Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641 Vô đề

Thức tỉnh có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng vốn đã biết những thứ này.

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lục Châu khẽ động. Càng hiểu Hải Loa, hắn càng cảm thấy như vậy.

Làm gì có ai là Thông Huyền cảnh trời sinh, tinh thông âm luật trời sinh? Không học tập thì làm sao biết về âm luật, lại còn đem âm phù tổ hợp thành một từ khúc có giai điệu nhẹ nhàng tươi mát?

Lục Châu nói: “Không được kiêu ngạo. Phải tiếp tục cố gắng.”

“Tạ ơn sư phụ.” Hải Loa vui vẻ đáp.

“Chúc mừng tiểu sư muội.”

“Chúc mừng tiểu sư muội.”

Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chúc mừng. Sau năm tháng, thực lực của đám đồ đệ tăng lên không ít.

Không biết vì sao, Lục Châu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trời, nhớ lại lời Lưu Qua từng nói. Nếu cửu diệp thật sự dẫn tới thiên địa biến hoá, vậy tu hành giới phải làm sao đây?

Vị cao nhân thần bí từng sống trong quan tài rốt cuộc đang ở đâu?

Người này hơn ba trăm năm trước đến từ phía Bắc Cương, đi khắp các nước dị tộc rồi đặt chân tới Đại Viêm, lưu lại Lăng Hư kiếm và cỗ quan tài khắc trận văn màu đỏ. Nếu người này thật sự là cửu diệp, vậy bây giờ hắn còn sống hay không?

“Hải Loa, lấy sáo Lam Điền Ngọc ra.” Lục Châu bỗng nói.

“Vâng.”

“Thổi lên giai điệu mà ngươi am hiểu nhất.”

Hải Loa gật đầu, đặt sáo ngọc bên môi bắt đầu thổi. Tiếng sáo vang lên, mọi người không hiểu Các chủ muốn làm gì, đều hiếu kỳ quan sát.

“Tập trung tinh thần, lấy khí ngự âm.”

Thổi sáo vốn phải khống chế khí, việc này phàm nhân đều làm được. Nhưng tu hành giả thì sử dụng nguyên khí để khống chế âm luật.

Hải Loa điều động nguyên khí truyền vào sáo Lam Điền Ngọc, âm thanh biến đổi trở nên càng thêm tuỳ ý, càng dễ vận chuyển. Phạm vi truyền thanh tăng lên gấp mấy lần.

Chim thú trong rừng cũng bay vọt lên cao.

“Là Cát Lượng.”

Giữa sườn núi, Cát Lượng đạp mây bay lên, hí dài một tiếng như thể rất vui vẻ khi nghe tiếng sáo.

“Cát Lượng ở đây, các hung thú khác sẽ không dám đến.”

Lục Châu cũng nhìn thấy Cát Lượng, chỉ là hắn không biết rốt cuộc Cát Lượng có năng lực đặc thù gì. Nhìn chung chỉ thấy nó như một con ngựa bình thường, chẳng qua là biết bay mà thôi.

Lục Châu không quan tâm tới Cát Lượng nữa mà tiếp tục quan sát Hải Loa.

Lấy khí ngự âm, nàng thử một lần đã thành công.

“Ngưng khí thành cương, cương khí hình thành lồng vào âm điệu.”

Tu hành giả thông thường khi ngưng khí thành cương chỉ cần nguyên khí ly thể là thành công. Nhưng tu hành giả âm luật thì phải thêm một công đoạn chuyển đổi, đó là âm thanh. Ba loại thủ đoạn nguyên khí, âm thanh và cương ấn cùng dung hợp làm một thể mới tạo thành âm sát.

Hải Loa gật đầu, bắt đầu thử nghiệm ngưng cương. Mọi người đều nhìn về phía nàng, hy vọng nàng có thể thành công.

Tiếng sáo dần có vẻ xao động vội vàng… Có lẽ do lực chú ý bị dời đi nên âm luật không còn cân đối.

Khi mọi người cho rằng Hải Loa sắp thất bại, đột nhiên một tiếng ông ông vang lên —— Trên không trung xuất hiện từng đạo cương ấn, nguyên khí ngưng cương!

“Tiểu sư muội của ta thật lợi hại!” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn cương khí trên không trung.

Âm luật không giống như ba nhà Nho Thích Đạo, nó không có ký hiệu đặc thù, không có tự ấn hay trận văn. Thế nên âm luật ngưng tụ ra cương ấn đều có bộ dáng của gió, tốc độ chậm thì là cơn gió xuân mơn mởn, tốc độ nhanh biến thành gió táp mưa sa.

Đám người cất tiếng kinh hô trước thiên phú kinh người và khả năng lĩnh ngộ của Hải Loa.

Cương khí lưu động trong không khí từ từ tản đi tứ phía. Tuy nói tốc độ hiện tại của nàng không có lực sát thương như đao thương nhưng làm được tới mức này đã là rất kinh người.

“Có còn cho người ta sống không?”

“Ta phục thật sự. Ta tin rằng thiên phú của thập tiên sinh là cao nhất trong Ma Thiên Các.”

Dù là người có thiên phú mạnh bậc nhất như Tiểu Diên Nhi, thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc.

Nàng không có vẻ đố kị mà ngược lại còn vỗ tay reo hò: “Tiểu sư muội cố lên! Tiểu sư muội cố lên!”

Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Tiểu Diên Nhi, Hải Loa dâng tràn sức mạnh. Nàng không dừng lại mà nguyên khí vận chuyển càng lúc càng kịch liệt.

Phạn Hải cảnh đã thông bát mạch, nguyên khí rung động, tiếng sáo bỗng nhiên cao vút lên, nhịp điệu nhanh như sấm sét.

Vù vù ——

Mọi người cả kinh, vội gọi ra cương khí hộ thể ngăn trở âm cương.

Phanh phanh phanh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, duy chỉ có Lục Châu là nhíu mày.

Bởi vì Lục Châu đã nhìn thấy trong đám cương khí rung động trên thiên không, có một tia cương khí màu đỏ nhạt.

Nói cách khác… Hải Loa ngưng tụ ra —— hồng cương.

Cương khí màu đỏ cực kỳ hiếm thấy. Tu hành giới đều cho rằng khi tu luyện tà thuật hoặc công pháp biến dị mới có thể thay đổi màu sắc cương khí.

Ma thiền biến cương ấn thành màu đen, bình chướng có nguồn gốc từ thiên địa nên có màu lam, năng lượng trị liệu lấy sinh cơ trong tự nhiên nên thường có màu lục. Ngoại trừ những màu đó ra, tu hành giới Đại Viêm chưa từng thấy cương khí có màu sắc khác ngoài màu vàng truyền thống.

Đây là lần đầu tiên hồng cương xuất hiện.

“Dừng lại.”

Lục Châu đặt tay lên sáo Lam Điền Ngọc, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Âm thanh im bặt ngay lập tức.

Khi cương khí chưa thật sự hình thành, Lục Châu không muốn có quá nhiều người biết về hồng cương.

Đông Các trở nên yên tĩnh, Cát Lượng quay đầu bay về phía rừng cây dưới chân núi Kim Đình Sơn rồi biến mất không còn bóng dáng.

“Sư phụ?” Hải Loa ngẩng đầu nghi hoặc.

Những người khác cũng nhìn sang Lục Châu. Hải Loa có tiềm lực bậc này lại đột nhiên bị gián đoạn khiến bọn họ không cách nào lý giải.

Lục Châu nói: “Hiện tại khảo hạch đến đây thôi… Phàm là những chuyện liên quan đến Hải Loa đều không được truyền ra ngoài. Nếu làm trái, bản toạ nhất định không tha.”

Mọi người ý thức được tính nghiêm túc của vấn đề, lập tức khom người đáp:

“Cẩn tuân dụ lệnh của Các chủ.”

“Cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”

Thiên tài sợ nhất là gì? Chính là bị bóp chết từ trong trứng, trước khi hắn kịp đủ lông đủ cánh.

Các chủ không hổ là Các chủ, suy nghĩ vô cùng chu đáo khiến đám người âm thầm bội phục.

Bọn hắn nào biết điều Lục Châu thật sự lo lắng chính là chuyện về hồng cương.

Khảo hạch xong, đám người lục tục giải tán. Lục Châu cũng trở về Đông Các.
Chương 642 Vô đề

Trời chạng vạng tối.

Lục Châu nhìn Lăng Hư kiếm, đau đầu không thôi.

Người trong quan tài, hồng liên, mấy dòng ghi chú trong quyển điển tịch và nữ tử họ Lạc đều có liên quan đến cửu diệp. Những đầu mối này đều dẫn đến một manh mối: không nên tiến vào cửu diệp.

Đầu mối còn có thể nhờ người khác hỗ trợ điều tra, nhưng hồng cương của Hải Loa làm sao mà tra đây?

“Hồng liên, hồng cương… chẳng lẽ trên đời này thật sự có người tu luyện hồng cương, ngưng tụ hồng liên?”

“Hải Loa và người trong quan tài đến từ cùng một nơi?”

. . .

Thần Đô, trong Trường Thanh Cung.

Bên ngoài thư phòng có trọng binh canh giữ. Nội thường hầu như thường lệ đứng ngoài cửa bẩm tấu:

“Bệ hạ, đã có kết quả.” Giọng nội thường hầu không có chút lực lượng nào.

“Vào đi.”

Cửa mở ra, nội thường hầu cảm nhận được một luồng sóng nhiệt quỷ dị đập vào mặt khiến hắn ho khan sặc sụa.

Lưu Thương vẫn ngồi xếp bằng, toàn thân bốc ra khí nóng.

Nội thường hầu không có can đảm nhìn chằm chằm hoàng đế, bèn vội vàng cúi đầu, cung kính quỳ xuống:

“Thái thượng hoàng dẫn theo Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đến Ma Thiên Các, toàn bộ chiến tử.”

Nói xong lời này, nội thường hầu quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, Lưu Thương mới mở mắt, không phẫn nộ, không giận dữ, chỉ thản nhiên đáp: “Đã biết.”

Nội thường hầu không tài nào hiểu nổi. Suy cho cùng Thái thượng hoàng cũng là cha ruột của bệ hạ, Thái thượng hoàng vừa chiến tử vậy mà bệ hạ cũng có thể thờ ơ?

Nhưng câu hỏi này nội thường hầu chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nào dám nói ra.

“Bệ hạ, hiện nay chỉ còn Duyện Châu và Ký Châu là chưa bị U Minh Giáo đánh hạ, không bao lâu nữa bọn hắn sẽ bao vây Thần Đô. Chư vị đại thần văn võ bá quan đều muốn mời bệ hạ vào triều nghị sự để thương thảo đối sách.”

Nghe vậy Lưu Thương thản nhiên nói:

“Chuyện trẫm làm còn cần phải thương thảo với một đám phế vật hay sao? Truyền lệnh xuống, để Thái tử nắm giữ ấn soái xuất chinh, chọn ra một vị trong bát đại thống lĩnh. Lệnh cho Ngụy Trác Ngôn từ bỏ trấn thủ biên cương quay về phản công Lương Châu. Lệnh cho cấm vệ quân Thần Đô đề phòng cẩn mật, nếu có phát hiện chuyện gì bất thường thì giết chết bất luận tội.”

Toàn thân nội thường hầu run lên, hắn không dám nói nhiều thêm một câu, chỉ đáp: “Tuân chỉ.” Sau đó nội thường hầu bò dậy, cung kính lùi ra khỏi thư phòng.

Lưu Thương mở mắt, bàn tay khẽ đảo.

Ông!

Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, pháp thân không có kim liên, chỉ có bảy mảnh liên diệp sung mãn đang xoay vòng xung quanh pháp thân.

Bàn tay nắm lại. Lưu Thương hài lòng gật đầu. “Trở lại bát diệp, xung kích cửu diệp… Trẫm sợ gì U Minh Giáo, sợ gì Ma Thiên Các?”

Lưu Thương nhấc tay, Phán Quan Bút lăng không lơ lửng trước mặt. Lông bút không phải màu trắng mà đã biến thành màu đỏ rực rỡ. Ngòi bút chấm vào nghiên mực, trong chớp mắt nhuộm thành màu đen…

. . .

Trong phủ tướng quân ở Dự Châu.

Hoa Trọng Dương cầm tình báo bước tới.

“Giáo chủ, thất tiên sinh, đã tra rõ ràng… Đại tướng quân trấn thủ thành Duyện Châu chính là một trong bát đại thống lĩnh Ma Lộ Bình.”

Nghe vậy, Vu Chính Hải cười ha hả. “Hoàng thất quả nhiên không còn cách nào khác. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của hiền đệ áp dụng cho Thần Đô rất tốt, đúng là diệu kế!”

Tư Vô Nhai nói:

“Hoàng thất không còn biện pháp khác, nếu không phái tướng lĩnh đến thủ thành thì sẽ chết càng nhanh.”

Hoa Trọng Dương lại nói:

“Hiện tại bát đại thống lĩnh đã chết mất năm người, Hàn Ngọc Nguyên, Hạng Liệt, Cổ Nhất Nhiên, Văn Thư, Tô Thánh. Quý Thanh Thanh đến thay cho Hàn Ngọc Nguyên thì đã cao chạy xa bay, bây giờ chỉ còn lại ba người Vương Việt, Tuyên Tĩnh Vân và Ma Lộ Bình mà thôi.”

“Chạy rồi?” Tư Vô Nhai nhíu mày.

Tư duy của Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải luôn bất đồng, hắn rất chú trọng đến những chi tiết mà người bình thường không chú ý tới.

“Quý Thanh Thanh là nữ tướng duy nhất trong bát đại thống lĩnh, nghe nói tên mình nằm trong danh sách của vị cao nhân thần bí kia nên nàng ta mới bị doạ sợ suốt đêm bỏ trốn, đến nay không rõ tung tích.”

Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai nhớ lại tình cảnh đêm đó khống chế phi liễn đến đánh Dự Châu.

“Cao nhân thần bí chỉ có tu vi ngũ diệp, làm sao có thể doạ sợ Quý Thanh Thanh?” Vu Chính Hải hỏi.

“Thuộc hạ không rõ.”

“Hiền đệ, vị cao nhân thần bí này có khi nào là cái bẫy do hoàng thất cố ý bày ra không?”

“Không thể nào, vị cao thủ này đến vô ảnh đi vô tung, biểu hiện không giống với ngũ diệp. Có lẽ đêm đó hắn cố ý áp chế đẳng cấp pháp thân.” Tư Vô Nhai nói.

Vu Chính Hải nhíu mày, chợt nhớ tới lời Minh Thế Nhân. Nếu Ngu Thượng Nhung đến Dự Châu, nếu đó thật sự là hắn thì… Nhưng mà tại sao đệ lại giúp ta đây? Lão nhị ơi lão nhị, cả đời chúng ta là đối thủ, đệ mà lại giúp ta? Không đời nào!

Đúng lúc này, ngoài phủ có một đệ tử U Minh Giáo vọt vào bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ và thất tiên sinh, không xong rồi, trận pháp thành Duyện Châu đã mở ra, toàn thành phong bế!”

“Nguyên nhân là gì?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Bắt người! Nghe nói bọn hắn đang truy bắt cao thủ thần bí kia!”

Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương lập tức đưa mắt nhìn nhau.

“Chơi dao có ngày đứt tay… Vị huynh đệ kia rốt cuộc cũng bị mắc lừa.” Vu Chính Hải thở dài nói.

Tư Vô Nhai hỏi: “Có biết vị cao thủ này đang ở đâu không?”

“Bẩm thất tiên sinh, tai mắt của chúng ta trong thành Duyện Châu có hồi báo, lần cuối cùng bọn họ nghe nói tới vị cao nhân thần bí kia là ở trên đường phố. Nhưng vị này là cao nhân thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ thuộc hạ cũng không biết được vị trí của người đó.”

Tư Vô Nhai gật đầu rồi quay lại nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, chúng ta có nên cứu hắn không?”

Vu Chính Hải ngồi thẳng người dậy, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, suy tư một lát rồi đáp:

“Đương nhiên phải cứu. Vi huynh lập nên U Minh Giáo và có được thế lực như ngày hôm nay đều là nhờ vào các giáo chúng trung thành. Nếu vi huynh thấy chết mà không cứu, sau này các huynh đệ U Minh Giáo làm sao còn hiệu lực cho ta nữa!”

“Giáo chủ anh minh.” Hoa Trọng Dương khom người.

“Đại sư huynh cao kiến.” Tư Vô Nhai cũng khom người.
Chương 643 Vô đề

Cùng lúc đó.

Trong một tửu lâu ở thành Duyện Châu.

Từ trong ra ngoài đều bị binh sĩ và tu hành giả vây chặt, đường đi bên dưới và các toà kiến trúc xung quanh đều có người canh gác.

Trên đường không có một bách tính nào. Cả toà thành Duyện Châu đều im ắng thanh tĩnh vô cùng. Trên bầu trời, tầng bình chướng khổng lồ đã bao phủ toàn bộ thành trì.

“Kiếm Ma tiền bối, vẫn nên từ bỏ đi thì hơn. Từ khi ngươi bước vào Duyện Châu một khắc ta đã chú ý tới ngươi. Hiện tại toàn bộ nơi này đều là cạm bẫy chờ đợi ngươi đó.”

Nhìn vị thanh bào kiếm khách ngồi đối diện, ngay cả nói chuyện thôi mà Ma Thanh cũng phải cực kỳ cẩn thận.

“Ta có thể khẳng định ngươi đã trảm kim liên. Sau khi trảm kim liên chắc chắc tu vi đã giảm đi nhiều, không còn là cao thủ bát diệp nữa. Ngươi rất tự tin, nhưng chính sự tự tin này đã hại ngươi.” Ma Thanh nói.

Nhưng người đối diện lại vẫn thản nhiên như không, tay cầm tách trà vừa uống vừa thưởng thức cảnh trí bên ngoài cửa sổ.

Ma Thanh cảm giác mình bị coi thường, bèn nhíu mày nói: “Ngươi không sợ?”

Thanh bào kiếm khách mỉm cười đáp: “Vì sao phải sợ?”

“Sợ ta giết ngươi.”

“Nếu ngươi có thể giết ta thì ta sợ còn có ích gì? Nếu ngươi không giết được ta thì ta cần gì phải sợ?” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.

Ma Thanh bị lời nói của Ngu Thượng Nhung xoay quanh đến đau đầu. “Kiếm Ma tiền bối, ta nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn không hiểu.”

Hắn vung tay lên. Tu hành giả trong tửu lâu lập tức đồng loạt rút ra bội kiếm.

Đám người bên ngoài tửu lâu cũng tiến lại gần, hoàn toàn bao vây Ngu Thượng Nhung, gần như không có biện pháp trốn thoát.

Ngu Thượng Nhung nói: “Nếu là Ma Lộ Bình đích thân tới đây thì có thể hơi phiền phức, đáng tiếc người tới lại là ngươi.”

Từ nhỏ Ma Thanh và ca ca Ma Lộ Bình đã bắt đầu tu hành, tuổi tác hai người không khác biệt lắm nhưng thiên phú của Ma Lộ Bình lại cao hơn một bậc, tu vi cực mạnh. Thế nhân ai cũng chỉ biết tới một trong bát đại thống lĩnh Ma Lộ Bình, lại không ai chú ý đến sự tồn tại của Ma Thanh hắn, hắn vẫn luôn sống dưới sự che chở của anh trai ruột.

Dần dà Ma Thanh cũng rất muốn chứng minh bản thân. Hiện tại bao vây vị Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung trong truyền thuyết chính là cơ hội cực tốt để hắn giương danh tu hành giới.

“Có ta là đủ.”

“Ta rất thưởng thức lòng can đảm của ngươi.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.

“Đều vì minh chủ thôi. Đại thế của U Minh Giáo đã định, huống hồ sau lưng còn có Cơ lão tiền bối cửu diệp làm chỗ dựa, Duyện Châu thất thủ cũng là chuyện sớm muộn.” Ma Thanh nói.

“Đã biết kết cục sao còn không mau chạy trốn?”

Ma Thanh cười ha hả. “Đương nhiên sẽ trốn, chỉ là ta phải giết ngươi trước đã… Không được hoàng thất phong thưởng thì ít ra cũng phải giành được thanh danh. Duyện Châu thì liên quan gì ta, giang sơn này liên quan gì ta?”

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ chạy lên chắp tay bẩm báo: “Ma tướng quân, U Minh Giáo đã phát động tổng tiến công.”

Ma Thanh nghe vậy, hai mắt trừng lên.

Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một tiếng vụt kiếm. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đối diện hắn đã rút kiếm khỏi vỏ!

“Tướng quân!”

“Tướng quân!”

Đám người giật mình kinh hô. Ma Thanh ngay lập tức gọi ra pháp thân.

Ông!

Pháp thân lục diệp chắn trước mặt Ma Thanh, cả toà tửu lâu lập tức bị pháp thân phá tung nóc, mảnh vụn và tạp vật bay đầy trời!

Pháp thân lục diệp vàng óng va chạm với Trường Sinh Kiếm, cương khí lăn lộn, Ma Thanh bay ra sau rời khỏi tửu lâu, lăng không lơ lửng trên bầu trời.

Đám người xung quanh ùa lên. Khi Ma Thanh đang cho rằng một kiếm của Kiếm Ma đã thất bại thì ——

Ma Thanh đột nhiên cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ… Người của hắn xông tới chắn ở phía trước nhưng hắn chẳng nhìn thấy gì.

Hắn cố gắng nhìn chăm chăm về phía trước để ép mình thanh tỉnh. Cho đến khi tầm nhìn quay trở lại, Ma Thanh nhìn thấy ba đạo thân ảnh từ ba hướng trái, giữa, phải đang đạp không lao tới trước mặt.

Thanh bào kiếm khách mỉm cười, tay phải cầm Trường Sinh Kiếm, trên lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhạt, kiếm lệch bốn mươi lăm độ… Đại thần thông thuật! Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn!

Xoẹt!

Ngu Thượng Nhung thong dong chém xuống, thanh âm thanh thuý quen thuộc vang lên.

Pháp thân Ma Thanh xuất hiện một khe hở… một vết cắt cực kỳ chỉnh tề.

“Đây là…” Trong mắt Ma Thanh lộ ra vẻ sợ hãi, hắn đờ đẫn nhìn pháp thân của mình tiêu tán, lúc này trên lồng ngực của hắn cũng có một vết chém tương ứng.

Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không. Thu kiếm!

Trường Sinh Kiếm bay trở vào vỏ nhanh như thiểm điện. Ngu Thượng Nhung không nhìn tới, đạp không bay lên.

Cùng lúc đó đám tu hành giả vừa nhào vào trong tửu lâu mới phát hiện đã vồ hụt. Bọn hắn vội xoay người nhìn về phía Ma Thanh đang lăng không lơ lửng.

“Tướng quân!”

“Tướng quân!”

“Giết hắn!”

Mấy chục tên tu hành giả vây lại đông như ruồi. Quanh thân Ngu Thượng Nhung bắn ra vô số cương ấn hình lá cây cuốn theo một trận cuồng phong lao về phía đám người.

“Đây là cái gì?”

Xoẹt!

Xoẹt xoẹt!

Từng mảnh lá cây màu vàng kim vạch qua cổ đám tu hành giả. Từng bộ thi thể rơi rụng xuống đất, chỉ trong giây lát đã mất mạng.

“Liên diệp!”

“Là liên diệp của kim liên!”

“Cẩn thận!”

Đám tu hành giả lập tức từ bỏ truy kích. Ma Thanh lăng không lơ lửng dùng một tay che lại vết thương giữa ngực.

Hắn nhìn thấy vô số cương ấn hình liên diệp sau lưng Ngu Thượng Nhung từ từ tiêu tán theo cơn gió, cuối cùng chỉ còn lại sáu mảnh dung nhập vào trong cơ thể.

Ma Thanh khó khăn há miệng, run rẩy nó: “Lục… lục diệp không kim liên? Liên diệp còn có thể dùng như vậy?”

Đáng tiếc… khi hắn minh bạch mọi chuyện thì đã muộn.

Ma Thanh từ trên không trung rơi xuống, đầu ngoẹo sang một bên, máu tươi tuôn trào từ giữa lồng ngực chảy ra ướt đẫm mặt đất tựa như một con lạch nhỏ uốn lượn.

[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Ngu Thượng Nhung không nghe được tiếng Hệ thống nhắc nhở, tiếp tục sử dụng đại thần thông chạy về phía cổng thành.

Giết Ma Thanh không đáng khoe khoang. Ca ca của hắn, Ma Lộ Bình, mới là đối thủ khó chơi.

Hành tung của Ngu Thượng Nhung đã bại lộ, nhất định phải rời khỏi thành Duyện Châu trong thời gian nhanh nhất.
Chương 644 Vô đề

Trận pháp đã mở, tầng bình chướng bao phủ cả toà thành. Trước khi Ma Lộ Bình đến liệu có còn kịp rời đi không?

Ngu Thượng Nhung cấp tốc bay lướt qua các công trình kiến trúc cho đến khi tường thành xuất hiện trước mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên tường thành là một chiếc phi liễn cực lớn màu đen đang đậu ở đó.

U Minh Giáo?

Bên ngoài tường thành truyền đến tiếng hò hét công thành của giáo chúng U Minh Giáo, tầng bình chướng ngoài cửa thành bị đâm liên tục tạo thành tiếng ầm vang ngất trời.

“Công thành vào lúc này? Thật là ngu không ai bằng.” Ngu Thượng Nhung đưa ra đánh giá.

Theo quan điểm của Ngu Thượng Nhung, lúc này tầng bình chướng đang vô cùng sung mãn, chọn lúc này để công thành thì hơi bị ngu.

Ngu Thượng Nhung không tiếp tục phi hành mà dừng lại bên tường thành, chờ tầng bình chướng từ từ yếu đi.

Đúng lúc này, từ trên phi liễn bay ra một thanh đao cương cực lớn, Bích Ngọc Đao toả ra kim quang chói mắt đâm thẳng xuống tầng bình chướng.

Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang! Đao cương biến thành cối xay thịt va chạm với tầng bình chướng tạo thành âm thanh vang vọng đất trời.

Bình chướng dập dờn tạo ra từng đạo gợn sóng.

Tiếng động lớn kinh động đến toàn bộ bách tính trong thành. Dù một nhóm dân chúng đã được di dời đi nhưng trong thành vẫn còn lại không ít bách tính. Ngu Thượng Nhung nhìn thấy dân chúng đang chạy về phía cửa thành tây.

Lúc này ở cửa thành tây có rất nhiều binh sĩ và tu hành giả lăng không bay tới.

“Dừng lại cho ta!”

“Không ai được phép chạy trốn!”

“Phàm là người sống trong thành, mặc kệ là già trẻ gái trai, là phàm nhân hay tu hành giả, ai dám tự tiện rời đi đều bị giết chết ngay tại chỗ!”

Dân chúng trong thành hoang mang lo sợ, đành quay đầu chạy về phía đông. Đám tu hành giả thủ thành tiếp tục bay lượn dưới tầng trời thấp để giám sát bách tính đang chạy trốn.

. . .

ẦM!

Lại là một tiếng vang thật lớn, Huyền Thiên Tinh Mang của Bích Ngọc Đao toả ra ánh sáng chói lọi như pháo hoa giữa ban ngày, cương khí xoay tròn bắn ra không ngừng xung kích tầng bình chướng.

Lát sau đao cương tiêu thất, bình chướng cũng không tiếp tục tạo ra gợn sóng.

Trên phi liễn, Vu Chính Hải ngạo nghễ đứng quan sát cả toà thành. Bình chướng này còn mạnh hơn bình chướng ở Dự Châu, Vu Chính Hải thi triển liên tục hai lần Đại Huyền Thiên Chương cũng chỉ khiến nó chập chờn gợn sóng chứ không hề có dấu hiệu vỡ vụn.

Tư Vô Nhai nói:

“Chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy tất sẽ hấp dẫn Ma Lộ Bình tới. Vị cao nhân thần bí bắt chước nhị sư huynh hẳn là cũng có chút thủ đoạn để thoát thân.”

“Chỉ mong hắn không phải là người ngu xuẩn.”

“Từ trước tới nay cao thủ đều tự tin, hắn đã dám bắt chước nhị sư huynh thì hẳn cũng là người tự tin, chỉ mong hắn còn lực đấu tiếp.” Tư Vô Nhai nói.

“Nghe hiền đệ nói ta cũng cảm thấy hắn là người như vậy.” Vu Chính Hải nhíu mày. “Thật phiền phức chẳng khác gì nhị sư huynh của đệ…”

“. . .”

Vu Chính Hải lật tay chưởng về phía trước, Bích Ngọc Đao lại lượn vòng bay đi. Điều khác trước là lần này Vu Chính Hải giang rộng hai tay bước lên phía trước, xung quanh Bích Ngọc Đao xuất hiện chằng chịt đao cương.

“Quân Lâm Thiên Hạ.”

Mỗi một tia đao cương đều rất giống Bích Ngọc Đao, đao cương đồng loạt đâm xuống.

Đội ngũ thủ thành đang chạy tới bỗng dừng bước ngẩng đầu nhìn đao cương đầy trời, trong lòng kính sợ vô cùng. Thế gian này người có thể đánh ra chiêu thức như vậy cũng chỉ có đương kim Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải.

Đại Huyền Thiên Chương, Quân Lâm Thiên Hạ.

Nếu nói trong trận chiến ở Vân Chiếu lâm địa Vu Chính Hải còn thiếu một chút khí tức quân vương thì bây giờ hắn đã đủ.

Trong thành Duyện Châu, những người thấy cảnh này đều dừng bước ngưỡng vọng nhìn lên.

Đao cương như mưa bão trút xuống tầng bình chướng, phanh phanh phanh!

Bình chướng rung động, cương khí va chạm tung hoành. Nhóm dân chúng trong thành thậm chí còn cho rằng bình chướng đã bị phá.

Quân Lâm Thiên Hạ duy trì liên tục một khoảng thời gian, dưới lực công kích mãnh liệt của nó, tầng bình chướng yếu đi ba phần.

Một số tu hành giả định đến giúp đỡ quân thủ thành, thấy vậy lập tức bỏ đi ý định đó. U Minh Giáo dựa vào cái gì mà được xưng là thiên hạ đệ nhất ma giáo? U Minh Giáo dựa vào cái gì mà đòi đánh hạ cửu châu Đại Viêm?

Bây giờ tất cả mọi người đều đã có đáp án.

. . .

Hoa Trọng Dương nuốt một ngụm nước bọt. “Đao pháp của Giáo chủ đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, là tấm gương cho tất cả chúng ta!”

Vu Chính Hải hạ xuống thu hồi hai tay, Bích Ngọc Đao quay trở về bên cạnh hắn. Hắn đứng từ trên phi liễn nhìn xuống.

“Bình chướng đã yếu đi ba phần, một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ của đại sư huynh nhất định đã khiến Ma Lộ Bình kinh hồn táng đảm.” Tư Vô Nhai nói.

Vu Chính Hải cực kỳ hài lòng với một chiêu vừa rồi của mình. “Chỉ là một tầng bình chướng mà thôi, ta lại đánh thêm mấy đao sẽ phá được.”

Vù vù!

Cự nỏ tường thành từ xa phóng tới như mưa rào, tiếng nỏ xé gió vang vọng cả bầu trời. Quân thủ thành rốt cuộc cũng phản kích.

Hoa Trọng Dương vội nói: “Giáo chủ, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho thuộc hạ.”

“Được.”

Hoa Trọng Dương nhảy xuống, pháp thân thất diệp kim liên mở ra, bành trướng trong khoảnh khắc rồi co lại.

Toàn bộ cung nỏ đều bị chấn bay.

Vu Chính Hải khẽ gật đầu, không tiếp tục để ý tới đám cung nỏ kia nữa mà quan sát quân thủ thành đứng trên bờ tường.

“Ta lại đánh thêm ba đao, nếu Ma Lộ Bình vẫn không xuất hiện thì khi bình chướng vỡ cũng là lúc ta lấy đầu trên cổ các ngươi.”

Sóng âm hùng hồn vang dội đánh xuống đinh tai nhức óc!

Từ phía tây thành đột nhiên truyền tới thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm ——

“Vu đại giáo chủ thật là uy phong.”

Mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Quân thủ thành đồng loạt khom người hành lễ.

“Cung nghênh Ma thống lĩnh!”

Một nam tử trung niên đạp không bay tới, tay chắp sau lưng rất có khí tức vương giả. Đây chính là một trong bát đại thống lĩnh cấm vệ quân Thần Đô Ma Lộ Bình.

Vị Ma thống lĩnh này có gương mặt gầy gò, hình thể tuy không lớn nhưng khí thế lại cực kỳ uy nghiêm.
Chương 645 Vô đề

Vu Chính Hải khinh thường nói: “Ma Lộ Bình, nếu ngươi có gan thì ra đây chiến một trận với bản toạ.”

Thấy Ma Lộ Bình xuất hiện, Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai đều yên lòng. Điều này có nghĩa là vị cao thủ vẫn luôn ẩn trong bóng tối để trợ giúp U Minh Giáo kia hiện tại đã an toàn.

Ma Lộ Bình nói: “Vu giáo chủ, nếu ngươi có gan thì phá tầng bình chướng này rồi xuống đây chiến với bản thống lĩnh.”

Song phương rơi vào thế giằng co. Vu Chính Hải vừa định nói chuyện thì Tư Vô Nhai đã kéo hắn lại. “Sợ là Ma Lộ Bình có quân chi viện, việc đánh hạ Duyện Châu chúng ta cần phải bàn bạc lại kỹ hơn.”

“Chi viện?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.

Tư Vô Nhai đáp: “Tuyên Tĩnh Vân và Vương Việt trấn thủ Thần Đô, hai người này cùng với mười vị trưởng lão của Bắc Đẩu Thư Viện nắm giữ Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô nên sẽ không tuỳ tiện rời đi. Lưu Thương chưa bao giờ rời khỏi Thập Tuyệt Trận, cũng không có khả năng sẽ làm vậy… Còn lại hai vị Viện trưởng thư viện và thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn thì rất có khả năng sẽ đến chi viện.”

“Không phải đệ nói Ngụy Trác Ngôn là đồ giả sao?”

“Thật hay giả đâu còn quan trọng nữa, chủ yếu là hắn có thể hiệu lệnh được tam quân… Cho dù hắn không có bản sự này thì cũng sẽ thật sự động lòng tham thôi.” Tư Vô Nhai nói.

“Đồ hỗn trướng, nếu không nhờ sư phụ nâng đỡ thì hắn có được ngày hôm nay sao!”

“Lòng người khó dò.” Tư Vô Nhai lắc đầu đáp.

“Cũng may hiền đệ nhắc nhở ta…”

Vu Chính Hải đã tiêu hao không ít nguyên khí, muốn phá được tầng bình chướng cần phải đánh thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó Vu Chính Hải đã không còn ở trạng thái đỉnh phong.

Vu Chính Hải bước tới rìa phi liễn, đứng từ trên cao nói vọng xuống:

“Ma Lộ Bình, bản Giáo chủ nể tình lão bách tính trong toàn thành còn chưa kịp di dời, hôm nay sẽ không phá bình chướng…”

Không cho Ma Lộ Bình cơ hội nói lời trào phúng, Vu Chính Hải tiếp tục phát ra sóng âm cuồn cuộn:

“Bản Giáo chủ từ khi lập ra U Minh Giáo đến nay đều có thiết luật, đó là không được phép làm tổn thương đến dân chúng. Bây giờ các ngươi là quân thủ thành lại dám lấy bách tín ra làm con tin, thật đáng hận! Bản Giáo chủ tuy là ma đạo nhưng cũng có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không làm ra chuyện dơ bẩn như các ngươi.”

Vu Chính Hải đề cao giọng, tiếp tục nói: “Bản Giáo chủ sẽ chiêu cáo chuyện này ra toàn thiên hạ, để dân chúng thấy được bộ mặt thật của các ngươi.”

“Lui quân!”

Phi liễn của U Minh Giáo dẫn đầu rút lui, chậm rãi bay ra khỏi thành Duyện Châu, giáo chúng U Minh Giáo bên ngoài tường thành cũng từ bỏ công kích.

Chỉ trong chốc lát biển người đã lui mất. Ma Lộ Bình đứng ngây ra như phỗng, ngạc nhiên nói không nên lời.

Chuyện của tu hành giới không được liên luỵ đến phàm nhân, đây là quy tắc bất biến từ trước đến nay. Diệt một người rất dễ, diệt trăm người ngàn vạn người cũng không khó. Nhưng muốn diệt một châu, thậm chí là toàn bộ bách tính của một nước thì khó như lên trời.

Cho nên… Ma Lộ Bình ngây người.

Trên đường phố có người gào thét:

“Hoàng thất không coi dân chúng bọn ta như con người sao? Thật không có thiên lý mà!”

“Ngay cả ma giáo như U Minh Giáo còn biết đạo lý này, vậy mà tướng thủ thành lại bắt chúng ta làm con tin! Nghiệp chướng!”

“Dựa vào cái gì?! Mệnh của quan gia các ngươi là mệnh, mệnh của dân chúng bọn ta không phải là mệnh sao? Dựa vào cái gì?!”

Một khi có người dẫn đầu thì tiếng hò hét càng lúc càng dâng cao như thuỷ triều.

Mí mắt Ma Lộ Bình giần giật. Tuy rằng hắn có đủ thực lực để giết sạch đám người này… nhưng lý trí mách bảo hắn, tuyệt đối không thể làm như vậy!

“Thống lĩnh… Ma tướng quân đã chết!”

Ma Lộ Bình nghe vậy, ánh mắt trừng lớn, trong giọng nói tràn đầy căm phẫn: “Kẻ nào còn dám tiếp tục ầm ĩ, bản thống lĩnh lập tức chém đầu!”

Sóng âm lăn lộn phát tán, tiếng nghị luận nhanh chóng im bặt.

Lão bách tính kinh hãi nhìn Ma Lộ Bình, không dám lên tiếng. Có một số người còn âm thầm suy nghĩ, U Minh Giáo mau mau đánh chiếm toà thành này đi!

Ma Lộ Bình mặt không đổi sắc nói: “Coi chừng bọn họ, kẻ nào tự ý rời đi giết không tha!”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, trong một con hẻm cách đó không xa, Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn chiếc phi liễn khổng lồ trên đầu rời đi rồi xoay người chậm rãi đi về một phía khác.

. . .

Trong Đông Các.

Lục Châu đã lĩnh hội xong Thiên thư, vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm.

“Sư phụ… có phi thư của thất sư đệ.”

Kèn kẹt ——

Lục Châu bước ra, thấy Minh Thế Nhân đang cung kính đứng ngoài cửa dâng phi thư bèn tiện tay vung lên, phi thư bay vào tay Lục Châu.

Đọc thư xong, Lục Châu khinh thường nói: “Xem lão phu như không tồn tại?”

Minh Thế Nhân đã xem phi thư, biết rõ nội dung bên trong bèn nói:

“Sư phụ, với tu vi của ngài, sao ngài không bay thẳng tới Thần Đô giết Lưu Thương, vậy thì đại sư huynh cũng không cần phải tốn công tốn sức thu thập từng châu như vậy nữa.”

“. . .”

Lục Châu không còn gì để nói. Lão phu cũng rất muốn làm vậy, nhưng mà thực lực không cho phép có được không?

“Thần Đô có Thập Tuyệt Trận thủ hộ, không dễ dàng công phá như ngươi nghĩ.”

Minh Thế Nhân nâng tay vỗ trán: “Sư phụ nói có lý, đồ nhi quên mất. Muốn vượt ải Thập Tuyệt Trận vẫn cần có U Minh Giáo chống đỡ mới được.”

Nhiều năm như vậy mà hoàng thất vẫn có thể sừng sững bất bại, ngoại trừ trong cung có rất nhiều cao thủ ra thì còn một nguyên do, đó chính là Thập Tuyệt Trận.

Có thể nói một nửa cao thủ Đại Viêm đều tụ tập ở Thần Đô, điều này không hề nói quá.

“Nếu Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện cùng ra tay thì e là đại sư huynh không đánh hạ được Duyện Châu. Bên cạnh đại sư huynh chỉ có Hoa Trọng Dương và thất sư đệ, người Bắc Đẩu Thư Viện không dễ trêu chọc, chưa kể phía sau còn có Ngụy Trác Ngôn.” Minh Thế Nhân khom người nói. “Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được đi chi viện đại sư huynh.”

“Đại sư huynh của ngươi tính tình quật cường, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào đâu.” Lục Châu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK