Đế có hơi tin tưởng vị thanh niên tài tuấn kia là thật. Đống cổ trận này này tồn tại từ khi thiên địa sinh ra, phức tạp huyền ảo vô cùng. Nếu kẻ đó có thể chữa trị cổ trận vậy thì hẳn sẽ biết cách gia công thập đại Thiên Khải Chi Trụ, để nó vững bền với thời gian.

“Thật sự không cho gặp?”

“Xin lỗi.” Bạch Đế đưa tay. “Mời.”

Đây là muốn đuổi khách nha. Đại Đế nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bất luận kẻ nào, bèn nói: “Thôi vậy.”

“Cung tiễn Đại Đế.” Bạch Đế mỉm cười nói, thái độ không hề thay đổi.

Đại Đế xoay lưng đi, giọng uy nghiêm nói: “Quản người của ngươi cho tốt.”
Chương 1864 Bản chất của Thái Hư

Vù một tiếng, không gian xé rách, thân ảnh Đại Đế biến mất.

Nhìn lên chân trời rỗng tuếch, một lúc lâu sau Bạch Đế mới lên tiếng: “Đứng trong góc nghe lâu như vậy rồi, còn không mau ra đây.”

Phía sau một tảng đá lớn trên đảo có một nam tử mặc hoa phục, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ sậm bước ra. Hắn bay tới bên cạnh Bạch Đế, sóng vai đứng nhìn về phía chân trời.

Nam tử nói: “Thái Hư Đại Đế mời chào ta?”

Bạch Đế liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngươi động tâm rồi sao?”

Thanh niên nam tử đáp: “Quả thật có hơi động tâm.”

“? ? ?”

“Nhưng mà Bạch Đế có ơn cứu mạng, sao ta có thể phản bội ngài.” Nam tử nói.

Bạch Đế thở dài một tiếng. “Kim lân há có thể là vật trong ao. Thiên phú của ngươi mạnh như vậy, ở lại hòn đảo thất lạc này sẽ chỉ mai một tài hoa của ngươi. Có lẽ Đại Đế nói đúng, Thái Hư mới là nơi thích hợp để ngươi thi triển quyền cước.”

Trong mắt nam tử hiện lên tia kinh ngạc, hắn không ngờ Bạch Đế lại nghĩ như vậy.

“Thái Hư Đại Đế tên thật là gì?” Nam tử hỏi.

“Tên hắn là Minh Tâm, thay thế vị Đại Đế đầu tiên trong Ngũ đế, trở thành người đứng đầu Ngũ đế.”

“Thay thế?”

“Rất lâu về trước, trên cả Ngũ đế còn có một vị Đại Đế tồn tại cùng với thiên địa. Về sau không biết tung tích.” Bạch Đế nói, “Sau nữa, Thái Hư thập điện sinh ra, thiên địa xuất hiện mười vị đế quân. Minh Tâm sinh sau đẻ muộn nhưng lại vượt lên trước mọi người, hiểu rõ đại đạo quy tắc. Về sau đại địa phân tách, Minh Tâm thành lập Thánh Điện đứng trên cả thập điện, trở thành chúa tể cân bằng trong thiên địa.”

Thanh niên nam tử gật đầu nói: “Thập điện cũng nguyện ý?”

“Minh Tâm lĩnh ngộ đại đạo quy tắc, trong tay có Cán Cân Công Chính, là vị Đại Đế duy nhất có năng lực gần với thiên địa ràng buộc.”

Nam tử khẽ lắc đầu: “Ta không cho rằng hắn có năng lực này.”

“Ồ?” Bạch Đế mỉm cười, hắn thích nhất là nghe vị thanh niên tài tử này phân tích các vấn đề, dù rằng rất mới lạ nhưng hết lần này tới lần khác lại giải thích được rõ ràng mọi chuyện.

Nam tử nói tiếp: “Toàn bộ nhân loại đều phải đối mặt với thiên địa ràng buộc. Từ thời kỳ thượng cổ đến nay, ai ai cũng muốn tìm cách đột phá thiên địa ràng buộc. Bản chất của việc tu hành là trở nên mạnh mẽ, gia tăng thọ mệnh. Nhưng ta đã xem hơn vạn quyển điển tịch trên hòn đảo thất lạc, vô số đại năng và thánh hung đều không cách nào phá giải thiên địa ràng buộc. Minh Tâm Đại Đế là người sinh sau đẻ muộn, tầm nhìn và cách cục vẫn ít hơn đại năng thượng cổ một chút.”

Bạch Đế cười ha hả nói: “Tiếp tục đi.”

“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ từ đâu sinh ra vẫn là một bí ẩn. Cổ tịch ghi rằng sau khi đại địa phân tách, Thiên Khải Chi Trụ từ dưới đất mọc lên nâng Thái Hư lên không trung. Kỳ quái là không một ai tận mắt nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ này. Mà thập đại Thiên Khải Chi Trụ chẳng lẽ tự nhiên đản sinh sao?”

“Rõ ràng là không phải. Thái Hư tốn nhiều năm dò xét truy nguyên, cuối cùng vẫn không có được kết quả gì. Minh Tâm thân là người đứng đầu Ngũ đế, muốn duy trì cân bằng trong thiên hạ, lý ra càng nên quan tâm đến điều này hơn bất cứ ai mới phải.”

Bạch Đế gật đầu nói: “Theo ý ngươi thì Thiên Khải Chi Trụ từ đâu mà ra?”

“Ta từng vẽ lại địa đồ Thái Hư và toàn cảnh cửu liên… sau đó có phát hiện kinh người.”

Hai mắt Bạch Đế sáng lên: “Nói tiếp đi.”

“Cửu liên thế giới và bí ẩn chi địa đều là thứ không thể thiếu được. Mặc kệ nơi nào sụp đổ thì thiên địa cũng sẽ mất cân bằng, rung chuyển bất an. Duy chỉ có Thái Hư… dù có mất đi cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.” Nam tử nói.

“Ý của ngươi là?!”

“Trời có lẽ sẽ sập.” Thanh niên nam tử đưa ra kết luận.

Bạch Đế trợn mắt nói: “Người người trong Thái Hư đều nói, trời này không thể sập. Nếu không vô số sinh linh sẽ đồ thán, đại địa băng liệt!”

Nam tử khịt mũi coi thường, lắc đầu nói: “Ta còn có một phát hiện còn kinh người hơn.”

“Mời nói.” Bạch Đế cảm thấy nam tử này quá thú vị, không khỏi thêm một chữ ‘mời’.

“Trọng Minh Sơn và hòn đảo thất lạc cũng đã từng là Thái Hư.”

“. . .”

Thân là chủ nhân của hòn đảo thất lạc, Bạch Đế cũng ngây ngẩn mất một lúc. Hắn nhìn lại mảnh đất nơi mình đang cư ngụ, nhìn lại một phương thiên địa này.

Nam tử thấy được Bạch Đế không tin, thế nên tiếp tục nói: “Ta từng đi tới Trọng Minh Sơn, nơi đó cũng có mười cái hang động không đáy. Hòn đảo thất lạc có tổng cộng năm đảo, mỗi đảo đều có hai hố sâu. Trước đây Bạch Đế ngài đã từng đưa ta đến thập đại Thiên Khải Chi Trụ để quan sát cấu tạo trong ngoài của chúng, trùng hợp là… cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ vừa hay lại ăn khớp với những hố sâu và hang động này.”

“. . .”

Bạch Đế không hiểu vì sao lại cảm thấy tin tưởng lời hắn nói. Tuy vậy Bạch Đế cũng nói ra nghi hoặc trong lòng:

“Dù là Trọng Minh Sơn hay hòn đảo thất lạc thì cũng chỉ là những mảnh thiên địa nhỏ lưu lạc trên Vô Tận Hải, độ lớn của nó làm sao có thể so được với Thái Hư?”

Nhỏ như vậy, sao có thể từng là Thái Hư được?

Thanh niên nam tử cười nói: “Chúng nó là Thái Hư chưa thành hình.”

“Chưa thành hình?”

“Vạn vật trên thế gian đều có quy luật diễn biến, độ ảo diệu bên trong chỉ có người tạo ra nó mới hiểu được. Việc cấu tạo của Thiên Khải Chi Trụ ăn khớp với hố sâu tuyệt đối không chỉ là trùng hợp.” Nam tử ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt trở nên thâm thuý.

“Vậy… rốt cuộc ràng buộc là cái gì?” Bạch Đế hỏi.

“Ta vốn cho rằng chỉ có sinh sống trên mặt đất mới nhận lấy ràng buộc. Con người chân đạp đại địa, đến khi chết đi lại trở về trong đất, trở thành chất dinh dưỡng nuôi sống đại địa, đó là quy luật bảo toàn. Mãi cho đến khi ta phiêu lưu trong Vô Tận Hải thật lâu thật lâu, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng sinh lão bệnh tử của vô số hải thú, ta mới hiểu được dù là trong biển hay trên đất liền, mọi sinh vật đều phải đối mặt với ‘tử vong’. Nếu thiên địa ràng buộc chính là ‘tử vong’, vậy thì không có bất kỳ sinh vật nào có thể vĩnh sinh bất tử, trừ phi nó vốn không có sinh mệnh.”
Chương 1865 Vắng mợ chợ vẫn đông

Bạch Đế khẽ gật đầu. Hắn lười nghĩ mấy chuyện này, nhưng lại thích được nghe người ta nói. Bạch Đế thở dài nói: “Ngươi đã làm đủ nhiều cho hòn đảo thất lạc.”

“Đều là việc nhỏ.” Nam tử đáp.

“Kỳ thực ngươi có thể nói cho bản đế biết danh tính kẻ đã hại ngươi là ai.” Bạch Đế thản nhiên nói.

“Ta muốn tự mình báo thù.” Nam tử lắc đầu cười, “Nếu thời cơ tới, ta có thể cân nhắc điều kiện của Minh Tâm Đại Đế.”

Bạch Đế nhìn hắn một cái.

“Vào Thái Hư chỉ là điều bất đắc dĩ, mong Bạch Đế bệ hạ thông cảm cho ta.”

Nghe được lời này, Bạch Đế thở dài một tiếng. Xem ra sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi hòn đảo thất lạc.

Bạch Đế chậm rãi xoay người nhìn thanh niên nam tử. “Nếu ngươi nguyện ý, bản đế có thể gả Thải Nhi cho ngươi.”

Thanh niên nam tử đưa tay lên vịn trán, dáng vẻ cứng đờ, sắc mặt khó coi, hắn lẩm bẩm: “Bạch Đế bệ hạ, ta đột nhiên chóng mặt quá, phải trở về nghỉ ngơi.”

“. . .”

“Thôi đi đi!” Bạch Đế hầm hừ.

Nam tử vèo một cái, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.

Hư ảnh Bạch Đế cũng loé lên, xuất hiện trong một cung điện lớn nhất trên đảo. Mười bạch y tu hành giả đứng chờ trong điện cung kính hành lễ.

Bạch Đế phất tay áo: “Miễn lễ. Bản đế có việc muốn hỏi. Ngày hôm đó các ngươi trấn thủ ở Tác Ngạc, có nhìn rõ dung mạo người đó?”

Tu hành giả cầm đầu đáp: “Hồi bệ hạ, có nhìn rõ.”

“Hắn trông như thế nào?”

“Việc này…” Bạch y tu hành giả ấp úng, “Bọn hắn đến khá đông, đều là trai tài gái sắc, tu vi không tệ.”

Một người khác lên tiếng: “Bệ hạ muốn lưu nam tử kia lại?”

Bạch Đế khẽ than: “Chỉ sợ là không được.”

“Vì sao ạ?”

“Minh Tâm đã tới đây.” Bạch Đế nhìn ra ngoài đại điện, “Có thể khiến hắn tự mình tìm tới, sự tình e là còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của ta. Có lẽ… hắn cũng không thuộc về nơi này.”

Đám người bất đắc dĩ thở dài. “Với tài hoa và thiên phú bậc này, chờ thêm một thời gian nữa tất thành đại Chí Tôn. Nếu không thể làm việc cho ta, chỉ sợ…”

“Câm miệng.” Giọng Bạch Đế trầm thấp mà hữu lực, thản nhiên nói, “Bản đế tin tưởng nhân phẩm của hắn.”

“Ti chức lỡ lời.”

“Hắn có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng.” Bạch Đế căn dặn.

“Vâng.”

Nói xong Bạch Đế biến mất.

. . .

Ba tháng trôi qua.

Trong Văn Hương Cốc, Lục Châu nghe được một tiếng ‘két’ vang giòn.

Mệnh Cách thứ hai mươi lăm đã khảm vào thành công, ba tháng nay Lục Châu đều tu hành tại chỗ, không hề đi đâu.

Lục Châu đứng lên, thân ảnh xuất hiện bên ngoài toà kiến trúc cổ. “Đến Văn Hương Cốc lâu như vậy rồi, cũng nên đi vào chỗ sâu quan sát một lần.”

Vừa định đến tìm Trần Phu, đại đệ tử Hoa Dận đã cấp tốc bay tới khom người hành lễ: “Lục tiền bối, gia sư cho mời ngài.”

“Lão phu cũng đang định đi tìm hắn.”

Hai người bay về phía toà kiến trúc cổ phía nam. Vừa vào trong Lục Châu đã thấy Trần Phu đang lo lắng đi qua đi lại, bèn nghi hoặc hỏi:

“Có việc gì thế?”

“Đại Hàn có biến.” Trần Phu nói nhanh. “Có tu hành giả lạ mặt xuất hiện tại đông đô và tây đô, đánh bại cao thủ nơi đó, ngay cả Nguỵ Thành và Tô Biệt cũng không phải đối thủ. Ta hoài nghi bọn hắn là người Thái Hư phái tới.”

Lục Châu nói: “Thái Hư muốn ra tay với tịnh đế thanh liên thì không cần chờ tới bây giờ. Hơn nữa chiếm được cửu liên hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Trần Phu nói: “Có lẽ bọn hắn muốn bức ta xuất hiện.”

“Ngươi đề cao bản thân quá rồi.” Lục Châu lắc đầu, “Với bản sự của Thái Hư Đại Đế, hắn muốn giết ngươi thì ngươi còn sống được tới bây giờ sao? Hắn chỉ ra tay độc ác để ngươi bị giày vò mà thôi, bởi vì hắn biết trước sau gì ngươi cũng phải chết.”

Lời này tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.

Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Vậy đám tu hành giả lạ mặt này muốn cái gì?”

“Mặc kệ bọn hắn là ai, tu hành giới rồi cũng sẽ ổn định trở lại. Nếu ngươi thật sự lo lắng thì lão phu sẽ phái người đi tìm hiểu tình hình thế nào.”

Lúc này, Hoa Dận bỗng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi nguyện ý trở về điều tra một lần.”

“Được.” Trần Phu gật đầu, “Nhất định không thể ra mặt đối địch với bọn hắn.”

“Sư phụ yên tâm, tu hành giả trong thiên hạ rất nhiều, đồ nhi sẽ trộn lẫn vào trong đó, không có gì đáng ngại.”

Hoa Dận xoay người rời đi, khí sắc Trần Phu cũng khá hơn một chút.

Lục Châu nói: “Có sức lực lo lắng cho toàn thiên hạ, chẳng bằng nghĩ biện pháp chữa trị thương thế, đề thăng tu vi. Ngươi đã biết mình sẽ phải chết, ngươi chết rồi thì còn quản được Đại Hàn sẽ biến thành thứ gì sao?”

Trần Phu nghẹn lời.

Nghĩ lại mới thấy hắn nhọc lòng như vậy đúng là dư thừa. Có lẽ vì ở địa vị cao quá lâu, hắn luôn cảm thấy Đại Hàn không có mình là không được. Nhưng trên thực tế, vắng mợ chợ vẫn đông, đất trời bao la này chẳng quan tâm tới sống chết của một ai, thiên địa này vẫn tồn tại như thế. Nhân loại có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là hạt bụi giữa thiên hà.

“Lão phu dự tính hôm nay sẽ tiến vào chỗ sâu trong Văn Hương Cốc, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi cùng lão phu.” Lục Châu nói.

Có lẽ trong đó sẽ tìm được kỳ hoa dị thảo trị được thương thế của hắn cũng không biết chừng.

Trần Phu lắc đầu nói: “Ta đã thăm dò Văn Hương Cốc một lần, nếu lại đi thì chẳng còn bao nhiêu hiệu quả, không có ý nghĩa. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận hung thú bên trong. Theo ta biết thì chúng sẽ không vượt qua trục trung tâm…”

Trần Phu chỉ vào một ngọn sơn phong ở phía xa. “Đỉnh núi này chính là trục trung tâm, cũng là điểm phân cách với cổ trận. Nếu có nguy hiểm thì lùi về là được.”

Lục Châu gật đầu: “Được rồi, lão phu đi một mình vậy. Không biết sẽ mất bao lâu…”

Trần Phu nói: “Lục lão đệ cứ yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi ta cũng sẽ thay ngươi quản giáo đám đồ đệ. Đương nhiên nếu ngươi ghét bỏ ta thì thôi coi như ta chưa nói.”

“Được vậy thì rất tốt.” Lục Châu đang chờ câu nói này của hắn.

Nói xong, Lục Châu bay ra khỏi toà kiến trúc cổ, đến quan sát đám đồ đệ tu luyện.

Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang luận bàn. Lục Châu có thể cảm giác được Ngu Thượng Nhung lại sắp đột phá một cửa khẩu mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK