Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1571

Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu thấy ngươi là người hiểu rõ lý lẽ nên mới nói cho ngươi biết. Nếu là người khác, ngay cả tư cách nói chuyện với lão phu cũng không có.”

Tần Nhân Việt cố nén nội tâm kinh ngạc, nhíu mày nói: “Lục huynh, chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”

Lục Châu đứng lên, chắp tay đi tới vân đài nhìn về phía núi non chập chùng, chậm rãi kể lại:

“Trước kia lão phu từng bế quan trong hàn đàm trên đỉnh núi tuyết tại hồng liên giới, đột nhiên Tần Mạch Thương đánh lén lão phu. Lão phu thấy hắn còn quá trẻ nên chỉ trừng phạt bằng cách lấy đi một Mệnh Cách của hắn.”

“. . .”

Tần Nhân Việt trợn trừng mắt, một dòng điện càn quét toàn thân khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng, theo bản năng lùi về sau một bước.

Lục Châu không để ý tới phản ứng của Tần Nhân Việt, tiếp tục nói:

“Không ngờ kẻ này hồ đồ ngu xuẩn không đổi tính, chẳng những không tiếp thu giáo huấn, còn mưu đồ báo thù.”

Giọng Tần Nhân Việt run lên: “Tần Mạch Thương là do Lục huynh giết chết?”

Lục Châu xoay người lại, ánh mắt thâm thuý nhìn Tần Nhân Việt: “Ngươi cảm thấy lão phu không nên giết hắn?”

Câu hỏi này khiến Tần Nhân Việt không thể phản bác.

Thấy không khí ngưng trọng, Minh Thế Nhân hừ một tiếng, nói:

“Tần Mạch Thương đầu tiên phái một đại quỷ nô đến, sau đó lại dẫn theo hai đại quỷ nô và người tự do Tần Nại Hà, thực lực của bọn hắn ngươi hiểu rõ nhất.”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Minh Thế Nhân gằn từng chữ: “Nghe nói Tần Mạch Thương là người nối nghiệp của Tần chân nhân. Ta không tin Tần chân nhân không hiểu rõ tính nết của hắn.”

Lời này nói thẳng vào trọng tâm, trực tiếp đâm vào điểm yếu hại của Tần Nhân Việt.

Tần Nhân Việt đương nhiên hiểu tính cách Tần Mạch Thương, hắn quả thật là kẻ không khiến người ta bớt lo.

Từ nhỏ không có phụ mẫu quản giáo, lại thêm quan hệ với Tần Nhân Việt nên cả gia tộc không ai dám làm gì hắn. Dần dà mới dưỡng thành tính cách ngang ngược, không coi ai ra gì. Đến khi hắn trưởng thành, tính tình ngang ngược càng lúc càng nghiêm trọng.

Từ trên xuống dưới Tần gia đều không ai dám nói gì, hai đại trưởng lão lại càng bao che cho hắn.

Tần Nhân Việt thân là chân nhân, ngoại trừ lúc bế quan thì cũng phải xử lý vô số sự vụ, nào có thời gian giáo dục Tần Mạch Thương.

Vì thế, Tần Nhân Việt lệnh cho người tự do Tần Nại Hà ở bên cạnh Tần Mạch Thương, chính là để phòng ngừa hắn làm ra hành vi sai lầm.

Đáng tiếc… chuyện vẫn tới nước này.

Tần Nhân Việt thở dài một tiếng nói: “Ta không phải là không tin tưởng Lục huynh, Tần Mạch Thương tuy ngang ngược nhưng làm sao dám đánh lén chân nhân?”

Đây không phải là bị ngu sao?

Lục Châu lắc đầu nói: “Hắn chẳng khác gì lúc ngươi mới thấy lão phu.”

“. . .”

Câu này khiến Tần Nhân Việt á khẩu không thể trả lời.

Quả thật là như thế, khi mới găp Lục Châu, Tần Nhân Việt thật sự không cảm thấy Lục Châu có điểm gì đặc biệt. Ngay cả chân nhân như hắn còn nhìn nhầm thì nói gì Tần Mạch Thương.

Đúng lúc này, một tên đệ tử đến bên cạnh Tần Nhân Việt, thấp giọng nói vài câu.

Tần Nhân Việt nhướng mày, lấy ra hai tấm phù chỉ rồi thiêu đốt. Hình ảnh xuất hiện.

“Tần chân nhân, ta đã tra ra chân tướng. Phản đồ Tần Nại Hà gia nhập Ma Thiên Các, người giết chết thiếu chủ chính là Các chủ Ma Thiên Các…” Tần Đức vừa nói được một nửa đã nhìn thấy Lục Châu đứng bên cạnh Tần Nhân Việt. “Lục các chủ?”

Tần chân nhân quả nhiên đi Nhạn Nam Thiên.

Nhưng mà xem tin tức ngài cũng nên tìm chỗ không người để xem chớ? T_T

Lục Châu nhìn Tần Đức, thản nhiên nói: “Lão phu đã nói từ sớm, sẽ chờ ở Nhạn Nam Thiên.”

Tần Đức giật mình. Đúng là như vậy a…

Tần Nhân Việt nói: “Ta đã biết chuyện của Mạch Thương.”

Tần Đức kinh ngạc nói: “Ngài biết rồi?”

Tần Nhân Việt gật đầu: “Tần Nại Hà đang ở đâu?”

“Thiên Vũ Viện tại hồng liên giới.”

“Ta muốn tự mình nói chuyện với hắn.” Tần Nhân Việt nói.

Nhan Chân Lạc cười đáp: “Việc này dễ xử lý.” Nói xong Nhan Chân Lạc lấy ra một tấm vải bố rồi thiêu đốt phù chỉ.

Tư Vô Nhai cảm nhận được động tĩnh, lập tức mở ra hình ảnh rồi đi tới phòng của Tần Nại Hà.

Nhìn thấy Tần Nại Hà bị trọng thương, Tần Nhân Việt nói: “Tần Nại Hà.”

Tần Nại Hà kích động, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Là ta không bảo vệ tốt thiếu chủ, lỗi của ta, chuyện này không liên quan gì đến Ma Thiên Các, mong chân nhân bớt giận!”

Mí mắt Tần Nhân Việt giần giật.

Tần gia nuôi hắn nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn hốt hoảng, hiện tại mới gia nhập Ma Thiên Các mấy ngày đã nguyện ý gánh trách nhiệm một mình.

“Chuyện của Mạch Thương ta chỉ tin tưởng ngươi, lúc trước ta giao nó cho ngươi là vì hy vọng ngươi có thể quản giáo nó chặt chẽ. Mạch Thương chết, ta rất thất vọng. Nếu ngươi còn chút tình cảm ngày xưa thì lập tức nói rõ ràng sự việc cho ta nghe.” Tần Nhân Việt nói.

Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên, không nói một lời.

Tần Nại Hà nghe vậy, lập tức kể lại toàn bộ chân tướng. Cuối cùng hắn đỏ mắt nói:

“Từng lời của ta đều là thật, để chứng minh bản thân, ta nguyện tự hao tổn ba Mệnh Cách để báo đáp ơn tri ngộ của chân nhân!”

Nói xong, hắn gọi ra Tinh Bàn, miệng phun một búng máu. Tinh Bàn chỉ có mười lăm Mệnh Cách.

Khi Tần Nại Hà chuẩn bị hạ thủ, Tư Vô Nhai đánh ra một chưởng ấn nện vào cánh tay hắn. “Ngươi điên rồi à?”

Tần Nại Hà nhịn đau nói: “Mạch Thương sai, nhưng ta gia nhập Ma Thiên Các chính là bất trung với Tần chân nhân.”

Khoảng thời gian này Tư Vô Nhai đã trấn an hắn không ít lần. Không ngờ Tần Nại Hà thông minh cơ trí, nhưng trong việc này lại có khúc mắc nặng nề như vậy.

Tư Vô Nhai cười ha hả nói: “Cái thứ chân nhân cứt chó gì? Nếu thật sự tin tưởng ngươi thì đã dành thời gian đi gặp ngươi một lần rồi. Nếu thật sự tin tưởng ngươi thì khi xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không cho ngươi một cơ hội để giải bày?”

Tần Nhân Việt: “. . .”

Không biết vì sao, bị Tư Vô Nhai mắng nhưn hắn lại không tức giận.

Tần Nại Hà nhìn Tư Vô Nhai, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Chương 1572

Tư Vô Nhai nói rành mạch từng tiếng: “Ngươi đã cố hết sức rồi. Nếu Tần Mạch Thương chịu nghe lọt tai một chữ của ngươi, nếu Tần chân nhân chịu nghe một lời khuyên của ngươi, nếu Tần trưởng lão chịu nghe ngươi nửa câu… thì Tần Mạch Thương đã không chết!”

“Ngươi không sai, gia sư không sai, Ma Thiên Các không sai. Người sai là Tần Mạch Thương, sai là Tần trưởng lão, sai là Tần Nhân Việt! Tần gia chấp mê bất ngộ mới có thể đến tìm Ma Thiên Các báo thù.” Tư Vô Nhai hừ lạnh nói, “Lấy sai lầm của người khác ra để trừng phạt chính mình là đồ ngu xuẩn! Ta mà là gia sư, ta đã trục xuất ngươi khỏi Ma Thiên Các rồi!”

“. . .”

Tư Vô Nhai nói xong, vân đài yên tĩnh đến dị thường.

Sắc mặt Lục Châu vẫn bình thản như trước. Tần Nhân Việt cau mày, trầm mặc không nói.

Tần Nhân Việt không nghĩ ra được nửa câu để phản bác người trẻ tuổi này. Tạm thời không luận đến giao tình và tu vi của Lục các chủ. Nếu quả thật hắn vì Tần Mạch Thương báo thù, giết chết Lục Châu, thì chuyện này sẽ trở thành vết nhơ cả đời Tần Nhân Việt hắn.

Tần Nhân Việt tự hỏi, vì sao lại thành thế này?

Yên lặng qua đi, Tư Vô Nhai xoay người chắp tay nói với Lục Châu: “Bái kiến sư phụ.”

“Không được vô lễ.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Bái kiến Tần chân nhân.” Tư Vô Nhai ngoan ngoãn nói, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.

Tần Nhân Việt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tần Nhân Việt nói:

“Ngươi nói đúng, ngươi mắng cũn đúng. Tần Mạch Thương sai, ta cũng sai… Đã sai thì phải trả giá đại giới.”

Tư Vô Nhai giật mình.

Vốn cho rằng đối phương sẽ nói vài câu cứng miệng, sau đó hắn sẽ uốn ba tấc lưỡi mà thuyết phục Tần Nhân Việt, nào ngờ người này lại trực tiếp thừa nhận.

Xem ra Tần Nhân Việt cũng là người hiểu lý lẽ.

Mà Tần Đức trong hình ảnh thì trợn to mắt, không biết nên nói cái gì. Hắn rất muốn ngắt ngang hình ảnh, nhưng lại không dám làm thế.

Tần Nại Hà quỳ dưới đất, cảm xúc kích động, trong miệng lẩm bẩm một tiếng: “Chân nhân…”

“Tần Nại Hà, hắn nói đúng. Ngươi không có sai.” Tần Nhân Việt nhẹ nhàng nói, “Chuyện của Tần Mạch Thương dừng ở đây đi… Nếu muốn, ngươi lúc nào cũng có thể về Tần gia gặp ta.”

Tần Nại Hà nghe vậy, dường như quên hết đau đớn, vừa định đáp ứng thì Tư Vô Nhai đã ngăn trước mặt hắn, nói:

“Ta còn có mấy câu không biết có nên nói ra hay không.”

Tần Nhân Việt thấy hắn ăn nói phi phàm, lại thêm Lục Châu đang ở bên cạnh bèn đáp: “Mời nói.”

“Tần chân nhân.”

Tư Vô Nhai lễ phép xưng hô một tiếng, khom người một cái rồi nói, “Trước tiên ta không tán đồng lời của ngươi. Chuyện của Tần Mạch Thương không phải ngươi nói dừng là dừng.”

“Nếu Tần Mạch Thương chỉ đánh lén gia sư thì thôi không cần nhắc tới, kiến càng lay cây, hắn cũng chẳng làm được gì. Nhưng hắn không chỉ phái quỷ nô mười bốn Mệnh Cách đến, về sau còn dẫn theo ba đại cao thủ lấy đệ tử Vân Sơn mười hai tông làm con tin, khiến Vân Sơn có nhiều người bỏ mạng, mấy trăm người bị thương. Chuyện này sao có thể dừng lại ở đây được?”

“Ngươi là chân nhân cao cao tại thưởng, hẳn phải rõ ràng thực lực của tu hành giới phía đông yếu hơn thanh liên giới nhiều. Nếu có người muốn ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng phải gia sư cũng có thể làm như vậy? Nếu không nhờ Tần Nại Hà ngăn cản, gia sư kịp thời đuổi tới, chỉ sợ mấy ngàn đệ tử Vân Sơn mười hai tông đều phải chết oan chết uổng! Mạng của cường giả là mạng, mạng của kẻ yếu là cỏ rác hay sao?”

Nghe đến đây, biểu tình của Tần Nhân Việt có chút mất tự nhiên.

Tư Vô Nhai rất để ý tới biểu hiện của sư phụ. Thấy sư phụ vẫn bình tĩnh như thái sơn, hắn càng thêm yên tâm, tiếp tục nói:

“Tiếp đó, Tần Nại Hà đã gia nhập Ma Thiên Các. Việc hắn có rời đi hay không phải do gia sư định đoạt. Nếu hắn tự tiện rời đi, Ma Thiên Các sẽ xem hắn là phản đồ.”

Tần Nại Hà ngơ ngẩn.

Khi đối thoại với Tần Nhân Việt, hắn suýt chút nữa đã quên mình là người Ma Thiên Các.

“Sau cùng, đại trưởng lão và nhị trưởng lão Tần gia liên tục đến Ma Thiên Các khiêu khích, huỷ đi trận pháp của Thiên Vũ Viện, đả thương người trong Ma Thiên Các, đoạt một Mệnh Cách của Tần Nại Hà. Nếu Tần Nại Hà không chống cự, toàn bộ Ma Thiên Các đã bị Tần Đức diệt môn. Loại chuyện nghiêm trọng như vậy mà Tần chân nhân lại muốn bỏ qua, thậm chí không buồn hỏi ý gia sư lấy một câu sao?”

Chân mày Tần Nhân Việt đã vặn lại thành một đường. Lúc này hắn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều.

Tư Vô Nhai vái Tần Nhân Việt một cái, sau đó lùi lại mấy bước nhìn về phía Tần Nại Hà: “Tần huynh, những gì nên nói ta đã nói hết.”

Hắn bước sang một bên, ra vẻ việc này không còn liên quan đến mình nữa.

Tần Nại Hà: “. . .”

Người khó chịu nhất trong chuyện này chính là Tần Nhân Việt và đại trưởng lão Tần Đức.

Tần Nhân Việt vẫn cho rằng vấn đề chỉ là Tần Mạch Thương bị giết. Trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận chuyện này. Nhưng bây giờ… mới biết không phải như vậy.

Càng nghĩ càng giận.

Tần Nhân Việt cả giận mắng: “Đồ hỗn trướng!”

Đám người giật nảy mình.

“Tần Mạch Thương lại dám lớn mật như thế!”

Câu nói này lại khiến Tần Đức giật mình.

“Ta cho rằng Tần Mạch Thương chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng, lớn lên rồi sẽ tự hiểu ra. Nhưng không ngờ hắn lại khốn nạn như vậy! Chuyện này ta nguyện ý bồi tội với Lục huynh. Về phần đệ tử Vân Sơn, Lục huynh cứ mở miệng, ta sẽ cố hết sức bù đắp cho họ!” Tần Nhân Việt cao giọng nói.

Mọi người ở đây đều gật đầu lộ vẻ tán dương.

Không hổ là Tần chân nhân, biết phân biệt phải trái, làm việc quang minh lỗi lạc.

Nếu đổi lại là Thác Bạt Tư Thành thì hẳn là đã điên đảo trắng đen, trốn tránh trách nhiệm, giết người diệt khẩu.

Lục Châu lúc này mới lên tiếng:

“Tông chủ Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân có giao tình rất tốt với lão phu. Nhưng mà chuyện liên quan đến mạng người, lão phu không thể thay hắn làm chủ. Chuyện này các ngươi hãy tự bàn bạc với nhau đi.”

“Đa tạ.”

Tần Nhân Việt quay đầu nhìn về phía Tần Đức trong phù văn hình ảnh, trầm giọng nói: “Tần Đức!”

Tần Đức giật mình, khom người đáp: “Chân, chân nhân…”

“Tự đánh hạ một Mệnh Cách, bồi tội với Lục các chủ.” Tần Nhân Việt nói.

Tần Đức: “. . .”
Chương 1573

Hắn vốn tưởng rằng nhiều nhất thì bị Tần chân nhân giáo huấn một trận hoặc cấm túc, diện bích hối lỗi. Lại không ngờ muốn hắn lấy mạng trả mạng, mà điều làm hắn giận dữ nhất chính là, đối phương là phản đồ Tần Nại Hà.

Chuyện này thật là khôi hài!

Kỳ thực Tần Đức không biết Tần Nhân Việt rất phẫn nộ. Sâu trong nội tâm Tần Nhân Việt cho rằng việc Tần Mạch Thương chết và cư xử sai trái là do hai vị trưởng lão quá nuông chiều hắn. Mỗi khi hắn muốn đi gặp Tần Nại Hà hoặc Tần Mạch Thương đều bị hai trưởng lão lừa gạt đủ điều.

“Tần Đức, ngươi còn do dự cái gì?” Tần Nhân Việt cao giọng nói.

“Ta…”

Năm ngón tay Tần Đức run lên. Hắn cảm thấy không cam tâm.

Kỳ thực việc đến đây đã là khá ổn, Lục Châu cảm thấy Tần Nhân Việt là người hiểu rõ lý lẽ, sau này có thể kết thành minh hữu, nếu làm căng quá cũng không hay.

Ngay khi Lục Châu vừa định lên tiếng, một tiếng cười ha hả truyền tới.

“Ha ha ha…” Tần Đức bật cười, “Ta chịu đủ rồi.”

“Hả?”

“Tần chân nhân, ngươi đúng là lão già hồ đồ!” Tần Đức nổi giận mắng.

Sắc mặt Tần Nhân Việt tái xanh.

Tần Đức không thèm để ý, lại ngửa mặt cười. “Ta cực khổ tu luyện mới có ngày hôm nay, ngươi bảo ta phế Mệnh Cách thì ta phải phế? Ta cống hiến cho Tần gia bao năm qua, trong mắt ngươi lại chẳng là cái gì.”

Lục Châu và đám người Ma Thiên Các, thậm chí đám đệ tử Nhạn Nam Thiên cũng không ngờ tới sẽ phát sinh việc này.

Ngược lại Tư Vô Nhai phản ứng rất nhanh, cấp tốc phác hoạ phù chỉ sau lưng rồi bóp nát. Nhan Chân Lạc cảm nhận được động tĩnh, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều đặt vào Tần Đức, lặng lẽ mở ra xem, bên trêm chỉ có bốn chữ: “Ngăn chặn Tần Đức.”

Nhan Chân Lạc điềm nhiên như không có việc gì, lặng lẽ đưa cho Lục Châu. Lục Châu nhìn thoáng qua rồi nắm tay lại, phù chỉ tiêu tán.

Hắn cũng đoán được điều Tư Vô Nhai nghĩ.

Nhưng Tần Nhân Việt thì không ngờ được, càng thêm tức giận không kềm nổi:

“Ngươi thật to gan! Ta năm lần bảy lượt dặn dò ngươi không được tự ý xuất thủ. Ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai? Ta cũng đã dặn dò ngươi nhất định phải quản giáo Tần Mạch Thương chặt chẽ…”

Tần Đức ha ha cười lạnh, âm trầm nói:

“Ngươi biết cách tốt nhất để huỷ hoại một người là gì không? Muốn huỷ một người, không nên tự tay giết hắn, chà đạp hắn, mà ngược lại phải cúng bái hắn, nâng đỡ hắn, làm hắn ngủ quên trong chiến thắng, để đến một ngày hắn rơi vào thế vạn kiếp bất phục.”

Tần Đức dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Mỗi một hạ nhân bên người Tần Mạch Thương đều do một tay ta an bài, từ ăn uống đến ngủ nghỉ, ai nấy đều cung phụng hắn, nâng hắn lên tới trời xanh. Ha ha ha… Hắn rất hưởng thụ, cũng rất thoả mãn, mỗi lần bị ngươi mắng xong, ta chính là người đứng về phe hắn, che gió che mưa cho hắn.”

“Cho tới khi ngươi phái Tần Nại Hà tới. Đáng tiếc đã quá muộn.”

“Ta chính là muốn huỷ hoại hắn đó!”

Nói tới đây, Tần Đức đắc ý nở nụ cười tựa như người điên.

Tần Nhân Việt rốt cuộc không cách nào áp chế cơn tức giận, đánh ra một chưởng ấn. Vù!

Chưởng ấn xuyên qua vòng tròn phù văn rồi biến mất không thấy gì nữa. Tần Đức vẫn mỉm cười, bình yên vô sự.

Một vị đệ tử hạch tâm cũng tức giận không kém, lên tiếng chỉ trích: “Ngươi thân là đại trưởng lão Tần gia, nào có ai đối xử tệ bạc với ngươi, vì sao ngươi phải làm ra chuyện như vậy?”

Tần Đức lúc này nâng tay lên. Ông ——

Tinh Bàn của hắn xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đám người nhìn vào, ai nấy đều lộ vẻ sửng sốt.

Ngoại trừ một khu vực Mệnh Cách trở nên ảm đạm, còn lại có mười bảy Mệnh Cách toả sáng rực rỡ!

Điều này có nghĩa là, hắn mới là người tiếp cận cấp chân nhân nhất trong Tần gia!

Soạt.

Tần Đức thu hồi Tinh Bàn, thản nhiên nói: “Ngươi hài lòng với đáp án này không?”

Tần Nhân Việt lắc đầu nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại có suy nghĩ như vậy.”

“Phì!”

Tần Đức không cam lòng nói, “Nếu không phải vì ngươi khư khư cố chấp, lần đó ta đã không hao tổn một Mệnh Cách. Nếu không mất đi Mệnh Cách đó, ta bây giờ chính là vị chân nhân thứ hai của Tần gia!”

“. . .”

Đám người không khỏi thở dài. Xem ra nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng.

Tần Nhân Việt nói: “Cho nên?”

“Cho nên từ nay về sau, ta sẽ không còn là người Tần gia nữa, cũng không cần thiết phải phục tùng mệnh lệnh của ngươi!” Tần Đức nói.

“Ngươi dám?!”

Hai người cách nhau quá xa, một người thanh liên giới, một người hồng liên giới.

Tần Đức nói: “Đừng trêu chọc ta, nếu không ta khiến cả Ma Thiên Các chôn cùng!”

Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Châu vẫn luôn không lên tiếng, chắp tay nói: “Vì để tự bảo vệ mình, Lục các chủ, xin đắc tội.”

Tần Đức phất tay, hình ảnh biến mất.

“Tần Đức!!” Tần Nhân Việt quát to, nhưng hình ảnh đã tiêu tán từ lâu.

Hắn vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Phẫn nộ vì Tần Đức lại biến thành bộ dáng này, lo lắng là sợ Tần Đức làm bậy. Lấy tu vi của hắn, giết người diệt khẩu là việc quá dễ dàng.

Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Lục Châu, phát hiện biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như việc không liên quan đến mình.

Tần Nhân Việt vội vàng nói: “Lục huynh, việc này…”

“Con thỏ lúc gấp cũng sẽ cắn người.” Lục Châu đánh giá một câu.

Tần Nhân Việt khẽ thở dài: “Ta thật sự không ngờ Tần Đức sẽ biến thành như vậy.”

Biết người biết mặt không biết lòng. Có lúc dù là người bên gối mấy chục năm, đều là lão phu thê lại vẫn có thể chém giết lẫn nhau, huống chi là Tần Đức vẫn luôn mang một cỗ uất ức trong lòng?

“Hắn từng là mười tám Mệnh Cách?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.

Tần Nhân Việt bình ổn lại cảm xúc, lắc đầu đáp:

“Trước kia ta và Tần Đức xem nhau như huynh đệ, khi đó Tần gia còn chưa có chân nhân. Vì muốn tấn thăng chân nhân, ta và Tần Đức dẫn theo hơn ngàn đệ tử, đi tới ‘Bình Đán’ trong bí ẩn chi địa, dùng lực lượng toàn tộc để đánh giết thú hoàng. Vốn viên Mệnh Cách Chi Tâm kia nên cho hắn, đáng tiếc hắn lại hao tổn một Mệnh Cách. Lúc đó tình hình nghiêm trọng, lại không thu hoạch được Huyền Mệnh Thảo, trưởng lão hội bèn giao Mệnh Cách Chi Tâm cho ta. Ta dùng thời gian mười năm, thành công tấn thăng mười tám Mệnh Cách, thông qua Mệnh Quan trở thành chân nhân.”
Chương 1574

“Thời điểm đó ta coi Tần Đức là tâm phúc, là cánh tay đắc lực của mình, nâng đỡ hắn thành đại trưởng lão, trên vạn người dưới một người. Không ngờ… ta thật không ngờ…”

Hắn thở dài một tiếng. Chuyện cũ như đang tái hiện trước mặt.

Lục Châu nói: “Đây là việc của cá nhân ngươi.”

Tần Nhân Việt gật đầu, xoay người lại nói với Diệp Duy: “Diệp trưởng lão, có thể cho mượn phù văn thông đạo Nhạn Nam Thiên dùng một lát không?”

Diệp Duy nói: “Mời.”

Tần Nhân Việt nói với đám đệ tử Tần gia: “Bản toạ sẽ tự mình thanh lý môn hộ.”

Chúng đệ tử khom người nói: “Đệ tử chờ chân nhân trở về.”

Tần Nhân Việt và Diệp Duy cấp tốc đi về phía phù văn thông đạo.

Lúc này, Lục Châu mới nhìn về phía hình ảnh Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai hỏi: “Sư phụ, vì sao không ngăn chặn Tần Đức?”

“Hắn đang ở đâu?”

“Lần cuối cùng đồ nhi gặp hắn là ngày hôm qua, tại Thiên Vũ Viện. Đồ nhi cho rằng hắn đang ở cách đây không xa. Chỉ sợ Tần Đức vì bảo vệ mình mà chó cùng rứt giậu, bắt chúng ta làm con tin.”

Lục Châu nói: “Ngươi dẫn người đi tới Bạch Tháp, phong bế thông đạo.”

“Triệu Hồng Phất và bát sư đệ đã đi hoàng liên giới, e là không phong bế được thông đạo.”

“Vậy thì huỷ đi.”

“Đồ nhi làm ngay.” Hình ảnh của Tư Vô Nhai cũng biến mất.

Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai dẫn theo mọi người di chuyển đến Bạch Tháp. Vì lý do ổn thoả, hắn huỷ hết toàn bộ phù văn trong Thiên Vũ Viện.

. . .

Quả nhiên.

Một canh giờ sau, Tần Đức xuất hiện trên không trung Thiên Vũ Viện.

Nhìn Thiên Vũ Viện tiêu điều rỗng tuếch, hắn hừ lạnh một tiếng: “Chạy thật nhanh.”

Tần Đức quay đầu nhìn về phía Vân Sơn. Nhưng nghĩ lại Tần Mạch Thương chết ở đó, phù văn thông đạo thanh liên giới lại ở ngay đỉnh núi tuyết, cách nhau quá gần. Tần Nhân Việt hẳn là sẽ đến Vân Sơn, đành phải bỏ đi suy nghĩ này.

E là không thể gây ra động tĩnh lớn.

“Kim liên giới, Ma Thiên Các?”

Từ Thiên Vũ Viện đến Ma Thiên Các, nếu không có phù văn thông đạo thì phải bay qua Vô Tận Hải hoặc đi xuyên qua Hắc Thuỷ Huyền Động, như thế rất lãng phí thời gian.

Lúc này, Thiên Vũ Viện có mấy binh sĩ đi ngang. Tần Đức lập tức vung tay vồ lấy một người.

“Tần Nại Hà đi đâu rồi?” Tần Đức hỏi.

“Không, không, không rõ…”

“Kiên nhẫn của ta có hạn. Phù văn thông đạo ở đâu?”

“Phù văn thông đạo đã bị thất tiên sinh huỷ hết rồi!” Binh sĩ hoảng sợ đáp.

“Huỷ rồi?” Tần Đức nhướng mày, trong đầu hiện lên thân ảnh của Tư Vô Nhai. Thật đúng là một người trẻ tuổi cực kỳ giảo hoạt.

“Phù văn thông đạo thông tới đâu?” Tần Đức ép hỏi.

“Bạch, Bạch Tháp.”

Soạt.

Tần Đức buông tay, binh sĩ kia rơi xuống đất. Hắn hừ một tiếng: “Coi như các ngươi xui xẻo, vừa vặn ta có phù văn thông đạo đi tới bạch liên giới.”

Hư ảnh loé lên, nửa canh giờ sau, Tần Đức xuất hiện trong một khu rừng yên tĩnh. Hắn phất tay áo, cương khí cuốn đám lá úa bay lên, để lộ một phù văn thông đạo.

Hắn đứng vào, nhanh chóng khởi động.

Một khắc đồng hồ sau, Tần Đức xuất hiện trong thế giới tuyết.

Hắn xoay người quan sát tứ phương, sau đó đánh ra một chưởng ấn.

Oanh! Phù văn thông đạo trở nên ảm đạm.

Vì để phòng ngừa có người chữa trị, Tần Đức lại đánh ra mấy chưởng huỷ hoại hoàn toàn phù văn thông đạo, mới an tâm rời đi.

Tần Đức hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt lên không trung.

Nửa canh giờ sau.

Hắn nhìn thấy một đám tu hành giả bạch liên đang vây công một con thú vương. Trên người đám tu hành giả đầy thương thích.

Tần Đức thấy thế, gọi ra một cương ấn quang trụ bắn thủng người thú vương. Thú vương không chịu nổi một kích, ầm ầm rơi xuống đất.

Đám tu hành giả bạch liên sống sót sau tai nạn, đồng loạt khom người nói: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!”

Tần Đức mỉm cười đáp: “Hung thú và nhân loại là thiên địch, tu hành giả giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, không cần đa tạ.”

Đám tu hành giả rất là cảm động.

Tần Đức hỏi: “Xin hỏi chư vị, Bạch Tháp ở đâu?”

Một tu hành giả trong số đó hỏi: “Xin hỏi tiền bối đến Bạch Tháp làm gì?”

Đám người trẻ tuổi này đương nhiên không có khả năng là đối thủ với Tần Đức. Hắn đã nghĩ ra cớ từ sớm, cười nói: “Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, là nhân loại, chúng ta hẳn nên góp một phần sức lực.”

“Thì ra là thế.” Người kia nói, “Tiền bối thật là đại nghĩa, chúng ta rất kính nể ngài. Từ nơi này bay về hướng đông ba trăm dặm sẽ đến Bạch Tháp. Nơi đó vắng vẻ, là địa phương hung thú rất thích ẩn nấp.”

“Đa tạ.”

Hư ảnh Tần Đức loé lên, biến mất giữa không trung. Đám tu hành giả bạch liên tán thưởng không thôi.

Tần Đức toàn lực phi hành, lấy tốc độ mười bảy Mệnh Cách của hắn, tốn khoảng nửa ngày rốt cuộc bay tới Bạch Tháp.

Nhìn toà Bạch Tháp cao ngất trong mây mù, Tần Đức lộ ra tiếu dung. “Bạch Tháp… ta muốn xem xem các ngươi còn trốn được đi đâu.”

Sau khi tìm đến Bạch Tháp, Tần Đức không còn vẻ gấp gáp như trước. Hắn đã nghĩ ra phương thức sinh tồn thích hợp —— du kích.

Thế giới này lớn như vậy, muốn tìm một chỗ dung thân không khó. Thực lực chân nhân đương nhiên cường đại, nhưng chỉ cần tránh xa bọn hắn thì không thành vấn đề.

“Đồ đệ của tên họ Lục kia có thể đến nơi này tị nạn, hẳn là cũng có phù văn thông đạo. Phải cẩn thận mới được.”

Chỉ cần không gặp được Tần Nhân Việt và Lục Châu thì vấn đề không lớn. Đương nhiên hắn cũng sẽ cẩn thận nơi này có cường giả ẩn tàng.

Tần Đức đứng cách Bạch Tháp mấy trăm mét, ngẩng đầu nhìn trời.

Hiện tượng mất cân bằng đã xuất hiện lâu như vậy vẫn không thấy cân bằng giả đến, xem ra ông trời cũng muốn nhìn thấy nhân loại và hung thú được thanh tẩy một lần.

“Để cẩn thận, ta ẩn nấp trong bóng tối thì hơn.” Hư ảnh Tần Đức loé lên, biến mất tại chỗ.

. . .

Cùng lúc đó.

Tần Nhân Việt xuất hiện tại hồng liên giới, gần Vân Sơn. Đây là phù văn thông đạo của Tần gia, vị trí đặt tại đỉnh núi tuyết.

Tần Nhân Việt cấp tốc lao về phía mười hai toà sơn phong, gần như chỉ mất mấy hơi thở đã xuất hiện trên một ngọn sơn phong.

Thấy bên dưới có một tu hành giả đang đi tới, hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt người nọ.
Chương 1575

Tu hành giả trẻ tuổi giật nảy mình nói: “Ngươi… ngươi là ai?”

“Đến Thiên Vũ Viện đi đường nào?”

Thân là người đứng ở vị trí cao, kiểu nói chuyện và thái độ của Tần Nhân Việt rất khó thay đổi. Tu hành giả trẻ tuổi không muốn đắc tội đối phương, bèn chỉ vào mười hai toà sơn phong nói:

“Qua khỏi Vân Sơn mười hai tông, đi về phía bắc sáu trăm dặm.”

“Đây chính là Vân Sơn mười hai tông?” Tần Nhân Việt cũng hơi bất ngờ.

Tu hành giả trẻ tuổi lập tức sinh lòng cảnh giác. Vân Sơn tuy không phải thế lực đỉnh cấp nhưng cũng nổi tiếng trong hồng liên giới, không ngờ người này lại không biết.

“Ta phải đi rồi.”

“Cớ gì mà hốt hoảng như thế?” Tần Nhân Việt hỏi.

“Hiện tượng mất cân bằng rất nghiêm trọng, ta phải đi tuần tra đề phòng hung thú cường đại xâm lược.” Tu hành giả trẻ tuổi nói.

“Ngươi là đệ tử Vân Sơn mười hai tông?”

“Ách…”

Phát hiện mình nói lỡ, người trẻ tuổi không dám nói gì nữa, quay đầu muốn đi.

Người này chỉ có tu vi lục diệp, trước mặt Tần Nhân Việt chẳng khác gì sâu kiến. Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt hắn, tóm lấy hắn bay đi.

“Đi thôi.”

Thời gian cấp bách, Tần Nhân Việt không có thời gian giải thích dông dài.

Tu hành giả trẻ tuổi kinh hô một tiếng, chỉ thấy xung quanh lao vùn vụt nhanh đến mức hình ảnh mơ hồ, không thể nhìn rõ ràng thứ gì, đầu váng mắt hoa.

Một khắc đồng hồ sau, Tần Nhân Việt dừng lại, lơ lửng trên không trung giữa mười hai toà sơn phong.

“Đây chính là Vân Sơn?” Tần Nhân Việt nhìn người trẻ tuổi.

“. . .”

“Ta đang hỏi ngươi.”

Người trẻ tuổi bị choáng đến mức muốn nôn mửa.

Trên bầu trời xuất hiện rất đông phi cầm đang không ngừng vây công mười hai toà sơn phong, đám đệ tử Vân Sơn đang không ngừng chém giết chúng.

Tần Nhân Việt nhìn thấy tại toà sơn phong cao nhất có một tu hành giả Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách đang bay tới bay lui, bên dưới vân đài là một mảnh cháy đen tựa như vừa xảy ra hoả hoạn.

Thấy đám người vất vả chống cự hung thú, Tần Nhân Việt thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Bản toạ giúp các ngươi một tay.”

Người trẻ tuổi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, nhìn thấy trước mặt Tần Nhân Việt xuất hiện một thanh sắc Tinh Bàn.

“Lại, lại là thanh liên giới!”

Tần Nhân Việt vung tay, Tinh Bàn bay về phía trước, bao trùm toàn bộ không trung mấy ngàn mét.

Đám đệ tử Vân Sơn ngẩng đầu kinh hãi nhìn một màn này.

Tinh Bàn bắn ra từng đạo lực lượng Mệnh Cách, cương ấn quang trụ quét sạch tất cả phi cầm tẩu thú quanh mười hai toà sơn phong với tốc độ cực nhanh.

Chỉ sau mấy hơi thở, Vân Sơn đã yên tĩnh trở lại.

“Vị cao nhân nào đang giúp đỡ Vân Sơn thế?” Các trưởng lão bay lên không trung.

“Tinh Bàn này thật lớn…” Độ lớn của Tinh Bàn đã vượt ngoài tầm nhận biết của bọn hắn.

“Tông chủ đâu?”

“Tông chủ đã xuống núi giết thú vương rồi!”

“Mau đi mời tông chủ tới đây!”

Tinh Bàn trên không trung cấp tốc thu nhỏ, bay trở vào tay Tần Nhân Việt.

“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Các trưởng lão dẫn theo đệ tử hành lễ.

Tần Nhân Việt nói: “Không cần đa lễ.”

“Tiền bối, có thể cho chúng ta biết tôn tính đại danh của ngài không?” Một vị trưởng lão hỏi.

Tần Nhân Việt lấy ra một khối ngọc ném cho bọn hắn.

“Nếu gặp nguy hiểm thì bóp nát khối ngọc này. Về phần họ tên…” Hắn suy nghĩ một chút, người Vân Sơn hẳn là không biết tới danh tiếng của hắn, bèn nói: “Ta là bằng hữu của Lục các chủ Ma Thiên Các.”

“Thì ra là bằng hữu của Lục các chủ!” Đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Tu hành giả trẻ tuổi đứng bên cạnh lúc này mới vỗ ngực, thở phào một hơi: “Thì ra tiền bối là bằng hữu của Lục các chủ, đúng là hù chết ta mà!”

Tần Nhân Việt thầm hô một tiếng quả nhiên. Thanh danh của Lục các chủ tại hồng liên giới e là mạnh hơn thanh danh của chính hắn ở thanh liên giới nhiều.

Đã vậy thì khoảng thời gian này cứ mượn tạm danh tiếng của Lục các chủ vậy.

“Hôm nay ta có việc quan trọng, ngày khác sẽ trở lại bái phỏng. Sau này còn gặp lại.”

Thấy thần sắc Tần Nhân Việt gấp gáp, các trưởng lão Vân Sơn cũng không tiện ngăn cản, bèn khom người tiễn hắn rời đi.

Thân ảnh Tần Nhân Việt loé lên, đạp vào mây rồi biến mất, để lại đám trưởng lão và đệ tử Vân Sơn ngơ ngác nhìn theo.

. . .

Cùng lúc đó, trong đạo trường Bạch Tháp.

“Lục sư tỷ, làm phiền tỷ.” Tư Vô Nhai nói.

“Người nhà đừng nói lời khách sáo. Chuyện của Ma Thiên Các cũng là chuyện của ta.” Diệp Thiên Tâm nói, “Ta đã hạ lệnh cho thành viên Bạch Tháp canh giữ phù văn đại điện, đồng thời chú ý đến biến hoá của phù văn thông đạo.”

Tư Vô Nhai trước đó đã kể lại đại khái sự tình cho Diệp Thiên Tâm nghe.

“Sư phụ đến bí ẩn chi địa đã nửa năm, hiện đang ở thanh liên giới, trong lúc nhất thời không về kịp. Tên Tần Đức này lại là cao thủ mười bảy Mệnh Cách, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận.”

Diệp Thiên Tâm khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao chỉ có một mình đệ đến? Huống hồ gì từ hồng liên đến bạch liên cũng không nhanh như vậy.”

Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Thanh liên giới có phù văn thông đạo trên đỉnh núi tuyết, cho nên ta để mọi người trốn trong nhà giam dưới lòng đất Thiên Vũ Viện, phong bế khí tức. Tần Đức giằng co với sư phụ và Tần chân nhân, chắc chắn kiêng kỵ thời gian, sẽ lập tức rời khỏi hồng liên.”

Nói đến đây, Tư Vô Nhai nói bổ sung: “Chỉ là làm phiền Bạch Tháp phải phối hợp.”

“Cho nên ngươi bảo mọi người tập hợp ở phù văn đại điện là muốn trực tiếp rời đi?”

Tư Vô Nhai gật đầu: “Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Thứ nhất, từ Bạch Tháp đi thẳng đến bí ẩn chi địa, có thể tìm Lục Ngô để xin trợ giúp. Thứ hai, trở về Thiên Vũ Viện, hắn nhất định không biết ta còn thiết lập không ít phù văn thông đạo khác trong đó.”

“. . .”

Đây chẳng phải là đang chơi trốn tìm sao?

Phù văn thông đạo trong Thiên Vũ Viện có rất nhiều, sử dụng một cái để trở về, đủ cho Tần Đức tìm kiếm hết nửa ngày.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến thanh âm chấn động đến chân trời.

“Giao Tần Nại Hà ra đây, ta tha cho các ngươi khỏi chết.”

Diệp Thiên Tâm và Tư Vô Nhai đồng thời đứng lên, nhìn ra ngoài Bạch Tháp.

“Nhanh như vậy… Hắn quả nhiên có phù văn thông đạo đi tới bạch liên.” Tư Vô Nhai nói, “Đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK