Không bao lâu sau, đám tu hành giả đông đúc kia bay đến khu vực gần vũng bùn rồi dừng lại.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái bèn hé mắt ra, xuyên qua đống lá cây chằng chịt nhìn đám tu hành giả.
Dưới ánh trăng, đám tu hành giả này trông rất quỷ dị. Ai nấy đều mặc áo choàng màu tím, đến đầu cũng trùm kín không thể nhìn rõ mặt mũi, khí tức phát ra rất âm trầm rùng rợn.
Đặc biệt là tên dẫn đầu đang lăng không lơ lửng, trông cực kỳ đáng sợ.
“Phía trước chính là Mai Cốt Chi Địa… Theo kế hoạch, chúng ta cần phải thao túng toàn bộ hài cốt của người chết trong này.”
“Mấy trăm năm qua, Mai Cốt Chi Địa có vô số người chết. Những người chết đi trong các thành trì gần đây đều bị ném tới nơi này, hoặc được hậu táng theo lễ nghi tế tự cao nhất.”
Một tu hành giả trong số đó bay về phía trước, vượt qua vũng bùn rồi lăng không nhìn về phía Mai Cốt Chi Địa, cất cao giọng nói:
“Các bậc tiên hiền vĩ đại, bọn hắn sẽ nhận được sự tôn trọng của chúng ta… Linh hồn và ý chí của bọn hắn sau khi chết đều sẽ được truyền thừa.”
Đám tu hành giả phía sau cũng bay tới, ánh mắt đều nhìn vào thây cốt đầy đất bên trong Mai Cốt Chi Địa.
Thấy cảnh này, trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ buông lỏng, rõ ràng đám người này đến đây để thao túng hài cốt…
Những bộ hài cốt này đều là át chủ bài do người Lâu Lan lưu lại. Thượng tầng Lâu Lan lấy danh nghĩa tôn trọng người chết nên gom tất cả những người đã khuất đến nơi này. Trên thực tế bọn họ muốn những người này sau khi chết vẫn tiếp tục thủ hộ Lâu Lan. Mà vu thuật chính là điểm mấu chốt dùng để thao túng hài cốt.
. . .
Ngu Thượng Nhung thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý tới bọn họ mà nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lúc này, những tu hành giả mặc trường bào tím đều đã bay đến trên không trung vũng bùn.
“Động thủ đi.”
“Tán dương.”
Các tu hành giả đứng phía trước theo hình phương trận đặt tay chéo ngực, sau đó hai tay chập lại chỉ lên trời, trong lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng tím nhàn nhạt.
Một đạo quang mang màu tím bay về phía Mai Cốt Chi Địa. Quang mang hạ xuống rơi vào một bộ hài cốt. Bộ hài cốt kia đột nhiên giống như có sinh mệnh, từ từ nhúc nhích.
“Bày trận.”
Những tu hành giả còn lại đứng vào đúng vị trí, hai tay nâng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Toàn bộ mũ trùm đầu đều rơi xuống, trên trán bọn họ đều có khắc liên hoa màu tím. Khi vu thuật được thi triển, mỗi bông liên hoa tím đều sáng lên.
Ông ông… năng lượng nguyên khí rung động.
“Khảm… Thuật… Bặc… Đầu… Phiêu… Mộc… U… Lượng… Tân…”
Đám người đọc lầm rầm chú ngữ trong miệng, luồng khí màu tím bốc lên điều động nguyên khí giữa thiên địa.
Một vòng tròn vu thuật màu tím xuất hiện dưới chân bọn họ.
Lóc póc.
Lóc póc.
Ở khu vực thuỷ đàm ngay giữa vũng bùn đột nhiên xuất hiện bong bóng khí phập phồng.
Các tu hành giả mặc trường bào tím nghi hoặc nhìn xuống. “Cẩn thận, có người còn sống.”
Là tu hành giả vu thuật, khả năng nhận định xem một người đã chết hay còn sống của bọn họ cực kỳ cao siêu, hoàn toàn vượt xa người bình thường.
Đám người lập tức dừng tay nhìn về phía thuỷ đàm rồi đưa mắt nhìn nhau, dừng lại mọi động tác trong tay.
“Thật xin lỗi.”
Một giọng nói ôn hoà từ trong cánh rừng gần đó đột ngột truyền tới. Các tu hành giả vu thuật sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.
Dưới ánh trăng, tu hành giả vừa lên tiếng kia chậm rãi bay ra khỏi rừng cây, lăng không lơ lửng trên không trung. Ánh trăng hắt lên bộ trường bào màu xanh của hắn, trông có vẻ rất cô tịch, nhưng toàn thân hắn lại phát ra khí tức rất khó lường.
Đây là khí tức tự tin của một cao thủ quanh năm bước trên lưỡi kiếm.
Ngu Thượng Nhung lên tiếng: “Nếu có thể, mời các vị di chuyển đến địa phương khác để thi triển vu thuật…”
“Tại sao chứ?” Tu hành giả vu thuật dẫn đầu kỳ quái hỏi.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên đầu, thản nhiên nói: “Các vị không cảm thấy nơi này yên tĩnh tường hoà, rất thích hợp để nghỉ ngơi sao?”
“Vị bằng hữu này, thật xin lỗi… Bọn ta phụng mệnh hành sự, nhất định phải thi triển vu thuật ở đây.” Một tu hành giả khác nói.
“Mai Cốt Chi Địa rất lớn, đổi sang một chỗ khác sẽ không ảnh hưởng gì…” Ngu Thượng Nhung ôn hoà cười một tiếng, “Ta chân thành hy vọng các vị chấp nhận đề nghị của ta.”
Một tên tu hành giả vu thuật đứng phía sau khinh thường nói:
“Dựa vào cái gì bọn ta phải đổi chỗ mà ngươi thì không? Ngươi muốn nghỉ ngơi, những chỗ tốt hơn vẫn còn rất nhiều! Thi triển vu thuật ở nơi này là tốt nhất, bọn ta đã tính toán cả rồi!”
“Ta cũng thế.” Ngu Thượng Nhung chỉ đáp lại ba chữ.
“Bằng hữu, mời rời khỏi nơi đây.”
Ngu Thượng Nhung khe khẽ lắc đầu, lạnh nhạt thở dài. “Nếu đã như vậy, các vị đều lưu lại đi.”
Vừa nói xong, Trường Sinh Kiếm lao vụt ra khỏi vỏ, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám…
Chỉ trong giây lát kiếm cương chằng chịt đã xuất hiện, ngưng tụ thành trận hình trên không trung.
Kiếm Ma Túc Mệnh!
“Phòng thủ!”
Đám tu hành giả vu thuật vội vàng nâng tay, vòng tròn vu thuật bay lên thành một tầng bình chướng màu tím che chắn.
Kiếm Ma Túc Mệnh đâm xuống như vũ bão!
Một bộ phận kiếm cương đâm nát tầng bình chướng vu thuật, số còn lại lập tức đâm xuyên qua lồng ngực đám tu hành giả.
Chỉ trong một chiêu, đội ngũ hơn năm mươi tu hành giả vu thuật đã bỏ mạng hơn mười người.
Đám người còn lại sắc mặt kinh hãi, không ngừng thi triển vu thuật.
Tay phải Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc, Trường Sinh Kiếm bay trở về trong tay hắn. Ngu Thượng Nhung cầm chặt kiếm, đạp không bay tới.
“Ngăn lại!”
“Giết hắn!”
Mấy đạo vòng tròn năng lượng màu tím ngưng tụ lại rồi bay về phía Ngu Thượng Nhung. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện vọt về phía trước, chém xuống một kiếm!
Kiếm cương đầy trời xuất hiện đánh bay từng vòng tròn năng lượng!
Mấy tu hành giả vu thuật bay ngược ra ngoài, cùng lúc đó kiếm cương không biết từ đâu chợt xuất hiện trên đầu bọn hắn, lao xuống đâm xuyên qua lồng ngực.
Phập phập phập!
Từng bộ thi thể rơi xuống. Chỉ trong chớp mắt, năm mươi tu hành giả vu thuật chỉ còn lại có hơn mười người.
Tu hành giả cầm đầu cau mày quát lớn: “Lui về!”
Trường bào huy động, hơn mười người lập tức quay đầu bỏ chạy. Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi… một người cũng không thể rời đi.”
Chương 722 Vô đề
Nếu để bọn họ trở về mật báo thì còn gì để nói nữa? Ngu Thượng Nhung bộc phát tốc độ toàn thân, tia sáng đỏ trên thân kiếm toả sáng rực rỡ hơn trước!
Đại thần thông thuật!
Thân ảnh nhoáng lên. Một kiếm đâm xuyên một người. Ngu Thượng Nhung tiếp tục đạp không lao tới.
Năm tu hành giả vu thuật được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt quay người lại, song chưởng tung ra vòng tròn vu thuật màu tím.
Đã từng có kinh nghiệm đối đầu với đại vu, Ngu Thượng Nhung không để cho đám năng lượng màu tím kia chạm vào mình mảy may, lập tức huy động Trường Sinh Kiếm!
Kiếm Ý Vô Ngân!
Kiếm ý hình thành, quét ngang đám vòng tròn vu thuật. Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu lên, Ngu Thượng Nhung đã xuất hiện phía trên đầu bọn họ, hai tay giang rộng, kiếm cương dồn dập ập xuống.
“Kiếm khách Đại Viêm?”
Chỉ trong giây lát, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại một người.
Kẻ đó chạy được một đoạn, thấy đồng bọn đều chết sạch bèn ngừng lại, xoay mặt đối diện với Ngu Thượng Nhung. Hắn biết có chạy cũng không thoát!
Ngu Thượng Nhung nhấc kiếm lên, lắc đầu nói: “Đây vốn không phải là ý của ta… Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.”
“. . .”
Tu hành giả cầm đầu nói: “Tu hành giả Đại Viêm đều vô sỉ hèn hạ như ngươi sao?”
“Ngươi nói vậy thì cứ cho là vậy.” Ngu Thượng Nhung lười đấu võ mồm với người khác.
“Ha ha… ta thừa nhận sức chiến đấu của từng người trong Đại Viêm đều rất mạnh. Nhưng lần này ngươi chỉ giết được một đám vu sư cấp thấp. Nếu ngươi giết ta… vương thành chắc chắn sẽ điều tra. Đến lúc đó cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị Lâu Lan truy sát.”
“Đây là uy hiếp?” Ngu Thượng Nhung thú vị hỏi.
Tu hành giả vu thuật bình ổn lại tâm tình, hắn cảm thấy vị kiếm khách đến từ Đại Viêm này là người có lý trí, nghe lọt đạo lý. Chỉ cần để đối phương hiểu được lợi và hại trong việc này thì hắn sẽ có cơ hội sống sót, không cần thiết phải tỏ ra khúm núm.
“Ngươi có thể xem đó là uy hiếp.”
Hắn nhìn Ngu Thượng Nhung rồi giơ lòng bàn tay ra, trên đó có khắc hoa văn đặc thù. “Ta tên là Tây Ân, đến từ gia tộc Bá Nạp ở vương thành Lâu Lan. Nếu ngươi thật sự ra tay với ta, gia tộc ta nhất định sẽ tra rõ ràng việc này. Ngươi cần gì phải tự tìm phiền phức?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu nói: “Đúng là ta rất không thích gặp phiền phức.”
“Huống hồ gì Lâu Lan và Đại Viêm còn luôn có quan hệ tốt. Sau khi việc trảm kim liên trở nên thịnh hành, hai nước chúng ta có phát sinh đôi chút mâu thuẫn không vui, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến quan hệ song phương… Nghe nói Đại Viêm nội loạn, U Minh Giáo hoành hành vô cùng, Thần Đô gặp khốn. Ta cảm thấy rất đáng tiếc thay cho các vị.” Vu sư Tây Ân nói.
“Nhưng mà… những người này đều đã chết rồi.” Ngu Thượng Nhung nhìn xuống đống thi thể tản mát dưới đất.
Tây Ân lắc đầu nói: “Ta sẽ giải thích với thượng tầng… Đương nhiên việc này còn phải xem thái độ của ngươi.”
Ngu Thượng Nhung lại lần nữa gật đầu, nhấc chân bước lùi về sau. Ánh trăng rọi xuống gương mặt hắn làm tăng thêm vẻ nhàn nhạt lạnh lùng.
“Thái độ của ta từ khi bắt đầu đều chưa hề thay đổi…” Ngu Thượng Nhung vừa đi vừa nói.
“Rất tốt, ta thưởng thức loại người thức thời như ngươi. Hẹn ngày tái ngộ.” Tây ân xoay người, ngay khi vừa quay đi, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ âm trầm.
Cùng lúc đó, bên tai hắn truyền đến âm thanh kiếm cương hội tụ. Vù vù!
Hả?
Tây Ân xoay người lại, trừng to hai mắt mắng lớn: “Ngươi… đánh lén?!”
Kiếm cương đầy trời hợp lại thành một thể xạ kích về phía Tây Ân.
Tây Ân hét to, song chưởng đánh ra, toàn thân bốc lên hộ thuẫn màu tím, từng vòng năng lượng bao bọc lấy cơ thể hắn.
Ngu Thượng Nhung không thèm nhìn, chỉ hờ hững xoay người đi. Kiếm cương nhanh như thiểm điện đâm tới ——
Xuyên qua lồng ngực Tây Ân.
Trường Sinh Kiếm lượn một vòng rồi bay trở lại vào vỏ kiếm trên lưng Ngu Thượng Nhung. Một người một kiếm cứ thế đạp không lui vào trong cánh rừng. Động tác như nước chảy mây trôi, không dây dưa dông dài, không vội vã nóng nảy.
Hai mắt Tây Ân trợn tròn nhìn về phía rừng cây an tĩnh, nhìn lên bầu trời sao rồi nhìn xuống vũng bùn, nhìn lại đống thi thể của đồng bọn dưới đất.
Sinh mệnh khí tức của hắn đang trôi đi, thậm chí còn có cảm giác bị rút ra…
Hắn không kịp cảm nhận cơn đau truyền tới, toàn thân đã bổ nhào xuống đất.
Ngu Thượng Nhung nằm trên cành cây, trong đầu suy nghĩ kế sách đối phó. Đám tu hành giả vu thuật này xuất hiện ở Mai Cốt Chi Địa, hiển nhiên là có nhiệm vụ trong người. Nay toàn bộ vu sư đều thành vong hồn dưới kiếm, không còn ai trở về phục mệnh, Lâu Lan chắc chắn sẽ chú ý tới điểm này và phái người đi tìm… Rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.
Vậy thì… sau đó hắn nên ứng phó thế nào?
Ngu Thượng Nhung ghét nhất là phiền phức. Hắn mở mắt nhìn về phía thuỷ đàm, thở dài một tiếng. “Nếu là trước kia thì làm gì có phiền não thế này.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
. . .
Tiếng Hệ thống thông báo thưởng điểm công đức vang lên dồn dập bên tai khiến Lục Châu cứ ngỡ Lương Châu đã xảy ra chiến trận.
Nhưng nghĩ lại, nếu người Nhu Lợi thật sự động thủ thì sao chỉ có mấy chục tiếng nhắc nhở? Tuy rằng điểm công đức nhận được không cao nhưng số lượng chắc chắn sẽ không ít.
Lục Châu lệnh cho người gửi phi thư đến Lương Châu. Rất nhanh Tư Vô Nhai đã gửi phi thư hồi đáp, nói rằng Lương Châu rất yên tĩnh, có Tư Vô Nhai hắn toạ trấn thì sẽ không có việc gì.
“Xem ra những người này là do Ngu Thượng Nhung giết…”
Trái lo phải nghĩ một lúc, Lục Châu quyết định để lão bát gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn sai tai mắt ở Lâu Lan đến hiệp trợ Ngu Thượng Nhung.
Sớm muộn gì Lục Châu cũng phải đi Lâu Lan một chuyến. Theo lời Lưu Qua, thuỷ tinh cầu ký ức của Cơ Thiên Đạo hẳn là có quan hệ với vương tộc Lâu Lan.
Chiều hôm đó, Đoan Mộc Sinh nhanh chân bước vào Đại Chính Cung. “Sư phụ, xin người phân phó.”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, nghi hoặc hỏi: “Lão bát đâu?”
Đoan Mộc Sinh đáp: “Mấy hôm nay lão bát cực kỳ khắc khổ, cả ngày trốn ở trong phòng tu hành thổ nạp, có việc gì sư phụ cứ giao cho đồ nhi, đồ nhi sẽ thay hắn làm việc!”
Lục Châu gật đầu nói: “Cũng được… gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, bảo hắn nghĩ cách trợ giúp Ngu Thượng Nhung.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói xong Đoan Mộc Sinh xoay người rời đi.
. . .
Cùng lúc đó trong một gian phòng ở Cảnh Hoà Cung.
“Ui da —— ngài nhẹ tay thôi!” Chư Hồng Cộng nằm lỳ trên giường, kêu rên liên hồi.
“Con à, có phải Cơ lão ma đánh con không? Con thấy chưa, theo ta về là được rồi, ở lại đây chịu tội làm gì!” Chư Thiên Nguyên từ sau khi lẻn vào hoàng cung thì ngày nào cũng theo đuôi Chư Hồng Cộng không rời.
“Ngài đừng vũ nhục sư phụ ta… đây là do tam sư huynh đánh đó.”
“Vậy thì đến tìm hắn lý luận đi! Sư phụ con đánh thì ta không dám ý kiến, nhưng sao sư huynh của con lại bá đạo như vậy, còn dám đánh người lung tung?”
Lúc này cửa phòng chợt kêu lên ken két, Đoan Mộc Sinh đẩy cửa bước vào. Tay trái cầm Bá Vương Thương, tay phải cầm một chén thuốc đưa tới nói: “Lão bát, thuốc của đệ nè.”
Chư Thiên Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên vóc dáng khôi ngô, cơ bắp tráng kiện, mỗi một hành động đều tràn ngập lực lượng khiến người ta sợ hãi.
“Ngài là…?” Chư Thiên Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Đoan Mộc Sinh, tam sư huynh của Chư Hồng Cộng.” Đoan Mộc Sinh đáp.
Chư Thiên Nguyên sửng sốt một giây rồi nhanh chóng nói:
“Thì ra là tam tiên sinh Ma Thiên Các! Khuyển tử ngang bướng, ngài làm sư huynh hẳn phải mệt nhọc vì nó không ít. Về sau nếu nó lại làm sai chuyện gì, ngài cứ đánh mạnh vào! Đừng khách khí với ta!”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Đoan Mộc Sinh đã nghe kể lại chuyện của Chư Hồng Cộng, bèn chắp tay nói: “Bá phụ, đây chỉ là việc nhỏ, ta sẽ không tính toán với sư đệ.”
“Chư Hồng Cộng có sư huynh phân rõ phải trái, lòng dạ rộng rãi như ngài thật là phúc phận tám đời của nó.”
“Nào có nào có… Thuốc này ngày dùng ba lần, chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn. Ta còn có việc đi trước, xin cáo từ.”
“Tam tiên sinh đi thong thả.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Chương 723 Vô đề
Bảy ngày sau.
Sáng sớm, Ngu Thượng Nhung như thường lệ bay ra khỏi rừng cây, lăng không quan sát sự biến hoá của vũng bùn.
So sánh với bảy ngày trước, hắn đã có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh của Vu Chính Hải. Điều này cũng có nghĩa là Vu Chính Hải đã tiến thêm một bước trên con đường phục sinh.
Quan sát xong, Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra luyện tập kiếm thuật. Thấy Cát Lượng đang kiếm ăn ở gần đó, hắn khẽ cười một tiếng.
Đúng lúc này, từ xa có ba tên tu hành giả mặc trường bào tím bay về phía Cát Lượng.
Cát Lượng cực kỳ cảnh giác, thấy có người tới gần, nó lập tức bay trở về, trốn vào trong cánh rừng phía sau Ngu Thượng Nhung.
Ba tên tu hành giả kia cũng bay theo tới. Thấy Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng, ba người cất tiếng chào:
“Đúng là có người… Bằng hữu, có từng thấy một đám người ăn mặc giống chúng ta không?” Tu hành giả đứng đầu hỏi.
Ngu Thượng Nhung rất dứt khoát chỉ tay về phía đám thi thể nằm trong bãi cỏ rậm rạp gần vũng bùn. “Là bọn hắn?”
Ba tên tu hành giả lập tức cúi đầu nhìn. Không nhìn tới thì thôi, vừa chú ý quan sát đã thấy dưới đất toàn là thi thể… Bọn hắn cả kinh, vội lao xuống dưới.
Ba người sử dụng vu thuật gom toàn bộ thi thể lại, vừa đủ năm mươi người, trên mặt cả ba đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Tu hành giả cầm đầu nói:
“Bằng hữu, xin hỏi có thấy hung thủ là ai không?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Thì ra bọn họ là đồng bọn của ngươi. Ta rất lấy làm tiếc vì cái chết của bọn họ… về phần hung thủ thì hắn đã vào vương thành rồi.”
“Đa tạ bằng hữu!”
Tu hành giả mặc trường bào tím nhấc tay, một tấm lưới màu tím xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ thi thể, hắn lăng không bay lên nói: “Mau trở về phục mệnh.”
“Vâng!”
Ba tên tu hành giả mang theo thi thể rời khỏi Mai Cốt Chi Địa.
Ngu Thượng Nhung nhìn về phía vũng bùn, khẽ lắc đầu: “Nếu không phải vì huynh thì ta đã chẳng cần phải sử dụng thủ đoạn nói dối vụng về ngu xuẩn thế này.”
Nhưng nói xong, hắn lại nở nụ cười.
“Nhưng mà… nhân sinh vốn nên làm vài việc ngu xuẩn.”
Mỉm cười lắc đầu, Ngu Thượng Nhung bay vào trong cánh rừng.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Giữa vũng bùn, khu vực thuỷ đàm nổi lên rất nhiều bong bóng, âm thanh bong bóng khí vỡ vụn càng lúc càng lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi khu rừng, đến gần vũng bùn kiểm tra một lượt rồi lẩm bẩm: “Đã chết rồi mà tính tình huynh vẫn không vừa nhỉ.”
Năm ngày ngay sau đó, rất may mắn là không có người nào đến gần vũng bùn, mọi chuyện đều rất thuận lợi.
“Còn hai mươi hai ngày.”
Mỗi một ngày trôi qua, Ngu Thượng Nhung đều dùng Trường Sinh Kiếm vạch lên thân cây cổ thụ một đường để đánh dấu thời gian.
Ùng ục!
Ùng ục!
Tiếng bong bóng khí nổi lên rồi vỡ tan ngày càng lớn, hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Xuyên qua từng tầng cây lá, Ngu Thượng Nhung nhìn về phía thuỷ đàm, lúc này nó xuất hiện nhiều bong bóng khí như thể đang sôi sục lên.
Động tĩnh quá lớn, nếu có người đến sẽ rất phiền phức.
Cũng may Ngu Thượng Nhung tiếp tục vượt qua được thêm mười ngày yên ổn.
Tiếng bong bóng khí sôi sục… đột nhiên biến mất.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, chỉ một giây sau đã xuất hiện phía trên thuỷ đàm. Hắn cúi thấp người xuống, im lặng lắng nghe động tĩnh.
Khắp nơi đều im ắng đến cực hạn… Thường thì khi không gian càng yên tĩnh, con người càng dễ bị ù tai. Ngu Thượng Nhung đúng là đang có cảm giác này.
Thế nhưng… trong tiếng ù tai lại mang theo tiếng gió yếu ớt.
Không đúng!
Ngu Thượng Nhung lập tức bay lên cao, vừa vặn nhìn thấy từ thành trì Lâu Lan có một lượng lớn tu hành giả đang bay tới, toàn thân mặc trường bào tím, bên ngoài còn mang cả khôi giáp.
“Vẫn còn mười hai ngày…” Ngu Thượng Nhung đau đầu nói.
Với năng lực của Ngu Thượng Nhung, giải quyết đám tu hành giả này cũng không mấy khó khăn, nhưng chung quy hắn vẫn là con người. Nếu người Lâu Lan cứ liên tục chơi trò xa luân chiến không cho hắn nghỉ ngơi lấy một khắc thì hắn cũng sẽ biết mệt mỏi, cuối cùng sẽ ngã xuống.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngu Thượng Nhung bỗng gọi: “Cát Lượng.”
Híííííí. Cát Lượng vui vẻ bay tới.
Ngu Thượng Nhung vỗ lên lưng nó, ôn tồn nói: “Ngươi hãy nhử bọn hắn rời đi, bay về phía lạch trời. Khi bay đến đỉnh cao nhất, bọn hắn sẽ không vượt qua được, ngươi có thể cắt đuôi bọn hắn ở đó.”
Híííííí.
“Tốc độ của ngươi quá nhanh, đừng bay hết tốc lực kẻo bọn hắn theo không kịp…”
Ngu Thượng Nhung bẻ một vài nhánh cây rồi cởi áo choàng ra đắp lên, sau đó đặt chúng lên lưng Cát Lượng.
Cát Lượng đảo một vòng quanh người hắn.
“Đi đi.”
Híííííí —— ——
Tiếng hí này của Cát Lượng cao vút đến tận mây, lớn hơn bất kỳ tiếng kêu nào trước đó. Cát Lượng đạp không bay ra khỏi khu rừng rồi hướng về phía Đại Viêm mà phi nước đại.
Đám tu hành giả đến từ Lâu Lan thấy Cát Lượng lập tức thay đổi phương hướng, vội vàng đuổi theo.
Đứng từ chỗ Ngu Thượng Nhung nhìn sang, Cát Lượng trông chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm chọc phải tổ ong vò vẽ, bị cả ngàn con ong dí theo sau lưng.
Ngu Thượng Nhung nhìn nó, tựa người vào cành cây khẽ nhắc: “Đừng bay quá nhanh.”
Cát Lượng hiểu ý Ngu Thượng Nhung, không dùng hết tốc lực mà cứ bay một lúc sẽ thả chậm lại tốc độ, tựa như một con toạ kỵ bình thường bay được một đoạn sẽ mệt mỏi giảm tốc.
Đám tu hành giả Lâu Lan điên cuồng đuổi theo cho đến khi bóng dáng bọn hắn biến mất vào trong biển mây, Ngu Thượng Nhung mới yên tâm nhắm mắt điều tức.
Hắn biết… tiếp sau đó sẽ là khổ chiến.
Cát Lượng muốn bay tới lạch trời ít nhất cũng cần mười ngày, muốn nó quay về tới đây cũng phải mất hơn hai mươi ngày… Nhưng đại sư huynh chỉ cần mười hai ngày nữa là sẽ phục sinh.
Điều này có nghĩa là, Ngu Thượng Nhung phải tự mình mang Vu Chính Hải trở về Đại Viêm.
“Tự mình phi hành?” Ngu Thượng Nhung nghĩ tới cảnh này, đưa mắt lườm về phía thuỷ đàm một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường đường là Kiếm Ma cũng có lúc phải cam chịu.
. . .
Kế sách dùng Cát Lượng dời đi sự chú ý đã thành công.
Nhưng đến ngày thứ ba lại có tu hành giả đến khu vực bùn lầy.
Ngu Thượng Nhung không hề xuất hiện mà chỉ ẩn trong rừng quan sát. Đám tu hành giả kia bay tới bay lui tra xét một phen, lại bay về phía Mai Cốt Chi Địa một đoạn, lát sau mới rời đi.
Xem ra là đám người này đến để điều tra về cái chết của đám tu hành giả mặc trường bào tím.
Ba ngày sau đó bình an vô sự.
Chương 724 Vô đề
Cùng lúc đó, trong doanh địa của người Nhu Lợi, Tạp La Nhĩ cũng đang vô cùng quan tâm tới động tĩnh nơi này.
“Tướng quân, bên phía Lâu Lan hồi âm, tuy rằng không tìm thấy Kiếm Ma nhưng bọn họ đã cài không ít cạm bẫy trên con đường từ Lâu Lan quay về Đại Viêm, Kiếm Ma chắc chắn sẽ không thể trở về!” Một tên thuộc hạ khom người nói.
Tạp La Nhĩ mở to mắt, gật đầu nói: “Rất tốt… tình hình bên phía Ba Tư Nhĩ gần đây thế nào?”
“Tâm tình Ba Tư Nhĩ đại nhân không được tốt, hắn vẫn chưa tiếp nhận được ý kiến của ngài.”
“Ngu xuẩn… loại người như hắn sao có thể thành đại vu được nhỉ?” Tạp La Nhĩ thản nhiên cười. “Đại Viêm có một vị cửu diệp, liên minh mười hai nước là chuyện sớm hay muộn cũng phải hình thành, hắn còn cho rằng mình là đại vương Lâu Lan hay sao?”
“Chuyện này… thuộc hạ không biết.”
“Lui xuống đi, nếu hắn đến thì bảo là bản tướng quân bận rộn quân vụ, không gặp!”
“Vâng!”
Tên thuộc hạ lui ra ngoài rồi bay đi, không bao lâu sau đã đến một khu vực doanh địa khác.
Sau khi chào hỏi đám thị vệ canh chừng bên ngoài, hắn thuận lợi đi tới chủ trướng.
“Đại nhân, ta đã truyền đạt ý của ngài cho tướng quân.”
Trong doanh trướng truyền ra âm thanh: “Với lòng dạ của tướng quân, hẳn là sẽ không chấp chặt với ta… Hắn có hài lòng với đề nghị của ta không?”
Tên thuộc hạ đáp:
“Tướng quân nói hắn rất khó lòng tiếp nhận đề nghị ngu xuẩn này của ngài. Lâu Lan nên nghĩ lại mà xem tại sao nước mình lại suy yếu như vậy.”
“Cái gì?!”
“Đại nhân bớt giận, tướng quân bảo ta truyền đạt lại nguyên văn cho ngài nghe! Tướng quân còn nói sự vụ bận rộn, sẽ không gặp mặt ngài!”
Hắn vừa nói xong, trong doanh trướng im lặng một lúc lâu. Lát sau đại vu Ba Tư Nhĩ thở hắt ra, nói: “Cút!”
Tên thuộc hạ không dám chần chờ, lập tức chạy ra khỏi doanh địa Lâu Lan.
Đến một khu rừng cây vắng vẻ, hắn gửi đi một bức phi thư rồi mới quay trở về doanh địa Nhu Lợi.
Trong doanh địa Lâu Lan.
Ba Tư Nhĩ tức giận mắng: “Tạp La Nhĩ, Nhu Lợi quốc các ngươi là một đám man di chưa được khai hoá, các ngươi mà cũng xứng nói xấu Lâu Lan chúng ta?”
Tên vu sư đứng bên cạnh cung kính nói: “Đại nhân… vậy chúng ta có cần phải ngăn đường Ngu Thượng Nhung nữa không?”
“Ngươi thấy sao?”
“Thuộc hạ đề nghị không nên ngăn chặn Ngu Thượng Nhung, dùng thứ này để lấy lòng Đại Viêm. Hiện nay U Minh Giáo của Đại Viêm như mặt trời giữa trưa, liên minh mười hai nước sợ là khó có thể làm được gì.”
Ba Tư Nhĩ liếc nhìn hắn rồi nói: “Không.”
“Ý của đại nhân là…?”
“Ta không chỉ muốn ngăn đường Ngu Thượng Nhung mà còn muốn xua hắn tới địa phận của người Nhu Lợi, sau đó không tiếc mọi giá đánh giết hắn. Ma Thiên Các tất sẽ giận chó đánh mèo mà tấn công Nhu Lợi. Ta muốn xem xem Tạp La Nhĩ hắn có bản lãnh gì mà đòi chống lại cửu diệp!”
“Đại nhân anh minh.”
“Ngươi đi làm đi, nhớ rõ phải giả trang làm người Nhu Lợi.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
. . .
Mười hai ngày rốt cuộc cũng trôi qua. Cộng thêm trước đó hai mươi bảy ngày, rốt cuộc khoảng thời gian phục sinh bốn mươi chín ngày của tộc Vô Khải đã xong.
Bốn mươi chín ngày không dài cũng không ngắn, đủ để tu hành giới phát sinh biến hoá cực lớn. Không ai biết tu hành giới hiện nay đã trở thành như thế nào.
Sáng sớm hôm đó, một hạt sương lóng lánh trượt xuống từ trên ngọn cây. Ánh nắng nhảy nhót trong khu rừng phản chiếu lên hạt sương tạo thành một tia sáng chói mắt.
Khi giọt nước sắp rơi lên tóc Ngu Thượng Nhung, nó đột nhiên bị một cỗ nguyên khí vô hình cản lại.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung mở mắt.
Nguyên khí phát tán, giọt nước trên đỉnh đầu bị sấy khô chỉ trong giây lát.
Ùng ục!
Trong thuỷ đàm lại bốc lên bong bóng khí.
Ngu Thượng Nhung bay ra khỏi rừng cây, lơ lửng ở gần đó quan sát thuỷ đàm.
Bong bóng khí càng lúc càng nhiều, sau đó biến thành nước nóng sôi trào. Hơi nước không ngừng bốc lên, vốn là một thuỷ đàm nhỏ, chỉ trong một thời gian ngắn đã bốc hơi hết, trở thành bùn đất.
Cuối cùng cũng không còn tiếng sôi sục nữa. Mảnh đất bùn ở đó trở nên khô ráo và vuông vức.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay nhìn khu đất kia không chớp mắt…
“Đã đến lúc rồi…” Ngu Thượng Nhung nói khẽ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời. Phía đông, ánh mặt trời rọi xuyên qua rừng cây, xuyên qua sông núi và đáp xuống toà thành cổ Lâu Lan ở phía xa.
Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Một đàn chim tước dập dờn bay tới, tiếng chim kêu ríu rít không ngừng.
Trong đàn có một chú chim tước biến dị, nó có khứu giác rất nhạy bén, bèn đáp xuống khu bùn lầy, không ngừng mổ vào lớp đất.
Cộc cộc cộc… cộc cộc… cộc cộc…
Chim tước dường như đã ngửi thấy mùi vị gì đó, nó mổ rất nhanh, rất dùng sức.
Phốc!
Rốt cuộc nó đã mổ ra một lỗ hổng.
Soạt —— ——
Một bàn tay đột nhiên phá đất chui lên, một phát tóm được chú chim tước kia! Năm ngón tay co lại tóm chặt cánh chim.
Sau đó bàn tay khẽ mở, chim tước lập tức hoảng hốt bay đi. Mà cánh tay kia lại vươn thẳng lên không trung.
Cảnh tượng này có thể khiến người ta sợ hãi. Nếu Ngu Thượng Nhung không sớm chuẩn bị tâm lý thì cũng sẽ cảm thấy kinh khủng.
Ngu Thượng Nhung nhìn chằm chằm cánh tay đang vươn lên cao.
Năm ngón tay duỗi thẳng, da tay thẳng thớm trông có vẻ trẻ tuổi, không giống như tay của một người đã luyện đao vô số năm.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Huynh không được may mắn cho lắm.”
Tộc nhân Vô Khải sau khi trọng sinh, người may mắn thì có thể giữ được hình dáng người trưởng thành, người xui xẻo thì thậm chí có thể biến thành trẻ sơ sinh. Nếu thọ mệnh không còn nhiều thì e là đến mấy ngụm sữa còn chưa kịp uống đã toi đời.
Nhưng nhìn cánh tay này thì xem ra còn có thể tiếp nhận được.
Phốc! Soạt!
Bùn đất văng tán loạn, một thân ảnh dơ bẩn xuất hiện, đứng trong đống bùn lầy.
Cho dù sắc mặt Ngu Thượng Nhung có vẻ bình tĩnh nhưng cảnh tượng tộc nhân Vô Khải phá đất chui lên quả thật khiến ai nấy cũng đều phải kinh ngạc.
Bùn đất sau khi bị nung khô đã trở nên giòn xốp, người đó rất dễ dàng phá đất chui lên.
Dò xét một lát, Ngu Thượng Nhung phát hiện thân thể đứng trên vũng bùn kia trông thon gọn nhỏ nhắn hơn trước, rất giống… thiếu niên.
Trên mặt và toàn thân đều bám đầy đất bùn cáu bẩn, nhìn không rõ bộ dáng. Nhưng cặp mắt kia… lại sáng lấp lánh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò và mờ mịt.
Thiếu niên đứng đó thật lâu không hề động đậy. Hắn nhìn thấy sông núi, rừng cây, thấy Mai Cốt Chi Địa, rốt cuộc nhìn tới thân ảnh Ngu Thượng Nhung đang lăng không lơ lửng cách đó không xa.
Chương 725 Vô đề
Ngu Thượng Nhung thản nhiên mỉm cười. “Rốt cuộc huynh cũng không chết.”
“Không chết?” Thiếu niên nghi hoặc nói.
“Đại sư huynh… Việc còn lại tự xử lý đi.” Ngu Thượng Nhung bình thản nói.
Suốt chặng đường này ta đã giúp huynh rất nhiều, thân là đại sư huynh, bây giờ đến phiên huynh xuất lực.
Thiếu niên lại hỏi: “Ngươi là ai? Ai là đại sư huynh? Sao ngươi lại bay được?”
“. . .”
Ngu Thượng Nhung ngây ngốc.
Hắn đảo mắt nhìn Vu Chính Hải, bàn tay nâng lên. Cương khí cuốn theo dòng nước sạch gần đó bay về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải thấy thế giật nảy mình, liền co cẳng chạy… Nhưng dòng nước kia như có mắt, đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh rồi ập tới.
Chỉ trong giây lát, dòng nước đã rửa sạch sẽ toàn thân Vu Chính Hải.
Một vị thiếu niên trẻ măng đứng tại chỗ, hai mắt to tròn kinh ngạc đang nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vu Chính Hải.
“Huynh không nhớ gì à?”
“Nhớ cái gì?”
“Tên của huynh.”
Thiếu niên lắc đầu.
Ngu Thượng Nhung khe khẽ thở dài… Chuyện này không giống với lời miêu tả của lão thất. Sau khi trọng sinh vì sao lại hệt như biến thành một người khác thế này?
Ngu Thượng Nhung vung tay lên, quần áo đã chuẩn bị sẵn đặt trong rừng bay ra đáp lên người Vu Chính Hải.
“Mặc vào đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải cầm quần áo mặc vào… Đương nhiên y phục quá lớn so với người hắn, trông có vẻ rất buồn cười.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng không chế giễu hắn mà chỉ nói: “Đi theo ta.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao cả.”
“Không đi đâu.”
“?”
Ngu Thượng Nhung vọt xuống đứng đối diện Vu Chính Hải. Hắn nhìn thấy trong mắt Vu Chính Hải hiện lên vẻ đề phòng, cẩn thận, đồng thời còn có vẻ cố chấp và bướng bỉnh quen thuộc.
“Ngươi là ai?” Vu Chính Hải hỏi.
Ngu Thượng Nhung im lặng dò xét hắn. Có lẽ do đã trải qua bốn mươi chín ngày quá nhàm chán khiến Ngu Thượng Nhung đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói ra một câu: “Ta là sư huynh của ngươi.”
Ngữ khí thong dong bình thản, không mặn không nhạt.
“Sư huynh?” Thiếu niên gãi gãi đầu, chẳng nhớ được gì.
Ngu Thượng Nhung xoay đi, thản nhiên nói: “Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa. Thời gian cấp bách, ta mang ngươi trở về.”
“Về đâu?”
“Đại Viêm.”
Từ vũng bùn đến lạch trời, Cát Lượng còn phải bay mất mười ngày. Không có Cát Lượng, Ngu Thượng Nhung phải mất ít nhất một tháng, đó là chưa tính đến thời gian nghỉ ngơi trong suốt chặng đường. Ngu Thượng Nhung còn chưa biết thiếu niên Vu Chính Hải có chịu nổi việc phi hành quá lâu như vậy không…
Ngu Thượng Nhung không hiểu rõ về Vu Chính Hải. Trọng sinh thành một thiếu niên, liệu Vu Chính Hải có còn tu vi không? Nếu không còn thì trên đường đi Ngu Thượng Nhung còn phải sử dụng cương khí cản trở phong cương, cực kỳ hao tổn nguyên khí.
Thấy đối phương không đáp, Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn lại, phát hiện Vu Chính Hải đang thu thập trường bào…
Y phục này đúng là quá lớn so với vóc người của hắn. Ngu Thượng Nhung huơ nhẹ kiếm trong tay. Vù!
Kiếm cương tinh chuẩn cắt đi phần dưới trường bào.
Thiếu niên Vu Chính Hải kinh ngạc vô cùng, nhìn kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung. “Kiếm thuật của huynh…”
“Lợi hại?”
“Ừ.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười hài lòng.
Từ trước đến nay huynh chưa bao giờ thừa nhận chuyện đó.
“Vậy ta có thể bái huynh làm thầy không?” Vu Chính Hải vừa đi vừa hỏi.
“. . .”
Chiếm tiện nghi của sư huynh là được rồi. Làm sư phụ thì miễn đi. Loạn bối phận sẽ tổn thọ đó.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Ngươi đã có một vị sư phụ rất tốt rồi.”
“Ở đâu?”
Ngu Thượng Nhung nhìn thấy khát khao tu hành trong mắt thiếu niên Vu Chính Hải… Loại ánh mắt này hệt như lúc Ngu Thượng Nhung từ Tiểu Hàm Sơn đi bộ tới Ma Thiên Các tầm sư học dạo. Hắn giật mình minh bạch, lần phục sinh này tựa như đã mang Vu Chính Hải trở về lần đầu tiên tử vong luân hồi.
Đại Viêm thế giới đúng là không thiếu chuyện lạ… có rất nhiều việc không cách nào giải thích được.
Ngu Thượng Nhung cố nén lại tâm tình kinh ngạc, chỉ tay về phía Đại Viêm rồi nói: “Đi thôi.”
Một cỗ cương khí nâng hai người lên bay về chỗ sâu trong Mai Cốt Chi Địa.
Ánh mắt thiếu niên Vu Chính Hải lộ vẻ cuồng nhiệt hưng phấn đối với việc phi hành, đối với tu hành, đối với tương lai…
“Sư huynh, tu vi của huynh cao đến mức nào?” Trên bầu trời, thiếu niên Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi cảm thấy sao?”
“Phạn Hải cảnh?” Thiếu niên Vu Chính Hải sùng bái nói. “Ta nghe người ta nói tiến vào Phạn Hải cảnh sẽ có thể phi hành.”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng. “Cao hơn thế.”
“Thần Đình cảnh?” Đôi mắt thiếu niên Vu Chính Hải mở to như đang nhìn đại nhân vật.
Tu hành giả Thần Đình cảnh thông thường đều là người trong tông môn, có chỗ dựa lớn.
“Cao hơn thế.” Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu.
“Sư huynh… là Nguyên Thần cảnh?” Thiếu niên Vu Chính Hải kích động tới mức nói năng lộn xộn.
Hắn đã quên mình làm sao lại xuất hiện trong vũng bùn, đã quên mình từng là đại đệ tử Ma Thiên Các, từng là Giáo chủ U Minh Giáo khiến người vừa nghe tên đã sợ mất mật, là một tu hành giả bát diệp đỉnh phong.
Hắn vì chấp niệm mà luân hồi, luân hồi về nơi bắt đầu của mọi chấp niệm, về lần đầu tiên tử vong ở Lâu Lan.
Ngu Thượng Nhung vốn có ý định khoe khoang, nhưng nghĩ tới chuyện này, ý định đó bỗng trở nên nhàm chán.
Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung nói: “Rồi ngươi sẽ mạnh như ta.”
Khi thiếu niên còn đang vì lời này mà hưng phấn, từ khu rừng trước mặt đột nhiên bốc lên luồng sương mù màu tím, ngăn cản đường đi.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Quả nhiên không thể thuận lợi trở về.”
Ngu Thượng Nhung mang Vu Chính Hải bay về hướng khác, tiến về phía bắc.
Đây chính là nhược điểm chí mạng của vu thuật Lâu Lan. Cho dù vu thuật cường đại đến đâu thì cũng cần tốn thời gian để bày trận, địch nhân chỉ cần né đi là có thể phá giải. Ngu Thượng Nhung am hiểu việc này nên một đường hướng bắc.
Thiếu niên Vu Chính Hải không ngại phi hành mà ngược lại còn rất vui thích. Rốt cuộc hắn vẫn là người thích đứng ở trên cao. Có một số việc đã ăn sâu vào trong máu.
Hai người bay ròng rã một ngày trời, bình chướng sương mù màu tím không còn nữa, Ngu Thượng Nhung lại đổi hướng bay về phía đông.
“Địa bàn của người Nhu Lợi.” Ngu Thượng Nhung hạ xuống đất. “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu rồi tò mò nhìn quanh. Nhưng hai người chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì từ phía rừng cây xung quanh chợt xuất hiện vô số tu hành giả Nhu Lợi xông tới, người cầm trường mâu, người cầm cung tiễn, đao kiếm.