Minh Thế Nhân cười nói: “Có ánh mắt đó… Ngươi có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”
Nếu thượng cổ thánh hung mà chịu gia nhập Ma Thiên Các thì quá tốt rồi, chỉ là cao thủ như nó e là thích sĩ diện, muốn nó gia nhập chắc phải tốn không ít công sức. Minh Thế Nhân dự định từ từ mài giũa, dụ dỗ đối phương từng chút một, không thể để thánh hung chạy mất.
Nào ngờ Khâm Nguyên lại thụ sủng nhược kinh chỉ vào mặt mình nói: “Ta… ta có tư cách đó sao?”
“Ách…” Minh Thế Nhân lúng túng nói, “Có chứ!”
“Vậy thì quá tốt! Nếu có thể, mong ngươi nói thêm mấy câu tốt đẹp về ta trước mặt Lục các chủ.” Khâm Nguyên tươi cười nói.
“Này… việc này…” Minh Thế Nhân còn chưa hồi thần, “Ngươi không làm giá một chút sao?”
“Làm giá?” Khâm Nguyên nghi hoặc, lập tức lắc đầu, “Trước mặt Lục các chủ mà muốn làm giá? Đúng là chuyện cười.”
“. . .”
Đúng lúc này, bạch bào tu hành giả chỉ vào Lục Châu nói: “Bắt hắn lại!”
Thân ảnh Lục Châu như điện vọt về phía hai tên bạch bào tu hành giả, trên thân nở rộ quang mang nhàn nhạt.
“Đại Thành Nhược Khuyết!”
Hai tên bạch bào tu hành giả cả kinh: “Thánh nhân!”
Đám tu hành giả Đại Hàn cũng trợn to mắt kinh hô: “Vậy mà là thánh nhân?!”
Khi thánh nhân chi quang nở rộ, hai đại chưởng ấn của Lục Châu đã ập tới trước mặt bạch bào tu hành giả. Bọn hắn không kịp tránh né, chỉ có thể giang cánh ra ôm lấy thân thể để phòng ngự.
Khâm Nguyên nhíu mày nói: “Vũ tộc.”
Oanh oanh!
Hai tên Vũ tộc bị đánh bay. Lục Châu thản nhiên nói: “Thì ra là Vũ tộc.”
Đám tu hành giả Đại Hàn mộng bức toàn tập, cảnh tượng này nằm ngoài nhận biết của bọn hắn.
Tu hành giả Vũ tộc nhìn về phía Lục Châu, cau mày nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của Thái Hư?”
“Vũ tộc các ngươi không lo thủ hộ Đại Uyên Hiến, lại chạy đến đây giả mạo Thái Hư làm gì?” Lục Châu trầm giọng hỏi.
Vũ tộc quanh năm chỉ ở Đại Uyên Hiến, rất ít khi rời đi. Cho dù có ra ngoài thi hành nhiệm vụ cũng không có mấy người bức được bọn hắn phải giang cánh, thế nên hầu hết người trong cửu liên đều không biết đến sự tồn tại của chủng tộc này.
Thời kỳ thượng cổ có không ít kẻ nửa người nửa thú, nhưng bọn hắn chỉ xuất hiện trong cổ tịch. Bây giờ được tận mắt thấy, đám tu hành giả Đại Hàn sao có thể không kinh ngạc cho được?
Hai tên Vũ tộc kinh ngạc nhìn Lục Châu. Toàn bộ Đại Hàn chỉ có mình Trần Phu là thánh nhân, nhưng Trần Phu không có đây, người trước mắt này chắc chắn không phải hắn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Châu mặc kệ bọn hắn, hờ hững nhìn về phía cung điện, giọng nói mang theo sóng âm càn quét khắp hoàng cung: “Minh Đức trưởng lão, ngươi đang tìm lão phu?”
Minh Đức trưởng lão không thấy đâu, mà trong cung điện lại bay ra thêm mười tên Vũ tộc.
Yến Mục kích động nói: “Tiền bối, cuối cùng ngài cũng đến.”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn: “Chỉ là môn chủ Lạc Hà Sơn lại dám can thiệp vào chuyện này, ngươi không sợ chết?”
Yến Mục đáp: “Lạc Hà Sơn được tiền bối ban ơn, hiện tại ta chỉ muốn giúp đỡ ngài dù chỉ một chút.”
“Rất tốt.” Lục Châu ném cho hắn một đoá liên hoa trị liệu, thương thế của Yến Mục rất nhanh đã khỏi hẳn.
Yến Mục phấn khỏi vô cùng, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Tiền bối, đám vũ nhân này cực kỳ đáng sợ, rất khó đối phó.”
Lục Châu gật đầu đáp: “Cho nên lão phu mới tự mình ra tay.”
“. . .”
Tuy rằng Yến Mục rất thán phục Lục Châu tấn thăng thánh nhân, nhưng bọn hắn là đạo thánh, sao Lục Châu có thể đánh lại?
Khi Yến Mục còn đang lo lắng xoắn xuýt, mười hai tên vũ nhân đã phân ra mười hai hướng, bao vây Lục Châu ở giữa. Toàn bộ xoè cánh ra, quang mang trên cơ thể kết nối với nhau.
“Thập nhị cung đại trận?” Khâm Nguyên nói.
“Là cái gì thế?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Kỳ trận thời thượng cổ, cần có mười hai tu hành giả tu vi ngang nhau tiến hành kết nối vận mệnh để biến mười hai người thành một thể, tạo ra một không gian đại trận vây lấy địch nhân. Trong không gian này, bọn hắn chính là vô địch.” Khâm Nguyên giải thích.
“Vô địch?” Minh Thế Nhân vừa nghe thấy hai chữ khoác lác này đã cảm thấy dị ứng.
Khâm Nguyên nói: “Đương nhiên ở trước mặt Lục các chủ thì thứ này không đáng nhắc tới.”
Minh Thế Nhân nghi ngờ nhìn Khâm Nguyên, thấp giọng hỏi: “Lén hỏi một câu, vì sao ngươi lại thưởng thức gia sư đến vậy?”
Khâm Nguyên nhìn Minh Thế Nhân với vẻ thương hại. Hài tử đáng thương, ngay cả thân phận thật của sư phụ mình mà cũng không biết, chẳng trách lại có nghi vấn này.
Ma Thần đại nhân đã căn dặn không được làm bại lộ thân phận này, Khâm Nguyên chỉ có thể phối hợp, ra vẻ thản nhiên nói:
“Ta và Lục các chủ là người cùng chung chí hướng. Vừa gặp được ngài ấy đã biết ngài là nhân vật khó lường, rất hiếm có người nào đến được chỗ của Khâm Nguyên tộc trong Văn Hương Cốc, mà người đến đó còn bình yên vô sự rời đi… cũng chỉ có mình Lục các chủ.”
“. . .”
Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “Ở hồng liên giới có quán chủ Thiên Liễu Quan tên Hạ Trường Thu rất thích hợp làm bằng hữu của ngươi, để hôm nào ta giới thiệu cho.”
“Hạ Trường Thu? Bằng hữu của Lục các chủ đương nhiên đều là nhân tài nhất đẳng.” Khâm Nguyên gật đầu.
“. . .”
Minh Thế Nhân bỗng cảm thấy lão bát Chư Hồng Cộng quả nhiên vẫn cần phải trau dồi thêm kỹ năng… Nhìn người ta mà xem!
Chỉ mong sư phụ thật sự dùng mị lực nhân cách thu phục thánh hung chứ không phải bị nó lừa gạt.
Khâm Nguyên vẫn nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt thương hại… Bị Ma Thần đại nhân lừa gạt suốt từ đó đến giờ, hài tử đáng thương thật nha.
. . .
Cùng lúc đó, thập nhị cung đại trận của Vũ tộc đã hoàn thành, quang mang trên cánh bọn hắn toả ra từng điểm tinh quang như sao trời trong vũ trụ.
Trên không trung thành bắc hoá thành một không gian bị phong bế.
Đám tu hành giả Đại Hàn kinh hãi vô cùng, cho dù không ở trong trận thì bọn hắn cũng không phải đối thủ của mười hai tên vũ nhân, huống hồ gì bây giờ còn bị nhốt bên trong.
“Trưởng lão có lệnh, kẻ nào dám cản trở Vũ tộc làm việc, giết chết bất luận tội!” Tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ chỉ tay vào Lục Châu, cao cao tại thượng nói.
Chương 1877 Lực lượng huỷ thiên diệt địa
Ngay sau đó, mười hai tên vũ nhân lập tức vọt về phía Lục Châu. Đám tu hành giả Đại Hàn bị doạ sợ đến hồn phi phách tán, lùi ra thật xa sợ trận chiến lan tới người mình.
Đúng lúc này, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, dùng một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí bắn bay mười hai người.
Khâm Nguyên lắc đầu nói: “Điêu trùng tiểu kỹ mà cũng dám đấu với Lục các chủ.”
Trong tay Lục Châu cầm một tấm Một Kích Chí Mạng, nếu bọn hắn liên kết vận mệnh, vậy chỉ cần giải quyết một người trong số đó thì trận này sẽ bị phá ngay.
Minh Thế Nhân nói: “Nếu là ngươi thì ngươi cần mấy chiêu để phá trận?”
Khâm Nguyên suy tư nhìn thập nhị cung đại trận, đạm nhiên nói: “Một chiêu là đủ.”
“. . .”
Vậy sư phụ ta không bằng ngươi rồi?!
Minh Thế Nhân cố nhịn để không thốt ra câu này rồi nói: “Ngươi đúng là không biết cách làm người, việc này sao lại để sư phụ ta phải động thủ?”
Khâm Nguyên nghe vậy, vỗ trán nói: “Ngươi nói đúng! Loại chuyện vặt vãnh này sao có thể để Lục các chủ tự mình xuất thủ?”
Khi Khâm Nguyên vừa định ra tay, Lục Châu đã tung người bay về phía tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ.
Lúc này tên vũ nhân cũng đã ý thức được điều này, lập tức chập tay lại, lực lượng trên người mười hai vũ nhân tụ hợp cùng một chỗ, hoá thành quang đoàn toả ra ánh sáng chói mắt.
“Nhân loại vô tri, nhận lấy cái chết!”
Quang đoàn bay ra! Lục Châu bóp nát thẻ Một Kích Chí Mạng, trầm giọng quát: “Chỉ là Vũ tộc nho nhỏ mà cũng dám làm càn!”
Lực lượng quen thuộc kia lại xuất hiện, hoá thành một chưởng Đại Vô Úy Ấn bay tới.
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, Lục Châu vẫn không quên được cảm giác này —— đó là một loại lực lượng có thể huỷ thiên diệt địa.
Đại Vô Úy Ấn lóng lánh kim quang ập tới, tên vũ nhân trợn trừng mắt, kinh hãi nói: “Đây là lực lượng gì?!”
Ầm!
Năm ngón tay như núi đập vụn ngũ quan của hắn, xuyên thủng lồng ngực hắn.
“A ——”
Vũ nhân kêu lên một tiếng thê lương, thập nhị cung đại trận lập tức đứt gãy, từng điểm tinh quang tản mát giữa thiên địa như mưa sao băng rơi xuống. Mười một tên vũ nhân còn lại cũng lăng không bay ngược, tiên huyết ướt đẫm vạt áo.
Đám tu hành giả Đại Hàn nhìn một màn này, tâm thần rung động.
Ngay cả người tự nhận có thể dùng một chiêu giải quyết đại trận như Khâm Nguyên cũng phải tán thưởng: “Không hổ là Ma…”
“Ma cái gì?” Minh Thế Nhân nhíu mày nói.
“Không, không có gì.” Khâm Nguyên hối hận, vội vàng ngậm chặt miệng.
Ma Thần vẫn hệt như trước đây, phong cách hành sự bá đạo, không phân phải trái! Hắn chính là Ma Thần đại nhân từng khiến Thái Hư phải run rẩy vì kính sợ.
Minh Thế Nhân nói: “Dưới gầm trời này có rất nhiều kẻ gọi sư phụ ta là ma đầu ở sau lưng người, không chỉ có một mình ngươi… Nhưng mà, nếu ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Các thì đừng nhắc lại cái danh xưng đó nữa. Cho dù ngươi là thượng cổ thánh hung thì vẫn phải tôn trọng sư phụ ta, ngươi nói có đúng không?”
Khâm Nguyên lập tức gật gù: “Ngươi nói đúng lắm.”
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Lục Châu hờ hững lắc đầu.
Mười hai tên vũ nhân kết nối vận mệnh, nhưng đánh giết cũng chỉ tính một. Hắn có thể cảm giác được mười hai người đều đã trọng thương, nhưng người bị hao tổn Mệnh Cách cũng chỉ có tên vũ nhân đứng ở vị trí mười hai giờ.
Mười hai tên vũ nhân cấp tốc tụ lại một chỗ, nhìn Lục Châu với vẻ đề phòng.
Khâm Nguyên bay ra nói: “Lục các chủ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần ngài tự mình ra tay, giao cho ta đi.”
Áo choàng khẽ động, chẳng biết từ lúc nào Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt mười hai tên vũ nhân, không chút lưu tình mà đại khai sát giới!
Lục Châu nhíu mày. Tốc độ và thủ đoạn của thượng cổ thánh hung quá lợi hại, hắn không thể theo kịp, bèn mặc niệm thiên nhãn thần thông để quan sát.
Song đồng phát sáng, Lục Châu rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng động tác của Khâm Nguyên —— Nó nở nụ cười lạnh lùng, trong tay cầm một lợi nhận hình cánh ve trong suốt bay qua bay lại giữa mười hai tên vũ nhân, nhẹ nhàng chém vào thân thể của bọn hắn.
Vù vù vù…
Hình ảnh vặn vẹo đến cực hạn nhanh chóng qua đi. Khâm Nguyên dừng lại trước mặt Lục Châu.
Mấy giây sau, thân thể mười hai tên vũ nhân đã bị chém nát như đậu hũ bắt đầu vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.
Tu hành giả Đại Hàn: “. . .”
Yến Mục, Minh Thế Nhân: “. . .”
Cường đại đến mức khiến người ta choáng váng.
Khâm Nguyên khom người hành lễ với Lục Châu, mỉm cười nói: “Khâm Nguyên nguyện thay Lục các chủ quét dọn hết mọi chướng ngại.”
Lục Châu gật đầu: “Tốt.” Sau đó nhìn về phía hoàng cung nói: “Chỉ có thế này thôi sao?”
Không ai đáp lời.
Yến Mục lấy dũng khí bay về phía Lục Châu, khom người nói: “Đa tạ Lục tiền bối ra tay tương trợ.”
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?” Lục Châu hỏi.
Yến Mục than thở: “Ta bị ép buộc tới. Sau khi đám điểu nhân này đến Đại Hàn đã đánh hai vị chân nhân bị thương, sau đó dùng danh nghĩa của Trần đại thánh nhân triệu tập mọi người… Ta tới đây mới biết kẻ chủ mưu là đám điểu nhân này!”
“Chỉ có mười hai tên này?” Lục Châu hỏi.
“Không phải, thủ lĩnh của bọn hắn là một vũ nhân tên Minh Đức trưởng lão, thủ đoạn của kẻ này cực kỳ hung tàn.” Yến Mục đáp.
“Quả nhiên là Minh Đức.”
“Lục tiền bối, ngài biết người này?”
Lục Châu không trả lời. Nhớ lại một màn xảy ra ở Đại Uyên Hiến, trong lòng hắn dâng lên cảm giác chán ghét.
“Kẻ này hiện đang ở đâu?”
Yến Mục lắc đầu: “Ta không biết.”
Khâm Nguyên lúng túng nói: “Biết thế ta đã lưu lại một người sống.”
Nhưng lúc này Yến Mục lại chỉ tay về phía tên tu hành giả chó săn của Đại Hàn: “Hắn chắc chắn biết.”
Tên kia trợn tròn mắt, cảm thấy không ổn bèn liên tục xin tha: “Ta không biết gì cả, xin tiền bối tha mạng!”
Yến Mục vô cùng phiền chán nói: “Lục tiền bối, đối phó với loại người này thì phải nghiêm hình bức cung, nhất định sẽ tra ra được.”
Minh Thế Nhân cười gật đầu: “Việc này để ta làm cho, móc mắt giật móng hay đâm châm…trò gì ta cũng biết.”
“. . .”
Người kia lạnh toát sống lưng, lập tức quay đầu chạy trốn.
Vừa chạy được trăm thước đã thấy Khâm Nguyên xuất hiện trước mặt, đánh ra một chưởng. Hắn bị đánh văng ngược trở về, toàn thân trọng thương, máu me đầm đìa.
Chương 1878 Vũ tộc không xứng làm quản gia
Khâm Nguyên ngượng ngùng nói: “Đã lâu rồi ta không giao thủ với nhân loại, không dùng đúng lực cho lắm, xin Lục các chủ thứ lỗi.”
“Không sao.”
Người kia bị Lục Châu dùng Ma Đà Thủ Ấn tóm lấy, tra hỏi bằng giọng băng lãnh cùng cực:
“Lão phu chỉ hỏi một lần, nghĩ kỹ rồi trả lời. Minh Đức đang ở đâu?”
Người kia run rẩy tuyệt vọng, lắp bắp nói: “Hắn… hắn trở về Đại Uyên Hiến.”
“Trở về rồi?”
Có người nói: “Hình như hắn trở về thật, để gọi cứu binh gì đó. Hẳn là vì muốn tìm được nha đầu kia nên không tiếc sử dụng thượng cổ thánh thú.”
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Các ngươi cam tâm bán mạng cho bọn hắn?”
“Chúng ta cũng hết cách rồi, đều bị hắn đánh dấu ấn ký. Bây giờ mười hai vũ nhân chết, e là chúng ta cũng không có kết quả tốt.” Đám người thở dài đáp.
Lục Châu thu hồi Ma Đà Thủ Ấn, tu hành giả kia té xuống đất. Hắn đã bị Khâm Nguyên đánh trọng thương, nếu không kịp thời cứu chữa thì không có hy vọng sống.
Đám người đã hoàn toàn chết lặng. Bọn hắn chết vô số người, bây giờ không còn hy vọng vào tương lai gì nữa.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, hay là chúng ta đi thôi. Đám người này chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“. . .”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu muốn ở đây chờ Minh Đức. Mười hai tên vũ nhân chết, hắn đương nhiên sẽ cấp tốc quay lại đây.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Khâm Nguyên cười nói: “Ta nguyện ý đi cùng Lục các chủ.”
Lục Châu chậm rãi bay vào một cung điện trong hoàng cung nghỉ chân. Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên vội vàng theo sau.
Đám tu hành giả Đại Hàn đáp xuống đất, thẫn thờ nhìn vết máu đầy đất mà thở dài.
. . .
Chiều hôm đó.
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện một con hung thú phi cầm khổng lồ, trên lưng nó có hơn mười bạch bào tu hành giả.
Con hung thú có sải cánh dài ngàn trượng, toàn thân xanh biếc, hai cánh lập loè huỳnh quang.
Khâm Nguyên nói: “Là Minh Loan.”
“Minh Loan?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Nó là một trong những hung thú tồn tại từ thời thượng cổ, cực kỳ am hiểu cách truy tung.”
“Vậy là vẫn không bằng ngươi.” Minh Thế Nhân cười nói.
“. . .”
Khâm Nguyên không tức giận, chỉ cảm thấy rất bó tay với cách so sách này của Minh Thế Nhân. “Minh Loan am hiểu truy tung chứ không phải chiến đấu. Đạt tới cấp thánh thú thì đều rất ghê gớm rồi.”
Minh Thế Nhân gật đầu: “Vì tìm được cửu sư muội mà bọn chúng đã dốc hết vốn liếng.”
Lúc này, trên lưng Minh Loan truyền tới tiếng gầm thét như sấm: “Kẻ nào to gan lớn mật, dám giết người của ta?”
Tuuuu —— ——
Minh Loan phát ra tiếng kêu bén nhọn đến chói tai khiến đám tu hành giả Đại Hàn phải vội vàng bịt chặt tai lại.
Bạch bào lão giả đứng trên lưng Minh Loan, giận điên người nhìn xuống phía dưới. Mặt đất toàn là mảnh vụn thi thể của đồng tộc hắn. Hắn cấp tốc chạy về đây là vì muốn nhìn xem kẻ nào to gan như vậy.
“Trần Phu! Ra đây!”
Chỉ có đại thánh nhân Trần Phu mới có năng lực này, tu hành giả khác tuyệt đối không làm được.
Đám tu hành giả Đại Hàn nhìn về phía cung điện.
Lục Châu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Minh Đức, rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Người đứng trên lưng Minh Loan chính là Minh Đức trưởng lão của Vũ tộc. Tâm tình hắn vốn đang không tốt, khẽ nhíu mày nhìn người đứng trong cung điện.
“Là ngươi?!” Trong giọng nói mang theo kinh ngạc và phẫn nộ.
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Ngươi đến Đại Hàn gióng trống khua chiêng tìm đồ nhi của lão phu, sao lão phu có thể không tới.”
Minh Đức trưởng lão ức chế cơn phẫn nộ trong lòng, cười lạnh nói: “Nếu ngươi chịu xuất hiện thì dễ nói rồi. Giao tiểu nha đầu ra đây, ân oán giữa ngươi và Đại Uyên Hiến xem như xoá bỏ.”
“Nếu lão phu không muốn thì sao?”
“Nếu không phải vì nể mặt Bạch Đế, ngay cả tư cách tiến vào Đại Uyên Hiến ngươi cũng không có, càng không có tư cách nói chuyện với ta!” Minh Đức trưởng lão nói.
Nghe được lời này, sắc mặt Khâm Nguyên tối sầm lại, lăng lệ nói: “Vũ tộc từ bao giờ lại phách lối như thế?”
Minh Đức trưởng lão chuyển mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng. Ta nhớ rõ thời kỳ thượng cổ, Vũ tộc đến tư cách làm quản gia cho Ngũ đế cũng không có. Không ngờ nhiều năm sau, thế đạo lại biến thành khó coi như thế.”
Minh Đức trưởng lão bị đối phương mỉa mai, thẹn quá hoá giận liền đẩy ra một chưởng: “Ta giết ngươi trước!”
Một chưởng ấn đen như mực giáng xuống, nhưng vừa đến trước người Khâm Nguyên vài mét đã tự động tiêu tán.
“Hả?” Minh Đức trưởng lão kỳ quái nhìn Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên cười nói: “Ra là đạo thánh.”
Cảm giác được đối phương không đơn giản, Minh Đức trưởng lão nói: “Ta phụng mệnh Đại Uyên Hiến và Thái Hư đến đây làm việc. Ngươi muốn đối địch với Thái Hư?”
Nhắc tới Thái Hư, Khâm Nguyên không dám khinh thường bèn quay đầu nhìn Lục Châu. Hiện tại tỏ rõ thái độ địch ý với Thái Hư thì còn hơi sớm.
Lục Châu vẫn thản nhiên nói: “Ngươi phụng mệnh vị nào trong Thái Hư?”
Minh Đức trưởng lão không giấu diếm, chắp tay lên không trung nói: “Khương đạo thánh, người đứng đầu Ngân Giáp Vệ trong Đồ Duy điện.”
Khương Văn Hư?” Lục Châu nhíu mày.
“Nếu ngươi biết Khương đạo thánh thì ta cũng không cần nói nhiều nữa.”
Khâm Nguyên tức giận nói: “Thái độ của Vũ Hoàng cũng giống như ngươi?”
“Nói nhảm.” Minh Đức trưởng lão lười đáp lời.
Khâm Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi có biết mình đang phải đối mặt với ai không?”
“Mặc kệ hắn là ai, nếu không phải Thái Hư thì đều là giun dế.” Minh Đức trưởng lão nói.
Khâm Nguyên lập tức giận dữ. Nó rất muốn nói cho Minh Đức biết người đứng trước mặt ngươi là Ma Thần đại nhân khiến cả Thái Hư phải run lẩy bẩy, nhưng nó không thể làm trái lời Lục Châu.
Lục Châu chỉ tay vào mặt Minh Đức trưởng lão nói: “Khâm Nguyên, cho lão phu thấy thủ đoạn của ngươi.”
Khâm Nguyên vốn đã không nhịn được, lập tức khom người đáp: “Nguyện cống hiến sức lực!”
Minh Đức trưởng lão nghe được hai chữ “Khâm Nguyên” cũng sửng sốt. Mà lúc này, Khâm Nguyên đã hoá thành vô số bóng ảnh tràn ngập bầu trời, tiếng đập cánh ông ông vang vọng chín tầng mây.
Minh Đức trưởng lão rốt cuộc cũng nhận ra nó: “Thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên?!”
Vù vù vù!
Minh Loan bị doạ đến khép cánh lại, mười tộc nhân Vũ tộc bay ra ngoài định chạy trốn.
Minh Đức trưởng lão hét lớn một tiếng: “Thủ!”
Chương 1879 Có gì mà không dám
Đa tạ hai nữ hiệp NiLinhTiênĐế và cogai20 đã ủng hộ KP nha. ^o^
Song chưởng hợp lại, mười tên vũ nhân quây quần thành vòng tròn, hoá thành quang thuẫn.
Phanh phanh phanh…
Vô số bóng ảnh tấn công tới, chẳng mấy chốc đã đánh tan tành quang thuẫn rồi lướt qua người năm tên vũ nhân.
Trong chớp mắt đã đâm thủng lồng ngực năm người.
Thân ảnh Khâm Nguyên dừng lại, nâng tay lên. Cánh tay kia đã biến thành móng vuốt sắc bén, trên đó còn cầm mấy quả tim đẫm máu.
Suy cho cùng Khâm Nguyên không phải là nhân loại, nên nó làm gì có nhân tính.
Nó ném mấy quả tim đi, lại vọt tới tấn công lần nữa.
Minh Đức trưởng lão gấp giọng hô: “Hay cho một tên thượng cổ thánh hung. Trăm ngàn năm qua, trong nhân thế đã xảy ra rất nhiều biến hoá, ngươi không giết được ta!”
Hắn hét lớn một tiếng, quang trụ phóng thẳng lên mây, xuyên thủng hư không.
Ông ——
Khâm Nguyên cau mày nói: “Đây là chiêu gì?”
Minh Đức trưởng lão cười gằn: “Nếu như ta chết, Vũ Hoàng và Thái Hư đều sẽ biết được. Khâm Nguyên, ngươi dám động thủ sao?”
Quang trụ khổng lồ tản ra sinh mệnh lực, Minh Đức trưởng lão lăng không đứng bên trong quang trụ, ngạo nghễ nhìn đám người. Năm tên vũ nhân còn lại đứng vây xung quanh hắn.
Khâm Nguyên do dự.
Tuy nó có năng lực đánh giết Minh Đức trưởng lão nhưng lại không dám đối địch với Thái Hư. Huống hồ bây giờ tu vi Ma Thần đại nhân còn chưa khôi phục, bại lộ quá sớm chỉ sẽ mang lại phiền phức không đáng có.
Nó lại quay đầu nhìn về phía Lục Châu với ánh mắt hỏi ý.
Hai mắt Lục Châu sáng như đuốc nhìn chằm chằm Minh Đức trưởng lão, sau đó chỉ tay vào mặt hắn, hờ hững nói: “Giết.”
Khâm Nguyên hơi sửng sốt. Không ngờ phong cách làm việc của Ma Thần đại nhân vẫn điên cuồng như vậy… Nhớ năm đó, chính sự điên cuồng này đã khiến Thái Hư lao đao run rẩy.
Minh Đức trưởng lão trầm giọng quát: “Ngươi dám?!”
Khâm Nguyên quay đầu nhìn về phía quang trụ, nói rõ ràng từng chữ: “Trước mặt Lục các chủ, có gì mà không dám!!”
Vù.
Thân ảnh Khâm Nguyên hoá thành lưu tinh, phá toái hư không.
Minh Đức trưởng lão trừng to mắt, không ngờ Khâm Nguyên lại khăng khăng một mực nghe lời lão đầu kia, hắn không cách nào hiểu nổi vì sao.
Minh Đức trưởng lão đành quát lên: “Phòng thủ!”
Ông ——
Năm toà pháp thân Vũ tộc xoay quanh quang trụ làm lá chắn. Khâm Nguyên điên cuồng tấn công quang trụ và pháp thân, mỗi một đòn tấn công đều tạo thành cương khí gợn sóng khiến không gian vặn vẹo, đám cung điện ở thành bắc đều bị dư uy bắn ra san thành bình địa.
“Không chỉ là đạo thánh?” Khâm Nguyên nghi hoặc nói.
Minh Đức trưởng lão dốc toàn lực phòng thủ, không lên tiếng, cũng không cho thánh hung cơ hội vọt vào trong.
Lòng bàn tay hắn hướng lên trời, quang trụ càng lúc càng nồng đậm, đôi cánh sau lưng khẽ vỗ như thiên sứ hàng lâm!
Lục Châu khẽ nhíu mày, trầm thấp hỏi: "Không bắt được sao?"
Câu hỏi này lọt vào tai thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên chính là vũ nhục cực lớn. Nó là cường giả mạnh nhất Khâm Nguyên tộc, tuy không so được với cao thủ Thái Hư nhưng cũng là chúa tể một phương, cảnh giới đạo thánh tuyệt đối không thể so sánh.
Khâm Nguyên tức giận nói: "Xin cho ta thêm một chút thời gian."
Người nghe được đều biết Khâm Nguyên phẫn nộ rồi, nó chân chính động sát tâm.
Khâm Nguyên bay lên cao vạn trượng, áo choàng hoá thành đôi cánh trong suốt như cánh ve, bắt đầu phát ra âm thanh ông ông bén nhọn đến chói tai. Từng đạo vòng tròn thanh sắc từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy quang trụ chói mắt.
"Đây là chiêu gì?" Minh Thế Nhân nhìn mà kinh hãi.
Ông ——
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, rốt cuộc minh bạch: "Thì ra là sóng âm, sóng âm đã thực chất hóa."
Minh Đức trưởng lão và các đồng tộc dùng toàn lực phòng thủ. Hai mắt hắn tràn đầy tia máu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khâm Nguyên, giận dữ hét: "Khâm Nguyên! Vũ tộc chúng ta thề không đội trời chung với ngươi!!"
Ầm!
Quang trụ khổng lồ rốt cuộc nứt ra, Minh Đức trưởng lão gánh không được đòn tấn công của Khâm Nguyên, rơi xuống đất như diều bị đứt dây.
Năm tên vũ nhân còn lại bị sóng âm hoá thành lưỡi đao chém nát, biến thành máu thịt đầy trời từ từ rơi xuống.
Minh Đức trưởng lão liếc nhìn Khâm Nguyên trên bầu trời, không chút do dự bóp ngọc phù.
Vù.
Trong chớp mắt Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt hắn, hóa thành hình người. "Ngươi không đi được."
Minh Đức trưởng lão muốn dùng sức bóp nát ngọc phù nhưng lại phát hiện mình không còn chút khí lực nào. Hắn muốn điều động nguyên khí nhưng nguyên khí chung quanh tựa hồ đã bị đông cứng lại, hoàn toàn không nghe lệnh hắn.
Trái tim Minh Đức trưởng lão đập thình thịch, tức giận trừng mắt: "Khâm Nguyên..."
Khâm Nguyên thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội."
Minh Đức trưởng lão nộ hỏa công tâm, gằn giọng nói: "Vì Bạch Đế mà ngươi quyết tâm đắc tội Đại Uyên Hiến, đắc tội toàn bộ Thái Hư?"
Hắn nhìn thoáng qua Lục Châu vân đạm phong khinh đứng đó, lại nhìn đám người Đại Hàn đang tràn đầy hoảng sợ, nhẫn nhịn đau đớn mà khàn giọng nói:
"Ngươi hẳn đã nhận ra Minh Loan... Có Minh Loan ở đây, Khâm Nguyên tộc nhất định sẽ bị Thái Hư tìm ra. Ta nhớ rõ thời kỳ thượng cổ, Khâm Nguyên tộc tựa như rùa đen rút đầu phải ẩn núp khắp nơi, lần này ngươi trốn được bao lâu?"
Minh Đức trưởng lão tiếp tục tạo áp lực. Hắn có thể cảm giác được Khâm Nguyên có một chút do dự và kiêng kị. Đây là cách duy nhất để hắn có thể sống sót.
"Thái Hư thu nạp nhân tài trong thiên hạ, Vũ tộc trấn thủ Đại Uyên Hiến vốn là minh hữu của Thái Hư. Vũ Hoàng bệ hạ cũng là bằng hữu tốt nhất của Thái Hư Đại Đế. Một Khâm Nguyên tộc nho nhỏ như ngươi chẳng lẽ không sợ bị diệt tộc?"
"Minh Loan có năng lực truy tung xuất sắc nhất trong thiên hạ, Khâm Nguyên chỉ am hiểu hoa độc và huyễn thuật, cho dù các ngươi trốn dưới vực sâu thì Minh Loan cũng có thể tìm ra."
Nói xong mấy câu này, Minh Đức trưởng lão nhận ra Khâm Nguyên càng thêm do dự, không khỏi cười lạnh liên tục.
Cũng chính lúc này, Lục Châu đạm mạc lên tiếng: "Thì liên quan gì đến ngươi?"
Minh Đức trưởng lão: "? ? ?"
Đại ý chính là, bọn hắn có mạnh thế nào đi nữa cũng có liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ Thái Hư sẽ quan tâm tới sinh tử của một trưởng lão như ngươi?
Khâm Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, lạnh lùng xuất chưởng: "Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không biết mình đã đắc tội với ai."
Chương 1880 Minh Ban đại thần quân
Ầm! Chưởng ấn dùng thế như lôi đình xuyên thủng lồng ngực Minh Đức trưởng lão.
Minh Đức trưởng lão thổ huyết, trong mắt cũng đều là máu, toàn thân văng ra xa trăm mét, nguyên khí phong bạo phát tiết ra bốn phía. Điều này nghĩa là hắn đã hao tổn Mệnh Cách.
Hư ảnh Khâm Nguyên loé lên, lại lần nữa đi đến trước mặt Minh Đức nói: "Rất lâu rồi không nếm tư vị của đạo thánh."
Lại một chưởng ấn bay ra, sắc mặt Minh Đức trưởng lão xám như tro tàn.
Nhưng chưởng ấn vừa bay tới trước ngực Minh Đức trưởng lão đột nhiên cứng lại, không cách nào tiến thêm một chút.
"Hả?" Khâm Nguyên lộ vẻ nghi hoặc.
Hai tay Minh Đức trưởng lão cũng đang vươn ra phòng thủ, hắn cũng rất kỳ quái vì sao chính mình không bị đánh bay.
Trước ngực Minh Đức trưởng lão bỗng loé lên một đoàn hắc quang ngăn trở đòn tấn công của Khâm Nguyên. Sau đó hắc quang xé rách không gian, thôn phệ toàn bộ chưởng ấn rồi biến mất.
Lúc này đám người mới chú ý thấy, trên không trung xuất hiện một đôi cánh trắng toả ra quang mang thần thánh. Một tộc nhân Vũ tộc ưu nhã cao quý từ trên chín tầng mây từ từ đáp xuống.
Đó là một nam tử có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên trán tản ra quang mang, đôi mắt và mái tóc phát sáng, thậm chí ngay cả lông mi cũng toả ra quang hoa nhàn nhạt. Trừ đôi cánh ra, toàn thân hắn chẳng khác gì một nhân loại, gương mặt tuấn dật, ánh mắt khiếp người.
Khi Minh Đức nhìn thấy cặp cánh kia, hắn biết mình được cứu rồi.
Minh Đức hưng phấn nhìn lên không trung, toàn bộ tu hành giả Đại Hàn cũng ngẩn người nhìn vị cao thủ Vũ tộc có dung nhan đến nữ nhân cũng phải đố kỵ này.
Hắn đứng lơ lửng giữa không trung, dễ dàng hóa giải các đòn tấn công của Khâm Nguyên, vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống. Mấy giây sau hắn mới đạm mạc mở miệng:
"Thánh hung từ đâu tới, mau nhận lấy cái chết!"
Nam tử Vũ tộc đánh ra một chưởng. Chưởng ấn vạch phá không gian, mang theo quy tắc không gian cường đại và lực lượng trói buộc bao phủ Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên cau mày vỗ cánh với tần số cao, ý đồ ngăn trở một chiêu này. Đáng tiếc chưởng ấn ẩn chứa đạo lực lượng bỏ qua mọi vật cản, chuẩn xác đánh thẳng vào người Khâm Nguyên.
Oanh!
Hai cánh Khâm Nguyên khép lại, toàn thân bay ngược ra xa đến ngàn mét.
"..."
Khâm Nguyên khó chịu vô cùng, nó nhìn chằm chằm vào nam tử Vũ tộc có đôi cánh trắng kia, trong lòng biết rõ hôm nay mình gặp phải cao thủ rồi.
Một cao thủ cảnh giới Chí Tôn.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Châu tận mắt nhìn thấy Chí Tôn nửa người nửa thú. Song phương nhìn nhau thật lâu.
Minh Đức trưởng lão có được thời gian thở dốc, cố gắng sửa sang hình tượng, nhẫn nhịn đau đớn toàn thân mà khom người hành lễ: "Bái kiến Minh Ban đại thần quân."
"Đại thần quân?" Khâm Nguyên giật mình lui về sau mấy chục mét.
Chí Tôn chia thành ba đẳng: tiểu Chí Tôn, đại Chí Tôn và thiên Chí Tôn. Mỗi một đẳng đối ứng với một danh xưng: thần quân, đế quân, đế hoàng (hay còn gọi là Đại Đế), mỗi một danh xưng cũng có phân chia lớn nhỏ.
Minh Ban đại thần quân không quay đầu nhìn Minh Đức mà thản nhiên nói: "Ngươi triệu hoán bản thần quân, không biết là có việc gì?"
Minh Đức trưởng lão giải thích:
"Đây là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên. Nó cản trở Vũ tộc làm việc, đánh giết mười tộc nhân Vũ tộc chúng ta."
Trong mắt Minh Ban đại thần quân toả ra hàn quang khiếp người, ngạo nghễ nói: "Chỉ là Khâm Nguyên tộc mà cũng dám khiêu khích Vũ tộc?"
Khâm Nguyên: "..."
Khâm Nguyên không biết phải nói gì, có chút lo âu nhìn về phía Lục Châu, không rõ Ma Thần đại nhân có phương pháp nào để giải quyết nan đề trước mắt không.
Nhưng nó lại phát hiện biểu tình trên mặt Lục Châu có vẻ hồ nghi, không nói một lời cũng không có ý niệm trốn chạy, giống như là bị dọa sợ.
Minh Đức trưởng lão chỉ vào Khâm Nguyên nói: "Mong Minh Ban đại thần quân lấy lại công đạo cho những tộc nhân đã chết."
Minh Ban thu hồi đôi cánh, quang hoa đầy trời tiêu tán, lãnh đạm nhìn Khâm Nguyên. Tay phải khẽ nhấc lên vung về phía trước.
Vù ——
Một đạo bạch quang vạch phá không gian, trong khoảnh khắc hoá thành hình lợi nhận vọt tới trước mặt Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên biến sắc, hai cánh rung động ra sức né tránh một kích này, nhưng đạo bạch quang kia vừa bay ra xa lại đột ngột vòng trở về!
Xoẹt!
Không gian bị khóa chặt. Khâm Nguyên cực kỳ hoảng sợ, đôi cánh cấp tốc mở rộng, toàn thân hoá thành bản thể ong mật bắn ra vũ khí mảnh như kim châm! Kim châm đâm rách hư không, xuất hiện trước mặt Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban đại thần quân thản nhiên nâng tay nghênh đón kim châm. Kim châm dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
"Gai độc?" Minh Đức trưởng lão nhíu mày.
Năm ngón tay Minh Ban đại thần quân nắm lại như đang bóp nát tinh hà. Gai độc lập tức hoá thành bã vụn rơi xuống.
Mà lúc này Khâm Nguyên cũng bị bạch quang đánh trúng, phun ra máu tươi ngã xuống đất.
Đám người nhìn đến trợn mắt há mồm, hình ảnh trước mắt như bị tua nhanh, bọn hắn chẳng kịp nhìn rõ cái gì đã thấy Khâm Nguyên bị hạ đo ván.
Minh Ban đại thần quân hờ hững nhìn xuống: "Một con côn trùng rất ngoan cường."
Minh Đức trưởng lão thấy Khâm Nguyên bị trọng thương, lập tức vui mừng nói: "Thần quân đại nhân ra tay, đương nhiên nó không còn là vấn đề. Khâm Nguyên cũng không đơn giản, mong thần quân đại nhân đánh giết, đừng cho nó cơ hội bỏ trốn."
Minh Ban đại thần quân khẽ gật đầu, nhìn Khâm Nguyên hóa hình người cố gắng bay ra xa.
Minh Ban đại thần quân lắc đầu nói: "Nếu ngươi có thể trốn khỏi lòng bàn tay ta, ta sẽ tha tội chết cho ngươi."
Minh Ba nhấc tay, một đạo lợi nhận xuất hiện đánh về phía Khâm Nguyên.
Xoẹt ——
Khâm Nguyên theo bản năng cầu sinh, điên cuồng gào lên: "Cứu ta!!"
Tất cả mọi người đều biết nó đang cầu cứu ai. Tên tu hành giả ban nãy bị Lục Châu bắt nạt lập tức hô lớn: "Đừng để hắn chạy!"
Minh Đức trưởng lão quay người, ánh mắt khóa chặt Lục Châu và Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cả kinh, thấp giọng nói: "Sư phụ chạy mau, đồ nhi có biện pháp!"
Lục Châu nghi ngờ nói: "Ngươi có biện pháp?"
"Đi!"
Minh Thế Nhân không đợi sư phụ phản ứng, cấp tốc vọt xuống phía dưới. Toàn bộ khu vực thành bắc xuất hiện dây leo và thụ mộc rợp trời.
Lục Châu kinh ngạc nhìn thủ đoạn của Minh Thế Nhân, sau đó cũng bay theo.