Trên bầu trời truyền đến tiếng mắng của Vu Triều: “To gan! Còn không mau mang nàng ta đi! Nàng ta mà chết, ta xé xác ngươi!”
“Vâng.” Toàn thân tên Hắc Ngô Vệ co rụt, tròng mắt đảo một vòng rồi bay về phía Chiêu Nguyệt, Tinh Bàn từ trên đỉnh đầu nàng áp xuống.
Chiêu Nguyệt hạ xuống ngày càng thấp. Đúng lúc này, dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện thật nhiền bạch liên từ từ dâng lên.
Chiêu Nguyệt hoàn toàn bị kẹp giữa hắc liên và bạch liên, thân bất do kỷ. Nàng cắn răng, trầm giọng nói: “Đừng hòng chạm vào ta!!”
Ầm!
Hắc sắc Tinh Bàn và bạch liên đồng thời bay xuyên qua người Chiêu Nguyệt, va chạm nhau.
“Đây là bí pháp gì?” Hắc Ngô Vệ giật mình không thôi. Lúc này thân thể trong suốt của Chiêu Nguyệt từ từ khôi phục lại dáng dấp ban đầu.
Bên dưới lại lần nữa xuất hiện bạch liên dâng lên cao. Tên Hắc Ngô Vệ giận dữ hét: “Vậy thì chết đi!”
Hắc sắc Tinh Bàn rọi thẳng về phía Chiêu Nguyệt, lực lượng Mệnh Cách ngưng tụ lấp loé quang hoa chuẩn bị bắn ra.
Chiêu Nguyệt lùi về sau, đột nhiên một quang mang hiện lên, trước mặt Chiêu Nguyệt xuất hiện một người…
Đó là một lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt với mái tóc đen dài, gương mặt lạnh lùng, tay chắp sau lưng.
Lão nhân nhấc tay tóm lấy bả vai Chiêu Nguyệt, đặt nàng lên lưng Đế Giang rồi vỗ nhẹ.
Cạp ——
Đế Giang mang theo Chiêu Nguyệt rời đi nhanh như thiểm điện.
Lão nhân vuốt râu, ngay sau đó thân ảnh biến mất tại chỗ. Một giây sau lão nhân xuất hiện trước mặt tên Hắc Ngô Vệ, bàn tay hiện lam quang đánh thẳng vào hắc sắc Tinh Bàn.
Hắc Ngô Vệ cả kinh, theo bản năng nâng Tinh Bàn lên chống cự. Ầm! Hắn cảm giác như bị búa vạn cân đánh trúng, lục phủ ngũ tạng như nứt hết ra, toàn thân vô lực rơi xuống.
Liên Tinh ngây ngốc nhìn, miệng thì thào: “Đây là ai?”
Thân ảnh lão nhân lại loé lên, xuất hiện bên dưới cách đó trăm mét, lại tung thêm một chưởng. Tên Hắc Ngô Vệ hoảng sợ la lớn: “Đội trưởng, cứu ta ——”
Chưởng ấn hung hăng đập vào Tinh Bàn. Lão nhân mặt không đổi sắc tiếp tục lấy Vị Danh Kiếm ra, huy động kiếm cương chém tới. Xoẹt!
Mệnh Cung của Hắc Ngô Vệ bị chém làm hai nửa.
Lão nhân thản nhiên lăng không giữa trời, không nhìn đến tên Hắc Ngô Vệ nữa, sắc mặt vân đạm phong khinh.
Liên Tinh đột nhiên phóng về phía lão nhân. “Trả Chiêu Nguyệt cho ta!”
Bạch Hồng Quán Nhật trong tay nàng như kình lôi đánh tới, lão nhân liếc mắt vươn một tay ra. Một kiếm kinh hồng đâm vào lòng bàn tay lão nhân tựa như va vào vách núi. Lòng bàn tay hiện ra lam quang, một chưởng đánh tới ập thẳng vào lồng ngực Liên Tinh.
Liên Tinh vốn đã bị thương, sao có thể là đối thủ của lão nhân. Bạch liên co rụt lại vào trong thân thể, chưởng ấn rung chuyển linh hồn nàng. Mãi cho đến khi nàng văng ra xa, lão nhân mới hờ hững mở miệng:
“Dám động đến đồ đệ của lão phu, các ngươi chán sống rồi?”
Đồ nhi?!
Nghe được câu này, trong lòng Liên Tinh run lên, trợn tròn mắt nhìn vị lão nhân đứng giữa không trung. Một chưởng vừa rồi đã hao tổn một Mệnh Cách của nàng, nàng lúc này đã bị trọng thương, thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Tên Hắc Ngô Vệ bị huỷ đi Mệnh Cung cũng đang thoi thóp, sinh mệnh từng khắc trôi qua thật nhanh. Hắn sợ hãi nhìn lão nhân, muốn điều động nguyên khí nhưng lại không cách nào làm được.
Ý thức hắn dần trở nên uể oải, tiếng gió gào thét vụt qua tai. Hắn lúc này chỉ còn lại tuyệt vọng và bất lực, mi mắt chớp chớp, cuối cùng không mở lên được nữa, hắn rơi vào vô tận hắc ám.
[Ting — đánh giết hai Mệnh Cách, thu hoạch được 12.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Âm thanh thông báo của Hệ thống quanh quẩn bên tai Lục Châu. Hắn vuốt râu nhìn về phía hai cây Bát Hoang Lục Hợp Kỳ cùng hai tên Bạch Ngô Vệ bị vây khốn bên trong, kể cả Đằng Nhất Chu và Vu Triều đang triền đấu trên cao.
Đằng Nhất Chu và Vu Triều tách ra, đứng đối diện nhau. Lúc này bọn hắn mới chú ý đến lão nhân đứng cách đó không xa.
Vu Triều nhìn về phía Chiêu Nguyệt nằm trên lưng Đế Giang, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Phế vật!” Vu Triều mắng to một câu, vừa rồi Hắc Ngô Vệ hoàn toàn có cơ hội mang Chiêu Nguyệt tiến vào phù văn thông đạo, vậy mà lại bỏ lỡ.
Đằng Nhất Chu cười ha hả: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vu Triều, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Vu Triều nhìn lướt qua tình hình, phát hiện Hắc Ngô Vệ thiếu đi một người. Chợt nhớ lại lúc nãy tên Hắc Ngô Vệ kia kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế —— đội trưởng, cứu ta!
Đằng Nhất Chu cũng không thấy Liên Tinh đâu. Sắc mặt hai người lập tức trở nên ngưng trọng, nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đánh đủ chưa?”
“Ngươi là ai?” Vu Triều nghiêm nghị hỏi.
“Đánh đủ rồi thì qua đây dập đầu nhận tội.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hai người đều sững sờ. Lão nhân này… thật là phách lối!
Chiêu Nguyệt nằm trên lưng Đế Giang lúc này mới từ từ tỉnh táo lại. Nàng nhìn bóng lưng già nua quen thuộc kia, tuy rằng mái tóc đã biến thành màu đen nhưng vẫn có thể nhận ra…
“Sư phụ?” Chiêu Nguyệt đứng lên.
Cạp cạp cạp… Thấy Chiêu Nguyệt tỉnh, Đế Giang rất vui vẻ. Tiếng kêu của nó hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chiêu Nguyệt đứng trên lưng nó, khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Vu Triều kinh ngạc nói: “Ngươi là sư phụ của nàng ta?”
Lục Châu nghi hoặc: “Sao? Nhìn lão phu không giống?”
“Lặp lại chiêu cũ, còn cho là ta sẽ tiếp tục mắc lừa?” Vu Triều đương nhiên không tin.
“Ngươi cảm thấy đúng hay không, không quan trọng. Lão phu nói đúng là đúng.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
Lục Châu đương nhiên không biết Tư Vô Nhai đã tính kế đám người này thế nào, Vu Triều bây giờ như dân làng trong câu chuyện chú bé chăn cừu, vốn dĩ không tin lời này.
Vu Triều cười nói: “Làm sư phụ của nàng ta là phải chết đó.”
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Chỉ bằng ngươi?”
“Người trong Thần Đô đều nói sư phụ của Chiêu Nguyệt là thiên hạ vô địch.”
Lục Châu không nói gì. Hắn ở Đại Viêm làm ra quá nhiều kỳ tích, có một đống fan hâm mộ cũng là chuyện bình thường.
Vu Triều xoay sang nhìn Đằng Nhất Chu. “Người của ngươi cũng bị thương, không bằng chúng ta tạm thời đình chiến.”
“Chính hợp ý ta.” Đằng Nhất Chu đáp, hai mắt không rời khỏi Lục Châu.
Chương 1137 Vô đề
Vu Triều nâng tay thu hồi hai cây Bát Hoang Lục Hợp Kỳ. Hai tên Bạch Ngô Vệ và một tên Hắc Ngô Vệ ngừng đánh nhau, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Vu Triều nói: “Ngươi trước hay là ta trước?”
Đằng Nhất Chu đáp: “Mỗi bên một người.”
“Được.”
Hai người đồng thời phất tay. Tên Hắc Ngô Vệ và một tên Bạch Ngô Vệ mang theo cương ấn đánh về phía Lục Châu.
“Sư phụ cẩn thận!!” Chiêu Nguyệt lo lắng vô cùng, nín thở nhìn hắc mang và bạch mang vọt đến trước mặt sư phụ.
Lục Châu không tránh không né, kim sắc Tinh Bàn ngăn ở trước mặt. Oanh! Oanh! Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ đâm sầm vào Tinh Bàn.\
“Cao thủ Thiên Giới Bà Sa!” Vu Triều và Đằng Nhất Chu trầm giọng nói.
Trước khi tiếng nói của bọn hắn truyền tới, Lục Châu đã tung chưởng. Đại Vô Úy Ấn như thái sơn ập tới hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ. Hai người như bị sét đánh, hộc máu rơi thẳng xuống dưới.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Lấy một địch hai vô cùng nhẹ nhàng.
“Tốc độ này…” Vu Triều và Đằng Nhất Chu đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trải qua mấy lần sử dụng Thái Huyền chi lực, Lục Châu đã có thể khống chế hoàn mỹ, dùng lực lượng ít nhất để phát huy ra giá trị lớn nhất.
Hai người kia đều chỉ còn hai Mệnh Cách, chênh lệch rất nhiều so với Lục Châu. Đằng Nhất Chu lập tức hạ lệnh: “Giết hắn.”
“Vâng.” Tên Bạch Ngô Vệ còn lại không nói hai lời vọt tới.
Hắn thận trọng hơn đồng bọn mình rất nhiều, vừa ra tay đã gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa, lực lượng Mệnh Cách toả sáng rực rỡ.
Lục Châu mặt không đổi sắc, sử dụng lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang, toàn thân biến mất giữa hư không. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lục Châu đã xuất hiện sau lưng pháp thân hắn, Vị Danh Kiếm đánh ra kiếm cương dài trăm mét chém xuống Mệnh Cung.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, Thiên Quyến Hữu Khuyết!
Rắc ——
“A!!!” Người kia dựng đứng tóc gáy, bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác, chỉ kịp hét thảm một tiếng.
Mệnh Cung bị chém đôi, kiếm cương tiếp tục chém xuyên lồng ngực hắn. Dư uy của kiếm cương chém vào đại địa, trong khu rừng bên dưới lập tức xuất hiện một khe rãnh khổng lồ dài trăm mét.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
“. . .”
Chỉ một chiêu?
Đằng Nhất Chu và Vu Triều hít một hơi thật sâu. Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách lại bị người dùng một chiêu miểu sát…
Lục Châu xoay người nhìn về phía bọn hắn. Hiện tại Thái Huyền chi lực trong cơ thể đã dùng hết một phần ba. “Gặp lão phu mà còn dám càn rỡ?”
Vu Triều và Đằng Nhất Chu đưa mắt nhìn nhau. Đụng phải sợi rơm cứng rồi…
“Cùng lên.” Đằng Nhất Chu trầm giọng nói.
“Được.”
Vu Triều ném Bát Hoang Lục Hợp Kỳ ra, hai cây trận kỳ cao ngàn trượng xuất hiện, nguyên khí rung động, kiếm cương xuất hiện che khuất bầu trời.
Đằng Nhất Chu cởi đoản kiếm bên hông ra ném lên không trung, bạch sắc kiếm cương từ một hoá hai, hai hoá bốn… không bao lâu sau đã lên tới hàng ngàn hàng vạn.
Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách hắc sắc và bạch sắc xuất hiện như hai ngọn núi cao lăng không lơ lửng. Thấp phía dưới, hai toà pháp thân hai Mệnh Cách cũng xuất hiện, hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ ban nãy bị đánh giết một Mệnh Cách cũng tham gia trận chiến.
Lục Châu rơi vào thế bị bốn cường giả Thiên Giới Bà Sa vây công. Ngay sau đó, ngàn vạn kiếm cương và trận kỳ đồng loạt tấn công về phía Lục Châu.
Lục Châu không sử dụng thần thông Thiên thư tấn công trên diện rộng mà dùng lực lượng viên Mệnh Cách thứ tư để nghênh tiếp Đằng Nhất Chu ——
“Không tốt.”
Đằng Nhất Chu bỗng toát lên một cảm giác không ổn. Trong tích tắc, sáu chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực đánh vào sáu bộ vị trên người Đằng Nhất Chu: ngực, lưng, bụng, hông trái, hông phải và đỉnh đầu.
Phốc ——
Toàn thân Đằng Nhất Chu bị đánh hõm vào, máu tươi bắn tung toé. Chưởng ấn sau lưng đã đánh gãy cột sống hắn, xương cốt phát ra tiếng răng rắc ghê rợn. Đằng Nhất Chu chỉ kịp thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
“A!!!”
Thân ảnh Lục Châu loé lên, rời khỏi Đằng Nhất Chu, kinh ngạc nhìn về phía hắn. “Tất cả đều là Mệnh Cách loại phòng ngự?”
Theo lý thuyết, sáu chưởng chứa Thái Huyền chi lực cho dù không lập tức giết chết hắn cũng có thể hạ sát ít nhất hai viên Mệnh Cách. Nhưng không ngờ Đằng Nhất Chu chỉ bị thương, Mệnh Cách vẫn không bị tổn hại.
Hắn nhìn vào khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn, so sánh với bản đồ Mệnh Cách do Lục Ly đưa, lập tức hiểu ra Đằng Nhất Chu chỉ khảm Mệnh Cách loại phòng ngự.
Lúc này các đòn tấn công từ ba phía khác đã tới trước mặt. Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì lão phu đại khai sát giới!”
Đơn chưởng nhấc lên, hồng cấp Phiền Lung Ấn lập tức che khuất bầu trời, ngăn trở Bát Hoang Lục Hợp Kỳ. Phanh phanh phanh… vô số kiếm cương đánh vào Phiền Lung Ấn.
“Đây là cái gì?”
Thiên Giới Bà Sa điều khiển vũ khí hồng cấp tạo thành uy lực cực lớn. Vu Triều điên cuồng điều động nguyên khí đánh tới nhưng Bát Hoang Lục Hợp Kỳ không cách nào huỷ đi Phiền Lung Ấn. Đằng Nhất Chu cũng liều mạng thi triển bạch sắc Tinh Bàn.
Cùng lúc đó, song chưởng Lục Châu đang nghênh tiếp hai chưởng ấn của Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ, lòng bàn tay xuất hiện Nghiệp Hoả, cho dù không dùng đến Thái Huyền chi lực thì hai tên này cũng không phải đối thủ của Lục Châu.
Lấy cứng đối cứng, cánh tay hai người bỗng kêu răng rắc một tiếng rồi đứt gãy.
Thân ảnh Lục Châu lại nhoáng lên kề sát vào đối thủ, lực lượng Mệnh Cách mang theo Nghiệp Hoả bắn ra. Ầm ầm!
Hai người bị đánh văng ra xa, máu tươi đầy người rơi vào rừng cây.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Con ngươi Đằng Nhất Chu và Vu Triều co rụt lại, trợn mắt nhìn một màn này.
Lục Châu nâng Phiền Lung Ấn lên, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại. Phiền Lung Ấn như một toà hắc sơn treo lơ lửng trên không trung. Lúc này Lục Châu lại nhìn sang Đằng Nhất Chu đang bị thương, tay nắm Vị Danh Kiếm vọt tới chỗ bạch sắc Tinh Bàn.
Chương 1138 Vô đề
“Lui cho ta!” Đằng Nhất Chu phát tiết lực lượng trong Tinh Bàn, bắn ra mấy đạo cương ấn quang trụ với ý đồ đánh lui Lục Châu.
Vị Danh Kiếm biến thành Vị Danh Thuẫn, toả ra một tầng lam quang che chắn mấy đạo cương ấn quang trụ. Thấy vậy Đằng Nhất Chu vui mừng không thôi: “Ngươi không biết đòn sát thủ của ta!”
Đằng Nhất Chu lập tức thi triển Sơn Hà Phá toái, bốn viên Mệnh Cách dồn lực lượng ép xuống, Lục Châu cầm thuẫn đứng đó chẳng khác nào là đưa cổ cho người khác chém.
Sắc mặt Lục Châu thong dong không vội, Vị Danh Thuẫn va chạm với Mệnh Cung, đột nhiên biến thành Vị Danh Kiếm! Kiếm cương nở rộ quang mang màu xanh thẳm.
“Hả?!” Trong lòng Đằng Nhất Chu không khỏi nặng nề, “Đây là vũ khí gì?”
Xoẹt ——
Kiếm cương thế như chẻ tre chém Mệnh Cung thành hai nửa. Tinh Bàn lập tức biến mất. Đầu óc Đằng Nhất Chu trống rỗng, thất khiếu chảy máu.
Chút ý thức còn sót lại của hắn chỉ đủ để nghĩ một điều — hắn không sống nổi.
Đằng Nhất Chu gian nan ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời lúc này đã đen nghịt, vu thuật của Vu Triều đã thành công bố trí kết giới.Dưới kết giới này, đối phương cho dù là sáu Mệnh Cách cũng không phải là đối thủ của Vu Triều.
Trong mắt Đằng Nhất Chu tràn ngập vẻ không cam lòng. Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy Lục Châu thi triển một màn khiến mình tuyệt vọng.
Rắc ——
Khu vực do Bát Hoang Lục Hợp Kỳ bao trùm đột nhiên bị đóng băng toàn bộ.
“Tuyệt Đối Linh Độ.”
Băng phong lan tràn, kiếm cương đầy trời cũng bị đông cứng rồi vỡ vụn, tiêu tán giữa không trung.
Lục Châu thu hồi Phiền Lung Ấn, Hải Hồn Châu xuất hiện trong tay bay lên cao, khi năng lượng phóng thích hoàn toàn, thế giới băng phong vỡ vụn! Kèm theo đó còn có thân thể của Đằng Nhất Chu và Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.
[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.]
Lục Châu rốt cuộc bay lên độ cao ngang hàng với Vu Triều, ngẩng đầu nhìn bầu trời thuần một màu đen, trầm giọng hỏi: “Ngươi còn dám chống cự?”
Vu Triều cất tiếng cười to: “Ngươi đã sử dụng hết năng lượng trong Hải Hồn Châu, không còn chiêu số gì, mà vu thuật đại trận của ta vừa hay đã hoàn thành.”
Trên đỉnh đầu hắn có một đám mây đen như địa ngục kéo tới. Hắn tiếp tục nói: “Từ đầu tới cuối ta đều bảo lưu thực lực là để chờ đến lúc này đây.”
Lục Châu nhàn nhạt nhìn hắn.
Vu Triều cất cao giọng: “Còn thừa lại hai tên phế vật, nhưng không sao, chẳng cần đến đám người này, một mình ta đã đủ để nghiền xương ngươi thành tro.”
“Chỉ mong ngươi đừng làm lão phu thất vọng.” Lực lượng Mệnh Cách của Lục Châu quả thật đã dùng gần hết, Thái Huyền chi lực cũng còn thừa không nhiều… nhưng muốn giết Vu Triều cũng không phải là không thể.
Vu Triều nói tiếp: “…Chiêu này ta đã nghiên cứu suốt hai ngàn năm, tụ tập thiên địa tạo hoá, dùng mạng của vô số cường giả để cải tiến. Có thể chết dưới một chiêu này chính là vinh hạnh của ngươi. Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng…”
Hai tay Vu Triều giang rộng, mây đen trên trời kéo tới cuồn cuộn không ngừng, vu thuật Tinh Bàn xoay tròn tại chỗ, từ từ tụ lực.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn kết giới vu thuật, bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.
Ông —— ——
Vu thuật Tinh Bàn cực lớn kia đột nhiên thu nhỏ lại chui tọt vào cơ thể Vu Triều chỉ trong tích tắc, ‘vèo’ một tiếng, Vu Triều hoá thành một đạo khói đen chạy trốn về phía tây.
Lục Châu: “? ? ?”
Ớ?
Cái thao tác này suýt nữa làm lão phu trật eo.
Tốc độ chạy trốn của Vu Triều rất kinh người, nhất là khi thi triển bên trong kết giới, tốc độ còn khoa trương hơn việc liên tục na di, hơn nữa lực lượng trong kết giới hội tụ vào cơ thể hắn khiến hắn chẳng khác nào một trận cuồng phong.
Nhưng sau khi rời khỏi khu vực vu thuật kết giới, Vu Triều không giữ được tốc độ như trước. Trong lòng Lục Châu khẽ động, lập tức gọi: “Đế Giang.”
Đế Giang vỗ cánh bay đến trước mặt Lục Châu, trên lưng là Chiêu Nguyệt đang ngồi với trạng thái đờ đẫn.
Có Chiêu Nguyệt ở đây, hắn không thể mang theo Đế Giang toàn lực truy kích Vu Triều, hơn nữa Đế Giang một đường bay xuyên Vô Tận Hải cũng đã mệt mỏi kiệt sức.
Lục Châu bèn nâng tay, Vị Danh Cung xuất hiện cao to bằng thân người, tay phải Lục Châu kéo căng dây cung, dồn tất cả Thái Huyền chi lực còn lại trong cơ thể vào tiễn cương này.
Phanh! Tiễn cương rời dây cung, vạch phá bầu trời, bắn về phía Vu Triều đã chỉ còn là một điểm đen trên bầu trời.
Sau ba, bốn hơi thở, tiễn cương bắn trúng điểm đen. Bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một vòng tròn lam sắc bừng sáng.
[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.]
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung rồi nói: “Vi sư đi một lát sẽ trở lại.”
“Sư phụ cẩn thận.” Chiêu Nguyệt khom người nói.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật bay về phía xa, Vu Triều đã bị thương nặng không có khả năng chạy trốn quá nhanh.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã bay tới nơi Vu Triều rơi xuống nhưng nào còn bóng dáng hắn.
Bên dưới là một mảnh rừng ẩm ướt và núi non gập ghềnh. Lục Châu đạp không bay tới, tốc độ không nhanh, không còn Thái Huyền chi lực, Lục Châu chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để dò xét xem Vu Triều đang lẩn trốn ở đâu.
Đi tới khoảng trăm thước, Lục Châu dừng lại. Bàn tay nâng lên, kim sắc Tinh Bàn xuất hiện bay lên không trung, Tinh Bàn từ từ biến lớn. Ban đầu chỉ có đường kính vài mét, sau đó to lên thành ngàn mét bao trùm cả bầu trời.
Toàn bộ sườn núi, cự thạch, dã thú, cây cối… trong phương viên ngàn mét đều bị san thành bình địa. Lục Châu thu tay lại, Tinh Bàn biến nhỏ lại rồi dung nhập vào cơ thể.
Tinh Bàn, liên toạ và pháp thân Thiên Giới Bà Sa có thể sử dụng riêng rẽ. Nhưng liên toạ bảo vệ Mệnh Cung nên thường không dùng tới, trong ba thứ này, vũ khí mạnh nhất chính là Tinh Bàn.
Bốn phía vẫn yên tĩnh như trước. Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ngươi trốn ở đây thì lão phu sẽ không tìm thấy ngươi?”
Lục Châu bay lên cao trăm mét, nhìn quanh bốn phía. “Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, lão phu còn có thể cho ngươi được chết toàn thây.” Giọng nói hùng hồn như lôi phong khuấy động bầu trời.
Chương 1139 Vô đề
Lục Châu có thể xác định Vu Triều đang lẩn trốn trong khu vực đường kính ngàn mét này. Sau một tiễn kia, hắn tất nhiên đã bị trọng thương…
“Còn không chịu ra, lão phu sẽ đào sâu ba thước đất, ngươi cũng không cách nào trốn thoát.”
Lục Châu nâng tay, Phiền Lung Ấn xuất hiện. Lục Châu vừa định ném Phiền Lung Ấn về một phía thì đột nhiên ở một hướng khác có thanh âm trầm thấp truyền đến:
“Bằng hữu.”
Lục Châu chậm rãi xoay người nhìn về phía đó. “Là ai?”
“Bằng hữu đừng tức giận, sao không xuống đây trò chuyện cùng ta một lát.” Thanh âm kia vẫn nhẹ nhàng như trước.
Lục Châu cảm nhận được đối phương bất phàm, bèn thu hồi Phiền Lung Ấn, chậm rãi hạ xuống.
Từ xa có một vị tu hành giả mặc hắc bào đang bay lướt tới. Người này đeo mặt nạ, đội mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn. Người này ăn mặc khá giống Hắc Ngô Vệ, chỉ khác ở chỗ hắn không mặc hắc sắc khôi giáp.
Lục Châu không tra xét tu vi của đối phương, trực giác nói cho hắn biết đây là một cao thủ, có khả năng cùng cấp với Vũ Quảng Bình.
Hiện tại Lục Châu không có Thái Huyền chi lực và lực lượng Mệnh Cách. Dựa vào thẻ đạo cụ cũng không dễ dàng thắng được. Hắn nhìn người mặc hắc bào, khẽ hỏi:
“Tên Hắc Ngô Vệ đang ở trong tay ngươi?”
Hắc bào tu hành giả gật đầu: “Vu Triều là bằng hữu của ta. Nếu có đắc tội các hạ, ta nguyện ý thay hắn bồi tội.”
“Bằng hữu? Ngươi đúng là không biết chọn bạn mà chơi.” Lục Châu xem thường nói.
“Hắn chỉ phụng mệnh làm việc, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ… Mong các hạ nể mặt ta, tha cho hắn một con đường sống. Hắn đã hao tổn một Mệnh Cách, còn bị trọng thương, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Lão phu dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?”
Hắc bào tu hành giả hơi ngẩn ra, không ngờ thái độ Lục Châu lại vô tình như vậy. Nhưng hắn vẫn cười nói: “Tục ngữ có câu, thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch.”
“Không sao, lão phu có rất nhiều địch nhân, thêm một tên không tính là nhiều.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“. . .”
Người này thật khó câu thông nha. Làm sao mà trò chuyện tiếp đây? Hắc bào tu hành giả không đủ tự tin chiến thắng được vị lão nhân trước mắt này.
Hắn đành tiếp tục hạ giọng: “Giết hắn có chỗ tốt nào đâu?”
“Có thể giải khó chịu trong lòng lão phu, có thể giúp đồ nhi xả giận, có thể trấn áp lòng người trong thiên hạ…” Lục Châu kể ra.
“. . .”
Hắn thật sự hết biết phải nói gì.
Không khí đôi bên trở nên đè nén, tựa hồ chỉ cần một chỗ không đúng là sẽ đánh nhau.
Trầm mặc nửa ngày, hắc bào tu hành giả mới nói: “Đánh nhau vì thể diện thôi, không có chỗ tốt thực sự. Các hạ đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay, sao có thể không minh bạch đạo lý này?”
Lão phu đương nhiên sẽ không nói cho ngươi lão phu còn thu được một đống điểm công đức.
“Ngươi không phải người trong Hắc Tháp nghị hội?” Lục Châu nghi hoặc vuốt râu.
“Ta là tán tu.”
“Tán tu mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Hắc Tháp?”
“Thật không dám giấu diếm.” Hắc bào tu hành giả chắp tay nói, “Vu Triều vốn định chấp hành xong nhiệm vụ lần này sẽ rời khỏi Hắc Tháp. Hiện nay Hắc Tháp nội chiến vô cùng nghiêm trọng, mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm. Rất nhiều người đều muốn rời khỏi Hắc Tháp.”
“Đã như vậy còn muốn khống chế kim liên giới?” Lục Châu không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cho dù không có Hắc Tháp thì cũng sẽ có Bạch Tháp… Kim liên giới đã khiến Hắc Tháp Bạch Tháp chú ý, nơi này có vị trí địa lý ưu việt, Mệnh Cách thú lại nhiều, là một nguồn tài nguyên phong phú, bọn hắn đương nhiên không muốn từ bỏ.” Hắc bào tu hành giả nói.
Lục Châu lắc đầu:
“Những điều này không đủ để làm lý do lão phu tha cho Vu Triều.”
Hắc bào tu hành giả cả kinh.
“Hoặc là giao ra Vu Triều, hoặc là ngươi... chết thay hắn.” Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện thẻ Một Kích Chí Mạng.
Cảnh tượng này cũng đã xuất hiện khi Lục Châu gặp Nhan Chân Lạc. Có lẽ vì Thiên Giới Bà Sa đều có năng lực nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng hắc bào tu hành giả xua xua tay nói:
“Các hạ bớt giận, các hạ bớt giận… Ta nguyện ý dâng lên sáu viên Hoả Linh Thạch!”
Nói xong hắn lập tức lấy cái túi bên hông xuống, mở túi dốc ra sáu viên Hoả Linh Thạch toả quang mang màu đỏ.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Khá lắm… không ngờ lại có nhiều Hoả Linh Thạch như vậy.
Hoả Linh Thạch —— thứ này vô cùng hiếm thấy. Từ khi biết đến nó Lục Châu đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng một đại môn phái phải hao tổn tám năm mười năm may ra mới có thể tìm được một viên, độ cứng rắn của Hoả Linh Thạch không hề thua kém vũ khí hoang cấp.
Côn Lôn Chính Tông, Trùng Hư Quan và Vấn Thiên Tông gom lại cũng chỉ có ba viên, vậy mà một mình người này có đến sáu viên.
Điều này có nghĩa là Lục Châu có thể dùng số Hoả Linh Thạch này để đề thăng hai kiện vũ khí lên tới hồng cấp.
Nhưng mà phải bình tĩnh… Lục Châu thong dong nói:
“Vu Triều là Hắc Ngô Vệ, muốn bắt đồ nhi của lão phu. Nếu lão phu thả hắn chỉ e khó lòng ăn nói…”
Hắc bào tu hành giả phát giác ngữ khí của đối phương đã thay đổi, biết mình có cơ hội, lập tức nói:
“Đồ nhi của các hạ mang theo khí tức Thái Hư, rất khó có người kềm chế được. Ta có thể cam đoan với các hạ, từ nay về sau Vu Triều sẽ không tiến vào kim liên giới nửa bước.”
“Ngươi biết rõ về khí tức Thái Hư?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Hắc bào tu hành giả gật đầu.
“Thiên hạ này có ai không muốn có được khí tức Thái Hư. Tương truyền trong bí ẩn chi địa có một ít Thái Hư chi chủng, phàm là người nào lấy được tất sẽ đạt tới cảnh giới Vạn Lưu Chí Tôn. Dụ hoặc lớn bậc này, chỉ cần là tu hành giả thì đều khó lòng chống cự.”
Lục Châu nhớ tới Cơ Thiên Đạo đến bí ẩn chi địa lấy đi mười viên hạt giống Thái Hư… Nói cách khác, mười tên đồ đệ của lão phu đều là người mang Thái Hư chi chủng?
Hắc bào tu hành giả nói tiếp: “Còn có một loại người, từng đến bí ẩn chi địa thu hoạch được Thái Hư ưu ái nên có thể nắm giữ khí tức Thái Hư. Loại người này ít nhất có thể khai tám Mệnh Cách.”
Chương 1140 Vô đề
“Khí tức Thái Hư mạnh như vậy?” Lục Châu hỏi.
Hắc bào tu hành giả cố nhịn không chửi tục, tiếp tục giải thích: “Các hạ có đồ đệ như vậy, sau này nhất định một bước lên trời. Nhưng ta đề nghị các hạ nên ẩn tàng khí tức của nàng thì tốt hơn.”
“Nếu ngươi đã biết chuyện về Thái Hư sao lại không động tâm?” Lục Châu hỏi.
“Hầy…” Hắc bào tu hành giả thở dài một tiếng. “Các hạ nhìn đi…”
Hắn vươn bàn tay già nua ra, trên bàn tay đều là vết thương chằng chịt, hắc sắc Tinh Bàn cỡ nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Lục Châu nhìn vào, phát hiện Tinh Bàn vốn có mười hai viên Mệnh Cách nhưng có năm viên đã bị huỷ, ảm đạm không chút ánh sáng.
Bàn tay khẽ lật, Tinh Bàn biến mất, liên toạ xuất hiện. Trong Mệnh Cung có một phần ba khu vực đã bị đốt cháy.
Lục Châu nhíu mày.
Hắc bào tu hành giả buồn bã nói: “Mệnh Cung của ta đã bị huỷ, đời này chỉ có thể dừng bước ở đây… Đừng nói là Thái Hư, cho dù một lần nữa chui vào trong bụng mẹ ta cũng không cách nào chữa trị được hư tổn này. Cho nên ta chẳng có hy vọng gì vào Thái Hư cả.”
Lục Châu trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi làm cách nào để cảm giác được khí tức Thái Hư?”
Nghe được câu hỏi này, trong lòng vị hắc bào tu hành giả khẽ giật mình. Vị cao thủ này đang khảo nghiệm ta? Vấn đề đơn giản như vậy… có vẻ như đang vũ nhục ta. Nhưng càng đơn giản càng không thể coi thường. Thế là hắn nghiêm túc đáp lời:
“Sau khi khai năm Mệnh Cách, năng lực nhận biết của Thiên Giới Bà Sa sẽ tăng lên rất nhiều. Thiên Giới Bà Sa dưới năm Mệnh Cách phải nhờ phù chỉ để xác định khí tức Thái Hư. Khí tức Thái Hư trời sinh đã có thể khắc chế các loại phạn âm, huyễn tượng, phù chỉ gặp phải lập tức tiêu tán.”
Nghe vậy, Lục Châu mới hiểu được vì sao lúc trước mang Tiểu Diên Nhi đến Nhữ Nam thánh đàn để cứu viện Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi lại không bị phạn âm của đám lừa trọc ảnh hưởng mảy may!
Thế thì vì sao Chiêu Nguyệt lại bị vu thuật khống chế?
Liên Tinh? Đúng rồi, Liên Tinh còn sống!
“Làm sao ẩn tàng khí tức Thái Hư?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
“Việc này đơn giản thôi, thông qua phù chỉ, bảo vật, dược vật hoặc là Nội Tức Thuật đặc thù đều có thể làm được.”
Nghe vậy Lục Châu khẽ gật đầu, lúc này nhìn hắc bào tu hành giả cũng thấy thuận mắt hơn. “Ngươi rất thức thời.”
“Xin các hạ nể tình ta, tha cho Vu Triều một mạng… Ta xin dâng lên sáu viên Hoả Linh Thạch. Ta là tán tu, chỉ có bấy nhiêu đó tài sản, xin vui lòng nhận cho.” Hắc bào tu hành giả khom người nói.
Lục Châu phất tay, chiếc túi bay vào lòng bàn tay hắn. Lục Châu kiểm tra Hoả Linh Thạch một lượt rồi hỏi: “Hoả Linh Thạch cực kỳ quý hiếm, ngươi làm sao thu hoạch được nhiều như thế?”
Hắc bào tu hành giả cười khan một tiếng. “Các hạ đã thấy Tinh Bàn của ta đó… đạt được bấy nhiêu Hoả Linh Thạch cũng không có gì lạ.”
Xem ra hắn không muốn nói nhiều về quá khứ, nhưng Lục Châu cũng có thể đoán được một chút. Là một cường giả mười hai Mệnh Cách sao có thể là người vô danh.
Điều khiến Lục Châu càng kinh ngạc hơn chính là, có thể huỷ đi Mệnh Cách của cường giả bậc này, người đó lại là thần thánh phương nào?
“Tu vi ngươi cao như vậy hẳn là đối tượng được các thế lực khác lôi kéo, vì sao lại muốn làm tán tu?” Lục Châu cất kỹ Hoả Linh Thạch rồi hỏi.
“Trước đây ta cũng cho là thế, nhưng về sau lại phát hiện một khi sa chân vào vòng xoáy quyền lực thì thân bất do kỷ… Tựa như Vu Triều gặp phải kết cục này. Có đôi khi, làm một con kiến không tiếng tăm gì mới có thể sống tự do thoải mái, ta thích như vậy.”
Rừng rất lớn, mỗi cây mỗi vẻ, luôn có một số người thích độc hành hoặc cam tâm làm cá ướp muối… Chỉ có người chân chính trải qua đủ mọi tư vị mới có thể hiểu được cảm giác này.
Lục Châu ước lượng chiếc túi, vô tư hỏi: “Chỉ có sáu viên?”
“. . .”
Hắc bào tu hành giả lúng túng đáp: “Sáu viên Hoả Linh Thạch đã là toàn bộ gia tài của ta. Cho dù là Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh cộng lại cũng không đào ra sáu viên Hoả Linh Thạch đâu.”
Ngay cả Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh cũng không có nhiều như vậy, xem ra lai lịch người này không đơn giản!
“Sáu viên cũng tốt… Nếu lão phu giết ngươi để cướp tài sản, ngươi cảm thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.
Hắc bào tu hành giả lườm Lục Châu một cái, bình tĩnh nói: “Ta nhìn ra được các hạ không phải kẻ tội ác tày trời. Hơn nữa nếu thật muốn động thủ, các hạ cần gì phải hỏi câu này.”
Lục Châu hài lòng nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hôm nay nể mặt ngươi, lão phu tha cho Vu Triều một mạng.”
“Đa tạ!”
“Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, nếu không lão phu sẽ chém hắn thành muôn mảnh.”
Nói xong hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trên không trung rồi bay về nơi xa.
Sau khi Lục Châu rời đi, hắc bào tu hành giả đứng thẳng người, khẽ lắc đầu rồi thở dài. “Ra đi.”
Trong đống bã vụn cách đó mười mét, một cánh tay chầm chậm vươn ra… Kẻ đó từ dưới đất chui lên, cát bụi tung bay mịt mù.
Vu Triều nhổ đất cát trong miệng ra, hai mắt đầy vẻ căng thẳng. Hắn ngẩng đầu nhìn một lượt, xác định không còn thân ảnh Lục Châu mới từ từ bình phục hơi thở, sau đó quỳ xuống đất nói: “Đa tạ Tháp chủ cứu mạng!”
“Ta đã không còn là Tháp chủ từ lâu.”
“Không… ngài chính là Tháp chủ, vẫn luôn là vậy!” Vu Triều ngẩng đầu, kích động nói.
“Được rồi, đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Từ nay về sau đừng trở về Hắc Tháp nữa. Ta sẽ nghĩ cách để mệnh thạch của ngươi dập tắt.” Hắc bào tu hành giả nói.
“Vâng.” Vu Triều quay đầu nhìn về phía Lục Châu rời đi, khẽ lẩm bẩm: “Vì sao kim liên giới lại có người cường đại bậc này?”
. . .
Trong lúc đó.
Đế Giang mang theo Chiêu Nguyệt lơ lửng giữa không trung, chờ sư phụ trở về.
Sư phụ vừa đi, nàng đã nghe bên dưới có tiếng người kêu gọi: “Chiêu Nguyệt… cứu, cứu ta…”
Chiêu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Liên Tinh đang nằm dưới đất vẫy tay với nàng. Bị sư phụ đánh cho hai chưởng trọng thương, có vẻ nàng ta sẽ sống không lâu.
Chiêu Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Ngươi nghĩ nhiều.”