Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686

Tư Vô Nhai đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn vội lắc đầu, buộc mình phải thanh tỉnh trở lại.

Lúc này, Giang Ái Kiếm cũng chạy đến, há hốc mồm nhìn pho tượng khổng lồ này. “Đây là thứ gì thế?”

Phản ứng của Giang Ái Kiếm khiến Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y chú ý, hai người cũng bay tới nhìn xem, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Sau đó ba cái đầu đồng loạt quay sang nhìn Tư Vô Nhai, chờ đợi hắn giải thích.

Tư Vô Nhai lắc đầunói: “Ta nói ta không biết, các ngươi tin không?”

“Tin.” Ba người đồng thanh đáp.

“. . .” Hắn đánh giá bản thân quá cao.

Tư Vô Nhai thở dài: “Trọng Minh Sơn kỳ thật cũng là nơi Trọng Minh Điểu cư ngụ.”

Tư Vô Nhai còn nhớ rõ ràng lúc ở Bạch Tháp, không một ai biết khi Trọng Minh Điểu nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai, trong mắt loé lên quang hoa. Từ đạo quang hoa đó Tư Vô Nhai nhìn thấy một bức hoạ, đó là bức hoạ của một hòn đảo cô độc trôi nổi trên Vô Tận Hải.

Sau khi trở lại Thiên Vũ Viện, hắn ngày đêm tìm kiếm các loại điển tịch, thậm chí sai người đến vương thất hắc liên bạch liên mượn các loại thư tịch cổ để tìm kiếm manh mối.

“Trọng Minh Điểu? Tượng đá này là Trọng Minh Điểu sao?” Giang Ái Kiếm hỏi.

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không phải.”

“Lúc thì bảo đây là nơi ở của Trọng Minh Điểu, lúc thì nói hung thú này không phải Trọng Minh Điểu… À không, trông hắn giống người hơn… là người chim!” Giang Ái Kiếm gật gù nói.

“. . .”

Giang Ái Kiếm dùng cùi chỏ chọt Tư Vô Nhai: “Ngươi có cảm thấy người này giang cánh ra trông rất giống ngươi không?”

“Ta?” Tư Vô Nhai nhíu mày.

“Giống lúc ngươi sử dụng Khổng Tước Linh đó.” Giang Ái Kiếm nói.

Hoàng Thời Tiết quát lớn: “Nói năng hồ đồ.”

“Không sao mà, quan hệ giữa ta với thất tiên sinh tốt cực kỳ.” Giang Ái Kiếm khoác vai Tư Vô Nhai nói.

Tư Vô Nhai hất tay hắn ra: “Đúng là có hơi giống…”

“Nhưng mà vì sao nhân loại lại có cánh nhỉ?” Giang Ái Kiếm gãi đầu hỏi.

Tư Vô Nhai chậm rãi giải thích:

“Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không có phân chia rõ ràng như bây giờ. Trong Thái Hư có Anh Chiêu mặt người thân ngựa, có nhân ngư hình người đuôi cá, cũng có các loại dị tộc như Quán Hung. Sau khi đại địa tách ra, nhân loại chia năm xẻ bảy rời khỏi bí ẩn chi địa, đại địa trôi đi tạo thành cửu liên. Mảnh đất đầu tiên xuất thế chính là tịnh đế thanh liên, mảnh đất thứ hai là mặc thanh liên, tiếp theo đó là hắc liên, bạch liên, hồng liên, tử liên, thứ bảy là kim liên, cuối cùng là hoàng liên.”

“Không phải các đại địa xuất hiện cùng lúc sao?” Giang Ái Kiếm rất bất ngờ.

Tư Vô Nhai lắc đầu: “Ta cũng chỉ phỏng đoán thế thôi. Đó là lý do vì sao ta đến nơi này.”

“Trọng Minh Sơn đã ở đây hơn vạn năm, nơi này thì có liên quan gì đến bí ẩn chi địa và Thái Hư?”

“Nếu như… Trọng Minh Sơn là một bộ phận của Thái Hư thì sao?” Tư Vô Nhai nói.

Ba người Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lương Châu Thành đều sửng sốt. Bọn hắn không có bao nhiêu kiến thức về thứ này, nếu cửu liên sau này mới hình thành, vậy Trọng Minh Sơn rất có khả năng bị phân tách từ một lục địa nào đó.

Giang Ái Kiếm thu hồi tâm lý đùa bỡn, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có chứng cứ không?”

“Không có, đều là đoán mò.”

“. . .”

Ba người hết biết nói gì.

Giang Ái Kiếm bay tới bay lui nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ tài vật nằm rải rác khắp nơi thì không có gì dị thường.

“Lui ra đi.” Tư Vô Nhai nói.

Ba người lui về sau một chút. Giang Ái Kiếm hỏi: “Ngươi sẽ không cho rằng đây là lối vào Thái Hư đó chứ?”

Tư Vô Nhai nhìn hắn một cái: “Ta đúng là đang hoài nghi điều này.”

Nói xong hắn đánh ra một chưởng, chưởng ấn đập vào tượng đá nhưng không khiến nó suy suyển chút nào.

“Thật rắn chắc.”

Giang Ái Kiếm lấy Long Ngâm Kiếm ra bổ tới. Phanh!

Tia lửa văng khắp nơi nhưng một vết trầy cũng không có.

“Trời đất, rắn chắc như vậy sao? Còn hơn cả bảo kiếm hoang cấp của ta?”

Hắn không tin tà, lại vọt tới chém thêm một kiếm.

“Thôi đi.” Hoàng Thời Tiết chặn lại, “Nếu bức tượng này yếu ớt như vậy thì đã không tồn tại ở đây suốt vạn năm.”

“Sư phụ nói có lý.” Giang Ái Kiếm thu hồi Long Ngâm Kiếm. “Nếu đây không phải Trọng Minh Điểu thì là gì?”

Tư Vô Nhai nói: “Ta đã tận mắt nhìn thấy Trọng Minh Điểu, toàn thân nó đỏ rực, thể tích không lớn. Theo ta đoán thì tượng đá này hẳn là Chu Tước chi vương.”

“Chu Tước?” Hoàng Thời Tiết kinh ngạc nói, “Nhưng theo ta biết thì Chu Tước không phải là nhân loại.”

“Hoá thành hình người.” Tư Vô Nhai nói, “Văn tự bên ngoài cửa đá nói tới Hoả thần Chu Tước.”

“. . .”

Vù.

Một cơn gió lạnh thổi vào, đám người rùng mình một cái.

Hoàng Thời Tiết kinh nghiệm phong phú, lập tức biến sắc nói: “Có người!”

Bốn người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trong lối vào địa cung xuất hiện một nam tử gầy yếu mặc hắc bào, đi bên cạnh hắn chính là Trọng Minh Điểu.

“Trọng Minh Điểu?” Tư Vô Nhai nhíu mày nói.

Trọng Minh Điểu tiến vào, nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói với nam tử gầy yếu bên cạnh: “Đến rồi.”

Trực giác nói cho Tư Vô Nhai biết mọi chuyện không ổn rồi. Hắn đề phòng nhìn Trọng Minh Điểu: “Ngươi cố ý dẫn dụ ta tới đây?”

Nam tử gầy yếu nói: “Ngươi thật thông minh.”

“Có mục đích gì?”

“Đây là Trọng Minh Sơn, là cố hương của Trọng Minh Điểu. Ngươi nên minh bạch vì sao mới phải.” Nam tử gầy yếu chắp tay nói, “Ta đến từ Thái Hư, là ngự thú sư Dương Liên Sinh.”

Tư Vô Nhai không nói chuyện.

Dương Liên Sinh nói: “Ngươi còn trẻ, hẳn là có rất nhiều chuyện không biết, để ta giải đáp cho ngươi.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bức tượng đá sau lưng ngươi chính là Hoả thần Chu Tước, Lăng Quang.”

Bốn người giật mình quay đầu nhìn về phía bức tượng Hoả thần.

“100.000 năm trước, đại địa chia tách, thiên địa rung chuyển, Lăng Quang rời khỏi Thái Hư bay về phía đông, đến Trọng Minh Sơn.”

“Chờ một chút.” Tư Vô Nhai ngắt lời hắn, “Khi đại địa mới phân tách, Trọng Minh Sơn còn chưa xuất hiện, làm sao hắn đến đó được?”

Dương Liên Sinh lắc đầu: “Trọng Minh Sơn tồn tại từ trước khi cửu liên xuất hiện.”

Tư Vô Nhai không khỏi kinh ngạc.
Chương 1687

Dương Liên Sinh tiếp tục nói: “Lăng Quang phụng mệnh Thái Hư đi tìm kiếm hạt giống Thái Hư bị mất cắp. Hắn hoài nghi là do Trọng Minh tộc lấy đi nên nổi sát tâm, tàn sát Trọng Minh tộc!”

Không khí càng thêm dày đặc, Giang Ái Kiếm đã nhìn thấy trong mắt Trọng Minh Điểu có sát khí.

Tư Vô Nhai nói: “Mười viên hạt giống Thái Hư chỉ mới mất tích vào hơn ba trăm năm trước.”

Dương Liên Sinh cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi, hạt giống Thái Hư cách 30.000 năm thành thục một lần. Trong 100.000 năm qua đã có 30 viên hạt giống Thái Hư thành thục, bị đánh cắp 18 viên.”

“. . .”

Giang Ái Kiếm rất muốn phỉ nhổ một câu, thứ quý giá như vậy cũng có thể đánh mất hơn một nửa, đám người Thái Hư đúng là phế vật.

Tư Vô Nhai cũng cười nói: “Hạt giống Thái Hư sinh ra trong thiên địa, chứa đựng thiên địa chi lực, lực lượng ràng buộc và đạo pháp tắc. Nó hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, từ bao giờ lại thành đồ của Thái Hư rồi? Ta lại cảm thấy đó không gọi là bị đánh cắp, mà là Thái Hư đã cướp đi 12 viên hạt giống vốn nên thuộc về thiên hạ mới đúng.”

Giang Ái Kiếm nghe được lời này, lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Nói rất hay nha!

Quả nhiên, Dương Liên Sinh nhíu mày nói: “Những việc này không quan trọng. Sự thật chính là Lăng Quang đã tàn sát Trọng Minh tộc.”

“Hả?” Giang Ái Kiếm hỏi, “Việc này thì có quan hệ gì tới bọn ta?”

Dương Liên Sinh nâng tay lên chỉ về phía Tư Vô Nhai: “Ngươi là hậu duệ của Hoả thần. Thiên đạo luân hồi, đây là lúc ngươi phải trả nợ.”

Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y kinh ngạc nhìn về phía Tư Vô Nhai. Vốn cho rằng Tư Vô Nhai sẽ lộ vẻ kinh hãi thất thố, không ngờ hắn rất thản nhiên.

Tư Vô Nhai thở dài nói: “Làm sao ngươi biết?”

“Đánh hơi.” Dương Liên Sinh chỉ vào mũi Trọng Minh Điểu.

Trọng Minh Điểu nhếch miệng, ánh mắt ngạo mạn quan sát bốn người, lợi trảo vươn ra đặt lên một tảng đá lớn gần đó.

Rắc.

Tảng đá vỡ nát ra như một miếng đậu hũ.

Giang Ái Kiếm trợn mắt há mồm.

Tư Vô Nhai nói: “Cho nên ngươi muốn giết ta để báo thù cho Trọng Minh tộc?”

Dương Liên Sinh lắc đầu: “Nếu chỉ để báo thù thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Lăng Quang bị phong ấn ở chỗ này, thay Trọng Minh tộc thủ hộ Trọng Minh Sơn suốt 100.000 năm.”

Tư Vô Nhai hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Biết vì sao Trọng Minh tộc sẽ để nhiều bảo bối như vậy trong cung điện dưới lòng đất này không?”

Tư Vô Nhai lắc đầu.

Dương Liên Sinh nói: “Nhân loại có một nhược điểm trí mạng, đó là quá tham lam. Những tài vật này sẽ hấp dẫn rất nhiều nhân loại đến đây tìm đường chết. Bọn hắn trở thành tinh huyết tẩm bổ cho Lăng Quang, chỉ có như vậy hắn mới có thể đời đời kiếp kiếp thủ hộ Trọng Minh Sơn, chuộc tội cho sai lầm của mình.”

Chẳng trách xung quanh lại có nhiều bộ xương cốt như vậy.

Dương Liên Sinh thở dài một tiếng. “Trọng Minh tộc sẽ vĩnh viễn cầm tù Lăng Quang. Về phần ngươi…”

Hắn dừng lại một chút, chỉ tay vào bụng Tư Vô Nhai nói: “Giao hạt giống Thái Hư ra thì có thể đi.”

Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y lại nhìn về phía Tư Vô Nhai.

Hạt giống Thái Hư nằm trên người thất tiên sinh?

Tư Vô Nhai cười nói: “Gia sư và Lam Hi Hoà có quan hệ không tệ. Trọng Minh Điểu ngươi nhất định phải làm như vậy?”

“Chuyện này ngươi không phải lo. Thánh thú chỉ sống được 100.000 năm, đại hạn thọ mệnh của Trọng Minh Điểu sắp đến rồi. Hôm nay ngươi cứu Trọng Minh Điểu cũng xem như là thay Lăng Quang chuộc tội. Tin rằng Lăng Quang mà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chết yên lòng.”

Tư Vô Nhai trầm mặc không nói.

Dương Liên Sinh cười khẩy: “Ngươi có nguyện ý hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”

Trọng Minh Điểu vỗ cánh về phía Tư Vô Nhai. Ầm!

Toàn thân hắn bay ngược ra sau, máu tươi phun đầy trời, thân thể đâm sầm vào bức tượng đá rồi trượt xuống đất.

Hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng.

Dương Liên Sinh cười ha hả: “Ngươi hẳn phải biết bản sự của Trọng Minh Điểu…” Nói xong hắn liếc mắt nhìn ba người Giang Ái Kiếm, “Các ngươi cũng lưu lại đi.”

“Làm vậy không thích hợp đâu…” Giang Ái Kiếm nói.

“Chỉ có người chết mới không đi nói lung tung.” Dương Liên Sinh vung tay.

Một đạo chưởng ấn màu tím bay ra đánh về phía ba người. Phanh phanh phanh…

Ba người cũng không có chút lực hoàn thủ nào, bị đánh bay ra xa, rơi xuống mặt đất.

“Dừng tay.” Tư Vô Nhai gian nan nói.

“Ngươi còn lời gì trăn trối?”

“Nếu ta mà chết, hạt giống Thái Hư cũng sẽ bị huỷ. Thả ba người bọn họ đi đi, nếu không ta sẽ huỷ hạt giống ngay lập tức.” Tư Vô Nhai ấn tay vào đan điền khí hải.

Dương Liên Sinh nhíu mày nói: “Trọng Minh Điểu.”

Trọng Minh Điểu đột nhiên giang cánh, sải cánh dài mấy chục trượng, không gian như dừng lại, không biết từ khi nào nó đã xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai.

Ầm!

Tư Vô Nhai lại đâm sầm vào bức tượng đá, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn.

Dương Liên Sinh nói: “Bây giờ đến khí lực tự sát ngươi cũng không có. Những kẻ dám đối địch với Thái Hư đều không có kết quả tốt. Ngươi cũng giống như Lăng Quang, đều quá tự cho mình là đúng. Từ hôm nay trở đi, địa cung này sẽ là hầm mộ chôn ngươi và hắn.”

Tư Vô Nhai cố sức ngẩng đầu, hai mắt toả ra hồng quang: “Ngươi dám?!”

Cũng chính lúc này, tượng đá đột nhiên vang lên tiếng kêu —— răng rắc!

Đám người giật mình nhìn sang, chỉ thấy máu tươi của Tư Vô Nhai thấm vào kẽ nứt trên bức tượng, bức tượng bắt đầu xuất hiện vết rạn toàn thân.

Dương Liên Sinh biến sắc, lập tức nói: “Đi!”

Trọng Minh Điểu xoay người vọt ra bên ngoài. Dương Liên Sinh bắt lấy Tư Vô Nhai, sử dụng đại thần thông vọt đi.

RẮC ——

Tượng đá giang rộng đôi cánh vạn trượng, hoả diễm bốc lên tựa như Hoả thần hàng lâm. Tất cả mọi phong ấn rơi ào ào xuống đất, Lăng Quang vỗ cánh bay lên trời, địa cung hoàn toàn sụp đổ.

Trảm thương khung, đốt nhật nguyệt. Hoả thần đã trở về!

Toàn bộ Trọng Minh đảo run lên.

Trong chớp mắt Lăng Quang đã đuổi kịp Dương Liên Sinh và Trọng Minh Điểu, hoả diễm bốc lên tận trời phóng về phía Dương Liên Sinh, Trọng Minh Điểu và cả Tư Vô Nhai.

“A!!” Dương Liên Sinh bị ngọn lửa thôn phệ. Trọng Minh Sơn lập tức biến thành biển lửa.
Chương 1688

Lăng Quang thu cánh lại, biến thành kích cỡ của một người bình thường, hai mắt bốc lửa nhìn đám người.

Dương Liên Sinh bị hoả diễm đốt cháy đen, làn da bị thiêu huỷ, hắn bắn vọt lên không trung, gào thét nói: “Lăng Quang, ngay cả hậu duệ của mình mà ngươi cũng giết! Ngươi đúng là ác ma!”

Lăng Quang không nói gì, hoá thành một đạo lưu tinh vọt tới đánh ra mấy quyền.

Ầm ầm ầm!

“A, tay của ta!!!” Cánh tay Dương Liên Sinh gãy rời.

Thân ảnh Lăng Quang xuất hiện tới lui liên tục trên không trung, mỗi một đạo hoả diễm bắn ra đều đánh vào vị trí yếu hại trên người Dương Liên Sinh…

Chỉ mất thời gian một chung trà, Dương Liên Sinh đã bị đánh đến rụng rời, toàn thân đều là lỗ hổng, cháy đen rơi xuống mặt đất.

Hư ảnh loé lên, Lăng Quang phóng về phía Trọng Minh Điểu.

Tư Vô Nhai nằm dưới đất, xung quanh là biển lửa nhưng hoả diễm lại không hề đốt đến hắn.

Trọng Minh Điểu giang cánh, há miệng nói tiếng người: “Lăng Quang, ngươi bị phong ấn nhiều năm như vậy còn cho mình là thần hay sao?!”

Ầm! Đôi bên lao vào kịch chiến.

Tư Vô Nhai nằm trong biển lửa, trợn tròn mắt nhìn tình hình chiến đấu trên bầu trời. Thị lực của hắn không thể theo kịp thân ảnh của Lăng Quang và Trọng Minh Điểu, chỉ nghe được âm thanh va chạm và nguyên khí giao thoa.

Hắn bỗng nhiên ý thức được nhân loại nhỏ bé cỡ nào… Dường như giữa thiên địa này, bất kỳ thứ gì cũng cường đại hơn nhân loại.

Hắn đã nghe lão tứ mô tả cảnh sư phụ đại chiến với thánh thú Hỏa Phượng, cũng tưởng tượng ra sự cường đại hùng vĩ của Hỏa Phượng, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy thánh thú đại chiến, hắn mới nhận ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy.

“Đây… là Hoả thần Chu Tước?” Trong mắt Tư Vô Nhai ngập tràn hoả quang.

Cảnh tượng trong mộng không ngừng tái hiện trong đầu. Hoả diễm, đôi cánh, Hoả thần… Chém giết, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.

Không biết đã đánh bao lâu, rốt cuộc hoả diễm trút xuống như thác bao phủ lấy Trọng Minh Điểu.

Trọng Minh Điểu phẫn nộ gào thét: “Lăng Quang!”

Ông ——

Bên trái Trọng Minh Điểu xuất hiện một pháp thân kim quang khổng lồ hình điểu, bao phủ cả bầu trời.

Đồng dạng, Lăng Quang cũng gọi ra pháp thân vạn trượng nằm ngang giữa trời!

“Đây là…” Tóc gáy Tư Vô Nhai dựng đứng.

Pháp thân không phải chỉ nhân loại mới có hay sao?

Oanh! Kim quang va chạm với quang ấn, đôi bên đồng loạt bay ngược ra sau, cách nhau ngàn trượng.

Trọng Minh Điểu có vẻ chật vật, trong mắt nó tràn ngập sát ý: “Ngươi không còn là Lăng Quang năm đó.”

“Ngươi cũng không phải Trọng Minh Điểu năm đó.”

Đúng lúc này, Trọng Minh Điểu đột ngột từ bỏ đối kháng với Lăng Quang, vọt về phía Tư Vô Nhai.

“Chết đi!!”

Lăng Quang lập tức xoè cánh, tiên huyết trên người bắn ra hoá thành cơn mưa hoả diễm xâm chiếm từng tấc không gian.

Không gian đông kết!

Lăng Quang lấy mạng sống của mình ra đánh đổi, thi triển đại quy tắc để cưỡng ép không gian dừng lại, xuất hiện trước mặt Trọng Minh Điểu.

Ầm!

Trọng Minh Điểu bị đánh văng, toàn thân vụn vỡ đâm sầm xuống đất, tạo thành một khe rãnh dài ngàn trượng.

“Đồ… điên…” Trọng Minh Điểu rên lên một tiếng rồi nằm im không nhúc nhích.

Tư Vô Nhai sợ hãi nhìn về phía Hoả thần Lăng Quang.

Lăng Quang cũng đã đứng yên không nhúc nhích, ngọn lửa trên người từ từ dập tắt, trở lại hình dạng hoá thạch, cánh tay vươn về phía trước.

Tư Vô Nhai ý thức được sự tình nghiêm trọng, cố lê thân thể tiến đến trước mặt Lăng Quang, kích động nói:

“Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết!”

Hắn phun ra một ngụm máu, vẩy vào thân Lăng Quang. Thấy không có tác dụng, hắn lại phun thêm một ngụm.

Rốt cuộc trong mắt Lăng Quang xuất hiện hoả quang yếu ớt. Hắn yếu ớt mở miệng nói: “Đừng… phí sức lực.”

“Ngươi là Hoả thần? Vậy ta là ai?” Một trong những mục đích chính của Tư Vô Nhai khi đến đây là muốn tìm ra đáp án về thân thế của mình.

Lăng Quang nhìn Tư Vô Nhai, thân thể lại từ từ hoá thạch, hai chân hắn biến thành tượng đá.

Tư Vô Nhai vội vàng hô lên: “Mau trả lời ta, ta là ai? Thái Hư ở đâu?”

Soạt ——

Quá trình thạch hoá đã lan đến hông, đến ngực, rồi đến cổ Lăng Quang.

Tư Vô Nhai không phục, cắt cổ tay vẩy máu vào thân Lăng Quang. Lăng Quang khẽ lắc đầu, hai mắt dần dần vô thần, lẩm bẩm nói: “Hãy… sống sót.”

Tay phải hắn co lại, vỗ nhẹ vào đầu Tư Vô Nhai. Lăng Quang hoàn toàn hoá đá.

Soạt!

Bức tượng đá hoá thành cát bụi, đổ ập xuống đất.

Tư Vô Nhai mờ mịt nhìn, cố vươn tay chụp lấy Lăng Quang, nhưng tất cả chỉ là cát bụi trượt qua kẽ tay hắn.

Trọng Minh Sơn khôi phục lại hắc ám tĩnh lặng. Mặt biển Vô Tận Hải sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Tư Vô Nhai quên đi đau đớn toàn thân, quay đầu nhào về phía Trọng Minh Điểu. Hắn nắm chặt thân thể Trọng Minh Sơn, hai mắt tràn ngập phẫn nộ nói:

“Nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”

Trọng Minh Điểu không thể động đậy, miệng nó từ từ há ra, sau đó ngoẹo đầu không còn hơi thở.

Tư Vô Nhai giận dữ hét: “Trả lời ta đi!!!”

Thanh âm quanh quẩn trên Trọng Minh Sơn, trở nên cực kỳ vô lực giữa màn đêm cô tịch.

Không ai có thể trả lời hắn.

Tư Vô Nhai mất đi lý trí, hắn điên cuồng vung chưởng đánh vào thân thể Trọng Minh Điểu. Xoẹt xoẹt xoẹt…

Trọng Minh Điểu bị chém thành muôn mảnh.

Hắn ngồi bệt xuống đất, rơi vào trầm tư. Cơn gió lạnh lẽo thổi tới, Tư Vô Nhai từ từ tỉnh trí, ngẩng đầu nhìn thi thể Lăng Quang và Trọng Minh Điểu.

Trọng Minh Điểu có ba viên Mệnh Cách Chi Tâm nhưng hai viên đã bị huỷ, hẳn là do những đòn tấn công bạo lực của Lăng Quang gây nên. Lăng Quang không có Mệnh Cách Chi Tâm, chỉ còn là một bãi đất vụn.

Thi thể Lăng Quang không có Mệnh Cách Chi Tâm, chứng tỏ hắn vốn là con người. Tư Vô Nhai hồi tưởng lại những lời hắn nói, thì thào tự nhủ:

“Ta là hậu duệ của Hoả thần sao?”

Tư Vô Nhai miễn cưỡng đứng lên, đi về phía “thi thể” Lăng Quang. Ít nhất cũng nên giúp hắn được mồ yên mả đẹp.

Tư Vô Nhai cúi người vừa định thu thập một phen, bỗng từ đâu một cơn gió thổi tới, cuốn đi toàn bộ đất vụn thổi bay về phía chân trời, không còn sót lại chút gì.

Tư Vô Nhai trầm mặc một lúc rồi thu hồi suy nghĩ, cấp tốc bay về phía địa cung.
Chương 1689

Vừa đến nơi, Tư Vô Nhai nhìn thấy bộ khô lâu khổng lồ canh giữ ngoài cửa địa cung đang không ngừng huơ đao tấn công Hoàng Thời Tiết, Giang Ái Kiếm và Lý Cẩm Y.

Đáng tiếc ba người đều không phải là Thiên Giới Bà Sa, bị khô lâu đánh bay ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu.

Tư Vô Nhai hô lên: “Ta tới đây.”

Hắn gọi ra Khổng Tước Linh, hoá thành một đôi cánh kim quang bám vào lưng hắn, trông rất có khí thế của Hoả thần hàng lâm.

Giang Ái Kiếm bật cười ha hả: “Ta nói đúng mà, ngươi rất giống Lăng Quang.”

Tư Vô Nhai vỗ cánh bay tới, lực lượng của hai Mệnh Cách đánh vào người khô lâu. Khổng Tước Khai Bình bắn ra vô số đạo kim châm.

Khô lâu không mảy may suy suyển.

Hoàng Thời Tiết ôm ngực nói: “Hắn là thị vệ thủ hộ lối vào địa cung, thực lực không quá mạnh, chúng ta không nên lấy cứng đối cứng làm gì.”

Tư Vô Nhai thu hồi Tinh Bàn, vỗ cánh bay lên không trung. “Hoàng đảo chủ nói có lý. Giang Ái Kiếm, huỷ cánh cửa đá đi.”

“Được.”

Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ chém về phía cánh cửa đá. Cửa đá vỡ vụn, văn tự bên trên trở nên ảm đạm rồi biến mất.

Trên thân khô lâu cũng bay ra văn tự lóng lánh kim quang rồi ảm đạm. Khô lâu dừng lại, không còn nhúc nhích.

Tư Vô Nhai lại gọi ra Tinh Bàn, điên cuồng oanh tạc vào khô lâu, rốt cuộc nó tan nát đến cặn cũng không còn.

Làm xong những việc này, hắn đáp xuống đất thở phào một hơi: “Các ngươi không sao chứ?”

“Không có gì đáng ngại. Lần này may mà có Hoả thần giúp đỡ, nếu không chúng ta đều phải chết.” Hoàng Thời Tiết khó chịu nói.

“Đúng là hù chết người. Sau này ta nhất định sẽ không đi lung tung nữa.” Giang Ái Kiếm cười nói, “Ngươi mà không đưa mấy thanh kiếm trong Thiên Vũ Viện cho ta, ta lập tức xử ngươi.”

Tư Vô Nhai cười đáp: “Cho ngươi hết. Nhưng mà… đám bảo kiếm trong địa cung ngươi không cần hay sao?”

“Cần chứ, đương nhiên cần… suýt chút nữa thì quên.” Giang Ái Kiếm nhảy lên, bay về phía địa cung. Hắn lấy ra một chiếc hộp đen, vừa định thu đám vũ khí vào trong thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói âm trầm ——

“Đáng tiếc ơi là đáng tiếc… Lăng Quang đúng là đồ ngu xuẩn.”

Bốn người giật mình quay đầu nhìn lại.

Dương Liên Sinh chỉ còn nửa người trên, toàn thân đã bị thiêu đến cháy đen đang bò tới, gương mặt chỉ còn là một đống thịt cháy khét.

“Dương Liên Sinh?” Tư Vô Nhai lui lại.

“Vậy mà còn chưa chết?!” Giang Ái Kiếm buồn nôn nói.

“Trước kia khi Trọng Minh tộc bị Lăng Quang tàn sát, ta đã nghĩ cách đối phó với chân hoả của Lăng Quang. Không ngờ… đúng là có hiệu quả.”

Phần miệng hắn chỉ còn lại xương cốt, trong giọng nói ngập tràn hận ý: “Hiện tại… ta muốn các ngươi phải chôn cùng!”

Hai cánh tay cháy đen chống xuống đất, Dương Liên Sinh như mũi tên bắn vọt về phía Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai giương cánh bay lùi ra sau né tránh. Dương Liên Sinh càng thêm thù hận nói:

“Ha ha ha… hậu duệ của Hoả thần?”

Tư Vô Nhai gọi ra Tinh Bàn: “Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, cần gì phải giãy giụa?”

Dương Liên Sinh tặc lưỡi nói: “Ngươi xem thường ta. Dù sao ta cũng có tu vi hai Mệnh Quan, dẫu bị Lăng Quang đánh còn một Mệnh Quan thì đám tôm cá nhãi nhép các ngươi cũng không chống cự nổi!”

Trên người hắn xuất hiện quang ấn và Tinh Bàn. Tinh Bàn có tám Mệnh Cách ảm đạm, chỉ còn lại bốn Mệnh Cách phát sáng, nhưng cũng sắp vỡ nát.

Giang Ái Kiếm không khỏi cảm thán, mịa nó đúng là đồ ương ngạnh!

Tư Vô Nhai không giao thủ với hắn mà bay lượn vòng trên không trung, tránh né khắp nơi, cố gắng kéo dài thời gian để Dương Liên Sinh tự chết.

“Nếu ta mang theo Đế Giang thì tốt rồi.” Tư Vô Nhai hối hận nghĩ.

Dương Liên Sinh truy kích một đoạn thời gian vẫn không tóm được Tư Vô Nhai, bèn thay đổi mục tiêu tấn công về phía ba người Giang Ái Kiếm, Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết.

“Hắn có cánh, các ngươi không có!”

Đầu tiên hắn nhào về phía Hoàng Thời Tiết. Hoàng Thời Tiết theo bản năng gọi ra pháp thân ——

Dương Liên Sinh đâm sầm vào pháp thân. Ầm!

Pháp thân của Hoàng Thời Tiết bị đánh thành một lỗ thủng, toàn thân bay ra ngoài va vào đống đổ nát, máu tươi chảy tràn trên vạt áo.

Lý Cẩm Y và Giang Ái Kiếm hoảng sợ hô lên: “Sư phụ!!”

“Mặc kệ ta, mau chạy đi!” Hoàng Thời Tiết nói.

“Ha ha ha… không ai chạy được đâu!” Dương Liên Sinh điên cuồng cười rồi mượn lực hai tay, phóng về phía Hoàng Thời Tiết lần nữa.

Lý Cẩm Y vọt tới chắn trước mặt sư phụ, dù cương xuất hiện đầy trời đánh về phía Dương Liên Sinh.

Dương Liên Sinh chỉ khựng lại một lát, sau đó thế như chẻ tre chém nát toàn bộ dù cương, tung chưởng đánh vào người nàng.

“Sư muội!”

Giang Ái Kiếm nhào về phía Lý Cẩm Y, Long Ngâm Kiếm che chắn trước người nàng. Chưởng ấn kia đột nhiên uốn lượn, đánh vào lồng ngực Giang Ái Kiếm.

Tư Vô Nhai từ trên không trung vội vàng lao xuống, ngàn vạn đạo cương châm bay ra đâm vào thân thể Dương Liên Sinh, đồng thời tóm lấy Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y vọt về phía địa cung.

Dương Liên Sinh kêu to một tiếng, giận dữ bộc phát ra huyết hồng cương ấn đánh về phía đám người.

Tư Vô Nhai vỗ cánh, muốn đánh bay đám cương ấn kia, đáng tiếc thực lực hắn không thể so với bốn Mệnh Cách, bị cương ấn đánh trúng, đau đớn ngã xuống đất, toàn thân bị trói lại không thể động đậy.

“Ha ha ha…” Dương Liên Sinh dữ tợn cười, “Lăng Quang, mở to mắt ra mà xem ta giết chết hậu nhân của ngươi!”

Hoàng Thời Tiết ngẩng đầu kêu: “Tư Vô Nhai!”

Lý Cẩm Y cũng bất lực.

Giang Ái Kiếm nằm dưới mặt đất, không thể phân thân chống đỡ.

Đây là tử cục.

Tư Vô Nhai buồn bã nở nụ cười, nước mắt chảy ra.

Dương Liên Sinh tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười ngươi thảm thương, cười ngươi không biết trời cao đất rộng… Ngươi thật sự cho rằng có thể giết được ta?” Trong mắt Tư Vô Nhai ẩn hiện hồng quang.

“Tiểu tử, ngươi quên đây là nơi nào sao? Đây là địa cung Trọng Minh Sơn, là nơi đã phong ấn Lăng Quang suốt 100.000 năm nay! Ngươi thì tính là cái gì? Chết đi!!”

Phốc ——

Một đạo hồng tuyến đâm xuyên qua ngực Tư Vô Nhai, hồng quang trong mắt hắn ảm đạm đi ba phần.

“Kẻ yếu đuối vô năng! Chết đi!” Dương Liên Sinh không ngừng gào to.

Lại một đạo hồng tuyến đâm thủng ngực Tư Vô Nhai.
Chương 1690

Dương Liên Sinh biết rõ Hoả thần tộc không dễ chết như vậy, thế là hắn điều động ngàn vạn hồng tuyến đánh tới.

Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm đứng lên huy động Long Ngâm Kiếm bay tới, chém đứt đám hồng tuyến, khoé miệng trào ra máu tươi nói: “Thả hắn ra.”

“Chỉ bằng ngươi?!”

Vù!

Một đầu hồng tuyến phóng về phía Giang Ái Kiếm. Giang Ái Kiếm mặt không đổi sắc huy động Long Ngâm Kiếm chém xuống.

Soạt! Hồng tuyến đứt đoạn.

“Hả?” Dương Liên Sinh cảm thấy không thích hợp.

Giang Ái Kiếm cắm Long Ngâm Kiếm xuống đất, hít sâu một hơi rồi lấy chiếc hộp màu đen ra.

Hoàng Thời Tiết thấy thế vội vàng kêu lên: “Giang Ái Kiếm, dừng lại!”

“Sư phụ, không sao đâu.” Giang Ái Kiếm nhe răng cười.

“Ngươi không phải Thiên Giới Bà Sa, ngươi không khống chế được nó!” Hoàng Thời Tiết nói.

“Đại sư huynh!” Đôi mắt Lý Cẩm Y đỏ hồng, không khỏi lắc đầu.

Giang Ái Kiếm toét miệng cười với hai người: “Đã nói không sao mà… Sư phụ, lén nói cho người biết, ta đã là Thiên Giới Bà Sa.”

Ông ——

Pháp thân xuất hiện chồng lên người Giang Ái Kiếm. Khí thế của hắn đột nhiên biến đổi, nguyên khí ba động, tu vi tăng vọt.

Hộp kiếm ông ông rung động. Toàn bộ bảo kiếm trong địa cung đều phát ra tiếng leng keng cộng hưởng, tựa như tiếng chuông gió vào một chiều hè.

Leng keng leng keng ——

Hộp kiếm màu đen trước mặt Giang Ái Kiếm rung động kịch liệt.

Nửa thân thể Dương Liên Sinh nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm, kinh ngạc nói: “Chỉ mới vừa tiến vào Thiên Giới Bà Sa mà đã muốn khống chế thánh vật?”

Tu vi càng cao càng có thể phát huy uy lực của thánh vật. Hộp kiếm này không chỉ có tác dụng phụ trợ mà còn có thể dùng làm vũ khí. Người mới tiến vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa rất khó có thể phát huy năng lực của nó.

“Tiểu bối vô tri, các ngươi đều phải chết, đừng uổng phí sức lực làm gì. Ha ha ha…” Dương Liên Sinh ngửa đầu cười, tiếng cười quanh quẩn chấn nhiếp nhân tâm.

Phốc!

Giang Ái Kiếm phun ra một ngụm máu, đan điền khí hải không chịu nổi áp lực cường đại từ hộp kiếm, nguyên khí không ngừng lăn lộn trong cơ thể hắn.

Hoàng Thời Tiết quát lớn: “Ta lệnh cho ngươi buông nó ra! Mau dừng lại!”

Giang Ái Kiếm không chỉ không dừng lại mà còn quay đầu nhìn Hoàng Thời Tiết nói:

“Sư phụ, người còn khí lực lớn như vậy, không bằng giúp ta một phần sức lực đi, sao còn nhiều chuyện như thế.”

Hắn nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai.

Đều có sư phụ mà đôi bên lại chênh lệch như vậy nha. Sư phụ nhà người ta bao che khuyết điểm vô cùng, sư phụ ta phải để ta bảo vệ, còn ở sau lưng mắng mỏ không ngừng, thật là mệt tâm!

“Ngươi… đồ hỗn trướng!” Hoàng Thời Tiết trừng mắt mắng to, hung hăng dậm chân.

Hắn làm gì còn lực chi viện. Bị Dương Liên Sinh tấn công hai lần, còn nói chuyện được đã là không tệ.

“Đại sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, tu vi của huynh…” Ánh mắt Lý Cẩm Y nhìn Giang Ái Kiếm đầy phức tạp.

Khoé miệng Giang Ái Kiếm chảy ra tia máu, cười nói: “Chuyện nhỏ, nhìn ta xử lý hắn này.”

Song chưởng Giang Ái Kiếm hợp lại, hộp kiếm màu đen toả ra kim quang đến trăm trượng, từ trong hộp bay ra vô số phi kiếm, cấp tốc hoá thành một con trường long, mỗi thanh kiếm đều được kiếm cương bao bọc.

Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Ta còn không hiểu vì sao thường ngày ngươi thích sưu tập kiếm như thế, thì ra đều để đặt vào hộp kiếm này?”

“Quá khen.”

Giang Ái Kiếm nín hơi ngưng thần, khống chế toàn bộ bảo kiếm mà hắn sưu tầm được. Kiếm cương lượn vòng trên không trung, đồng loạt tấn công về phía Dương Liên Sinh.

Được hộp kiếm tẩm bổ, đám bảo kiếm toả ra quang hoa kỳ dị. Hàng trăm hàng ngàn thanh bảo kiếm theo thứ tự đâm vào người Dương Liên Sinh.

Dương Liên Sinh gầm thét: “Cút!!”

Mấy trăm đạo kiếm cương bị đánh bay, sau đó lại tụ tập nhào tới. Kẻ trước ngã, người sau lên, không ngừng đâm thân thể Dương Liên Sinh thành tổ ong vò vẽ.

Dương Liên Sinh giận dữ thu hồi toàn bộ hồng tuyến đang trói chặt Tư Vô Nhai, vọt về phía Giang Ái Kiếm. “Ta giết ngươi trước!!”

“Giang Ái Kiếm!” Tư Vô Nhai vọt tới cứu viện.

Ầm!

Dương Liên Sinh mặc kệ đám bảo kiếm vẫn không ngừng đâm vào cơ thể mình, bay đến đánh ra một chưởng vào bả vai Giang Ái Kiếm.

Một khối máu thịt bay ra ngoài, Giang Ái Kiếm ngã ngược ra sau.

Hộp kiếm đột nhiên im bặt, tất cả bảo kiếm ầm ầm rơi xuống đất.

Dương Liên Sinh tiếp tục tấn công Giang Ái Kiếm nhưng Tư Vô Nhai đã đuổi đếp kịp thời, lực lượng Mệnh Cách bắn ra chém rụng một cánh tay hắn.

Dương Liên Sinh mặc kệ đau đớn, dùng tay còn lại hung hăng đập vào Tinh Bàn.

Ầm!

Tinh Bàn hõm vào trong, Tư Vô Nhai đâm sầm vào vách đá, toàn thân ướt đẫm máu tươi.

Dương Liên Sinh rơi xuống, bàn tay vỗ xuống đất, hồng tuyến xuất hiện đầy trời dệt thành một tấm lưới quấn lấy Tư Vô Nhai một lần nữa.

Từng đạo hồng tuyến ghim vào cơ thể Tư Vô Nhai, máu tươi không ngừng trào ra.

Lý Cẩm Y lắc đầu, tuyệt cảnh trước mắt khiến nàng không do dự nữa. Nàng cắn chặt răng thiêu đốt đan điền khí hải, vọt về phía Giang Ái Kiếm, truyền toàn bộ nguyên khí cho hắn.

“Sư huynh!!”

Giang Ái Kiếm mở mắt nói: “Muội làm gì thế?”

“Sư huynh… phải dựa vào huynh.” Lý Cẩm Y mệt mỏi mỉm cười rồi ngã xuống đất.

Giang Ái Kiếm sửng sốt nhìn nàng. “Muội điên rồi.”

“Không điên bằng sư huynh.”

Lý Cẩm Y nhìn về phía Dương Liên Sinh.

Giang Ái Kiếm gật đầu, thu hồi suy nghĩ phức tạp trong lòng. Hắn ngẩng đầu nói với Tư Vô Nhai: “Nhớ phải giữ lời, cho ta bảo kiếm đó.”

Nói xong, hắn lao về phía Dương Liên Sinh, đánh ra chưởng ấn mạnh hết sức bình sinh.

Dương Liên Sinh đã không còn thủ đoạn gì, đan điền khí hải đã bị thiêu đốt đến không còn hình dáng, hiện tại hắn cũng không còn sức gọi ra Tinh Bàn hay chưởng ấn.

Nhìn Giang Ái Kiếm lướt đến, Dương Liên Sinh trầm giọng nói: “Hoặc là không làm, hoặc làm cho đến cùng!”

Các đại kim chủ thân iu ơi, mình đang đào lại hố Hệ Thống Truy Cầu Kích Thích hồi năm ngoái mình mần, nếu có ai thương tình donate cho bộ Đồ Đệ thì donate qua bên truyện đó giùm mình được không ạ? Cảm ơn các vị kim chủ nhìu nhìu. ( ^◡^)っ❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK