Hai tên thuộc hạ của Đinh Phồn Thu chú ý thấy Lục Châu vẫn luôn dùng xưng hô “ngươi” để gọi, hoàn toàn không thấy chút cung kính nào, trong lòng bọn hắn tức giận nhưng không thể làm gì.
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng đứng một bên, không hề để ý tới thái độ của Lục Châu mà vẫn chỉ chăm chú quan sát Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn hai phía rồi nhẹ nhàng nhảy lên toà liễn trên lưng Tượng Vương.
Tiểu Diên Nhi vốn có chút không muốn.
Nhưng thấy sư phụ nhảy lên, nàng cũng không còn lo lắng nữa, cũng leo lên lưng Tượng Vương. Có sư phụ ở đây, đám người này còn dám lật trời sao?
Bên trong toà liễn có không gian rất lớn, Lục Châu và Tiểu Diên Nhi ngồi một bên quan sát núi rừng.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu loé sáng, hắn ngồi ngay ngắn ở bên còn lại.
Ra lệnh một tiếng.
Toạ kỵ Tượng Vương cất bước đi, từng dấu chân giẫm mạnh xuống đất làm rung chuyển cả núi rừng.
Tốc độ cũng tạm được.
Lục Châu rất hài lòng, hắn gật đầu nói: “Thuần phục Tượng Vương cũng không phải là việc dễ dàng.”
Đinh Phồn Thu thản nhiên nói: “Chỉ là Tượng Vương mà thôi, không đáng nhắc tới. Ở hậu sơn Kim Đình Sơn, bản toạ còn có mười loại toạ kỵ khác.”
Tiểu Diên Nhi trợn trắng mắt.
Bịa!
Ngươi cứ bịa tiếp đi!
Đinh Phồn Thu thấy tiểu cô nương không tin, vẫn cởi mở nói chuyện: “Tiểu nha đầu, ngươi không tin?”
Tiểu Diên Nhi đáp: “Ta chỉ sùng bái một mình sư… gia gia của ta mà thôi!”
Vẻ mặt Đinh Phồn Thu nghiêm túc nhìn Tiểu Diên Nhi rồi lại nhìn sang nữ thuộc hạ đang phi hành bên ngoài liễn, khẽ lắc đầu.
Vẻ mặt Lục Châu từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất bình tĩnh, không ngừng vuốt râu.
Tượng Vương đi được một lúc.
“Sư phụ, đằng trước có hai tên tu hành giả đã chạy thoát lúc trước.”
“Giết.” Đinh Phồn Thu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Hai người bay ra, không bao lâu sau trong rừng truyền đến tiếng chém giết.
Được một lát, hai tên đồ đệ cùng trở về như thể chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đinh Phồn Thu nói: “Lão cư sĩ đừng sợ hãi… bản toạ tuy làm nhiều việc ác nhưng cũng là người phân rõ phải trái.”
Lục Châu gật gật đầu nói: “Lão phu cũng là người phân rõ phải trái.”
Đinh Phồn Thu cởi mở cười một tiếng: “Không ngờ tính tình lão cư sĩ lại hợp với bản toạ.”
Lúc này Tượng Vương bỗng nhiên ngừng lại.
“Phía trước chính là Độ Thiên Giang.” Đinh Phồn Thu chỉ tay về đằng trước, tung người nhảy xuống khỏi Tượng Vương.
Từ khi Lục Châu lĩnh hội Thiên thư, hắn trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều đối với các loại khí tức. Khi Đinh Phồn Thu nhảy xuống để lộ ra khí tức không hề tầm thường.
Rõ ràng là cố ý thể hiện.
Tiểu Diên Nhi cũng cảm nhận được cỗ khí tức này, nàng co người lại ôm lấy cánh tay Lục Châu.
Lục Châu bất động thanh sắc, chậm rãi đứng dậy.
“Hai vị, mời đi.”
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Đinh Phồn Thu chắp tay nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tu hành được bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn năm năm.” Vừa nhắc tới chuyện này, Tiểu Diên Nhi lộ vẻ kiêu ngạo.
“Năm năm vào Thần Đình cảnh…”
Trên mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ tay về phía nữ hài bên cạnh. “Thiên phú của nó cũng không tệ, nhưng so sánh với ngươi thì kém xa.”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nhìn ra ngoài trời.
Tiểu Diên Nhi liên tục trợn trắng mắt.
Mặt hàng giả mạo chất lượng kém này sao có tư cách so sánh với nàng chứ!
Nàng quay đầu nhìn về phía hai tên tu hành giả đứng bên cạnh, chớp mắt hỏi: “Hai ngươi đều là Thần Đình cảnh?”
Hai người bọn họ tỏ ra ngạo nghễ.
“Khá yếu.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu nha đầu, nếu không phải vì sư phụ ta, loại người không tôn trọng Ma Thiên Các như ngươi ta đã sớm xé nát từ lâu.”
“Lêu lêu lêu… ai xé ai còn chưa biết đâu nha.”
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đấu võ mồm với mấy tên hàng giả.
Lục Châu lắc đầu, nhìn về phía Đinh Phồn Thu: “Tôn nữ của lão phu luôn luôn không có quy củ.”
“Không sao.”
Đám người tiếp tục bước về phía trước.
Rồi dừng lại ở một gò đất tương đối cao.
Băng qua con lạch trước mắt chính là Độ Thiên Giang.
Lục Châu vuốt râu nhìn ra xa, đáng tiếc cảnh còn người mất, Ngư Long thôn đã không còn tồn tại từ lâu.
Trong trí nhớ của hắn, nơi này có rất nhiều cư dân và ngư dân, không ngờ hôm nay lại biến thành một con lạch nhỏ hoang tàn vắng vẻ.
Chân tướng của Ngư Long thôn chỉ sợ là nằm trong tay đám quan binh đang trú đóng để vớt thi thể kia.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ.
Đinh Phồn Thu đứng chắp tay sau lưng, vô cùng phóng khoáng nói: “Nhớ năm đó bản toạ tung hoành ở Độ Thiên Giang, hỗn chiến với rất nhiều cao thủ suốt ba ngày ba đêm, pháp thân xuất hiện khiến nơi này biến thành một con lạch nhỏ.”
Lục Châu nghi ngờ nói: “Đây đều là do ngươi tạo thành?”
“Chính là bản toạ.”
Sự tình Ngư Long thôn bên bờ Độ Thiên Giang bị đồ sát, trong hồ sơ vụ án ghi lại kẻ cầm đầu chính là Cơ Thiên Đạo.
“Sư phụ, phân đà của Thanh Long Hội ở ngay trước mặt, đồ nhi đi đuổi bọn họ.”
Đinh Phồn Thu phất tay. “Đi đi.”
Tên thuộc hạ ngự không mà đi, trong chớp mắt đã biến mất.
Lục Châu vuốt râu nói: “Thanh Long Hội?”
Hắn nhớ lần trước khi đến An Dương thành đã gặp phải phân đà của Thanh Long Hội.
Không ngờ Độ Thiên Giang cũng có.
Thế lực Thanh Long Hội phân bố rộng rãi như vậy, chỗ dựa của bọn hắn là U Minh Giáo còn mạnh mẽ đến mức nào?
Đinh Phồn Thu ngạo nghễ nói:
“Chỗ dựa phía sau của Thanh Long Hội chính là U Minh Giáo… Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải chính là đại đồ đệ tiền nhiệm của bản toạ.”
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Tuy Thanh Long Hội đều là tôm tép, nhưng để đám người này ra tay dọn dẹp chướng ngại vẫn khoẻ hơn nhiều. Thẻ đạo cụ của hắn rất quý giá, có thể tiết kiệm được tấm nào hay tấm ấy.
“Bản toạ đã đến, Thanh Long Hội đương nhiên phải sụp đổ.” Đinh Phồn Thu tự tin nói.
Không lâu sau.
Tên đồ đệ kia bay trở về, khom người nói: “Sư phụ, không ngoài dự liệu của người, đám người Thanh Long Hội vừa nghe thấy tin tức người đến đều bị doạ chạy sạch rồi.”
“Rất tốt.”
Hắn vung tay lên, ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc đó.
Tại Ngoạ Long, tổng bộ Ám Võng.
“Khởi bẩm Giáo chủ, bên Độ Thiên Giang truyền tới tin tức, phát hiện tung tích Cơ lão tiền bối.”
Tư Vô Nhai mở hai mắt ra, chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Việc này U Minh Giáo đã có tin tức chính xác, không cần để ý tới nữa… Giả mạo Ma Thiên Các ắt sẽ bị nghiêm trị.”
“Là giả mạo?” Tên thuộc hạ hơi kinh ngạc.
“Nhớ phải thời thời khắc khắc chú ý tới nhất cử nhất động của Ma Thiên Các. Ngoài ra, Tông chủ Ma Sát Tông hiện đang ở đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Bẩm Giáo chủ, Nhậm Bất Bình đã đến Thanh Ngọc đàn, được Môn chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn tiếp ứng trong bóng tối.” Nghe thấy tin tức này.
Tư Vô Nhai bật cười ha ha, giọng cười hoà hoãn mà trầm thấp: “Chính đạo cấu kết với ma đạo cùng làm việc xấu… đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Khởi bẩm Giáo chủ, thuộc hạ còn có chuyện bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn đến Ma Thiên Các, hiện tại sống chết không rõ. Kiếm Ma tiền bối không chờ được Phạm Tu Văn, bây giờ cũng không có tung tích. Thuộc hạ… thuộc hạ không dám theo dõi Kiếm Ma tiền bối.”
“Nhị sư huynh đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, ngươi không cần phải sợ hãi như vậy.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói.
“Thuộc hạ minh bạch.”
Ngoài miệng thì nói minh bạch nhưng trong lòng hắn vẫn run rẩy như trước.
Lời này của Giáo chủ… nghe rất không đáng tin cậy!
“Giáo chủ, gần đây Độ Thiên Giang có động tĩnh không nhỏ… thật sự không cần quan tâm sao?”
Tư Vô Nhai vốn định đưa tay ra dấu cự tuyệt, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, hắn suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Đã như vậy thì chú ý xem chừng người trong cung. Chướng ngại của bọn hắn thì để bọn hắn tự mình dọn dẹp.”
“Giáo chủ thật cao kiến. Thuộc hạ đi làm ngay.”
Chương 97 Xương cốt của xác chết
Độ Thiên Giang.
Đoàn người Lục Châu chậm rãi đi đến một tường viện cũ nát.
Hai tên đồ đệ của Đinh Phồn Thu tạo ra cương phong đẩy mở cửa viện.
Đoàn người bước vào bên trong.
“Sư phụ, đây chính là nơi đã hẹn. Hôm nay người tự mình đến, bọn hắn sẽ không dám thất lễ.”
Đinh Phồn Thu gật đầu.
Hai tên đệ tử vội vàng tìm đến một cái ghế, đặt ở giữa viện.
Tiểu Diên Nhi thấy thế cũng nói: “Gia gia, để con đi tìm.”
Ngay khi Tiểu Diên Nhi vừa rời đi, Đinh Phồn Thu lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết tại sao bản toạ không làm khó ngươi?”
“Ồ?”
Lục Châu vuốt râu không nói gì.
Đinh Phồn Thu thản nhiên nói: “Nếu bản toạ làm thế, nha đầu kia sẽ ghi hận bản toạ.”
Quả nhiên là đang mơ ước có được Tiểu Diên Nhi.
Từ đoạn đối thoại của bọn họ, Lục Châu đã biết trong này tất có mờ ám nên vẫn luôn giữ im lặng.
Đinh Phồn Thu hờ hững nhìn Lục Châu một cái rồi dời mắt đi.
Mấy tên đệ tử còn tưởng rằng Lục Châu bị doạ sợ, đều lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi tìm tới một cái ghế, lau sạch sẽ rồi đặt ở sau lưng Lục Châu.
Chưa ngồi được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hình như không phải là một người.
“Đến rồi.”
Cửa viện mở ra.
Mấy quan binh đồng loạt tiến vào.
Cứ hai tên quan binh vác một chiếc rương, tổng cộng có khoảng năm sáu cái.
Trong rương truyền ra một mùi vị là lạ, là mùi hôi thối.
Sau khi cất kỹ đống rương, tên quan binh cầm đầu chắp tay nói: “Đây là vừa mới vớt được…”
“Chỉ có nhiêu đây?”
“Có mệnh lệnh đến từ trong cung, xác chết vớt được không thể tuỳ tiện đem đi. Kể từ ngày mai, giao dịch của chúng ta kết thúc.” Tên quan binh cầm đầu nói.
“Bây giờ nói muốn kết thúc cũng muộn rồi.” Đinh Phồn Thu phất phất tay.
“Ngươi dám?!”
“Không có chuyện Ma Thiên Các không dám.”
Ba tên đệ tử phía sau hắn lập tức rút kiếm ra lao vào đám quan binh.
Lục Châu lạnh nhạt lui lại.
Ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh như sói lạc vào bầy dê, kiếm quang xẹt lên chói mắt.
Từng tên quan binh ngã xuống đất, rốt cuộc không còn kẻ nào sống sót.
Sau khi giết sạch bọn họ, Đinh Phồn Thu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh. “Lão cư sĩ can đảm hơn người, bản toạ nhìn nhầm ngươi.”
Lục Châu tay vuốt râu, mắt nhìn lướt qua những thi thể này và năm sáu chiếc rương vừa được khiêng vào.
Tiểu Diên Nhi mở miệng hỏi: “Trong này đựng gì thế nhỉ?”
“Xương cốt của con người…”
Tiểu Diên Nhi rất ghét bỏ lui ra sau.
Nàng không hề sợ người chết.
Nhưng thứ này được vớt ra từ trong nước, lại bỏ vào rương đậy kín, sao có thể không khiến người ta ghét bỏ cho được?
Đinh Phồn Thu bước lại gần một chiếc rương, nhẹ nhàng phất tay áo, một đạo cương khí phá nát nắp rương.
Ánh mắt Lục Châu nhìn vào bên trong rương.
Bộ xương cốt này…
Có chút kỳ dị.
Nó khá trong suốt tựa như pha lê có độ tinh khiết không cao, lại có chút trắng đục như là bạch ngọc…
Bạch Dân?
Lục Châu lần tìm lại ký ức trong não hải, trong phút chốc đã nhận ra nguồn gốc của bộ xương cốt này. Đại đa số các mẩu xương đều như thế, có thể thấy rõ thứ chìm trong nước chính là thi thể của thôn dân Ngư Long thôn, cũng chính là tộc nhân của Diệp Thiên Tâm!
Vậy thì, người trong cung sao lại ra lệnh cho bọn họ vớt xác dưới đáy sông?
Đám người Đinh Phồn Thu tìm kỹ trong tất cả những chiếc rương ở đây rồi lắc đầu, dường như chưa tìm thấy vật bọn họ muốn tìm.
Đám thi cốt Bạch Dân này hoàn toàn vô dụng.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Những bộ xương cốt này dùng để làm gì?”
“Lão cư sĩ, có một số việc biết ít thì tốt hơn.” Đệ tử Đinh Phồn Thu nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Ma Thiên Các các ngươi cũng biết lo lắng?”
“Ma Thiên Các bọn ta từ trước đến nay đều hành sự như vậy.”
Tiểu Diên Nhi nghe thế bèn nói thầm: “Nói cứ như ta không biết ấy… Đúng là quá kém.”
Những đệ tử kia nghe vậy lập tức không vui.
Đinh Phồn Thu khoát tay, khiển trách ba tên đệ tử. “Đủ rồi.”
Ba người cũng không dám đấu võ mồm với Tiểu Diên Nhi nữa.
Chẳng hiểu vì sao Đinh Phồn Thu cứ che chở cho tiểu nha đầu này!
Đinh Phồn Thu nói: “Tháo lệnh bài xuống.”
“Vâng.”
Nhìn thấy tấm lệnh bài.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lão phu cũng muốn cùng đi để gia tăng kiến thức.”
“Gia gia, con cũng đi con cũng đi…” Tiểu Diên Nhi rất thích được đi chơi, lập tức hưng phấn nói.
Đương nhiên hắn phải mang Tiểu Diên Nhi theo rồi.
Xử lý bọn Thần Đình cảnh hắn còn phải nhờ đến Tiểu Diên Nhi đấy.
Đinh Phồn Thu nhìn về phía Lục Châu. “Nơi vớt xác có rất nhiều cạm bẫy vu thuật, ngươi không sợ sao?”
Hiển nhiên bọn họ không phải lần đầu tiên đến đây.
Có vẻ rất quen thuộc với mọi chuyện nơi này.
“Dưới gầm trời này còn chưa có thứ gì có thể khiến gia gia của ta sợ hãi đâu.” Tiểu Diên Nhi huơ nắm tay nhỏ nói.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu lại nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, trong mắt tràn đầy tán dương.
Rất hợp ý ta.
Nếu lão già này xảy ra chuyện thì quá tốt, chẳng thể trách được người khác.
Sau khi lấy được lệnh bài trong người đám quan binh, hai tên nam đệ tử còn thay đổi quần áo.
Đoàn người rời khỏi tường viện cũ nát đi về phía bến tàu.
Khoảng một khắc đồng hồ sau.
Bọn họ đã đến bến tàu nơi quan binh vớt xác.
Ngoại trừ vài chiếc thuyền dùng để vớt xác đang đậu sát bờ, còn lại chẳng có tàu lớn chở hàng nào lui tới.
Trên bờ có một số quan binh đang đi tuần tra.
Đinh Phồn Thu đã quen thuộc nơi này, bước đi rất thong dong.
Đi đến lối vào, có hai tên binh sĩ cầm trường mâu ngăn trở.
“Người không có phận sự không được phép ra vào nơi này.”
Đệ tử Đinh Phồn Thu móc lệnh bài ra.
“Ở đằng sau…”
“Dàn xếp một chút…”
Tiền bạc vừa ra là mọi việc đều thông thuận.
Nếu chỉ vớt xác trong một khoảng thời gian ngắn thì muốn đút lót bọn họ là chuyện cực kỳ khó khăn. Thế nhưng những người này đã làm liên tục mười năm. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đang muốn vớt cái gì, đang làm cái gì.
Tảng đá, cá tôm, rong rêu… đều được đưa đi toàn bộ.
Cứ làm tới làm lui, người nào người nấy đều đã chết lặng.
Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sao không giết vào mà phải phức tạp như vậy?”
Nữ hài bị Tiểu Diên Nhi đánh bại quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Nơi đây có cạm bẫy vu thuật rất mạnh, có người điều khiển.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi đầu tiên ồ lên một tiếng, rồi lại nói, “Vẫn không hiểu.”
Đoàn người đi rất nhanh, rõ ràng không phải lần đầu tiên đến đây.
“Đằng trước chính là nhà kho…”
Đoàn người tránh đi đám quan binh đang trấn giữ, đi vòng qua mấy toà kiến trúc.
Ngay lúc chuẩn bị bước vào nhà kho.
Đinh Phồn Thu chợt giơ tay lên: “Dừng lại.”
Thanh âm hắn trầm thấp có lực, dường như có phát hiện gì đó.
Hắn cúi người xuống, nhìn đường vân dưới mặt đất.
“Có tu hành giả vu thuật.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn xuống dấu vết dưới đất, đất ở đây đúng là có dấu vết bị đào bới còn rất mới.
Có người đã bố trí cạm bẫy ở đây.
Vu thuật lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà, thi thuật giả mượn nhờ lực lượng của ngoại giới để tấn công hoặc chúc phúc cho người khác.
Đinh Phồn Thu xoay người lại nói với Lục Châu: “Lão cư sĩ, ngươi phải bảo trọng đấy.” Nói xong hắn quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu, nếu sợ hãi thì đứng gần bản toạ một chút.”
Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu nói: “Ta không thèm sợ hãi đâu!”
“Đi thôi.”
Đám người vòng qua cạm bẫy bước về phía nhà kho to lớn trước mặt.
Cửa nhà kho sao có thể chống đỡ được công kích của tu hành giả.
Chỉ cần giơ nhẹ tay, cánh cửa khoá kín kia đã bật mở.
Trong khoảnh khắc cửa nhà kho mở ra…
Chân mày Lục Châu cau lại.
Chiều dài của nhà kho này lên đến mấy trượng.
Đây là một kho hàng nội bộ rất lớn, xếp chồng chất từng tầng từng tầng rương.
Ở phía bên kia đống rương là bãi xương cốt chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ…
Chương 98 Chân tướng?
Trong đống xương cốt này có một phần giống với loại xương hắn đã từng nhìn thấy trong căn viện cũ nát, còn lại đều là xương cốt bình thường.
Ngư Long thôn bị đồ sát, cho dù toàn bộ ba trăm năm mươi bốn nhân khẩu của toàn thôn đều đặt ở đây thì cũng không thể tạo thành một ngọn núi xương như vậy.
Vả lại bọn họ đã vớt liên tục mười năm còn chưa xong, chưa kể còn có những xác chết đã bị nước cuốn đi mất… Đống xương như núi này đâu chỉ là xương của vài trăm người, đâu chỉ có Bạch Dân.
Đinh Phồn Thu sắc mặt đạm mạc, như thể đã nhìn người chết đến quen mắt.
Vừa tiến vào nhà kho, hắn chỉ giơ tay che đi miệng mũi rồi phân phó đệ tử: “Lục soát.”
“Vâng.”
Ba tên đệ tử tung người nhảy vào đống rương chồng chất, bắt đầu tìm kiếm.
Thấy thế Lục Châu càng thêm nghi ngờ… bọn hắn đang tìm cái gì?
Còn chưa mở lời hỏi, Đinh Phồn Thu đã nghiêng người nói: “Đây là xương cốt của dị tộc.”
“Dị tộc?”
“Thiên hạ Đại Viêm sao có thể để cho dị tộc cư trú… Đại Viêm tạo dựng ra một thời kỳ thái bình thịnh thế suốt mấy ngàn năm nay, luôn có dị tộc ngo ngoe muốn động. Độ Thiên Giang nhất định đã trải qua cơn gió tanh mưu máu.” Đinh Phồn Thu thản nhiên nói.
Lục Châu hỏi ngược lại: “Tất cả đều là dị tộc?”
Đinh Phồn Thu liếc mắt nhìn Lục Châu, phát ra tiếng cười trầm thấp xen lẫn một chút châm chọc. “Chỉ là cái cớ của người trong cung thôi.”
Tiểu Diên Nhi thò đầu ra hỏi: “Các người đang tìm thứ gì vậy?”
“Một đoạn xương… một đoạn xương vô cùng đặc biệt…” Đinh Phồn Thu trả lời.
“Xương gì mà đặc biệt?” Tiểu Diên Nhi nổi lòng hiếu kỳ.
Đinh Phồn Thu không trả lời ngay câu hỏi của Tiểu Diên Nhi mà chỉ nói: “Nha đầu, nếu ngươi bái bản toạ làm sư phụ, bản toạ nguyện đem sở học cả đời dốc sức truyền thụ cho ngươi.”
Tiểu Diên Nhi nhíu mày trợn mắt nhìn Đinh Phồn Thu: “Ngươi á?”
“Thế gian này có rất nhiều người muốn bái nhập vào Ma Thiên Các mà không có cơ hội… Ngươi cần phải hiểu rõ, cửu đại đệ tử dưới trướng bản toạ, người nào không phải là cường giả danh chấn một phương?”
“Nàng ta không phải kìa…” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía nữ hài đang mở rương ở đằng xa, nàng ta nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng thật ra là một tu hành giả trưởng thành có gương mặt trẻ con.
“…” Đinh Phồn Thu nhất thời nghẹn lời.
Thấy Đinh Phồn Thu đã lộ đuôi cáo, Lục Châu cũng chẳng thấy bất ngờ. “Chỉ sợ ngươi dạy không nổi.”
Đinh Phồn Thu xem thường, chắp tay sau lưng nói: “Trong thiên hạ này không có người nào bản toạ dạy không nổi.”
Lục Châu lười cãi nhau với hắn.
Mục đích của lão phu khi tới đây là để điều tra chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát.
Đinh Phồn Thu giả mạo lão phu để trang bức, tạm thời không tính toán với hắn. Trên suốt đoạn đường đi, Đinh Phồn Thu cũng có phát huy một chút giá trị của mình.
Nhưng mà…
Điều khiến Lục Châu nghi ngờ là Đinh Phồn Thu chỉ mang theo ba tên đệ tử đã có thể tạo dựng mối quan hệ với người ở đây, làm giao dịch suốt một thời gian dài. Vậy mục đích của hắn là gì?
Chỗ dựa sau lưng hắn là ai?
Sau khi tìm kiếm một phen, ba tên đệ tử quay lại.
Toàn bộ kho hàng hỗn độn vô cùng, hầu hết rương trong kho đều đã bị đổ nhào.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Nữ đệ tử nói: “Sư phụ, không có phát hiện được.”
Hai tên đệ tử còn lại cũng lắc đầu.
Đinh Phồn Thu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Còn nhà kho khác không?”
Ba tên đệ tử lại lắc đầu lần nữa.
Nhà kho này vốn đã rất lớn, nó chứa nhiều xương cốt như vậy mà vẫn còn khá nhiều không gian trống.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn mặt trời. Trời đã về chiều.
Hắn nhìn về phía giao diện nhiệm vụ của Hệ thống.
Ngay lúc đoàn người chuẩn bị rời khỏi nhà kho…
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hoàn toàn không phải là của một người.
“Có mai phục.”
Đinh Phồn Thu không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Giết.”
“Vâng.”
Ba tên đệ tử xông ra khỏi nhà kho, bắt đầu đại khai sát giới.
Người vừa đến là một đám binh sĩ, sao có thể là đối thủ của tu hành giả.
Lục Châu nhớ tới khi Minh Thế Nhân đến đây điều tra đã gặp phải cạm bẫy vu thuật… Nơi quan trọng như vậy hẳn sẽ không chỉ có mỗi loại phòng ngự yếu ớt như thế này.
“Lão phu rất hiếu kỳ…” Lục Châu đột nhiên mở miệng nói.
“Hử?”
“Đoạn xương cốt đặc thù đó… rốt cuộc là thứ gì?” Lục Châu hỏi.
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng nói:
“Lão cư sĩ, bản toạ đã liên tục nhắc nhở ngươi, càng biết nhiều ngươi càng bị nguy hiểm.”
“Lão phu tuổi đã cao, sớm nhìn thấu sinh tử.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.
Lời này của hắn là lời nói thật.
Khi xuyên không qua, hắn đã chết một lần.
Những phiền phức trước mắt hoàn toàn không thể so sánh với lúc thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn.
“Thôi…” Đinh Phồn Thu lắc đầu.
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng dày đặc.
Nhân số cũng đang tăng dần lên.
Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện tu hành giả từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Càng ngày càng có nhiều tu hành giả xuất hiện.
Một đạo sóng âm truyền ra khắp toàn bộ bến tàu: “Các ngươi trúng kế rồi, kẻ dám tự tiện xông vào cấm địa, phải chết!”
Đạo sóng âm này không quá mạnh nhưng truyền vào tai tất cả mọi người rất rõ ràng.
Dường như sự tình đang trở nên càng lúc càng phức tạp.
Lục Châu thì chẳng hề lo lắng mấy chuyện này, nếu hắn muốn rời đi, lực lượng trước mắt không cách nào ngăn được hắn.
Đinh Phồn Thu khẽ liếc mắt nhìn Lục Châu rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài nhà kho, hàng loạt binh sĩ tay cầm trường mâu đang đứng đầy trước mặt ngăn bọn họ rời đi.
Trên đầu những binh sĩ kia còn có không ít tu hành giả đang ngự không mà đứng.
Ba tên đệ tử sau khi giết các binh sĩ trước cửa nhà kho liền trở về đứng bên cạnh Đinh Phồn Thu.
“Chúng ta bị bao vây rồi, đây là một cái bẫy!”
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng, trông có vẻ không mấy lo lắng cho tình hình hiện tại.
Hắn là cao thủ Nguyên Thần cảnh, há có thể sợ hãi loại tình cảnh này.
Binh sĩ dù nhiều cỡ nào cũng không thể ngăn cản tu hành giả Nguyên Thần cảnh ngự không rời đi.
Ánh mắt Đinh Phồn Thu nhìn về đám tu hành giả đang lơ lửng trên không…
Ngưng Thức cảnh, Phạn Hải cảnh, còn có vài tên Thần Đình cảnh… chỉ có như vậy mà cũng dám tự xưng là cạm bẫy?
“Tiểu nha đầu… mở to mắt mà nhìn cho kỹ…” Đinh Phồn Thu không quay đầu lại, rõ ràng những lời này là đang nói với Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu tiếp tục vuốt râu.
Tựa như không thèm đếm xỉa đến.
Cùng lúc đó.
Khí thế toàn thân Đinh Phồn Thu dần dần tăng vọt.
Hắn bước một bước ra xa nhà kho.
Vù ——
Một toà pháp thân cao năm trượng sừng sững xuất hiện giữa trời.
Pháp thân toả ra màu lam nhạt, uy hiếp đám người bên dưới.
Cương khí vờn quanh, kim liên dưới chân đang mở từng lá từng lá…
Tổng cộng mở ra tứ diệp.
Những binh sĩ đứng ngăn trở ngoài bến tàu và đám tu hành giả khi nhìn thấy toà pháp thân này sắc mặt ai nấy đều đại biến, đồng thời lui về sau mấy bước.
Nhưng bọn hắn không bị doạ cho bỏ chạy.
Mà mang vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch, cảnh giác lùi lại.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm một câu: “Mới có tứ diệp…”
Nữ hài đứng bên cạnh liếc nàng một cái. “Ngươi thì biết cái gì, sư phụ ta thần uy cái thế, đây gọi là ẩn giấu thực lực có biết không? Tứ diệp đã đủ để đối phó với đám người này. Bọn họ chỉ có pháp thân Thần Đình cảnh, cao nhất là Thập Phương Càn Khôn, có Bách Kiếp Động Minh ở đây thì tất cả đều phải nằm rạp xuống đất.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện.
Pháp thân tứ diệp của Đinh Phồn Thu đã tản mác ra cương khí cường đại.
Lộc cộc lộc cộc!
Các công trình kiến trúc ở quanh bến tàu đều không ngừng rung động, phát ra âm thanh lộc cộc.
Nhóm binh lính lại lui về sau lần nữa.
Mấy tên tu hành giả đều không dám khinh thường.
Một tu hành giả đang lăng không chợt hô to: “Mọi người đừng hoảng hốt… cứ chậm rãi lui lại. Trong cung truyền đến tin tức, kẻ này là Cơ Thiên Đạo giả mạo!”
“Hôm qua chỗ này đã được bố trí đại trận vu thuật… Chúng ta lui lại ra sau đại trận, đợi cao nhân trong cung đến cùng tiêu diệt tặc tử. Cho dù hắn là ai, đã xông vào cấm địa thì đều phải chết!”
“Kẻ xâm nhập phải chết!”
“Kẻ xâm nhập phải chết!”
Các binh lính hô to lên đầy khí thế!
Chương 99 Nha đầu, nếu còn không đi thì không kịp đâu
Được tu hành giả kia cổ vũ, đám binh lính trở nên can đảm hơn một chút, vững vàng chống đỡ.
Lúc này Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đang đứng trước cửa nhà kho, thấy bên ngoài có mấy ngàn tên lính và mấy trăm tu hành giả xuất hiện, hai người cũng hơi kinh ngạc.
Hiển nhiên hết thảy đều là âm mưu.
“Đây là một cái bẫy.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Hành động của bọn hắn dường như đã bị người ta đoán trước.
Nếu là cạm bẫy thì trong nhà kho này không thể có thứ bọn hắn muốn tìm.
Hoặc là, khối xương cốt đặc thù cất giấu bí mật nào đó còn chưa được tìm thấy.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Giết ra ngoài à?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.
“Không cần.”
Lục Châu vuốt râu. “Hắn thích trang bức thì cứ để hắn làm.”
Tiểu Diên Nhi mếu máo thì thầm: “Có tứ diệp thôi mà… không có gì thú vị hết.”
Tiểu Diên Nhi đã quen nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, hiện tại thấy pháp thân cấp bậc thấp này luôn cảm thấy không đã ghiền.
Tựa như hàng ngày nàng đều cưỡi toạ kỵ cấp truyền thuyết, đột nhiên bây giờ bảo nàng cưỡi toạ kỵ cấp thấp, nàng đúng là có chút xem thường nó.
Nhưng đối với các tu hành giả khác mà nói thì ——
Pháp thân tứ diệp kim liên đã là cao thủ trong cao thủ.
Những tu hành giả đang lăng không ngoài kia không ngừng nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm toà pháp thân. Lúc này không ai dám động thủ với một tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu lộ vẻ sùng bái.
Nữ đệ tử kia khinh khỉnh nhìn Tiểu Diên Nhi: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng vừa rồi ngươi may mắn thắng ta đã khinh thường người khác. Loại thân thủ cỡ như ngươi còn không chịu nổi một chiêu của sư phụ ta nữa là.”
Tiểu Diên Nhi khé đáp. “Bại tướng dưới tay.”
“Ngươi…”
Nàng ta muốn động thủ, nhưng thế cục hiện tại đang khẩn trương, đành phải cắn răng cho qua.
Nếu thật sự đánh nhau thì người thua thiệt cũng là nàng ta mà thôi.
Đinh Phồn Thu lúc này cũng không có thời gian đâu mà bảo vệ đồ đệ.
Cương khí bao quanh pháp thân tứ diệp dần dần tản ra hào quang nhợt nhạt, tạo thành từng đạo cương ấn rồi bay về phía trước.
“Pháp ấn của Đạo môn.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Không ngờ Đinh Phồn Thu lại tu luyện pháp ấn Đạo môn.
Pháp ấn Đạo môn và pháp ấn Thiền tông không giống nhau. Pháp ấn Thiền tông dựa vào kim thân để gia trì lực lượng, điều động nguyên khí trong cơ thể, ngưng khí thành cương tạo thành lực lượng cương mãnh của Phật gia. Còn pháp ấn Đạo môn là điều động nguyên khí trong thiên địa để tăng phạm vi tấn công.
Cả hai loại pháp ấn đều bù trừ cho nhau, tham khảo nhau để trở nên mạnh hơn, nên dần dần không còn khác biệt quá rõ ràng nữa.
Số lượng pháp ấn rợp trời bắn về phía đám binh lính và tu hành giả.
Phốc phốc phốc ——
Toàn bộ những binh lính bị pháp ấn kia chạm phải đều bị đánh bay ra xa.
Một số tu hành giả thấy không ổn liền quay đầu bỏ chạy.
“Lui lại! Đừng đánh với hắn, kéo dài thời gian!”
“Chuẩn bị khởi động vu thuật trận!”
Rất nhiều tu hành giả đứng ở nơi xa, tu vi bản thân cũng chỉ đủ để miễn cưỡng chống lại lực chấn nhiếp từ pháp thân tứ diệp, hoàn toàn không đủ sức đối địch.
Một chiêu pháp ấn Thiên Nữ Tán Hoa của Đinh Phồn Thu chỉ trong giây lát đã đánh bay mấy trăm tên binh lính!
Giống như một cơn đại hồng thuỷ vừa càn quét qua.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Những binh lính còn lại lùi ra xa thật xa.
Đinh Phồn Thu cất cao giọng nói: “Bản toạ muốn đi, ai dám ngăn cản?”
Đinh Phồn Thu không phải lần đầu đến đây, hắn cũng biết chung quanh có rất nhiều cạm bẫy vu thuật. Nếu cứ tiếp tục kéo dài tới khi cao thủ trong cung đến thì hắn đi không được nữa.
Tiếng nói mang theo sóng âm hùng hậu lấy Đinh Phồn Thu làm trung tâm, khuếch tán ra tứ phía.
Toàn bộ người đứng ở bến tàu vớt xác đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Phòng ốc, kiến trúc và tàu thuyền đều rung động vì sóng âm.
Các binh lính lại tiếp tục lui về sau.
“Tất cả mọi người mau lùi lại!”
Rào rào…
Đám binh lính lập tức không còn ngần ngại mà rút lui. Thay vì khi không chịu chết vô ích, chẳng thà lùi về sau để giữ mạng.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tốt những cạm bẫy vu thuật kia và chờ đợi cao thủ trong cung đến.
Sắc mặt Đinh Phồn Thu trầm xuống.
Mũi chân hắn điểm một cái, tung người bay vào không trung.
Pháp thân khổng lồ cao năm trượng trôi nổi sau lưng hắn.
Nguyên Thần cảnh sở dĩ đáng sợ đều là vì có pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Pháp thân một khi xuất hiện sẽ chấn nhiếp toàn trường.
Khi Đinh Phồn Thu nhảy lên không trung, cương khí quanh pháp thân phóng ra bốn phương tám hướng như muốn dời non lấp biển.
Vù!
Vù ——
Pháp ấn như cánh hoa bay ra lít nhít.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa khẽ gật đầu: “Pháp ấn của hắn cũng có chút thành tựu.”
“Như thế này được xem là có chút thành tựu sao ạ?” Tiểu Diên Nhi chỉ tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, nàng không hiểu nhiều về phương pháp tu hành của những môn phái khác.
Lục Châu chậm rãi nói: “Pháp ấn Đạo môn dẫn động nguyên khí của ngoại giới tạo thành cương khí, pháp thân của đại tu hành giả cũng có thể ngưng khí thành cương. Còn Thiền ấn lấy khí của bản thân làm chủ để đánh ra thành chưởng ấn.”
“Vậy thì pháp ấn lợi hại hơn hay thiền ấn lợi hại hơn?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Lục Châu khen ngợi gật đầu.
Tiểu Diên Nhi biết tò mò chính là chuyện tốt. Cứ từ từ dạy bảo, sau này nàng tất sẽ thành công.
“Loại nào cũng có ưu điểm và khuyết điểm, không thể nói bên nào lợi hại hơn bên nào được.” Lục Châu đáp.
Tiểu Diên Nhi nghe vậy liên tục gật đầu.
[Ting — dạy bảo Từ Diên Nhi, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu đứng bên cạnh nghe được, thầm kinh ngạc.
“Lão tiên sinh kiến thức rộng rãi, gia sư đúng là dùng pháp ấn Đạo môn.” Nữ đệ tử kia nhìn pháp ấn bay đầy trời, lộ vẻ kính sợ. “Nhưng mà pháp ấn Đạo môn cũng có thủ ấn, tổng cộng có mười hai đạo ấn, tu vi càng cao thì thủ ấn càng cường đại, không hề thua kém Thiền ấn đâu.”
Lục Châu không thèm nhìn nàng ta.
Hậu bối còn non trẻ, kiến thức chưa đủ sâu, không biết khiêm tốn thỉnh giáo.
Vậy thì cứ mặc kệ nàng ta cả đời làm ếch ngồi đáy giếng.
Cùng lúc đó.
Pháp ấn của Đinh Phồn Thu bay múa đầy trời như cánh bướm, những binh lính không tránh kịp và tu hành giả lăng không trên tầng trời thấp đều bị đánh bay.
Tu hành giả có tu vi từ Ngưng Thức cảnh trở xuống đều thổ huyết mà chết ngay tại chỗ.
Tu hành giả Phạn Hải cảnh đều té xuống đất, đau đớn không chịu nổi.
Còn Thần Đình cảnh cũng bị ép hạ xuống đất, tự thân điều động nguyên khí chống cự lại pháp ấn này.
Đinh Phồn Thu mở miệng gọi: “Tượng Vương.”
Rầm rập rầm rập…
Từ trong rừng cây, Tượng Vương giẫm từng bước mạnh mẽ trên mặt đất, chạy băng băng tới.
Tốc độ tuy không nhanh nhưng lực trùng kích vô cùng cường đại, hệt như một chiếc chiến xa lao thẳng vào đám người.
Một số binh lính không kịp tránh đều chết thảm tại chỗ.
Một số lại bị ngà voi đâm xuyên lồng ngực rồi bắn mạnh ra ngoài.
“Đi.” Đinh Phồn Thu quay đầu nói một câu.
Ba tên đệ tử gật đầu, nhanh chóng bay về phía Tượng Vương.
Đám binh lính và tu hành giả không dám lại gần pháp thân của hắn, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn.
“Tiểu nha đầu, đến bên cạnh bản toạ.” Đinh Phồn Thu chậm rãi hạ xuống đất.
Pháp thân của hắn cũng hạ xuống thấp.
Vù!
Trong khoảnh khắc Đinh Phồn Thu tiếp đất, mặt đất cũng đổ sụp xuống.
Điều này có hiệu quả chấn nhiếp cực kỳ tốt.
Những binh lính và tu hành giả đang vây công hoàn toàn không dám lại gần.
Đinh Phồn Thu ngẩng đầu nhìn về phương xa…
Số lượng tu hành giả đang kéo tới càng lúc càng nhiều…
“Người trong cung tới.” Đinh Phồn Thu quay đầu nhìn ra sau lưng.
Hả?
Sao tiểu nha đầu không lại bên cạnh hắn?
Hắn vốn cho rằng tiểu nha đầu sẽ sợ hãi mà lập tức chạy đến.
Không ngờ Tiểu Diên Nhi lại chẳng mảy may sợ hãi, ngược lại còn đang vui vẻ xem kịch. Xem kịch thì cũng thôi đi, biểu tình trên mặt nàng lại còn có một chút khinh thường trong đó.
Lục Châu thản nhiên nói: “Tượng Vương trốn không thoát.”
Tượng Vương có khả năng chịu đòn, sức chiến đấu mạnh, thế nhưng… nó lại không thể phi hành.
Đinh Phồn Thu tiếc rẻ nhìn Tiểu Diên Nhi, lại khuyên nhủ lần nữa: “Nha đầu, nếu còn không đi thì không kịp đâu!”
Chương 100 Thực lực của Đinh Phồn Thu
Đinh Phồn Thu chưa bao giờ thấy tu hành giả trẻ tuổi nào có thiên phú tu hành bằng Tiểu Diên Nhi. Thiên phú của nàng cao hơn nữ đồ đệ của hắn không biết bao nhiêu lần.
Nếu tiểu nha đầu này chịu làm đồ đệ của hắn… thì nàng sẽ là một trợ thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Thật là đáng tiếc.
Đinh Phồn Thu tiếc rẻ nhìn Tiểu Diên Nhi.
Tay hắn khẽ nhấc lên.
Toà pháp thân tứ diệp kim liên cao năm trượng lập tức biến mất.
Áp lực đè nặng lên đám binh lính và tu hành giả bị tiêu trừ.
Đinh Phồn Thu điểm mũi chân, cả người nhẹ như chim yến bay như thiểm điện về phía Tượng Vương.
Ba tên đệ tử đang lăng không bên cạnh toà liễn trên lưng Tượng Vương, không ngừng đề phòng những tu hành giả xung quanh tấn công.
Nguyên Thần cảnh Đinh Phồn Thu ngồi ngay ngắn trên toà liễn, tuy không xuất thủ nhưng khí tức toàn thân hắn đã đủ để đám binh lính xung quanh không dám tới gần.
Lục Châu lắc đầu, không thèm để ý đến tình cảnh trước mắt.
Nếu hắn muốn rời đi, Bạch Trạch lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Ầm.
Ầm. Ầm.
Tượng Vương chân đạp đại địa, rung động không ngừng.
Đinh Phồn Thu vung tay một lần là có một người chết.
Nhưng mà…
Ngay lúc Đinh Phồn Thu tưởng là có thể rời đi, dưới chân những binh lính kia đột nhiên xuất hiện từng đạo vòng tròn màu tím nhạt, rất quỷ dị, cũng rất thần bí.
Những vòng tròn tím nhạt đó từ từ lan rộng ra, bốc lên một làn khói xanh tựa như sương mù.
“Vu thuật đại trận!” Có tu hành giả hô to lên. “Bắt đám người xâm nhập này lại! Sẽ được trọng thưởng xứng đáng!”
Trong đám tu hành giả có một tên chỉ huy.
Vu thuật đại trận có tác dụng, kẻ chỉ huy cũng đã dần dần lộ ra trong đám người, hắn cầm đại đao từ từ lăng không bay lên.
Tượng Vương cũng chỉ là một loài động vật, cho dù nó có hấp thu nguyên khí trong tu hành giới, trở nên mạnh mẽ và hung mãnh đến đáng sợ, thì trí tuệ của nó vẫn kém xa nhân loại.
Khi nó nhìn thấy những vòng tròn màu tím nhạt, nó theo bản năng lùi lại…
Sắc mặt Đinh Phồn Thu trầm xuống, hắn vung tay cưỡng ép khống chế Tượng Vương.
Oà..m… —— ——
Tượng Vương phát ra tiếng sóng âm vang vọng cả bờ sông.
Nó vẫn không chịu tiến lên mà tiếp tục lùi lại!
“Súc sinh!” Đinh Phồn Thu mắng to một tiếng, tung người lên nhảy vào không trung.
Cương khí bộc phát!
“Bách Kiếp Động Minh!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh là một đại chiêu.
Vô cùng tổn hao nguyên khí!
Lục Châu không hiểu, Đinh Phồn Thu tiêu hao nguyên khí như vậy là rất không sáng suốt, dù sao trước mặt hắn hiện tại cũng chỉ là binh tôm lính tép!
Nếu cao thủ trong cung đến thì hắn còn sức lực đâu mà đối phó nữa?
Đinh Phồn Thu không có Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, không thể tuỳ tiện tiêu hao nguyên khí của mình.
Khi pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện, những tu hành giả chuẩn bị tiếp cận bọn họ lại lùi về sau.
Tựa như đã được huấn luyện từ trước.
Nói đúng ra thì làn khói bay lên không phải sương mù, mà là một phần của vu thuật.
Vu thuật chuyển hoá nguyên khí thành một loại cạm bẫy kín kẽ không có khe hở.
Những quan binh và tu hành giả đến vây công kia lại hoàn toàn không bị vu thuật ảnh hưởng.
“Thiên Cương Ấn!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lại bắn ra pháp ấn đầy trời giống như lúc trước.
Dưới tác dụng của pháp ấn, những vòng tròn vu thuật màu tím nhạt chỉ hơi chậm lại một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu triệt tiêu.
Những vòng tròn đó đã bao vây toàn bộ bến tàu!
Khi những vòng tròn trở nên lớn dần, chúng đan xen vào nhau tạo thành một chuỗi liên hoàn, quang mang phát ra ngày càng mạnh.
Vu thuật đại trận cuối cùng cũng đã hình thành!
Tượng Vương lại lùi về sau lần nữa!
Oà..m… —— ——
Nếu không được tận mắt nhìn thấy thì ai sẽ tin tưởng, đường đường là bá chủ cấp sử thi trong sơn lâm như Tượng Vương cũng sẽ có lúc sợ hãi đến thế này.
Cho dù chủ nhân của nó có cưỡng ép thúc đẩy như thế nào thì Tượng Vương cũng không chịu tiến lên, chỉ lầm lũi bước lùi.
Vòng tròn vu thuật lại không ngừng mở rộng.
Dưới sự ảnh hưởng yếu ớt của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, tốc độ mở rộng của vu thuật không bị chậm lại bao nhiêu.
Ba tên đệ tử của Đinh Phồn Thu tỏ ra rất lo lắng.
Vu thuật đại trận này đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Ngay cả tu vi Nguyên Thần cảnh như Đinh Phồn Thu cũng không làm gì được!
Cao nhân trong cung đã bố trí vu thuật đại trận, rốt cuộc là người phương nào?
Hai hàng chân mày Đinh Phồn Thu nhíu chặt lại.
Hắn nhìn từng vòng vu thuật không ngừng mở rộng dưới mặt đất, mà những binh lính và tu hành giả kia lại giẫm lên trên đó, từ từ bao vây bọn hắn lại mà không bị ảnh hưởng gì.
“Đi xuống nước.”
Đinh Phồn Thu phất tay, pháp thân Bách Kiếp Động Minh được thu lại.
Muốn duy trì pháp thân cường đại sẽ tiêu hao một lực lượng nguyên khí khổng lồ, hắn nhất định phải bảo tồn thực lực.
Bây giờ cũng chỉ có sông Độ Thiên Giang là tương đối an toàn… có lẽ hắn sẽ có cơ hội rời đi.
Bốn người quay đầu rời đi, bỏ Tượng Vương lại.
Vừa quay người lại, bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhìn mình như thể đang xem kịch.
Lục Châu thản nhiên nói: “Trên mặt sông đã hình thành vòng tròn vu thuật từ lâu.”
Đinh Phồn Thu nhíu mày, đạp không quan sát mặt sông gần đó.
Trên mặt sông đúng là đã bị những vòng tròn vu thuật màu tím nhạt bao trùm toàn bộ, đang càng lúc càng nở rộng.
Loại vòng tròn vu thuật này không thể chạm vào, nếu không sẽ bị trói buộc ngay lập tức, khi đó tu vi người bị trói sẽ suy yếu dần rồi hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó sẽ thành cá nằm trên thớt mặc người chặt chém.
Oà..m…
Oà..m… Oà..m…
Thân thể Tượng Vương quá khổng lồ, không thể nào vượt qua các công trình kiến trúc, trong nháy mắt đã bị vòng tròn vu thuật thôn phệ.
Vu thuật tựa như có mắt, trói chặt Tượng Vương lại… làn khói tím tựa như dây leo chằng chịt quấn trên người nó, trông vô cùng đáng sợ.
Tượng Vương giãy giụa một lát rồi mất đi sức chống cự.
Hiển nhiên vòng tròn vu thuật này cùng loại với vu thuật đã tấn công Minh Thế Nhân, là một loại vu thuật mang tính trói buộc.
Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước.
Hắn đang chờ cơ hội, chờ kẻ khởi động vu thuật đại trận xuất hiện.
Trong nhà kho chẳng có phát hiện gì, vậy hắn chỉ có thể ra tay với người đến từ trong cung này.
Hiện tại Đinh Phồn Thu đã không thể tiếp tục mượn danh Các chủ Ma Thiên Các để làm xằng làm bậy. Hắn nhíu mày, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
“Lão cư sĩ trấn định như thế là có thượng sách gì chăng?” Đinh Phồn Thu đột nhiên cảm giác được lão gia hoả này còn có hậu chiêu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Cũng chẳng có thượng sách gì.”
“Thôi vậy.”
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng quay người đi, ánh mắt nhìn về phía những vòng tròn vu thuật đang lan rộng.
Đám tu hành giả không rời khỏi vòng tròn vu thuật mà chậm rãi tụ tập lại quanh các vòng tròn.
Không bao lâu sau, vòng tròn vu thuật đã nở rộng ra mấy chục mét ——
“Chà, đây không phải là ma đạo tổ sư gia uy chấn thiên hạ sao?”
“Năng lực phách lối khi nãy đi đâu cả rồi?”
Tên tu hành giả chỉ huy lăng không bay lên, hắn quan sát bốn phía rồi từ từ tiến lại gần.
Vừa rồi khi Đinh Phồn Thu thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh, hắn trốn rất kỹ không hề chui ra. Bây giờ vu thuật đại trận đã hình thành, hắn lại giễu võ dương oai mà xuất hiện.
“Chúng ta đã sớm được mật báo rằng ngươi sẽ xuất hiện. Trong cung bày ra vu thuật đại trận chờ sẵn, chỉ đợi ngươi mắc câu thôi.” Tên chỉ huy nói.
“Vu thuật đại trận bày bố ở đây đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên sử dụng đại trận hùng vĩ đến vậy. Sao hả? So với bình chướng Kim Đình Sơn của ngươi thì thế nào?”
Nghe thấy những lời trào phúng của trung niên nam tử kia, Đinh Phồn Thu trầm giọng nói:
“Buồn cười!”
“Bách Kiếp Động Minh!”
Pháp thân tứ diệp Bách Kiếp Động Minh cao năm trượng đột nhiên bành trướng, mở ra thêm một lá thành ngũ diệp!
Ầm!
Cương khí bao quanh pháp thân vô cùng hung mãnh, chấn động tứ phương.
Đám binh lính và tu hành giả tưởng chừng đã nắm chắc thắng lợi lập tức bị chấn bay ra ngoài.
Ánh mắt ba tên đệ tử vô cùng kính sợ.
“Đây mới là thực lực chân chính của sư phụ ta!”
Lông mày Lục Châu khẽ nhướng lên rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh.