Minh Thế Nhân không phục nói: “Ai mạnh ai yếu còn chưa chắc đâu.”
Đoan Mộc Sinh cũng gật gù: “Tứ sư đệ bây giờ đã khác xưa rồi. Dạo gần đây luận bàn với sư đệ, luôn cảm thấy sư đệ chịu đòn tốt hơn ngày xưa nhiều.”
“. . .”
Minh Thế Nhân ngoảnh đầu lại lườm Đoan Mộc Sinh. Lời này của sư huynh sao nghe có gì đó sai sai?
Lục Châu không để ý đến hai người bọn hắn mà nói với đám giáo chúng Ám Võng: “Quay về nói với Giáo chủ của các ngươi, nếu biết sai thì tự mình đến.”
Nói xong, Lục Châu xoay người đi về phía Bạch Trạch.
Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái bèn khom người hỏi: “Sư phụ, cứ như vậy thôi ạ?”
“Ngươi có thượng sách gì?”
“Đồ nhi cảm thấy chi bằng chúng ta trói lại toàn bộ đưa lên Kim Đình Sơn, mỗi ngày giết một người, nếu lão thất trọng tình trọng nghĩa thì có thể sẽ xuất hiện.” Minh Thế Nhân hiến kế.
Lục Châu không đáp lời hắn.
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì hắn đã có thể dạy dỗ toàn bộ đám đồ đệ hư hỏng này rồi, chẳng cần kéo dài tới bây giờ.
Giáo chúng Ám Võng nghe vậy sợ hãi gào khóc cầu xin tha thứ khiến Minh Thế Nhân ù hết cả tai, bực bội vô cùng.
“Xin tha mạng! Chúng tôi chỉ là người nhận tiền làm việc… ngay cả mặt mũi Giáo chủ cũng chưa từng nhìn thấy, cầu xin lão tiền bối tha mạng!”
“Nhận tiền làm việc?” Đoan Mộc Sinh nghi ngờ hỏi.
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Ám Võng chân chính không phải là đám bang chúng mà chính là những người làm công việc bình thường rải rác trong khắp các môn phái. Đó có thể là ngư dân, có thể là đầu bếp, cũng có thể là một đại quan trong cung… Từ khi được thành lập đến nay, Ám Võng đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, sao có thể gom giáo chúng lại cùng một chỗ để người ta một mẻ hốt gọn?”
“Thất sư huynh thật thông minh… à không đúng, thật là giảo hoạt!” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Tiểu Diên Nhi thấy thế vội thu hồi Phạm Thiên Lăng rồi cũng leo lên.
“Đã thế thì việc này giao cho ngươi.” Lục Châu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân rồi điều khiển Bạch Trạch rời khỏi rừng cây, tiếp tục bay về phía An Dương thành.
“A?”
Minh Thế Nhân ngơ ngác đứng đó.
Đoan Mộc Sinh đi tới, vừa nghiêm túc vừa chân thành vỗ vỗ bả vai hắn: “Lão tứ, việc còn lại phải trông cậy vào đệ rồi. Ta tin tưởng đệ.”
Nói xong Đoan Mộc Sinh cũng ngự không bay đi.
Người vừa đi, Minh Thế Nhân lập tức tát vào mồm mình một cái thật mạnh.
“Cho ngươi nhiều chuyện này!”
Ánh mắt Minh Thế Nhân hằn học nhìn về phía giáo chúng Ám Võng. “Lão tử tâm tình không tốt… chỉ có thể trút lên đầu các ngươi!”
Bóng người loé lên.
Thanh Mộc vươn cao, tiếng hét thảm vang vọng trời đất.
Hoa Nguyệt Hành đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, cau mày khẽ lẩm bẩm: “Tam hoàng tử điện hạ đang gạt ta? Chẳng phải điện hạ bảo các ma đầu Ma Thiên Các đều không hề đáng sợ sao?”
Nàng không dám lại gần.
Trải qua chuyện ở Vân Tước Lâu, nàng có hơi e ngại tính tình của Minh Thế Nhân.
Đã vui giận thất thường thì thôi đi, lại còn có bệnh thần kinh!
Nghĩ ngợi một thoáng, Hoa Nguyệt Hành nhìn về phía Đoan Mộc Sinh. “Vẫn là tam tiên sinh bình thường nhất…”
Thế là nàng ngự không đuổi theo hắn.
Cùng lúc đó.
Tại tổng đàn U Minh Giáo ở Bình Đô Sơn.
“Thất sư đệ… đệ làm như thế không sợ sư phụ lão nhân gia người giận lây sang đệ sao?” Vu Chính Hải hỏi.
Tư Vô Nhai chắp tay với Vu Chính Hải đang ngồi trên vương toạ: “Đại sư huynh… loạn ở An Dương thành không có liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ thuận tiện truyền lại một số tin tức mà thôi. Nếu sư phụ tức giận thì cứ mặc cho người tức giận.”
Vu Chính Hải đứng lên, chắp tay sau lưng nói: “Ta vẫn luôn hiếu kỳ sư phụ đã dùng loại âm công gì để bức lui tứ đại hộ pháp.”
“Nếu ngay cả đại sư huynh cũng không biết thì ta lại càng không biết.” Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Nhưng sư phụ dù sao cũng đã sống ngàn năm, có vài thủ đoạn bảo mệnh cũng là chuyện bình thường. Thập đại cao thủ hai lần vây công Kim Đình Sơn còn chẳng làm được gì nữa là.”
“Nói có lý.”
Vu Chính Hải đi qua đi lại. “Nghe nói Xuyên Vân phi liễn đã xuất hiện trở lại ở Canh Tử Trấn, đánh bại Tiên Hiền Đại Trận của thập vu… Theo suy nghĩ của đệ thì sư phụ làm vậy có ý gì?”
Theo như hắn nghĩ thì sư phụ đã lớn tuổi, hẳn nên ở yên trên Ma Thiên Các an hưởng tuổi già, cố gắng gìn giữ thực lực để tuổi già trôi qua thoải mái một chút mới phải.
Ra tay phách lối như thế không được hợp lý cho lắm.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu, lâm vào suy nghĩ…
Ám Võng của hắn trải rộng khắp thiên hạ, duy chỉ có mỗi Ma Thiên Các là không có người của hắn.
Chợt nhớ tới lão bát, hắn nói: “Ta không có tai mắt trong Ma Thiên Các nên rất khó phán đoán thực hư… Nhưng đại sư huynh đừng lo lắng. Lần này sư phụ nhúng tay vào việc bình loạn An Dương thành hẳn chỉ là việc đột xuất, mục đích thật sự của người vẫn là bắt được Vân Tam.”
Lời này của hắn khiến Vu Chính Hải cảm thấy hơi quái dị, bèn nói: “Vô Nhai sư đệ, ngay cả đệ cũng cảm thấy ta sẽ ra tay với Ngụy Trác Ngôn?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Sư huynh nói vậy là sai rồi… phân tích ở mọi khía cạnh thì ta tin rằng đại sư huynh tuy có động cơ nhưng sẽ không ra tay với Ngụy Trác Ngôn. Một khi Ngụy Trác Ngôn chết, cho dù Đại Viêm không loạn thì trong một khoảng thời gian ngắn hoàng thất cũng sẽ xảy ra việc tranh quyền đoạt lợi. Hoàng đế vẫn còn tại vị, năm vị hoàng tử sẽ không thể làm ra được chuyện gì mà có khi còn bị tước đoạt quân quyền. Đại sư huynh xưa nay làm việc cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như thế này.”
Vu Chính Hải nghe vậy cười to: “Lời này rất hợp ý ta…”
“Đại sư huynh quá khen.”
“Sư đệ, vì thứ gọi là Bích Lạc tàn phiến mà sư phụ phải tự thân rời khỏi Ma Thiên Các… Đệ có biết điểm đặc thù của vật này là gì không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Bích Lạc tàn phiến có thể phá được cương khí hộ thể, cũng có thể trở thành vật liệu tốt nhất để chế tạo ra vũ khí thiên giai… trừ những điểm đó ra thì nó chẳng còn chỗ nào đặc biệt.” Tư Vô Nhai nói.
Điều này không hợp lý.
Nếu không có chỗ nào đặc biệt thì sao Ma Thiên Các phải tốn công tốn sức tìm lại Bích Lạc tàn phiến làm gì?
Chỉ tiếc bọn hắn không cách nào thu được tin tức từ Ma Thiên Các, chỉ có thể không ngừng suy đoán lung tung.
Vu Chính Hải nhìn về phía Ma Thiên Các rồi nhẹ giọng thở dài. Bọn đồ nhi cũng là muốn tốt cho người thôi…
Chương 217 Lão ăn mày vô danh
Nói đến đây.
Vu Chính Hải bỗng nghĩ đến chuyện gì, trầm giọng nói: “Người đâu.”
“Có thuộc hạ.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, trong cuộc nổi loạn ở An Dương thành, phàm là kẻ nào quấy rối đến Từ gia đều phải bị xử trí theo quy củ của U Minh Giáo.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Tư Vô Nhai cười nói: “Tiểu sư muội được đại sư huynh chiếu cố như vậy đúng là phúc phần của muội ấy.”
Vu Chính Hải cười một tiếng. “Tiểu sư muội tu vi không cao nhưng lại dám động thủ với nhị sư đệ, chỉ xét về phần dũng khí này đã đáng để khen ngợi!”
“Đại sư huynh nói có lý.”
Ngay lúc hai người không ngừng bợ đít khen ngợi nhau thì bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm: “Đại thủ toạ Thanh Long điện cầu kiến.”
“Cho hắn vào.”
Không bao lâu sau,đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương bước vào đại điện U Minh Giáo.
Thấy Tư Vô Nhai đang ngồi trong đại điện, hắn khẽ chắp tay chào Tư Vô Nhai rồi bẩm báo với Vu Chính Hải: “Giáo chủ, sự tình ở An Dương thành đã điều tra rõ.”
“Nói đi.”
“Kẻ giả mạo U Minh Giáo chính là Môn chủ Tịnh Minh Đạo Mạc Khí.”
Nghe được tin tức này, Tư Vô Nhai đứng lên.
Dường như hắn không hề bất ngờ khi nghe tin tức này mà còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Vu Chính Hải cũng thế.
Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Chúc mừng đại sư huynh… đây chính là cơ hội trời cho.”
Vu Chính Hải trầm giọng nói:
“Truyền lệnh xuống, trong vòng một tháng phải đánh hạ Tịnh Minh Đạo.”
Hoa Trọng Dương nghe vậy liền vui mừng nói: “Tuân mệnh! Chúng ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ, trong vòng một tháng sẽ hạ được Tịnh Minh Đạo.”
Tư Vô Nhai cười nói:
“Môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã bị trọng thương… cao thủ Tịnh Minh Đạo là Phan Ly Thiên không biết tung tích, hiện tại nơi đó chỉ còn lại một tên cao thủ thất diệp Du Hồng Y. Với bản sự của tứ đại hộ pháp thì việc đánh hạ Tịnh Minh Đạo hoàn toàn là việc nằm trong tầm tay.”
Vu Chính Hải đã đợi cơ hội này từ lâu.
Với thực lực trước đó của U Minh Giáo cũng có thể miễn cưỡng nuốt được Tịnh Minh Đạo, nhưng sẽ phải trả giá lớn.
Vu Chính Hải không phải là người lỗ mãng nên mới có thể chờ được đến ngày hôm nay.
Hắn chợt nói: “Thật ra… ta cũng hy vọng Phan Ly Thiên có thể xuất hiện.”
Không ai biết Phan Ly Thiên đang ở đâu.
Người đời đồn đại Phan Ly Thiên là người cùng thời với hắc kỵ Phạm Tu Văn, sau này chẳng biết tại sao lại rời khỏi Tịnh Minh Đạo đi chu du khắp nơi. Từng có người thấy Phan Ly Thiên xuất hiện ở Mê Vụ Chi Hải, cũng có người thấy hắn đi qua Nhung Bắc…
Phan Ly Thiên chính là cao thủ lớn tuổi nhất ở Tịnh Minh Đạo.
Vu Chính Hải từ khi tung hoành thiên hạ đến nay vẫn luôn muốn có đối thủ đánh ngang tay, chẳng hạn như sư đệ Ngu Thượng Nhung… Vì thế hắn rất hy vọng Phan Ly Thiên là một đối thủ hợp cách.
Đương nhiên là vẫn phải loại trừ sư phụ ra nha!
Vào lúc này.
Lục Châu không ở lại An Dương thành mà để Tiểu Diên Nhi về cáo biệt Từ gia, rồi hai người quay về Ma Thiên Các.
An Dương thành đã loạn, sau này Từ phủ sẽ di dời đi đâu thì… chẳng ai biết được.
Khi quay về Ma Thiên Các thì đã là buổi chiều.
Lục Châu không có thời gian rảnh để xử lý những chuyện vặt vãnh trong Ma Thiên Các, hắn trực tiếp trở về mật thất để lĩnh hội Thiên thư.
Khi ở thành An Dương, hắn đã hao phí hết tất cả lực lượng phi phàm.
Thế nên bây giờ Lục Châu quyết định bế quan để lĩnh hội Thiên thư.
Trong mật thất.
Lục Châu kiểm tra lại giao diện Hệ thống, hắn đang có 14.170 điểm công đức.
Nếu không phải lúc ở An Dương thành Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã đánh giết bốn tên giả mạo thì xem như chuyến đi này hoàn toàn chịu lỗ.
Dùng một tấm thẻ Lôi Cương cuối cùng để đánh vỡ phi liễn, hiện tại hắn không còn tấm nào.
Phải mua thẻ đạo cụ trữ sẵn mới được!
Lỡ như sau khi hắn lĩnh hội Thiên thư xong giá lại tăng thì bệnh thiếu máu của hắn sẽ ngày càng trầm trọng.
Lục Châu mở giao diện Thương thành ra, mua ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng tốn 3.000 điểm… Quả nhiên thẻ Một Kích Chí Mạng đã lên giá 1.000 điểm một tấm. Nói cách khác, từ bây giờ dùng thẻ để giết tu hành giả tứ diệp trở xuống là không còn có lời.
Hắn lại mua ba tấm Miễn Dịch Sát Thương tốn mất 1.800 điểm. Thẻ này sử dụng ít nên tạm thời chưa bị tăng giá.
Lục Châu cũng mua ba tấm Lồng Giam Trói Buộc giá 1.800 điểm, giá thẻ này đã tăng lên thành 600 điểm một tấm.
Điều kỳ quái là… tốc độ tăng chẳng có chút quy luật nào.
Xác suất của Lồng Giam Trói Buộc hơi thấp, theo lý thuyết thì dùng ba tấm mới có khả năng kích hoạt tính năng trói buộc.
Lục Châu nhìn thẻ Lôi Cương một chút rồi lắc đầu. Hắn không định mua thêm thẻ Lôi Cương.
Lục Châu lại mua thêm ba tấm Tuyệt Địa Liệu Thương hết 1.500 điểm… Giá cả không tăng.
Sau khi mua thẻ đạo cụ xong, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống. Hắn còn 6.970 điểm công đức.
Với số điểm này mà muốn mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông giá hai mươi ngàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 4, Miễn Dịch Sát Thương x 4, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Bích Lạc tàn phiến x 7, Tuyệt Địa Liệu Thương x 3.
Thật là dễ chịu.
Có đống thẻ này trong tay, ít nhất trong khoảng thời gian này Lục Châu không cần lo sợ có kẻ nào uy hiếp được hắn, cũng không cần lo lắng giá thẻ đạo cụ lại tăng.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Một lão đầu ăn mặc tơi tả như ăn mày, trên ngực đeo một cái hồ lô đựng rượu, dáng vẻ xiêu vẹo ngã trái ngã phải đi về phía bình chướng Kim Đình Sơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bình chướng trước mặt, ngây ngô cười ha ha, vừa nấc cụt vừa nói: “Thật… thật… là sáng…”
Lão đầu xiêu vẹo đi đến nơi cách bình chướng khoảng chừng mấy chục mét.
“A, cô nương… tại sao lại… hức… lại quỳ gối ở đây?” Lão đầu lại ngây ngô cười hắc hắc. Lão cầm bầu rượu lên uống ừng ực ừng ực mấy ngụm rồi ợ một cái rõ to.
Cô nương này không phải ai xa lạ mà chính là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành ngẩng đầu nhìn lão, mặt không biểu cảm nói: “Lão đầu, nơi này không phải chỗ để xin cơm đâu… Đây là Ma Thiên Các, muốn giữ mạng thì mau rời khỏi đây.”
Lão ăn mày nghe vậy liền bật cười ha hả: “Đây là… Ma Thiên Các? Vậy còn ngươi… sao ngươi không sợ?...”
Chương 218 Vân Tam trở về
Hoa Nguyệt Hành không nhìn hắn nữa mà nhìn vào khoảng đất trước mặt. “Sao ta lại phải sợ? Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ gia nhập vào Ma Thiên Các.”
Lão ăn mày nghe vậy đã tỉnh rượu ba phần. Hắn cười nói: “Dưới gầm trời này có ai mà không e ngại uy danh của Ma Thiên Các, chỉ ước gì… hức… ước gì có thể tránh thật xa. Ngươi thì ngược lại, còn phải quỳ cầu xin ở đây.”
“Trong thiên hạ Đại Viêm này đã chẳng còn nơi nào để ta dung thân...” Hoa Nguyệt Hành đang nói bỗng khựng lại. “Sao ta phải nhiều lời với một lão ăn mày cơ chứ… Ngươi mau đi đi, lát nữa trên núi mà có người xuống giết ngươi thì đừng trách ta không báo trước.”
Lão ăn mày nhún vai tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm rồi lại đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Hành, đặt mông ngồi xuống.
Hắn cầm bầu rượu lên dốc vào miệng… đáng tiếc rượu đã cạn, hắn cố lắc một lúc cho mấy giọt rượu cuối cùng chảy ra, thích chí liếm sạch rồi nhìn sang Hoa Nguyệt Hành nói: “Cô nương, lão hủ thấy ngươi tướng mạo sáng sủa, nghe lời khuyên của lão hủ… ngươi không thích hợp vào Ma Thiên Các đâu… hức…”
Hắn nấc một tiếng toả ra mùi rượu nồng nặc.
Hoa Nguyệt Hành che mũi dịch sang một bên, thầm nghĩ, ta muốn gia nhập Ma Thiên Các thì có liên quan gì đến ngươi, đúng là kẻ thích xen vào việc của người khác!
Lão ăn mày cười nói: “Cô nương, trò chuyện với lão hủ đi…”
“Nói chuyện gì?”
“Tại sao phải vào Ma Thiên Các?”
Hoa Nguyệt Hành nhìn thoáng qua lão ăn mày, trong lòng nghĩ tới những chuyện xảy ra ở La Tông bèn lắc đầu. “Ta không còn nơi nào để đi.”
Lời nàng nhuốm đầy vẻ bất đắc dĩ.
Điều này khiến lão ăn mày chợt nghĩ về bản thân mình…
Hắn có nơi nào để đi không?
Không có.
Hắn chỉ có bốn biển là nhà.
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ăn mày khắp nơi để sống qua ngày.
Nhưng người ta là một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy… sao có thể giống như lão đầu hắn chẳng nể nang ai, trôi dạt khắp nơi như một đám lục bình không rễ.
Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn Ma Thiên Các.
Hơi men lại tản đi ba phần.
“Cô nương… khụ khụ, nơi này là Kim Đình Sơn?” Lão ăn mày mơ hồ hỏi.
Hoa Nguyệt Hành cạn lời. “Lão đầu, ta xin ngươi đấy, đừng quấy rầy ta nữa! Mau đi đi!”
“Lão hủ không đi.” Theo bản năng hắn cầm bầu rượu lên, phát hiện rượu đã hết sạch, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. “Không có rượu, cuộc đời này chẳng còn gì vui. Thật nhàm chán.”
Hoa Nguyệt Hành trợn trắng mắt.
Đây không chỉ là một lão ăn mày mà còn là một tên tửu quỷ xem rượu như mạng.
Lão ăn mày nhìn về phía Ma Thiên Các: “Không biết trên Kim Đình Sơn có rượu ngon không nữa.”
“. . .”
“Lão hủ đi xem thử. Biết đâu bọn họ đột nhiên có lòng tốt, thưởng cho ta một ngụm rượu thì sao.”
Lão ăn mày bò dậy bằng tư thế rất bất nhã rồi phủi bụi trên người.
Cảnh tượng này khá là kỳ quặc.
Ăn mày chính là ăn mày, toàn thân thì bẩn thỉu vô cùng, đầu bù tóc rối mặt mũi tèm lem, vậy mà còn phủi bụi.
Lão ăn mày đi về phía bình chướng Kim Đình Sơn… lão còn tưởng rằng có thể đi xuyên qua, không ngờ cái mặt mo đập bốp vào bình chướng, phốc… lão ăn mày bị lực lượng trên bình chướng đẩy văng ra, lảo đảo té xuống đất.
Hoa Nguyệt Hành che mặt…
Trông có vẻ rất đau đó.
Lão ăn mày kêu thảm mấy tiếng, tay ôm mặt lăn lộn dưới đất.
Hoa Nguyệt Hành lắc đầu nói: “Tự mình chuốc lấy cực khổ. Cần gì phải làm thế?”
Đúng lúc này ——
Một nữ tu bước xuống bậc thang, nhanh chân đi đến lối vào rồi nói: “Tam tiên sinh nói lão tiền bối đang bế quan, sẽ không gặp ngươi đâu, ngươi vẫn nên đi thì hơn.”
Thái độ của nữ tu tương đối nhã nhặn khiến Hoa Nguyệt Hành cảm thấy an tâm hơn.
Hoa Nguyệt Hành đứng dậy đi đến phía trước bình chướng rồi khẽ khom người nói với nữ tu kia: “Thỉnh cầu tỷ tỷ giúp ta nhắn lại, nói là Hoa Nguyệt Hành nếu không được vào Ma Thiên Các thì sẽ ở mãi nơi này không rời đi.”
“Sao ngươi phải làm thế…”
“Cầu tỷ tỷ hỗ trợ.”
“Hầy…”
Nữ tu kia thở dài lắc đầu.
“Chờ chút.” Lão ăn mày che mũi bò dậy, chậm rãi đi tới. “Lão hủ muốn có một ngụm rượu uống…”
Lão ăn mày cầm lấy hồ lô đeo trước ngực.
Ngay khi nữ tu đang cau mày…
Phạm Thiên Lăng đỏ rực bỗng xẹt qua, bắn ra ngoài bình chướng.
Lão ăn mày hoảng hốt ngã ngồi ra sau.
Tiểu Diên Nhi lăng không xuất hiện, chỉ tay về phía lão khất cái. “Không có rượu, mau cút!”
“Nha đầu thật hung dữ.” Lão ăn mày có vẻ rụt rè.
Tiểu Diên Nhi thu hồi Phạm Thiên Lăng. Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng, có vẻ đang cố ý khoe khoang.
“Còn ngươi nữa… đừng có cố chấp! Sư phụ nói không thu nhận ngươi thì chính là không thu nhận!”
“Ta nguyện ý chờ.”
Tâm ý nàng đã quyết.
“Vậy thì cứ chờ đi.”
Tiểu Diên Nhi và nữ tu quay về Ma Thiên Các.
Lão ăn mày lắc đầu, sờ sờ cái mũi đang sưng đỏ rồi nằm ngửa dưới đất, ngáp một cái. “Lão hủ buồn ngủ quá… Ngủ đã rồi tính tiếp.”
Vừa nằm chưa bao lâu tiếng ngáy đã vang lên.
Ba ngày lại trôi qua trong chớp mắt.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu chậm rãi mở mắt ra.
Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng lực lượng phi phàm của Thiên thư đã quay về.
Chuyến đi đến An Dương thành không phải là không có thu hoạch gì.
Ít nhất hắn đã biết được một số thông tin cơ bản về Thiên thư.
Từ ban đầu công pháp « Tam Quyển Thiên Thư » đã nói rõ đây là một kiểu tu luyện không giống bình thường.
Lĩnh hội lâu như vậy, rốt cuộc Lục Châu đã hiểu rõ phương pháp tu luyện nó.
Lĩnh hội Thiên thư tương đương với việc cảm giác nguyên khí.
Lấy được lực lượng phi phàm tương đương với việc sử dụng nguyên khí, ngưng khí thành cương.
Chỉ khác biệt là lực lượng phi phàm rõ ràng mạnh hơn cương khí rất nhiều.
Lục Châu hài lòng gật đầu khi nhớ lại đạo thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm hắn đã sử dụng ở An Dương thành.
Điều duy nhất bất tiện là hắn lĩnh hội lâu như vậy lại chỉ đủ để phóng thích một lần thần thông, quả thực có hơi đáng tiếc.
Lục Châu lắc đầu không nghĩ nữa. Bây giờ nói đến chuyện này cũng vô dụng. Việc lĩnh ngộ Thiên thư chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, không thể tham khảo từ bất cứ đâu.
Hắn theo thói quen nhìn về phía giao diện Hệ thống: 6.970 điểm công đức.
Điểm may mắn tích luỹ được 89 điểm.
Con số này đã đủ nhiều.
Lần đầu tiên là 33 điểm được ban thưởng, lần thứ hai là 66 điểm. Theo quy luật toán học thì chẳng lẽ lần thứ ba là 99 điểm mới có thưởng sao?
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu rút liên tục chín lần, điểm may mắn lên đến 99 điểm thì ngừng lại.
Thật sự thì… hắn có hơi căng thẳng.
Dù bây giờ hắn là Cơ Thiên Đạo, tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn so với kiếp trước, nhưng đối mặt với tình cảnh rút thưởng thiên về may mắn này hắn lại cảm giác như mình quay lại thời còn trẻ.
Lục Châu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu nhíu mày.
Hắn tương đối bình tĩnh.
Cũng may đã chuẩn bị tốt tâm lý…
Điều này cũng đã chứng minh rằng quy luật toán học chẳng đáng tin chút nào.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 100 điểm may mắn, thu hoạch được Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 5, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 5, Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
[Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, xác suất thành công là 100%, không thể mua trong Thương thành.]
[Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá, chữa được 60% thương thế, không thể mua trong Thương thành.]
Lục Châu thầm tính toán trong lòng, một trăm điểm may mắn tương đương với 5.000 điểm công đức mà chỉ được có nhiêu đây thì có vẻ không hời cho lắm!
Miễn cưỡng xem như không lỗ. Hai loại thẻ phiên bản cường hoá khá tốt, dù sao cũng không thể mua được trong Thương thành… Đáng tiếc là lần này không được ban thưởng đồ vật nào đặc thù.
Hy vọng lần sau sẽ khá hơn.
“Sư phụ, Vân Tam trở về rồi.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Chiêu Nguyệt.
“Tình hình thế nào?” Lục Châu hỏi.
Nếu nhiệm vụ thất bại thì không cần thiết phải gặp hắn làm gì.
Chương 219 Bích Lạc tàn phiến tề tựu
Chiêu Nguyệt hồi đáp:
“Vân Tam đã mang về một mảnh Bích Lạc tàn phiến, hiện đang chờ gặp sư phụ trong đại điện.”
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, mở cửa mật thất bước ra ngoài.
Hắn khẽ đưa mắt nhìn Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt cúi đầu hành lễ với Lục Châu.
“Thương thế đã hồi phục chưa?”
Chiêu Nguyệt đáp: “Dạo gần đây đồ nhi vẫn luôn tịnh dưỡng trong Ma Thiên Các, thương thế đã khỏi hẳn. Đồ nhi sẽ cố gắng tu hành để sớm bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Trong số chín tên đệ tử, hiện tại cũng chỉ còn lại Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng đang mắc kẹt ở Thần Đình cảnh.
Chư Hồng Cộng là do tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương bản chưa hoàn chỉnh nên không cách nào tiến bộ.
Chiêu Nguyệt thì đã có được công pháp Minh Ngọc Công hoàn chỉnh, với thiên phú không tệ của nàng, chỉ cần một thời gian nữa sẽ có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện.
Chiêu Nguyệt cung kính bước theo sau.
Không bao lâu sau, hai người đã vào tới đại điện.
Chu Kỷ Phong, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều đã có mặt.
Vân Tam đang quỳ gối ở giữa đại điện, thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải, trông rất khẩn trương.
Thấy Lục Châu xuất hiện, mọi người đều hành lễ.
Lục Châu khẽ phất tay rồi đi thẳng lên vương toạ, ung dung ngồi xuống.
Vân Tam vội vàng bái lạy, trán chạm đất không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía cánh tay phải của Vân Tam… nơi đó có một băng vải đang quấn chặt. Cánh tay phải của hắn đã không còn.
Lúc này Vân Tam mới lên tiếng:
“Vân Tam may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy lại được Bích Lạc tàn phiến.”
Đoan Mộc Sinh cung kính dâng Bích Lạc tàn phiến lên.
Lục Châu đưa mắt nhìn.
Mảnh Bích Lạc tàn phiến cuối cùng này cũng chẳng có gì khác biệt.
Hắn thu hồi Bích Lạc tàn phiến, Hệ thống vang lên tiếng thông báo ——
[Ting — thu về Bích Lạc tàn phiến x 1, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu nhìn lại giao diện nhiệm vụ, tuy rằng số lượng Bích Lạc tàn phiến đã thu thập đủ nhưng lại không hề có thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn nhớ tới thanh Bích Lạc Cung, hẳn là phải luyện hoá nó trở lại thành Bích Lạc tàn phiến mới được.
“Sư phụ, Vân Tam đã mang Bích Lạc tàn phiến về, có cần…” Đoan Mộc Sinh làm động tác cắt cổ.
Cảnh này bị Vân Tam nhìn thấy rõ mồn một.
Hắn vội vàng dập đầu, phát ra âm thanh phanh phanh rung động cả đại điện. “Lão tiền bối tha mạng! Lão tiền bối tha mạng… ta đã mang Bích Lạc tàn phiến về, xin lão tiền bối hãy giữ lời hứa!”
Hắn vừa cầu xin được tha vừa dập mạnh đầu.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Tình hình ở Tịnh Minh Đạo như thế nào rồi?”
Vân Tam ngừng lại, cúi thấp đầu nói: “Lúc vãn bối đến đó, Tịnh Minh Đạo đã rơi vào hỗn loạn, các đại trưởng lão thi nhau tranh quyền đoạt lợi, vãn bối thừa cơ lẻn vào Tịnh Minh Đạo lấy lại tàn phiến.”
“Hỗn loạn?”
“Nghe nói Môn chủ Tịnh Minh Đạo đã bị thương, vẫn luôn bế quan tịnh dưỡng… Tịnh Minh Đạo chẳng khác gì rắn mất đầu!” Vân Tam nhanh chóng đáp lời.
“Cao thủ Du Hồng Y của Tịnh Minh Đạo có còn ở đó không?”
“Chuyện này…”
Vân Tam ấp úng không dám nói ra, dường như đang cố kỵ chuyện gì.
Lục Châu nhìn ra được, thản nhiên nói: “Tại Ma Thiên Các, cứ nói thoải mái.”
Vân Tam nghe vậy hết sức mừng rỡ, có lời bảo đảm của đại ma đầu, trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Ba ngày trước, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương và thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo dẫn quân tới đánh Tịnh Minh Đạo! Du Hồng Y… đã bị Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đánh trọng thương.”
Mọi người cả kinh.
Giáo chủ Vu Chính Hải của U Minh Giáo chính là đại đệ tử Ma Thiên Các.
Ai mà ngờ được tại thời điểm này U Minh Giáo lại ra tay với Tịnh Minh Đạo?
Vân Tam nói xong câu này bèn len lén nhìn Lục Châu, sợ chọc hắn nổi giận.
Ngoài mặt Lục Châu rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ…
Với thực lực của U Minh Giáo, muốn diệt Tịnh Minh Đạo cũng không khó. Vấn đề là thế lực trong thiên hạ có rất nhiều, nhất là đám thập đại danh môn trong chính đạo chẳng khác gì đám châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng. Ra tay với Tịnh Minh Đạo chẳng khác gì gây chiến với danh môn chính đạo. U Minh Giáo có năng lực ứng phó với sự vây công của cửu đại chính đạo khác hay không?
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, Tịnh Minh Đạo đại loạn… Hành động này của đại sư huynh sợ là sẽ gây phiền toái cho Ma Thiên Các.”
“Vu Chính Hải tấn công Tịnh Minh Đạo có mục đích gì?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này… vãn bối chẳng qua chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp, làm sao hiểu được mấy thứ này.” Vân Tam bất đắc dĩ nói.
Những năm gần đây U Minh Giáo vẫn luôn mở rộng thế lực.
Rất nhiều thế lực nhỏ trong ma đạo đều đã bị U Minh Giáo chiếm đoạt.
Có mỗi Ma Sát Tông phát triển khá mạnh mẽ nhưng lại bị Ma Thiên Các tiêu diệt, đến nay chỉ còn lại mỗi mình Đoạn Hành cố gắng chèo chống, cũng chẳng làm nên thành tựu gì.
Cứ như vậy, U Minh Giáo càng lúc càng cường đại.
Vân Tam đau khổ nói: “Vãn bối đã cố hết sức để hoàn thành tốt việc này… Mong lão tiền bối xem xét, tha chết cho vãn bối một lần.”
Lục Châu đạm mạc nhìn Vân Tam.
Cánh tay phải của Vân Tam đã đứt, tương đương với việc hắn không còn có thể thi triển sở trường trộm cắp của mình.
Xem như đây là trừng phạt đối với hắn vậy.
Lục Châu khẽ phất tay: “Tự giải quyết cho tốt.”
Lời này chỉ có mấy từ nhưng đối với Vân Tam chẳng khác gì lệnh đặc xá. Hắn cuồng hỉ dập đầu nói: “Tạ ơn Các chủ lão tiền bối! Tạ ơn Các chủ lão tiền bối!”
Chu Kỷ Phong đưa hắn rời khỏi Ma Thiên Các.
Trong đại điện Ma Thiên Các lại rơi vào yên tĩnh.
“Hoa trưởng lão đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hoa trưởng lão đi xuống chân núi, lúc này hẳn đã quay trở lại.” Đoan Mộc Sinh đáp.
Quả nhiên ——
Hoa Vô Đạo chậm rãi bước vào trong đại điện.
Đến trước mặt Lục Châu, Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Bái kiến Các chủ.”
“Không cần đa lễ.”
“Ta có một chuyện muốn khẩn cầu Các chủ.”
“Nói đi.”
“Nữ tử quỳ dưới chân núi tên là Hoa Nguyệt Hành, ta và nàng ta có duyên gặp mặt mấy lần… Tài bắn cung của Hoa Nguyệt Hành rất tốt, thiên phú cực cao. Nếu được gia nhập Ma Thiên Các sẽ mang lại nhiều ích lợi.” Hoa Vô Đạo nói.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Hoa trưởng lão, ngươi đến từ Vân Tông, miễn cưỡng gia nhập Ma Thiên Các. Từ trước đến nay Vân Thiên La tam tông luôn giao hảo, ngươi không sợ nàng ta cũng theo ngươi nhảy vào hố lửa sao?”
Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nàng ta đã không còn nơi để đi.”
Đoan Mộc Sinh vừa nghe vậy lập tức cả giận nói: “Hoa trưởng lão, lời này của ông ta không đồng ý! Cái gì gọi là không còn nơi để đi? Không còn nơi nào để đi thì có thể gia nhập Ma Thiên Các sao? Ông xem nơi này là nơi nào? Bãi rác của thiên hạ à?”
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Hắn vội vàng khom người: “Ta không có ý đó…”
“Vậy thì có ý gì?! Ngươi đến từ Vân Tông, khi gia nhập Ma Thiên Các cũng không mấy thành tâm. Chẳng lẽ bây giờ lại muốn kết bè kết phái gây nội chiến ở Ma Thiên Các?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đoan Mộc Sinh, ngươi đừng có vũ nhục ta. Hoa Vô Đạo ta không vô sỉ như vậy!”
Tính tình Đoan Mộc Sinh vẫn luôn nóng nảy như vậy, vừa nghe được mấy lời chói tai đã nổi cơn tam bành.
Hai người nói qua nói lại mấy câu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
“Đủ rồi.” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Hai người lập tức không dám tiếp tục cự cãi nữa.
Lục Châu nhìn về phía Hoa Vô Đạo. “Hoa Nguyệt Hành đúng là nhân tài hiếm có, nhưng nếu chỉ mới gặp một chút trắc trở như vậy đã không đủ kiên nhẫn thì sao có đủ tư cách vào Ma Thiên Các?”
Hoa Vô Đạo bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó hắn vội vàng khom người gằn từng chữ: “Hoa Vô Đạo ta nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo, nếu có một ngày Hoa Nguyệt Hành có dị tâm với Ma Thiên Các, ta nguyện tự tay xử lý!”
Chương 220 Thân phận của lão ăn mày (1)
Hoa Vô Đạo dám lấy đầu mình ra đảm bảo khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Hắn đích thực xuất thân từ Vân Tông, nhưng Hoa Nguyệt Hành đến từ La Tông. Trước đây khi Vân Thiên La thành lập tông môn, sau này dần dần bị chia cắt thành ba thế lực lớn là Vân Tông, Thiên Tông và La Tông thì giữa ba tông phái này vẫn luôn có xích mích không nhỏ.
Nếu là nể mặt người cùng thuộc một mạch, hắn có thể nói tốt cho vài câu đã là quá lắm rồi, nhưng bây giờ lại dùng mạng mình để đảm bảo cho một người lần đầu gặp mặt thì chắc chắn có gì đó kỳ quái ở đây.
Đoan Mộc Sinh hỏi:
“Hoa trưởng lão… rốt cuộc thì quan hệ giữa ông và Hoa Nguyệt Hành là gì?”
Vẻ mặt của Đoan Mộc Sinh tựa như đang nói, khéo quá nhỉ, hai người các ngươi đều họ Hoa kia kìa.
Hoa Vô Đạo lắc đầu: “Ta và nàng ta không có quan hệ gì cả… Xin Các chủ minh xét!”
Lục Châu vuốt râu đạm mạc nói: “Hoa trưởng lão, ngươi có quan hệ gì với nàng ta bản toạ không hỏi tới. Nếu Hoa Nguyệt Hành muốn vào Ma Thiên Các, bản toạ sẽ cho nàng ta một cơ hội.”
Hoa Vô Đạo nghe vậy vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp nói lời tạ ơn đã thấy Lục Châu tiếp tục nói:
“Chỉ cần nàng ta mang về đây đầu của một tu hành giả tam diệp bất kỳ thuộc danh môn chính phái ngày trước từng vây công Kim Đình Sơn, sẽ được gia nhập vào Ma Thiên Các.”
“. . .”
Hoa Vô Đạo khẽ sửng sốt.
“Chuyện này…”
Sắc mặt hắn có chút khó coi.
Đoan Mộc Sinh hừ một tiếng: “Ta biết ngay là ngươi có dị tâm mà… Ngay cả chuyện này cũng không làm được thì còn đòi gia nhập Ma Thiên Các làm gì?”
Điều kiện này của sư phụ khiến các đồ đệ rất hài lòng.
Ngươi nói ngươi có thiên phú tốt, tu vi ngày sau sẽ rất mạnh, trở thành một trợ lực lớn cho Ma Thiên Các. Nhưng đến một tên địch nhân ngươi cũng không giết nổi thì nuôi ngươi để làm gì?
Ma Thiên Các không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.
Hoa Vô Đạo khom người nói: “Được! Đã vào Ma Thiên Các phải có giác ngộ này!”
Lục Châu phất tay ra hiệu cho hắn rời đi.
Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện Ma Thiên Các đi xuống chân núi.
“Lão bát đâu?” Lục Châu hỏi.
“Bát sư đệ hiện đang sửa chữa lương đình, để đồ nhi đi gọi hắn.” Đoan Mộc Sinh bước ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đoan Mộc Sinh và lão bát Chư Hồng Cộng bước vào đại điện.
Chư Hồng Cộng quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng lên, thành kính nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ thiên thu vạn thế, phúc thọ vô cương!”
“. . .”
Da mặt của con hàng này không phải dày bình thường nha! Cái loại mông ngựa đáng xấu hổ như vậy mà hắn cũng vỗ được.
Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng, ngữ khí đạm mạc chậm rãi: “Ở Ma Thiên Các có quen không?”
Chư Hồng Cộng vội vàng nói:
“Sư phụ, đây vốn chính là nhà của con, đương nhiên là rất quen! Không có nơi nào khiến con thấy dễ chịu hơn Ma Thiên Các! Con ở đây rất… thư thái!”
“Thật à?”
“Đồ nhi từng câu đều nói thật, không hề dám nói dối nửa lời.” Chư Hồng Cộng cố ý cất cao giọng nói.
Thấy thế Đoan Mộc Sinh chỉ biết nghẹn họng.
Chiêu Nguyệt lắc đầu không thôi.
Giọng Lục Châu vẫn bình tĩnh điềm đạm: “Ở cùng mọi người thấy thế nào?”
Chư Hồng Cộng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hôm nay sư phụ làm sao thế? Tự dưng lại ân cần hỏi han…
Chư Hồng Cộng không thấy cảm động mà chỉ thấy… sợ hãi.
“Tam sư huynh và tứ sư huynh rất chiếu cố con… Ngũ sư tỷ rảnh rỗi cũng sẽ tâm sự với con, còn tiểu sư muội…”
Hắn nhìn quanh một chút, phát hiện Tiểu Diên Nhi không có ở đây. Nhớ lại bộ dáng dữ dằn của nàng, Chư Hồng Cộng bèn nuốt nước miếng nói:
“Tiểu sư muội ôn nhu động lòng người… Mọi người đều đối đãi với con như người nhà.”
“. . .”
Có thể mặt dạn mày dày nói ra những lời dối trá không biết xấu hổ như vậy, toàn bộ Ma Thiên Các chắc chỉ có mình Chư Hồng Cộng làm được.
“Ở chung với lão thất thì sao?” Lục Châu lại hỏi.
“Rất tốt! Cực kỳ tốt ạ… Lão thất rất chiếu cố con… Lão, lão thất???” Chư Hồng Cộng biến sắc. “Sư phụ, oan uổng quá, đồ nhi không có liên hệ gì với thất sư huynh hết!”
Chư Hồng Cộng run lẩy bẩy.
Lục Châu nói:
“Vậy ngươi nói xem, làm sao lão thất biết được hành tung của vi sư?”
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng buồn hiu như đưa đám. “Lão thất có tai mắt trong mọi ngóc ngách Đại Viêm… Đương nhiên huynh ấy có thể tra ra được!”
“Vậy ngươi cảm thấy trong Ma Thiên Các, ai là tai mắt của lão thất?”
“. . .”
Nói đến đây, tất cả đều sáng tỏ.
Trên thực tế, từ khi Lục Châu đến An Dương thành đã nhìn ra điều này.
Đầu tiên là Ngu Thượng Nhung đến tặng quà cho Tiểu Diên Nhi, sau đó lại là Vu Chính Hải tặng quà, rồi ngay cả Giang Ái Kiếm cũng cho biết sự việc Vân Tước Lâu là
do một tay Tư Vô Nhai thiết kế.
Nếu không có người truyền tin tức cho hắn thì làm sao hắn có thể nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay như thế?
Chính Tư Vô Nhai đã bày mưu đặt kế để Minh Thế Nhân mang Chư Hồng Cộng về Ma Thiên Các… Kế trong kế, chỉ có Tư Vô Nhai có dũng khí chơi như vậy.
“Hay lắm bát sư đệ… thì ra chính là ngươi?!” Đoan Mộc Sinh bước lên xách cổ áo Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng béo tròn, trọng lượng lại không nhẹ, nhưng vẫn bị Đoan Mộc Sinh nhẹ nhàng xách lên như xách gà con.
“Sư phụ… xin nghe đồ nhi giải thích! Sư huynh, mau.. mau buông tay!” Chư Hồng Cộng nghẹn đỏ mặt nói.
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Lục Châu chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Vi sư cũng muốn nghe xem ngươi giải thích thế nào.” Lục Châu nói.
Phịch!
Đoan Mộc Sinh khẽ buông tay.
Chư Hồng Cộng rơi phịch xuống đất.
Nhưng hắn không dám phàn nàn lấy nửa câu, vội vàng bò dậy quỳ trước mặt Lục Châu rồi nói: “Vô Nhai sư huynh.. à không phải, phản đồ!...”
Hắn thở mạnh hai hơi rồi tiếp tục: “Huynh ấy đã từng thề với con sẽ không làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Ma Thiên Các, thậm chí còn phải giúp Ma Thiên Các khi cần! Cho nên đồ nhi mới.. mới cố ý để lộ hành tung của sư phụ.”
“Hắn nói gì ngươi cũng tin sao?” Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng bằng nửa con mắt.
Trong đại điện Ma Thiên Các hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Bầu không khí trở nên áp lực đến khó thở.
Chư Hồng Cộng ổn định lại tinh thần rồi chân thành nói: “Sư phụ… nói thật, khi đồ nhi ở Mãnh Hổ Cương vẫn luôn được thất sư huynh chiếu cố… Thất sư huynh tuy thích chơi tâm kế nhưng thật sự chưa từng làm chuyện gì hại đến đồng môn. Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng rất thưởng thức huynh ấy.”
Nói xong, Chư Hồng Cộng không dám thở mạnh, chỉ biết cúi thấp đầu.
Trong lòng không ngừng run lên.
Lần này thì xong thật rồi.
Nhẹ thì trục xuất khỏi sư môn, nặng thì bị đánh đến bán thân bất toại.
Lục Châu không vội trừng phạt Chư Hồng Cộng… bởi vì những lời hắn nói đều là thật.
Đám nghiệt đồ này, ngoại trừ Diệp Thiên Tâm cấu kết với tu hành giả chính đạo để hãm hại hắn ra thì những đứa khác đều chưa từng làm chuyện gì bất lợi với Ma Thiên Các.
Trong tu hành giới, thế nhân vẫn luôn đặt mấy tên phản đồ này chung một phe với Ma Thiên Các, đối đãi như nhau.
Nhưng mà ——
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Hắn phải dạy dỗ cẩn thận đám nghiệt đồ này mới được.
“Giải nó vào động diện bích hối lỗi… Sau này mỗi ngày đánh năm mươi trượng, phong ấn tu vi…”
“Đồ nhi lĩnh mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Chư Hồng Cộng dập đầu nói: “Đồ nhi tạ sư phụ khai ân!”
Đoan Mộc Sinh dẫn Chư Hồng Cộng rời khỏi đại điện.
[Ting — nghiêm khắc dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Dạy dỗ lão bát không có gì khó khăn, vấn đề của Lục Châu bây giờ là làm sao bắt được ba tên nghiệt đồ còn lại. Phải nghĩ kỹ biện pháp mới được.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đến lúc nghiên cứu Bích Lạc tàn phiến rồi.