Tại Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Thang.
Lục Châu và đám người Ma Thiên Các xuất hiện gần đó. “Các chủ, đã đến nơi.”
Sở dĩ Lục Châu đến đây là vì trong bản đồ cổ cũng đánh dấu vị trí Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Thang, hắn phải đến để thu hồi thứ thuộc về mình.
“Các ngươi đợi ở đây.”
“Vâng.”
Lục Châu phi hành về phía Thiên Khải Chi Trụ. Khi đến gần, bầu trời đêm đột nhiên mở mắt, một vầng trăng sáng chiếu rọi khắp đất trời.
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Mạnh Chương, đã lâu không gặp, ngươi vẫn như trước nhỉ?”
Hư ảnh giữa không trung đã nhận ra Lục Châu. Nó nhắm mắt lại, hoá thành một bóng người rồi mới cất tiếng:
“Là ngươi? Nhân loại không được đến gần Thiên Khải Chi Trụ.”
“Lão phu tới đây để lấy lại đồ vật của mình.” Lục Châu nói.
“Đồ gì của ngươi?”
“Chuyện quá lâu rồi, không nhớ rõ nữa.” Lục Châu chậm rãi nói, “Ngươi là thiên chi tứ linh sinh ra ở thời kỳ thượng cổ, hẳn là ngươi có biết.”
Ma Thần trầm thấp nói: “Nhân loại, ngươi đề cao chính mình.”
Vù ——
Mạnh Chương hoá thành quái vật khổng lồ che trời, nó há miệng ra thổi hàn phong về phía Lục Châu, đồng thời trên không trung lại xuất hiện một đạo lôi điện còn mạnh hơn trước ba phần.
Lục Châu ném ra Thời Chi Sa Lậu. “Định.”
Thời Chi Sa Lậu mang theo lực lượng Thiên Tướng và một chút lực lượng Thiên Đạo khuếch tán ra, thiên địa vạn vật đều dừng lại.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện ở một vị trí khác, thu hồi Thời Chi Sa Lậu.
Thời gian khôi phục, tất cả đòn tấn công của Mạnh Chương đều đánh vào hư không.
“Hả?” Mạnh Chương nghi hoặc nói, “Mới trăm năm mà ngươi đã có năng lực của Chí Tôn rồi?”
“May mắn thôi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Mạnh Chương không tiếp tục xuất thủ. Chỉ một chiêu nó đã dò xét được tu vi của Lục Châu. Ngưng tụ thành hình người, Mạnh Chương trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
“Ngươi… rốt cuộc đã trở về.”
Lục Châu hiểu hàm nghĩa trong câu này, lập tức vươn tay ra: “Trả đồ cho lão phu.”
Mạnh Chương trầm mặc. Lục Châu vẫn lì đòn giơ tay ra chờ nó. Lát sau Mạnh Chương mới thở dài.
“Cái thứ khốn nạn nhà ngươi… Gặp ngươi là bất hạnh lớn nhất đời bản thần!”
Hư ảnh di động, một đoàn quang hoa từ trong thân nó bay ra.
Lục Châu phất tay áo nhận lấy, khi nhìn rõ thứ trong tay mình, hắn cũng kinh ngạc không thôi: “Thiên Hồn Châu?!”
Đây là Thiên Hồn Châu của Mạnh Chương?!
Ký ức mà Lục Châu có được chỉ là những đoạn ngắn, có lẽ phút lâm chung Ma Thần không còn bao nhiêu lực lượng nên cũng chỉ lưu lại được từng đấy.
Hoá ra thứ mà Ma Thần lưu lại ở chỗ này là lời hứa hẹn của Mạnh Chương.
Lục Châu kinh ngạc nhìn lên hư ảnh trên bầu trời: “Ngươi không sợ lão phu cầm thứ này rồi chạy mất sao?”
Mạnh Chương đáp: “Ngươi và ta vẫn luôn giữ chữ tín. Ta đã hứa hẹn với ngươi, nhất định sẽ làm được.”
Cảm nhận được năng lượng trong Thiên Hồn Châu, Lục Châu tin chắc nó là đồ thật, bèn nói: “Cho lão phu thời gian ba ngày.”
Mạnh Chương lơ đễnh nói: “Bản thần cho ngươi mười năm. Cái giá ngươi phải trả là… thay bản thần trấn thủ Thôn Than trong mười năm này.”
Nó không tin nhân loại có thể tiêu hoá được Thiên Hồn Châu chỉ trong ba ngày. Từ xưa đến nay hung thú dùng thọ mệnh dài lâu để đổi lấy tu vi, mà nhân loại dùng tu vi để đổi lấy thọ mệnh, đó là chân lý bất di bất dịch.
Lục Châu tự tin nói: “Lão phu nói ba ngày là ba ngày.”
Mạnh Chương không thèm để ý. “Mười năm sau ngươi dùng ấn pháp này để thức tỉnh bản thần. Trong lúc đó, nếu Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than xảy ra chuyện gì thì khi tỉnh lại bản thần sẽ giết chết ngươi.”
Lục Châu vốn muốn hỏi nó vì sao phải cố chấp trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ như vậy, nhưng hư ảnh nó đã biến mất trong làn sương mờ nên đành thôi.
Có một số chấp niệm không thể chỉ nói vài ba câu là có thể thay đổi, mặc kệ nó vậy. Trong tương lai vào một ngày nào đó, có lẽ nó sẽ minh bạch thứ mà nó đang thủ hộ chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước.
. . .
Lục Châu trở lại chỗ đám người Ma Thiên Các, bọn hắn cũng thở phào một hơi.
“Mạnh Chương hình như không hung hăng như lần trước.” Phan Trọng nói.
“Còn không phải là do Các chủ đã đánh nó một trận sao?”
Bọn hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước đến Thôn Thang, Lục Châu đã đại chiến với Mạnh Chương một trận. Trăm năm qua đi, tu vi Các chủ đại tăng, Mạnh Chương chỉ có thể cam bái hạ phong.
“Nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Lục Châu tìm một chỗ yên tĩnh, gọi ra liên toạ rồi khảm Thiên Hồn Châu vào.
Hắn dám hứa hẹn ba ngày là bởi vì lần trước dùng Thiên Hồn Châu của tiểu đế quân Phi Đản cũng chỉ mất có một đêm là xong. Lần này hẳn là cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Thiên Hồn Châu vừa khảm vào Mệnh Cung không lâu đã có ba khu vực xuất hiện ba động.
“Mở ra ba Mệnh Cách?” Lục Châu hơi kinh ngạc.
Phi Đản là tiểu đế quân, Mạnh Chương chỉ là thần quân. Theo lý thuyết thì Thiên Hồn Châu của Mạnh Chương phải yếu hơn mới đúng.
Nhưng nghĩ lại, Mạnh Chương vốn là thiên chi tứ linh, hiện tại tu vi thần quân là do nó đã bị yếu đi. Tục ngữ có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, xem ra Phi Đản còn kém xa thiên chi tứ linh.
Khi Thiên Hồn Châu sắp chìm hẳn vào Mệnh Cung, Lục Châu vươn tay lấy nó ra.
Két.
Một tiếng giòn tan vang lên. Ba khu vực Mệnh Cách được lấp đầy, bắt đầu xoay tròn tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lục Châu cất Thiên Hồn Châu đi, hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh ngộ Thiên thư.
Khoảng thời gian này hắn lĩnh hội Thiên Tự Quyển, mỗi lần lĩnh hội đều sẽ nhìn thấy hình ảnh của Công Đức Thạch và một số hình ảnh liên quan đến sinh tử, phục sinh. Có người là địch nhân bị hắn giết, có người là tu hành giả vô cớ bị giết chết, cũng có người là phàm nhân chết già.
“Chẳng lẽ hạch tâm của Thiên Tự Quyển là sinh và tử?”
Lục Châu có thể cảm giác được trong lúc hắn lĩnh hội, sẽ có các loại lực lượng khác nhau trong cơ thể từ từ chuyển hoá thành lực lượng Thiên Đạo.
Tu hành giả cấp chân nhân có thể chưởng khống một loại quy tắc như không gian, thời gian. Mà lực lượng Thiên Đạo thì ẩn chứa rất nhiều loại quy tắc trong đó, càng lĩnh hội Thiên thư thì số lượng quy tắc càng nhiều, bao gồm cả sinh tử và luân hồi.
Chương 1937 Kế hoạch thăng thiên
Lục Châu nhắm mắt. Bất kể thế nào, chỉ cần không ngừng mạnh lên, sẽ có ngày hắn có được đáp án mình muốn.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Ba ngày sau, Lục Châu mở mắt nhìn về phía Mệnh Cung.
Đúng như hắn dự đoán, quá trình khai Mệnh Cách đã hoàn thành, ba mươi hai khu vực Mệnh Cách toả ra quang mang chói lọi.
Lục Châu hài lòng gật đầu, đứng dậy bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Dựa theo ấn pháp Mạnh Chương lưu lại, Lục Châu thi triển ra một đạo ấn phù. Ấn phù bay vào không trung, mê vụ rung động.
Mạnh Chương mở mắt ra, hai vầng trăng sáng xuất hiện. Hư ảnh hiện ra hoá thành hình người xuất hiện trước mặt Lục Châu.
Mạnh Chương nhìn trời, cảm khái nói: “Mười năm… trôi qua thật nhanh.”
“. . .”
“Không ngờ ngươi có thể hoàn thành trong mười năm.” Mạnh Chương gật gù.
Lục Châu sửa lời nó: “Chỉ mới có ba ngày thôi, không phải mười năm.”
Mạnh Chương lắc đầu: “Ngươi không cần lừa gạt bản thần.”
Lục Châu thật sự cạn lời, bèn lấy Thiên Hồn Châu ra ném cho nó. “Tin hay không tuỳ ngươi.”
Nói xong, Lục Châu xoay người bay về chỗ đám người Ma Thiên Các, hạ lệnh: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Đám người tiến vào phù văn thông đạo rồi biến mất.
Mạnh Chương thử cảm ứng một lần, ngơ ngác nói: “Thật sự chỉ mới có ba ngày?”
. . .
Điểm đánh dấu trên bản đồ cổ đã biến mất, xem ra đồ vật thất lạc của Ma Thần đã thu hồi đủ.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là làm sao để lên trời.
Theo thế cục trước mắt thì có hai cách: một là cưỡng ép tiến vào, hai là dùng cách khác hoà thuận hơn. Hành vi cưỡng ép quá mức kiêu ngạo, chẳng khác gì công nhiên tuyên chiến với Thái Hư, mà hiện tại thời cơ còn chưa đủ, không thích hợp làm thế.
Lục Châu lại nghĩ tới lão thất. Nếu có hắn ở đây thì sẽ không phải đau đầu vì chuyện này. Lục Châu bèn triệu tập mọi người để cùng thương thảo vấn đề này.
“Các chủ, cưỡng ép tiến vào Thái Hư là chuyện không thể. Chẳng bằng chúng ta chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, lẻn vào Thái Hư?” Chu Kỷ Phong nói.
“Lẻn vào Thái Hư rất dễ bị phát hiện, ngươi cho rằng đám thủ vệ đều là đồ ngu?” Lục Ly khom người nói với Lục Châu, “Các chủ, ta có một chủ ý tuyệt diệu nhưng không biết ngài có thích không.”
“Cứ nói đi.” Lục Châu vung tay nói.
“Vâng.” Lục Ly nhìn về phía mọi người, “Lâu nay chúng ta vẫn nghe đồn Thái Hư đang không ngừng mời chào nhân tài. Trăm năm trôi qua, không có mấy ai biết được thực lực chân chính của Ma Thiên Các, ngược lại trong tu hành giới còn truyền rằng Ma Thiên Các chúng ta đã giải tán. Hiện tại Lê Xuân của Huyền Dặc điện đang tuyển thành viên cho Huyền Giáp Vệ. Sao chúng ta không nhân cơ hội này để làm Huyền Giáp Vệ, tiến vào Thái Hư?”
Đại điện lâm vào yên tĩnh.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Ly, có người lộ vẻ xem thường, có người im lặng không nói. Các chủ cao cao tại thượng, tung hoành thiên hạ, sao có thể dùng loại thủ đoạn cấp thấp này chứ?
Cảm nhận được ánh mắt giết người của mọi người, Lục Ly xấu hổ cười: “Xem ra chủ ý của ta thật ngu ngốc, mọi người bỏ qua cho.”
Nhưng mà… Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Phương pháp cũng tốt đấy chứ.”
Đám người: “? ? ?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay sau lưng chậm rãi đi xuống bậc thang. “Lực lượng và tu vi đương nhiên quan trọng, nhưng chỉ biết sử dụng man lực sẽ trở thành kẻ ngu xuẩn.”
“Các chủ nói đúng lắm.”
“Các chủ anh minh, loại sự tình này dùng trí mới là thượng sách.”
Lục Ly: “. . .”
Được lắm, một đám chỉ biết vỗ mông ngựa!
Lúc này Nhan Chân Lạc nói: “Tu vi tập thể Ma Thiên Các không tệ, nhưng tập trung số lượng lớn như vậy có khiến Thái Hư hoài nghi không?”
Thiên tài vốn rất ít, một đống thiên tài xuất hiện thì không thể không hoài nghi.
“Đây đúng là vấn đề không nhỏ.” Lục Ly sờ cằm.
Mạnh Trường Đông lại lắc đầu nói: “Ta thấy việc này không thành vấn đề.”
“Ngươi có kiến giải gì?” Lục Châu hỏi.
Mạnh Trường Đông nói: “Tu hành giả kim liên giới vì bị trói buộc mà nhỏ yếu, cũng vì trói buộc mà cường đại. Trăm năm qua ta vẫn luôn so sánh tốc độ tu hành của hồng liên với kim liên, phát hiện tốc độ tiến bộ của người kim liên giới cao hơn rất nhiều. Chỉ mới mấy trăm năm trôi qua mà tu vi chỉnh thể trong kim liên đã ngang bằng với hồng liên rồi!”
Đám người nghe vậy đều giật mình. “Nhanh như vậy sao?”
Hồng liên tuy nhỏ yếu nhưng lúc trước lại mạnh hơn kim liên nhiều. Khi đó kim liên không có một người nào là cửu diệp, mà hồng liên đã có đến mấy thập diệp.
Mạnh Trường Đông nói tiếp: “Không chỉ thế, pháp thân kim liên có tính tự do vận động rất cao, xét về tiềm lực thì hơn hẳn hồng liên, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp cả hắc liên.”
“Cho nên việc kim liên giới có một đám thiên tài xuất hiện cũng có thể giải thích được.”
Lục Ly gật đầu: “Chẳng trách ta cứ thấy mình đuổi không kịp bốn vị trưởng lão.”
Trước đó tu vi tả sứ hữu sứ hơn xa bốn vị trưởng lão, nhưng sau hai trăm năm, các vị trưởng lão đã vượt mặt bọn hắn.
“Vậy còn những người đến từ hồng liên, hắc liên và thanh liên thì giải thích thế nào?”
Mạnh Trường Đông nói: “Thanh liên vốn có tu vi cao, không cần giải thích. Ta nhớ rõ năm đó Các chủ đến bí ẩn chi địa gặp được liệp đôi U Linh cũng tụ tập toàn nhân tài. Chúng ta dùng danh nghĩa của liệp đội là được.”
Đám người nghe vậy đều gật đầu tán thưởng.
“Nếu bọn hắn vẫn hoài nghi thì sao?” Nhan Chân Lạc hỏi.
“Hoài nghi cũng chẳng sao. Làm gì có ai tự dưng lại tuyệt đối tín nhiệm ngươi? Ngươi cho rằng Thái Hư bị ngu hay gì?” Lục Ly cười nói, “Chúng ta chỉ cần đến được Thái Hư là đủ. Về sau bọn hắn sẽ đưa ra nhiều khảo nghiệm, Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ có thù, chúng ta cùng Huyền Giáp Vệ cũng xem như là cùng chung lợi ích.”
“Lục hữu sứ nói rất có lý, ta tán thành.”
“Ta cũng tán thành.”
Đám người lần lượt giơ tay biểu quyết, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Châu, chờ quyết định của Các chủ.
“Cứ làm như thế đi.” Lục Châu gật đầu nói.
“Vâng.”
Lục Ly nói: “Thu Thủy Sơn có biện pháp liên hệ với Lê Xuân. Chỉ là…”
“Nói đi.” Lục Châu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Lê Xuân từng gặp chúng ta một lần, nếu hắn nhận ra thì hơi khó làm…”
Mạnh Trường Đông nói: “Việc này không phải vấn đề lớn. Trần đại thánh nhân đã quy thiên, Lê Xuân chỉ muốn mời chào nhân tài. Lần trước nhìn thấy Các chủ hắn cũng đã có ý muốn mời chào, hiện tại chúng ta đáp ứng thì hắn càng mừng ấy chứ.”
Chương 1938 Đàm phán
“Có lý, ta sẽ đi liên hệ xem sao.” Lục Ly xoay người rời đi.
Để tiện cho kế hoạch, Lục Châu dẫn theo đám người Ma Thiên Các tiến vào phù văn thông đạo đến Thu Thủy Sơn.
Ngày hôm sau.
Trong đạo trường ở Thu Thủy Sơn, Lục Châu ngắm nhìn bức hoạ của Trần Phu, khẽ thở dài một hơi.
Lúc này Lục Ly nhanh chân chạy đến, khom người nói: “Các chủ, đã liên hệ được với Lê Xuân, lát nữa hắn sẽ đến đây.”
Lục Châu gật đầu, ngồi xuống chờ. Đám người Ma Thiên Các cũng lục tục chạy tới, cùng Lục Châu chờ gặp Lê Xuân.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, bên ngoài đạo trường truyền đến tiếng cười cởi mở: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta thưởng thức loại nhân tài như ngươi.”
Đám người nhìn ra, quả nhiên là Lê Xuân đạo thánh của Huyền Dặc điện đang mỉm cười đi vào.
Bước vào đạo trường, Lê Xuân nhìn Lục Châu và đám người Ma Thiên Các, gật gù nói: “Đã lâu không gặp, tu vi các ngươi lại tiến bộ không ít.”
Lục Châu nói: “May mắn thôi.”
“Vậy thì ngươi đúng là người rất may mắn.”
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Lê Xuân không hề khách khí ngồi xuống: “Ta đã biết mong muốn của các ngươi… Vẫn là câu nói cũ, nếu các ngươi nguyện ý gia nhập Huyền Dặc điện, ta lúc nào cũng hoan nghênh.”
Lục Ly nói: “Dạo gần đây Các chủ nhà ta thường hay nghĩ tới việc này. Người luôn hướng tới chỗ cao, mong Lê Xuân đạo thánh bằng lòng dẫn dắt.”
Trong trăm năm qua Lê Xuân vẫn luôn tìm kiếm nhân tài ở khắp nơi. Cửu liên có không ít tu hành giả, nhưng nhân thủ mãi vẫn chưa đủ. Lại thêm cửu điện khác cũng cạnh tranh không ngừng nên nhiệm vụ đã khó càng thêm khó.
Lê Xuân cười nói: “Đều là việc nhỏ. Nếu các ngươi thành Huyền Giáp Vệ, chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Lục Châu nói: “Hôm nay lão phu mời ngươi tới chỉ là để thương thảo việc này, không có nói chúng ta nhất định sẽ gia nhập Huyền Giáp Vệ.”
Nghe vậy Lê Xuân nhướng mày. Đang đùa ta sao?
Lục Châu tiếp tục nói: “Thập điện Thái Hư, chúng ta muốn đi đâu mà chẳng được.”
“. . .”
Đại ý chính là, Huyền Dặc điện các ngươi không phải là lựa chọn duy nhất đâu.
Lê Xuân hiểu ý, vội cười nói: “Không giống nha, Huyền Dặc điện của ta có năng lực tự chủ cao, ngoại trừ Thánh Điện thì không cần nhìn sắc mặt của cửu điện còn lại. Nếu các ngươi vào điện khác thì sẽ không có đãi ngộ này đâu.”
Nghĩ ngợi một chút, Lê Xuân lại nói: “Không phải ai cũng có tư cách gia nhập Huyền Dặc điện, các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu muốn lão phu gia nhập Huyền Dặc điện, phải đáp ứng một điều kiện này.”
“Mời nói.”
“Mọi người ở đây đều là bằng hữu lâu năm của lão phu, bọn hắn và lão phu có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
Lê Xuân nhìn đám người Ma Thiên Các, khẽ gật đầu. Đây đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Hắn thử cảm ứng tu vi của đám người, phát hiện ai nấy đều không tệ. Có một số người tuy tu vi chưa đủ chuẩn nhưng nể mặt Lục Châu thì cũng bỏ qua được. Hiện tại đang thiếu hụt nhân tài, giảm yêu cầu một chút cũng chẳng sao.
Lê Xuân bỗng kỳ quái hỏi: “Ta nhớ rõ ngươi còn có mấy tên đệ tử tu vi không tệ. Bọn hắn đi đâu cả rồi?”
Nghe được câu hỏi này, Lục Châu liền biết tin tức của Lê Xuân không mấy linh thông.
Việc này cũng không có gì lạ, đệ tử Lục Châu đều nắm giữ hạt giống Thái Hư, bị năm vị đại Chí Tôn mang đi, bảo hộ cực kỳ chặt chẽ. Đừng nói lưu truyền tin tức, ngay cả muốn gặp bọn hắn cũng khó như lên trời. Cho dù là Thượng Chương Đại Đế sống ở Thái Hư cũng thời thời khắc khắc trông chừng Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, đừng nói tới đám Đại Đế sống ở vùng đất thất lạc.
“Lão phu cũng không biết bọn hắn đã đi đâu.” Lục Châu thành thật đáp.
“Thật đáng tiếc.”
Lê Xuân nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bức chân dung của Trần Phu. “Theo tính toán của ta thì đại hạn của Trần Phu đã đến từ sớm. Đệ tử của hắn đâu hết rồi?”
Đám người không còn gì để nói.
Lê Xuân đúng là rất cần mẫn, nói ba câu cũng không rời nghề chính. Xem ra Huyền Dặc điện thật sự đang rất thiếu hụt nhân tài.
Lục Châu rất áy náy với cái chết của Trần Phu, càng không muốn đệ tử của hắn bị quấy rầy, bèn nói: “Bọn hắn đã rời khỏi quê hương, sống cuộc đời ẩn cư tu hành.”
Lê Xuân lộ vẻ tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc, đám đệ tử của Trần Phu có thiên phú không tệ, nếu bồi dưỡng thích đáng thì sau này cũng trở thành nhân tài đắc lực.”
“Thôi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng đã muộn.” Lê Xuân tiếp tục nói, “Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng gia nhập Thái Hư thì ngươi phải tuân thủ quy củ của Thái Hư.”
Không đợi Lục Châu trả lời, Lục Ly đã lên tiếng: “Đó là đương nhiên.”
Nói thế nào thì cũng phải vào được Thái Hư trước đã, chuyện sau đó từ từ tính.
“Tốt lắm!” Lê Xuân hưng phấn đứng lên nói, “Lê Xuân ta chúc mừng các vị, từ nay trở thành người đứng trên vạn người. Ba ngày sau chúng ta cùng nhau lên trời!”
Theo Lê Xuân, chỉ cần giúp Huyền Dặc điện lớn mạnh thì đám người này có bối cảnh gì cũng không quan trọng. Lê Xuân cũng không thèm để ý Lục Châu kiêu ngạo thế nào, vào Thái Hư rồi thì có là rồng cũng phải cuộn mình lại.
Tu hành giả cửu liên không có người nào dám lớn lối ở Thái Hư, đây là sự thật đã được chứng minh qua một trăm ngàn năm.
Vấn đề đám người Ma Thiên Các lo lắng cũng không phát sinh.
Đêm hôm đó.
Lục Châu ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Từ khi lĩnh hội Thiên Tự Quyển, ý thức của Lục Châu đều bị kéo vào một vòng xoáy, tựa như giấc mộng kỳ quái.
Trong mộng, hắn không có lực lượng, không có tu vi, khi gặp phải hung thú cũng bay không nổi, gặp phải vòng xoáy thì không rời đi được, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Thỉnh thoảng hắn sẽ thấy Công Đức Thạch khắc đầy ký hiệu kỳ bí, toả kim quang chói mắt.
Không biết đã bao lâu, bên tai Lục Châu bỗng truyền tới thanh âm ——
“Các chủ.”
“Các chủ?”
Lục Châu cố gắng mở to mắt. Ý thức giống như từ nơi biển sâu từ từ ngoi lên, rốt cuộc cũng trở về bản thế.
Chương 1939 Đến Thái Hư
Trời đã sáng.
Lục Châu thở ra một hơi, rốt cuộc hắn vẫn không hiểu nổi lực lượng của Thiên Tự Quyển là như thế nào.
“Các chủ, Lê đạo thánh đợi ngài đã lâu.”
“Đã biết.”
Lục Châu đứng dậy đi ra cửa. Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn về phía cái bàn, cái ghế,… và cả bức tranh của Trần Phu trong đạo trường.
Thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Có lẽ… sau này hắn sẽ chẳng đến đây nữa.
. . .
Đám người Ma Thiên Các đã tập hợp. Lê Xuân đạo thánh đi qua đi lại chờ đợi Lục Châu.
“Lê đạo thánh chờ một chút, Các chủ sẽ tới ngay.” Mạnh Trường Đông nói.
Lê Xuân cười đáp: “Không vội không vội, nhân tài đáng giá để chờ đợi. Trăm năm qua ta còn chờ được, hiện tại có là gì.”
Lời này thuần tuý chỉ là nói lịch sự mà thôi, trong lòng Lê Xuân đã gấp đến độ không thể đứng yên.
“Để ngươi chờ lâu.” Lục Châu từ xa đi tới, khí thế không đổi, “Lên đường đi.”
Lê Xuân cảm thấy không ổn lắm, bèn thấp giọng nói: “Lục huynh, ta có một đề nghị nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Vào Thái Hư rồi thì nên khiêm tốn cúi đầu một chút.” Lê Xuân nói, “Ta muốn tốt cho ngươi thôi, Thái Hư không giống với cửu liên đâu.”
Đám người cao cao tại thượng ở cửu liên khi vào Thái Hư đều chỉ là tầng dưới chót. Tân nhân nên có giác ngộ của tân nhân, đây là lời Lê Xuân thường nói với đám người mới, chỉ là người mới đợt này hơi đặc biệt nên hắn mới dùng từ uyển chuyển một chút.
Lục Châu nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Lê Xuân: “. . .”
Được rồi, kệ ngươi.
Dù sao nhiệm vụ tuyển người của mình đã hoàn thành, sau khi tiến vào Thái Hư bọn hắn phải tự dựa vào bản thân thôi. Đắc tội đại lão rồi bị phạt cũng là bọn hắn chịu, mình nhọc lòng làm gì.
“Đã như vậy thì chúng ta lên đường thôi.” Lê Xuân đạp đất bay lên, phi hành về phương bắc.
Lục Châu vốn muốn để toạ kỵ đi cùng, nhưng bọn nó quá gây chú ý, dễ bị bại lộ nên đành để lại Ma Thiên Các.
Đám người bay về hướng bắc, sau đó bay thẳng lên trời.
“Trên không trung?” Mạnh Trường Đông không ngờ phù văn thông đạo của Thái Hư lại xây ở giữa không trung.
Lê Xuân cười đáp: “Thập điện đều có thói quen lưu lại thông đạo khác nhau, ta thích làm ở giữa không trung.”
Đám người bay qua tầng mây, xuyên qua mê vụ, nhìn thấy một ngọn sơn phong.
“Ngay ở phía trước.” Lê Xuân vừa nói vừa vung ra một chưởng.
Chưởng ấn bay ra chạm vào đỉnh núi kích hoạt phù văn thông đạo sáng lên, vô số phù văn hiện ra toả quang mang không ngớt. Thấy cảnh này, Triệu Hồng Phất tán thưởng nói:
“Ta chưa bao giờ nhìn thấy phù văn thần diệu như thế.”
“Chỉ có Chí Tôn mới khắc hoạ ra được phù văn bậc này, đương nhiên ngươi chưa thấy bao giờ rồi.” Lê Xuân thản nhiên nói.
Lê Xuân dẫn đầu bay vào thông đạo, đám người Ma Thiên Các theo sát phía sau.
“Đi!”
Quang hoa bắn lên ngút trời, năng lượng cộng hưởng mãnh liệt. Một khắc đồng hồ sau, khi quang hoa bốn phía tiêu tán, đám người xuất hiện trên một toà sơn phong.
Ánh mặt trời rạng rỡ rọi xuống người bọn hắn, bầu trời trong vắt không một gợn mây, cơn gió nhẹ thổi qua. Trước mặt bọn hắn là một vùng đất mênh mông không thấy điểm cuối, dãy sơn mạch cao đến năm ngàn trượng kéo dài liên miên không dứt.
Đám người Ma Thiên Các vốn cho rằng Thái Hư cũng giống như cửu liên trước khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, nhưng cảnh tượng trước mắt lại nằm ngoài dự đoán, nói Thái Hư là nhân gian tiên cảnh cũng không ngoa.
“Đây… chính là Thái Hư?” Trên mặt Phan Trọng tràn đầy rung động. Cửu liên không thiếu nơi có cảnh sắc như tiên giới, nhưng so với nơi này thì đều kém ba phần.
Lê Xuân đứng chắp tay sau lưng, cười nói: “Hoan nghênh các vị tới Thái Hư.”
“Thái Hư thật sự ở trên trời?”
“Vẫn luôn như thế. Chỉ là độ cao này không có nhân loại nào dùng sức mình bay tới được thôi.”
Mạnh Trường Đông tán thưởng nói: “Công trình to lớn như vậy sao nhân loại có thể làm được?”
“Ta cũng không biết. Nếu ngươi thích tìm hiểu thì Thái Hư có rất nhiều nhân tài nghiên cứu vấn đề này, ngươi có thể giao lưu với bọn hắn.” Lê Xuân đáp.
Từ khi vào Thái Hư, hắn chưa từng quan tâm tới vấn đề này.
Lục Châu nói: “Đại địa sinh ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ, trong vòng một đêm nâng Thái Hư lên trời.”
Lê Xuân nhìn sang: “Lục huynh biết rõ?”
“Từng thấy trong mơ.” Lục Châu nói.
“. . .”
Không buồn cười chút nào.
Đám người thưởng thức mỹ cảnh Thái Hư, hưởng thụ nguyên khí nồng đậm của nơi này và khí tức Thái Hư nhàn nhạt lan toả trong không gian. Chẳng trách tu hành giả nơi này lại cường đại như thế, ngay cả trong không khí cũng có khí tức Thái Hư!
“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ vốn là giếng nước của Thái Hư.” Lê Xuân cười nói, “Nhưng đừng đi nói lung tung, đây là bí mật mọi người đều biết nhưng không ai dám thảo luận. Còn nữa… Thái Hư có mấy điểm kiêng kỵ, ta phải nói rõ ràng với các ngươi một lần.”
“Mời Lê đạo thánh nói.” Lục Ly lên tiếng.
“Một là, trong Thái Hư không được nói tới việc trời sẽ sập, đây không phải vấn đề chúng ta cần quan tâm. Hai là, mọi việc liên quan đến thiên địa cân bằng đều có Thánh Điện xử lý. Ba là, không được đàm luận về thần tích của Ma Thần ở Thái Hư, cho dù các ngươi tò mò cỡ nào. Bốn là, người mới gia nhập Thái Hư không được đi loạn khắp nơi. Huyền Dặc điện rộng lớn vô biên, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể đi tới cửu điện còn lại.”
Lê Xuân chỉ về phía trước, “Bên kia có lối đi thẳng tới Huyền Dặc điện.”
Đám người đi theo Lê Xuân tới phù văn thông đạo.
Lê Xuân lại chỉ về phía tây nói: “Trong Thái Hư có rất nhiều thánh thú, có ngự thú sư quản lý chúng. Nếu chạy loạn mà gặp phải thánh thú bộc phát thú tính thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Mạnh Trường Đông nói: “Lê đạo thánh yên tâm.”
Đám người tiến vào thông đạo, quang hoa sáng lên. Gần như là trong chớp mắt bọn hắn đã xuất hiện giữa một quảng trường lớn.
“Phía trước chính là Huyền Dặc đại điện. Huyền Giáp Vệ đều ở gần thiên điện…”
Đám người vừa đi vừa thưởng thức kiến trúc của Huyền Dặc điện.
Trên đường cũng gặp phải một số tu hành giả hiếu kỳ. Có người mỉm cười nói: “Huyền Dặc điện rốt cuộc cũng có tân nhân rồi.”
Chương 1940 Huyền Dặc điện
Lê Xuân không để ý tới mấy người đó mà đưa đoàn người Ma Thiên Các đi thẳng tới Huyền Giáp điện.
“Nơi này là địa bàn của Huyền Giáp Vệ, theo quy củ thì các ngươi sẽ là một đội ngũ người mới đến. Lục huynh, ngươi là đội trưởng của tiểu đội này. Bây giờ ta phải về Huyền Dặc điện phục mệnh, chờ cơ hội thích hợp ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mặt đế quân.” Lê Xuân nói.
Mạnh Trường Đông chắp tay đáp: “Làm phiền rồi.”
Lê Xuân bất đắc dĩ nhìn Lục Châu. Tên này vẫn không chịu khiêm tốn cúi đầu chút nào.
Được rồi, tuỳ ngươi.
Hắn bay về phía Huyền Dặc điện, không bao lâu sau đã tới nơi.
Trong đại điện.
Lê Xuân trở nên cung kính, thái độ nghiêm túc khom người hành lễ: “Lê Xuân bái kiến Trương điện thủ, bái kiến đế quân.”
Điện thủ Trương Hợp và Huyền Dặc đế quân đồng thời nhìn về phiá Lê Xuân.
“Miễn lễ.”
Lê Xuân đứng thẳng người dậy, mỉm cười nói: “Lần này đến tịnh đế thanh liên, ta thu hoạch được mười chín Huyền Giáp Vệ.”
“Mười chín?” Trương Hợp hơi kinh ngạc nói, “Lần này thu hoạch không nhỏ nha.”
“Huyền Dặc điện đang cần dùng người, ta đương nhiên phải tận lực rồi.”
Trương Hợp hỏi: “Tu vi và thiên phú thế nào?”
Lê Xuân nói: “Đều không kém. Một số người có thiên phú vượt mức bình thường, nhất định sẽ làm Trương điện thủ hài lòng. Một số người còn lại kém hơn chút, nhưng bọn hắn quen biết nhau nên ta tự chủ trương thu nhận hết.”
Trương Hợp gật đầu nói: “Làm tốt lắm, ngươi đã nói quy củ Thái Hư cho bọn hắn nghe chưa?”
“Nói rồi, việc còn lại chỉ chờ bọn hắn thích ứng với nơi này thôi.”
“Điện thủ chi tranh đang đến gần, hy vọng trước lúc đó bọn hắn có thể nhanh chóng dung nhập.”
“Trương điện thủ yên tâm, những người này sẽ không khiến ngài phải thất vọng.”
Lúc này, Huyền Dặc đế quân mới lên tiếng:
“Điện thủ chi tranh mỗi ngàn năm mới diễn ra một lần, phàm là tu hành giả đạo thánh trở lên đều có thể khiêu chiến với thập điện Thái Hư. Trương Hợp, ngươi đừng làm cho bản đế quân thất vọng.”
Trương Hợp khom người nói: “Xin đế quân yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực giữ vững vị trí điện thủ Huyền Dặc điện.”
Điện thủ chi tranh là quy củ do Thánh Điện đặt ra, một phần là để đám người đến từ cửu liên có cơ hội xuất đạo, một phần là để hạn chế thập điện.
Chỉ cần cơ chế này còn tồn tại thì đám điện thủ trong thập điện sẽ là tân nhân, trong khoảng thời gian ngắn các điện không thể đào tạo ra tâm phúc.
“Có biết đối thủ là ai không?”
“Trước mắt đã nhận được thư của Thanh Đế… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hai tu hành giả đạo thánh bên cạnh Thanh Đế sẽ tham dự.” Trương Hợp nói.
“Thanh Đế…”
Huyền Dặc đế quân thở dài một tiếng, “Trước đó Thanh Đế rời khỏi Thái Hư đến ẩn cư ở vùng đất thất lạc, nay Thái Hư yên ổn, hắn lại muốn trở về.”
“Thanh Đế muốn trở lại Thái Hư thì cũng phải xem thái độ của Thánh Điện thế nào đã.” Trương Hợp tự tin nói.
“Nói có lý. Bản đế quân cũng không tin Minh Tâm sẽ trơ mắt nhìn vị trí điện thủ thập điện thuộc về đám Chí Tôn lòng không ở Thái Hư.” Huyền Dặc đế quân nói.
Trương Hợp gật đầu.
Lê Xuân nói: “Bên cạnh Thanh Đế đâu có nhiều cao thủ. Cấp đạo thánh trở lên chẳng có mấy người, đại đạo thánh thì không có lấy một vị, hắn sẽ không tự mình đi khiêu chiến Trương điện thủ chứ?”
Trương Hợp đáp: “Trăm năm trước Thanh Đế nhặt được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, nghe nói là có thực lực đạo thánh.”
“Người có hạt giống?!”
“Bảy mươi năm trước ta đã tìm hiểu về hai người này, một người giỏi dùng đao, một người giỏi dùng kiếm, thiên phú khá tốt. Nhưng mà muốn thắng bản điện thủ thì còn kém xa.”
“Không nên khinh thường đối thủ.” Huyền Dặc đế quân nhắc nhở.
“Vâng.”
Hắn đứng thẳng người lên, nói với Lê Xuân: “Lê đạo thánh, ta rất có hứng thú với mười chín người ngươi vừa mang về, dẫn ta đi gặp bọn họ.”
Lê Xuân còn ước gì như thế đây, đám tân nhân luôn cần được dạy dỗ cho biết lễ độ một chút, mà đó không phải việc của Lê Xuân hắn.
“Trương điện thủ, mời.”
[Chú thích của tác giả: Chí Tôn chia thành ba đẳng: tiểu Chí Tôn (gồm tiểu thần quân và đại thần quân), đại Chí Tôn (gồm tiểu đế quân và đại đế quân), thiên Chí Tôn (gồm tiểu đế hoàng và đại đế hoàng). Bình thường người dưới sẽ không dám gọi là tiểu đế hoàng, để biểu thị lòng tôn trọng đều gọi chung là Đại Đế.]
Trương Hợp cực kỳ coi trọng Huyền Giáp Vệ. Kể từ khi giao chiến với Ngân Giáp Vệ, Huyền Giáp Vệ thương vong không ít.
Được Lê Xuân dẫn đường, rất nhanh hắn đã đi tới Huyền Giáp điện. Đám người Huyền Giáp Vệ lập tức khom mình hành lễ:
“Tham kiến Trương điện thủ.”
Trương Hợp là người đứng đầu Huyền Giáp Vệ, hắn và Lê Xuân cùng quản lý Huyền Giáp điện, tuy nhiên Lê Xuân thiên về hậu cần hơn, việc ban bố nhiệm vụ đều do Trương Hợp phụ trách.
Trương Hợp đứng chắp tay sau lưng nói: “Miễn lễ.”
Lê Xuân chỉ về phía đám người Ma Thiên Các: “Đây là nhóm Huyền Giáp Vệ mới tới.”
Đám người Ma Thiên Các gật đầu với Trương Hợp. Trương Hợp hỏi: “Đã có đội trưởng chưa?”
“Chính là vị này.” Lê Xuân chỉ vào Lục Châu.
Trương Hợp cẩn thận dò xét Lục Châu. Hiện tại Lục Châu là một nam nhân ổn trọng, khí thế bất phàm, lại thường xuyên đứng ở vị trí cao nên khí tức thượng vị giả hiện ra mồn một, bễ nghễ thiên hạ. Đối với người trong Thái Hư, tư thái này chính là —— muốn ăn đòn!
Sở dĩ Lục Châu bày ra tư thái này, ngoài việc bản tâm như thế thì hắn còn có nguyên nhân khác.
Trương Hợp không thèm để ý mà hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Lục Châu cũng dò xét Trương Hợp rồi đáp: “Lão phu họ Lục.”
“Từ nay về sau, ngươi chính là đội trưởng của tiểu đội tân nhân, ngươi có nguyện ý không?”
Lục Châu hỏi: “Ngươi là điện thủ Huyền Dặc điện?”
“Đúng vậy.” Trương Hợp gật đầu.
Lê Xuân lập tức nhắc nhở: “Lục huynh, nhìn thấy Trương điện thủ thì nên lễ phép một chút.”
Trương Hợp giơ tay lên ngăn lại: “Đều là việc nhỏ, chỉ cần có thể cống hiến cho Huyền Dặc điện thì những chuyện khác không quan trọng.
Lê Xuân cười nói: “Trương điện thủ đúng là khí độ phi phàm, khiến người bội phục.”
Lục Châu chỉ tay về phía đám người Ma Thiên Các: “Những người này đương nhiên do lão phu quản.”
Nhưng lúc này, Trương Hợp bỗng nhiên mỉm cười, nhàn nhạt bổ sung một câu: “Mà ngươi thì do bản điện thủ quản.”