Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836 Vô đề

Đây chính là ưu thế về cảnh giới và pháp thân. Trừ phi có thể phối hợp với vũ khí thiên giai để áp chế đối thủ không thể sử dụng pháp thân, nếu không khi pháp thân xuất hiện, thất diệp muốn chiến thắng bát diệp là việc khó như lên trời.

Lần này, Giải Khai nhảy lên không trung đánh đòn phủ đầu. “Ai bảo ngươi nhiều chuyện, hôm nay ta giải quyết ngươi trước!”

Pháp thân kim liên bát diệp lại bay về phía Tiểu Diên Nhi. Các bát diệp khác muốn đứng lên giúp nàng nhưng độc tố đã xâm nhập toàn thân khiến bọn họ không cách nào động đậy.

“Cửu tiên sinh chạy mau!”

“Cửu tiên sinh hãy mặc kệ bọn ta… chạy mau!”

Giải Khai tuy đã bị Chư Thiên Nguyên đánh bị thương nhưng tại nơi này hắn vẫn là người mạnh nhất. Chỉ một mình Tiểu Diên Nhi thất diệp sao có thể là đối thủ của hắn.

Khi pháp thân vừa lao đến ——

“Cửu sư tỷ!”

Ầm! Một toà pháp thân hồng liên lướt đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, pháp thân kim liên bát diệp đánh bay cả hai người.

Giải Khai thất thanh hô lên: “Hồng liên!”

Các vị bát diệp khác cũng nhìn thấy cảnh này. Sao lại là hồng liên? Ma Thiên Các có tu hành giả hồng liên?!

Tiểu Diên Nhi đỡ lấy Hải Loa, đồng thời điều khiển pháp thân thất diệp miễn cưỡng ổn định thân hình hạ xuống.

Giải Khai kích động nói: “Đúng là phát hiện lớn, không ngờ Ma Thiên Các mà người người kính sợ lại đi chứa chấp tu hành giả hồng liên!”

Hiện nay trong tu hành giới ai ai cũng biết tu hành giả hồng liên là kẻ xâm nhập. Tuy không rõ bọn hắn từ đâu đến nhưng chẳng ai có hảo cảm đối với hồng liên. Đặc biệt là sau khi Khương Văn Hư chết, những người biết rõ nội tình lại càng thêm căm hận hồng liên giới.

Giải Khai tiến về phía Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.

“Chờ đã.” Chư Thiên Nguyên đột nhiên ngồi dậy.

“Hả?”

“Ngươi muốn bản bút ký kia phải không?” Chư Thiên Nguyên hỏi.

“Đúng vậy… Giao ra bản bút ký, ta sẽ rời đi ngay.” Giải Khai đáp.

Chư Thiên Nguyên yếu ớt nói: “Ngươi lại đây, ta đưa cho ngươi.”

Giải Khai nào dám đi tới, hiện tại hắn cực kỳ kiêng kỵ đến gần các vị bát diệp, bèn quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Vậy ta xem xem ai có thể chịu được đến cùng!”

Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay về phía Ma Thiên Các với tốc độ cực nhanh. “Có giỏi thì đuổi theo ta đi!”

“Đồ trẻ con, sao ta có thể bị ngươi lừa được chứ.”

Giải Khai nhìn về phía Chư Thiên Nguyên và các vị bát diệp khác. Chỉ cần chờ thêm chút nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

. . .

Cùng lúc đó.

Phía nam dòng Độ Thiên Giang, đám người Ma Thiên Các và tu hành giả Đại Viêm đều nhìn thấy một chưởng ấn cực lớn.

“Đó là cái gì?”

“Chưởng ấn của Các chủ?” Có người tinh mắt đã nhận ra.

Các tu hành giả lập tức nhanh chân bay về phía đó. Bọn họ phi hành dưới tầng trời thấp, men theo đường viền của hố sâu, vừa bay vừa quan sát. Ai nấy đều bị chưởng ấn khổng lồ này làm cho kinh hãi.

“Đây… chưởng ấn này… có phải là quá khoa trương rồi không?” Không ai không cảm thấy sợ hãi.

Hồ lô của Phan Ly Thiên xoay tròn trên không trung, hắn nhấc tay thu hồi hồ lô, khẽ nói: “Khí tức của chưởng ấn này hoàn toàn trùng khớp với khí tức của Các chủ.”

Đám người nhìn mà kinh hồn táng đảm.

“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết ta cũng không tin… Chưởng ấn này là chưởng ấn khổng lồ nhất mà ta từng thấy!” Có tu hành giả cảm thán nói.

“Mau nhìn kìa!”

Mọi người lập tức nhìn vào khu vực trung tâm hố sâu. Nơi đó có một bộ thi thể huyết nhục mơ hồ, hai tay vỡ vụn, thân thể và ngũ quan bị đánh bẹp dí, tăng y trên thân tàn tạ không chịu nổi.

“Là tên ẩn nấp trong cỗ quan tài đỏ có phải không? Cao thủ cửu diệp của Phật môn?”

“Chính hắn không sai! Người này đã bị Các chủ đánh giết bằng một chưởng!”

Đám người Ma Thiên Các đều đã được tận mắt chứng kiến mấy lần Lục Châu dùng một chưởng đánh giết kẻ địch, đặc biệt là khi giết Khương Văn Hư, chưởng ấn khi đó cũng rất lớn.

Chỉ có một điểm khác biệt, đó là chưởng ấn này thật sự khổng lồ đến mức không hợp với lẽ thường.

“Quá tốt rồi! Chỉ đáng tiếc chúng ta không được tận mắt thấy uy lực của cửu diệp!” Các tu hành giả lộ vẻ tiếc nuối.

Tư Vô Nhai quan sát bốn phía. Đoan Mộc Sinh thấy vậy tiến đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi: “Thất sư đệ, đệ có nhìn ra manh mối gì không?”

Sư phụ đã chiến thắng, vậy người đâu?

Tư Vô Nhai lắc đầu đáp: “Sư phụ sẽ không gặp chuyện gì… Cho dù lão nhân gia người không địch lại cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.”

Minh Thế Nhân bay tới, thở dài nói: “Tính tình của sư phụ đệ còn không hiểu sao? Lão nhân gia người từ xưa tới nay chưa bao giờ chạy trốn. Hầy… không phải ai cũng thông minh như ta đâu.”

“. . .”

Lúc này Phan Trọng và Chu Kỷ Phong từ xa bay tới, mang theo hai món đồ trên tay.

“Thất tiên sinh, nhìn này ——”

Đám người lập tức quay sang, đó là hai mảnh vỡ của Thiên Toa, trên thân nó vẫn lấp lánh hồng quang cực kỳ bắt mắt.

Mọi người vây lại quan sát Thiên Toa, Tư Vô Nhai cẩn thận dò xét nó. Trong số đám người ở đây, chỉ có mình Tư Vô Nhai từng nghiên cứu về khí cụ vận chuyển. Khi nhìn thấy đường vân trên thân Thiên Toa, trong lòng Tư Vô Nhai run lên, thảng thốt nói:

“Trên đời này có loại khí cụ vận chuyển thần kỳ như vậy thật sao?”

“Khí cụ vận chuyển?” Mọi người nghi hoặc không hiểu.

Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bèn kể lại sự tình liên quan đến khí cụ vận chuyển cho mọi người nghe, ai nấy đều âm thầm lấy làm kỳ lạ.

“Nếu thật là vậy, sự phát triển của hồng liên giới đã cao đến mức chúng ta không cách nào tưởng tượng được.”

Tư Vô Nhai gật đầu. “Không chỉ như thế, chất liệu đặc thù và trận văn chế tạo nên khí cụ vận chuyển này phức tạp hơn Thập Tuyệt Trận gấp mấy lần. Nghe nói khi Khương Văn Hư sống ở Đại Viêm cũng phải hao tốn cả trăm năm mới khắc hoạ ra Thập Tuyệt Trận.”

“Mất trăm năm mới tạo ra được khí cụ vận chuyển? Chẳng trách nó lại rắn chắc như thế.” Mọi người thán phục đến cực điểm.

Tả Ngọc Thư khinh thường nói: “Bây giờ vẫn bị huynh trưởng phá vỡ đó thôi…”

“. . .”

Đúng là thế thật.

Mọi người nhìn vết cắt trên thân Thiên Toa, vết cắt cực kỳ chỉnh tề và gọn gàng, rõ ràng là bị một kiếm chém ra làm đôi.
Chương 837 Vô đề

“Có thể dùng một kiếm chém đôi khí cụ vận chuyển có lực phòng ngự mạnh hơn Thập Tuyệt Trận rất nhiều, tu vi của Các chủ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì?”

“Trước đừng đoán mò, Các chủ hẳn đang ở cách đây không xa, mọi người hãy chia nhau ra tìm.”

“Vâng!”

. . .

Sâu trong rừng.

Lục Châu đang cảm thụ sinh cơ tràn lan từ kim liên, trong lòng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Theo như dự đoán trước đó, một khi đột phá cửu diệp sẽ được gia tăng hai trăm năm thọ mệnh, thế nhưng tại sao bây giờ kim liên vẫn tiếp tục lan tràn sinh cơ, thọ mệnh lại càng lúc càng tăng lên?

Sau một khoảng thời gian điều tức, Lục Châu cảm thấy sinh cơ trong người mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết, bàn tay khẽ nhấc, pháp thân kim liên cửu diệp cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Hả?”

Lục Châu phát hiện chín mảnh liên diệp dường như đã to ra một chút, có vẻ sung mãn. Đồng thời toà kim liên vẫn đang liên tục lan tràn sinh cơ.

“Chẳng lẽ kim liên đang trả lại thọ mệnh mà trước đó nó đã hấp thu?”

Lục Châu nhìn vào giao diện Hệ thống.

Tuổi thọ còn lại: 156.003 ngày

“. . .”

Khi nhìn thấy con số này, trong lòng Lục Châu chấn động. Vì sao lại như thế? Hơn nữa con số này còn đang không ngừng tăng lên.

200!

100!

Tốc độ tăng lên rất đều đặn.

Ánh mắt Lục Châu nhìn sang toà kim liên. Tại khác khe hở giữa những mảnh liên diệp đột nhiên bốc lên một làn khói màu vàng.

“Hồng liên có Nghiệp Hoả, kim liên cũng có hoả diễm?”

Tay trái Lục Châu vung lên, một mảnh lá cây bị tóm lấy đặt bên trên kim liên.

Xèo ——

Mảnh lá cây lập tức tan thành tro bụi.

“. . .”

Lục Châu lại phất tay, một nhánh cây bay tới lơ lửng bên trên toà kim liên.

Xèo ——

Kim Diễm thiêu đốt, nhánh cây hoá thành tro tàn!

(Chú thích: Kim Diễm = ngọn lửa vàng)

“Đây là…” Lục Châu kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới, hắn bắt đầu điên cuồng thí nghiệm, đặt hết thứ này đến thứ khác lên trên toà kim liên, để làn khói vàng bao phủ lấy chúng.

Từ bùn đất, hòn đá đến những cây đại thụ chọc trời đều bị Kim Diễm thiêu đốt không chừa lại gì, hoàn toàn hoá thành tro tàn.

“Đây chính là năng lực mới của cửu diệp?”

Không kịp nghiên cứu uy lực của Kim Diễm, Lục Châu lại chú ý thấy có một mảnh liên diệp phát sáng lên, thọ mệnh vẫn tiếp tục tăng.

Định luật chiếc thùng gỗ: một thùng nước bằng gỗ đựng được bao nhiêu nước đều được quyết định bởi tấn ván gỗ ngắn nhất trên vách thùng. Toà kim liên cũng thế, chín mảnh liên diệp đã có tám mảnh phát sáng, tám mảnh kim diệp hoà thành một thể khiến cả toà pháp thân lộ ra khí thế uy nghiêm.

Lúc này, nguyên khí trong đan điền khí hải Lục Châu lại bành trướng lên.

“Năng lượng cũng đang lan tràn!” Lục Châu kinh ngạc hô rồi nhìn về phía giao diện Hệ thống.

Soạt. Kim Diễm xuất hiện đến mảnh liên diệp thứ bảy.

Tuổi thọ còn lại: 200.753 ngày

Tốc độ bành trướng của nguyên khí trong đan điền khí hải lập tức tăng lên mấy lần.

“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lão phu sẽ bạo thể mà chết…” Lục Châu bắt đầu lo lắng. Từ bát diệp lên cửu diệp, kim liên không hề kiêng nể hấp thu vô số thọ mệnh, đến khi cửu diệp hoàn thành, kim liên lại điên cuồng phun ra năng lượng. Chẳng lẽ đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn sau khi đột phá cửu diệp?

Soạt ——

Kim Diễm bắt đầu toát ra từ mảnh liên diệp thứ tám.

Tuổi thọ còn lại: 219.003 ngày

Mỗi khi Kim Diễm xâm chiếm một mảnh liên diệp sẽ gia tăng tuổi thọ 18.250 ngày, tương đương với 50 năm thọ mệnh.

Lục Châu tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Trước khi đột phá cửu diệp, mỗi khi khai diệp sẽ được tăng thọ 50 năm. Khi Kim Diễm xuất hiện lại được tăng thêm ngoài định mức 50 năm nữa cho mỗi mảnh liên diệp.

Như vậy khi Kim Diễm dung nhập vào tám mảnh liên diệp, Lục Châu được tăng lên 400 năm thọ mệnh, cộng thêm 200 năm thưởng khi đột phá cửu diệp, hiện tại Lục Châu có tổng cộng 600 năm thọ mệnh, tương đương với 219.000 ngày, còn lại ba ngày là số dư còn lại sau khi đột phá.

Lục Châu thở dài một hơi. Lão phu đúng là giỏi toán!

Vừa thở dài xong, Kim Diễm thành công nối liền chín mảnh liên diệp, mang theo pháp thân kim liên bay lên không trung. Lúc này pháp thân của Lục Châu trông như đang đạp trên kim hoả, cực kỳ uy nghiêm thần thánh bất khả xâm phạm.

Ngay sau đó, năng lượng trong đan điền khí hải cũng căng đầy lên. Thọ mệnh tích luỹ xong được hoàn trả khiến năng lượng hấp thu cũng được thu về, dù chỉ là một phần nhưng cũng đã rất khổng lồ, đan điền khí hải của Lục Châu không có khả năng nuốt trọn.

Lục Châu không nói một lời, lập tức đạp đất bay lên không trung, pháp thân cửu diệp nở rộ mang theo toà kim liên toả Kim Diễm sáng rực rỡ như ánh mặt trời!

. . .

“Pháp thân cửu diệp!”

“Là pháp thân cửu diệp kìa!”

Nhóm người Ma Thiên Các và tu hành giả Đại Viêm đang tìm kiếm Lục Châu khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy toà pháp thân kim liên cao mười lăm trượng sáng rạng rỡ ở phía xa.

Ba vị trưởng lão tinh mắt phát hiện toà kim liên không giống lúc trước, lập tức lộ vẻ chấn kinh.

“Kim sắc hoả diễm?”

Tư Vô Nhai nhíu mày: “Hẳn là một loại năng lượng tương tự với Nghiệp Hoả của hồng liên. Cửu diệp Khương Văn Hư không có thứ này, e là mỗi người mỗi khác chứ không phải cửu diệp nào cũng có.”

“Đó là Các chủ!”

Bọn họ nhìn thấy trên không trung, Lục Châu chui vào giữa pháp thân.

“Các chủ định làm gì?” Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc tự hỏi.

Đúng lúc này, Lục Châu nâng tay phải lên, giữa các ngón tay xuất hiện kim quang và bốn chữ Tuyệt Thánh Khí Trí. Chưởng ấn khổng lồ bao trùm phạm vi trăm mét từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Mọi người trừng to mắt nhìn cảnh tượng này. Kim sắc chưởng ấn đánh gãy toàn bộ cây cối trong khu vực, tạo thành một hố sâu hình bàn tay.

“. . .”

Ba vị trưởng lão Ma Thiên Các và các đệ tử đều cứng người như bị hoá đá. Tên cường giả cửu diệp xâm lấn Ma Thiên Các đã bị đánh thành thịt nát, lão nhân gia người còn tung chưởng làm gì?

Hắn có đồng bọn sao?

Hay là, thật ra người chỉ đang… khoe khoang?

“Ba vị trưởng lão kiến thức rộng rãi xin cho tại hạ hỏi một chút, có phải toà kim liên và mấy mảnh liên diệp kia hơi to quá so với bình thường không?” Có tu hành giả thỉnh giáo.
Chương 838 Vô đề

Lãnh La, Phan Ly Thiên và Tả Ngọc Thư cẩn thận quan sát toà kim liên của Lục Châu. Quả thật thấy chúng lớn hơn trước đó rất nhiều. Mấy mảnh liên diệp sau khi to ra lại càng uốn cong vào toà kim liên, trông vừa uy nghiêm vừa xinh đẹp.

“Chuyện này…” Phan Ly Thiên ấp úng.

“Chưa từng thấy.” Lãnh La đáp rất thẳng thắn. “Không biết thì nói không biết thôi, lừa dối hậu sinh vãn bối đó mới là đắc tội.”

Mọi người nghe vậy lập tức khom người hành lễ với Lãnh La. “Tiền bối đúng là nhìn xa trông rộng, vãn bối rất kính nể!”

Phan Ly Thiên liếc bọn hắn một cái, không thèm để ý.

Lúc này Tư Vô Nhai cũng lên tiếng: “Ở Đại Viêm, tin tức liên quan đến cửu diệp rất ít, chúng ta không biết cũng là việc bình thường. Theo ta suy đoán thì đây là một loại năng lực xuất hiện sau khi tấn thăng cửu diệp. Các ngươi nhìn đi, Kim Diễm này có phải trông khá giống với Nghiệp Hoả của hồng liên không?”

“Đúng là trông rất giống… đều có hình dạng như ngọn lửa nhưng trông Kim Diễm tươi sáng và rực rỡ như mặt trời ngày xuân, còn Nghiệp Hoả trông như cái nắng gay gắt của mùa hè.” Minh Thế Nhân nói.

“Tứ tiên sinh thật là tài cao, giải thích rất thông tục dễ hiểu.”

Tư Vô Nhai chắp tay nhìn Lục Châu trên bầu trời, vừa định tiến lên thì Lục Châu lại nhấc tay lên lần nữa.

Năm ngón tay ấn xuống, Tuyệt Thánh Khí Trí lại xuất hiện chồng lên hố sâu vừa mới tạo thành.

Cát bụi mịt mù, cây cối gãy đổ. Mọi người hoàn toàn ngây ngốc. Các chủ đây là… đang làm gì?

“Nguyên khí quá hùng hậu… lão nhân gia người đã đại chiến một trận với cao thủ cửu diệp, vậy mà bây giờ vẫn còn dư lực nhiều như thế?”

“Thế này thì có là gì, lúc trước khi đại chiến với Khương Văn Hư, hắn là đế sư Đại Viêm vô cùng phong quang, là kẻ đứng phía sau màn thao túng mười hai nước dị tộc. Nhưng dưới tay Các chủ, hắn không có chút lực hoàn thủ nào. Sau khi đánh bại Khương Văn Hư, Các chủ vượt qua lạch trời bay thẳng về Đại Viêm đánh bại thất quốc liên minh… Cùng là cửu diệp nhưng vẫn phân cao thấp. Chỉ là tên cửu diệp vừa rồi lại tấn công ngay lúc Các chủ đang làm mẫu khai diệp. Bây giờ xem ra hắn vốn không phải là đối thủ của ngài.” Phan Trọng sùng bái nói.

Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thưởng. Không ai cho rằng Phan Trọng đang khoác lác mà đều tin rằng đây chỉ đơn giản là một lời trần thuật lại sự thật mà thôi.

. . .

Lục Châu nhìn Kim Diễm đang từ từ bốc lên, dần dần làm quen với loại lực lượng mới của mình.

Những mảnh liên diệp trước đây vốn phẳng phiu thì nay đã bo tròn cụp vào toà kim liên, trông càng thêm sắc bén và lạnh lùng.

Cát bụi tản đi. Lục Châu nhìn xuống hố sâu thăm thẳm bên dưới, thầm nghĩ mình phá hoại như vậy có vẻ không ổn, bèn thu hồi pháp thân.

Lúc này, đám người Ma Thiên Các và các tu hành giả đã lục tục bay tới. Ba vị trưởng lão và các đệ tử bay phía trước, những người khác chỉnh tề theo sau. Vừa thấy Lục Châu, mọi người lập tức khom người hành lễ ——

“Bái kiến Các chủ!”

“Bái kiến sư phụ!”

“Bái kiến Cơ tiền bối!”

Mái tóc Lục Châu đa phần là trắng xoá, chỉ có một ít tóc màu đen. Thọ mệnh lan tràn đều tính là tuổi thọ tăng thêm chứ không có ý nghĩa nghịch chuyển, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Lục Châu già đi. Nhưng sau này tất cả Thẻ Nghịch Chuyển đều sẽ được dùng để nghịch chuyển thọ mệnh, việc khôi phục dung mạo cũng không có gì khó.

Ánh mắt Lục Châu lướt qua đám người, phát hiện trong số này không có bát diệp, bèn nói: “Miễn lễ.”

Mọi người lăng không đứng thẳng người lên. Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Những người còn lại đâu rồi?”

“Sư phụ, mấy vị bát diệp đều bị tên xâm lược cửu diệp đánh bị thương, không thể chạy tới.” Tư Vô Nhai đáp.

“Đều bị thương rồi?” Lục Châu nhíu mày.

“Chuyện này…” Trong lòng Tư Vô Nhai chợt động. Hắn điểm lại từng cái tên của mấy vị bát diệp bị thương trong đầu: Diệp Thiên Tâm, Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ, Sở Nam, Trương Chỉ Thuỷ… Chư Thiên Nguyên, Chu Hữu Tài, Giải Khai… Giải Khai?

Tư Vô Nhai nhướng mày, lập tức nói: “Đồ nhi phải quay trở về Ma Thiên Các, đề phòng tiểu nhân làm loạn.”

Lục Châu không biết Tư Vô Nhai đang nói tới tên tiểu nhân nào, hắn chỉ cảm thấy nguyên khí trong đan điền khí hải vẫn đang tiếp tục bành trướng, còn đang buồn bực vì không có chỗ phát tiết, bèn đáp ngắn gọn: “Được.”

Vừa nói xong, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên rồi biến mất.

Đám người nhìn Lục Châu liên tục thi triển đại thần thông mà vô cùng run sợ, bọn họ quay đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn, thấy hư ảnh Lục Châu đã xuất hiện trên đỉnh.

“Các chủ… mỗi lần đánh cửu diệp xong đều thích thể hiện như vậy sao?” Phan Ly Thiên xấu hổ hỏi.

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Lãnh La cũng hoàn toàn cạn lời.

“Không hợp lẽ thường! Sau khi chiến đấu xong đáng lẽ nên nghỉ ngơi mới phải! Các chủ tiêu xài nguyên khí không kiêng nể gì như vậy… là đang khoe khoang sao?” Phan Ly Thiên chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.

Tư Vô Nhai lập tức cao giọng ngắt lời hắn: “Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau quay về Ma Thiên Các.”

Mọi người gật đầu, lục tục bay về Ma Thiên Các. Chỉ trong chốc lát trong cánh rừng đã không còn một ai.

Một lát sau…

Phía sau một gốc đại thụ bỗng có một nam tử trung niên bước ra. Hắn vừa đi vừa thở hổn hển, sau đó ngã nhào xuống đất.

Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tay run run lau đi mồ hôi trên mặt rồi chầm chậm đứng lên đi tới nhìn hố sâu in hình bàn tay.

“Cửu diệp Đại Viêm… lại có thể nắm giữ nghiệp lực. Giấu thật sâu, giấu thật sâu trời ạ!” Trong mắt nam tử trung niên hiện lên vẻ không thể tin nổi, tia máu đỏ vằn trong mắt khiến gương mặt hắn trông cực kỳ đáng sợ.

“Ngọn lửa màu vàng kim… là một loại nghiệp lực tương tự như Nghiệp Hoả sao?” Nam tử trung niên tung người bay lên, nhìn về phía thi thể của Pháp Không hoà thượng.

Thấy tăng y vỡ vụn trên người Pháp Không, hắn run rẩy nói: “Cao thủ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự, Pháp Không hoà thượng?”

Hắn lại đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi tung người bay đi, ẩn thân vào trong rừng không còn bóng dáng.

. . .

Cùng lúc đó, tại Ma Thiên Các.

Giải Khai hài lòng nhìn đám bát diệp đã mất đi năng lực chiến đấu, khẽ gật đầu nói:

“Độc tính của Tuý Xuân Phong đã ngấm hoàn toàn, các ngươi còn muốn giằng co với ta?”
Chương 839 Vô đề

Giải Khai liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. “Tiểu nha đầu ngu ngốc, biết điều thì đừng nhúng tay vào việc của ta, ngươi không trúng độc quả thật khiến ta rất kinh ngạc, nhưng ngươi rốt cuộc cũng không phải bát diệp, tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở yên đó…”

Nói đến đây, hắn bước qua người Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ. Khi sắp đi ngang hai người, hắn bỗng nhấc chân đá một phát.

“Ngươi…” Nam Cung Vệ trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi đã xác nhận đám người Nam Cung Vệ hoàn toàn mất năng lực phản kháng, trong lòng Giải Khai mới yên tâm. Hắn đi tới trước đại điện, bàn tay vung lên, một chiếc bình nhỏ bay vào lòng bàn tay hắn.

Giải Khai đóng nắp bình, cầm nó lên khẽ vẫy trước mặt mọi người. “Tuý Xuân Phong chỉ còn bấy nhiêu… Tuy rằng rất trân quý nhưng dùng trên người các ngươi cũng xem như đã phát huy được giá trị của nó.”

Hắn cất chiếc bình đi rồi nhìn về phía Chư Thiên Nguyên. “Chư huynh, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, giao bản bút ký ra đây. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Ánh mắt Giải Khai trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng, trong mắt hắn lúc này đã xuất hiện sát khí. Toàn bộ bát diệp nơi đây đều đã thành cọng bún thiu, không ai có thể làm gì được hắn.

Chư Thiên Nguyên yếu ớt ngẩng đầu, đột nhiên bật cười ha hả.

“Muộn, muộn rồi… Có biết tại sao ta tới Thần Đô không? Khụ khụ khụ… bản bút ký đó ta đã đưa cho Cơ huynh từ lâu. Ngươi có gan… thì đi tìm Cơ huynh mà đòi.”

Hàng chân mày Giải Khai nhíu chặt, đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất. Lửa giận trong lòng thiêu đốt, hắn gằn giọng nói: “Đã không lấy được bản bút ký, vậy ta phải tiễn các vị đi thôi.”

Chư Thiên Nguyên lắc đầu. Lời dối trá tuy đã nghe nhiều nhưng lời này của Giải Khai lại khiến Chư Thiên Nguyên buồn nôn đến cực điểm. Giải Khai đã đắc tội với toàn bộ bát diệp ở đây, về tình về lý hắn đều sẽ không thể nào buông tha cho mọi người.

Giải Khai đi về phía Chư Thiên Nguyên.

Trên đỉnh Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi quát to: “Ê!”

“Hừ!” Giải Khai quay đầu, phát hiện Hải Loa đang thổi sáo Lam Điền Ngọc. Sáo ngọc bắn ra từng đạo hồng cương như đao phong lao về phía Giải Khai.

Âm công?

Lực khống chế của tiếng sáo cực kỳ kinh người, rõ ràng năng lực ngự khí âm luật của Hải Loa đã có tiến bộ lớn. Âm công tránh né các vị bát diệp và phóng về phía Giải Khai.

Giải Khai gọi ra pháp thân ngăn trở toàn bộ đao phong, toàn thân bay lên không trung, sử dụng đại thần thông thuật vọt đến trước mặt Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.

Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bỏ chạy, nhưng Giải Khai toàn lực ứng phó, chẳng khác nào lão ưng bắt gà con.

“Tìm chết!”

Khi pháp thân hắn bay lướt qua ngọn tháp Ma Thiên Các, Giải Khai đột nhiên nghe được âm thanh năng lượng cộng hưởng. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài bình chướng, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Một toà pháp thân cao mười lăm trượng mang theo kim liên bập bùng kim sắc hoả diễm đột nhiên xuất hiện bên ngoài bình chướng, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt hắn.

Ầm!

Pháp thân cửu diệp xuất hiện đúng vị trí Giải Khai vừa đứng, sừng sững trên đỉnh Ma Thiên Các. Mà Giải Khai đã bị Kim Diễm đánh bay, điên cuồng phun máu.

Giải Khai bị ép phải thu hồi pháp thân mười trượng, lục phủ ngũ tạng dường như bị vỡ vụn, đan điền khí hải chấn động không ngừng.

“Cơ lão ma?!”

Giải Khai còn chưa kịp rơi xuống, Lục Châu đã tung ra một chưởng. Ma Đà Thủ Ấn tựa như long trảo bắt lấy Giải Khai khiến hắn bất động giữa không trung.

Chiến đấu kết thúc.

Đám bát diệp mừng rỡ không thôi, ai nấy đều vui mừng và kinh ngạc khi nhìn thấy pháp thân mười lăm trượng đang bốc lên Kim Diễm của Lục Châu.

“Cung nghênh Cơ tiền bối trở về!”

Đám người gian nan bò dậy, chỉ có Chư Thiên Nguyên và Diệp Thiên Tâm là không còn sức lực đứng lên. Hai người sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Lục Châu, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ.

Chư Thiên Nguyên cười ha hả nói: “Ta biết… ngươi chắc chắn sẽ thắng mà!”

“Sư phụ…”

Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng vội vàng bay về. Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào Giải Khai, tức giận nói:

“Sư phụ, người mau đánh chết tên bại hoại này đi! Không có người ở đây, hắn hạ độc tất cả mọi người!”

Trong mắt Giải Khai tràn ngập sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên.

Lục Châu khẽ vung tay, pháp thân mười lăm trượng biến mất.

“Ngươi có bị thương không?” Lục Châu hỏi.

Tiểu Diên Nhi lắc đầu. “Hắn đuổi theo đồ nhi không kịp, đồ nhi không sao… Chỉ có mấy người này phải chịu thiệt thòi.”

Thế là Tiểu Diên Nhi kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra khi Lục Châu vừa đi. Nghe xong, Lục Châu bình tĩnh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Nhìn về phía đám người yếu ớt vì trúng độc, Lục Châu nâng tay trái lên, thần thông trị liệu xuất hiện, trong lòng bàn tay hiện ra một đoá lam liên.

Lam liên bay vào giữa đám người rồi nở nộ! Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn tràn ngập khắp đại điện và quảng trường Ma Thiên Các. Thương thế trong người đám bát diệp đều từ từ lành lại, độc tố bị khu trục ra khỏi cơ thể.

Ngay cả Diệp Thiên Tâm và Chư Thiên Nguyên bị thương nặng nhất cũng khôi phục được hơn phân nửa chỉ trong một khoảnh khắc. Những bát diệp khác khôi phục với tốc độ cực nhanh, ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.

Một chiêu thần thông Thiên thư này Lục Châu không hề tiết kiệm, hắn sử dụng toàn bộ lực lượng phi phàm trong cơ thể để trị liệu cho tất cả mọi người.

Lục Châu nhất định phải biểu thị thái độ rõ ràng của Ma Thiên Các. Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng.

Các vị bát diệp kích động đến tột đỉnh, lập tức khom người nói: “Đa tạ Cơ tiền bối đã chữa thương!”

“Đa tạ Cơ tiền bối!”

Lục Châu xoay người nhìn về phía Giải Khai đang run rẩy. “Giải dược.”

Giải Khai run run chỉ về phía chiếc bình đeo trên hông, nước mắt lưng tròng. Tiểu Diên Nhi bay tới giật chiếc bình xuống đưa cho Lục Châu.

Lục Châu đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu. “Vì lý do an toàn, các ngươi cũng nên phục dụng giải dược.”

Tuy đã được thần thông chữa trị hầu hết độc tính nhưng nếu có giải dược thì tội gì không dùng?

Lục Châu ném giải dược cho Chư Thiên Nguyên. Chư Thiên Nguyên cầm lấy đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu xác nhận: “Đây đúng là giải dược. Giải Khai, ngươi đúng là tên tội đồ của Cổ Thánh Giáo.”
Chương 840 Vô đề

“Tha, tha mạng…” Giải Khai vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn. “Cơ tiền bối, đều là hiểu lầm. Cơ tiền bối, ngài là cửu diệp, cho dù lá gan ta có lớn bằng trời cũng không dám đối địch với ngài.”

Lục Châu hờ hững nói:

“Ngươi dùng tu vi bát diệp đối phó với đồ nhi mới thất diệp của lão phu. Để cho công bằng, lão phu dùng tu vi cửu diệp đối phó với tu vi bát diệp của ngươi. Nếu ngươi thắng, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.”

“. . . “

Toàn thân Giải Khai run rẩy, lông tóc dựng đứng.

Đám bát diệp cũng đồng loạt gật đầu. Rất hợp lý. Ngươi là bát diệp lại đánh đồ đệ thất diệp của người ta, giờ người ta cửu diệp đến đánh ngươi bát diệp… Chẳng phải ngươi bản lĩnh lắm sao?

Hai mắt Giải Khai đỏ bừng nhìn đám người Chư Thiên Nguyên. Hắn cắn răng, thân ảnh loé lên!

Ông! Pháp thân cửu diệp với tốc độ nhanh đến cực hạn xuất hiện chặn đường hắn.

Giải Khai cố nén đau đớn, điểm kích huyệt đạo trên thân, thiêu đốt khí hải, thân ảnh điên cuồng loé lên hướng về phía tây.

Ông! Pháp thân cửu diệp lại xuất hiện chặn đường hắn. Giải Khai lại bị bắn ngược về giữa đám người.

Lục Châu điềm nhiên như không, pháp thân và toà kim liên mang theo Kim Diễm toả sáng rực rỡ khiến người ta không cách nào chống cự.

Giải Khai điên rồi!

Lần này hắn không tránh né mà phóng hết tốc lực về phía Diệp Thiên Tâm đang đứng gần nhất. “Cơ lão ma, là do ngươi bức ta! Dù chết ta cũng phải kéo theo kẻ chôn cùng!”

Diệp Thiên Tâm nhướng mày.

Giải Khai nhào tới, gọi ra pháp thân ——

Oanh!

Hắn còn chưa kịp đến gần Diệp Thiên Tâm, Lục Châu đã từ trên trời giáng xuống, hai chân đạp vào tấm lưng hắn giẫm mạnh xuống sàn nhà.

Đan điền khí hải vỡ vụn, nguyên khí phát tiết quay về giữa thiên địa.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]

Lục Châu cảm giác được tu vi nguyên khí trong đan điền khí hải sau khi được phát tiết rốt cuộc cũng bình tĩnh lại rồi trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.

Cuối cùng cũng không cần phải tiêu xài lãng phí nữa.

“. . .”

Các vị bát diệp hít sâu một hơi nhìn Giải Khai bị giẫm lún vào trong sàn nhà. Bát diệp chống đối cửu diệp chẳng khác nào châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình.

Trong lòng bọn họ càng lúc càng mong đợi được tấn thăng lên cửu diệp.

Lục Châu thu hồi pháp thân đi tới trước mặt mọi người. “Chư vị chân thành đối đãi, lão phu sẽ dùng chân thành đáp lại. Từ trước đến nay lão phu làm việc luôn ân oán rõ ràng.”

Bầu không khí trước cửa đại điện Ma Thiên Các trở nên yên tĩnh. Mọi người lập tức khom người đáp:

“Cơ tiền bối hiểu rõ đạo nghĩa khiến chúng ta vô cùng kính nể!”

“Tên vô sỉ Giải Khai này bị trừng phạt đúng tội.”

Đúng lúc này, các vị trưởng lão và đệ tử Ma Thiên Các cùng rất nhiều tu hành giả Đại Viêm đã quay về.

Không chỉ thế, cộng thêm trước đó những tu hành giả không được tiến vào bên trong bình chướng đã lên tới mấy ngàn người. Tất cả bọn họ lăng không lơ lửng, đồng loạt hành lễ:

“Đa tạ Cơ tiền bối truyền đạo!”

Bọn họ cảm kích Lục Châu chí công vô tư, truyền đạo thiên hạ. Cho dù không có hy vọng tấn thăng cửu diệp thì hôm nay bọn họ cũng đã nhận được rất nhiều cảm ngộ.

[Ting — thu hoạch được 1.000 người thành kính lễ bái, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu điểm nhẹ mũi chân bay ra ngoài bình chướng.

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, toà pháp thân cửu diệp cao mười lăm trượng đã đứng sừng sững giữa trời, toả ra kim quang chói mắt, cho dù là ánh nắng chiều hoàng hôn cũng không thể tranh phong.

Các tu hành giả mở to mắt thưởng thức toà pháp thân cửu diệp ở khoảng cách cực gần.

Bên dưới pháp thân, toà kim liên cùng chín mảnh liên diệp cong cong sắc bén như lưỡi đao không ngừng xoay tròn. Điều càng khiến mọi người kinh sợ chính là từ chín mảnh liên diệp bốc lên một kim sắc hoả diễm rạng rỡ đến loá mắt. Trước đó khi đang quan sát truyền đạo, bọn họ đều chưa từng thấy ngọn lửa này.

Toàn bộ tu hành giả có mặt đều ngẩng đầu nhìn pháp thân cửu diệp đầy si mê, đối với bọn họ thì đây chính là một tác phẩm nghệ thuật động lòng người nhất thế gian. Có rất nhiều người vì truy cầu thứ này mà cam nguyện từ bỏ mạng sống.

[Ting — thu hoạch được 2.000 người thành kính lễ bái, ban thưởng 2.000 điểm công đức.]

Lục Châu rất hài lòng trước hiệu quả của pháp thân. Trong đầu hắn đang nghĩ, nay đã tiến vào cửu diệp, hắn có nên đi dạo khắp cửu châu, khoe khoang pháp thân để kiếm thêm điểm công đức?

Các vị bát diệp lại càng rung động hơn ai hết, đặc biệt là những người đến từ Tam tông. Bọn họ lúc này mới thấm thía lời tổ sư gia Vân Thiên La đã nói trước khi đại nạn thọ mệnh đến —— nếu bản thân mình không cách nào đột phá, sao không lưu lại cơ hội này cho những người thông minh hơn?

“Không ngờ Cơ tiền bối lại kiên trì hoàn thành việc làm mẫu…” Nam Cung Vệ nói.

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại.

“Sau khi đánh giết kẻ đánh lén ẩn nấp trong Thiên Toa, Cơ tiền bối còn tiếp tục làm mẫu cho chúng ta xem, khí độ bậc này thật khiến người khâm phục.” Mọi người gật gù đồng tình.

Lục Châu thu hồi pháp thân, quay trở về trong bình chướng rồi nhìn sang Nam Cung Vệ: “Thiên Toa?”

Nam Cung Vệ khom người nói: “Khi tiền bối đang chiến đấu với tu hành giả hồng liên trong rừng, Giải Khai đã nói ra tên của vật này là Thiên Toa.”

“Vì sao Giải Khai lại biết đến nó?” Lục Châu hỏi.

Chư Thiên Nguyên ho khan mấy tiếng rồi đáp: “Cơ huynh, có còn nhớ bản bút ký ta đưa cho huynh không?”

Lục Châu nhìn về phía Chư Thiên Nguyên.

Chư Thiên Nguyên tiếp tục giải thích: “Bản bút ký đó bị xé đi rất nhiều trang, trong đó một phần là do chủ nhân của nó xé, một phần là do Giải Khai xé. Thời điểm Cổ Thánh Giáo loạn trong giặc ngoài, Giải Khai cấu kết với đám bè phái của hắn xâm chiếm vị trí Giáo chủ. Hắn lẻn vào phòng ta với ý đồ trộm đi vật này nhưng đã bị ta đoạt lại, không ngờ hắn đã lén lút xé mất mấy trang từ trước.”

Tư Vô Nhai bước tới hỏi: “Ông có từng xem qua những trang bị xé kia chưa?”

Chư Thiên Nguyên gật đầu: “Thật không dám giấu diếm, những trang bị Giải Khai xé ta xem không hiểu nên đã quên mất từ lâu. Ta chỉ biết đó là những hình vẽ cấu tạo rất phức tạp, bên trên còn có đủ loại trận văn tinh xảo. Hình vẽ của Thiên Toa cũng là một trong số đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK