Mục lục
Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696

Dương Kim Hồng không có chút lực chống trả nào, toàn thân bị chưởng ấn đánh lùi ra sau, cương khí tứ tán. Trăm chưởng kết thúc, Dương Kim Hồng tựa như diều đứt dây bay ra xa ngàn mét, toàn thân đẫm máu.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] x 10.

Mười chưởng một Mệnh Cách. Chân nhân chỉ trong chớp mắt mất đi mười Mệnh Cách.

Tại thời điểm then chốt, lực lượng Thiên Tướng phát huy tác dụng cực lớn, luồng điện vừa nãy kềm chân Lục Châu đã bị một lượng lớn lực lượng Thiên Tướng xoá sạch. Tuy hắn chỉ có mười tám Mệnh Cách nhưng có lực lượng Thiên Tướng bật hack và trọng bảo trong người, Dương Kim Hồng sao có khả năng là đối thủ?

Oanh!

Một tiếng động lớn vang lên, dưới chân Lục Châu tản ra lực lượng gợn sóng. Lực lượng Thiên Tướng được hoá trang thành màu vàng kim giải khai cho Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y.

Sau đó Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên phi liễn, trầm giọng quát: “Xuống đây.”

Cạch.

Phi liễn truyền đến tiếng búng tay. Đám hải thú phi cầm tại chân trời ùn ùn kéo tới.

Tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên.

“Không ngờ lại có người giải khai được năng lực giam cầm của thánh vật Ma Thần. Thú vị, thú vị… Tiểu Ninh, đi mời vị đại chân nhân này lên đây cho ta.” Thanh âm kia đầy vẻ lười biếng.

Một vị nữ tử mặc váy trắng, gương mặt thanh tú đi ra khỏi boong tàu rồi đáp xuống, trông như tiên tử không dính khói lửa nhân gian.

Tu vi nàng ta không yếu, nhưng trong Thái Hư, nàng ta chỉ là nữ hầu? Vậy Thái Hư mạnh đến cỡ nào?

Nữ tử kia đáp xuống trước mặt Lục Châu, vừa đánh giá hắn vừa nói: “Tiểu huynh đệ, Nhạc chân nhân cho mời.”

Nghe được xưng hô này, Lục Châu cũng thấy ngoài ý muốn.

Hoàng Thời Tiết thì xấu hổ không thôi. Ai mà không biết Các chủ Ma Thiên Các là một củ gừng già cay độc vô cùng, vậy mà có người dám gọi hắn là tiểu huynh đệ?!

Nữ tử kia thấy Lục Châu bình tĩnh thản nhiên, tiếp tục nói: “Nếu được Thái Hư chiếu cố, có lẽ tiểu huynh đệ sẽ tiến thêm một bước, đây là cơ hội Nhạc chân nhân nhà ta ban cho ngươi.”

Trong ánh mắt nàng ta hiện ra vẻ ngạo mạn và cao cao tại thượng. Cảm giác mình ưu việt hơn người khác gần như đã ăn vào trong máu của đám người Thái Hư, trong lúc giơ chân nhấc tay đều toát ra khí tức này.

Lục Châu nhướng mày, tay phải vươn ra như cự trảo chộp về phía nàng… Nữ tử biến sắc, vội vàng lùi về sau.

Trong phi liễn truyền ra một tiếng kinh ngạc: “A?”

Cự trảo kia nhanh như thiểm điện bắt lấy cổ nữ tử, rắc ——

Một trảo đánh tan hộ thể cương khí của nàng, cương ấn cường đại nhấc nàng lên, hai chân rời khỏi mặt đất.

Lục Châu nâng chân. Ầm!

Nữ tử bị đá vào bụng, toàn thân gập lại như một mũi tên văng ra xa, ầm ầm rơi xuống.

Cái gì mà Thái Hư, cái gì mà Nhạc chân nhân, cái gì mà nữ tử không dính khói lửa trần gian… lão phu không biết thương hương tiếc ngọc là gì!

Nữ tử quỳ rạp dưới đất, toàn thân gập lại vì đau đớn, toàn bộ vẻ ngạo mạn ưu việt của nàng đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại căng thẳng và sợ hãi.

Lục Châu chắp tay nói: “Nghe không hiểu lời lão phu nói?”

“. . .”

Nữ tử mộng bức. Nàng thật sự không hề để tâm người này đã nói cái gì. Thấy hắn tự xưng là lão phu, nàng mới hiểu vừa rồi một tiếng “tiểu huynh đệ” của mình xấu hổ cỡ nào.

Lục Châu nhắc lại: “Lão phu lặp lại lần nữa. Lăn xuống đây.”

Phi liễn khẽ lay động.

Lúc này, trong phi liễn truyền ra tiếng đàn, sau đó giọng nói cực kỳ âm trầm của Nhạc Kỳ vang lên: “Cho ngươi mặt mũi mà không cần. Ngươi còn chưa xứng giao thủ với ta, trước tiên qua cửa đám hải thú này đã.”

Tiếng đàn như gió táp mưa sa càn quét đàn phi cầm hải thú trong không trung. Chỉ trong thoáng chốc, bọn nó bỗng trở nên hung hăng táo bạo, toàn thân toả ra quang hoa, lợi trảo phát sáng.

Lục Châu đạp đất bay lên, vọt về phía phi liễn. “Thật can đảm!”

Lực lượng Thiên Tướng bám vào chưởng ấn, đánh về phía phi liễn, mà lúc này tiếng đàn cũng trở nên gấp rút, âm luật ngưng thành cương, hắc sắc âm cương xuất hiện đầy trời.

“Hắc liên?”

Xem ra Thái Hư là một khu vực độc lập có thể thu nhận toàn bộ tu hành giả cửu liên mà không khiến bọn hắn bị đồng hoá.

Dưới chân Lục Châu toả ra kim liên, bắn ra tứ phương. Một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí đánh bay toàn bộ đám hung thú vừa nhào tới.

Toàn bộ bầu trời địa cung phủ đầy kim sắc và hắc sắc cương khí. Kim sắc cương khí như kim long khổng lồ đánh nát mấy trăm con phi cầm, hoá thành cơn mưa máu thịt rơi ào ào xuống đất.

Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y sợ hãi lui lại.

“Đây là…”

“Ta biết sư phụ muốn nói gì, nhưng tu vi Cơ tiền bối từ lâu đã không còn nằm trong phạm vi nhận biết của chúng ta nữa.” Trong mắt Lý Cẩm Y đầy rung động.

Trên không trung.

Lục Châu dùng một chiêu thần thông Thiên thư đánh tan đám phi cầm vừa lướt tới rồi tiếp tục tiến về phía phi liễn.

“Tiểu Ninh, ngăn hắn lại.” Nhạc Kỳ khinh thường nói.

“Vâng.”

Nữ hầu vừa bị Lục Châu đá cho một cước đã tỉnh táo lại, đạp đất bay lên đánh về phía Lục Châu từ phía sau.

Dưới tác động của âm luật, tu vi của nàng ta được phóng đại lên mấy lần.

Thấy vẻ thù hận trong mắt nàng, Lục Châu thản nhiên nói: “Xem ra lão phu đã quá nhân từ.”

“Hả?”

Trong lúc nàng ta còn đang nghi hoặc, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay Lục Châu, ngàn vạn đạo kiếm cương hiện ra giữa trời che phủ cả toà Trọng Minh Sơn.

Ngàn vạn kiếm cương hội tụ lại thành một con giao long, trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy nữ hầu. Nàng chỉ kịp hét thảm một tiếng, phốc phốc phốc…

Hư ảnh Lục Châu loé lên, thời gian tĩnh chỉ xuất hiện. Trong mắt nữ hầu đều là sợ hãi, nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được ‘phịch’ một tiếng, đan điền khí hải bị chưởng ấn đánh xuyên, toàn thân rơi thẳng xuống đất.

Mà lúc này, Vị Danh Kiếm mang theo cuồn cuộn kiếm cương cũng ập xuống đâm xuyên lồng ngực nàng.

[Ting — đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.] x 15.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.]

Tiếng đàn bạo phát.

Nhạc Kỳ đã trở nên phẫn nộ, mười ngón tay vung mạnh, âm cương mạnh hơn trước gấp mấy lần.

Hải thú lại lần nữa kéo tới.
Chương 1697

Năm bạch y tu hành giả đứng bên dưới bỗng nhiên hai mắt đỏ bừng, phóng về phía Lục Châu.

Bọn hắn đã bị âm luật khống chế.

Năm người vọt tới, trong miệng đồng thanh hô lên: “Giết hắn!” Sau đó liều mạng bộc phát toàn bộ lực lượng, chẳng màng sống chết.

Lục Châu nhướng mày, thi triển thần thông Thiên thư Túc Trụ Tùy Niệm và Phật Tổ kim thân.

Ông ——

Năm người tựa như phát rồ, gọi ra Mệnh Cung rồi đồng thời tự bạo.

Màn tự bạo này lập tức giết chết không ít hải thú xung quanh, lực lượng phát tiết như muốn huỷ thiên diệt địa, kiến trúc trong địa cung nứt ra, lung lay muốn đổ.

Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y cuống quýt tiến vào địa cung, hỗ trợ phòng ngự.

Nếu đây không phải là nơi giam cầm Hoả thần Lăng Quang thì cú tự bạo vừa rồi đã huỷ nát nơi này.

Lúc này, tiếng đàn bỗng nhiên im bặt. Phi liễn vẫn cao cao tại thượng dừng trên không trung.

Không biết qua bao lâu, nguyên khí phong bạo từ từ tiêu tán, tầm mắt khôi phục rõ ràng, Nhạc Kỳ nghe được tiếng người kia nói:

“Bạch Trạch.”

Beheeee ——

Bạch Trạch phun ra một luồng bạch quang về phía Lục Châu, lực lượng Thiên Tướng lập tức được khôi phục.

Nhạc Kỳ kinh ngạc vô cùng, năm người cùng lúc tự bạo mà hắn vẫn vô sự?

Sắc mặt Lục Châu thản nhiên, giữa hai trán ẩn chứa sát khí bay về phía phi liễn: “Lão phu muốn ngươi xuống, ngươi nhất định phải xuống!!”

Hư ảnh loé lên, Lục Châu trực tiếp xuất hiện phía trên phi liễn, giáng xuống một chưởng.

Ầm!

Phi liễn vỡ vụn rơi xuống. Nhạc Kỳ bị đánh rơi xuống, hai chân đạp đất tạo thành hai hố sâu, toàn thân tê dại mất một lúc.

Hai mắt hắn trừng to nhìn Lục Châu… Người này sao lại mạnh như vậy? Hắn là đại chân nhân bao nhiêu Mệnh Cách?

Nhạc Kỳ không mất thêm thời gian suy nghĩ, cấp tốc lấp loé rời đi.

Lục Châu cũng cảm nhận được loại lực lượng đặc thù kia, rõ ràng mạnh hơn Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành đến mấy phần. Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh đều bị biến chậm.

“Làm thời gian chảy chậm lại?”

Lục Châu vận chuyển lực lượng Thiên Tướng lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, thoát ly khống chế.

Quả nhiên trong trạng thái bị làm chậm, phản ứng, cảm giác và thị giác của Lục Châu đều chậm lại mấy nhịp. Khi khôi phục, Nhạc Kỳ đã xuất hiện trên lưng một con hải thú, tiếng đàn lại bay ra tứ phía.

“Ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng…” Nhạc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay vung mạnh.

Tiếng đàn càn quét tứ phương, toàn thân đám hải thú biến thành màu đỏ rực.

Lục Châu tung người bay lên, đánh ra vô số chưởng ấn.

Âm cương và chưởng ấn xen lẫn, hoà vào nhau trên bầu trời. Hai người đánh đến đất trời điên đảo, hôn thiên địa ám.

Bên trong địa cung, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Bọn hắn biết mình không thể đi ra, trong trận chiến cường đại ngoài kia, bọn hắn chỉ là con sâu cái kiến.

Toàn bộ trận văn trong địa cung sáng lên, giữ vững các vách tường không cho nó sụp đổ.

Hoàng Thời Tiết nhìn về phía Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm, thở dài nói:

“Cơ huynh ở bên ngoài đối chiến với cường địch, việc của chúng ta là thủ hộ bọn hắn, không thể để xảy ra sai lầm gì.”

“Vâng.”

Lúc này, huyết vụ đã bao vây Tư Vô Nhai cùng Giang Ái Kiếm, không ngừng vận chuyển. Trên người cả hai ướt đẫm mồ hôi và tia máu.

Hoàng Thời Tiết thấy sắc mặt Tư Vô Nhai trắng bệch, không khỏi thở dài lắc đầu.

Tiếng đánh nhau kịch liệt kéo dài nửa canh giờ, Trọng Minh Sơn không ngừng rung động như một chiếc thuyền con giữa cơn sóng cả.

. . .

Trên không trung.

Lục Châu sử dụng tu vi bản thân và lực lượng Thiên Tướng mới có thể đánh bất phân thắng bại với Nhạc Kỳ.

Hai người lại va chạm rồi lùi ra sau.

Nhạc Kỳ gọi ra Tinh Bàn, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: “Thì ra ngươi chỉ có lĩnh ngộ đạo lực lượng, số lượng Mệnh Cách không đủ.”

Chiến đấu lâu như vậy, hắn đã thăm dò xong Lục Châu.

Ông ——

Hắc sắc Tinh Bàn đen như mực nhưng lại toả ra hắc quang lấp lánh, Nhạc Kỳ cố ý lộ ra Mệnh Cách của mình: hai mươi bốn Mệnh Cách! Trong đó có một Mệnh Cách hơi ảm đạm, rõ ràng mới mở ra chưa lâu.

“Trò hay bắt đầu rồi.” Nhạc Kỳ âm trầm cười.

Lục Châu nhìn thấy hắc sắc Tinh Bàn, thầm nghĩ, chẳng trách Dương Kim Hồng lại gọi hắn là đại chân nhân tiếp cận Thánh nhân.

Hắc sắc quang trụ ồ ạt xạ kích về phía Lục Châu, bên trong ẩn chứa đạo lực lượng.

Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Ầm!

Lực lượng va chạm đẩy Vị Danh Thuẫn và Lục Châu bay lùi ra sau. Lục Châu truyền vào lực lượng Thiên Tướng, Vị Danh Thuẫn lấp lánh kim quang đến chói mắt.

Nhạc Kỳ: “Hả?”

Hai người lại tiến vào giai đoạn kịch đấu.

Hải thú từ hai bên bay lướt tới, một con hải thú hình thoi quỷ dị vọt về phía Lục Châu, lực lượng của nó trên thú vương và dưới thú hoàng một chút.

“Đừng quên ta cũng là ngự thú sư. Tạm biệt!” Nhạc Kỳ cười nói.

Khi con hải thú vọt tới trước mặt, Lục Châu nổi giận quát lên: “Cút!” Bàn tay vung ra một tấm Một Kích Chí Mạng.

Thẻ Một Kích Chí Mạng hoá thành một đạo kim sắc chưởng ấn của Phật môn: Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn đánh vào con hải thú.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.]

Trong nháy mắt miểu sát hung thú!

“Ngươi là người trong Phật môn?! Ngươi dám giết hải thú ta nuôi?” Nhạc Kỳ phẫn nộ nói, hắn không còn bình tĩnh được như trước.

Nhạc Kỳ đột nhiên thu hồi tất cả lực lượng Mệnh Cách và Tinh Bàn, toàn thân bốc lên hắc vụ, hai mắt lồi ra.

“Ta muốn ngươi đền mạng cho nó!”

Hắn thi triển lực lượng của thánh vật Ma Thần, luồng sáng màu u lam đánh về phía Lục Châu.

“Ha ha ha… Nhạc chân nhân, ngài rốt cuộc đánh thật rồi.” Dương Kim Hồng ngồi bệt dưới đất, hai mắt hiện tinh quang, “Tôn nghiêm của Thái Hư không thể bị xâm phạm!”

Nhạc Kỳ vọt tới với tốc độ cực nhanh.

Lục Châu vừa định nhấc chưởng ngăn cản, lại phát hiện lực lượng Thiên Tướng không còn thừa bao nhiêu.

Hắn rơi xuống đất.

Nhạc Kỳ sao có thể bỏ qua cơ hội này. “Định!”

Quang mang màu u lam dập dờn bốn phía, Lục Châu lại cảm nhận được lực lượng giam cầm kỳ bí kia… vừa quen thuộc vừa cường đại.

Nhưng lần này hắn đã không còn bị giam cầm.

Mắt thấy Nhạc Kỳ đã vọt tới trước mặt, Lục Châu thản nhiên phất tay áo nói: “Xuống!”

Trong tay áo Lục Châu, tấm thẻ Một Kích Chí Mạng vỡ vụn. Lại là Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn!
Chương 1698

Ầm!

Nụ cười lạnh trên mặt Nhạc Kỳ ngưng kết, cấp tốc thay bằng kinh hãi. Hắn cảm giác cỗ lực lượng này hoàn toàn vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn.

Nhạc Kỳ bị đánh văng ra xa, toàn thân bay thành một đường vòng cung rồi nện xuống mặt đất.

Dương Kim Hồng: “? ? ?”

Nhìn thấy Nhạc chân nhân mà hắn kính sợ một giây trước khí thế ngập trời, một giây sau nằm bẹp như chó chết, Dương Kim Hồng quên cả việc phải hít thở.

Mất đi khống chế của ngự thú sư, đám hải thú đầy trời bay loạn như ruồi mất đầu.

Lục Châu nhàn nhã đi từng bước về phía Nhạc Kỳ.

Một tấm Một Kích Chí Mạng không giáng cấp Nhạc Kỳ, có thể thấy trên người hắn cũng có thủ đoạn bảo mệnh như khôi nô, hoặc cũng có thể là pháp thân dị thú.

Nhạc Kỳ là ngự thú sư, rất có thể là loại sau.

Vù!

Nhạc Kỳ đột nhiên bật dậy như lò xo, trong mắt đỏ bừng.

Nhưng hắn vừa đứng lên, chưởng ấn trong tay Lục Châu đã bay tới, mang theo tự phù chữ “Lôi” vô cùng quỷ dị.

Nhạc Kỳ theo bản năng muốn né tránh đạo Lôi Cương kia, nhưng nó tựa như có mắt, khoá chặt lấy vị trí của hắn mà đánh tới.

Oanh!

Nhạc Kỳ bay ra ngoài, trượt dài trên mặt đất khoảng trăm thước.

Dương Kim Hồng: “. . .”

Lục Châu một bước đi cả ngàn mét, đứng ở trước mặt Nhạc Kỳ nói: “Ngươi không xong rồi à?”

“Ngươi!!”

Lục Châu lắc đầu, không quá hài lòng với hiệu quả của thẻ Lôi Cương.

Nhạc Kỳ hừ lạnh một tiếng, đơn chưởng đập xuống đất, biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, xung quanh Lục Châu xuất hiện vô số bóng ảnh của Nhạc Kỳ.

“Ngươi thành công chọc giận ta rồi!” Nhạc Kỳ đánh tới.

Lục Châu sử dụng thần thông khứu giác, hờ hững lắc đầu: “Vô tri.”

Thẻ Lôi Cương lại đánh trúng Nhạc Kỳ một lần nữa, thân ảnh đầy trời biến mất, chân thân rơi ầm xuống tạo thành một hố to.

Phốc ——

Lần này Nhạc Kỳ phun ra tiên huyết, hắn đã bị trọng thương.

Dương Kim Hồng: ? ? ?

Hắn đưa tay lên dụi mắt… đây là Nhạc chân nhân?

Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống Nhạc Kỳ như lúc nãy hắn ở trên phi liễn nhìn xuống mình. “Có phục không?”

Hai chữ này đối với người cao cao tại thượng đến từ Thái Hư như Nhạc Kỳ là một loại vũ nhục cực lớn.

Nhạc Kỳ cười ha hả, khoé miệng trào ra một dòng máu đen. “Ta sẽ không bị giáng Mệnh Cách.”

“Hả?”

“Thân là ngự thú sư, ta đã luyện hoá toàn bộ Mệnh Cách của mình thành một thể, vì để trở thành Thánh nhân, ta chịu đựng thống khổ rất nhiều năm, vì để thành Thánh nhân, ta ở trong Thiên trì suốt năm trăm năm… Ngươi có biết ta đã vất vả thế nào không?” Nhạc Kỳ ha ha cười.

Lục Châu nghĩ tới Thiên Ngô. Mệnh Cách Chi Tâm của Thiên Ngô cũng dung hợp lại thành Thiên Hồn Châu.

Nhân loại sau khi thành thánh cũng có thể làm thế để bảo vệ Mệnh Cách?

Thánh nhân phản phác quy chân, trở lại con đường tu hành như tu hành giả cấp thấp?

Nhạc Kỳ tiếp tục cười, tiếng cười này làm Lục Châu rất phản cảm, hắn cau mày nói: “Lão phu hỏi lần nữa, ngươi có phục không?”

Nhạc Kỳ ra sức chống đỡ thân thể, cười nói: “Ta còn phải cảm tạ ngươi đã thành toàn.”

“Hả?”

“Đa tạ ngươi… giúp ta thành thánh!”

Trên thân Nhạc Kỳ bốc lên hắc khí rợp trời. Lúc này Lục Châu mới phát hiện, người đang nói chuyện với mình chỉ là một đạo hình chiếu.

Vù! Lục Châu cảm giác lực lượng bành trướng tốc thẳng vào mặt, hắn trượt dài ra sau cả ngàn mét.

Nhạc Kỳ thành thánh rồi?

Thẻ Lôi Cương đúng là chơi lão phu mà!

Chuyến này chơi lớn rồi. Lực lượng Thiên Tướng không còn lại bao nhiêu, số lượng Mệnh Cách cũng thua xa người ta, làm sao đối mặt với tân thánh nhân?

Dương Kim Hồng quỳ rạp xuống đất hô to: “Chúc mừng Nhạc chân nhân thành thánh! À không, Nhạc thánh nhân mới phải!”

Ông ——

Hắc sắc Tinh Bàn che khuất không trung, dài đến ngàn trượng khiến bầu trời tối sầm lại.

Từng đạo hắc sắc quang trụ xạ kích về phía Lục Châu. Trong không trung vang lên thanh âm:

“Ta đã thành thánh, giết ngươi dễ như giết một con chó, từ bỏ đi.”

Quang trụ đầy trời bắn tới. Phanh phanh phanh…

Lục Châu không ngừng né tránh.

Dương Kim Hồng nhìn mà hả giận vô cùng. Chờ tới thời điểm thích hợp, hắn sẽ không chút do dự mà lao ra bổ cho đối phương mấy đao để giải mối hận trong lòng.

Hắc vụ vờn quanh, hải thú lại phát điên lao vọt tới, Lục Châu phóng thích Hoả Nộ Kim Liên đánh giết mấy trăm con hải thú, nhưng lớp này vừa xong lớp khác đã kéo tới.

“Ngươi còn mạnh hơn những đại chân nhân khác. Ta muốn xem xem ngươi còn chống cự được bao lâu.”

Hắc sắc quang trụ không ngừng đánh tới. Mặt đất bị nện thành vô số hố sâu.

Lục Châu đạp đất bay lên, Tử Lưu Ly nở rộ ra lực lượng băng phong, hải thú trong phạm vi ngàn mét bị hoá thành băng điêu, ầm ầm rơi xuống đất.

Dương Kim Hồng vội vàng vọt ra khỏi khu vực băng phong, hít sâu một hơi quay đầu nhìn Lục Châu, khẽ lẩm bẩm: “Đây thật sự chỉ là đại chân nhân?”

Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly. Áp lực đè lên người hắn càng lúc càng lớn, át chủ bài đã dùng gần hết.

Đúng lúc này, Lục Châu ngửi được một khí tức quỷ dị từ sau lưng đánh tới, bèn lập tức xoay người lại.

Hắc sắc Tinh Bàn đã ập tới.

“Chết đi!!!”

Đứng ở khoảng cách gần, Lục Châu nhìn thấy hai mươi bốn khu vực Mệnh Cách xâu chuỗi lại thành một thể. Đây chính là lý do Thánh nhân sẽ không bị giáng Mệnh Cách?

Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Lục Châu đã bay ra ngoài. Đỡ Đòn Chí Mạng ít đi một lần.

Nhạc Kỳ nói: “Ngươi cũng không bị giáng Mệnh Cách? Thú vị, thú vị… ta đúng là càng lúc càng hứng thú với ngươi. Ta cho ngươi xem lực lượng của Thánh nhân!”

Hắc sắc Tinh Bàn lại bay lên không trung, che khuất bầu trời. Toàn bộ lực lượng Mệnh Cách bộc phát!

Địa cung bắt đầu sụp đổ.

Lục Châu lo lắng nhìn về phía địa cung, đám người Tư Vô Nhai không cách nào tiếp nhận nổi lực lượng của Thánh nhân.

Một đạo lực lượng Mệnh Cách đánh vào địa cung. Oanh!

Hồng sắc huyết vụ từ trong địa cung bay ra, tản vào chân trời. Nhạc Kỳ bắt giữa được tia huyết vụ, tham lam ngửi một cái, cười nói:

“Mùi vị của hậu duệ Hoả thần và hạt giống Thái Hư… hy vọng hắn không chết.”

Nhạc Kỳ thu hồi Tinh Bàn. Tư Vô Nhai mà chết thì hạt giống Thái Hư sẽ bị huỷ đi. Hắn lao về phía địa cung.

Đúng lúc này, bên tai Lục Châu truyền đến tiếng thông báo:

[Ting — đệ tử Tư Vô Nhai đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?]
Chương 1699

Nhạc Kỳ vọt vào trong địa cung, nhìn thấy đám người Tư Vô Nhai liền nói: “Hậu duệ Hoả thần, tới đây.”

Năm ngón tay vồ lấy, Tư Vô Nhai té trên mặt đất từ từ bay lên không trung. Hai mắt hắn đang nhắm nghiền, toàn thân máu me be bét.

Nhạc Kỳ vung tay đánh vào phần bụng Tư Vô Nhai. Hắn rất kích động, hạt giống Thái Hư lập tức sẽ là của hắn!

Ầm!

Tay Nhạc Kỳ bị một cỗ lực lượng ngăn cản.

Nhạc Kỳ kinh ngạc nhìn… Không biết từ bao giờ Lục Châu đã xuất hiện bên cạnh hắn, bàn tay tóm chặt lấy cổ tay hắn.

“Hả?”

“Nên kết thúc rồi.”

Năm ngón tay Lục Châu bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.

Rắc!

Nhạc Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết, bộc phát quy tắc Thánh nhân.

Lục Châu không hề bị lay động, Nhạc Kỳ vừa xuất hiện trở lại, Lục Châu lại đánh ra một chưởng!

Ầm!

Nhạc Kỳ bay ngược ra ngoài, con ngươi co rụt lại, trong lòng vô cùng kinh hãi. Đây là loại lực lượng gì? Thánh nhân?

Hắn chỉ vừa mới tiến vào cấp độ Thánh nhân, còn chưa hiểu rõ về cảnh giới này. Nhưng nếu đối phương không phải Thánh nhân thì làm sao lại mạnh như vậy?

“Trông chừng Tư Vô Nhai!”

Lục Châu bỏ lại một câu rồi bay vọt ra ngoài đuổi theo Nhạc Kỳ, hư ảnh không ngừng loé lên.

Thần thông khứu giác, thần thông thị giác, Vô Lượng Thôi Diễn, Vô Lượng Thần Ấn, Túc Trụ Tùy Niệm, Phật Tổ kim thân…

Đủ các loại thần thông sử dụng toàn bộ lực lượng Thiên Tướng ào ào xuất hiện, như thần phật hàng lâm.

Lực lượng Thánh nhân vừa chạm vào Lục Châu đã chủ động tiêu tán, không còn sót lại chút nào.

Nhạc Kỳ quá hoảng sợ, quát lớn: “Thánh vật Ma Thần! Định cho ta!!!”

Quang mang màu u lam kia bay về phía Lục Châu, lam sắc điện quang truyền vào Phật Tổ kim thân, đột nhiên giao hoà với tầng kim quang bên ngoài.

Nhạc Kỳ run rẩy nói: “Ma… Ma Thần?!”

Trên mặt Lục Châu không chút biểu cảm, xuất hiện trước mặt hắn, một trăm chưởng ấn xuất hiện, mỗi chưởng ấn mang theo toàn bộ lực lượng Thiên Tướng đánh vào người Nhạc Kỳ.

Phanh phanh phanh…

Thân thể Nhạc Kỳ bay ra thật xa. Lục Châu vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh ra một trăm chưởng nữa!

Phanh phanh phanh… Nhạc Kỳ phun máu như mưa.

Thẻ Thiên Tướng vừa ra, ai dám tranh phong? Hoàn toàn là bật hack.

Nhạc Kỳ không còn chút lực phản kháng nào, hắn tự động đưa cổ tới, toàn thân run lẩy bẩy nói:

“Ta phục, ta phục, ta phục… tha, tha cho ta…”

Rắc!

Năm ngón tay Lục Châu vặn xoắn, cổ Nhạc Kỳ đứt ra. Vẫn không giáng Mệnh Cách?

“Lão phu xem xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu?!”

Nhạc Kỳ liều mạng bộc phát toàn bộ lực lượng, hư ảnh xuất hiện đầy trời, nhưng dù hắn trốn ở chỗ nào, Lục Châu vẫn có thể phát hiện ra rồi xuất chưởng.

Mỗi một chưởng đều đánh vào đan điền khí hải của hắn.

Ông —— ——

Rốt cuộc hắc sắc liên toạ bị Lục Châu cưỡng ép bức ra.

Trong chớp nhoáng, Lục Châu lấy ra Vị Danh Kiếm, truyền vào toàn bộ lực lượng Thiên Tướng rồi hung hăng chém vào Mệnh Cung.

Một kiếm huỷ thiên diệt địa.

Rắc!

Hắc sắc liên toạ bị chém thành hai nửa. Dư uy tản ra tứ phía khiến đại địa đứt gãy, tạo thành vô số khe rãnh.

“A!!!”

Nhạc Kỳ kêu thảm thiết. Nguyên khí phong bạo càn quét toàn bộ Trọng Minh Sơn, càn quét Vô Tận Hải…

Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện tại lối vào địa cung. Túc Trụ Tùy Niệm thần thông!

Một toà kim phật ngồi ngay ngắn chắn ở lối vào địa cung, kim phật cao hai trăm trượng, lóng lánh kim quang đến chói mắt, ngăn trở toàn bộ dư uy của cơn nguyên khí phong bạo.

Lục Châu xoay người nhìn về phía đám người Hoàng Thời Tiết, đánh ra vô số thần thông trị liệu chứa đầy lực lượng Thiên Tướng.

Thương thế trên thân bốn người Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y, Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm khỏi hẳn trong chớp mắt.

Không bao lâu sau, nguyên khí phong bạo biến mất, Phật Tổ kim thân cũng biến mất.

Thân thể Nhạc Kỳ từ trên không trung rơi xuống, nện vào mặt đất. Mà lúc này, các loại thần thông của Lục Châu cũng tiêu tán.

. . .

Trọng Minh Sơn lại trở về yên tĩnh như trước.

Lục Châu thản nhiên đi về phía Nhạc Kỳ, lạnh lùng hỏi: “Đã phục chưa?”

Hai mắt Nhạc Kỳ vô thần, trong mắt hoàn toàn ảm đạm. Nỗi sợ hãi đã đánh tan tự tin của hắn. Hiện tại hắn như đám bùn nhão, không còn chút năng lực chống cự.

Hắn khổ tâm tu hành nhiều năm, nhận bao cực khổ mới trở thành Thánh nhân… Nhưng mà hiện tại đã chẳng còn gì.

Hắn chỉ làm Thánh nhân chưa tới nửa canh giờ, đây là sỉ nhục lớn tới mức nào đối với một tu hành giả Thái Hư như hắn?

“Phục.” Nhạc Kỳ hồi đáp.

“Bây giờ biết phục cũng không quá muộn.” Lục Châu đạm mạc nói.

Phốc —— ——

Nhạc Kỳ khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.

Muộn! Quá muộn!

Nếu nói sớm một chút đã không khổ như vậy!

“Mặc kệ ngươi làm cái gì, trong mắt lão phu ngươi đã là người chết, sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt.”

Nhạc Kỳ lại kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ta, ta đến từ Thái Hư… ta, ta là ngự thú sư của Thái Hư… ta là người Thánh, Thánh Điện…”

Ầm!

Lục Châu đạp xuống một cước. Âm thanh của Nhạc Kỳ im bặt, giọng như nghẹn lại, rốt cuộc không phát ra được một tiếng nào nữa.

“Ồn ào đến cực điểm.”

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 50.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 5.000 điểm.] (Điểm thưởng tiểu thánh)

Lục Châu thu chân về, nhìn chằm chằm vào thi thể Nhạc Kỳ.

Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y đứng tại lối vào địa cung, kinh sợ đến ngây người.

Bọn họ nhìn thấy Lục Châu nhìn Nhạc Kỳ, sau đó lấy ra Thái Hư Kính chiếu xuống rồi gật gù, sau đó lại lấy ra Vị Danh Kiếm chém tan nát cỗ thi thể, lúc này mới thu tay lại.

Từ trong thân thể Nhạc Kỳ bay ra một cái bình hình trụ tròn.

[Thu hoạch được thánh vật Thời Chi Sa Lậu.]

Hoàng Thời Tiết: “. . .”

Lý Cẩm Y: “. . .”

Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán, tu vi đề thăng không có nghĩa là tâm tính thay đổi nha… Vẫn là Cơ lão ma chẳng khác chút nào!

Lục Châu một bước đi ngàn mét, xuất hiện trước mặt Dương Kim Hồng.

Dương Kim Hồng đã sợ hãi tới mức cứng đờ, hai chân run như cầy sấy, toàn thân ngồi bệt dưới đất.

Lục Châu hờ hững nhìn hắn, ngàn vạn kiếm cương xuất hiện, ầm ầm bổ xuống, xuyên thủng thân thể Dương Kim Hồng.

Vù vù vù.

Lúc này, trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đám đông tu hành giả.

Lục Châu nhìn sang. Lần này là viện quân của hắn tới.
Chương 1700

Trên không trung, đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Tần Nại Hà, Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tròn mắt nhìn cảnh tượng tan hoang dưới đất, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Không có một nơi nào còn nguyên vẹn, cũng không có một thi thể nào còn ra hình ra dạng.

Máu tươi chảy tràn dưới mặt đất khiến người ta không rét mà run.

Tiểu Diên Nhi nhìn một lúc, rốt cuộc không chịu nổi đưa tay che mắt.

Hải Loa cau mày, thấp giọng nói: “Sư huynh… hình như chúng ta đến chậm rồi.”

“Có lẽ vậy.” Vu Chính Hải gật đầu, “Sư phụ ở bên kia.”

Đám người hạ xuống. Lục Châu nhìn thi thể hải thú đầy đất rồi nhìn về phía Khổng Văn.

Khổng Văn hưng phấn gật đầu: “Giao cho ta!”

Lục Châu quay đầu đi vào trong địa cung.

Những người khác vội vàng vây lấy Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y, nhao nhao hỏi:

“Hoàng đảo chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này, chuyện này…” Hoàng Thời Tiết nhấc hai tay lên khua loạn xạ, lại đột nhiên không biết mô tả trành cảnh hùng vĩ vừa rồi như thế nào.

“Ông nói mau đi nha! Ta gấp muốn chết rồi.” Tiểu Diên Nhi lườm một cái.

Hoàng đảo chủ không biết làm sao, nghẹn nửa ngày, đành giơ lên một ngón tay cái nói: “Tôn sư quá mịa nó lợi hại!”

“. . .”

Có vậy thôi?

Đám người đưa mắt nhìn nhau. Sư phụ chúng ta còn cần ông tới vỗ mông ngựa?

Lý Cẩm Y nói: “Cơ tiền bối ngăn cơn sóng dữ, đánh lui cường địch. Nói thật lòng, trận chiến này vượt ngoài tầm nhận biết của ta, thứ cho ta không cách nào miêu tả cho các vị nghe được.”

“Vậy thì thật đáng tiếc.”

. . .

Trong địa cung.

Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch, cảm thụ được biến hoá trong cơ thể Tư Vô Nhai.

Hắn cau mày, lại bắt mạch cho Giang Ái Kiếm.

Đám người tiến vào trong, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y cúi đầu thở dài.

Lục Châu lại bắt mạch cho Tư Vô Nhai lần nữa rồi lắc đầu nói: “Tại sao lại như vậy?”

“Sư phụ, thất sư huynh làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Bàn tay Lục Châu rời khỏi cổ tay Tư Vô Nhai, khi nhấc lên, bàn tay ấy rõ ràng đang run rẩy.

Lục Châu đứng dậy, thi triển ra hai đoá kim liên xán lạn ẩn chứa nguồn sinh cơ hùng hậu. Kim liên rơi vào người Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm, rõ ràng mọi vết thương trên người đều đã lành lặn nhưng hai người không hề tỉnh lại.

Lục Châu không cam tâm, lại thi triển liên hoa liên tục mười lần. Vẫn không có động tĩnh.

Đám người xung quanh kinh hoảng nhìn cảnh này. Thủ đoạn trị liệu của Các chủ ai ai cũng biết, có thể mang người từ quỷ môn quan trở về.

Nhưng dưới năng lượng trị liệu dày đặc thế này mà hai người vẫn không hề có phản ứng.

Sớm đã nhận ra tình hình, biểu tình trên mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở nên trắng bệch.

Đặc biệt là Vu Chính Hải…

Thấy sư phụ thở dài não nề, Vu Chính Hải lập tức nhào tới bên cạnh Tư Vô Nhai, đưa tay bắt mạch.

Mạch không hề đập, kỳ kinh bát mạch ngưng vận hành, đan điền khí hải vô cùng tĩnh mịch.

“Đứng dậy mau!” Vu Chính Hải cả giận nói.

Tư Vô Nhai không đáp.

“Đệ đứng lên cho ta!!” Hắn lôi Tư Vô Nhai dậy, lắc tới lắc lui.

“Đại sư huynh…” Ngu Thượng Nhung muốn khuyên hắn tỉnh táo lại.

“Vì sao lại như thế này?” Vu Chính Hải quay đầu hỏi.

Trong mười đệ tử, người thân cận với Tư Vô Nhai nhất chính là Vu Chính Hải. Trước kia khi còn chưởng quản U Minh Giáo, Tư Vô Nhai vẫn luôn trợ giúp hắn nhiều nhất. Có thể nói là giao tình huynh đệ cực sâu.

Ngu Thượng Nhung tiến lên vịn vai hắn nói: “Đại sư huynh, huynh tỉnh táo lại chút.”

“Ta làm sao mà tỉnh táo?!” Vu Chính Hải vươn tay truyền nguyên khí cho Tư Vô Nhai.

Lý Cẩm Y thở dài giải thích:

“Thất tiên sinh muốn đến Trọng Minh Sơn điều tra manh mối về Thái Hư, không ngờ gặp phải Trọng Minh Điểu và Dương Liên Sinh. Hoả thần Lăng Quang phục sinh lại, đồng quy vu tận với Trọng Minh Điểu… Nào ngờ Dương Liên Sinh vô cùng ương ngạnh, bị Lăng Quang đánh nát nửa người vẫn có thể trở về từ cõi chết. Thất tiên sinh quyết đấu với hắn… Đại sư huynh của ta cũng…”

Nói đến đây, nàng lại lệ tuôn đầy mặt.

Vu Chính Hải phẫn nộ nói: “Hay cho một đám Thái Hư! Khinh người quá đáng, ta phải đi tìm bọn hắn!”

“Đại sư huynh, huynh đi đâu mà tìm Thái Hư? Thái Hư ở đâu chúng ta còn không biết. Hơn nữa nơi đó cường giả như mây…” Minh Thế Nhân giữ Vu Chính Hải lại.

Vu Chính Hải đột nhiên vung chưởng đẩy Minh Thế Nhân liên tục lùi về sau. “Đồ chết nhát!”

Minh Thế Nhân chả hiểu ra làm sao. “Được được được, là ta sợ, ta sợ!”

“Ngươi chính là sợ!” Vu Chính Hải khiển trách.

Minh Thế Nhân cũng rất đau lòng, tự nhiên bị mắng, càng nghe càng tức giận bèn phản bác: “Vậy ra chỉ có mình huynh quan tâm thất sư đệ? Có mình huynh không sợ? Có mình ta vô lương tâm thôi?”

“Mạnh miệng!”

Vu Chính Hải xuất chưởng, hai người kịch đấu một trận, phanh phanh phanh… song chưởng va chạm, khó phân thắng bại.

Kỳ thực hai người chỉ đang nổi nóng, ra tay vẫn rất khắc chế, nhưng càng đánh càng tức giận, rốt cuộc cương khí bắn ra khiến đất đá trong địa cung rào rào rơi xuống.

Lục Châu lách mình vọt tới giữa hai người, tay trái đánh Minh Thế Nhân, tay phải đánh Vu Chính Hải. Phanh phanh!

Hai người bị đánh bay vèo ra ngoài.

“Làm càn!” Lục Châu quát lớn.

Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.

“Sư phụ… đồ nhi…” Vu Chính Hải muốn nói lại thôi.

“Tất cả cút ra ngoài!” Lục Châu phất tay.

Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân khom người với Lục Châu rồi rời khỏi địa cung.

Lục Châu liếc nhìn xung quanh, những người khác cũng khẽ gật đầu, đồng thời rời khỏi địa cung, để lại một mình Lục Châu trong đó.

Lục Châu xoay người lại nhìn Giang Ái Kiếm và Tư Vô Nhai, trầm mặc không nói.

Hắn nhớ lại trước khi làm hoán huyết chi thuật, Tư Vô Nhai đã khấu đầu ba cái với mình rất long trọng… Rõ ràng Tư Vô Nhai biết thuật này nguy hiểm thế nào, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đền mạng cho Giang Ái Kiếm.

Làm gì có chín phần nắm chắc? Làm gì có sửa chữa sai lầm? Đều chỉ là nói dối thôi.

“Nghiệt đồ.”

Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm, lại thở dài não nề một tiếng.

“Lão phu hận nhất người không giữ lời hứa. Lão phu đã đáp ứng với Thái hậu sẽ đưa ngươi trở về, ngươi sao có thể chết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK