Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2136 Ta cũng là Ma Thần chuyển sinh?

“Lỡ như bị lam pháp thân hút khô tuổi thọ mà chết, vậy lão phu chính là tu hành giả oan ức nhất tự cổ chí kim rồi?”

Cảm thấy không yên tâm, Lục Châu quyết định tìm xem có phương pháp nào giải quyết vấn đề không.

“Giảng Đạo Chi Điển?”

“Ma Thần hoạ quyển?”

Hai thứ này là vật do Ma Thần lưu lại, một cái lưu trữ lực lượng tứ đại nội hạch, một cái thể hiện tâm đắc và pháp tắc tu luyện của Ma Thần.

Lục Châu lấy Giảng Đạo Chi Điển ra, ý thức tiến vào bên trong quyển trục, hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện.

Từ khi có được Giảng Đạo Chi Điển, Lục Châu vẫn chưa phi hành hết không gian này. Có lẽ có thể tìm được đáp án cho lam pháp thân ở đây.

Thế là ý thức của Lục Châu bay thẳng về phía trước, xung quanh hắn vẫn là bóng đêm, bên tai không ngừng truyền ra tiếng nói của Ma Thần.

. . .

Mà lúc này, trên không trung lạch trời phía bắc Đại Viêm xuất hiện một vòng ánh sáng, đám tu hành giả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện từng toà pháp thân cấp bậc Chí Tôn từ trong vòng sáng bay ra, chậm rãi hạ xuống.

Tổng cộng mười toà pháp thân chiếm trọn không gian bầutrời phương bắc.

Đám đông tu hành giả lộ vẻ kinh hãi, nhưng cũng có không ít “liếm cẩu” thấy màn này liền bay tới định dùng lễ tiếp đón.

Kế hoạch người phát ngôn đang tiến hành, Đại Viêm mang danh nghĩa của Thánh Thiên Các, tiếp nhận tu hành giả Thái Hư đến tị nạn.

“Không lẽ là tu hành giả Thái Hư đến kim liên rồi?”

“Mấy toà pháp thân này không đơn giản nha, thực lực cao như vậy còn muốn tị nạn, lần này Thái Hư đối mặt với nguy cơ lớn cỡ nào a?”

“Nghe nói là thiên đạo sụp đổ, không chỉ Thái Hư mà cả quy tắc cũng hỗn loạn.”

Khoảng mười mấy tu hành giả bay tới khom người hành lễ với đám cao thủ Thái Hư. “Không biết các vị giá lâm kim liên giới, không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.”

Mười tên Thánh Điện Sĩ nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn về phía đám tu hành giả nhỏ yếu trước mặt, đồng loạt thu hồi pháp thân.

“Nơi này là kim liên?” Một người đứng giữa thản nhiên hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là kim liên, hân hạnh được tiếp đãi các vị đến đây làm khách. Theo quy củ của Thánh Thiên Các, các vị sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất, chỉ là để đổi lại, các vị cần phải cùng Đại Viêm chúng ta chung tay chống cự lại hung thú đến từ bí ẩn chi địa.”

Tu hành giả đứng giữa mỉm cười nói: “Kế hoạch người phát ngôn nhàm chán đó mà cũng xứng để chúng ta phải chấp hành?”

“Đây là kế hoạch do Thánh Thiên Các định ra, các vị không thích thì cũng đừng chửi bới.” tu hành giả Đại Viêm nói.

“Bớt nhiều lời. Ta hỏi ngươi Ma Thiên Các ở chỗ nào?”

“Ma Thiên Các?” Tu hành giả Đại Viêm nhíu mày, “Các hạ hãy chú ý xưng hô của mình, mời gọi là Thánh Thiên Các, nếu không đó chính là bất kính với toàn thể Đại Viêm.”

Người đứng giữa khịt mũi coi thường, quay đầu nói với đám đồng bọn: “Nhân loại ở đây quá cổ hủ, bị tẩy não nghiêm trọng, dân trí không cao. Chẳng trách Ma Thần lại chọn chỗ này để làm ổ.”

Một tên Thánh Điện Sĩ khác cũng lười dây dưa với đám người nhãi nhép này, bèn nói: “Được rồi, Thánh Thiên Các ở đâu?”

“Các vị muốn bái kiến Cơ tiền bối? Lão nhân gia người đã rất lâu không quay lại đây, nếu các vị đến đó e là không gặp được người đâu.”

Tu hành giả Thái Hư nhíu mày, cảm giác nói chuyện với người nhược trí thật sự rất phiền. “Ta hỏi là, Thánh Thiên Các ở đâu?”

“Trên Kim Đình Sơn.” Vừa nói tu hành giả Đại Viêm vừa chỉ tay về phía xa, vẻ mặt tràn đầy sùng kính.

“Đa tạ.” Nói xong, mười tên Thánh Điện Sĩ đồng thời lao về phía Kim Đình Sơn.

Tu hành giả Đại Viêm tròn mắt nhìn theo, tốc độ của đối phương quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã rời đi thật xa. “Cơ tiền bối quá ngầu, không ngờ lại khiến mười đại cao thủ đến từ Thái Hư phải chạy tới hành lễ nha.”

. . .

Lúc này ý thức của Lục Châu vẫn đang phi hành trong Giảng Đạo Chi Điển.

Ông ——

Đột nhiên một đạo hư ảnh xuất hiện ở phía trước, chắn đường Lục Châu. Hư ảnh kia có mái tóc trắng xoá bồng bềnh giữa trời, dáng người cao gầy, đạo bào rủ xuống, tay chắp sau lưng.

Đôi mắt hắn thâm thuý có thần, trong miệng lầm bầm nói: “Truyền đạo cái gì? Thứ đạo kứt chó gì?”

“Tìm được rồi.” Lục Châu bay tới đối diện với hư ảnh kia. Đây chính là hình ảnh Ma Thần lưu lại, hẳn sẽ có liên quan đến con đường tu hành của lam pháp thân.

Lục Châu gọi: “Ma Thần?”

Ánh mắt Ma Thần vẫn nhìn về phía trước. “Ngàn ngàn vạn vạn đạo tu hành đều có thể đi tới trường sinh.”

“Mười loại đại đạo có thể hoá thành quang luân.”

Nghe vậy, Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc. Mười loại đại đạo hẳn là đại đạo do mười đồ đệ lĩnh ngộ.

“Chỉ thiếu một chút nữa đã có thể vĩnh viễn phá giải ràng buộc về vĩnh sinh, giải khai bí ẩn về công đức, chỉ thiếu một bước nữa thôi… Bản toạ lưu lại mười bộ kinh điển, dùng lực lượng chí cao vô thượng chuyển sinh mấy chục lần nhưng đều thất bại.”

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thế giới rộng lớn này không thiếu điều lạ. Bản toạ đã từng đến rất nhiều nơi, thấy được vô số điều kỳ quái. Có những toà lầu cao ngất vào trong mây, có cục sắt bay lượn trên bầu trời, có cục gạch thiên lý truyền âm, cũng có những câu thơ rung động lòng người…”

Nghe đến đây, Lục Châu sững sờ.

Lời này chẳng lẽ có ý là, chính hắn cũng là một trong những người do Ma Thần chuyển sinh?

Ma Thần chuyển sinh mấy chục lần đều thất bại. Cơ Thiên Đạo và Lục Thiên Thông chính là như thế?

Có đôi khi Lục Châu sẽ sinh ra ảo giác mình là Ma Thần, nhưng khi ý thức tỉnh táo hắn lại phủ định điều này. Hắn có nơi mình sinh ra, có nơi mình học tập, có thân nhân, bạn bè, đồng nghiệp…

Quá khứ chân thực như thế, sao hắn có thể là một kiếp chuyển sinh của người khác được? Lục Châu rất khó có thể tiếp nhận điều này.

Hư ảnh của Ma Thần tiếp tục nói: “Bản toạ không ngừng thử nghiệm, rồi sẽ có một ngày thành công giải trừ ràng buộc.”

“Quá trình chuyển sinh có chút sai lầm… chỉ mong đây là lần cuối.”

Sai lầm gì? Ý ngươi là lão phu là ngoài ý muốn?

“Bản toạ lưu lại đạo tu hành, truyền đạo thiên hạ, nếu người có duyên sẽ đạt được, mong hắn loại bỏ được ràng buộc này, thu hoạch được vĩnh sinh.”
Chương 2137 Giảm thọ mười triệu năm

Tặng các độc giả thân yêu mã khuyến mãi giảm 30% mừng Noel nè ^^: 14117900 (Mỗi người chỉ dùng được một lần thôi ạ, xài tới 31/12 nhen)

Câu nói này khiến Lục Châu càng thêm mơ hồ. Lục Thiên Thông là người lấy được Giảng Đạo Chi Điển, nếu vậy Lục Thiên Thông chính là người có duyên?

“Bản toạ tu thành thập toàn chi thân, song song với mười đại quy tắc tồn tại trong tự nhiên. Muốn đạt được vận mệnh luân hồi cần người chịu nhục chịu khổ, muốn đạt được huỷ diệt cần người tự tin mà thản nhiên, muốn đạt được lực lượng cần người dũng cảm thẳng thắn, muốn đạt được ngũ hành cần phải tiến thoái tự nhiên, muốn đạt được cân bằng cần người công chính quy củ, muốn đạt được không gian cần người cứng cỏi chấp nhất, muốn đạt được tạo hoá cần người tự tin trí tuệ, muốn đạt được vô hạn cần người co được dãn được, muốn đạt được nhân quả cần người rộng rãi hào phóng, muốn đạt được vô vi cần người thiên chân tâm vô tạp niệm.”

“Mười đại quy tắc này sẽ sinh ra mười đạo quang luân. Bản toạ có được tám quang luân nhưng không cách nào tiến thêm một bước… trong lòng vô cùng tiếc nuối.”

Lục Châu nghe mà kinh ngạc không thôi, không ngờ lam pháp thân lại có nhiều bí mật như vậy.

Không nhịn được nữa, Lục Châu lên tiếng hỏi: “Ba Mệnh Cách cuối cùng cần hao tổn bao nhiêu năm tuổi thọ mới có thể mở ra?”

Có lẽ là lực lượng của ý niệm có chức năng giải đáp, hư ảnh trả lời: “Bản toạ tu hành lam pháp thân, lực lượng không tinh thuần, không cách nào phát huy uy lực của nó đến cực hạn.”

“Hấp thu lực lượng dưới vực sâu có lẽ sẽ có kỳ ngộ. Nếu người có duyên tìm kiếm thứ này thì phải chuẩn bị thọ mệnh mười triệu năm.”

Mười triệu năm?!

Thôi xong đời lão phu rồi.

Lục Châu vốn cho là có hơn triệu năm thọ mệnh đã đủ ổn thoả, thật không ngờ lại cần đến cả mười triệu năm.

Mà quá trình khai Mệnh Cách lại đang tiến hành dở dang, hắn biết đào thọ mệnh ở đâu ra?

“Sau khi mở ra ba mươi sáu Mệnh Cách, mỗi một đạo quang luân sẽ hấp thu một triệu năm thọ mệnh, mười đạo quang luân hấp thu mười triệu năm.”

Nghe vậy Lục Châu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Còn may là do mở ra quang luân mới mất mười triệu năm tuổi thọ.

“Nhớ kỹ, tự do chi thân không bị bất kỳ đại đạo quy tắc nào ước thúc, không thể tuỳ tiện dừng quá trình tu hành pháp thân. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

Nói xong câu này, hư ảnh tiêu tán trong bầu trời đêm hắc ám.

“Thì ra là thế.” Chẳng trách lam pháp thân lại khác xa với các pháp thân khác.

Theo lời Ma Thần để lại, lực lượng tu hành của hắn không đủ tinh thuần.

“Nói cách khác, lão phu đang phải đối mặt với biến số chưa biết, có lẽ còn hao tổn nhiều hơn là mười triệu năm?! Cũng có thể sẽ gia tăng thọ mệnh? Hoàn toàn không bị quy tắc ước thúc sao…” Lục Châu thầm nghĩ.

Đáng tiếc là, lam pháp thân cho tới bây giờ đều không tăng lên chút thọ mệnh nào mà ngược lại, hệt như quỷ hút máu không ngừng hút khô thọ mệnh do kim liên ban tặng.

Nếu không phải Lục Châu có hai pháp thân thì đã toi đời từ lâu.

“Ma Thần không có hai pháp thân, làm sao hắn sống sót được khi tu hành lam pháp thân nhỉ?” Lục Châu nghi hoặc vô cùng.

Lúc này ý thức của Lục Châu cực kỳ tỉnh táo nên hắn không hề cảm thấy mình là Ma Thần.

Lục Châu thu hồi lực lượng ý thức, rời khỏi Giảng Đạo Chi Điển.

Đúng lúc này, phía bắc Kim Đình Sơn xuất hiện mười tên cao thủ Thánh Điện Sĩ. Bọn hắn không gọi ra pháp thân, chỉ lặng lẽ đứng dàn thành một hàng ngang nhìn xuống Kim Đình Sơn.

Nơi này có hoàn cảnh dễ chịu, nguyên khí nồng đậm, đặc biệt là khu vực phía trên Đông Các có mây mù lượn lờ, sinh cơ quanh quẩn.

“Sinh cơ thật nồng nặc, không thua gì Thái Hư.” Thánh Điện Sĩ kinh ngạc nói.

“Dù sao đây cũng là nơi Ma Thần phục sinh, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Bọn hắn có thể trang bức trước mặt đám tu hành giả kim liên, nhưng trước mặt Ma Thần thì chỉ là hậu sinh vãn bối, không khác gì sâu kiến.

Dù sau lưng có Thánh Điện và Minh Tâm Đại Đế, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt Ma Thần.

“Cố gắng không để xảy ra xung đột. Chúng ta cứ làm theo ý chỉ của Đại Đế, bày ra thực lực là được.”

“Ừm.”

Thánh Điện Sĩ cũng rất tiếc mệnh. Cán Cân Công Chính chỉ mang đến cho bọn hắn loại lực lượng tạm thời, giúp bọn hắn ngang hàng với Đại Đế, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn rất e ngại Ma Thần, chỉ xét về khí thế đã thua kém ba phần.

Một người cao giọng nói: “Tại hạ là Thánh Điện Sĩ Nam Bình, cầu kiến Ma Thần đại nhân.”

Giọng nói kia vang vọng khắp cả Kim Đình Sơn. Đáng tiếc không ai trả lời hắn.

Tên Thánh Điện Sĩ đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: “Gọi là Ma Thần đại nhân có phải sẽ đắc tội với đối phương không?”

Dù sao cái tên Ma Thần cũng là do Thái Hư chụp mũ cho hắn.

Nam Bình gật gật đầu, sau đó vội hỏi: “Vậy thời kỳ thượng cổ, mọi người gọi Ma Thần là gì?”

“. . .”

Ai mà biết nha? Chín người còn lại cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Đúng lúc này, một tên Thánh Điện Sĩ chỉ tay về phía tây nói: “Kia là cái gì?”

Ở đằng xa, một đoàn quang mang với khí tức điềm lành đang đạp mây đi tới, trông vô cùng chói mắt.

“Hung thú?”

“Là hung thú điềm lành…”

Quang mang trên người nó rất nhu hoà khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Nó bay lên không trung Ma Thiên Các xoay nhẹ mấy vòng, cơn mưa điềm lành rơi lất phất xuống.

Cây cỏ thụ mộc trên Kim Đình Sơn sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, vạn vật đầy sức sống.

Đám Thánh Điện Sĩ đưa mắt nhìn nhau. “Nghe nói trước đây trên Thái Huyền Sơn có rất nhiều linh thú do Ma Thần tự nuôi dưỡng, bây giờ nơi này có linh thú điềm lành cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Nam Bình nói.

Chín người còn lại gật đầu đồng ý.

Nam Bình lại lần nữa cao giọng nói: "Thánh Điện Nam Bình, cầu kiến Ma Thần đại nhân."

Lần này âm thanh mang theo nguyên khí truyền đi khắp mọi ngóc ngách trên Kim Đình Sơn. Vĩnh Ninh công chúa bay ra giữa không trung nói: “Mời các vị trở về, Cơ tiền bối đang bế quan, không tiện tiếp khách.”

Nam Bình đánh giá nữ tử trước mặt. Người này vô cùng nhỏ yếu khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái. Ma Thần từng là nhân vật cường đại bậc nào, không ngờ bây giờ lại có một thủ vệ yếu ớt như vậy.
Chương 2138 Thập đại “cao thủ” Thái Hư

Hắn mỉm cười lễ phép nói: “Ta đến từ Thánh Điện, phụng ý chỉ Đại Đế gặp mặt Ma Thần một lần.”

Ý là, chỗ dựa sau lưng ta là Minh Tâm Đại Đế.

Vĩnh Ninh công chúa đương nhiên không quan tâm Đại Đế này nọ, trong mắt nàng chỉ có Thánh Thiên Các là lớn nhất. “Xin lỗi, mời các vị trở về đi.”

Nam Bình nhíu mày, chín người còn lại cũng không mấy vui vẻ nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Nam Bình nói tiếp: “Mời thông báo cho Ma Thần đại nhân một tiếng, đây là ý chỉ của Minh Tâm Đại Đế, việc này liên quan đến an nguy của thiên hạ.”

“Nói không gặp là không gặp, lỗ tai các ngươi điếc à?” Vĩnh Ninh công chúa còn chưa kịp trả lời, phía sau đã truyền tới thanh âm của Giang Ái Kiếm.

Đám người đưa mắt nhìn về phía nam tử tay ôm trường kiếm, dáng vẻ tuỳ tiện đứng tựa cột nhà.

Nam Bình nói: “Tại hạ chỉ phụng mệnh làm việc.”

Giang Ái Kiếm đáp: “Chúng ta cũng phụng mệnh làm việc. Cơ tiền bối đã nói bất kỳ ai cũng không được phép đến gần Ma Thiên Các, các ngươi là thứ gì mà dám chạy đến đây giương oai?”

“. . .”

Mười tên Thánh Điện Sĩ á khẩu không thể đáp lời. Ở trước mặt Ma Thần, nào đến lượt bọn hắn tới đây làm càn.

Nam Bình nghĩ tới mục đích lần này đến Ma Thiên Các là để thể hiện ra lực lượng Đại Đế, bèn ngẩng cao đầu nhìn Giang Ái Kiếm với vẻ cao cao tự đại: “Dưới gầm trời này, không ai dám từ chối Thánh Điện.”

Giang Ái Kiếm cau mày: “Tứ đại Chí Tôn Thánh Điện cũng phải cúi đầu quỳ gối trước mặt Cơ tiền bối, sao Minh Tâm không tự đến đây mà lại phái các ngươi tới tìm đường chết?”

Lời này nói trúng tim đen của Nam Bình, trước khi đến đây bọn hắn cũng nghĩ như thế. Nếu Minh Tâm Đại Đế muốn thăm dò Ma Thần thì tự mình đến là được, vì sao phải phái người khác tới? Chỉ có thể nói rõ, Minh Tâm Đại Đế không có đủ tự tin.

Phái đám pháo hôi bọn hắn mới là phương pháp tốt nhất.

Nam Bình hừ nhẹ một tiếng, liên toạ xuất hiện, thanh sắc liên toạ có mười hai mảnh liên diệp xoay tròn, xung quanh liên toạ rõ ràng có chín đạo quang luân trông vô cùng rung động.

Giang Ái Kiếm trừng to mắt nói: “Đại Đế?”

Chín người còn lại cũng lập tức gọi ra liên toạ, toàn bộ đều có chín đạo quang luân.

Giang Ái Kiếm trừng to mắt tró, lắp bắp nói: “Đều, đều là Đại… Đại Đế?”

Tư Vô Nhai đã phân tích số lượng Đại Đế ở Thái Hư rất ít, nhưng một thoáng lại xuất hiện mười vị, hắn làm sao mà tiếp nhận nổi.

Giang Ái Kiếm không để ý hình tượng, nuốt nước miếng lắp bắp nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm…”

Thấy thái độ người này thay đổi, Nam Bình khinh thường nói: “Thông báo đi.”

Giang Ái Kiếm lắc đầu: “Chuyện nào ra chuyện đó, tuy các ngươi là Đại Đế nhưng ở chỗ này vẫn phải tuân theo quy củ Ma Thiên Các. A, quang luân của các ngươi sao lại chập chờn như thế? Có vẻ mờ ảo nữa chứ…”

“? ? ?”

Nam Bình nhìn Giang Ái Kiếm với vẻ không vui. Bọn hắn không phải Đại Đế thật sự, đương nhiên trông sẽ mờ ảo, nhưng vừa gọi quang luân ra đã bị người ta nhìn thấy, Nam Bình cũng phát hiện ánh mắt đối phương không tầm thường.

Nam Bình trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn luôn tự khắc chế bản thân, hy vọng ngươi có thể hiểu được lời này.”

“Sao thế, các ngươi muốn xông vào?”

“Nếu thật sự phải động thủ thì ngươi dùng cái gì để ngăn cản chúng ta?”

Đúng lúc này, trong Tây Các truyền ra tiếng quát mắng: “Ai mà ồn ào quá vậy, đáng ghét!”

Hư ảnh loé lên, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, tức giận chỉ tay vào đám Thánh Điện Sĩ mắng: “Cút đi.”

Nam Bình nhướng mày, kinh ngạc nói: “Đế Nữ Tang, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ngươi nói nhiều quá, ta không thích ngươi.” Đế Nữ Tang nói, “Các ngươi còn không đi, ta sẽ không khách khí đâu!”

“Cho dù là Xích Đế đích thân tới đây cũng không làm gì được bọn ta. Đế Nữ Tang, nơi này không có chuyện của ngươi, chúng ta muốn gặp Ma Thần đại nhân.”

Nói xong, Nam Bình lại lớn tiếng hô lên: “Ma Thần đại nhân, nếu ngài còn không ra gặp mặt, vãn bối đành phải đi vào.”

Đúng lúc này, một đạo quang trụ từ trong Đông Các xông thẳng lên bầu trời, lam sắc điện hồ bao bọc quanh quang trụ xuyên phá tầng mây, giữa không trung có một vòng sáng xanh thẳm dập dờn tản ra.

Đám Thánh Điện Sĩ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Có người đang khai Mệnh Cách? Ma Thần còn cần phải khai Mệnh Cách sao?

Nam Bình nói: “Đi tới xem thế nào.”

“Vâng!”

Mười người lao thẳng tới Đông Các. Mà ngay lúc này, một đạo quang trụ còn cường đại hơn trước đột ngột xuất hiện, xông thẳng lên chín tầng mây. Mười người không kịp đề phòng, bị lực lượng bành trướng kia đánh văng ra xa trăm mét mới có thể đứng vững.

Chỉ một đạo quang trụ đã đánh lui mười “Đại Đế.”

Sắc mặt Nam Bình ngưng trọng nhìn về phía Đông Các, cảm giác hai cánh tay mình đang tê dại vì lực lượng chấn động.

Lúc này lại có một lão giả xuất hiện, đứng chắn trước mặt mười người, lắc đầu nói: “Vô tri tiểu bối, nơi này là đạo trường của Ma Thần mà các ngươi cũng dám giễu võ giương oai?”

Nam Bình cẩn thận dò xét người trước mặt, tuy đối phương chỉ có tu vi đạo thánh nhưng vì lý do an toàn, hắn vẫn đáp lời: “Ta phụng ý chỉ của Thánh Điện đến gặp mặt Ma Thần đại nhân, các hạ đừng nên ngăn cản thì hơn.”

Nhiệm vụ của bọn hắn khi được phái tới đây là phải dò la tu vi của Ma Thần, không gặp được Ma Thần tuyệt đối không thể trở về.

Giải Tấn An nói: “Nghe lời của ta, nước trong này rất sâu, loại người trẻ tuổi như các ngươi không thể khống chế nổi đâu. Tốt nhất là rời khỏi Thánh Điện, tìm một chỗ không người mà sống cho tốt, đừng đặt chân vào tu hành giới nữa.”

“? ? ?”

Nam Bình sao có thể nghe lọt tai lời này, hắn phất tay một cái, đánh ra một đạo khí lãng để kiểm tra thực lực Giải Tấn An.

Giải Tấn An bị khí lãng quấn quanh người, toàn thân bị đẩy lùi ra sau.

“Chỉ có thế?” Đám Thánh Điện Sĩ nhướng mày. Chỉ có chút thực lực như vậy cũng dám chạy ra đây trang bức?

Cảm thấy Ma Thiên Các không còn ai đủ sức chống lại mình, đám Thánh Điện Sĩ tự tin hơn trước nhiều, mười người chân đạp thanh liên, quang luân nở rộ bay về phía Đông Các.
Chương 2139 Lam pháp thân cấp Chí Tôn

Mà chính lúc này, một đạo quang trụ trùng thiên cường đại hơn bao giờ hết bắn ra, lực lượng xung kích mặc kệ tất cả đạo lực lượng trên người mười tên Thánh Điện Sĩ, đâm thẳng vào quang luân của bọn hắn.

Ầm!

Quang luân trở nên ảm đạm như sắp bị đánh vỡ, đám Thánh Điện Sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng.

“Đây là lực lượng gì?!”

Quang trụ phát tiết lực lượng ra ngoài rồi từ từ ngưng tụ lại thành một đạo quang luân màu xanh lam.

“Lam nhật quang luân?!”

Nam Bình cảm giác được trước mặt mình có một cỗ năng lượng chấn động, phía trên Đông Các từ từ hiện ra một đạo hư ảnh. Hư ảnh kia có đôi mắt toả lam quang, tóc dài tung bay, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Toàn thân Nam Bình run lên, khẽ nói: “Ma… Ma Thần?”

Lục Châu không hề nhúc nhích, chỉ đứng chắp tay nhìn mười tên Thánh Điện Sĩ. Hắn đã khai Mệnh Cách xong, quang luân thứ hai của lam pháp thân cũng đã hình thành. Đến hiện tại, lam pháp thân đã dẫn trước kim pháp thân.

“Cán cân khiến các ngươi có tu vi nguỵ Đại Đế, nhưng các ngươi biết cách sử dụng quy tắc sao?” Lục Châu thản nhiên nói, khẽ phất tay.

Ầm! Nam Bình bị đánh bay ra ngoài.

Lực lượng Đại Đế của hắn vốn có thể ngăn trở một phần công kích, nhưng lực lượng lam liên lại xuyên thủng mọi loại quy tắc, không xem tầng phòng ngự của hắn ra gì.

Một cái phất tay đánh bại Đại Đế, trên đời này còn có ai?

Nhìn Nam Bình bị đánh bay, chín người còn lại trừng to mắt tró. Chênh lệch giữa đôi bên quá nhiều rồi! Giữa Đại Đế với nhau còn có chênh lệch như trời biển, nếu không vì sao Minh Tâm có thể khiến bốn vị Đại Đế rời khỏi Thái Hư, lưu lạc trên Vô Tận Hải?

Huống chi bọn hắn còn là nguỵ Đại Đế.

Lục Châu cũng không ngờ được lực lượng của quang luân mới lại mạnh đến vậy, trực tiếp đánh bay Nam Bình. Giống như trước kia hắn vừa nắm giữ lực lượng phi phàm đã có thể dùng một tiễn miểu sát cường giả thất diệp.

Lục Châu thu hồi quang luân, hư ảnh loé lên xuất hiện trước mặt Nam Bình, thản nhiên hỏi: “Minh Tâm phái ngươi tới?”

Trước đó còn đánh rất khí thế, sau khi ăn một chiêu, Nam Bình trở nên ỉu xìu nói: “Vâng…”

“Vì sao hắn không tự mình đến?”

“Đại Đế bệ hạ còn… còn có việc quan trọng cần làm.” Nam Bình nhẹ giọng nói.

“Lão phu rời khỏi Thái Hư nhiều năm, Thái Hư vẫn nhớ kỹ lão phu như vậy. Trong thiên hạ này không thiếu người e sợ lão phu, thêm hắn cũng không tính là nhiều.”

Nam Bình không dám phản bác, trong lòng hắn cũng cảm thấy Minh Tâm Đại Đế có vẻ e ngại Ma Thần.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Lục Châu hỏi.

Nam Bình hít sâu một hơi nói: “Ta phụng mệnh Minh Tâm Đại Đế đến yết kiến Ma Thần đại nhân, chỉ là đến gặp mặt, không có ý gì khác.”

Giang Ái Kiếm liền nói ngay: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ. Nếu chỉ đến bái phỏng, vậy ta bảo các ngươi cút đi sao còn không cút?”

Nam Bình không khỏi lắc đầu đáp: “Xin Ma Thần đại nhân thứ lỗi, chúng ta không dám chống lại Minh Tâm Đại Đế. Nếu không gặp được ngài, khi trở về chúng ta sẽ bị nghiêm trị.”

Lục Châu bật cười nói: “Minh Tâm bảo các ngươi tới đây là để thăm dò thực lực của lão phu?”

Nam Bình cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu nào.

Thấy bọn hắn im lặng, Lục Châu nói: “Mười người các ngươi cộng lại có thể là đối thủ của lão phu sao?”

“. . .”

Nam Bình biết rõ mình chỉ là nguỵ Đại Đế, đương nhiên không cách nào chống lại được Ma Thần.

Nhưng mà… không phải tất cả thành viên Thánh Điện Sĩ đều nghĩ như vậy.

Có người đã không nhịn được nữa, mắt thấy Nam Bình sắp quỵ luỵ trước mặt Ma Thần, bọn hắn cảm thấy Nam Bình hoàn toàn làm sai với lý tưởng ban đầu của Thánh Điện Sĩ.

Một nam tử mày rậm đứng bên trái quát lên: “Nam điện thủ, ngươi khiến chúng ta thất vọng quá! Ma chính là ma, người người đều muốn tru diệt, sao có thể khom lưng trước mặt đối phương? Ngươi khiến Thánh Điện hổ thẹn, khiến Thái Hư hổ thẹn, ngươi còn có mặt mũi gì trở về gặp Minh Tâm Đại Đế?”

Nam Bình: ? ? ?

Nam tử mày rậm quay đầu chỉ vào Lục Châu, trầm giọng nói: “Tà ma ngoại đạo, nếu ngươi thật sự trở lại đỉnh phong thì sẽ không trốn ở chỗ này. Hôm nay ta lấy năng lực Đại Đế diệt trừ nhà ngươi!”

Tiếng hét như kinh lôi, hai người đứng cạnh hắn cũng đồng loạt tung chiêu, ba người gọi ra liên toạ đánh về phía Lục Châu.

Lục Châu đạm mạc hừ một tiếng: “Không biết tự lượng sức.”

Mặc niệm khẩu quyết thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, đã rất lâu rồi Lục Châu không dùng lại chiêu này, vừa ra tay đã là toàn bộ lực lượng Thiên Đạo.

Nam tử mày rậm và hai người kia trợn trừng mắt, cảm giác được không gian và thời gian đều bị ngưng lại, rõ ràng là có thể phát tiết lực lượng nguyên khí nhưng… nguyên khí lại chảy ngược!

Rất lâu trước đó Lục Châu đã lĩnh ngộ được quy tắc ngược dòng thời gian, chỉ là khi sử dụng hao tổn quá nhiều lực lượng. Nhưng hiện tại lam pháp thân đã tấn thăng Chí Tôn, hắn hoàn toàn nắm giữ được loại quy tắc này, đủ để sánh ngang với Đại Đế.

Lam liên bắn mạnh tứ phương, ba tên Thánh Điện Sĩ ngửa mặt bay ngược ra sau mấy ngàn trượng.

Máu tươi tuôn ra ồ ạt, ba người còn chưa kịp định thần, toàn bộ không gian lại đông kết một lần nữa. Lần này không chỉ có ba người mà toàn bộ mười Thánh Điện Sĩ cũng bị không gian đặc thù bao phủ.

“Thiên đạo tự nhiên, các ngươi mượn lực lượng thiên địa để trở thành Đại Đế, sẽ phải đón nhận phản phệ. Những thứ không thuộc về các ngươi… cũng nên trả về rồi!”

Ầm ầm!

Điện hồ cấp tốc lan tràn, khoá chặt mười tên Thánh Điện Sĩ.

“Không ——”

“Đừng đoạt lực lượng của ta!”

Giang Ái Kiếm nhìn mà lắc đầu.

Lục Châu không thèm để ý tới, tiếp tục khống chế lực lượng Thiên Đạo. “Thiên đạo hồi quy!”

Lực lượng trong cơ thể mười tên Thánh Điện Sĩ cuồn cuộn chảy ra, tiêu tán vào không trung. Nam Bình trừng to mắt hô: “Ma Thần tiền bối, ta không hề có ý đối địch với ngài, xin thủ hạ lưu tình!”

Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu đã nói rõ ràng, lực lượng này vốn không thuộc về các ngươi. Mà ngược lại, các ngươi còn phải cảm tạ lão phu mới đúng. Trên đời này không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, các ngươi cho rằng mình có thể vô duyên vô cớ đạt tới cảnh giới Đại Đế? Lĩnh ngộ quy tắc không đủ sẽ không thể chưởng khống lực lượng Đại Đế, tất nhiên sau đó sẽ bị quy tắc phản phệ.”
Chương 2140 Trở về đỉnh phong

“Không thể nào! Minh Tâm Đại Đế đã nói chúng ta chính là Đại Đế, trên đời này không có mấy ai mạnh hơn chúng ta!” Nam Bình lắc đầu phản bác.

“Ngu không ai bằng.” Lục Châu nhìn thẳng vào mặt Nam Bình nói: “Nếu các ngươi thật sự là Đại Đế, Minh Tâm còn có thể yên tâm sử dụng các ngươi?”

“. . .”

Giang Ái Kiếm cũng lên tiếng phụ hoạ: “Các ngươi không chỉ ngu xuẩn mà còn hỏng cả đầu óc. Cảnh giới Đại Đế là dựa vào năng lực lĩnh ngộ quy tắc và tâm cảnh. Cho các ngươi lực lượng cường đại thì các ngươi cũng không đủ sức khống chế nó. Cán Cân Công Chính chỉ có tác dụng “cân bằng” lực lượng, không cân bằng nổi quy tắc và tâm cảnh. Tựa như cho một đứa trẻ trăm cây đao, nó vẫn sẽ bị người trưởng thành cầm một cây đao chém chết, có hiểu không?”

Sắc mặt Nam Bình trắng bệch.

Nam tử mày rậm đang bị trọng thương lắc đầu hô to: “Ta không tin! Ta rõ ràng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình vô cùng cường đại, ưu việt hơn tất cả mọi người, ta lại có chín đạo quang luân! Đây không thể nào là giả được!”

Lục Châu không thèm nói thêm gì nữa. Điện hồ đẩy nhanh tốc độ rút lực lượng ra khỏi cơ thể bọn hắn.

Nam tử mày rậm cố sức giãy giụa nhưng không thành, hắn không cách nào chịu đựng được cảm giác mất đi lực lượng cường đại, đột nhiên điên cuồng gào lên: “Ta xem ngươi ngăn thế nào!”

Chín người còn lại nghi hoặc nhìn nam tử mày rậm. Bình thường nam tử này là người lý trí bình tĩnh, sao đột nhiên hôm nay lại trở nên táo bạo như vậy?

Chờ khi Nam Bình nhận ra vấn đề thì đã muộn.

Lấy tên nam tử mày rậm làm trung tâm, đan điền khí hải và Thiên Hồn Châu của hắn bộc phát ra quang mang chói mắt chưa từng có, vỡ nát giữa bầu trời.

“Hỏng!” Giang Ái Kiếm giật nảy mình. Đại Đế tự bạo sẽ tạo thành một tràng tai nạn, chỉ sợ Kim Đình Sơn sẽ bị san thành bình địa!

Giải Tấn An cau mày nhắc nhở: “Sử dụng quy tắc không gian.”

Lục Châu cũng đã nghĩ tới điều này, lập tức gọi ra lam pháp thân. Lam pháp thân vươn tay lên không trung, không gian xung quanh như bị xé rách, toàn bộ lực lượng phong bạo đều bị hút vào các khe nứt không gian đen ngòm.

Đám người Nam Bình nhìn toà lam pháp thân, trong lòng tràn ngập rung động và tuyệt vọng.

Giang Ái Kiếm ngẩng đầu tặc lưỡi nói: “Không ngờ quy tắc không gian của Cơ tiền bối lại đạt tới cảnh giới này.”

Quá trình tự bạo diễn ra khoảng một khắc đồng hồ, lát sau bầu trời mới trở nên yên tĩnh.

Khi tầm nhìn được khôi phục, đám người ngẩng đầu nhìn lên. Mười tên Thánh Điện Sĩ chỉ còn lại chín người, ai nấy đều bị nguyên khí phong bạo làm cho trọng thương, tu vi trở về lại như trước. Với vết thương như vậy, việc bọn hắn vẫn lạc chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thánh Điện Sĩ cứ thế bị huỷ diệt.

. . .

Trong Thánh Điện.

Minh Tâm Đại Đế đang khoanh chân lơ lửng giữa không trung đột nhiên mở mắt, khẽ nhíu mày.

“Tu vi khôi phục nhanh như vậy? Xem ra bản đế đã khinh thường ngươi.”

Nói xong, Minh Tâm Đại Đế lại lộ vẻ chờ mong. “Hy vọng ngươi có thể mạnh hơn nữa, hoặc là tạo dựng lại nhật nguyệt, hoặc là thiên địa tiêu vong.”

Minh Tâm Đại Đế lấy trong ngực áo ra một viên hạt châu màu đỏ. Hạt châu nở rộ quang hoa, để lộ một hình ảnh.

Ba người Thượng Chương Đại Đế, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang ở Thiên Khải Chi Trụ nội hạch, tiến hành lĩnh ngộ đại đạo.

Hắn vung tay lên, quang hoa tiêu tán, Minh Tâm Đại Đế lại nhắm mắt tiến vào trạng thái vong ngã.

. . .

Lục Châu thu hồi pháp thân, Giải Tấn An bay tới hỏi: “Trở lại đỉnh phong rồi?”

Lục Châu không biết lúc trước Ma Thần mạnh tới cỡ nào, bèn chắp tay sau lưng đáp: “Có lẽ vậy.”

Giải Tấn An vui vẻ cười nói: “Chúc mừng ngươi.”

Đế Nữ Tang từ xa bay lại, cười hì hì: “Ngươi thật là lợi hại.”

“Đoạn thời gian này đã quen thuộc chưa?” Lục Châu hỏi nàng.

“Ừm, ta rất thích nơi này.” Đế Nữ Tang gật đầu.

Lục Châu hài lòng, quay sang hỏi Giang Ái Kiếm: “Trong khoảng thời gian lão phu bế quan, tình hình ở cửu liên thế nào rồi?”

“Thái Hư có không ít tu hành giả nguyện ý tham dự kế hoạch người phát ngôn, nhưng có lẽ vì có nhiều người kính sợ Cơ tiền bối nên không có bao nhiêu người dám đến kim liên, đều phân bổ tại bát liên còn lại. Rất nhiều tu hành giả đã rời khỏi Thái Hư, ngoại trừ thập điện. Vấn đề bây giờ là đám hung thú trong bí ẩn chi địa không ngừng có ý đồ xâm lấn lãnh địa của nhân loại, thường xuyên xảy ra xung đột.”

Lục Châu gật đầu, chợt nhớ tới Ứng Long, Khâm Nguyên và thiên chi tứ linh bèn nói: “Giang Ái Kiếm, ngươi đến tịnh đế thanh liên một chuyến tìm Khâm Nguyên trở về. Lão phu đi bí ẩn chi địa.”

“Cơ tiền bối cao kiến, hung thú đối thoại với hung thú sẽ dễ xử lý hơn nhiều.”

Giang Ái Kiếm lĩnh mệnh, trong ngày hôm đó liền rời khỏi Ma Thiên Các, đi tới tịnh đế thanh liên.

Những năm gần đây, tịnh đế thanh liên không ngừng phân tranh, tu hành giới không hề thái bình. May nhờ có các đệ tử Trần Phu chèo chống, Hoa Dận đắc đạo thành thánh, trở thành lãnh tụ mới của tịnh đế thanh liên.

Giang Ái Kiếm đến Thu Thủy Sơn, Hoa Dận nghe nói hắn là người Ma Thiên Các phái đến lập tức nhiệt tình nghênh đón.

“Không biết Giang huynh đệ đến nơi này có việc gì? Lục các chủ vẫn khoẻ chứ?”

Giang Ái Kiếm đáp: “Ta phụng mệnh Cơ tiền bối đến mời Khâm Nguyên tộc trở về hiệp trợ Ma Thiên Các. Hiện nay thiên hạ đại loạn, cửu liên cần phải chung tay liên hợp với Thái Hư, đối kháng hung thú.”

Hoa Dận nghi hoặc nói: “Thái Hư luôn luôn cao ngạo, liệu có đồng ý không?”

“Bọn hắn không còn lựa chọn khác.” Giang Ái Kiếm cười híp mắt kể lại đầu đuôi sự tình một lần. “Các ngươi là người phát ngôn ở tịnh đế thanh liên, đám người Thái Hư sẽ không dám càn rỡ. Nếu bọn hắn động thủ với các ngươi, Cơ tiền bối và bốn vị Đại Đế sẽ không tha thứ cho bọn hắn. Tu hành giả Thái Hư nếu muốn sinh tồn thì chỉ có thể lựa chọn đồng ý kế hoạch này.”

Hoa Dận gật đầu đáp: “Chủ ý này rất hay. Có tiền bối làm chỗ dựa, chúng ta không còn sợ gì. Chỉ tiếc tịnh đế thanh liên còn thiếu nhân thủ, nếu không ta đã tự mình tiến cử gia nhập Ma Thiên Các.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK