Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1901 Hành động truy bắt

Tại Hi Hoà điện.

Lam y nữ hầu nhìn thấy Ngân Giáp Vệ và Thất Sinh từ xa bay tới, dừng lại trước cửa đại điện.

“Đồ Duy điện Thất Sinh cầu kiến Hi Hoà thánh nữ.” Thất Sinh nói.

Lam y nữ hầu đánh giá hắn một chốc rồi khom người hành lễ: “Nô tỳ đi thông báo ngay.”

Không bao lâu sau nữ hầu đã quay trở lại: “Mời vào.”

Hi Hoà điện cao sừng sững không thấy đỉnh, bốn phía trời trong mây trắng, ánh nắng ấm áp và nguyên khí nồng đậm như nhân gian tiên cảnh.

Lam Hi Hoà ưu nhã đoan trang đứng chờ trong đại điện.

“Thất Sinh tham kiến thánh nữ.”

Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Nghe nói Đồ Duy điện mới có một vị điện thủ tân nhiệm thống lĩnh Ngân Giáp Vệ, người đó chính là ngươi?”

“Là tại hạ.” Thất Sinh đáp.

Lam Hi Hoà bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Ngươi đến chỗ ta có việc gì?”

“Ta là điện thủ Đồ Duy điện, đương nhiên có quyền lợi và nghĩa vụ tìm hiểu về thập điện trong Thái Hư, đồng thời làm quen với các vị.”

Lam Hi Hoà cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt rồi nói: “Ngươi đã gia nhập Thái Hư ba mươi năm, bây giờ mới nghĩ tới việc tìm hiểu thập điện?”

“Ba mươi năm trước ta tự biết mình không có tư cách và bản sự để làm quen với các vị.”

“Cho nên bây giờ có rồi?” Lam Hi Hoà hừ khẽ một tiếng, “Chỉ sợ ngươi tự đánh giá bản thân quá cao.”

Thất Sinh có thể cảm giác được Lam Hi Hoà bài xích mình, nhưng hắn cũng không tức giận mà còn cười đáp: “Vì sao thánh nữ các hạ lại nói như vậy?”

“Gia nhập Đồ Duy điện ba mươi năm, ngươi hẳn phải biết rõ kết cục của Đồ Duy Đại Đế và Khương đạo thánh nhỉ?” Lam Hi Hoà không có ấn tượng tốt đối với toàn bộ Đồ Duy điện, đương nhiên bao gồm cả Thất Sinh đứng trước mặt.

Thất Sinh cười nói: “Ta biết chứ.”

“Ngươi không sợ giẫm lên vết xe đổ của bọn hắn?”

“Từ trước đến nay ta đều không sợ phạm sai lầm. Ta chỉ sợ vì phạm sai lầm mà không dám tiếp tục tiến lên.”

Lam Hi Hoà cười hai tiếng: “Ngươi có biết trách nhiệm của mình là gì không?”

“Trách nhiệm của ta?”

“Mỗi một vị điện thủ đều là điện chủ tương lai, cũng là người có hy vọng tấn thăng Chí Tôn nhất. Một khi thành Chí Tôn thì có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình nữa.”

“Duy trì cân bằng trong thiên hạ, thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ?” Thất Sinh hỏi.

Lam Hi Hoà nói: “Xem như là thế.”

Khi nói lời này, nàng không có bao nhiêu tự tin, giọng nói cũng có vẻ vô lực. Đã nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không biết mình đang theo đuổi cái gì.

Thấy hắn không nói gì, Lam Hi Hoà lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”

“Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang đã sập, còn lại chín đại Thiên Khải Chi Trụ kia sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mà thôi. Đến lúc đó, trách nhiệm của chúng ta sẽ là gì?” Thất Sinh đột nhiên nói ra một câu kinh người.

Lam Hi Hoà cau mày. Đây là chủ đề bị cấm đàm luận trong Thái Hư, nàng không ngờ tân nhân trước mặt lại lớn mật như thế. Nếu là lúc trước nàng sẽ ra lệnh đuổi khách, nhưng sau khi chuyện ở Đôn Tang phát sinh, nàng bỗng rất tò mò với đề tài này.

“Chuyện sớm muộn?” Lam Hi Hoà cố ý bày tỏ vẻ nghi ngờ.

Thất Sinh nói: “Kỳ thực trong lòng các vị điện chủ đều đã có đáp án, cần gì phải lừa mình dối người? Thiên Khải Chi Trụ vẫn luôn không ngừng biến chất, cho dù được đại địa lực lượng chữa trị thì cũng có hạn thôi.”

“Cho dù trước sau gì nó cũng sập thì chúng ta vẫn phải làm cho tốt bổn phận của mình.” Lam Hi Hoà nói.

“Thánh nữ nói rất đúng.” Thất Sinh cười đáp, “Thánh nữ các hạ đã từng đến bí ẩn chi địa chứ?”

“Đương nhiên đã từng.”

“Ta cũng thế. Bạch Đế bệ hạ từng đưa ta đi khắp thập đại Thiên Khải Chi Trụ.” Thất Sinh nói.

“Vậy thì có gì đáng để khoe khoang?” Lam Hi Hoà nhíu mày, nàng cảm thấy thanh niên trước mặt có vẻ nông cạn.

Thất Sinh cười nói: “Thánh nữ các hạ không cảm thấy bí ẩn chi địa quá mức hắc ám hay sao?”

“Hắc ám?”

Thất Sinh đứng nghiêm, ngữ khí bình tĩnh mà tự tin: “Đêm ở đó rất dài… dài đến một trăm ngàn năm. Ta nghĩ thái dương đã rất muốn được dâng lên từ nơi ấy.”

Lam Hi Hoà mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thất Sinh. Nàng trầm mặc một lát rồi hạ giọng nói: “Trước lúc đó… hắc ám vẫn sẽ là hắc ám!”

“Nếu trong hắc ám không có ngọn đuốc nào, vậy dùng đầu mình làm đuốc đi.”

“. . .”

Thất Sinh hiểu rất rõ mình đang nói cái gì, nhưng lại không rõ thái độ của đối phương. Ngôn ngữ là một loại nghệ thuật, người khác nhau nghe vào tai sẽ hiểu thành nghĩa khác nhau.

Lam y nữ hầu nghe không hiểu, chỉ mộng bức nhìn hai người. Trên gương mặt Thất Sinh, tấm mặt nạ đỏ như một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.

Thất Sinh khom người nói: “Ta nói đến thế thôi, bảo trọng.” Hắn ưu nhã xoay người rời đi.

“. . .”

Khi bóng dáng hắn đã biến mất ở chân trời, lam y nữ hầu mới thì thầm nói: “Người này bị bệnh thần kinh à? Nói linh tinh cái gì…”

“Không được vô lễ.” Lam Hi Hoà liếc nhìn nàng.

“Ngài còn chưa cho hắn đi mà hắn đã đi rồi, chẳng coi ai ra gì.” Lam y nữ hầu không vui nói.

“Với thân phận hiện tại của hắn thì có thể ngang hàng với ta. Hắn chủ động hạ mình đến lấy lòng đã là khó được.”

“Chủ nhân, không phải ngài vẫn luôn chán ghét người của Đồ Duy điện sao?” Lam y nữ hầu khó hiểu nói.

Lam Hi Hoà không trả lời nàng, đột nhiên nghĩ ra cái gì bỗng hỏi: “Câu nói cuối cùng của hắn là gì?”

“Hắn nói… bảo trọng.”

. . .

Không bao lâu sau, Thánh Điện thông báo cho thập điện biết hạt giống Thái Hư đã hiện thế, lệnh cho thập điện pháp người đi tới các địa điểm được chỉ định để lùng bắt mục tiêu. Thái Hư gọi kế hoạch này là ‘hành động truy bắt’.

Mà địa điểm đó chính là —— tịnh đế thanh liên.

Nửa tháng sau, trong Văn Hương Cốc.

Tâm tình Khâm Nguyên đã sắp sụp đổ. Hắn nhìn các vị đệ tử Ma Thiên Các, lẩm bẩm nói: “Các ngươi tự đi thông qua Mệnh Quan đi, đừng hỏi ta nữa.”

“Không phải ngươi đã nói là rất khó khăn sao? Ta sợ khu vực cực hạn này là hàng pha ke, không có hiệu quả.” Minh Thế Nhân nói.

“. . .”

Khâm Nguyên tức muốn thổ huyết nhưng vẫn cố nhịn xuống, “Trên người các ngươi đều đã có thánh nhân chi quang, có nghĩa là đã thành công tấn thăng thánh nhân.”
Chương 1902 Các ngươi trốn không thoát

@NiLinhTiênĐế: Đây đây, nàng hít tạm 5 chương nhá. :smile:)

Minh Thế Nhân gật gù nói: “Ừm… đúng là dễ dàng hơn ta tưởng tượng nhiều.”

“Đó là vì các ngươi đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.” Trần Phu từ xa đi tới nói.

Đám người đồng loạt khom người hành lễ. Trần Phu nói: “Chúc mừng các ngươi.”

“Đều nhờ có Trần đại thánh nhân chỉ đạo.” Minh Thế Nhân cười nói.

“Tiếp theo ta đã không còn năng lực chỉ đạo các ngươi, xem như ta không thẹn với tôn sư.” Trần Phu mỉm cười, quay đầu nhìn thoáng qua đám đệ tử của mình.

Các đệ tử Thu Thủy Sơn mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng. Thân là đại sư huynh, Hoa Dận không nhịn được làu bàu: “Sư phụ, người không thể so sánh chúng đồ nhi với bọn họ được nha, điều kiện và thiên phú khác biệt một trời một vực.”

Trần Phu nhìn về phía đám người Ma Thiên Các: “Ba mươi năm rồi… còn có ai chưa thông qua Mệnh Quan không?”

“Chỉ còn lại tiểu sư muội.”

Đám người nhìn về phía Hải Loa. Hải Loa áy náy nói: “Xin lỗi mọi người, muội cản trở quá.”

Đệ tử Chu Quang của Thu Thủy Sơn lẩm bẩm một câu: “Đúng là không có thiên lý.”

Phải biết cả Đại Hàn này chỉ có mình Trần Phu là đại thánh nhân, bây giờ thì hay rồi, Ma Thiên Các có luôn một đống! Thánh nhân nhiều như chó chạy ngoài đồng.

Trần Phu nói: “Ba mươi năm qua ta sống cũng đáng giá… Đã đến lúc các ngươi nên rời khỏi Văn Hương Cốc rồi.”

“Rời đi sao?” Đám người nghi hoặc.

Tiểu Diên Nhi thì thầm: “Ta sợ sư phụ trở về lại tìm không thấy bọn ta.”

“Các ngươi không chỉ phải rời đi mà còn phải phân tán ra khắp cửu liên để bảo trì cân bằng. Thánh nhân tụ tập một chỗ, muốn không bị phát hiện là không có khả năng.”

“Trần đại thánh nhân nói đúng, các ngươi nên rời đi rồi.” Khâm Nguyên cũng lên tiếng, “Thần vật Cán Cân Công Chính trong Thái Hư có thể cảm giác được lực lượng thay đổi, chỉ rõ phương hướng mất cân bằng. Các ngươi nên rời đi càng nhanh càng tốt.”

Nói xong, Khâm Nguyên bay lên cao hô lớn: “Không nên chậm trễ nữa, ta lập tức tiễn các vị rời đi.”

“Gấp gáp như vậy sao?” Chư Hồng Cộng gãi đầu nói, “Nói thật, ở trong này ta thấy rất thoải mái nha…”

Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn một cái. “Đừng nói nhảm nữa, phải đi ngay bây giờ.”

Trần Phu nói: “Đệ tử Thu Thủy Sơn lưu lại.”

“Như vậy cũng được.”

Đám người theo chân Khâm Nguyên bay lên cao. Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên nói: “Suýt nữa quên mất một người, chờ ta một chút.”

Minh Thế Nhân cấp tốc bay vào trong một toà kiến trúc, mang theo Khương Văn Hư bay trở về. Hiện tại Khương Văn Hư đã là một lão nhân, không có tu vi nên hắn đã trở thành phàm nhân, phai tàn cùng năm tháng.

Đám người Ma Thiên Các đồng loạt khom người hành lễ với Trần Phu: “Bảo trọng.”

Trần Phu gật đầu nói: “Nhắn cho tôn sư, ta sợ là không chờ được tới khi hắn trở về. Một ngày nào đó, mời hắn đến mộ phần thắp cho ta một nén nhang.”

“Nhất định.”

Đám người cấp tốc bay đi.

Ngoài lối vào Văn Hương Cốc, vạn vật vẫn yên tĩnh thanh bình như trước. Khương Văn Hư khàn khàn nói:

“Các ngươi trốn không được, nên cam chịu số phận đi… Cán Cân Công Chính nhất định sẽ cảm ứng được các ngươi.”

“Câm cái miệng thúi của ngươi lại.” Minh Thế Nhân hừ một tiếng.

“Ha ha ha… Các ngươi xem thường Thái Hư rồi. Ta vẫn nói câu đó, Thái Hư có thể giết hắn một lần, sẽ có thể giết hắn lần thứ hai.”

Ầm!

Minh Thế Nhân đánh ra một quyền khiến Khương Văn Hư thất điên bát đảo. Chư Hồng Cộng nói:

“Tứ sư huynh sao lại đánh hắn? Vì sao cứ nhắc tới Ma Thần là hắn lại sợ hãi như thế?”

“Hắn nhát gan đó.”

“Thật đáng thương.”

Khương Văn Hư ấp úng nói: “Bởi vì Ma Thần… các ngươi, các ngươi đều phải chết…”

“Xì, rõ ràng người sắp chết chính là ngươi mà còn dám trợn mắt nói lời bịa đặt. Thật là lợi hại à!” Tiểu Diên Nhi nói.

“Ngươi…”

“Sao ngươi vẫn chưa chết nhỉ?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói.

“. . .”

“Ngươi già thế này, răng cũng sắp rụng hết, nếp nhăn trên mặt nhiều như nêm.” Tiểu Diên Nhi sờ sờ gương mặt bóng loáng tuổi thanh xuân của mình, điềm đạm nói, “Ba mươi năm rồi mà ta chẳng già đi tí nào. Nhất định không được giống như ngươi, xấu xí muốn chết.”

Khương Văn Hư kêu lên một tiếng đau đớn, nộ khí công tâm suýt tí nữa phun ra búng máu.

Đúng lúc này, phía chân trời xuất hiện một vầng sáng khổng lồ. Vầng sáng có đường kính dài ngàn trượng, khắc hoạ thành một phù văn thông đạo.

Triệu Hồng Phất vội vàng nói: “Là phù văn thông đạo của Thái Hư. Đi mau!”

Đám người cấp tốc rời khỏi Văn Hương Cốc. Minh Thế Nhân nói: “Lục Ngô và Thừa Hoàng thu nhỏ lại đi.”

Cả hai nhanh chóng thu nhỏ lại, mục tiêu quá lớn rất dễ bị phát hiện. Đám người Ma Thiên Các cấp tốc trở về Thu Thủy Sơn rồi lao về phía phù văn thông đạo gần đó.

“Chúng ta về Ma Thiên Các trước, dùng Ma Thiên Các làm trung tâm để phân phối vị trí cho từng người, thấy thế nào?” Minh Thế Nhân hỏi.

“Biện pháp này rất tốt. Đã lâu lắm rồi chúng ta không trở về Kim Đình Sơn.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.

Nàng vừa dứt lời, bên cạnh phù văn thông đạo bỗng loé lên quang hoa.

“Có người?” Đám người cực kỳ cảnh giác nhìn sang. “Qua đó xem thử.”

Bọn hắn đi tới nơi phát ra nguồn sáng, nghi hoặc nhìn: “Đây là cái gì?”

Triệu Hồng Phất quan sát cẩn thận rồi lấy Phán Quan Bút ra, phác hoạ mấy đường nét đơn giản. Quang hoa biến mất, một câu tự phù xuất hiện:

“Các ngươi trốn không thoát.”

Đám người vây quanh hàng chữ kỳ lạ kia, lộ ra biểu tình kỳ quái. Mạnh Trường Đông quan sát một chốc rồi nghi hoặc nói: “Thái Hư biết rõ chúng ta sẽ đi qua phù văn thông đạo này?”

“Không đúng.” Minh Thế Nhân phủ định. “Nếu Thái Hư biết thì sẽ lưu người lại để bắt chúng ta, cần gì phải ra vẻ huyền bí như thế.”

“Có lẽ trong thời gian ngắn không tìm thấy chúng ta nên bọn hắn mới dùng phương pháp này để cảnh cáo. Có khi bọn hắn đã lưu lại câu này ở rất nhiều phù văn thông đạo khác nhau.” Mạnh Trường Đông phân tích.

Nhan Chân Lạc gật đầu: “Mạnh hộ pháp nói có lý. Dù sao thì chúng ta cũng phải về Ma Thiên Các trước đã.”

Đám người gật đầu, tiến vào trong phù văn thông đạo.

Một khắc sau, đoàn người Ma Thiên Các xuất hiện tại Bắc Các.

Kim liên giới vẫn bị sự u ám do mất cân bằng bao phủ. Kim Đình Sơn không tươi tốt như xưa mà lộ vẻ hiu quạnh âm u, rêu xanh phủ đầy trên các bậc thang.
Chương 1903 Phân tán ra cửu liên

Vừa ra ngoài, đám người lại nhìn thấy một đạo quang hoa ngay bên cạnh phù văn thông đạo. Triệu Hồng Phất phác hoạ mấy nét bút, câu tự phù kia lại hiện ra: “Các ngươi trốn không thoát.”

“Hừ, muốn chơi trò hù doạ à, tên vương bát đản nào lại dám bày trò này? Ra đây!!” Minh Thế Nhân gọi to.

Ma Thiên Các vẫn yên tĩnh như thường, không một ai đáp lời.

“Điều này chứng tỏ đã có người đến đây. Chúng ta càng phải cẩn thận.”

Đám người gật đầu. Các vị hộ pháp và tả hữu sứ tản ra bốn phía kiểm tra toàn bộ Ma Thiên Các, lát sau mới trở về thông báo:

“Không có phát hiện gì.”

“Mặc kệ có phải do Thái Hư cố ra vẻ mờ ám hay không, việc cấp bách bây giờ là các vị tiên sinh phải phân tán ra khắp cửu liên.” Nhan Chân Lạc nói.

Chư Hồng Cộng giật mình hỏi: “Phải tách ra thật sao?” Hắn đột nhiên oà khóc. “Ta không nỡ rời xa mọi người đâu huhu!!”

“. . .”

“Tránh ra coi, đừng chùi nước mũi vào áo ta, ghê quá đi!”

“? ? ?”

Chư Hồng Cộng ngừng khóc nói: “Các ngươi không thương tâm chút nào sao?” Không ai yêu thương ta cả huhu.

“Hay là ta đến hoàng liên giới?” Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ. Bên kia có tu vi rất thấp, hắn qua đó đương nhiên được người người cúng bái, vô cùng thoải mái.

“Ta thấy đệ muốn đi làm thổ hoàng đế thì có. Để ta đi hoàng liên cho.” Minh Thế Nhân nói.

“. . .”

“Đại sư huynh và nhị sư huynh chắc chắn là nguyện ý đi thanh liên.” Thanh liên có nhiều cao thủ, ở bên đó hai người sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Diệp Thiên Tâm nói: “Vậy ta về Bạch Tháp.” Nơi đó cũng tính là địa bàn của nàng.

“E là không được, Bạch Tháp là chỗ của Lam Hi Hoà, nàng ta là người trong Thái Hư, nếu đến đó thì khác gì dê vào miệng cọp?”

Đám người cảm thấy khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên phân phối thế nào. Chỗ tốt thì tranh nhau đi, chỗ không tốt thì chẳng ai muốn đến.

“Dựa theo quy củ Ma Thiên Các, Các chủ không ở đây, các vị tả sứ hữu sứ quyết định đi.”

Suy cho cùng chức vị tả hữu sứ khá cao, lời nói cũng có trọng lượng hơn. Đám người lại nhìn về phía Nhan Chân Lạc và Lục Ly.

Nhan Chân Lạc cười nói: “Bốc thăm vậy.” Chỉ có phương pháp này là công bằng nhất, sẽ không đắc tội ai.

“Bốc thăm?”

“Ta đồng ý.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Những người khác thì sao?”

Không chờ người khác kịp phản ứng, Tần Nại Hà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cau mày nói: “Tạm thời đừng thảo luận nữa, có người đến gần.”

“Không phải chứ? Vậy mà ngươi cũng cảm ứng được?”

“Là người Tần gia.” Tần Nại Hà bay lên không trung, phóng tầm mắt nhìn ra xa.

Quả nhiên có một thân ảnh đang bay lướt tới, không bao lâu sau đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Tần Nại Hà kinh ngạc, khom người nói: “Tần chân nhân?”

Tần Nhân Việt nhìn đám người Ma Thiên Các với vẻ lo lắng: “Ngu Thượng Nhung nhờ ta đến tiếp ứng các vị.”

“Nhị sư huynh?”

“Hắn đang lịch luyện trong bí ẩn chi địa, tạm thời không thể về được. Ta đã biết tình huống của Ma Thiên Các, nếu Lục huynh không có đây thì thân là bằng hữu như ta đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Tần Nhân Việt đưa ra một mảnh giấy, trên mảnh giấy viết mấy chữ: “Các ngươi trốn không thoát.”

“Gia hoả này, thì ra là ngươi giở trò quỷ?” Chư Hồng Cộng chỉ vào Tần Nhân Việt nói.

“Ngươi hiểu lầm. Nửa tháng trước ta nhận được mảnh giấy này, nó dán trên phù văn thông đạo thông với Ma Thiên Các.” Tần Nhân Việt nói.

Chư Hồng Cộng mắng: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào? Có giỏi thì thò mặt ra đây!!”

Tần Nhân Việt lắc đầu: “Đừng mắng nữa, phải tranh thủ thời gian!”

Tần Nại Hà nói: “Nếu kéo tới thanh liên thì không ổn, vẫn sẽ bị Thái Hư phát hiện, chúng ta phải tách ra.”

“Tách ra?” Tần Nhân Việt nghi hoặc hỏi lại.

Tần Nại Hà thành thật nói: “Các vị tiên sinh đều đã là thánh nhân rồi.”

“? ? ?” Tần Nhân Việt trừng to mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Nhưng nghĩ lại, bọn hắn đều có hạt giống Thái Hư, sớm muộn gì cũng thành Chí Tôn mà.

Minh Thế Nhân nói nhanh: “Thôi để ta phân phối cho lẹ… Tam sư huynh, huynh đến tử liên, Đoan Mộc chân nhân là người được Đại Thương kính sợ, huynh đến đó sẽ không gặp phải chuyện gì đáng lo. Ta và Tần chân nhân đến thanh liên. Ngũ sư muội thì ở lại Đại Viêm đi. Lục sư muội đến bạch liên, tuy rằng Bạch Tháp chịu trách nhiệm duy trì cân bằng cho Thái Hư nhưng hiện tại đã khác xa năm đó. Thất sư đệ…”

Nói đến đây hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bát sư đệ đến hoàng liên. Cửu sư muội, muội chịu khó đến hắc liên nhé. Tiểu sư muội thì đi hồng liên. Ta sẽ thông báo cho đại sư huynh và nhị sư huynh đến tịnh đế thanh liên… Chín người chúng ta phân ra cửu liên, vừa hay đạt thành cân bằng.”

Đám người gật đầu.

Tần Nhân Việt nói: “Những người khác thì ở lại Ma Thiên Các đi.”

Kỳ thực Thái Hư chỉ quan tâm đến người có hạt giống, những người còn lại sẽ không gặp nguy hiểm. Thái Hư không biết mười hạt giống đều tụ tập ở Ma Thiên Các, càng không biết bọn hắn là đồng môn.

“Dựa theo kế hoạch, chúng ta chia nhau ra xuất phát.” Minh Thế Nhân nói.

“Cửu sư muội, muội sợ không?” Đoan Mộc Sinh nhìn Tiểu Diên Nhi.

Tiểu Diên Nhi bật cười: “Muội không sợ đâu.”

“Muội đã lớn rồi, sư phụ và các sư huynh sư tỷ không ở bên cạnh, muội phải bảo trọng đó.” Đoan Mộc Sinh dặn dò.

Bốn vị trưởng lão nhìn về phía Tiểu Diên Nhi. Bọn hắn trông nom nàng từ nhỏ tới lớn, từ lúc mười sáu tuổi thiên chân vô tà cho đến bây giờ đã qua mấy trăm năm, đủ để sống tới mấy đời người, bọn hắn đều coi nàng như hài tử của mình.

“Nha đầu, hay là để bốn lão già này đi cùng ngươi một chuyến?” Phan Ly Thiên cười nói.

Đoan Mộc Sinh gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”

Tu vi Tiểu Diên Nhi không có vấn đề, nhưng cách đối nhân xử thế vẫn còn trẻ con lắm, nếu có bốn vị trưởng lão đi cùng thì tốt hơn rất nhiều.

“Được được.” Nàng gật đầu.

Lục Ly nói: “Chúng ta ở lại Ma Thiên Các cũng chẳng để làm gì, chi bằng rời đi cùng các vị tiên sinh.”

“Vậy cũng tốt.”

Đám người tự mình phân chia, một khắc đồng hồ sau bọn hắn đều ôm quyền nói:

“Bảo trọng!”

“Bảo trọng.”

Từng nhóm người tuần tự đi tới phù văn thông đạo. Minh Thế Nhân báo lại việc này cho Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung biết.
Chương 1904 Bị bắt

Trên người hai sư huynh có ấn ký của Thanh Đế nên vẫn không rời khỏi bí ẩn chi địa, mong tìm được sư phụ để người giúp giải trừ ấn ký. Hiện tại hai người không thể không chạy tới tịnh đế thanh liên.

Mà kỳ quái là ba mươi năm nay Thanh Đế không hề đến tìm hai người.

. . .

Trong Thánh Điện Thái Hư.

Minh Tâm Đại Đế chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài đại điện.

Thân ảnh Ôn Như Khanh loé lên, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, thập điện đã phái người đến khu vực chỉ định ở tịnh đế thanh liên và tìm kiếm trong phương viên vạn dặm, nhưng lại không phát hiện ra người nào có hạt giống Thái Hư.”

Minh Tâm Đại Đế dường như đã có dự đoán trước, thản nhiên nói: “Bản đế cũng lường được bọn hắn sẽ chạy đi nên mới bảo các ngươi lập tức xuất phát, không ngờ vẫn không đuổi kịp.”

“Nếu đã như vậy, xin Đại Đế bệ hạ lại dùng Cán Cân Công Chính để tìm ra bọn hắn.”

Minh Tâm phất tay, một cán cân nhỏ toả hào quang xuất hiện trước mặt, cán cân có vẻ hơi nghiêng lệch nhưng không chỉ về một hướng nào.

Ôn Như Khanh cau mày nói: “Thật là giảo hoạt.”

Lúc này, một nữ tử xinh đẹp như hoa mặc y phục đỏ tươi vô cùng yêu diễm xuất hiện, khom người nói: “Tham kiến Đại Đế.”

“Hoa Chính Hồng, ngươi muốn nói cái gì?” Minh Tâm hỏi.

“Hiện tại còn chín viên hạt giống Thái Hư bị thất lạc bên ngoài, với hiệu quả của hạt giống thì bọn hắn ít nhất cũng đã thành chân nhân. Nếu là thời đại cân bằng, Đại Đế bệ hạ nhất định có thể tìm ra bọn hắn, nhưng hiện tại Cán Cân Công Chính bị hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng, muốn cảm ứng được năng lượng trong thiên địa không dễ chút nào.”

Ôn Như Khanh làu bàu: “Nói như không nói!”

Hoa Chính Hồng không hề tức giận, từ tốn nói tiếp: “Nhưng mà thập điện còn gấp gáp hơn chúng ta nhiều.”

Minh Tâm Đại Đế lật tay, trong tay hắn xuất hiện một la bàn hình tròn. Trên la bàn có một cây kim đang không ngừng chuyển động.

“Vật này tên là Bảo Toàn La Bàn, là một phần của thần vật Cán Cân Công Chính đã bị bản đế cắt ra và luyện hoá thành. Giao thứ này cho thập điện đi.”

Hoa Chính Hồng đang chờ vật này, lập tức nở nụ cười. Nàng đã sớm biết Đại Đế luôn có phương án thứ hai cho mọi tình huống.

Hoa Chính Hồng cầm lấy Bảo Toàn La Bàn rồi bay ra khỏi đại điện.

Vật này tuy không thể so với Cán Cân Công Chính về lực phá hoại và công kích, phạm vi cũng không lớn bằng, nhưng nó có thể cảm giác được hiện tượng mất cân bằng trong một thế giới nhỏ. Vì muốn tìm kiếm hạt giống Thái Hư mà một trăm năm trước Minh Tâm đã tạo ra thứ này.

. . .

Năm ngày sau.

Tại hắc liên, trong một ngôi miếu rách nát.

“Trưởng lão, vì sao chúng ta không ở trong thành mà phải hành tẩu bên ngoài dã ngoại hoang vu này thế?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.

Phan Ly Thiên nói: “Nha đầu, phố xá sầm uất rất bất tiện cho việc chạy trốn.”

“Chạy trốn?” Tiểu Diên Nhi cạn lời.

“Trước khác nay khác, cần phải phòng ngừa cẩn thận. Cách mỗi hai ngày chúng ta phải đổi vị trí, miễn cho đám người Thái Hư tìm ra.”

Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói: “Nói như vậy, trước khi sư phụ trở về thì chúng ta đều phải sống lưu vong khắp nơi như vậy sao?”

“Hầy…” Phan Ly Thiên xấu hổ cười, “Tuy lão hủ không muốn thừa nhận nhưng đúng là chúng ta phải di chuyển khắp nơi. Đây không gọi là lưu vong mà gọi là chiến lược di dời.”

Tiểu Diên Nhi không thể không chấp nhận việc này. Nàng ngồi trên bậc thang, tay chống cằm nhìn về phía ngọn núi ở đằng xa: “Chừng nào sư phụ mới trở về chứ…”

Cách đó không xa, Tả Ngọc Thư cười nói: “Nha đầu, nghĩ tới mấy chuyện phiền muộn làm gì? Tu luyện với lão thân nào.”

“Không có chút sức lực nào.”

“Không tu luyện thì làm sao tiến bộ được?”

“Ta vẫn luôn lười biếng như vậy mà.” Tiểu Diên Nhi ủ rũ nói.

“. . .”

Quá đả kích người ta rồi!

Tả Ngọc Thư tự chuốc nhục nhã, buồn bực đi tới bên cạnh luyện tập ấn phù.

Tối hôm đó.

Từ chân trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn khổng lồ. Phi liễn rộng mấy trăm trượng tựa như một con hung thú cấp tốc lướt về phía ngôi miếu hoang.

Bốn vị trưởng lão lập tức đứng lên. “Đi thôi!”

Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía phi liễn, khẽ nói: “Có lẽ không phải đến vì chúng ta đâu?”

“Cẩn thận vẫn hơn.”

“Vâng.”

Năm người bay qua mấy rặng núi, đáp xuống một cánh rừng rậm để tránh né phi liễn.

Tiểu Diên Nhi vừa đáp xuống đất đã bất đắc dĩ nói: “Không có sư phụ, chúng ta chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.”

“Đây là chuyện chẳng ai muốn, chúng ta cố nhịn một chút là được.” Phan Ly Thiên nói.

Gió đêm ở hắc liên lạnh toát, có lẽ hiện tượng mất cân bằng đã đi tới hồi cuối nên bầu trời đêm đầy sao đẹp không cách nào tả xiết.

Tiểu Diên Nhi nhìn lên trời nói: “Phan trưởng lão, có khi nào sư phụ ta đã…”

“Nha đầu, không được nói linh tinh.” Phan Ly Thiên trực tiếp ngắt lời nàng.

Tiểu Diên Nhi le lưỡi.

“Mọi việc đều đã được thượng thiên sắp đặt. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta lại đi tìm chỗ khác.”

Sáng sớm hôm sau, bên tai năm người truyền đến tiếng ông ông. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện toà phi liễn hôm qua lại xuất hiện ở chân trời.

Tả Ngọc Thư nhíu mày, không nói nhảm một câu nào, quả quyết nói: “Đi!”

Năm người tiếp tục phi hành. Bọn hắn bay qua sơn mạch và rừng rậm, đến một chân núi mới dừng chân đứng lại. Dưới chân núi vừa hay có một toà lương đình.

Nhưng lúc này trong lương đình bỗng truyền ra một thanh âm ——

“Ta chờ ở đây đã lâu. Mời chư vị đi vào một lần.”

Bốn vị trưởng lão lập tức che chắn Tiểu Diên Nhi, sắc mặt bốn người biến hoá, thấp giọng nói: “Hoa Vô Đạo, ngươi mang nha đầu rời đi trước.”

“Được.” Hoa Vô Đạo lập tức đồng ý. Ba người còn lại vận công điều động nguyên khí.

Trong lương đình có một vị nam tử phong độ bước ra, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ. Hắn nhìn về phía năm người, thản nhiên nói:

“Các ngươi trốn không thoát.”

“? ? ?”

Nếu hắn nói lời nào khác, năm người đã không kinh ngạc như vậy. Nhưng câu nói này lại khiến bọn hắn phải kinh hãi.

“Thì ra là ngươi giở trò quỷ?”

Nam tử khom người, lễ phép nói: “Tại hạ là Thất Sinh, đã chờ các vị rất lâu. Mời tiến vào lương đình nói chuyện.”

Hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở bốn phương tám hướng, vây kín năm người.
Chương 1905 Thượng Chương Đại Đế

Tiểu Diên Nhi tức giận bước ra, hậm hực nói: “Giả thần giả quỷ! Ngươi thật đáng ghét!”

Nam tử không tức giận mà hỏi lại: “Đáng ghét?”

“Ngươi lưu lại câu nói vớ vẩn đó ở khắp mọi nơi, còn ngồi rình ở đây, làm sao ngươi làm được?”

Tiểu Diên Nhi cảm thấy kế hoạch của Ma Thiên Các đã rất tốt, khoảng thời gian này bọn họ không ngừng dời chỗ chính là vì phòng ngừa bị phát hiện, sao đối phương có thể trùng hợp chờ sẵn ở đây?

Nam tử đáp: “Thái Hư có thần vật có thể truy tung tu hành giả từ thánh nhân trở lên. Mặc kệ các ngươi trốn đi đâu cũng sẽ bị thần vật tìm tới. Chỉ là… ta khinh thường dùng thứ này.”

“Vậy ngươi dùng cái gì?” Tiểu Diên Nhi rất cạn lời.

Nam tử chỉ vào đầu mình.

Phan Ly Thiên không tin, con đường chạy trốn thiên biến vạn hoá, hắn làm sao có thể tính toán chính xác như thế được!

Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi là biết không thông minh rồi, kém quá xa so với thất sư huynh của ta!”

Thất Sinh không tức giận mà bật cười: “Trong tay ta có một thứ còn chuẩn xác hơn cả thần vật Thái Hư.”

“. . .”

“Kỳ thực ta vốn có thể tìm các vị tán gẫu sớm hơn một chút, nhưng mà ta nhịn xuống.” Thất Sinh thở dài một tiếng, “Rất nhiều chuyện phải đợi người khác đi đầu, mình mới có thể làm được.”

Năm người nghe chẳng hiểu mô tê gì. Tiểu Diên Nhi cự cãi: “Ngươi muốn bắt ta về Thái Hư? Ngươi là ai chứ?”

Thất Sinh nói: “Tại hạ là Thất Sinh.”

“Ngươi đến từ Thái Hư?” Phan Ly Thiên hỏi.

Một tên Ngân Giáp Vệ nói: “Đứng ở trước mặt các ngươi chính là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện, Thất Sinh tiên sinh!”

“Đồ Duy điện?!” Năm người lập tức lui lại như lâm đại địch.

Thất Sinh nói: “Đừng khẩn trương, ta không có ác ý.”

“Tu hành giả Đồ Duy điện không ngốc thì cũng đều là người xấu! Chúng ta đi!”

Soạt ——

Phạm Thiên Lăng quấn quanh bốn vị trưởng lão, thánh nhân chi quang hiện ra, Tiểu Diên Nhi thi triển Thất Tinh Thải Vân Bộ lấp loé về nơi xa.

Thất Sinh không vội vã đuổi theo mà tán thưởng nói: “Tuổi trẻ như vậy đã thành thánh nhân… đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.”

“Điện thủ, không đuổi theo sao?” Ngân Giáp Vệ nghi hoặc hỏi.

“Bọn hắn sẽ trở về thôi.” Thất Sinh ngồi xuống băng ghế trong lương đình.

Tên Ngân Giáp Vệ không hiểu gì, lặng lẽ gãi gãi đầu.

Thất Sinh mở một cuộn giấy trắng ra, nâng bút vẽ tranh. Trong tranh chính là địa đồ hắc liên, cuối cùng chấm nhẹ vào một vị trí trên địa đồ. Chính là vị trí của bọn họ.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, Tiểu Diên Nhi và bốn vị trưởng lão trở về theo đường cũ. Chẳng qua sau lưng bọn họ là một con hung thú toả ra quang hoa quỷ dị, rượt ở đằng sau.

Con hung thú kia hai mắt như điện, lông toàn thân dựng thẳng, thân thể thon dài như một con hổ.

“Thánh hung Thái Hư…” Ngân Giáp Vệ cả kinh.

Sắc mặt bốn vị trưởng lão khó coi vô cùng, rõ ràng là chịu đau không ít. Mà trên đầu Xích Hổ lại xuất hiện một bóng người.

Lúc này Thất Sinh mới đứng lên, khom người hành lễ: “Tham kiến Thượng Chương Đại Đế.”

Tất cả Ngân Giáp Vệ đồng loạt khom người: “Bái kiến Đại Đế!”

Bốn vị trưởng lão ngẩn ngơ. Đây… đây chính là một vị Đại Đế?

Người đến đúng là Thượng Chương Đại Đế của Thượng Chương điện. Hắn là một trung niên nam tử mặc trường bào đỏ, để râu dưới cằm, trên trán hiện rõ khí chất đế vương, ánh mắt sắc bén bắn ra u quang, sau lưng có một vầng sáng như ẩn như hiện.

Chỉ có một người một thú, không còn ai khác.

Thượng Chương Đại Đế nhìn mọi người một lần rồi nói: “Thất Sinh, việc bản đế đáp ứng ngươi đã làm xong rồi.”

“Đa tạ Đại Đế thủ hạ lưu tình.”

Thất Sinh đưa tay chỉ về phía Tiểu Diên Nhi đứng giữa bốn vị trưởng lão: “Tiểu nha đầu này là một trong những người nắm giữ hạt giống Thái Hư… Về phần thiên phú của nàng hẳn Đại Đế đã biết, Thất Sinh không dám nhiều lời.”

Thượng Chương Đại Đế nhìn Tiểu Diên Nhi, gật đầu hài lòng: “Nha đầu, cả thiên hạ này đều đang tìm ngươi. Chỉ có đi theo bản đế ngươi mới được an toàn, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Diên Nhi tức giận trừng mắt.

“Nếu ngươi có thể khiến bản đế hài lòng, bản đế sẽ thu ngươi làm đồ đệ.” Thượng Chương Đại Đế nói.

“Mơ tưởng!” Tiểu Diên Nhi đạp đất xông lên.

“Nha đầu!” Bốn vị trưởng lão lập tức bay theo nàng, bốn toà pháp thân xuất hiện bao bọc quanh người Tiểu Diên Nhi như bốn ngọn núi vàng rực.

Thượng Chương Đại Đế phất tay, một chưởng đánh ra áp trụ toàn bộ bốn toà pháp thân. Bốn vị trưởng lão không chịu nổi một kích, bay ngược ra ngoài.

“Trưởng lão!” Tiểu Diên Nhi nặng nề hô lên.

“Đi mau!” Tả Ngọc Thư bóp nát ngọc phù. Bàn Long Trượng bay lên, ấn phù lượn vòng đầy trời.

Thất Sinh thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Cần gì chứ?”

Thượng Chương Đại Đế vung tay áo, bốn người lại bay ra, khí huyết cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực.

Tiểu Diên Nhi giận dữ phóng tới Thượng Chương Đại Đế, quang mang trên người toả sáng, pháp thân trùng thiên!

Hai mắt Thượng Chương Đại Đế sáng lên: “Thánh nhân.”

Bốn vị trưởng lão vẫn ngoan cường xông tới lần nữa. Thượng Chương Đại Đế vung tay, bốn người phun máu văng ra xa. Hắn hừ lạnh nói: “Nếu không phải bản đế đã hứa trước với Thất Sinh, các ngươi đã là người chết từ lâu, còn dám làm càn trước mặt bản đế?”

Trong lòng bốn vị trưởng lão tuyệt vọng vô cùng. Đây chính là Đại Đế, bọn hắn làm sao có thể đấu lại?

Bốn người vô lực trơ mắt nhìn Thượng Chương Đại Đế đánh ra một vòng ánh sáng trói chặt Tiểu Diên Nhi.

“Thả ta ra! Mau thả ra!” Tiểu Diên Nhi cố gắng giãy giụa.

Thất Sinh lên tiếng khuyên bảo: “Tiểu nha đầu, nghe lời khuyên của ta, thay vì rơi vào tay ác nhân thì chẳng bằng ngươi đi theo Đại Đế. Nhớ kỹ lời ta nói… các ngươi trốn không thoát.”

Thượng Chương Đại Đế thi triển ấn pháp trói buộc Tiểu Diên Nhi lên lưng Xích Hổ rồi nói: “Mới có một người, còn người nữa đâu?”

Thất Sinh nói: “Ở Đại Đô thành hồng liên giới.”

“Ngươi ——” Phan Ly Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn Thất Sinh. Hắn bỗng cảm thấy người trẻ tuổi này đáng sợ đến cực điểm.

Thất Sinh nói: “Đại Đế tha cho các ngươi một con đường sống, còn không biết tạ ơn?”

Phan Ly Thiên bật cười ha hả: “Lão hủ thấy ngươi tuấn tú lịch sự, vì sao lại phải làm con chó cho Thái Hư sai bảo?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK